1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 193: Người ngoài hành tinh phái đến

      Edit: TinhMac
      Beta: minhhy299

      “A...” Cổ bị cắn cái, Uyển Tình phát ra tiếng kêu đau.

      “Dám phân tâm??” Mục Thiên Dương trừng phạt.

      trốn tránh: “Tôi có....”.

      “Còn dám ngụy biện?”

      Uyển Tình dám lên tiếng, hai tay bám chặt thắt lưng , tiếp nhận tiến công của .

      Mục Thiên Dương nghĩ đến hai năm sau có thể kết hôn, tâm tình vô cùng kích động, động tác cũng có chút khống chế được, mấy lần đều làm đau .

      Hai năm sau, giấc mơ của cũng thành thực, có thể danh chính ngôn thuận mà cưng chiều . Sau khi kết hôn, là của rồi, cả đời cũng buông tay,. nhất định cho , . Bất kể nghĩ thế nào, đến lúc đó cũng là vợ của , ai cũng cấm được....

      “Uyển Tình....” kích động kêu gào, đều là hết lòng hết sức.

      “Thiên Dương....” Uyển Tình ôm chặt , kiềm nén khóc “ Được rồi.... đủ rồi....”

      “Đủ rồi sao?”

      “Đủ rồi...”

      “Vậy theo em...” xong, nhanh tốc độ chạy nước rút, kết thục màn kích tình này.

      Lúc phun trào nóng bỏng, bị bỏng đến run cầm cập, mạnh mẽ ôm lấy , kêu to: “Thiên Dương---- -------- a-------“

      Mục Thiên Dương xụi người xuống, nắm sấp người , thở hổn hển 2 phút, bỗng nhiện căng cứng “Shit!”.

      “Sao vậy?” Uyển Tình .

      “Đừng động”. Mục Thiên Dương lùi xuống giường, cầm lấy khăn bông cuốn quanh , tiếp đó ôm vào phòng tắm.

      Đứng dười vòi hoa sen, để đứng sát thân thể, bên xối nước, bên đưa tay vào trong móc khoét.

      “A-------“ Uyển Tình kêu to tiếng, suýt chút nữa té ngã, chỉ có thể dùng hai tay bám chặt lấy vai , “ muốn làm gì? Buông...”

      “Em uống thuốc, kiên trì lát”.

      Uyển Tình bây giờ mới nghĩ đến, phóng ở bên trong , chỉ có thể cắn răng kiên trì. Gần đây đều dùng bao, nghĩ đến thuốc, xem bộ dáng này, sau này còn ít. Hai phương pháp phòng tránh, mới là phòng tránh.

      Mục Thiên Dương làm xong, đứng dậy, đỡ lấy thân thể xụi lơ của : “Lần nữa quên, sau này nhắc tiếng, cần uống thuốc”.

      Thuốc đó rốt cuộc tỉ lệ thành công cao, mà đối với thân thể cũng có khả năng gây tác dụng phụ. Với lại, sau khi kết hôn, nhất định muốn có con. Dự đoán lúc bắt đầu đồng ý, chỉ có thể động chân tay. Bao cao su là do dùng, thuốc là do uống, động tay chân với bao cao su, khẳng định vẫn dễ dàng hơn động tay chân với thuốc.

      Mục Thiên Dương ra khỏi cầu thang máy, nhìn trong những trợ lý của mình biệt danh “Bỏng Ngô” đứng ở cửa. Tiểu tử này ba năm trước vào công ty, cao cao gầy gầy, dáng dấp cũng rất đẹp trai, nhưng vừa mới uốn kiểu tóc tiền vệ, giống như bỏng ngô vậy, làm cho người trong đội trợ lý gọi ta là Bỏng ngô. Như hôm nay, sớm hưởng thụ danh tiếng toàn công ty rồi.

      “Tổng giám đốc” Bỏng Ngô đứng thẳng chặn ở trước thang máy, “Tôi muốn báo trạng”

      “Cáo trạng?” Mục Thiên Dương nhăn mày, tập đoàn xảy ra chuyện, muốn cáo trạng cũng tìm Văn Sâm trước? Nhìn bộ dáng phẫn nộ, Mục Thiên Dương cảm thấy có chút có gì để , “Đến phòng làm việc tôi rồi ”.

      Sau khi vào phòng làm việc, biểu tình phẫn nộ của Bỏng Ngô càng thêm đáng thương: “Tổng giám đốc, công ty có người công kích chúng tôi! Công kích cả đoàn trợ lý chúng tôi, tạo thành nỗi thương hại rất sâu cho tâm hồn chúng tôi”.

      Mục Thiên Dương động tác mở máy tính dừng chút, an ủi bản thân: người tài mà, luôn có những việc làm cho người khác bất ngờ, chính là đừng xoắn xuýt năng lực biểu đạt của Bỏng Ngô.

      “Ừ, cậu ”. Mục Thiên Dương lạnh nhạt nhìn chăm chú máy tính.
      Bỏng ngô hít hít mũi : “Tồng tài, người biết có loại người phụ nữ nhìn thấy nam nhân đẹp trai hai mắt liền sáng lên ?”

      Mục Thiên Dương cân nhắc chút: “Tiếp tục”.

      "Đúng thế khi các nhìn thấy nam này nhân lẻ loi mình cũng thấy sáng lên, chỉ có khi bên cạnh nam nhân này có nam nhân khác, mới có thể sáng lên!"

      "Hả?" Cái này thực quỷ dị.

      Bỏng Ngô bi phẫn gật đầu: "Mọi người gọi loại nữ nhân này là ‘ hủ nữ ’, mỗi ngày các trừ bỏ ăn cơm, chỉ biết YY nam nhân và nam nhân nhau! Nhìn thấy hai nam nhân cùng chỗ, liền cảm thấy bọn họ là đồng tính luyến ái! Tổng giám đốc. . . . . . Ngài nên vì chúng tôi làm chủ nha!"

      "A. . . . . ." Mục Thiên Dương sửng sốt, "Cậu lại lần, sao lại thế này?"

      "Chính là chúng ta công ty có vài nữ nhân, các là hủ nữ nha! Mỗi lần tôi và ngài cùng đến nhà ăn, toilet, các đều ở phía sau chúng ta, cho nhóm tôi như vậy như vậy nha! Lần trước tôi và Trương ×× cùng ăn cơm, các tôi và Trương ×× nhau; ngày hôm sau tôi và Lí ×× cùng đến nhà ăn, bọn họ tôi bắt cá hai tay. . . . . . Tổng giám đốc, còn như vậy xuống, chúng tôi có cách nào khác làm việc!"

      "Cái này xác thực có vẻ nghiêm trọng." Mục Thiên Dương , " thể tưởng được công ty chúng ta có loại nữ nhân này."

      " loại nữ nhân này nơi nơi đều có!" Bỏng ngô kêu rên, "Các nhất định là do người ngoài hành tinh phái tới, muốn công chiếm địa cầu ! ! !"

      Mục Thiên Dương khụ tiếng: "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Khai trừ các !"

      "Có bao nhiêu người?"

      "Ách. . . . . ." Bỏng ngô ủ rũ, " thể đo lường, mỗi nữ nhân đều là mối họa tiềm !"

      ". . . . . ."

      "Bằng , phạt các khoản tiền, trừ tiền lương của các ?" Bỏng Ngô kích động , "Nếu , xử lý thủ lĩnh của các !"

      Xử, xử lý? Mục Thiên Dương bất đắc dĩ hỏi: "Cậu muốn xử lý như thế nào?"

      "Khai trừ! Đừng cho xuất ở trước mặt chúng tôi!"

      "A, là ai? Người ngành nào." thể tưởng được cái này còn có thủ lĩnh.

      Bỏng Ngô do dự chút, quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa, hạ giọng : "Là Hàn thư ký ."

      Mục Thiên Dương nhìn , ánh mắt hơi hơi nhíu lại.

      Bỏng Ngô : "! Tôi biết tổng giám đốc đặc biệt coi trọng , nhưng !"

      Mục Thiên Dương gật đầu, rốt cục hiểu được lần sân bay đó, Mục Thiên Thành vì sao lời kia với Hàn thư ký. Xem ra, Mục Thiên Thành lúc ấy liền phát tính chất đặc biệt của Hàn thư ký, cho nên mới cảnh cáo !

      Hàn thư ký này, đến công ty gần năm. Thư kí duy nhất bên trong đám thư ký sử dụng liếc mắt đưa tình với , bằng cũng cơ hội ở lại lâu như vậy. Dĩ vãng chuyện thư ký muốn cùng ái muội này, để có được nhiều lợi ích hơn, cho nên nhiều nhất nửa năm bị từ mất.

      Hàn thư ký làm việc nghiêm túc, nếu ngẫu nhiên nhìn thấy Văn Sâm hai mắt tỏa sáng, đều phải quên giới tính của , vốn chuẩn bị bồi dưỡng thành thư ký riêng . . . . . .

      đúng!

      Khi nhìn Văn Sâm hai mắt sáng lên, mình ở bên mà. . . . . . ! còn tưởng rằng thầm mến Văn Sâm đó, muốn làm nửa ngày yy và Văn Sâm? Vậy thời gian trước, ánh mắt khi nhìn Văn Sâm lộ ra đau thương lại là sao lại thế này? Chẳng lẽ còn yy bọn họ thành bi kịch ?

      Mục Thiên Dương lập tức thấy toàn thân được tự nhiên: "Cậu kêu ấy tiến vào cho tôi!"

      "Vâng!" Bỏng Ngô trung khí mười phần, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ra ngoài. Hừ, còn tin thu thập được , cuối cùng có thể trả tôi mảnh trời quang mây tạnh!
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 194: trang bị của người thường.

      Edit: minhhy299

      Hàn thư ký xinh xắn vào, nhìn Mục Thiên Dương: “Tổng giám đốc ngài tìm tôi?”

      Mục Thiên Dương liếc nhìn cái: “Nghe là hủ nữ?”

      Hàn thư ký lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống: "A?"

      “YY tôi?”

      Hàn thư ký lắc đầu, YY cũng tuyệt đối à.

      "Mọi người đề nghị tôi khai trừ , YY của , làm ảnh hưởng đến công việc của bọn họ."

      nên nha tổng giám đốc!" Hàn thư ký hô to tiếng, thấy nhìn chằm chằm lại đây, đáng thương hề hề , "Tôi về sau bao giờ như vậy nữa, ngài tha thứ tôi lần này , tôi bao giờ như vậy nữa."

      Mục Thiên Dương gõ bàn phím: "Muốn tôi tha thứ cho , cũng được."

      "Tổng giám đốc mời !"

      " giúp tôi chú ý chuyện hôn lễ chút."

      “Hôn lễ?”

      "Hai năm sau. . . . . . , xác thực mà năm rưỡi sau, tôi muốn kết hôn. chú ý áo cưới, khách sạn, tuần trăng mật. . . . . . chút. Hết thảy những chuyện có liên quan đến kết hôn, hễ là kết hôn cần, đều lưu ý chút, chuẩn bị bị chọn phương án cho tôi xem, định đoạt cho tôi. Đúng rồi, còn có nhẫn cưới, lặng lẽ liên hệ vài công ty vàng bạc đá quý lớn, tôi muốn đặc biệt làm theo cầu."

      "Tổng giám đốc muốn kết hôn? Chúc mừng! Nhưng mà, chuyện này phải nên giao cho chuyên gia xử lý sao?"

      " lặng lẽ xử lý." Mục Thiên Dương , "Tôi muốn cho dâu kinh hỉ, để ấy trước ngày kết hôn cũng biết bản thân mình sắp kết hôn, chờ đến khoảnh khắc kết hôn mới biết được."

      Vốn dĩ muốn gọi Văn Sâm xử lý, nhưng Văn Sâm cũng đủ bận rồi. Giao chuyện lớn như này cho , phỏng chừng Mục Thiên Thành bay trở về thế thân.

      "Oa. . . . . ." Hàn thư ký nhìn mắt rốt cục sáng lên, "Tổng giám đốc lãng mạn. "

      Mục Thiên Dương bĩu môi, cảm thấy lãng mạn, chỉ cảm thấy chua sót. Nếu phải tỉ lệ phần trăm đối phương đáp ứng thấp, cũng dùng cách như này. Bất quá tại giữ bí mật là cần thiết, hôn ước với Đinh Thải Nghiên vẫn còn. Chờ sau khi hôn ước giải trừ, tự nhiên cũng thử cầu hôn. Nếu ấy đáp ứng, chi tiết hôn lễ đương nhiên cho ấy xem qua, toàn bộ chọn theo ý thích của ấy. Nếu ấy đáp ứng. . . . . . chỉ có thể trói lại.


      "Vậy. . . . . . Tổng giám đốc, ngài khai trừ tôi nữa chứ?”

      "Ừ, chỉ cần làm tốt chuyện này, tôi cũng khai trừ , đến lúc đó tăng lương cho người, phát tiền thưởng."

      " ? !" Ánh mắt phát sáng.

      " . Nhưng tuyệt đối thể YY tôi!"

      Hàn thư ký chỉ tay lên trời thề: "Yên tâm! Tôi tuyệt đối YY ngài!"

      Mục Thiên Dương vừa lòng gật đầu, kêu to: " làm việc ."

      biết, hủ nữ đều là tiết tháo. còn đáp ứng với Mục Thiên Thành cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhưng kết quả lại ở bên trong số nhóm công khai. . . . . .

      Vài ngày sau, Bỏng Ngô lại tới nữa. Mục Thiên Dương cảm thấy, rất có lỗi với ta.

      "Tổng giám đốc. . . . . ." Ánh mắt Bỏng Ngô nhìn của có chút lên án, "Hàn thư ký sao lại càng kiêu ngạo?"

      Mà còn tìm đến sẵng giọng, sau lưng đâm đao tố cáo là tiểu nhân, xứng cho YY, kết quả từ nam chủ thứ nhất biến thành nhân vật phản diện, vẫn là bị ngược thành cái loại cặn bã này! Ô ô ô, tổng giám đốc bán đứng . . . . . .

      Mục Thiên Dương thở dài tiếng: "Tôi cần thư ký giống Hàn thư ký! Ta giáo dục ấy rồi, yên tâm !" Vì hôn lễ hoàn mỹ, cần phải xen vào sống chết của cấp dưới.

      “Tổng giám đốc, ngài..... ngài cũng làm tôi thất vọng!”

      “Muốn sa thải Hàn thư ký phải có khả năng, bồi dưỡng ta năm, tôi thể xa thải ấy, nếu ta mang theo cơ mật của công ty đến công ty khác làm sao bây giờ? Đương nhiên, nếu cậu chịu nổi quấy nhiễu, cũng phải có cách nào."

      "Biện pháp gì?" Bỏng Ngô nhãn tình sáng lên.

      "Thu thập ta!"

      Bỏng Ngô nghi hoặc suy nghĩ chút, : "Thu thập thế nào?"

      Mục Thiên Dương gõ vài cái mặt bàn: "Chính là thu thập ta! Làm ta trở thành người của cậu, chỉ cho ta nhớ cậu, ta còn có thể suy nghĩ nam nhân khác?"

      "Ngài ——" Bỏng Ngô hoảng sợ nhìn , lát sau, lệ rơi mà .

      Tổng giám đốc quá đáng! cứu thôi , còn đẩy về phía hố lửa. Tổng giám đốc à tổng giám đốc, ngài đường đường tổng giám đốc, làm gì tốt, cư nhiên ham thích làm bà mối! Chẳng lẽ, bản chất tổng giám đốc là hủ nam sao?

      đúng! Tổng giám đốc minh uy phong, làm sao có thể là loại người này! Tổng giám đốc nhất định là nhắc nhở , nên suy nghĩ chung thân đại ! Đúng, nên suy nghĩ chuyện chung thân đại rồi, mẹ già đều mong nhiều năm, cuối tuần này xem mắt thôi!

      “Uyển Tình!" Thiên Tuyết chạy vào thư phòng, kéo tiểu thuyết Uyển Tình xem , "Nào nào nào!"

      "Làm cái gì?" Uyển Tình đuổi kịp , vào phòng , thấy giường bày đầy đồ, đa số là quần áo."Cậu muốn chuyển nhà?"

      sai biệt lắm! Những thứ này là đồ mình chuẩn bị mang học! Đúng rồi, còn có máy tính!" Thiên Tuyết cầm laptop ở bàn ôm vào ngực, "Mình muốn làm người thường! Cậu nhìn xem giúp mình có chỗ nào đúng hay ? Quần áo mình đều chọn lựa đúng rồi, mình so sánh Taobao*, những thứ này đều có hàng nhái. Chỉ cần mình giả bộ giống, khẳng định có người nào tin mình mặc hàng chính phẩm. Đương nhiên, mình cũng mua số đồ bình thường ."

      trang wed mua sắm bên TQ

      Uyển Tình nhìn nhìn, chỉ vào chiếc vali LV (Louis Vuitton) mặt đất, túi Hermes giường, còn có iphone mà Mục Thiên Dương chuyên làm theo cầu màu phấn hồng cho , còn máy tính bảng của apple vân vân. . . . . .

      "Người thường là có những thứ này. Nếu người mua nhiều hàng nhái như vậy, vậy cũng phải điều bình thường của người thường."

      Kỳ cũng quá biết người thường là như thế nào . Dù sao trước lúc nhìn thấy Mục Thiên Dương rất nghèo, vì trải qua đoạn thời gian đó, chỉ có thể nghe được từ lời của các bạn học trước.

      Hả!" Thiên Tuyết gật đầu, lập tức đứng lên, lấy cây bút, cái sách vở vào tay, "Cậu , cái nào cần đổi, chúng ta mua mới!"

      Uyển Tình nghĩ nghĩ, : "Di động nên sử dụng iphone, nếu dùng mà , cũng đừng sử dụng tùy chỉnh này, sau đó cũng đừng mang bàn là , máy tính đổi thành sản phẩm trong nước người thường đầy đủ ba dạng hết, vậy tuyệt đối là con cái bị hư! Đến những thứ túi này, đều cần, vạn nhất có người nhận ra giả sao? Quần áo mà, trừ bỏ nội y, toàn bộ mua bình thường, dù sao cậu thiếu từng này tiền."

      Thiên Tuyết viết viết, đột nhiên ngẩng đầu nhìn : "Mình thiếu tiền! Thẻ của mình còn chưa mở nữa, quét của cậu?"

      "Đó cũng phải của tớ." Uyển Tình được tự nhiên , "Cậu tùy tiện quét , tớ sao cả."

      Thiên Tuyết như hai cái kéo cầm tay: "Chúng ta tại phải thôi!"

      Hai người kêu A Thành lái xe, Thiên Tuyết lên sau xe : "Tìm chợ đêm!"

      Uyển Tình bất đắc dĩ liếc nhìn cái, : "Đến quảng trường mua sắm."

      Thiên Tuyết nhìn .

      : "Đồ chỗ đó cũng đắt tiền, phụ cận còn có cửa hàng bình thường, cửa hàng lớn còn giảm giá nữa."
      Last edited: 6/5/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 195: Ứng tuyển

      Edit: alone gob

      Beta: minhhy299

      Thiên Tuyết thụ giáo gật đầu, với A Thành: "Nghe Uyển Tình!"

      Sau khi đến quảng trường mua sắm, Thiên Tuyết dắt Uyển Tình vào bên trong. Uyển Tình dừng lại, chỉ chỉ A Thành ở đằng sau: "Gọi theo."

      "Làm sao?"

      "Cho xách đồ."

      Thiên Tuyết gật đầu: "Cậu rất minh!" Sau đó liền kêu A Thành, "Cùng với chúng tôi !"

      A Thành chần chờ chút, lên theo. Lúc hai chọn đồ, chỉ yên lặng đứng ngay bên cạnh đó.Rất nhiều nam sinh dạo phố cùng bạn đều là như vậy, tự nhiên có người nghĩ đến đánh nhau vì chỉ là người hầu, chỉ cho là là loại lời lẽ đặc biệt mấy tốt đẹp. Đặc biệt là Thiên Tuyết mua rất nhiều đồ, lúc xoay người gọi cầm đồ, căn bản chính là người ! À ~ trai tài sắc, mọi người rất hâm mộ!

      dạo bốn năm tiếng đồng hồ, mua cũng kha khá nhiều, Thiên Tuyết rốt cục cảm thấy mệt, với A Thành người treo đầy bao lớn bao : "Chúng ta cửa hàng trà sữa ngồi, cầm đồ ra xe , chờ tôi trở về lại gọi điện thoại cho ."

      "Vâng."A Thành đáp ứng, mặt chút vẻ khác thường, cầm đồ rời khỏi.

      Thiên Tuyết và Uyển Tình vào cửa hàng trà sữa, Uyển Tình nhìn thấy bảng hiệu thông báo cửa, mặt viết "Thông báo tuyển dụng", bỗng nhiên dừng chân, sau đó như có chút đăm chiêu vào.

      Nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, Thiên Tuyết đột nhiên nhảy dựng lên: "Tiêu rồi, sắp bảy giờ! mau , nếu đại ma vương về nhà xong rồi!"

      "Đại ma vương?"Uyển Tình nhịn được cười lên tiếng, nếu Mục Thiên Dương biết em mình như vậy, biết có phản ứng gì.

      "Này! được cáo trạng!"Thiên Tuyết kêu to.

      "Tớ ."Uyển Tình mặt lạnh, cùng ra khỏi cửa hàng trà sữa. tới cửa, (Uyển Tình) dừng lại, lấy điện thoại di động ra ghi lại số điện thoại.

      "Cậu làm gì?" Thiên Tuyết thấy lưu dãy số thông báo tuyển dụng, kinh hãi,"Cậu. . . . . .Cậu muốn làm?"

      "Tớ với mẹ tớ làm ở cửa hàng trà sữa."Uyển Tình , "Tớ nghĩ hay là làm chút .Vạn nhất mẹ tớ nổi lên lòng nghi ngờ, cũng dễ ứng phó."

      "Nhưng mà. . . . . ." Thiên Tuyết do dự chút, " tớ đồng ý ."

      Uyển Tình cũng lo lắng điểm ấy, nhìn lướt qua thời gian làm việc bảng hiệu thông báo, vừa vừa chuyện: "Ca sáng giờ làm việc là 8 giờ rưỡi bắt đầu, năm giờ tan làm. Ca chiều là 1giờ rưỡi bắt đầu, mười giờ kết thúc . . . . . cậu làm thời gian rất sớm, cơ bản bảy giờ liền ra ngoài, buổi tối cũng cơ hồ trời tối rồi mới trở về ——"

      "Cái đó có khả năng! Có số lúc mình ngủ lười, hoặc là ràng làm! Vả lại, buổi tối 10 giờ rưỡi mình sớm về nhà, có số lúc năm giờ về nhà rồi, cậu căn bản đừng nghĩ giấu mình!”

      “Vậy cậu với cậu.” Uyển Tình tức giận , bất quá theo bản năng nghĩ cho biết chuyện này, “Tớ trước tiên gọi điện thoại hỏi ông chủ chút, xem có thể chỉ làm ca sáng hay , như vậy cơ bản bị cậu phát . Đương nhiên, hết thảy đều phải nhận lời thông qua mới được.”

      “Cậu phải được rồi sao?Làm sao nhất thiết muốn ?”

      “Cậu hiểu. khi mẹ tớ nổi lên lòng nghi ngờ, tớ muốn là có vạn phần chuẩn bị, khẳng định bị mẹ vạch trần.”

      Thiên Tuyết nhún nhún vai: “ sau ! Tớ về nhà trước! Mình đoán mình về nhà trước chúng ta, nếu mình trách mình, cậu nhất định phải đứng ra chịu trách nhiệm!”Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương hơn bảy giờ phải làm.Cơ bản mỗi ngày, đều là sau khi làm, Uyển Tình và Thiên Tuyết mới rời giường.Vào điểm này, Uyển Tình rất là kính nể.Nhân sĩ thành công quả nhiên cũng có đạo lý thành công của nhân sĩ.

      Uyển Tình ăn xong điểm tam, gọi điện thoại đến cho cửa hàng trà sữa. Tiếp điện thoại là nữ nhân viên trẻ tuổi, nghe hỏi, thẳng: “ trực tiếp đến phỏng vấn !”

      Uyển Tình sửng sốt chút, cũng hỏi lại cái khác, liền đáp ứng, nghĩ rằng có cái gì hỏi lúc gặp mặt hỏi khả năng tốt hơn nhiều.

      thay đổi quần áo ra ngoài, Thiên Tuyết kêu to muốn theo, cũng có ngăn cản.

      Sau khi đến cửa hàng trà sữa, Uyển Tình với người bán hàng muốn phỏng vấn, lập tức có người đưa các đến trước quầy, chuyện với trẻ xem máy tính. Nữ nhân ngực có mang theo bảng hiệu, viết ba chữ cửa hàng trưởng, mỉm cười: “Hai người các đều phỏng vấn?”

      Thiên Tuyết lắc đầu, chỉ vào Uyển Tình: “Tôi đến cùng ấy.”

      gật đầu, với Uyển Tình: “Trước tự mình giới thiệu .”

      Uyển Tình có chút khẩn trương, dừng chút mới bắt đầu .

      nghe Uyển Tình vừa học trung học xong, gật gật đầu: “ đỗ đại học chưa? Chỉ muốn làm them hè?”

      Uyển Tình sửng sốt: “Các chị phải tuyển theo ca sao?”

      “Cũng phải tuyển…..” chần chờ, “Chính là ông chủ chưa qua.Tôi xem hình tượng rất tốt, tôi hỏi ông ấy chút, xem ông ấy như thế nào.”

      xong, liền gọi cuộc điện thoại, lát sau cúp máy: “Ông chủ có thể suy nghĩ, trong chốc lát ông ấy đến đây, phỏng chừng thành vẫn đề, chúng ta bàn lại cái khác , cầu gì đối với tiền lương?”

      Thiên Tuyết nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên xoay người ra ngoài, đển Uyển Tình mình đối mặt. ra khỏi cửa hàng trà sữa, nhìn nhìn cửa hàng trang sức sát vách. Qua hơn mười phút, thấy nam nhân trung niên diện mạo phúc hậu từ bên ngoài ngang qua, xem là vào cửa hàng trà sữa cách vách. vội vàng băt slays nhân viên bán hàng bên cạnh: “Kia là ông chủ cửa hàng trà sữa sao?”

      “Đúng vậy?”

      “Cám ơn nhà!” Thiên Tuyết bỏ ra, vội vàng đuổi theo, bám lấy cánh tay của nam nhân trung niên phen, “Chú chú chờ chút!”

      Nam nhân hoảng sợ, bỗng nhiên lùi về phía trước, thiếu chút nữa đá bay .

      “Ai nha!”Thiên Tuyết hô tiếng, “Chậm chút chậm chút, chú to lớn như vậy, nhất định đánh bay con!”

      …. muốn làm sao?Tôi có vợ rồi!”

      Thiên Tuyết lườm cái, thấy cửa hàng trà sữa có người quay đầu, vội vàng kéo trốn bên: “Yên tâm, cháu chen chân vào giữa chú và vợ chú!”

      Chú chú là quá tự tin, nhưng cũng phải xem đúng đối tượng à! Bất quá, Uyển Tình lại là người làm việc cho ông ấy, cũng có gì phải lo lắng! “vậy muốn làm sao?” Đại thúc chỉ vào còn cầm lấy cánh tay ngọc của mình.

      Thiên Tuyết bất đắc dĩ buông ra: “Thấy nữ sinh tóc buộc đuôi ngựa bên trong kia ? ấy hôm nay đến phỏng vấn!”

      “Hả, nghe là người ứng tuyển?”

      Thiên Tuyết gật đầu: “Đương nhiên là đại tiểu thư của nhà chúng tôi! Nhà chúng tôi với ông, ông nên thường xuyên xem báo ? Tiên sinh nhà chúng ta thường xuyên được đăng báo, còn được đài truyền hình phỏng vấn, dù sao nhà ấy rất nhiều tiền, cả đời làm việc cũng phải lo nghĩ! Nhưng ấy là tốt, thích làm sâu gạo, cho nên chuẩn bị thừa dịp này nghỉ hè thể nghiệm cuộc sống chút!”

      “Thể nghiệm cuộc sống?”

      “Đúng!”Thiên Tuyết gật đầu, kéo túi xách người ra, lấy cái phong bì dầy, “Đây là vạn! ấy nhiều nhất làm việc hai tháng, học đại học.Hai tháng này, phiền toái ông chiếu cố ấy tốt!”

      Nam nhân tiếp nhận phong thư, mở ra nhìn thoáng qua, lại duỗi dấu tay hai xuống, quả nhiên tất cả đều là tiền mặt!
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 196: Đừng làm cho tức giận

      Edit: minhhy299

      Kỳ ông có tâm hồn tham tiền như vậy, nhưng nếu người ta là đại tiểu thư, ông mở cửa hàng trà sữa nho ra khẳng định là đủ chống lại , vậy còn bằng ngoan ngoãn nghe lời.

      "Chiếu cố như thế nào?"Ông hỏi.

      Thiên Tuyết cho ông ánh mắt tán thưởng, quả nhiên thức thời!

      "Rất đơn giản! Ông cần đặc biệt chiếu cố ấy, chỉ cần làm ấy khó xử là tốt rồi! Còn cái khác, cần quá để ý. Ông xem ấy là người thường, ở trong lòng ông, ông căn bản biết nguồn gốc ấy là đại tiểu thư! Sau đó, chỉ cho ấy làm ca sáng, hơn năm giờ, nhất định phải bắt ấy tan tầm! Cứ như vậy! À, còn tiền lương cũng theo như bình thường, các ông cần xem xét! Tóm lại, đại tiểu thư muốn thể nghiệm cuộc sống người thường, biết chưa?" Nam nhân ngơ ngác gật đầu:

      "Biết!"

      "OK!" Thiên Tuyết hơi vỗ vai ông, " thôi! nghênh đón công nhân mới của !"

      Ông chủ vào cửa hàng trà sữa, nhân viên cửa hàng lập tức chào hỏi ông. Ông gật gật đầu, đến quầy trước, hỏi giám đốc: "Đây là đến nhận lời mời?"

      Giám đốc gật đầu, Uyển Tình lập tức : "Xin chào."

      Ông chủ đánh giá chút, : "Rất tốt, khi nào có thể làm?"

      Giám đốc : " ấy tốt nghiệp trung học, lập tức muốn lên đại học, chỉ có thể làm thêm vào nghỉ hè. Mặt khác, muốn chỉ làm ca sáng. . . . . ."

      "Vậy làm ca sáng." Ông chủ sao cả .

      Uyển Tình nhìn lén cái, có hơi muốn làm. Vừa rồi giám đốc ràng chỉ làm buổi là có khả năng, có ông chủ nào dễ chuyện? Trước kia còn có khả năng cảm thấy thế giới này có nhiều người tốt, nhân gian đều tồn tại chân tình, nhưng sau khi trải qua chuyện Mục Thiên Dương, tổng cảm thấy nam nhân vô duyên vô cớ tốt với nữ nhân, khẳng định là vì mục đích nào đó. . . . . .

      muốn cái gì, ông chủ khụ tiếng: " thành vấn đề liền ngày mai làm , gần đây khách nhân nhiều, các người dụng tâm chút. Ừ. . . . . . Ta tìm bà chủ của các người."

      ra mặt tiền cửa hàng, ông làm tư thế OK với Thiên Tuyết. Thiên Tuyết vừa lòng cười, vào trong cửa hàng, hỏi Uyển Tình: "Thế nào?"

      "Ách. . . . . ." Uyển Tình nhìn giám đốc, "Tôi thông qua?"

      Giám đốc cười: "Thông qua. thích cười, nhớ phải mỉm cười." liếc Thiên Tuyết bên cạnh, cảm thấy nếu người này lưu lại, sinh ý trong cửa hàng khẳng định bạo tăng!

      Uyển Tình lập tức nở nụ cười, có chút được tự nhiên.

      Giám đốc vẫy vẫy tay: " có việc gì! Sau khi làm, tự nhiên nở nụ cười, lực tương tác của vẫn tồi.Ai, ngành dịch vụ chúng ta, chính là như vậy.”

      Sau khi Uyển Tình làm, Thiên Tuyết mỗi ngày đều theo tới, tùy ý tìm bàn, ôm ipad lên mạng xem tiểu thuyết, thỉnh thoảng ra ngoài chút, nhưng đại bộ phận thời gian đều là ở trong cửa hàng.

      Uyển Tình cảm thấy có chút tốt, qua hai lần, xua tay: “Cậu coi mình như là khách nhân bình thường là được! Mình chờ cậu cùng về! Vạn nhất đại ma vương về trước, chỉ có mình mình, hai chúng ta đều phải chết! Cùng nhau ra vào, dù chơi, ấy tuyệt đối gì.”

      “Được rồi……” Uyển Tình mặc quần áo lao động cửa hàng cung cấp: váy màu trắng liền áo, bên ngoài bộ tạp dề màu đỏ, dưới chân là đôi giày vải màu đỏ, trước ngực thẻ tên, nhìn rất tốt.

      Sau khi tan tầm, đổi về quần áo của mình, cùng Thiên Tuyết về nhà. Vừa lên xe, A Thành phía trước đó liền khó xử nhìn các cái: “Nếu bị tổng tài biết…..”

      câm miệng!”Thiên Tuyết rống, “Nếu bị ấy biết, toàn bộ tính người !”

      A Thành dừng chút, : “Tổng tài cũng nhất định tức giận, tôi nghĩ ngài ấy hẳn đồng ý?”

      Uyển Tình : “Có thể cho ta biết, cho ta biết. Lái xe ! Tôi cẩn thận, liên lụy cho .”

      A Thành thở dài, cũng cái gì nữa, làm người lái xe có lương tâm. chỉ là cảm thấy, chuyện này chủ động cho tổng tài, tổng tài hơn phân nữa tức giận; nhưng tại, cư nhiên gạt tổng tài, chờ tổng tài biết, biết có thể bực bội thành cái dạng gì.

      Thiên Tuyết cũng suy nghĩ đến vẫn đề này, nghĩ nghĩ, với Uyển Tình: “Bằng chúng ta với ấy .”

      nên!”Uyển Tình phản ứng kịch liệt, nhưng nghĩ đến bọn họ hai người giấu giếm chuyện này cũng có chút mạo hiểm.Thiên Tuyết trái lại sợ cái gì, nhưng A Thành lại có khả năng mất việc. đành phải , “Tôi tìm thời gian với ta.”

      Buổi tối, sau hồi **, Uyển Tình lẳng lặng tựa vào trong lòng Mục Thiên Dương. Tay , từng chút từng chút đốt lửa ở ngực .Mục Thiên Dương bắt đầu để ý tới, còn rất hưởng thụ.Lâu, là chịu nổi. Cảm giác ngứa ngáy nhột nhột này, ràng là câu dẫn !

      cầm tay lại, cúi đầu hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”

      …..” Uyển Tình đầu về phía gáy oa nhích lại gần, “Tôi chỉ là cảm thấy…..Mỗi ngày ngốc ở nhà như vậy, có hơi nhàm chán.”

      Mục Thiên Dương vuốt lỗ tai của , xoa vài cái, trượt đến vai . Làn da của giống như tơ lụa làm mê muội.

      “Vậy ra ngoài dạo phố.” thấp giọng , “ với Thiên Tuyết.Các em đâu mặc kệ, chỉ cần mỗi ngày trở về có thể nhìn thấy em tốt rồi.Còn có, nếu em muốn về nhà, cũng được.Mẹ em có nghỉ phép chứ?Khi bà nghỉ phép, em trở về .”

      Uyển Tình sửng sốt chút, nâng nửa người lên nhìn : “Tôi…..Tôi muốn làm công. Rất nhiều học sinh cấp ba đều vào nghỉ hè kiếm việc thực hành, tôi ------“

      “Kia có cái gì tốt?” Sắc mặt Mục Thiên Dương trầm xuống, có chút kiên nhẫn, “Đừng náo loạn, hoặc là ngốc ở nhà cho xong, hoặc là liền mua sắm với Thiên Tuyết, tùy em chọn, đừng muốn làm chuyện này để tức giận!”

      Uyển Tình vội vàng ôm lấy : “Tốt mà, tôi làm!”

      Mục Thiên Dương sửng sốt, nghe thanh hoảng loạn, mềm lòng , “Em muốn thực hành, an bài vị trí ở công ty cho em.”

      Uyển Tình lắc đầu: “ được.”

      vui?” hỏi.

      Uyển Tình ngẩng đầu cười, “Nào có?” xong hôn cái ngay mặt .

      Cả người chấn động, bỗng nhiên xoay người đè lên người .

      “A!” Uyển Tình hoảng sợ, nhìn , “------“

      Mục Thiên Dương bỗng nhiên cúi đầu hôn , đưa tay vuốt ve thân thể trần trụi của .

      “À……”

      “Bảo bối ngọt……”

      “A……….. phải muốn……” Uyển Tình hoảng sợ, “ tại khuya!”Nếu làm nữa, ngày mai có thể đến trễ.

      “Là em câu dẫn !” Mục Thiên Dương xong, hung hăng cắn ở trước ngực chút, “Em trở nên hư rồi…..”

      “Tôi có……”

      “Em còn có!”Mục Thiên Dương hét lớn tiếng, đột nhiên tràn đầy đau lòng. biết khống chế cảm xúc xủa thế nào, khiến cho vui, biết lợi dụng đối tốt với …..

      Uyển Tình bị rống cái, rất là sợ hãi, cắn môi dám hé rang.

      Mục Thiên Dương hít sâu hơi, cúi đầu hôn , ôn nhu tuân lệnh say lòng người.

      “Uyển Tình…..”

      “Ừ……”

      “Ai……” Cúi đầu thở dài, mang theo mỏi mệt muốn lại thôi. Nhiều lời ra miệng lắm, hề , chỉ dùng thân hình cùng triền miên.
      Last edited by a moderator: 23/4/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 197 : Giận

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Ngày hôm sau, Uyển Tình quả nhiên đến trễ. Cả Mục Thiên Dương cũng đến muộn, có thể đến muộn sao? May mà Thiên Tuyết phát Mục Thiên Dương có ra ngoài, liền gọi điện thoại giúp xin nghỉ phép rồi.

      Buổi chiều Mục Thiên Dương đến công ty, mới làm.

      Thiên Tuyết hỏi: “Cậu với ấy?”

      . ta đồng ý.” Uyển Tình nhìn , “Về sau chúng ta phải cẩn thận.”

      Thiên Tuyết ngẩn ra: “ ấy thế nào?”

      Uyền Tình nghĩ nghĩ, : “ ta ta bắt gặp tức giận.”

      Thiên Tuyết há hốc vì kinh ngạc, bám lấy : “Chúng ta nên làm!”

      Uyển Tình nhíu mày: “Cẩn thận chút là được.”

      “Còn hơn tháng nha!” Thiên Tuyết phát điên, “Nếu như bị phát làm sao bây giờ?’

      Uyền Tình bực bội thở dài: “Tớ cũng biết, cứ hy vọng là bị phát .”

      Buổi chiều tan tầm hai người trở lại biệt thự, phát Mục Thiên Dương ngồi trong phòng khách hoảng sợ.

      Mục Thiên Dương lật xem báo, nghe tiếng động ngẩng đầu liếc nhìn các : “ đâu?”

      Uyển Tình hé miệng, nghe được thanh. Thiên Tuyết cái khó ló cái khôn: “Xem phim!”

      Mục Thiên Dương vừa nghe, lờ mờ liếc cái: “Trời nắng như vậy, cẩn thận bị cảm nắng.”

      cứ yên tâm.”

      Mục Thiên Dương lại nhìn Uyển Tình: “Em xách cái gì?”

      Uyển Tình cả kinh, nhìn chằm chằm gói đồ to tay, là quần áo làm của , cầm về giặc sạch. vội vàng xách gói đồ giao cho Thiên Tuyết: “Là quần áo Thiên Tuyết mua.”

      “Đúng vậy, em mua quần áo.” Thiên Tuyết ôm chặt gói quần áo, “Em lên tắm rửa, mặc thử quần áo mới như thế nào.” xong liền ôm chặt gói quần áo chạy.

      Mục Thiên Dương nhíu mày nhìn thoáng qua, : “Từ khi hai người chỗ, càng ngày càng ra dáng thiên kim tiều thư! Trước kia tốt xấu gì cũng có dáng vẻ thiên kim, tại hoàn toàn là nha đầu điên!”

      “Ách….” Uyển Tình cứng đờ, là trách ?

      “Rất tốt…” Mục Thiên Dương cuối đầu tiếp tục xem báo, “Trước kia ông thích bộ dạng thục nữ, ông còn sợ sau vài năm giống như Triệu Mĩ Na bây giờ, nhìn như vậy thoải mái.”

      Uyển Tình thở ra, hóa ra phaỉ trách . : “Tôi….Tôi rót cho ly cà phê.”

      “Ừ.” nở nụ cười sung sướng.

      Cửa hàng trà sữa có bán cà phê, Uyển Tình cũng có học chút, liền chiếu theo phương pháp học làm ly cà phê. Mục Thiên Dương sau khi uống nghi hoặc nhìn thoáng qua, lại ngẩng đầu nhìn : “Em làm sao?”

      “Ừ…….”

      “Sao uống xong liền hỏi như vậy?” nhìn ly cà phê, lẽ khó uống ~

      Chậc, nếu thư ký của pha loại cà phê này mang đến, lập tức bị đuổi việc. biết, pha như thế nào liền uống hết?

      Uyển Tình mặt đỏ lên: “Em có học chút.”

      “Học?”

      Uyển Tình thấy chút nữa là sai, vội vàng : “Em nhìn thấy mạng, trước hình như giống.”

      Mục Thiên Dương yên lặng nhìn , cho là cố ý vì mình mà học, nhất thời tâm tình tốt lên. Bỏ cà phê xuống, hướng vẫy tay,: “Đến.”

      Uyển Tình bước qua, nhồi cạnh . ôm , vui vẻ hôn lên mặt. Uyển Tình có chút ngại ngùng: “ đừng…. lát Thiên Tuyết có thể xuống đây.”

      Mục Thiên Dương buông ra, hỏi: “Ngoại trừ cà phê, có còn học những thứ khác?”

      Uyển Tình nhìn : “ muốn cho em học?”

      Mục Thiên Dương ngẩn ra, cười : “ cần.” Các việc này, chủ động làm mới có ý nghĩa. Muốn làm, việc này hèn mọn.

      Uyển Tình cúi mặt, tròng mắt chuyển động, đưa tay ôm cánh tay : “Vậy em học nấu ăn .”

      “Vốn em nấu ăn tệ, À, món ớt xanh hương vị cũng tốt lắm.”

      Uyển Tình nhịn được cười lên tiếng: “Vậy đêm nay em nấu cho ăn?”

      bỗng nhiên nhìn , tâm bắt đầu nhảy loạn. lâu sau, đưa tay vuốt mặt , hai mắt lóe lên tia ấm áp, ra lời.

      “Em thích là tốt rồi….” cuối đầu thở dài, ôm , chậm rãi xiết chặt cánh tay, thanh kích động run run: “Uyển Tình…..”

      Thùng thùng thùng thùng….

      Thiên Tuyết từ lầu chạy xuống, thấy hai người ôm nhau, bỗng nhiên dừng lại. do dự, muốn lên, Uyển tình đẩy Mục Thiên Dương ra. Mục Thiên dương ngẩng đầu hung hăn trừng mắt liếc , vô tội thổi còi trong miệng, chạy xuống, ở trước mặt dạo vòng: “Váy mới, thế nào?”

      Mục Thiên Dương quan sát chút, : “Cũng tạm.”

      Thiên Tuyết ngồi lại sô pha: “Đây là em cung Uyển Tình mua, chỉ trăm đồng! Em muốn mặc học, sau khi vào đại học mặc hàng hiệu nữa!”

      đến vào đại học, Uyển Tình đột nhiên nhớ đến thông báo trúng tuyển, : “Ngày hôm qua Sở Thiệu gọi điện thoại cho tớ, hình như nhận được thông báo trúng tuyển rồi! Của tớ gửi về nhà, có thời gian trở về nhà lấy.”

      Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn lời nào.

      trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nheo mắt lại nguy hiễm : “Sở Thiệu gọi điện thoại cho em? “

      “Tôi….” Uyển Tình vội vàng lắc đầu, “Tôi cũng biết vì sao cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, cậu ấy du học ở Autralia, cũng sắp xuất phát rồi.”

      “Em biết du học ở Autralia?”

      Giọng điệu Mục Thiên Dương vừa xem như tốt. Dù sao cũng biết và Sở Thiệu ngồi bàn kề nhau, tự nhiên thân hơn các bạn học khác. Ai học lại có vài bạn tốt? Bạn học khác phái cùng tán gẫu cũng đáng ngạc nhiên, dù sao cũng qua vài năm, bọn họ thân, cũng vì vậy mà ăn dấm chua, ngược lại cảm thấy mất hứng. Nhưng tại, liên hệ của bọn họ phải kiểu, có chút tức giận.

      Uyển Tình há miệng thở dốc, biết gải thích như thế nào, liền chống ghế sô pha, lùi ra sau.

      “Em trở lại cho !” Mục Thiên Dương hét to tiếng.

      Uyển Tình bị hù dọa dám động đậy.

      Thiên Tuyết cũng run lên chút, hoàn toàn dám động, cũng dám thở ra tiếng.

      khí yên lặng vài giây, Mục Thiêm Dương đột nhiên ở bên cạnh cầm lên cái gì, bỗng nhiên đầy Uyển Tình trước mặt bàn trà.Sau đó đứng lên, lên lầu.

      Phanh tiếng, lầu truyền đến tiếng đóng cửa nặng nề.Vài phút sau, Thiên Tuyết giật mình, đưa tay cầm lấy vật mà vừa vứt lên bàn trà, là ba vé máy bay HongKong.

      muốn dẫn các HongKong? Thiên Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, nghỉ ra vì sao phải làm như vậy, chắc là muốn cưng chìu Uyền Tình . Bất qua nhìn vứt vé máy bay như vậy, hẳn là tính . Như vậy cũng tốt, nếu , công việc phải làm sao bây giờ?

      Ai da! đúng! Chuyện này phài trọng điểm!

      Thiên Tuyết ngẩng đầu, nhìn Uyền Tình: “Cậu….”

      “Ô…..” Uyền Tình đột nhiên khóc lên, nước mắt rơi xuống, tiếng khóc cũng lớn

      “Cậu còn khóc!” Thiên Tuyết thấp giọng trách cứ, “Cậu điên rồi, sao lại liên lạc với Sở Thiệu?”

      Uyển Tình đưa tay gạt nước mắt: “Tớ có….. chính là ngày hôm qua cậu ấy gọi điện thoại cho tớ, hỏi có phải tớ đọc thông báo , tớ cũng biết cậu ấy định làm gì……”
      Last edited: 6/5/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :