1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 163: Sáng sớm hoan ái (H)

      Edit: Hanri
      Beta: minhhy299

      “Này ——" Mục Thiên Thành vui, "Chạy trốn sao gọi là hùng hảo hán?"

      " thừa nhận tứ chi có phát triển như em."

      Mục Thiên Thành cắn răng: " muốn ý nghĩ em đơn giản là được rồi."

      "Đừng cãi nhau. . . . . ." Mục lão gia chậm rãi mở lời.

      Mục Thiên Thành lười quản , dù sao thực thích phương thức rèn luyện thân thể này. Về phần họ, mặc kệ ấy!

      -

      Uyển Tình vừa mặc áo lông, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. sửng sốt chút, bỏ áo khoác xuống bước qua, nhàng kéo cánh cửa cái.

      Mục Thiên Dương đứng bên ngoài, hai mắt như diều hâu nhìn chằm chằm vào . hơi kinh hãi, muốn lùi bước, vươn tay ra, tay bế lấy ra ngoài.

      "A ——" Uyển Tình kinh hô.

      bỗng nhiên hôn , nuốt tiếng ngân vào miệng mình .

      Thiên Tuyết đột nhiên từ giường ngồi dậy, thấy hai người ngoài cửa, có chút phản ứng kịp.

      Mục Thiên Dương nhìn ( Thiên Tuyết), chậm rãi đóng cửa lại. Thiên Tuyết thể nhịn được nữa thở dài tiếng, rồi nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

      Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình vào phòng mình, ấn tại cánh cửa liền hôn. Uyển Tình vùng vẫy vài cái, nhớ tới mình có quyền phản kháng , thả lỏng, tiếp nhận .

      hôn mặt của , ôm đến giường, cởi toàn bộ quần áo vừa mặc vào xuống. Uyển Tình rất sợ, vạn nhất bị người phát làm sao bây giờ? dùng hai tay chống đỡ : "Em. . . . . . Em chưa uống thuốc."

      Mục Thiên Dương sửng sốt chút, : "Chờ chút."

      xuống giường, khoác hờ bộ quần áo rồi rời khỏi phòng. Vào phòng Mục Thiên Thành, tìm vòng đều thu hoạch được gì. Đột nhiên nhớ tới trong phòng dành cho khách tại có người, liền qua đó.

      Mở cửa, thấy giường có người, nhìn mà như thấy, trực tiếp bước qua mở ngăn kéo tủ đầu giường ra .

      Người giường đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn .

      "Mượn hai bộ bảo hiểm!" Mục Thiên Dương bình tĩnh , cầm lấy hộp giấy bên trong ngăn kéo, lưu loát rút ra, thấy có bốn năm kiểu dáng, dứt khoát tịch thu toàn bộ .

      Văn Sâm chậm rãi kéo chăn qua khỏi đầu mình, xem mình chết.

      Mục Thiên Dương cũng coi như chết, hoàn toàn để ý tới , cầm áo mưa nhanh về phòng.

      Uyển Tình nằm đưa lưng về cánh cửa, ngẩn người. xốc chăn lên vào trong nằm, từ phía sau lưng ôm , thân hình nóng rực bao bọc lấy .

      "Hô ——" thỏa mãn thở dài, lật người lại, cúi đầu hôn lên trán , ánh mắt, cái mũi, môi. . . . . .

      Hôn trong chốc lát, nhu cầu của có chút thoả mãn. Dù sao lâu như vậy được giải tỏa, phải nhanh chút mới được. trực tiếp đưa tay đến giữa chân vuốt ve, Uyển Tình sợ còn mình chưa đủ ẩm ướt, ngoan ngoãn đem chân mở ra, giúp động tác của càng thuận lợi . Hành động lạ lẫm này, lấy lòng , có chút kích động, xuyên ngón tay vào.

      "Ừ. . . . . ." Uyển Tình khó chịu rên rỉ thở dốc.

      "Ngoan, có việc gì." giọng an ủi, động tác mềm , cảm giác ý chừng ẩm ướt, liền nhanh chóng mang bao vào, cảm giác tiêu hồn từ lâu công chiếm suy nghĩ .

      . . . . . .

      Mục Thiên Thành tập thể dục buổi sáng xong, trở về phòng tắm rửa thân thể, thay quần áo sạch . lát muốn trường bắn bắn bia, phải ăn mặc thoải mái chút. Thay quần áo xong, phòng dành cho khách, thấy Văn Sâm che đầu ngủ, liền kéo chăn ra: "Để khí ngộp như vậy tốt, dễ sinh bệnh lắm."

      Văn Sâm lườm cái, mặt chút thay đổi ngồi xuống, mặc quần áo.

      Mục Thiên Thành bĩu môi, đứng ở bên sờ đông sờ tây. Đột nhiên thấy ngăn kéo hở khúc, kéo ra vừa vặn thấy, hộp bộ bảo hiểm bị thay đổi vị trí, hình như bên trong có gì đó đúng lắm.

      Cầm lên —— Ơ? Trống lô trống lốc? Như thế nào trống ?

      dốc dốc hai lần, chính là có cái nào rớt xuống, liền nhìn Văn Sâm. Văn Sâm đưa lưng về phía mặc quần: "Tổng giám đốc vừa mới tới."

      " ——" Mục Thiên Thành thở hốc vì kinh ngạc, bỗng dung lửa giận ngập đầu , " đem em, em. . . . . . Các người ——"

      Văn Sâm sửng sốt, quay đầu lạnh lùng : " cầm toàn bộ rồi!"

      "A?" Mục Thiên Thành sửng sốt chút, hiểu được, cơn tức tan thành mây khói, tiếp tục dốc dốc cái hộp, vẫn ngóng cái rơi ra, "Đây chính là sáu cái đó. . . . . . tội nghiệp chị dâu !"

      ". . . . . ."

      Mục Thiên Thành suy sụp nửa ngày, vừa nhìn Văn Sâm mặc quần áo , vừa buồn bực : "Quá độc ác! Cũng để lại cho tôi hai cái!"

      . . . . . .

      Sáng sớm trời đông giá rét, bên ngoài lạnh lẽo thấu xương, bên trong lại bởi vì nam nữ hoan ái màn lửa nóng. Toàn bộ phòng, đều là hơi thở bỏng người, toàn bộ tiếng rên rỉ thở dốc như ma chú xuyên thủng tai người.

      Uyển Tình quỳ ghé vào giường, thừa nhận tiến công phía sau lần lại lần càng mãnh liệt hơn.

      "Ô. . . . . ." Uyển Tình cắn gối, tứ chi phát run. dám phát ra thanh, sợ bị người Mục gia nghe được. Nếu bị người phát , thấy cùng giường, có hậu quả gì, hoàn toàn dám tưởng tượng.

      Mục Thiên Dương nắm thắt lưng của , biết rút ra đưa vào bao nhiêu lần. Đây là màn thứ hai , nhưng nỡ phóng thích. thể lại làm ba màn , tám giờ rồi . . . . . . Làm nhiều quá, cũng mệt mỏi.

      Thấy bộ dáng vậy nhu nhược đáng thương như vậy, ngừng lại.

      Uyển Tình run run, biết chưa kết thúc, dè dặt : " trễ rồi . . . . . ."

      Mục Thiên Dương đột nhiên rút ra, xoay lại đối mặt mình, từ chính diện tiến vào.

      "A ——" Uyển Tình kêu tiếng.

      ôm chặt , xuống giường: "Ôm chặt , vòng quanh thắt lưng của ."

      Đáy mắt Uyển Tình có kinh sợ: " nên. . . . . ." còn muốn giở trò gì?

      "Ngoan. . . . . ." hôn môi , " ôm em đến phòng tắm, tắm rửa chút là ổn rồi."

      "Nhưng mà . . . . ." còn có phóng thích ra.

      "Nghe lời!" Giọng Mục Thiên Dương hơi trầm xuống.

      Uyển Tình vội vàng vòng quanh lưng .

      ôm lấy , đỉnh hướng lên , làm cho mình cắm vào càng sâu.

      "Ừm. . . . . ." Uyển Tình nắm chặt bờ vai của .

      đến phòng tắm , từng bước , đều nhập đỉnh vào chỗ sâu nhất của . Uyển Tình cắn chặt răng, bắt đầu ở người phát run. đến cửa phòng tắm, thân mình bỗng dưng cương chút, sau đó kịch liệt co rút, đồng thời cũng nhịn được kêu ra tiếng.

      "Gọi !" Mục Thiên Dương .

      "Thiên Dương. . . . . ." Uyển Tình run run cao giọng kêu, "A. . . . . . A. . . . . . Thiên Dương. . . . . ."

      Ánh mắt Mục Thiên Dương đỏ lên, đứng yên chỗ, giống như phát điên chạy nước rút: "Thích ? Thoải mái sao?"

      "A a a. . . . . ." Uyển Tình bị khoái cảm bao phủ, rơi nước mắt , "Thích. . . . . . Thoải…., thoải mái. . . . . . Ừm. . . . . . A. . . . . ."

      Rốt cục, cũng đạt tới đỉnh, chậm rãi chấm dứt trận ma sát giao hợp này của hai người.

      Nghỉ ngơi vài phút, ôm dùng tốc độ cá tiến vào hang, dùng nước ấm cọ rửa thân thể của , trìu mến hôn vai của : "Em trở về phòng ngủ tiếp lát, Thiên Tuyết giúp em, cần lo lắng."

      "Ừ. . . . . ." đưa lưng về phía ghé vào bồn tắm lớn, muốn nhúc nhích chút nào.

      tiếp tục hôn , giống hôn thế nào cũng đủ. Đột nhiên, cười: " lâu chạm vào em , là ngọt người chết. . . . . ."

      ". . . . . ." Uyển Tình co người lại, gì.
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 164: Nhắc lại quá khứ

      Edit: minhhy299

      Rửa xong, dùng khăn tắm bao lấy , ôm về giường: "Mặc quần áo."

      Uyển Tình đưa lưng về phía , tay chậm chân loạn mặc vào. nhìn , ở bên chậm rãi thu thập mình, chờ mặc xong, liền gọi điện thoại cho Thiên Tuyết: "Mở cửa."

      Sau đó, phen ôm lấy Uyển Tình, ra ngoài.

      Uyển Tình hoảng sợ, tựa vào lòng di chuyển.

      đường đến phòng Thiên Tuyết, chỉ thấy cửa phòng mở lớn, Thiên Tuyết mặc áo ngủ bông, ngáp, dựa vào khung cửa, nhàm chán chờ đợi.

      Uyển Tình vừa thấy, tựa đầu chon trong ngực Mục Thiên Dương, có mặt mũi nhìn . Mục Thiên Dương cũng nhìn , ôm Uyển Tình vào, đặt Uyển Tình lên giường, đắp kín chăn, hôn cái: "Ngủ ." xong rời khỏi phòng, với Thiên Tuyết, "Giúp đỡ ."

      Thiên Tuyết hữu khí vô lực gật đầu, đóng cửa lại. đến bên giường, nhìn chằm chằm Uyển Tình. Uyển Tình muốn ngồi dậy, vội vàng ngăn cản: "Ngủ ngủ . . . . . . Mình chỉ là tò mò, cái kia có thoải mái như vậy sao?"

      Sắc mặt Uyển Tình trắng nhợt, kinh ngạc nằm xuống, gì.

      Thiên Tuyết cũng hỏi lại, cả đầu nghi vấn rửa mặt chải đầu.

      Uyển Tình nhắm mắt nửa giờ, tuy rằng mệt, nhưng ngủ được. Trong đầu như đèn kéo quân, lúc lúc đều là chuyện phát sinh mấy tháng này. Nếu về sau đều như vậy, đánh cuộc kia, phải thua thể nghi ngờ.

      lúc hốt hoảng, nghe thấy Thiên Tuyết lật sách. mở mắt ra, Thiên Tuyết cầm quyển dày sách ngồi ghế. còn tưởng rằng Thiên Tuyết rốt cục biết cố gắng, tập trung nhìn vào, vẫn là tiểu thuyết ngôn tình, lại có thể vẫn là bộ sưu tập!

      Thiên Tuyết thấy tỉnh, ôm sách bay tới, xốc lên chăn tiến vào, bộ hai chị em tốt muốn chuyện: "Đến đến đến, mình hỏi cậu, cậu với mình trong lúc đó có phải như vậy hay ?"

      Nghe được "Cậu với mình trong lúc đó", Uyển Tình còn có chút được tự nhiên. cúi đầu, hồ nghi tiếp nhận sách, nhìn Uyển Tình chỗ ngón tay, trong lúc đó sách viết:

      " nên. . . . . . Ừm. . . . . . buông!" thở gấp hổn hển .

      Thân thể mềm mại vặn vẹo mê người, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì kích tình mà đỏ bừng, toàn thân tê dại nhịn được cong lên, lớn tiếng lời cự tuyệt, hai tuyệt vọng đẩy .

      Cung Tư Hạo vẫn để ý tới Hải Nhi phản kháng, chỉ tùy ý trêu chọc chỗ mẫn cảm kia của .

      . . . . . .

      Uyển Tình ba khép sách lại, khiếp sợ trợn trắng mắt: "Sao cậu xem loại sách này?"

      "Loại sách này làm sao vậy?" Thiên Tuyết lơ đễnh , "Mặc dù có chút sắc, bất quá cảm giác kiện kia bộ dáng rất tốt đẹp. Là như thế này sao?"

      "Tớ. . . . . . Tớ biết!" Uyển Tình ném sách , như dỗi.

      "Cậu đều làm nhiều như vậy, làm sao có thể biết?"

      "Tớ. . . . . ." Uyển Tình cứng lại, đột nhiên ủy khuất khóc, "Cũng phải tớ muốn làm ."

      Thiên Tuyết thấy khóc, sốt ruột sốt gan: "Tốt lắm tốt lắm, cậu đừng khóc, mình hỏi!"

      Uyển Tình cũng muốn khóc, đưa tay xoa xoa lệ, lôi kéo tay : "Cậu nên xem loại sách này. Cái loại này thực có gì hay, cậu nên bị sách lừa. Cậu trăm ngàn đừng tò mò thử đó! Con chỉ lần như vậy, sai lần chính là cả đời, cậu hối hận !"

      "Yên tâm!" Thiên Tuyết thở dài, "Mình nhất định thử, mới xem trong này thôi!"

      "Nhìn cái loại này sách tốt, cậu nên xem. Cậu thích ngôn tình, liền xem ngôn tình, loại này căn bản là tình cảm SE!"

      Thiên Tuyết gật đầu: "Cũng là, xem qua sau tổng cảm thấy là lạ. Bất quá đúng là đa dạng, cậu có thể nhìn xem thôi, dùng lên người mình——"

      "Cậu đủ!" Uyển Tình bất đắc dĩ gầm .

      Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa. Thiên Tuyết vội vàng giấu sách bên trong ổ chăn: "Ai vậy?"

      "Là mẹ." Bên ngoài truyền đến thanh của Ngô Nhã.

      "Cửa có khóa." Thiên Tuyết .

      Ngô Nhã đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy các cười: "Đều mặc quần áo, sao còn xuống giường? Ông cơm nước xong tản bộ hai vòng dưới lầu, khẳng định là muốn các con bồi ông, lại nỡ ."

      "Chúng con lập tức xuống đây!"

      "Mẹ gọi người chuẩn bị bữa sáng cho các con." Ngô Nhã xong liền ra khỏi phòng.

      Thiên Tuyết và Uyển Tình tiếp theo xuống lầu, quả nhiên thấy Mục lão gia quanh trong phòng khách. Thiên Tuyết chạy lên làm nũng lát, sau đó mang Uyển Tình ăn điểm tâm. Ăn xong điểm tâm, hai người lại tìm Mục lão gia, muốn bồi ông chơi cờ.

      Trong lòng Mục lão gia cao hứng, : " vất vả mới được nghỉ, sao có thể vẫn cho các con theo giúp ông chơi cờ? Các con tại đúng là thời điểm gấp rút học tập, vẫn là nên vì cái này phân tâm. Chờ thi tốt nghiệp trung học xong rồi, có nhiều thời gian."

      "Vậy muốn làm cái gì?" Thiên Tuyết , "Chúng con muốn bồi ông!"

      "Có ý này là đủ rồi!" Mục lão gia cười .

      Thiên Tuyết suy nghĩ chút, : "Vậy chúng ta chuyện phiếm ! Ông cho chúng con biết chuyện lúc trước , khi đánh giặc đó! Chúng con cũng chuyện vui trong trường với ông!"

      Mục lão gia hơi suy tư, chủ ý này sai. muốn nhìn nhiều đứa con lớn lên giống A Hương này vài lần, chuyện phiếm đúng là cách tốt, còn có thể bồi dưỡng chút cảm tình với .

      " đến đánh giặc à. . . . . ." Mục lão gia thở dài, đột nhiên , "Ông đánh giặc mà!"

      "A?" Thiên Tuyết tin, "Ông ràng sinh ra vào những năm 20! Tám năm kháng chiến, chiến tranh giải phóng, chiến tranh Triều Tiên. . . . . . Ông tổng có thể vượt qua còn gì!"

      "Ông thể hiểu được tám năm kháng chiến." Mục lão gia thở dài, "Ông bình sinh chuyện hối hận lớn nhất chính là có ra trận giết địch, thể tốt chút khí khái nam tử! Bằng , tôi cũng như vậy dung túng họ con làm chuyện nguy hiểm vậy! Làm nam nhân thôi, muốn chơi súng, lắp đạn! Giống họ con vậy, mới là nam tử hán đại trượng phu!"

      Nhà ông từ làm ăn buôn bán, vốn là phái vũ lực, đánh đánh giết giết đúng là hợp với . Mỗi lần ám sát họ Kim đều thất bại, cảm thấy là mất mặt, cũng thể với con cháu. Thiên Thành là lính đánh thuê, nghe lợi hại hơn chút so với quân tham gia năm đó. Nếu Thiên Thành gặp phải chuyện cướp nữ nhân, vậy khẳng định thua! Hừ, cũng coi như rửa sạch sỉ nhục trước kia!

      " vượt qua sao?" Thiên Tuyết hỏi. Nếu là chuyện phiếm, cũng chậm chậm tán gẫu .

      "Khi giặc vừa tới, ông tòng quân, người ta cho, ông quá !" Kỳ khi đó giặc còn chưa tới chỗ ông, ông lại mỗi ngày dán măt vào A Hương, nhiều tình cảm lo nước lo dân như vậy, cho nên khi trưng binh ông hỏi cũng chưa đến hỏi qua —— tuy rằng ông xác thực còn , người ta nên.

      "Về sau, ông vừa tham quân, giặc chết."

      Tuy rằng tòng quân, nhưng cũng làm qua ít chuyện, cái gì diễu hành thị uy a, lợi dụng tiền lời giúp người nhà, dù sao khi đó là mọi người cùng chung mối thù, tự nhiên cũng thế. Cũng là bởi vì chuyện này, A Hương mới gặp họ Kim, cái này qua lại nên ra. Hơn nữa về sau A Hương đối mặt với giặc, cũng phải . Kết quả, còn chưa tới tiền tuyến, giặc rồi.
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 165: Sầu não

      Thiên Tuyết và Uyển Tình nghe ông thở dài, có loại cảm giác ông trời ngược. Lại có thể cho ông có cơ hội làm hùng!

      "Tiếp theo liền đánh chiến tranh giải phóng, kết quả làm lính truyền tin. . . . . ." Vẫn là đụng đến súp cướp!

      Thiên Tuyết & Uyển Tình: ". . . . . ."

      "Sau đó Trung Quốc mới thành lập, cảm thấy thiên hạ thái bình, liền dứt khoát làm ăn. Về sau chiến tranh Triều Tiên, liền bỏ lỡ." Mục lão gia xong, nhìn bọn họ, "Ông nhân sinh đủ đặc sắc."

      "Ở đâu? Ở đâu? Đặc sắc! Đặc sắc!" Thiên Tuyết vội vàng .

      Mục lão gia kinh ngạc nhìn phía trước, giống như nhớ về chuyện cũ nào đó. Thiên Tuyết và Uyển Tình nhìn ông, cũng quấy rầy. Sau lúc lâu, thở dài: "Vẫn là tại tốt, cần đánh giặc. . . . . ."

      "Yên tâm! Chúng ta uống nước nhớ nguồn!" Thiên Tuyết .

      Mục lão gia nhịn được cười lên tiếng, vỗ vỗ tóc của : "Tuy rằng chuyện xưa của ông thú vị, nhưng ông thấy qua rất nhiều người đều có chuyện xưa thực đặc sắc! Hồi nãy chúng ta chuyện xưa Kim lão đại——"

      Thiên Tuyết thiếu chút nữa sặc cười, còn "Hồi nãy chúng ta" , ông nghĩ ông kể chuyện cổ tích sao, xong còn đổi ?

      Uyển Tình cũng nhịn được nở nụ cười, tiếp theo liền im lặng nghe ông .

      "Kim lão đại này à, nguyên bản là thổ phỉ, chuyện ác nào làm! Bất quá về sau giết giặc Nhật, coi như là người tốt."

      "Ừ." Thiên Tuyết gật đầu, qua vài giây còn thấy tiếp tục, hỏi, "Sau đó sao?"

      "Sau đó?" Mục lão gia nhìn , " có sau đó!"

      "A ——" Thiên Tuyết kêu thảm thiết tiếng, "Ông, ông thực chuyện xưa!"

      Sắc mặt Mục lão gia nghiêm nghị, có hơi mất hứng.

      Thiên Tuyết lắc đầu: "Quên quên , con tin chuyện xưa của ông nhất định khá đặc sắc, chỉ là ông ! Uyển Tình, cậu Kim lão đại này, ông hai câu vẻ vang, khiến cho người ta miên man bất định mà! thổ phỉ chuyện ác nào làm, về sau giết giặc! Thay đổi này, chênh lệch này, quả thực là truyền kỳ mà! Hãy suy nghĩ lần nữa cuộc sống ông ta dường như quá bình thản, đuổi giặc qua được? Giữa nhất định có mờ ám, chừng là người bí mật của đảng, làm đặc vụ, ngầm giải quyết đầu não người ta sao!"

      Mục lão gia: . . . . . . Sức tưởng tượng của cháu phong phú.

      "Về sau làm lính truyền tin. . . . . . Nhất định có mật vụ gì, tương đối mạo hiểm kích thích, chừng trong đó còn có diễm ngộ!"

      "Phốc ——" Uyển Tình nhịn được, cười tiếng, vội vàng che miệng lại.

      "Về sau phải buôn bán ——" Thiên Tuyết ánh mắt tỏa sáng nhìn Mục lão gia, "Ông, bây giờ ông còn có nhiệm vụ trong người chứ?"

      "Đây là đâu!" Mục lão gia mặt tối sầm, đứng dậy lên lầu, "Lười với các người, lại chịu nghe!"

      Thiên Tuyết cười đến ngã vào sô pha, Uyển Tình đẩy : "Cậu đừng cười."

      Thiên Tuyết vẫn cười cười đến run rẩy hết cả người, chờ cười đủ, Mục lão gia mất. (Thiên Tuyết) đúng là sợ lão nhân gia tức, lại lôi kéo Uyển Tình lên lầu tìm.

      Gõ cửa, Mục lão gia đoán được là các , thẳng: "Tiến vào."

      Hai người vào, thấy Mục lão gia ôm quyển album ngồi sô pha.

      "Ông ông xem gì vậy?"

      "Nhìn ít bạn cũ." Mục lão gia nâng tay xoa xoa khóe mắt, có chút sầu não.

      Thiên Tuyết và Uyển Tình liếc nhau, bước qua, ngồi bên cạnh ông.

      Mục lão gia nghiêng người, cho các nhìn album, chỉ vào tấm ảnh : "Bà ấy gọi là A Hương, là hàng xóm mới trước đây của ông."

      "Đều thấy rồi." Thiên Tuyết .

      "Đúng vậy. . . . . . Ảnh chụp đều bị hư, sửa cũng sửa tốt. Bất quá xem, còn có thể nhớ tới bộ dáng trước kia của bà."

      "Bà ấy nhất định rất được." Thiên Tuyết nhìn Mục lão gia cái.

      "Ừ, sai biệt lắm với hai con." Mục lão gia lật tờ, "Bà chơi cờ, là tài nữ, cũng cưỡi ngựa, bắn súng, ra trận giết địch, là nữ kiệt."

      "Oa!" Hai người đều nhịn được cảm thán.

      Lật đến thứ hai trang, Mục lão gia chỉ vào tấm ảnh cắt xuống từ báo, tờ báo được bọc bằng nhựa, bảo hộ rất khá: "Đây là Kim lão đại."

      " là có người này sao!"

      "Ông cũng phải chơi!"

      "À, tốt có khí thế."

      "Người này gọi là A Khuê, khi đó cũng là bạn. tham gia chiến tranh Triều Tiên, có trở về. . . . . ."

      "Người này gọi là Đại Long, người rất ngốc ngếch, nhưng hay giảng nghĩa khí, thời điểm năm thứ tám sinh bệnh mà chết."

      "Đây là ××, cũng rồi. . . . . ."

      "Đây là bà nội con. . . . . . Cũng. . . . . ."

      Mục lão gia lật đầy đủ bổn quyển album, sâu kín thở dài: " nhiều mọi người mất, người càng lão, lại càng đơn . . . . . ."

      "Ông còn có chúng con mà." Thiên Tuyết ôm ông.

      "Ừ, còn có các con." Mục lão gia khép lại quyển album, giao cho Thiên Tuyết, "Bỏ vào trong tủ sắt cho ông."

      Thiên Tuyết theo lời làm theo, thấy trong tủ sắt có mấy hộp châu báu, cười hỏi: "Ông, ông để bảo bối gì ở đây vậy?"

      "Đó là lễ gặp mặt chuẩn bị cho hai chị dâu con!" Mục lão gia , "Chờ con mang cháu rễ trở về cho ông, cũng có!"

      Thiên Tuyết mặt hơi hơi đỏ lên, đóng kín tủ sắt: " thấy ông cho chị dâu cái gì vậy."

      "À. . . . . . Chờ các kết hôn sau." Loại tình này, cũng muốn duyên phận và xúc động. Nhìn thấy Thải Nghiên, còn căn bản nghĩ tới cái này. Nhớ năm đó, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ Thiên Thành, ông khẩn cấp gửi món quà , đó là duyên phận cùng thiên ý!

      Nhìn nhìn Uyển Tình bên cạnh, đứa con này nhưng ra hợp mắt ông, vừa thấy muốn đưa lễ gặp mặt, hình như người ta chỉ là bạn học của Thiên Tuyết, còn làm sợ người ta?

      Mục lão gia nhìn Thiên Tuyết: "Ăn xong cơm trưa, chúng ta xem bà nội con."

      Đột nhiên nhớ đến người vợ chết. Tuy rằng còn trẻ từng thích A Hương, thế cho nên tại đều còn có hơi nhớ mong. Nhưng và người vợ chết nhưng mà là đồng cam cộng khổ, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau sinh hoạt vài thập niên, thân tình lớn hơn tình , mất , thường nhớ.

      Ngô Nhã nghe Mục lão gia muốn tảo mộ, chỉ biết lại muốn cúng vợ, gấp rút kêu người hầu chuẩn bị ít trái cây, hỏi: "Ba, muốn con với người ?"

      " nên, con gấp rút trong nhà , để Thiên Tuyết và Uyển Tình theo giúp ta ."

      Ngô Nhã gật đầu, cũng gì.

      Uyển Tình lại cả kinh choáng váng: "Con, con cũng ?" Đây là viếng mồ nha, ngoại nhân nhìn náo nhiệt gì?

      " núi khí tốt, cùng chút." Mục lão gia .

      Uyển Tình: . . . . . . Vậy nhưng đó là nghĩa trang! Ông tưởng là nơi ruộng đồng để chơi sao?

      thể lý giải hành vi của lão nhân gia, Uyển Tình chỉ có thể theo, đường lặng lẽ hỏi Thiên Tuyết: "Ông cậu thường xuyên mang người lạ viếng mồ hả?"

      Thiên Tuyết bất mãn liếc : "Làm sao có thể? Là ông thích cậu vượt quá tưởng tượng! Chẳng lẽ cậu nhất định trở thành chị dâu mình?"

      ". . . . . ."

      "Vậy cậu ràng cua luôn hai của mình ! thể cho ngủ chứ!"

      Uyển Tình xoay đầu, hề để ý .
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 166: Trở về nhanh

      Bộ dạng bà nội của Thiên Tuyết rất hiền lành, rất phúc hậu. Mục lão gia ngồi xổm trước bia mộ, cầm chắc khăn lau lau tấm ảnh, sau đó nhổ cỏ.

      Uyển Tình vừa thấy, muốn đến giúp. Thiên Tuyết giữ chặt , lắc lắc đầu, ngồi xổm trước bia mộ bày trái cây.

      "Bà nội, đây là bạn học con, tên là Đinh Uyển Tình." Sau đó ở trong lòng yên lặng bổ sung: là chị dâu hai chọn, thích vô cùng, bà phải phù hộ theo đuổi vợ thuận lợi nha ~

      Uyển Tình cũng ngồi xổm bên cạnh hỗ trợ, giọng : "Xin lỗi, quấy rầy……"

      Thiên Tuyết đẩy đẩy : "Bà nội thích náo nhiệt! Nhiều người đến xem bà, bà cao hứng, cậu nên để ý."

      ". . . . . ." Ai để ý a? Chỉ có Mục gia các người mới quái lạ như vậy, mang người xa lạ đến viếng mồ sao? Quả thực là. . . . . . Quỷ dị khác thường!

      Mục lão gia nhổ cỏ xong rồi, cả bộ thần thanh khí sảng, sau đó ngồi xuống chuyện phiếm với bia mộ: "Bạn già a, bà chờ chút, tôi tìm bà. Đám nhãi con này nghe lời, tôi phải bỏ xuống được sao? Thiên Dương rất tốt, Thiên Thành cũng rất tốt, chỉ là vẫn chịu tìm vợ. Thiên Dương gần đây ngược lại đính hôn , đồng ý cháu dâu kia mà. . . . . . Tôi cuối cùng cảm thấy chúng nó có duyên phận, cũng biết cuối cùng như thế nào. Có thể là lão nhân tôi suy nghĩ nhiều, hy vọng hai người bọn họ có thể qua tốt. . . . . ."

      Trong lòng Uyển Tình hơi hơi động, quả nhiên Mục ông thích Thải Nghiên sao? Nếu là như vậy, đúng là hy vọng hôn này có thể bị hư. Dựa vào cái gì để Đinh Thải Nghiên đắc ý như vậy? cũng phải người tốt gì!

      Uyển Tình đột nhiên ngẩn ra, nhìn bia mộ có chút hoảng sợ. Mình khi nào trở nên hư hỏng như vậy rồi? Lại có thể muốn nguyền rủa nhân duyên của người khác?

      Nhìn bà nội hiền lành bên trong tấm ảnh, trong lòng yên lặng : Thải Nghiên tốt, xứng với cháu trai ngài. Tuy rằng cháu trai ngài cũng có chỗ tốt, nhưng biết sai có thể sửa, là điều tốt nhất. Nếu ngài trời có linh, để buông tha tôi . Tôi mơ ước phú quý của Mục gia các người, cũng phải cố ý quyến rũ , cùng phát sinh chuyện này. . . . . . Tôi nguyện ý , xa, chỉ xin buông tha tôi.

      Sau khi trở về, đợi đến tập bắn trở về, Uyển Tình và Thiên Tuyết phải đến trường. Uyển Tình có loại trực giác, Mục bà nội nghe được kể, muốn phù hộ .

      Tiếp theo, giống đoán, thẳng đến lúc nghỉ đông, Mục Thiên Dương cũng chưa gọi điện cho .

      Đại khái cùng vị hôn thê như keo như sơn, quên ? Hy vọng vĩnh viễn nên nhớ đến. . . . . .

      --- ---------

      Gần tới năm mới, cửa hàng bán hoa bề bộn nhiều việc. Từ Khả Vi phải hai mươi tám tháng chạp mới nghỉ, thời gian chuẩn bị gì đó đón năm mới, liền cho Uyển Tình hai ngàn đồng, kêu mua.

      Uyển Tình thấy qua ngày, biết khi sắp năm mới siêu thị đợt giảm giá lớn, phải kiên nhẫn chạy vài lần. Mua rất nhiều thực phẩm, người ở nhà vui sướng bố trí phòng ở, tổng cộng dùng bất quá mấy trăm đồng.

      Ngày đó Từ Khả Vi trở về, ở nhà chiên đậu hủ bọc thịt viên, nghe được tiếng chuông cửa vang lên, vội vàng bỏ chạy mở cửa. tới cửa, đột nhiên nhớ tới, mẹ phải có chìa khóa sao?

      Từ trong mắt mèo vừa thấy, là Đinh Chí Cương!

      Nhất thời, cơn tức giận bùng lên, rắc kéo treo dây xích lên.

      Đinh Chí Cương nghe được thanh, đợi trong chốc lát thấy người mở cửa, liền gõ: "Vi Vi, tôi biết bà có đó, tôi nghe thấy thanh ."

      Hai tay Uyển Tình chà lau tạp dề, lạnh giọng : "Bà ấy có đây!"

      "Uyển, Uyển Tình?" Đinh Chí Cương cứng lại, nhàng gõ cửa, "Con mở cửa được ? Cho ba ba nhìn con cái."

      "Có gì đẹp?" Uyển Tình , "Ông nhìn Thải Nghiên là được! ta mới là kiêu ngạo của ông! Tôi sớm phải con của ông!"

      "Con. . . . . . Con sao lại lời tức giận này?" Đinh Chí Cương thở dài.

      Uyển Tình cười lạnh: "Tôi bực mình? Ông nghĩ rằng tôi giận ông? Ông làm gì ông quên sao? Ông lại có thể cho là tôi giận lẩy!"

      Đinh Chí Cương cúi đầu đứng ở cửa, nửa ngày mới : "Thực xin lỗi. . . . . . Vốn. . . . . . Muốn cùng các người qua năm mới."

      "Này tính là gì? Ngoại tình sao? Ông đừng đến xỉ nhục mẹ tôi!" Uyển Tình rống giận.

      "Vậy tôi đây."

      bao lâu, Từ Khả Vi trở về, vào cửa chỉ thấy Uyển Tình ngồi ở sô pha ngẩn người, nghi hoặc hỏi: "Con làm sao vậy?"

      " có việc gì." Uyển Tình thấy bà trở về, vội vàng đứng dậy.

      Từ Khả Vi ôm hai bó hoa tươi, còn mang theo hộp quà tặng và giỏ trái cây.

      Uyển Tình qua giúp đỡ: "Sao mua nhiều thứ vô dụng như vậy? Cái này bao nhiêu tiền a. . . . . ."

      Từ Khả Vi nhịn được cốc đầu cái: "Còn có thể tính toán tỉ mỉ hơn mẹ! Đây đều là bà Phương đưa! Đúng rồi, đồ ngoài cửa là ở đâu có?"

      Uyển Tình sửng sốt, bước qua vừa thấy, thấy góc tường có vài cái gói to tinh mỹ. lôi ra nhìn cái, là hộp thuốc bổ sa hoa và hai bộ quần áo giá trị xa xỉ. cầm quần áo rớt đất, đóng cửa lại: " biết!"

      Từ Khả Vi tìm tòi nghiên cứu nhìn .

      xoay mặt : "Họ Đinh kia đến đây! Con mở cửa."

      Từ Khả Vi chậc tiếng, cũng chưa , xoay người cầm đồ tiến vào.

      "Con để ý đến làm gì? !" Uyển Tình kích động kêu lên.

      Từ Khả Vi cầm kéo loạn bộ quần áo tốt: " biết có chuyến chuyển phát trong hai ngày nay hay ,tí nữa gọi điện thoại, kí để bọn họ gửi về."

      Uyển Tình sửng sốt chút, : "Kí chuyển phát phải mấy chục đồng!"

      "Còn muốn mình trả sao?" Từ Khả Vi , "Đương nhiên là đến rồi mới đưa!"

      Uyển Tình nghĩ nghĩ, đột nhiên nở nụ cười: "Mẹ, mẹ nham hiểm! Nếu như bị mẹ con kia thấy, bọn họ còn nháo ngất trời?"

      Từ Khả Vi có chút xấu hổ, ôm hoa về phía phòng bếp: "Mẹ cắm hoa vào."

      Uyển Tình đột nhiên nhớ tới, " xong, con chiên thịt viên!"

      chạy đến phòng bếp vừa thấy, dầu lạnh. Lúc trước thịt viên chiên nửa dính ở trong nồi, mặt dưới cháy, mặt nửa vẫn là sống.

      Từ Khả Vi : "Chiên lại là được, chỉ là bề ngoài hơi khó coi."

      Chiên xong thịt viên, Uyển Tình gọi vài cuộc điện thoại, rốt cục tìm được nơi còn có nghỉ chuyển phát, nhanh để người ta tới cửa thu hàng.

      Uyển Tình bên viết ra bên hỏi: "Đây là chuyển phát cùng thành phố, hôm nay có thể tới ?"

      "Hôm nay chỉ sợ được, cùng thành phố cũng phải vào kho."

      "Vậy ngày mai sao?"

      "Ngày mai nghỉ ."

      "Khi nào làm?"

      "Thứ bảy."

      Uyển Tình thở dài: " Thứ bảy liền thứ bảy . . . . . . Nếu có thể trước khi qua năm mới tốt rồi."

      chuyển phát thấy bộ dáng phiền não, có chút đành lòng: "Hôm nay tăng ca, giúp nhìn xem ha."

      "Vậy cám ơn!" Uyển Tình vui vẻ ra mặt, "Đến giao hàng! thu nhiều chút quan hệ, đối phương có tiền!"

      chuyển phát: . . . . . .

      chuyển phát có hơi mê hoặc vì sắc đẹp, đặc biệt chiếu cố kiện của , hôm đó đưa qua. Lúc đó ba người Đinh gia đều có mặt, Đinh Chí Cương vừa mở ra, liền thay đổi sắc mặt.
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 167: Đẹp ?

      Edit: minhhy299

      Tiết Lệ Na vừa thấy, cảm thấy có vấn đề, thấy bên cạnh có tờ giấy, cầm lại nhìn qua cái——

      nhận nổi. —— Từ Khả Vi

      "Bà ta. . . . . ." Tiết Lệ Na trừng lớn ánh mắt, hai tay phát run, đoạt lấy đồ, vừa thấy liền hiểu được là chuyện gì xảy ra. Bà tức giận đến nổi điên, lập tức tung đồ lên đầu Đinh Chí Cương, "Tốt cái lão già kia! Lại có thể dấu tôi mua đồ cho hai con khốn kia!"

      "Các người làm gì vậy?" Thải Nghiên hoảng sợ, hét lớn.

      Từ Khả Vi cầm tờ giấy cho nhìn: "Chính con nhìn xem! Nhìn làm cái gì! mua đồ cho hai con khốn kia ——"

      Mở miệng là con khốn, Đinh Chí Cương cũng nhịn được: "Uyển Tình là con của tôi, tôi mua đồ cho con làm sao? !"

      "Ông ——" Tiết Lệ Na cứng lại, tìm thấy lời phản bác, dứt khoát khóc lóc om sòm ngay, "Kêu ông mua cho tôi ông tiếc, ông vậy mà mua cho con bé kia! phải là ông còn muốn bà ta, muốn hợp lại với bà ta chứ?"

      "Tôi muốn hợp lại thế nào? !"

      "Ông —— Đinh Chí Cương! Tôi liều mạng với ông!"

      Thải Nghiên tức giận dữ dội, cầm đánh chí dày nện lên bàn trà: "Các người đủ rồi! Lớn tuổi như vậy, còn phải biết xấu hổ thế?"

      Tiết Lệ Na dừng lại lát, lại quay đầu rống : " lại có thể dám mắng tôi? Tôi là mẹ ! Cánh dài cứng rắn, đính hôn với Mục Thiên Dương, chính là phu nhân nhà giàu? Cả mẹ cũng để vào mắt ?"

      Thải Nghiên nhẫn hít hơi: "Tùy mẹ, tùy mẹ. . . . . Trong chốc lát Thiên Dương tới rồi, muốn nhìn đến các người như vậy, nếu muốn từ hôn, con cũng mặc kệ!"

      Tiết Lệ Na cứng lại, lập tức náo loạn, chỉ vào Đinh Chí Cương : "Ông còn nhặt đồ lên?"

      Đinh Chí Cương đặt mông ngồi ở sô pha, để ý tới.

      Tiết Lệ Na lại muốn phát hỏa, bên ngoài truyền đến thanh, Thải Nghiên đứng lên, sắc mặt xanh mét: "Khó trách người khác tôi cửa nhà nghèo lên được mặt bàn. . . . . ."

      ra ngoài, gặp ô tô dừng phía trước, ô tô là vị hôn phu của , đêm nay đến cùng bọn họ với ăn bữa tối.

      Tiết Lệ Na lại nhìn Đinh Chí Cương cái, Đinh Chí Cương vẫn động đậy. cắn chặt răng, chỉ có thể tự mình thu thập.

      Thải Nghiên quấn quít lấy Mục Thiên Dương hôn môi trong chốc lát, khi tiến vào, thu thập tốt lắm, cơ hồ nhìn ra phía trước có đánh nhau.

      Mục Thiên Dương ngồi xuống, tinh mắt thấy giấy phía dưới bàn trà. Thị lực tốt liếc mắt cái thấy , đó là bút tích của Uyển Tình.

      cúi người xuống, ba người khác cả kinh.

      cầm tờ giấy, hỏi Thải Nghiên bên cạnh: "Đây là?"

      Thải Nghiên sửng sốt chút, cầm tờ giấy đưa ra:” Ngày mai chính là giao thừa, chúng tôi muốn gọi Uyển Tình và dì Tư từ trở về ăn cơm, dù sao cũng là người nhà thôi. Ai biết, dì Từ đáp ứng, còn trả đồ chúng tôi đưa về.”

      “Nguyên lai là như vậy. Cho dù đáp ứng, các đến đây cũng tất là tâm, ngược lại tự mình chọc phiền toái.”

      “Đúng đúng…” Tiết Lệ Na ở bên gật đầu.

      Thải Nghiên nhịn được trừng mắt nhìn bà cái, gì, nhu nhu tờ giấy trong tay, ném vào thùng rác.

      Cái này liếc mắt trừng cái này làm Tiết Lệ Na cực kì khó chịu, Mục Thiên Dương rồi, bà liền lý ra hỏi Thải Nghiên, lại kém chút cãi nhau.

      Thải Nghiên rất kiên nhẫn. Người mẹ này trước kia còn có hơi tâm cơ, tại càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, tổng nghĩ đến con rể là núi dựa lớn, làm việc quan tâm.

      “Mẹ biết lão nhân Mục gia kia có bao nhiêu thích Uyển Tình!”

      “Ông ta làm sao có thể quen biết Uyển tình?”

      Thải Nghiên bắt đầu chuyện nguyên đán:”Tối đó ta ngủ cùng Thiên Tuyết, cảm tình vô cùng tốt! thông, Thiên Tuyết làm sao có thể kết bạn với ta? Tóm lại, Mục gia biết quan hệ giữa con và ta, chúng ta chỉ có thể tốt hiền lành với ta chút. Về sau có cơ hội, lại thu thấp ta! Con cũng thể để ông thích ta như vậy, bằng ta lặng lẽ con vài câu bậy, con liền nguy hiểm!”

      Từ Khả Vi đầu năm làm, phía trước này mang Uyển Tình dạo phố. Uyển Tình ở nhà mặc đều là quần áo cũ, bà nhìn mà đau lòng, cũng quản Uyển Tình ngăn cản như thế nào, đơn giản chỉ cần tốn trăm đồng cho mua hai cái áo khoác.

      “Quần áo này sai.” Từ Khả Vi , “Kiểu dáng hào phóng, chất lượng cũng tốt, qua hai năm còn có thể mặc. Con biết người tiết kiệm, chờ con học đại học, mình khẳng định luyến tiếc mua, trước cho người mua hai bộ dùng!”

      “Vậy mẹ cũng mua hai món.” Uyển Tình .

      “Mẹ nên. Chị Phương tặng mẹ bộ, đủ mặc rồi! Chờ mẹ kiếm tiền, lại mua cho con.”

      Uyển Tình thở dài:”Được rồi…”

      Về nhà, Uyển Tình mặc quần áo mới vào, đột nhiên cười:”Nếu về sau có tiền, mỗi ngày qua năm mới con đều mua chút đồ, giống ngày hôm qua vậy kí đến Đinh gia, cho các cả đời buồn bực qua năm mới!”

      Từ Khả Vi uống ngụm nước, :”Con con bé kia, sao biến thành xấu?”

      “Là các phá hư trước!”

      Từ Khả Vi thở dài:”Con nhưng đừng làm thực! Nghe Thải Nghiên đính hôn, đối phương rất có lai lịch, cũng phải là chúng ta chọc được.”

      Uyển Tình dừng cởi nút thắt tay chút, thản nhiên ừ tiếng.

      Sau khi Từ Khả Vi làm, lại là người Uyển tình ở nhà. Thời tiết rất lạnh, trong nhà có điều hòa, phải Mc Donalds đọc sách làm bài, dù sao người ta cũng đuổi .

      hai ngày, nhận được ddienj thoại Thiên Tuyết. Thiên Tuyết :” mình mình ở nhà nhàm chán chết! Mình muốn tìm cậu chơi!”

      “Nhưng mà…..”

      “Ông xem bằng hữu, mẹ đánh bài với người ta, mình công tác, họ rồi còn chưa về…..Uyển Tình, mình tìm cậu!”

      Uyển Tình trầm mặc lát, thở dài:”Được rồi.”

      Vì thế Thiên Tuyết cũng vui vẻ đến đây, nghe ở Mc Donalds đọc sách, mình cũng liền mang theo sách, bất quá mang là tiểu thuyết.

      Ngày hôm sau, dưới cầu của Thiên Tuyết, hai người thay đổi nơi Mc Donalds, đổi đến nơi ở mua sắm giữa quảng trường tâm khu phố.

      Thiên Tuyết, đọc sách xem được nửa, đột nhiên nghe được thanh người xung quanh sợ hãi than, hai người ngẩng đầu, bên ngoài tuyết rơi.

      Thiên Tuyết bỏ sách xuống:”Cậu biết , hy vọng lớn nhất của mình chính là, thời điểm sinh nhật mình có thể nhìn trời đầy bông tuyết…..Nhưng mà, sinh nhật mình ở giữa hè lận!”

      Uyển Tình dừng chút, :”Cậu có thể nam bán cầu.”

      Thiên Tuyết bất mãn liếc , kéo đứng dậy:”Đừng xem, chơi.”

      lạnh…..”

      “Vận động lạnh!” Thiên Tuyết cất kỹ sách, lôi kéo lao ra.

      Bất quá cũng có gì hay đua, về điểm bông tuyết này đều chất đống nữa, ném tuyết cũng chưa có khả năng. Nhưng ra rất nhiều người chụp ảnh, Thiên Tuyết cũng liền chụp mấy tấm. Chụp xong, chọn tấm nào đẹp mắt, gửi cho Mục Thiên Dương:”Xinh ?”

      Mục Thiên Dương để ý .

      Thiên Tuyết chu miệng, lại chọn tấm chụp Uyển Tình gửi qua:”Xinh ?”

      “Ừ.” Mục Thiên Dương rất nhanh trả lại chữ.

      nổi giận: trọng sắc khinh em!

      Mục Thiên Dương đứng ở phía trước cửa sổ khách sạn, cười cười, thu hồi di động. Kỳ , tuyết bên này rơi…

      Nơi này cách thành phố A cũng xa, nếu tại trở về…. phải làm thế nào đây? quyết định trước khi thi tốt nghiệp trung học tìm .

      Bất quá, có thể vụng trộm nhìn cái ?
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :