1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 133: Người phía dưới

      Ai ngờ, Mục Thiên Thành lại lắc lắc đầu: "Hâm mộ đến! Loại tình này, toàn dựa vào thiên phú! Em tự nhận em làm được. . . . . ."

      Nghe ra châm chọc bên trong lời , Mục Thiên Dương hung hăng trừng mắt nhìn cái. cười cười, dương dương đắc ý, sợ hãi chút nào.

      Đến thứ bảy, Thiên Tuyết về nhà, vốn tưởng rằng có thể chơi cùng Mục Thiên Thành, tìm vòng, lại thấy được bóng dáng . Quái, hôm nay Uyển Tình muốn đến biệt thự , khẳng định trước tiên đuổi , nếu lăn lộn tấm ra giường kia nhất định bất an!

      Tuy rằng họ đến mức muốn đá phá hư cửa, nhưng là sát thủ, thính lực nhạy cảm. động tác có nữa, Uyển Tình kêu có giọng nữa, cũng khẳng định bị nghe thấy! Vậy quả thực thể trì hoãn!

      Cho nên, bên kia biệt thự khẳng định thể lưu lại ! Vậy tại ở trong nhà, còn ở nơi nào?

      Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành. Vang 2 phút, mới bị bắt máy, Thiên Tuyết có chút mất hứng, muốn làm khó dễ, bên kia nổi giận trước: "Mày TM* tốt nhất có chuyện quan trọng hơn! biết buổi tối khuya người sống đều phải làm việc sao? Tin tao diệt cả nhà mày hay !"

      *hai chữ này có nhiều nghĩa lắm nha, nhưng theo mình tìm hiểu trong tình huống này nó tương tự như MN ở Việt Nam vậy

      Thiên Tuyết sợ tới mức trừng lớn mắt, nửa ngày mới : ", họ. . . . . . Em là Thiên Tuyết."

      "Thiên Tuyết?" Mục Thiên Thành sửng sốt, ho khan mãnh liệt vài tiếng, thanh trở nên ôn nhu, "Thiên Tuyết à? Khuya khoắt em làm gì vậy? họ có việc, buổi chiều sang năm trở về cùng em nha, em phải có chuyện gì, phải tìm họ —— họ của mình, ruột của em!"

      "Em dám." Thiên Tuyết , " làm việc!"

      "Khụ. . . . . . họ tắt trước, bye bye ~"

      "A ——" Thiên Tuyết tắt điện thoại, "Các người đều là người lớn! Đều là người lớn! Mỗi ngày chỉ toàn tranh thủ làm chuyện xấu!"

      Phát tiết nửa ngày, chống cằm, nếu có chút đăm chiêu : "Làm tình. . . . . . Là cảm giác gì ta?"

      Giữa trưa gày hôm sau, tan học, Thiên Tuyết cùng Uyển Tình liền phân biệt ngồi lên ô tô tới đón các .

      Bàn cơm trước biệt thự, ba nam nhân ngồi xung quanh, bàn bày đầy đồ ăn.

      Mục Thiên Thành nhìn chằm chằm bàn đồ ăn đầy, càng ngừng nuốt nước miếng: "Khi nào trở về! Khi nào trở về a —— em đói muốn chết. . . . . . Tiểu Sâm Sâm ~" người
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 134: Thần mã nghe giường

      Mục Thiên Thành lập tức balabala với . . . . . . Xong rồi, vô cùng đau đớn hỏi: "Chúng ta sao có hai cái chị dâu a? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Thế giới người trưởng thành rất hiểu , trái tim này của , đều ngừng bị dọa. . . . . ."

      Thiên Tuyết cầm lấy gối ôm tấu : " đều cùng người ta làm việc , còn trái tim ! Em mới là hiểu! Đúng rồi, đêm qua ——"

      "Di?" Mục Thiên Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn lầu, "Đừng ầm ỹ!"

      "Làm sao vậy?"

      Mục Thiên Thành yên tĩnh giây: "Bọn họ ở đây. . . . . ."

      "Ở đây?" Thiên Tuyết nhìn thoáng qua, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, "Bọn họ ở đây làm cái kia?"

      Mục Thiên Thành gật đầu.

      "Nơi này cũng nghe thấy? !"

      "Vô nghĩa!"

      "Nghe thấy cái gì ?"

      Mục Thiên Thành nhíu mi: "Chị dâu : ‘ chút. ’"

      Thiên Tuyết ánh mắt trừng có vòng quanh, có chút ngượng ngùng, nhưng lại vạn phần tò mò: "Còn sao còn sao. . . . . ."

      "Còn có. . . . . . ‘ cần. . . . . . nên đụng nơi đó ’."

      "Oa ——" Thiên Tuyết e lệ vùi mặt vào gối ôm bên trong, lát sau lại nâng lên, tâm can kích động đều run giật, "Còn sao nữa còn sao nữa?"

      "Còn có. . . . . ." Mục Thiên Thành liếc nhìn cái, chưởng đánh lên đầu , "Tốt học học cái xấu, quan tâm loại tình này làm gì?"

      "Có cái gì thể quan tâm ? Còn có cái gì, mau cho em biết!"

      " nghe thấy!" Mục Thiên Thành , cũng phải muốn chết, nếu như bị họ biết, khẳng định giết ! Diệt được, khẳng định cũng xuống tay vào Văn Sâm đến chỉnh !

      "Làm sao có thể? Vừa rồi phải nghe thấy được?"

      "Đùa giỡn với em!"

      "A. . . . . ." Thiên Tuyết thất vọng nhíu mày, "Ngươi còn giống như đúc như vậy!"

      "Loại tình này làm đến làm đều sai biệt lắm thôi!"

      Thiên Tuyết nếu có chút đăm chiêu gật đầu: "Đúng nga, cũng làm qua, đương nhiên biết. Đúng rồi, tối hôm qua làm cùng ai? Chị dâu tương lai em ở đây? Ở A Thị đúng hay ? Nghe mấy ngày nay cũng ở trong nhà, các người cùng nhau ở bên ngoài đúng hay ? Em muốn thấy , em muốn thấy . . . . . ."

      " rồi!" Mục Thiên Thành thấy bắt đầu quấn người loạn khủng bố, trực tiếp câu phong kín.

      " rồi? vào trong
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 135: Chụp trộm

      Đối phương cứng lại: "Ngày đặt biệt như vậy, khẳng định có thể xin phép ! Thiên Tuyết tổng , cậu ấy muốn , trường học dám cho phép sao?"

      "Cậu ấy là chuyện của cậu ấy. "

      "Di?" Bạn học cả kinh, giống như phát bí mật lớn gì, "Cậu với Thiên Tuyết. . . . . . Các người cãi nhau ?"

      Uyển Tình kiên nhẫn nhíu mày, có cái gì tốt hỏi thăm?

      Bạn học thấy như vậy, cũng tốt quấy rầy, hờn giận rồi. là, chút hiểu lõi đời! Nghĩ đến bám vào Mục gia, liền vênh váo sao?

      Lúc này đúng là tiết học thể dục, Thiên Tuyết đánh cầu, đầu đầy mồ hôi chạy tới: "Uyển Tình! Cậu sao chơi bóng?"

      "Tớ đánh tốt."

      "Rèn luyện thân thể thôi!" Thiên Tuyết ngồi vào bên người , "Đúng rồi, mình bảo mình hỏi cậu, cuối tháng muốn suối nước nóng hay ."

      "Suối nước nóng?"

      "Ừ. mình cùng họ , cuối tháng suối nước nóng chơi hai ngày, cho là du lịch. Chúng ta vừa vặn thi xong, cùng ! Ngâm suối nước nóng mới có lợi với thân thể, cậu nhìn tố chất thân thể cậu kém như vậy, cẩn thận là bao tử liền co rút, vận động nhiều lập tức choáng váng đầu, ngâm nhiều tốt rồi!"

      Uyển Tình cười cái: " gọi tớ , ta dám sao?"

      Thiên Tuyết thở dài: "Cậu cần như vậy! Cậu , khẳng định cưỡng cầu."

      "Vậy tớ !" Uyển Tình lẫy. ràng cuối tháng cho về nhà , dựa vào cái gì tìm chút danh mục đến ngăn cản ?

      Thiên Tuyết cứng lại, vội vàng : "Được rồi được rồi. . . . . ."

      Buổi tối, Uyển Tình nhận được điện thoại của Mục Thiên Dương: "Nghe em muốn suối nước nóng?"

      Uyển Tình vô lực cười lạnh: "Tôi ."

      Mục Thiên Dương lặng im lát, : " cần ." chỉ là muốn mang ra ngoài chơi mà thôi, nghĩ tới phản ứng lớn như vậy.

      Uyển Tình tắt điện thoại, quay đầu nhìn Thiên Tuyết. Thiên Tuyết nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

      " có việc gì." Uyển Tình hít sâu hơi, bò lên giường ngủ.

      Thiên Tuyết theo sau bò lên, ghé vào đỉnh đầu : "Cậu làm sao vậy?"

      Uyển Tình há miệng thở dốc, cuối cùng nhàng thở dài: " có việc gì." còn tưởng rằng, các là bạn. nghĩ tới, ấy chỉ là giúp Mục Thiên Dương giám thị mình mà thôi.

      quá ngây thơ, có nhận vị trí của mình, người ta tốt với chút, liền nghĩ người ta làm bạn với . Người ta nhưng là Mục đại tiểu thư, làm sao có thể muốn người như vậy làm bạn. . . . . .

      -

      Thứ Bảy, Uyển Tình theo thường lệ đến biệt thự Mục Thiên Dương. Vừa lên xe, A Thành : “Tổng tài ở bên ngoài ăn cơm, bảo tôi đưa qua.”

      người?”

      “Cùng nhị thiếu gia.”

      Uyển Tình gật đầu. Khi đến phòng, thấy Văn Sâm ở. Mục Thiên Thành vừa thấy liền đến gần đây: “Chị dâu chị dâu . . . . . .”

      Mục Thiên Dương lạnh lùng thoáng nhìn, với Văn Sâm: “Kéo về!”

      Văn Sâm yên lặng đem người nào đó kéo về.

      Uyển Tình nghi hoặc nhìn bọn họ cái, hỏi Mục Thiên Dương: “Thiên Tuyết có tới?”

      “Các người luôn cùng biến mất, tốt lắm.”

      “Hả.” Xác thực tốt lắm. Có người hỏi , mỗi buổi tối thứ Bảy, Chủ nhật buổi chiều cũng ở, Thiên Tuyết cũng ở, có phải cùng đâu hay , tỷ như Mục gia. tốt trả lời, hoặc là trầm mặc mà chống đỡ, hoặc là đối phương quản quá nhiều, kết quả đắc tội nhiều người.

      Cơm nước xong, rời khỏi tiệm cơm. ra cửa, trước mắt chợt lóe, Uyển Tình theo bản năng nhắm mắt, lại trợn mắt, mắt có chút hoa.

      Bên cạnh Mục Thiên Dương quát chói tai tiếng: “Đuổi theo!”

      Mục Thiên Thành chạy đuổi theo, nhưng Uyển Tình căn bản biết ở đuổi theo cái gì, liền nhìn về phía Mục Thiên Dương. Sắc mặt Mục Thiên Dương ngưng trọng, với : “Cho Văn Sâm đưa em về trường học, lúc này cần tìm !”

      Uyển Tình trực giác có việc phát sinh, sững sờ gật đầu.

      Trở lại trường học, phát Thiên Tuyết ở, nghĩ nghĩ, vẫn là gọi điện cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết : “Mình biết! Vừa mới gọi điện thoại cho mình, các cậu bị phóng viên chụp trộm thôi!”

      “Phóng viên?” Uyển Tình nhất thời phản ứng lại.

      “Yên tâm! Ảnh chụp cầm lại đến đây, bị tiêu hủy, cậu bị biết đến.”

      Uyển Tình nghe được cho hai chữ biết đến, mới hiểu được tính nghiêm trọng của tình, nhịn được thở hốc vì kinh ngạc. May mắn may mắn, bằng bị mẹ thấy, cũng có biện pháp giải thích!

      là, mình ngày ở bên cạnh cậu, cậu bị chụp ảnh. Mình ở bên cạnh cậu, tốt xấu còn có thể là mình mang cậu ! À, nhìn ra mình phải nhận mình cái bóng đèn này mới được!”

      Cái bóng đèn gì a, Uyển Tình gì.

      “Cậu ở đâu?”

      “Sân thể dục tản bộ! Tới hay ?”

      Uyển Tình dừng chút, cười : “Tốt!” Quản nó là giám thị hay là bạn, Thiên Tuyết có thể hòa mình với bất luận kẻ nào, nhưng trừ bỏ Thiên Tuyết, giống như cũng quen ai.

      ----------------------------

      Từ khi tin tức đín hôn thả ra, Mục Thiên Dương liên tiếp mang theo Thải Nghiên tham gia các loại hoạt động cùng yến hội. Thái Nghiên thay đổi lễ phục bộ lại bộ, trang sức cũng bãi đầy bàn trang điểm, khí chất cả người so với trước cao quý hơn nhiều.

      Tâm nguyện đạt thành nửa, cũng lại tính kế cái gì. Tính kế làm sắc mặt người trở nên đáng ghê tởm, tính kế, tự nhiên trở nên đẹp mặt.

      Buổi tối có tiệc rượu, chẳng những muốn tham gia, Tiết Lệ Na cùng Đinh Chí Cương cũng muốn tham gia. Thải Nghiên cuối cùng sửa sang lại lễ phục của mình, đứng trước gương nhìn trái rồi nhìn phải.

      Tiết Lệ Na có vừa lòng được, thúc giục : “Đừng soi nữa! Đừng soi nữa! có người nào xinh đẹp hơn con đâu! Thiên Dương đều đến đây, nhanh chút, đừng cho người ta đợi lâu!”

      “Chờ chút làm sao vậy?” Thải Nghiên nhíu mi, cầm lấy vòng tai chậm rãi đeo.

      Trước kia dám cho chờ , chỉ sợ kiên nhẫn. Nhưng tại, bọn họ đều đính hôn, ông lại thích như vậy, đương nhiên muốn hưởng thụ quyền lợi làm công chúa chút. Rất dễ dàng được đến tay gì đó, có người quý trọng! Cho chờ chút, mới biết được khó có được!

      Thải Nghiên nhìn mình trong kính, vừa lòng gật đầu. Đêm nay, chính là nữ vương toàn trường!

      xuống lầu, thấy Mục Thiên Dương cùng Đinh Chí Cương ngồi ở sô pha, biết hàn huyên cái gì, tựa hồ thực khoái trá. Thải Nghiên mỉm cười: “Thiên Dương.”

      Mục Thiên Dương ngẩng đầu, nhãn tình sáng lên, mâu quang để lóe ánh sáng . chậm rãi đến cạnh , hai mắt vẫn tập trung mặt . Khi đến trước mặt , giống như ngây ngốc cầm tay : “Em hôm này. . . . Đẹp quá.”

      Thải Nghiên ngượng ngùng cười.

      thôi.” Mục Thiên Dương gắt gao cầm tay , với Đinh Chí Cương cùng Tiết Lệ Na, “Bác trai, bác , trước hết mời các người.”

      “Cậu trước cậu trước. . . .” Đinh Chí Cương rốt cuộc vẫn là sợ , nhịn được khúm núm.

      Tiết Lệ Na bất mãn trừng cái, chờ Mục Thiên Dương mang theo Thải Nghiên ra ngoài mới làm khó dễ: “ có thể có chút khí khái hay ? Bình thường thấy như vậy, sao nhìn thấy Mục Thiên Dương liền biến thành mèo! lại lợi hai lại như thế nào, là cha vợ !”

      Đinh Chí Cương nhíu mày nhìn bà cái, lập tức ra ngoài. Tiết Lệ Na kéo theo váy đuổi theo : “A! Chí Cương! vẫn phải dắt em chứ----“
      Last edited by a moderator: 3/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 136: Lại đắc thủ

      yến hội, nhân vật nổi tiếng tập hợp. lại vài vòng Thải Nghiên có chút chống đỡ được. Trường hợp lớn cỡ này, dù sao cũng khuyết thiếu rèn luyện.

      Xa xa, Triệu Mĩ Na mặc váy dài màu trắng, nhàng nâng chén về phía , mặt là nụ cười nhàn hạ, giống như cười nhạo chỉ là con chim sẻ bay sai ổ rồi!

      Thải Nghiên cao ngạo hất cằm, cánh tay kéo Mục Thiên Dương nhịn được nắm chặt.

      Mục Thiên Dương quay đầu nhìn : "Làm sao vậy?"

      "A!" Thải Nghiên hô tiếng, phát mình thiếu chút nữa luống cuống, dọa ra thân mồ hôi lạnh, " có việc gì."

      "Có phải mệt mỏi hay ? Hay là say?" Mục Thiên Dương lấy ly rượu tay , " thấy rm uống ít, bao tử nhất định thoải mái. lầu có phòng nghỉ, nghỉ ngơi chút ."

      Thải Nghiên lắc đầu: " có việc gì, em giúp đỡ ."

      " cần." Mục Thiên Dương cầm tay , trong mắt ôn nhu, "Chúng tán gẫu em cũng nghe hiểu, cần gì chịu tội ở trong này? nghỉ lát, đừng để lo lắng."

      "Mục tổng đối với vị hôn thê tốt a!" Bên cạnh có người .

      Thải Nghiên thẹn thùng cười, tiếp theo phát người chuyện là Chu bộ trưởng, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.

      Những người khác theo Chu bộ trưởng phụ họa, Chu bộ trưởng cười: "Nếu ta có phu nhân xinh đẹp như vậy, khẳng định cũng đau lòng giống như Mục tổng!"

      "Ha ha ha! Chu bộ trưởng là!" Mọi người đều biết Chu bộ trưởng thích người đẹp, thầm nghĩ phải coi trọng vị hôn thê của Mục tổng chứ? Đóa hoa này có thể thể hái được!

      Thải Nghiên sợ mình lại nán lại luống cuống, với Mục Thiên Dương: "Em thực chút choáng váng đầu, lên nghỉ ngơi lát."

      "Ừ." Mục Thiên Dương gật đầu, với mọi người, "Cho vãn bối chút mặt mũi, nên cười ấy, tôi đau lòng."

      "Thiên Dương. . . . . ." Thải Nghiên hờn dỗi tiếng, kéo váy chạy.

      Thải Nghiên vào phòng nghỉ chủ nhân yến hội cố ý vì mình và Mục Thiên Dương chuẩn bị, cởi giày cao gót, mệt mỏi ngồi sô pha.

      Mệt mỏi quá. . . . . .

      Làm phu nhân nhà giàu, ra mệt như vậy. cần học tập rất nhiều, muốn biết vòng quan hệ lợi ích luẩn quẩn này, sau khi kết hôn dựa vào thủ đoạn xã giao của mình, giúp chồng tay! Nhưng tại, cũng đều hiểu!

      Triệu Mĩ Na kia, thần sắc tự nhiên, cùng ai chuyện phiếm đều tán gẫu vui vẻ, nghĩ đến phương diện này nhất định kém. Thiên Dương từ bỏ ta lựa chọn mình, vậy mình nhất định phải mạnh hơn ta!

      Thải Nghiên thầm nắm tay, hạ quyết tâm.

      Khách kéo tiếng, cửa phòng nghỉ bị mở ra. Thải Nghiên xoay qua, nghĩ Mục Thiên Dương vào, lại nhìn thấy môt người mong muốn nhất thấy, sợ tới mức nhảy vọt lên!

      "Ông làm gì vậy!"

      Chu bộ trưởng đóng cửa lại, khóa lại, cười tới phía : " nhìn Đinh tiểu thư giống như thoải mái, cho nên đến nhìn!"

      "Ông ra ngoài!"

      Chu bộ trưởng cười: "Kêu lớn tiếng như vậy, muốn đưa người tới sao? Em , nếu có người vọt vào, thấy chúng ta mình ở trong này, nghĩ thế nào?"

      Thải Nghiên biến sắc, hạ giọng hỏi: "Ông muốn làm gì? !"

      Chu bộ trưởng nâng cằm lên, bị phẫn nộ đẩy ra: "Có chuyện mau, có rắm nhanh thả!"

      Chu bộ trưởng cũng tức giận, cúi đầu thổi ở lỗ tai , thân mình run lên, cẩn thận ngã ngồi ở sô pha. Chu bộ trưởng thuận thế bổ nhào tới, gắt gao đặt dưới thân: "Em tinh này! muốn em lâu! Từ lần trước cùng em như vậy như vậy, nghĩ đến hốt hoảng!"

      "Ông điên rồi!" Thải Nghiên vội gọi, " Ông mau thả tôi ra!"

      " thả!" Chu bộ trưởng nhanh nhẹn khẩn cấp cởi dây lưng của mình, ánh mắt đỏ lên, "Em cho làm làm, bằng liền chuyện ngày đó cho Mục Thiên Dương, xem còn muốn em !"

      "Ông dám!" Thải Nghiên rống giận. Rống xong, bỗng dưng hạ giọng, " Ông đừng như vậy, van cầu ông . . . . . . muốn cái gì? Ông muốn tiền sao, muốn bao nhiêu, tôi cho ——"

      Ba!

      Chu bộ trưởng tát bạt tai, đánh choáng váng.

      "Đừng lấy tiền đến bẩn thỉu tôi!" Chu bộ trưởng quát khẽ, "Lão tử muốn làm ! muốn nếm thử vị hôn thê của Mục Thiên Dương! Tiền vậy đó, lão tử khinh thường! Lão tử muốn, có rất nhiều người cầm bó lớn đưa đến!"

      "Ô ô. . . . . ." Thải Nghiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, " cần như vậy, van cầu ông. . . . . ."

      Chu bộ trưởng ở đâu để ý cầu xin tha thứ của , hai lời hôn lên mặt , bắt đầu giở trò, bên tiếp tục cưỡng bức lợi dụ: "Chúng ta lặng lẽ làm, cũng có người biết! Chờ làm em thư thái, liền! Về sau em có chỗ nào muốn hỗ trợ, nhất định lên núi đao, xuống biển lửa, chối từ!"

      Thải Nghiên trải qua quan hệ tình dục, rất nhanh bị biến thành tâm viên ý mã, chậm rãi thư thái, cư nhiên cũng bài xích. cùng Mục Thiên Dương còn biết khi nào mới có thể kết hôn, còn trước khi kết hôn chạm vào mình, nếu mình chơi ở bên ngoài, nhưng lưu trữ tầng màng kia, cũng phát được. . . . . .

      Loại ý tưởng này vốn hẳn là tội ác, nhưng thân thể chính là ở bên trong cực độ vui thích, cư nhiên cảm thấy kích thích. Từng đợt sợ run từ dưới thân truyền đến, đầu óc trận chỗ trống, trong đầu đột nhiên lên gương mặt nam tính mười phần, nhưng lại thập phần tuấn lãng. rung động môt cái, bỗng nhiên ôm chặt Chu bộ trưởng.

      "A. . . . . ." Thiên. . . . . . Thiên Thành!

      Vì sao? Vì sao đời có Mục Thiên Thành? chỉ liếc nhìn cái, liền cảm thấy say! Vì sao gả lại là Mục Thiên Dương? Nghĩ đến giấc mộng hào môn của , nước mắt chảy xuống. Quên , điểm tâm động này, liền ở lại đáy lòng trở thành bí mật vĩnh cửu của mình !

      "Trời! ngọt, thơm quá. . . . . ." Chu bộ trưởng từ dưới thân bò lên, dùng cái cứng rắn ma sát nơi mềm mại của , "Cho vào thôi!"

      Thải Nghiên mở to mắt, mê mang, cư nhiên thấy được Mục Thiên Thành, vui mừng cười: "Được!"

      Chu bộ trưởng vui vô cùng, giơ súng tiến vào. Vừa mới tiến chút, Thải Nghiên tê rần, tỉnh táo lại, vội vàng đẩy ra: "Đủ rồi! Đủ rồi! cho!"

      Chu bộ trưởng thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đứng cao thẳng thân mình, chỉ vào bên hông mình: "Vậy em làm sao bây giờ? Em ra thích, còn dám trở mặt?"

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."

      Lúc này, cửa truyền đến tiếng đập cửa. Thải Nghiên cả kinh, hoảng sợ nhìn qua.

      Tay cầm giật giật, bị khóa, bên ngoài mở ra.

      "Thải Nghiên?"

      thanh của Mục Thiên Dương! Thải Nghiên thở hốc vì kinh ngạc, đột nhiên, cây nóng rực nhét vào miệng mình.

      "A a. . . . . ." từ chối chút, Chu bộ trưởng ôm lấy tóc của ấn về phía mình, hoàn toàn bất lực.

      "Chẳng lẽ là ngủ?" Ngoài cửa, Mục Thiên Dương lắc lắc đầu, xoay người tránh ra. Bỗng dưng, thấy Đinh Chí Cương đứng phía trước, ánh mắt nhíu lại, lộ ra mang theo ý cười trào phúng: "Cha vợ?"

      Sắc mặt Đinh Chí Cương khó coi đến được, cẩn thận hỏi: "Mục tổng, tôi có thể chuyện cùng cậu ?"

      " chuyện gì?"

      "Nơi này . . . . ." Đinh Chí Cương nhìn nhìn bốn phía, tuy rằng lúc này ai, nhưng dưới lầu phòng chính yến hội náo nhiệt khác thường, tùy thời đều khả năng có người lên…

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 137: Dương Dương

      theo tôi.” Mục Thiên Dương bước về phía trước, ánh mắt bễ nghễ, giống môt vương giả

      vào phòng nghỉ trống, Mục Thiên Dương ngồi xuống ghế sô pha, hơi kiên nhẫn hỏi: “ , chuyện gì.”

      Đinh Chí Cương hoàn toàn bị khí thế tự nhiên của dọa, khiếp sợ hỏi: “Mục tổng, Uyển Tình thế nào?”

      Mục Thiên Dương trừng mắt sắt bén: “ ấy cũng là người ông có thể hỏi? !”

      “Tôi. . . . . .” Đinh Chí Cương co rúm lại chút, “Tôi chỉ là muốn, cậu đính hôn với Thải Nghiên, tự nhiên cũng cần Uyển Tình. khi như vậy, sao . . . . . .”

      “Ai tôi cần ? ấy cũng so được với người khác sao?”

      “Chuyện này . . . . .” Đinh Chí Cương xác định nhìn , rốt cuộc là có ý tứ gì.

      “Uyển Tình đều có Uyển Tình tốt.” Mục Thiên Dương , “Ông nhất định biết ấy có bao nhiêu nhẫn nhục chịu đựng, làm ấy như thế nào, ấy cũng phản kháng. Loại nữ nhân này, có thể thỏa mãn hết thảy ảo tưởng của nam nhân, là cầu đều cầu được.”

      “Mục tổng!” Đinh Chí Cương bùm tiếng quỳ xuống, hối hận lẫn lộn , “Cậu thả Uyển Tình !&quot

      “Thả ấy?” Mục Thiên Dương cười lạnh tiếng, “Đừng như ấy phải chịu khổ vậy! Lúc trước là ai để ý huyết nhục thân tình bán ấy , là ai muốn sống giàu sang mà dâng tặng ấy?”

      “Mục tổng. . . . . .” Hai tay Đinh Chí Cương nắm chặt thành quyền, níu quần đầu gối, “ ấy vẫn là đứa . . . . . .”

      “Đừng hỏi tôi lòng cảm thông.” Mục Thiên Dương đứng lên, “Ông mới là người sinh !”

      đến bên người Đinh Chí Cương, cúi đầu : “Tôi nếu có con , ai dám động cọng tóc gáy, tôi muốn cả nhà chôn cùng! biết, Uyển Tình là như thế nào gặp phải người cha như vậy, ông táng tận lương tâm cũng đủ.”

      Mục Thiên Dương trở lại yến hội, phát tân khách đều sai biệt lắm. Đột nhiên rất muốn thấy , bất chấp nhiều như vậy, bước nhanh ra ngoài.

      A Thành lái xe lại đây chở , đoạt lấy chìa khóa xe phen, lên xe mình mở ra .

      giờ sau, ô tô chậm rãi đứng cửa trường học. Nhìn cửa trường học đóng chặt, Mục Thiên Dương tựa đầu gối lên cánh tay lái. biết qua bao lâu, thẳng đến tiếng đinh vang, ngẩn đầu, thấy bên trong lầu vừa rồi im lặng dạy học đột nhiên bóng người di động. Mở di động vừa thấy, lúc này, là tự học tối xong.

      gọi nhanh đến điện thoại Thiên Tuyết: “Vị trsi lần trước em trèo tường ở đâu?”

      “Gì?” Thiên Tuyết hoảng sợ.

      “Mang theo Uyển Tình qua, ở đó chờ em!”

      “A?!” Thiên Tuyết cảm thấy điên rồi, “ có biết ?”

      “Em còn có trả lời .”

      Thiên Tuyết sửng sốt chút: “ đây là tưởng niệm như nước sao?”

      “Ở, đâu, trong, kia?”

      phải hco em trèo tường à!”

      “........”

      “Tốt thôi tốt thôi..... có chia phương hướng yên tính ? Ở phía bắc, bất quá tia hồng ngoại được sửa chữa!”

      Mục Thiên Dương trầm mặc lát, thản nhiên : “Quên .”

      “Đúng đấy! Đúng đấy!” Thiên Tuyết , “Ngày mai nghỉ, làm gì nóng lòng nhất thời!”

      Mục Thiên Dương nghe được nghỉ, nhịn được thở dài: “ ấy nghỉ cũng đến chỗ ....”

      đây là ghen sao?”

      Mục Thiên Dương răng rắc tiếng tắt điện thoại.

      Thiên Tuyết nhún nhún vai, thấy trong phòng chỉ còn lại có mình và Uyển Tình. Vừa mới chính là bỏi vì mọi người sai biết lắm, mới lưu lại nghe điện thoại, nghĩ tới Uyển Tình còn chờ . lập tức với Uyển Tình: “Nhanh gọi điện cho mình!”

      “Tại sao?” Uyển Tình đứng lên, cầm bài thi ra ngoài, về phòng ngủ còn có thể tiếp tục làm.

      mình tại chắc hẳn là ở bên ngoài.” Thiên Tuyết rướn cổ nhìn về phía ngoài cửa sổ, “ ấy muốn thấy cậu nha!”

      Uyển Tình sửng sốt, : “Cậu suy nghĩ nhiều.”

      Thiên Tuyết : “ ấy bảo mình mang cậu trèo tường, biết gấp bao nhiêu!”

      Uyển Tình nắm chặt bài thi trong tay. Trèo tường? Trèo tường ra ngoài có thể làm gì, chỉ sợ lại là lần xe chấn động thôi! rốt cuộc là có bao nhiêu đói khát? Chẳng lẽ nữ nhân khác thỏa mãn được sao?

      ra lầu dạy học, điện thoại đột nhiên vang lên.ut vừa lôi ra thấy, là Mục Thiên Dương. Thiên Tuyết đến gần lại đây, nghi hoặc hỏi: “Dương Dương là ai?”

      Uyển Tình cả kinh, trừng mắt nhìn .

      là.......” Thiên Tuyết thổi phù tiếng, “Phốc ha ha ha ha ha...... Cậu cậu cậu....... Ha ha ha ha....... Cười chết mình! Cậu nhận....... Cậu nhanh nhận........ Mình thông khí cho cậu.....”

      Thiên Tuyết cười đến thể thở được, chạy đến tiệm bán báo bên, ôm cây cột lạnh lẽo cười đến ngã trái ngã phải.

      Uyển Tình bất đắc dĩ nhận điện thoại: “Alô.......”

      “Ngày mai nghỉ?”

      “Ừ.”

      “Ngày kia về trường học?”

      “Ừ.”

      “Sớm về chút, trước tới chỗ chuyến được ?” Mục Thiên Dương thấp giọng hỏi.

      .”

      “Ngoan.......” Đầu Mục Thiên Dương ngăn tay trái, lông mi run run, “Uyển Tình......”

      “Hử?”

      “Lâu như vậy có nhớ ?”

      “Nhớ.”

      “A.......” biết lừa . bị làm cho, đán án cự tuyệt và phủ nhận.

      đột nhiên lời nào, Uyển Tình cũng biết cái gì. Nhưng tắt, cũng dám tắt.

      “Ha ha ha ha...... Khụ khụ.......... Phốc......... Ha ha.........” Thiên Tuyết cười đến đau sốc hông.

      “Đó là thanh gì?” Mục Thiên Dương kinh sợ hỏi.

      “Ách _____” Uyển Tình liếc nhìn Thiên Tuyết cái, được tự nhiên , “Là....... Thiên Tuyết cười.”

      “Sao cười thành như vậy?”

      biết cậu ấy.” Uyển Tình mồ hôi lạnh ứa ra. Trăm ngàn lần đừng bị biết, nếu ....... Trời! dám nghĩ!

      “Tốt lắm, ngủ sớm chút .” Mục Thiên Dương , “Ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.”

      rốt cuộc cũng tắt điện thoại, cũng tắt điện thoại.

      Kéo Thiên Tuyết cười điên về phòng ngủ, Thiên Tuyết vừa vừa cười, vài lần thiếu chút nữa lăn từ thang lầu xuống. Rốt cuộc đến tầng lầu của các , Thiên Tuyết hỏi: “Mình trong di động cậu tên là gì?”

      Uyển Tình bất đắc dĩ trả lời: “Thiên Tuyết.” Thực bình thường, yên tâm

      “Hừ! Rất vui!”

      “...........” Khẩu khí thất vọng vậy là sao?

      Ba ngày sau, Uyển Tình trở lại biệt thự, lập tức bị Mục Thiên Dương kéo vào phòng, ở cổ trồng vòng dâu tây.

      lui dấu!” Uyển Tình kêu lên.

      “Đó là mùa hè!” Mục Thiên Dương vội vàng tiến vào , “ tại là mùa đông, mặc áo lông hoàn toàn che được.” vừa vận động vừa , “Mùa hè theo em, mùa đông em, theo , thích in dấu xuống người em dấu hiệu của .”

      Tính đứng lên, hơn tháng chạm qua . Từ khi thấy , đến học kì trước còn được, học kỳ này cơ hồ đều ăn chay! Mỗi lần cuối tuần về điểm thời gian này, còn chưa đủ nhét kẽ răng! Cái này quả thực là...... Nghẹn chết người!
      Last edited by a moderator: 3/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :