1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 183: Ghen tị

      Edit: minhhy299

      Cơm nước xong, Mục Thiên Dương đưa Thiên Tuyết đến trường học. Thiên Tuyết vừa lên xe, liền nhìn thấy cái túi giống phía trước như đúc, lập tức lôi ra xem, kêu lên: "A a a, cái này màu tím khá! Cảm giác như được vẽ lên, bất công!"

      Mục Thiên Dương bất đắc dĩ: "Như vậy cũng bất công? Hồng nhạt phải rất được sao?"

      Thiên Tuyết trầm ngâm chút: "Vậy cũng đúng."

      Cất kỹ kimônô, Thiên Tuyết lấy di động ra bấm trò chơi, khi dừng đèn đỏ ngẩng đầu xoay cổ, nghe thấy kế bên là chiếc xe Rolls-Royce, thân dài cổ vừa thấy: "Ơ? Đây phải Chu hiệu trưởng sao?"

      Mục Thiên Dương vừa nghe, xoay qua, ánh mắt vừa mới chống lại với Chu hiệu trưởng, liền lên tiếng chào hỏi: "Chu hiệu trưởng mang cháu trai chơi?"

      "Đúng vậy, ầm ỹ muốn câu cá."

      Thiên Tuyết chậm rãi quay cửa kính xe xuống: "Chào Chu hiệu trưởng."

      Chu hiệu trưởng hiền lành gật đầu: "Chào Thiên Tuyết, thi tháng tốt lắm, cố lên."

      "Dạ."

      "Chào chị xinh đẹp~" cháu trai cháu của Chu hiệu trưởng nhìn thấy Thiên Tuyết, muốn lại đây.

      Chu hiệu trưởng hoảng sợ, vội vàng ôm người về: "Ngoan, đến đèn xanh rồi, chúng ta cần phải ."

      xong, hai chiếc xe đều chạy về phía trước. Thiên Tuyết quay cửa sổ xe lên: "Chẳng lẽ Chu hiệu trưởng là vì cùng cháu trai chơi mới cho chúng em nghỉ?"

      Mục Thiên Dương cười: "Cá tính Chu hiệu trưởng cứng nhắc như vậy, em cảm thấy có khả năng sao?"

      "Vậy cũng nhất định! Năm trước tiết nguyên đán, chúng em nghỉ bốn ngày, nghe chính là bởi vì bạn già ông ấy muốn đến biểu diễn ở trường bạn!"

      "Khụ!" Mục Thiên Dương bị sặc, vừa tức giận vừa buồn cười, "Đó là gọi là ông ấy cho nghỉ!"

      "A?"

      Mục Thiên Dương ngẩn ra, nghĩ rằng, nếu nghỉ nhiều ngày liền vì cho Uyển Tình đến nhà ooxx với , cái này cũng quá cầm thú!

      ", lần này là gọi ông ấy cho nghỉ."

      "Vì sao?"

      Mục Thiên Dương vốn muốn , do dự chút vẫn là : "Hôm nay là sinh nhật ấy."

      "A ——" Thiên Tuyết quát to tiếng, "Bởi vì sinh nhật , kêu Chu hiệu trưởng cho học sinh toàn trường nghỉ ngày? Ý của là, toàn trường học mấy ngàn người, toàn bộ đều là dính ánh sáng của Uyển Tình?"

      ". . . . . . Em muốn cho rằng như vậy, cũng có biện pháp."

      Thiên Tuyết thể tin lắc đầu: "Xong rồi xong rồi. . . . . . trúng độc của Uyển Tình rồi."

      Mục Thiên Dương cười khổ chút, gì.

      "Nhưng mà Chu hiệu trưởng làm sao có thể đáp ứng? Em ông ấy là người đứng đắn như vậy, làm sao có thể bởi vì bồi bạn già, bồi cháu trai để lại học sinh toàn trường! Vậy cũng quá mức thể tín nhệm! Ông ấy muốn bồi, cho mình nghỉ là được, để học sinh nghỉ làm gì? Trời ạ, lần trước cũng là gọi ông ấy cho nghĩ?"

      "Lần trước phải !" Mục Thiên Dương mở to mắt dối, "Tốt xấu ở trường học kia đọc nhiều năm như vậy, nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, làm sao có thể tìm nhiều phiền não cho ông ấy như vậy?"

      Thiên Tuyết ngẫm lại cũng đúng: "Ông ấy có thể thoải mái đáp ứng như vậy rồi? Chẳng lẽ cho ông ấy là vì Uyển Tình?"

      Mục Thiên Dương quăng cho nhìn khinh thường: "Làm sao có thể? chỉ là. . . . . . Cúng đống lầu thí nghiệm mà thôi."

      "Lầu, thí, nghiệm! Còn, chỉ, là? !"

      "Phỏng chừng em dùng được , bất quá con của em khẳng định dùng được, cho dù dụng cụ hỏng rồi, tốt xấu lầu vẫn còn. . . . . ."

      "A ——" Thiên Tuyết kêu to, " lại có thể quyên đống lầu, chỉ vì cho Uyển Tình nghỉ ngày? A a a —— em làm em mười mấy năm, cho tới bây giờ còn chưa đối với em tốt như vậy! A a a —— em ghen tị nha! Em em em em cũng phải tìm nam nhân, đối với em tốt hơn đối với cậu ấy!"

      "Ừ!" Mục Thiên Dương an ủi gật đầu, "Chí hướng rộng lớn, ủng hộ em."

      "Ô. . . . . . khi dễ em ——"

      -

      Thiên Tuyết mang đầy nhiệt tình vào phòng ngủ, muốn tìm Uyển Tình phát tiết chút. rất tiếp thụ được! Người nọ lại có thể vì sinh nhật Uyển Tình, liền quyên đống lầu đổi ngày nghỉ! đống lầu nha! Còn là lầu thí nghiệm nha! Lầu đáng giá tiền à! Thiết bị thí nghiệm là đồ nhặt trong đống rác sao! A a a a ——

      Khi nào có cái nam nhân vì tiêu tiền như nước như vậy nha! Có đẹp trai ga lăng như này, cầu của với bạn trai thẳng tắp bay lên, nếu gả xong làm sao bây giờ?

      Thiên Tuyết cầm kimônô ném lên giường Uyển Tình, sốt ruột đợi đến trưa nhưng cho đến lúc cơm được bán, Uyển Tình còn chưa đến, nhiệt tình lạnh xuống. gọi điện thoại cho Uyển Tình: "Cậu chừng nào đến a ~ chụt!"

      "Tớ lập tức ra ngoài ."

      "Cậu còn chưa ra ngoài? !"

      "Ừ, vừa ăn cơm chiều."

      "Vậy mình đợi cậu." Thiên Tuyết , "Tự học tối đừng muộn."

      Thiên Tuyết ăn xong cơm chiều, liền trực tiếp đến phòng học, lại nhìn đến Liễu Y Y đánh Sở Thiệu. Bất quá, nội tâm ưu thương, cười nổi.

      Trước 10 phút giờ tự học tối bắt đầu, Uyển Tình thở hồng hộc chạy vào phòng học. Thiên Tuyết lập tức nhào qua, lắc cổ hô to: "Đinh Uyển Tình, cậu quá đáng! Sinh nhật lại có thể cho mình biết!"

      "A——" Uyển Tình luống cuống tay chân đẩy ra, thở hổn hển hai hơi, "Sao cậu biết?"

      "Nếu muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm!"

      "Ách. . . . . ." chỉ là qua cái sinh nhật mà thôi, nên làm cho cảm giác như mình làm chuyện xấu chứ?

      Sở Thiệu từ phía sau duỗi đầu qua: "Đinh Uyển Tình sinh nhật cậu? Ngày nào đó?"

      "Chính là hôm nay!" Thiên Tuyết .

      Sở Thiệu sửng sốt chút, vỗ bàn: "Mời khách!"

      "Cút qua bên!" Thiên Tuyết dùng sách đập cái, nhìn Uyển Tình, hung hăng bóp mặt của chút, "Sinh nhật vui vẻ!" xong từ trong túi áo lấy ra cái móc điện thoại bằng kim loại, "Móc di động, đây là đôi với mình, mỗi người cái."

      "Cám ơn." Uyển Tình vui vẻ tiếp nhận, lập tức gắn vào điện thoại di động. Loại đồ này quý, nhiều nhất hơn mười đồng tiền. Thiên Tuyết thiên kim tiểu thư như vậy, cho dù đưa món quà mấy vạn khối thậm chí mấy chục vạn khối, khẳng định cũng cảm thấy đau lòng. Liền bởi vì như thế, mới cảm thấy móc di động này đặc biệt có ý nghĩa.

      Thiên Tuyết thấy nhanh nhẹn như vậy, lập tức liền vui vẻ. Hừ hừ, đưa kimônô, phỏng chừng (Uyển Tình) cả đời cũng mặc. Nhưng mình đưa móc di động, (Uyển Tình) lại lập tức mang theo! Ha ha, nhìn thấy, khẳng định ghen tị đến chết!

      Sở Thiệu lại duỗi dài cổ: "Sinh nhật vui vẻ ~"

      Uyển Tình sửng sốt chút, cười với : "Cám ơn."

      "À. . . . . ." cười, Sở Thiệu cảm thấy có chút choáng váng hồ đồ, cẩn thận là lại bị Liễu Y Y mắng.

      buồn bực trừng Liễu Y Y, Liễu Y Y lại phẫn nộ trừng . Ba giây! Gần ba giây! tự động lui bước, mặc niệm: được rồi nam đấu với nữ. . . . . .

      Rất nhanh liền học, mọi người để chuyện rảnh rỗi sang bên, bắt đầu tự học. Sở Thiệu truyền tờ giấy cho Thiên Tuyết, Thiên Tuyết vốn muốn để ý đến , nhìn về sau hàn huyên với , thường xuyên qua lại, ngại truyền như vậy rất phiền toái, dứt khoát trực tiếp nằm sấp lên bàn dùng vở viết che, mọi người còn tưởng rằng bọn họ ở thảo luận đề.

      Hết tiết học, Sở Thiệu lập tức với Uyển Tình: "Sinh nhật cậu, chúc mừng chút!"
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 184: Chúc Mừng

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Uyển Tình liếc mắt nhìn Thiên Tuyết, nghĩ thầm rằng bọn họ vừa rồi là bàn bạc việc này? xấu hổ : “ có gì hay để chúc mừng.”

      được! Nhất định phải chúc mừng!” Lúc này, bạn học phía trước bàn học cũng quay đầu, “ biết thôi, biết rồi sao lại chúc mừng? Còn hơn mười ngày nữa chúng ta tốt nghiệp, về sau còn cơ hội chúc sinh nhật cậu sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy!”

      “Nhưng mà…..”

      “Ngày mai tớ ra ngoài mua quà cho cậu! Tuy chậm ngày, ai bảo cậu sớm! Cậu nhìn rồi làm!” Sở Thiệu ác bá .

      Uyển Tình trừng lớn mắt, sao có thể như vậy? quay đầu nhìn Thiên Tuyết, Thiên Tuyết vội vàng vẫy tay với mọi người: “Các cậu đủ rồi, đừng có dọa Uyển Tình!” Mình lại, “Bằng chúc mừng chút ! Sinh nhật cậu, vui vẻ chút thôi.”

      “Chuyện này…….”Uyển Tình ngẫm lại gần đây cùng mọi người chỗ tồi, cũng nên trái ý bọn họ, liền hỏi, “Muốn chúc mừng như thế nào?”

      Sở Thiệu : “Hôm nay có thời gian! Ngày mai cũng học nguyên ngày, buổi chiều ngày kia ! Nhưng biết làm cái gì, đầu tiên phải hát karaoke.”

      Uyền Tình do dự gật đầu: “Cũng đươc.”

      “Vậy hát karaoke .” Sở Thiệu gõ nhịp, “Quyết định rồi nha, đừng đợi đến lúc đó cậu lại .”

      “Được. Tớ mời các cậu , các cậu ai nào?” Uyển Tình nhĩ nghĩ mấy tháng này Từ Khả Vi cho tiền , chắc là đủ. Tiền Mục Thiên Dương có cho , nhưng nghĩ dùng tới. Bất quá cũng phải mang theo, đề phòng vạn nhất.

      Trong nhất thời, nhiều bạn hưởng ứng, Thiên Tuyết kêu lên: “Muốn tới chỗ tớ ghi tên, tính toán tốt, giữa trưa ngày kia tớ và Uyển Tình đặt phòng, hai giờ sau tập hợp! “

      Cuối cùng tính toán, ngoại trừ đám người Đỗ Thiến ,cơ bản những người khác đều , sai biệt lắm có ba mươi người.

      Buổi tối trở lại phòng ngủ, Uyển Tình lấy ví tiền ra tính tiền.Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, lén lút hỏi : “Tiền đủ sao?”

      Uyễn Tình nhíu mày: “Chắc là đủ.”

      Thiên Tuyết thấy vậy lấy mấy tờ tiền xanh giá trị lớn, do dự: “Phỏng chừng phải mướn phòng bao ba mươi người. Tầm mắt mọi người đều cao, tính sâu xa chút phỏng chừng đủ. Mình có đây, trước cho cậu mượn?”

      “Đủ………. cậu cho tớ tiền, tớ muốn sử dụng.”

      Thiên Tuyết buồn bực. Người khác muốn xài tiền có a! ! ! Người phụ nữ biết tốt xấu này!

      Uyển Tình rửa mặt lên giường, nhìn thấy kimônô, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu để cái gì lên giường tớ?”

      “Đại khái là quà sinh nhật !” Thiên Tuyết cười ha ha.

      Lúc này hai người bạn cùng phòng khác trở lại, tặng hộp sô--la cho Uyển Tình: “Sinh nhật vui vẻ.”

      Uyển Tình ngoài ý nuốn tiếp nhận: “Cảm ơn.”

      Hai người xua tay: “ cần khách khí. Chủ nhật chúng tớ mướn phòng với cậu được ?”

      Học kì trước vì các xấu sau lưng Uyển Tình, tình các chưa , rốt cuộc các cũng ngủ cùng phòng với Uyển Tình, còn vô nghĩa như vậy. Nhưng các cho người khác mượn phòng, giải thích cũng vô dụng. Sau khi khai giảng học kỳ, khí cứng rắn lạnh lẽo như vậy. tại thừa dịp sinh nhật Uyển Tình, hòa hợp lại. Dù sao Thiên Tuyết và Uyển Tình bối cảnh hủng hậu, lại là bạn tốt của nhau, náo loạn đáng.

      Uyển Tình nhìn Thiên Tuyết ban công cái, gật đầu : ”Được.”

      bò xuống giường, muốn cầm kimônô bỏ vào trong tủ quần áo.

      Bạn cùng phòng A hỏi: “Là cái gì?”

      B : “Là quần áo sao?”

      “Ách…..Hình như là.”Uyển Tình ,:”Thiên Tuyết đưa.”

      Thiên Tuyết chaỵ vào: “ Là kimônô, mặc cho tớ nhìn !”

      “Kimônô đắc tiền lắm nha.”A kinh hô.

      B cũng kinh hô:”Kimônô rất đẹp! Mặc nhanh! Mặc nhanh!”

      Bản thân Uyển Tình cũng tò mò.Tuy rằng có thiện cảm với bọn xâm lượt nhưng thể bọn họ có thứ quý giá sai. nhìn thấy kimônô tuy rằng kém hơn trang phục cổ đại Trung Quốc, nhưng tốt xấu gì tới bây giờ người ta vẫn còn thường xuyên mặc, ngược lại làm cho người ta hâm mộ.

      thay quần áo với trợ giúp của mọi người, suy nghĩ nữa ngày, thẳng đến tắt đèn mới mặc xong.

      “Hô---Người Nhật Bản mệt!” Uyển Tình thở ra.

      Thiên Tuyết thở dài: “Mình còn muốn chụp ảnh sao lại tắt đèn chứ!”

      “Đèn pin đèn pin!” Hai người bạn cùng phòng rọi đèn pin người Uyển Tình, “Ánh, sáng, đèn, tụ, lại!”

      “Phóc---“ Thiên Tuyết cười to, “Chưa thấy các cậu hồ đồ mở đèn tối như vậy! Quên , ngày mai lại mặc.”

      “Còn mặc à?” Uyền Tình kêu to.

      “Mình muốn chụp ảnh! Mình muốn chụp ảnh!”

      “”Được, được…”Uyển Tình đáp ứng.

      Ngày hôm sau giữa trưa, bốn người ăn cơm trưa, trở lại chụp ảnh.Trước lạ sau quen, lần này mặc nhanh hơn.Uyển Tình nhìn mình trong gương, nhìn rất đẹp mắt. Thiên Tuyết muốn tạo vài tư thế, .

      Hai người bạn củng phòng vội vàng : “Cậu đừng làm khó Uyển Tình! Mặc kimônô chính là như vậy, khí chất Uyển Tình rất tốt! mặc hán phục càng đẹp hơn, chính là người đẹp cổ điển!”

      “Đúng vậy đúng vậy, …!”

      Thiên Tuyết ngẫm lại cũng đúng, cũng cưỡng cầu, tùy tiện Uyển Tình ngốc như thế nào, mộc như thế nào. Hai người bạn cùng phòng cũng lấy điện thoại ra chụp, Thiên Tuyết cảnh cáo các : “Các cậu có thể chụp, được truyền ra ngoài há!”

      “Yên tâm ! Chúng tôi lưu lại để mình xem! Về sau ai dám là người đẹp cổ điển, tớ còn có thể khoe khoang chút! Bất quá cậu yên tâm, điện thoại chỉ có thể ở bên cạnh tớ, có khả năng rơi vào tay kẻ khác!”

      “Vậy là tốt rồi!”

      Thiên Tuyết chụp xong, gửi phần vào điện thoại Uyển Tình, lại chọn số mở máy vụng trộm gửi cho Mục Thiên Dương, hỏi: “Thế nào? Đẹp ?”

      Mục Thiên Dương trả lời : “Cũng phải em mặc!”

      Sau đó, nhìn di động cười ngây ngô. Lại có thể mặc sao, còn tưởng thèm nhìn đến cái. Nhìn đẹp mắt, hổ là vợ !

      Thiên Tuyết phát điên, đắc ý cái gì? cần cũng đoán được có sắc mặt gì! Người ta còn phải vì sao, đừng tự cho mình là đúng như vậy! Sau này, nhất định trả thù!

      “À! Em quên tặng.” Thiên Tuyết gửi lại tin nhắn.

      Mục Thiên Dương lật bàn: Ngươi câu này chết à!!!!!

      Buổi chiều chủ nhật, Uyển Tình mướn phòng. Tìm KTV gần trường học, rồi mướn phòng lớn, nhắn tin cho các bạn học khác.

      Rất nhanh, những bạn học khác lần lượt đến, nhóm người thứ nhất kêu bánh ngọt, rằng tuy thời gian qua, vẫn còn cần phần thưởng nhưng đây là tập tục truyền thống balabala.

      Nhóm người thứ hai đến, cầm theo hạt dưa và trái cây.Ừ, cái này được. Uyển Tình bóp cổ tay, mình sao lại quên nha? Cái này nên chuẩn bị, về sau phãi nhớ kĩ.

      Nhóm người thứ ba đến, là đám người Sở Thiệu và Liễu YY, mang theo hộp dẹp gói tinh xảo bẹp.

      “Đến.” Sở Thiệu đưa cho , “Chúng ta là bạn học, chơi keo này, quà nhưng nặng ở tấm lòng, cậu nhận lấy .”

      Uyển Tình nhìn nhìn bánh ngọt và đồ ăn vặt lúc nãy, bộ dạng mỗi người giống như chỉ xài tiền hơn mười đông, có chơi keo, phỏng chừng cái này cũng kém nhiều lắm .
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 185: Xe Đạp

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Trong lòng thoáng kiên định : ”Cám ơn.”

      “Mở ra nhìn xem.”Thiên Tuyết .

      Uyển Tình mở bao ra, là quyển lưu bút dày, nhịn được cười lên tiếng.Thuận tay mở ra, lại cả kinh trang bìa được mọi người kí tên. lại lật tiếp, nhiều bạn ghi giới thiệu vắn tắt về mình, nhưng chỉ là có để lại lời nhắn.

      Sở Thiệu vừa thấy, khép lại cho :”Đừng nhìn, ca hát! Lời nhắn lại phải có chuẩn bị, về sau lại viết.”

      Mọi người ha ha cười :”Đúng thế cậu lấy lại về chỗ ngồi, chúng tớ chuẩn bị tốt rồi mượn về viết tiếp.”

      “Thời điểm các cậu viết cũng nhớ cho tớ.” Uyển Tình .

      “Yên tâm , khi thuận tiện cũng mua cho cậu, quay về cho các cậu viết!”

      Uyển Tình nghe xong, đột nhiên phiển muộn vì sắp phải chia lìa. Ba năm trước đây, khi lên trung học, làm sao có thể nghĩ đến lưu lại tên những người này vào lưu bút? Chỉ có thể thế khó dò.

      Bởi vì buổi tối còn phải học, mọi người quyết định chơi tới năm giờ. đường tolet, Thiên Tuyết lặng lẽ gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương: “, chúng em tự tổ chức sinh nhật cho Uyển Tình, ở KTV ca hát. Năm giờ về, muốn tới đón em và cậu ấy ăn chiều hay ?”

      Mục Thiên Dương trằm mặc lúc , hỏi: “Có ai ở đó? nên mang Uyển Tình điên!”

      nên như vậy! Khó trách Uyển Tình có ấn tượng tốt với , cả ngày quản cậu ấy, làm sao cậu ấy thoải mái?”

      “……Lười với em!”Mục Thiên Dương làm bộ muốn tắt điện thoại.

      “A, có đến ?”

      “………Ở đâu?”

      Thiên Tuyết bĩu môi, hài lòng lẩm bẩm địa chỉ KTV, nghĩ thẩm có bản lĩnh đừng đến.

      Năm giờ, mọi người xung quanh lần lượt rời khỏi, vẫn la hét vừa rồi vui chơi hăng say, hoàn toàn ghiền, nếu có thể chơi đến mười hai giờ cũng thành vấn đề.

      Uyển Tình vừa nghe, khỏi có chút xin lỗi.

      Sở Thiệu vội vàng : “Lại liên quan đến chuyện của cậu, phải lên tiết học thôi!”An ủi xong, nhìn những người khác : “Muốn chơi? Chờ thi xong, chơi suốt đêm!”

      “Định rồi đó!” Vỗ quyết đinh phương án cuối cùng.

      “Tháng bảy HongKong đua xe cậu ?”

      “Đến lúc đó sau!” Sở Thiệu quay lại hỏi Uyển Tình,” ?”

      “Chúng tớ thu dọn chút sau.” Thiên Tuyết đoạt đáp,” Các cậu trước , tớ và Uyển Tình cùng theo sau.”

      “Vậy tớ chờ các cậu.” Sở Thiệu cười.

      Thiên Tuyết hung hăng trừng , thầm đá cái, ý bảo cho . buồn bực sờ sờ mũi, con trai chấp nhất con , với Uyển Tình: “Tớ ra ngoài trước, chờ các cậu ở bên ngoài.”

      Chờ mọi người hết, Thiên Tuyết cầm hạt dưa chưa ăn xong, với Uyển Tình: “ thôi!”

      “Ừ.” Uyển Tình ôm lưu bút, chậm rãi ra khỏi KTV.

      Thiên Tuyết nhìn nhìn bốn phía, à….Người đâu? ra vài bước nhìn nhìn chung quanh, đoán chừng còn chưa tới?

      “AAA, cậu chờ chút!” với Uyển Tình,”Mình hơi khát, qua đối diện mua trà sữa.”

      “Vừa rồi phải cậu uống rất nhiều sao------?”

      Thiên Tuyết căn bản để ý tới , cầm lấy túi hạt dưa chạy nhanh qua cửa hàng trà sữa đối diện đường, túi hạt dưa run lên…..

      Sát vách cửa hàng trà sữa, là nơi đánh bài, lầu hai phòng bài, có dáng đứng cao to. đứng lên, chậm rãi tới trước cửa sổ, nhìn Uyển Tình bên đường. Đột nhiên, ánh mắt nhíu lại------ nam sinh tới bên cạnh .

      Di động vang lên, nhận: “Alô?”

      ! đến đâu rồi?”

      Mục Thiên Dương nhìn thân thể hai người dần dần tựa sát vào nhau, trầm mặc.

      ?”

      “Họp.” thản nhiên .

      Thiên Tuyết sửng sốt chút, giọng rất nhiều: “Thực xin lỗi thực xin lỗi…….em nghĩ đến.Vậy đến, chúng em trở về trường học đây!”

      “Ừ.”

      Bên kia đường Uyển Tình nhìn Sở Thiệu: “Cậu còn chưa ?”

      Sở Thiệu cười: “Chờ cậu.”

      “Ách….” Uyển Tình nháy mắt mấy cái, lui lui về phía bên cạnh, cảm thấy lời này có ích.

      Sở Thiệu tay đút vào trong túi quần, siết chặt cái hộp, người chảy mồ hôi nóng nhè . Chậc! Có gì phải sợ? Duỗi đầu đao, lui đầu cũng là đao! A, đây là so sánh gì chứ? Việc này có thể so sánh như vậy sao? hít hơi, cười : “Sinh nhật vui vẻ?”

      “Cám ơn.”Uyển Tình nhìn nhìn sang đường đối diện, Thiên Tuyết sao còn chưa về?

      “Cái kia….”Sở Thiệu bỗng nhiên rút tay đến trước mặt , trong tay là hộp tinh xảo.

      Uyển Tình bị dọa, từng bước lui về sau.

      Cho cậu! đúng, tặng cậu!

      Sở Thiệu còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên tiếng vang leng keng loảng xoảng.Tiếp theo, người, chiếc xe đạp bẻ gãy nghiền nát ngã bên cạnh bọn họ.

      “A!” Uyền Tình sợ tới mức hét lên tiếng.

      Sở Thiệu cũng bị dọa ngây người, chờ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy hai bánh xe đạp vểnh lên trời, ngừng xoay chuyển. Người bên cạnh ngã xuống nhưng im lặng, đừng động, cổ họng còn bất cứ điều gì.

      phải liền ngã như vậy …..Sở Thiệu bỗng nhiên trừng lớn mắt:”Liễu Y Y! Sao lại là cậu?”

      Uyển Tình vừa thấy, quả nhiên là Liễu Y Y, vội vàng ngồi xổm xuống đỡ : “Cậu sao chứ?”

      Liễu Y Y đứng lên, điều chỉnh kính mắt, yên lặng phủi bỏ tro bụi người.

      Sở Thiệu nhìn bánh xe đạp còn chuyển động, hỏi: “Cậu chạy xe đạp đâu?”

      Đúng lúc này, người đàn ông trung niên mập mạp về phía bọn họ:”Em , em sao chứ? Em rốt cuộc có thể chạy xe đạp hay ? Nếu chạy được, đừng làm phiên tôi làm ăn, xảy ra chuyện cũng tốt?”

      “Ông là ai?”Sở Thiệu hỏi.

      Người đàn ông chỉ về phía sau: “Tôi bán xe đạp ở đây!”

      Sở Thiệu vừa thấy, đúng là TM là cửa hàng xe đạp. đau đầu nhu nhu trán nhìn lên trời: TM phải là chỗ vui chơi ở phố sao? Sao lại thành ra bán xe đạp?!

      “Em ---’’ Người đàn ông nhìn về phía Liễu Y Y.

      Liễu Y Y để ý ông, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Sở Thiệu, bổ nhào qua đá cước, sau đó đoạt hộp từ tay , thở ra ném mạnh về phía đường đối diện. Vừa vặn Thiên Tuyết bưng ly trà sữa tới, cái hộp trúng vào tay , ba tiếng------- Trà sữa đổ hết lên người….

      Thiên Tuyết ngơ ngát nhìn Liễu Y Y, ai có thể biết: Vì sao mới chỉ khỏi lát, bên cạnh Uyển Tình xuất nhiều người như vậy!

      “Liễu Y Y!” Sở Thiệu rống lên tiếng, thần sắc kích động chạy tới nhặt cái hộp.

      Liễu Y Y đỡ xe lên kéo kéo tay áo ông chủ, chỉ chỉ vào xe đạp. Ông chủ lau mồ hôi, chuẩn bị thương lượng chuyện đổi hàng. Kết quả chỉnh xe đạp phen, sải từng bước , nhanh như chớp chạy mất.

      Ông chủ ngây người. Em em chạy chậm chút …. đúng! Em kéo tôi làm sao nha?

      Giữa đường cái------

      Sở Thiệu nhặt hộp lên, mặt có tầng trà sữa, trực tiếp lấy ống tay áo xoa xoa, cuống quít mở ra, vừa mở ra thấy vòng tay bằng thủy tinh óng ánh trong suốt vì bị ngã mà hư. thở phào nhõm, vừa ngẩng đầu chóng lại ánh mắt Thiên Tuyết, ấp úng khép nắp lại.

      muốn , Thiên Tuyết bắt lấy : “Cậu muốn tặng cho Uyển Tình?”
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 186: Kiếp sau nhanh lên

      mặt Sở Thiệu thoáng xấu hổ, : “ mượn cậu xen vào.”

      “Đừng uổng phí tâm tư.” Thiên Tuyết cười, “Cậu ấy chắc chắn cự tuyệt.”

      “Làm sao cậu biết?” Sở Thiệu bất mãn.

      “Nếu làm bạn học loại quà tặng này quá phù hợp, ấy cũng phải đồ ngốc, cậu cự tuyệt hay cự tuyệt? Nếu cậu còn có ý muốn vọng tưởng thoe đuổi này, vậy càng cần làm trò! Tôi biết ít tin, cho nên có thể chắc chắn mà cho cậu biết, chờ khi đợi đến kiếp sau! Bất quá cho dù là kiếp sau, cậu cũng phải nhanh lên!”

      “Cậu…….” Sở Thiệu ánh mắt nhíu lại, đột nhiên hỏi, “Nhanh lên? vậy ấy có – –“

      Thiên Tuyết ngẩn ngơ, : “** ra tiện, dù sao cậu đùa là được.”

      “Này…..” Sở Thiệu buồn bực, “Cậu cần đả kích tớ như thế chứ? Tớ còn chưa ra trận nha – –“

      Thiên Tuyết lườm cái: “Theo đuổi theo đuổi, đuổi theo tới chân cầu mới thôi, cũng phải phải ấy được, đổi người khác nhé! Có khăn giấy ?”

      Ánh mắt Sở Thiệu liếc áo khoát của cái, ngượng ngùng, sờ sờ túi áo người, lấy bịch khăn giấy cho . Sau đó, nhìn nhìn cái hộp, trực tiếp nhét vào trong túi, bước về phía Uyển Tình.

      Uyển Tình còn ở bên kia mắt to trừng mắt với ông chủ bán xe đạp, cũng thấy Liễu Y Y đâu.

      Sở Thiệu thở dài hơi, tay nắm chặt cái hộp khỏi có chút buồn bực. Đều tại Liễu Y Y này, bằng thổ lộ! Thổ lộ luôn có 50% hy vọng nha! tại mới bị Mục Thiên Tuyết xong, cũng muốn thổ lộ nữa!

      chính là người như vậy, xác đinh tình trạng đối phương, hành động, bằng lại lôi ra nhiều chuyện phiền toái. Xác định đối phương mình bóng, mới có thể theo đuổi. Như vậy, hoặc là thành, hoặc là thành, có vụ tranh chấp tình cảm. khi là của , vĩnh viễn là của , nên là của , muốn cũng được.

      “Ai, trở về .” thở dài, vừa mới xoay người, chỉ thấy Liễu Y Y chạy xe đạp vọt lại đây…….

      X! Tình huống thần mã gì đây? phải rồi sao?

      “Ngao – –“ Sở Thiệu gào to tiếng. Liễu Y Y! …. lại có thể dùng bánh xe cán chết !

      Sở Thiệu lảo đảo cái, té mặt đất. Liễu Y Y giống như chiến sĩ, từ xe bước xuống, hếch cằm với ông chủ tiệm xe, sau đó chỉ vào Sở Thiệu mặt đất.

      Ông chủ ngây ngốc gật đầu, ngơ ngác hỏi: “ cẩn thận chút.” Sau đó bỏ .

      “Sao lại thế này?!” Sở Thiệu rống giận. Dường như xảy ra chuyện thể lý giải được.

      Thiện Tuyết lắc đầu.

      nhìn Uyển Tình.

      Uyển Tình há miệng thở dốc, có chút khó xử, cuối cùng vẫn là : “Ông chủ cho rằng Y Y chạy xe, Y Y liền dùng hành động thực tế chứng minh cho ông thấy. Ai biết, khi ấy chạy xe trở về, cậu lại đứng ở nơi này….., phải , cậu lại đứng cản ở nơi này. ấy ngã sấp ở phía trước, chính là tại vì cậu cản đường.”

      “Tôi ––“ Sở Thiệu ôm chân, thở hơi suýt nữa ra lời. Chuyện này trách sao? Chuyện này trách sao?! trêu chọc ai đây?

      Thiên Tuyết đột nhiên cười,cúi đầu ghé vào lỗ tai : “Tớ thấy cậu là Liễu Y Y rất có duyên, chi bằng đưa vòng tay cho ấy .”

      Sở Thiệu ngẩn ra, biểu tình có tí hoang mang. ngẩng đầu nhìn Liễu Y Y: “Cậu có việc mua xe đạp làm gì?!”

      Liễu Y Y tức giận dẫm lên chân cái, vừa vặn dẫm qua nơi bị xe cán qua, khiến cho lại kêu rên.

      “Nát chân tôi rồi! Nát chân tôi rồi! Cái cậu này……Cái cậu này…..” Sở Thiệu suy nghĩ nửa ngày, cho cùng là người tao nhã , mắng ra lời nào khó nghe, cũng muốn thương tổn nữ sinh, chỉ có thể buồn bực , “Cậu rốt cuộc là loại người gì hả….”

      “Ha ha ha…..” Thiên Tuyết cười to, hai ngày này là ký ức sung sướng nhất trong kiếp sống trung học của , Uyển Tình đột nhiên đây cái, dồn sức ngừng cười, khụ hai tiếng: “Tội nghiệp, tội nghiệp….”

      Sở Thiệu:…..CMN! Lòng thương người của vẫn còn.

      Sở Thiệu bỗng nhiên chỉ vào Liễu Y Y: “ đưa!”

      Liễu Y Y yên lặng nhìn cái, xoay người leo lên xe đạp. muốn mở miệng mắng, lại đặt chân lên bàn đạp, dáng vẻ chờ người lên ngồi phía sau.

      Sở Thiệu cứng lại: “ muốn làm gì?”

      Liễu Y Y liếc cái, lại quay đầu nhìn về phía trước

      Thiên Tuyết nha nha hỏi: “Cậu chở cậu ấy nổi ?” Sở Thiệu thể trạng tốt, mùa hè mặc áo thun, đống nữ sinh yy dáng người của , chỉ cần nhìn cảnh này cũng biết tố chất thân thể như thế nào.

      Sở Thiệu hừ tiếng: “Cậu ấy luyện nhu đạo!” xong an vị xe đạp.

      Liễu Y Y lười tranh cãi vô ích, đạp xe đạp, chậm rãi chạy về phía trước…..Cho dù là luyện nhu đạo, chín mươi cân cũng kéo nhúc nhích trăm hai mươi cân được ?!

      Thiên Tuyết và Uyển Tình bước nhanh đuổi kịp, sóng vai với xe đạp.

      Liễu Y Y đạp thở hồng hộc, Sở Thiệu cũng có chút ngượng ngùng: “Bằng tớ xuống tự bộ là được?’

      Liễu Y Y phớt lờ , đường dài chở tới phòng y tế trường học.

      Bác sĩ nhìn Uyển Tình, kinh hãi: “Con lại làm sao vậy?!” cái nữ sinh này, năm này chân bị thương, đau bao tử, tay bị thương…..Vào đây vô số lần!

      Uyển Tình có chút xấu hổ, chỉ chỉ Sở Thiệu bên cạnh: “Là cậu ấy.”

      Bác sĩ cuối cùng cũng thở phào nhõm.

      Sở Thiệu ngồi xuống chuyện với Uyển Tình và Thiên Tuyết: “Sáu giờ rồi, các cậu ăn cơm trước , bằng kịp giờ tự học tối.”

      “Chúng tớ trước đây.” Thiên Tuyết đưa hạt dưa cho , “Ăn giải buồn nà ~”

      Sở Thiệu:…….

      Nửa tiết tự học tối trôi qua, Sở Thiệu và Liễu Y Y mới khoan thai bước vào lớp. Chân cà thọt, nhảy từng bước vào phòng học, cả lớp nghiêm túc và trang nghiêm. Bộ dáng Sở đại thiếu này, rất ly kỳ nha! Rất ly kỳ nha! Thậm chí còn có người lén lút chụp ảnh

      Sau khi tan học, Uyển Tình quay đầu hỏi Sở Thiệu: “Cậu sao chứ?” Rốt cuộc là vì chuẩn bị sinh nhật cho mới gặp chuyện may, có chút áy náy.

      Sở Thiệu căm giận : “Chân sưng to! Thiếu chút nữa là gãy xương!” xong trừng mắt nhìn Liễu Y Y bên cạnh.

      Liễu Y Y cầm bút vẽ đường lên giữa bàn học, tay chuẩn vẽ ba đến tám đường!

      Sở Thiệu phát điên! Bây giờ là thời đại gì nha, còn bắt chước học sinh tiểu học viết bậy lên bàn!

      Lúc này, có nam sinh lại đây trêu chọc : “Cậu làm sao vậy? Cùng bạn học Uyển Tình đồng cam cộng khổ dữ nha? Cậu ấy bị thương ở chân, cậu cũng bị thương ở chân, kế tiếp có phải nên bị thương ở tay hay ?”

      “Hay! Nhìn ra tiểu tử nhà ngươi rất si tình nha!” nam sinh khác .

      Uyển Tình ngẩn ngơ, sững sờ xoay người, cúi đầu trầm mặc.

      “Tớ……” Sở Thiệu bất đắc dĩ trừng mắt nhìn bọn họ, “Người ta là nữ sinh, các người đùa giỡn bậy bạ.”

      Thiên Tuyết quạt tay trong khí, hai tai vểnh lên: “Xin lỗi!”

      Hai nam sinh sửng sốt, có chút tình nguyện, nhưng vẫn với Uyển Tình: “Xin lỗi, chúng tôi luôn hay giỡn như vậy. có ý gì khác, cậu đừng để ở trong lòng.”

      Uyển Tình ngẩn đầu, chính là thấp giọng câu: “ có việc gì.”

      “Khụ khụ…. Sở Thiệu, cậu cẩn thận chút, lên lên giường phỏng chừng dễ dàng, mấy ngày nay cậu muốn ngủ dưới đất hay ?”

      “Cút –––“ Sở Thiệu ném sách qua.
      Last edited by a moderator: 15/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 187: Tốt Nghiệp

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      Bị bạn học như vậy, hơn nữa bình thường thái độ Sở Thiệu ân cần, Uyển Tình đoán được tâm tư của , liền hơi xa lánh .Chỉ là nghĩ tới Thiên Tuyết khuyên Sở Thiệu rút lui, hơn nửa tại bị thương, cũng có tâm tư suy nghĩ mờ ám. Vì thế, mọi người đều nắm chặt thời gian ôn tập cuối cùng.

      Tháng năm đến thời gian ôn tập sắp hết, các bạn bắt đầu chụp ảnh tốt nghiệp. Đến ngày đó là lượt bọn họ, mọi người mang theo ghế xuống lầu, chủ nhiệm lớp đứng phía trước : “Nữ sinh ngồi phía trước, nam sinh ngồi phía sau, thầy giáo đứng hai bên! Bối cảnh là khu dạy học, các con nán lại bên trong đấy!”

      “Em còn ăn cơm ở căn tin ba năm đó!” Sở Thiệu , “Bằng chúng ta lấy căn tin làm bối cảnh ? Toàn bộ đều lấy bối cảnh dạy học có sáng kiến.”

      “Sở Thiệu cậu cái gì? !” Mặt thầy giáo trầm xuống, hiệu trưởng còn ở nơi này đấy.

      Chu Hiệu trưởng cười ha ha: “Chủ ý này tốt! Tôi chụp mấy trăm ảnh tốt nghiệp, cũng có lấy căn tin làm bối cảnh.”

      Vì thế mọi người khiêng ghế căn tin =.=

      Sắp xếp đội 10 phút, thợ chụp ảnh kiểm tra máy ảnh tốt, nhìn nhìn, lại nhìn nhìn, ngẩng đầu: “Cái kia……Chu hiệu trưởng bên trái, bên trái….. mắt kính cái kia, cầm mắt kính thả xuống chút.”

      Uyền Tình nhớ đến mình ngồi bên trái Chu hiệu trưởng, nhìn nhìn hai bên, đeo mắt kính chỉ có Liễu Y Y.

      Liễu Y Y ngồi yên nhúc nhích, ngồi thẳng, mặt nhìn chẳm chằm phía trước.

      Thợ chụp ảnh sửng sốt chút, chỉ vào lớn tiếng : “Chính là đó, mặc quần áo đen kia,mau chỉnh lại mắt kính!”

      Liễu Y Y nâng tay lên, nâng gọng kính lên chút, cho mắt kính ổn định, sau đó bỏ tay xuống, tiếp tục nhìn chẳm chằm phía trước.

      Cả lớp….

      Chủ niệm lớp muốn chuyện, Sở Thiệu đứng đằng sau Liễu Y Y nở nụ cười: “ có việc gì! Liền chụp như vậy ! Khi chúng tôi thực sụ cầm được ảnh khẳng định nhận ra ---“

      “Ba!” Liễu Y Y quay đầu, lấy quyển sách nặng nề ở dưới ghế đánh lên đầu .

      “Ngao~~~~~” Sở Thiệu kêu lên.

      “Ha ha ha ha---“ Cả lớp chợt cười.

      “Vậy như thế .” Thợ chụp ảnh lau mồ hôi, răng rắc tiếng, nhìn nhìn, đề nghị, “Cái kia….. tấm nữa, vị bạn học kia, cười chút là được rồi, mắt kính lấy cũng sao.”

      Liễu Y Y: nhìn ngây ngốc …

      Cả lớp: Tiếp tục cười……..

      Thợ chụp ảnh lại lau mồ hôi, chờ đến khi bọn họ cười rồi, mở máy chụp hai cái.Chụp xong, hô to tiếng:: “Giải tán!”

      Mọi người thở phào nhõm, còn tiếng cười, toàn bộ thanh là tiếng bước chân ra, sau đó bên cười bên nhìn thợ chụp ảnh: “Cho em nhìn chút! Người có việc gì đừng chỉnh sửa PS, năm trước có người vì chỉnh sữa PS khuôn mặt đều sưng lên, trắng giống như ngâm trong formalin vậy….”

      Thợ chụp ảnh thiếu chút nữa bị giẫm đạp chết, vội vàng cầm máy ảnh mà chạy.

      Mọi người bắt lấy máy ảnh nhìn nhìn, : “Tấm thứ nhất tệ.”

      Trừ bỏ Liễu Y Y mặt chút thay đổi, Sở Thiệu thống khổ ôm đầu, những người khác đều cười đến vui vẻ.Mở tấm thứ hai, xem ra nghiêm túc và trang trọng chút, nhưng có cảm giác.

      Mọi người cầm máy ảnh trả lại cho thợ chụp ảnh: “Rửa cho chúng tôi tấm thứ nhất!”

      Thợ chụp ảnh khó xử: “Vậy sao? tốt lắm đâu?” xong nhìn chủ nhiệm lớp.

      Chủ nhiệm lớp cầm máy ảnh nhìn thoáng qua, nhìn mọi người cười đến khoa trương như vậy, vội vàng : “Tấm thứ hai, tấm thứ hai !”

      Mọi người lắc đầu: “Rửa tấm đẩu tiên! Như vậy , lớp chúng ta rửa tấm thứ nhất, thầy chủ nhiệm rửa tấm thứ hai!”

      Các thầy thấy lạ, đều nhìn thoáng qua, cuối củng cảm thấy nên rửa tấm thứ nhất tồi, : “Đều rửa tấm thứ nhất !” Về sau vừa nhìn bức ảnh này, nhớ tới lớp này, chơi tốt ~

      Vài ngày sau, lần thi thử thứ ba kết thúc, ôn tập cũng hoàn thành xong, tiết học chính thức đều chuyển thành tiết tự học, mọi người tự do đọc sách, đề cũng chưa từng làm.

      Chủ nhiệm lớp cầm ảnh tốt nghiệp đến, mọi người cầm tay vừa nhìn, lại nhịn được cười lên trận.

      Uyển Tình nhìn mình trong đó, lại có thể cười. Tuy rằng cười thấy hơi ngại ngùng, cũng rất vui vẻ. Bên cạnh Thiên Tuyết vui vẻ phấn chấn, sáng ngời như mặt trời, xinh đẹp!

      Bốn ngày bắt đầu nghỉ học, ba ngày buổi chiều, mọi người chuyển toàn bộ sách trong phòng học . Có người để lại phòng ngủ, có người ném vào thùng rác, có người xé thành mảnh trực tiếp bỏ xuống lầu.

      Suốt buổi trưa, xung quanh chỗ cấp ba học, giấy được rãi như bông tuyết bay lên, rơi mặt đất dày lên tầng.Thầy giáo thấy, bất đắc dĩ thỡ dài. Theo bọn họ lâu vậy, cuối cùng lại tiễn bước bọn họ như vậy………..

      Uyển Tình điên cuồng như vậy, chuyến lại chuyến lấy toàn bộ về để bàn học trong phòng ngủ, Thiên Tuyết xé mấy bản thảo, cũng để lại phòng ngủ.

      “Mình về nhà ở hai ngày, thứ sáu mới vào, cậu phải về nhà sao?”Thiên Tuyết hỏi.

      Uyển Tình lắc đầu: “Tớ có về, thi xong mới về.” tại trở về, mẹ nhất định lo lắng, như vậy cũng khiến lo lắng.

      Thiên Tuyết gật gật đầu, thu dọn đồ tốt trở về.

      Các bạn học khác rất nhiều người cũng về nhà, phòng ngủ chỉ còn lại mình Uyển Tình. Ăn cơm chiều xong, cầm theo quyển sách dạo sân thể dục, nhìn đến lớp nam sinh chơi bóng rổ. qua, nhìn đài tìm ghế ngồi, cuối đầu đọc sách, đáng tiếc tinh thần có hơi tập trung.

      tìm đến ? Gần đây hoàn toàn có tin tức của , mấy ngày liền Thiên Tuyết cũng có nhắc tới, cũng kêu Thiên Tuyết mang đồ đến cho …..Việc này biểu thị cho tìm đến à?

      Ngày đó thi thử xong, Uyển Tình trở lại phòng ngủ, với Thiên Tuyết: “Tớ bán sách, cậu ?”

      “Bán sách? “ Thiên Tuyết ăn kem, phản ứng có hơi kip.

      Uyển Tình thở dài: “Phế phẩm bán ! Những thứ sách này trừ bỏ xé, ném vào thùng rác, còn có thể làm phế phẩm bán !” ấy là đại tiểu thư khẳng định hiểu!

      Mắt Thiên Tuyết sáng lên: “Có thể bán được bao nhiêu tiền? Tớ có rất nhiều tạp chí và tiểu thuyết, có cái mua vạn đồng!”

      Uyển Tình nhíu mày lúc: “Phỏng chừng năm đồng ký! Phế phẩm nhìn giá chỉ nhìn ký thôi.”

      Thiên Tuyết ngây người lát: “Chúng ta bán , xem thử ba năm nay rốt cuộc giá trị mấy ký mấy gam, được bao nhiêu tiền!”

      Hai người cầm sách nhiều ra!

      Thiên Tuyết tự hỏi nữa ngày : “Cậu xem chúng ta chuyển bao nhiêu lần mới hết?”

      “À…..” Uyển Tình nghĩ nghĩ,” Tớ nhớ trường học trước, mỗi lần đến thời điểm này, đều có người đến trường học thu mua. Nơi này…..Hẳn là có.” Nơi này học sinh lại tham chút tiền này.

      “Vậy trực tiếp ném ?” Thiên Tuyết có chút đành lòng, “Tớ còn muốn nhìn xem được mấy ký mấy gam…..”

      Uyển Tình nghĩ nghĩ: “Tớ hỏi dì quản lý lâu năm !”

      Uyển Tình chạy vòng xuống dưới lầu hỏi, có thu phế phẩm, trở về với Thiên Tuyết.
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :