1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 252: Chúng ta bạch niên giai lão !

      Edit: minhhy299

      Thiên Tuyết sửng sốt: "Vậy em với trở về? Uyển Tình thể về, vạn nhất thực đụng phải người quen, như thế nào?"

      Mục Thiên Dương suy nghĩ chút, : "Quên , em vẫn là cùng Uyển Tình !"

      Thứ Sáu giữa trưa , Thiên Tuyết và Uyển Tình hết tiết học, nghe giảng trước, sau đó lại xem phim. Xem xong bộ thứ nhất, hai người rời khỏi đó, bước chậm rì rì về phòng ngủ. ngang qua sân thể dục, quyết định chạy vài vòng, dù sao thời gian sớm như vậy, trở về cũng có chút nhàm chán.

      Thiên Tuyết hỏi: "Chạy vài vòng?"

      Uyển Tình : "Hai vòng có hơi ít, bốn vòng lại hơn nhiều. . . . . . Ba vòng !"

      Sân thể dục này có đường băng 400 thước, mỗi ngày chạy trước ba bốn vòng, còn rất thoải mái.

      "Vậy trước chạy ba vòng, lại hai vòng."

      "Ừ."

      Tuy rằng thời tiết lạnh, nhưng người ở sân thể dục vẫn rất nhiều. Chạy bộ , đương cũng từng cặp từng cặp, ôm ôm ấp ấp chạy đến, có phiền hay nha. . . . . .

      Thiên Tuyết nhìn thấy tình nhân đến gần dùng tròng mắt bắn phá, oán thầm : ôm ôm , dù sao sớm hay muộn cũng chia tay! (đứa nghịch ngợm này. . . . . . -_-|||)

      Hai người chạy chạy, cảm giác có người theo bên cạnh. Nhìn cái, biết. Lại tới người, vẫn biết. Rất nhanh, phía trước phía sau theo năm sáu cái nam sinh. Hai người nhìn nhau, ba vòng đủ, dừng lại.

      " nghĩ tới nam sinh cũng chạy chậm như vậy." Thiên Tuyết .

      Nam sinh phía trước thiếu chút nữa ngã sấp xuống: ai chậm? Nếu bởi vì các người là hoa hậu giảng đường, chúng tôi chậm lại sao? có nhìn thấy cơ bắp của tôi hay , có nhìn thấy phong thái của tôi hay . . . . . .

      Uyển Tình vừa vừa thở gấp, làm vận động cơ ngực: "Chắc là cân bằng tốc độ ."

      Nữ sinh bên cạnh chạy qua lảo đảo cái, quay đầu liếc mắt nhìn các cái, vô lực nhìn trời: đó là muốn tán tỉnh các người đó. . . . . .

      Uyển Tình và Thiên Tuyết nửa vòng, có cái nam sinh đuổi theo, dừng lại bên người các : "Hi ~"

      "Hi!" Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, nhường qua bên, "Chắn đường của cậu?"

      Nam sinh nghẹn chút, lắc đầu, cảm thấy các hoặc là quá ngây thơ, hoặc là phúc hắc, sửng sốt vài giây, ràng thẳng: "Tôi ở khoa vật lý ×××, có thể biết điện thoại cậu ?"

      Uyển Tình sửng sốt, nhìn nhìn chung quanh, rốt cục hiểu được đám nam sinh kia "Chậm chạy" làm gì.

      "Cậu hỏi ai đây?" Thiên Tuyết hỏi. Hai cái đại mỹ nữ đứng trước mặt , muốn cùng tán tỉnh hay sao?

      "Hỏi cậu." Nam sinh cười.

      Thiên Tuyết liếc cái, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Nếu chưa quyết định nhất định phải đuổi theo Quản Hạo Nhiên, khẳng định cho ? lắc lắc đầu: "Xin lỗi, tớ có người trong lòng."

      Nam sinh sửng sốt, lại nhìn về phía Uyển Tình, sửng sốt giây chạy ra.

      Thiên Tuyết cười: "May mắn ta có hỏi cậu, bằng mình đánh ta!"

      Uyển Tình : "Tớ cũng đánh."

      Hai người tiếp tục tản bộ, bao lâu, lại có nam sinh tới hỏi điện thoại Uyển Tình. Xem ra, cái người vừa mới thất bại kia cho bọn họ Thiên Tuyết theo đuổi được.

      Thiên Tuyết nhảy ra, nhìn Uyển Tình như xem kịch vui.

      Uyển Tình thở dài, : " quá tiện. . . . . ."

      "Có cái gì tiện?" Nam sinh hỏi.

      "Tớ chuyện đương! Đương nhiên, kết bạn bình thường có vấn đề gì, Nhưng mà tớ sợ. . . . . ." linh quang chợt lóe, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thiên Tuyết, tay kéo Thiên Tuyết đến bên người mình, "Kỳ tớ thích Thiên Tuyết! Tớ sợ cậu ấy hiểu lầm!"

      "Cái gì? !" Thiên Tuyết và nam sinh đồng thời kêu lên.

      Uyển Tình lập tức nhéo Thiên Tuyết chút, Thiên Tuyết vội vàng ôm lấy : "Cậu rốt cục cũng chịu ! Mình chờ cậu lâu như vậy, cậu rốt cục ! Mình còn tưởng rằng mình phải chờ đợi mãi mãi! ! ! Uyển Tình, về sau chúng ta sống lâu trăm tuổi —— , bạch niên giai lão chứ!"

      Uyển Tình thiếu chút nữa bị ép ngã, luống cuống tay chân đẩy : "Cậu bình tĩnh chút! Bình tĩnh chút!" Mẹ kiếp, bị vây xem được ?

      "Mình sao có thể bình tĩnh nha?" Thiên Tuyết tiếp tục ôm .

      Ngay tập tức có ít người tụ tập xung quanh, quần chúng vây xem chân tướng hỏi: "Sao lại thế này? Vậy phải hoa hậu giảng đường của chúng ta, đại mỹ nữ khoa tiếng Trung sao?"

      "Các . . . . . ." Vẻ mặt cái nam sinh tới hỏi điện thoại Uyển Tình kia giông như bọ táo bón, thập phần rối rắm , "Các hình như là đôi. . . . . ."

      "Cái gì?" , mờ mịt.

      "Cái gì? !" Hiểu được, kêu sợ hãi.

      " thể nào?" Nữ sinh tiếc hận.

      " có khả năng!" Nam sinh chịu đả kích to lớn.

      Ngày đó Thiên Tuyết tìm khoa tài tử tiếng Trung cãi nhau, sau đó truyền ra ngoài, các nam sinh đều cảm thấy rất tuấn tú đấy! Phản ứng về vẻ đẹp khác nhau ah! Cho nên, bất luận cái bảng hoa hậu giảng đường kia có bao nhiêu người, sắp xếp như thế nào, và Uyển Tình mới là hai đóa hoa xinh đẹp duy nhị* của trường trong lòng bọn họ! Trừ bỏ các , bọn họ tiếp thu người khác a!

      *sử dụng giống ‘duy nhất’ nhưng đây là hai người nên là duy nhị nha mình kiếm ra từ thay thế nên để nguyên

      động tĩnh này, mới có thể làm chiêu bài sống của đại học C nha!

      Vì sao? Vì sao ông trời có mắt, để các thành đôi nha! Cho dù cho Quản Hạo Nhiên và đại tài tử mỗi người chia đóa, bọn họ cũng tâm phục khẩu phục nha! Cho dù đến hai con gà trống nghèo bắt được các , bọn họ cũng khó qua như vậy nha. . . . . .

      Trời ạ! A! Hoa hậu giảng đường của bọn họ ah ——

      Thiên Tuyết và Uyển Tình ôm đủ, chậm rãi tách ra, với mọi người: "Xin lỗi. . . . . . Để mọi người xem chê cười rồi."

      "Các người . . . . . ." Mọi người tin nha tin!

      Thiên Tuyết cầm tay Uyển Tình, tình thâm chân thành: "Uyển Tình, mình cả đời cũng bắt nạt cậu, phản bội cậu. . . . . ." Vô nghĩa! Cậu là chị dâu của tôi, tôi dám sao?

      Uyển Tình vô lực nhìn trời, muốn khóc. Thiên Tuyết cậu cái người ngớ ngẩn này, đủ rồi! Chưa có người diễn nhập như vậy, cậu làm chủ rượu sao, càng chơi càng hưng phấn. Nếu mọi người tin chúng ta là đồng tính, cậu sao tìm được bạn trai đây?

      Thiên Tuyết thở dài, còn muốn chơi chút gì đó, nhưng suy nghĩ chút, thể quá mức, còn muốn theo đuổi Quản Hạo Nhiên đấy! Nếu huyên náo mọi người tin tưởng nghi ngờ, các cũng giải thích kịp ở chỗ Quản Hạo Nhiên.

      "Quên , bọn họ lý giải nổi ưu thương của chúng ta. Uyển Tình, chúng ta về nhà . . . . . . , chúng ta về phòng ngủ !" Thiên Tuyết nhìn bạn học ngốc lăng chung quanh vòng vòng, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nắm Uyển Tình tránh ra.

      khỏi đám người, nhìn thấy nam sinh mặc áo thun trắng, xoa thắt lưng thở vù vù: "Hai người các người. . . . . ."

      Hai người ngẩn ngơ: "Quản, quản học trưởng. . . . . ."

      Quản Hạo Nhiên thể tin: "Các người . . . . . ."

      Thiên Tuyết bước qua, bỗng nhiên vỗ lên vai cái: "Quản học trưởng! Hôm nay là ngày em và Uyển Tình đính ước, , mời ăn khuya!"

      Uyển Tình vịn trán: cậu còn chưa chơi sao?

      Quản Hạo Nhiên liếc mắt nhìn các cái: ". . . . . ."

      đến biên giới sân thể dục, cầm lấy áo khoác treo xà kép, mặc lên người.

      " cũng đến chạy bộ?" Uyển Tình hỏi.

      "Ừ. . . . . ." Quản Hạo Nhiên ngây người vài giây, , "Mới vừa đánh cầu ở sân thể dục kế bên xong. . . . . ."

      "Hả." Hai người dò xét liếc cái, dọc theo đường chuyện.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 253: Du lịch

      Edit: Nguyễn Phương
      Beta: minhhy299

      Đến quán đồ nướng bên ngoài trường, ba người ngồi vào chỗ của mình, Quản Hạo Nhiên phục hồi tinh thần lại, cầm chai nước có ga uống mãnh liệt: “Hai người các em náo loạn cái gì?”

      Thiên Tuyết nhếch miệng lên: “Chạy mấy bước mà thôi, ngày nào cũng có người theo sau lưng, nếu phải ở trong trường học, em còn tưởng rằng bọn họ muốn bắt cóc đấy! Hôm nay rất tốt, lại có thể đến hỏi số điện thoại của em và Uyển Tình! Chúng em trong cái khó ló cái khôn, giả làm đồng tính luyến ái, dọa chạy hai người bọn họ! , làm như vậy có phải rất thông minh sáng suốt hay ?”

      Quản Hạo Nhiên đỡ trán: “Các em sợ dọa chạy định mệnh đích thực của bản thân sao?”

      Thiên Tuyết cười: “Định mệnh đích thực bị dọa chạy! Bị dọa chạy như vậy, chứng minh ta căn bản phải!”

      Quản Hạo Nhiên nhìn gì: “Ngụy biện!”

      Thiên Tuyết cười trộm hì hì.

      vỗ cái bàn: “Thiếu chút nữa bị các em hù chết! Mặc kệ, vì bồi thường tổn thất tinh thần của , em mời khách!”

      “Vốn qua em mời khách.” Thiên Tuyết , “Thế nào, xem thường đồng tính luyến ái?”

      có. Nhưng phải tất cả mọi người đều có thể nhận, nếu là các em, vậy rất vất vả nha!”

      Ăn xong thịt nướng, ba người quay về trường học.

      Thiên Tuyết vuốt bụng : “Xong rồi…..Ăn món này lần, biết tăng thêm bao nhiêu thịt, ít nhất quay về cũng phải chạy mấy trăm vòng mới bù được!”

      Quản Hạo Thiên : “Hai em quá gầy, đừng hơi chút là giảm béo.”

      “Chúng em giảm béo.”

      gật đầu: “Có thể chạy bộ, ăn uống điều độ, tốt đối với thân thể. , có vài người nam sinh thích bạn của mình gầy! Mang ra ngoài đẹp mặt, ôm lại thoải mái.”

      phải chưa có bạn sao?” Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi.

      gì: “Chưa ăn qua thịt heo, có nghĩa là chưa thấy qua heo chạy?”

      “Vậy vì sao giao bạn ?”

      có cảm giác.”

      “Cảm giác cần bồi dưỡng!” Thiên Tuyết , “Quá ít nhất kiến chung tình, cần nhờ vào cố gắng của bản thân!”

      cười, gật đầu.

      đến gần lầu của nữ sinh, Quản Hạo Thiên chuẩn bị quay về, Thiên Tuyết đột nhiên gọi lại: “Ngày đó phải , chủ nhật xem phong cảnh sao?”

      Quản Hạo Thiên sửng sốt, thần sắc có chút quỷ dị nhìn hai người: “Các em muốn ?”

      “Muốn nha muốn nha……..” Thiên Tuyết gật đầu, “Dù sao cũng có việc gì!”
      Uyển Tình muốn , giơ tay kéo lại.

      : “! Dù sao cũng có việc gì!” Hơn nữa người kia ở đây, uổng nha!

      Uyển Tình cắn cắn môi, biết với Thiên Tuyết thế nào, cuối cùng lại thôi.

      Quản Hạo Thiên dọ dự hỏi: “ phải các em……. thích hợp để du lịch sao?”

      Thiên Tuyết thở dài: “Ai, nó tự nhiên tới, em cũng có biện pháp.”

      Uyển Tình buồn bực, muốn đâm đầu vào tường.

      Quản Hạo Thiên lạnh mặt, biết biểu tình cái gì.

      “Ngẫu nhiên đều, là bình thường.” Thiên Tuyết .

      Uyển Tình đập tường chút, xoay người bóp . nhảy mạnh ra, kêu lên: “Ai nha! Vừa rồi mình sai! Người thân của chúng ta an bài rồi, muốn tới tới…….”

      “Cậu đừng được ?” Uyển Tình cầu .

      gật gật đầu: “Được! , !”

      Quản Hạo Thiên khụ hai tiếng, : “Sáng sớm mai chúng ta , tới đón các em.”

      “Tốt! Chúng em về ngủ trước đây!” Thiên Tuyết lôi kéo Uyển Tình trước, được hai bước lại quay lại hỏi, “ qua đêm ở đó sao?”

      Quản Hạo Thiên sửng sốt, : “Có thể qua đêm. Buổi tối, núi khá lạnh, các em mang nhiều quần áo, tốt nhất là nên chuẩn bị thảm.”

      Hai người gật đầu, quay lại phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cả đêm, cũng có gì cần thu thập, trừ kem đánh răng và bản chải đánh răng, mỗi người chiếc áo lông, còn có chiếc áo choàng lông dê. Cái núi kia, cũng phải cao nguyên Thanh Tàng ? Có lạnh cũng đủ dùng rồi!

      Thu thập xong, Thiên Tuyết đột nhiên kêu lên: “Máy chụp ảnh của chúng ta có ở nơi này! Ra ngoài sao có thể mang theo máy ảnh?”

      “Hỏi Quản chút xem.” Uyển Tình , “Nếu ấy có, chúng ta qua đó lấy, rồi là mượn.”

      “Hi vọng ta có! Máy chụp ảnh hơn ba vạn, ai dám cho bên ngoài mượn?”

      Uyển Tình gật đầu: “Nếu như có, chỉ có thể mua cái rẻ tiền.”

      Thiên Tuyết cúi đầu tìm di động, thấy Liễu Y Y ngồi bên chơi game, hỏi: “Y Y, cậu có muốn chơi với tụi tớ hay ?”

      Liễu Y Y quay đầu nhìn , lắc lắc đầu.

      “Cậu muốn chơi trò chơi?”

      “Uh.” Liễu Y Y gật đầu.

      Thiên Tuyết sửng sốt, có phải cậu ấy vừa hay ? Mặc dù chỉ “Uh” tiếng, nhưng cũng là kỳ tích rồi!

      “Chờ tớ quay về, dạy tớ chơi được ?”

      Liễu Y Y gật đầu, đứng dậy mở tủ quần áo ra, lấy ra cái túi màu đen lớn đưa cho .

      Thiên Tuyết vừa thấy, là máy chụp ảnh, vội vàng tiếp nhận: “Cám ơn!” Cái này cần phải hỏi Quản Hạo Nhiên. Bằng cho dù ta có, có cũng chắc chắn là mượn!

      Sáng hôm sau, hai người xách túi theo xuống lầu. Quản Hạo Thiên còn chưa đến, Thiên Tuyết gọi cú điện thoại, mua bữa sang.

      3 phút sau, chiếc xe hơi màu đen hình giọt nước chạy tới, dừng ở trước mặt các , Quản Hạo Nhiên từ xe xuống.

      “A! có xe?” Thiên Tuyết hỏi.

      mượn người ta.” Quản Hạo Nhiên cười.

      Sau khi lên xe, Quản Hạo Nhiên đưa bữa sáng cho các có bánh, sữa, trứng gà, bánh bao.

      biết các em muốn ăn cái gì, nên mua giống nhau.”

      “Cảm ơn, khiến tốn kém.”

      “Đừng nhớ kỹ tiền mà già.”

      Thiến Tuyết ưỡn thẳng lưng : “Em cũng có đề cập đến “tiền”, là !”

      Quản Hạo Nhiên……..

      Sau khi đến khu phong cảnh, Quản Hạo Thiên dừng xe xong, lấy hành lý dẫn các leo núi, vừa vừa thưởng thức phong cảnh. Quản Hạo Nhiên mang theo chiếc máy ảnh, chỉ là cần, đưa cho Uyển Tình dùng.

      Thiên Tuyết đoạt lấy. đưa của Liễu Y Y cho Uyển Tình. Uyển Tình dị nghị, dù sao cũng thích chụp ảnh lắm, chỉ chụp loạn, sau đó lại đưa cho Quản Hạo Thiên, bản thân chuyên tâm đường.

      Buổi trưa nghỉ chân ở sườn núi, ở đó có miếu hòa thượng. Ba người ăn cơm, đánh cuộc với người bản xứ trước mặt Bồ Tát mấy vòng, cuối cùng vẫn thua, có duyên với Phật gia, muốn quy y đạo Chúa Jesus.

      Uyển Tình : “Giống như Jesus gọi là “quy y” đâu?”

      “Vậy gọi là gì?”
      “Tớ biết, tớ có tin tôn giáo!”

      “Mình liền quy y!” Thiên Tuyết cười, xoay người bái lạy Bồ Tát, thấp giọng , “Đệ tử tốt, Bồ Tát chớ trách! Con muốn quy y, đương nhiên là phải quy y Phật môn.”

      Sau đó bỏ tiền vào hòm công đức, Quản Hạo Nhiên hỏi: “Em tin?”

      đâu! Tỏ vẻ tôn kính với Bồ Tát! Qúa thích thú thôi!”

      Uyển Tình: cậu bốn chữ cuối mới chính là tôn kính, cũng sợ Bồ Tát đến chơi cậu!

      Tiếp tục về phía trước, Uyển Tình và Thiên Tuyết bắt đầu đổ mồ hôi. Thiên Tuyết cởi áo khoác ra, chỉ vào Quản Hạo Nhiên: “Ai lạnh? Em nóng đến đổ mồ hôi hột!”

      Quản Hạo Nhiên : “Em vận động, có thể đổ mồ hôi sao? Cái này so với chạy bộ còn tăng thể lực hơn ?”

      “Tăng thể lực cái gì! Lãng phí thể lực có!” Thiên Tuyết bám vào cành cây, hỏi Uyển Tình, “Cậu mệt sao?”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 254: Oan gia ngõ hẹp

      Edit: Asuna
      Beta: minhhy299

      "Tớ mệt chết được. . . . . ." Tố chất thân thể Uyển Tình kém hơn , thở gấp còn vất vả hơn , "Tớ mệt đến muốn chuyện. . . . . ."

      Thiên Tuyết ngậm miệng lại, với Quản Hạo Nhiên: "Nghỉ lát ?"

      "Ừ." Quản Hạo Nhiên bỏ túi xuống, lấy nước ra cho các .

      Thiên Tuyết uống mấy ngụm nước liền, nhìn bốn phía: " thanh tịnh và đẹp đẽ."

      "Đúng vậy đấy. Nơi này có rất nhiều đường núi, con đường này, giữa hè là đẹp nhất. Mùa đông mà , bình thường là sau khi tuyết rơi, phải đến bờ núi kia, cảnh tuyết đẹp hơn."

      "Nghe thành phố C tuyết thường rơi mà!"

      "Đúng vậy đó, rơi cũng rơi ít. Bất quá tuyết vẫn khá dễ đọng núi."

      Nghỉ ngơi nửa giờ, Quản Hạo Nhiên hỏi: "Còn ? Ở này cũng có khách sạn."

      "Ở còn có khách sạn sao?" Thiên Tuyết hỏi.

      "Có. Lại hơn mười phút, cuối cùng còn có nhà!"

      "Nhanh nha! Hơn mười phút mà thôi!"

      Nửa giờ sau . . . . . .

      "Quản Hạo Nhiên! hơn mười phút mà thôi! tại bao nhiêu phút rồi?"

      "Có lẽ. . . . nhớ thành khoảng cách trực tiếp bản đồ."

      " . . . . . ." Thiên Tuyết ngồi bệt xuống đất: "Con đường này cong cong! Hay là hướng về phía trước! Có thể sử dụng bản đồ tính sao?"

      Uyển Tình ngẩng đầu trông thấy phía sau cây cối, giống như có nhà và người, xem ra chỉ cần thêm chút nữa. muốn nhắc nhở , chợt nghe thấy gần đây có tiếng người chuyện.

      Thiên Tuyết cũng nghe thấy, theo tiếng nhìn lại, rất nhanh liền thấy vài nam sinh từ trong rừng cây chui ra.

      Nam sinh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng trải qua đau khổ, rốt cục gặp được tiên nữ.

      Mặt Thiên Tuyết trắng bệch nhìn bọn họ, quay sang kiểm tra túi xách của mình.

      " Quản " Sau lưng truyền đến thanh .

      Uyển Tình và Thiên Tuyết sửng sốt, chẳng lẽ là đại học C? Xoay người vừa thấy, lại có vài người từ trong rừng cây ra, nam nữ đều có, trong đó người các đều nhận thức, là Tống Lâm của Hội Học Sinh.

      Tống Lâm mặc bộ quần áo bó sát người, chống nạnh, nhìn Quản Hạo Nhiên trước, lại nhìn Thiên Tuyết và Uyển Tình, gần như nghiến răng nghiến lợi trừng mắt.

      " Quản, tại sao lại ở chỗ này?" tới, những người khác cũng cùng lại đây.

      Quản Hạo Nhiên chỉ Uyển Tình và Thiên Tuyết: "Mang các em ấy đến xem."

      Sắc mặt Tống Lâm hơi tái , cười : "Em luôn nghĩ đàn Quản Hạo Nhiên luôn luôn đơn độc mình."

      Quản Hạo Nhiên nở nụ cười, trả lời, hỏi người phía sau : "Các cậu tổ chức như thế nào?" cùng cấp, cùng khóa, dùng cái danh gì để tụ họp lại.

      "Lên núi và chụp ảnh quan hệ hữu nghị." nam sinh cười .

      Thiên Tuyết đột nhiên nhìn bọn họ: "Mọi người lên núi liền chọn leo loại núi này?"

      Thành viên trong nhóm leo núi sửng sốt, chuyện, cảm giác giọng giống như mỉa mai, sắc mặt có chút khó coi.

      Thiên Tuyết gật đầu tự nhủ: "May mà mình tham gia. . . . . . ."

      Sắc mặt mọi người lại càng khó coi.

      Tống Lâm hừ lạnh tiếng: " xem được loại núi này, lại ngồi ở đây kêu cái gì?"

      "Tôi đây là luyện tốt sức hô hấp!" Thiên Tuyết : " họ tôi mang tôi lên Everest, đáng tiếc thân thể này của tôi. . . . . . Khụ khụ . . . . .Ông nội thường , kiếp trước con nhất định là họ Lâm, kiếp này mới có bộ dạng yếu đuối như vậy . . . . . . ."

      " . . . . . . ." Tống Lâm bị làm cho nghẹn hộc máu, chỉ có thể dậm chân kêu mọi người lên núi, vài bước quay đầu : " biết xấu hổ!"

      Quản Hạo Nhiên nhíu mày: "Tống Lâm, em . . . . . . . ."

      " ai đó?" Thiên Tuyết đột nhiên đứng lên.

      Tống Lâm sớm nghe Quản Hạo Nhiên và các lại rất gần, nghẹn nửa học kỳ, tại giận điên lên: " ngay cả cái bàn của Hội Học Sinh còn đập bể, còn dám so với Lâm Đại Ngọc, có phải biết xấu hổ hay ?"

      Thiên Tuyết nhìn Uyển Tình: "Mình có đập phá cái bàn của người ta sao?"

      Uyển Tình : " có."

      "Mình có mình là Lâm Đại Ngọc ?"

      Uyển Tình dừng chút, tiếp tục lắc đầu: " có."

      "Vậy ấy ai?"

      " biết."

      Tống Lâm chỉ về phía các , tức giận đến mức ngực sắp nổ, nửa ngày thốt ra được câu nào.

      "Quên , Tống Lâm bắt chước chỉ, chúng ta thôi."

      "Đúng vậy đó, chốc lát còn phòng . . . . .”

      Tống Lâm hít hơi, xoay người bước .

      Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, quay đầu hỏi Quản Hạo Nhiên: "Đến?"

      "Ừ."

      "Phòng ở rất ít?"

      Quản Hạo Nhiên nhìn nhóm leo núi và nhóm chụp ảnh: "Căn bản là ít, nhưng bọn họ nhiều người như vậy . . . . . ."

      "Sao sớm!" Thiên Tuyết chạy : "Uyển Tình cậu cứ từ từ, mình trước lấy phòng!"

      "Ví tiền!" Uyển Tình kêu to.

      Thiên Tuyết chạy về, cầm lấy ví tiền của mình, chạy vội .

      Quản Hạo Nhiên nhịn được muốn cười: " rất mệt mỏi, kết quả chạy còn nhanh hơn người khác."

      Uyển Tình : "Cậu ấy có sức sống."

      Hai người nhặt túi lên, chậm rãi lên . Vẻ ngoài khách sạn có chút cổ, cửa sổ khắc hoa, vượt nóc băng tường, ngay cả tên đều viết là "Khách điếm"!

      Mi mắt Uyển Tình giật giật, quay đầu hỏi Quản Hạo Nhiên: "Người ở bên trong mặc trang phục cổ đại chứ?"

      Quản Hạo Nhiên cười: "Yên tâm, em xuyên qua."

      Đột nhiên nghe được bên trong ầm ầm, hai người vào, Thiên Tuyết ung dung tựa vào quầy, dương dương tự đắc, còn đám người leo núi và chụp ảnh vây quanh , náo loạn ngừng với ông chủ đằng sau.

      Uyển Tình nghe xong 2 phút, liền hiểu được chuyện gì xảy ra.

      Hóa ra Thiên Tuyết kia, trước làm gương xông vào phía trước, lấy hết phòng còn trống, nhóm leo núi và chụp ảnh đương nhiên mặc kệ. Thiên Tuyết với ông chủ, mình có đám bằng hữu lớn ở phía sau, kết quả dù nhóm leo núi và chụp ảnh có toạc miệng, ông chủ cũng tin tưởng . . . . .

      Uyển Tình thở dài, chen vào, bắt lấy Thiên Tuyết: "Cậu náo loạn cái gì?"

      "Mình ghét nhất là bị người khác trừng." Thiên Tuyết liếc mắt về phía Tống Lâm.

      "Đừng làm bừa." Uyển Tình : "Tiền đâu? Cậu làm sao có nhiều tiền như vậy?"

      Thiên Tuyết vừa nghe, đột nhiên nhớ tới chính mình bây giờ là người thường, chột dạ đứng thẳng người: "Mình . . . . Mình quẹt thẻ!"

      "Cậu quẹt hai tháng phí sinh hoạt còn dư lại?"

      ". . . . . . Hình như là vậy."

      Uyển Tình với ông chủ: "Chúng tôi chỉ cần ba gian phòng."

      " tại có phương tiện cà thẻ." Ông chủ ."Tôi chuyển trước cho bọn họ, chờ bọn họ trả tiền rồi đến lượt các ngươi."

      Tống Lâm ôm tay." Chúng ta cần! Chúng ta cắm trại bên ngoài! Có tiền như vậy, để mình ấy ở!"

      Thiên Tuyết vỗ cái bàn: "Vậy nhanh biến ! cho rằng tôi ở nổi sao?" mua hết nơi này cũng có vấn đề gì.

      Tống Lâm bị rống cứng lại, nửa ngày ra lời.

      Thiên Tuyết lại đột nhiên thu tay, sắc mặt thay đổi bất thường, thần sắc lập tức dịu , cười với mọi người: " có lỗi, tôi hiểu chuyện, thích trêu đùa, trêu đùa chút thôi, phòng ở mọi người chọn trước . Tôi biết hôm nay là tôi đúng trước, buổi tối mời mọi người ăn khuya nhé? Mọi người đều cùng học trường, tôi là đàn em, mọi người đại nhân đại lượng, cần so đo với tôi.”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 255: Nghe diễn trò

      Edit: Nhung Phan
      Beta: minhhy299

      Tục ngữ đánh kẻ chạy ai đánh người chạy lại, mà thái độ của người ta còn rất tốt, mọi người cũng muốn so đo với .

      Trong nháy mắt các nam sinh đều cảm thấy được hình tượng của mình lớn lên, cũng quan tâm sắc mặt của Tống Lâm thế nào, nhao nhao bỏ tiền ra thuê phòng!

      Sau cùng, bởi vì đủ phòng, Uyển Tình liền để lại phòng của mình rồi đến ở cùng phòng với Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nghĩ vốn dĩ nên như vậy, cũng có dị nghị gì. Hai người phòng, có thể tiết kiệm chút tiền bạc ăn thịt bò khô.

      A, tí nửa có thể gọi điện thoại cho trai, bảo mang ít thịt bò khô của thành phố A đến.

      Khi ông chủ trả lại tiền, Quản Hạo Nhiên : “Toàn bộ trả lại em, tới đưa lại.”

      Uyển Tình dưới tình thế cấp bách vội : “Tự chúng em tới là được rồi, đây là phòng riêng của chúng em.”

      mời các em ra ngoài chơi...”

      “Lúc mời, chúng em từ chối rồi.” Thiên Tuyết : “ giờ là chúng em muốn ra ngoài.”

      “Hai người còn đủ phí sinh hoạt chứ?”

      “Đầy đủ! Ăn ít mấy đồ ăn vặt tốt rồi, em cực kỳ thích ăn vặt. Tiền cơm giữa trưa thanh toán.”

      Quản Hạo Nhiên nghĩ ngợi, nghiêm khắc mà nghĩ tất cả mọi người vẫn còn là sinh viên, chính xác chưa ai biết được đầy đủ đạo lý tiêu tiền thế nào - - tuy là nam sinh, hơn nữa còn có thể tự mình kiếm tiền, nhưng đây là lần đầu tiên trong trường đại học các được ra ngoài chơi, về sau những loại tình huống thế này vẫn còn nhiều, có đôi khi cũng biết nên như thế nào.

      Vì thế, cũng tranh luận nữa, nhưng để bản thân thanh toán. cứ cho là để con bỏ tiền, nhưng cũng thể để con được hời từ mình...

      Trở lại phòng, Thiên Tuyết ngồi xuống xem máy ảnh, đột nhiên lại hối hận mang máy tính đến.

      Uyển Tình : “Hình như có mấy phòng có máy tính?”

      Thiên Tuyết bĩu môi: “ muốn làm phiền bọn họ!”

      Uyển Tình nghĩ đến chuyện vừa rồi, muốn với , há miệng thở dốc, lại thể tìm được từ nào phù hợp, sau khi cẩn thận suy nghĩ lại thôi.

      Đây vốn dĩ là Thiên Tuyết rồi! Từ khi trung học và Đỗ Thiến hợp nhau, nghĩ đến nguyên nhân lúc đầu khi hai người kết thù oán cũng nghiêm trọng hơn chuyện hôm nay so đo với Tống Lâm là mấy. ấy quen nhìn thứ gì đó, liền đâm chọc.

      Lúc đầu Uyển Tình cũng nghĩ khó có thể ở chung được với ấy, thậm chí cho rằng ấy là người như Đinh Thải Nghiên vậy, sau cùng lại phát ấy chính là cá thể mâu thuẫn. thẳng thắn đáng , nhưng cũng có mặt bốc đồng hung hãn của những thiên kim tiểu thư. Có lẽ là con của Mục gia, ấy đương nhiên phải có mặt kia...

      Cơm chiều là Quản Hạo Nhiên thanh toán, Uyển Tình và Thiên Tuyết cũng tranh đua với , dù sao nếu muốn còn có thể dễ dàng tìm được hóa đơn ấy chứ.
      Sau khi ăn xong, Uyển Tình và Thiên Tuyết ra ngoài dạo, đám người thích chụp ảnh kia cũng cầm máy ảnh ra ngoài. Các để ý, vừa vừa ngắm cây cối. Uyển Tình cho rằng mình nhận ra được nhiều loại cây hơn Thiên Tuyết, kết quả lại kém ấy rất nhiều.

      “Lúc tiểu học, mình cũng từng hứng thú tham gia tổ dã ngoại!” Thiên Tuyết : “Đừng cây cối, mấy loài động vật mình cũng biết ít đâu! Mình còn làm vài tiêu bản, bây giờ vẫn còn giữ, lúc nào quay lại thành phố A mình tìm lại cho cậu xem!”

      “Tổ dã ngoại?” Uyển Tình nghi ngờ: “Nghe giống như rất mạo hiểm ấy, nguyên gốc là dạy tìm hiểu về động thực vật à?”

      “Mới phải!” Thiên Tuyết liếc cái: “Dạy cách sinh tồn khi dã ngoại, thế nhưng chỉ ở mức hiểu biết thôi! Cậu đừng tưởng rằng mình được nuông chiều từ bé, nếu hai chúng ta cùng bị lạc trong rừng rậm, chắc chắn là mình giúp cậu sống sót!”

      “Miệng quạ!”

      Thiên Tuyết bật cười: “Thế nhưng mình chỉ biết cơ bản, lúc học tiểu học có thể học chút ít thôi? Nếu chúng ta du lịch mấy khu sinh thái, nên mang theo trai! Bản lĩnh của ấy, cũng khác với Bear Grylls là bao nhiêu.”

      “Bear Grylls?” Uyển Tình nghi ngờ: “Bear Grylls là ai?”

      “Nam nhân đỉnh của chuỗi thức ăn! người chủ trì chương trình thám hiểm của nước , hơi khoa trương chút là nếu ném ta lên mặt trăng, ta cũng có cách sống sót! trai của mình cũng gần giống như thế!”

      đến trước tảng đá lớn, hai người ngồi xuống. Trời có chút tối, gió đêm thổi qua người có chút lạnh.

      Nghỉ ngơi lát, nghe thấy ở đằng sau có người chụp ảnh, hai người quay đầu, thấy có hai người đứng cách đó xa để chụp ảnh. Uyển Tình vén bên tóc bị gió thổi loạn, gì, biết, Thiên Tuyết giải quyết.

      Quả nhiên, Thiên Tuyết lập tức qua, cười cười câu: “Quyền chân dung?”

      Người nam sinh cầm máy ảnh xấu hổ cười: “Mình chụp ngay mặt.”

      Thiên Tuyết vươn tay: “Cho tôi xem.”

      Người nam sinh đưa máy ảnh cho , vừa mở ra thấy, mấy bóng lưng bé, nhịn được cười lên tiếng: “Kỹ thuật tồi!”

      Nam sinh cứng ngắc kéo khóe miệng: “Cũng được.”

      Thiên Tuyết xóa ảnh chụp mà trả máy ảnh lại cho cậu ta: “Hiệp hội của các cậu có triển lãm chụp ảnh gì đó ?”

      “Có! Mỗi học kỳ có hai lần, học kỳ này lần, đoán là có thể tháng sau lại có.”

      Thiên Tuyết gật gật đầu, trở lại bên cạnh Uyển Tình, hai người nắm tay về. đến bên ngoài nhà nghỉ, gặp Quản Hạo Nhiên và Tống Lâm cùng tới, Thiên Tuyết túm Uyển Tình lùi lại, trốn ở bên cạnh hòn núi giả.

      Uyển Tình muốn xen vào loại chuyện vụng trộm này, cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng suy nghĩ chút, xa như vậy cũng thể nghe được bọn họ gì cả, kết quả câu chuyện của bọn họ lại xui xẻo thế nào cứ bay thẳng đến chỗ hai !
      Thiên Tuyết hưng phấn nắm tay, trực tiếp lôi kéo ngồi xuống, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

      Uyển Tình nghĩ, tới , nhìn thấy chúng tôi ... kết quả tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, vẫn cứ qua.

      Quản Hạo Nhiên hỏi: “Nơi này được ?”

      Thiên Tuyết sửng sốt, làm cái gì thế? Chẳng lẽ muốn hôn môi? Muốn dã chiến? Qúa trong sáng rồi!

      Quản, có biết em thích ?”

      Tống Lâm mở mồm rất bạo dạn, khiến Uyển Tình và Thiên Tuyết thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

      cần trước!” Tống Lâm mạnh mẽ tiếp câu, lát sau lại : “Em vốn cho là, chậm rãi chờ đợi, nhận ra tâm ý của em. Nhưng hôm nay em mới biết được, em mà còn , có thể vĩnh viễn còn cơ hội nữa...”

      xin lỗi.” Quản Hạo Nhiên : “Tôi xin lỗi.”

      “Vì sao lại xin lỗi?” Tống Lâm kích động hỏi: “Em thích hai năm rồi! thể gì khác à?”

      Quản Hạo Nhiên nặng nề thở ra hơi: “Tôi nghĩ, tôi vẫn chưa từng đưa ra ám chỉ nào để em tiến thêm bước. So với những người khác, tôi đối với em càng thân thiết gì.”

      ...”

      “Nếu tôi thích em, có thể suy xét đến em, sớm bắt đầu với em, chứ chờ đến bây giờ đợi em đến thổ lộ.”

      cho rằng đây là tốt cho em sao?” Tống Lâm hét lớn tiếng: “ khốn nạn!” xong, tiếng tát giòn vang, tiếng bước chân giẫm đạp dần dần xa.
      Uyển Tình và Thiên Tuyết ngồi cứng ngắc, dám phát ra thanh gì. Đợi lâu, hề nghe được có tiếng bước chân thứ hai, hai người nghi ngờ, chẳng lẽ rồi à? Thiên Tuyết muốn quay đầu nhìn, sau hòn núi giả liền truyền đến tiếng của Quản Hạo Nhiên: “Nghe diễn trò đủ rồi chứ?”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 256: xứng

      Edit: minhhy299

      Hai người đứng dậy ra ngoài, vẻ mặt xấu hổ.

      Thiên Tuyết hỏi: " làm sao biết chúng em ở trong này?"

      "Em đoán?"

      "Chừng nào phát ?"

      "Em đoán?"

      Thiên Tuyết nhíu mày, bất mãn nhìn cái, ngang đầu theo dõi mặt : "Rất đau phải ?"

      Quản Hạo Nhiên đưa tay vuốt vuốt mặt, tức giận : "Còn phải ! Để em giải trí?"

      " đoán?" Thiên Tuyết đắc ý dào dạt hừ cái, lôi kéo Uyển Tình trở về.

      Uyển Tình thực gì với . Cậu còn theo đuổi người ta sao, người ta bị đánh, cậu nên lo lắng an ủi, lại còn có thể cố gắng trêu đùa chút!

      quay đầu nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên, xấu hổ áy náy : "Cậu ấy phải cố ý!"

      Quản Hạo Nhiên ôn hòa cười: " hiểu được."

      "Ách, chúng em cũng phải cố ý. Chúng em. . . . . . Chúng em rất sớm là ở chỗ này."

      Quản Hạo Nhiên cười bỡn cợt.

      xấu hổ lớn, nháy mắt hiểu được, là cố ý! nhất định là nhìn thấy các trốn ở nơi đó, mới cố ý bước qua.

      ảo não thở dài, chạy vào khách sạn. Sớm biết vậy giải thích, là……

      Khi lên lầu lúc ở cầu thang đụng phải Tống Lâm, sửng sốt, cúi đầu đường vòng. Tống Lâm đột nhiên che ở trước mặt , lông mi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn (Tống Lâm).

      Tống Lâm oán hận trừng mắt , phục : " xứng với ấy!"

      Uyển Tình sửng sốt, thản nhiên : "Tôi biết." xong nhìn lên lầu.

      chẳng hiểu vì sao lại biến thành tình địch? qua cùng chỗ với Quản Hạo Nhiên sao? Thiên Tuyết mới qua ? Ngay cả đối tượng làm tình địch đều muốn làm ràng, ta xứng đáng thua!

      Uyển Tình và Thiên Tuyết sớm ngủ, nửa đêm bị thanh ngoài hiên đánh thức, xem thời gian, hai giờ, ngủ hơn bốn giờ rồi!

      Thiên Tuyết nghi hoặc: "Bị cướp?"

      Uyển Tình gì: "Lực tưởng tượng của cậu có thể lại lớn lên chút rồi! Nơi này làm sao có thể có cướp chứ!"

      "Vậy cũng nhất định!"

      Hai người nghe thấy dưới lầu trong viện truyền đến thanh, đến bên cửa sổ xốc lên rèm cửa sổ vừa thấy, là đám bạn học kia. Nhìn nửa ngày, ra là hiệp hội chụp ảnh ra ngoài chụp sao.

      Thiên Tuyết ăn xong bọn họ : " là quan tâm đến cuộc sống của mình ha!"

      Uyển Tình ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, nhàng mà mở cửa sổ ra, : "Ngôi sao rất đẹp."

      Thiên Tuyết vừa thấy, a tiếng: " đấy! Mình giống như lâu nhìn thấy sao. . . . . ."

      Người dưới lầu nghe thấy thanh ngẩng đầu, có người : " tại tính cái gì. Đến mùa hè, còn có thể nhìn thấy ngân hà."

      Thiên Tuyết hừ lạnh: "Các người đánh thức tôi!"

      Người ở dưới sửng sốt, yên lặng khiêng máy móc lên nơi khác.

      Thiên Tuyết hỏi: "Các người đâu? sợ rắn sao?"

      "Rắn đều ngủ đông!"

      "Tôi sợ các người làm rắn ngủ đông tỉnh nha!" Thiên Tuyết cười, xoay người cầm máy chụp bầu trời.

      Người phía dưới vừa thấy, cũng , chụp ngay trong viện.

      Thiên Tuyết chụp vài tấm, hiệu quả cũng tốt, khẽ với Uyển Tình: "Sớm biết mang cái ba vạn kia đến. . . . . ."

      Náo loạn nửa giờ, phát người dưới lầu lại chụp các , bỗng nhiên lôi kéo rèm cửa sổ, tiếp tục ngủ!

      Ngày hôm sau, khi các rời giường, người trong nhóm leo núi ở bên ngoài chuẩn bị thịt nướng, nhóm người chụp ảnh kia còn chưa rời giường. Nhóm leo núi mời các cùng nhau nướng thịt, Thiên Tuyết nhìn thấy Tống Lâm kia giở mặt mẹ kế, lắc đầu.

      Quản Hạo Nhiên : "Chúng tôi muốn đến đỉnh núi."

      "Chúng tôi buổi chiều cũng phải , ăn xong thịt nướng cùng !"

      " được, lần sau ." Thiên Tuyết .

      Ba người tìm giờ đến đỉnh núi, bên có vài toà kiến trúc cổ, tòa tháp lâu năm ít được tu sửa, còn có quầy bán quà vặt và khách sạn . Vốn muốn trèo tháp, trèo được tầng, phát càng lên cao, khoảng cách mỗi cây thang càng cao, theo Quản Hạo Nhiên , tầng cuối cùng chừng cao hơn nửa mét. Hai người là bước chân nổi, chỉ có thể quên .

      Quản Hạo Nhiên : "Sau khi các em trở về, nhớ phải ngâm chân kĩ, bằng đau thêm vòng."

      " thể nào. . . . . ." Uyển Tình và Thiên Tuyết kêu rên. Các tối hôm qua nhưng ra ngâm kĩ qua, hôm nay rời giường mặc dù có chút đau, nhưng nghĩ là tình trạng bình thường.

      "Ngẫm lại các em rất xa rồi, còn đều là trèo cao. May mắn lên tháp, bằng ngày mai khẳng định xuống giường được."

      "Trời! nhất định là có thù với em rồi!" Thiên Tuyết kêu lên.

      Quản Hạo Nhiên liếc nhìn cái: "Rèn luyện cho tốt.”

      "Hừ ~"

      Ba người ra khỏi tháp, đến điện bên cạnh bên trong uống trà, thuận tiện đánh bài địa chủ*.

      *Trò chơi với 54 lá bài poker, thường gồm ba cầu thủ, người địa chủ, hai người khác cho người thuê nhà. Hai bên đấu bài, chủ nhà chơi đầu tiên, trong hai bên hết bài trước là bên đó thắng. Trò chơi có nguồn gốc ở miền trung Trung Quốc, rất phổ biến ở Trung Quốc.

      Thiên Tuyết vô luận như thế nào đều thua! Làm địa chủ thua, làm nông dân mang theo đội hữu cũng thua, ngay cả Uyển Tình có số đánh bài tuyệt vời này cùng chỗ với đều chỉ có phần thua!

      "Có thể chơi khác ?" Lại lần thua sạch bách, Thiên Tuyết gục xuống bàn, "May mắn bài bạc, bằng bốn năm đại học mình đều chỉ có thể ăn khí!"

      Uyển Tình : "Cậu còn mang tớ cùng thua, ngay cả gió Tây Bắc đều muốn cướp uống!"

      "Nếu như giành chiến thắng thế nào ah?" Quản Hạo Nhiên uống trà.

      Trầm mặc lát, Thiên Tuyết : "Chúng ta đây cầm tiền đến đánh cuộc keo, nhìn xem cuối cùng tiền đến người ai !"

      "Coi như xong, đánh bạc là phạm pháp." Uyển Tình .

      "Ăn cơm thôi." Quản Hạo Nhiên .

      Hai người vừa thấy thời gian, đồng ý!

      Cơm nước xong, lại chơi vớ vẩn lát mới xuống núi, xa liền đụng tới nhóm người leo núi và chụp ảnh.

      Hội trưởng hiệp hội leo núi hỏi: "Các người khi nào về, chúng ta thuê xe trường, cùng nhau ."

      " nên, chúng tôi tại rồi, các người phỏng chừng còn phải chờ chút ?" Quản Hạo Nhiên .

      "Cũng đúng." Hội trưởng gật đầu.

      Quản Hạo Nhiên bọn họ đến nhà nghỉ trả phòng, cũng chậm chậm xuống núi. Đến cái miếu tử kia giữa sườn núi, Thiên Tuyết nhớ tới còn chưa tìm chữ phật, lại vào sờ soạng "Phật" lần.

      sờ liền đụng đến, Uyển Tình sờ soạng bốn năm lần, mỗi lần đều khác nhau, bị phàn nàn muốn sờ soạng.

      : "Tốt lắm tốt lắm, mình , cậu nhanh sờ ! Cậu đụng đến, chúng ta !"

      Uyển Tình hít sâu hơi, cho phép ước nguyện có cách nào cân nhắc: Hạnh phúc! Sau đó sờ cái, lại có thể đụng đến!

      vô lực ghé vào tường, hỏi Thiên Tuyết: "Có thể rồi sao?"

      "Cậu cũng được!" Thiên Tuyết đeo túi lên, chạy nhanh ra bên ngoài, chạy hai bước lộn ngược trở về, " Quản, còn có sờ đấy."

      " tin những thứ này!" Quản Hạo Nhiên .

      "Vậy em giúp !" Thiên Tuyết ném túi chạy tới. Sờ cái, đụng đến, nhịn được thở dài, "Quên ! Xem ra loại tình này quả nhiên phải tự mình là, em vừa chạm vào trong bảng sống đều thất bại rồi!"

      Uyển Tình nhịn được cười rộ lên, ba người vui vẻ trở về.

      Ô tô đến tuyến đường vành đai, mắt thấy còn nửa giờ đến trường học, phía trước biết phát sinh chuyện gì, kẹt xe. . . . . .

      Đợi trong chốc lát, nghe người ta xảy ra tai nạn xe cộ.

      Uyển Tình và Thiên Tuyết ngẩn ra, nghĩ đến khoảng cách gần như vậy, có chút sợ hãi. Hai người dám hỏi thăm trường tai nạn xe cộ là bộ dáng gì, buồn bực ở trong xe lời nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :