1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 138: Đánh cuộc!

      "Ừm. . . . . ." Uyển Tình tràn ra tiếng thở dốc rên rỉ, "Đau. . . . . . chút. . . . . ."

      "Ngoan." Mục Thiên Dương ôn nhu hôn , "Lần đầu tiên, hơi nóng nảy. . . . . ."

      Uyển Tình rùng mình cái, hoảng sợ nhìn : ". . . . . . . . . . . . hơi ít làm lại được . . . . . . Tôi chịu nổi. . . . . ." Mỗi lần hề tiết chế, đối với quả thực là ác ma.

      Mục Thiên Dương sửng sốt, đột nhiên buồn bực hé răng, cầm thắt lưng nhanh chóng tiến lên. Lâu lắm có làm, rất nhanh liền phát tiết ra. ghé vào người thở, rồi cầm tóc thân mật. Dây dưa hồi lâu, hai người đều nghỉ ngơi đủ, khẽ cắn cổ : "Lại đến lần. . . . . ."

      lần sao đủ? muốn làm đến hừng đông ngày mai! Nếu thích, vậy làm hai lần . lần thực làm điên, vậy giống như món ăn ngon cho nếm miến, cũng cho ăn dư lại!

      Uyển Tình biết "Lại đến lần " này sau còn có thể có cái thứ hai, cái thứ ba . . . . . . Nhưng có thể cự tuyệt sao? thể!

      hồi nhàng vui vẻ đầm đìa dây dưa qua , Uyển Tình mệt mỏi nằm lỳ giường, ngay cả mí mắt cũng muốn động chút. Nếu chỉ còn lại có lần, Mục Thiên Dương đương nhiên là lợi dụng tốt, mãi cho đến thể nhịn được nữa mới bằng lòng tước vũ khí đầu hàng.

      hôn hôn mặt , tay di động lưng bóng loáng của , tựa như đụng vào tơ lụa.

      "Làn da em tốt, bảo dưỡng rất tốt."

      "Ừ. . . . . ." Uyển Tình chính là trả lời theo bản năng, đầu óc căn bản còn có tiếp thu được tin tức.

      nghĩ đến, chờ nghỉ ngơi đủ, lại lại đến hồi. ngờ là, chờ nghỉ ngơi đủ, kêu rời giường: "Nhanh đến năm giờ, ăn xong cơm chiều lại đến trường học, hẳn là muộn."

      Uyển Tình nghĩ tới chuyện giữ lời, nhịn được kinh ngạc nhìn . gần đây, tựa hồ hết sức thuận theo , giống như. . . . . . tốt với lắm.

      "Thiên Dương ——" Uyển Tình áp sát qua.

      Khó được chủ động thương nhung nhớ, Mục Thiên Dương ôn nhu ôm vai : "Làm sao vậy?" vẻ mặt cùng giọng điệu đều thực ôn nhu, tràn đầy thương ôn nhu. có lạnh khốc như bình thường, toàn bộ mặt mày đều trở nên dễ coi, có hương vị hơi thở tao nhã vô hạn.

      Uyển Tình vốn định , hai ngày cuối tuần muốn đến đây , dù sao luôn cho người ta đoán cũng tốt. Nhưng sâu sắc nghĩ, ngay tại đây hai ngày này chạm vào mình, thậm chí có đôi khi chỉ còn ngay bữa ăn cơm, căn bản
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 139: Bất công

      Mục Thiên Thành nhìn thấy , kích động ngoắc tay: "Chị dâu mau tới mau tới! Em đều muốn chết đói!"

      Uyển Tình bước qua, hai mắt tỏa sáng nhìn : "Chị dâu , em sùng bái chị!"

      "Sùng bái cái gì?" Uyển Tình kỳ quái hỏi.

      "Hắc hắc!" Mục Thiên Thành thần bí hề hề cười, quay đầu hơi nhướng mi về phía Thiên Tuyết, hai em vừa cười có ngã trái ngã phải.

      Uyển Tình buồn bực nhíu mày, nghĩ rằng rốt cuộc các người .

      Mục Thiên Dương tới, Thiên Thành và Thiên Tuyết lập tức câm miệng. Mục Thiên Dương đến bên người Uyển Tình ngồi xuống, hỏi: "Sao ăn cơm?"

      "Bọn họ cũng chưa ăn."

      Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn hai người kia cái, Mục Thiên Thành lập tức : "Chúng em chờ mà. . . . . . Dương Dương ~"

      "Phốc ——" Thiên Tuyết lập tức cười lăn lộn, thiếu chút nữa ngã từ xuống.

      Mục Thiên Dương trố mắt.

      "Ha ha ha ha. . . . . ." Thiên Tuyết cười đến đập bàn, "Dương Dương. . . . . . Phốc ——"

      Đầu Uyển Tình đổ mồ hôi lạnh, co cổ, yên lặng bới cơm. thấy tôi thấy tôi Mục Thiên Dương xem thấy tôi. . . . . .

      Mục Thiên Dương rốt cục hiểu được, nhất thời đen mặt, bỗng nhiên vỗ bàn: "Hai người các em muốn chết!"

      Uyển Tình sợ tới mức chấn động, nhanh chóng bới cơm, hận thể chôn mặt vào trong bát.

      Thiên Tuyết sặc chút, vừa khụ vừa : "Em. . . . . . Cũng phải em. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Chẳng lẽ có người gọi là Dương Dương sao?"

      Mục Thiên Thành cười trộm: "Giống như ông có gọi. . . . . . Khi còn . Xì ~ khi đó họ vẫn là cậu bé dễ thương, phốc phốc. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

      Mục Thiên Dương xù lông, nhảy dựng lên, nhào tới đặt bàn cuồng đánh.

      "Oa oa oa ——" Mục Thiên Thành kêu to, " chút! chút! mưu sát ——"

      Thiên Tuyết sợ tới mức chạy đến bên người Uyển Tình, túm tay áo Uyển Tình : " tàn bạo. . . . . . Ô ô, cần đánh em, cần đánh em. . . . . ."

      Uyển Tình sợ tới mức lợi hại hơn. mới chính là đầu sỏ gây nên, nếu như bị biết, giết chứ? Ô ô. . . . . . cả em họ đều đánh, khẳng định chôn sống !

      "Thiên, Thiên Tuyết. . . . . ." Uyển Tình run lẩy bẩy lôi kéo Thiên Tuyết, "Tớ, chúng ta đến trường học trước. Cơm này ăn được. . . . . . Trở về ăn, miễn cho đến muộn."

      Thiên Tuyết thấy Mục Thiên Dương muốn cầm lấy bát đánh lên đầu Mục Thiên Thành, quyết đoán gật đầu, lén lút : "Chúng ta đây chút, nên bị phát ."

      Uyển Tình gật đầu, hai người làm tặc ra ngoài như mèo.

      Mục Thiên Thành thấy, thầm than hai người lương tâm, căng cổ họng hô to: "Chị dâu —— chị dâu —— nhanh cứu em!"

      Mục Thiên Dương nghe
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 140: Dã tâm



      "A ---" Thải Nghiên lên tiếng thét chói tai, ném tấm ảnh mở ra trốn giường, "! ----"



      "Thải Nghiên! Thải Nghiên!" Ngoài cửa rất nhanh truyền đến tiếng lo của Tiết Lệ Na, "Con làm sao vậy?"



      Tiết Lệ Na có nghe đên trả lời, gõ cửa bang bang bang, dùng sức lắc lắc tay cầm: " Thải Nghiên! Con mở cửa nhanh! Làm sao vậy?"



      "Ô..." Thải Nghiên ôm đầu gối, hai mắt chứa nước mắt, "Vì sao ....vì sao..."



      " Thải Nghiên ----" Tiết Lệ Na hô to, "Con có chuyện gì?"



      "Mẹ..." Thải Nghiên thấp giọng lẩm bẩm tiếng, bỗng nhiên lao xuống giường, muốn mở cửa. tại, thầm nghĩ tìm ngừoi giúp mình! Trừ bỏ mẹ, tin bất luận kẻ nào!



      cước dẫm nát nửa thân trần của mình tấm ảnh, bỗng nhiên dừng lại.



      được! thể cho mẹ....



      Nhiều ngừoi biết, liền nhiều phần nguy hiểm! Nếu mẹ dấu được chuyện này, lộ ra dấu vết, cả đời này liền xong rồi. nhìn biểu tình tiêu hồn của mình bên trong tấm ảnh, còn Chi Khải Quốc chụp được nhứng tấm ảnh này như thế nào.



      Thực thoải mái như vậy sao? cư nhiên chút cũng có phát .



      Nghe được Tiết Lệ Na kêu người tìm cái chìa khoá dự bị, nhặc nhanh tấm ảnh lên, giấu bên trong tủ đầu giường. Sau đó, tìm kiếm khắp phòng , tìm được quyển tạp chí vài ngày trước, mặt có tấm ảnh mình cùng Mục Thiên Dương tham dự tiệc tối.



      cầm tạp chí gấp hai cái, cầm lấy bút vẽ mi ở mặt hung hăng đâm vạch. Sau khi xong việc, hít sâu hơi, thả bút vẽ mi về lại chỗ cũ, ném tạp chí xuống đất, cào loạn tóc chạy tới mở cửa.



      "Mẹ ---" Cánh cửa vửa mở ra, liền nhào vào trong lòng Tiết Lệ Na.



      Tiết Lệ Na vội la lên: "COn làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"



      chính là khóc, trả lời. Tiết Lệ Na cầm tay mang vào nhà, phát mặt tạp chí. Nhặt lên vừa thấy, nhịn được thở hốc vì kinh ngạc.



      Chỉ thấy tạp chí, giữa ảnh Thải Nghiên cùng Mục Thiên Dương chụp chung, bị người dùng bút vẽ đạo tuyết sâu, phân cách hai ngừoi ra. Phân cách hai người, Mục Thiên DƯơng hoàn hảo như lúc ban đầu, Thải Nghiên cũng vô cùng thê thảm! Hai má trái phải của , bị người dùng bút hung hăng vẽ hai cái xiên, giống như muốn huỷ dung của ! Càng khùng bố là, hai mắt cũng bị người chọc thành động, hiển nhiên là nguyền rủa mù!



      "Mẹ..." Thải Nghiên ghé vào người Tiết Lệ Na, khóc.



      Tiết Lệ Na an ủi : "Khôgn có việc gì, khôgn có việc gì, phải là kỹ xảo thôi sao! Người vừa mới mẹ dữ như vậy, sao liên tục loại xiếc này cũng sợ hãi?"



      "Con ..." Thải Nghiên biết trả lời như thế nào, tiếp tục khóc.



      Tiết Lệ Na vỗ vỗ bờ vai của : "Loại xiếc này chính là cho con ngột ngạt, con nếu để ở teong lòng, liền chính là trúng kế kẻ địch! hơn phân nửa là người ái mộ Mục Thiên Dương, hoặc là nữ nhân kết giao qua trước kia thôi, đủ gây sợ hãi! Con nếu như sợ hãi, về sau ra ngoài cẩn thận chút là được, miễn cho thực có người đến tổn thương con."



      Thải Nghiên gật đầu: "Cám ơn mẹ."



      Tiết Lệ Na tức giận trừng mắt cái: "Còn ghét bỏ mẹ, thời điểm mấu chốt còn phải cần nhờ mẹ? Mẹ là như thế nào cho tới vị trí này hôm nay? Tuy rằng ĐInh CHí Cuong đươc tốt lắm, nhưng mẹ rốt cuộc thành công~ Con muốn ngồi ổn vị trí Mục phu nhân, còn phải học!"



      Thải Nghiên gật đầu, Chu Khải Quốc lấy những thứ tấm ảnh này cho , có gì hơn chính là muốn có được thân thể của , muốn thuận theo thôi. Nếu giúp thoải mái qua nhiều thứ như vậy, nay lại uy hiếp mình, nhất định phải ở người chút ưu việt mới được!



      Buổi tối, Thải Nghiên tỉnh táo lại, lấy tấm ảnh ra nhìn phát tấm ảnh dọc theo ngọc thể viết dãy số điện thoại, cuối cùng vài tự vừa vặn xẹp ngay nơi tư mật của .



      cắn chặt răng, cầm lấy điện thoại. Điện thoại đến, thanh Chu bộ trưởng tự tin tràn đầy truyền đến: " chỉ biết em tìm ."



      "Như vậy còn tìm ông, trừ phi tôi muốn chết."



      "Tốt! Tốt! thích nữ nhân thức thời!" Chu bộ trường cười ha hả.



      "Ông muốn cái gì?"



      " câu ràng, uống chén này nọ từ từ chuyện?"



      "Tốt!" Thải Nghiên cắn răng.



      Ô to mới ra cửa chính, Tiết Lệ Na liền gọi điện thoại tới: "Đêm hôm khuya khoắt con đâu đó?"



      "Vài cái chị em hẹn ước con club."



      "Đều là khi nào con còn club? Nếu như bị đám chó săn (nhà báo) chụp được, bị Mục gia biết, rất phiền toái có biết hay ! Con còn biết mẹ, cũng biết ước thúc mình!"



      Thải Nghiên phiền chán nhíu mày: "Mẹ yên tâm , con đều có chừng mực!"



      "Chừng mực? Con có biết cái gì là chừng mực? Buổi chiều hôm nay mới nhân được cái loại thư này, ai biết có phải đám 'chị em' kia làm hay , con còn cùng các club !"



      "Con chính là hoài nghe các , cho nên mới !" Thải Nghiên hét lớn tiếng, cắt dứt điện thoại, nhấn mạnh ga ra ngoài.



      -----



      Ô tô đứng ở cửa quán bar, Thải Nghiên vòng khăn quàng quanh cổ, chỉ lộ ra hai mắt, cúi đầu rồi vào. đến cửa gian phòng, nhìn bốn phía có người, gõ gõ cửa.



      Cánh cửa bị mở ra, lập tức bị người kéo vào.



      " tinh! Muốn giết !" Phòng bên trong chỉ có người Chu bộ trưởng, Chu bộ trưởng ôm lên sô pha, cả người phủ lên, trái phải gần gũi !



      lạnh mặt đẩy ra: "Tôi là tới tìm ông chuyện!"



      "Có gì cần ?"



      Thải Nghiên lấy tấm ảnh này ra, ba vung lên bàn trà: "Ông có ý gì?"



      Chu Khải Quốc nhìn thoáng qua, ai muội hỏi bên tai : "Em sao? Em những thứ tấm ảnh này nếu như bị Mục Thiên DƯơng nhìn thấy, phát sinh chuyện gì?"



      Sắc mặt Thải Nghiên trắng nhợt: "Ông ----"



      "Yên tâm, yên tâm....." Chu Khải Quốc ôm , hôn lên mặt môi , "Đây là loại thú mà thôi, tự nhiên cho thấy."



      bắt đầu giở trò với , Thải Nghiên ngơ ngác, khôgn có phản kháng. CHu Khải Quốc vui vẻ, bỏ nhanh quần áo , khi tay thành chui vào nội y , đè lại phen: "Ông có thể cho tôi lợi ích gì?"



      Chu Khải Quốc sửng sốt, cắn xuống lỗ tai : "Em muốn lợi ích gì?"



      " thể cho Mục Thiên Dương biết!"



      "Đương nhiên!" Nhưng mà điều kiện thể cho biết tiên quyết là còn biết.



      "Khi tất yếu ông phải giúp tôi!"



      "GIúp! Đương nhiên giúp!"



      "Tốt lắm!" Thải Nghiên : "Trước tiên ông tìm công việc chính phủ thích hợp cho tôi."



      "Em muốn làm gì?"



      Thải Nghiên cười: "Luận của cải tôi so ra kém Mục Thiên Dương. Muốn vợ chồng ngang hàng, chỉ có thể mở lối tắc khác! Tôi muốn tiến vào chính phủ, cùng quan viên có quan hệ tốt, tốt nhất mình cũng có chức vị sai....Như vậy, Mục Thiên Dương dám khinh thường tôi! chừng, về sau tức giận, còn muốn dựa vào tôi ở bên trong hoà giải!"



      " tinh! Dã tâm cũng lớn!"



      Thải Nghiên oán hận cắn răng: "Nữ nhân chỉ có bản lĩnh của mình, mới cần nhìn sắc mặt nam nhân, khôgn cân lo lắng bị nam nhân đá văng ra!"



      hiên tại hận chết cả ngày lấy lòng ngừoi nhà Mục gia, thời khắc lo lắng ở đâu làm đúng, Mục Thiên Dương từ hôn! Cho nên, cần phải mạnh mẽ! Mạnh đến ngày, cho dù Mục Thiên DƯơng biết mang nón xanh cho , cũng dám dễ dàng đá !
      Last edited by a moderator: 3/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Từ bây giờ mình đổi lại xưng hô của Đinh Thải Nghiên với Chu Khải Quốc là em -

      Chương 141: Tính kế cái gì

      Chu Khải Quốc hẳn là quyết định của cho Mục Thiên Dương. Nhưng đột nhiên muốn làm như vậy. muốn nhìn chút, hai người kia rốt cuộc có thể đấu đến cái tình trạng gì!

      "Chuyện này nên em cho ." Chu Khải Quốc , "Bằng sao giữ em vào làm?"

      Thải Nghiên gật đầu: "Yên tâm , em làm đáp ứng !"

      Chu Khải Quốc thấy sai biệt lắm, mà bắt đầu làm chuyện phía trước chưa xong. Lông mày Thải Nghiên nhíu lại, nhưng cũng có phản kháng.

      thời gian sau, Thải Nghiên dần dần tiến vào tình trạng, Chu Khải Quốc cũng nhịn được, dùng cứng rắn của mình ngăn lại phía mềm mại của : "Cho vào được ?"

      " được!" Thải Nghiên hét lớn tiếng, khuôn mặt đỏ hồng tràn đầy quyết tuyệt.

      "Đều làm nhiều như vậy, kém điểm này. Bằng em mỗi lần dùng miệng giúp , em cảm thấy khó chịu sao?"

      Thải Nghiên cứng lại, xác thực cảm thấy ghê tởm. Nhưng mà. . . . . ."Tôi là lần đầu tiên. . . . . . Giữ cho Mục Thiên Dương, tốt với tôi chút."

      Chu Khải Quốc : "Đến lúc đó em làm màng giả là được!"

      Thải Nghiên kinh ngạc hỏi: " phải nam nhân có thể cảm giác được giả sao?"

      "Vậy cũng đúng, có lực cản. . . . . ." Chu Khải Quốc ma sát với nơi nước nôi của , chơi đùa khó chịu đến vặn vẹo, "Đến lúc đó em cho uống chút rượu, khi say chú ý đến nhiều như vậy đâu. sau, giống chạm vào nhiều nữ nhân như vậy, phỏng chừng đối với cái này cũng hiểu biết nhiều. Tin tưởng , chúng ta làm từng bước này, em có thể học được ít. Nam nhân thích nữ nhân ở giường có kỹ xảo, bằng em bắt được ! Em đáp ứng, cũng dám cam đoan có thể giúp em bao nhiêu!"

      Thải Nghiên nghe cưỡng bức lợi dụ , trong lòng mình cũng ngứa, liền : "Tốt lắm tốt lắm, tùy !"

      Chu Khải Quốc vui vẻ, lập tức động thân tiến vào.

      "A. . . . . ." Thải Nghiên kêu đau thở ra tiếng, nắm chặt lưng của , nước mắt phút chốc trào ra, trong đầu như có vô số bóng người kéo quân thoáng qua, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành, Chu Khải Quốc. . . . . . Vì sao nhân sinh của hỗn loạn như thế?

      Loạn ! Chỉ cần kiên trì mục tiêu là tốt rồi! muốn thành nữ chủ nhân Mục gia, cái gì khác cũng để ý!

      Thải Nghiên mới biết mùi đời, Chu Khải Quốc cũng thương hương tiếc ngọc, chỉ biết là thỏa mãn dục vọng của mình, sau khi chơi đùa nằm giường nghỉ ngơi hai ngày. Tiết Lệ Na còn tưởng rằng ở vì chuyện tạp chí phiền lòng, lải nhải lẩm bẩm ở trước mặt , làm trong lòng
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 142: Kế hoạch lâu dài

      "Đó là địa bàn của bộ trưởng, đương nhiên do bộ trưởng làm chủ. Bộ trưởng muốn sao, liền làm thế ấy. Bất quá tốt nhất đừng cho ta biết là tôi để ông sắp xếp, bằng có khả năng ta đoán được chúng ta có cấu kết, dù sao lần ồn ào trước quá khoái trá, tôi hẳn là có quan hệ riêng với ông mới đúng."

      "Đó là, đó là. . . . . ."

      "Vậy tôi trước hết chúc mừng Chu bộ trưởng."

      "Tôi có gì tốt mà chúc mừng?"

      " ta đến địa bàn của ông, mặc ông chà xát bóp méo, khẳng định cũng dám kiện cáo trước mặt tôi, vậy còn phải tin tức tốt của ông sao?"

      Chu bộ trưởng ha ha cười: "Tôi còn là rất ngạc nhiên, ta rốt cuộc đắc tội thế nào?"

      "Ông về sau biết." Bất quá đó là nhiều năm về sau, chờ khi và Uyển Tình quang minh chính đại cùng chỗ.

      ~~~

      Ở căn tin ăn xong cơm chiều, Uyển Tình và Thiên Tuyết chậm rì rì trở về phòng ngủ. Hai người bạn cùng phòng về trước các , môt người cắt móng tay, môt người xem báo. Thấy các , hai người đồng thời dừng lại lát, ngẩng đầu nhìn nhau cái.

      Rất nhanh, người cắt móng tay cắt móng tay sạch , ra bên ngoài rửa tay. Người xem báo bỏ báo xuống, cầm môt cái quả táo ra ngoài rửa.

      "Gần đây ôn tập thế nào?" Rửa táo hỏi.

      "Thống khổ chết! Chuẩn bị đến phòng học trước." Người cắt móng tay thở dài.

      "Tôi cũng vậy."

      Rất nhanh, hai người rửa trở về, người cắt móng tay : "Thiên Tuyết, Uyển Tình, chúng tôi đến phòng học trước."

      "Ừ." Thiên Tuyết lật quyển tiểu thuyết, thản nhiên lên tiếng.

      Uyển Tình cúi đầu nhìn tư liệu ôn tập, để ý tới.

      Từ sau kiện đau bao tử lần trước, hai người bạn cùng phòng này lại càng đến càng dám cùng các cùng nán lại phòng ngủ. Trừ bỏ tan buổi tự học tối cùng nhau trở về, thời gian giữa trưa cùng buổi chiều, chỉ cần Uyển Tình và Thiên Tuyết ở, các nán lại được 3 phút ngoan ngoãn biến mất.

      Hai người mới vừa hồi, di động Uyển Tình đặt lên bàn liền phát ra thanh ô ô ô. Biết là Mục Thiên Dương gọi để điều tra siêng năng, vội vàng bắt máy: “Alô. . . . . ."

      "Ăn cơm chưa?" Mục Thiên Dương hỏi.

      "Rồi."

      "Ăn cái gì?" thanh của nghe qua tựa như cảnh sát thẩm vấn phạm nhân, mà hình thức bọn họ hỏi đáp cũng xác thực như là thẩm vấn.

      "Sườn xào chua ngọt, đậu hủ xào hành lá, củ sen xào chay, canh trứng."

      "Cuối tuần bên ngoài ăn với Thiên Tuyết, trong trường học đủ dinh dưỡng."

      đủ dinh dưỡng! Trong tâm Uyển Tình rít gào, khi ở nhà làm sao có thể lập
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :