1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 118: Báo chí

      Mục Thiên Dương phóng hơn 10 phút mới tới, lái có mau nữa, đến trường học cũng là giờ sau. Thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng gấp rút gọi điện thoại, chỉ mong trì hoãn mới tốt! Uyển Tình, em trăm ngàn nên có việc!

      Điện thoại vừa thông, Mục Thiên Dương bạo rống: "Mục Thiên Tuyết! Em ngu ngốc sao? đến trường em học muốn thời gian bao lâu, em biết kêu xe cứu thương sao? biết kêu xe taxi sao? !"

      "Cái kia. . . . . . Em vừa định gọi điện thoại cho , chúng em xe taxi." Thiên Tuyết nơm nớp lo sợ .

      Mục Thiên Dương thở ra hơi, "Bị thương thế nào?"

      "Bước đầu phỏng chừng là trật khớp."

      "Mục Thiên Tuyết, em chết chắc rồi!"

      "Ô ô. . . . . ." Thiên Tuyết đáng thương hề hề tắt điện thoại, nhìn Uyển Tình bên người .

      Sở Thiệu phía trước quay đầu lại, quan tâm : "Uyển Tình, cậu kiên nhẫn chút, có việc gì ."

      Uyển Tình từ từ nhắm hai mắt, muốn nghe gì đó, toàn làm mình ngất thôi. đại khái đoán được suy nghĩ của Sở Thiệu. Nếu vẫn là Đinh Uyển Tình sạch , có lẽ có thể suy nghĩ chút. Cho dù môn đăng hộ đối, cũng có thể thừa dịp tại cảm thụ chút bầu khí thanh xuân nảy mầm này.

      Nhưng có. . . . . .

      quyền lợi gì đều có. Đừng thầm mến trước mười tám tuổi, sớm, đầy mười tám tuổi, cũng thể đương bình thường. Chẳng sợ Mục Thiên Dương có ngày thả , nhớ tới bị đặt ở dưới thân ngày ngày đêm đêm, cũng rốt cuộc được.

      Nghĩ nghĩ, Uyển Tình khóc lên.

      Thiên Tuyết vội hỏi: "Rất đau sao?"

      " đau. . . . . ." Uyển Tình than tiếng. Nếu đau có thể giải quyết vấn đề tốt? Nhưng cảm thấy đau.

      Đến bệnh viện xử lý xong thương thế, Mục Thiên Dương còn có đến.

      Uyển Tình nằm giường, bên cạnh Thiên Tuyết cùng Sở Thiệu đứng. Thiên Tuyết khuyên qua Sở Thiệu vài lần, cho rời khỏi, nhưng trái lại đợi cho thương thế Uyển Tình xử lý tốt mới . tại xử lý tốt, có thể ly khai? Kết quả còn : " cậu còn chưa đến, tớ chờ cậu đến đây lại được ?"

      Thiên Tuyết tốn hơi thừa lời: "Để cậu yên lòng à? Hay là cậu muốn nhìn tớ bị chê cười, xem tớ giáo huấn tớ như thế nào à?"

      Cậu , trong chốc lát tớ đến đây, còn tưởng rằng Uyển Tình leo tường để. . . . . . Khụ! Tuy rằng vốn liền leo tường, nhưng lần này leo tường phải leo tường kia nha!

      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 119: Đoán

      Thiên Tuyết : "Em sợ Uyển Tình đói, mua cho cậu ấy chút đồ ăn vặt cùng hoa quả. Nha, còn có trà sữa nóng hổi!" xong, chạy nhanh cung phụng qua.

      Mục Thiên Dương liếc nhìn cái, cầm trà sữa đưa cho Uyển Tình: "Chậm rãi uống." Sau đó túm Thiên Tuyết phen, "Em ra theo !"

      "A!" Thiên Tuyết quát to tiếng, đồ bên trong túi nhựa tay trận rối loạn.

      ra khỏi phòng bệnh, Mục Thiên Dương phanh đóng cửa, rống giận với Thiên Tuyết: "Em muốn chết phải !"

      Thiên Tuyết hoảng sợ, lắp bắp trấn an: ", giọng chút, dọa đến Uyển Tình. . . . . ."

      Nhắc tới đến Uyển Tình, thần sắc Mục Thiên Dương liền dịu chút, chậm rãi hít mấy hơi, buông ra: " làm thủ tục xuất viện!"

      Thiên Tuyết nhìn : "Tiền đủ . . . . . ."

      " Em. . . . . ." Mục Thiên Dương cắn răng, lấy ví tiền ra ném qua, "Nhanh chút!"

      Thiên Tuyết đưa đồ ăn vặt cùng hoa quả cho : "Cầm cho Uyển Tình ăn."

      Mục Thiên Dương xacha theo này nọ vào, thấy Uyển Tình nhìn cửa chấn kinh, khỏi thu liễm thần sắc. Bước qua, xoa xoa tóc của : " trách em, đều là em ấy, hảo hảo thu thập em ấy."

      " quan hệ." Uyển Tình cười , cắn ống hút tiếp tục uống trà sữa.

      Mục Thiên Dương ngồi xuống, nhìn tờ báo bên cạnh, đưa tay mở ra.

      Uyển Tình vừa thấy, hỏi : " kết hôn với chị em?"

      liếc nhìn cái: "Tại sao biết được?"

      Uyển Tình dừng chút, : "Tôi chỉ là đoán."

      "Ừ." Mục Thiên Dương tiếp tục lật báo, cuối cùng đứng ở bản tin thương mại.

      Vài phút sau, Thiên Tuyết làm tốt thủ tục xuất viện, ba người rời khỏi bệnh viện. Trở lại biệt thự, là hai giờ hơn. Mục Thiên Dương ôm Uyển Tình trở về phòng: "Ngày mai xin phép buổi sáng, buổi chiều rồi học."

      Uyển Tình do dự chút gật đầu. tại trễ thế này, người lại bị thương, phỏng chừng sáng mai dậy nổi.

      Mục Thiên Dương xoay người xuống lầu, Thiên Tuyết ở trong phòng khách. vừa giận vừa bực bội lên lầu, cước đá văng ra cửa phòng . Thiên Tuyết hét to tiếng, trốn dưới chăn: "Em sai rồi em sai rồi, em cũng dám nữa!"

      Mục Thiên Dương xốc chăn lên, bứt lên, tự mình kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, bộ dáng thẩm vấn phạm nhân: " ! Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!"

      Thiên Tuyết thảm hề hề quỳ gối giường: " Em sai rồi mà. . . . . . Nhiều người như vậy đều nhảy xuống , em nào biết ấy cư nhiên đứng vững ——"

      Ánh mắt Mục Thiên Dương nghiêm khắc!

      bỗng nhiên ngừng thanh, lần nữa: "Là lỗi của em, lỗi của em, em nên tốt học học cái xấu, cư nhiên khuya khoắt muốn nhảy ra lên mạng! Mình coi như quên , cư nhiên còn mang theo Uyển Tình! Em sai rồi, em sai rồi, em về sau cũng dám nữa! Em tuyệt đối lại làm trái với nội quy trường học, chuyện gì có chút nguy hiểm cũng lại mang Uyển Tình cùng làm! tha thứ cho em , em chỉ là cảm thấy trường học rất buồn, muốn mang Uyển Tình giải sầu mà thôi. . . . . ."

      Mục Thiên Dương nghe đến đó, đột nhiên hỏi: " ấy ở trường học vui?"

      Thiên Tuyết thở dài: " gặp được , sao còn vui vẻ được đây!"

      "Em——" Mục Thiên Dương bị đạp trúng đau đớn, vọt lên, xem ra muốn động thủ.

      Thiên Tuyết thối lui, bị đâm vào đầu giường loảng xoảng tiếng.

      "Im lặng chút!" Mục Thiên Dương giận dữ.

      Thiên Tuyết vội vàng quỳ tốt, dám lại động.

      Mục Thiên Dương tới lui trong phòng vài vòng, cuối cùng hỏi: "Ở trường học ấy ở giường hay giường dưới?"

      " có giường dưới. . . . . ." Thiên Tuyết xong, bỗng nhiên cả kinh, " xong! Trường học giường cao như vậy, ấy sao được?"

      Mục Thiên Dương giận: "Còn phải em! Em thể an phận chút? muốn gọi họ em đóng gói em nhảy dù đến A Phú!"

      " Em sai rồi em sai rồi. . . . . ." Thiên Tuyết cúi đầu, giọng nhắc tới.

      "Ngày mai cho A Thành bên ngoài trường học thuê gian phòng ở, em cùng Uyển Tình chuyển qua, em chiếu cố ấy, làm tốt đến lúc thương thể hết!"

      "Em muốn chiếu cố thế nào?"

      " làm sao mà biết?" Mục Thiên Dương hung tợn , " chỉ xem kết quả, xem qua trình!"

      Thiên Tuyết cắn răng, thận trọng gật đầu: "Yên tâm ! Em nhất định chiếu cố , tuyệt mượn tay người khác! Người nào muốn cơ hội tới gần , bày ra nam sinh phong độ thân sĩ, em đều cưỡng chế bọn họ rời !"

      "Em, , sao?" Mục Thiên Dương vừa mới tới cửa, nghe thấy lời này lại ngừng lại.

      Thiên Tuyết : " Sở Thiệu lớp chúng em thích ấy! Vừa rồi là Sở Thiệu giúp em cùng nhau đưa bệnh viện. Bất quá yên tâm, Uyển Tình cũng để ý đến ! Về sau, em cũng giúp coi chừng! , liền tha thứ em lần này ! Cùng lắm khi lên đại học em cùng ấy học môt trường, môt chuyên ngành, môt lớp, tiếp tục giúp nhìn ấy, ngăn cản ong bướm này, miễn cho ấy bị người lừa !"

      " lo lắng." Mục Thiên Dương lạnh mặt .

      Thiên Tuyết nhảy xuống giường, tay kéo trở về, đóng cửa lại.

      "Tình là chuyện có đạo lý. Vạn nhất đầu óc vừa kéo, ai, làm sao bây giờ a? Em xem cho , tổng tốt chút."

      Mục Thiên Dương hít sâu hơi. Nếu ai. . . . . . Nếu ai. . . . . . có biện pháp tưởng tượng ai, nếu có làm sao? Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ? thấy có khả năng buông ra!

      muốn hảo hảo cưng chiều , , phải muốn thương tổn ! trăm ngàn cần ai, bằng . . . . . . trừ bỏ thương tổn , có biện pháp khác.

      Khách sạn suối nước nóng.

      Vào sáng sớm, Thải Nghiên mặc quần áo, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Chắc là phục vụ khách sạn? Thải Nghiên vừa mặc quần áo nửa, dứt khoát liền cởi nhanh, mặc vào áo choàng tắm đến mở cửa.

      Cánh cửa vừa mở ra, sửng sốt chút, muốn đóng kín nhanh.

      "Ôi chao, Đinh tiểu thư, em đây là làm sao?" Chu bộ trưởng để ở cánh cửa.

      "Ông muốn làm gì?" Thải Nghiên sợ tới mức cả người phát run.

      Chu bộ trưởng cười: "Tối hôm qua thấy Mục tổng vào gian phòng này, lúc ấy tiến lên quấy rầy tốt, tại muốn mời cùng nhau ăn điểm tâm."

      " ở đây!"

      "Đừng gạt ta." Chu bộ trưởng , giương giọng kêu lên, "Mục tổng ——"

      " !" Thải Nghiên vội la lên.

      Chu bộ trưởng tin: " có là có, em gấp cái gì? Chẳng lẽ em phản bội vụng trộm?"

      "Ông ——" mới vụng trộm! Nhìn thấy có thể gấp sao? từng như vậy với . . . . . .

      Chu bộ trưởng tin là : "Em đúng là vụng trộm! Sớm biết em là môt tiện nhân!" xong, liền bỗng nhiên đẩy cửa ra vào.

      Thải Nghiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cả người thấy sợ hãi, đành phải lo nhìn trước cửa, vội vàng gấp rút chạy qua.

      Chu bộ trưởng vòng quanh phòng cùng suối nước nóng phía sau vòng, nghi hoặc hỏi: "Tối hôm qua ràng thấy , làm sao có thể có?"

      " có việc gấp, tối hôm qua rồi!" Thải Nghiên kéo nhanh dục bào, "Đây là phòng của tôi, mời ra!"

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120: Bị ma quỷ ám ảnh

      Chu bộ trưởng nhịn được buồn cười: "Nếu ở, cũng có gian phu, em gấp cái gì?"

      "Còn phải ông ——" Thải Nghiên bỗng dưng im miệng, chỉ về phía ngoài cửa, "Chu bộ trưởng mời !"

      Chu bộ trưởng nghe xong lời vừa mới , ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến bên người : " cái gì? Vật , còn nhớ tư vị ngày đó sao?" xong liền ôm cổ .

      " làm sao?" Thải Nghiên kêu to, quyền đấm cước đá muốn tránh ra.

      Chu bộ trưởng đột nhiên cười ha ha, buông ra: " giỡn với em thôi. Yên tâm , chuyện lần trước là chuyện lần trước, còn sợ bị Mục Thiên Dương đối phó, nào dám lại làm em? Nếu Mục tổng có, trước!" xong, rời khỏi phòng. Hừ, nếu phải tối hôm qua bị thư ký kia của ép khô, khẳng định thu thập tốt!

      Thải Nghiên thở dài nhõm hơi, cũng dám lại lưu lại, nhanh chóng đổi tốt quần áo rời khỏi.

      -

      Uyển Tình cùng Thiên Tuyết thuê nhà trọ có thang máy ở phụ cận trường học, tiện ra vào, đến trường học chỉ cần vài phần phút.

      Mỗi sáng sớm, Thiên Tuyết liền mang theo Uyển Tình ra ngoài, ba bữa giải quyết ở căn tin, tan học giờ tự học tối lại trở về. đường trở về, Thiên Tuyết mua đồ ăn khuya, mà Uyển Tình cũng mua tờ báo hôm đó. Bất quá có đôi khi bán hết rồi, có!

      Thiên Tuyết nghi hoặc thế nào thích xem báo giấy, vài ngày sau rốt cục phát chân tướng —— lại thông đồng Đinh Thải Nghiên kia!

      "Xem ra mình cần cậu!" Thiên Tuyết vừa ăn đồ nướng vừa .

      "Vậy tốt nhất."

      Thiên Tuyết nghẹn chút: "Cậu hoàn toàn. . . . . . thương tâm sao?"

      "Tớ vì sao phải thương tâm?"

      "Bởi vì. . . . . ." Thiên Tuyết suy nghĩ chút , "Nếu cần cậu, nuôi cậu, cậu thể ăn sơn trân hải vị nữa, mặc hàng hiệu nữa! ở đâu đều có xe đưa đón!"

      " thích!" Uyển Tình lạnh lùng .

      Thiên Tuyết vỗ bàn: "Cậu sao lại như vậy? Cậu thích còn chú ý làm gì?"

      " có gì." Uyển Tình đẩy tờ báo ra, ăn miến của .

      Thiên Tuyết đảo tròng mắt, khi ngủ gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, kể lại chuyện vừa rồi.

      Mục Thiên Dương : "Nếu phải Đinh Thải Nghiên, ấy chú ý. ấy chỉ là sợ Đinh Thải Nghiên phát quan hệ của với ấy mà thôi, nếu Đinh Thải Nghiên phát ,
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 121: Hai valy lớn

      Hết tháng nghỉ trở về trường học, Uyển Tình tiến vào phòng ngủ, Thiên Tuyết liền với : "Chân cậu được rồi! Vậy mình cần chiếu cố cậu, phòng ở cũng cần thuê nữa, cậu nhanh thu thập quần áo trở về!"

      " tại?"

      "Bằng sao?" Bởi vì hai cái bạn cùng phòng đều ở đây, Thiên Tuyết thể biểu quá thân mật, khẩu khí rất trầm.

      "Được rồi." Uyển Tình thấy nhưng thể trách. Thiên Tuyết chính là như vậy, dáng vẻ hề bí mật với , trước mặt người khác vẫn bộ quen nhìn , nghĩ để ý bộ dáng của .

      Uyển Tình nghĩ, ấy có thể là để mất mặt à! Dù sao Đinh Uyển Tình sinh ra tốt, mọi người còn hàng hiệu người đều là có được do thủ đoạn bất chính!

      Hai người ra khỏi cổng trường, Thiên Tuyết nhìn chân : " tốt? có việc gì sao?" thanh này hàm chứa thân thiết chân .

      " bị thương sao." Uyển Tình .

      rất nhanh đến phòng thuê phía trước, ngoài ý muốn thấy Mục Thiên Dương. Uyển Tình theo bản năng nhìn về phía Thiên Tuyết, Thiên Tuyết che miệng cười: " ấy mua quần áo ho cậu, gọi cậu tới lấy! Dáng người chúng ta sai biệt lắm, đều là mình thử !"

      Mục Thiên Dương gọi điện thoại, giống như ở an bài công việc. Uyển Tình nhìn cái, giọng : "Tôi có quần áo. . . . . ." Tháng trước phải mới mua sao?

      "Ăn mặc theo mùa!" Thiên Tuyết trừng cái, "Cậu đừng biết tốt xấu, mình còn nhiều như vậy đó! Hừ hừ. . . . . ."

      "Có sai rồi." Mục Thiên Dương tắt điện thoại, lạnh lùng nhìn , "Hại Uyển Tình chống gậy vài cái tuần lễ, hẳn là món cũng mua cho em!"

      Thiên Tuyết vội vàng chân chó ( tâng bốc): "Đại ca đại nhân đại lượng, tiểu muội khắc ghi trong lòng!"

      " giúp Uyển Tình thu thập!"

      "Tuân mệnh!" Thiên Tuyết lôi kéo Uyển Tình vào phòng, giường đôi mười mấy cái gói to trang phục hàng hiệu.

      Thiên Tuyết lôi valy ở góc tường ra, bên trong hai trang phục hè của Uyển Tình. Thiên Tuyết liếc mắt cái nhìn thấy đường viền hoa, muốn lôi ra xem.

      "Đừng!" Uyển Tình tay lấy ren đè lại, "Cậu làm gì vậy?"

      "Tớ xem thôi, bộ dáng giống như thực khêu gợi." Khẳng định là nội y!

      "Chính là váy bình thường!"
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 122: Bao dưỡng



      " phải bị bao dưỡng mới là lạ!" Đây là thanh Đỗ Thiến.

      "Đúng vậy, nhà bọn họ bình thường, căn bản mua nổi loại xe này!" bạn học khác , "Nếu bên kia mẹ có bối cảnh lợi hại như vậy, ba ly hôn sao?"

      Uyển Tình nghe xong, bỗng nhiên trừng lớn mắt, cảm thấy thấy cả người lạnh giá từ lòng bàn chân bốc lên. Các gì? sao?

      "Tớ gọi người điều tra qua Đinh Chí Cương." Đỗ Thiến , " danh nghĩ căn bản có hai chiếc xe đó! Tiền tiêu vặt Đinh Thải Nghiên tháng chỉ có hai ba vạn mà thôi, ta chung quy có nhiều hơn đâu? Hai ba vạn, ở đâu mua được nhiều quần áo tốt như vậy! Xe đưa đón đều điều tra được lai lịch, phỏng chừng phú hào bao dưỡng phải dạng vừa, chính là lão đại hắc đạo, bằng chính là nhân vật mẫn cảm gì. . . . . ."

      Uyển Tình thở hốc vì kinh ngạc, cả người vô lực tựa vào tường, sắc mặt trắng bệch.

      Thiên Tuyết cước đá văng cửa, rống to: "Các người loạn gì đó? Có tố chất hay ? Người ta phải là xinh đẹp như các người, ôn nhu như các người, mang thân phận cao quý như các người chỉ thêm thông tình đạt lý thiện lương am hiểu ý người, còn có mỗi lần thi đều đứng trước ba, sao đến nỗi ghen tị như vậy?"

      Mọi người đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo bị mắng sững sờ tập thể, tất cả đều phản ứng kịp.

      Tốt trận, Đỗ Thiến mới : " phát điên cái gì? Lại chưa !"

      "Chưa tôi làm sao vậy? Tôi đây thấy chuyện bất bình!"

      "Bệnh thần kinh!" Đỗ Thiến đẩy ra ra ngoài, thấy Uyển Tình đứng ở bên ngoài, lại hoảng sợ. Cho dù để vào mắt, nhưng sau lưng người ta như vậy còn bị người ta nghe thấy được, luôn luôn chút được tự nhiên. Huống hồ, bối cảnh Đinh Uyển Tình này còn biết ở nơi nào, vạn nhất đắc tội nổi làm sao bây giờ?

      Đỗ Thiến giật giật miệng, thấy Uyển Tình phản ứng, lo lắng liền tăng lên. Vừa muốn tránh ra, đột nhiên quay đầu, cười lạnh tiếng: "Mục Thiên Tuyết, thấy chuyện bất bình gì? Mục gia các người phải người hảo tâm, nếu Mục thị phát triển có lớn như vậy sao? Nếu Đinh Uyển Tình ở trong này, ta phỏng chừng cùng chúng ta ta ! Hừ, lợi hại, biết giả bộ làm người tốt!"

      " bậy bạ gì đó!" Thiên Tuyết rống to.

      Những người khác nghe Uyển Tình ở bên ngoài, sắc mặt kinh hãi, tất cả đều chạy. Uyển Tình vào phòng ngủ, trừ bỏ Thiên Tuyết, cũng chỉ còn lại hai người bạn cùng phòng. Hai người bạn cùng phòng ân hận: "Thực xin lỗi. . . . . . Đây là Đỗ Thiến khơi mào, chúng ta. . . . . . Chúng ta lên phòng học!"

      Còn có 10 phút mà bắt đầu tự học muộn, bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng đóng cửa, phỏng chừng tầng lầu đều sai biệt lắm .

      Thiên Tuyết nhìn về phía Uyển Tình: "Cậu. . . . . ."

      "Cám ơn!" Uyển Tình còn .

      Thiên Tuyết có chút được tự nhiên, xoay đầu : "Mình cũng phải vì cậu! Mình là vì mình! có gì bất ngờ xảy ra, cùng chị cậu đính hôn, mình cũng muốn truyền ra tin tức phản cảm! Bao dưỡng học sinh trung học? Cậu là vị thành niên, cấu thành tội cường gia, phải ngồi tù!” Thiên Tuyết xong, lập tức cảnh cáo “Này! cho cậu tố cáo !”

      Uyển Tình tại hề có cảm giác với , nhưng đừng bị chút liền đem lên tòa án!

      “Yên tâm, tớ ...” Uyển Tình thào .

      Thiên Tuyết còn muốn cái gì, đột nhiên phát thích hợp. Ánh mắt trống rỗng, biểu tình dại ra, giống như muốn hỏng mất.

      “Uyển Tình, cậu sao chứ?”

      có việc gì...” Uyển Tình lắc đầu, đột nhiên khóc nấc lên.

      “Cậu cậu cậu...” Thiên Tuyết nóng nảy. Ai cái nàng ngu ngốc, mặt mũi tốt làm gì? Những người đo như vậy, Uyển Tình đủ khó chịu, cư nhiên còn làm cho nặng thêm! Nếu như bị biết liền nguy rồi!

      “Ô ô...”

      “Uyển Tình cậu đừng khóc, thực xin lỗi, mình nên như vậy, kỳ mình ...”

      có việc gì” Uyển Tình lắc đầu, lau khô nước mắt cười, nhưng cười đến thực bi thương, “Tớ làm đều làm nên sợ người khác . Câu kia thế nào? làm ..., lại muốn đứng...”

      “Uyển Tình!” Thiên Tuyết hét lên tiếng, bổ nhào qua ôm lấy phải nhu vậy! phải như vậy... mình đối với cậu phải như vậy. Cậu tin mình, sớm hay muộn có ngày, tất cả mọi người hâm mộ cậu!”

      Uyển Tình khóc rất thương tâm, căn bản nghe vào lời của . Thống khổ khóc 5 phút, Uyển Tình đẩy ra: “Nên học ...”

      đường đến phòng học, vừa vừa lau nước mắt, nhưng đồng thời lại nhịn được muốn bỏ . vào phòng học, rốt cuộc dừng khó, nhưng hốc mắt hồng hồng, ai đều biết khóc.

      Lần trước khi bị thương, Thiên Tuyết vì tiện nghi chiếu côc , cùng đổi thành nhồi cùng bàn. Hai người ngồi xuống, Sở Thiệu ngồi ở đằng sau liền hỏi: “Đinh Uyển Tình cậu làm sao vậy?”

      Uyển Tình đương nhiên để ý hăn, đành phải hỏi Thiên Tuyết. Thiên Tuyết trừng cái: “Cậu đừng xen vào việc của người khác!”

      “Tớ quan tâm bạn học!” Sở Thiệu rút ra quyển tư liệu tiếng , vừa lật vừa , “Hai người các người tình nhiều! Trong chốc lát giống địch nhân, trong chốc lát lại như hình với bóng, biết còn tưởng các người là đông tính...”

      Trạch nam cũng có bát quái a! Tuy rằng Đinh Uyển Tình gần đây, bắt đầu thích . Nhưng Mục Thiên Tuyết ở trường học lâu như vậy, người thích ngày càng nhiều a!

      Trước kia Mục Thiên Tuyết, có sắc mặt hòa nhã với ai? Có thể , đều ôn hòa với tất cả mọi người, nhưng có vẻ tốt với ai. Đinh Uyển Tinh này là đặc thù bên trong đặc thù, thái độ Mục Thiên Tuyết đối với rất ưu đãi! Ban đầu còn có chút địch ý, tại, hoàn toàn chính là tư thế gà mái hộ con gà con!

      Cho nên, sau khi trạch nam bát quái ra cái kết luận làm cho người ta hộc máu... hai người các đôi!

      “Sở Thiệu cậu bừa sao?” Thiên Tuyết giận dữ, tay cầm sách bàn vừa nhấc lên, bùm bùm đánh qua.

      Sở Thiệu lập tức ngồi yên, từ ghế té ngã, thuận tay kéo theo người còn đọc sách cùng bàn đụng ngã. Ngồi cùng bàn rất dũng cảm, lập tức đè xuống đất, hai lời, lập tức vung nắm đấm ngay lập tức.

      “Dừng tay! cần đánh!” Sở Thiệu kêu to

      Phía trước Thiên Tuyết cũng cầm sách dùng sức đánh , cả lớp ồ lên, đều giúp người đánh cố lên.

      “Các người làm gì vậy?” tiếng hét truyền đến thầy giáo đến đây.

      Thiên Tuyết ném sách, quay đầu : “ có việc gì, em đánh ruồi bọ” xong tao nhã ngồi xuống.

      “ĐỪng đánh, đừng đánh...” Sở Thiệu còn ở phía dưới kêu, người ngồi cùng bàn còn có ngừng.

      Thầy giáo vội vàng tới, vội kéo nữ sinh đánh người ra: “Tốt lắm tốt lắm, sao lại thế này?”

      Nữ sinh vịn tốt ghế ngồi xuống, đỡ gọng kính lên sống mũi, cầm lấy bút làm bài, giống như cái gì cũng chưa phát sinh.

      Nghe nữ sinh này có chứng tự bế, hơn hai năm, bạn học cả lớp cũng chưa nghe thấy chuyện nhiều, thầy giáo chỉ có thể buông tha hỏi , ngược lại hỏi Sở Thiệu “Sao lại thế này?”

      có việc gì...” Sở Thiệu cúi đầu, cái trán có hơi xanh tím. Ta dựa vào! Chứng tự bế có khuynh hướng bạo lực sao?

      Đâug có việc gì, thầy giáo cũng có cách nào khác, chỉ có thể thở dài. Xoay người, phát ánh mắt của Uyển Tình đỏ rực: “Đinh Uyển Tình, trò sao chứ?”

      Uyển Tình lắc đầu: “ có việc gì...”

      “...” Thầy giáo buồn bực! Các người có chuyện gì, ta còn có thể có chuyện à? Mặc kệ các người!
      Last edited by a moderator: 22/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :