1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 128: Món quà

      Nam nhân lắc đầu, nhe răng cười với Uyển Tình, nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngây ngô. Uyển Tình tuy rằng chú ý diện mạo của , chỉ cảm thấy đen đủi, nhưng chỉ là tươi cười này, cũng có thể mê đảo đống lớn nữ nhân. Đáng tiếc, mê hoặc nổi , chỉ biết dọa đến !

      Nam nhân thấy vẻ mặt kinh hách, có hơi bi thương, quay đầu với Mục Thiên Dương: "Em thấy nữ giúp việc của ở trong này thu thập này nọ, muốn kết bạn với thôi! biết, lão tử năm giải tỏa qua ——"

      "Ô ô. . . . . ." Uyển Tình cũng phải trải qua chuyện gì hơn người, nghe được hai chữ giải tỏa, sợ tới mức khóc lên. vừa mới, vừa mới. . . . . . Muốn cường bạo ?

      cầu cứu nhìn Mục Thiên Dương: "Thiên Dương. . . . . ." cần, cần. . . . . . bị người chạm vào là đủ rồi, cần có cái thứ hai.

      Ánh mắt Mục Thiên Dương híp lại, đột nhiên cởi bỏ khăn tắm lưng mình.

      Nam nhân vừa thấy, ánh mắt bỗng nhiên trừng lớn: "Oa ——"

      Còn có nhìn đến bộ vị trọng điểm, Mục Thiên Dương đem khăn tắm cột lại, so với vừa mới thắt chặt hơn nhiều. Sau đó, đánh bất ngờ về phía con báo, lập tức bổ nhào qua nam nhân, ôm cổ với thắt lưng đối phương, ném đối phương qua vai.

      Phanh! Nam nhân ngưỡng mặt nằm đất.

      "Ta thảo!" Nam nhân tựa hồ cảm thấy mất mặt, " cho là đánh thắng được em? !"

      "Uyển Tình, em ra ngoài trước." Mục Thiên Dương .

      mặt Uyển Tình lộ vẻ muốn khóc, nhìn nhìn bọn họ, cuống quít đứng lên, liền chạy ra ngoài.

      Uyển Tình kinh hồn vừa mới bình tĩnh gục giường, nghe thấy thanh từ phòng thay quần áo truyền đến binh binh banh banh. Khi bắt đầu, hẳn là thanh quyền đầu ấu đả, sau lại còn có thanh va chạm tủ quần áo. trừng hai mắt mắt hoảng sợ , dám tưởng tượng bên trong xảy ra chuyện gì.

      Người kia bộ dáng thoạt nhìn thực dũng mãnh, cơ bắp người tựa hồ rất nhiều. Mục Thiên Dương bình thường thực chú trọng rèn luyện, người cũng có thịt, ngực có sáu khối cơ bụng , cơ bắp cánh tay cũng rất rắn chắc.

      Nhưng mà! nổi lên a!

      giống cái nam nhân kia, đầy người cơ bắp thấy được, lực hủy diệt miêu tả sinh động.

      Mục Thiên Dương. . . . . . Đánh thắng ?

      Nhìn vừa mới nam nhân kia tư thế cá chép rất đúng, quả thực chính là luyện công phu!

      Uyển Tình ôm cánh tay ngồi xổm giường, cũng
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 129: Ăn no ba phần

      " Cái chìa khóa của em đâu?"

      "Ở bên ngoài." vào phòng ngủ, ở tủ đầu giường lấy qua của mình này nọ, hỏi, "Đeo di động ? Màu sắc nàu vừa xứng. Đeo vào chìa khóa, va chạm bể làm sao bây giờ?"

      "Bể bể, đeo lên chìa khóa ngay." lấy qua cái chìa khóa của , tự mình đeo lên cho . chuỗi chìa khóa này, trừ bỏ phòng ngủ trường học, chỉ còn lại bên trong nhà . cái gì đều có thể cần, tổng cần nhà của . Đeo ở nơi này, mới có khả năng tùy thời tùy chỗ theo . . . . . .

      "Thích ?" hỏi.

      Uyển Tình gật đầu, cầm người sứ : "Lúc tôi bộ đồ màu hồng, cùng cái này sai biệt lắm. . . . . ."

      "Phải ?" Nhìn ra món quà này đưa đúng rồi, "Mặc được sao?"

      " sớm mặc được ." Uyển Tình , "Vẫn thực thích, tôi lúc còn ngây ngốc, mặc được còn nỡ ném, còn theo mẹ tôi , cất về sau cho con mình mặc ——"

      tới đây, bỗng dưng dừng lại lát.

      Mục Thiên Dương cúi đầu cười yếu ớt: "Sau đó sao?" Cho con mình mặc? Chủ ý này sai.

      "Sau lại. . . . . . bị mẹ tôi đồng ý thù hồi lại. Đáng tiếc, thời điểm rời khỏi Đinh gia mang ra, phỏng chừng bị người ta vứt bỏ!"

      đương nhiên hiểu được người là ai, muốn nhớ tới chuyện vui, dắt tay : "! Ăn cơm !"

      vào nhà ăn, hai người cả kinh, chỉ thấy nam nhân vừa rồi kia ngồi ở bên cạnh bàn, người thay áo sơmi sạch cùng quần bò, cái đầu đinh tản ra hơi ẩm, hiển nhiên là tắm qua . Giờ phút này, bưng cái mâm, đổ đồ ăn vào trong bát cơm của mình, sau đó bưng bát cơm nát kêu to, bộ tiêu dệt hết.

      Uyển Tình thấy cả cái mâm trống , trợn mắt há hốc mồm. Nhiêu đây đồ ăn, cùng Mục Thiên Dương hai người đều ăn xong a!

      "Cái kia. . . . . ." Nam nhân ngẩng đầu, kêu vào phòng bếp, "Dì! Lại đến nữa! Còn có cơm!"

      Bà Trương ra, muốn cái gì, phát Mục Thiên Dương, như thấy được cứu tinh: "Tiên sinh, tôi tôi tôi. . . . . . Tôi biết vào bằng cách nào, , là. . . . . ."

      "Còn cơm ?" Mục Thiên Dương quan tâm người nọ, chỉ quan tâm bao tử của mình với Uyển Tình, "Đồ ăn tôi với Uyển Tình sao?"

      "Bị ăn luôn!" Bà Trương chỉ vào nam nhân cạnh bàn, lên án,
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 130: Chị dâu

      Thiên Tuyết vọt vào biệt thự, lớn tiếng ồn ào: " họ! họ! ở đâu?"

      Dưới lầu rống lên lần, có người, Thiên Tuyết tùng tùng tùng chạy lên lầu, lát sau lại chạy xuống, đứng ở trong phòng khách rống to: "Mục Thiên Thành, ra cho em!"

      " ở chỗ này" Tiếng trong trẻo từ cửa sổ sát đất ngoài truyền đến.

      Thiên Tuyết cùng Uyển Tình quay đầu ——

      "A ——" hai người đồng thời che mắt kêu, vùi mặt vào sô pha.

      Mục Thiên Thành vô tội vào: "Ta cũng phải có mặc." chính là vừa mới bơi xong, chỉ mặc quần bơi mà thôi. Mọi người đều là xã hội văn minh người văn minh, làm sao ngạc nhiên?

      Thiên Tuyết giận: " còn mặc vào! bán thịt à?"

      Vài giây phút qua . . . . . .

      " mặc ."

      Thiên Tuyết cùng Uyển Tình thở dài nhõm hơi, vụng trộm mở con mắt. Nam nhân trước cửa sổ sát đất kia, cơ bắp rắn chắc, dáng người cân xứng, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ làm người ta huyết mạch sôi trào. mặc ở đâu? vẫn chỉ mặc quần tam giác để bơi lội!

      "A ————" Uyển Tình tiếp tục chôn đầu sô pha.

      Thiên Tuyết cũng hét lên tiếng, nhưng có né, thay vào đó trừng thoải mái, đồng thời cầm gối ôm lên ném qua: "Mục Thiên Thành! muốn chết! Uyển Tình nhưng là nữ nhân của em, dám trước mặt mặt lộ thịt ——"

      "A!" Mục Thiên Thành khẽ kêu tiếng, bừng tỉnh đại ngộ , "Nguyên lai là chị dâu!" xong, vài bước lớn phi thân lên lầu, đến năm giây liền biến mất ở đầu thang lầu.

      Thiên Tuyết hô to tiếng: " có thể bình thường hay ?" Thấy Uyển Tình còn chôn ở sô pha phát run, bước qua an ủi, "Tốt lắm, ấy rồi. Đừng sợ, cậu coi như ấy là pho tượng! À, tuy rằng dáng người pho tượng này tốt lắm, hì hì. . . . . ."

      Uyển Tình hơi thiếu chút nữa lên, ngẩng đầu gì nhìn . khoát tay áo: "An tâm, người kia chính là như vậy. Trong chốc lát mình trở về, cậu cáo trạng với mình, để mình thu thập ấy!"

      "Tớ mới cần cáo trạng!" Uyển Tình , cả người co lại sô pha, gắt gao ôm gối ôm .

      Thiên Tuyết đến gần: "Cậu , là mình dáng người tốt, hay là họ mình dáng người tốt?"

      "Tớ lại thấy !" Uyển Tình theo bản năng phản bác.

      " thấy ?" Thiên Tuyết bất mãn, " họ mình dáng người tốt như vậy cậu cư nhiên thấy ? họ! Xuống dưới, cởi cho Uyển Tình nhìn!"

      "Cậu điên ư!" Uyển Tình giữ chặt , "Thấy thấy, cậu dáng người tốt!"

      "Làm sao có thể?" Thiên Tuyết vẫn là bất
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 131: Mày nhìn ở đâu đấy

      Mục Thiên Thành sửng sốt chút, bị thương, yên lặng quay lưng cắn sô pha. Ô ô. . . . . . Cư nhiên biết Văn Sâm là ai. . . . . .

      làm sao vậy?” Uyển Tình chỉ có thể hỏi Thiên Tuyết.

      biết.” Thiên Tuyết vừa ăn nho vừa lắc đầu, “Có thể là gián đoạn động kinh .”

      “Mục Thiên Tuyết!” Mục Thiên Thành tức giận bất bình kêu rên tiếng, càng thêm bi thương!

      Lúc này, Mục Thiên Dương trở về, thấy bi thương như con chó lui ở nơi nào, cũng để ý đến , hỏi Thiên Tuyết: “Hai người các em ăn cơm chưa?”

      “Ăn, ăn miến chua cay!” Thiên Tuyết đương nhiên biết “Hai” này bao gồm cả “Đại cẩu”* đáng thương.

      “Bao tử Uyển Tình tốt, em còn mang em ấy ăn miến chua cay?” Mục Thiên Dương có chút đồng ý.

      Thiên Tuyết gì: “Cái gì bao tử tốt? Cậu ấy chính là bị kích thích nên bao tử co rút, chịu kích thích phải có việc gì!”

      “Đại cẩu” Mục Thiên Thành vừa nghe, a ôi, họ quả nhiên thực để ý chị dâu ! lập tức ngẩng đầu, hăng hái kêu Uyển Tình: “Chị dâu ! Chị dâu !” bên kêu bên hướng tới người Mục Thiên Dương nháy mắt.

      Đáng tiếc Uyển Tình nhìn hiểu ý đồ của , vẻ mặt chuyện gì. Mục Thiên Dương nguy hiểm híp híp mắt: “Em kêu là cái gì?”

      “Chị dâu a!” Mục Thiên Thành , “ ấy như vậy, kêu như vậy lại sai. . . . . .”

      “Ở đâu ?” Mục Thiên Dương cắn răng. sang năm là thành niên! đâu? biết , còn tưởng rằng bọn họ kém nhiều!

      Mục Thiên Thành nhìn Uyển Tình, quét mắt cái, cuối cùng ánh mắt dừng ngay bộ ngực : “Rất !”

      Mục Thiên Dương vừa thấy, môt quyền qua: “Mày nhìn ở đâu đấy? !”

      “Ngao —— em thấy ở đâu a? Em đây là mắt có tiêu cự, biết nhìn ở đâu!” Mục Thiên Thành nghiêm trang ra kết luận.

      Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay, ngồi vào bên người Uyển Tình xem báo.

      Mục Thiên Thành nhu nhu hai má, dùng sức nháy mắt về phía Uyển Tình, dùng khẩu hình thúc giục: “Văn Sâm! Văn Sâm!”

      Uyển Tình còn có phản ứng lại đây, Mục Thiên Dương phát trước: “Hai người các em rốt cuộc muốn làm gì?” mới ở bao lâu, hai người này quen đến mức có thể mắt mày lại? Vẫn là ở dưới mí mắt !

      Mục Thiên Thành lập tức câm miệng, tùy tay cầm mở tờ báo, cúi đầu nghiêm túc xem, bộ ta cái gì cũng chưa làm.

      Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình: “Em !”

      Uyển Tình vô tội : “ gọi thả Văn Sâm, tôi cũng biết người nọ là ai, liên quan tới tôi!”

      Mục Thiên Thành lập tức : “Chị dâu đều cầu tình giúp em. . . .”

      Mục Thiên Dương vừa trừng cái, cầm lấy di động trong điện thoại: “Văn Sâm, cậu có thể về nước!”

      “Yes!” Mục Thiên Thành nhảy nhanh lên, chạy về phía ngoài cửa. “ hai tốt quá, chị dâu chị chính là ohúa tinh của em!”

      “Em đâu đó?!” Mục Thiên Dương lớn tiếng hỏi.

      “Em đón a ___” Mục Thiên Thành đương nhiên .

      “Em cho là ngời hỏa tiễn hay là tàu thuyền vũ trụ, nhanh như vậy sao?”

      “Ách. . . . .” Mục Thiên Thành ở cửa dừng ngay, chau mày thờ dài, lại trở về.

      Mục Thiên Dương trào phúng tiếng: “ khó cho em trở lại, còn biết đến nơi này của , sao trực tiếp tìm ?”

      “À, vốn dĩ em nghĩ đến nơi này rửa mình rồi qua sau!”

      Thiên Tuyết đột nhiên hỏi: “Các ai? Văn Sâm? phải bạn học cùng cấp dưới của sao, cùng họ có quan hệ gì?”

      “Khụ!” Mục Thiên Thành nghiêm túc , “ là bằng hữu của ! Quan hệ với , so với quan hệ với em còn. . . . . Gần hơn chút!”

      Mục Thiên Dương tiếp tục xem báo, lạnh nhạt hỏi: “Em về nhà nhìn ông chưa?”

      “À. . . . . .” Mục Thiên Thành phát mình trở về 24 giờ, cư nhiên có nghĩ đến lão nhân gia. Có chút băn khoăn, “Nếu Văn Sâm còn trở về, vậy đêm nay em trở về là được.”

      “A_____” Thiên Tuyết lo lắng bắt lấy, “Văn Sâm rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với ? Vì sao xếp hạng trước ông?!”

      Mục Thiên Thành giật giật miệng, cầu cứu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương : “Chung thân đại của , toàn bộ phụ thuộc vào Văn Sâm!”

      “Hả _____” Thiên Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, “ ra là như thế! Bất quá, bọn họ có quan hệ gì?”

      Mục Thiên Dương lười quanh co, Mục Thiên Thành : “Em đoán?”

      Thiên Tuyết nghĩ nghĩ: “ là cậu em vợ tương lai của ? cho phép em hay chị của gả cho , chỉ có thể thu phục trước?!”

      “À. . . . .” Mục Thiên Thành cảm thấy đáp án này sai.

      đúng!” Thiên Tuyết đột nhiên trừng mắt nhìn , “ khi nào quen bạn cư nhiên hội báo về nhà?”

      “Vậy phải. . . . . Còn có ổn định sao?”

      “Vậy khi nào ổn định?”

      Mục Thiên Thành đánh vang ngón tay cái: “Chờ thu phục Văn Sâm liền ổn định!”

      -

      Buổi tối, Uyển Tình, Thiên Tuyết về trường học tự học, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành về nhà ăn cơm.

      Mục Thiên Thành về trước, Mục lão gia nhìn thấy trong lòng cao hứng, mặt lại là vẻ mặt ghét bỏ thêm phẫn nộ: “Biết trở lại? Ta còn nghĩ đến mày quên ông này, quên nhà của lão già này, quên chính mày họ Mục!”

      “Ai! Ông đừng nóng giận, đừng nóng giận!” Nhìn bộ dáng ông sinh long hoạt hổ, mắng người đến mặt đỏ, khí suyễn, là cho đêm nay vui mừng a! Cẩn thận ngẫm lại, thân thể ông khỏe mạnh như vậy, cũng có phần công lao của mình chứ?

      Lão nhân khi mất mục tiêu sống nhanh chóng già cả, cơ năng thân thể cũng cấp tốc thoái hóa. Muốn ông sống được càng lâu, làm vãn bối này chỉ có thể nho nghe lời chút, cho ông có việc có thể quan tâm. Như vậy, mới có thể bảo trì trung khí mười phần, sắc mặt hồng thuận. . . . . Cháu trai hồi đến, còn có thể giơ gậy đuổi theo đánh cháu trai.

      Mục lão gia xác thực thân thể khỏe mạnh, tinh thần khỏe mạnh, dậy bộ đến uy vũ sinh phong, hơn 70 tuổi thoạt nhìn 60 tuổi, bình thường trừ bỏ chơi đồ cổ, luyện thư pháp, chính là cùng ít lão hữu giao du kết bạn du lịch.

      “Mày với Thiên Dương, cái nghe lời! Thiên Tuyết đều bị các người dạy hư!” Mục lão gia đập đập cây gậy chống tay, sàn lâm vào rung động.

      Mục Thiên Thành sờ sờ cằm: “Con cảm thấy Tuyết Nhi nhà chúng ta rất tốt, bộ dạng xinh đẹp, khiêm tốn có lễ, phân sai trái, kiêu nóng, có tính tình thiên kim tiểu thư, biết hưởng thụ cuộc sống, lại xa xỉ lãng phí. . . . . Nếu như bị đám lão hữu kia của ông thấy được, khẳng định thành quần kết đội tìm tới cửa cầu hôn! Cháu được mặt mũi như vậy, tốt ở đâu? Ông liền cười trộm !”

      “Hừ hừ!” Mục lão gia thích nhất là Thiên Tuyết, vô luận ai khen, đều giống như ăn mật. Nghe được Mục Thiên Thành như vậy, cũng tức giận, gậy nhàng chà hỏi ở người chút, “Quanh năm suốt tháng ở nhà, chỉ biết làm chuyện nguy hiểm này! Mày muốn ông mặc kệ, tốt xấu gì cũng cưới nàng dâu trở về, sinh cái trai nữa , vạn nhất mày ngày nào đó chết ở ngoài cũng tốt có cái sau. . . . .”

      “Ôi!” Mục Thiên Thành trốn ngay, “Muốn chết ở bên ngoài, phải hại vợ con sao? Yên tâm yên tâm, qua vài năm huyết dịch con sôi trào như vậy, con làm, đến lúc đó cưới cháu dâu, sinh chắt trai cho ông!”
      Last edited by a moderator: 29/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 132: Hai chị dâu

      “Còn muốn ta chờ?” Mục lão gia thất vọng hít hơi, “Quên quên , thúc giục mày cũng thúc giục ra cái trứng gì! May mắn họ mày tìm, ta cũng phải hoàn toàn có hi vọng!”

      “A?” Tìm cái gì? Chẳng lẽ là tìm vợ? họ phải bảo phải chuyện Uyển Tình cho ông sao? Sao ông giống như biết? Ai, gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay!

      Mục lão gia ngồi xuống: “Bồi ông hạ bàn cờ !”

      “Dạ!” Mục Thiên Thành lập tức bày cờ vua. nếu chậm bước bị cờ vây ông lấy ra, nhất định phải chết!

      Mục lão gia ở đâu biết tính của , trong lỗ mũi nhàng hừ tiếng, cũng gì.

      Bên ngoài đều Mục lão nhân đồ cổ, kỳ vài người biết, chân chính là cờ vây! Đáng tiếc, kì hữu khó tìm! Trong nhà này chỉ có ba tiểu quỷ, xuống bồi , bồi cũng đánh. tại, có người chịu bồi chơi cờ vua cũng sai rồi.

      Hai ông cháu giết hai ván, cửa truyền đến thanh cốc cốc cốc.

      Mục Thiên Thành thở dài nhõm hơi, chính quân là chết chắc rồi!

      “Xem ra nên ăn cơm, ông chúng ta xuống !” Mục Thiên Dương chạy nhanh tới mở cửa.

      Mục lão nhân vừa thấy thời gian, là nên ăn cơm : “Cũng tốt, cơm nước xong tiếp tục.”

      “Ngao ——” Mục Thiên Thành kêu rên tiếng, thiếu chút nữa ngã quỵ. Chơi cờ thích hợp với a! vẫn là thói quen múa kiếm chơi dao, loại này tu thân dưỡng tính gì đó. . . . . . Chậc chậc! Mông sinh trĩ!

      Mở ra cánh cửa, thấy Ngô Nhã, Mục Thiên Thành cười: “Thẩm thẩm!”

      Ngô Nhã mỉm cười : “ họ con trở lại, xuống ăn cơm .” xong, với Mục lão gia đằng sau, “Ba, Thiên Dương trở lại, dẫn theo Thải Nghiên.”

      Mục lão gia ừ tiếng: “ xuống .”

      Mục Thiên Thành nghi hoặc hỏi: “Thải Nghiên là ai?”

      Ngô Nhã hơi hơi nhíu mi, có trả lời. hoàn toàn hài lòng với Đinh Thải Nghiên, con trai của , thêm 100 cái Đinh Thải Nghiên đều xứng!

      “Phỏng chừng là chị dâu tương lai của con.” Mục lão gia .

      Mục Thiên Thành trừng! Chị dâu? Chị dâu phải kêu “Uyển Tình” sao, sao đổi tên thành “Thải Nghiên” rồi?

      xuống dưới lầu, rốt cục phát , chị dâu chẳng những đổi tên, còn phẫu thuật thẫm mỹ . . . . . . đúng! Cái này căn bản phải chị dâu !

      nhìn Mục Thiên Dương, dự đoán được đáp án. Mục Thiên Dương chỉ vào , với Thải Nghiên: “Đây là em họ của Mục Thiên Thành, mới từ nước ngoài trở về. Thiên Thành, đây là chị dâu tương lai của em, Thải Nghiên.”

      “A. . . . . .” Thiên Thành ngơ ngác nhìn , bị trừng, ngoan ngoãn quay đầu kêu Thải Nghiên, “Chị dâu.”

      Thải Nghiên nhìn khuôn mặt oai hùng, ngây người trong nháy mắt : “Xin chào. biết em trở về, cũng mang quà cho em.”

      cần cần. . . . . Chị là chị dâu, hẳn là em hiếu kính chị! Em biết hai tìm chị dâu cho em, cũng chưa chuẩn bị quà, có lỗi có lỗi. . . .”

      Mục Thiên Dương với mọi người: “Con cùng Thiên Thành chuyện chút.”

      đến bên trong hoa viên, Mục Thiên Thành hạ giọng hỏi: “Sao em có hai chị dâu?”

      Mục Thiên Dương trầm mặc lát, : “Chuyện Uyển Tình thể để cho người ta biết.”

      “Uyển Tình?” Mục Thiên Thành nhớ tới cái kia nữ sinh, “ ấy. . . . . ấy có quan hệ gì với ?”

      “Quan hệ thân xác!”

      Mục Thiên Thành cứng lại. nửa ngày ra lời.

      Mục Thiên Dương vỗ vỗ vai : “Dù sao chị dâu kia em hiếu kính tốt, chuyện này có thể cần phải xen vào.” xong, vào biệt thự.

      Mục Thiên Thành lắc đầu, theo vào. Nếu họ lên tiếng, cũng nên quá rối rắm, nhìn thấy hcị dâu hầu hạ tốt là được. Về phần chuyện này. . . . . Ai, liên quan gì đến ? họ tự mình giải quyết!

      vào phòng khách, phát mọi người chuyện nhẫn của Thải Nghiên, vừa nghe, mới biết được Mục Thiên Dương cầu hôn Thải Nghiên.

      Thải Nghiên xong Paris lãng man trong nháy mắt, Mục Thiên Dương ucxng có đáp lời, chính là nhìn cười nhạt. Thải Nghiên ở dưới ánh mắt của , cười càng thêm ngượng ngùng.

      Khi ăn cơm, Mục Thiên Dương : “Con tính đính hôn với Thải Nghiên, ông người nhìn lúc nào tốt?”

      Ngô Nhã rốt cuộc bất mãn Thải Nghiên về điểm của cải này, trước mở miêng : “Loại tình này vội, từ từ đến.”

      Mục lão gia lại : “Tùy tiện ! Càng nhanh càng tốt! vất vả con nguyện ý tìm ngời, lão nhân ta thể đồng ý chờ! Lấy tính cách của con, cả ngày lại chỉ biết là chui đầu vào công việc, nhanh định ra, cẩn thận bay mất!”

      “Ông ~ ” Thải Nghiên quẫn bách , “Con chỉ quen biết Thiên Dương!”

      Mục lão gia cười ha ha: “Tốt! Tốt! Thiên Dương, nếu Thải Nghiên nhận định con, con nên đối tốt với người ta!”

      Tuy rằng có cảm giác gì với con bé kia, nhưng con cháu đều có phúc của con cháu, cũng thể quản quá nhiều, Thiên Dương thích là tốt rồi. hơn nữua con bé kía còn biết cùng thảo luận đồ cổ, coi như là hiếu thuận, hẳn là kém! Lâu ngày thấy nhân tâm, ở chung lâu, hẳn là có thể cảm giác được tốt lắm.

      Ngô Nhã thấy lão nhân đều gật đầu, mình cũng thể phản đối, : “Nếu ba cao hứng, chúng ta đây là tốt rồi, kế hoạch tốt chút, phác thảo phong cảnh đính hôn chút.”

      “Đương nhiên! Đương nhiên!” Mục lão gai , “Đính hôn xong xuôi, các con người trẻ tuổi tự mình thương lượng lại chsut, xem khi nào kết hôn! Lão nhân ta đương nhiên là cành nhanh càng tốt, ta còn ngóng trông ôn cháu trai đó! Các con quyết định, cho ta biết tiếng là được, ta phụ trách bỏ tiền cho các con làm, nhất định phải hơn phong cảnh khi đính hôn trăm lần!”

      “Cảm ơn ông!” Thải Nghiên vội vàng , xong, thấy Mục Thiên Dương chuyện, vội vàng kéo tay .

      cười chười với , với Mục lão gia: “Cám ơn ông, vậy ông cũng chuẩn bị tiền tốt! Còn có, lì xì cho cháu dâu, bao nên lớn chút!” Kết hôn a. . . . . . Chờ Uyển Tình tốt nghiệpm còn có bốn năm năm. Về phần ôm cháu trai, ừ, có thể cho sớm mang thai chút, tranh thủ có con mới cưới, coi như cha kết hôn!

      Cơm nước xong, Thải Nghiên bồi Mục lão gia đến hoa viên tản bộ, đến nơi tốt bắt đầu về đồ cổ, đến Mục lão gia hai mắt đều tỏa ánh sáng.

      lầu trong phòng, Mục Thiên Thành đứng trước của sổ, nhìn hai người hòa thuận vui vẻ, : “Thực thông minh, biết lấy lòng ông như thế nào.”

      Mục Thiên Dương ngồi ở đằng sau sô pha: “Ông là rất muốn kết hôn, cho nên mới kén chọn.”

      Mục Thiên Thành chau mày, quay đầu: “Nếu kén chọn tổng hy sinh hạnh phúc của !”

      “Đúng vậy, hẳn chờ cho thích, cho nên đồng ý.”

      “Ai. . . . .” Mục Thiên Thành thở dài, phát ra từ nội tâm , “Ông đối với chúng ta tốt.”

      “Đúng vậy.” Mục Thiên Dương nhìn trần nha, mi tâm thâm khóa. Đáng tiếc lúc này nhất định có kết quá, chờ lần sau mang Uyển Tình trở về, chỉ sợ cũng chẳng phải dễ dàng tiếp nhận rồi.

      Đột nhiên _____

      Mục Thiên Thành lên án : “ họ, chân đứng hai thuyền!”

      Mục Thiên Dương nhíu mày: “Hâm mộ?” Dám cái “Đúng”, điểm đầu, lập tức cho Văn Sâm!
      Last edited by a moderator: 29/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :