1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 198: Nấu cơm ~

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      Thiên Tuyết thở dài, đưa tay ném vé máy bay ở bàn, ôm gối ôm tựa vào sô pha.

      Uyển Tình rút khăn tay ra, tiếp tục khóc, khóc đến mức khóc được nữa, ngồi ngẩn người, cái mũi vẫn cứ nhịn được hít ra hít vào.

      Mãi đến khi trời tối rồi, bà Trương lại đây mở đèn lên, khó xử hỏi: "Hai vị tiểu thư, muốn ăn cơm ?"

      Thiên Tuyết vô lực đứng lên: "Ăn cơm thôi."

      Bà Trương liếc mắt cái lầu: "Vậy tiên sinh. . . . . ."

      Thiên Tuyết nhìn Uyển Tình, Uyển Tình né tránh ánh mắt của . vui : " gọi ấy!"

      "Tớ !" Uyển Tình cự tuyệt thẳng, chạy tới cầm tay , "Cậu ! Cầu xin cậu, tớ dám!"

      Thiên Tuyết nhịn được thở dài sâu, muốn trách mà trách được. sợ trai, còn có cái gì để chứ?

      đúng là nhịn được đồng tình với trai, ồn ào nửa ngày, mọi người biết ấy tức cái gì, quả thực là quá thất bại rồi!

      "Cậu ." Thiên Tuyết vỗ vỗ bờ vai của , "Yên tâm sao đâu, ấy đánh cậu." Còn kém lấy máu thịt của mình cho cậu ăn, nào nỡ đánh cậu.

      Uyển Tình do dự chút, thấy chịu giúp đỡ, đành phải tự mình lên.

      đến bên ngoài thư phòng, xoay nắm cửa, xoay được, bên trong bị khóa trái . dừng lại, do dự lát, gõ gõ cửa. Bên trong có đáp lại, đứng vài phút, trong lòng rất khó chịu, xoay người xuống lầu.

      Thiên Tuyết hỏi: "Người đâu?"

      " ta mở cửa." Uyển Tình cầm lấy bát lấy thêm cơm cho mình.

      Thiên Tuyết thở dài, cũng lười quản. Người kia quá ngây thơ!

      Ăn xong cơm chiều, Uyển Tình trở về phòng nghỉ ngơi. Tắm rửa xong sớm nằm lên giường, miên man suy nghĩ trận, liền ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, phát gối đầu bên cạnh có dấu vết có người ngủ, có lẽ Mục Thiên Dương trở về phòng ngủ.

      cảm xúc phức tạp thở dài, biết nên làm cái gì bây giờ. Xuống lầu cùng Thiên Tuyết ăn bữa sáng, vẫn cứ thấy được bóng dáng của . Thiên Tuyết hỏi: " tớ rồi?"

      : " biết."

      Thiên Tuyết sửng sốt, cậu biết ai biết nha? Chẳng lẽ còn giận dỗi, đó cũng là chuyện tốt! quay đầu hỏi bà Trương: " cháu làm?"

      "Ừ, sáu giờ rồi." Bà Trương .

      Thiên Tuyết nghe xong, bí hiểm nhìn Uyển Tình cái: "Sớm như vậy? ấy vẫn còn tức giận?"

      ". . . . . ."

      "Lần này cậu tự cầu nhiều phúc !" Thiên Tuyết thở dài.

      Uyển Tình phiền chán đứng lên: "Tớ đây."

      "Cậu còn à?"

      " cũng vô dụng nha." Uyển Tình lẩm bẩm, cầm theo bộ quần áo làm được giặt sạch ra ngoài, "Cậu vẫn hay ?"

      ". . . . . ." Thiên Tuyết kêu rên tiếng, đuổi kịp tốc độ của .

      Buổi chiều sau khi tan tầm, Uyển Tình mang siêu thị mua đồ ăn. rất nghi hoặc: "Mua đồ ăn làm gì? Cậu muốn tự mình nấu cơm? Cậu phải về nhà?! Đó là điều thể! Qua hai ngày đợi ấy bớt tức giận hãy trở về, bằng người chịu khổ cũng là cậu."

      Uyển Tình đột nhiên đứng lại, hỏi : "Cậu chúng ta như vậy tính cái gì nhỉ?"

      "A?"

      "Tớ giống như là món đồ chơi đùa giỡn làm ta vui vẻ." Uyển Tình sâu kín thở dài, "Thiên Tuyết, cậu có thể khinh thường tớ hay ?"

      "Mình có khinh thường cậu!" Thiên Tuyết , " tớ cũng có khinh thường cậu. Có lẽ chính ấy cũng cậu đối với ấy có ý nghĩa gì, nhưng có thể khẳng định chút, cậu đối với ấy đặc biệt, nếu ấy làm sao gây với chính mình? Nếu cậu chỉ là cái công cụ, bất luận kẻ nào đều có thể thay thế, cậu sớm bị thay thế! Lời hay lắm, cậu Đinh Uyển Tình cái gì đều có, đáng ấy lo lắng như thế. Nhưng mà ấy phí công rồi, trừ bỏ ấy, cũng chỉ cậu có thể lý giải nguyên nhân trong đó!"

      Uyển Tình bị được đầu óc có chút loạn, giống như có đồ gì miêu tả sinh động. Nhưng thở ra được! vỗ vỗ đầu, đẩy xe mua sắm về phía trước.

      Thiên Tuyết thở dài, chậm rãi đuổi kịp. Có số việc, cũng hiểu, cho dù hiểu, cũng muốn vạch trần. đồng tình với nỗi khổ của trai, cũng đồng tình cảnh ngộ của Uyển Tình. muốn thương hại trai, nhưng nếu buông tha cho Uyển Tình, cũng ngăn cản.

      Mua mấy thứ đồ ăn, thanh toán xong, Uyển Tình đột nhiên cảm thán bực bội: "Tớ mua nó làm gì? Bà Trương mỗi ngày đều có mua đồ ăn."

      Thiên Tuyết sửng sốt, nhìn : "Cậu muốn tự mình nấu cơm?"

      Động tác xách đồ ăn dừng lại lát: "Tớ ngày hôm qua đáp ứng ấy, hôm nay nấu cơm chiều cho ấy."

      Thiên Tuyết nhìn , ánh mắt chậm rãi trừng lớn: "Cậu là . . . . . . Cậu—— tự mình nấu cơm cho ấy ăn? !"

      "Ừ."

      " thôi. . . . . ." Thiên Tuyết vội vàng đẩy trước, "Cậu sớm! Chúng ta làm phong phú chút, khẳng định bực bội."

      Trở lại biệt thự, Uyển Tình nấu cơm, Thiên Tuyết trợ thủ. Vài phút sau, Uyển Tình và bà Trương chịu nổi tay chân luống cuống của (Thiên Tuyết), đuổi (Thiên Tuyết) ra ngoài, bà Trương làm trợ thủ.

      "Đừng mà, mình muốn học." Thiên Tuyết đeo bám bên, "Lên được phòng lớn, xuống được phòng bếp mới dễ gả ! Tớ muốn làm đại tiểu thư quần áo đưa đến tận tay, cơm đưa đến tận miệng!"

      "Cậu bao nhiêu năm như vậy đều quần áo đưa tận tay, cơm đưa đến tận miệng, có quan hệ gì chứ?" Uyển Tình .

      Thiên Tuyết giận: "Đinh Uyển Tình!"

      "Được được được, tớ sai rồi, cậu có thể làm." Uyển Tình vội vàng .

      Thiên Tuyết hừ tiếng: " ai là lần biết, mình từ từ học, ngày nào đó biết làm?"

      "Vậy cũng đúng." Uyển Tình , "Tớ lần đầu tiên nấu cơm, cơm khô nấu thành cháo, xào củ sen còn thêm bột —— củ sen có tinh bột, cần thêm bột vào canh."

      "A ~" Thiên Tuyết ngơ ngác nháy mắt vài cái , "Ít nhất cậu còn biết xào rau phải thêm bột vào canh. Tí nữa cậu xào cho mình xem, mình nhìn xem là chuyện gì xảy ra."

      Uyển Tình làm vài món thức ăn, bà Trương : "Đinh tiểu thư có thể làm."

      "Cháu tùy tiện làm thôi." Uyển Tình xấu hổ cười, " được ngon như thức ăn bà Trương làm."

      "Đinh tiểu thư rất có năng khiếu ."

      Thiên Tuyết hối hận : "Mình vốn có năng khiếu. Gặp các người biết làm như vậy, mình muốn từ bỏ dự định xuống bếp rồi! Ngoan ngoãn làm sâu gạo, ai lại biết cái này phải công hiến đối với xã hội sao? cho phép mình xuống bếp gặp gây thành hỏa hoạn, đó là chuyện hao tài tốn của!"

      Cầm đồ ăn bưng lên bàn, (Thiên Tuyết) với Uyển Tình: "Gọi điện thoại cho trai mình."

      Uyển Tình có chút do dự: "Đợi chút cũng nên trở lại rồi?"

      Thiên Tuyết bất mãn liếc nàng: "Cậu ngày hôm qua làm ấy bực bội thành cái dạng gì? Đương nhiên phải chủ động chút, bằng cẩn thận bực bội tiêu, trăm lần OOXX làm chết cậu!”

      "Ai nha! Cậu ——" Uyển Tình bị mặt trận đỏ bừng, buồn bực cầm di động vừa vừa gọi điện thoại, lát sau quay đầu, "Tắt máy."

      "Vậy gọi số văn phòng của ấy! Hoặc là của thư ký!"

      "Tớ có những số điện thoại này."

      Thiên Tuyết suy nghĩ chút: "Vậy gọi Văn Sâm."

      "Cũng có."

      Thiên Tuyết vừa nghe, buồn bực trừng mắt nhìn vài giây, lấy di động của mình ra: "Quên , mình gọi!" bấm số xong, vừa nghe, "Nha ~ mình sao bị cắt máy?"

      Uyển Tình: . . . . . .

      "Mình dùng điện thoại cố định." Thiên Tuyết từ ghế đứng lên, đến phòng khách.
      Last edited: 6/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 199: Hâm mộ

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      Uyển Tình ngồi xuống, nhìn chằm chằm đồ ăn bàn ngẩn người.

      lát sau, Thiên Tuyết đến bên người , đưa cho hai vé máy bay: "Đừng đợi nữa, ấy Hongkong." Ngày hôm qua ràng là ba vé máy bay, hôm nay biến thành hai vé, trừ ấy, ai còn dám lấy?

      Uyển Tình cầm lấy vé máy bay nhìn thoáng qua, đột nhiên nhớ tới tối hôm đó, : mỗi ngày ở nhà ngốc, có hơi nhàm chán. Có phải bởi vì như vậy hay , dự định mang và Thiên Tuyết Hongkong chơi?

      thầm cười, làm sao có thể, ý tưởng này quá hoang đường!

      Bỏ vé máy bay xuống, : "Hai chúng ta ăn . Đúng rồi, buổi chiều người chuyển phát nhanh gọi điện cho tớ, giấy thông báo trúng tuyển có rồi, tớ bảo đặt ở cửa phòng bảo vệ nhận, tính ngày mai trở về lấy, thuận tiện nghỉ ngày, qua hai ngày rồi trở về."

      Thiên Tuyết gì: "Cậu điên rồi? Cậu thể chờ ấy về rồi hãy ?"

      "Tớ từng qua với ta, ta lúc mẹ tớ nghỉ phép tớ có thể trở về. Tí tớ gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ ngày kia nghỉ phép."

      "Tùy cậu. . . . . . Tùy cậu đó!" Thiên Tuyết là quản được rồi.

      Sau khi trở về phòng, Uyển Tình lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương. Lần này mở máy rồi, nhưng gọi mấy lần liền đều có người nghe. sững sờ bỏ điện thoại xuống, đối với việc tức giận, nên sợ hãi, lại giống như trước sợ hãi đến vậy. cũng biết xảy ra cái gì, thầm nghĩ đến cá tính hỉ nộ vô thường của người nọ, nếu nhanh giải quyết việc này, những ngày trong tương lai e rằng nước sôi lửa bỏng.

      Muốn ngủ lại ngủ được, Uyển Tình đứng lên, đến thư phòng cầm laptop ôm trở về phòng, ngồi ở giường lên mạng. Vừa lên QQ, liền nhận được tin nhắn của Thiên Tuyết : " ngủ được?"

      "Ngủ được. "

      "Cậu chưa vào nhóm lớp học?"

      " có."

      "Chờ chút."

      1 phút sau, Uyển Tình liền nhận được lời mời tiếp nhận, bấm đồng ý, góc dưới bên phải điên rồ sáng dứt. Uyển Tình mở ra chút, đầu tiên là cửa sổ nhóm tán gẫu, sau đó là lời mời kết bạn với từ các bạn học cùng lớp. từng bước từng bước bấm đến mềm tay, rốt cục xử lý xong toàn bộ lời mời của bạn học, mới phát nhóm bên trong quét màn hình, mọi người thảo luận chuyến du lịch tốt nghiệp .

      Uyển Tình kỳ quái, gửi thư tán gẫu cho Thiên Tuyết: du lịch tốt nghiệp gì?

      Thiên Tuyết: bọn họ muốn du lịch. Yên tâm tốt lắm, có chuyện gì của hai chúng ta, khẳng định đồng ý .

      Vừa xong, liền có người gửi Uyển Tình thư tán gẫu, Uyển Tình mở ra chút, là Sở Thiệu.

      Sở Thiệu: Cậu hay ? Chúng ta chuẩn bị Tây Tạng với Nội Mông Cổ, khả năng còn có thể ra nước ngoài.

      Đinh Uyển Tình: , có thời gian.

      Sở Thiệu: hả. Chúng ta qua vài ngày xuất phát, nếu đến lúc đó muốn liền cho tớ biết.

      Đinh Uyển Tình: Được.

      Sở Thiệu tiếp theo để ý , lại chạy tới nhóm hàn huyên ——

      Sở Thiệu: Mục Thiên Tuyết, sắp đến sinh nhật cậu rồi? Năm nay tổ chức như thế nào? Nếu cần, chúng tớ chờ cậu qua sinh nhật mới .

      Mục Thiên Tuyết: Tớ năm nay tổ chức sinh nhật, các cậu cần quan tâm tớ.

      Trương ××: thể nào? Cậu năm nay là mười tám tuổi ? Mười bảy tuổi làm lớn như vậy, mười tám tuổi còn phải càng lớn hơn nữa?

      Mục Thiên Tuyết: này cậu cũng hiểu rồi! Tớ tự có suy tính của tớ, dù sao năm nay làm, chỉ có người nhà bọn tớ ăn cơm, Khách khứa cũng đều ko có.

      Lí ××: Quả nhiên làm? ! Đỗ Thiến ba ta điệu thấp như thế, sinh nhật 18 tuổi của ta đều làm cho ta làm to như vậy! Cậu cư nhiên làm? biết còn tưởng rằng công ty nhà cậu đóng cửa rồi!

      Mục Thiên Tuyết: vậy cậu hỏi chút Đỗ Thiến qua xong sinh nhật mười tám tuổi tình huống gì?

      Đỗ Thiến luôn luôn giao tiếp với Thiên Tuyết đúng lúc này câu: Sau sinh nhât 18 tuổi, chính là yết giá bán ra mà! tại còn có người muốn đến cầu hôn, sớm biết thế ta liền lén lút qua.

      Mọi người vừa nghe, nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra, đống thiên kim tiểu thư cũng bắt đầu ai thán, từ mười tám tuổi trong nhà tổ chức yến hội, chính thức giới thiệu các cho ngoại giới, tại liền đống người tới cửa chú ý nha!

      Tán gẫu xong, đống người mà bắt đầu hâm mộ Thiên Tuyết: cậu là thương cậu nha! lấy cậu làm công cụ lợi ích! Mười tám tuổi giới thiệu cậu ra ngoài, ràng là cho cậu vài năm tự do nha! Rất hâm mộ! Tớ cũng muốn trai như vậy!

      Đột nhiên, có người : Liễu Y Y đến rồi, Liễu Y Y cậu du lịch tốt nghiệp hay ?

      Sở Thiệu: đừng hỏi ấy! Lão tử chịu áp bức ba năm , du lịch tốt nghiệp tuyệt đối thể mang ! Bằng các cậu chờ nhặt xác cho tớ ! , các cậu thu được thi thể của tớ! ấy khẳng định thừa dịp các cậu chú ý, đẩy tớ xuống vách núi đen, đẩy mạnh dòng nước xiết, hoặc là dứt khoát phân tớ thành nhiều mảnh! ! ! !

      Liễu Y Y: . . . . . .

      Sở Thiệu: cậu nhanh nhanh biến mất! Biến mất! Lập tức tuân lệnh, Liễu Y Y lui bước!

      Liễu Y Y: tớ .

      Bên trong nhóm lặng im vài giây, Sở Thiệu lại : Liễu Y Y, cậu biết mình nên xin lỗi tớ?

      Liễu Y Y: xin lỗi cái gì?

      Sở Thiệu: ba năm nay, chính cậu cậu đánh tớ bao nhiêu lần? Trước mặt các bạn cùng lớp, cậu xin lỗi phải xong sao? Huống hồ, đây là mạng, cậu kêu cái a mèo a cẩu giúp cậu đánh chữ chúng tớ cũng biết.

      Liễu Y Y: đáng đời cậu!

      Sở Thiệu: Cậu! ! ! ! ! Liễu Y Y! ! ! ! ! ! Cậu thực quá đáng có biết hay ? Cậu nữ sinh như vậy, chút chỗ tốt đều có! Ba năm cùng học, ai gặp qua chuyện với cậu? Cậu quái gở cũng nên quái gở thành bộ dạng như vậy! Mỗi ngày mặc quần áo bụi lọt được, mang cái kính mắt xấu thể xấu hơn, người xấu nhiều tác quái!

      Liễu Y Y: Sở Thiệu! Cậu khốn khiếp!

      Bên trong nhóm yên tĩnh ước chừng 1 phút, có người chuyện.

      Uyển Tình mở ra đánh chữ, đánh vài chữ, lại xóa , cuối cùng gửi cho Sở Thiệu thư tán gẫu: Cậu như vậy, Liễu Y Y rất buồn.

      Sở Thiệu rất nhanh trả lời : Tớ còn buồn! Cậu bị ấy đánh ba năm.

      Uyển Tình nghĩ nghĩ, cúi đầu đánh chữ, đánh nửa ngày, lại xóa , cuối cùng : chúng ta phải ấy, biết trong lòng ấy nghĩ gì, nên phải cùng nhau hóa giải. Khả năng, ấy có nỗi khổ riêng.

      Sở Thiệu: đánh tớ còn có nỗi khổ?

      xong, lại vào trong nhóm mắng Liễu Y Y. Liễu Y Y luôn online, lại cũng lại, càng nháo càng hăng say, huyên náo đến mức mọi người nhất trí giúp đỡ Liễu Y Y, để xin lỗi Liễu Y Y.

      Lúc này, Thiên Tuyết gửi cho Uyển Tình thư tán gẫu: Sở Thiệu hôm nay đúng, có phải uống rượu hay ?

      Uyển Tình: tớ làm sao mà biết? Phỏng chừng là mượn rượu làm càn .

      -

      Khách sạn Lệ Tinh Hongkong.

      Mục Thiên Dương tắm rửa xong từ phòng tắm ra, suy nghĩ là ai liên tục gọi cho năm cái điện thoại, đến trước bàn học, di động lại vang lên. vội vàng cầm lên vừa thấy, có loại cảm giác mãnh liệt là Uyển Tình, lại thấy được "Đinh Thải Nghiên gọi" .

      phiền chán hơi nhíu mi, tình nguyện nghe: "A lô."

      "Thiên Dương." thanh Đinh Thải Nghiên ngọt ngào truyền đến, "Nghe Hongkong ?"

      "Ừ, làm sao vậy?" Mục Thiên Dương trong lòng bên trong mặc niệm ba lần"Đây là vị hôn thê", thanh rốt cục có chút ôn nhu, "Nhớ ?"
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 200: Rối loạn

      Edit: Hanri
      Beta: minhhy299

      Đinh Thải Nghiên cười: “ cứ ? Nghe phải khai trương chi nhánh công ty ở thành phố C, bận rộn chết rồi? lâu cùng em ăn cơm.”

      "À. . . . . . Sau khi trở về liền với em."

      " sao!" Đinh Thải Nghiên , "Em tại cũng muốn làm, thỉnh thoảng cùng nhau ăn bữa cơm chiều là được rồi."

      ". . . . . ." Lẽ nào trước đây phải như vậy sao?

      "Đúng rồi, cuối tuần là sinh nhật Thiên Tuyết, em gọi điện thoại chính là muốn hỏi chút, nên chuẩn bị cho em ấy quà gì tốt."

      "Năm nay em ấy chỉ tổ chức bữa tiệc sinh nhật tại nhà, có khách, em mua gì tuỳ ý."

      "Sao lại tổ chức sinh nhật vậy? Em ấy phải mười tám tuổi rồi sao?"

      "Chính là bởi vì mười tám tuổi, mới tổ chức." Mục Thiên Dương cũng lười nhiều với . Dù sao bọn họ rất nhanh giải trừ hôn ước, những việc liên can đến tương lai Thiên Tuyết, được tham dự.

      Đinh Thải Nghiên thấy muốn nhiều lời, cũng tiện hỏi, trong lòng lờ mờ bất mãn.

      "Thiên Tuyết thi vào trường cao đẳng thế nào?" tìm đề tài tán gẫu.

      " lắm."

      Đinh Thải Nghiên cứng lại, cười : "Có lẽ kết quả tồi đâu, người làm này cũng quan tâm em mình chút?"

      "Ừ, gần đây bận quá."

      Đinh Thải Nghiên thở dài: "Vậy nghỉ ngơi cho tốt, em chờ trở về." quá bận rộn , bận đến nỗi ngay cả thành tích em mình thi vào trường cao đẳng cũng quan tâm, làm sao có thời giờ nhìn tới ?

      Tắt điện thoại, sau lưng lập tức có thân thể xích loã dán chặt vào, hai tay người đàn ông cởi áo choàng tắm của ra, từ sau lưng xoa nắn nơi cao ngất mềm mại của : "Như thế nào? Trò chuyện vui?"

      "Ai nha, đáng ghét!" Đinh Thải Nghiên hờn dỗi mắng câu, xoay người song song cùng Chu Khải Quốc ngã xuống giường, "Em cần gì quản vui hay , chúng ta vui vẻ là tốt rồi ~"

      "Đúng! Thừa dịp ở đây, chúng ta ở nơi này khoái hoạt"

      "Ừ. . . . . ." Tiếng rên rỉ thở dốc vang lên, bọn họ bắt đầu cuộc hành trình vụng trộm.

      -

      Mục Thiên Dương tắt điện thoại, mới phát năm cuộc gọi nhỡ trước đó đích thị do Uyển Tình gọi tới. Đáng tiếc, tâm tình cũng vì thế mà chuyển biến tốt hơn, vừa nghĩ đến dấu mình kết giao với nam sinh, liền hận thể bóp chết !

      vẫn cảm thấy, cái lá gan đó. Nhưng nghĩ tới, ngay cả làm cũng làm rồi! Có lẽ chỉ là cùng bạn học xã giao bình thường, nhưng vẫn là chịu nổi. Cứ như là, chỉ cần muốn, có thể phản bội bất cứ lúc nào! khả năng rất lớn che dấu chân tướng, nếu có ngày, cùng chỗ với nam nhân khác, nháo đến cùng thề nguyền sinh tử có nhau, sau đó sinh con dưỡng cái mới cho biết, tuyệt ngoài ý muốn!

      Nữ nhân này . . . . . . nên buông tha cho ! Cách xa chút! Nếu muốn phản bội , muốn làm hại , phòng được! Hoàn toàn phòng được. . . . . .

      Mục Thiên Dương thống khổ ngồi giường, qua lâu, cầm lấy điện thoại muốn gọi lại, lại từ bỏ ý định. Dựa vào cái gì muốn gọi lại? đúng là nắm trong lòng bàn tay! Nếu lại thỏa hiệp, trèo lên đầu giễu võ gương oai!

      Mục Thiên Dương ném điện thoại, phiền chán ở trong phòng tới lui. Cuối cùng, mở máy tính, nhìn thấy bức vẽ QQ buồn cười kia, ma xui quỷ khiến đăng nhập vào. Thứ này nhiều năm rồi cần, nhìn thấy Uyển Tình sử dụng, liền nhảy ra thêm vào. Thiên Tuyết nhìn thấy sổ tài khoản năm số của , ầm ỹ đòi đáp lại.

      Chat trực tuyến với Thiên Tuyết, phát ra tin tức: "Uyển Tình có đây ?" Uyển Tình quen nick.

      Thiên Tuyết hoảng sợ, nửa ngày mới đáp: "Vừa rồi còn lên, hằn là chưa out."

      Mục Thiên Dương hơi mở ra nick hình avatar Uyển Tình, bưng Whiskey lên bên cạnh uống ngụm, biết muốn gì. Cuối cùng, đánh cái cách, phát ra sợi chỗ trống tin tức.

      Uyển Tình xem tin tức bên trong hỗn loạn, Sở Thiệu phỏng chừng là uống rượu. thấy Liễu Y Y onl, nhưng vẫn lời nào, hiểu sao cảm thấy rất khó chịu.

      Liễu Y Y tại là nét mặt gì? khóc sao?

      mở nick Sở Thiệu ra chút: "Cậu đừng nổi điên. Liễu Y Y phải như cậu nghĩ."

      Sở Thiệu: vậy là như thế nào? Cậu hẳn cũng biết.

      Đinh Uyển Tình: Liễu Y Y vì sao chỉ đánh cậu, đánh người khác?

      Sở Thiệu: ấy có bệnh!

      Đinh Uyển Tình: lần đó chở cậu xe đạp, nhưng ấy căn bản chở nổi, vẫn là kiên trì, cả người đều mồ hôi!

      Sở Thiệu: ấy áy náy!

      Uyển Tình gì, thấy lại nổi điên bên trong nhóm, ràng dứt khoát sổ chuyện phiếm, mở PPS ra xem phim.

      Vài phút sau, hình avatar Sở Thiệu nhảy lên dưới góc bên phải, vội vàng mở ra, cũng là tin tức trống. nhịn được thở dài, đánh câu: Sở Thiệu, cậu cái người ngu ngốc này!

      Sở Thiệu đáp lời, nghĩ nghĩ, biết có nên với hay . Bắt đầu đánh chữ, lại xóa, lại đánh, lại xóa. . . . . .

      Giống như, có hơi xen vào việc của người khác rồi?

      Hay là cần , cũng phải chuyện của .

      Uyển Tình muốn đóng cửa chuyện phiếm cửa sổ, đột nhiên phát ——

      Ta ×! Cái này phải Sở Thiệu!

      cả kinh, thiếu chút nữa cầm máy tính ném lên mặt đất.

      Sở Thiệu dùng là là hình avatar hệ thống, tin tức thứ nhất nhận được trước còn bị dọa nhảy dựng, nghĩ đến Mục Thiên Dương, bởi vì Mục Thiên Dương cũng là dùng hình avatar này! nghĩ tới, tại là Mục Thiên Dương!

      cái câu "Sở Thiệu, cậu cái người ngu ngốc này!" trong khung chuyện phiếm kia, lập tức thấy toàn thân lạnh cả người. nghĩ như thế nào? nghĩ như thế nào. . . . . .

      Chết rồi. . . . . .

      chết chắc rồi!

      nhất định làm sống bằng chết!

      Mục Thiên Dương nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cười lạnh ra tiếng, ngụm uống sạch ly Whiskey bên cạnh, đứng lên, cước đá máy tính xuống đất.

      Uyển Tình thấy logout, ném máy tính, nhanh chóng chạy vào phòng Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết! Mau tới đây!"

      "Làm sao?" Thiên Tuyết xem điện ảnh, bị lôi kéo, cuống quít bấm nút tạm dừng, dép lê đều kịp mang liền theo vào phòng.

      Uyển Tình ôm đầu run lẩy bẩy, chỉ vào màn hình, biểu tình muốn khóc: "Làm sao bây giờ? Cậu làm sao bây giờ?"

      Thiên Tuyết vừa thấy, phẫn nộ nhào qua bóp cổ : "Cậu thực thông đồng cùng ? ! Cậu còn để tôi vào mắt! ! ! !"

      "Đây là cậu!" Uyển Tình kêu to.

      Thiên Tuyết sửng sốt, vội vàng đứng lên nhìn máy tính, quả nhiên nhìn thấy tên tiếng của Mục Thiên Dương và sổ tài khoản năm số kia.

      "Cậu. . . . . ." Thiên Tuyết cả kinh, trừng mắt Uyển Tình, "Cậu đây là làm cái gì?"

      "Tớ cà Sở Thiệu chuyện phiếm! Ai biết cậu đột nhiên gởi thư tín tin tức đến, bọn họ hình avatar là như nhau, tớ lại chú ý! Kết quả. . . . . . Gửi sai người rồi. . . . . ." Uyển Tình giống như tận thế tới vậy, nhìn , "Làm sao bây giờ? cậu logout, khẳng định bỏ qua cho tớ. . . . . . Thiên Tuyết, cậu giúp giúp tớ. . . . . ."

      Thiên Tuyết lập tức co người ngồi ở giường: "Đừng tìm tớ! Tớ cũng xong đời!" Uyển Tình dưới mí mắt thông đồng dưới với người ta, chính là biết mà báo nha, khẳng định chết chỗ chôn thân, là hình phạt tốt?

      Uyển Tình co hai chân mình, cằm gục đầu gối khóc. sợ đối phó mình, sợ thương tổn mẹ ! là ma quỷ! Chọc mất hứng, chuyện gì cũng làm được. . . . . .

      Thiên Tuyết đột nhiên phẫn nộ nhìn : "Cậu sao có thể như vậy nha! Cậu sao có thể cùng Sở Thiệu chỗ? ! Cậu có biết hay tôi đối với cậu ——"
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 201: Lại có chuyện như vậy

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Thiên Tuyết chỉ vào (Uyển Tình), đột nhiên nên lời. ra sao? Cho (Uyển Tình) cười (Thiên Tuyết) si tình sao? (Thiên Tuyết) thể bị người ta chà đạp! Cho dù là Đinh Uyển Tình cũng được !

      “Tớ có!” Uyển Tình kêu to, lại biết giải thích như thế nào, đau khổ cầm lấy tóc, “Tớ….”

      Thiên Tuyết chì vào máy tính: “Cậu còn dối! Cậu có biết cậu những lời này có ý tứ gì ?”

      “Có ý tứ gì?”

      “Cậu hướng tới Sở Thiệu thổ lộ!Cuối cùng cậu ngượng ngùng, xấu hổ, cậu dịu dàng! Kết quả Sở Thiệu uống say, khẳng định lập tức tiếp thu được điểm quan trọng, lý giải được! Cậu nổi giận, liền ra câu như vậy……”

      thể nào?” Uyền Tình ngây người, lắc đầu,”Tớ có! Tớ nhiều lắm chỉ xem cậu ấy là bạn học, đều có ý khác!”

      “Nhưng những lời đó chính là ý tứ này!”

      “Tớ có ý tứ này!’

      “Chính là như vậy!” Thiên Tuyết rống to, “Mình đọc tiểu thuyết ngôn tình còn nhiều hơn cậu đọc sách giáo khoa! Những lời đó chính là ý tứ này! Dợi chút, cậu có ý tứ này vì sao lại viết những lời đó?”

      Uyển Tình sửng sốt, : “Còn phải mắng Liễu Y Y ở bên trong sao?”

      còn mắng?” Thiên Tuyết sớm xem phim, còn nghĩ tới có thể phát điện lâu như vậy.

      “Tớ khuyên cậu ấy nên, bởi vì Liễu Y Y thích cậu ấy, cậu ấy mắng như vậy,trong lòng Liễu Y Y rất khó chịu.”

      “Liễu Y Y thích cậu ta? !! !” Thiên Tuyết cao giọng : “Mình học chung ba năm với bọn họ, sao lại biết chuyện này? Cậu làm sao lại biết được? “

      “Cậu còn nhớ lần đó lúc sinh nhật tớ hay ? Chúng ta KTV, lúc về Liễu Y Y chạy xe đạp đụng phải cậu ấy.”

      “Ừ”

      “Cậu ấy vì vậy chân bị thương, tiện kêu Liễu Y Y mang cơm cho cậu ấy ăn, ba bữa ăn còn ra ngoài ăn khuya.”

      “Ừ.”

      “Có ngày tự học buổi tối sau khi tớ về phòng ngủ, cậu hỏi tớ bài kiểm tra như thế nào.”

      “Khụ……Mình liền copy chút, phải ngày hôm sau phải nộp sao?”

      “Đúng vậy. Nhưng mà tớ làm xong, mang về, chỉ có thể về lớp lấy.”

      Thiên Tuyết nghĩ tới:”Cuối cùng phòng học đóng cửa, mình chỉ có thể tự làm.”

      “Phòng học có khóa cửa.”Thiên Tuyết , “Khi tớ trở về, phòng học còn hai người.”

      “Sở Thiệu và Liễu Y Y”

      “Ừ.”

      Ánh mắt Thiên Tuyết đột nhiên sáng lên: “Bọn họ ở đó XXOO?!”

      Uyển Tình gì nhìn , chịu nổi : “Mới có! Đầu óc cậu nên nghĩ bậy bạ như vậy!”

      “Sở Thiệu nẳm ngủ bàn, Liễu Y Y ngồi bên cạnh đọc sách, quạt trong phòng vẫn còn mở, quay vù vù….Sau đó, Liễu Y Y lấy mắt kình xuống, hôn Sở Thiệu.”

      “A…..”Thiêng Tuyết nán lại.

      “Tớ nghĩ ấy là thích Sở Thiệu. phải cậu , ấy chỉ đánh Sở Thiệu, cũng chưa từng đánh qua nam sinh khác sao?”

      “Đúng vậy, thích nhìn liền đánh, tính tình vẫn nóng nảy .”

      “Sở Thiệu vừa mới la hét bắt Liễu Y Y xin lỗi, nhưng mà khi tớ cho là Liễu Y Y viết nhắn lại, phát vài nam sinh bị cậu ấy đánh qua, tự ấy nhắc tới bên trong lời nhắn lại: Bạn học ba năm, nghe nhiều chuyện, chỉ có lần đó bị đánh, nghe xin lỗi. Những người khác đều xin lỗi, nhưng Sở Thiệu có. Kỳ hẳn chỉ muốn đánh nhau với Sở Thiệu nhỉ?”

      Thiên Tuyết thỏa tâm tình, bùm bùm, mười phần kích động: “Trước mắt mình lại xảy ra nhiều chuyện hay như vậy! Đây thực là càng ngược càng à! Đánh là thân, mắng là , Liễu Y Y có suy nghĩ thẳng thắn nha! Ngao ~~~~ Kỳ mình vẫn cảm thấy ấy và Sở Thiệu có tin hiệu, nghĩ tới là như vậy! Đứa này nước quá sâu, bộ dạng biểu đạt tình như vậy là được! đúng, ấy đây là khổ luyến nha! ấy trắng, chỉ là ba năm ngược đãi Sở Thiệu như thế, Sở Thiệu chỉ sợ cả đời cũng quên ấy nhỉ? ấy nhất định thổ lộ, người đàn ông bỗng nhiên xoay người, chỉ cần Sở Thiệu có thể nhớ kỹ ấy là tốt rồi. . . . . . Ô ô ô, đáng thương nha! Mình bị cảm động !"

      Uyển Tình gì: “Cậu đừng cảm động! Cậu giúp tớ , tớ phải giải thích với cậu như thế nào!”

      Thiên Tuyết tại đâu còn đau lòng cho trai, dù sao Uyển Tình cũng có phản bội . đối với Uyển Tình có hậu như vậy, vài đồng tiền dơ bẩn liền giam lỏng trẻ vị thành niên, cần biết vui hay cũng ngược người ta, làm lại làm, làm lại làm……Quả rất tàn nhẫn!

      vỗ vỗ vai Uyển Tình: “Đừng lo lắng, dù sao cậu cũng phải phản bội ấy, ấy xứng đáng! ấy nên xen vào!”

      Uyển Tình rên lên: “Đắc tội với ta cũng phải cậu nha! ta bỏ qua cho tớ! mình tớ sao, vạn nhất ta uy hiếp mẹ tớ làm sao bây giờ?”

      Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, an ủi : “Được rồi, được rồi, lát mình gọi diện thoại cho ấy, trước tiên giải thích giúp cậu, sau đó cậu gọi điện thoại cho ấy, sao. Nếu được, cậu cứ , người cậu thích phải Sở Thiệu, mà là ấy! Cam đoan có việc gì!”

      “Thích ta?” Uyển Tình cả kinh, tâm nhảy lên vài cái, “Nhưng tớ có thích ta nha.”

      Thiên Tuyết vịn trán, , cách mạng chưa thành công, mời tiếp tục cố gắng! nhất định trăm ngàn lần đừng vì chuyện này mà làm hỏng đại !

      thở dài hơi, dạy cho Uyển Tình: “Vậy cậu liền giả bộ, cậu liền diễn thôi! Tin tưởng mình, gặp việc này, được giải quyết như vậy, có gì có ích hơn đâu! Mọi người bảo mình là chuyên gia tình , phải chỉ là hư danh, phương diện này mình có rất nhiều chiêu nha! Nếu , mình cho người tìm mấy bộ đồ mát mẻ tivi và tiểu thuyết ngôn tình đọc thử.”

      nên, cậu nhanh gọi điện thoại cho ta.” Uyển Tình .

      “Được rồi được rồi……” Thiên Tuyết trở lại phong ngủ, gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương.Mục Thiên Dương nhận điện thoại, thở phào nhõm, vội vàng giải thích việc.

      Lúc đầu Mục Thiên Dương tức giận muốn nghe, bị rống lên hai tiếng, liền chịu đứng lại nghe xong. Sau khi nghe mặt quả bình tĩnh lại rất nhiều.

      Thiên Tuyết xong, cảm thấy tốt hơn: “Được rồi, giận nữa. Uyển Tình bị dọa đến sợ đối phó với mẹ cậu ấy. đừng chơi trò ngược luyến như vậy, chuyện như vậy chỉ có trong tiểu thuyết! Tiểu thuyết có tác giả dựng chuyện, cuối cùng cho bọn họ gặp nhiều trở ngại trước rồi tiêu tan, muốn bọn họ hợp rồi ly, ly rồi hợp. Hai người có người xắp xếp, muốn làm bi thương, ấy tha thứ cho .”

      biết…..”

      “Ai!” Thiên Tuyết thở dài, “Hai người từ đầu là quan hệ giao dịch, trước kia đối với ấy tốt---tuy tại rất tốt, nhưng cũng chưa qua, hoàn toàn có cảm giác. Hơn nữa, lại có vợ sắp cưới, cậu ấy làm sao dám nghĩ tới việc thích cậu ấy? Loại tình này, có thể tức giận, nhưng phải khống chế chút, trăm ngàn lần đừng đùa quá!”

      “Chính vì vậy mới tới HongKong !” Mục Thiên Dương .

      “Hả….”Thiên Tuyết lè lưỡi. “Em uống nước, cúp điện thoại trước.” như vậy lại HongKong, là muốn tránh Uyển Tình , sợ mình tức giận làm Uyển Tình bị thương?”

      “Tầm nhìn xa !” Mục Thiên Dương , “ muốn giám sát ấy! Là chính ấy quá phận!”
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 202: Có ý nghĩa với .

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Thiên Tuyết trằm mặt lát: “, đừng như vậy…..”

      biết em tốt với ấy, em giúp chiếu cố ấy! Bằng đừng trách thu thập em!”

      Thiên Tuyết có chút sợ hãi, vội vàng tắt điện thoại.

      Mục Thiên Dương bỏ điện thoại xuống, cả người phát run. Cho dù biết , vẫn thấy khó chịu,và phẫn nộ. Bỗng nhiên đứng lên, lấy vali ra, muốn thu xếp lại.

      Xếp được vài bộ quần áo vào, lại dừng lại.

      tại trở về làm gì? Còn bằng yên tĩnh chút.

      rất dễ bị làm ảnh hưởng cảm xúc, phải học cách khống chế mình. bình tâm lại, muốn bước bước tốt thể xúc động, như vậy làm rối loạn trận tuyến. phải trả giá nhiều như vậy, quyết thể thua!

      Bỏ vali ra, ngồi xuống, di động lại vang lên.Vừa nhìn thấy là Uyển Tình gọi tới, tay giật giật, nghe điện thoại. Nghe cái gì? Mắng ? Nghĩ tới nghĩ lui, thể nghĩ được mình cái gì, chỉ có thể chờ hết chuông điện thoại. lát sau, tiếng chuông lại vang lên.

      -

      Thiên Tuyết lấy nước xong lên lầu, thấy Uyển Tình cầm điện thoại đứng ở cửa gọi điện, hỏi: “Làm sao vậy?”

      ấy nghe máy.” Uyển Tình .

      Thiên Tuyết uống ngụm nước, nghĩ nghĩ : “Mình nghĩ ấy nghe.”

      “Vậy làm sao bây giờ? “

      “Tiếp tục gọi.”

      “A?”

      “Cậu liền để chế độ tự gọi lại, gọi đến khi nghe máy thôi!”

      “Nhưng mà…..”

      “Nghe mình! Được rồi!” Thiên tuyết vào cửa, “Trở vào ngủ ! Đừng quên để chế độ tự động gọi!”

      “Vạn nhất…….Vạn nhất tớ ngủ, ấy nghe điện thoại sao bây giờ?”

      “Yên tâm , đến khi cậu ngủ mà có nghe máy, vậy tuyết đối nghe!”

      “Vậy tại sao lại muốn tớ gọi?”

      Thiên Tuyết nhìn xem thường: “Việc này đối với ấy có ý nghĩ! Dù sao cậu nghe tớ là được rồi.”

      Uyển Tình thở dài, đành phải làm theo. Ngày hôm sau thức dậy, quà nhiên nghe máy. Bất quá,ở HongKong tâm tình Mục Thiên Dương quả nhiên tốt lên rất nhiều.

      Uyển Tình vẫn làm như thường, dự định qua hai ngày nữa về nhà. Giờ tan tầm, phát điện toại có hai cuộc gọi nhỡ, là số điện thoại cố định. cả kinh, biết là Từ Khả Vi về nhà, vội vàng gọi lại.

      “Mẹ, người về nghỉ phép sao?”

      “Đúng vậy, mẹ nghe khách con bà ấy có thông báo trúng tuyển, cũng nhớ con kém, trở về nhìn xem, nghĩ tới đúng là như vậy, con thế nào lại về nhà?”

      “A….Gần đây làm về trễ, buỗi tối đều 9 giờ mới tan việc, tối khi tan việc con về nhà Thiên Tuyết ở, nhà gần với chỗ con làm việc.”

      “Hà, vậy à. Vậy con khi nào trở về?”

      “Lập tức trở về, con xin phép cửa hàng trưởng, xin phép ngày mai nghỉ.”

      “Tốt. cần vội, mẹ chờ con trở về.”

      “Dạ.” Uyển Tình ra khỏi cửa hàng trà sữa, sau khi tắt điện thoại, lại quay trở lại. Xác định xin nghỉ phép được, lại gọi điện thoại cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết chắc là dạo gần đây, gọi điện phải về nhà, cũng quan tâm Thiên Tuyết oán giận như thế nào, liền vội vàng đón xe điện ngầm.

      Về đến nhà, ngưởi được mùi thơm từ phòng bếp bay ra, chỉ biết là Từ Khả Vi lại làm đồ ăn ngon.

      lấy bàn chuyển phát nhanh, có vẻ hơi kích động mở ra, thấy được thông báo trúng tuyển. nghĩ tới, liền tờ giấy như vậy. đột nhiên cảm thấy, cũng có gì hay ho. Trái lại lấy ra thẻ và giới thiệu, khiến nhìn lâu.

      cầm thông báo trúng tuyển, vào bếp, phòng tới trước mắt Từ Khả Vi: “Mẹ, nhìn xem!”

      Từ Khả Vi vội vàng tắt bếp, đưa tay xoa xoa đầu , liên cầm lấy nhìn qua. Nhìn hồi lâu, khóe mắt ướt ướt, vuốt mặt Uyển Tình: “Con vất vả rồi.”

      “Mẹ mới vất vả hơn con.” Uyển Tình , “Được rồi, con nấu cơm, mẹ nghỉ ngơi .”

      Từ Khả Vi gật đầu, cầm thông báo trúng tuyển của ra ngoài. Trong chốc lát cầm tạp dề ở cửa hàng Uyển tình vào, lại hỏi: “Ở đâu con có tạp dề này?”

      Uyển Tình nhìn thoáng qua: “Là đồng phục của con! Còn có người nữa, lát thay ra giặt sạch , còn phải mặc làm.”

      Từ Khả Vi cầm tạp dề đặt lên người xem xét, cười : “Rất xinh đẹp, cửa hàng đó cũng rất nề nếp.”

      “Như vậy tốt sao? Nề nếp như vậy khách hàng mới thích đến, cười đều thích lộ tám cái răng giống với tiếp viên hàng .”

      Uyển Tình ở nhà nghỉ phép ngày, tiếp tục làm, Từ Khả Vi cũng vậy. Hai người củng hẹn về sau cùng nhau xin nghỉ phép. Uyển Tình : “Cuối tuần thể nghĩ! Cuối tuần rất đông khách.”

      “Cửa hàng bán hoa cũng kém nhiều lắm, thời diểm Thất Tịch càng thể nghỉ!’

      “Sắp đến Thất Tịch sao.” Uyển Tình .

      Sau khi trở về , vẫn cho là Mục Thiên Dương gọi điện thoại lại, nhưng vẫn có thấy, vì vậy cũng gọi lại.

      Ngày mai sinh nhật Thiên Tuyết, còn trở về. nghĩ, có lẽ trở về, chỉ là có đến biệt thự này mà thôi.

      Sau khi tan việc, cùng với Thiên Tuyết tới Mục gia. Mục lão gia lúc trước nhắc đến rất nhiều lần, Thiên Tuyết : “Người ta cũng có việc, chờ khi sinh nhật con, kêu cậu đến ở hai ngày cũng tồi!”

      Mục lão gia từ bỏ, thầm nghĩ: “Nếu đứa này ở nhà Mục gia tốt rồi, có thể mỗi ngày cùng ông….

      Đến Mục gia, Uyển Tình vẫn cùng Mục lão gia chơi cờ. Sao hai ván cờ, Mục lão gia hỏi: “Con có học chơi sao? “

      Uyển Tình gật đầu: “Gần đây có học mạng, mạng có trò chơi cờ vây.”

      “A, vậy sai.” Mục lão gia lập tức với Thiên Tuyết, “Con ngày mai cho ông mượn máy tính, tìm trò chơi kia! Thời điểm các con chơi cùng ông, ông có thể tự mình chơi!”

      “Được được rồi, sắp xếp cho ông.” Thiên Tuyết , “Bất quá người mạng chơi khồng lợi hại hơn ông, sợ ông chơi mãi nghiện!”

      “Vậy cũng đỡ hơn được chơi.” Mục lão gia hừ tiếng, bắt đầu chiến đấu với Uyển Tình.

      Sáng sớm hôm sau, ba người cùng câu cá. Địa phương kia có thể câu cá, cũng xa lắm, ba người liền xách cần câu theo dòng nước chảy. Thiên Tuyết và Uyển Tình mang theo đồ che nắng, mặc quần bò, nhìn có sức sống, làm cho các thanh niên câu cá xung quanh đều nhìn các .

      Người lớn tuồi lắc đầu hỏi Mục lão gia: “Mục lão gia, ông khi nào lại có thêm cháu ?”

      Mục lão gia được cao hứng : “Là bạn học cháu ta!”

      “Nhà ai?”

      Mục lão gia ngẩng ra, : “Là thương gia.” Ông có điền tra qua gia đình Uyển Tình, biết thân thế Uyển Tình, xem Đinh Chí Cương rất cao, đối với Uyển Tình thấy đau lòng thay ! Về phần Đinh Thải Nghiên, chỉ có thở dài, ai kêu là cháu dâu do ông chọn! Sau khi Thải Nghiên gả vào đây, Uyển Tình chính là thân thích của Mục gia, về sau hôn nhân đại của , ông cũng có thể giúp đỡ chút, nhất định phải gã cho nam nhân đáng tin cậy!

      Câu cá xong trở về ăn cơm trưa, phát Đinh Thải Nghiên đến đây.

      Uyển Tình thấy tới đây, tự chủ nhìn vòng xung quanh, nghĩ cùng đến với Mục Thiên Dương. Nhưng thấy được người, chắc là ở trong phòng.

      Uyển Tình lại nhìn về phía Đinh Thải Nghiên, oán hận cắn răng, ánh mắt (Uyển Tình) nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng. (Uyển Tình) cũng quên chuyện (Thải Nghiên) bỏ thuốc.
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :