1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 173: Cám ơn (H)

      Edit: Hanri
      Beta: minhhy299

      Mục Thiên Dương phút chần chừ, sải bước vào bồn tắm lớn, cùng ngồi mặt đối mặt , ôm đến đùi, cho ngồi xuống đối diện với thứ cứng rắn của mình .

      "A. . . . . ." Uyển Tình rên rỉ thở dốc , mãi đến khi trống rỗng được lấp đầy, rốt cục thỏa mãn thở dài hơi.

      Hai tay chống đỡ vai , tự mình động.

      Mục Thiên Dương đỡ nằm xuống, dụ dỗ: "Ngoan, chút, đừng ảnh hưởng xử lý miệng vết thương cho em ."

      Uyển Tình có chút ủy khuất, có chút nhẫn, ngoan ngoãn nằm, cái mông như có như hơi nhấp nhô lên xuống. Mục Thiên Dương cắn răng, sắc mặt liên tiếp di động, chịu nổi tra tấn tiêu hồn này . Nhưng vẫn nhịn xuống, băng bó miệng vết thương của ổn thoả, lúc này mới ôm chặt lấy , kịch liệt vận động.

      cố ý nảy sinh ác độc làm cho rất nhanh tiết ra, thừa dịp dục vọng của chưa kéo tới lần nữa, nắm chắc thời gian lần rửa sạch cho , sau đó ôm trở lại giường, bắt đầu điên cuồng suốt đêm ngủ nghỉ . . . . . .

      Uyển Tình tỉnh lại, cả người mềm nhũn vô lực, miệng đắng lưỡi khô, chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà. lâu sau, hoảng sợ thở hổn hển tiếng. Người con điên cuồng chủ động tối hôm qua sao?

      lại có thể cầu Mục Thiên Dương thương , thậm chí toàn bộ quá trình, còn ngừng thốt ra dâm ngôn uế ngữ!

      muốn ngồi xuống, cẩn thận đụng tới vết thương tay, lại ngã xuống.

      "Tỉnh rồi à?" Mục Thiên Dương vì chăm sóc , lại đem bàn đến bên giường xử lý công việc. Nghe được thanh của , vội vàng quay đầu. mặc áo sơmi trắng, quanh đáy mắt có quầng thâm. Tối hôm qua quá mệt mỏi , cũng vừa tỉnh lâu. nâng dậy, bưng ly nước lọc đến bên miệng : "Uống từ từ thôi, em bị mất nước."

      Tối hôm qua, hầu như cứ sau lần làm xong , liền đút cho uống cốc nước lớn. Nhưng tại, môi vẫn khô nứt như vỏ cây.

      Uyển Tình uống hai hớp, cảm thấy yết hầu thoải mái ít, liền muốn tự mình cầm. Kết quả, vừa động thủ, bị Mục Thiên Dương ngăn cản: "Tay em toàn là vết thương, hai ngày này nên cử động."

      Cho Uyển Tình uống xong hai ly nước, lại đút Uyển Tình ăn cháo, sau đó lấy ra vài viên thuốc đưa : "Em có chút cảm mạo, uống cái này ."

      Uyển Tình sửng sốt chút, nhớ hại mình, liền uống.

      Kỳ , sau khi thức dậy, kêu bác sĩ cho , ( mình nghĩ MTD tức dậy trc UT, kêu bác sĩ cho , sau đó mới làm việc tiếp…) những thứ thuốc này đều là bác sĩ kê toa. Ngay cả vết thương tay , cũng kêu bác sĩ xử lý qua lần nữa .

      Uyển Tình nằm giường hai ngày, tinh thần khôi phục gần như bình thường, nhưng tay còn chưa dám hoạt động lung tung.

      Hai ngày này, Mục Thiên Dương cơ hồ đều ở nhà. Từ khi tỉnh lại, túc trực bên giường nữa, trở về phòng làm việc xử lý công việc của mình. Uyển Tình nhớ lại từng chút từng chút chuyện ngày đó , bất kể trước kia thấy như thế nào, nhưng lần này ít nhất thập phần cảm kích với .

      nhìn tay của mình, nhớ tới bộ dáng ngày đó băng bó cho mình. Hình như càng quan tâm thương thế của hơn việc bộc lộ tư thái kiều mị sau tác dụng của thuốc kích thích.

      cho rằng, chắc chắn nhân cơ hội này nhục nhã ra trò. Dù sao, trước đây giống liệt phụ trinh tiết, ngày đó lại giống như người phụ nữ dâm đãng. Nhưng làm nhiều lần như vậy, thủy chung lời xấu xa. Thậm chí sau khi tỉnh lại, cũng đề cập chuyện ngày đó, giống như căn bản phát sinh qua, giống như. . . . . . có thấy bộ dáng phóng đãng.

      Đối với đây là chiếu cố tốt nhất.

      Uyển Tình nhớ lại nhiều chuyện gần đây, dám suy đoán có tâm tư gì với mình. Nhưng lần này, hẳn là thành tâm thành ý cám ơn .

      ra khỏi phòng, dùng hết sức mới mở cánh cửa ra. đến trước phòng làm việc, nhìn hai tay của mình , đoán chừng có hơi sức vặn nắm cửa. Suy nghĩ lát, nâng chân lên đá cửa cái.

      "Vào ."

      cắn cắn môi, lại đá cái.

      Mục Thiên Dương sửng sốt, quay ghế dựa nhìn cửa chính. Sửng sốt giây, nhảy vọt ra khỏi ghế, loáng cái chạy tới mở cửa ra.

      Uyển Tình cúi đầu, nhìn chằm chằm hai tay quấn đầy băng gạc.

      "Vào ." Mục Thiên Dương , xoay người trở lại chỗ ngồi.

      Uyển Tình đóng cửa lại, đến bên cạnh : "Chuyện kia. . . . . . cám, cám ơn ."

      dừng chút, ôm lên đùi, hôn hôn bên tai : "Còn có chỗ nào thoải mái?"

      "Em khoẻ hơn nhiều rồi."

      "Chăm sóc vết thương ở tay tốt." Mục Thiên Dương .

      "Dạ."

      Yên tĩnh 2 phút, Mục Thiên Dương chuyển động con chuột máy tính: "Em xem phim ?"

      Uyển Tình lắc lắc đầu, quay đầu nhìn : "Em. . . . . . Em muốn về nhà ."

      "Tay em còn chưa lành hẳn." Mục Thiên Dương thực bình tĩnh, có ý phản đối , "Mẹ em ở hẳn chỗ làm rồi mà? Em thân mình ở nhà, làm sao chăm sóc mình?

      Uyển Tình lắc đầu: "Ngày mai là tết nguyên tiêu, bà trở về. Hai ngày nữa là nhập học, em cẩn thận."

      Mục Thiên dương suy nghĩ chút, : "Vậy em trở về . quần áo em mặc hôm đó (hôm Uyển Tình rời khỏi nhà) treo trong tủ quần áo, nhớ kỹ phải thay."

      "Dạ." Uyển Tình trượt từ đầu gối xuống, do dự lát hỏi, "Ván cược kia. . . . . . Còn tính hay ?"

      "Tính." Mục Thiên Dương cúi đầu gõ bàn phím cách cách, màn ảnh lên biểu đồ xem hiểu, " quan tâm lần trước em như thế nào, lần này là ngoài ý muốn. . . . . . Về sau cẩn thận chút, phải lần nào cũng có thời gian cứu em."

      Uyển Tình thoáng cái nghẹn họng, đột nhiên chạy trối chết. Chạy đến cửa, Mục Thiên Dương đột nhiên kêu lên: "Chờ chút!"

      Uyển Tình đứng yên, quay đầu lại nhìn .

      tới, mở cửa cho : "Có gì cần thu xếp, cứ kêu bà Trương giúp em."

      "Dạ."

      "Là ai hạ độc em?"

      Uyển Tình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn .

      "Là ai?" hỏi.

      Đột nhiên nở nụ cười: " tin. . . . . ."

      "Em thử xem."

      "Vợ chưa cưới của ." khẽ, xoay người rời , chưa từng nhìn biểu cảm của .

      Uyển Tình thay quần áo, cầm lấy bao tay được giặt sạch mang vào, đột nhiên cười. Cái bao tay này vừa vặn che kỹ băng gạc , chỉ cần trước mặt mẹ cởi bao tay ra, bà phát . Chỉ có ngày mà thôi, có thể giấu diếm được.

      nhìn mình trong gương, tuy rằng trải qua trận kinh tâm động phách, nhưng hai ngày này ăn được ngủ được, mặt có huyết sắc, thoạt nhìn chênh lệch lắm với lúc ra khỏi nhà. Hỏng bét! Sách của !

      thở dài, thôi quên , dù sao chỉ là quyển sách giáo khoa lớp 11, mượn Thiên Tuyết xem tốt rồi.

      Ra khỏi phòng, nhìn về phía phòng làm việc, chậm rãi tới, muốn cho biết mình phải rồi. Nhắc chân lên, muốn gõ cửa, đột nhiên lại chậm rãi buông.

      Lần này giúp đỡ , nhưng trước kia sao? Chính là , hủy cả đời ! Bất kể tại thế nào, về sau ra sao, đều thay đổi được chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, ác ma!

      Uyển Tình xoay người bước , trong lòng tràn ngập oán hận. nhất định phải rời ! ngày nào đó, thoát khỏi ma chưởng của !

      nhanh nhẹn xuống lầu, phát , cửa phòng làm việc mở ra.

      Mục Thiên Dương đứng ngây ngốc chỗ, lẳng lặng nhìn khuất dần khỏi tầm mắt. Mãi đến khi tiếng bước chân cũng còn, biết, rồi, nguyện ở lại dù chỉ ngày.

      Chiều ngày mai mẹ của mới quay về phải sao? đợi giữa trưa mai hẵng ?

      A. . . . . . khẽ cười tiếng, đóng cửa lại, thống khổ đứng tựa vào cánh cửa.

      ai có thể vô cớ tổn thương , kể cả . chiếm được tình của , chính là trừng phạt lớn nhất phải chịu.
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 174: Cảnh cáo

      Edit: minhhy299

      Mục Thiên Thành từ Bất Dạ Thành ra, sắc mặt trầm kỳ cục.

      Về nhà, tìm ra video và tấm ảnh ngày đính hôn đó thu được, muốn đem toàn bộ truyền .

      được! Còn được!

      Bây giờ còn cần ta này làm bia đỡ đạn, bằng Uyển Tình cẩn thận là bị sáng tỏ. Chỉ có khi ta là vị hôn thê, cho dù Uyển Tình và cùng chỗ cẩn thận bị người ta thấy, cũng có lý do qua loa được.

      ngày nào đó, hoàn toàn phá hủy ta! Về phần tại. . . . . . Tự nhiên cũng bỏ qua cho ta.

      Mục Thiên Dương nghĩ nghĩ, chọn mấy tấm ảnh, gọi điện thoại cho Văn Sâm: "Cậu tới chỗ tôi ở chuyến, lấy ít tư liệu."

      Tắt điện thoại, nếu có chút đăm chiêu gõ bàn.

      Nam nhân muốn động vào Uyển Tình là Chu Khải Quốc, xem ra ông ta thông đồng với Thải Nghiên rất sâu. Tuy rằng lúc trước luôn luôn đưa đến Thải Nghiên bên cạnh ông ta, nhưng bọn họ rốt cuộc phát triển tới trình độ nào, chắc chắn hỏi đến, Chu Khải Quốc cũng cần báo cáo với .

      tại thoạt nhìn, hai người bọn họ thông đồng thành kẻ ngoại tình, Thải Nghiên khẳng định là thích thú, bằng cùng nhau làm loại loại tình này! Về phần bọn họ có mưu quỷ kế khác hay , cũng đoán được . Chu Khải Quốc quen chiếm tiện nghi, tuy rằng sắc, nhưng cũng hiểu bo bo giữ mình lắm, Thải Nghiên phía trước lại tính làm việc nhà nước.......

      Nhìn ra, trước cho Thải Nghiên cảnh cáo là tốt rồi. Về phần Chu Khải Quốc, tạm thời động vào ông ta. Bất quá, có thể bắt đầu làm chuẩn bị để động ông ta.

      Sau khi Văn Sâm đến, Mục Thiên Dương cầm tấm ảnh cho : "Nhìn thấy mặt, gửi cho ta; nhìn thấy mặt, công bố ra ngoài! Trần như nhộng, phỏng chừng báo chí dám đăng, thả lên mạng! là thiên kim nào đó và ông chủ , để người ta khóa tầm mắt đến xã hội thượng lưu, cho ta cảnh báo."

      Văn Sâm nhìn tấm ảnh, mặt chút thay đổi, nội tâm điên cuồng hét lên: tổng giám đốc! Đây chính là vị hôn thê của nha! Rốt cuộc hận bao nhiêu đây!

      "Còn có, cậu tìm người chú ý Chu Khải Quốc chút, qua vài năm tôi kéo xuống ngựa!"

      Văn Sâm: . . . . . . và Chu bộ trưởng giao tình còn sao? Đây là hận bao nhiêu, lại có thể muốn trù bị trước vài năm! Đến lúc đó đừng Chu bộ trưởng, cùng Chu bộ trưởng có quan hệ lợi ích đều bị điều !

      Văn Sâm rối rắm xong, rốt cục nhịn được hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Mục Thiên Dương nở nụ cười: "Cậu đoán xem?"

      Mặt Văn Sâm hơi hơi đen lại: "Vậy tôi làm." Thời điểm tổng giám đốc cười đến rợn tóc gáy như vậy, chắc chắn chuyện gì tốt!

      " nên lưu lại dấu vết."

      Văn Sâm cước bộ dừng lại lát, bất đắc dĩ trả lời: "Vâng." lưu lại dấu vết? cũng phải siêu nhân hay hacker, sao có thể lưu lại dấu vết đây?

      Văn Sâm đành phải gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành có bản lĩnh rất lớn, quen biết người tài ba cũng nhiều, loại tình này chơi.

      Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành bên đầu kia cười gian hắc hắc hắc nửa ngày, : " họ, nghe đối phó với vị hôn thê kia?"

      " với em?"

      "Ảnh chụp tùy tiện truyền lên mạng bị người theo dõi IP, muốn an toàn, chỉ có thể tìm hacker mà. Vạn nhất tìm người thể tín nhiệm, càng nguy hiểm, đương nhiên vẫn là hỏi người nhà vững chắc hơn."

      "Ừ hừ ~"

      "Càng an toàn, đương nhiên bắt đầu truyền tấm ảnh từ nước ngoài, lại nối đến mấy trăm máy làm bù nhìn, bảo đảm thần tiên cũng điều tra ra!"

      ". . . . . . Ba phút sau phải họp."

      Mục Thiên Thành sửng sốt chút, hơi ngừng nghỉ: " khi như vậy hãy để cho Văn Sâm mang theo đồ đến Nam Mĩ !"

      "OK~"

      Hôm đó buổi chiều, Văn Sâm liền buồn bực lên máy bay =.=

      Đồng thời, Đinh Thải Nghiên nhận được tấm ảnh. Lần này phải chuyển phát nhanh đưa tới. thử quần áo ở cửa hàng đẳng cấp có danh tiếng, xoay người rời khỏi thử phòng thay đồ mới vài phút, khi trở về, chỉ thấy ghế có phong thư. Nghi hoặc mở ra, nhìn thấy thân thể trần truồng của mình, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán, bỗng nhiên đóng cửa lại, gắt gao khóa mình vào trong.

      cảm thấy toàn thân rét run, run run ngồi xổm xuống, thấy bên trong tấm ảnh mình quỳ bàn trà, chung quanh đều có nam nhân. Kí ức về đêm đó rốt cục ràng, bao tử của ghê tởm giống như nuốt phải ruồi bọ.

      Là ai? Là ai? !

      bỗng nhiên đứng lên, mở cửa ra ngoài, lại tìm được bóng người khả nghi nào, ngược lại thiếu chút nữa bị nhân viên bán hàng nhìn thấy tấm ảnh trong tay . cả kinh tiếng đổ mồ hôi lạnh, cũng có tâm tình mua quần áo, nhanh chóng rời khỏi.

      Thải Nghiên lái xe chạy đến nửa đường, liền nhịn được dừng lại, ngồi xổm xuống nôn mửa ngừng.

      Rốt cuộc là ai đối với mình như vậy? Ngày đó khẳng định bị người bỏ thuốc! Là đám bạn kia của sao?

      Còn có, mấy nam nhân kia là ai?

      nhất định là bị người ta thiết kế! Nhất định là thế!

      Nhưng mà là ai? Là ai hại như vậy?

      Im lặng hơn tháng, đột nhiên gửi ảnh cho , có mục đích gì?

      Thải Nghiên nghĩ tới nghĩ lui ràng, về đến nhà, cả đêm gặp ác mộng. Mục Thiên Dương gọi điện thoại kêu ăn cơm cũng dám , chỉ sợ chột dạ lộ ra dấu vết.

      Buổi chiều, Chu Khải Quốc lại gọi điện cho , kêu chỗ cũ mướn phòng. suy nghĩ chút, có lẽ có thể kêu hỗ trợ, liền lén lút .

      đến cửa phòng khách sạn, muốn mở cửa, đột nhiên bị người từ sau lưng ép hôn. Chờ tỉnh lại, ánh mắt bị bịt mắt, cái gì đều nhìn thấy, tay cũng bị trói chặt, động đậy. Tiếp theo, phát người mình có mặc quần áo, trận ngứa ngáy lan tràn toàn thân.

      hoảng sợ giãy dụa, lại như thế nào cũng tránh thoát, khẽ gọi bất lực: "Cứu mạng! Cứu mạng. . . . . ."

      "Tỉnh?" Bên tai truyền đến thanh hưng phấn của nam nhân.

      " là ai?" Thải Nghiên kinh hãi.

      " đoán chúng tôi là ai?" Bên kia, lại truyền đến thanh người nam nhân .

      "A ——" Thải Nghiên kêu to, dùng sức giãy dụa, "Thả ra! Thả ra ——"

      "Mỹ thực đưa lên cửa, sao có thể buông tha?" thanh nam nhân thứ ba truyền đến. Nam nhân để ý giãy dụa của , đều tới gần thân thể của .

      Thải Nghiên cả người phát run, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Lúc này, hai chân của bị người ta tách ra, đối phương để ý giãy dụa của , cầm thứ lạnh lẽo nhét vào trong cơ thể . Tiếp theo, cái đồ kia điên cuồng ra vào trong cơ thể , chỉ trong chốc lát, giãy dụa của biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhịn được khát cầu nam nhân xâm phạm.

      "Các người là ai. . . . . ." Thải Nghiên thống khổ khóc, thân thể khát cầu, lý trí lại ở kháng cự, "Là ai. . . . . . Thả tôi. . . . . ."

      " em muốn thả sao? Bảo bối?"

      "Ô ô. . . . . ."

      thét chói tai, rên rỉ thở dốc, biết là vui mừng hay là sợ hãi. Làm hai tay bị ràng buộc được cởi ra, nhưng có ý thức chạy trốn, ngược lại chủ động leo lên bọn họ, vặn vẹo vô cùng nhiệt tình.

      biết giằng co bao lâu, hành vi của các nam nhân trở nên bạo ngược, dùng đủ loại khí cụ ở người . thét chói tai cầu xin tha thứ, bọn họ lại càng thêm hưng phấn.

      cảm thấy mình được, chết . . . . . . chết . . . . . .

      "Ôi trời!" người nam nhân đột nhiên hoảng sợ kêu tiếng.

      "Sao lại chảy máu?" nam nhân khác hỏi.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 175: Có phải là hay ?

      Edit: hanri
      Beta: minhhy299

      Thải Nghiên cảm giác mình muốn chết, mơ mơ hồ hồ nghe được thanh của bọn họ .

      "Chuyên gì xảy ra? !"

      "Trời! ấy mang thai!"

      "Vậy làm sao bây giờ?"

      "Mắc mớ gì đến chúng ta? Mặc kệ! !"

      Tiếng đàn ông sột soạt đem quần áo mặc vào tử tế, ánh mắt nhìn chán ghét như nhìn vật bỏ . muốn mở mắt ra nhìn bộ dáng bọn họ, lại đột nhiên bị đắp chăn lên đầu. Chờ giãy dụa bò dậy, thứ nhìn thấy được là phòng lộn xộn, ngoại trừ cơn đau rã rời người cùng những vật dụng tình thú đầy dưới đất, người nào cũng có.

      "A ——" Cảm giác bụng dưới đau đớn, cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy máu tươi ồ ạt từ giữa hai chân chảy ra.

      Mang thai?

      nhớ đến cuộc chuyện của mấy người đàn ông, thở dốc vì kinh ngạc, cả người hoảng sợ rét run.

      Làm sao có thể mang thai? Là đứa của ai? !

      Chu Khải Quốc luôn dùng bao, chẳng lẽ là đêm giáng sinh đó? Thế nhưng cũng biết mấy người kia là ai mà!

      "A ——" Thải Nghiên muốn điên lên ngã xuống giường, khàn giọng la hét.

      Tại sao có thể như vậy?

      , Đinh Thải Nghiên giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, mọi chuyện thế nào lại thành ra như vậy? !

      Có người hại ! Nhất định là có người hại !

      Thải Nghiên muốn đứng lên, nhưng sức cùng lực kiệt, cả người hư nhược nên hôn mê bất tỉnh. Đến khi tỉnh lại lần nữa, cả người vẫn vô lực như cũ, thậm chí cả cảnh vật chung quanh đều nhìn .

      giãy dụa bò dậy, tìm kiếm di động của mình trong phòng. phải gọi người đến cứu , bằng chết chắc . . . . . .

      Mở di động lên, phát qua đêm, trong điện thoại di động có tin nhắn ngắn, là Chu Khải Quốc gởi tới: Họp, đến.

      Thời gian gửi là đêm qua, sau khi đến đây được nửa giờ.

      Thải Nghiên để di động xuống , ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước.

      . . . . . . Có phải là hay ? cầm di động lên, run run ấn phím, sau khi bên kia đầu dây bắt máy, dùng hết toàn lực hô to tiếng: " tại sao đến? !"

      " phải gửi tin nhắn cho em sao?" Chu Khải Quốc , " họp, nào dám ?"

      "Bây giờ đến đây ngay!" Thải Nghiên tức giận đến toàn thân run lên, "Tới ngay! tới liền cho em!"

      Nửa giờ sau, Chu Khải Quốc gọi điện thoại tới: "Em ở đâu?"

      Thải Nghiên sửng sốt chút, dùng chăn che kìn mình, chậm rãi tới cửa, mở cánh cửa ra, vừa nhìn, vừa đọc: "2112. . . . . ."

      xong, tắt điện thoại, đóng cửa, xoay người trở lại giường. mười lăm phút sau, khi nằm giường , Chu Khải Quốc vào, thấy dưới đất đầy dụng cụ tình thú và bộ dáng chật vật, khiếp sợ đến nỗi hai mắt trợn trừng.

      Thải Nghiên oán hận nhìn , hận thể cắn thịt của , uống máu của .

      vội vàng đóng cửa lại, tới, giận dữ hỏi: "Em làm cái gì? Em em em . . . . . . Em lại có thể cùng người khác diễn tấu SM!"

      "Rồi sao. . . . . ." Thải Nghiên cười lạnh, gào thét như điên, " biết có bao nhiêu người đàn ông cùng tôi đâu đó!"

      "Em ——" Chu Khải Quốc bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, xông lên tát cái, "Mày con tiện nhân này! Ông đây nghĩ mày thanh thuần, dịu dàng với mày, nghĩ tới mày chính chơi điên như vậy !"

      " còn ! còn có mặt mũi !" Thải Nghiên rống to, "Còn phải ! Có phải hại tôi hay ? , có phải hay ? !"

      Chu Khải Quốc sửng sốt, rống to: "Em năng bậy bạ gì đó?"

      "Nhất định là hại tôi! Chính là hại tôi!" Thải Nghiên rống lên hai tiếng, bất thình lình ngã về phía sau.

      Chu Khải Quốc vừa thấy, vội vàng đỡ lấy , thấy mặt có chút huyết sắc nào, gầm lên: "Mày rốt cuộc chơi điên với bao nhiêu thằng? ! Con mẹ nó! Bố mày khai phá mày, cũng dạy mày chơi đến như vậy! Chơi đến suýt mất mạng, mày còn trả treo với bố mày!"

      Thải Nghiên còn hơi sức để rống, hơi thở mong manh : "Bệnh viện. . . . . . Nhanh lên. . . . . . Có thai. . . . . ." Cái thai đoán chừng sớm bị hư, nhưng là người lớn nếu được chữa trị kịp thời, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết.

      Chu Khải Quốc sửng sốt, kéo nhanh cái mền người xuống, thấy người đầy vết thương, giữa hai chân là vết máu khô.

      Cái này . . . . .

      Con ngươi Chu Khải Quốc co rụt lại, mặt thoáng qua thương xót. dồn sức nâng Thải Nghiên dậy, mặc quần áo cho xong , đưa phòng khám tư nhân gần nhất.

      Sau khi Thải Nghiên tỉnh lại, lại gào thét với Chu Khải Quốc , mực cho rằng Chu Khải Quốc hại .

      Chu Khải Quốc giận dữ: " làm sao có thể hại con của mình?"

      " cũng biết em có thai!" Thải Nghiên , "Em cũng biết! Chính là !"

      "Đủ rồi!" Chu Khải Quốc quát khẽ tiếng, "Đây là bệnh viện, đừng làm ầm ĩ, xé to việc này ra!"

      Thải Nghiên thêm gì nữa, cả người đều phát run.

      lát sau, Chu Khải Quốc : " phải rồi, em có muốn giúp em gọi bạn em tới chăm sóc em hay ?"

      Thải Nghiên ngẩng đầu: " muốn đem việc càng xé càng to?" Nhờ đám bạn bè kia, ngày đó, đêm giáng sinh bỏ mặc , mới khiến cho xảy ra chuyện. Mặc dù biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng khẳng định bên trong có mờ ám! Bây giờ cũng dám tin bất cứ ai!

      Chu Khải Quốc cứng lại: "Vậy ngày mai tới đón em. Phỏng chừng em phải tịnh dưỡng thời gian, em muốn người khác phát , thuê nhà bên ngoài cho em, mướn cho em người giúp việc ."

      Thải Nghiên trầm mặc lát, gật đầu: "Được."

      Ngày hôm sau, khi Chu Khải Quốc tới đón sắc mặt trầm. cũng quan tâm chuyện gì xảy ra với , quay vào trong phòng thuê, liền nằm giường nghỉ ngơi.

      Bên ngoài Chu Khải Quốc dặn dò người giúp việc mua vài thứ, người giúp việc rồi, tiến vào, đưa di động qua cho : "Chuyện này là sao?"

      Thải Nghiên nghi hoặc cầm lấy, vừa nhìn đến, cả người ngồi thẳng, ngón tay nhanh chóng trượt màn hình . Đó là loạt ảnh đen trang web, tuy rằng nhìn thấy mặt, nhưng nhận ra được, cái này . . . . . Là trong lúc thử đồ bị chụp được! cùng nhau!

      "Người kia là em sao?" Chu Khải Quốc hỏi.

      Thải Nghiên ngẩn ra, ngẩng đầu trừng : " làm sao biết là em?" ràng có chụp chính diện, nếu xem tấm ảnh này trước , có thể cũng cho người trong ảnh là mình.

      "Em mà! làm sao có thể đối với em như vậy, cái tên biến thái này!"

      "Em cái người đàn bà điên này!" Chu Khải Quốc hét lớn tiếng, kích động nên lời với , "Em có biết lưng em có nốt ruồi hay ?"

      Thải Nghiên vừa nhìn, quả nhiên thấy người con trong bức ảnh, lưng ta có nốt ruồi son.

      "Mục Thiên Dương có ngủ cùng em ?" Chu Khải Quốc hỏi.

      Thải Nghiên nghiến răng, oán hận : " có!" rất muốn, người nên ngủ cùng nhất chính là Mục Thiên Dương, kết quả bị n đàn ông chơi, còn vẩn rất trong sáng!

      "Vậy hẳn là nghi ngờ người em!" Chu Khải Quốc , "Bằng em chờ thân bại danh liệt !"

      Thải Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm rãi nằm xuống. tại cái gì cũng muốn suy nghĩ, chỉ muốn ngủ giấc ngon. Toàn bộ việc này, rất vượt quá khả năng chịu đựng của .

      Chu Khải Quốc lại hỏi: "Đây dường như phải là phòng của khách sạn,, em rốt cuộc từ đâu bắt đầu chơi loại trò chơi này ?"

      Thải Nghiên cầm gối lên ném mạnh qua: " còn hỏi! dùng toàn bộ lương tâm mà , có phải là hại em hay ?"

      " hại em?" Chu Khải Quốc cười lạnh, "Nếu hại em! Chi bằng là Mục Thiên Dương hại em!"
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 176: Đoán

      Edit: minhhy299

      "Thiên Dương?" Thải Nghiên sửng sốt, "Liên quan gì đến ấy?"

      "Liên quan gì đến ấy?" Chu Khải Quốc cười, "Em có biết lần đầu tiên chúng ta ở phòng bao kia là sắp xếp hay ! mời chơi em!"

      ", thể, nào!" Thải Nghiên rống to.

      "Còn có lần đó ở suối nước nóng, cũng là hẹn ước tốt. đường rời khỏi, tôi liền qua phá chỗ của em! Bất quá lần đó em vận khí tốt, lâm thời có việc, tìm em!"

      ". . . . . ." Thải Nghiên lắc đầu, tin.

      "Tóm lại, Mục Thiên Dương giao em cho lên tay , tùy chơi như thế nào. biết em đắc tội ở đâu, muốn chỉnh em như vậy!"

      " có khả năng! có khả năng. . . . . . có khả năng. . . . . ." Thải Nghiên thào , càng ngừng lắc đầu, " . . . . . . . . . . . . Tôi tin! Tôi tin !"

      "Tùy em tin hay tin! Dù sao đính hôn với em, khẳng định là có mục đích khác! biết chơi em, làm sao có thể cưới em? Hơn nữa, chậm chạp chịu chạm vào em, chỉ sợ cũng là nghĩ chạm vào đồ người khác chạm qua thôi?"

      " câm miệng cho tôi!" Thải Nghiên rống to. tự chủ được tin phần, trong lòng tự hỏi, rốt cuộc đắc tội Mục Thiên Dương ở đâu. nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ ra được. Vậy cái này khẳng định là giả! Thiên Dương hại ! . . . . . .

      Chu Khải Quốc đột nhiên hỏi: "Em kia của em là từ đâu đến đây?"

      "Cái gì?"

      "Lần trước em muốn ta, kết quả để ta chạy! ta chạy đâu?"

      "Tôi làm sao mà biết? hoài nghi ta chứ? có khả năng! ta phải có loại bản lĩnh này, tôi và mẹ tôi sớm xảy ra chuyện!"

      " chỉ là cảm thấy quá khéo, em mới muốn hại , bản thân liền xảy ra chuyện." Chu Khải Quốc chỉ vào tấm ảnh mạng, "Rốt cuộc dưới tình huống nào em phát sinh việc này, đầu óc thanh thanh tỉnh?"

      "Nếu thanh tỉnh, tôi làm sao?" Thải Nghiên nhìn giống như đứa ngốc, "Tôi còn muốn gả cho Mục Thiên Dương đó! Cùng chỗ với đều là bị nửa dụ dỗ nửa bắt buộc, tôi còn dám xằng bậy với người khác?"

      Chu Khải Quốc cũng hiểu được đạo lý này, nữ nhân này tuy rằng chịu nổi dụ dỗ lớn, trong lòng cũng xác thực có vẻ phóng đãng, nhưng dã tâm còn lớn hơn. Vì đạt tới mục đích, tính tự hạn chế của rất mạnh, bằng coi tính cách thích tiệc tùng của như vậy, sớm biết từng có bao nhiêu kinh nghiệm, cũng bị chiếm tiện nghi.

      "Có lẽ lúc ấy người ta còn chụp hình chính diện của em." Chu Khải Quốc ngồi xuống, " tại đưa ra rất khó đoán được đầu em, phỏng chừng là muốn cho em cảnh cáo. Em ngẫm lại đắc tội người nào rồi!"

      Thải Nghiên nghĩ nghĩ, : "Nếu muốn . . . . . . Cũng chỉ có Triệu Mĩ Na ."

      Chu Khải Quốc vừa nghĩ, gật đầu: "Cũng đúng. Nữ nhân kia thoạt nhìn đoan trang, kỳ có vẻ hiểm, rất hung ác, khẳng định cái gì cũng dám làm."

      Thải Nghiên hận có cắn răng: "Nhất định là . . . . . ."

      Bên ngoài truyền đến mở cửa thanh, Chu Khải Quốc biết là dì trở lại, với : "Em nghỉ ngơi tốt, có chuyện gì lớn hơn nữa nên hành động thiếu suy nghĩ, miễn để tấm ảnh nhiều hơn xuất . điều tra trước giúp em chút, xem tấm ảnh là từ đâu truyền ."

      "Được." Thải Nghiên nhịn được cảm kích . Khi cần người giúp như vậy, ngay cả ba mẹ của chính mình cũng dám báo, chỉ có thể ỷ lại . Mà cũng phụ ỷ lại của , giúp .

      --- ------ --------

      "Đinh Uyển Tình, cậu có nhiều tai họa quá!" Vào tiết tự học tiết, thầy giáo còn chưa đến, Sở Thiệu nhịn được châm chọc Uyển Tình gấp đôi, "Cậu cậu từ sau khi chuyển tới lớp chúng tôi, từ đầu đến chân, bao nhiều lần bị thương rồi?"

      Uyển Tình liếc trắng mắt, tiếp tục làm bài. Tay thể dùng nhiều sức, làm bài tập chậm!

      "Cậu lại có thể trợn trắng mắt?" Sở Thiệu nhíu mày, nhìn viết chữ gian nan như vậy, hảo tâm hỏi, "Muốn tôi viết giúp cậu hay ?"

      Vừa dứt lời, Thiên Tuyết và người ngồi cùng bàn với cũng cầm hộp bút lên, hung hăng gõ lên đầu cái.

      “A. . . . . ." Sở Thiệu kịp trốn, bị gõ nằm sấp lên bàn.

      Uyển Tình nhịn được cười tiếng. Ban đầu còn tưởng rằng Sở Thiệu có nhiều phong cách đó, kết quả cơ hồ mỗi ngày đều bị người ngồi cùng bàn đánh, ngẫu nhiên còn bị Thiên Tuyết đánh. Hơn nữa hoàn thủ, con cháu nhà giàu vậy mà ở tình trạng thảm hề hề như thế.

      Sở Thiệu thấy cười, sâu kín : "Có thể nhìn cậu cười, đáng giá ~"

      Uyển Tình lại lườm cái.

      Lúc này, người ngồi cùng bàn lại muốn đánh , nâng hai tay lên: “Này! cho phép đến đây —— ai!" Vẫn là bị đánh.

      Thiên Tuyết vừa thấy, vui sướng khi người thấy họa : "Cậu vẫn là học cho tốt, bằng bị đánh đến choáng váng phải rất đáng tiếc sao?"

      "Các người. . . . . ." Sở Thiệu trừng cái, lại trừng trừng nhìn Uyển Tình và người ngồi cùng bàn, kêu rên, "Nữ nhân các người quả thực thể lý!"

      Vừa xong, Thiên Tuyết và người tự bế chứng ngồi cùng bàn với lại vung sách vỗ đầu .

      Sở Thiệu: . . . . . . . . . . . . @#¥%. . . . . . &*. . . . . .

      Trải qua trận náo loại này, tâm tình Thiên Tuyết tốt lắm, sau khi tự học kết thúc, cùng Uyển Tình căn tin ăn khuya. mua, Uyển Tình ngồi ở bên chờ.

      Uyển Tình tiếp tục làm bài tập về nhà. . . . . . là quá chậm ! haiz~

      " mình cậu?" Đỉnh đầu truyền đến thanh.

      Uyển Tình ngẩng đầu, thấy Sở Thiệu: "Thiên Tuyết mua."

      Sở Thiệu vừa thấy chỗ bán có đám người chật chội, gật gật đầu: "Mục Thiên Tuyết đối với cậu tốt."

      Uyển Tình nhìn Thiên Tuyết xếp hàng ở chỗ bán, nhịn được cười lên tiếng: "Đúng vậy. . . . . ."

      "Tôi cũng ." Sở Thiệu vẫy vẫy tay, đến cửa sổ.

      Vài phút sau, Thiên Tuyết bưng hai chén mì lại đây: "Oa oa oa, mau tới!"

      Uyển Tình vội vàng tiếp nhận, đẩy bài kiểm tra qua bên.

      "Trở về liền ngủ, cậu đừng làm! Vài ngày nữa, tay tốt hơn."

      "Ừ." Uyển Tình dùng chiếc đũa rất vất vả, Thiên Tuyết cố ý lấy cái nĩa cho , cầm theo kiểu Lan Hoa Chỉ, dùng nĩa xiên lên. . . . . . Kỳ vẫn rất vất vả, bất quá ít nhất đụng đến miệng vết thương.

      "Cậu rốt cuộc bị thương như thế nào?" Thiên Tuyết hỏi, "Hai tay đều bị thương."

      "À. . . . . . Ở nhà khi hầm thịt cách thủy, cẩn thận đụng phải nồi nước."

      Thiên Tuyết ràng tin, khẳng định có liên quan với ! Ngày đó sau khi gửi cho tấm ảnh, ở Mc Donalds chờ Uyển Tình được ngay, khẳng định là trở lại, sau đó bọn họ cùng nhau mưa rền gió giữ, kết quả ——SM , sau đó bị thương!

      Chậc ~ khẩu vị là quá nặng , Uyển Tình nhu nhược như vậy. . . . . .

      "Có thể ngồi ?" thanh của Sở Thiệu truyền đến.

      Thiên Tuyết sặc cái, ngẩng đầu, thấy cũng bưng hai chén mặt lại đây. Di, hai chén? Thiên Tuyết thấy sau người ngồi cùng bàn có chứng tự bế cũng theo tới. Bất quá, bộ dáng người có chứng tự bế có hơi cam lòng.

      "Liễu Y Y, ngồi ở đây!" Sở Thiệu ngồi đối diện Uyển Tình, xoa xoa ghế bên cạnh.

      Liễu Y Y có chứng tự bế ngồi xuống, cầm túi tiền lẻ ra, bắt đầu bỏ tiền ra ngoài. Trong trường học chén năm đồng, móc rồi móc. . . . . . Lấy ra 3 xu phân, lại lấy ra hai xu năm phân, lại lấy ra đống xu phân. . . . . .

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 177: Cách xa bọn họ chút

      Edit: minhhy299

      Sở Thiệu nhịn được khụ cái, : " nên nên, tôi mời cậu."

      Liễu Y Y này rất quỷ dị, ràng gia cảnh cũng sai, nhưng ở trường học từ mặc quần áo đến ăn cơm, đều giống như quỷ! Đặc biệt tiền của đấy, nghe người chưa bao giờ vượt qua mười đồng tiền, hơn nữa cho tới bây giờ thấy lấy tiền giấy ra qua.

      Liễu Y Y cố chấp đẩy tiền xu lên trước mặt , sau đó bắt đầu ăn mỳ.

      Sở Thiệu khóe miệng co giật, đẩy tiền xu trở về: "Chúng ta thương lượng, về sau cậu đừng nữa tôi đánh được ?"

      Liễu Y Y nhìn cái, từng bước từng bước cầm tiền xu lên, sau đó cướp cây xiên bắt đầu nướng =.=

      Sở Thiệu nhìn nhìn tay của mình, di, thịt nướng của sao? Cường đạo à! Thấy Liễu Y Y dùng chiếc đũa gắp thịt nướng bỏ vào trong mỳ, bất đắc dĩ : "Ăn ăn . . . . . ." Về sau đánh tốt rồi.

      Thiên Tuyết thấy bộ dáng của , đập bàn cười ha hả.

      Sở Thiệu bất đắc dĩ gầm : "Mục Thiên Tuyết cậu đủ chưa!"

      "Cười đều được à?" Thiên Tuyết cười đến thiếu chút nữa lật mặt.

      Sở Thiệu lần thấy mất mặt, cúi đầu điên cuồng ăn mỳ. Vừa thấy Liễu Y Y bên cạnh, cũng là thèm ngẩn đầu điên cuồng ăn. Bất quá, đeo mắt kính nha! Mì nóng như vậy, nhiệt khí cường đại như vậy, kính mắt của sớm mờ mảnh rồi chứa?

      đợi phản ứng lại, Liễu Y Y bưng bát lên, uống nước mì còn mảnh, sau đó. . . . . . Quả nhiên thấu kính tất cả đều là hơi nước. giống như nhìn thấy vậy, đứng dậy ngay như vậy, rồi, . . . . . .

      Sở Thiệu sợ hãi than: "Cậu ấy nhìn thấy sao?"

      "Bạn Y Y đùa giỡn tàn khốc!" Thiên Tuyết , "Kỳ cậu ấy vừa ra khỏi cửa đưa tay lau ngay!"

      Ngày hôm sau là thứ Bảy, Thiên Tuyết và Uyển Tình vừa đến phòng học, chỉ thấy Liễu Y Y cầm sách tiếng dày mà đánh Sở Thiệu. Thiên Tuyết lại cười ngất lần nữa, xem ra tối hôm qua buổi ăn khuya mất trắng!

      Sở Thiệu nằm sấp bàn, chờ Liễu Y Y đánh mới ngẩng đầu lên.

      "Cậu lại làm sao vậy?" Thiên Tuyết tò mò hỏi.

      "Tôi chỉ làm rơi sách của cậu ấy xuống đất . . . . . ." Sở Thiệu rất buồn bực, bất quá nhìn thấy Uyển Tình, rất nhanh tỉnh lại, "Đêm nay có tiết học, ra ngoài chút ?"

      "." Thiên Tuyết , " tớ bảo tớ về nhà!"

      Mục đích của Sở Thiệu vốn phải là , tới hay sao cả, liền chuyển hướng Uyển Tình: "Chúng ta đây thôi?"

      Uyển Tình phiền chán : "Tớ muốn làm bài!"

      Sở Thiệu: . . . . . . Xác thực, nhìn tốc độ viết chữ của tại, làm bài quá chậm.

      Thiên Tuyết : "Cậu có thể kêu Y Y mà!"

      Sở Thiệu liếc người ngồi cùng bàn cái, khinh thường hừ lạnh: "Thôi ~"

      Phanh! Hai bản sách tiếng nện xuống. . . . . .

      "Ha ha ha ha ——" trong phòng học lại vang lên tiếng cười của Thiên Tuyết.

      Uyển Tình như có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua, cảm thấy ngày như vậy cũng tệ lắm. Chờ tốt nghiệp, rất hoài niệm đây?

      Buổi chiều, Thiên Tuyết vừa tan học , dặn dò Uyển Tình: "Tối nay cậu hẳn ăn cơm, tại nên đến chen chúc!"

      "Ừ."

      Uyển Tình loay hoay trong phòng ngủ, sau đó lại ăn cơm, có người nào. Cơm nước xong, về lớp tự học, trong phòng học nửa chỗ ngồi đều có người ngồi, xem ra mọi người vẫn là học tốt lắm.

      Uyển Tình mới vừa đến chỗ ngồi, đằng sau phòng học còn có người kêu . quay đầu, thấy Sở Thiệu cùng lớp học vài cái học sinh mũi nhọn đều ở đây.

      Lớp trưởng hỏi: "Đinh Uyển Tình, buổi chiều kia đề vật lý cậu giải quyết sao?"

      " có." Uyển Tình nhíu mày, "Vật lý tớ kém nhất."

      "Đến đến đến. . . . . ." Sở Thiệu ngoắc, "Đến tiếp thu ý kiến quần chúng chút."

      Uyển Tình gặp nhiều người, thậm chí đều có Liễu Y Y, qua ngồi. vẫn là lần đầu tiên cùng mọi người thảo luận đề, ý nghĩ sinh động lên, quả thực nhiệt huyết sôi trào, giải quyết xong đề, lại tiến hành cái khác, bất tri bất giác hai cái giờ qua, điện thoại đột nhiên vang lên. cả kinh, lấy di động ra vừa thấy, là Thiên Tuyết.

      Thở phào nhõm, : "Tớ ra ngoài nhận điện thoại."

      Đến ban công nhận điện thoại, Thiên Tuyết hưng phấn hỏi làm cái gì. Uyển Tình trong đầu còn chứa đề, liền với : "Tớ nghĩ con nhà giàu chính là ăn chơi trác táng, nghĩ tới bọn Sở Thiệu còn rất thông minh! Liễu Y Y tuy rằng lời nào, bất quá cậu ấy viết cái chính là hàng dài! A, còn có, vừa rồi Sở Thiệu lại bị cậu ấy đánh, hai người này quá thú vị."

      "Đúng vậy đúng vậy. . . . . ." Thiên Tuyết cười , "Mình vẫn cảm thấy bọn họ có loại cảm giác oan gia vui mừng ~"

      "A?" Uyển Tình sửng sốt, , "Cậu lại xem tiểu thuyết này chứ, Liễu Y Y đánh lại chỉ Sở Thiệu, cậu này cũng có thể nghĩ loạn?" Thiên vương lão tử chọc , nhắm vào đánh lầm được ? Người khác có cơ hội tránh , nhưng Sở Thiệu là ngồi cùng bàn với , tránh khỏi đây!

      "Mình cảm thấy rất đáng mà! Là cậu có sức tưởng tượng thôi!"

      " với cậu, bọn họ kêu tớ."

      Uyển Tình muốn cúp điện thoại, đột nhiên, bên kia điện thoại truyền đến tiếng: "Ai là Sở Thiệu?"

      Mục, Mục Thiên Dương? ! Uyển Tình thở hốc vì kinh ngạc. Sao lại thế này? . . . . . . nghe thấy được? Toàn bộ nghe thấy được?

      "Ách —— cái kia. . . . . ." thanh Thiên Tuyết chột dạ truyền đến, "Khụ! Uyển Tình à, cái kia. . . . . ."

      "Em muốn chuyển đề tài?"

      "Tôi. . . . . ." Thiên Tuyết biết giải thích như thế nào, đột nhiên rống giận, "Đáng ghét đáng ghét đáng ghét. . . . . . lên tiếng, phá hư cảm tình của em và Uyển Tình !"

      Uyển Tình nghe thấy thanh binh binh bàng bàng, phỏng chừng đánh nhau rồi. cầm di động, biết nên làm cái gì bây giờ. Rất nhanh, bên kia liền im lặng, thanh Mục Thiên Dương trầm ổn hữu lực truyền đến: "Cách bạn học nam này của em xa chút."

      Uyển Tình có chút bất mãn: "Tôi ngay cả tự do kết bạn đều có sao?"

      "Em có Thiên Tuyết."

      Uyển Tình nghẹn chút, thấp giọng : "Tôi biết. . . . . ."

      Mục Thiên Dương nghe thanh thế, có chút đành lòng. Nhưng nghe đàm luận nam nhân khác, chịu nổi! vừa mới cùng Thiên Tuyết tán gẫu vui vẻ, chuyện với còn chưa có thanh khoái trá như vậy, càng thêm có tiếng cười. . . . . . Loại chênh lệch này, giống như sát muối vào lòng . biết an ủi như thế nào, dứt khoát tắt điện thoại.

      Uyển Tình thu di động, trở về với mọi người: "Tớ hơi lạnh, về phòng ngủ trước." xong cầm hai quyển sách trở về chỗ ngồi, rời khỏi phòng học.

      "A——" Sở Thiệu muốn gọi , thấy bộ dáng trầm trọng vậy, đột nhiên có chút vô lực.

      Liễu Y Y cúi đầu viết lên nháp giấy đẳng thức, đưa cho xem, thấy nhìn cửa thất thần, đột nhiên giận dữ, cầm nháp giấy hung hăng đưa cho .

      "A?" Sở Thiệu cả kinh, thấy lại đánh mình, rốt cục nhịn được nổi giận, "Liễu Y Y điên rồi!"

      Liễu Y Y ở sau kính đen trừng mắt , bỗng nhiên cầm bút đâm mu bàn tay chút, sau đó cũng rồi.

      Ngày hôm sau, Thiên Tuyết đến trường học. Trong phòng học tiện với Uyển Tình, nghẹn đến trưa, trở lại phòng ngủ mà bắt đầu xin lỗi: "Mình phải cố ý! Là bảo mình mở loa ngoài, mình lại dám mở! Ai nha, cậu muốn trách mình đâu~"
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :