1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 168: Trúng kế

      Edit: minhhy299

      Uyển Tình và Thiên Tuyết chơi trận, thấy tuyết càng rơi càng lớn, quyết định đều tự về nhà.

      Thiên Tuyết chuyện điện thoại với lái xe xong, hỏi Uyển Tình: "Muốn mình đưa cậu về hay ?"

      " nên, tớ xe điện ngầm."

      Thiên Tuyết gật gật đầu, biết (Uyển Tình) sợ bị người thấy, cũng miễn cưỡng.

      Hai người đứng trong chốc lát, tài xế tới đón Thiên Tuyết rồi, Uyển Tình mới rời khỏi.

      Giữa đám bông tuyết bay tán loạn, co thân mình lại, ôm sách ở trước ngực, thong thả về phía trước. Cúi đầu, thấy cái bao tay tay, nhớ tới Mục Thiên Dương. Ngày đó vào cửa hàng tinh phẩm, vì mua hai tay bộ này sao? Thực hiểu nổi, vì sao muốn làm như vậy. nên mang, mang cũng biết. . . . . . Nhưng mà sợ lạnh. Mùa đông mấy năm nay, sợ lạnh. Vì tiết kiệm mỗi phần tiền chữa bệnh cho mẹ, ngay cả mấy cái áo khoác dày đều tiếc mua, huống chi là cái khác?

      Trước khi gặp được , quần áo của đại bộ phận là mua ở chợ bán thức ăn, chợ đêm quán, hơi tốt chút, là hàng xóm đưa . . . . . .

      Vô luận cỡ nào quật cường, tại mùa đông rét lạnh này, vẫn chỉ có thể đáng xấu hổ cảm kích xuất . Ít nhất, làm mẹ khá hơn, để mùa đông này hề lạnh. . . . . .

      Bíp bíp bíp ——

      Sau lưng truyền đến tiếng còi xe, Uyển Tình vội vàng tránh ra, phát mình cũng có chiếm đường xe chạy. xoay đầu, thấy chiếc xe thể thao màu đỏ chậm rãi dừng lại, Đinh Thải Nghiên từ ghế lái quay đầu , mỉm cười nhìn : "Uyển Tình."

      Uyển Tình giật giật môi, gì.

      " đâu?" Thải Nghiên hỏi.

      Uyển Tình lời nào.

      Thải Nghiên mở ra bên cửa xe: " lên , chị đưa em về."

      " nên." Uyển Tình lạnh lùng .

      Thải Nghiên tươi cười thay đổi: "Vậy cùng uống cà phê nóng . Chị em chúng ta vất vả mới gặp, ngồi xuống nhờ chút."

      Môi Uyển Tình khẽ nhếch, khí trắng dày đặc từ trong miệng phả ra: "Tán gẫu gì?" cho rằng các có gì tốt để tán gẫu.

      "Chuyển phát là gửi sao?" Thải Nghiên , " thể tưởng được có trí tuệ như vậy, biết châm ngòi ly gián!"

      Uyển Tình dừng chút, phủ nhận: "Ông ta đưa cho vợ và con ông ta, lại để sai địa phương rồi, tôi chỉ là giúp ông ta sửa lại."

      "Xem ra có số việc của chúng tôi xác thực cần nhờ chút." Thải Nghiên mở cửa xe lớn ra, " lên ! Như thế nào? Sợ tôi ăn ?"

      Uyển Tình trừng mắt lạnh nhìn cái, lên xe: "Tôi cho giờ!"

      Thải Nghiên nắm chặt vô lăng lát, rất bất mãn loại khẩu khí này của . ta nghĩ ta là ai? Ông chủ lớn hay là tổng thống, còn thu xếp công để tới đón thấy sao! Bất quá nghĩ đến chuyện phát sinh kế tiếp, bất mãn của liền biến mất, nhịn được lạnh lùng hừ tiếng trong mũi.

      Mấy ngày hôm trước quảng trường mua sắm shopping, nhìn thấy Uyển Tình cùng chỗ với Thiên Tuyết, muốn tìm cơ hội thu thập Uyển Tình. Vụng trộm quan sát vài ngày, phát sau khi Uyển Tình và Thiên Tuyết chia tay đều tự mình về nhà, muốn ra chủ ý.

      quyết định ngay tại hôm nay! Vừa rồi gọi điện thoại cho Chu bộ trưởng, muốn đưa món món quà, gọi đến phòng Karaoke của Bất Dạ Thành chờ. khẳng định nghĩ muốn hiến thân nhỉ?

      Thải Nghiên liếc Uyển Tình, thế này mới gọi là đại lễ. Học sinh trung học17 tuổi, sạch , nghĩ đến Chu bộ trưởng rất thích. Sau đó, chụp được hình Uyển Tình lỏa thể, giao cho báo chí và tạp chí, truyền lên trang web nữa, để ta trọn đời thể xoay người!

      Còn muốn ông thích ta? Từ nay về sau, nghìn người lên án, vạn người nguyền rủa, ai thích ta! Cho dù mọi người biết ta bị hại, cũng đồng tình với ta, mắng người sau lưng hại ta . . . . . . Nhưng thế sao? ta bị người chơi đùa chính là chơi đùa, có nhiều đồng tình nữa cũng chỉ là đồng tình, nếu kêu ai cưới ta, có người chịu sao? Hơn nữa, dẫn đường dư luận, để mọi người nghĩ Uyển Tình là tự nguyện. nhất định hủy ta hoàn toàn!

      Ô tô đứng ở cửa Bất Dạ Thành, Uyển Tình vừa thấy, hoảng sợ hỏi: " dẫn tôi tới nơi này làm gì?" lần trước tới, vạn nhất bị người ta nhận ra làm sao bây giờ?

      Thải Nghiên nghĩ (Uyển Tình) chưa tới nơi này, lừa : "Chị luôn luôn uống cà phê ở trong này! Đừng chị chiếu cố em, khó gặp, đương nhiên mang em đến địa phương cao cấp." xong, xuống xe.

      Uyển Tình xuống xe theo, nhíu mày : "Nghe nơi này làm ăn bất chính mà!"

      Lời này vừa vặn bị nhân viên bãi đậu xe đến đây nghe thấy, nhân viên bãi đậu xe : " Đây là nơi mở hợp pháp."

      Thải Nghiên bất mãn liếc nhìn cái, : "Xin lỗi, ấy chưa tới nơi này" xong liền lôi kéo vào trong.

      Uyển Tình lảo đảo chút, bỏ ra: " dẫn tôi tới nơi này làm gì?"

      " theo tôi là được! Dong dài cái gì?" Thải Nghiên trừng , "Đừng cho tôi mất mặt! Tôi chính là Mục phu nhân tương lai, nên bộ chưa thấy qua việc đời!"

      Uyển Tình chẳng muốn gặp , buồn bực về phía trước.

      vào phòng bao ở lầu hai, Thải Nghiên chỉ vào sô pha: "Ngồi ."

      Uyển Tình ngồi qua, đặt sách ở bên: "Nhanh lên, tôi vội về nhà!"

      Bồi bàn bưng hai chai nước trái cây tiến vào, Thải Nghiên cầm chai, uống ngụm. Khi bỏ xuống, nhân cơ hội cầm viên thuốc ném vào bên trong chai khác: "Em chờ chút, chị hẹn hát karaoke với bạn, chào hỏi với bọn họ trước."

      Uyển Tình bất mãn nhìn về phía , ra cửa. Đợi 20 phút, còn có trở về, Uyển Tình lại bởi vì điều hòa trong phòng mở lớn mà cảm thấy nóng.

      Uyển Tình có hơi kiên nhẫn, cầm lấy nước trái cây bàn uống ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo chảy qua yết hầu, nhịn được uống chút. Nước trái cây này hương vị cũng tệ lắm, lại có chút đói bụng, phải dựa vào sô pha, chậm rãi uống.

      Chỉ chốc lát, uống chai nước trái cây hết, cảm thấy có chút mệt rã rời, liền nhàng nhắm mắt lại. Mới trong chốc lát, liền cảm thấy nhiệt độ vừa mới hạ thấp lại nóng lên.

      Là điều hòa hỏng rồi sao? muốn đứng lên tìm công tắc điều hòa, lại muốn động. hiểu, trong đầu bắt đầu xuất ảo ảnh, lại có thể là bộ dáng Mục Thiên Dương dính đầy mồ hôi.

      nhìn , trong mắt tràn đầy dục vọng, sau đó bắt đầu trêu chọc , trêu chọc cả người run lên, nóng lên. . . . . .

      "Ừm. . . . . ." Uyển Tình hơi hơi mở ra cái miệng nhắn, cảm thấy hô hấp có chút thông suốt, khó chịu yếu đuối sô pha, hai chân nhịn được cọ cọ.

      Đột nhiên, cánh cửa phòng bị mở ra. cả kinh, mở mắt ra, thấy Thải Nghiên kéo người nam nhân, ý cười trong suốt đến.

      muốn đứng lên, lại cảm thấy có chút thích hợp. Mục Thiên Dương cũng có ở đây, càng có chạm vào , vì sao có loại cảm giác bị âu yếm qua?

      "Xem ra hiệu quả của thuốc sai nha." Thải Nghiên cúi đầu nhìn cái, với Chu Khải Quốc, "Thế nào, món quà này tốt chứ?"

      Chu Khải Quốc đưa tay nâng mặt Uyển Tình lên, thấy hai má ửng hồng, mị nhãn như tơ, nhịn được nuốt nuốt nước miếng: " sai. . . . . . sai. . . . . . Tiểu tinh, em từ nơi này có được?"
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 169: Tự cứu

      edit: minhhy299

      Thải Nghiên cười : "Đây là em cùng cha khác mẹ của em, tuyệt đối an toàn, cứ yên tâm chơi!"

      Ánh mắt Chu Khải Quốc híp lại, nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của : "Em tinh này, ngay cả em mình cũng xuống tay ác như vậy!"

      "Cái này phải vì sao?" Thải Nghiên cười , " ta mới mười bảy tuổi, khẳng định là xử nữ, tiện nghi cho !"

      Chu Khải Quốc nghe xong, nhịn được cả người nóng lên, ôm lấy hung hăng hôn hai cái: "Cái của em cho , ngay cả của em cũng cho ! Yên tâm, về sau nhất định cúc cung tận tụy với em!"

      Lúc này, Uyển Tình đột nhiên xô vào bọn họ chạy ra bên ngoài. nghe hiểu được là chuyện gì xảy ra! chẳng những bị ba ba của mình bán, bây giờ còn cũng bị chị của mình bán!

      bị bán qua lần! Vì sao giáo huấn lâu? Lại có thể còn có thể bị Đinh Thải Nghiên lừa đến nơi đây?

      Đều là xứng đáng! Xứng đáng!

      Uyển Tình vừa mới cầm được nắm cửa, bị Chu Khải Quốc bắt về.

      bị ném lên sô pha, sô pha chật hẹp căn bản người đủ nằm, lập tức lại lăn xuống đất. Cái trán đụng lên bàn trà, để trận đầu choáng mắt hoa.

      muốn đứng lên, chỉ thấy đôi giày màu đen xuất trước mắt. sửng sốt, nhớ tới ngày nào đó, cũng là như vậy. . . . . . Sau đó Đinh Thải Nghiên liền hung hăng đạp cước, thiếu chút nữa đạp gãy tay .

      sợ tới mức lui bước, lại đụng vào bàn trà, đinh đương vài tiếng, Chai nước ép lăn sàn nhà. vừa thấy, nhất thời hiểu được, ngẩng đầu nhìn Đinh Thải Nghiên: " bỏ thuốc cho tôi. . . . . ."

      "Mẹ dạy thể ăn đồ của người lạ sao?" Thải Nghiên xong, đột nhiên cười ha ha, "Đúng! Tôi phải người lạ! nghĩ rằng tôi thực xem là em sao? Bằng cũng xứng sao!"

      Cả người Uyển Tình nóng lên, như nhũn ra, có loại cảm giác trống rỗng lan tràn toàn thân. muốn. . . . . . muốn bị nam nhân xâm phạm!

      cắn môi, nước mắt xấu hổ chảy xuống!

      Vì sao. . . . . . Vì sao như vậy? Chính là bởi vì trúng thuốc sao? Hay là vốn cũng rất dâm đãng? Nhớ tới vài ban đêm ở cùng Mục Thiên Dương kia, ngay từ đầu ràng muốn, nhưng cuối cùng cũng thần phục, cũng có khoái cảm dục tiên dục tử kia . . . . . .

      hiểu. hiểu đây là bản năng sinh lý, hiểu là dục vọng chịu được trêu chọc, chỉ tưởng mình tốt.

      "Ô ô ô. . . . . ." Hai tay Uyển Tình che mặt, cả người phát run.

      "Giao cho ." Thải Nghiên với Chu Khải Quốc, "Em nhìn ta nhanh nhịn được rồi."

      " tinh, thực luyến tiếc em." Chu Khải Quốc ôm lấy , hung hăng mút hôn.

      Uyển Tình thấy, về bên, muốn nhân cơ hội chạy trốn. Vừa đến cạnh cửa, cặp giày cao gót kia lại xuất .

      Đinh Thải Nghiên đá đá , mở cánh cửa ra ra ngoài. bỗng nhiên bắt lấy khung cửa, trở mình cái đứng lên, còn có chen ra, Chu Khải Quốc từ sau lưng ôm lấy .

      Ngay sau đó, cánh cửa bị đóng kín, nhịn được kêu to ra tiếng.

      Chu Khải Quốc bỗng nhiên đè xuống đất, cả người kích động run run: "Nhìn bộ dạng em như vậy, muốn có được sao? Cho xem xem, phía dưới có phải ra nước hay !"

      xong, liền kéo áo khoác Uyển Tình, muốn cởi quần của .

      "Buông!" Uyển Tình thét chói tai, hết đá rồi đạp, nhưng thân mình mềm mại thập phần vô lực. vung hai tay như điên rồi, đá văng ra liền về phía trước.

      Chu Khải Quốc bắt lấy chân của , theo sát sau lên, hai người xoay đánh ngay đất.

      Đột nhiên, Uyển Tình đụng đến vật thể lạnh lẽo. theo bản năng bắt lấy, theo bản năng trở tay gõ cái.

      "A!" Chu Khải Quốc thét lớn tiếng, hai tay ôm đầu, buông ra.

      vội vàng đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo ném tới bên kia bàn trà, phát tay cầm là chai nước trái cây. Bỗng nhiên, trong đầu lên tia thanh minh, ít tình tiết điện ảnh lên trong đầu, nắm chặt cái chai, ở bàn trà hung hăng gõ cái——

      Rầm tiếng, tuy rằng giống trong phim có tự động chỉnh tề như vậy, nhưng tốt xấu là làm ra món lợi khí. nắm chặt cái chai gãy, đối với Chu Khải Quốc từ mặt đất đứng lên.

      "Ông nên qua đây. . . . . ." thanh phát run, hai tay phát run. Lắc lư cái, người thiếu chút nữa ngã quỵ.

      . . . . . . được. . . . . . người là khó chịu, muốn. . . . . .

      Hai chân như nhũn ra ngã xuống, cái chai thiếu chút nữa nới lỏng từ trong tay thoát ra.

      Chu Khải Quốc cười: "Uống xuân dược còn muốn chịu đựng? Lập tức cầu em!"

      "A. . . . . ." trận trống rỗng từ dưới thân truyền đến, Uyển Tình ngã xuống đống đổ vỡ, tay đặt vỡ thủy tinh. trận đau đớn, cả người thoáng chốc tỉnh táo, đầu óc cũng ràng hơn rất nhiều.

      nâng tay lên, thấy cái bao tay màu trắng xâm nhiễm ra chút đỏ tươi, trong lòng trận kích động, nước mắt nhất thời bừng lên. Phát Chu Khải Quốc tới, bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm cái chai lên đối diện .

      Chu Khải Quốc nhìn lợi khí thủy tinh bén nhọn, còn có ánh mắt càng bén nhọn, nhịn được sợ run chút.

      chậm rãi đứng lên, cắn răng trừng , bỗng nhiên đầu nhọn cái chai hướng về mình, hung hăng cắt cổ tay tay chút.

      "A ——" Uyển Tình kêu đau tiếng, thiếu chút nữa té xỉu.

      Chu Khải Quốc sợ tới mức lui bước: " làm gì? !"

      "Tránh ra!" Uyển Tình hét lớn tiếng, nhắm ngay cửa chính tiến lên, cũng cẩn thận vấp mặt đất.

      Loảng xoảng làm tiếng, lợi khí hộ thân duy nhất rời tay mà bay.

      Chu Khải Quốc phục hồi tinh thần lại, lên bắt . nhanh chóng đứng lên, còn muốn bắt lại cái chai, bắt vài cái lại chỉ bắt lấy mảnh .

      Chu Khải Quốc níu áo phen, xoay người đá cái, lại dùng mảnh tay hung hăng cắt chút. biết cắt tới nơi nào, nhưng nới lỏng tay, nhân cơ hội mở cửa, dùng sức xoay vài cái mới mở ra, lập tức lao ra, vừa chạy vừa kêu: "Cứu mạng ——"

      Chu Khải Quốc đuổi sát theo sau, nhìn thấy, chỉ có thể bối rối chạy về phía trước. Đổi tới đổi lui, cũng tìm thấy cửa ra ở nơi nào, đột nhiên thấy thang máy, liền tiến lên ấn mãnh liệt. Mắt thấy Chu Khải Quốc và Đinh Thải Nghiên đều đuổi theo đến đây, ấn nhanh chốt mở thang máy. Rốt cục có cái mở, lập tức vọt vào, lại chỉ vào cái nút ấn loạn trận.

      Rốt cục, trước khi bọn họ đuổi tới, thang máy khép lại .

      thở phào nhõm, cả người xụi lơ trong thang máy. Thấy vách tường chiếu ra bộ dáng chật vật lại dụ hoặc của mình, rụt lui thân mình, cảm giác cỗ nhiệt lưu trào ra từ giữa hai chân, nhịn được rên rỉ thở dốc: "Thiên Dương. . . . . ."

      . . . . . . cần nam nhân gì! muốn tự mình cứu mình!

      cầm thủy tinh tay, hung hăng kéo ống tay áo, lại vẽ lỗ cánh tay tuyết trắng. Đau đớn làm thanh tỉnh, mở mắt ra, phát thang máy mở, bên ngoài có chút đen, biết là ở đâu, đứng lên ra ngoài, còn có đứng vững, chợt nghe thấy đinh tiếng, lại có thang máy mở. . . . . .

      Quay đầu lại, là Đinh Thải Nghiên và Chu Khải Quốc cười lạnh ra!
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 170: Được cứu?

      Edit: minhhy299

      Uyển Tình hoảng sợ rút lui từng bước, xoay người bỏ chạy.

      Đây là bãi đỗ xe, có đầy đủ loại kiểu dáng xe nổi tiếng, có ít ở chậm rãi ra bên ngoài, có ít chạy vào trong. bối rối chạy, vài lần thiếu chút nữa đụng vào, chọc cho tài xế kêu to: "Sao lại thế này? Đây là bãi đỗ xe, nên chạy loạn!"

      Những người lái xe này cũng là xe của mình, chính là nhân viên ở bãi đậu xe mà Bất Dạ Thành mướn, đám đều sợ đụng xe hỏng rồi, mở miệng rất khách khí.

      Uyển Tình căn bản để ý được nhiều như vậy, chạy theo phương hướng ô tô ra khỏi.

      Thải Nghiên sợ bị người thấy, có lại đuổi theo, lôi kéo Chu Khải Quốc: "Chúng ta lên trước chặn ta! ta trúng thuốc, chạy xa, , cũng bị người khác kiểm tiện nghi."

      Chu Khải Quốc gật đầu: "Đợi lát nữa nhìn chạy trốn ở đâu, chúng ta lặng lẽ theo ta, đến thời điểm ta chịu nổi kêu muốn."

      Thải Nghiên gật đầu: "Em cùng với !"

      -

      Uyển Tình chịu đựng đau và cả người khô nóng, lén lút chuồn khỏi bãi đỗ xe. tại, quyết thể cho gì nam nhân nhìn thấy bộ dáng của . Nếu bị đối phương nhìn ra trúng thuốc, rất có khả năng phải cứu , thay vào đó. . . . . .

      rùng mình cái, vượt qua từ góc hẻo lánh. hơn nữa ngày rồi, vào đường cái có đủ loại ngô đồng. Lúc này, ngô đồng trụi lủi, bông tuyết từ giữa cành bay xuống.

      Hai mắt đầy sương mù, có chút thấy cảnh tượng trước mắt.

      Tựa hồ khuya , muốn chạy nhanh về nhà, về nhà tốt rồi. . . . . . Về nhà liền an toàn . . . . . .

      trận rồi, phát đường này u tĩnh, ngẫu nhiên có ô tô ngang qua, đều là xe tư gia xa hoa.

      ngừng lại, nhìn nhìn bốn phía, có náo nhiệt cửa hàng mặt tiền, hai bên đường cơ hồ đều là tường. Nơi này rất hẻo lánh, nên đến, hẳn là tìm nơi nhiều người, bắt chiếc tắc xi. . . . . . ! Tắc xi an toàn, ai biết lái xe có thể phát khác thường hay ?

      có tìm chiếc xe buýt, nơi đó nhiều người, có người ăn ?

      Đúng, chính là như vậy!

      Uyển Tình xoay người, dọc theo đường cũ trở về. Chỉ cần đến nơi nhiều người, sợ .

      cắn răng, vừa vừa phát run. mặt rất lạnh, thân thể dưới quần áo cũng ướt mồ hôi. Càng chạy, ý chí của càng bạc nhược, hy vọng Mục Thiên Dương tại ở trong này, tùy mình thế nào. . . . . .

      !

      lắc lắc đầu, lại đẩy ống tay áo ra, dùng vỡ thủy tinh ở phía tìm đường. thể sa đọa như vậy, phải tỉnh lại. . . . . .

      Đột nhiên, chiếc xe quen thuộc chậm rãi mở ra, bỗng nhiên trừng lớn mắt, nhận ra là xe của Đinh Thải Nghiên. cả kinh, lập tức xoay người, vịn tường bước nhanh về phía trước.

      Trời tối rồi, nơi này lại có đèn đường, hy vọng thấy mình!

      Uyển Tình xiết chặt thủy tinh tay, chạy nhanh lên.

      đến ngã tư đường, dừng lại lát, tại đâu?

      Nghe thấy thanh động cơ càng ngày càng gần, cắn răng cái, quẹo qua góc đường, thấy có lối rẽ, lại quẹo cua. Chỉ cần có lần bọn họ đuổi kịp mình, bọn họ liền đoán được phương hướng của mình.

      Dược tính càng ngày càng ảnh hưởng , dần dần kiên trì được, vô lực té mặt đất. khó chịu mấp máy mặt đất, muốn dùng tay an ủi mình.

      cắn răng, hung hăng cắn, nắm chặt thủy tinh, lấy tay bóp mình, để mình bảo trì thanh tỉnh và lý trí. Đúng lúc này, phía trước mấy chiếc xe chậm rãi dừng lại, hoảng sợ, chậm rãi đứng lên, vừa vịn tường, lại vô lực yếu đuối ngã xuống.

      "Ô. . . . . ." cắn răng rên rỉ thở dốc, "Cứu mạng. . . . . . nên. . . . . ."

      Ô tô chậm rãi dừng lại bên người , ngẩng đầu, thấy nam nhân trong ô tô thuần sắc, cả kinh sắc mặt trắng bệch, giãy dụa đứng lên, muốn đào tẩu.

      Quyết thể rơi vào tay bọn họ! Bằng dám tưởng tượng vận mệnh của mình!

      "Lão đại. . . . . ." Cầm đầu chiếc trong xe, nam nhân ngồi ở ghế lái phụ quay đầu xin chỉ thị nam nhân ở sau cúi đầu chơi bài.

      "Mặc kệ." Nam nhân chơi bài .

      Nam nhân phía trước liền dâng lên cửa kính xe, với lái xe: "Lái xe."

      Ba chiếc xe chậm rãi chạy , Uyển Tình thở phào nhõm, lại té mặt đất.

      "Lão đại." Trong chiếc xe đầu tiên, vẫn là nam nhân ở ghế lái phụ, quay đầu , "Cái kia nữ nhân tôi thấy."

      Xôn xao! Xôn xao! Xôn xao! thanh xào bài!

      "Noel đó, ấy và Mục Thiên Dương đến sòng bạc."

      "Hả?" Nam nhân đằng sau rốt cục ngẩng đầu, "Là ai?"

      Nam nhân nhún nhún vai: "Mục Thiên Dương dẫn theo hai nữ nhân , đều có Trương Dương, cũng có cố ý che giấu. Trong đó em , cái này phải."

      Nam nhân xào bài —— Âu Kì Thắng —— mở môi hồng đào : "Mang !"

      Nam nhân phía trước vừa nghe, lấy di động ra bấm dãy số: "Mang nữ nhân vừa rồi kia theo xe!"

      Vừa dứt lời, chiếc xe cuối cùng liền ngừng lại, ngay sau đó nam nhân ra, quay đầu ôm lấy Uyển Tình.

      Uyển Tình trợn mắt nhìn thoáng qua, tay nắm thủy tinh muốn chém qua. thản nhiên liếc sang, chút nào để vào mắt. Ôm lên xe, bắt cổ tay hơi hơi dùng lực, khiến để nới lỏng thủy tinh xuống.

      Phanh tiếng, cửa xe mở ra, ô tô vềphía trước.

      Uyển Tình thấy đối phương có để ý đến mình, cũng chậm chậm di động thân mình, lui đến góc sáng sủa, muốn cách xa chút. Nam nhân mắt nhìn phía trước, nhìn cũng chưa liếc nhìn cái.

      Nhưng vẫn là sợ hãi, hai tay gắt gao nắm thành quyền, ấn vào miệng vết thương ở lòng tay, để mình bảo trì thanh tỉnh. áp mặt gương nóng bừng lên cửa kính xe, cho thủy tinh lạnh như băng giảm bớt độ ấm mặt mình. Đột nhiên, phía trước chiếc ô tô màu đỏ lái tới, bỗng nhiên quay lưng, hạ thấp người, sợ bị Đinh Thải Nghiên thấy.

      Chờ ô tô của Đinh Thải Nghiên chạy qua, chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn từ sau cửa kính xe.

      Nam nhân bên cạnh phát khác thường, quay đầu nhớ kỹ dãy số biển số xe của Đinh Thải Nghiên. Chờ tí nữa phải báo cáo cho lão đại!

      Ô tô dừng ở bãi đỗ xe Bất Dạ Thành, Uyển Tình trợn mắt nhìn thoáng qua, nhận ra. Nam nhân bên cạnh ôm xuống xe, cắn răng muốn đẩy ra: " nên. . . . . . Thả tôi. . . . . ."

      có người để ý , đoàn người im lặng vào thang máy, lên lầu 18, tiến vào khu vực làm công của Bất Dạ Thành.

      vào phòng nghỉ, Uyển Tình bị đặt ở sô pha. Âu Kì Thắng thấy đầy người là máu, : "Kêu bác sĩ."

      Bác sĩ rất nhanh đến, xử lý miệng vết thương cho Uyển Tình, Uyển Tình biết chung quanh có người, vẫn cắn răng kiên trì, cho mình phát ra chút thanh ái muội.

      Bác sĩ nhìn miệng vết thương cánh tay , chậc chậc lắc đầu: "Lại có thể dùng biện pháp hung ác như vậy bảo trì trong sạch! Bất quá, chỉ sợ kiên trì đến cuối cùng, vẫn cần có nam nhân mới được."

      Giống như ứng lời của , Uyển Tình ngay sau đó liền phát ra tiếng rên rỉ thở dốc: "A. . . . . ."

      Âu Kì Thắng ngẩng đầu, nhìn nhìn thủ hạ chung quanh.

      Mọi người cả kinh, theo bản năng lui về phía sau.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 171: có việc gì

      Edit: Hanri
      Beta: minhhy299

      Âu Kì Thắng nhìn ra nhìn lại, ánh mắt dừng lại người đàn ông vừa mới ôm Uyển Tình : "Cậu từng ôm ấy qua, cái này là duyên số, vậy cậu ! thà rằng bị thương cũng chịu khống chế, là tốt, cậu ôn nhu chút, chờ tốt lên, lão đại làm chủ hôn cho các người!"

      ". . . . . ." Nam nhân lắc đầu. Tuy rằng người ooxx rất đẹp rất tốt, nhưng bị lão đại chỉ định làm việc này, chung quy vẫn cảm thấy mất hứng thú.

      "Cứ như vậy ." Âu Kì Thắng cho cơ hội phản bác, đứng lên, "Chúng ta ra ngoài!"

      "Lão đại à ——" Người đàn ông bùm tiếng quỳ xuống, ôm lấy đùi Âu Kì Thắng , "Lão đại, ngài phân công chuyện tốt này cho thuộc hạ khác !"

      Những thuộc hạ khác vội vàng : "Đừng đừng đừng. . . . . . Đây là lão đại coi trọng cậu, thừa nhận năng lực của cậu, cậu biểu tốt vào!"

      "Nhưng mà tôi có đối tượng thầm mến !"

      " ?" Âu Kì Thắng thấy Uyển Tình sô pha mấp máy môi, có vẻ như còn lại bao nhiêu lý trí.

      "Dạ dạ đúng. . . . . ." Người đàn ông dùng sức gật đầu, " ấy là tiểu muội chia bài dưới sòng bạc, tôi ngày hôm qua còn mời uống lên sữa đậu nành!"

      Âu Kì Thắng nhếch mép, nhìn về phía những người khác, những người khác lập tức dời ánh mắt, dám cùng chống lại. Âu Kì Thắng khóe miệng lại giật giật, cấp dưới của , khi nào biến thành gần nữ sắc ?

      Cấp dưới: phải gần nữ sắc! là. . . . . . Lão đại, ngài từ khi nào hiền lành như vậy hả! Nửa đường tùy tiện nhặt về người, chính ngài ngủ đành, vì sao còn muốn kêu chúng tôi ngủ?

      Lúc này, bên cạnh có người đàn ông mỉm cười, chính là người lúc trước nhận ra Uyển Tình .

      Âu Kì Thắng nhìn : "Sở Duy , là cậu ! Dù sao cậu môt lòng hướng về hoa, hoa cũ tái sử dụng cũng phải thơm."

      "Ai ——" Sở Duy cả kinh, "Lão đại, đừng đùa. Người này lai lịch chưa ràng, trước tốt nhất nên đụng vào ——"

      "A. . . . . ." Đột nhiên, sô pha Uyển Tình khẽ động, cả người lăn xuống đất. ngồi xuống, lui ở trong góc, hai tay nắm chặt đệm sô pha, cả người run run.

      Mọi người đều biết, nén chịu cái gì.

      Âu Kì Thắng với Sở Duy : "Gọi điện thoại hỏi chút, xấu tốt gì cũng kiếm cho ấy người giải quyết!"

      Sở Duy xoay người ra ngoài.

      Bác sĩ về phía Uyển Tình, Uyển Tình cả kinh, quơ tay lên bàn, bắt được cái gạt tàn thuốc, vội vàng che trước người: " được lại đây!"

      "Ấy ấy, chúng tôi đều là người tốt!" Bác sĩ , đặt ly nước trước mặt , "Nước này có bỏ thêm đá , uống chút , dễ chịu hơn chút."

      Uyển Tình lắc đầu, dùng sức lùi lại phía sau, lại phát , căn bản còn sức lùi. uống bất cứ thứ gì người khác đưa nữa! bao giờ nữa!

      Bác sĩ chỉ tay về phía sau lưng : "Nhà vệ sinh ở đó, có thể uống thẳng nước máy."

      Uyển Tình vừa nghe, ánh mắt cảnh giác nhìn bọn họ, đứng lên chạy qua bên kia. Nhìn đến bàn có con dao gọt trái cây, vội vàng đoạt lấy.

      Bác sĩ kinh hãi: “Này này này! đừng lại cắt người mình! vết cắt thiếu chút nữa đụng đến động mạch chủ có biết hay ?"

      Uyển Tình phanh đóng cửa lại, khóa cửa, vặn vòi nước sôi giội lên mặt mình.

      Bác sĩ nghe được tiếng dội nước ngừng, lo lắng kêu lên: “Này này này, cẩn thận miệng vết thương , đừng làm ướt! uốn ván chết người đó ——"

      Sở Duy vào, với Âu Kì Thắng: "Mục tổng hình như rất khẩn trương, đoán chừng rất nhanh đến."

      "Rất khẩn trương?" Âu Kì Thắng nhíu mày, gương mặt thô kệch thoạt nhìn có chút dữ tợn, "Xem ra Mục tổng rất phong lưu."

      Sở Duy cười: "Con nhóc kia thoạt nhìn dường như là trẻ vị thành niên, cũng biết Mục Thiên Dương như thế nào nuốt trôi xuống miệng."

      Âu Kì Thắng ngồi xuống, đổ bài Poker ào ào: " có việc gì tất cả giải tán ."

      câu , mọi người nối đuôi nhau ra, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại , Sở Duy và bác sĩ.

      Buồng vệ sinh ngừng truyền đến tiếng rên rỉ thở dốc chịu đựng của Uyển Tình và tiếng nước chảy mạnh, Sở Duy : "Loại thuốc cấm này có nhiều thị trường, mỗi viên bán ra đều xuất xứ từ địa chỉ nhất định."

      "Vậy điều tra phen." Âu Kì Thắng , " chừng Mục tổng cần."

      Sở Duy xoay người ra ngoài, mở cửa ra chỉ thấy người thuộc hạ khi nãy ôm Uyển Tình tính gõ cửa.

      "Chuyện gì?" Sở Duy hỏi.

      Người đản ông : "Ở đường vừa mới thấy được chiếc xe, tôi nhìn sắc mặt vị tiểu thư kia khác thường, liền lưu ý biển số xe chút. Vừa mới điều tra qua, phát trước khi chúng ta dừng tại đây, ở gian phòng tại lầu hai, có đánh nhau. . . . . . Nội tình xem ra có hơi phức tạp."

      ", từ từ ." Sở Duy với qua phòng khác, thuận tiện gọi người xuống chờ Mục Thiên Dương. Lầu 18 lầu là khu vực VIP bên trong Bất Dạ Thành, có người dẫn là thể lên .

      20 phút sau, có người thông báo Mục Thiên Dương tới. Sở Duy ra ngoài, vừa vặn chạm mặt Mục Thiên Dương ra thang máy. Mục Thiên Dương hô hấp có chút bất ổn, tựa hồ mới vừa chạy gấp. Sở Duy nhìn, hơi hơi hơi nhếch môi, xem ra phải khẩn trương bình thường .

      Mục Thiên Dương công tác thành phố lớn, có linh cảm chẳng lành, vội tự mình lái xe quay về, vừa mới đến thành phố A liền nhận được điện thoại, Uyển Tình bị người hạ thuốc. thiếu đều muốn điên rồi, đường siêu tốc vượt đèn đỏ thẳng đường lại đây, thời cũng quản được người khác nghĩ như thế nào, mở miệng liền hỏi: "Người đâu?"

      " theo tôi."

      Hai người vào phòng nghỉ, thấy Âu Kì Thắng và bác sĩ chơi bài.

      Mục Thiên Dương rất nhanh nhìn lướt qua, thấy bàn trà, cái bao tay màu trắng, bị máu tươi nhiễm hồng. thở hốc vì kinh ngạc, hai mắt giận đỏ lên: "Người đâu?"

      Âu Kì Thắng thản nhiên quét mắt nhìn cái, tiếp tục chơi bài.

      Bác sĩ chỉ chỉ về phòng vệ sinh: "Bên trong, lâu rồi nghe tiếng."

      Mục Thiên Dương bước nhanh qua, nhưng đạp ra. Vặn vài cái cầm cửa, xâu chìa khóa xuất trước mặt . đầu cũng thèm nâng, đoạt lấy liền xuyên vào then khoá.

      Mở cửa, nhìn thấy người Uyển Tình cơ hồ ướt đẫm, cả người chật vật ngồi dưới đất, toàn là nước. đờ đẫn dựa vào tường, tay run run cầm dao gọt trái cây. Nghe thấy cánh cửa mở ra, ngơ ngác nhìn tay của mình, cầm lấy dao muốn hướng lên mặt mình.

      Ngực Mục Thiên Dương cứng lại, bước qua.

      Uyển Tình kinh ngạc chút, dao muốn cắm vào trong lòng bàn tay mình , bị cầm chặt.

      " được ——" khan giọng thét chói tai.

      "Uyển Tình." Mục Thiên Dương gắt gao nắm lấy tay , rút dao hoa quả ra, ném xuống đất.

      Uyển Tình muốn rút tay về, nhưng có kh
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 172: Đau lòng

      edit: minhhy299

      "Phỏng chừng điều tra rồi?" Âu Kì Thắng , "Mục tổng có thời gian có thể tùy thời đến đây tìm hiểu."

      Mục Thiên Dương gật đầu cái, ôm Uyển Tình ra ngoài. hai bước rồi, lại đảo trở về cầm cái bao tay bàn trà.

      Bác sĩ : " phía trước dựa vào thương tổn mình bảo trì lý trí, tay trái bị thương rất nghiêm trọng, cậu cẩn thận chút. Tôi vừa băng bó qua cho , phỏng chừng đụng nước dung được rồi."

      "Cám ơn." Mục Thiên Dương tiếng, ôm Uyển Tình rời khỏi.

      Thang máy dừng ở lầu , ôm Uyển Tình ra, đột nhiên lại lui trở về.

      "Chờ chút." bỏ Uyển Tình xuống, cầm di động ra, tìm được điện thoại nhận lúc trước gọi lại, "Có thể giúp gấp hay ? Xe tôi dừng trước cửa, giúp tôi chạy đến cửa sau hoặc là bãi đỗ xe cũng được."

      tại đúng là thời điểm lưu lượng khách ở Bất Dạ Thành nhiều nhất, thể cho người ta thấy ôm Uyển Tình ra ngoài.

      Rất nhanh, Sở Duy hỗ trợ, giúp chạy xe đến cửa sau, cũng phái người dọn sạch chung quanh, cho bất luận kẻ nào thấy rời khỏi.

      Mục Thiên Dương đặt Uyển Tình ở ghế sau, động thủ cởi quần áo . Uyển Tình đưa tay ngăn cản, giọng : "Ẩm ướt, cảm mạo."

      Uyển Tình còn muốn ngăn cản, nhưng có khí lực. nhàng đẩy tay ra, cởi áo khoác của , phát quần và áo lông của đều hơi ẩm ướt, căm hận đến toàn bộ khớp hàm đều run giật. nhanh chóng cởi áo khoác choàng người , đến phía trước lái xe.

      Ô tô nhanh chóng chạy, ngang qua nhà thuốc, Mục Thiên Dương bỗng nhiên dừng lại xe, với đằng sau rên rỉ vặn vẹo Uyển Tình: "Chờ chút."

      " là khó chịu. . . . . ." Uyển Tình cắn mu bàn tay của mình, thống khổ khóc.

      "Đừng cắn." Mục Thiên Dương xong, cũng kịp ngăn cản, xuống xe vọt vào cửa hàng thuốc.

      "Băng gạc, thuốc bị thương, băng keo cá nhân, bao cao su!" Mục Thiên Dương đứng trước mặt nhân viên bán hàng, hơi báo xong đồ mình muốn, cầm ví tiền ra, "Nhanh lên!"

      Nhân viên bán hàng sửng sốt lát mới phản ứng lại đây: "Muốn, muốn bao nhiêu?"

      "Bao cao su hộp, thứ khác nhiều chút."

      Nhân viên bán hàng sững sờ cầm hộp bao cao su, lần nữa và lần nữa cũng hết ba lần, bắt đầu tính sổ. Mục Thiên Dương thời gian chờ , rút ra năm trăm đặt bàn: "Có đủ hay ?"

      Hẳn là đủ! Mục Thiên Dương đoạt lấy gói to trong tay nhân viên bán hàng, nhanh chóng nhét đống dược phẩm vào, sau đó như cuồng phong bay ra.

      Nhân viên bán hàng tiếp tục tính sổ, nghi hoặc tự : "Băng gạc, bị thương thuốc. . . . . . Còn có bao cao su? S,M?"

      Mục Thiên Dương trở lại biệt thự, ôm Uyển Tình vào phòng tắm, để gói to chứa dược phẩm bồn rửa mặt, bắt đầu cởi quần áo của .

      Cả người Uyển Tình co giật, gắt gao níu ống tay áo của , run lẩy bẩy rên rỉ thở dốc. Hai tay đều quấn băng gạc, máu hơi hơi thấm ra, chút nào cảm giác đau. Cảm giác sở hữu, đều tập trung vào trống rỗng chỗ tư mật.

      "Cứu tôi. . . . . ." Uyển Tình thấp kêu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Mục Thiên Dương, có cách nào khác lại kiên trì. cởi quần áo , liền ngoan ngoãn phối hợp, cởi xong, cả người áp lên, mặt cọ loạn trong ngực , "Rất khổ sở. . . . . ."

      "Nằm trong bồn tắm lớn." Mục Thiên Dương . người nóng bỏng, đầu ngón tay lại lạnh lẽo, ôi toàn bộ môi đều đông lạnh, tất cả đều là do lúc trước dùng nước lạnh bình tĩnh mình trong buồng vệ sinh.

      Uyển Tình nghe lời nằm xuống, dưới nước gợn, thân thể xinh đẹp như như , hai chân tự chủ được ma sát vào nhau.

      màn câu nhân như thế, Mục Thiên Dương nhưng có tính dục vọng, ngược lại là giữ hai tay lại, tránh cho đụng tới nước.

      Hai tay đều quấn băng gạc, tay trái cơ hồ vô cùng thê thảm, chẳng những bàn tay quấn đầy, cổ tay, cánh tay cũng quấn đoạn dài. Toàn bộ băng gạc màu trắng đều bị nước ướt đẫm, cũng có máu từ bên trong nhiễm ra. Tay phải tốt hơn chút, chỉ có quấn bàn tay, nhưng bởi vì trước vẫn nắm thủy tinh, thương thế hơn tay trái nghiêm trọng, băng gạc nhiễm màu đỏ cũng càng sâu.

      Uyển Tình đột nhiên giãy dụa đứng lên, muốn rút tay ra: "Thả ra. . . . . . Khó chịu. . . . . ." dùng sức vặn vẹo, nước bên trong bồn tắm lớn ào ào chảy ra bên ngoài. muốn tự an ủi mình, quá khó tiếp thu rồi.

      Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng của , nhịn nữa xuống phỏng chừng xảy ra chuyện, kịp cởi quần áo của mình, đem hai tay vòng quanh cổ mình: "Ôm chắc, đừng ngã xuống."

      "Giúp tôi. . . . . ." Uyển Tình nhìn , khổ sở khẩn cầu.

      " tới rồi." Bàn tay đến dưới nước, dùng ngón tay vuốt ve đóa hoa của .

      Cơ hồ là nháy mắt, Uyển Tình liền nhảy lên, thân thể xích lỏa mình dựa vào càng gần, cơ hồ cả người dựa người .

      ở bên ngoài bồn tắm lớn, động tác tiện, chỉ có thể quỳ xuống, cho ôm chắc mình.

      "Ừm. . . . . ." Uyển Tình tự chủ được vặn vẹo, cái mông chủ động dựa vào , muốn cách càng gần ngón tay hơn, " vào. . . . . . Van . . . . . ."

      Mục Thiên Dương ôm chặt , đưa ngón tay đâm vào, chậm rãi co rúm.

      "A. . . . . . A. . . . . ." Uyển Tình bắt đầu rên rỉ, thở dài, thân mình uốn éo như rắn, " đủ. . . . . . đủ!" khóc kêu lên, " đủ. . . . . . Nhiều hơn. . . . . ."

      Mục Thiên Dương đành phải lại để ngón tay vào, cuối cùng thêm đến ba ngón, theo trong trí nhớ, tìm kiếm đến chỗ sâu trong mẫn cảm nhất của tại chỗ thịt mềm mại, hung hăng đè.

      "A ——" Uyển Tình quát to tiếng, khoái cảm mãnh liệt như thủy triều phóng thích.

      Mục Thiên Dương nhìn từ dưới thân bắn ra dòng nước, cả người sắc mặt ửng hồng, cũng có chút trầm. nhất định phải cho người bỏ thuốc kia hoàn lại gấp bội!

      "Ha. . . . . ." Uyển Tình mệt mỏi buông ra, cả người như mềm mại bùn trượt xuống.

      Mục Thiên Dương cho nằm tốt, đặt hai cánh tay phía bồn tắm lớn, sau đó dỡ băng gạc xuống, chuẩn bị xử lý miệng vết thương lần nữa.

      Mở gói to bồn rửa mặt ra, phát bên trong nhiều ra hai loại mình nghĩ tới bông gòn và cồn, nhịn được cảm kích nhân viên bán hàng kia trận.

      ngồi xổm trước bồn tắm lớn, chậm rãi xử lý miệng vết thương cho Uyển Tình, hốc mắt hồng có cơ hồ muốn xuất huyết.

      Tốt lắm. Nữ nhân ước gì nâng niu trong lòng bàn tay, bị người hại như vậy. . . . . .

      "Em yên tâm." thấp giọng , " có người có thể công khi dễ em. . . . . . Bao gồm chính ."

      "A! Đau. . . . . ." Cồn dính miệng vết thương, Uyển Tình đau đến hít khí.

      "Cắn răng nhẫn nại nhẫn nại." Mục Thiên Dương cúi đầu hôn trán , " tốt, em vừa rồi làm tốt lắm. Em an toàn , những thứ này đau tính cái gì."

      Uyển Tình ngơ ngác nhìn . Đúng vậy, những thứ này đau tính cái gì. So với lúc chế tạo chúng nó, đáng kể chút nào.

      Miệng vết thương sửa sang nửa, trống rỗng và ngứa ngáy lại đánh úp lại lên người Uyển Tình. muốn nhẫn nại, lại nhịn được, thân hình dưới nước lại bắt đầu chậm rãi vặn vẹo.

      Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, bỏ xuống miệng vết thương mới xử lý nửa, đứng dậy cởi quần áo.

      Uyển Tình nhìn chuyển mắt, thấy thân hình cường tráng lõa lồ ra, hai mắt tràn đầy mê ly khát vọng. cắn răng, cho mình phát ra chút thanh, cho mình chủ động về phía . . . . . .
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :