1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 158: Có chút tra được

      Bất quá lúc ấy là năm1945, lại cướp cũng cướp được bao lâu. Nhưng bọn vừa vặn làm vài chuyện tốt, đuổi quân Nhật khống chế hai tòa thành phía trước, bảo vệ cho cho giặc ngoại xâm qua, chỉ cho người nhà qua, giúp Bát Lộ quân ít việc. Sau Bát Lộ quân lại muốn chiêu bọn họ vào quân đội, bọn họ lo lắng vài ngày đáp ứng, cầm thành giao , về nhà làm ruộng, kỳ là tiếp tục hắc đạo.

      Sau đó, bọn họ liền thành lập Long Diễm Minh. Nghe đây là chủ ý của bà Phó, cả dấu hiệu của Long Diễm Minh —— tường long dục hỏa(con rồng lửa bay), đều là bà Phó rất họa ra. Nhưng lâu, lại bắt đầu đánh giặc . Bọn họ lại thấy đầu lĩnh kia, lại giúp vài lần lần, nhưng vẫn có tham gia quân đội.

      Chờ sau khi giải phóng, Kim lão đại cùng bà Phó rất quang minh chính đại kết hôn. Mục lão gia thấy thương tâm, ràng vùng khác buôn bán, cuối cùng chuyển đến Thành phố A, mà Long Diễm Minh bám rễ ở Thành phố C.

      Mục Thiên Thành thở dài: "Ông rồi, xen vào Long Diễm Minh và bà Phó nữa. Tin tức Long Diễm Minh, lúc việc buôn bán thường xuyên thấy được người , cho nên biết Âu thị, biết Bất Dạ Thành. Bất quá bà Phó mà, hơn ba mươi năm trước liền ở quá, mấy năm nay vẫn ru rú trong nhà, trừ bỏ quản lý Cao của Long Diễm Minh, cơ hồ có người biết tin tức của bà, cho nên ông càng biết."

      Mục Thiên Dương trầm mặc trận, đột nhiên cười: "Ông biết bà thủ tiết? nếu biết, có thể tìm bà tự ôn chuyện hay ?"

      "Ai mà biết!" Mục Thiên Thành , "Nếu điều tra, chúng ta có thể chút nào biết ông có đoạn chuyện cũ này, lại càng biết, lại có thể cùng Long Diễm Minh thâm sâu như vậy!"

      Mục Thiên Dương đột nhiên hỏi: "Lão đại Long Diễm Minh họ Kim, sao tập đoàn chủ yếu tại cũng là Âu thị?"

      "Hả! Chuyện này là như thế. . . . ." Mục Thiên Thành lục lọi ra phần tư liệu khác, "Kim lão đại này là tà môn, mỗi lần đều thấy được chiến tranh các loại, rất có duyên phận với chính trị! thực nên tòng quân , chừng làm cái tướng quân tư lệnh đảm đương cái gì, vậy tại đám Âu Kì Thắng kia, đều là **[chỗ này mình biết bản raw nó thế ha]!"

      Khi kháng chiến, nội chiến, Kim lão đại phải quen biết đầu lĩnh sao? Người này sau khi giải phóng thành tư lệnh quân khu. Lúc cách mạng văn hóa, tư lệnh có bạn bị hãm hại, liền ủy thác Kim lão đại hỗ trợ chứa chấp tí. Kim lão đại việc nhân đức nhường ai đáp ứng rồi.

      Ai biết, Kim lão đại và bà Phó có con trung học, tự mình dẫn người đến bắt mình chứ, còn hại chết bạn của tư lệnh và ít em Long Diễm Minh. Kim lão đại áy náy, ăn đạn tự sát.

      Kim lão đại và bà Phó rất còn có hai cái con , lúc ấy mới mấy tuổi, trong tràng hỗn loạn kia muốn thất lạc. Bà Phó ngay lập tức mất ba cái thân nhân, bệnh dậy nổi. Sau khi Cách mạng Văn hóa, con bà bị tra , ngồi tù, nhưng thẳng đến chết bà cũng chưa liếc mắt cái.

      "Cứ như vậy, Kim lão đại nhìn như tuyệt hậu ." Mục Thiên Thành , "Khi Long Diễm Minh thành lập, có bốn đầu lĩn. Trừ bỏ Kim lão đại, phía dưới còn có Khấu nhị gia, Âu tam gia, Chương tứ gia. Khấu nhị gia và Chương tứ gia có thù đội trời chung, Chương tứ gia thoát ly Long Diễm Minh, Khấu nhị gia cũng thích làm lão đại, việc này liền dừng ở người Âu tam gia! Đoạn này trong phần tư liệu kia."

      Mục Thiên Dương cầm lấy liếc mắt cái, có mở ra. Ân oán của người ta, có hứng thú.

      Mục Thiên Thành uống ngụm nước, nhuận nhuận cổ họng: "Bà Phó rất tại biết ở nơi nào, em còn tra được. Long Diễm Minh cố ý che giấu hành tung của bà, nhưng là ghi lại và theo dõi. Hơn ba mươi năm, chút dấu vết cũng chưa lưu lại. Bà lần trước xuất là hai năm trước, lúc Âu Kì Thắng tiếp nhận chức vụ Long Diễm Minh, chính là thời điểm chụp tấm ảnh kia. Nếu muốn biết bà ở nơi nào, chỉ có chờ bà lần sau xuất , sau đó theo dõi bà!"

      Mục Thiên Thành xong, sờ sờ cằm: "Thế kỉ 21 muốn che giấu hành tung, trừ phi người nào trốn được trong thôn làng núi lạc hậu . . . . . ."

      Mục Thiên Dương lật nhìn tư liệu, bên trong có ít tấm ảnh trắng đen lúc đầu, đều là thời điểm bà Phó rất còn trẻ. Có bộ dáng từ tốn, cũng có thần thái bộ dáng phấn khởi. Bà cưỡi lưng ngựa, màn ảnh bễ nghễ, hào khí thua nam nhân!

      nhịn được cười lên tiếng: "Nữ nhân như vậy, cùng ông đúng là phải thế giới, chỉ có Kim lão đại kiêu hùng như vậy, mới có thể xứng đôi với bà."

      Mục Thiên Thành gật đầu: "Nhưng là bọn họ tại già , nếu còn có dư tình cảm, làm bạn già chú ý nhiều như vậy ."

      Mục Thiên Dương trầm ngâm lát: "Chỉ sợ tự tiện quyết định ông thích."

      "Ai! Muốn quyết định cũng phải tìm được người chứ!"

      Mục Thiên Dương bỏ tư liệu xuống, hỏi : "Em sao? Vừa chuẩn bị rồi?"

      đến này Mục Thiên Thành liền nhịn được thở dài: "Em nghỉ ngơi ba tháng, nghe thấy đến mùi khói thuốc súng, sờ tới nòng súng, cả người khó chịu mà! Vừa vặn tháng sau có chuyến nhiệm vụ, em qua vài ngày ! Nếu thuận lợi, chừng có thể trở về qua năm mới!"

      "Em lần đó ra ngoài phải năm rưỡi mới trở về?"

      Mục Thiên Thành trầm ngâm lát, lén lút : "Nếu đến lúc đó có người tìm em, em khả năng trở lại theo . . . . . ."

      tới đây, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Văn Sâm cầm phần văn kiện vàođến. Thấy Mục Thiên Thành, dừng lại lát, tiếp theo liền giống như có người này tồn tại, thẳng tới.

      "Tổng giám đốc, ngài xem xem."

      Mục Thiên Thành đứng lên: " họ, chị dâu các em ấy cuối tháng chắc được nghỉ chứ? Em đều phải rồi, ăn bữa tiệc tiễn biệt , kêu chị dâu lên!"

      Mục Thiên Dương suy tư lát: "Được." Lần này là nguyên đán, trường học hẳn là nghỉ nhiều hơn ngày, chiếm dụng thời gian bà ngày đó, bà ở Từ Khả Vi nơi đó bàng đạo có qua. Bằng , khiến cho trường học lại cho nghỉ nhiều hơn ngày! Đối với, hơn phân nửa là cho nghỉ ba ngày, tí nữa gọi điện thoại cho hiệu trưởng, để cho nghỉ bốn ngày!

      Mục Thiên Thành còn : "Bằng ở trong nhà . là bạn học Uyển Tình, đồng thời lại là em chị dâu, ông khẳng định cái gì. Thừa dịp này trông thấy tộc trưởng thôi, nhìn ông ấn tượng như thế nào với . Nếu ông thích, phải tính tốt sớm."

      Mục Thiên Dương lại suy tư: "Ừ." Sớm tính là tốt, trước thử xuống nước thôi ~

      Mục Thiên Thành xong, ho tiếng, đè lại bờ vai Văn Sâm: "Em cũng !"

      "Tôi làm gì?" Văn Sâm tức giận , muốn bỏ ra , kết quả đá xong. Thằng nhãi này thân thủ thua đặc công cấp, muốn khống chế ai, vậy khẳng định là khống chế được.

      "Thấy khí chất tộc trưởng ~"

      "Thả ra!" Văn Sâm mặt lạnh.

      "Ai! Em là bạn học cũ của họ, trợ lý trưởng, cùng quen biết cũng kỳ quái, đến đưa tiễn làm sao?"

      "Tổng giám đốc. . . . . ." Văn Sâm hướng về Mục Thiên Dương xin giúp đỡ.

      Mục Thiên Dương cúi đầu ký văn kiện, bất đắc dĩ phun ra câu: "Thanh quan khó đoạn việc nhà!"

      Văn Sâm đen mặt.

      Mục Thiên Thành cười trộm.

      "Bất quá, có số việc, trái tim ông mạnh mẽ trở lại chỉ sợ cũng tiếp thụ được." Mục Thiên Dương nhìn bọn cái, "Tự giải quyết cho tốt."
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 159: có ý tưởng gì

      " biết là tốt rồi." Mục Thiên Thành , ánh mắt nhìn Văn Sâm có chút xin lỗi.

      Mặt Văn Sâm tiếp tục vô cảm, cầm văn kiện ký xong rời khỏi.

      Mục Thiên Thành: khó chịu chết em thôi! chỉ ở trong lòng phàn nàn rít gào kì lạ!

      Tháng nghỉ bốn ngày, 03 tháng trở lại trường học. Mục Thiên Dương kêu Uyển Tình ngày 2 trở lại trường, Uyển Tình liền ngoan ngoãn về.

      vào phòng ngủ, Thiên Tuyết ngồi ở giường, cầm quyển tiểu thuyết nhìn xem thích thú. nghĩ tới phòng ngủ có người, hoảng sợ.

      Thiên Tuyết thấy đến, vui mừng : "Cậu đến rồi tốt, mình chờ lâu, chỉ sợ cậu đến!" xong liền từ bên trong ổ chăn đứng lên, lăn lông lốc rơi xuống giường.

      "Có việc sao?" Uyển Tình hỏi.

      "Có nha!" Thiên Tuyết ngồi lên ghế, vừa mang giày vừa , " họ qua vài ngày phải , hôm nay ở nhà mở tiệc tiễn biệt, mình đến dẫn cậu ."

      "Tớ làm gì?"

      "Hừ! họ mình mua gối ôm cho cậu, mua táo, mua nón noel, cậu đưa chút đều được?"

      ". . . . . . ."

      Vì thế Uyển Tình liền theo rồi, bất quá vừa nghĩ cẩn thận chỉ biết là ý tứ của Mục Thiên Dương.

      Sau khi đến Mục gia, Ngô Nhã nghi hoặc hỏi: "Đây là. . . . . ."

      "Cậu ấy là Uyển Tình!" Thiên Tuyết , "Khi sinh nhật con ... ... A, còn là em của chị dâu!" Câu sau này, có hơi tình nguyện.

      Ngô Nhã này nghĩ tới. Tuy rằng tình hình ngay lúc đó bà nhìn thấy, nhưng sớm nghe người ta , liền nhịn được đánh giá Uyển Tình. Xem xong cũng có gì hay mà phán xét, cái gì đều bình thường, bất quá thoạt nhìn thuận mắt hơn Thải Nghiên.

      "Con. . . . . ." Ngô Nhã nhìn Thiên Tuyết, "Các con gặp nhau ở đâu?"

      "Con trường học lấy sách, ai biết gặp được cây ấy! Cậu ấy cư nhiên nhớ lầm thời gian trở lại trường học, mẹ hồ hay ?"

      Uyển Tình: . . . . . . lý do của cậuthật cường đại!

      Thiên Tuyết tiếp tục : "Sau đó con liền mang cậu ấy ! Đêm giáng sinh ngày đó con và cậu ấy ra ngoài chơi, họ trả lại mua táo cho tụi con, cũng coi như có giao tình. sau, cũng là thân thích mà!"

      "Ừ." Ngô Nhã cười cười, "Vậy con chiêu đãi tốt."

      Thiên Tuyết liền mang Uyển Tình đến phòng mình: "Cậu muốn xem tiểu thuyết hay là lên mạng?"

      "Tớ ngồi chút là được."

      "Như vậy sao được? Cậu lên mạng !" Thiên Tuyết xong phải mở máy tính ra, "Cậu có tài khoản QQ ?"

      " có."

      "Mình tạo giúp cậu ." Thiên Tuyết .

      Uyển Tình ngồi bên, tùy tay lục lọi lấy quyển sách giá sách, là tiểu thuyết ngôn tình. thở dài: "Thiên Tuyết, sao cậu thích xem tiểu thuyết như vậy?"

      "Bởi vì đẹp mặt mà!" Thiên Tuyết bật cười, "Mình cho cậu biết, có ít tiểu thuyết rất khôi hài!"

      "Nhưng là đều phải thi vào trường cao đẳng, cậu cẩn thận thi tốt." Uyển Tình xong cứng lại. Thi tốt lại như thế nào? Con kẻ có tiền còn nhiều đường ra mà, cũng chỉ có học sinh nghèo bọn họ mới chỉ có con đường.

      "Ai, còn có lâu như vậy sao! Chờ tháng năm lại chuyên tâm muộn."

      ". . . . . . . . . ." Cái này hoàn toàn là hai mặt quan niệm nha! Thiên Tuyết cường đại!

      "Tốt lắm tốt lắm, mau tới."

      Uyển Tình bước qua, bị đặt chỗ ngồi.

      "Đây là cái gì?"

      "QQ!" Thiên Tuyết , "Loại đồ này chỉ hiểu mà diễn đạt được bằng lời! sai biệt lắm với liên lạc di động thông minh, cậu dùng chút liền ràng, liền tra ."

      Uyển Tình 囧囧 liếc nhìn cái: "Ừ." Kỳ khi nghỉ hè, muốn tìm hiểu máy tính Mục Thiên Dương qua, chỉ là vừa mới nhìn thấy nhớ đến, dù sao muốn mấy tháng gặp.

      Thiên Tuyết giao máy tính cho , còn mình gặm tiểu thuyết. Bất quá cũng chơi như thế nào, nghiên cứu qua loa 2 phút, cũng biết làm gì.

      Khi Mục Thiên Thành đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy ngẩn người với máy tính. Thiên Tuyết nghe thấy thanh, ngẩng đầu nhìn liếc mắt cái, tiếp tục vùi đầu.

      Mục Thiên Thành hỏi Uyển Tình: "Em ngẩn người với màn hình làm gì?"

      Thiên Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu: "Mình phải kêu cậu chơi QQ sao?"

      Mục Thiên Thành khinh miệt : "QQ có cái gì hay? dạy cho em đánh CS!"

      " nên dạy hư Uyển Tình!"

      "CS rèn luyện năng lực toàn diện!"

      Uyển Tình sợ bọn họ ầm ỹ lên, vội vàng đánh gãy: "Em muốn nhìn trường học xem!"

      "Trường học gì?" Mục Thiên Thành ân cần hỏi.

      "Đại học. Nhìn trước cái, trong lòng có cái mẫu."

      Mục Thiên Thành nhịn được vỗ vỗ tóc của : "Em là Thái thượng nhập vào, rất có tiền đồ! Ở đâu có thể so với con sâu gạo kia?"

      Bị làm sâu gạoThiên Tuyết tức giận bất bình: "Sâu gạo làm sao? Em là sâu gạo em kiêu ngạo, em vì quốc gia ——"

      "Em vì quốc gia làm gì?" Mắt Mục Thiên Thành nhíu lại. Nguyên văn là cái gì? Ta là trạch nam ta kiêu ngạo, ta vì quốc gia lãng phí giấy! Ta là trạch nam ta xấu hổ, ta vì quốc gia lãng phí giấy! Lời này tà ác cỡ nào, cư nhiên bị sử dụng! học được ở đâu?

      Mặt Thiên Tuyết đỏ lên, tự nhiên dám , tốt xấu hay là thiên kim tiểu thư đấy. Thấy tay đặt đầu Uyển Tình, liền hét lớn tiếng: " làm gì? Tóc của cũng là có thể sờ?"

      Mục Thiên Thành sửng sốt, vội vàng thu hồi: "Chị dâu em sai rồi, em giúp chị nghiên cứu đại học!"

      Thiên Tuyết cầm lấy sách đánh , quát khẽ: " nên gọi bậy!"

      Mục Thiên Thành lập tức ngậm miệng: Hiểu được!

      Tra xét trường học trong chốc lát, nghe thấy thanh động cơ, Mục Thiên Thành cùng Thiên Tuyết đồng thời nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sau đó Mục Thiên Thành : " họ trở lại."

      Thiên Tuyết bổ sung: "Khả năng Đinh Thải Nghiên cũng đến đây!" xem Uyển Tình, "Cậu phải bình tĩnh!"

      Uyển Tình sửng sốt chút, thực bình tĩnh.

      Ba người dọn dẹp chút xuống lầu, ngay lúc Mục lão gia tử chống gậy ở trong phòng khách xung quanh mục đích. Bởi vì chuyện Mục Thiên Dương qua với Bất Dạ Thành, chuyện cũ đột nhiên nảy lên trong lòng, liền nhớ đến bà Phó. Bắt đầu chỉ là muốn lão bằng hữu, sau lại thuận miệng hỏi hai lão hữu, sau khi nghe ngóng mới biết được, họ kim kia hơn ba mươi năm trước chết. Cái chết này, về điểm này con người liền trở nên có hơi nhớ mong khác thường, có hơi rục rịch.

      Kỳ , có ý tưởng gì, muốn biết A Hương làm sao vậy. Dù sao người sống cả đời, trải qua trằn trọc, rời khỏi quê hương vài thập niên, còn có thể nhìn thấy từng người lão hữu là cỡ nào dễ dàng! Ân oán tình cừu to lớn nữa, đến lúc đó đều chỉ còn lại có cảm kích, cảm kích lão thiên gia hậu đãi, còn có thể gặp được bạn cũ khi còn trẻ.

      Nhưng tin tức lão bà này hỏi thăm được, cũng biết như thế nào. Dù sao cũng là bằng hữu đời này nhớ nhất, nếu còn sống, tất nhiên muốn gặp lần, cậu.

      Ai, loại tâm tình này với bọn tiểu bối, bọn họ cũng hiểu được! Bọn họ trải qua quá ít, chỉ sợ còn tưởng rằng nhớ mong trong lòng là tình . Ai, người già, tình gì cũng đáng nhắc tới …….

      Nghe được lầu truyền đến tiếng bước chân, biết là cái tiểu bảo bối Thiên Tuyết kia xuống dưới , Mục lão gia ngẩng đầu, phút chốc sửng sốt, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Uyển Tình: "A Hương!"
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 160: Lại có thể phải họ Kim

      Edit: minhhy299

      Mục Thiên Thành bổ nhào!

      Ông người kêu ai? A Hương? Là Phó Tiểu Hương của người sao? Vậy người nên kêu với chị dâu nha!

      Uyển Tình nghe thấy thanh, nhìn Mục lão gia cái, thấp giọng hỏi Thiên Tuyết: "Tên ở nhà của cậu là A Hương?"

      đôi mắt Thiên Tuyết trừng lớn: "Làm sao có thể? Khó nghe như vậy!" Hơn nữa nghe qua giống như nha hoàn thời cổ đại, ông gần đây có phải xem phim nhiều tập hay ?

      Ba người xuống cầu thang, Mục lão gia nháy cũng nháy mắt nhìn chằm chằm Uyển Tình. Uyển Tình nhận ra, trong lòng lo sợ bất an: chẳng lẽ câu vừa rồi A Hương kia là kêu ? 囧 a, vì sao phát sinh loại tình này?

      Mục Thiên Thành vừa cẩn thận nghĩ, tấm ảnh trắng đen này, góc độ nào đó đúng là giống chị dâu ! Khó trách ông nhận sai. Dù sao qua nhiều năm như vậy , A Hương trong trí nhớ của cũng phải rất ràng chứ? Chỉ cần bộ phận nào đó giống, toàn bộ giống .

      Ba người vào phòng khách, Mục lão gia phục hồi tinh thần lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Uyển Tình nhìn, hỏi: "Đây là. . . . . ."

      "Bạn học con." Thiên Tuyết .

      Mục lão gia gật gật đầu: "Gọi là gì?"

      "Uyển Tình, họ Đinh."

      "Hả. . . . . ." Mục lão gia khỏi có chút thất vọng, phải họ Kim mà, còn tưởng rằng là cháu A Hương đấy. À, cũng có thể là cháu ngoại."Mẹ con họ gì?"

      Thiên Tuyết có hơi thẫn thờ, nhìn Mục Thiên Thành. Đây là có chuyện gì? là có người thấy mặt liền hỏi "Mẹ con họ gì" ?

      Trong lòng Mục Thiên Thành cười cái kia, nghẹn thành nội thương, hiểu được ông lo lắng cái gì, liền hỏi Uyển Tình: "Chị —— ách, Uyển Tình, mẹ em họ gì?"

      Uyển Tình mạc danh kỳ diệu, vẫn là : "Họ Từ."

      Mục lão gia càng thất vọng rồi: cũng họ Kim sao. . . . . . TaT~ Ông trời là quá ngược!

      Mục lão gia quay lưng, nhịn được lau nước mắt.

      Uyển Tình sợ hãi nhìn Thiên Tuyết và Mục Thiên Thành: đây là làm sao vậy? Mẹ họ Từ còn làm lão ông khóc ~~~~~~~

      Thiên Tuyết cũng biết sao lại thế này, Mục Thiên Thành lại cảm thấy rất ngược nha, đều muốn khóc. Nhìn ông si tình ! ! !

      Bên này còn có làm hiểu được sao lại thế này, nơi cửa chính đó có ba người vào: Mục Thiên Dương, Đinh Thải Nghiên, Văn Sâm.

      Thải Nghiên nhìn đến Uyển Tình, sắc mặt cứng đờ. Mục Thiên Dương còn lại là mặt mang nghi hoặc: "Đó là ai?"

      Thiên Tuyết và Thiên Thành đồng thời ở trong lòng: ôi! giả bộ giống!

      Thải Nghiên giật giật miệng, lần này có xúc động qua chất vấn. Thiên Tuyết vẫn lấy lí do kia thoái thác, bạn học, hồ đồ quên ngày trở lại trường học . . . . . .

      Thải Nghiên nghe xong, hai mắt kinh bỉ nhìn Uyển Tình, cảm thấy là cố ý đến đây thấy người sang bắt quàng làm họ.

      "Đúng rồi, ông!" Thiên Tuyết đáng lôi kéo tay Mục lão gia, "Uyển Tình vẫn là em chị dâu đó!"

      "Hả ~" Mục lão gia này hứng thú đến rồi, hậu tri hậu giác nhớ tới, "Họ Đinh, hả. . . . . . Ơ? Mẹ Thải Nghiên phải họ Tiết?"

      đợi ai đáp lời, lại hậu tri hậu giác hả tiếng. Nguyên lai là cùng cha khác mẹ! Uyển Tình hơn Thải Nghiên, theo trực giác Uyển Tình là con riêng, bắt đầu trong lòng có hơi vui, tiếp theo thấy giống A Hương như vậy, lòng từ bi khơi lên, ở trong lòng mắng Đinh Chí Cương long trời lở đất!

      Mắng xong, thấy Văn Sâm: "Văn trợ lý cũng đến đây. . . . . ." Cũng vô tâm suy nghĩ rối rắm vì sao đến, lòng tràn đầy ý nghĩ đều là A Hương.

      Khi ăn cơm, Thiên Tuyết luôn luôn là ngồi kế bên Mục lão gia. Vài lần trước Thải Nghiên đến, Mục lão gia vì bồi dưỡng cảm tình với cháu dâu, liền cho ngồi ở bên kia. Hôm nay, ngồi xuống bàn, Thải Nghiên thói quen tính qua ngồi, ông ngoắc Uyển Tình: "Cái kia a. . . . . . A Tình à, con tới ngồi bên cạnh ông."

      Thải Nghiên sửng sốt, nghi hoặc nhìn mọi người, nhưng mọi người càng nghi hoặc hơn .

      Uyển Tình lo sợ bất an, dám hỏi Mục Thiên Dương, liền nhìn Thiên Tuyết và Thiên Thành. Thiên Thành : " thôi, ông chúng ta thích bé trai, chỉ thích con ."

      Uyển Tình thế này mới qua ngồi, Thiên Tuyết khẽ với Mục lão gia: "Cậu ấy tên lan A Tình, tên cậu ấy là Uyển Tình."

      Mục lão gia gật gật đầu, yên lặng nhìn Uyển Tình: "Tên rất hay, bộ dạng trưởng thành cũng tốt, là đứa có phúc."

      Uyển Tình nghe được "Đứa có phúc ", khóe miệng nhịn được khẽ cong, hốc mắt đều có chút ướt át: "Cám ơn ông." cũng biết mình có phúc hay , cảm giác phúc khí sở hữu đều cách xa . Bất quá lão nhân gia chúc phúc nhận lấy, hơn nữa cảm thấy, lời người già trở thành .

      chính là lễ phép tiếng kêu "Ông", đối với ông lão là cách gọi mà thôi, Mục lão gia lại nghe có dị thường cao hứng, gật đầu liên tục, khen ngợi ba tiếng "Tốt"! Mục Thiên Dương chỉ biết, ông rất thích Uyển Tình. Tuy rằng biết thích này từ đâu mà đến, bất quá ít nhất là tốt.

      Khi ăn cơm, Mục lão gia cũng luôn để ý Thiên Tuyết, toàn bọ tinh thần chiếu cố Uyển Tình, ăn ngon như vậy, ăn ngon như vậy, mọi thứ đều tự mình gắp cho .

      "Cháu phải ăn nhiều chút, mập mạp hơn chút, đừng học những người đó giảm béo, đối với thân thể tốt." Mục lão gia đối với còn nghiêm túc hơn cháu ruột!

      Ngô Nhã hoàn toàn ngây người, biết lúc trước phát sinh chuyện gì.

      Thải Nghiên rất là tức giận bất bình, đều thiếu chút nữa cầm được đũa, sắc mặt cực kém cúi đầu ăn cơm.

      Thiên Tuyết nhìn, cũng có chút tư vị phải. Tuy rằng phải ghen với chị dâu tương lai, nhưng ông người. . . . . . Lại có thể hoàn toàn quên cháu chính quy này! Rống!

      Mục Thiên Dương dùng ánh mắt hỏi Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành làm khẩu hình: A Hương ~

      Mục Thiên Dương vài phút mới phản ứng lại, mấu chốt ở Phó Tiểu Hương. Sau đó, cũng mới tới tấm ảnh kia, có chút góc độ. . . . . . Có chút giống Uyển Tình. Tấm ảnh lâu đời có chút mơ hồ, rốt cuộc có bao nhiêu giống, đúng là có cách nào khác xác định.

      Cơm nước xong, Mục lão gia đứng dậy, Thải Nghiên vội vàng nghieenh tiếp: "Ông, con vịn người."

      " nên vịn nên vịn. . . . . ." Mục lão gia khoát tay, "Thân thể ta tốt lắm."

      Thải Nghiên sắc mặt ngượng ngùng , cứng ngắc thu hồi tay, hung hăng trừng mắt nhìn Uyển Tình cái. Uyển Tình chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, biết đâu.

      Mục lão gia quay đầu, ngoắc : "Uyển Tình con tới chuyện phiếm với ta."

      "Dạ. . . . . ." Uyển Tình biết làm sao nhìn mọi người cái, cũng dám qua.

      Thiên Tuyết cười tới, đẩy qua.

      Mục lão gia ngồi sô pha ở phòng khách, hai người mỗi người ngồi bên cạnh . Thải Nghiên thấy, cũng cùng qua.

      "Con năm nay bao nhiêu?" Mục lão gia hỏi Uyển Tình.

      "Mười bảy." Uyển Tình ngồi có thẳng tắp, ôn nhu trả lời.

      "Con nít đừng có lo lắng." Mục lão gia , "Con nhìn Thiên Tuyết ngồi tùy ý chưa."

      Uyển Tình nhìn thoáng qua Thiên Tuyết, thấy làm nũng kiểu tựa vào người Mục lão gia, nhịn được cười lên tiếng. nào dám ngồi như vậy chứ?

      Mục lão gia cũng kiên trì, tiếp tục hỏi: "Sinh tháng mấy?"

      "Tháng ba."
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 161: Lại vào thư phòng

      Edit: minhhy299

      "Tháng ba thời tiết tốt. " Mục lão gia , "Con có biết thương mẹ con, chọn cái ngày ôn hoà. Ở đâu giống Thiên Tuyết, sinh tháng Bảy, ở cữ còn nóng chết!"

      Uyển Tình lại nhịn được cười lên tiếng, ấn tượng với Mục lão gia thoáng chốc tốt lên, cảm thấy ông vô cùng thân thiết.

      Thiên Tuyết cũng cười: "Sinh ra cũng phải con chọn, sao có thể trách con?" Muốn , là cha thương mẹ , chọn ngày xấu thụ tinh cho mẹ, mới có ngày xấu chết kia sinh ra!

      Mục lão gia xoa bóp cái mũi của : "Con còn cười! Con nhìn Uyển Tình đoan trang hiểu chuyện hơn con? Con phải học nhiều! còn lớn hơn con, là chị."

      Thiên Tuyết vui vẻ: "Ông còn muốn nhận cháu ?" Cho dù Uyển Tình hơn , cũng phải ngoan ngoãn làm em nha, ai kêu người ta là chị dâu đây!

      Mục lão gia sửng sốt, ngây người trả lời: "Ta nhưng ra muốn nhận. . . . . ." chưa xong, biết giọng điệu tiếc nuối vào đoạn cuối kia từ đâu mà đến.

      Thải Nghiên thấy bọn họ vui vẻ hoà thuận vui vẻ, lòng biết bay tới đâu, rất là nơi nương tựa. Lúc này, thấy vậy ba nam nhân lại đây, lập tức đứng dậy: "Thiên Dương!"

      "Tán gẫu cái gì?" Mục Thiên Dương cười hỏi. vừa mới cùng Mục Thiên Thành hàn huyên vài phút, biết được chuyện phát sinh lúc trước, chứng như đoán. Nhìn ra, chuyện của ông nội, còn phải tiếp tục điều tra.

      "Ông và các em chuyện, em nghe đây." Thải Nghiên xong, bên trong giọng khỏi có chút vị giấm chua.

      Mục lão gia liếc nhìn cái, đột nhiên cảm thấy tuyệt đáng . Vốn thích , nếu phải vội vã ôm chắt, cần gì phải chấp nhận? Ai, Thiên Dương việc buôn bán tàn nhẫn như vậy, sao ánh mắt tuyển vợ kém như vậy? Ai ai ai! Cháu trai thích, chấp nhận thôi. . . . . .

      Mục Thiên Dương cầm tay Thải Nghiên, ôn nhu cười : "Sao thế? Ghen tị? Ông chính là như vậy, luôn luôn thích cháu , con càng càng thích. Ai kêu em đính hôn với , sao hơn được bạn kia?"

      Thải Nghiên nghe xong, bật cười: "Tốt! Cùng lắm sau khi chúng ta kết hôn, sớm sinh con cho ông ôm chút!"

      Mục lão gia vừa nghe, vui tươi hớn hở : "Cái này tốt! Cái này tốt!"

      Thải Nghiên rốt cục cao hứng, thản nhiên liếc Uyển Tình cái, ý tứ hàm xúc .

      Uyển Tình cũng sợ , mỉm cười ngồi ở bên người Mục lão gia, lẳng lặng giống như bông u lan.

      Mục lão gia cọ cọ thân thể, muốn tản bộ. Nhưng ông muốn Uyển Tình bồi mình , Thải Nghiên ở trong này, còn có hơi tiện mở miệng, dù sao trước kia là Thải Nghiên với ông.

      Mục Thiên Dương vừa thấy, vài cái với Thải Nghiên bọn họ: "Nếu ông có người bồi, chúng ta cũng quấy rầy. Hôm nay là tiệc tiễn biệt cho Thiên Thành, đương nhiên phải có giải trí chút."

      "Giải trí như thế nào?" Mục Thiên Thành hỏi.

      "Tôi thích chơi đùa. Uống hai ly rượu, đánh hai ván bài là được."

      "Nghe qua có sức mạnh gì. bắn bia ! Ngày mai ! Thiên Tuyết phải chiều mai mới học sao? Chúng ta buổi sáng, dẫn em ấy cùng chơi!"

      Mục lão gia vừa nghe, có chút gấp: "Thiên Tuyết vất vả mới được nghỉ, các con còn lừa ra ngoài! Sao an tâm được?"

      Thiên Tuyết liền xua tay: " ! Lần trước bị các bắt cóc , bang bang bang, làm em sợ muốn chết!"

      Mục lão gia thở phào nhõm: "Đúng, nữ hài tử nên chơi những thứ này, vẫn là luyện chữ, chơi cờ tốt nhất. Chơi đao múa kiếm này, để cho bọn họ nam nhân !"

      Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành vừa nghe, trong lòng cười trộm trận. (kỳ nội tâm Văn Sâm cười, mọi người nên quên - -)

      xong những thứ này, Mục lão gia đứng lên: "Các con muốn chơi như thế nào, tự sắp xếp, chú ý an toàn là được. Thiên Dương con cũng là, mỗi ngày chỉ biết là gấp rút công tác, ngẫu nhiên cũng nên thả lỏng chút, có thể chơi liền chơi nhiều hơn vài ngày."

      "Yên tâm, con chết trẻ."

      " cái gì!" Mục lão gia nghe những thứ này mất hứng. Hai con ông đều chết trẻ, vừa nghe thấy lời này, liền trợn mắt nhìn.

      Mục Thiên Dương cũng phát giác mình sai rồi, thần sắc dừng lại lát, nắm cả Thải Nghiên bên cạnh cười : "Luyến tiếc vợ xinh đẹp như vậy, tự nhiên tốt thôi."

      Thải Nghiên lại muốn, nam nhân Mục gia, chẳng lẽ đều là mệnh chết trẻ? Vậy mình muốn qua Mục Thiên Dương tiếp nhận Mục thị cũng phải có khả năng. ( ta giống như quên Mục lão gia bảy mươi lăm tuổi. . . . . . )

      "Tùy các con." Mục lão gia xoay người tìm này nọ, Thiên Tuyết lập tức cầm gậy chống đưa qua. Ông cười, , "! Bồi ông hai vòng!"

      Thiên Tuyết theo sau, thuận tay kéo Uyển Tình.

      Chờ bọn ra ngoài, Mục Thiên Dương với Thải Nghiên: "Đừng để trong lòng, em lại có khả năng đến mỗi ngày."

      Thải Nghiên lập tức liền thoải mái .

      Mục Thiên Thành bị kích động hỏi: "Ngày mai chúng ta sân nào? Muốn kêu thêm vài người hay ? Chị dâu, chị có bạn ? Cũng gọi tới!"

      "Vậy tôi hỏi chút!" Khó được ra ngoài với Mục Thiên Dương, lại có chú em vĩ đại như vậy, chuyện có thể khoe khoang như thế, sao có thể kêu vài người bạn?

      Mục lão gia bọn họ xong trở về, trong phòng khách còn người. Mục lão gia cũng hỏi, với Uyển Tình: ", bồi ông đến thư phòng chơi cờ."

      Thiên Tuyết thè lưỡi, có hơi xin miễn cho kẻ bất tài, nhưng cái gì.

      Khi lên lầu, đụng phải Ngô Nhã. Ngô Nhã cười : "Uyển Tình đêm nay ở lại ? Con thu dọn phòng khách."

      "Ở lại." Mục lão gia , "Ngày mai đến trường với Thiên Tuyết."

      "Cho cậu ấy ngủ phòng với con ." Thiên Tuyết , "Phòng khách vắng ngắt, con sợ cậu ấy quen. Hai chúng con ngủ cùng nhau, thuận tiện còn có thể chuyện phiếm."

      "Ngủ lát cũng ngon." Ngô Nhã thuyết phục, nhưng có phản bác.

      "Hai người các con cảm tình tốt, tốt lắm!" Mục lão gia , "Người nên thừa dịp khi còn trẻ nên kết nhiều bạn hơn."

      Cả đêm rồi, Ngô Nhã cũng thấy , Mục lão gia hợp ý nhị tiểu thư Đinh gia được sủng này, ánh mắt nhìn về phía Uyển Tình khỏi liền thân thiện hơn hai phần.

      Vào thư phòng Mục lão gia, Uyển Tình có chút được tự nhiên. Chân mềm nhũn, thiếu chút nữa gục ngã. May mà Mục lão gia đằng trước, phát . Thiên Tuyết thấp giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

      Ánh mắt Uyển Tình né tránh, thực được tự nhiên. Thiên Tuyết lập tức cũng hiểu được, lần trước sinh nhật , hai người kia phải. . . . . .

      Lập tức, cũng tự nhiên, nhịn được liền đánh tay Uyển Tình, có hơn tức . Uyển Tình càng tức, cũng dám nhìn hướng bàn học.

      Mục lão gia quay đầu, chỉ thấy tay các đánh tới đánh lui, vừa quát: "Các con làm gì đó?" Vừa mới các cảm tình tốt, liền đánh đến đây?! Rất cho lão nhân gia ông mặt mũi!

      ". . . . . ." Thiên Tuyết , "Con gọi Uyển Tình chơi cờ với ông!"

      Sắc mặt Mục lão gia trầm xuống: "Ta sao sinh ra cháu thích chơi cờ như vậy!"

      "Khó chịu."

      "Vậy Uyển Tình đánh."

      Uyển Tình : "Con . . . . . ."

      Mục lão gia cuối cùng hiểu được các đánh cái gì, tuy rằng chỉ là ông nghĩ đến.

      thanh mềm : "Đừng ngại, ông dạy con."
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 162: Đánh cờ

      Edit: Hanri
      Beta: minhhy299

      Mục Thiên Dương vào thư phòng, thấy Mục lão gia cùng Uyển Tình ngồi mặt đối mặt, hai người đều chăm chú vào ván cờ. Thiên Tuyết ngồi bên cạnh Uyển Tình, cũng hết sức chuyên tâm.

      bước qua, thấy Uyển Tình cầm quân đen, Mục lão gia cầm quân trắng. Bây giờ Uyển nguy cơ trùng trùng, phía đông phía tây lộ ra nhiều sơ hở , bên phía Mục lão gia vẫn là nhường, nhường, nhường. . . . . .

      Mục Thiên Dương nhìn Mục lão gia cái, nghĩ rằng ông là rất thích Uyển Tình. Tuy rằng nguyên nhân thích này phần lớn là bởi vì dáng dấp Uyển Tình giống bà nội hồi trẻ, nhưng tính tình Uyển Tình vốn tốt, ở chung lâu,ông cụ tự nhiên thích chính bản thân Uyển Tình.

      Uyển Tình thấy tới, cũng ngẩng đầu chào hỏi, vẫn nhìn ván cờ. Trò chơi này tệ , thích. Nếu có thời gian, phải nghiên cứu kỹ chút.

      Mục Thiên Dương chuyện, ba người cũng để ý đến , ngồi bên cạnh Mục lão gia, cũng như Thiên Tuyết lẳng lặng nhìn.

      Chỉ chốc lát, Mục Thiên Thành đẩy cửa tiến vào, thấy cục diện bốn người, kích động chạy tới dòm, quan sát lúc, hỏi: "Chơi bao lâu rồi?"

      "Hai giờ rồi ." Thiên Tuyết , "Uyển Tình chơi hai ván liền học được." Trước kia nhìn ông và người khác chơi cờ, cái này mệt à, nhìn thấy đầu óc cũng choáng váng, mỗi lần mấy người trong giới thượng lưu đều có cùng suy nghĩ với . Bây giờ nhìn Uyển Tình chơi cờ, tám phần mười đều có cùng ý kiến giống , cuối cùng cũng có chút hứng thú, nhìn thấy chút thân mật!

      Uyển Tình đột nhiên ngẩng đầu, ngượng ngùng : "Là ông dạy giỏi."

      Mục Thiên Dương nghe tiếng "Ông" này, yên lặng nhìn , trong lòng chấn động.

      Uyển Tình nhìn thấy, cúi đầu giống như trốn tránh.

      Mục lão gia : "Uyển Tình rất có thiên phú , học rất nhanh."

      xong, hai người tiếp tục chơi cờ, ba người còn lại cũng nữa. Uyển Tình dù sao cũng là mới học, chỉ chốc lát liền cầm quân cờ đánh xuống kết thúc cả ván. Phương pháp đánh cờ cơ bản tuy học rất nhanh, chung quy những nước cờ quyết định thắng bại lại chỉ biết lơ mơ, Mục lão gia lại tiếp tục dạy đếm số con cờ.

      Đếm xong, Uyển Tình thua. Mọi người cũng bất ngở, Mục lão gia chính là cao thủ cờ vây.

      "Uyển Tình vừa mới thắng ván đó" Thiên Tuyết .

      Uyển Tình đỏ bừng mặt: "Đó là ông nhường ."

      "Làm sao có thể nhường?" Mục lão gia , "Vừa học liền để cháu thắng hết, về sau cháu chơi cờ cùng ông làm sao bây giờ?"

      Uyển Tình cười: "Chỉ cần ông thích, cháu liền chơi cờ cùng ông."

      Mục lão gia gật đầu liên tục : "Thích! Thích! Về sau cháu có thời gian liền đến với Thiên Tuyết, ông ở đây chờ cháu!"

      Uyển Tình lên tiếng trả lời, dù sao đây là Mục gia, hí ha hí hửng ưng thuận, người khác còn tưởng rằng có ý đồ.

      Thiên Tuyết vội vàng : "Ông yên tâm, cháu nhất định mang cậu ấy đến!"

      Mục lão gia nghe vậy liền an tâm.

      Mục Thiên Dương đứng lên: "Mọi người tránh ra, tôi đến chơi cùng ông!"

      Đúng lúc Uyển Tình mệt mỏi, Mục lão gia cảm thấy thoả nguyện, hai người phản đối, Uyển Tình liền cùng Thiên Tuyết rời khỏi chỗ ngồi.

      Mục lão gia : "Cháu cuối cùng biết cùng ông chơi cờ! Cháu bao nhiêu năm chơi cờ cùng ông ?"

      Mục Thiên Dương : "Vậy về sau mỗi tuần cháu đều chơi cùng ông?"

      " ?" Mắt Mục lão gia sáng lên, tiếp theo lại xua tay, "Quên , quên . Cháu bận rộn như vậy, tháng tới chơi với ông lần cũng đủ rồi."

      "Tốt lắm, tháng lần." Mục Thiên Dương .

      Thiên Tuyết lôi kéo Uyển Tình nhìn lúc, Uyển Tình cả kinh trừng lớn mắt, đây mới là cao thủ so chiêu chân chính, vừa nãy là uất ức cho ông .

      Thiên Tuyết có chút vô lực, với : "Ông còn cờ sao, chúng ta đến xuống cờ năm quân!"

      Mục lão gia vừa nghe, con cờ răng rắc rơi xuống, thiếu chút nữa chạm loạn vào ván cờ. bàn cờ mộc hương phỉ của , quân cờ bằng vỏ sò. . . . . . Lại có thể dùng để xuống cờ năm quân?

      Thôi thôi, cho các chơi .

      Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành nhịn được cười trộm, Thiên Tuyết vui vui vẻ vẻ lấy bàn cờ . Cũng là hai người các chơi, nếu đổi là bọn họ, khẳng định bị ông dùng ba - toong đánh gãy chân !

      Hai người Thiên Tuyết và Uyển Tình chơi cờ năm quân, Thiên Tuyết càng chơi càng thấy thú vị, trái lại Uyển Tình lại cảm thấy có cảm xúc gì, liền giọng hỏi: "Bằng chúng ta cũng chơi cờ vây?"

      Thiên Tuyết vừa nghĩ, gật đầu: "Tốt, dù sao chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, vừa vặn phân trận thắng thua."

      Hai người liền mượn bộ cờ sa hoa của Mục lão ra chơi. Thiên Tuyết tuy rằng thích trò này, nhưng mấy tuổi liền bắt đầu cùng Mục lão gia chơi, luận tư cách và từng trải biết cao hơn Uyển Tình bao nhiêu, Mục lão gia có chút bản lĩnh, tới khi lên trung học cũng kế thừa được ít. Cho nên, Uyển Tình tuy thận trọng, khi bị ( Thiên Tuyết) nước cờ cao chiêu, liền chống đỡ được.

      Ván cờ hai người, thoạt nhìn ngang tài ngang sức, nhưng thực tế vẫn là Thiên Tuyết cao minh hơn.

      Hai người càng chơi càng chăn chú, hồn nhiên quên chuyện chung quanh , Thiên Tuyết đột nhiên ngầng đầu cái, thấy Mục lão gia và hai ông đều nhìn các , cả kinh lấy tay che bàn cờ lại: " nên nhìn! nên nhìn!"

      "Có cái gì thể nhìn ?" Mục Thiên Thành .

      "Mất mặt chết được! Chúng em chơi cờ kém cỏi hơn mọi người!"

      " cảm thấy rất giỏi."

      "Đúng là rất giỏi." Mục Thiên Dương cười nhạt.

      Mục lão gia cũng gật đầu: "Cũng đúng! Đều do ông dạy dỗ, ông cao hứng."

      Thiên Tuyết mặt đỏ lên, đứng lên : " với mọi người nữa! Cháu mệt rồi, cùng Uyển Tình ngủ đây ."

      Mục Thiên Dương hỏi: " ấy ngủ ở đâu?"

      "Phòng em nha." Thiên Tuyết xong, kinh ngạc nhìn , chẳng lẽ muốn lén đưa người đến phòng ? My god!

      "Còn muốn ngồi đây nịnh nọt đến bao giờ?" Mục Thiên Dương , " ngủ sớm chút, ngày mai thức dậy ăn sáng cùng ông."

      "Tốt. . . . . ." Thiên Tuyết cũng biết có ý tứ gì, liền nắm tay kéo Uyển Tình .

      Mục lão gia nhìn ván cờ các để lại, : " bé này tâm tư rất đơn thuần."

      Mục Thiên Dương thế nhưng cười . Cũng phải là rất đơn thuần? Mới sáng sớm liền được lĩnh giáo rồi.

      -

      Uyển Tình cả đêm ngủ thoải mái, khi tỉnh lại là 6 giờ rưỡi ——đồng hồ sinh học ở trường nội trú. Thiên Tuyết bên cạnh cựa mình, lẩm bẩm: "Tớ ngủ tiếp lát."

      còn tưởng rằng ở trường học sao? Uyển Tình cười: "Ngủ , đây là nhà cậu."

      Thiên Tuyết mở mắt ra nhìn chút, : "Vậy cậu cứ tự nhiên . bọn họ cần chờ tớ cùng ăn điểm tâm, để tớ ngủ thêm lát."

      Uyển Tình ừ tiếng, cẩn thận chui qua ổ chăn. Trong phòng mở điều hòa, cũng lạnh. Bên ngoài truyền đến tiếng chim hót, cảm thấy mới lạ, xốc rèm cửa sổ lên nhìn thấy, bên ngoài còn rất tối, nhưng bên dưới, khoảng sân trống, có ba bóng người màu trắng. nhìn lúc lâu mới nhìn ra, là Mục lão gia luyện Thái Cực, về phần hai người khác, là Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành.

      thể ngờ được, ác ma Mục Thiên Dương này, cũng rất hiếu thuận .

      Đột nhiên, Mục Thiên Dương ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt. cũng sửng sốt. Hai người sững sờ nhìn nhau vài giây, Uyển Tình vội vàng kéo rèm cửa sổ xuống.

      Mục Thiên Dương sóng mắt lưu chuyển, đột nhiên cảm thấy luồng khí nóng từ dưới bụng dâng lên, : "Mọi người luyện tiếp, tôi lên trước."
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :