1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 226: Xin lỗi

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Quản Vận Phương nhìn thoáng qua, cầm ấm nước ra ngoài, nhìn về phía Quản Hạo Nhiên chỉ chỉ . Quản Hạo Nhiên liếc, tiếp tục nhìn máy tính, để ý tới. Chờ Quản Vận Phương rồi, mới ngẩn đầu: “Uyển Tình, xem tin điện ảnh ?”

      Uyển Tình : “Mạng dây tính lưu lượng.”

      “Buổi sáng mượn mạng nhà kế bên.”

      Uyển Tình vừa thấy, quả nhiên thấy máy tính cắm sợi dây nối mạng.

      : ………

      “Tôi thích xem phim.” cúi đầu, tiếp tục đọc sách.

      Từ Khả Vi vừa vặn vào, nghe qua như vậy nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên, rất là xin lỗi, vội vàng kêu Uyển Tình ra ngoài.

      “Con như thế nào lại chuyện với Hạo Nhiên như vậy?”

      Uyển Tình cúi đầu, đá đá xuống đất: “Con và ta lại quen……..”

      “Đó là con dì Quản, cũng phải người xấu, chút lễ phép cũng hiểu.” Từ Khả Vi cầm lấy tay cầm sách của , “Ngày đó là cậu ấy giữ con khi thang máy rơi có biết hay ? Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của con! Có người đối với ân nhân của mình như vậy hay sao?”

      “A?” Uyển Tình ngẩn đầu, kinh ngạc nhìn bà, lại quay đầu nhìn thoáng qua Quản Hạo Nhiên. Hèn gì, nghe thanh sao lại quen tai vậy, đúng là người cứu ……. nhất thời biết làm sao, “Mẹ sao sớm vậy?”

      “Mẹ làm sao biết con nhận ra!” Từ Khả Vi , “Ngày đó cậu ấy mua vé xe lửa về trường học! Buổi tối chúng tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy thấy con gặp chuyện may, lại từ nhà ga chạy trở về! Con con, như thế nào làm người ta thất vọng?”

      “Mẹ sớm…….”Cái này Uyển Tình đáng buồn, có hơi muốn khóc. phải muốn tránh ghét sao? Ai biết ta lại là ân nhân cứu mạng nha! làm như vậy phải là hiểu lễ nghĩ sao?

      “Nhanh xin lỗi!” Từ Khả Vi trả sách lại cho .

      Uyển Tình nhăn nhó chút, vào cửa hàng bán hoa, kéo ghế ngồi vào bêncạnh Quản Hạo Nhiên. Quản Hạo Nhiên cầm ống nghe điện thoại, hai mắt nhìn chằm chằm máy tính, viết <Kế hoạch bảo bối>.

      Uyển Tình liếc, nhìn băng ghế, căn bản thấy màn hình. há miệng thở dốc, muốn xin lỗi mà nên lời, hơn nữa ta như vậy, cũng nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

      Vài phút sau, bên tai đột nhiên chấn động, truyền đến thanh đánh nhau. ngẩng đầu, thấy Quản Hạo Nhiên rút tai nghe điện thoại.

      xê dịch ghế tựa về phía bên cạnh, lấy cái cao hơn đặt ở bên cạnh : “Ngồi ở đây .”

      Uyển Tình đành phải ngồi lên, nhìn chằm chằm màn hình vài phút, người ở bên trong đánh xong, là trò văn, an tĩnh lại, xấu hổ : “ xin lỗi…”

      “Cái gì?” Quản Hạo Nhiên quay đầu.

      “Ách… Tôi cảm ơn!” Uyển Tình ngượng ngùng cười, “Ngày đó đầu có hơi choáng váng, nhận ra … Vừa mới nghe mẹ tôi , là cứu tôi.”

      Quản Hạo Nhiên cười, tao nhã, cho người ta cảm giác tắm gió xuân: “Khi cứu em, cũng biết em là ai. Ai thấy được chuyện như vậy, đều đến giúp tay.”

      Uyển Tình nha nha : “Cũng nên lời cảm ơn…”

      nên cảm ơn.” .

      Uyển Tình cười, cuối cùng bình thường lại chút.

      Xem phim xong, gọi mua đồ ăn, cũng có cự tuyệt.

      Ngày hôm sau, QUản Hạo Nhiên đến tiệm máy tính gần đó, cũng kêu cùng.

      “Dì bảo giúp em tay, bất quá laptop quý, mang theo máy tính để bàn tốt. qua với bà, đến trường học lại phù hợp. Lắp thêm máy tính để bàn, bốn năm đại học đủ dùng. lại học nghiên cứu sinh ba năm, phỏng chừng cũng thành vấn đề.”

      “….” Các người khi nào đạt thành hội nghị nha? Như thế nào đương lại biết?

      Đến sau cửa hàng máy tính, Quản Hạo Nhiên ở bên cùng kỹ thuật viên thảo luận như thế, Uyển Tình hiểu, ngồi ở bên xem tờ báo bàn. Nhìn thấy Đinh Thải Nghiên tấm ảnh ở ngoài đường xấu mặt, còn có tin tức bị cảnh sát bắt, tuy rằng hôm qua biết, nhưng xem lại lần nữa, vẫn thấy là tâm tình tốt lắm.

      Thiên Tuyết đột nhiên gọi điện thoại tới, cầm điện thoại ra ngoài. Quản Hạo Nhiên nhìn , chỉ chỉ di động: “Nhận điện thoại.”

      QUản Hạo Nhiên gật đầu, cúi đầu tiếp tục công việc.

      Uyển Tình đến đường cái, nhận điện thoại, nghe thấy thanh tràn đầy sức sống của Thiên Tuyết: “Sao lâu như vậy mới nhận? Tay cậu đỡ nhiều ?”

      “Tốt hơn nhiều.”

      “Vậy là tốt rồi!” Thiên Tuyết thở ra, “Ngày đó mình còn thiếu chút nữa giết chết mình!”

      “Ách…” Bởi vì sao? Đùa giỡn cái gì!

      “Đúng rồi, cậu thấy tin tức ĐInh Thải Nghiên chưa?”

      “Thấy rồi.”

      “Hắc hắc – rửa hận chưa?”

      Uyển Tình chút gì, chỉ có thể : “Còn chút.”

      “Hả…” Xem ra còn chưa đủ à, phải gọi cho lại.

      Hung ác chút! “Đúng rồi, tiền lương của cửa hàng trà sữa cậu tính sao?”

      “Ngày mai lấy.” Uyển Tình .

      “Gần đây có phóng viên mai phục xung quanh tại đó, cậu cẩn thận chút! Bất quá tớ qua với cửa hàng trà sữa, để lộ ra tin tức của cậu, nên có vấn đề. A – Hôm nay mình gọi điện thoại là muốn hỏi cậu, cậu khi nào đến trường học đây? máy bay hay xe lửa?”

      “Xe lửa , mẹ tớ cũng phải .”

      “Mình nghĩ mình cùng cậu--”

      “Ông bọn họ đồng ý sao?”

      “A… Mình muốn ngồi xe lửa thôi, còn chưa có ngồi qua! Bất quá mình muốn thuê phòng trọ, bảo mình trước nhìn xem! Bằng mình trước cũng được, cậu bên này có việc gì cứ sửa sang lại, đến đó rồi có thời gian quay lại, còn mình chuẩn bị cho tốt. Mình trước, đến lúc đó đến cổng trường đón cậu.”

      “Được.” Uyển Tình đáp ứng.

      Tán gẫu xong tắt điện thoại, Uyển Tình quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Quản Hạo Nhiên còn bận bịu, liền gọi điện cho Mục Thiên DƯơng. Vang vài tiếng, Mục Thiên Dương thanh trầm thấp truyền đến: “Alo?”

      “Trời, Thiên Dương…” Uyển Tình sợ bị mọi người nghe thấy, ép thanh rất thấp, “Em là Uyển Tình.”

      biết.” thanh Mục Thiên Dương cũng thấp, giống như tình nhân nỉ non. thanh của nghe hiểu, có quỷ.

      Uyển Tình đột nhiên biết cái gì, đầu óc dạo qua vòng, : “Vừa rồi Thiên Tuyết gọi điện thoại cho em.”

      “Ừ.”

      “Cậu muốn học.”

      “Cùng với Thiên Tuyết sao?”

      “Ách… Cậu ấy cậu ấy trước.”

      “Em mua vé chưa?”

      “Cũng có nữa.”

      Mục Thiên Dương nhịn được thở dài, bộ dáng có chút đau đầu: “Nên mua. Lỡ trễ, vé đứng cũng có.”

      “Ách… Buổi chiều em mua!”

      Mục Thiên DƯơng bật cười: “Phía trước mua 30 đồng, 30 đồng muốn thấy em.”

      “Nhưng mà… sách, báo 2 đồng và ba đồng.”

      Mục thiên DƯơng dừng lại lát, thanh vừa mới thoải mái có chút nặng nề: “Tùy em .”

      “Em… Em hỏi mẹ em. Nếu tới được, em gọi điện thoại cho được ?”

      .” Mục Thiên Dương vẫn còn có chút buồn. Nhưng lại luyến tiếc gác điện thoại.

      Uyển Tình cắn cắn môi: “Thiên DƯơng…”

      “Hử?” Khó khi gọi tên , là bằng giọng điệu gì, nghe xong đều cao hứng.

      “Có chuyện…”

      …”
      Last edited by a moderator: 21/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 227: Em làm thất vọng.

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      thể cho mẹ em biết chuyện giữa và em, bằng mẹ chịu nổi…….”

      phải em mực làm?’

      “Cho mẹ biết chuyện em và Mục gia qua lại cũng được!” thanh Uyển Tình có chút sợ phát run , rất sợ tức giận, “Em vẫn luôn gạt mẹ, vạn nhất đột nhiên mẹ phát , khẳn định đem lòng nghi ngờ.”

      “Yên tâm, cho bà ấy nghe.”

      “Em biết. Nhưng mà, em sợ Thải Nghiên các ….”

      Mục Thiên Dương dừng lại lát: “ hiểu được. Yên tâm , các .”

      Uyển Tình nhàng thở ra, biết xử lý: “Cảm ơn…..”

      “Ngoan, tay sao rồi?”

      “Tốt hơn nhiều.”

      “Lần trước cho em thuốc sức sẹo có dùng ?”

      “Dùng xong rồi…….”Kỳ là sau khi tốt hơn liền ném rồi. Vật đó giữ lại làm gì?

      “Về sau khi đến trường cho em hộp. Tuy rằng bị thương sâu, nhưng mà phải chú ý chút.”

      “Ừ…..”

      đến đây, Mục Thiên Dương biết gì nữa, chỉ có thể nghe thanh hít thở của .

      Lúc này, thư ký Hàn tiến vào: “ Tổng Giám Đốc, còn ba phút nữa bắt đầu hội nghị ----“ dừng lại im bặt, tổng giám đốc tôi có tiết lộ tin cơ mật của công ty ha, càng có YY ngài, ngài vì sao lại dùng ánh mắt ăn thịt người đó mà nhìn tôi?!

      phải họp?” Uyển Tình nghe được ràng, nhưng ý tứ đúng như vậy, “Vậy em cúp máy.”

      “Ừ.” Mục Thiên Dương buồn bực, hung hăn trừng mắt liếc nhìn thư ký Hàn cái, vẻ mặt phong sương (gian nan vất vả) vào phòng họp. Sau đó, mọi người đều kinh hồn bạc vía mở tài liệu họp ra…..

      Uyển Tình trở lại cửa hàng máy tính, Quản Hạo Nhiên thảo luận xong về máy tính, ở chờ . ngượng ngùng : “Xin lỗi, để đợi lâu.”

      có gì.” Quản Hạo Nhiên ôm lấy valy máy tính.

      Uyển Tình phải ôm bàn phím.

      đến đường lớn, Quản Hạo Nhiên bỏ valy máy xuống, ngoắc kêu chiếc xe ba bánh.

      xa đâu, về cũng được.”Uyển Tình .

      “Em ôm đồ động vết thương ở tay.”

      “Ách…..Vậy phiền .”

      Hai người ngồi vào xe ba bánh, có hơi chen chúc, Uyển Tình được tự nhiên, liền dựa vào bên cạnh. Quản Hạo Nhiên nhìn thấy đành phải dựa vào phía bên kia.

      Sau khi trở về, Quản Hạo Nhiên bắt đầu lắp ráp máy tính, bên gọi điện thoại kêu người đến lập trình máy. Hai giờ sau, sắp xếp hết thảy, mọi người cùng nhau thử tính năng mới của máy tính, ở mạng tìm <Kiếm sáng(亮剑)*> xem…..

      * vở kịch về chiến tranh trung nhật, triều tiên của Trung Hoa đại lục

      Lúc ăn cơm chiều, Uyển Tình nhắc tới chuyện
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 228: Điều tra tám đời tổ tông .

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Mục Thiên Thành vào văn phòng, có chút lo lắng: “ họ………”

      Mục Thiên Dương bỗng nhiên nắm lấy mấy tấm ảnh ném người : “ tại em mới cho biết!”

      “Bọn họ có gì.” Mục Thiên Thành bất đắc dĩ giải thích, “Em biết tức giận, mới dám với .”

      “Vậy sao tại còn ?” Mục Thiên Dương hít sâu hai cái, thống khổ nhu nhu trán, “Có thuốc lá ?”

      Mục Thiên Thành sửng sốt: “Em cũng hút thuốc.” Bác trai ung thư phổi mà chết, Mục Thiên Dương vì thế cũng muốn chạm tới thuốc, biết tính , cũng đưa ra trước mặt . Giống Mục Thiên Thành, tuy rằng ngẫu nhiên đưa ra hai điếu, nhưng khi mình hoặc về nhà đối mặt với mấy người Mục gia, cũng đưa ra.

      Mục Thiên Dương chuyện, Mục Thiên Thành thở dài, chỉ có thể rút ra điếu đưa qua, cho đốt.

      rút ngụm, cảm thấy người có chút khó chịu, chậm rãi nhổ thuốc ra, nặng nề thở gấp, cho mình khụ ra tiếng. hơi thuận qua, chờ hít ra hơi thứ hai, tựa hồ tốt hơn rất nhiều. Hút mấy hơi sau, há miệng: “Khụ…. Bọn họ tới trình độ nào?”

      họ gì vậy!” Mục Thiên Thành nhịn được nho nhò xem thường cái. “Tiểu Tử đó là con bà chủ tiệm hoa, chị dâu mấy ngày nay đều theo mẹ tới cửa hàng bán hoa, tránh khỏi việc gặp mặt. Chị dâu rất quy cũ, luôn luôn tránh ----“

      “Vậy đây là cái gì!” Mục Thiên Dương bỗng nhiên chỉ vào tấm ảnh bàn, “Cậu cho là tôi mù! Mang về! Mang về cho tôi!”

      họ, trước bình tĩnh! Em cho biết việc này, phải để phát hỏa với chị dâu ! có biết tên hỗn đản này biết làm người lắm ? Mỗi câu đều mang theo ý cười nha, ôn nhu như ngọc, lịch nho nhã, ngay cả em thấy cũng động lòng đấy---- khụ, đây là chuyện khác, đừng cho Văn Sâm! Dù sao, người như vậy, trước mặt cũng thể làm mặt lạnh! Thời điểm ra khỏi cửa với chị dâu , lòng chăm sóc, cẩn thận! Em đây phải sợ chị dâu bị hấp dẫn, mới cho biết sao?”

      Mục Thiên Dương càng ngừng hút thuốc, hút rất có khí lực, nhịn được khụ hai tiếng. Ném điếu thuốc, gõ gõ bàn.

      Mục Thiên Thành chau mày, ngoan ngoãn đưa hộp thuốc lá và bật lửa qua: “Vì chị dâu , ngay cả mạng cũng cần…….”

      “Mấy điếu thuốc
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 229: Uyển Tình rối rắm.

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Thân mình Thải Nghiên vẫn run run, có chút thể tin được. Nếu , vậy có tình cảm với , thể nhiều! nhất định được làm hỏng, phải nắm bắt cơ hội này, mấy ngày này phải chuộc lỗi toàn bộ mọi chuyện làm! Để mấy người cười , về sau cười nổi!

      ~~~

      Thời gian bữa tối, có đài truyển hình phát tin tức địa phương: “…….Đinh Thải Nghiên bị tạm giam vài ngày, rốt cuộc được tự do! Buổi sáng hôm nay, khi rời khỏi nơi tạm giam, ngoài cửa cũng đụng phải Mục Thiên Dương chờ đợi, hai người chẳng những có xung đột vũ trang, Mục thiên Dương còn tự mình đưa và mẹ về nhà…………”

      Lúc người dẫn chương thông báo, bên cạnh còn ảnh minh họa, là tấm ảnh ngay lúc đó, bất quá là tải xuống từ internet, hẳn là chó săn chụp.

      Quản Vận Phương và Quàn Hạo Nhiên trầm mặc, nhìn về phía Từ Khả Vi và Uyển Tình.

      Từ Khả Vi : “Loại tin như vậy, ai biết sao lại thế này? Dù sao bọn họ cũng có khả năng hòa hợp! Yên tâm , cho dù hòa hợp, các lần này học được điều tốt, cũng dám đến khi dễ các người nữa.”

      “Con người đần độn tự nhiên có hành vi đần độn!” Quản Vận Phương , “Đến lúc đó chừng càng làm trầm trọng thêm, các người phải cẩn thận.”

      Uyển Tình ở bên giúp đỡ Quản Hạo Nhiên thu dọn chén đũa, thủy chung gì.

      Sau khi tan việc về nhà, Từ Khả Vi thấy rầu rĩ vui, khuyên : “Loại việc như vậy con nên để trong lòng! Mẹ trước kia thấy quua ít, có khả năng còn có cơ hội quay lại!”

      “Mẹ khẳng định?” Uyển Tình ngẩng đầu.

      Từ Khả Vi sửng sốt, thở dài: “Được rồi, mẹ cũng thể khẳng định.Theo tình huống bình thường, họ Mục kia nên xen vào việc của ta nữa. Bất quá, lần này lại còn có thể giúp ta như vậy, lại sợ lời đồn đãi đưa ta về nhà …….. đúng là đáng để suy nghĩ. Tuy rằng người đàn ông như vậy có khả năng có tình cảm , phàm mọi chuyện đều có ngoại lệ. Nếu tình thích Thải Nghiên, những đều này đều được, rất có khả năng hợp lại. Nhưng mà, Thải Nghiên trải qua giáo huấn, khẳng định dám xằng bậy.”

      Uyển Tình ngẫm lại cũng đúng. Nhưng ngoài sáng dám xằng bậy, khẳng định làm trong tối. Thải Nghiên hận thể giết , làm sao lại có thể vì chuyện này mà nén giận? Hơn nữa chuyện này còn làm tan thiếu chút nữa mất tất cả, ta nhất định càng hận !

      Uyển Tình nhịn được chà xát cánh tay, có chút sợ hãi biết.

      Về nhà, mở tivi, chuyển đến tiết mục hài của thành phố A. Tiết mục này rất thú vị, hai người cơ hồ mỗi ngày đều xem, xem xong đúng giờ ngủ.

      Khi đến giờ, người đàn ông gầy ngồi trước màn hình, bắt đầu nhăng cuội gây cười, tán gẫu bát quái. Kết quả, hôm nay tới người Mục Thiên Dương! trước đó có tin phát ra, còn bình luận chút: “Tin tức này phải trùng hợp! Nghe Đinh Thái Nghiên lần này có thể an toàn, toàn dựa vào vị hôn phu trước kia hỗ trợ! Có người đoán, bảy tờ báo , viết trăm ngàn bài, cuối cùng khả năng chỉ là trò cười…

      Uyển Tình nhớ tới lời thề son sắt ngày đó của Mục Thiên Dương, đột nhiên có cảm giác bị lừa, trong lòng nổi lên cơn giận.

      Sau đó, cảm thấy mình điên rồi!

      dựa vào cái gì mà giận ? bất quá là tặng phẩm kèm theo trong vụ làm ăn của mà thôi! chỉ là người làm ấm giường cho , giải tỏa dục vọng của , dựa vào cái gì mà hy vọng xa vời rằng làm việc vì ? Chính là bởi vì ngẫu nhiên biểu tốt, khiến cho quên bổn phận của mình sao?

      Chuyện này tốt, bất quá là nhất thời nảy lòng tham, trăm ngàn lần thể hiểu lầm! cao cao tại thượng, tự nhiên muốn làm cái gì làm, tốt với , là vì cao hứng, có nghĩa là gì cả… có nghĩa là gì cả…

      Uyển Tình xem tivi xong, rốt cuộc nghĩ thông suốt, tắm rửa xong phải ngủ. Nằm nằm, mạc danh kỳ diệu liền khóc lên.

      ở đây thương tâm cái gì? muốn ảo não. lừa thế nào? có thân phận gì, trông cậy cái gì? vĩnh viễn làm chuyện gì, lại vì Đinh Thải Nghiên làm hết mọi chuyện. Đây chính là khác nhau giữa và Đinh Thải Nghiên, khác nhau trời vực…

      Ngày hôm sau, mắt Uyển Tình có chút sưng. Từ Khả Vi hoảng sợ: “Con làm sao vậy?”

      có việc gì… Ngủ ngon.” Uyển Tình khó xử , “Mẹ, hôm nay con đến cửa hàng bán hoa.”

      “Sao ?”

      “Ăn phải trả tiền như vậy tốt! Tay con nay cũng tốt lắm, có thể tự mình chiếu cố mình.”

      “Con…” Từ Khả Vi muốn , Quán Vận Phương để ý việc con ăn uống phải trả tiền, ngược lại người bị chiếu cố làm bỏ chạy mới tốt. Bất quá, Uyển Tình muốn cho là như vậy, cũng sai…

      “Con muốn đến trường phải dọn dẹp chút gì đó mang theo.” Uyển Tình , “Bằng sắp đến lúc đó mới thu dọn, thiếu gì đó, phiền phức!”

      “Cũng đúng.” Từ Khả Vi , “Mấy ngày nay con hãy từ từ thu dọn . Dì Phương là muốn gọi người phỏng chừng hai ngày này đến, mẹ phải chuyên tâm dạy dì. Đưa con tới trường học phải mất hai ngày, là thời điểm bận nhất tháng này, dạy tốt, đến lúc đó gấp rút kịp! Ai, con sao mua được vé ngày 28? Ngày 31 tốt nha, chỉ là 30 cũng được nha…”

      Uyển Tình : “Muốn ngày hôm sau mới tới thành phố C sao! Vé ngày 31 là 1 ngày đến, ngày đó vé xe bán hết rồi, càng gần ngày đó, càng có, có thể mua được ngày 28 tệ!”

      Đáy lòng nhịn được nghi hoặc, ngày 28 tuy rằng sớm 2 ngày, nhưng có cái gì đó giống sao?

      Đối với là có chút giống với… ngày 30 muốn thấy ! Nếu ngày 30 thể gặp, cũng chỉ có thể gặp ở thành phố A, nghĩ biện pháp trốn ra…

      Uyển Tình ở nhà thu dọn nửa ngày, còn nhiều lắm. Tivi hấp dẫn, phải tới cửa hàng thuê hai cuốn tiểu thuyết… sau tốt nghiệp, nghe Thiên Tuyết, ngẫu nhiên đọc giết thời gian cũng tốt. Hơn nữa, tình của bị bóp chết ở trong… ! Tình của , căn bản chưa từng có, cũng vĩnh viễn có được. Bắt đầu gặp Mục Thiên Dương, tình của nhất định sinh nở được!

      Cho nên, chỉ có thể đọc sách, hiểu biết ngàn vạn trạng thái , cảm nhận chua xót và ngọt ngào này. Mà chính , vĩnh viễn có khả năng chạm vào…

      Hai ngày sau, đọc sách được nửa, đột nhiên ngẩng đầu, gọi điện thoại cho Thiên Tuyết.

      “Làm sao làm sao?” Thiên Tuyết đứng lên hưng phấn nhận điện thoại, “Cậu biết tớ đến thành phố C sao? Tớ cho cậu nghe, tới xem phòng trọ, cậu cách xa trường học tốt ?”

      “Tùy tiện.”

      “Cậu muốn thể loại như thế nào? Ấm áp chút, hay mới chút?”

      Uyển Tình ngẩn người, : “Tớ hiểu.”

      “À… vậy tớ nhìn theo cảm giác vậy! À, cậu có chuyện sao?”

      “Ách…” Uyển Tình nhìn nhìn sách tay, “Tớ xem cuốn sách, người con trai và người nữ, ràng từng rất tốt, nhưng về sau ngại người nữ càng ngày càng quấn người, chậm rãi thích …”
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 230: Có hơi khó giải quyết

      Edit: minhhy299

      "Cái này có gì kỳ quái!" Thiên Tuyết , "Đại đa số thời điểm, đều là nam nhân di tình biệt luyến*! Nam nhân thực dễ dàng di tình biệt luyến, còn thích tìm các loại lí do! Nhưng có đôi khi, đúng là do nữ nhân, trách nam nhân được!"

      * di tình biệt luyến: lúc trước người nhưng sau lại người khác

      "Phải ? Vậy muốn cho nam nhân chán ghét mình sao?"

      Thiên Tuyết sửng sốt: "Cậu muốn mình chán ghét cậu?"

      "Ách ——" Uyển Tình lập tức cảnh giác, " phải! Tớ làm sao có thể như vậy?"

      "Ha ha ha. . . . . ." Thiên Tuyết cười, "Vậy mình lén cho cậu, cậu nên bán đứng mình đấy ~"

      "Tớ chỉ là tò mò mà thôi. . . . . . đúng, là tớ khó hiểu!" Uyển Tình bất đắc dĩ, gấp đến độ biết che giấu thế nào, "Tớ chỉ là xem loại tiểu thuyết này rất sốt ruột! ràng phía trước tốt lắm nha, sao liền như vậy?"

      "Nha nha nha, ngươi chờ chút, để bản cung chậm rãi cho ngươi nghe!"

      ". . . . . ." Xem ra bạn học Thiên Tuyết gần đây xem cung đấu!

      "Muốn cho người nam nhân kính nhi viễn chi với ngươi, rất đơn giản ~"

      Uyển Tình lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe! Đúng vậy, chính là muốn cho Mục Thiên Dương kính nhi viễn chi với ! Cứ trốn như vậy, buông tay, chạy thoát cũng trốn được! Lấy bản lãnh Mục Thiên Dương, muốn tìm người còn đơn giản? Bất quá, để đuổi như vậy!

      Uyển Tình nhịn được khen mình thông minh, cuối cùng nghĩ tới biện pháp có thể chấp hành. Cho dù biện pháp này chậm, cũng có gì quan trọng hơn. Học lên mặt cần bốn năm, tỷ lệ thành công hẳn là vẫn là rất lớn.

      " vấn đề này trước, chúng ta phải làm vấn đề khác! Tất cả nữ nhân đều hy vọng nam nhân của chán ghét mình, đương nhiên muốn các loại biện pháp lưu lại trái tim của nam nhân nha! Nhưng mà ——" Thiên Tuyết dừng chút, "Khi phụ nữ đến bị lạc tâm trí, bình tĩnh của ít , làm ra chuyện quá đáng ngay! Lúc này, nam nhân liền chịu nổi! Nam nhân là cần tự do và gian, nữ nhân quá lợi hại, dính chặt, chịu nổi! Nếu người nữ này tài ba còn ỷ vào thích của quản đông quản tây, khoa tay múa chân, liền càng chịu nổi! Tóm lại, muốn người nam nhân chán ghét mình, mình cứ việc dính người tốt rồi! Làm thế nào kinh tởm như thế được!"

      "A. . . . . ." Uyển Tình ngốc, muốn dính người với Mục Thiên Dương? Mới có thể để Mục Thiên Dương cho ??

      Vậy cũng chỉ biết nghĩ biện pháp khác thôi. . . . . .

      "Cái này tò mò quái gì?" Thiên Tuyết , "Cậu xem nhiều sách chút liền hiểu được! Đừng xem loại đó rất mộng ảo, rất giả! Ngoài khí phấn hồng, ra chút sâu xa nam nữ ở chung! Đợi lát nữa mình sửa sang lại vài sách lẻ cho cậu, để cậu học tốt!”
      “Ách… Tớ muốn học cái này.” Uyển Tình nhanh , chỉ sợ đoán được tâm tư của mình, cáo trạng trước mặt Mục Thiên Dương.

      “Ai nha, mình chỉ là đề cử truyện mà thôi! Mình xem qua, đương nhiên biết tốt xấu. Cậu muốn tìm truyện dở xem, lãng phí thời gian!”

      “Được rồi…”

      Thiên Tuyết cười trộm gật đầu, vừa lòng tắt điện thoại, đô đô đô cho Mục Thiên Dương kết nối qua: “ à~”

      “Phòng ở tìm được rồi!”

      “Còn có nữa! Uyển Tình vừa gọi điện thoại cho em, hỏi cậu ấy, ý kiến gì cậu ấy cũng cho!”

      Nghe được tên Uyển Tình, hô hấp Mục Thiên Dương dừng lại lát.

      Thiên Tuyết giống như phát , tiếp tục : “ , em tìm được cậu ấy thích làm sao bây giờ? Cậu ấy khẳng định ra, cũng ghét bỏ, nhưng hợp khẩu vị kia của , ở thủy chung ảnh hưởng đến tâm tình thôi!”

      Mục Thiên Dương nghĩ nghĩ phòng ở nhà Uyển Tình, : “ nên quá lớn, có hai ba gian phòng ngủ là đủ rồi, phòng khách sáng sủa chút, tốt nhất là nhà trọ có thang máy.”

      “Ok! chuyện với , là làm tốt thôi!”

      “Uyển Tình hài lòng, trừ tiền tiêu vặt của em!”

      Thiên Tuyết dừng lại lát, bất mãn kêu lên: “ quá đáng! Chạy làm việc vặt, bọ phạt vẫn là em!”

      Mục Thiên Dương nhịn được cười ra tiếng: “Uyển Tình và em cái gì?”

      “A~ cậu ấy hỏi em như thế nào để chán ghét cậu ấy!”

      Sắc mặt Mục Thiên Dương trầm xuống, siết chặt điện thoại. còn muốn rời khỏi ?

      “Em kêu cậu ấy đến dính . Bất quá biết cậu ấy có thể nghe theo hay …”

      Mục Thiên Dương…

      , có thể có ngày Uyển Tình thích , dính , cũng chậm chậm ngại cậu ấy phiền hay ?”

      “Tìm phòng ở tốt .” Mục Thiên Dương .

      “…”

      Tắt điện thoại, Mục Thiên Dương gõ gõ bàn, rất muốn gọi điện thoại cho Uyển Tình, hoặc là trực tiếp tìm . Nhưng nghĩ đến tấm ảnh kia, lửa giận trong lòng tiếp tục trận cháy lên ! Chỉ sợ lúc này đối mặt với , còn khống chế được mình. May mà tại về nhà, có lại ở chỗ với nam nhân kia. Chờ đến thành phố C, liền hoàn toàn ra , tuyệt cho phép bọn họ có liên hệ.

      Vừa đến đây, Mục Thiên Thành liền đẩy cửa ra nghênh ngang vào. Nhìn thấy túi văn kiện tay , Mục Thiên Dương hiểu , thầm nghĩ: tiểu tử vô liêm sĩ kia, dám cướp nữ nhân của , nhìn đùa chết ta thế nào!

      Mục Thiên Thành đến trước mặt , để túi văn kiện lên bàn: “! Chuyện này có hơi khó giải quyết!”

      “Quá mức khó giải quyết!” Mục Thiên Dương hừ lạnh, con ông chủ cửa hàng bán hoa bé, muốn tranh với ? bóp chết !

      Mục Thiên Thành liếc mắt cái liền nhìn ra ý tưởng của ! , bộ dáng tự tin kiêu ngạo này của họ…

      Nghĩ đến nội dung tư liệu bên trong, Mục Thiên Thành đột nhiên có loại xúc động áp chế nhuệ khí của ! Bất quá, cũng chỉ có thể nhìn chút trò hay nho , bởi vì, chuyện này khó giải quyết…

      “Nam nhân kia gọi là Quản Hạo Nhiên, trước mắt đọc sách ở đại học C!”

      “Đại học C?” Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại.

      Mục Thiên Thành cười: “Đúng vậy, đại học C, chính là trường học Thiên Tuyết và chị dâu lập tức muốn kia. mua cùng ngày với chị dâu , cùng tuyến xe, cùng chuyến xe, chỗ ngồi xe lửa gần nhau, cùng đến trường với chị dâu ! Đương nhiên, mẹ của chị dâu cũng , chỉ là hỗ trợ dẫn đường___ dù sao cũng là người quen, thể quản thôi ~”

      Mục Thiên Dương tốn hơi thừa lời.

      Mục Thiên Thành tiếp tục làm mấy chuyện xấu: “ lập tức học năm tư, chừng còn có thể khảo nghiên. Nếu như vậy toàn bộ hành trình làm bạn chị dâu học xong đại học…”

      “Câm miệng!” Mục Thiên Dương lật bàn.

      Mục Thiên Thành dọn xong bàn, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “, nếu cho rằng đây là em giải quyết, liền sai rồi.”

      Mục Thiên Dương ngẩn ra, trong đầu cảnh tĩnh mãnh liệt. Cái này còn chưa đủ khó giải quyết, vậy cái gì mới kêu khó giải quyết a?

      Mục Thiên Thành mở tập văn kiện, lấy tư liệu ra: “Quản Vận Phương, 20 năm trước, là thư ký của tổng tài ngay lúc đó của Mục thị chúng ta, bác cả của em, ba !”

      Mục Thiên Dương nhảy vọt lên, cầm tư liệu qua, xem bản lý lịch dài hạn. Là sao chép, bên là khuôn mặt đội mũ, tuy rằng mơ hồ, nhưng vẫn cho nhớ lại khuôn mặt ôn nhu nữ tính. , nhớ , chỉ có bóng dáng mơ hồ.
      Last edited by a moderator: 26/5/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :