1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 178: Lấy lòng

      Edit: minhhy299

      "Tớ trách cậu.~" Uyển Tình .

      "Mình biết cậu khẳng định trách mình." Thiên Tuyết ưu thương, "Như vậy, về sau mình xem tiểu thuyết! Mình trước khi thi tốt nghiệp trung học! Mình và cậu cùng nhau đọc sách làm bài, chúng ta cùng nhau thảo luận? Uyển Tình ~"

      "Được, cậu ." Uyển Tình cười.

      "Hô——" Thiên Tuyết thấy nở nụ cười, cuối cùng thở phào nhõm, ôm vừa vừa nhảy, " mình hơi quá đáng! Cậu nên lo cho ấy, muốn cùng ai chơi liền cùng ai chơi, tôi giúp ngươi đánh yểm trợ!"

      Uyển Tình chỉ là hơi cười yếu ớt, có trả lời. Về sau, chỉ là người mắc tự bế giống như Liễu Y Y vậy, chuyện với mọi người, miễn cho cái gì nữa.

      "A!" Thiên Tuyết đột nhiên hét lên tiếng, xoay người mở cặp của mình ra tìm kiếm, "Cậu cũng nên trách mình, ấy rất quan tâm cậu!"

      xong, tìm ra cái hộp: "Này! cho mình trở về, chỉ vì để mình mang này cho cậu! Xóa sẹo, chờ miệng vết thương kết vảy, là có thể bắt đầu bôi. Đây là nước ngoài sản xuất, còn gọi điện thoại hỏi qua chuyên môn, ít lưu lại dấu vết."

      Uyển Tình kinh ngạc nhìn, muốn.

      Thiên Tuyết kinh hãi: "Cậu làm sao vậy? Cậu đừng như vậy nên nha! ấy nếu nhìn đến tay cậu có sẹo, khẳng định tính đến đầu mình!"

      Uyển Tình vừa nghe, nhận lấy ngay. Cái này còn phải dùng, bằng khi đến mùa hè, bị mẹ thấy vết sẹo, cũng giải thích được. ~

      Thiên Tuyết thấy cầm, vội vàng : "Nhanh gọi điện thoại cho ấy, cám ơn hay gì đó !"

      Uyển Tình vừa nghĩ, cầm lấy di động, nhưng có gọi điện thoại, thay vào đó gửi qua tin nhắn. Cám ơn được, chỉ gửi bốn chữ: nhận được thuốc.

      Rất nhanh, Mục Thiên Dương trả lời: Nhớ dùng, trước hè tốt, mẹ em phát được.

      Trong lòng Uyển Tình bỗng nhiên vừa động. . . . . . . biết lo lắng của ?

      Ngay sau đó, di động lại rung lên, hơi mở tin nhắn ra: Có thể kết bạn, nhưng đừng quá quan tâm, cho dù là mối quan hệ thân hơn cả bạn thân nhưng dưới người , cũng được. Trừ phi biết, bằng . . . . . .

      Tuy rằng cuối cùng hơn sáu chữ cuối tràn ngập hàm ý uy hiếp, nhưng Uyển Tình vẫn là có loại cảm giác quỷ dị, cảm giác . . . . . . lấy lòng.

      lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác!

      Mục Thiên Dương ném di động. Đúng, chính là lấy lòng. Sợ tối hôm qua dọa , để càng chạy càng xa, chỉ có thể hai tay ôn nhu nâng niu đến trước mặt như vậy. Đến nỗi nhìn được, cũng hoàn toàn hiểu .

      Mệt mỏi nhu nhu mi tâm, ngẩng đầu: "Trợ lý Văn có khi nào trở về hay ?"

      Thuộc hạ chần chờ chút, trả lời: " . Khả năng còn tuần. . . . . ."

      Tên còn lại hỏi: "Tổng giám đốc, là vụ án gì khó giải quyết như vậy?" Như vậy tính lên chính là nửa tháng ah, vụ án lớn gì cần thủ lĩnh trợ lý tốn thời gian tuần để giải quyết?

      "À. . . . . . Nơi đó là có vấn đề khó giải quyết, có vẻ tốn nhiều thời gian của ." Mục Thiên Dương xong, nhịn được lên tươi cười.

      Mọi người rùng mình cái, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu nội dung hội nghị. Tổng giám đốc cười, khiến cho người ta sợ mà! Vẫn là cười có vẻ bình thường hơn!

      Thải Nghiên nằm hai ngày, nhận được điện thoại của Tiết Lệ Na. Tiết Lệ Na hỏi: "Con mấy ngày nay đâu ? Nhanh chạy về!"

      "Mẹ muốn làm sao?"

      "Gần đây mạng xuất ít ảnh, nơi nơi huyên náo lòng người hoảng sợ! Nếu con xuất , người ta còn tưởng rằng là con đấy!"

      Thải Nghiên cứng lại, : "Ảnh gì? Con ở Hongkong, thời gian với mẹ!"

      "Con sao chạy đến Hongkong rồi?"

      "Chơi được à?" Thải Nghiên tắt điện thoại, trong lòng cực kì hoảng loạn. cũng sợ hãi người khác hoài nghi đến , lại nghỉ ngơi ngày, trở về nhà.

      Thiên kim xã hội thượng lưu, ít người sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Tấm ảnh ày vừa xuất , rất nhiều mọi người tránh đầu sóng ngọn gió. Vừa đúng lúc tuần lễ thời trang Milan bắt đầu, ít người thu thập hành lý xuất ngoại ngay.

      Thải Nghiên thân mình còn hư nhược, muốn thành thành ở nhà nghỉ ngơi, ai ngờ Mục Thiên Dương tìm ăn cơm.

      Mục Thiên Dương : " gần đây gấp rút, thời gian tìm em, em cũng biết tìm . biết, còn tưởng rằng hôn thê chúng ta cảm tình bất hòa đó."

      Thải Nghiên cười: "Em sợ quấy rầy thôi!"

      " trách thời gian với em chứ?"

      "Làm sao có thể?" Thải Nghiên nhìn , biết sau tươi cười và ôn nhu của có mấyphần chân ý. khi mầm móng hoài nghi gieo xuống, chậm rãi mọc rễ. tin thiết kế nữa, nhưng vẫn nhịn được phòng bị.

      Mục Thiên Dương cắt bít tết , đột nhiên : "Em gần đây cẩn thận chút, bạn bè chung quanh thấy ràng, có vài người chơi high, đừng bị bọn họ dụ dỗ!"

      Thải Nghiên trong lòng lộp bộp chút, biết chỉ chuyện tấm ảnh. có khả năng là . . . . . . Dù sao bị người ta phát , cũng có lợi gì với . Mang nón xanh có ai ai cũng biết, bất luận tôn nghiêm và mặt mũi của , công ty cũng bị ảnh hưởng, có khả năng kê tảng đá đánh chân mình!

      Thải Nghiên đáp ứng rồi tiếng, uống ngụm rượu dỏ, nhớ tới bác sĩ dặn thể uống, lại dấu vết bỏ xuống.

      "Bằng em cũng đến tuần lễ thời trang?" cười hỏi, "Em còn chưa qua mà!"

      Mục Thiên Dương suy nghĩ chút, cười : " thôi! Mọi người đều , nữ nhân Mục Thiên Dương cũng , phải có chút kỳ quái sao? Mua nhiều quần áo chút, coi trọng cái gì mua cái đó."

      "Vâng."

      Tuần lễ thời trang quốc tế hàng năm, đều xuất các loại ngôi sao, đương nhiên cũng thiếu được thiên kim mỹ nữ danh tiếng trong xã hội thượng lưu. Ngày Thải Nghiên xuất ngoại đó, vừa vặn cùng lên máy bay với minh tinh, hấp dẫn ít ánh sáng đèn huỳnh quang. Từ sau khi quen biết Mục Thiên Dương, ít lần được lên báo, sớm quen, liền tự nhiên rộng rãi cho bọn họ chụp ảnh, trả lời mấy vấn đề.

      Có người hỏi: "Đinh tiểu thư, có ý kiến gì với tin thiên kim bất nhã xuất mấy ngày hôm trước mạng ?"

      Thải Nghiên mặt đổi sắc cười : "Tôi có ý kiến, hy vọng mọi người đều có thể tự ái."

      Sau khi ta, Mục Thiên Dương gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành vừa bắt máy điện thoại rống to: " à! Em ở tây bán cầu đấy! chú ý chênh lệch giờ chứ!"

      Mục Thiên Dương hề có vẻ xấu hổ: "Chị dâu em Milan, tìm người chiếu cố ta tốt chút."

      "Chiếu cố thế nào?"

      " ta hẳn là rất thích chuyện tấm ảnh kia."

      "À. . . . . ." Mục Thiên Thành cảm thấy có chút đành lòng, "Có phải ta hại chị dâu hay ?"

      "Chị dâu của em hồng phúc tề thiên*, bằng khả năng ta còn thảm hơn."

      * rất may mắn hạnh phúc

      "A ——" Mục Thiên Thành kêu sợ hãi tiếng, "Yên tâm, em tiếp đón ta tốt! Cho dục tiên dục tử!"

      Cuộc sống về đêm ở Milan rất phong phú, nếu là trước kia, Đinh Thải Nghiên khẳng định quán bar và nhảy Discô xem. Nhưng tại, là thân thể mình chưa khôi phục, hai là đầu sóng ngọn gió, cho dù ra nước ngoài, cũng dám sơ ý. Dù sao tại có rất nhiều phóng viên trong nước đến, cho dù uống ít rượu bị người chụp được, cũng có khả năng bị khuyếch đại.
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 179: Tai nạn xe cộ

      edit: minhhy299

      Ở trong này, gặp mặt ít thiên kim tiểu thư quen biết, mọi người nhịn được ganh đua so sánh, nhưng có thẻ vàng Mục Thiên Dương cho làm hậu thuẫn, mua đồ rang dứt khoát hơn người khác.

      Về sau, bởi vì gặp được bạn trong nước, mọi người đều muốn quán bar giết thời gian, từ chối vài lần, từ chối nữa khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, đành phải cùng . Gần đây mọi người đều có vẻ cẩn thận hơn, hai ba lần, ngay cả rượu đều có uống loạn, đến giờ trở về khách sạn nghỉ ngơi.

      Sau khi tuần lễ thời trang kết thúc, ngôi sao có công việc ở đây đều hết, phóng viên cũng trở về, còn lại các đám thiên kim tiểu thư có việc gì lưu lại nhiều hơn mấy ngày. Những người này có lá gan lớn, ở quán bar cơ hồ uống đến điên rồi.

      Có người nhớ tới chuyện tấm ảnh, liền thảo luận.

      "Dù sao khẳng định phải tớ!" Amy , "Lá gan của tớ còn lớn như vậy cùng lúc chơi với vài người!"

      "Cậu chơi riêng là được rồi ~" Linda cười to.

      Amy hừ tiếng: "Nam nữ kết giao bình thường, ở đâu có khả năng phát sinh loại chuyện này? Cậu dám cậu và bạn trai lăn lên giường!"

      Náo loạn trận, Linda : "Các cậu có phát bối cảnh trong tấm ảnh nhìn có chút quen mắt hay ? Hình như là phòng karaoke của Bất Dạ Thành!"

      Amy bỗng nhiên cả kinh: "Bất Dạ Thành cũng phải là địa phương người bình thường có thể , mọi người tập trung mục tiêu người chúng ta đúng là oan!"

      " chừng là tiểu minh tinh nào đấy?" Có người .

      Linda hừ lạnh: "Thôi ! Tung hình lỏa thể của ngôi sao phải là vì danh tiếng? Sao đều có thể giấu giếm, tuyệt đối có khả năng giấu mặt!"

      Amy : "Phỏng chừng người nào ngu ngốc bị người ta chơi, bị vơ vét tài sản. Người ta sợ ta chịu vào khuôn khổ, liền ném mấy tấm ra cảnh cáo! Tớ phỏng chừng về sau có lại. . . . . ."

      Linda gật đầu: "Vậy cũng đúng. Thải Nghiên, cậu sao?"

      Thải Nghiên bỏ ly rượu xuống: "Các người chơi , tớ có chút mệt mỏi, về trước." Đứng lên, nhịn được thở dài, "Đừng thảo luận việc này nữa, thực chê nước bẩn bắn tung tóe lên người mình."

      Amy vẫy vẫy tay: " ta dám làm, còn cho người ta ? Dù sao tớ làm chuyện này, tớ sợ!"

      Thải Nghiên lắc đầu: "Các người chơi sớm về khách sạn chút."

      ra quán bar, hít sâu hơi.

      Linda, Amy. . . . . .

      Linda vừa rồi tựa hồ cố ý dẫn đường đề tài, Amy tựa như biết tình thế phát triển. . . . . . Rốt cuộc là ai?

      Amy có vẻ đơn giản, thực dễ dàng bị người ta sai bảo; Linda là bạn bè tốt nhất của , cũng tiện đoán. . . . . . Tổng cảm thấy, hai người các đều có vấn đề. Có lẽ, là các hợp mưu phản bội ?

      Thải Nghiên như có chút đăm chiêu tới, quên nên trực tiếp ngồi xe taxi về khách sạn. Đột nhiên, sau lưng xuất bóng người, bưng kín miệng của . còn kịp giãy dụa, bị kéo vào trong xe, ngay sau đó, miệng bị nhét vải lại, vô số hai tay xé rách quần áo của .

      Trong hoảng loạn, lại bị mấy nam nhân. . . . . .

      . . . . . .

      rốt cuộc làm cái gì? đắc tội với ai, muốn hủy như vậy? !

      Vài giờ sau, nam nhân ném quần áo hỗn độn xuống xe, đứng ở đầu đường trong đêm khuya, thiếu chút nữa đến giữa đường cái nghênh đón tử thần.

      . . . . . .

      thể chết như vậy!

      nguyên bản chờ mong cái gì, muốn là công ty của Mục Thiên Dương! Những thứ này tính cái gì?! Người nữ nhân nào lên địa vị cao hy sinh mình? chỉ cần làm chút chuyện, cho Mục Thiên Dương dưới tình huống gì đều vứt bỏ được! Chỉ cần còn hôn ước với , có thể gả cho , tương lai của vẫn còn!

      Thải Nghiên xoay người, kéo thân thể đau đớn về phía trước, vừa , bên sửa sang lại đống hỗn độn người. cắn răng, lưng thẳng tắp, trong mắt là kiên định khát máu.

      cần những thứ này, coi như là bị chó cắn! phải làm nữ vương ngạo thị thiên hạ, huyết nhục trả giá là cái gì?!

      Ngày hôm sau, Thải Nghiên liền mua vé máy bay về nước, cùng Linda, Amy. tại, tin các ấy! nhất định điều tra , tối hôm đó rốt cuộc là ai hại !

      Tối hôm qua gặp phải cảnh ngộ đó, hơn nữa thân thể lúc trước căn bản chưa khôi phục, cả người suy yếu đến thể làm việc, ngủ lại cả đường bay, khi xuống máy bay, cả người như nhũn ra.

      đến toilet vừa thấy, thấy mình tái nhợt như quỷ, khác xa Đinh Thải Nghiên lúc trước. tại, cho dù Mục Thiên Dương đứng trước mặt , phỏng chừng đều nhận ra rồi? Cảm giác bụng có chút đau, đến phòng kế cởi quần vừa thấy, phát mình xuất huyết.

      cắn chặt răng, lấy hành lý ra thay quần, mặc băng vệ sinh, chuẩn bị bệnh viện.

      hẳn là tu dưỡng ở nước ngoài trận rồi trở về! tại, thực dễ bị người ta phát .

      Ngồi xe taxi từ sân bay đến bệnh viện gần đây. kéo valy, người có chút xong. Chậm rãi, cứng rắn chống đỡ đến bệnh viện đối diện.

      Đột nhiên, chiếc xe nhanh chóng lái tới. cả kinh, trơ mắt nhìn nó đụng về phía mình, nhưng có chút khí lực né tránh. . . . . . . lại có thể chết như vậy? nhịn được buồn phiền.

      "Né !" Sau lưng truyền đến tiếng rống to, tiếp theo, bị người ta đẩy ra.

      Phanh tiếng, túi hành lý bị đánh bay, chân của cũng truyền đến trận đau nhức. quỳ rạp mặt đất, kêu đau tiếng, cả người mồ hôi lạnh quay đầu, thấy gương mặt quen thuộc, đột nhiên cảm thấy nhân sinh tràn ngập hy vọng.

      "Thiên Thành. . . . . ." thào kêu tiếng, hôn mê bất tỉnh.

      Mục Thiên Dương sửng sốt chút, đứng lên. Tôi dựa vào! Lại có thể là ! Sớm biết rằng cứu!

      Văn Sâm kéo valy tới, tay còn cầm túi cổ vịt. . . . . . Bọn họ cũng là vừa xuống máy bay , xe taxi đến nơi này, Mục Thiên Thành thấy cổ vịt chảy nước miếng, liền nhịn được mua. Sau đó, cứu Đinh Thải Nghiên.

      "Làm sao bây giờ?" Mục Thiên Thành nhìn Văn Sâm, " họ có thể giết tôi hay ?"

      "Cũng phải đụng ."

      " cứu ta. . . . . ." Mục Thiên Thành thấp giọng . tại họ hận Đinh Thải Nghiên bao nhiêu, ta chết mới có thể cao hứng.

      Văn Sâm : "Ác nhân phải dây dưa, thể quá tiện nghi, tổng giám đốc cảm tạ của ."

      "Được rồi." Mục Thiên Thành cảm thấy có lý, thấy người chung quanh chỉ trỏ, tài xế gây chuyện cũng lại đây, liền thương lượng đem Đinh Thải Nghiên vào bệnh viện đối diện, sau đó gọi cuộc điện thoại cho Mục Thiên Dương.

      Đinh Thải Nghiên chân bị thương, vào phòng giải phẫu. Mục Thiên Thành có việc gì, chỉ có tay bị trầy da. Em y tá xử lý miệng vết thương cho , liên tiếp liếc mắt đưa tình. đổ thân mồ hôi lạnh, tự mình đoạt đồ xử lý. Làm xong, chạy đến bên người Văn Sâm, cổ hướng lên: " rất là trong sạch, có câu tam đáp tứ!"

      Văn Sâm ôm laptop máy tính xử lý công chuyện, để ý tới .

      buồn bực: "Điểm ấy thời gian em cũng công tác?"

      Văn Sâm: ba ba ba ba. . . . . . bấm bàn phím!

      Mục Thiên Thành bất đắc dĩ, hỏi yếu ớt: "Cổ vịt của sao rồi?"

      "Ném!"

      Mục Thiên Thành ủy khuất xoay người, ngồi xổm xuống đất vẽ vòng tròn. . . . . .
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 180: Ánh mắt có hơi kỳ lạ

      Edit: Hanri
      Beta: minhhy299

      Trong phòng phẫu thuật, Thải Nghiên mở mắt ra, thấy bác sĩ mặc áo blue trắng và y tá, suy yếu hỏi: "Tôi làm sao vậy?"

      Bác sĩ vừa phẫu thuật xong, nghe vậy giận dữ trừng : " làm gì đây? Thanh niên trai trẻ các các cậu thời nay, chút tự ái cũng có! Trước đó lâu mới làm phẫu thuật tử cung, còn chưa hồi phục xằng bậy ngay, như vậy chơi chết người đó, có biết hay ?"

      Thải Nghiên nghe vậy, đột nhiên ngồi xuống, hung hăng : " cho phép ông lung tung!"

      Bác sĩ ngẩn ra.

      vô lực nằm xuống: "Phải nghỉ ngơi bao lâu?"

      "Nằm viện tuần, ba tháng được cử động. Vết thương ở chân sao, rất nhanh lành." Bác sĩ lắc đầu, căn cứ theo cái loại chơi ngông này, sớm hay muộn gì cũng chết ở giường.

      Thải Nghiên : "Tôi rảnh hơi ở đó nhảm với mấy người, ngoại trừ vết thương ở chân, những thứ khác được cho người khác biết!"

      . . . . . .

      Mục Thiên Dương chạy tới bệnh viện, Văn Sâm thu hồi máy tính đứng lên: "Tổng giám đốc."

      "Nó làm sao vậy?" Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua Mục Thiên Thành ngồi xổm đếm số con kiến nơi chân tường.

      Văn Sâm cứng lại chút: " biết."

      Mục Thiên Thành căm giận xông qua, tố cáo với Mục Thiên Dương : " ta ném cổ vịt của em!"

      Mục Thiên Dương đen mặt, lạnh lùng : "Chuyện nhà mình tự giải quyết!"

      Mục Thiên Thành nghe xong, trong lòng ngọt ngào, đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Văn Sâm. Văn Sâm ngồi xuống, tiếp tục gõ máy tính.

      Mục Thiên Dương nhìn phòng phẫu thuật chút, hỏi Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành : " có việc gì! Cao lắm là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng tốt rồi."

      lát sau, bác sĩ ra, lại bắp chân gãy xương, phải nằm viện nửa tháng, còn phải bó thạch cao balabala. . . . . .

      Mục Thiên Dương nhìn Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành xấu hổ cười.

      Y tá đẩy Thải Nghiên ra, Thải Nghiên thấy bọn họ, suy yếu cười: "Thiên Dương ——"

      "Nghỉ ngơi tốt." Mục Thiên Dương .

      Sau khi vào phòng bệnh, Mục Thiên Dương ngồi với lúc, liền có công việc quan trọng phải rời khỏi.

      "Em có muốn chuyển viện hay ? Nơi này cách nội thành quá xa."

      Thải Nghiên : "Chút nữa em gọi điện thoại cho mẹ em, kêu bọn họ đến, cũng đừng lo lắng, làm việc của ."

      "Vậy tốt." Mục Thiên Dương cầm tay , "Trong bệnh viện nhớ gọi điện thoại cho ."

      "Chị dâu, chúng em cũng rồi." Mục Thiên Thành .

      Thải Nghiên sửng sốt, nhìn có chút thất thần. lát sau kịp phản ứng, cười: "Hôm nay cám ơn em ."

      " cần." Mục Thiên Thành bị ta nhìn đến da đầu run lên, "Nếu phải là chị dâu em cũng cứu!"

      Thải Nghiên vừa nghe, nội tâm đầy đau thương. phải cố ý cứu , chỉ là làm việc tốt mà thôi. . . . . .

      Mục Thiên Thành vội vàng xoay người, cách xa phòng bệnh quãng, mới hỏi Mục Thiên Dương: " họ, có cảm thấy ánh mắt vừa rồi chị dâu hờ nhìn em có hơi kỳ lạ hay ?"

      Mục Thiên Dương hừ lạnh tiếng: "Dù sao cũng phải là chị dâu của em, tùy tiện!"

      Quả nhiên! Mục Thiên Thành kinh hãi, ả đàn bà đó từ lúc nào nhìn trúng ? bỗng nhiên quay đầu nhìn Văn Sâm: "Văn Sâm! đối với em là lòng dạ nha!"

      Văn Sâm cúi đầu nhìn đường, làm bộ nghe thấy.

      Mục Thiên Thành gãi đầu cái, lại với Mục Thiên Dương: " họ, ánh mắt của em có khả năng nhìn lầm, phản ứng ta lúc nãy giống người bị gãy xương! Chẳng lẽ bác sĩ vì muốn kiếm tiền, lén lút cắt gân của ta?"

      Mục Thiên Dương dừng lại lát, : " hỏi chút!"

      Tuy rằng Thải Nghiên mua chuộc bác sĩ giúp mình giấu kín bí mật, nhưng chỉ cần bọn trả giá cao hơn chút, cái gì cần biết đều biết hết.

      Rời khỏi bệnh viện, Mục Thiên Thành hỏi: " ta từng mang thai?"

      " làm sao mà biết, cũng chạm vào ta."

      "Vậy là của ai?"

      " chừng chính ta còn biết đấy chứ."

      "Vậy tại làm sao bây giờ?"

      "Chuyện như vậy , thôi tạm thời buông tha ta ." Mục Thiên Dương , " cần thiết vì ta lãng phí công sức."

      ". . . . . ." Rốt cuộc là người nào dụng công dụng sức lớn như vậy bày mưu tính kế ta hả!!!

      Mục Thiên Thành lần này trở về nán lại lâu, về nhà ăn bữa cơm với Mục lão gia, rồi qua nhà bà ngoại của chuyến, sau đó nhân chủ nhật lên trường học thăm Thiên Tuyết chút, liền nữa rồi.

      Ngày , Mục Thiên Dương vừa vặn Nhật Bản công tác, hai người ở sân bay chạm mặt.

      Mục Thiên Dương thấy mình, hỏi: "Văn Sâm có tới tiễn em?"

      "À, cho nghỉ vài ngày , mấy ngày nay dậy nổi." ( Câu nhiều nghĩa nha. Ai muốn hiểu sao hiểu )

      ". . . . . . tin tưởng là em ở ."

      Ba! Nữ thư ký phía sau Mục Thiên Dương đánh rớt thẻ đăng ký.

      Mục Thiên Dương bất mãn nhíu mày: "Chuyện gì xảy ra?"

      " có việc gì! có việc gì!" Thanh nữ thư ký kích động run run, "Tôi cầm chắc ~~"

      Ngao ~ nhà tổng giám đốc quả nhiên có tiểu công tiểu thụ! Bất quá phải và Văn trợ lý, mà là em họ và Văn trợ lý nha! Ngao ~ Mục nhị thiếu và Văn trợ lý —— cặp đôi được thích nha! lạnh nóng, trợ lý Văn nhìn như thế ngờ lại ở dưới! Ô ô ~~~ nôn nóng muốn chạy kể với những người bạn hủ nữ!

      Mục Thiên Thành quỷ dị liếc mắt nhìn nữ thư ký này cái, nhớ tới thế giới có quần thể hình như gọi là hủ nữ. . . . . . Ách. . . . . . họ cẩn thận nuôi người như thế?

      nghiêm mặt : ", cái gì cũng nghe được!"

      Nữ thư ký cả kinh, gật đầu lia lịa: "Dạ! Tôi cái gì cũng nghe được!"

      --- ------ --- ---

      Tuần giữa tháng 3, tiết trời dần dần ấm lại.

      Đinh Thải Nghiên xuất viện trước thời hạn, chẳng qua là gãy xương, diễn trò đương nhiên phải diễn nguyên bộ. tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi, bình thường ít ra ngoài. Trước khi chuyện những tấm ảnh lặn xuống, Mục Thiên Dương cũng bày ra phương pháp mới chỉnh . Dù sao là lá chắn, còn phải tiếp tục cùng sắm vai tình nhân ân ái.

      Trong văn phòng, Mục Thiên Dương lật lật cuốn lịch ngày, bắt đầu gọi điện thoại: "Chu hiệu trưởng, tôi là Mục Thiên Dương."

      "A, Mục tổng, hân hạnh,hân hạnh ." Chu hiệu trưởng lập tức tìm tư liệu Thiên Tuyết trong máy tính, "Em ngài gần đây biểu rất tốt, lần thi tháng này hạng 638, xếp thứ sáu trong lớp học, điểm số là ——"

      "Tôi phải hỏi chuyện của nó." Mục Thiên Dương cắt ngang lời , uống hớp cà phê, "17 tháng này, Chu hiệu trưởng cho mọi người nghỉ nguyên ngày ."

      "A. . . . . ." Chu hiệu trưởng sửng sốt, "Lại nghỉ?" Tết nguyên đán năm trước ( Mục Thiên Dương ) buộc ông (Chu hiệu trưởng ) cho nghỉ dôi ra ngày! Này này… Thời gian nghỉ đều có quy định hết đó ——

      "Mặc kệ ông dùng biện pháp gì, tóm lại ngày đó học sinh cấp ba được học."

      "Nhưng, có thể hỏi chút là tại sao ?"

      " thể."

      "Ngày đó là thứ Sáu mà!" Chu hiệu trưởng , "Bằng ngày 19 nghỉ ? Hôm đó là Chủ nhật, vốn dĩ Chủ nhật cũng chỉ có tiết học buổi sáng ——"

      " được."

      Chu hiệu trưởng dừng chút, tận tình khuyên bảo : "Mục tổng à. . . . . ."

      "Tôi quyên phòng mỹ thuật."

      ". . . . . ."

      "Hoặc là phòng thí nghiệm, tuỳ ông chọn."

      Nửa giờ sau, thời điểm tan học, loa phát thanh trường học vang lên ——

      Thông báo! Thông báo! Thứ Sáu tuần này nghỉ, tối thứ Năm có tiết tự học, buổi chiều sau khi tan học, mọi người có thể về nhà, buổi tối thứ Sáu tự học tại nhà như thường. Thứ Bảy học lại bình thường, buổi chiều Chủ nhật học bù. . . . . .
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 181: Sinh nhật

      Edit: Hanri
      Beta: minhhy299


      Thiên Tuyết mê hoặc ;"Cái này hình như là tiếng của Chu hiệu trưởng nha ~"

      "Vì sao đột nhiên nghỉ?" Sở Thiệu cũng nghi hoặc.

      "Phỏng chừng là thương cảm chúng ta à!" Thiên Tuyết , "Tính ra khoá học ít nhất cũng phải được nghỉ tháng! Nghỉ ngày cũng là nghỉ hả! Bất quá chiều chủ nhật còn phải học, như vậy tính ra chỉ được nghỉ nửa ngày thôi!"

      Uyển Tình sửng sốt chút, đột nhiên bắt lấy tay : "Cậu có lịch hay ? !"

      " có!" Thiên Tuyết nhíu mày, "Cậu đòi lịch làm gì?"

      "Cậu phải có di động?" Sở Thiệu .

      Uyển Tình lấy lại tinh thần, vội vàng lấy điện thoại di động ra dò tìm lịch. Thứ Năm, thứ Sáu. . . . . . Thứ Năm là ngày 16! thoáng nở nụ cười kinh hỉ, cất di động, cúi đầu vào đề toán.

      "Cậu cười cái gì nha?" Thiên Tuyết hỏi.

      " có việc gì, tớ về nhà!"

      Ăn xong cơm chiều, Uyển Tình đến cầu thang người gọi điện thoại cho Từ Khả Vi: "Mẹ!"

      "A, mẹ muốn gọi điện thoại cho con." Từ Khả Vi , "Thứ Sáu mẹ đến trường học thăm con, lúc nào có thể đến? Ngày đó con xong khoá học chưa?"

      " cần cần. . . . . ." Uyển Tình hưng phấn , "Thứ Sáu con nghỉ, thứ Năm là có thể về nhà! Mẹ nhớ mua bánh kem đó—— , con mua! Mẹ nhất định mua!"

      Từ Khả Vi sửng sốt chút, kinh hỉ : "Con được nghỉ? ! tốt quá! Mẹ lập tức xin phép chị Phương, xin về sớm chút nấu cơm cho con! Bánh kem mẹ mua, con yên tâm! Nhất định mua!"

      "Tùy mẹ!" Uyển Tình cười , "Con cũng mua, hahaha ~"

      "Con đứa này, mua nhiều lãng phí!"

      "Đáng lẽ nên ăn hai cái nha ~" Uyển Tình cười .

      "Mẹ. . . . . ." Từ Khả Vi thở dài, "Tùy con thôi."

      Thứ Năm, Uyển Tình về nhà, ngửi được mùi thức ăn bay ra từ nhà bếp , lập tức chạy vào: "Mẹ ——"

      " trở về?" Từ Khả Vi xoa xoa tay, xoay người lại, liền nâng mặt lên, cẩn thận đánh giá, "Như thế nào cảm giác như nhiều năm rồi chưa được gặp con!"

      "Con cũng vậy đó, mẹ!" Uyển Tình ôm tay bà cõi lòng như được lấp đầy, "Sinh nhật vui vẻ!"

      "Ngoan." Từ Khả Vi vui vẻ ánh mắt có chút ướt át, "Nhanh nghỉ ngơi, lập tức có đồ ăn ngay."

      "Để con để con, mẹ nghỉ ngơi . Hôm nay là sinh nhật mẹ! Mẹ ăn mì trường thọ ? Ăn trứng gà ?*" , Uyển Tình tựa như pháo nổ.

      *Bên TQ, sinh nhật, người Trung Quốc ăn bánh gato sinh nhật, mà ăn bát mì trường thọ. Do sợi mì vừa dài vừa mảnh, phát giống với trường thọ, nên được gọi là mì trường thọ, ý nghĩa chính là hy vọng người đón sinh nhật có thể sống lâu trăm tuổi. Người Trung Quốc thường thêm quả trứng gà vào mì trường thọ, vì trứng gà có hình tròn, tượng trưng cho viên mãn.

      "Ừ." Từ Khả Vi , "Mẹ mới về hồi sáng , sáng sớm chị Phương có làm cho mẹ rồi, còn cho mẹ tiền lì xì nữa."

      "Dì Quản tốt!"

      "Ừ, chờ con thi thử xong, qua cửa hàng hoa chào ấy tiếng."

      "Dạ!"

      Từ Khả Vi vào phòng khách, thấy hộp bánh bánh kem tinh mỹ bày bàn, quay đầu lại hỏi Uyển Tình: "Con thực mua bánh kem?"

      "Sinh nhật đương nhiên phải ăn bánh kem." Uyển Tình , hướng về phía bà cười đắc ý, "Con dư biết mẹ mua!"

      Từ Khả Vi cũng hơi cười, ra ngoài dọn dẹp phòng khách và phòng ăn. Đồ ăn nhà bếp bà làm hơn phân nửa, Uyển Tình chỉ là làm công đoạn cuối cùng, rất nhanh là xong rồi.

      Bưng đồ ăn lên bàn, Uyển Tình : "Cơm nước xong ăn bánh ngọt! Chúng ta vừa xem tivi, vừa ăn."

      "Được."

      Sau khi ăn xong, Uyển Tình rửa chén, nhìn vết sẹo mờ trong lòng bàn tay, sợ run chút, nhớ tới Mục Thiên Dương. Từ hôm gửi hai tin ngắn đó, còn liên lạc gì với . Đương nhiên, cũng liên lạc với . Nghe Thải Nghiên xảy ra tai nạn xe cộ, bình thường để ý , cảm tình bọn họ tại nhất định rất tốt, có lẽ quên rồi?

      Uyển Tình hơi cười nhạt, thu dọn nhà bếp sạch . Trở lại phòng khách, mở bánh kem ra, bưng lên bàn trà, vừa cắm nến vừa : "Mẹ 41 tuổi rồi đó, năm ngoái khi mẹ 40 tuổi, cũng chưa làm cho mẹ tiệc sinh thần trọn mười.*"

      * Người TQ cho rằng sn trọn mười rất thiêng liêng và đáng ghi nhớ, ví dụ: sn 10 tuổi, sn 20 tuổi, sn 30 tuổi, sn 40 tuổi…

      "Năm nay có thể làm tốt rồi, trọn hay trọn sao cả."

      "Chỉ có hai người chúng ta , cũng chưa từng làm cho mẹ bữa tiệc ra hồn chút." Uyển Tình có chút chua sót. Vài năm trước khi Tiết Lệ Na tròn bốn mươi tuổi, tổ chức bữa tiệc nở mày nở mặt. Đúng lúc đó tìm Đinh Chí Cương vay tiền, kết quả bị bọn họ đuổi ra ngoài. ( Coi cái này ta nhớ Tân dòng sông ly biệt- Triệu Vy, Lâm Tâm Như quá)

      "Thói đời mà, bất quá náo nhiệt mà thôi, sao cả." Từ Khả Vi , "Có thể mạnh mạnh khoẻ khỏe , có thể ở bên con tốt rồi."

      "Con luôn luôn ở bên cạnh mẹ." Uyển Tình , "Con cũng cố gắng kiếm tiền, về sau tổ chức cho mẹ bữa tiệc sinh nhật long trọng!"

      Từ Khả Vi sờ sờ tóc của : "Con hiếu thuận như vậy, hiểu chuyện như vậy, mẹ rất thỏa mãn . Những cái khác, đều là phù du thoáng qua."

      Uyển Tình cười cười, những vấn đề này nữa, nhanh nhẹn cắm toàn bộ nến lên bánh: "Mau! Cầu nguyện!"

      "Này… ngọn nến cắm nhiều như vậy, bánh kem đẹp như thế liền. . . . . ." Từ Khả Vi vừa , cẩn thận thổi tắt hai ngọn nến.

      "Ai nha!" Uyển Tình quát to tiếng, vội vàng chút , "Nhanh! Cái này rất dễ tắt."

      Từ Khả Vi đành phải nhắm mắt lại, cầu nguyện mấy giây, sau đó mở mắt ra thổi nến.

      "Mẹ làm gì nhanh vậy?" Uyển Tình .

      " phải con kêu mẹ nhanh lên?"

      "Con là mẹ nhanh cầu nguyện, chứ phải kêu mẹ cầu nguyện nhanh! Mẹ có cầu hay dzạ?"

      "Con nên tin những thứ này." Từ Khả Vi lắc đầu, đưa tay rút nến, sau đó cắt bánh ngọt.

      Uyển Tình ngồi xổm bên cạnh, mặt đỏ hồng thập phần xinh đẹp: " lâu chưa ăn bánh kem rồi đó."

      "Mấy năm nay thiệt thòi cho con." Từ Khả Vi , chia phần cho trước.

      " thiệt thòi ." Uyển Tình cầm bánh ngọt, chờ Từ Khả Vi cũng chia phần cho bà rồi mới bắt đầu ăn, "À. . . . . . Bên trong có trái cây, ăn ngon lắm."

      "Rất mắc sao?"

      "Ăn uống nên bàn tới giá cả!"

      "Tiền mẹ cho con, con đều để dành hết?"

      "Đúng vậy!" Uyển Tình tranh công , "Con rất tiết kiệm nha! Sao vậy, mẹ muốn con đưa lại mẹ hả?"

      "Đừng. Tự giữ, miễn đến lúc cần xài lại có."

      Uyển Tình gật đầu, hai mẹ con ngồi dựa lưng vào nhau: "Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của con trong nhiều năm nay."

      "Mẹ còn cho rằng ngày vui vẻ nhất của con là ngày mai ấy chứ?"

      "Ngày mai vĩnh viễn có khả năng vui vẻ như ngày hôm nay vậy!"

      "Ngày mai là sinh nhật con!" Sinh nhật hai mẹ con họ liền kề, thế nên sinh nhật mỗi năm đều đặc biệt vui vẻ, giống như có ý nghĩa đặc biệt hơn nhà người khác.

      "Hôm nay là sinh nhật mẹ." Uyển Tình , "Sinh nhật của con, vĩnh viễn đều kém sinh nhật mẹ, đương nhiên hôm nay là vui vẻ nhất!"

      "Thế nhưng mẹ hoàn toàn ngược lại." Từ Khả Vi , "Ngày mai đều là ngày vui vẻ nhất trong mỗi năm của mẹ! Nhìn thấy con lại lớn thêm tuổi, liền có cảm giác thành tựu ~"

      "A. . . . . ." Uyển Tình vểnh môi, "Con loại cây này nha! Lại cao thêm khúc, rất có cảm giác thành tựu ~"

      "Phốc —— sai biệt lắm, chính là tâm tình như vậy."

      cái bánh kem sáu tấc đêm đó chưa ăn xong. Buổi sáng ngày hôm sau, tiếp tục làm điểm tâm. Đồng thời, Từ Khả Vi lại nấu cho Uyển Tình bát mì trường thọ và trứng gà. Uyển Tình ăn sạch toàn bộ, rất no.

      Hai người cùng mua đồ ăn, Từ Khả Vi hỏi: "Con muốn quà gì ?"
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 182: Kimônô

      Edit: alone gob
      Beta: minhhy299

      nên!” lâu Uyển Tình vui vẻ như vậy, đường đều sôi nổi, “Hai ngày nay có thể về nhà, chính là món quà tốt nhất ông trời cho con!”

      “Đó là ông trời cho, cũng phải mẹ cho!”

      “Thôi mà ~ con muốn món quà nào cả!” Uyển Tình làm nũng , “Chỉ cần mẹ chú ý thân thể tốt khỏe mạnh là được rồi !”

      “18 tuổi rồi còn làm nũng!”

      “Ô……..Làm vậy được sao? Người là mẹ con, con 18 tuổi cũng về làm nũng với người!”

      “A!”Từ Khả Vi đột nhiên kinh hô tiếng, dừng lại cước bộ,”Con làm chứng minh thư chưa?”

      “Uyển Tình sửng sốt: “ có ạ…..”

      Sao lại hồ đồ như vậy! 16 tuổi là có thể làm!” Từ Khả Vi xoay người lên lầu, “, lấy sổ hộ khẩu.”

      “Làm chứng minh thư cần mang sổ hộ khẩu?”

      “Mẹ cũng biết, cứ mang theo .”Từ Khả Vi .

      Về nhà lấy sổ hộ khẩu, hai người phải đến cục công an. Từ Khả Vi vẫn là dùng chứng minh thư đời thứ nhất, cũng làm với nhau. Chụp ảnh xong, hai người mua đồ ăn.

      “Phỏng chừng phải hai ba tháng mới lấy được, khi đó vừa vặn con vào đại học.”Từ Khả Vi , “Nghe tại học đại học cần chuyển hộ khẩu, vậy con cũng đừng chuyển, bẳng khi tốt nghiệp phải quay lại.Đổi tới đổi lui, lại lấy chứng minh thư, rất phiền phức.”

      “Dạ.”

      Mua xong đồ ăn, Từ Khả Vi đề Uyển Tình cầm bánh ngọt.Uyển Tình cần, buổi sáng ăn qua.Từ Khả Vi : “ Đó là còn lại, sao có thể tính? Ngày hôm qua tốt lắm rổi, tiền đều cho, nên để mệt chứ?”

      “Mẹ~~~~Sao người lại như vậy? Sinh nhật người sao lại mua bánh ngọt, còn cho con trước tiên….”Uyển Tình bất mãn, “Người thể như vậy!Về sau đối với mình tốt chút, con tự chiếu cố mình.”

      “Mẹ biết con mua, mẹ đượng nhiên mua.” Từ Khả Vi cười , “Như vậy, về sau con mua cho mẹ, mẹ mua cho con, ai cũng !”

      “Được!”

      Văn Sâm đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, bất đắc dĩ thở dài. là trợ lý trưởng nha, sao gần đây làm chuyện vụng trộm vậy nha?

      Nữ thư ký sau lưng hai mắt tỏa sáng xem xét , hai tay gõ nhanh bàn phím để tán gẫu QQ: “Ngao~~~~ tiểu thụ tại ở phía trước tôi! muốn vào phòng Boss! Các người và Boss có quan hệ gì ? Tôi cảm thấy bọn họ có quan hệ phức tạp, dù sao và boss là em kết nghĩa, chừng là đương…..”

      Văn Sâm hoàn toàn nghĩ tới có người thảo luận mình, hít sâu hơi, vào văn phòng, cầm thẻ nhớ đặt lên bàn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương cắm thẻ vào trong máy tính, rất nhiều hình ảnh và văn kiện, bên nhìn bên hỏi: “ ấy làm gì?”

      “Ngày hôm qua sau khi tan học trực tiếp về nhà, đường mua bánh ngọt.”

      Mục Thiên Dương nhìn ảnh, đúng là hình ảnh Uyển Tình vào cửa hàng bánh ngọt. đứng ở quầy chuyện với nhân viên cửa hàng, vẻ mặt tươi cười, sau đó cầm bánh ngọt cao hứng rời khỏi.

      “Hôm nay buổi sáng, ấy đến cục công an, làm chứng minh thư.”

      “À, về sau nhất định là người có thân phận.”Mục Thiên Dương nhìn bộ dạng Uyển Tình mang đầy ý cười, cũng nhịn được phát ra tiếng cười. Bất quá, lòng hơi đau.Khi nào có thể đứng trước mặt cười như vậy?

      “Hử? Sao lại mua bánh ngọt? ấy muốn ăn sao?”

      “Tôi vừa mới kiểm tra, ngày hôm qua là sinh nhật của Từ phu nhân, hôm nay là sinh nhật của ấy, hai người sinh nhật kề nhau.”

      Mục Thiên Dương sửng sốt chút, đột nhiên cười. Đúng rồi! có thể nhớ sinh nhật mình nhưng nhất định để ý tới sinh nhật Từ Khả Vi, khó trách cười đến vui vẻ như vậy.

      “Cậu ra ngoài , vất vả rồi.” Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình.

      Biết tôi vất vả đừng bắt tôi làm loại chuyện này nha! Giúp người lặp mưu hãm hại người khác, còn muốn tôi theo dõi chụp lén cũng làm! Đây là việc trợ lý trưởng nên làm sao?

      Văn Sâm vẻ ngoài bình tĩnh, nội tâm đau đớn rời , Mục Thiên Dương nâng tay lên, vuốt ve nụ cười Uyển Tình màn ảnh, : “Em vui vẻ là tốt….”

      Đinh linh linh ~~~

      Di động vang lên tiếng, Mục Thiên Dương phục hồi lại tinh thần, bắt điện thoại: “Chuyện gì?”

      “Muốn trở về ăn cơm trưa hay ?” Thiên Tuyết hỏi: “Em ăn cơm trưa xong phải học nha, có cái gì muốn em chuyển cho Uyển Tình ?”

      có!” Mục Thiên Dương tắt diện thoại, tiếp tục nhìn hình ảnh.

      Thiên Tuyết ở bên kia nhìn trời cao. Hơi quá đáng! có đồ gửi cho Uyển tình cũng để ý , cái này là trọng sắc khinh em, tuyệt giao với ta!

      Mục Thiên Dương lại nhìn hình ảnh trong chóc lát, vẫn thỏa mãn đóng máy tính lại, về nhà ăn cơm.

      Thiên Tuyết ngồi sô pha xem tivi, nhìn thấy cái, hừ : “Em còn nghĩ trở lại?”

      Mục Thiên Dương cầm túi to đưa : “Cho!”

      “Cái gí vậy?” Thiên Tuyết tiếp nhận, lấy đồ ra xem vừa thấy là tơ lụa cực kì sa hoa, màu sắc và hoa văn vô cùng hoàn mĩ cao quý. “Quần áo sao nặng như vậy?”

      “Kimônô, Nhật Bản cho em mặc.”

      “Cho em? !” Thiên Tuyết cả kinh, thể tin, “Em còn nghĩ đến….”

      “À…bộ này là cho em.”

      Thiên Tuyết vừa nghe, biết là còn có bộ khác, trừng: “ bộ khác đâu?”

      Mục Thiên Dương dừng chút: “ xe.”

      Thiên tuyết nắm lấy gối ôm ném qua: “Em biết là đối tốt với em như vậy mà! Quá đáng quá đáng!”

      Mục Thiên Dương cười ha ha.

      Thiên tuyết thở phì phì thu hồi Kimônô lại, ra trong lòng có chút thích: “Thứ này chỉ có thể mặc ở nhà, mặc ra ngoài chừng bị mắng, Người Nhật Bản có chút cực đoan.”

      “Ừ.”

      là, chuyện gì đều nhờ đến cậu ấy….”

      “Chua cái gì? Cho tới bây giờ cũng có thiếu phần em.”

      “Vậy cũng đúng.” Thiên Tuyết gật đầu, “ trước kia Nhật Bản nhiều lần như vậy, nhưng cho tới bây giờ nghĩ tới tặng em kimônô! tại có theo Uyển tình ăn uống đạm bạc cũng sai!”

      “Uyển Tình đến đây?” lầu đột nhiên truyền đến thanh.

      Hai người vừa thấy Mục lão gia xuống.

      Thiên Tuyết cười : “Ông người tưởng là Uyển Tình đến à? Cậu ấy có tới. tại chắc là vội ôn tập, nên con gọi đến nhưng cậu ấy có đến.”

      “Vậy chờ ôn tập xong lại đến. Sau khi tốt nghiệp, con mang ấy về nhà chơi. Đúng rồi, con năm nay 18 tuổi, ông chúc mừng cho con chút, con kêu Uyển Tình đến nhà chúng ta ở vài ngày. À, cũng biết ý của bé ấy như thế nào.”

      Thiên Tuyết đột nhiên kêu lên: “Chúng con học xong tới chơi cờ vua!”

      “Các con còn có thể chơi cờ vua?”

      “Chính là có ngày tự học vào buổi tối, có bạn học mang theo cờ vua, sau đó mọi người rất hứng thú, liền theo học. Tuy rằng giỏi, nhưng theo quy tắc cơ bản hiểu.”

      “Cấp ba lo học sách cho tốt, đều chơi cái gì đó?” Mục Thiên Dương .

      “Lao động kết hợp với vui chơi thôi!Nhân tiện chơi hai ba ngày, tại thời gian gấp, dám đùa.” Thiên Tuyết xong, lại nhìn Mục Lão gia , “Ông, ngày đó chơi cờ,Uyển Tình nhưng lại nhắc tới người, muốn cùng người chơi cờ vây.”

      ?” Mục Lão gia cao hứng, “Vậy thi thử xong, con nhất định phải mang bé ấy đến à!”

      “Dạ, yên tâm .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :