1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 214: Thang máy kinh hồn

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      Uyển Tình căn bản nghĩ tới ở chỗ này đụng phải hai mẹ con kia, dù sao chí phí, vị trí của cửa hàng trà sữa này bình thường, hai người đó tuyệt đối có khả năng đến, cho nên cũng lo lắng lắm.

      Nhưng nghĩ tới, có loại tình huống gọi là lời tiên tri.

      Chiều hôm đó, tới gần lúc tan ca, trong cửa hàng nhận được cuộc điện thoại đặt hàng. cửa hàng bọn họ có nhân viên đưa hàng, nhưng người ta ngay tại nhà hàng thịt nướng lầu, lần kêu hai mươi ly, cũng chỉ có thể nhận đơn hàng này.

      Cửa hàng trưởng kêu Uyển Tình và nữ sinh khác , hai người chạy chuyến, lúc trở về, bị Tiết Lệ Na và Đinh Thải Nghiên dạo mua sắm ở khu thương mại thấy.

      Tiết Lệ Na nghi hoặc: "Cái con bé kia sao lại ở đây?"

      Thải Nghiên vừa thấy, thang máy của Uyển Tình các sắp xuống tầng dưới. vội vàng kéo Tiết Lệ Na xuống, cẩn thận đánh giá Uyển Tình và bên cạnh, : " ta giống như mặc đồng phục, xem ra là làm việc!"

      "Làm việc gì? ta phải nên học đại học sao?"

      Thải Nghiên kiên nhẫn: "Kỳ nghỉ hè làm thêm chưa từng nghe qua sao?"

      "Cái đó là người nghèo làm, tôi đương nhiên chưa nghe qua!"

      Thải Nghiên liếc nhìn bà cái, muốn bà. là càng ngày càng chán ghét khẩu khí của bà!

      Hai người đuổi tới dưới lầu, thấy được bóng dáng Uyển Tình, tìm hai vòng, mới nhìn thấy trong cửa hàng trà sữa.

      Thải Nghiên nhìn lát, xoay người muốn chạy, Tiết Lệ Na lại bắt lấy : "Làm gì? vất vả mới thấy, còn giáo huấn ta chút!"

      ~~~~~~~~~~~

      Uyển Tình vừa thu dọn bàn cuối cùng, chuẩn bị tan ca, vừa nhấc đầu nhìn hai người tiến vào, nhịn được ngơ ngác chút.

      Tiết Lệ Na liếc cái, đắc ý cười tiếng, tìm chỗ ngồi xuống.

      Uyển Tình liếc trắng mắt cái, lau sạch bàn, xoay người về phía sau cửa hàng.

      Tiết Lệ Na kêu lên: “ sao lại thế này, nhìn thấy có khách sao?"

      Uyển Tình lạnh lùng : "Bà muốn cái gì, tự đến trước quầy gọi! Gọi xong rồi, chúng tôi bưng lên cho bà."

      " ——"

      Uyển Tình mặc kệ bà.

      " ta là thái độ gì? !" Tiết Lệ Na hướng những người khác rống to.

      Uyển Tình với cửa hàng trưởng: "Tôi tan ca rồi!"

      Ông chủ sớm nhắc nhở qua cửa hàng trưởng, phải thân mật đối đãi với nhân viên này. Cửa hàng trưởng hướng vẫy vẫy tay, ý bảo đừng quan tâm, những gì cần gấp rút gấp rút những gì cần .

      Uyển Tình nhìn đôi mẹ con đó, hừ lạnh tiếng, về phía sau thay quần áo. Cởi tạp dề, nhớ tới Thiên Tuyết, vội vàng gọi cuộc điện thoại: "Cậu đừng tới đón tớ!"

      "Làm sao
      [​IMG]



      Chương 215: Nằm mơ gọi

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      Lúc này, thang máy ngừng lại, bắt đầu có nhân nhân viên tác tới hỏi chuyện gì xảy ra. Mọi người thế này mới nhớ ra đẩy người Uyển Tình, rất nhiều người nhìn thấy, liền quay đầu tìm Tiết Lệ Na.

      Tiết Lệ Na cũng dọa ngây người, còn nghĩ đến phải bỏ chạy. Bị mọi người chỉ, bà rốt cục phục hồi lại tinh thần, Thải Nghiên kéo bà bỏ chạy. Mọi người muốn đuổi theo cũng đuổi theo được, hơn nữa thoạt nhìn và Uyển Tình quen biết, phỏng chừng là ân oán cá nhân, cũng muốn chen vào.

      Uyển Tình như bãi bùn nhão ngồi dưới đất, ngừng khóc. Nam nhân bị đụng phải ngồi xuống, thuận thế vỗ lưng an ủi: "Đừng khóc, có việc gì. bị thương rồi, tôi đưa bệnh viện. . . . . ."

      "Nhường đường! Nhường đường!" Phía dưới truyền đến tiếng hét của .

      Uyển Tình chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, luống cuống kêu gọi: "Thiên Tuyết. . . . . ."

      "Uyển Tình!" Thiên Tuyết hô to tiếng, đẩy đám người ra chen vào, " là cậu!"

      "Ô. . . . . ." Uyển Tình hướng ngã xuống.

      dồn sức ôm lấy người, hổn hển hỏi: "Tại sao có thể như vậy? Là hai người đó đúng hay ? !"

      Uyển Tình há miệng thở dốc, muốn cái gì, lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

      "A ——" Thiên Tuyết kêu thảm thiết tiếng, "Uyển Tình ——"

      "Đưa ! Đưa !" Mục Thiên Thành Theo tới sau rồi vươn tay, bế Uyển Tình dậy, "Trước đưa ấy đến bệnh viện."

      Thiên Tuyết đứng lên, với người chung quanh: "Cám ơn! Cám ơn!" Muốn tìm tìm ân nhân cứu mạng, nhưng Mục Thiên Thành ở phía trước thúc giục, kịp quản nhiều như vậy, chỉ phải lòng cúi đầu, " cám ơn. . . . . ."

      ~~~

      Mục Thiên Thành đưa người đến bệnh viện. Da phía dưới cánh tay Uyển Tình bị tay vịn thang máy trầy ít, bất quá chỉ là bị thương ngoài da, nghiêm trọng. Phần eo và đầu lúc cứu lên khi đụng phải chút, cũng nghiêm trọng. Nghiêm trọng là, chấn kinh quá độ.

      Bác sĩ tiêm cho mũi, chuẩn bị truyền nước biển. Mục Thiên Thành phương diện này hiểu chút, phát mấy thứ kia có gì tác dụng thực tế, liền cầm người ôm trở về biệt thự, kêu bác sĩ tư nhân lại đây.

      Thiên Tuyết ở bên phát run, lẩm bẩm : "Làm sao bây giờ? Giấu được ."

      "Chuẩn bị nhận đại hình ." Mục Thiên Thành , bên chạy gọi điện thoại.

      Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, gọi A Thành tới, muốn sắp xếp chuyện để bịa đặt.

      Mục Thiên Thành gì nhìn : "Em bằng ngẫm lại thẳng thắn như thế nào được khoan còn thực tế chút."

      " cũng có phần đấy!" Thiên Tuyết rống to, " biết mà báo!"

      Mục Thiên Thành dừng lại lát: "Vậy đây!"

      " dám!"

      "
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 216: Tranh cãi

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      " có." Mục Thiên Thành , "Dưới lầu chụp được, lầu vội vàng cứu người, lúc ấy hẳn là có người lòng đồng tình như vậy. Hai người đó, hẳn là chụp được sau khi người được cứu lên. Chị dâu lúc ấy ngồi dưới đất, chung quanh đều là người, có người chụp được ấy."

      Mục Thiên Dương gật gật đầu: "Từ hôn! Làm sập nhà bọn họ, muốn cho bọn họ ở thành phố A thậm chí cả nước đều ở được!"

      Mục Thiên Thành kinh ngạc chút, gật gật đầu. Lần này, là hoàn toàn chọc giận . Hơn nữa tại đều nháo lên mạng rồi, Tiết Lệ Na bị người thịt, đợi đến ngày mai, mọi người biết hung thủ quan hệ với Mục gia. Nếu từ hôn, áp lực dư luận đổ về phía Mục gia, dù sao so sánh với Mục gia, Đinh gia chỉ là nhân vật .

      Tóm lại, về lý về tình đều phải từ hôn.

      "Em tại phải xử lý." Mục Thiên Thành .

      "Ừ."

      Mục Thiên Thành nhìn Thiên Tuyết cái, rời khỏi biệt thự. Thiên Tuyết ngồi ở sô pha, người chút dám động, ý đồ muốn Mục Thiên Dương có thể quên . Nhưng hiển nhiên, nghĩ quá ngây thơ rồi.

      Mục Thiên Dương ngồi lúc lập tức ngẩng đầu lên, biểu tình nghiêm khắc: "Sao lại xảy ra chuyện ? Em lúc ấy ở đâu?"

      "Em. . . . . . Em ở dưới lầu mua kem ly."

      "Các người ba người, đều mua kem ly? !" Mục Thiên Dương hét lớn tiếng, "Vậy ấy sao mình chạy ở phía ?!"

      Thiên Tuyết cắn chặt răng, nhìn A Thành. A Thành : "Uyển Tình tiểu thư làm việc ở cửa hàng trà sữa lầu."

      "Làm việc?!" Mục Thiên Dương trừng lớn mắt, nhớ tới Uyển Tình trước đây đề cập qua với chuyện này, trong lòng phút chốc dâng lên đoàn lửa giận, " ấy làm việc từ khi nào? !"

      ". . . . . . trước khi Hongkong." Thiên Tuyết , " học pha cà phê ở cửa hàng trà sữa."

      Hai tay Mục Thiên Dương nắm thành quyền, nhịn được phát run. lâu như vậy. Tối hôm đó thử , là muốn tiên trảm hậu tấu (làm trước báo sau)? bóp bóp trán, đột nhiên có chút hối hận. lúc ấy nhất định là muốn thẳng thắn với , kết quả ——

      thở dài. Nếu nghe, phản đối, có phải phát sinh chuyện hôm nay hay ?

      hít sâu hơi, nhìn hai người trước mặt: "Các người. . . . . . Lại có thể giấu giếm tôi lâu như vậy!"

      "Là Uyển Tình cho em , cậu hỏi qua, đồng ý. . . . . ." Thiên Tuyết giọng , "Kỳ em từng khuyên cậu ấy, Nhưng mà lý do cậu ấy, cậu ấy đến đây cho mẹ cậu ấy chính là làm việc. Cậu ấy sợ bị phát , cho nên. . . . . ."

      "Vậy hai người thể bảo vệ tốt ? !" Mục Thiên Dương hét lớn tiếng.

      Thiên Tuyết nhất thời sợ tới mức dám lên tiếng, cúi đầu khóc.

      "Em còn mua kem ly. . . . . ." Mục Thiên Dương hít sâu hơi, bỗng nhiên nhảy dựng lên, giơ tay lên liền tát về phía . Nhưng đến trước mặt , lại cứng rắn dừng lại.

      Thiên Tuyết cả kinh, cả người dọa ngốc, hai giọt lệ trong mắt rơi xuống.

      Tay run rẩy, rốt cuộc đánh được. Cũng sợ cái tát này xuống, chịu nổi, trách trong lòng Uyển Tình.

      "Tổng giám đốc. . . . .
      [​IMG]



      Chương 217: Trăm ngàn lần đừng quậy to

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      Đều lời khó nghe, cho dù giọng của ôn nhu chín phần, Tiết Lệ Na vẫn cảm thấy chói tai, hơn nửa ngày mới tiếp nhận trà uống ngụm, đẩy ra, muốn chuyện với .

      Thải Nghiên nhàng thở dài, ngồi ở bên.

      Hai mẹ con cứng rắn ngồi trận, Đinh Chí Cương trở lại. Hai người vội vàng nhìn nhau cái, đổi thành biểu tình có chuyện gì.

      Đinh Chí Cương vào, mở miệng liền hỏi: "Các người lại làm chuyện tốt gì?!"

      Hai người thầm cả kinh, có khả năng bị biết chứ? Chẳng lẽ Uyển Tình con bé kia cho ? Nhưng nhìn sắc mặt , lại giống. Nếu biết Uyển Tình thiếu chút nữa bị các hại chết, khẳng định nổi trận lôi đình, chỉ là kiên nhẫn.

      Tiết Lệ Na bất mãn hỏi: "Ông lại phát điên cái gì? Trong công ty hề như ý, đừng đưa về nhà! Thải Nghiên chúng ta nhưng phải làm phu nhân nhà giàu, đừng ảnh hưởng khí chất của con ——"

      "Mẹ!"

      "Bà câm miệng cho tôi!"

      Thải Nghiên và Đinh Chí Cương đồng thời mở miệng, Tiết Lệ Na hoảng sợ, dứt khoát ngậm miệng. Thải Nghiên bất đắc dĩ liếc nhìn bà cái, như thế nào đều nghe.

      Đinh Chí Cương vừa muốn chuyện, di động đột nhiên vang lên, lấy ra vừa thấy, trực tiếp cắt đứt, hung hăng chất vấn các : "Các người rốt cuộc làm cái gì? Tôi đường trở về, tiếp dưới mười cuộc điện thoại phóng viên, tất cả đều hỏi tôi đối với chuyện mạng có ý kiến gì ! Còn có hai người bạn riêng gọi tới quan tâm ——" Ông dừng lại lát, ràng , bước nhanh lên lầu mở máy tính ra. Nếu phóng viên đến mạng, ông liền tự mình lên mạng tìm đáp án.

      Tiết Lệ Na và Thải Nghiên hiểu ra lời của ông, trở nên sợ hãi.

      "Sao lại thế này? Cái gì mạng?" Tiết Lệ Na hỏi, "Có phải chuyện buổi chiều hay ?"

      "Con làm sao mà biết. . . . . ." Thải Nghiên nhíu mày, suy nghĩ chút lấy di động ra, mở trang web ra tìm tòi. Tiết Lệ Na theo sát sau đến gần, khi nhìn thấy video, đều là cả kinh.

      "Làm sao bây giờ?" Tiết Lệ Na vội hỏi.

      Thải Nghiên bỏ bà ra, mở ít bình luận ra, vừa nhìn vừa : "Căn bản cái này có gì! Nhưng có phóng viên gọi điện thoại cho cha, khẳng định đơn giản!"

      Rất nhanh, liền thấy được bình luận tranh cãi với và Tiết Lệ Na, sau đó lại tìm, tìm đến tấm ảnh. tức giận đến cả người phát run, trừng về phía Tiết Lệ Na: "Mẹ làm sao bây giờ? Con làm sao mà biết làm sao bây giờ? Đều là mẹ! Mẹ phát điên cái gì ——"

      "Các người!" Đinh Chí Cương đột nhiên từ lầu lao xuống, bắt chặt lấy Tiết Lệ Na, rống giận, "Là Uyển Tình có phải hay ?! Bà lại có thể dám hại ! Bà cái gì cũng có, bà vì sao buông tha hai mẹ con họ!"

      Tiết Lệ Na bị ông lắc choáng váng đầu, ngây người vài giây phút, bỗng nhiên đẩy ông ra: “Ông điên rồi có phải ? Trong mắt ông cũng chỉ có con khốn kia! Ánh mắt ông sao chỉ nhìn thấy là ta? Ông thấy được tình cũng chỉ nghĩ đến ta, ông giữ tôi làm gì?"

      "Bà còn
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 218: Khéo

      Edit: TinhMac

      Beta: minhhy299


      Đinh Chí Cương rất nhanh đến, Từ Khả Vi nhìn thấy ông, trong cơn giận dữ ông chột dạ tránh mắt bà, hỏi: "Nơi này có máy tính ?"


      Từ Khả Vi và Quản Vận Phương sửng sốt, Quản Vận Phương : "Trong nhà của tôi có." Sau đó kêu Từ Khả Vi trở về mở máy tính.


      Từ Khả Vi lo lắng Uyển Tình, cũng khách khí với bà, mang theo Đinh Chí Cương rời khỏi cửa hàng bán hoa ngay. Phòng ở của Quản Vận Phương cách cửa hàng bán hoa xa, vài phút là đến.


      Máy tính đặt ở trong phòng Quản Vận Phương, cũng rất cũ rồi, là máy tính để bàn Quản Vận Phương vài năm trước mua cho con trai. Lúc con trai bà học đại học, ngại di chuyển, mang , về sau mình buôn bán kiếm được tiền rồi, mua máy tính xách tay. Máy tính để bàn để lại ở nhà, Quản Vận Phương và Từ Khả Vi ngẫu nhiên lấy ra chơi trò chơi.


      Từ Khả Vi vào phòng, mở máy tính ra, chờ máy khởi động đến gần 2 phút. Bà ngồi ở ghế, khẩn trương giật giật con chuột, lại biết nên làm cái gì, đành phải đứng lên, nhìn Đinh Chí Cương.


      Đinh Chí Cương ngồi xuống, mở ra trang web, tìm được video cho bà xem: "Này, tôi lúc trước tưởng Uyển Tình. Bà xem, phải đâu?"


      Trong lòng ông thấp thỏm, thực hy vọng phải, trăm ngàn phải.


      Từ Khả Vi vừa thấy, bỗng nhiên đẩy ông ra, tự mình ngồi xuống. Video chỉ có vài phút, rất nhanh phát xong rồi. Bà phát lại lần nữa, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình: "Là nó…….Nhất định là nó…….Đây là bộ quần áo nó mặc khi làm việc."


      "Khả Vi?" Quản Vận Phương trở lại, tới hỏi bà, "Sao lại thế này?"


      "Đây là Uyển Tình!" Từ Khả Vi chỉ vào máy tính, quay đầu hỏi Đinh Chí Cương, "Nó đâu? Nó đâu!"


      "Nó có việc gì." Đinh Chí Cương , "Bà xem, nó phải được người cứu lên rồi sao? Hơn nữa xa như vậy, chỉ là bóng dáng, căn bản thấy người, nhất định là nó, bà nên lo lắng ——"


      "Ông câm miệng!" Từ Khả Vi hét lớn tiếng, lấy di động ra gọi điện thoại, "Làm sao bây giờ? Vẫn là gọi được…….Nhất định là nó! Nó xảy ra chuyện!"


      "Đừng lo lắng." Quản Vận Phương , " bé ấy được người ta kéo lên, chừng là về nhà."


      "Điện thoại trong nhà tôi ai bắt máy. . . . . ." Từ Khả Vi đỡ đầu, run rẩy lên, "Tôi phải về nhà. . . . . ." "Chờ chút!" Quản Vận Phương đột nhiên kêu tiếng, bấm nút tạm dừng video, chỉ vào phía nam nhân cứu Uyển Tình, "Người này hình như là Hạo Nhiên."


      Từ Khả Vi vừa thấy, quần áo của người nọ, xác thực rất giống với bộ quần áo Quản Hạo Nhiên hôm nay mặc. "Bà đừng vội, tôi gọi điện thoại cho Hạo Nhiên trước!" Quản Vận Phương vội vàng lấy di động gọi điện, "Hạo Nhiên, là mẹ! Có phải hôm nay con cứu thang máy ở trung tâm thương mại XX ?"


      Quản Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia sửng sốt, "Sao mẹ biết?"


      "Có người đăng video lên mạng! ấy có thể là con của dì Từ!"


      "Uyển Tình?" ở nhà mấy ngày nay, ít lần nghe bố mẹ nhắc đến.


      " ấy đâu rồi? Con cứu ấy rồi để ấy ở đâu rồi?"


      Quản Hạo Nhiên buồn cười: "Con có thể đẻ ấy ở chỗ nào chứ? ấy bị người mang , hẳn có việc gì!"


      "Bị ai mang ?"


      "Con biết, nhưng khẳng định là người ấy quen biết, trẻ tuổi."


      Quản Vận Phương vội vàng cho Từ Khả Vi. Từ Khả Vi vừa nghĩ, thở vào nhõm: "Khẳng định là Tiểu Tuyết! Nhưng mà tôi có điện thoại của Tiểu Tuyết. . .Chị Phương, tôi xin phép, tôi phải về nhà trước! chừng nó về nhà rồi!"


      " xin phép cái gì chứ? Tôi và bà cùng !" Quản Vận Phương lôi kéo bà ra ngoài, máy tính cũng kịp tắt.


      Đinh Chí Cương theo sau, lái xe đưa hai bà . Từ Khả Vi cự tuyệt, muốn Quản Vận Phương xem cửa hàng, cần cùng mình. Quản Vận Phương nghe, đóng cửa hàng rồi cùng với bà.


      Đến nhà Từ Khả Vi phát tối đen như mực, có ai trong nhà. Từ Khả Vi nhất thời nóng nảy: " trễ thế này rồi con bé còn đâu?"


      Quản Vận Phương : "Trung tâm thương mại muộn mới đóng cửa, cửa hàng trà sữa có khi vẫn còn mở, chúng ta đến đó hỏi chút! phải Tiểu Tuyết cùng làm việc với Uyển Tình sao? Trong cửa hàng chắc hẳn có cách liên lạc với con bé!"


      "Đúng thế!" Từ Khả Vi hô lên tiếng, vội vàng ra ngoài.


      Đinh Chí Cương ngăn hai người lại: "Tôi cho! Hai người ở nhà , vạn nhất nó trở lại sao? Tôi hỏi tin tức rồi gọi điện cho hai bà!"


      Hai người sửng sốt, Từ Khả Vi có hơi do dự, Quản Vận Phương khuyên nhủ: "Ông ấy đúng, chúng ta chờ ở đây . Cũng biết Uyển Tình ăn cơm chưa, chúng ta làm chút đồ ăn cho nó!"


      Từ Khả Vi gật gật đầu, nhìn Đinh Chí Cương, xa cách : "Phiên ông rồi!"


      Sắc mặt Đinh Chí Cương trắng bệch, xấu hổ : "Nó là con của chúng ta. . ."


      Từ Khả Vi xoay đầu, tựa hồ muốn thừa nhận. Ông thở dài, xoay người rời .


      Sau khi lên xe, ông liền gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.


      Mục Thiên Dương ở biệt thự chăm sóc cho Uyển Tình. Uyển Tình vừa tỉnh lại còn chưa ăn cái gì. gọi Thiên Tuyết bưng đồ ăn lên, tự mình đút cho ăn.


      Uyển Tình có chút được tự nhiên, muốn tự mình ăn. Nhấc tay lên cảm thấy đau chịu được: "Để Thiên Tuyết làm !"


      Thiên Tuyết vội vàng : " có việc gì, để ấy làm!" Sau đó ngồi ở bên kia giúp đỡ .


      Uyển Tình đành phải hé miệng để Mục Thiên Dương đút. ăn chậm, thấy Mục Thiên Dương đút xong thìa dừng chờ , đành phải tăng tốc độ, kết quả cẩn thận bị sặc, ho ngừng.


      Mục Thiên Dương vội vàng bỏ bát xuống, đau lòng vô lưng : "Ăn chậm chút, đừng nóng vội!"


      Lúc này nghe thấy tiếng di động vang lên, nhìn màn hình, sắc mặt trầm xuống, với Thiên Tuyết: "Em làm! Chậm chút, đừng sặc!"


      Thiên Tuyết đổi chỗ, đút cơm cho Uyển Tình ăn. Tâm trạng Uyển Tình cũng thả lỏng, ăn cũng thoải mái hơn.


      Mục Thiên Dương đến phòng làm việc nghe điện thoại, hỏi: "Có việc?"


      Đinh Chí Cương sợ hãi, nuốt nước miếng, khúm núm hỏi: "Là như vậy, Uyển Tình xảy ra chuyện, biết Mục tổng có biết hay ?"


      "Điều nên biết biết, điều nên biết cũng biết!" Mục Thiên Dương đến trước cửa sổ nhìn bầu trời tối bên ngoài, "Tôi liên hệ với mấy tờ báo, ngày mai đăng tin giải trừ hôn ước!"


      Đinh Chí Cương trầm mặc lát, thấp giọng : "Vâng. . ." Ông có quyền phản đối.


      "Còn có việc gì sao?"


      "Uyển Tình, nó. . . sao chứ?"


      "Tôi rồi, ấy sớm thuộc quyền quản lý của ông!"


      "Đúng. . .Nhưng mẹ con bé biết, liên lạc với Uyển Tình được nên rất lo lắng!"


      Mục Thiên Dương đứng lại lát, tắt điện thoại, trở về phòng ngủ.


      Uyển Tình uống canh, thấy tiến vào lại bị sặc.


      Nếu trước kia, Thiên Tuyết khẳng định trừng mắt với . Nhưng hôm nay có lá gan kia, chỉ có thể yên lặng vô lưng cho Uyển Tình, để ấy thuận khí.


      Mục Thiên Dương bước nhanh qua, trách cứ: "Em cho ăn như thế nào vậy?"


      Thiên Tuyết: . . . Mới liên quan đến em!


      Mục Thiên Dương ngồi vào bên giường, ôm lấy Uyển Tình, nhàng vỗ : "Đỡ hơn rồi chứ?"
      Last edited by a moderator: 9/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 219: trách em

      Edit: TinhMac

      Beta: minhhy299


      "Ừ. . . . . ." Uyển Tình bị ôm, dám lộn xộn.


      vỗ vài cái, chờ hô hấp ổn định, nhìn về phía đồ ăn: "Ăn thêm chút." Mới ăn nửa bát sao đủ được.


      Thiên Tuyết bưng bát lên, tiếp tục cho ăn.


      nhìn chằm chằm Uyển Tình, nhìn chuyển mắt nhìn vài phút, : "Ba em vừa mới gọi điện thoại đến ——"


      Uyển Tình ngẩn ra, quay đầu nhìn , trong mắt có chút hận ý: "Ông ta cái gì?"


      Mục Thiên Dương ôn nhu gạt tóc sang bên mặt : "Mẹ em biết, nhất định sợ hãi, em gọi điện cho bà, để bà an tâm ."


      Uyển Tình cả kinh, vội vàng trái phải tìm kiếm di động của mình, thấy, liền hỏi Thiên Tuyết: "Điện thoại của tớ đâu?"


      Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, ấn tượng, lấy điện thoại mình ra gọi qua, tắt máy. : "Có phải . . . . . . rơi ở trung tâm thương mại rồi ?"


      Uyển Tình nhớ lại, mình lúc ấy cầm cái túi, quần áo và di động chìa khóa ví tiền đều ở trong đó. Lúc ngã thang máy, dường như rơi rồi. vội vàng giành lấy di động của Thiên Tuyết: "Cho tớ! Tớ gọi điện cho mẹ tớ!"


      "Đợi chút! Gọi được rồi ——" Thiên Tuyết kêu to tiếng.


      Uyển Tình vội vàng an tĩnh lại. Thiên Tuyết và bên kia vài câu, cúp điện thoại: "Có người trả túi xách của cậu về cửa hàng trà sữa, cửa hàng trưởng vừa kêu người mang điện thoại của cậu sửa."


      Mục Thiên Dương : "Em quay lại đó lấy."


      "A?"


      "Mau !"


      "Dạ, được." Thiên Tuyết đứng lên, ra ngoài.


      Uyển Tình kêu lên: "Điện thoại của cậu——"


      Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, đưa di động cho . Mục Thiên Dương vừa thấy, cầm di động của mình cho Thiên Tuyết: "Có việc gọi lại."


      Uyển Tình lập tức bấm số của Từ Khả Vi, tay Mục Thiên Dương cầm di động. ngẩn ra, quay đầu nhìn , hai mắt lập tức ướt át, buồn hỏi: " thể sao?"


      "Có thể, đừng khóc." Mục Thiên Dương vội vàng đưa tay lau nước mắt của , ôn nhu , "Em đừng vội. Mẹ em nghe được thanh em đúng, lo lắng. Em bị hoảng sợ, vừa mới tỉnh nên mới gọi điện thoại cho bà, biết ?"


      Uyển Tình gật gật đầu. Mục Thiên Dương buông di động ra: "Gọi , nhớ số điện thoại ?"


      "Nhớ ."


      Hai tay Uyển Tình cầm di động, có chút run run.


      Mục Thiên Dương nhớ tới tình trạng cánh tay của , : " giúp em."


      Uyển Tình sửng sốt, liền đưa di động cho , sau đó đọc từng con số .


      Mục Thiên Dương vừa ấn vừa cười hỏi: “Em thuộc số điện thoại của ?"


      Uyển Tình ngơ ngác nhìn , đưa điện thoại di động dán bên tai , thẳng đến khi bên trong điện thoại truyền đến thanh của Từ Khả Vi, mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng hô: "Mẹ!"


      "Uyển Tình. . . . . ." Từ Khả Vi rốt cục nhàng thở ra, "Con ở đâu? Con có sao ?"


      "Con sao." Uyển Tình , "Di động con rớt, sợ mẹ gọi được lo lắng, mượn di động của Tiểu Tuyết gọi cho mẹ tiếng."


      Từ Khả Vi bỗng nhiên khóc: "Con còn muốn gạt mẹ. . . . . ."


      "Con. . . . . ."


      "Mẹ đều biết rồi!"


      Uyển Tình dừng chút, hỏi: "Mẹ làm sao mà biết được?"


      Từ Khả Vi nhắc tới Đinh Chí Cương, chỉ nhìn thấy mạng, sau đó liền hỏi tình hình của .


      Uyển Tình : "Con sao, chính là cánh tay có chút trầy da, bị hoảng sợ, vừa mới mới tỉnh lại. tại ở trong nhà Tiểu Tuyết, cậu ấy và người nhà cậu ấy chăm sóc cho con."


      "Nhà Tiểu Tuyết ở nơi đâu? Mẹ đón con!"


      "!" Uyển Tình vội vàng , phát mình quá vội, giải thích , " tại khuya, mẹ có phương tiện đến đây. Nhà Tiểu Tuyết có xe, con bảo bọn họ đưa ——"


      bỗng nhiên dừng lại lát, nhìn Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương gật gật đầu. thở ra, tiếp tục : "Mẹ tại ở nơi đâu? Con phải trực tiếp về nhà sao?"


      "Ừ. Mẹ và dì Quản đều ở nhà, con xem phía Tiểu Tuyết bọn họ có tiện , mẹ sáng mai đón con."


      "Con hỏi chút." Uyển Tình .


      Tắt điện thoại, đột nhiên nhớ tới chuyện, sợ hãi nhìn Mục Thiên Dương: " biết rồi?"


      "Biết cái gì?" Mục Thiên Dương bưng cơm lên nhìn nhìn, lạnh, liền mở nồi cơm điện ra đổ vào, từ bên cạnh lấy thêm cơm nóng ra.


      "Chuyện tôi đến quán trà sữa.... ...... làm việc." thanh Uyển Tình thấp run run, rất là sợ hãi, "Tôi phải cố ý giấu giếm ! Tôi với mẹ tôi——"


      "Tôi biết." Mục Thiên Dương tới gần , dùng thìa múc đồ ăn đến bên miệng , "Há mồm."


      Uyển Tình há mồm ăn, vừa ăn vừa rơi lệ. "Đừng khóc. trách em."


      " ?" Uyển Tình nghẹn ngào chút.


      "Ừ." Mục Thiên Dương gật đầu, đưa tay lau nước mắt , " tại xảy ra chuyện lớn như vậy, bên ngoài ồn ào huyên náo, ngày mai bắt đầu nghỉ . . . . . . Phỏng chừng mẹ em cũng muốn em ."


      Uyển Tình gật đầu.


      Mục Thiên Dương lặng im vài giây, tiếp tục : "Sắp khai giảng, sau khi trở về em cần lại đây."


      "Vậy sau khai giảng?"


      " thuê phòng ở gần trường học."


      Uyển Tình ngẩn ra, đột nhiên có chút muốn cười, lại có thể chút cảm thấy ngoài ý muốn. Mục Thiên Dương dừng chút, có chút khó chịu.


      muốn nhốt , nhưng đồng thời cũng buông tay được.


      "Chính là thuận tiện ...... . Mà thôi." khốn khổ , cổ họng rất khó chịu, "Bình thường em muốn nghỉ ngơi ở đâu liền nghỉ ngơi ở đó, thời gian đến bên kia . . . . . . Hẳn là nhiều lắm." Nếu thích, liền ít xuất .


      thấy lời nào, biết nên lấy lòng như thế nào, luống cuống nắm nắm tay, : " chuẩn bị cùng với chị em. . . . . . Cùng Đinh Thải Nghiên, giải trừ hôn ước."


      Uyển Tình kinh ngạc nhìn .


      cười chút, có giải thích thêm bước, tiếp tục cho ăn cơm: "Nào, ăn thêm chút."


      Uyển Tình thực cố gắng lại ăn chén cơm, hỏi: "Tôi hôm nay có thể trở về ?"


      "Chờ Thiên Tuyết trở về được ?" Uyển Tình gật đầu.


      "Lại nằm lát?"


      "Tôi thu dọn đồ."


      "Em nghỉ ngơi, tôi gọi là bà Trương đến."


      Muốn thu thập quần áo của bản thân Uyển Tình, có bao nhiêu, dùng túi du lịch có sọc màu xanh nửa túi —— túi là Uyển Tình mang từ nhà đến, là túi được bạn học tặng khi tốt nghiệp, nghe chỉ có 14 đồng tiền, bất quá đối với Uyển Tình mà rất hữu dụng, vài năm này trọở trường được nghỉ mấy tháng, tới tới lui lui đều là dùng túi này để đựng đồ.


      Thu thập xong, Mục Thiên Dương tự mình xách túi, tay nắm tay Uyển Tình, xuống lầu. Đợi hơn nửa tiếng, Thiên Tuyết cầm túi đeo vai trở về, thấy Uyển Tình và túi bàn trà, sửng sốt: "Cậu đây là. . . . . ."


      "Kêu tài xế đến lái xe." Mục Thiên Dương . Thiên Tuyết gật đầu, bỏ túi xuống, gọi điện thoại cho lái xe. Nghĩ đến A Thành bị đạp cước, liền gọi A Hoa.


      Uyển Tình lấy chìa khóa và di động ở trong túi đeo vai ra, đặt vào túi du lịch sọc xanh, lại lấy ví tiền, rút tấm thẻ bên trong ra, đưa cho Mục Thiên Dương "Tôi đến đại học C lại mang theo. . ."
      Last edited by a moderator: 9/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 220: thanh quen thuộc

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      Mục Thiên Dương tạm dừng chút tiếp nhận, nghiêng người hôn cái trán . Nghe thấy ô tô đến đây, liền mang ra ngoài.

      Thiên Tuyết và cùng ngồi ghế sau, vừa ngồi ổn định, từ bên kia tiến vào ngồi.

      Mắt Uyển Tình trừng lớn nhìn , : “ xuống xe." Sau đó gắt gao cầm tay , mười ngón tay đan vào nhau.

      Uyển Tình cũng dám lại kháng nghị, có thể cho về nhà, là ban ân rất lớn.

      Gần giờ sau, ô tô đứng ở bên ngoài tiểu khu nhà của Uyển Tình, Thiên Tuyết và xuống xe, muốn đưa về nhà. Mới vừa đến cửa tiểu khu, liền đụng vào Quản Vận Phương ra. Quản Vận Phương liếc mắt cái nhìn thấy Uyển Tình, vừa mừng vừa ngạc nhiên: "Sao trở lại? Cũng gọi điện thoại, mẹ cháu còn tưởng rằng ngày mai cháu mới trở về!"

      "Dì Quản?" Uyển Tình sửng sốt, "Dì sao lại ở đây? Mẹ cháu bà ấy——"

      "Bà ấy sao, ở trong nhà." Quản Vận Phương nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, "Đây là bạn học kia của cháu?"

      Uyển Tình gật đầu, với Thiên Tuyết: "Đây là bà chủ chỗ mẹ tớ."

      Thiên Tuyết vội vàng chào hỏi.

      Quản Vận Phương : "Ta mang hai cháu lên."

      Uyển Tình vẫn sợ chuyện của mình bị Từ Khả Vi phát , Thiên Tuyết cũng bị huấn luyện ra ít cảnh giác. Tục ngữ sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vẫn lên tốt hơn. cầm túi tay đưa cho Quản Vận Phương: "Ba cháu còn ở bên ngoài chờ cháu, cháu lên nữa."

      "Vậy làm phiền cháu rồi." Quản Vận Phương .

      "Thuốc của cậu ấy ở trong túi, vết thương ngoài da cách ngày phải đổi, uống thuốc ngày ba lần."

      "Yên tâm ." Quản Vận Phương nghe dặn dò, thoáng chốc sinh ra hảo cảm với , "Có rảnh đến chơi —— đây là giúp mẹ Uyển Tình."

      Thiên Tuyết cười, với Uyển Tình: "Cậu nghỉ ngơi tốt, bên cửa hàng trà sữa kia mình giúp cậu xin phép. đến mấy ngày nữa phải đến trường học rồi, cậu dứt khoát đừng nữa, dành chút thời gian kết toán tiền lương."

      Uyển Tình gật đầu, nhịn được quay đầu liếc nhìn xe bên ngoài cái.

      Mục Thiên Dương ngồi ở trong xe, vừa mới nhận điện thoại của Mục Thiên Thành, về Đinh Thải Nghiên tìm Chu Khải Quốc. lập tức dâng lên tức giận, hạ lệnh: "Xử lý tên họ Chu đó!"

      Vốn tâm tình hỗn loạn cực độ, phẫn nộ, mất mát, đau đớn. . . . . . Các trạng thái cảm xúc đối diện với sụp đổ, đột nhiên thấy quay đầu, thế nhưng lần nữa tốt lên nhiều rồi, có loại cảm giác có hi vọng.

      ~~~

      Uyển Tình về đến nhà, bị Từ Khả Vi kiểm tra dưới dưới, tiếp theo hai người liền ôm nhau cùng khóc rống. Quản Vận Phương khuyên nhủ hai người, : "Đều mệt rồi, có chuyện gì ngày mai rồi sau!"

      Từ Khả Vi bỗng nhiên cả kinh, nhìn nhìn thời gian: " mười giờ
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :