1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 208: Đổi trắng thay đen.

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      “Sau đó như thế nào?” Quả nhiên là vì Uyển Tình. Mục Thiên Dương phiền chán giật giật caravat cổ, trái tim thình thịch thình thịch nhảy lên. nhìn chằm chằm, bảo bối của sỡ hữu bị ta bắt nạt chứ?

      “Em cũng biết đắc tội với ấy khi nào?” Thải Nghiên : “Cho dù ba em và mẹ ấy li hôn cưới mẹ em, đó cũng là chuyện của người lớn, chúng em là con làm sao mà quản được? Kết quả ấy ở trước mặt ông chèn ép em. Ông tại thích ấy, em lại đối nghịch với ấy. ấy còn thừa dịp ông chú ý, cố ý giả bộ té ngã, kết quả ông tường rằng em đẩy ấy ngã….”

      Thải Nghiên tới đây thập phần ủy khuất, thanh khóc còn lớn hơn.

      Mục thiên Dương theo trực giác hỏi; “Em đẩy ấy?”

      “Đương nhiên có ----“Thải Nghiên cứng lại, dâng lên cảnh giác, “ sao lại hỏi như vậy? hoài nghi em chứ?”

      Mục Thiên Dương lập tức phục hồi lại tinh thần, cười : “. chỉ là chỉ là cảm thấy bé kia là người có giáo dục, kết quả là ta lại có thể hãm hại em, rất thỏa đáng.”

      Thải Nghiên nghe thấy bên trong khẩu khí của tràn đầy chán ghét với Uyển Tình, nhịn được bật cười: “Em so đo với ấy, ấy bất mãn em cướp ba thôi.”

      “Ừ.” Mục Thiên Dương đáp ứng tiếng, bắt đầu đánh bàn phím.

      Thải Nghiên nghe thấy thanh, hỏi: “ làm việc gấp à?”

      có việc gì, em tiếp tục .”

      Thải Nghiên cười chua xót, cảm thấy ở chung như vậy: có chút đúng. Là mẫn cảm, hay là bị lừa? đành phải : “ quấy rầy nữa.Khi nào trở về?”

      “Nhanh nhất cũng phải hai ba ngày nữa.”

      “Ừ, cái kia….Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, em nghĩ… Vẫn là chờ trở về hãy .”

      Mục Thiên Dương dừng lại: “Chuyện gì? nên giấu ở trong lòng. Hôn phu phải chỉ để trang trí, về sau chúng ta còn sống cả đời, từ giờ trờ phải chia mọi chuyên buồn vui cho nhau nghe.”

      Thải Nghiên hít mũi: “Em cũng biết ấy hận em bao nhiêu. Ở trong lòng em, thủy chung vẫn xem ấy là em . Nhưng hôm nay giữa trưa, em ở bể bơi nghĩ nghơi, ấy đột nhiên xuất , lại thừa dịp có người, đẩy em xuống nước! Khẳn định ấy nghĩ tới em biết bơi, nhìn em đứng lên, lại chạy tới ngăn cản, kết quả chính cũng rơi xuống nước. Ai biết, biết bơi, em tốt bụng lại cứu . Lúc này, ông và mọi người đến, còn cho là em đẩy ấy xuống….Thiên Dương, có phải ấy quá phận hay ?”

      Mục Thiên Dương cắn răng, hai mắt giằng co khát máu, cười lạnh: “ là quá phận! Em yên tâm, ta sớm muộn gì cũng có báo ứng. Mục gia , tuyệt đối hoan nghên người như vậy vào nhà!”

      Thải Nghiên nghe thanh sắc bén, có chút sợ hãi: “Em, em sao….”

      có việc gì là tốt rồi. Ngoan, nghĩ ngơi sớm chút, ngày mai trở về.”

      Thải Nghiên vui vẻ: “ vậy hả?”

      “Ừ, em nên nghỉ ngơi tốt, đừng lo tất cả rồi.”

      “Thiên Dương…..” Thải Nghiên cảm động nghẹn ngào tiếng, “Em .”

      Mục Thiên Dương trầm mặc lúc, : “ cũng vậy.”

      Tắt điện thoại, hung hăng đập xuống bàn, tay giật giật gọi điện cho Mục Thiên Thành. còn chưa lên tiếng, Mục Thiên Thành ai oán : “ họ, tại là buổi tối, có biết hay buổi tối ----“

      Mục Thiên Dương vừa nghe thấy biết làm chuyện xấu xa, hét lớn tiếng: “Cậu lập tức từ người Văn Sâm lăn xuống!”

      Mục Thiên Dương dừng ba giây, thấp giọng mắng: “Em biết! , giữ lại mặt mũi có biết ? có chuyện gì ….”

      “Thải Nghiên và Uyển Tình sao lại thế này? Ai đẩy ai xuống nước?!” Mục Thiên Dương đứng lên, muốn tìm chút rượu uống an ủi, kết quả xung quanh cái gì cũng có. Xem ra, hút thuốc thôi. có nhiều chuyện ảnh hưởng đến cảm xúc của , có biện pháp làm mình bình tĩnh.

      Mục Thiên Thành dừng lại lát liền đoán ra được việc gì xảy ra, hỏi: “Đinh Thải Nghiên tìm cáo trạng?”

      ta còn biết cáo trạng với tôi, còn các người ngược lại, chữ cũng , chuẩn bị giấu giếm tôi tới khi nào?”

      “Ông muốn từ hôn, tạm thời cho biết, làm ảnh hưởng công tác, chờ về rồi sau.”

      Mục Thiên Dương nghe, nổi giận gầm lên tiếng: “Con mẹ nó, tôi hỏi Uyển Tình như thế nào?”

      “Chị, chị dâu có chuyện gì…”Mục Thiên Thành hoảng sợ, lắp bắp, tiếp theo nghi hoặc , “A, em làm sao vậy?”

      Phần sau tuyệt nhiên phải với Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nghe thấy vài thanh rất , tiếp theo điện thoại bên kia truyền đến tiếng Văn Sâm: “Tổng giám đốc.”

      Mục Thiên Dương biết hai người họ chỗ, nghiến răng nghiến lợi, : “Xảy ra chuyện lớn như vậy, các người lại nhàn hạ sống thế giới hai người?”

      “Đinh tiểu thư có việc gì.” Văn Sâm để ý tới phân nộ và trách cứ của , lập tức , “Tôi và…. Nhị thiếu gia đến lúc đó vừa đúng lúc. Lúc ấy Thiên Tuyết tiểu thư nhảy xuống nước cứu người, trời….Nhị thiếu gia thấy, cũng vội vàng nhảy xuống nước bơi qua. May mắn cậu ấy nhảy đúng lúc, bởi vì Thiên Tuyết tiểu thư vừa nhảy xuống bị chuột rút, còn chút nữa là cùng Uyển Tình tiểu thư chìm xuống.”

      Mục Thiên Dương nghe thấy, người trận mồ hôi lạnh, vội vàng hít sâu hai cái: “Các người lại cho tôi biết……”

      “Lão tổng giám đốc đối với Đinh tiểu thư….Đinh Thải Nghiên tiểu thư hài lòng, có ý muốn từ hôn. Ông cảm thấy nếu muốn từ hôn, phải là chuyện quan trọng, nên vì thế mà ảnh hưởng tâm tình tổng giám đốc công tác. Lão tổng giám đốc rất quan tâm Uyển Tình tiểu thư, đối với Uyển Tình tiểu thư rất chiếu cố.”

      “Ừ.” Mục Thiên Dương rốt cuộc thở ra nhàng, bình tĩnh trở lại. Thiên Thành và Thiên Tuyết biết ấy quan trọng với mình, nếu còn nguy hiểm khẳng định cho mình biết.

      “Ngày mai tôi trở về.” .

      “Cần tôi qua ?”

      nên, cậu tùy tiện sai người là tốt rồi.”

      “Vâng.”

      ~~~~~~~~

      Buổi sáng hôm sau rời giường, Uyển Tình muốn làm.

      Thiên Tuyết : “Ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao ngoan ngoãn nghỉ ngơi?”

      “Tớ chỉ xin nghỉ ngày.”

      “Vậy xin nghỉ tiếp!” Thiên Tuyết thấy bộ dạng tình nguyện, thầm nghĩ người này tiếp thu vào. Buồn bực lát, cười , “Vậy cậu xem thử ông có cho cậu !”

      Uyển Tình cười cười, cái này thành vấn đề.

      Khi ăn điểm tâm, Mục lão gia ân cần hỏi thăm . Chờ cơm nước xong, muốn , Mục lão gia như thế nào cững đồng ý. đành phải cho ông, mình làm thêm. Cửa hàng trà sữa làm việc thoải mái, đối với mình có ảnh hưởng.

      Mục lão gia nghe xong, liền khen còn mà biết làm thêm, sau đó Thiên Tuyết: “Con nhìn con, cả ngày hết ăn lại nằm, cũng biết học hỏi Uyển Tình!”

      Thiên Tuyết vội vàng : “Biết! Sang năm nghĩ hè con làm thêm! Uyển Tình bị muộn rồi, con lái xe đưa cậu ấy , buổi trưa trở về!”

      “Vậy buổi tối trở về đó!” Mục lão gia vội la lên.

      Thiên Tuyết vừa định đáp ứng, lại sợ ông mỗi ngày lưu người ta lại, vậy chờ lúc trở về, ấy thấy được người khẳng định tức giận, : "Để xem ạ!"
      Last edited: 6/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 209: Đoạt lại !

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Khi đến trung tâm thương mại mới tám giờ rưỡi. Thiên Tuyết và Uyển Tình xuống xe, chậm chạp lên lầu. Cả người Uyển Tình đầy tâm , Thiên Tuyết nhịn được an ủi : “Cậu đừng suy nghĩ, mình thu thập ta.”

      Uyển Tình đột nhiên hỏi: “Cậu , cậu có chạm qua ta hay ?”

      Thiên Tuyết sửng sốt, chưa nghĩ qua vấn đề này. Tuy rằng trong tiểu thuyết ít đàn ông si tình, nhưng đàn ông trong thực đều chịu nổi mà tìm chỗ giải tỏa. Đinh Thải Nghiên là vị hôn thê của , bọn họ vốn có thể XXOO; mà bộ dáng Đinh Thải Nghiên cũng có thể, thịt tới miệng người đàn ông nào mà muốn? Đột nhiên cảm thấy, thối nát! Cặn bã! Cạn bã!

      Uyển Tình đau thương cười: “Khẳng định là có chứ? Bọ họ là hôn thê. Đột nhiên thấy mình đáng ghét…..”

      “Cậu đừng nghĩ loạn!” Thiên Tuyết vội vàng .

      Uyển Tình lắc đầu: “ phải tớ muốn làm loạn, thay vào đó là vấn đề khó trước mắt tớ. Tớ cũng biết mình nên làm cái gì bây giờ…..Nếu bị người ta biết, có người nào tin tớ vô tội, mà ta còn là chị tớ…..Tuy rằng tớ có thừa nhận ta.”

      “Uyển Tình….”

      cậu như thế nào lại hủy hoại tớ!” Uyển Tình lại bắt lấy tay , “ ta hại tớ là kẻ thứ ba, tiếp tay với Đinh Thải Nghiên bắt nạt tớ! Đinh Thải Nghiên phải người tốt! cậu bị mù mắt mới đính hôn với ta!”

      “Được được rồi…. mình bị mù mắt.” Thiên Tuyết trong lòng : mới bị mù mắt! Là cậu bị mù! mình thương cậu như vậy cậu lại biết…..

      Uyển Tình nắm lấy chiếc túi người, thẻ Mục Thiên Dương cho để ở bên trong. Đột nhiên dâng lên cảm giác xúc động, rời khỏi nơi này! có thể lấy tiền ra, chỉ cần có tiền, có nhiều vấn đề cũng trở nên có vấn đè, có thể rời khỏi nơi này.

      bắt lấy tay Thiên Tuyết, đến góc có người: “Thiên Tuyết, cậu giúp tớ !”

      “Giúp cậu cái gì?”

      “Tớ thể như vậy nữa!” Uyển Tình , “Bằng tớ điên mất! điên cũng bị bọn họ hại chết! cậu tại có ở đây, cậu giúp tớ rời khỏi nơi này được ? Tớ dắt mẹ theo cùng, Tớ bao giờ trở lại đây nữa!”

      Thiên Tuyết bỗng nhiên trừng lớn mắt , kinh hãi : “Cậu suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy?”

      “Tớ có suy nghĩ bậy bạ! Sớm hay muộn tớ cũng phải ! vất vả lắm mới có cơ hội.”

      Đầu óc Thiên Tuyết mãnh hỗn độn, nghĩ nghĩ : “Cậu rồi? Đại học của cậu làm sao bây giờ?”

      Uyển Tình cứng lại: “Tớ có thể thi lại!”

      “Có giấy chứng nhận liền có thể điều tra ra được! Trừ khi các người thay đổi hộ khẩu, bằng mình muốn điều tra mà , nhất định tìm ra được!”

      Thiên Tuyết ngẩn ra, ra lời. Vô luận đến đâu ở, thân thế đều thay đổi được. Ý tứ này, là cả đời đều trốn thoát?

      Thiên Tuyết còn : “ rồi, ai biết đến khi nào mới gặp lại, thân thể dì chịu nổi ? Quan trọng là, cậu giống như lánh nạn vậy, làm sao khai báo với dì? Cậu tình nguyện chịu đựng bây giờ hay phải cho dì biết?”

      Uyển Tình vội vàng lắc đầu, tuyệt đối thể cho mẹ biết.

      Thiên Tuyết khẩu khí lớn: “Nếu được, duy trì trạng như bây giờ là biện pháp tốt nhất. Nếu cậu sợ Đinh Thải Nghiên, vậy đoạt lấy mình ! Cậu mỗi ngày ngủ cùng ấy, Đinh Thải Nghiên tóc cũng sờ tới, cậu có thể gần quan được lộc nha! Chờ cậu đoạt được mình, dẫm nát mẹ con Đinh Thải Nghiên dưới chân, như vậy phải cậu giúp dì báo thù sao?”

      “Như vậy tớ là người thứ ba!” Uyển Tình giận dỗi .

      Thiên Tuyết bất mãn liếc , đối với là tức giận: “Chỉ cần cậu có bản lĩnh, khống chế được mình, tin tương mình làm tốt chuyện này! Đến lúc đó, tuyệt đối có cách người thứ ba, cho dù có , cũng đội lên đầu cậu! Chỉ xem cậu có nguyện ý hay !”

      Uyển Tình vừa nghĩ, cảm thấy điều đó có khả năng. nhìn Thiên Tuyết: “Vì sao cậu muốn tớ làm như vậy? ta là cậu, cậu lại bảo tớ lừa ta?”

      Thiên Tuyết buồn bực hít hơi, cậu đối với mình có chút cảm giác nào sao? A?!

      “Cậu có thể gạt mình cả đời cũng tốt nha! Có câu là, đàn ông bại hoại lừa thời gian, người đàn ông tốt lừa được ái cả đời, áp dụng như vậy cũng giống nhau! Nếu như cậu dối gạt mình cả đời, cho ấy bên trong hạnh phúc, mình hi vọng như vậy. Hơn nữa, mình ưa Đinh Thải Nghiên!”

      Uyển Tình có cảm giác vẫn tin tưởng nổi. Cậu ấy muốn mình lừa Mục Thiên Dương sao? làm sao lứa được? lợi hại như vậy, khẳng định lộ ra dấu vết, đến lúc đó biết chết thảm như thế nào.

      Thiên Tuyết nhìn cái, lôi kéo về phía trước: “Được rồi được rồi, cậu nên làm!”

      Thở ra---- , chuyện tình cảm sao, giả giả thành . nếu Uyển Tình làm như vậy, cảm ơn em như thế nào? À, đương nhiên, tốt nhất có lừa gạt ~

      ~~~~

      10 giờ, Mục Thiên Thành trở lại Mục gia, tránh khỏi bị Mục lão gia nhắc tới: “Con thích ngôi nhà này bao nhiêu? Cho dù bình thường ở nước ngoài, nếu về nhà, cũng qua đêm ở nhà!”

      “À, tụ tập cùng vài đứa bạn, dễ từ chối thôi!” Mục Thiên Thành có chút được tự nhiên, vội vàng chuyển chủ đề, “Uyển Tình đâu? Thiên Tuyết đâu?”

      Mục lảo gia cười, chỉ vào : “Con nhìn con, còn nháo với ông, hồi lại tìm Uyển Tình.”

      Mục Thiên Thành….. Ông phát bộ dạng ấy giống cháu dâu lớn của ông sao?

      “Uyển Tình làm công! Tương lai nó làm cháu dâu tốt, tuổi còn ----“

      “Làm, thêm?” Mục Thiên Thành tựa hồ nghe hiểu hai chữ này, “Làm thêm gì?”

      “Chính là nghỉ hè làm thêm đấy, trước kia con có trải qua sao?”

      Mục Thiên Thành vịn trán, chị dâu làm thêm? họ biết à? cả kinh, bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Con nhìn xem!” Nếu như họ biết chị dâu làm, mới từ quỹ môn quan trở về lại làm thêm, và Thiên Tuyết chịu nổi!

      “Con gấp cái gì? Uyển Tình vất vả….” Mục lão gia thấy người biến mất, vừa lòng gật đầu, “ Biết đau lòng vợ, sai, sai….”

      Mục Thiên Thành khỏi biệt thự, gọi diện thoại cho Thiên Tuyết: “Mục Thiên Tuyết, em chở chị dâu đâu?”

      dạo phố nha~”

      “Em còn gạt ! Ông đều cho biết!”

      “Khụ---- em ngăn Uyển Tình được thôi, nên cho em biết là được rồi.”

      “Nhưng mà ấy hôm nay trở về.”

      “A?”

      ấy biết chuyện hôm qua!”

      “A----“Thiên Tuyết thét chói tai.

      Người trong cửa hàng trà sữa hoảng sợ, Uyển Tình cẩn thận bị trà sữa làm nóng chút, vừa lau vừa ra ngoài, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu làm sao vậy?”

      Thiên Tuyết nhìn , nừa ngày mới : “ mình hôm nay trở về.”

      Uyền Tình ngây ngốc.

      biết mấy giờ máy bay hạ cánh, cậu tại xin phép nghỉ rời khỏi, hay là rời khỏi sau khi tan việc?”

      Uyển Tình quay đầu nhìn nhìn cửa hàng trưởng, nhìn nhìn lại nhân viên, : “Hôm nay có hai người nghỉ, tôi lại xin phép nghỉ, đến buổi chiều gấp rút quá kịp.”

      “Vậy tớ chờ cậu tan tầm.” Thiên Tuyết kì có quá lo lắng. Dù sao cũng có Uyển Tình mà….Ô ô, ai lo lắng? Ai biết cái tên đại ma đầu kia làm ra tình huống gì.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 210: Em tới đeo….

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Uyển Tình giao ca chút, Thiên Tuyết liền lôi kéo xông ra ngoài. Sau khi lên xe, Uyển Tình quát to tiếng: “A! Tớ còn chưa thay quần áo!” Bình thường đều chuẩn bị bộ quần áo trong cửa hàng, tan việc liền thay đổi. Hôm nay lại xuất phát từ Mục gia, đến giờ làm mặc quàn áo làm việc, căn bản là mang theo bộ khác.

      Thiên Tuyết nhìn nhìn, kéo tạp dề trước người : “Nếu hỏi, cậu cậu mới mua!”

      Uyển Tình nghĩ nghĩ, cũng chỉ biết như vậy thôi.

      Trở lại biệt thự, Thấy Mục Thiên Thành ở trong phòng khách chơi bài. cầm bài đánh, tầng tầng đánh bàn trà. Người khác đều xếp thành hình kim tử tháp, xếp biết ra hình dạng gì, thoạt nhìn vô cùng phức tạp, quả nhiên là con trâu thực .

      Thiên Tuyết bước qua, thổi ra hơi, bên trong bài ít khi đánh hỗn loạn, bay đầy đất.

      Mục Thiên Thành gì nhìn : “ nghĩ nên chụp ảnh lại phóng to rồi úp lên mạng.”

      nhàm chán?” Tốt xấu gì cũng cầm súng để mở xe tăng, lại có thể chơi loại này, biết như vậy hạ giá sao?”

      Mục Thiên Thành nhặt bài lên, tiếp tục đánh. Thiên Tuyết đẩy đẩy : “ ấy đâu? ấy có về, gạt em?”

      lầu.” Mục Thiên Thành bất mãn liếc .

      Thiên Tuyết tức giận đến muốn đánh nhau với , với Uyển Tình: “Cậu lên trước nhìn xem thử, có việc gọi mình và ấy!’

      “Đừng!” Mục Thiên Thành , “Chị dâu , có việc gì cũng đừng gọi chúng tôi, họ làm gì chị. Khụ ~ Nhiều nhất giữ chị như thế….”

      Uyển Tình trừng mắt cái, kinh hồn táng đảm lên lầu. Mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy người, thở dài hơi, vài bước đến tủ thay quần áo, muốn thay quần áo mà thích. vào, chỉ thấy hành lý của đặt trong tủ, cẩn thận nghe, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền đến.

      bất đắc dĩ thở dài, mở valy của ra, sửa sang lại hành lý của . Lúc này, đột nhiên nhớ tới lời của Thiên Tuyết: đoạt lấy mình….

      Trong lòng vừa động, muốn doạt như thế nào? Lấy danh nghĩa là , ta có thể khinh thường hay ? Cho dù thành công, có thể khống chế người sao? Trọng yếu nhất là, muốn có tự do, chứ phải là muốn đứng bên cạnh cho những người khác hâm mộ hoặc đố kỵ.

      Phương pháp này thể thực được. Nếu tin, được; nếu tin, lại , đó gọi là phản bội, khẳn định bị trả thù.

      Nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Uyển Tình đứng lên, thân thể đột nhiên lung lay chút.

      Ngồi chồm hổm lâu quá, chân hơi tê….

      Mục Thiên Dương bọc khăn tắm, vừa lau đầu vừa lại, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Chân hơi tê.” Uyển Tình giọng .

      Mục Thiên Dương cẩn thận đánh giá , thấy lại mặc quần áo bình thường, nghĩ đến về nhà gặp Từ Khả Vi. Niệm tình ngày hôm qua bị sợ hãi, so đo với , thản nhiên ra lệnh: “ tắm rửa.”

      Mặt Uyển Tình nóng lên. Tắm rửa có ý nghĩa gì, tự nhiên biết.

      gật đầu, lập tức vào phòng tắm. Tắm rửa xong, măc quần áo người, bên trong cái gì cũng mặc. Đây là thói quen của , thích bọc kín mình, như vậy biểu thị ý nghĩa cự tuyệt.

      vào phòng ngủ, thấy ngồi ở giường, tóc khô nửa, nhưng còn hơi ẩm tản ra. Uyển Tình lên giường, xốc chăn lên ngồi bên cạnh . xoay qua, đưa tay vuốt mặt , xoay đầu qua, hôn lên.

      Ôn nhu hôn, dần dần sâu hơn, thẳng đến phân biệt được gì, quấn quýt si mê làm lòng người hoảng sợ. Uyền Tình dần dần hô hấp kịp, cái loại cảm giác hít thở thông, cho nhớ tới cảm giác ở trong nước ngày hôm qua, sợ tới mức khóc lên, tay chân luống cuống đẩy ra.

      “Ô……” Uyển Tình ghé vào bên, cả người phát run.

      Mục Thiên Dương cũng có tức giận, đoán được là có chuyện gì, nhàng vỗ về lưng , gần sát bên tai hỏi: “Làm sao vậy?”

      Uyển Tình lắc đầu, xoay người nhìn , có chút sợ hãi: “ có việc gì…..” vừa có động tác, có thể làm tức giận hay ?

      “Chúng ta tiếp tục.” Mục Thiên Dương cũng tức giận, cho nằm thẳng xuống dưới, bắt đầu ôn nhu phủ lên người thương. Chờ thời điểm động tình, từ ngăn kéo đầu giường cầm bao cao su ra, dừng chút, đưa tới mặt .

      Uyển Tình sửng sốt, cho nên nhìn .

      cứ giơ mũ như vậy, cũng nhìn chẳm chẳm . hiểu được, chậm rãi đứng lên, lấy mũ từ trong tay , tuyệt dám nhìn .

      cúi đầu, cầm mũ lật qua lật lại nhìn mấy lần, thoáng nhìn về phía bên cạnh, thấy tháo khăn tắm, thân thể to lớn lộ ra ngoài sót chút nào. Mà đồ tay này, phải đeo vào chỗ vô cùng lồi ra kia thân thể .

      Vấn đề là…… biết đeo như thế nào. Bình thường thời điểm mang, đều cố ý nhìn, hơn nữa động tác cũng nhanh, căn bản biết thao tác như thế nào.

      Mục thiên Dương nhìn , cũng gấp. Dù sao, nhiểu nhất chỉ chậm chút, lại dám làm. Đây là điều bi ai nhất, biết sợ mình….. nên la lớn, lời của hết thảy đều là mệnh lệnh cũng dám tuân theo.

      Uyển Tình rối rắm nửa ngày, sắc mặt hồng lên. căn bản có nghĩ tới làm, quá nhiều kinh nghiệm với như vậy có khả năng. chậm rãi xé mở gói to ra, cầm lấy cái gì đó bên trong. nghĩ tới, cái này trơn trượt, có chút dầu mỡ, sờ vào tay có chút thoải mái, có cảm giác dơ…..

      Rối rắm lát, do dự biết đeo lên cho như thế nào. Vụng trộm nhìn cái, là muốn tự đeo như vậy sao? Có thể làm hay ?

      Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng của , biết sao tâm tình tốt lắm, đuôi mắt khóe miệng đều nhịn được có ý cười. cầm hộp đồ bảo hộ lên, từ bên trong lấy ra tờ giấy sử dụng đưa cho .

      vừa thấy, 囧…Còn có hướng dẫn sử dụng……

      nhận lấy, cũng quản cấp bách phát tiết hay , liền cúi đầu nghiêm túc chăm chú nhìn qua.

      A---- ra có cách nhiều chỗ tốt như vậy sao! Xác xuất thành công cũng vô cùng lớn!

      Lấy tốc độ rùa bò nhìn hết văn bản, rốt cuộc cũng tới hình vẽ phương pháp sử dụng mà muốn đối mặt. cắn môi, tình nguyện nhìn hết, bản thân hơi nhích gần về phía nửa thân dưới của , sau đó đỏ mặt, chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn vật cương cứng của , đưa bao chậm rãi đội lên. Sau đó, nghe thấy Mục Thiên Dương thở gấp, cả kinh, ngẩng đầu nhìn .

      Trong mắt tràn đầy dục hỏa, mặt có tầng đỏ sậm.

      “Nhanh chút.” khàn khàn .

      Tay Uyển Tình run lên, bổng nhiên cầm vật cứng rắn cái.

      “Hê----“ Mục Thiên Dương thở dốc vì kinh ngạc, cắn răng nhìn , “Em…..”

      “Tôi” Uyển Tình vội vàng thu hồi tay, “ xin lổi! xin lỗi!”

      “Chuẩn bị cho tốt.” Mục Thiên Dương giận tái mặt.

      Uyển Tình vừa thấy chỉ đeo nữa, vội vàng cho chuẩn bị cho tốt.

      nặng nề thở ra hơi, bỗng nhiên đặt dưới thân, hung tợn : “Em cố ý có phải ?”

      “Tôi có!” Uyển Tình vội la lên.

      Nhìn ánh mắt vô tội và khiếp sợ, liền nhịn được, tiến vào mạnh cái.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 211: Tức giận (H)

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      "A. . . . . ." Uyển Tình ôm chặt , thấp giọng , " chút. . . . . ."

      "Đáng đời." Mục Thiên Dương rất thấp giọng câu, cúi đầu hung hăng mút bên tai .

      "A. . . . . . Đừng cắn." Uyển Tình muốn né tránh.

      Mục Thiên Dương cho phép trốn, càng cắn mạnh hơn, đều lưu lại dấu hôn sâu ở gáy bên tai , "Ở nhà cũng có người thấy. . . . . . Em cũng nguyện theo ý ! Cái này cũng nguyện theo ý !"

      Uyển Tình nghe thanh có tức giận (kỳ là đứa bất bình đây), dám phản đối nữa, ôm nhàng mà : "Vậy cắn . . . . . ."

      Mục Thiên Dương dừng chút, kịch liệt va chạm: "Đinh Uyển Tình. . . . . . hận em!"

      Uyển Tình ôm chặt, cảm giác giống như phát điên, biết xảy ra chuyện gì, hoàn toàn dám chọc . cắn môi, ngay cả rên rỉ thở dốc cầu xin tha thứ cũng dám phát ra, chỉ sợ nghe thấy tức giận.

      Đột nhiên, đưa tay tách miệng của : "Em biết thích nghe. . . . . . Em có phải luôn muốn đối nghịch với hay ?"

      "Tôi có. . . . . ." Uyển Tình vội vã biện giải, bị đâm vào sâu, bị đâm cho kêu ra tiếng , "A! Thiên Dương ——"

      Mục Thiên Dương nghe gọi mình, cả người kích động, cầm eo của , càng ngừng chạy nước rút. Sau khi kết thúc, chậm rãi rời khỏi, rửa mình sạch , cúi người xuống hôn : " lát nữa về nhà, khả năng muộn chút mới về, chính em phải nhớ ăn cơm chiều."

      "Ừ. . . . . ." Lông mi Uyển Tình run rẩy. Chờ trở về, biết chuyện ngày hôm qua chứ? làm như thế nào?

      Mục Thiên Dương xuống lầu, thấy Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết đánh bài, đánh cuộc lại có thể là kẹo cao su. . . . . . Hai người này!

      ho tiếng, Mục Thiên Thành lập tức ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười: " họ ~"

      "Về nhà!" Mục Thiên Dương lười quản bọn họ, lập tức ra ngoài.

      Thiên Tuyết lén lút hỏi Mục Thiên Thành: " ấy phải biết chuyện ngày hôm qua sao? Em cho rằng ấy trách chúng ta bảo vệ tốt Uyển Tình, sao giống như có việc gì vậy?"

      "Em nhìn bộ dáng của ấy, quá ràng là áp bức chị dâu qua! Nam nhân sau khi thỏa mãn, cũng quá so đo."

      Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, rất nghiêm túc hỏi: "Thấy thế nào?"

      Mục Thiên Thành sửng sốt, trịnh trọng : "Chờ em gả cho người ta liền hiểu được!"

      Thiên Tuyết trợn trắng mắt.

      Mục Thiên Thành lấy bài đánh chút: "Em nên cảm tạ Văn Sâm! Nếu phải em ấy cho họ, sau khi chị dâu rơi xuống nước, hai chúng ta đều nhảy xuống cứu người, họ khẳng định hủy thi diệt tích chúng ta!"

      "A! Em lại có thể quên em nhảy xuống cứu người!" Thiên Tuyết thở phào nhõm, "Vậy em sợ nữa!"

      Cốc cốc cốc, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

      Hai người vừa thấy, là A Hoa. A Hoa : "Tổng giám đốc xuất phát."

      Hai người vội vàng nhảy dựng lên, chạy ra bên ngoài.

      "Uyển Tình sao?" Thiên Tuyết hỏi.

      " tại trở về thảo luận chuyện chị dâu lớn, đương nhiên thể mang chị dâu nha!" Mục Thiên Thành .

      Thiên Tuyết vừa nghe, quay đầu về phía phòng bếp hô to: "Bà Trương, bà chăm sóc Uyển Tình tốt nha ——"

      Trở lại Mục gia, Mục Thiên Dương lập tức bị Mục lão gia kêu vào thư phòng bàn chuyện. Lúc Mục Thiên Thành và Thiên Tuyết đến, chỉ nhìn thấy Ngô Nhã tưới nước cho hoa cỏ. Hai người chào hỏi tiếng, tiếp tục đến phòng khách đánh bài ăn kẹo cao su. . . . . .

      Lúc ăn cơm, Thiên Tuyết thấy Mục lão gia và Mục Thiên Dương cũng chuyện, thử hỏi: "Chuyện từ hôn, các người thương lượng thế nào?"

      Mục Thiên Dương : " từ hôn."

      Thiên Tuyết sửng sốt, nhất thời giận dữ: " còn từ hôn sao? Em cũng nhận chị dâu như vậy!"

      Ngô Nhã cũng theo: "Người ác độc như vậy, làm gia đình có ngày yên ổn."

      " vội." Mục Thiên Dương , "Hongkong bên kia vừa mới được duyệt, chi nhánh công ty vừa chuẩn bị mở ra, tại giải trừ hôn ước, có ảnh hưởng tới danh dự công ty."

      "Vậy muốn kéo dài tới khi nào?" Thiên Tuyết hỏi.

      Mục Thiên Dương cười: " quá lâu."

      Sau khi ăn xong, bồi Mục lão gia chơi ván cờ, Mục Thiên Dương vì còn công chuyện nên rời . Thiên Tuyết la hét muốn cùng , Mục Thiên Thành cũng muốn cùng, trong chốc lát, trận vui vẻ hoà thuận vừa rồi nay biến mất.

      Mục lão gia tức giận đến dậm chân, cảm giác trận thê lương. Thằng nhãi con hồ đồ này, rốt cuộc có biết nỗi đơn và khát vọng của người già hay ?

      Sau khi Mục Thiên Dương lên xe, gọi cho Thải Nghiên cuộc điện thoại: "Bữa tối đêm mai, kêu thư ký sắp xếp tốt thời gian và địa điểm, em chờ điện thông báo."

      Thải Nghiên sửng sốt, trong lòng yên bất an: "Sao, làm sao vậy?"

      Mục Thiên Dương cười : "Hẹn hò với hôn thê, còn muốn hỏi ‘làm sao’?"

      Thải Nghiên ngơ ngác lên tiếng, nội tâm sợ hãi. Trước kia ăn cơm, phải loại thái độ này. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng kêu thư ký thông báo cho , nhưng chưa bao giờ từng dùng loại khẩu khí uy nghiêm này chuyện với . Có phải, tin lí do thoái thác của Mục gia hay ?

      nên tự mình đón , để hôm nay về nhà được, vậy lòng của , khẳng định hướng về chút. Nhưng mà, buổi chiều cái hội nghị kia, có thể nhìn thấy thị trưởng, nỡ từ bỏ!

      Buổi tối ngày hôm sau, đến địa điểm hẹn sớm. Mục Thiên Dương chỉ đến trước đúng 2 phút so với thời gian hẹn, vừa tiến phòng bao, vắt tây trang lên lưng ghế dựa, sau đó lãnh khốc ngồi xuống, sắc mặt tốt.

      Thải Nghiên nhìn , liếm liếm môi, rót rượu cho .

      Mục Thiên Dương ngăn trở , hai mắt lạnh lùng nhìn : "Gạt tôi vui lắm sao?"

      "Em . . . . ." Mặt Thải Nghiên lập tức trắng bệt, "Em . . . . . ."

      "Đừng lấy tín nhiệm của tôi làm điều ngu xuẩn!" Mục Thiên Dương lạnh lùng , "Em và em em náo loạn như nào tôi quản! Nhưng em nháo đến trong nhà của tôi, người nhà của tôi nghĩ như thế nào? Trong nhà của tôi nhiều người hầu như vậy, truyền ra bên ngoài nghĩ như thế nào? Là ánh mắt tôi Mục Thiên Dương kém, lại có thể coi trọng em, hay Mục gia tôi tranh đấu gay gắt, hành hung giết người?"

      Thân mình Thải Nghiên phát run, cúi đầu lời nào.

      "Ông rất mất hứng!" hung hăng nhìn , "Mục gia mẹ tôi đều làm chủ được, em còn muốn làm chủ?"

      "Đó là Uyển Tình hại em!" Thải Nghiên vội la lên.

      "Mặc kệ có phải hại hay , cái loại tâm tư này thu hồi lại! Khi em và tôi kết hôn, đương nhiên là em lo việc trong nhà, tôi lo việc bên ngoài. Nhưng em ra, biết còn tưởng rằng em muốn làm chủ cả trong lẫn ngoài! Nếu em còn muốn kết hôn với tôi, về sau cho phép gây chuyện loạn cho tôi! Tôi Mục Thiên Dương phải ko lấy em là thể lấy ai, chỉ là từ hôn phiền toái mà thôi, phải thể từ!"

      "Em biết rồi. . . . . ." Thải Nghiên cúi đầu , rớt nước mắt. Lần đầu tiên nhận thấy Mục Thiên Dương phát giận, thể sợ. quả thực dám tưởng tượng, nếu chuyện lộn xộn của bị phát , còn tức giận như thế nào.

      Thân mình kịch liệt run lên chút, Mục Thiên Dương vừa thấy, cầm tay , thanh dịu chút: "Tốt lắm, ăn cơm . Đều trói buộc chỗ với em rồi, dễ dàng cởi bỏ như vậy."

      Thải Nghiên đột nhiên ngẩng đầu hỏi : " vì sao đính hôn cùng em? Vì sao là em?"
      Last edited: 8/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 212: Đều là vì chị dâu nha!

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      Mục Thiên Dương yên lặng nhìn lát, ngẩng đầu nhìn đèn treo đỉnh đầu, sâu kín : "Đại khái là thích . . . . . ."

      Thải Nghiên nhìn , ràng nên rung động, ít nhất phải có tia động tâm. Nhưng đều có cảm giác gì, giống như liên quan đến mình.

      ~~~~~~

      Mục Thiên Thành đến bên ngoài văn phòng, nhìn thấy thư ký hủ nữ của Mục Thiên Dương, nhịn được dừng lại bước chân.

      " có ngoan ngoãn nghe lời ?" Mục Thiên Thành hỏi.

      Thư ký Hàn nháy mắt mấy cái, mê hoặc hỏi: "Cái gì?"

      "Xem ra quên, tốt lắm." Mục Thiên Thành vừa lòng gật đầu, xoay người vào văn phòng của Mục Thiên Dương.

      Tay thư ký Hàn làm hình cái kéo sau bóng dáng . Hừ ~ đối phó loại người này còn đơn giản, giả vờ ngây ngốc mọi thuận lợi à!

      Mục Thiên Thành vào văn phòng, Mục Thiên Dương ngẩng đầu liếc mắt cái, : "Văn Sâm ở văn phòng này."

      " nên như vậy, em là tới tìm ."

      "Tìm làm gì?"

      "Nhìn có phải lại muốn chỉnh người hay , đến giúp tay nha!" Mục Thiên Thành hưng trí bừng bừng .

      Mục Thiên Dương dừng lại lát, : " cần."

      Mục Thiên Thành kinh ngạc: " ta thiếu chút nữa hại chết chị dâu nha!"

      "Lần trước chỉnh ta, ta có thể đoán được là vì Uyển Tình, lần này lại chỉnh, khẳng định đoán được. Quấn lấy ta trước."

      "Hả ~ nguyên lai là vì chị dâu !" Nếu để nữ nhân kia đoán được thân phận chị dâu , khẳng định bất lợi với chị dâu .

      "Bất quá, tại cũng phải có việc gì làm." Mục Thiên Dương .

      luôn luôn buồn lo vô cớ, nhưng có chút dấu vết để lại, đều chứng . Vô luận làm chủ Mục gia có phải Uyển Tình cố ý hay , nhưng đều làm cho nhìn thẳng vào vấn đề: Ý đồ, tham vọng của Đinh Thải Nghiên quá cao, mục tiêu cả đời của ta khả năng chỉ là làm phu nhân nhà giàu hưởng phúc ràng đơn giản như vậy.

      " tại muốn làm cái gì?" Mục Thiên Thành hỏi.

      Mục Thiên Dương gõ gõ cái bàn: "Chậm rãi thu thập chứng cớ, bố cục." nghĩ nghĩ, dùng điện thoại nội bộ kêu Văn Sâm tiến vào.

      Mục Thiên Thành vui vẻ, thầm nghĩ họ đối với tốt ~

      Văn Sâm tiến vào, lạnh lùng liếc cái, hỏi Mục Thiên Dương: "Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc?"

      "Trước kia gọi cậu điều tra Chu Khải Quốc, có phải liên hệ với Đinh Thải Nghiên hay ?"

      "Ừ, mỗi tuần bọn họ có hai đến ba lần khách sạn Vân Đô qua đêm. Mặt khác có việc. . . . . ." Sắc mặt Văn Sâm có chút quỷ dị, "Năm nay tháng 2, chính là trước khi hình Đinh tiểu thư lỏa thể bị công khai, đến khách sạn gặp mặt Chu bộ trưởng, bị mấy nam nhân đợi trước ở đó đánh choáng váng, sau đó. . . . . . Tính cách hành vi quá đáng, dẫn đến sinh non."

      Mục Thiên Dương gật đầu: "Lần đó ta từ Milan trở về, chúng ta phát có bệnh sử sinh non?"

      Văn Sâm gật đầu: "Lần đó chuyện gặp phải ở khách san của ta, là Chu bộ trưởng sắp xếp."

      Ánh mắt Mục Thiên Dương nhíu lại, rất hứng thú hỏi: "Chu bộ trưởng vì sao phải làm như thế?"

      "Chu bộ trưởng thích chơi thanh sắc. Ông ta có con đường chuyên môn tham gia ít party, bên trong có vẻ loạn, chơi cũng quá đáng, ông ta có lẽ muốn mang Đinh tiểu thư . Phỏng chừng là sợ Đinh tiểu thư đồng ý, trước hết cho Đinh tiểu thư thích ứng tiếp nhận."

      "Ha!" Mục Thiên Dương cười, "Tiếp tục theo dõi bọn chúng, Đinh Thải Nghiên êm đẹp muốn lên con đường làm quan, chỉ sợ có chút dã tâm. Lúc cần thiết, tôi khả năng tìm Chu bộ trưởng chuyện, cần phải có nhược điểm của ."

      Văn Sâm có chút khó xử: "Tổng giám đốc, chúng ta đến cùng vẫn là làm ăn chân chính, loại tình này xem ra có chút khó khăn, lại sợ tìm người đáng tin. . . . . . Bên Long Diễm Minh kia, Âu lão đại phái người đến chào hỏi ta, tuy rằng chưa gì, nhưng hiển nhiên đối với nhất cử nhất động của chúng ta bọn họ đều biết."

      Mục Thiên Dương thở dài, xoa xoa trán: "Tôi quên mất, bọn họ là người chuyên làm những chuyện này!"

      Mục Thiên Thành sâu kín : "Các người sao lại quên tôi rồi?"

      "Tìm em ấy quá tốn nhân lực!" Mục Thiên Thành , "Đối phó với hai cái nhân vật , dùng được!"

      "Cũng đúng, điều tra nhân vật quan trọng như ông và chị dâu vậy, mới nghĩ đến em."

      Mục Thiên Dương nhìn cái: "Vậy em cầm tư liệu phân tích chút, vạn nhất cái gì liên lụy đến chị dâu của em, em liền tự thân xuất mã."

      Mục Thiên Thành nghẹn họng nhìn trân trối: " còn có thể coi là lẽ đương nhiên hơn sao? !"

      Mục Thiên Dương nhíu mày: "Làm sao vậy? Ông phải em thích Uyển Tình, chút chuyện ấy đều làm vì ấy, gì thích?"

      Mục Thiên Thành dại ra, nhìn , lại hơi nhìn Văn Sâm, da đầu run lên nuốt nuốt nước miếng: "Đừng giỡn!"

      Mục Thiên Dương cười lạnh: "Em nhìn giống như giỡn sao?"

      " họ, biết em . . . . ."

      "Giả bộ gay tán phải chuyện ngạc nhiên gì, em muốn giả bộ gay tranh giành nữ nhân với , ——"

      "Văn Sâm!" Mục Thiên Thành vội vàng bổ nhào về phía Văn Sâm, "Em phải làm chứng cho nha!"

      Văn Sâm lạnh lùng liếc cái: "Làm chứng cái gì? ngày hôm qua muốn tìm nữ nhân kết hôn?"

      "A a a ——" Mục Thiên Thành kêu to, "Lão tử thiếu chút nữa vì mà ép chết người ta, lại có thể bỏ đá xuống giếng!"

      Mục Thiên Dương rống to: "Hai người các người cút ra ngoài cho tôi!" CMN, hai nam nhân to lớn lại có thể ở trước mặt ân ái!

      Mục Thiên Thành vội vàng kéo Văn Sâm chạy ra bên ngoài.

      "Đứng lại!" Mục Thiên Dương lại rống tiếng.

      "Còn, còn cái gì? Cảm tình em đối với chị dâu , trừ bỏ tôn kính, có ý khác!"

      "Thiên Tuyết sáng sớm cùng ấy ra ngoài dạo phố, cậu nhìn xem, đừng để các em ấy xảy ra chuyện."

      Mục Thiên Thành trong lòng cả kinh, chị dâu dạo phố ở đâu, hay là làm đây!

      nhịn được thầm lau mồ hôi, chị dâu muốn gì? Trực tiếp cho họ phải được rồi sao, lấy thâm tình của họ đối với chị ấy, tuyệt đối là cầu gì được nấy nha! tại giấu, nếu giấu giếm được làm sao bây giờ? Chủ động cho họ, bị họ phát , vậy hoàn toàn là hai việc khác nhau nha, đến lúc đó họ còn nổi giận sao?

      --- --------

      Ăn xong cơm trưa, Thiên Tuyết ngồi ở cửa hàng trà sữa lúc, cầm ipad tìm mấy quyển tiểu thuyết theo đuổi, xem xong chương mới cùng ngày, bắt đầu có việc gì. Chào hỏi với Uyển Tình đánh tiếng, liền ra ngoài chơi.

      Uyển Tình biết, khẳng định lại bảo A Thành bồi đến khu vui chơi hoặc là xem phim hoặc là cái khác, chừng còn có thể dạo vòng ở Bất Dạ Thành rồi đánh bạc đây. Uyển Tình khỏi cảm khái, A Thành này làm tài xế cũng quá buồn cười, nhà cao lớn giàu có tuấn hơn người khác còn sảng khoái nha —— phải bên người từng cái cao lớn giàu có tuấn đều có mỹ nữ chất lượng tốt như Thiên Tuyết vậy!

      đám khách hàng rời khỏi, Uyển Tình tiến đến thu dọn cái chén bàn lưu lại, xoay người, thấy hai bóng người đứng ngoài cửa thủy tinh, trong đó người vô cùng quen thuộc.

      thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng chạy ra: "Mẹ. . . . . . Mẹ, mẹ sao ở đây?"

      Từ Khả Vi nhìn , vẻ mặt có chút phức tạp, hơi trách cứ hỏi: "Con phải làm ở phụ cận trường học? Nơi này cách trường học có hơi xa mà?"



      Chương 213: tham tiền

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      vừa mới còn tự hào được khen ngợi với bạn bè, mình con hiểu chuyện như thế nào như thế nào, ở nơi nào ở đâu làm, kết quả quay đầu bị xuất của vạch trần lời dối! Khuôn mặt này bể là. . . . . . Quá nhanh rồi!

      Uyển Tình nhìn nhìn người phụ nữ bên cạnh bà, tốt trả lời.

      Từ Khả Vi : "Đây là dì Quản."

      Uyển Tình hiểu , là bà chủ của cửa hàng bán hoa, lập tức : "Chào dì Quản!"

      Quản Vận Phương ôn nhu nở nụ cười, rất xinh đẹp, lúc còn trẻ nhất định là đại mỹ nhân.

      Từ Khả Vi nhìn Uyển Tình, Uyển Tình có chút sợ bà, sợ hãi : "Mẹ, mẹ và dì Quản vào bên trong ngồi chút ."

      Từ Khả Vi nghĩ đến làm việc, cứ như vậy ra khẳng định tốt, liền đồng ý.

      Uyển Tình thở phào nhõm, sau khi hai người ngồi xuống, rót hai ly trà chanh lạnh, thuận tiện tiếng với cửa hàng trưởng. Lúc này khách hàng trong cửa hàng nhiều lắm, cửa hàng trưởng cũng cái gì, Uyển Tình liền cùng ngồi xuống với hai người.

      Từ Khả Vi uống ngụm trà, : " !"

      Uyển Tình thở dài hơi, làm nũng : "Ngay từ đầu tìm đến nơi đây. Nơi này có số nơi là nơi tiêu dùng cao cấp, thường xuyên có quý phu nhân đến, vậy hai người kia cũng khả năng xuất . . . . . . Con sợ mẹ đồng ý nha!"

      Từ Khả Vi vừa nghĩ cũng đúng, nhịn được nhíu mày: "Cớ vì sao con lại chịu!"

      "Mẹ. . . . . ."

      "Tốt lắm, lớn như vậy còn làm nũng." Từ Khả Vi nhìn Quản Vận Phương cái, có chút xấu hổ.

      Quản Vận Phương cười : "Con bà hiểu chuyện như vậy, cũng đừng trách nó. Con trai tôi có nửa săn sóc như nó, tôi ngủ cũng cười tỉnh rồi! Sớm biết như thế, nên nhét nó lại sinh lần nữa, chừng còn có thể sinh con rồi!"

      Uyển Tình nhịn được, bật cười, sau đó cảm thấy quá thất lễ, chớp mắt nhìn bà và Từ Khả Vi.

      Quản Vận Phương tiếp tục uống trà, giống như bà cười bản thân. Từ Khả Vi muốn giáo huấn , lại cảm thấy rất vô tội, chỉ có thể bất đắc dĩ : "Quản lí chính là như vậy, tôi đều bị nó hoạt náo."

      Uyển Tình xấu hổ nhìn Quản Vận Phương cái, hỏi: "Mẹ làm sao có thể tới nơi này? Mẹ mua đồ?"

      Từ Khả Vi cầm túi đồ mua sắm đặt ở đất lên: "Năm trước phải mua quần áo cho con? Đặc biệt gọi dì quản lí cùng để chọn, còn muốn cho con bất ngờ đấy!"

      "A?" Uyển Tình có chút kinh ngạc, cầm lấy gói to, "Có thể nhìn ?"

      "Nhìn ! Chính là mua cho con, nào có thể nhìn
      [​IMG]
      Last edited: 8/5/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :