1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 203: Phản kích.

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Thải Nghiên cũng nhớ quên, nhưng cũng sợ, quét mắt liếc qua cái, tựa như thấy.

      “Thải Nghiên đến đây.” Mục lão gia gọi.

      “Ông!” Thải Nghiên ngọt ngào tới, “Ông câu cá?”

      “Đúng vậy! Con có em tốt, yên lặng quyết tâm theo ông già này câu cá, giống con bé kia—“ Ông liếc nhìn Thiên Tuyết , “Câu được lát lại dốc sức bắt bướm!”

      Thiên Tuyết quẹt miệng : “Dù sao ông cũng thích Uyển Tình! Con làm gì ông cũng thấy tốt!”

      Thải Nghiên nhìn và hai người kia, trong lòng nổi lên ý hận, tươi cười sáng lạng với Uyển Tình: “Uyển Tình, cảm ơn em chơi cùng ông.”

      Uyển Tình nhìn , ánh mắt nhíu lại, để ý , nhưng trong lòng tránh khỏi buồn bực. Mình cùng ông chũng phải do nhờ vã, việc gì phải cảm ơn? Uyển tình muốn hung hăng mắng vài câu, nhưng mắng ở đây làm mất mặt mình!

      Mắng cũng được, mắng cũng được, Uyển Tình cắn răng, trong lòng thoải mái.

      Mục lão gia liếc mắt liền nhìn ra các ngầm đấu, Thải Nghiên cố ý khi dễ , còn giống như Uyển Tình với ông là do nhờ cậy, nhưng lão nhân gia ông làm sao lại biết ai tình với ông, ai giả ý? Ngược lại là Uyển Tình có tính tình trầm tĩnh, khi yếu đuối bất lực, nhưng cũng có lúc biết đạo lý!

      Mục lão gia muốn chuyện với Thiên Dương, đổi đối tượng kết hôn. Dù sao cũng là chuyện cả đời, Thải Nghiên xứng!

      Thải Nghiên biết, nội trong vài phút giây ngắn ngủi, mình lại là đối tượng làm Mục lão gia ấn tượng, suy nghĩ việc lớn như vậy. vẫn còn cao hứng, cầm hộp tinh xảo trong vali đưa cho Thiên Tuyết: “Thiên Tuyết, sinh nhật vui vẻ!”

      Thiên Tuyết nhận lấy, cười nhạt : “Cảm ơn, em lên thay quần áo trước. Uyển Tình cậu cũng ! Chị dâu, phiền chị ở đây cùng với ông.”

      Thải Nghiên gật đầu: “Được.”

      Thiên Tuyết dẫn theo Uyển Tình chạy lên lầu, Thải Ngiên muốn chuyện cùng Mục lão gia, Mục lão gia lại : “ Con đợi chút, ông cũng thay quần áo.”

      Thải Nghiên cười cứng đờ, gật đầu: “Vâng, con ở chỗ này chờ ông.”

      Thiên Tuyết vào phòng, cầm món đồ Thải Nghiên tặng ném lên giường, liền lấy quần áo ra thay.

      Uyển Tình cũng thay váy dài mểm mại, vuốt vuốt tóc, : “Tớ lâu cắt tóc.”

      Thiên Tuyết lập tức : “Mình định cắt kiểu tóc mới học đại học, lần sau chúng ta cùng nhìn xem sao!”

      Uyển Tình cầm lấy tóc của mình: “Nhiều năm như vậy, cắt rất tiếc, cho dù là uống hay duỗi, cũng làm hư tóc.”

      “Vậy cậu đừng làm!” Thiên Tuyết bất mãn liếc , “Dù sao mình cũng muốn thử xem! Mình nghĩ tỉa thử tóc, cũng muốn thay đổi kiểu tóc, uốn lọn to cũng được….” Uyển Tình : “Cậu trực tiếp mua tóc giả luôn di!”

      Thiên Tuyết vỗ đùi: “Cậu đúng nha! Liền mua tóc giả !”

      “Mở ra ?” Uyển Tình cột chặc tóc, nhìn thoáng qua món quà của Thải Nghiên.

      Thiên Tuyết vừa thấy, quỳ gối ở mép giường lấy món quà mở ra: “” biết ta tặng gì?”

      Uyển tình cũng hiếu kì, liền đến gần nhìn.

      Thuện Tuyết mở ra, là túi LV, nhìn thấy liền ghét bỏ: “Cái quái gì vậy!”

      Uyển Tình chắc lưỡi: “Này cậu vừa lòng? Vậy tớ mua cho cậu tiểu thuyết ngôn tình…..”

      “Vậy giống!” Thiên Tuyết , “ tớ cho ta thẻ tín dụng, khẳng định là ta lấy nó để trả tiền! Cậu mua tiểu thuyết, đối với gia đình tớ phải của quý, nhưng riêng đối với tớ có giá trị! Hơn nữa là tiền của cậu tự mua, lại tốn tiền của tớ đồng! Hơn nữa, cậu khó được nghỉ hè này vừa mới bắt đầu xem tiểu thuyết ngôn tình, còn biết giải thích ngôn ngữ của tác gia, lựa chọn cẩn thận lầu mưa tình* cho mình! Hơn nữa đến hỏi nơi nơi mạng, bảy phương tám hướng, ngàn dặm xa xôi từ Đài Loan mua nguyên bản cho mình. . . . . . Mình cảm tạ cậu chết mất! Mình cái móc di động đổi đồ tốt như vậy, đáng giá!"

      • Lầu mưa tình (楼雨晴) là bộ tiểu thuyết nhiều tập

      Uyển Tình cười: “Cậu chê là tốt rồi.”

      “Yên tâm! Mình trân trọng cả đời!” Thiên Tuyết lôi kéo chạy xuống lầu, Mục lão gia còn chưa có xuống, liền hỏi Thải Nghiên: “Ông đâu?”


      Thài Nghiên : “Lên lầu thay quần áo.”


      “Vậy em xem.” Thiên Tuyết kêu Uyển Tình ngồi ở đây trước, mình lại lên.


      Uyển Tình liếc nhìn Thải Nghiên, mặt ngồi xuống sô pha.


      Thải Nghiên nắm tay lại, hừ : “Da mặt cũng dày, nhiều lần chạy đến Mục gia như vậy.”


      “Tôi và Thiên Tuyết là bạn học.” Uyển Tình liếc nhìn môt cái, thanh lạnh run.


      “Phải ?” Thải Nghiên cười lạnh, “Nếu phải em tôi, ông đối xử tốt với vậy sao?”


      Uyển tình cứng lại, biết , nhưng vẫn chịu thua : “Đừng cho là mặt mình có dát vàng!”

      ….”Thải Nghiên muốn tức giận, nghe thấy tiếng bước chân lầu truyền xuống, nén xuống tức giận, mặt bỗng thay đổi trong nháy mắt thay ngay mặt tươi cười, “Ông ~”

      “Hai chị em chuyện gì?”

      “Con hỏi thăm sức khỏe thân thể của dì.” Thải Nghiên cười , “Thân thể dì tốt, năm trước vừa làm phẫu thuật.”

      “Hả?” Mục lão gia nhìn Uyển Tình, “Mẹ con có việc gì chứ?”

      Uyển Tình lắc đầu: “ tại rất khỏe mạnh, cám ơn ông quan tâm.”

      Thiên Tuyết đột nhiên cười : “ nghĩ tới chị dâu lại quan tâm đến mẹ của Uyển Tình, bên ngoài đều chị và bác Tiết chấp nhận họ đấy!”

      Sắc mặt Thải Nghiên thay đổi, nhìn mỉm cười: “Làm sao có thể? Chị và Uyển Tình nữa cũng là chị em.”

      Thiên Tuyết gật đầu: “Như vậy em an tâm rồi.Tốt xấu gì chị cũng là chị dâu, Uyển Tình lại là bạn tốt nhất của em, nếu các người bất hòa, em ở giữa cũng thấy khó xử!”

      Mục lão gia trừng cái: “Đừng bừa! Nhìn hai chị em phải tương thân tương ái hay sao?”

      Uyển Tình đột nhiên cười rộ lên: “Đúng vậy, chị đối với tớ tốt lắm! còn , Thiên Thành có đối tượng, chờ rễ kết hôn, liền giới thiệu tớ cho Thiên Thành, về sau nữ chủ nhân đều là họ Đinh, liền tùy chúng ta làm chủ!”

      Thiên Tuyết sửng sốt, vẻ mặt Mục lão gia có chút trầm xuống, Ngô Nhã từ phòng bếp lên nghe thấy cũng có chút phẫn nộ.

      Thải Nghiên trong lòng run lên, nhìn Mục lão gia có chút nóng vội: “Ông…”

      Mục lão gia thở mạnh ra hơi, tránh tay đưa qua: “Ăn cơm, ăn cơm .”

      Thải Nghiên thấy ông cho mình vịn, trong lòng thấy có nguy cơ dâng lên, nhịn được hung hăn quay đầu trừng Uyển Tình, hận thể lột da ra, ăn thịt ! nghĩ tới, con bé này lại có thể gian trá ngư vậy! tại người Mục gia nghĩ có dã tâm, vạn nhất từ hôn làm sao bây giờ?

      Uyển Tình đắc ý liếc nhìn , đến phòng ăn, khi ngang qua , dừng lại chút, đột nhiên nhào tới, lập tức ngã mặt đất.

      Thải Nghiên hoảng sợ, biết sao lại thế này, Thiên tuyết và Mục lão gia phía trước quay đầu, chỉ thấy Uyển Tình quỳ mặt đất.

      —“ Thiên Tuyết mắt trừng lớn, vội vàng lại đỡ Uyễn Tình lên, vỗ váy của “Cậu sao chứ?”
      Last edited: 6/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 204: Chị em đánh nhau.

      Uyển Tình nhu nhược lắc đầu, đến bên cạnh Mục lão gia, : “Tớ…Tớ vấp phải chân mình.”

      Mục lão gia vui liếc nhìn Thải Nghiên, vung tay vào phòng ăn.

      Thiên Tuyết cũng trừng mắt nhìn (Thải Nghiên), lôi kéo Uyển Tình vào ngay.

      Thải Nghiên giận đến nghiến răng, xương sườn sinh đau.

      “Đinh Uyển Tình…. ngày nào đó cho mày biết tay!”

      Khi ăn cơm, Thải Nghiên muốn gây chú ý, liền gắp miếng cá, hỏi Mục lão gia, “Ông đây là cá người vừa câu sao?”

      “Ừ.” Mục lão gia hừ trả lời, sắc mặt tốt, quay đầu gắp cho Thiên Tuyết miếng, “Ăn, con , mười tám tuổi, là người lớn rồi.”

      “Ông cũng ăn!” Thiên Tuyết vội vàng gắp miếng đáp lễ.

      Uyển Tình : “Cậu cũng phải cho ông chọn chút chứ?” xong liền cầm cả dĩa cá qua cho Mục lão gia, còn giúp ông chọn.

      Mục lão gia vừa lòng gật đầu: “Vẫn là Uyển Tình biết chăm sóc ta.”

      Thiên Tuyết cắn cắn chiếc đũa, đáng thương : “Được rồi! Mình về sau ganh tị với cậu nữa, cậu biết chăm sóc mọi người, mọi người thích cậu nhiều là đúng thôi!”

      Thải Nghiên thấy bọn họ như vậy, ngượng ngập tự mình ăn cá, dám tùy tiện mở miệng.

      Sau khi ăn xong, mọi người lần lượt ngủ trưa.

      Ngô Nhã với Thải Nghiên: “Mẹ cho người dọn dẹp phòng khách.”

      Thải Nghiên trả lời: “ cần phiền toái, con vào phòng Thiên Dương là được rồi.”

      Ngô Nhã sửng sốt, cười : “Vậy con tự mình lên !”. thường xuyên ở nhà, phòng cơ hồ đều khóa lại, làm sao vào được!

      Thải Nghiên tới lầu ba, quả nhiên mở được phòng Mục Thiên Dương, lập tức cảm thấy biết làm sao. Lúc này, nghe cách vách có tiếng Thiên Tuyết và Uyển Tình cười đùa, tức giận đến đau bao tử.

      đứng trong chốc lát, xoay người xuống lầu. Ngô Nhã và người hầu đều nghỉ ngơi, cũng thể biết xấu hổ mà gọi người hầu dọn phòng, nhưng nếu lúc này rời khỏi, có khả năng! Đầu tiên lễ phép, thứ hai cũng muốn bại dưới tay Uyễn Tình! Vì thế, xoay người ra ngoài biệt thự, đến bên bể bơi, nằm ghế. Phía có che dù, cũng sợ phơi nắng, nhưng bên ngoài nắng gắt, chỉ chóc lát mồ hôi bắt đầu chảy, còn lo lắng làn da bị đen.

      Lấy ra kính mát đeo vào, nhắm mắt lại, tức giận đến hô hấp cũng tốt. Đinh Uyển Tình…. Tôi khinh thường ! Lại dám bày mưu với tôi, xem tôi giết chết !

      nhắm mắt đến hai giờ đồng hồ, vẫn ngủ. Nhìn lên thời gian sai biệt lắm, mọi người chắc hẳn thức dậy, liền chuẩn bị vào biệt thự. Xoay người ngồi dậy, đột nhiên thấy bên cạnh ghế nằm có người, hù hết hồn. Tập trung nhìn lại, là Uyển Tình, nhất thời giận kìm chế được: “Đinh Uyển Tình! ở đây làm gì?”

      Uyển Tình lẳng lặng ngồi yên ở đó, tay cầm ly trà lài, hai mắt nhìn thẳng bể bơi đối diện. Cách mặc hôm nay là váy dài tới mắt cá chân, khi ngồi xuống, chân váy kéo lên , có kiểu khí chất cổ điển. Nghe thấy thanh, xoay qua, thản nhiên liếc Thải Nghiên cái: “Tôi vừa tỉnh ngủ, đầu có chút choáng, rảnh đấu khẩu . biết chị ở đây làm gì? Mồ hôi nhiều như vậy, phải ngủ trưa ở đây chứ?”

      Thải Nghiên cắn chặt răng, cả người phát run, nửa ngày cũng biết phản bát như thế nào.

      Uyển Tình đưa trà lên hớp ngụm, lẳng lặng suy nghĩ, cảm thấy có ý nghĩa. vừa phát Thải Nghiên ở đây, tự chủ được muốn tới đây, muốn làm gì đó để trút nỗi oán hận trong lòng. Nhưng phát , về phương diện này quá yếu, cơ hội lần trước có thể làm bẽ mặt Thải Nghiên lần, nghĩa có thể mãi mãi như vậy.

      đứng lên, bừng trà lài rời khỏi.

      Thải Nghiên đột nhiên cười lạnh nột tiếng: “Uyển Tình, đàn ông có mùi vị như thế nào?”

      Uyển Tình ngẩn ra, xoay người nhìn : “ cái gì?”

      Thài Nghiên đến bên người , đưa tay vuốt mặt , phẫn nộ quay đầu bỏ qua.

      Thải Nghiên : “ xinh đẹp như vậy, nếu nổi lên ham muốn, chỉ sợ ngăn cản được đàn ông? Ngày đó, bỏ chạy đâu? Có bao nhiêu người nhìn thấy bộ dáng đó của ?”

      Cánh tay Uyển Tình phát run, bỗng nhiên cầm cốc nước hất vào mặt .

      “A!” Thải Nghiên bị tạt nước, cả mũi mắt đều đau. Nước bắn tung tóe rơi vào trong mắt , chớp chớp, còn chưa mở ra được, Uyển Tình nhào qua đẩy xuống đất.

      Uyển Tình phẩn nộ ngồi người , cầm lấy ly nước chảy, dùng sức đánh lên người : “ còn ! còn ! Tôi có chán ghét , cũng nhớ là chị tôi! Kết quả sao? có thể hại tôi như vậy!”

      Thải Nghiên rất nhanh phản ứng lại, đẩy ra: “Tôi hại sao? Ai kêu đáng ghét như vậy! hồn tan! còn muốn phá hư hôn của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”

      “Ông nếu biết cho tôi uống loại thuốc đó, chắn chắn thích !”

      “Hừ! Nếu ông biết là trẻ vị thành niên lại cùng đàn ông làm loạn, thử xem ông có còn thích sao!” Thải Nghiên bắt lấy , xoay người đánh nhau với , “ muốn mượn gia thế Mục gia lên? Nằm mơ! Ngày đó là ai ở , ai giải dược cho ? người đàn ông, hay là rất nhiều đàn ông? Là lưu manh đường? là người nhặt rác ? Ha ha ha ha….”

      “Đinh Thải Nghiên!” Uyển Tình chịu nổi mối nhục này, bỗng đem đẩy ra.

      ngã về phía sau, còn Thải Nghiên ngã vào hồ nước.

      Uyền Tình chỉ nhe phù phù tiếng, thấy bóng dáng Thải Nghiên. ngẩng đầu, thấy bọt nước văn khắp nơi, sửng sốt chút.

      đắc ý đứng lên, đến bên cạnh hồ, nhìn Thải Nghiên trong nước, nhớ tới người giải dược cho mình là Mục Thiên Dương, đột nhiên có cảm giác thắng lợi. cười lạnh tiếng: “Đinh Thải Nghiên! có biết câu tự mình tát mình hay ? muốn hại tôi, sớm muộn cũng hại chính mình!”

      ….” Thài Nghiên trong nước đứng lên, oán hận nhìn , lại chìm xuống dưới.

      Uyển Tình nhìn bộ dáng chật vật, trong lòng có cảm giác cao hứng ngược lại có loại ưu thương. ngẫu nhiên thắng Thải Nghiên lần tính gì? thắng mãi mãi, trả giá quá lớn. Đó là cả đời vui vẻ hạnh phúc của đều mất hết…..

      xoay người muốn , phía sau truyền đến tiếng la của Thải Nghiên: "Cứu mạng ——"

      Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn , thấy tay gấp rút quơ loạn ở trong nước, cả người lúc chìm lúc nổi, giống như đấu tranh với cái chết. Uyển Tình hoảng sợ: phải ta biết bơi chứ? !

      Thải Nghiên ở trong nước ngốc đầu lên: “Cứu tôi…Uyển Tình….”

      Uyển Tình thấy chìm xuống, hoảng chút, vội vàng chạy tới, quỳ gối bên cạnh ao, vươn tay vào nước: “Đưa tay cho tôi!”

      “A….cứu mạng….”

      “Tay tôi ờ trong này! bắt lấy tay tôi!” Uyển Tình vội la lên. tại muốn như vậy, tuy rằng hận Đinh Thải Nghiên, hận chết, nhưng phải muốn chết!

      Thải Nghiên thấy , thống khổ lội tới, rốt cuộc bắt được tay .Uyển Tình thở phào nhõm, ngay sau đó, thấy Đinh Thải Nghiên từ trong nước đứng lên, hướng cười lạnh lùng, sau đó dùng sức, kéo xuống!...

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Chương 204: Chị em đánh nhau.

      Uyển Tình nhu nhược lắc đầu, đến bên cạnh Mục lão gia, : “Tớ…Tớ vấp phải chân mình.”

      Mục lão gia vui liếc nhìn Thải Nghiên, vung tay vào phòng ăn.

      Thiên Tuyết cũng trừng mắt nhìn (Thải Nghiên), lôi kéo Uyển Tình vào ngay.

      Thải Nghiên giận đến nghiến răng, xương sườn sinh đau.

      “Đinh Uyển Tình…. ngày nào đó cho mày biết tay!”

      Khi ăn cơm, Thải Nghiên muốn gây chú ý, liền gắp miếng cá, hỏi Mục lão gia, “Ông đây là cá người vừa câu sao?”

      “Ừ.” Mục lão gia hừ trả lời, sắc mặt tốt, quay đầu gắp cho Thiên Tuyết miếng, “Ăn, con , mười tám tuổi, là người lớn rồi.”

      “Ông cũng ăn!” Thiên Tuyết vội vàng gắp miếng đáp lễ.

      Uyển Tình : “Cậu cũng phải cho ông chọn chút chứ?” xong liền cầm cả dĩa cá qua cho Mục lão gia, còn giúp ông chọn.

      Mục lão gia vừa lòng gật đầu: “Vẫn là Uyển Tình biết chăm sóc ta.”

      Thiên Tuyết cắn cắn chiếc đũa, đáng thương : “Được rồi! Mình về sau ganh tị với cậu nữa, cậu biết chăm sóc mọi người, mọi người thích cậu nhiều là đúng thôi!”

      Thải Nghiên thấy bọn họ như vậy, ngượng ngập tự mình ăn cá, dám tùy tiện mở miệng.

      Sau khi ăn xong, mọi người lần lượt ngủ trưa.

      Ngô Nhã với Thải Nghiên: “Mẹ cho người dọn dẹp phòng khách.”

      Thải Nghiên trả lời: “ cần phiền toái, con vào phòng Thiên Dương là được rồi.”

      Ngô Nhã sửng sốt, cười : “Vậy con tự mình lên !”. thường xuyên ở nhà, phòng cơ hồ đều khóa lại, làm sao vào được!

      Thải Nghiên tới lầu ba, quả nhiên mở được phòng Mục Thiên Dương, lập tức cảm thấy biết làm sao. Lúc này, nghe cách vách có tiếng Thiên Tuyết và Uyển Tình cười đùa, tức giận đến đau bao tử.

      đứng trong chốc lát, xoay người xuống lầu. Ngô Nhã và người hầu đều nghỉ ngơi, cũng thể biết xấu hổ mà gọi người hầu dọn phòng, nhưng nếu lúc này rời khỏi, có khả năng! Đầu tiên lễ phép, thứ hai cũng muốn bại dưới tay Uyễn Tình! Vì thế, xoay người ra ngoài biệt thự, đến bên bể bơi, nằm ghế. Phía có che dù, cũng sợ phơi nắng, nhưng bên ngoài nắng gắt, chỉ chóc lát mồ hôi bắt đầu chảy, còn lo lắng làn da bị đen.

      Lấy ra kính mát đeo vào, nhắm mắt lại, tức giận đến hô hấp cũng tốt. Đinh Uyển Tình…. Tôi khinh thường ! Lại dám bày mưu với tôi, xem tôi giết chết !

      nhắm mắt đến hai giờ đồng hồ, vẫn ngủ. Nhìn lên thời gian sai biệt lắm, mọi người chắc hẳn thức dậy, liền chuẩn bị vào biệt thự. Xoay người ngồi dậy, đột nhiên thấy bên cạnh ghế nằm có người, hù hết hồn. Tập trung nhìn lại, là Uyển Tình, nhất thời giận kìm chế được: “Đinh Uyển Tình! ở đây làm gì?”

      Uyển Tình lẳng lặng ngồi yên ở đó, tay cầm ly trà lài, hai mắt nhìn thẳng bể bơi đối diện. Cách mặc hôm nay là váy dài tới mắt cá chân, khi ngồi xuống, chân váy kéo lên , có kiểu khí chất cổ điển. Nghe thấy thanh, xoay qua, thản nhiên liếc Thải Nghiên cái: “Tôi vừa tỉnh ngủ, đầu có chút choáng, rảnh đấu khẩu . biết chị ở đây làm gì? Mồ hôi nhiều như vậy, phải ngủ trưa ở đây chứ?”

      Thải Nghiên cắn chặt răng, cả người phát run, nửa ngày cũng biết phản bát như thế nào.

      Uyển Tình đưa trà lên hớp ngụm, lẳng lặng suy nghĩ, cảm thấy có ý nghĩa. vừa phát Thải Nghiên ở đây, tự chủ được muốn tới đây, muốn làm gì đó để trút nỗi oán hận trong lòng. Nhưng phát , về phương diện này quá yếu, cơ hội lần trước có thể làm bẽ mặt Thải Nghiên lần, nghĩa có thể mãi mãi như vậy.

      đứng lên, bừng trà lài rời khỏi.

      Thải Nghiên đột nhiên cười lạnh nột tiếng: “Uyển Tình, đàn ông có mùi vị như thế nào?”

      Uyển Tình ngẩn ra, xoay người nhìn : “ cái gì?”

      Thài Nghiên đến bên người , đưa tay vuốt mặt , phẫn nộ quay đầu bỏ qua.

      Thải Nghiên : “ xinh đẹp như vậy, nếu nổi lên ham muốn, chỉ sợ ngăn cản được đàn ông? Ngày đó, bỏ chạy đâu? Có bao nhiêu người nhìn thấy bộ dáng đó của ?”

      Cánh tay Uyển Tình phát run, bỗng nhiên cầm cốc nước hất vào mặt .

      “A!” Thải Nghiên bị tạt nước, cả mũi mắt đều đau. Nước bắn tung tóe rơi vào trong mắt , chớp chớp, còn chưa mở ra được, Uyển Tình nhào qua đẩy xuống đất.

      Uyển Tình phẩn nộ ngồi người , cầm lấy ly nước chảy, dùng sức đánh lên người : “ còn ! còn ! Tôi có chán ghét , cũng nhớ là chị tôi! Kết quả sao? có thể hại tôi như vậy!”

      Thải Nghiên rất nhanh phản ứng lại, đẩy ra: “Tôi hại sao? Ai kêu đáng ghét như vậy! hồn tan! còn muốn phá hư hôn của tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”

      “Ông nếu biết cho tôi uống loại thuốc đó, chắn chắn thích !”

      “Hừ! Nếu ông biết là trẻ vị thành niên lại cùng đàn ông làm loạn, thử xem ông có còn thích sao!” Thải Nghiên bắt lấy , xoay người đánh nhau với , “ muốn mượn gia thế Mục gia lên? Nằm mơ! Ngày đó là ai ở , ai giải dược cho ? người đàn ông, hay là rất nhiều đàn ông? Là lưu manh đường? là người nhặt rác ? Ha ha ha ha….”

      “Đinh Thải Nghiên!” Uyển Tình chịu nổi mối nhục này, bỗng đem đẩy ra.

      ngã về phía sau, còn Thải Nghiên ngã vào hồ nước.

      Uyền Tình chỉ nhe phù phù tiếng, thấy bóng dáng Thải Nghiên. ngẩng đầu, thấy bọt nước văn khắp nơi, sửng sốt chút.

      đắc ý đứng lên, đến bên cạnh hồ, nhìn Thải Nghiên trong nước, nhớ tới người giải dược cho mình là Mục Thiên Dương, đột nhiên có cảm giác thắng lợi. cười lạnh tiếng: “Đinh Thải Nghiên! có biết câu tự mình tát mình hay ? muốn hại tôi, sớm muộn cũng hại chính mình!”

      ….” Thài Nghiên trong nước đứng lên, oán hận nhìn , lại chìm xuống dưới.

      Uyển Tình nhìn bộ dáng chật vật, trong lòng có cảm giác cao hứng ngược lại có loại ưu thương. ngẫu nhiên thắng Thải Nghiên lần tính gì? thắng mãi mãi, trả giá quá lớn. Đó là cả đời vui vẻ hạnh phúc của đều mất hết…..

      xoay người muốn , phía sau truyền đến tiếng la của Thải Nghiên: "Cứu mạng ——"

      Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn , thấy tay gấp rút quơ loạn ở trong nước, cả người lúc chìm lúc nổi, giống như đấu tranh với cái chết. Uyển Tình hoảng sợ: phải ta biết bơi chứ? !

      Thải Nghiên ở trong nước ngốc đầu lên: “Cứu tôi…Uyển Tình….”

      Uyển Tình thấy chìm xuống, hoảng chút, vội vàng chạy tới, quỳ gối bên cạnh ao, vươn tay vào nước: “Đưa tay cho tôi!”

      “A….cứu mạng….”

      “Tay tôi ờ trong này! bắt lấy tay tôi!” Uyển Tình vội la lên. tại muốn như vậy, tuy rằng hận Đinh Thải Nghiên, hận chết, nhưng phải muốn chết!

      Thải Nghiên thấy , thống khổ lội tới, rốt cuộc bắt được tay .Uyển Tình thở phào nhõm, ngay sau đó, thấy Đinh Thải Nghiên từ trong nước đứng lên, hướng cười lạnh lùng, sau đó dùng sức, kéo xuống!...
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 205: Mạo Hiểm

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      “A -----“ Uyển Tình quát to tiếng, có lực rất lớn từ phía trước kéo tới, làm cho có cảm giác rất sợ hãi.

      biết bơi, dù cho có dãy giụa như thế nào cũng tự chủ được từ từ bị nhấn chìm xuống nước. Miệng chứa đầy nước, xâm nhập vào cả khoang mũi, lỗ tai lùng bùng, nghe được thanh gì. Phổi như có cái gì đè nặng, phát ra thanh gì. Đúng lúc này, có người kéo lên.

      như được giải thoát, hô hấp hỗn loạn, theo bản năng bắt lấy thanh gỗ bên cạnh. Thải Nghiên nắm áo , cho đối diện mình: “Đinh Uyển Tình! muốn đấu cùng tôi?”

      Uyển Tình nhìn , khụ tiếng, thể tin : “..... biết bơi...?”

      “Trong tủ quần áo của tôi có mấy chục bộ Bikini, là Bikini Party của Queen, xem?”

      ----“ Uyển Tình trừng lớn mắt, muốn chuyện, đột nhiên bị ấn vào trong nước.

      Thải Nghiên như nổi điên ấn xuống: “Mày là con khốn chết tiệt! Mày nên chết ! chết !”

      “A----“Uyển Tình cũng điên rồi, ý chí muốn sống của rất lớn khiến giãy dụa vùng lên, “Thả tôi! A...Cứu mạng....”

      Thải Nghiên tức đỏ mắt, quên đây là đâu. Uyển Tình lại quên, nơi này có nhiều người tín nhiệm! Thiên Tuyết và Mục lão gia đều tín nhiệm ! khi bắt được cơ hội, liền lớn tiếng rống, ý đồ cho người ta phát .

      Lúc ấy đúng thời điểm mọi người thức dậy, nhưng mọi người trong biệt thự cũng có khả năng nghe thấy thanh ngoài này, may mắn Thiên tuyêt ở lầu thầy màn này, hướng các la lên hai tiếng, nhưng Thải Nghiên căn bản có nghe thấy, chỉ có thể chạy nhanh tới. Những người khác thấy khác thường, cũng đuổi theo .

      Thải Ngiên ấn Uyển Tình, bốn phía đều là tiếng nước, có người chạy lại cũng nghe thấy. Rốt cuộc Thiên Tuyết đuổi tới, la tiếng, phục hồi lại tinh thần, sẩy tay buông Uyển Tình ra rồi. Uyển Tình lúc này hôn mê, trực tiếp ngã vào trong nước, tự động chìm xuống.

      “Uyển Tình----“Thiên Tuyết la lớn, gấp đến độ khóc lên, chút suy nghĩ nhảy xuống.

      bơi nhanh đến chỗ Uyễn Tình, kéo Uyển Tình đến. Uyển Tình nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt. Thiên Tuyết nhìn thấy trong lòng hốt hoảng, mang bơi hai bước, chân đột nhiên bị chuột rút, chính mình cũng bị chìm trong nước.

      Thải Nghiên thấy rất nhiều người chạy tới, cả người ngây ra. (Thiên Tuyết ) đứng ở đó, nước vừa đến cằm , vòng vòng về phía cạnh hồ.

      Mục lão gia tới nơi, thấy Thiên Tuyết và Uyển Tình ở trong nước giãy dụa, nhanh la lên: “Các người còn đứng đó thất thần làm gì? Còn mau cứu người!”

      Mọi người muốn hành động, đột nhiên bóng đen ở sau bay vọt tới, vù vù tiếng liền bay vào trong nước. Ngay sau đó, bóng đen kia lôi kéo Uyển Tình và Thiên Tuyết, bơi nhanh ra khỏi nước, hướng về phía bờ hồ.

      Người hầu thở phào nhõm, vui mừng la lớn: “Là nhị thiếu gia! Là nhị thiếu gia!”

      Mục lão gia vừa thấy, phải Mục Thiên Thành mạnh mẽ là ai?

      Mục Thiên Thành đặt Thiên Tuyết ở cạnh ao, cho tự chống đỡ, mình ôm lấy Uyển Tình vai, thả xuống, nhanh đè nặng phổi .

      Những ngưởi khác vịn Thiên Tuyết đứng lên, đẩy mọi người ra chạy về phía Uyển Tình, đứng vững, lập tức té lăn xuống đất. Ngô Nhã vội vàng chạy qua, ngồi xổm xuống xoa bóp chân , an ủi : “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, họ con trở về!”

      Thiên Tuyết khóc đứng lên, cầm lấy tay Mục Thiên Thành: “Cậu ấy có thể có việc gì hay ? mau cứu cậu ấy ...”

      “Yên tâm!” Mục Thiên Thành cũng thêm tiếng, liền cúi đầu làm hô hấp nhân tạo cho Uyển Tình. Liên tục làm hơn mười lần, Uyển Tình rốt cuộc cũng thở đều lại. thở phào nhõm, ngẩng đầu với mọi người: “ có việc gì...”

      Mục lão gia cũng thở phào nhõm , xoa xoa mồ hôi đầu, : “Nhanh đưa về phòng !”

      Ngô Nhã vội vàng sắp xếp, nâng Thiên Tuyết dậy: “Con cũng nên thay quần áo.”

      Thiên Tuyết gật đầu cái, quay đầu thấy Đinh Thải Nghiên lên bờ, mắt lộ ra tia hung hãn, phẫn nộ lao ra khỏi đám người chỉ vào : “ cút ngay cho tôi! Mục Thiên Tuyết tôi nhận người như là chị dâu! Chờ tôi trở về, tôi từ hôn!”

      “Chị.....Chị có......”Thải Nghiên , “Chị là cứu em ấy.....”

      “Tôi thấy hết!” Thiên Tuyết rống to, “Tôi xuống trễ bước, phải liền giết cậu ấy!”

      Thải Nghiên ngồi dưới đất, cả người ướt đẫm, quần áo có chút rách. lắc đầu , chỉ là lắc đầu, cái gì cũng được. Mục Thiên Thành nhìn cái, với Thiên Tuyết: “Em thay quần áo trước, chăm sóc Uyển Tình.”

      Thiên Tuyết lau nước mắt, xoay người bước .

      Rất nhanh hồ bơi chỉ còn lại mình Thải Nghiên và Mục Thiên Thành, còn có Văn Sâm cầm theo đống quà.

      Thải Nghiên nhìn Mục Thiên Thành: “Tôi....”

      Sắc mặt Mục Thiên Thành trầm: “ rời khỏi nơi này trước !”

      “Tôi phải....”

      “Giải thích với tôi cũng vô dụng!” Mục Thiên Thành , “Giải thích với họ tôi mới đúng!”

      xong, nhìn về phía Văn Sâm, hai người cùng rời khỏi.

      Thải Nghiên ngồi yên.

      lâu, đến khi quầm áo bị nắng chiếu đến khô, mới chậm rãi đứng lên. vào biệt thự, muốn tìm Mục lão gia, nhưng Mục lão gia tìm Uyển Tình. đành phải ra gara lấy xe của mình, thất hồn lạc phách rời khỏi....

      Lúc này trong phòng Thiên Tuyết, Uyển Tình nằm ở giường, bác sĩ gia đình vừa rời khỏi, châm kim cánh tay . Thiên Tuyết thay đổi quần áo ngồi bên cạnh , cầm máy sấy chậm rãi sấy cho , Mục lão gia và Ngô Nhã đứng trước giường.

      Chờ Thiên Tuyết tắt máy sấy, Uyển Tình nhìn Mục lão gia: “Ông, con sao.”

      Mục lão gia thở dài: “ thể tưởng tượng đươc cái người chị kia, tâm địa rắn rết như vậy.”

      Uyển Tình há miệng thở dốc, cũng là thở dài, thêm gì. Đinh Thải Nghiên hai lần hại , tuyệt đối thể cho rằng cái gì cũng chưa phát sinh!

      Lúc này, có người ở ngoài gõ cửa. Cánh cửa cũng có đóng kín, người tới cũng là lễ phép chút. Mục lão gia quay đầu, thấy Mục Thiên Thành và Văn Sâm, vui mừng : “May mà con về đúng lúc.....”

      Mục Thiên Thành : “ có việc gì, ông đừng lo lắng, để Uyển Tình nghỉ ngơi tốt.”

      “Tốt......”Mục lão gia thở dài, với Uyển Tình, “Ông quấy rầy con, con nên nghỉ ngơi cho tốt.”

      Uyển Tình suy yếu nở nụ cười, : “Bánh kem Thiên Tuyết còn chưa cắt mà, buổi tối con ngồi dậy ăn bánh ngọt.”

      “Ừ.......”Mục lão gia khổ sở lại áy náy quay đầu, đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏit, liền kêu Ngô Nhã vịn mình ra ngoài.

      Mục Thiên Thành đóng cửa, ngồi xuống ở mép giường, lòng còn sợ hãi: “Chị dâu , chị đừng lo lắng!” Qúa khủng bố! Nếu chị dâu bị ngạt, bọn họ làm sao mọi chuyện với họ?

      có việc gì.”

      Thiên Tuyết sờ sờ tóc , phát hiên tóc cơ bản khô, thu lại máy sấy, hỏi Mục Thiên Thành: “ sao lại trở về?”

      phải hôm nay sinh nhật em sao?” Mục Thiên Thành , “Muốn cho em ngạc nhiên, kết quả các người cho nỗi sợ hãi!”

      Thiên Tuyết mặc trầm xuống, lớn tiếng : “Em gọi điện thoại cho ! từ hôn!”
      Last edited: 6/5/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 206: Hơi loạn uyên ương

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Mục Thiên Thành nghĩ nghĩ , : “Chỉ sợ dễ dàng lui như vậy.” Thiếu chút nữa lấy mạng chị dâu rồi, họ dễ dàng buông tha mới là lạ!

      Thiên Tuyết cứng lại, đột nhiên có chút câm tức. hiểu là Mục Thiên Dương suy nghĩ cái gì, nhưng nội tâm vô cùng phẫn nộ. luôn miệng Uyển Tình, kết quà sao, tất cả đều làm cho Uyển Tình bị tổn thương! Nếu hôm nay Uyển Tình bị Đinh Thải Nghiên hại chết, thể trách người khác, vì chính là đồng lõa!

      Đột nhiên Thiên Tuyết phát hiên diện của Văn Sâm, hỏi: “ sao lại ở đây? em trở về?”

      “Tổng giám đốc còn ở HongKong.” Văn Sâm : “Ngài nhớ hôm nay là sinh nhật tiểu thư, bảo tôi mang quà trở về cho tiểu thư.”

      Mí mắt Thiên Tuyết liền giật run lên, tức giận ngồi xuống: “ ấy đủ rồi!”

      Mục Thiên Thành đột nhiên cười: “Nghe là cùng chị dâu cãi nhau?’

      nghe ai ?” Thiên Tuyết hỏi. có khả năng ấy lại đem việc này với , mà mình và Uyển Tình cũng cho , từ đâu biết được?

      Mục Thiên Thành nhìn thoáng qua Văn sâm, ý tứ : là .

      Thiên Tuyết vừa suy nghĩ, có chút bất đắc dĩ. khẳn định thường xuyên có cảm xúc, và Uyền Tình phát , nhưng Văn Sâm khẳn định phát . Văn Sâm cũng phải ngu ngốc, có thể đoán được cũng phải lạ.

      Uyển Tình đột nhiên : “Tôi có cùng ấy cãi nhau…..” Trở ngại thông, sâu kín , “Tôi dựa vào cái gì cãi nhau với

      Mục Thiên Thành liếc nhìn cái, gọi như để : “Chị có thể cùng ấy cãi nhau.”

      Trong lòng Uyển Tình nhảy dựng, muốn suy nghỉ lời lẽ này có ý gì, nhằm mắt lại ,: “Tôi đau đầu…. Muốn ngủ chút.”

      Mắt Mục Thiên Thành sáng lên : “Vậy chúng tôi ra ngoài trước, Thiên Tuyết em nhìn đủ rồi, nhìn bình truyền nước biển!”

      Ra khỏi phòng, lôi kéo Văn Sâm : “Xem ra họ làm nhiều việc như vậy, chị dâu cũng phải có cảm giác! Chỉ là có phần mờ mịt mà thôi ~”

      Văn Sâm nhìn kéo tay mình, thanh lạnh lùng : “Buông ra.”

      Mục Thiên Thành liếc nhìn , thấp giọng : “Về phòng nằm nghỉ lát?”

      Văn Sâm bỗng nhiên gạt tay ra: “Tôi về công ty!”

      “Vậy cùng em!”

      Văn Sâm do dự, cũng muốn trở về, Mục Thiên Thành lại vui vẻ bừng bừng kéo ra cửa, thẳng đến khi trời tối mới trở về.

      Trong nhà còn chưa ăn cơm, chờ bọn họ. Uyển Tình truyền hết hai chai nước biển mới tỉnh táo chút, lại ngủ lâu như vậy, tinh thần khôi phục rất nhiều, cùng Mục lão gia ngồi ở vườn hoa hít thở chút khí mới mẻ. Mục lão gia thấy Mục Thiên Thành trở lại, kêu ăn cơm.

      Khi ăn cơm, Mục lão gia hỏi Văn Sâm tình huống ở HongKong.

      Mục Thiên Thành hỏi: “Muốn gọi điện thoại kêu họ trở về hay ?”

      “Thôi .” Mục lão gia vui , “Vì như vậy ảnh hường việc công tác, đáng. Trước cứ để đấy, chờ nó về xử lý.”

      Uyển Tình thấy sửng sốt, muốn từ hôn sao? Có dễ dàng như vậy?

      Mục Thiên Thành thấy ngẩn người, liền gắp đồ ăn vào chén cho , : “Mau ăn! Vừa mới bị sợ hãi như vậy, ăn nhiều chút để bồi bổ, nhìn mặt em đều có chút huyết sắc! Chuyên khác cần lo lắng, họ và Đinh gia từ hôn, em vẩn là bạn của Thiên Tuyết, là khách quý với Mục gia chúng tôi!”

      “Ừ…..” Uyển Tình gật gật đầu, cúi đầu ăn cơm.

      Mục lão gia hỏi: “Chị con có phải thường bắt nạt con hay ? Con cần sợ hãi, bị ức hiếp cứ với ông. Nếu con đồng ý, ông nhận con làm cháu , cho con dựa vào!”

      Mục Thiên Thành khụ tiếng, vội vàng : “Ông người bừa cái gì vậy! Làm sao có thể nhận Uyển Tình làm cháu ?” Uyển Tình làm cháu ông, phải là em với họ sao? Vậy còn gì nữa! Tuy rằng có huyết thống, nhưng đối với người nhà giàu, ra rốt cuộc thành khó nghe.

      “Ông sao thể nhận nó làm cháu ?” Mục lão gia nóng nảy . Ông muốn Uyển Tình làm cháu ông, suy nghĩ hơn nửa năm, bây giờ nhắc tới, càng thấy ông hạ quyết tâm, sao có thề nghe người khác phản đối?

      Mục Thiên Thành quýnh lên, : “Ông muốn cũng phải xem Uyển Tình có đồng ý !”

      phải ông Uyển Tình đồng ý mới nhận sao? Con loạn cái gì!” Mục lão gia xong, cười mỉm chi nhìn Uyển Tình, “Con có đồng ý làm cháu ông hay ?”

      Toàn bộ là chiêu dụ dỗ tiểu bạch thỏ của sói xám!

      Uyền Tình đương nhiên dám đồng ý, nhưng đối mặt với khuôn mặt hiền lành tươi cười như vậy, cự tuyệt nhưng ra được. Tổng càm thấy, như vậy rất tàn nhẫn với ông.

      Mục Thiên Thành nổi giận: “Ông! Ông đừng làm loạn! được! Uyển Tình tuyệt đối thể làm cháu ông!”

      “Vì sao?”

      “Con….Chính là được!”

      Mục lão gia ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nở nụ cười. biết nghĩ đến cái chuyện gì liền cao hứng, ông hưng phấn liền liên tục gật đầu: “Tốt rất tốt…. làm cháu , làm cháu ! Làm cháu dâu có vẻ tốt!”

      Mọi người ngẩn ra.

      Ánh mắt ông nhìn Uyển Tình và Mục Thiên Thành cùng lúc ngẫm nghĩ, Thiên Thành vì sao lại gấp gáp đến vậy, ràng là muốn người ta là em chứ gì? Ai, đều là lão già ông hồ đồ. Nhìn gấp gáp trở về, lại nhanh xuống nước cứu người, còn hô hấp nhân tạo….. À, đều hôn qua nha!

      sai, sai!” Ông liên tục gật đầu, giống như nhìn thấy Uyển Tình vì ông mà sinh cháu.

      Mục Thiên Thành đen mặt: “Ông suy nghĩ cái gì vậy?” Ông ánh mắt cứ nhìn tới nhìn lui là xảy ra chuyện gì?

      Mục lão gia trừng cái: “Con cái đứa này! Con đối với Uyển Tình….Khụ, Con có tình, con phải ! Làm hại ông cả ngày quan tâm hôn của con! khi như vậy, là niềm vui lớn!”

      “Khụ, Khụ, khụ----“ Thiên Tuyết bỗng nhiên bị sặc. Lấy mạng nha! tính toán hơn năm, so ra là kém họ ở đây la hai câu! Nếu ông nhận định Uyển Tình là vợ họ, lại nhảy ra, như vậy trong nhà loạn mới lạ?

      “Tuyết Nhi con sao chứ?” Mục lão gia nghe thấy sặc, nóng lòng hỏi.

      Văn Sâm yên lặng đưa chém canh của mình cho Thiên Tuyết : “Uống chén canh .”

      “Cảm ơn……….”Thiên Tuyết bị sặc đến nước mắt đều chảy ra.

      Mục lão gia vừa nhìn thấy, ánh mắt sáng nhìn Văn Sâm và Thiên Tuyết lại nghĩ tới nghĩ lui.

      ra lại có chuyện như vậy! là sinh nhật Thiên Tuyết, Thiên Dương tự mình trở về được, kêu Văn Sâm mang quà về. Năng lực của Văn Sâm cũng kém, để cậu ta mình ở HongKong, cũng xảy ra chuyện gì! ra ~ là trở về cùng Thiên Tuyết ăn sinh nhật.

      Mục lão gia sờ sờ râu, lúc này ông nảy sinh ý tường giữa Thiên Tuyết và Văn Sâm? Tuy rằng Văn Sâm gia cảnh tốt lắm, nhưng có năng lực, gả Thiên Tuyết cho , rất tốt….

      Ông ở nơi này nghĩ rất nhiều chuyện tốt đẹp, mặc kệ Mục Thiên Thành, vỗ bàn: “Ông ông nên tác hợp loạn uyên ương chứ!”

      Mục lão gia bị làm hoảng sợ, giận dữ: “ Con cái gì? Ngồi xuống cho ta!”

      Mục Thiên Thành chỉ vào Văn Sâm, tay giật giật, có chuyện mà
      http://***************.com/downloads/posts/2777480.png
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 207: Muốn cứu vãn.

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Uyển Tình cảm thấy cự kỳ vô tội, tại hoàn toàn có chen vào chuyện này, đành ngồi đó phiền muộn.

      Mục lão gia vừa thấy, liền lấy gậy đánh liên tục Mục Thiên Thành: “Con vô liêm sĩ! Có biết thương hoa tiếc ngọc hay ! Trước mặt con lại như vậy, con thấy rất đau khổ biết ?”

      ấy đau khổ cái gì? Cũng liên quan đến việc con thích ! Ông người đừng tác hợp loạn như thế, con mới là người đau khổ!”

      “Con còn !” Dù sao cũng ăn no, Mục lão gia ném chén đũa, đuổi theo qua chỗ Mục Thiên Thành liền đánh.

      Uyển Tình mở miệng lớn vài giây, lại ngậm lại, vô tội nhìn Thiên Tuyết.

      Thiên tuyết tức giận đến mở miệng to, nửa ngày mới rống lên: “Các người đủ rồi! Hôm nay là sinh nhật tôi!”

      Rốt cuộc hai người náo loạn nữa, ngoan ngoãn chạy lại an ủi Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nghĩ ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy, liền khổ sở khóc rống lên, nước mắt cùng nước mũi toàn bộ chùi lên người Mục Thiên Thành: “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đinh Thải Nghiên phá hư tôi thôi, các người cũng muốn phá hư tôi sao?”

      “Được, được rồi……… sai rồi, sai rồi!” Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua Mục lão gia, nghĩ người muốn phá hư đầu tiên cũng phải mình, tại sao em trách ông nha?

      Thải Nghiên về nhà, chín giờ tối. Tiết Lệ Na thấy có vẻ gì đúng, lại ngửi được ngừơi đầy mùi rượu, có chút kinh ngạc: “Con phải đến sinh nhật Thiên Tuyết sao? Sao lại biến thành như vậy?”

      Thải Nghiên chuyện, lôi kéo tay bà về phía phòng của mình. Tiết Lệ Na đoán: Khẳng định xảy ra chuyện, dám lộ ra sợ hãi, ở trong phòng Đinh Chí Cương nghe thấy, liền theo vào phòng.

      Cả người Thải Nghiên phát run ngồi ở giường, ôm chặt hai tay: “Mẹ….”

      “Làm sao vậy?”

      Thải Nghiên vô tội nhìn bà: “Con chút nữa giết chết Uyển Tình….”

      “Con ----‘ Tiết Lệ Na kinh ngạt, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, sợ hãi thấy Đinh Chí Cương vừa xuất ở cửa. Tuy rằng biết có khả năng, nhưng bà vẫn hạ thấp thanh, “Sao lại thế này? Con bé kia làm cái gì?”

      Thải Nghiên lắc đầu năng lộn xộn: “ ta có làm cái gì, nhưng con cái gì cũng làm…..Bị Mục gia thấy, bọn họ muốn từ hôn! Mẹ, Con phải làm sao bây giờ? Con muốn từ hôn! Từ hôn, cái gì cũng có!”

      tuy rằng biết vì sao Mục Thiên Dương lại coi trộng , nhưng ràng , trừ bỏ Mục Thiên Dương, còn có cành cửa hào môn nào cao hơn vừa ý ! có khả năng buôn tha cơ hội này, phải cứu vãn!

      Tiết Lệ Na kéo , hỏi việc xảy ra, bên mắng Uyển Tình vài câu, còn bên : “Con sao lại hồ đồ như vậy? Sao khống chế chút! Muốn giết chết ta, còn nhiều cơ hội mà, con sao lại ở Mục gia gây án?”

      “Con lúc ấy chỉ muốn giết chết ta, ở đâu mà suy nghĩ nhiều như vậy? Hơn nữa, con muốn thành công, liền phải như thế, ta ở đó chết đối chứng, làm sao lại có thể ảnh hưởng đến con?”

      “Con…..”

      “Mẹ mau nghĩ biện pháp giúp con, làm sao bây giờ!” Thải Nghiên quát, thanh vừa ngoan độc vừa sợ hãi, “Nếu như bị ba biết, Mục gia từ hôn, chỉ sợ Đinh gia chúng ta cũng còn vị trí! Mẹ thấy tại ba rất chán ghét chúng ta sao?”

      “Con---“ Tiết Lệ Na cứng lại, thầm nguyền rủa Đinh Chí Cương vài câu, hỏi: “”Mục Thiên Dương có biết chuyện này ?”

      “Con làm sao mà biết?” Thải Nghiên , “ tại ở HongKong, cũng biết ông có gọi điện thoại cho hay ….”

      Tiết Lệ Na nghĩ nghĩ, cầm tay : “Đừng vội. Cái lão già kia phải người hồ đồ, cho dù thấy, khẳn định diều tra ràng. Ông ta thích Uyển Tình như thế nào, nhưng Mục Thiên Dương thích con, ông ấy nhất định xúc động mà gọi cho Mục Thiên Dương, nếu Mục Thiên Dương tin, còn làm ảnh hưởng tình cảm ông cháu. Mẹ doán chừng, Mục Thiên Dương bây giờ còn chưa biết, con thừa dịp này gọi điện thoại cho , qua việc này chút cho nghe, làm cho như mình là người bị hại!”

      “Như vậy được ?” Đầu óc Thải Nghiên bây giờ rất loạn, vừa rồi lại uống mấy chai rượu, cơ bản hiểu tình.

      tại ngoài làm như vậy, còn có thể làm gì? Trừ khi con có thể làm con bé kia sụp đổ! Nhưng con bé đó cũng phải danh tiếng gì, có thể làm gì với ? Con nhanh tấm rửa chút, mẹ pha cho con ly trà giải rượu!”

      Tiết Lệ Na xong, ra khỏi phòng. Thải Nghiên bắt đầu nắm tóc, vào phòng tắm tắm rửa. Tắm rửa xong ra, đầu ốc quả nhiên còn hỗn loạn. Tiết Lệ Na đợi , bưng trà giải rượu beeb cạnh lên, : “Con cảm thấy Thiên Dương rất khó nắm bắt, có chút sợ…….. cũng biết có làm được ?”

      “Như thế nào được?” Tiêt Lệ Na , “Chuyện giữa nam nữ, lúc đơn giản, lúc phức tạp. Con là vị hôn thê của , ở giường triền miên qua, làm sao con bé kia lại hơn con? Lời thổi bên gối, tâm của chắc chắn ở nơi này!”

      Tay Thải Nghiên run lên, ngượng ngùng cho bà biết mình và Mục Thiên Dương lúc đó căn bản phát sinh qua chuyện gì. Nhưng mặt mũi tốt, loại chuyện riêng tư này cũng chưa qua với ai, ngay cả Chu Khải Quốc cũng chưa . Trong lòng có chút lo lắng, Mục Thiên Dương năng đàng hoàng, thấy việc phải như vậy.

      “Con đừng run lên! Bình tĩnh chút, đừng cho Mục Thiên Dương nghe ra sơ hở.”

      biết.” Thải Nghiên , “Mẹ ra ngoài, cho con nghỉ nghơi . Ba con ở ngoài đó đừng lộ ra dấu vết, con bé kia dù gì cũng là con ruột của ông ta.”

      “Mẹ còn biết sao?” Tiết Lệ Na dặn , “Con nên hiểu việc đừng làm hỏng.”

      Thải Nghiên gật đầu , tiễn bước bà, khóa cửa, muốn nghỉ ngơi lát, bình tĩnh hơn nhưng lại sợ Mục gia gọi điện thoại cho Mục Thiên dương. Lỡ mình gọi trễ hơn mười hay mười lăm phút, phải hay sao?

      hít sâu hơi, cũng chấp nhất nhiều như vậy, lấy điện thoại. phút sau, mới điện thoại mới được nghe, truyển đến thanh mệt mỏi của Mục Thiên Dương: “Alo?”

      “Thiên Dương……”Thải Nghiên tiếng, thanh thể khống chế trở nên nghẹn ngào,” Thiên Dương, khi nào trở về? Em rất nhớ .”

      Mục Thiên Dương dừng chút, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

      Thải Nghiên biết như thế nào, khóc nức nở lên.

      Mục Thiên Dương gõ bàn, mở máy tính ra ở bên trong chuyện phím, ở với Mục Thiên Thành. Hôm nay là sinh nhật Thiên Tuyết, Đinh Thải Nghiên tới Mục gia, hơn phân nửa là ở bên đấy xảy ra chuyện. Vậy Uyển Tỉnh như thế nào? Uyển Tình có sao hay ?

      Gõ nửa ngày, có người trả lời, đành phải nhắn Văn Sâm, kết quả cũng có người trả lời.Tiếp theo vào QQ nhắn với Thiên Tuyết và Uyển Tình, vẫn có người trả lời. Tốt lắm, xem ra hôm nay ai có tâm trạng lên mạng.

      “Ngoan, đừng khóc.” Mục Thiên Dương ôn nhu , “ cho biết, xảy ra chuyện gì?”

      Thải Nghiên nghe thấy thanh an ủi trong lời , đột nhiên cảm thấy mình lo lắng nhiều.Mục Thiên Dương ôn nhu bao nhiêu với , chỉ là bận công tác quá mà thôi, kỳ trong lòng vẩn có . hít mũi: “Hôm nay sinh nhật Thiên Tuyết, kết quả gặp Uyển Tình…..”
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :