1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Tầng 32

      Ô tô đến đoạn đường phồn hoa, con đường này căn bản phải đường học! Uyển Tình hỏi A Thành: " đâu đây?"

      A Thành mắt nhìn phía trước, quy củ nắm tay lái: "Tổng giám đốc bảo tôi đưa người đến văn phòng ."

      "Văn phòng?Nhưng mà tôi muốn học."

      "Đây là tổng giám đốc ra lệnh."

      ". . . . . ."
      Uyển Tình tức giận đến kiềm chế được, lập tức đẩy ra cửa xe muốn nhảy xuộng. A Thành vội vàng kêu lên: "Tiểu thư, người bình tỉnh chút! Sắp đến giữa trưa , tại mầ đến trường cũng tan học rồi. Tổng giám đốc chắc là muốn cùng người ăn cơm trưa, nếu cơm nước xong đồng ý cho người học, người còn có thể học lớp buổi chiều."

      Uyển Tình ngẩn ra, biết đúng, nhưng trong lòng chung quy vẫn thoải mái. Mục Thiên Dương ràng là cố ý, tóm lại muốn hại đắc mình thể thi đậu được!

      Uyển Tình trong lòng phẫn nộ, nhưng thể nhịn xuống loại phẫn nộ này.

      Ô tô rất nhanh dừng ở trước cửa tập đoàn Mục thị. Tập đoàn Mục thị tổng cộng có hơn 30 tầng, tất cả công nhân của tập đoàn đều làm công ở trong này, làm ở tầng càng cao, tự nhiên càng được coi trọng, càng có tiền đồ trong công việc. Tập đoàn ngoài văn phòng, còn có nhà ăn cho công nhân, phòng tập thể thao.

      Uyển Tình đứng ở trước tập đoàn, nhìn cửa ra vào trang trọng nghiêm túc, cảm thấy mình chỉ như hạt bụi bé.

      "Tiểu thư, tôi đưa người vào." A Thành .

      vào tập đoàn, bảo an cùng nhân viên ngay đại sảnh đều nghi hoặc nhìn Uyển Tình. Uyển Tình có chút được tự nhiên, chỉ có thể cứng ngắc theo sát A Thành.

      Thang máy dừng ở tầng 32, thang máy mở ra, A Thành với Uyển Tình: "Tiểu thư, tới rồi."

      Uyển Tình hỏi: "Người vào sao?"

      "Tôi xuống dưới lầu trông xe." .

      Uyển Tình đành phải mình ra khỏi thang máy. Bên ngoài là hành lang, trống trải im lặng, nhìn thấy bóng người. Uyển Tình nghe được phụ cận có tiếng động, qua theo bản năng, nhìn thấy cái văn phòng, có mấy người làm việc.

      khẩn trương chà xát góc áo, đến lối vào hơn hé ra : "Xin cho hỏi. . . . . ."

      nữ nhân làm việc ngẩng đầu lên, thấy phải người trong công ty, sửng sốt:" tìm ai?"

      "Tôi. . . . . . Tôi tìm Mục Thiên Dương."

      Nữ nhân cả kinh: "Tổng giám đốc? là ai, có hẹn trước ?"

      ". . . . . . Giống như ."

      Nữ nhân càng thêm kinh ngạc, vốn muốn mắng chút hoặc là thèm để ý tới, nhưng vừa nghĩ đến, nếu đến được 32 phải là người bình thường.

      "Xin chờ chút." Nữ nhân cầm lấy điện thoại nội tuyến, " Lý thư ký, ở cửa có người tìm tổng giám đốc."

      xong, Uyển Tình chỉ thấy nữ nhân sau bàn làm việc phía xa xa nhìn về phía này, phía sau cánh cửa bên tấm bản màu vàng —— phòng tổng giám đốc.

      Uyển Tình vừa thấy, sững sờ tới.

      Lý thư ký đánh giá lát, đương nhiên cũng biết người bình thường thể đến được tầng 32. Nếu đến đây, vẫn là cẩn thận hơn. cầm lấy máy điện thoại nội bộ, hỏi:"Tiểu thư xưng hô như thế nào?"

      "Đinh Uyển Tình"

      " Xin chờ chút." Lý thư ký gọi vào phòng tổng giám đốc, ngọt ngào , "Tổng giám đốc, có vị Đinh Uyển Tình tiểu thư tìm ngài."
      Cũng biết bên kia gì, sửng sốt, kinh ngạc nhìn Uyển Tình, sau đó buông điện thoại, cung kính đứng lên: "Đinh tiểu thư, tổng giám đốc mời người vào."

      Uyển Tình có biểu tình gì, trực tiếp đến cửa phòng tổng giám đốc, đẩy cửa ra vào.

      Chương 33: Thư tình

      Phòng tổng giám đốc rất lớn, kịp thưởng thức. Bởi vì vừa vào cửa, nghe thấy thanh của Mục Thiên Dương: "Lại đây."
      Tập trung nhìn vào, Mục Thiên Dương ngồi ngay bàn làm việc, sau lưng cái cửa sổ sát đất, phóng mắt nhìn, cả quang cảnh thành phố ở trong mắt. ngồi ở đỉnh thành thị, khí phách!

      Ban đêm, trong thư phòng so với khí chất lúc bấy giờ, hiểu ôn nhu hơn bao nhiêu lần.

      Nhưng đối , vô luận loại Mục Thiên Dương nào, đều kiến sợ hãi. tại cũng làm sợ hãi hơn, bởi vì đối sợ hãi là thể phân biệt nặng , chỉ là có hoặc có. Về phần trình độ, đại khái người nào có thể náo được.

      Ngoan ngoãn đến trước mặt , đưa tay nắm lấy tay , cầm lên tay nhìn nhìn, mập mờ vuốt ve đầu ngón tay của : "Ăn điểm tâm sao chưa?"

      " có."

      "Vì cái gì ăn?"

      "Tôi tỉnh lại mười giờ rồi, chuẩn bị học."

      liếc nhìn cái: "Ăn xong cơm trưa, tôi cho em học."

      vui vẻ: "Vâng."

      Đột nhiên, ôm lên đùi.

      từ chối chút, sợ kháng cự làm phản cảm. Vạn nhất mất hứng, cho mình học làm sao bây giờ? Lập tức, dám lại cự tuyệt, ngồi cứng ngắc. Nghĩ thầm rằng, nếu phải ở trong này giữ lấy , liền tuỳ . . . . . .

      Tay lưng lưu luyến, đẩy áo sơ mi ra thăm dò vào, bên hôn hai gò má của :"Bảo bối. . . . . ."

      "Ừm. . . . . ." thích gọi mình là bảo bối, cũng phải là người vô danh.

      "Hôn tôi."

      Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn . Vài giây sau, nghe lời hôn lên môi .

      Môi rất mỏng, hơi lạnh, có chút lạnh nhạt.

      biết hôn như thế nào, sợ hài lòng, hôn cố gắng, dùng hết tưởng tượng của mình, nhớ lại tình huống hôn mình, học theo. . . . . .

      Tựa hồ, phải như thế. càng hôn càng nhanh, cũng thấy có phản ứng, nghĩ mình làm tốt.

      Đột nhiên, đẩy ra đứng lên: " thôi."

      Uyển Tình sửng sốt mới hồi phục tinh thần lại chút, theo rời khỏi văn phòng. đều cúi đầu dọc theo đường , dám cho người ta thấy mặt mình. Sau khi lên xe, nâng cằm của lên, cười : "Vừa mới rồi tồi. . . . . ."

      Lập tức, sắc mặt của bạo hồng.

      hôn hôn , xem như tưởng thưởng.

      Buổi tối, lúc làm bài, giống như nhàm chán, cầm lấy sách của lật xem. nhìn cái, cũng dám hỏi làm cái gì, liền mặc kệ .

      Đột nhiên, từ trong sách rút ra tờ giấy, hỏi: "Đây là cái gì?"

      Uyển Tình đương nhiên biết là cái gì, vươn tay định lấy. né ra, nhìn chăm chú vào , hai mắt nhìn ra cảm xúc. Uyển Tình lòng tràn đầy yên, biết xảy ra chuyện gì. bật cười: "Chọc em thôi, làm bài tiếp ."

      Uyển Tình thở phào nhõm hơi, nhìn ánh mắt khỏi có chút nén giận. Cư nhiên dọa . . . . . .

      đương nhiên dám rống , đành phải tiếp tục làm bài.

      Mục Thiên Dương nhếch miệng, cầm tờ giấy kia nghiêm túc nhìn, lát sau đem nó ném vào ngăn kéo, tiếp tục đọc sách.

      Ngày hôm sau, Uyển Tình đến trường, học cái nam sinh trong lớp học tới, hỏi: "Đinh Uyển Tình, cái kia. . . . . ."

      "Gì vậy?" Thấy đối phương muốn lại thôi, khỏi nghi hoặc.

      Nam sinh cố lấy dũng khí hỏi: "Tớ đưa cho cậu lá thư, cậu có xem ?"

      Uyển Tình sửng sốt, biết vì cái gì nghĩ đến tờ giấy tối hôm qua kia, có chút dọa trụ:"Thư gì?"

      "Tớ. . . . . . Tớ kẹp ở trong sách vật lý của cậu."

      "Vật lý?" Mục Thiên Dương tối hôm qua xem chính là sách vật lý! kêu to, "Cậu viết cái gì? !"

      Nam sinh dọa trụ: "Liền. . . . . . Liền. . . . . . Tớ hỏi cậu muốn hay làm bạn tớ a! Cậu thấy sao?"



      Chương 34: Cậu hại chết tớ rồi

      Uyển Tình đứng vọt lên, giận thể át: "Tớ đương nhiên thấy! Nó bị mẹ tớ nhìn thấy! Cậu. . . . . . Cậu hại chết tớ rồi!"

      "A. . . . . ." Nam sinh hoàn toàn ngây người, đây là cái vận khí gì a?

      Bởi vì Đinh Uyển Tình nhận được thư tình là trực tiếp ném vào thùng rác, mới nghĩ đến dùng phương pháp này, cần gói trong phong thư, mà là kẹp trực tiếp ở trong sách . nếu nhìn thấy có tờ giấy ở trong sách, khẳng định mở ra đến xem ? Ai biết, thấy được, cư nhiên còn bị mẹ nhìn thấy!

      nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Kia. . . . . . Cho dù thấy, cậu. . . . . . Cậu có đồng ý ?"

      Còn hỏi có đồng ý hay ? Uyển Tình phát hỏa: "Tớ muốn!"

      Thoáng chốc, toàn bộ người ở gần đó đều nhìn bọn họ. lát sau, có nam sinh ồn ào: "Ngụy Lâm Thư, cậu rốt cục thổ lộ sao?"

      Nam sinh mặt đỏ lên, tức giận nhìn Uyển Tình:"Cho dù đồng ý cũng dừng hét lên chứ?" xong bước .

      Uyển Tình so với càng tức giận, vỗ bàn ngồi xuống, vùi đầu khóc lên. Xong đời . Mục Thiên Dương tối hôm qua phát hỏa, có thể hay hôm nay xử ?

      Tan học, Uyển Tình liền ngừng chạy vội ra bên ngoài. Mới ra cửa trường, Ngụy Lâm Thư đẩy xe đạp ngăn ở trước mặt : "Đinh Uyển Tình ——"

      "Cậu còn muốn làm cái gì?" Uyển Tình kiên nhẫn hỏi.

      "Thực xin lỗi." Ngụy Lâm Thư . Tuy rằng lúc trước bị cự tuyệt mất mặt, nhưng suy nghĩ chút, cần phải hướng giải thích."Cái kia. . . . . . Tớ nghĩ tới bị mẹ cậu nhìn thấy. Nếu bà ấy hiểu, tớ có thể giúp cậu giải thích, là tớ giải thích tốt lắm."

      "Loại chuyện này cậu giúp được đâu!"Nếu Mục Thiên Dương nghĩ đến trường học luyến ái, biết thu thập như thế nào.

      Ngụy Lâm Thư thần sắc phức tạp nhìn : "Tớ. . . . . . Tớ phải hay giỡn. Tớ là , tớ giải thích như vậy với mẹ cậu. . . . . ."

      "Cậu đừng quan tâm." Uyển Tình , "Sang năm phải thi vào trường đại học tốt, cố gắng đọc sách ."

      xong, xoay người bước . Ngụy Lâm Thư kéo lại: "Vậy sau khi thi vào trường đại học sao?"

      "Cậu buông tay!" Uyển Tình thét chói tai. Bởi vì nhìn thấy xe đối diện ở đường cái, là A Thành tới đón . cuống quít bỏ Ngụy Lâm Thư ra, vội vội vàng vàng chạy tới, dùng sức mở cửa xe ghế phụ lái.

      A Thành quay cửa kính xe xuống: "Tiểu thư ——"

      " cần cho !" Uyển Tình vội la lên, "Kia chỉ là bạn cùng lớp học, có gì ——"

      A Thành ngơ ngác nhìn , lát sau quay đầu ra phía sau.

      Uyển Tình chấn động, nhìn theo , thấy Mục Thiên Dương ôm ngực ngồi ở chỗ kia, vênh váo hung hăng. thở hốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa bị dọa ngất.

      "Đinh Uyển Tình ——" Ngụy Lâm Thư đuổi theo, thấy chiếc xe xa hoa có rèm che, nghi hoặc hỏi, "Cậu làm cái gì?"

      "Cùng cậu quan hệ!" Uyển Tình giận dữ tiếng, xuống phía sau ngồi vào.

      Chỉ có trong nháy mắt, Ngụy Lâm Thư thấy Mục Thiên Dương ngồi ở bên trong. Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn cái, làm sợ tới mức thể động đậy. Còn có phản ứng lại, xe chạy rồi.

      Kỳ quái. Đinh Uyển Tình trong nhà phải rất nghèo? Mẹ sinh bệnh có tiền phẫu thuật, lão sư còn gọi bạn học quyên tiền giúp đỡ, như thế nào có xe tốt như vậy tới đón ?

      Chương 35: Tức giận đến ràng

      Trong xe ngột ngạt, ai chuyện. Uyển Tình ngồi cứng đờ, nhúc nhích. Đột nhiên, Mục Thiên Dương hỏi: " chính là Ngụy Lâm Thư?"

      " biết như thế nào?" Uyển Tình ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

      Mục Thiên Dương lại thản nhiên có biểu tình: "Lá thư đó có đề tên"

      Uyển Tình thấy biểu tình thanh thản, cũng giống như sinh khí, cũng yên lòng lại. Có lẽ ở trong mắt , điều này căn bản đáng giá nhắc tới ? muốn chỉ là thân thể của nàng, chứ phải cảm tình, tại sao phải tức giận?

      " viết cái gì?" hỏi.

      "Em đoán ?" bí hiểm cười.

      Uyển Tình bị cười đến lưng run lên, lòng lại treo lên. Xem ra, chính là tức giận đến ràng. . . . . .

      Xuống xe, với A Thành: "Chuyển trường cho tiểu thư!"

      Uyển Tình sửng sốt, ngơ ngác nhìn , cũng dám phản đối. Quả nhiên, tức giận đến ràng a. . . . . .

      A Thành cũng sửng sốt, hỏi: "Chuyển đến đâu?"

      "Chổ nào tốt chuyển vào!" Mục Thiên Dương xong, vào biệt thự.

      Uyển Tình theo vào, đem sách đặt bên, dám hành động thiếu suy nghĩ. lát sau, bà Trương bưng cà phê lại đây, lập tức nhận lấy: "Tôi đến ."

      Bà Trương giao cà phê cho , bưng đến trước mặt Mục Thiên Dương, : "Cà phê của ."

      Mục Thiên Dương liếc nhìn cái, đưa tay tiếp nhận cà phê: " làm bài tập ."

      Uyển Tình sửng sốt, sao chuyện tốt như vậy, cầm lấy sách liền hướng chạy lên lầu. Làm bài tập nửa giờ, đột nhiên nhớ tới lá thư đó. nhìn ra cửa, Mục Thiên Dương hẳn là tiến vào, bởi vì lúc này đều ở phòng cách vách tập thể hình.

      đứng lên, đến ngay chính giữa bàn học, mở ngăn kéo ra——

      Kỳ quái, ràng thấy để ở trong này, như thế nào có?

      Tìm khắp từng ngăn kéo lần, vẫn có. sốt ruột, đột nhiên nghe tiếng :"Muốn nhìn chút Ngụy Lâm Thư thổ lộ như thế nào sao?"

      "A ——" Uyển Tình nhảy dựng lên, phanh đóng ngăn kéo, quay đầu lại chỉ thấy Mục Thiên Dương đứng trước mặt.

      mặc cái sơ mi màu trắng, ngực ướt đẫm mồ hôi, cổ cùng cánh tay đều chưa khô mồ hôi. như vậy, so với bình thường nhiều hơn cỗ dương khí, thậm chí. . . . . . Có chút gợi cảm. Uyển Tình nhìn cơ thể lộ ra , có chút sợ hãi. . . . . . . đánh chứ?

      "Em thích ?" ánh mắt nguy hiểm nheo lại, tới gần .

      Uyển Tình lắc đầu: "Tôi. . . . . . Tôi chỉ là tìm phần bút ký."

      "Bút ký?"

      "Tôi nhớ quyển bút ký kẹp ở trong sách… Tìm thấy ." Uyển Tình khẩn trương , "Có thể. . . . . . Có thể là ném rồi… Tôi. . . . . ."
      đột nhiên chấn trụ ở dưới: " dối!"

      "Tôi có. . . . . ." Uyển Tình ánh mắt đỏ lên, rớt lệ xuống , "Tôi làm được bài tập đó . . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên mới tìm bút ký."

      buông ra , ném khăn lông lau mặt lên bàn, ngồi vào vị trí của : "Lại đây!"

      Uyển Tình cho nên qua, tay ôm lấy để đùi, cằm vuốt ve đỉnh đầu của , ôn nhu hỏi: "Cái đề nào?"

      "A?"

      "A cái gì a? Tôi hỏi em đề nào!"

      ". . . . . ." . . . . . . kêu đọc đề sao? Uyển Tình trong lòng kinh ngạc trận, sững sờ chỉ vào cuốn đề thi, "Đề này."

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hơi hơi nóng chút nha
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
      Chương 36: Chuyển trường

      Mục Thiên Dương cầm lấy bài thi nhìn lần, cầm sách vật lý lật lật, nhìn trang nào đây hai phút, đặt bút lên giấy nháp viết. Viết xong, ném cho Uyển Tình: "Như vậy đúng ?"

      Uyển Tình sững sờ nhìn, sững sờ gật đầu:"Giống như là. . . . . ." nghi hoặc liếc cái, ". . . . . . như thế nào làm được?"

      Mục Thiên Dương liếc cái: "Tôi cũng đọc qua sách trung học!"

      "Nga. . . . . ."

      "Còn mau làm?" , ở sau gáy hôn chút, thanh đột nhiên trở nên ôn nhu, "Làm xong bài này rồi ăn cơm chiều."

      "Tốt. . . . . ." Uyển Tình cầm bút lên, cảm giác được tay ở ngay eo của mình, có chút được tự nhiên. Cắn chặt răng, buông ra, nhưng ngay lập tức loại bỏ ý niệm này trong đầu, an vị ở đùi giải đề.

      Làm xong, Mục Thiên Dương lấy bút từ trong tay ra, lửa nóng môi dừng ở cổ .

      "Mục tiên sinh. . . . . ."

      "Trước theo giúp tôi tắm rửa." hôn hai cái, ôm lấy , đường vào phòng tắm. . . . . .

      tự nhiên phải phải tắm rửa đơn giản như vậy, bên cỡi quần áo bên đem Uyển Tình sờ tới sờ lui. Sau khi cởi sạch, hai người nằm trong bồn tắm lớn, Uyển Tình dựa vào , lúc vuốt ve mình, cũng đưa tay vuốt ve .

      tựa hồ cũng phản đối, lá gan của liền lớn hơn chút, sờ xong ngực xuống bụng, sờ dọc đường xuống. . . . . . bình thường luôn cầu làm như vậy, cầu nắm phần cứng rắn của . Hôm nay, cần hạ lệnh, chủ động làm.

      Mục Thiên Dương hưởng thụ trong chốc lát, ở bên tai hỏi: "Phạm sai nên chủ động như vậy?"

      Uyển Tình theo bản năng trụt tay về: "Tôi có. . . . . ."

      "Ừ? Còn có?" thắt lưng hướng về phía trước chút, phần cứng rắn đó lại đụng phải bàn tay bé của .

      Uyển Tình lại rụt chút, cúi đầu : "Tôi có phạm sai lầm…”

      "Vậy em chột dạ để làm chi?"

      Uyển Tình cắn môi. phải chột dạ mà là sợ hãi. ngập ngừng : "Còn phải . . . . . ."

      "Tôi làm sao vậy?"

      ". . . . . ." cũng ra được, nào dám phê bình ?

      cầm tay , kéo đến giữa hai chân mình:"Chủ động chút, bảo bối. Làm cho tôi thư thái, tôi trừng phạt em. . . . . ."

      Uyển Tình bả vai hơi hơi phát run, nắm chặt phân thân của , bộ đưa tay lên xuống. . . . . .

      Ngày hôm sau, chuyển trường cho Uyển Tình. Sách của Uyển Tình cơ bản đều để ở trường, đưa đến lấy. đường, Uyển Tình lo lắng hỏi: "Bị mẹ tôi biết làm sao bây giờ?"

      "Em phải cái gì đều đỗ cho ba sao?" lạnh lùng liếc cái.

      Uyển Tình chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Cuối cùng nghi hoặc, vì cái gì phải chột dạ a?

      Lúc đến trường học, vừa đúng là thời gian tan học. Mọi người thấy thu thập đồ vật này nọ, đều lại đây hỏi là chuyện gì xảy ra. cười cười: " Ba tớ chuyển trường cho tớ."

      "Chuyển trường? Vì cái gì?"

      "Chuyển đến đâu ?"

      "Đều là trường cấp ba , chắc là trường học kia rất tốt ? So với trường này tốt hơn à!"

      có giải thích, thu thập sách tốt, lưng deo bao, tay bế chồng, cười : "Hẹn gặp lại."

      khỏi phòng học, vừa lúc tiếng chuông vang lên. Chỉ có vài giây, từ cầu thanh cho đến hành lang đều trở nên dị thường im lặng, sau đó cả vườn trường đều im lặng .

      ôm sách, chậm rãi xuống lầu, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến thanh: "Đinh Uyển Tình."

      Nghe ra là thanh của Ngụy Lâm Thư, sửng sốt chút, cũng có quay đầu lại. Ngụy Lâm Thư vừa thấy, vội vàng đuổi theo : "Tớ đưa cậu ra!"




      Chương 37: Đánh chút

      " cần!" Uyển Tình kiên nhẫn ,"Cậu trở về học ."

      Ngụy Lâm Thư có chút xấu hổ: "Những quyển này rất nặng, tớ cầm giúp cậu, đưa đến cửa trường. . . . . ."

      " cần!" Uyển Tình bước nhanh xuống lầu.

      sửng sốt chút, đuổi theo: "Cậu chuyển trường, liên quan với tớ sao?"

      Uyển Tình đứng lại, quay mạnh đầu lại: "Cậu cho là cậu là ai? !"

      Ngụy Lâm Thư mặt đỏ lên, xoay người bước .

      Uyển Tình hít sâu hơi, xuống lầu, lúc quẹo cua, thấy Mục Thiên Dương đứng ở phía dưới cầu thang hút thuốc, sợ tới mức làm đổ hết sách tay. . . . . . Bùm bùm, tiếng vang phát ra rất lớn.

      Mục Thiên Dương thả khỏi hơi, thản nhiên nhìn cái. Nhưng chỉ cái liếc mắt lười biếng này, làm cho đứng ngồi yên.

      "Uyển Tình ——" phía bỗng nhiên truyền đến tiếng chạy bộ, Ngụy Lâm Thư quay trở về,"Cậu làm sao vậy?"

      Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, tựa tiếu phi tiếu, Uyển Tình như rơi vào hầm băng, ngây người bất động.

      Ngụy Lâm Thư thở hồng hộc chạy đến bên người , thở dài nhõm hơi: "Làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu bị té chứ ——"

      Uyển Tình tuyệt vọng hít hơi, oán hận nhìn : "Cậu tới làm gì?"

      "Tớ. . . . . ." Ngụy Lâm Thư nhìn đến biểu tình của , có chút thương tâm. Đột nhiên, thấy Mục Thiên Dương, nghi hoặc nhìn cái," là. . . . . ."

      Uyển Tình để ý đến , cúi đầu nhặt sách.

      gãi đầu, hình như là nam nhân ngày đó trong xe, lúc ấy thấy , cũng dám khẳng định. Bất quá xem khí chất, là người cùng thế giới với bọn họ, hẳn là phải người mà Uyển Tình nhận thức . . . . . .

      ngồi xổm xuống, giúp Uyển Tình nhặt sách. Uyển Tình đẩy mạnh ra, rống to: "Cậu !" hại còn chưa đủ sao?

      Ngụy Lâm Thư kiên nhẫn : "Tốt xấu chúng ta là bạn cùng lớp, cậu thể để tớ giúp cậu sao? Đinh Uyển Tình, cậu tình cảm như vậy sao?"

      "Tôi tình cảm như vậy đấy sao!" hại chết mới cam tâm sao?

      Ngụy Lâm Thư chán nản, nhất thời biết nên ném toàn bộ sách lên người , hay là tiếp tục giúp nhặt đây. sao lại thích ? nữ sinh đáng như vậy? !

      Mục Thiên Dương đột nhiên lên, hỏi: "Cậu thích Uyển Tình?"

      Uyển Tình thân mình cứng đờ.

      Ngụy Lâm Thư gấp rút đứng lên, hiểu sao có chút sợ hãi: " là? là thân thích. . . . . . của Uyển Tình?"

      Mục Thiên Dương gật đầu: "Tôi là của em ấy."

      Uyển Tình hơi há mồm, giữ chặt : "Tôi lập tức thu thập tốt!"

      "Để bạn em giúp em ."

      Uyển Tình ngẩn ngơ, biết có ý tứ gì. Ngụy Lâm Thư cũng rất cao hứng, bay nhanh nhặt sách lên, lại biết nên đưa cho ai. . . . . . Biểu tình của bọn họ quái dị.

      Mục Thiên Dương ôm sách qua, cười nhạt:"Học cho tốt, đừng nhớ thương Uyển Tình ."

      Ngụy Lâm Thư ngẩn ngơ.

      Mục Thiên Dương mỉm cười, lôi kéo Uyển Tình rời .

      Lên xe, ném mạnh sách về hướng Uyển Tình. Uyển Tình co rúm lại chút, nhưng cũng dám tức giận dù chỉ chút.

      "Chỉ cò chút thời gian, em cũng muốn khanh khanh ta ta? !"

      "Tôi có!" Uyển Tình lớn tiếng phản bác.

      "Còn dám mạnh miệng? !" Mục Thiên Dương nổi giận.

      Uyển Tình nấc chút, dám .

      Mục Thiên Dương lấy thuốc lá ra hút, với A Thành: " Cái thằng nhóc kia gọi là Ngụy Lâm Thư, tan học tìm vài người, bắt lại rồi đánh trận cho tôi!"
      Uyển Tình cả kinh, ngẩng đầu nhìn .

      "Như thế nào? Luyến tiếc?" Mục Thiên Dương hừ lạnh, lại với A Thành, "Cha mẹ làm cái gì, cũng dạy dỗ tốt cho tôi! Con của bọn họ được dạy dỗ tốt, cư nhiên dám để ý nữ nhân của tôi!"




      Chương 38: Bị đánh

      Uyển Tình nhịn được : "Cho dù dạy dỗ , lại trừng phạt cha mẹ làm gì?"

      Mục Thiên Dương giận dữ, mạnh ném thuốc lá xuống đất, tát bạt tai, đè lên ghế dựa:"Em cái gì? Em cái gì với tôi? !"

      Uyển Tình bị đánh mông , khóc lớn: "Tôi chưa cái gì. . . . . . Đau! thả tôi ra. . . . . ."

      "Còn dám kêu đau?" Mục Thiên Dương đè đầu lại, tàn bạo , "Em là nữ nhân của ai? Ai cho em cùng nam nhân khác câu kết làm bậy?"

      "Tôi có. . . . . ." Uyển Tình nghẹn ngào , "Là . . . . . ."

      " cây làm chẳng nên non, em dám em quyến rũ sao?"

      "Tôi có!" Uyển Tình hô to, "Tôi có. . . . . ."

      "Tôi đây giáo huấn , em lại đau lòng cái gì?"

      "Tôi . . . . . ." Uyển Tình khóc ròng ,"Tôi sai rồi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . . Tôi bao giờ ... nữa, thả tôi ra ."

      " tại biết sai rồi, sao nhận lỗi sớm ?"

      "Tôi bao giờ ... nữa . . . . . ." Uyển Tình khóc lớn.

      nhìn , tay buông lỏng chút: ", vì cái gì cầu tình cho ? Em thích ?"

      " là bạn của tôi. . . . . ."

      Mục Thiên Dương lạnh lùng, .

      Uyển Tình sợ run chút mới phản ứng lại, mình tựa hồ lại đúng rồi, lập tức :"Tôi thích . Tôi cũng biết vì cái gì thích tôi. . . . . . muốn đánh liền đánh . . . . . ."

      Mục Thiên Dương kéo ngồi lên, cước dập tắt tàn thuốc thảm.

      Uyển Tình tựa vào cửa xe , ngẩn đầu, cả da đầu run lên.

      Mục Thiên Dương trừng mắt: "Lại đây!"

      Uyển Tình vội vàng qua, va chạm làm sách rơi lả tả. Mục Thiên Dương nâng cằm của lên, phát khoé miệng có vết máu, hẳn là do cái bạt tai vừa rồi. thở dài: "Em chọc tôi làm gì? Tôi bình thường thương em đủ sao, em làm chi phải chọc tôi sinh khí?"

      "Tôi sai lầm. . . . . ."

      "Em ỷ vào tôi đối tốt với em chút, liền dám chống đối tôi phải ?"

      Uyển Tình vội vàng lắc đầu.

      hung hăng hôn chút: "Về sau phải nghe lời, bằng tôi thương em nữa."

      "Ừ. . . . . ." Uyển Tình nức nở.

      ôm lấy , ôn nhu : "Ngoan, hôm nay học , ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. sai biệt mẹ em lắm phải xuất viện ?"

      "Phải . . . . ." Uyển Tình thân mình phát run, phải cho về nhà ?

      "Nhìn biểu gần nhất của em. . . . . ." đến thế bỗng nhưng dừng lại.

      Uyển Tình sắc mặt tái nhợt, quả nhiên. . . . . . Quả nhiên. . . . . .

      phải biểu như thế nào? Mỗi ngày cỡi hết ở giường chờ sao? ngủ với vô số lần, bộ dạng như vậy tựa hồ cũng ngạc nhiên. . . . . .

      Đưa Uyển Tình về biệt thự, Mục Thiên Dương phải đến công ty. Uyển Tình ngồi sô pha đến hết trưa, thẳng đến lúc nghe tiếng ô tô, biết trở lại, vội vàng chạy tới cửa trước.

      Đứng trong chốc lát, Mục Thiên Dương tiến vào, nhìn sửng sốt. vội đưa dép lê tới trước mặt , khẩn trương nhìn . nhìn lát, đưa tay ở mặt vừa sờ, vừa béo má, đau đến co rụt lại.

      hung hăng bỏ ra tay, đá dép lê văng ra, cũng quay đầu lại.

      sinh khí? Như thế nào lại sinh khí? phải làm như thế nào?

      Uyển Tình gấp đến độ biết làm gì, mẹ sắp xuất viện , nếu vẫn sinh khí, khẳng định cho về nhà của mình.




      Chương 39: Gọi tên tôi


      Uyển Tình đến bên ngoài thư phòng, thấy Mục Thiên Dương ngồi ở trước bàn làm việc, biết có nên vào hay . Do dự nửa ngày, Mục Thiên Dương từ ghế lại đây. thở hốc vì kinh ngạc, đứng thẳng tắp ở nơi đó, dám động.

      Mục Thiên Dương thấy thần sắc của , thập phần bực bội, hờn giận : "Tiến vào."

      Uyển Tình khẩn trương vào, đóng cửa lại. đến trước mặt , run rẩy cởi bỏ nút áo của mình.

      Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em làm gì vậy?"

      "Tôi. . . . . ." cũng biết, nhưng trừ bỏ như vậy, còn có biện pháp gì.

      Mục Thiên Dương hung hăng trừng , trừng đến mức dám làm nữa, chỉ đành phải chậm rãi hạ tay xuống. lời nào, chỉ nhìn , dám nhìn thẳng , liền cúi đầu. Chậm rãi, khóc, nước mắt viên viên chảy xuống, nhưng lại dám phát ra thanh.

      " được khóc!"

      Uyển Tình chấn động, lau nước mắt, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất, cho nước mắt chảy ra. Nhưng lát sau, vẫn nước mắt nhịn được chảy ra. lại lau , Mục Thiên Dương đứng lên, sợ tới mức lui lại bước.

      đưa tay xoa mặt của – phần má bị đánh. Chính đánh, nhưng nhìn như vậy, cư nhiên cảm thấy đau lòng, cảm thấy có lỗi!

      sao lại đau lòng? Sao lại cảm thấy có lỗi? Đây là chính đánh, cũng phải người khác đánh!

      Cho cẩm y ngọc thực, chút cũng quan tâm, mỗi ngày lại muốn ra ngoài, cần gì phải đau lòng? Đau lòng như thế nào, ngoài sợ , chống đối , còn có thể làm cái gì?

      Mục Thiên Dương tay run lên, đột nhiên túm qua, đem đặt mặt bàn.

      "A. . . . . ." Uyển Tình kêu tiếng, cắn chặt răng. Theo . . . . . . Theo . . . . . . Bằng , lại tức giận. . . . . .

      Mục Thiên Dương kéo váy của xuống, xé áo sơmi của , nút áo rơi bùm bùm mặt đất.

      "Em muốn quyến rũ tôi? !" vừa nhớ tới động tác khi vừa mới đến của , vừa xâm nhập dũng đạo khô khốc của .

      "A ——" Uyển Tình quát to tiếng, đau quá. . . . . . Nước mắt nhịn được chảy ra, cũng dám khóc thành tiếng, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới.

      "Khóc cái gì? phải như em mong muốn!"

      "Ngô. . . . . ." Uyển Tình che miệng mình, miễn cho mình cầu xin tha thứ.

      Mục Thiên Dương kéo tay ra, ra lệnh: "Kêu ra!"

      "Ngô. . . . . ." Uyển Tình lắc đầu.

      "Em có nghe ?" kéo tóc .

      Uyển Tình sửng sốt chút, quay đầu lại nhìn , khóc ròng : " chút. . . . . . Van cầu . . . . . ."

      Mục Thiên Dương nở nụ cười vặn vẹo, trong lòng đau đớn khó nhịn. động tác ôn nhu lại, hôn lổ tai của , thấp giọng dụ hoặc: "Gọi tên của tôi. . . . . ."

      Uyển Tình kinh ngạc nhìn .

      Hạ thân va chạm mạnh, lãnh giận ( lạnh lẽo + tức giận ) ra lệnh: " Gọi tên tôi!"

      "Tôi. . . . . . Tôi dám. . . . . ." Uyển Tình gục xuống bàn, khó chịu .

      " dám?" tức giận đến phát run, cầm thắt lưng của , mãnh liệt va chạm. muốn gọi tên mà thôi, lại còn dám…

      "A —— cần, cần. . . . . . Đau ——" Uyển Tình lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng có xu thế dừng lại chút nào. Rốt cục, nhịn được hô to, "Thiên Dương! Thiên Dương ——"

      Mục Thiên Dương ngẩn ra, ở trong tiếng la của đạt tới đỉnh, ngừng lại…

      "Ô ô. . . . . ." Uyển Tình gục xuống bàn, khóc rống.

      Mục Thiên Dương ghé lại gần mặt của , thương hôn vội xuống.

      "Đinh Uyển Tình. . . . . ." Hôn vài cái, hung hăng bóp cằm , thần sắc bi thương mà phẫn nộ, "Em vì cái gì cười với tôi?"

      Chương 40: Động tâm

      Uyển Tình mờ mịt nhìn .

      : "Tôi chưa thấy em cười qua."

      Uyển Tình ngẩn ngơ, muốn nhìn cười?

      "Ngoan, cười cái." cần sợ , cần nơm nớp lo sợ hầu hạ , muốn nhìn cười, thiệt tình thực lòng cười với …Đương nhiên, nếu là giả cũng sao, giả cũng tốt a…

      Uyển Tình nhìn , cười nổi. cố gắng nhếch khóe miệng lên, kết quả so với khóc còn khó coi ơn.

      Mục Thiên Dương vừa thấy, tay run run, rất muốn lại lần nữa tát bạt tai. Nhưng mà. . . . . . luyến tiếc! bỏ ra, theo phần thân của cũng từ trong cơ thể rời khỏi.

      Uyển Tình than tiếng, từ bàn ngã ngồi mặt đất.

      "Em cút cho tôi!" Mục Thiên Dương rống giận. Vi tốn tiền tính, còn vì động tâm! Kết quả ngay cả cười cũng nguyện ý cười với . . . . . .

      Uyển Tình mặc quần áo xong, hoang mang rối loạn rời khỏi thư phòng.

      Mục Thiên Dương ngã ngồi ở ghế dựa, thống khổ nhắm mắt, nhìn trần nhà thề: "Đinh Uyển Tình. . . . . . Tôi thể để mình khó chịu. Nếu tôi em, em cũng phải tôi!"

      Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương đột nhiên khai ân, cho Uyển Tình thăm Từ Khả Vi. Uyển Tình vừa kinh vừa sợ, biết làm như vậy vì cái gì, dám đáp ứng.

      Mục Thiên Dương vỗ bàn: " tại lá gan của em lớn? Ngay cả từ cám ơn cũng nổi sao!"

      "Cám ơn, cám ơn!" Uyển Tình vội vàng .

      Mục Thiên Dương đặt bữa sáng xuống: "Ngày mai học. Đồ vật trước kia mua cho em nên mặc mặc, nên mang liền mang, nơi đó tất cả mọi người đều như vậy, em cần phải cảm thấy được tốt!"

      "Vâng" Uyển Tình xong, cử đắc thủ cổ tay có chút lạnh.

      Mục Thiên Dương nổi giận đá ghế, rời khỏi biệt thự. Uyển Tình cũng chấm dứt bữa sáng, thay quần áo bệnh viện. Như mọi ngày, Từ Khả Vi lo lắng học tập ra sao, khuyên đừng đến, miệng đầy lời dối, làm cho Từ Khả Vi yên tâm.

      Từ Khả Vi : " tại phải thời điểm con ôn thi sao, đừng tưởng rằng ta biết."

      "Được rồi. . . . . ." Uyển Tình , " Thời điểm người xuất viện cũng vừa lúc con bắt đầu ôn thi, người cái gì ?"

      "Học tập trọng yếu!"

      "Con có bỏ bê."

      Uyển Tình chuẩn bị rời , y tá đến kêu Từ Khả Vi uống thuốc. Uyển Tình để giỏ xách xuống, : " Con chờ người uống thuốc rồi !" xong rót nước.

      Từ Khả Vi thể nề hà, cúi đầu, phát có cái gì phải theo kia phá giải của tiểu bố trong bao điệu ra, đưa tay lôi kéo, liền lôi ra cái di động. . . . . .

      Uyển Tình rót nước xong trở về, xem bà cầm di động của mình, sửng sốt.

      Từ Khả Vi cau mày, hỏi: "Ở đâu có được thứ này?"

      "Là . . . . ." Uyển Tình hai tay phát run, gấp đến độ biết giải thích như thế nào.

      Từ Khả Vi thản nhiên bĩu môi, đưa điện thoại di động đặt ở bên: " có thể thương con như vậy, cũng sai."

      Uyển Tình hoảng hốt trong chốc lát mới phản ứng lại, người bà ấy chính là Đinh Chí Cương, bà ấy nghĩ di động này là Đinh Chí Cương mua. Uyển Tình trong lòng bi thương, rất muốn cho bà là phải! Đinh Chí Cương cái gì cũng mua cho , ngược lại bán ! chỉ là công cụ làm ấm giường của Mục Thiên Dương thôi! Ít nhất Mục Thiên Dương cứu mẹ , mua cho cái này cái kia, như thế nào cũng tốt hơn cái người được gọi là cha kia.

      Uyển Tình để ly nước xuống, lạnh lùng : "Mấy thứ đồ vật này nọ mà thôi! đại biểu được cái gì!"

      Từ Khả Vi liếc nhìn cái: "Nếu như vậy, về sau ít lấy đồ chỗ ! Bị mẹ con kia biết, chúng ta lại gặp chuyện may!"

      "Dạ. . . . . ."

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Lau son môi

      Uyển Tình trở lại xe, A Thành : "Tổng giám đốc vừa mới gọi điện thoại đến, bảo tôi đưa ngài đến công ty."

      Uyển Tình sửng sốt, vội hỏi: "Có gấp ? vội trước đưa tôi về nhà, tôi phải thay quần áo!"

      A Thành gật đầu, lái xe quay về biệt thự. Uyển Tình nhanh như bay nhảy xuống xe, lên lầu thay đổi thân hàng hiệu, hoang mang rối loạn đánh tầng phấn ở mặt, gắn lông mi giả, bôi son, tổng cộng đến mười phút.

      Nhìn người trong gương, có điểm giống mình. thương tâm giật giật khóe miệng, cầm lấy túi xách LV, bộ dáng có vài phần giống như bị người nuôi dưỡng. muốn rời , đột nhiên nhớ tới như vậy còn chưa đủ, lại mở ngăn kéo ra, lấy dây chuyền kim cương đeo vào. Cuối cùng, lấy cái hộp Vacheron Constantin ra…



      vào văn phòng, nhìn Mục Thiên Dương cúi đầu làm việc, Uyển Tình chậm rãi qua, thấp giọng kêu lên: "Mục tiên sinh. . . . . ."

      Mục Thiên Dương ngẩng đầu, nhìn thấy , sửng sốt, lát sau ánh mắt đảo qua dây chuyền cổ , lại quét đến Vacheron Constantin cổ tay của . Thần sắc vừa lòng, đẩy bàn phím ra: "Lại đây."

      Uyển Tình qua, ôm lên đùi, hôn mặt của : "Còn trang điểm?"

      Uyển Tình cắn môi, có chút được tự nhiên.

      lấy khăn giấy, đưa tới trước mặt : "Lau son môi !"

      Uyển Tình sửng sốt, nghi hoặc tiếp nhận khăn, chậm rãi sà sát môi mình.

      "Tôi có cho em, tôi thích nữ nhân bôi son?"

      Uyển Tình cẩn thận suy nghĩ nửa ngày, :"Giống như chưa qua… Chắc là tôi quên, tôi về sau nhớ ."

      "Ừ, ngoan ." kéo cằm của xuống, nhàng mà hôn lên, triền miên hơn nữa ngày,"Tôi muốn mỗi ngày ăn vật phẩm hóa học này. Có thể trúng độc mãn tính , còn ảnh hưởng đến hương vị."

      Uyển Tình nhịn được hỏi: "Vậy mua đồ trang điểm cho tôi làm gì?"

      Mục Thiên Dương sửng sốt, nghiêng đầu nhìn : "Em dám tranh luận?"
      Uyển Tình sắc mặt trắng nhợt: "Tôi. . . . . . Tôi phải cố ý."

      "Hừ. . . . . ." Mục Thiên Dương khẽ cười tiếng, đưa tay ôm lấy , "Này quần áo sai. . . . . ." xong kéo dây áo xuống đến bả vai, nội y trước ngực lập tức lộ ra.

      Uyển Tình quýnh lên: "Mục tiên sinh. . . . . ." phải ở trong này sao? Đây chính là văn phòng!

      "Em gọi tôi là gì?"

      Uyển Tình sửng sốt, lắp bắp : "Thiên, Thiên Dương. . . . . ."

      Mục Thiên Dương đưa tay nâng mông của lên, mở chân ra để ngồi ở đùi mình, bàn tay từ dưới váy chui vào, ở bên trong vuốt ve. . . . . .

      "Mục. . . . . . Thiên Dương ——" Uyển Tình sợ hãi phát run, gắt gao bắt lấy áo của . muốn cầu cần ở trong này, nhưng lại dám. Bởi vì mỗi lần cầu , đều chỉ nhận đối đãi càng tàn bạo hơn thôi . . . . .

      Đột nhiên, điện thoại bàn vang lên, Mục Thiên Dương dừng lại, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm máy điện thoại nội bộ. lát sau, máy nội bộ truyền đến thanh ngọt ngào của thư ký: "Tổng giám đốc, Đinh tiểu thư ở dưới lầu, muốn gặp ngài."

      Đinh tiểu thư? Uyển Tình nghi hoặc, phải ở trong này sao? Còn có vị Đinh tiểu thư thứ hai?

      Mục Thiên Dương sửng sốt chút, cười :"Mời ta lên." Cúp điện thoại, với Uyển Tình, "Là chị của em."

      Uyển Tình cả kinh, hoả tốc theo đùi nhảy dựng lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: " ta… ta sao lại đến tìm ?"

      " là đại tiểu thư Đinh gia, là tiểu thư thiên kim, như thế nào thể tới tìm tôi?"

      "Tôi. . . . . . Tôi muốn thấy ta." Uyển Tình sốt ruột nắm lấy tay , ". . . . . . có thể cho tôi hay ? Tôi muốn thấy ta! Tôi cái gì đều đáp ứng . . . . . ."

      "Những lời này hình như em từng qua, kết quả lại luôn phản kháng lại tôi."



      Chương 42: Tiểu tam

      "Tôi. . . . . . Tôi sai lầm rồi!" Uyển Tình gấp đến độ sắp khóc, "Tôi có thể rời trước hay ?"

      "Em được rời ." .

      Uyển Tình nghi hoặc vì cái gì lại như vậy, thư kí lại tiếp trong điện thoại: "Tổng giám đốc, Đinh tiểu thư tới rồi."

      cả kinh, nhìn chằm chằm cửa lớn, cả người run rẩy như lá rụng trong gió.

      Mục Thiên Dương với bí thư: "Cho ta vào!" Tắt điện thoại, chỉ tay về hướng bên cạnh, "Bên kia là phòng nghỉ!"

      Thấy tay nắm cửa xoay tròn, Uyển Tình quay đầu bỏ chạy.

      Đinh Thải Nghiên tươi cười như hoa vào, lại nhìn thấy bóng dáng nữ nhân chạy về hướng phòng nghỉ. Nụ cười mặt cứng đờ, sau ba giây liền khôi phục thần sắc, cười dài đến trước mặt Mục Thiên Dương: "Mục tổng ~"

      "Gọi tôi là Thiên Dương tốt rồi." Mục Thiên Dương đứng dậy, ôm thắt lưng của , "Tôi còn nghĩ đến em quên cuộc của chúng ta."

      "Em làm sao dám quên?" Đinh Thải Nghiên trong lòng tràn đầy vui mừng, cả người đều dính sát vào người . Vô luận nữ nhân trong phòng nghỉ là ai, tại Mục Thiên Dương ôm chính là , cho nên mới là người thắng. Có lẽ, người trong phòng nghỉ là Triệu Mĩ Na trước đây thường xuyên gặp ! Xem ra, Triệu Mĩ Na thất sủng , bằng Mục Thiên Dương có thể cự tuyệt mà. . . . . .

      Tuy rằng vẫn muốn tiếp cận Mục Thiên Dương, nhưng lúc trước chướng mắt . Tối hôm qua tham gia cái yến hội, bởi vì biết , chăm chút cách ăn mặc của mình, rốt cục làm cho ánh mắt của dừng lại người mình. Yến hội chấm dứt, có đưa bạn Triệu Mĩ Na về nhà, mà là đưa về. . . . . . chỉ biết, cơ hội của mình tới!

      Tối hôm qua mời ăn cơm trưa, nhưng chưa ngày cụ thể. Rèn sắt khi còn nóng, hôm nay tới tìm . Nếu gặp , tự nhiên thể tốt hơn; nếu gặp, chỉ có thể lại cố gắng! Về phần cái nữ nhân tới trước kia, coi như phát . tại bất quá là người trong số đó của thôi, địa vị còn ổn định, tự nhiên ngốc cãi lộn, tranh giành tình nhân.

      Có lẽ, Triệu Mĩ Na chính là ở vi tối hôm qua chuyện sinh khí ? Hừ! Mục tiêu của là vị trí Mục phu nhân, nên ánh mắt thiển cận như vậy!

      Đương nhiên, có thể phóng khoáng như thế, cũng là bởi vì nhận ra người kia là Uyển Tình, bằng biết bị kích thích thành cái bộ dáng gì.

      Hai người thân thiết hồi, Mục Thiên Dương : "Chúng ta ăn cơm?"

      "Vâng!" Đinh Thải Nghiên cao hứng trả lời.

      Hai người ôm ôm ấp ấp rời khỏi văn phòng, người tránh ở trong phòng nghỉ Uyển Tình cứng ngắc . ôm đầu gối ngồi dưới đất, thất thần nghĩ: cùng Thải Nghiên. . . . . . Có quen nhau sao?

      Sớm nên nghĩ đến, nam nhân như vậy thiếu nhất chính là bạn . Nhưng nghĩ tới, là Thải Nghiên. . . . . .

      Mà mình, vô luận tình nguyện bao nhiêu, tại thân phận của đều là tiểu tam bị vạn người thóa mạ! Nếu bị Thải Nghiên biết, ta nhất định giết mình ?

      Uyển Tình ngồi chồm hổm lâu, nghe thấy sau lưng có người gõ cửa. cả kinh, nghĩ Mục Thiên Dương trở lại, đứng lên mở cửa ra. Thư ký của Mục Thiên Dương đứng ở bên ngoài, cười : "Tôn tiên sinh bảo tôi tới tìm ngài, ở bên ngoài."

      "Tôn tiên sinh?"

      "A Thành."

      "Nga." Nguyên lai A Thành họ Tôn a. . . . . .

      ra khỏi văn phòng, nhìn thấy A Thành. A Thành : "Tổng giám đốc bảo tôi đưa ngài trở về."

      "Nga."

      "Tổng giám đốc ngài có thể ở bên ngoài ăn cơm trưa."

      " cần, tôi trở về ăn."




      Chương 43: Mục Thiên Tuyết


      Mục Thiên Dương buổi sáng ngày hôm sau mới trở về, thấy bà Trương dọn bàn ăn, hỏi:"Uyển Tình ăn xong rồi? Người đâu?"

      "Tiểu thư học." Bà Trương trả lời.

      Mục Thiên Dương sửng sốt, nhíu mày chạy lên lầu.

      Tốt lắm! đêm chưa về, cư nhiên vô cùng cao hứng đến trường. phải tự nhiên muốn cho ghen, chỉ muốn thu thập Đinh Thải Nghiên mà thôi. . . . . .

      Trường mới là trường học quý tộc, Uyển Tình vừa vào cảm thấy những người chung quanh giống như trình diễn thời trang, mỗi người đều tạo cho mình vẻ ngoài của những kẻ có tiền. Nhưng cho dù tất cả mọi người có tiền, cũng chia ra đại phú cùng tiểu phú, cho nên cũng có ganh đua so sánh với nhau.

      Trước khi vào học, giáo viên giới thiệu với các bạn cùng lớp. Khi tan học, còn có người đến hỏi : "Đinh Uyển Tình, ba bạn là ai?"

      Uyển Tình cảm thấy có chút chán ghét, mặt lại mỉm cười : " gọilà Đinh Chí Cương."

      "Đinh Chí Cương. . . . . ." nữ sinh mới hỏi suy nghĩ chút, "Giống như có nghe qua." cách khác ba ta cũng nổi danh, chừng gia đình ta chỉ có mấy chục cho đến trăm vạn, cho nên mới để cho ta vào ngôi trường quý tộc này.

      "Ba cậu là ai?" Uyển Tình hỏi.

      Nữ sinh đắc ý hất cằm lên: "Đỗ Viễn Minh!" Đỗ Viễn Minh chính là chiến tướng nổi danh của thương trường, ngay cả Mục Thiên Dương cũng phải cho mặt mũi.

      Uyển Tình : "Tôi cũng có nghe qua."

      "!" Nữ sinh cứng lại, phẫn nộ nhìn , " cái gì? !"

      " có nghe qua rất kỳ quái sao?" vốn là nghe qua. cũng phải thiên kim tiểu thư, lại muốn tham gia yến hội của những người nhà giàu, cần hiểu những thứ này.

      " cố ý!" Nữ sinh đứng lên, lấy sách bàn đánh , "Đinh Uyển Tình, cho là là ai?"

      "Đỗ Thiến cậu đừng như vậy." Bạn học khác giữ chặt , " ta chưa thấy qua việc đời, cậu làm gì cùng ta chấp nhặt?"

      "Phỏng chừng là thân thích của công nhân viên chức nào đó, dựa vào quan hệ vào ?" Có người , "Cậu cùng ta chuyện là tự hạ thấy giá trị con người của cậu!"

      "Đúng thế, cậu chính là con của Đỗ Viễn Minh."

      Nhưng Đỗ Thiến vẫn thoải mái, oán hận trừng Uyển Tình, Uyển Tình thản nhiên nhìn lại , tuyệt sợ hãi, giống như Đỗ Viễn Minh cái gì cũng phải vậy. hít sâu hơi: " lập tức xin lỗi tôi!"

      "Vì cái gì mà tôi phải xin lỗi?"

      "Tôi xin lỗi liền xin lỗi !"

      "Ơ ~ ai ở đây khóc lóc om sòm ?" Phía trước đột nhiên truyền đến thanh.

      Uyển Tình ngẩng đầu, thấy nữ sinh mặc áo sơ mi trắng, khinh thường nhìn Đỗ Thiến. Đỗ Thiến sửng sốt, biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng tức giận quay đầu lại: "Ai cần lo!"

      " cản đường tôi!" Nữ sinh .

      Đỗ Thiến cứng đờ, oán hận tránh ra.

      Đáy lòng Uyển Tình cười thầm, xem ra ba của nữ sinh này so với Đỗ Viễn Minh còn lợi hại hơn.

      Nữ sinh từ chính giữa bước qua, : "Người ta đeo Vacheron Constantin, thoạt nhìn so với Đỗ tiểu thư còn có giá trị hơn!"

      "Tào lao!" Đỗ Thiến trừng mắt nhìn liếc Vacheron Constantin tay của Uyển Tình. cái

      Uyển Tình bừng tỉnh giả vờ như nghe thấy, cúi đầu đọc sách.

      "Làm gì phản ứng lớn như vậy?" Nữ sinh châm chọc cười , " chừng là đồ giả!"

      "Mục Thiên Tuyết!" Đỗ Thiến hét lớn tiếng, " cùng tôi đối nghịch là chết hay sao!"

      "Tại tôi vui thôi!"

      Uyển Tình đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mục Thiên Tuyết. Vừa rồi cảm thấy nhìn quen mắt, nghe tên này, chẳng lẽ. . . . . .




      Chương 44: Chà lưng cho tôi


      Ăn cơm chiều xong, Mục Thiên Dương còn có trở về, Uyển Tình mừng rỡ tự tại. Chắc là hẹn với Thải Nghiên , hy vọng lâu sau, thả mình rời khỏi nơi này. . . . . .

      Làm bài tới 11 giờ, chuông đồng hồ báo thức vang lên. Từ sau lần trước, liền đặt đồng hồ báo thức, miễn cho cẩn thận quên thời gian, lại bị mượn cớ để chuyện của mình.

      Tắt đồng hồ báo thức , có chút chần trừ. Còn có hai đề nữa, rốt cuộc nên làm xong hay ? Có lẽ, giống như đêm qua, trở lại. Nhưng biệt thự này chỉ người là , bà Trương cùng hai cái bảo tiêu kia đều có thể là cơ sở ngầm của . Nếu như bị biết, ai biết như thế nào.

      Uyển Tình hít tiếng, thu thập tốt sách vở quay về phòng ngủ.

      Khi tắm, nghe được tiếng vang bên ngoài, biết trở lại, cuống quít rửa sạch bọt sà phòng người. Còn có làm xong, Mục Thiên Dương vào rồi.

      " trở lại?" Uyển Tình động tác có chút cứng ngắc. dám ở trước mặt che che dấu dấu, đành phải đưa lưng về phía .

      Mục Thiên Dương ừ tiếng, Uyển Tình liếc cái, biết uống rượu, nhưng chỉ là hơi say, cũng có say hoàn toàn.

      đứng ở trước gương đánh răng, Uyển Tình yên lặng tắm rửa xong, cầm lấy áo ngủ mặc vào. muốn ra ngoài, Mục Thiên Dương mở miệng: "Trường học mới thế nào?"

      "Rất tốt." Uyển Tình do dự đứng lại, nhớ tới Mục Thiên Tuyết, muốn hỏi chút. Nhưng hẳn là trả lời đâu? Hơn phân nửa mắng chút, có tư cách gì quản chuyện của ?

      Mục Thiên Dương buông bàn chãi đánh răng ra:"Lại đây chà lưng cho tôi."

      "Nga. . . . . ." Uyển Tình lôi kéo áo ngủ, đến bên người . nâng cằm của lên, hôn xuống, rmạnh mẽ cạy miệng của ra, bốn phía đoạt lấy.

      Buông ra, cười hỏi: "Hương vị thế nào?"

      "Ách. . . . . . A?" Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn , xem ra tâm tình rất tốt.

      "Kem đánh răng này tươi mát." vung bàn tay to lên, "Mở nước !"

      Thấy phải cỡi quần áo, chạy nhanh tới mở nước, đưa lưng về phía , miễn cho nhìn thấy thứ nên thấy. lát sau, từ phía sau ôm lấy . Thân mình có chút cứng ngắc, biết tại cái gì cũng mặc.

      "Ngủ với nhau nhiều lần như vậy, còn quen sao?" hôn lổ tai của , "Uyển Tình. . . . . . Em tôi làm em thoải mái sao?"

      "A ——" Uyển Tình hét to tiếng, kích động tránh , " mau tắm , nước xong rồi. . . . . ." như thế nào có thể lời này? Lời khó nghe như vậy, thích nghe!

      Mục Thiên Dương cười, cúi đầu gần sát mặt của : " thích nghe như vậy sao? Tôi hỏi em ‘ có sướng hay ’ thôi?"

      " đừng như vậy!" Uyển Tình nhắm mắt lại, khổ sở thỉnh cầu.

      "Chỉ có thể làm, thể à. . . . . ." Mục Thiên Dương đưa tay vuốt cái mũi chút,"Trêu chọc em thôi! Em thích, về sau là được, nhưng điều kiện tiên quyết là em chọc tôi tức giận."

      Uyển Tình sửng sốt, như thế nào đột nhiên dễ chuyện như vậy? Nghi hoặc mở mắt ra, thấy tần truồng đứng trước mặt mình. Thấy cái đồ vật giữa hai chân , sợ tới mức lập tức nhắm mắt.

      Mục Thiên Dương cười ha ha, nằm vào trong bồn tắm lớn.

      Uyển Tình qua vài giây mới mở mắt, ngồi xổm xuống chà lưng cho . nhìn , làm cho được tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu.

      Đột nhiên, điện thoại vang lên, : " Lấy cho tôi."

      Uyển Tình đứng dậy lấy, thấy người gọi đến là "Đinh Thải Nghiên" . Tay run lên, thiếu chút nữa làm rớt điện thoại mặt đất.

      Đưa di động cho , : "Cỡi quần áo, tiến vào." Sau đó nghe điện thoại.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Phong ba nơi WC

      Uyển Tình sửng sốt chút, nghe gọi "Thải Nghiên" , mình ở bên cạnh yên lặng cỡi quần áo, sau đó ngồi vào bồn tắm lớn. vuốt bắp đùi , ý bảo ngồi , ngoài miệng lại với bên kia điện thoại: "Đương nhiên nhớ em. . . . . ."
      Uyển Tình lẵng lặng ngồi ở bên, nhìn . Ánh mắt sắc bén, làm sợ tới mức run rẩy chút, lập tức cưỡi lên đùi , đối với ngồi xuống cứng rắn của đứng thẳng.

      "Ừm. . . . . ." Uyển Tình cắn chặt răng, thống khổ bấu vào vai . lát sau, lui xuống dưới, dung khẩu hình chữ, "Đau. . . . . ."

      Nơi đó của vẫn khô khốc, căn bản vào được.

      " tắm, chuyện nữa." Mục Thiên Dương tắt điện thoại, ném sang bên, bắt lên đùi, "Tắm rửa lâu như vậy, tôi cương lên rồi, em còn có ướt sao? !"

      " đừng. . . . . ." Uyển Tình thống khổ than, vì cái gì khó nghe như vậy...

      "Chê tôi chuyện khó nghe sao?" Mục Thiên Dương rống giận, "Em nghĩ là cái gì vậy, còn xứng được nghe lời ngon tiếng ngọt của tôi sao?"

      "Đúng! Tôi xứng!" Uyển Tình đột nhiên ngẩng đầu rống lên với , "Chỉ có Đinh Thải Nghiên mới xứng!"

      Khi tiếng róng kết thúc, phòng tắm mảnh im lặng . Mục Thiên Dương trừng , rùng mình cái, cảm giác như ở trong ngày tận thế, há miệng run lẩy bẩy: "Thực xin lỗi. . . . . . Tôi sai rồi. . . . . ." vội vội vàng vàng bắt lấy , nức nở nghẹn ngào , " Tôi sai rồi, tôi nên như vậy. . . . . . muốn tôi làm gì, tôi lập tức làm!"

      xong, liền định ngồi lên lại cái đó của . lại giữ chặt, thanh bình tĩnh đến ngờ: "Quên ."

      ". . . . . ." Uyển Tình ngốc lăng nhìn .

      đẩy ra: "Chờ tôi ở giường."

      Uyển Tình nửa ngày mới phản ứng lại đây:"Vâng . . . . . Vâng . . . . ."

      vội vàng ra khỏi bồn tắm lớn, khoác quần áo lên người, cứ như vậy ra ngoài. Mục Thiên Dương khóe miệng khẽ nhếch: "Tính tình còn rất cứng rắn. . . . . ."

      Tính tình như vậy, nếu cưng chiều chút, lật trời sao!

      Ngày hôm sau, khi làm tiện đường đưa Uyển Tình học giáo. Uyển Tình còn vì chuyện tối hôm qua nghĩ mà sợ, đường cẩn thận nhìn sắc mặt của . liếc cái: "Nhìn cái gì? Mặt tôi có dính cơm sao?"

      Uyển Tình lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cái cớ: "Ở lớp học có nữ sinh tên là Mục Thiên Tuyết."

      "Phải ?" Mục Thiên Dương thản nhiên lên tiếng, "Có vấn đề gì sao? "

      " ta. . . . . . ta chắc là người với người giống nhau thôi."

      "Em ở ban nhất?"

      "Vâng"

      "Vậy đúng rồi, ta là em của tôi."

      ". . . . . ."

      "Em ấy khi dễ em?"

      nào dám em của bậy, vội vàng lắc đầu.

      Khi tiết tự học buổi sớm xong, WC, bị Đỗ Thiến chặn lại ở buồng vệ sinh. Lúc ấy buồng vệ sinh rất nhiều người, nhưng mọi người thấy Đỗ Thiến ngăn , đều rời , còn"Săn sóc" mà đóng kín cửa.

      Uyển Tình thấy ba người Đỗ Thiến, mà mình bị buộc đến góc tường, có chút sợ hãi.

      "Các muốn làm gì?"

      Đỗ Thiến lạnh lùng nhìn , còn hai nữ sinh khác xông lên giữ chặt cánh tay , còn có phản ứng lại, Đỗ Thiến nắm tóc úp mặt bồn rửa mặt.

      "Buông!" Uyển Tình hô to.

      Đỗ Thiến tháo đồng hồ tay của xuốn, ném mạnh xuống đất: "Vacheron Constantin? Ừ? Đinh Chí Cương tính cái gì vậy? cái công ty như vậy, câu đầu tiên của bố tôi làm nó phá sản!" Ba đích xác có năng lực này, nhưng gia giáo Đỗ gia rất nghiêm, cho tùy hứng. Ngày hôm qua trở về, cũng chỉ là tìm cấp dưới của Đỗ Viễn Minh hỏi thăm về Đinh Chí Cương, chút cũng dám đến hỏi Đỗ Viễn Minh.

      " cứ làm cho phá sản !" Uyển Tình chút cũng đau lòng cho Đinh Chí Cương.

      Nhưng lời này nghe vào trong tai Đỗ Thiến, cũng loại ý tứ khác. Đỗ Viễn Minh là có tiếng nghiêm khắc, chút dung túng cho con. Nếu chuyện này bị biết, chẳng những đối phó Đinh Chí Cương, còn có thể trừng phạt Đỗ Thiến! Đỗ Thiến cảm thấy Uyển Tình này căn bản là châm chọc mình, khinh thường mình! Còn có, căn bản là biết Đỗ Viễn Minh là ai, cho nên ngày hôm qua biết chắc chắn là cố ý.

      Đỗ Thiến tức giận nổi điên, xoay người nhìn thấy ở góc sáng sủa có thùng nước do lao công để lại, hăng hái tới, với hai nữ sinh hỗ trợ: "Tránh ra!"

      Sau đó, thùng nước đục giội lên người Uyển Tình.



      Chương 46: Nghĩ hay quá ha

      Uyển Tình hét to tiếng nhưng thành ướt sũng.

      Đỗ Thiến cười đắc ý, ném thùng nước :"Chúng ta !"

      Uyển Tình hộc nước từ trong miệng sang bên, khổ sở khóc lên. Vì cái gì phải gặp chuyện này? Trường học ban đầu của tuy thành tích tốt nhưng căn bản là có việc này! Cảm xúc nhiều ngày đọng lại giống như thủy triều từ từ dâng lên, làm càn ngồi xổm mặt đất khóc lớn, thoáng như mình vừa trải qua ngày tận thế vậy.

      Cửa phòng WC đột nhiên mở ra, có người đến, thấy màn như vậy sửng sờ ở cửa.

      Uyển Tình ngẩng đầu, thấy Mục Thiên Tuyết .

      " ta là em tôi." nhớ tới lời của Mục Thiên Dương. Đây là em của Mục Thiên Dương. . . . . .

      Mục Thiên Tuyết thấy mặt đất đầy nước đục, nhíu nhíu mày. Vốn muốn WC, nhưng sợ ô uế giày của mình, đành phải xoay người xuống tầng trệt. Trước khi mở cửa, quay đầu lại : "Khóc có gì tốt chứ? Quay về phòng ngủ đổi bộ khác phải được rồi sao?"

      Tại trường học này, cho dù là học sinh ngoại trú, cũng có phòng ngủ riêng, vì nghỉ trưa, hoặc là ngẫu nhiên ngủ lại đêm.

      Uyển Tình kinh ngạc có phản ứng. căn bản có quần áo ở trường học, đổi thế nào đây? lát sau, đứng lên, hô to: "Mục Thiên Tuyết !"

      Mục Thiên Tuyết muốn ra ngoài, nghe thấy thanh lại vòng trở về: "Chuyện gì?"

      "Tôi có quần áo, có thể hay ——"

      " muốn tôi cho mượn ?" Mục Thiên Tuyết trừng lớn ánh mắt hung tợn ,"Nghĩ hay quá ha!" xong đóng phanh cửa.

      Uyển Tình rung động trừng mắt nhìn, tiếng chuông báo đến tiết vang lên.

      Trong phòng học, thầy giáo nhìn chỗ ngồi của , hỏi: "Đinh Uyển Tình học sao?"
      Đám người Đỗ Thiến vẫn ngồi đọc sách, cúi đầu. Mục Thiên Tuyết : "Em mới vừa nhìn thấy cậu ta ở WC."

      "Nga." Thầy giáo nhíu nhíu mày, nếu là ở WC, cũng thể trách cứ người ta. Nhưng vì cái gì giờ còn sớm nữa, nên vào học muộn chứ. . . . . .

      "Quần áo cậu ta bị ướt." Thiên Tuyết bổ sung,"Cũng biết có phải hay bị người ta cố ý giội, cả người đều ướt đẫm." xong liếc Đỗ Thiến cái.

      Thầy giáo cũng nhìn Đỗ Thiến, sau đó toàn bộ lớp đều nhìn Đỗ Thiến. Đỗ Thiến ngẩng đầu, căm tức trừng Thiên Tuyết : " có ý gì?"

      "Tôi cho mọi người biết trước khi ta vào thấy cùng hai cái người hầu của vừa ra ngoài sao? Có lẽ có rất nhiều nhân chứng nga, biết các ấy có nguyện ý làm chứng hay ta!"

      "Mục Thiên Tuyết !" Đỗ Thiến đứng bật dậy, cước đá văng ghế ra.

      Mục Thiên Tuyết cũng đứng lên, quẳng sách xuống đất: "Như thế nào?!"

      "Tốt lắm tốt lắm. . . . . ." Thầy giáo vội vàng gọi các lại, "Đều ngồi xuống !" Những học sinh cái so sánh cái càng có bối cảnh hơn, thể quản tốt!

      Thiên Tuyết hừ lạnh tiếng, nhặt sách lên ngồi xuống: "A, giáo, vừa rồi Đinh Uyển Tình cho em biết cậu ta có quần áo!" xong nhún nhún vai, giống như quan hệ cùng mình vậy.

      giáo gì. ta có quần áo, ràng là muốn mượn quần áo của nó a, n đứa này như thế nào như vậy giúp đỡ chút ? ! giáo có cách nào khác, đành phải bỏ lớp học, đến WC tìm Uyển Tình.

      Uyển Tình vốc nước rửa mặt, nhìn thấy đến, bất lực khóc: " giáo. . . . . ."

      "Em theo tôi!" giáo .

      Uyển Tình cầm lấy đồng hồ đặt ở bên, cùng đến ký túc xá của phòng học. tìm quần áo của mình: "Mặc , đối với em vậy là tốt rồi."

      "Cám ơn, tốt lắm."

      Thầy giáo thở dài: "Có việc gì thế cứ với tôi ?"

      " có việc gì." Uyển Tình .

      muốn truy cứu, giáo còn vừa lúc bớt việc, "Vậy em ở trong này nghỉ ngơi tiết , tôi trở về lớp học ."

      Uyển Tình tắm rửa, giặt sạch quần áo mình, phơi ở bên ngoài. tại là mùa hè, mau khô thôi. có gì bất ngờ xảy ra, tan học buổi chiều là có thể mặc trở về. Như vậy, Mục Thiên Dương nhìn ra xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Bỗng dưng, xem đồng hồ bàn, cầm lấy cẩn thận kiểm tra lần, trừ bỏ phần ven có chút trầy xước, những cái khác có vấn đề. Hy vọng bị phát . . . . . .


      Chương 47: Cùng xe

      Tan học ra khỏi trường học, Uyển Tình từ trong đống xe tư gia thấy được xe thuộc loại của Mục Thiên Dương. Trong trường học này, ai biết tình huống thực tế của , cần sợ bị người ta thấy, trực tiếp bước qua. Mở cửa xe, thấy Mục Thiên Dương.

      "Mục. . . . . ." Vừa định kêu Mục tiên sinh, nhớ tới gần đây nhiều lần cầu trực tiếp gọi tên , vội đổi giọng, "Thiên Dương."

      Mục Thiên Dương từ trong ipad ngẩng đầu lên, đưa tay sờ soạng mặt của nàng chút, cười : "Ngoan như vậy? Vậy mua cho em mấy bộ quần áo mới làm phần thưởng ."
      Uyển Tình biến sắc, ấp úng : ", cần. . . . . ."

      Mục Thiên Dương liếc cái: " thích?"

      Đương nhiên thích! Chỉ cần vui, liền mua quần áo trang sức cho , giống như là người tình của vậy! mới phải! Uyển Tình hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thào tự : phải... phải...

      Mục Thiên Dương nắm lấy cằm , làm cho đối diện mình: "Em nhìn gì vậy?"

      Uyển Tình chuyển tầm mắt lên người .

      : "Em chỉ có thể nhìn tôi." thích bộ dáng mới vừa của , giống như cái gì cũng để vào mắt, lúc nào cũng có thể biến mất.

      Bởi vì học sinh được xe tư gia tới đón nhiều lắm, đổ đường cái thành đoàn, thấy xe Mục Thiên Dương xa hoa như thế này, cũng chỉ có thể nghẹn khuất mà chạy chậm lại.

      Đúng lúc này, bóng người đột nhiên ghé vào cửa kính xe, hai tay dùng sức vỗ cửa xe. Mục Thiên Dương nhướng mày, buông Uyển Tình ra.

      A Thành quay đầu: "Tổng giám đốc, là tiểu thư. . . . . . Ách ——" đột nhiên nhớ tới bình thường kêu Uyển Tình là tiểu thư, biết lại giải thích ràng như thế nào chút.

      Mục Thiên Dương : "Mở cửa."

      A Thành mở khóa cửa xe, cửa xe ngay chỗ ngồi của Uyển Tình lập tức bị người ta mở ra, nửa thân mình Mục Thiên Tuyết tiến vào: " sao lại tới đón em ——" thanh líu lo đình chỉ, nhìn Uyển Tình, sợ run lúc lâu, nhìn Mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương : "Ngồi phía trước ."

      Mục Thiên Tuyết sửng sốt, tức giận trừng mắt nhìn Uyển Tình, rất là phục.

      Mục Thiên Dương lớn tiếng lặp lại: "Ngồi phía trước !"

      Mục Thiên Tuyết buồn bực đóng sầm cửa xe, lúc này lái xe tới đón đuổi theo. Vốn trong nhà có lái xe tới đón tan học, vừa mới nhìn thấy xe của Mục Thiên Dương, nghĩ đến Mục Thiên Dương tới đón mình, cho nên đến đây.

      Lái xe hỏi: "Tiểu thư, cậu chủ . . . . . ."

      "Ít phiền tôi!" Mục Thiên Tuyết nghĩ tới mình xe với bạn học cùng lớp học mình, tâm tình có điểm xong, đánh lái xe kia chút, đến vị trí phó lái lên xe.

      Lái xe vốn muốn cùng Mục Thiên Dương chào hỏi, nhưng Mục Thiên Dương cũng có quay cửa kính xe xuống, chỉ có thể đứng ở ven đường nhìn theo bọn họ.

      Ngồi vững xe, Mục Thiên Tuyết quay đầu trừng mắt nhìn Uyển Tình. Uyển Tình nhìn cái, cũng sợ , cúi đầu nhìn chính mình đầu gối, chút cũng có muốn ý cùng trao đổi. chịu quá ân huệ của Mục Thiên Dương, chỉ chịu quản chế bởi Mục Thiên Dương, chuyện Mục Thiên Dương cầu, cần phải làm.

      " ấy là ai!" Mục Thiên Tuyết hỏi Mục Thiên Dương.

      Mục Thiên Dương để ý , nhét ipad vào trong tay Uyển Tình: "Con chim phẫn nộ kia rất thú vị."
      Mục Thiên Tuyết thấy thế, thanh bén nhọn vài phần: " ấy là ai? !"

      Uyển Tình hiểu ý, cầm máy chơi trò phẫn nộ của chim . Mệnh lệnh của thôi, phải ngoan ngoãn vâng theo. Về phần Mục đại tiểu thư gầm rú, cần để ý tới.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 48: biết xấu hổ


      " thanh chút." Mục Thiên Dương bất mãn nhíu mày, " Đây là khí chất thiên kim tiểu thư của em?"

      Mục Thiên Tuyết cứng lại, thanh thấp xuống, nhưng vẫn mang theo tức giận :" sao lại ở xe ? Các người quen nhau? Các người là cái quan hệ gì?"

      Mục Thiên Dương đưa tay ôm Uyển Tình vào trong ngực, cúi đầu nhìn chơi trò chơi, bàn tayy mập mờ ở xương quai xanh sờ mó. Uyển Tình chấn động được tự nhiên, lại dám đẩy ra . ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Tuyết: "Em chúng là cái quan hệ gì?"

      Mục Thiên Tuyết thở hốc vì kinh ngạc: " Ngươi … Các ngươi… là tình nhân của tôi? !"

      Ba!

      Ipad tay của Uyển Tình rơi đầu gối. Cả người run rẩy , nước mắt rơi màn hình.

      Mục Thiên Tuyết chán ghét trừng mắt nhìn cái: " biết xấu hổ!"

      Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, ôm Uyển Tình lên đùi, nâng cằm lên hôn xuống. Uyển Tình mãnh liệt kháng cự : " cần"

      "Các người làm gì vậy? !" Mục Thiên Tuyết rống to, "Đinh Uyển Tình! Người nữ nhân biết xấu hổ này, buông tôi ra!"

      Mục Thiên Dương bật cười: "Cũng phải ấy ôm , em kêu ấy thả ra sao? Em có ngược đấy."

      ". . . . . ." Mục Thiên Tuyết trừng lớn ánh mắt, bộ biểu tình thể tin, " . . . . . . phải đối với ấy. . . . . ."

      "Rốt cuộc vẫn là người bên gối của , khách khí chút ." Sợ ra điều gì đả thảo kinh xà, đúng lúc đánh gảy lời .

      Mục Thiên Tuyết sợ run nửa ngày, dám rống , chỉ có thể làm khó dễ Uyển Tình: " biết xấu hổ! Hồ ly tinh! Tôi đối với như bạn học vậy! cư nhiên quyến rũ tôi!" Kích động mắng xong, cầm túi chanel của mình lên liền đánh lại đây.

      Bởi vì bên trong xe gian hẹp, túi của vài lần đều súy tới rồi đầu của lái xe A Thành. A Thành dám hé răng, chỉ có thể chịu đựng, lái xe cẩn thận gấp bội.

      Mục Thiên Dương mặt trầm xuống: "Thiên Tuyết!"

      "Em muốn cho mẹ!"

      "Mẹ sớm biết!"

      Mục Thiên Tuyết sửng sốt: "Sao em lại biết?"

      Mục Thiên Dương khinh miệt liếc nhìn cái: " em siêng đọc sách em khong chịu nghe, xem báo thử ." Phóng viên chụp vài lần rồi, đừng mẹ, mà tất cả đều bị kinh động , duy độc vị thiên kim tiểu thư này biết.

      Mục Thiên Tuyết hiểu được, mặt đỏ lên, chán ghét : "Em mới muốn quan tâm tin tức phong lưu của !"

      "A?" Mục Thiên Dương soi mói, " muốn quan tâm sao? Vậy về sau nên đòi mua cartier, Vacheron Constantin , khi dạo phố cũng đừng hỏi thẻ của ."
      Mục gia gia giáo tuy rằng nghiêm khắc giống Đỗ Viễn Minh vậy, nhưng chỉ có con là Thiên Tuyết, cho nên cao thấp đều rất coi trọng, tự nhiên bộ dạng của thể tránh khỏi cho chút kiêu căng, cho nên rất nhiều phương diện đều tận lực ước thúc. Quần áo của mỗi tháng chỉ có thêm hai bộ, còn trang chỉ có khi dự tiệc cùng bạn bè, mười tám tuổi có mà có thẻ của riêng mình. . . . . . Nhiều đồ của muốn có chỉ có thể làm nũng với Mục Thiên Dương, để Mục Thiên Dương mua cho .

      Cho nên, nghe được uy hiếp của , Mục Thiên Tuyết nhất thời yên tĩnh ít. Dù sao cũng là trẻ sống trong đám nhà giàu thích khoe khoan, đương nhiên muốn mình bị chê cười rồi. Nếu là đột nhiên để cho mua đồ vật này nọ , về sau khi xuất có thể khó coi hơn, còn bị nữ nhân Đỗ Thiến kia so sánh?

      Uyển Tình nghe đối thoại qua lại thường xuyên của bọn họ, yên lặng thu hồi ipad. Xem ra, tình cảm hai em bọn họ rất tốt. Cứ như vậy, về sau đúng là phải cẩn thận hầu hạ Mục Thiên Tuyết, bằng đắc tội , Mục Thiên Dương vì xuất đầu, lại là mình gặp tai ương.

      Đột nhiên, Mục Thiên Tuyết lại quay đầu lại hỏi: "Quần áo của ấy đều là mua sao?"




      Chương 49: Nổi điên

      "Nếu sao?" Mục Thiên Dương cười cười.

      Mục Thiên Tuyết nghe vậy, ánh mắt nhìn Uyển Tình khỏi lại mang theo vài phần khinh thị.

      "Tôi còn nghĩ là thiên kim tiểu thư, nghĩ tới cư nhiên là bị bán"

      "Thiên Tuyết!" Mục Thiên Dương lớn tiếng quát lớn, "Ai dạy em lời này? Thành bộ dáng gì rồi? !" cái thiên kim Đại tiểu thư, mở miệng ngậm miệng "bị bán " , cũng cảm thấy dọa người a!

      Mục Thiên Tuyết bị rống, vừa tức vừa giận: " ta dám làm, sao dánh để người khác !" Nhìn nắm tay của Uyển Tình, lại nổi trận lôi đình, " buông ta ra! ta chỉ là cái nữ nhân thấp hèn thôi!"

      "Nếu còn ăn sạch như thế cho ông nội!"

      Nhắc tới đến Mục gia lão gia tử, Thiên Tuyết nhất thời ỉu xìu , quay đầu liền bụm mặt khóc nức nở. Trở lại biệt thự, chết cũng chịu xuống xe, phải A Thành đưa quay về đại trạch.

      A Thành khó xử nhìn Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương hừ lạnh: "Mặc kệ nó! Càng sủng càng kiều! Ngươi trực tiếp lái xe rửa, em ấy có gì cũng được nghe theo!"

      Mục Thiên Tuyết vừa nghe, lao xuống xe như nhanh bay, đuổi theo đánh giỏ xách vào đầu . A Thành cùng Uyển Tình thở hốc vì kinh ngạc, Mục Thiên Dương lại nhíu nhíu mày, xoay người đem tay kiềm lại.

      Mục Thiên Tuyết đá cái la to: "Đứa em hỗn đản! Ta là của ngươi đấy!"

      "Người tới!" Mục Thiên Dương mắt cũng nháy chút, "Đưa em ấy về đại trạch!"

      "A ——" Mục Thiên Tuyết lớn tiếng thét chói tai, càng điên cuồng mà đánh tiếp, " khi dễ em! Khi dễ em! Vì nữ nhân thân thích mà ngay cả em cũng đánh … Ô ô ô… Ngươi phải của ta…"

      Uyển Tình bị hù doạ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm. Ở trường học, Mục Thiên Tuyết là cỡ nào cao ngạo có khí chất, lúc này như thế nào điên rồi?

      Trong biệt thự của bà Trương nghe thấy thanh, cũng lặng lẽ lại đây thăm hỏi, kinh ngạc hỏi Uyển Tình: "Sao, làm sao vậy?" Này chẳng lẽ là bạn chính quy của tiên sinh, phát tiên sinh Kim ốc tàng kiều*, cho nên tới cửa đến tính sổ ?

      * nhà vàng cất người đẹp

      Uyển Tình ngơ ngác lắc đầu, giọng đẩy :"Người mau vào ."

      Bà Trương đương nhiên biết chính mình nên quản chuyện của chủ nhân, lập tức vào. Vẫn là trước nấu cơm , xem ra nhiều lắm chỉ người ăn thôi. . . . . .

      Mục Thiên Tuyết náo loạn nửa ngày, giống đánh vào bông. Nhất thời tức nhịn được, thấy Uyển Tình đứng ở bên cạnh, cước đạp tới, ở ngaygiữa bụng Uyển Tình.

      "A ——" Uyển Tình quát to tiếng, ngã ngồi mặt đất, cái ót đụng vào khung cửa, đau đến nước mắt chảy thành dòng.

      "Mục Thiên Tuyết!" Mục Thiên Dương hét lớn tiếng, là tức giận . bỏ ra , xoay người nâng dậy Uyển Tình, "Bị thương sao?"

      Uyển Tình đau đến lưng đều là tê dại, nhưng vẫn lắc đầu. Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, cuối xuống ôm lấy . Bước vào phòng khách, đặt sô pha. đỡ lưng , làm cho dựa vào đùi mình, kiểm tra đầu của : "Đau?"

      "Ô. . . . . ." Uyển Tình nắm ống quần .

      Mục Thiên Dương thân mình chấn động, vội vàng nắm lấy bàn tay bé của , đưa cái gối ôm cho : "Đừng sờ loạn!" Chỉ đụng thôi đều có phản ứng rồi .

      Uyển Tình cứng đờ, muốn đứng lên. Như vậy đều có thể có phản ứng, là cầm thú sao?

      ngăn chặn lại : "Làm gì?"

      "Tôi. . . . . ." Uyển Tình làm sao còn dám động, đành phải ngoan ngoãn nằm úp lại .

      Mục Thiên Tuyết vào đến, trong đầu có chút sợ hãi, nhưng mặt vẫn là bộ biểu tình kiệt ngạo bất tuân. Mục Thiên Dương liếc cái, với Uyển Tình: "Về sau em ấy nổi điên, em trốn xa chút."









      Chương 50: Vì cái gì đánh trả


      Mục Thiên Tuyết thở phì phì ngồi bên:"Cẩu nam nữ!"

      Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Em cái gì?"

      "Hừ!" Mục Thiên Tuyết quay đầu qua ... .

      Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn lát, nhưng cũng chưa cái gì, quay đầu kêu bà Trương : "Lấy khối băng đến đây!"

      . . . . . .

      Phòng khách tràn ngận im lặng, Uyển Tình ghé vào đùi của Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương dùng khối băng xoa lên gáy , Mục Thiên Tuyết ở bên nhìn, trong mắt tràn đầy ghen ghét.

      lầm bầm hừ. . . . . .

      Hơi quá đáng!

      là của !

      còn có quan tâm như vậy đâu, Đinh Uyển Tình này tính cái gì vậy? !

      Hơi quá đáng. . . . . . Hơi quá đáng. . . . . .

      oán hận trừng mắt nhìn Uyển Tình, hai mắt từ giày da màu trắng của Uyển Tình hướng về phía trước. Hừ, toàn thân hàng hiệu, ấy đúng là bỏ được! Bỗng dưng, ánh mắt dừng lại ở cổ tay , ngạc nhiên trừng mắt nhìn Mục Thiên Dương: " ấy mang Vacheron Constantin phải là của em ?" Năm nào lần đầu tiên ấy mua cho cái đồng hồ!

      "Ừ." Mục Thiên Dương thản nhiên đáp lại,"Nguyên bản chính là của em, ai kêu em học tốt, ra khỏi top 10 người đứng đầu lớp nên liền thưởng cho ấy."

      "A ——" Mục đại tiểu thư thét chói tai giống như nổi điên. Chiếc đồng hồ Vacheron Constantin toàn thế giới chỉ cái.

      "Tôi muốn giết !" Mục Thiên Tuyết bổ nhào qua.

      Uyển Tình hoảng sợ, vội vàng đứng lên, trốn bên. Mục Thiên Tuyết đè lại, dùng sức kéo tóc : "Tôi cho quyến rũ của tôi ——"

      "A. . . . . ." Uyển Tình kêu đau, lại dám đánh trả, chỉ có thể lui lại ở góc khóc rống.

      Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại: "Dừng tay!"

      "Ngươi là hồ ly tinh! được quyến rũ tôi! Ngươi xứng!" Mục Thiên Tuyết vẫn còn kéo tóc Uyển Tình.

      Mục Thiên Dương hít sâu hơi, ném túi chườm nước đá lên bàn trà. Phanh tiếng, Mục Thiên Tuyết sợ tới mức buông Uyển Tình ra, xoay người sợ hãi nhìn .

      " được náo loạn!" Mục Thiên Dương ,"Kì thi cuối kỳ vào top 5, cho cái đồng hồ Patek Philippe làm theo cầu của em, khảm kim cương hồng!"

      Patek Philippe so với Vacheron Constantin càng nổi tiếng và có giá trị hơn. Mục Thiên Tuyết nghe vậy, trong mắt lên ánh sáng, hất cầm lên: "Em nhất định làm được! Nếu em thi được thứ nhất, em phải cái di động khảm kim cương hồng, của Apple!"

      " Apple loại đó."

      Mục Thiên Tuyết ngang nhiên xông qua, ôm cánh tay làm nũng: " giúp em làm cái thôi. . . . . ."

      "Vậy em cố gắng lên." Mục Thiên Dương vuốt đầu , đứng dậy lên lầu, "Uyển Tình em lên đây."

      "Vâng" Uyển Tình vội vàng theo sau.

      Mục Thiên Tuyết vừa thấy, sắc mặt mới vừa dịu lại trở nên được tự nhiên.

      Uyển Tình theo Mục Thiên Dương vào phòng, vừa đóng cửa, Mục Thiên Dương quay đầu: "Vì cái gì đánh trả?"

      Uyển Tình sửng sốt, lạnh lùng cúi đầu xuống:"Tôi dám."

      "Cái gì?"

      " ấy là em của , tôi dám đánh ấy."

      Mục Thiên Dương cười, nâng cằm của lên:"Nếu em ấy phải là em tôi em động thủ sao?"

      Uyển Tình dừng chút, cằm hơn hướng về phía trước: "Đó là đương nhiên!"

      "Hắc!" Mục Thiên Dương tay lấy ôm vào lòng, ôm về hướng giường lớn, "Tôi thích tính tình này của em. . . . . ."

      Đứng ở bên giường, buông ra, đưa tay cởi nút áo sơ mi của , đồng thời cúi đầu hôn môi.

      Uyển Tình có chút kháng cự: "Buổi tối được . . . . . ."

      "Tôi muốn bây giờ." Mục Thiên Dương lôi kéo bàn tay bé của , kéo xuống dưới háng mình, "Em vừa rồi thiếu chút nữa bắt nó tỉnh lại . . . . . ."

      Uyển Tình né tránh, đứng nhúc nhích.

      Mục Thiên Dương theo mặt của hôn đến cổ, đột nhiên sửng sốt, đứng thẳng lên, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm : "Mùi gì đây?"

      " Mùi gì?" Uyển Tình căn bản biết hỏi cái gì, chỉ có thể nghi hoặc nhìn .

      phen bóp trụ cằm , hai mắt bốc hỏa:" người em là mùi gì đây? !"

      Có H cẩn thận
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      Chương 51: tắm

      Uyển Tình hoảng sợ, trừng to mắt sợ hãi: "Tôi biết cái gì..."

      Mục Thiên Dương tay ném lên giường, bổ nhào lên ngăn chặn , bạo lực xé rách quần áo của . Chỉ lát, toàn thân trần trụi, mà vẫn chỉnh tề.

      " phải mùi của tôi, em làm sao có?" Mục Thiên Dương bóp trụ cổ của , nghĩ qua là có thể làm cho bị mất mạng.

      Hai hàng lệ từ trong mắt của Uyển Tình chảy xuống, biết... biết... nơm nớp lo sợ há mồm: "Tôi... Tôi biết... Tôi có... Tôi dám a..."

      nghĩ trộm nước hoa của người ta sao? nào dám? Nào dám...

      Đột nhiên, nghĩ tới, đưa tay cầm tay :"Tôi nhớ ra rồi..."

      Tay của Mục Thiên Dương nới lỏng ít:"!"

      "Là mùi của sữa tắm! Tôi ở chỗ giáo viên tắm lần..." Sữa tắm của giáo viên giống với nơi này.

      Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, hơi thở người phát ra càng thêm nguy hiểm.

      "Có người dùng nước đục giội tôi!" Uyển Tình vội vàng chuyện ban ngày cho , " tin hỏi Mục Thiên Tuyết! ấy cũng biết!"

      "Giáo viên là nam hay nữ?"

      "Nữ! vẫn là có thể hỏi Mục Thiên Tuyết!"
      Tức giận rốt cục tiêu tán, Mục Thiên Dương xoay người ngồi dậy: " tắm ngay!"

      Uyển Tình khổ sở đứng lên, vào phòng tắm. Mười phút sau, bọc khăn tắm trở lại bên người Mục Thiên Dương. Sợ hãi tắm sạch, lại xịt chút nước hoa.

      Ai ngờ, Mục Thiên Dương : "Rửa mùi nước hoa !"

      Uyển Tình đành phải lại tắm rửa.

      Lần này lại đây khi, cả người giống như con rối, tóc còn hơi ướt.

      Mục Thiên Dương đặt lên giường, kéo dây lưng của mình ra...

      Phát ngoài khăn tắm cái gì cũng chưa mặc, tươi cười, tựa hồ vừa lòng ít. Nâng chân lên...

      "A..." Uyển Tình than , đau quá...

      bám víu bờ vai của , khó chịu nhẫn nại.

      Mục Thiên Dương cười, động tác rất là ôn nhu:"Ngày hôm nay của em đặc biệt, đầu tiên là bị bạn học giội, sau lại bị Thiên Tuyết đánh, tại lại bị tôi..."

      "A..." Uyển Tình nhìn , mặt đỏ hồng dựa vào ngực .

      Bộ dạng này của , tự nhiên so với nhẫn nại rơi lệ càng làm cho vừa lòng hơn. hôn môi, mặt của , giọng hỏi: "Đầu còn đau ?"

      " đau ..."

      "Phía dưới sao?" Vừa mới làm như vậy, biết đau bao nhiêu.

      Uyển Tình cứng đờ chút, tay cầm quần áo của nhịn được nắm chặt: "Còn... Có chút..."

      Mục Thiên Dương vừa nghe, cũng chậm rãi để ý ma sát . Uyển Tình nhàng mà rên rỉ, chịu nhịn đau đớn. Mấy phút sau, thống khổ biến thành vui thích, hô hấp nhịn được dồn dập, điệu rên rỉ cũng thay đổi.

      "Ừm..." cắn môi dưới, muốn tiết lộ tình huống của mình.

      Nhưng Mục Thiên Dương muốn nghe thấy, ái muội hỏi : "Thoải mái sao?"

      "Ừm..." Uyển Tình biết làm sao trả lời .

      Tốc độ nhanh hơn: "Bảo bối, cho tôi biết!"

      "A..." Uyển Tình có cách nào khác lại tựa vào trong lòng ngực, nằm ngã vào trong chăn, "Ừm... Ách..."

      "Bảo bối!" thanh của Mục Thiên Dương có cỗ hơi thở nguy hiểm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :