1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 138: Ai mà biết chúng ta động phòng chứ !


      Phong Linh rùng mình, Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng như vậy khiến nàng sợ hãi.

      “Rầm!”

      Dạ Hồng Thiên giận đến mức vỗ mạnh xuống bàn, “Đến lời của trẫm mà các ngươi cũng thèm nghe sao?!”

      Dạ Dập Tuyên vội la lên, “Vương huynh, các đại thần nhìn đó! Mau về thôi !”

      Phong Linh vội vàng nháy mắt ra hiệu với Bảo Bảo. Bảo Bảo uể oải gật đầu cái, nhưng vừa ngẩng mặt lên bày ra vẻ ngây thơ hồn nhiên, vỗ tay, vui mừng , “Các thúc thúc đùa vui nha, thú vị hơn các a di kia múa nhiều, các thúc thúc thiệt thông minh, có thể nghĩ ra trò này để chọc mọi người vui vẻ!”

      Dạ Dập Tuyên kịp phản ứng, cười theo, “A, đúng vậy, để có màn này chúc thọ hoàng hậu, chúng ta luyện mất mấy ngày đó.” Dạ Dập Tuyên nhân cơ hội đến chắn giữa hai người, “Đặc biệt phải tập biểu cảm đối địch cho giống khiến hai vương huynh mệt muốn chết luôn.”

      Phong Linh đảo mắt, lập tức cười , “Hoàng thượng, đây là màn biểu diễn thái tử điện hạ đặc biệt chuẩn bị vì hoàng hậu nương nương ạ.”

      Nhất thời, mọi người ồ lên.

      ra là diễn thôi, các vương gia tài năng!”

      tệ, tệ, suýt chút nữa bị lừa rồi!”

      “Ha ha, hay, hay!”

      Diêu Ngọc thấy khí giương cung bạt kiếm giữa hai người bị cho là diễn, khí giằng co bỗng lập tức náo nhiệt lên, tức đến mức cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi , “Món quà này, đặc biệt quá!!”

      Dạ Hồng Thiên đương nhiên biết bọn Phong Linh giúp hai người kia tìm lối thoát, bớt giận, ngồi xuống, ngụ ý : “Quà tặng mới lạ,tất nhiên xấu, nhưng lạ chút được rồi.”

      “Vâng vâng, phụ hoàng rất đúng ạ.” Dạ Dập Tuyên kéo tay Dạ Vô Hàm, “!”

      Dạ Vô Hàm nhăn chặt mày, nhìn Phong Linh, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn , nhưng bây giờ có cơ hội .

      Phong Linh nháy mắt ra hiệu với Dạ Vô Hàm. Dạ Vô Hàm khẽ cắn răng, đột nhiên xoay người, trở về chỗ ngồi. Phong Linh trở lại bên cạnh Thần Hoàng, kéo ngồi xuống, “Dạ Tàn Nguyệt, người đừng có qúa đáng!!”

      Lúc này, nhạc lại vang lên, các cung nữ bắt đầu bưng thức ăn lên điện. Trải qua việc vừa rồi, các đại thần đều thả lỏng, mời rượu lẫn nhau, giọng đùa.

      “Sao, đau lòng vì ?” Thần Hoàng cười lạnh, xoa gò má bị đánh, sau đó tự rót ly rượu cho mình, nhàng đặt bên môi......

      Diêu Ngọc trợn to hai mắt, chăm chú nhìn Dạ Tàn Nguyệt, thấy ly rượu càng ngày càng gần môi , càng ngày càng gần, hai tay Diêu Ngọc bất giác siết chặt.

      Phong Linh tức giận giật lấy ly rượu trong tay Thần Hoàng, “Này, phải chúng ta nên chuyện cho ràng sao?”

      Diêu Ngọc thấy ly rượu bị Phong Linh đoạt , giận đến mức thiếu chút nữa đập bàn, Phong Tam Nương đáng chết, luôn luôn chen ngang vào thời điểm quan trọng nhất!

      Thần Hoàng nghiêng người sang, nhìn nàng, “Chúng ta có chuyện cần sao? Ta là thái tử, nàng là thái tử phi, Bảo Bảo là nhi tử của chúng ta, hết chuyện!!”

      “Căn bản ta muốn làm thái tử phi !” Phong Linh nhìn , nghiêm túc , “Ta nghe lão , có người tiên đoán ta có tướng làm hoàng hậu, ta biết người cổ đại các ngươi rất mê tín, chắc chắn tin điều này! Cho nên, ngươi mới cưới ta, đơn giản là để có được điềm tốt lên làm hoàng đế mà thôi. Nhưng ta cho ngươi biết, ta có tướng hoàng hậu gì hết! Ta có bản lãnh giúp người làm hoàng đế, cũng thích bị các ngươi kéo vào vòng giành tới giành lui !”

      Thần Hoàng liếc nàng, “Ai ta cưới nàng là vì muốn làm hoàng đế?”

      “Chẳng lẽ ngươi nghĩ tới chuyện đó?”

      “Ít nhất, ta nghĩ vậy.”

      “Thôi , vậy ngươi vì các gì? Ngươi ngàn vạn đừng là vì thích ta gì gì đó nha, đường đường thái tử điện hạ, thích nữ nhân có con ?”

      “Tại sao ?” Thần Hoàng lại gần nàng, “Ta sớm với nàng, ta có sở thích khác người!”

      Phong Linh thoáng thấy vẻ mặt căng thẳng của Dạ Vô Hàm, vội vàng né xa ra, giọng , “Rất xin lỗi, ta thích ngươi ! Ép buộc có hạnh phúc, ngươi càng ép buộc chỉ làm cho ta càng chán ghét ngươi mà thôi !”

      “Chán ghét ?” Thần Hoàng siết chặt ly rượu bàn, bưng lên, nở nụ cười câu hồn. liếc mắt về phía Diêu Ngọc, nhàng đưa ly đến bên môi, “Nếu như vậy đủ để nàng chán ghét, vậy kế tiếp nàng nên chuẩn bị tâm lý tốt, bởi vì........ Rất nhanh thôi nàng cảm thấy căm hận.”

      xong, ngửa đầu, uống hết ly rượu.

      Diêu Ngọc thấy Thần Hoàng uống hết ly rượu, rốt cuộc yên tâm, nụ cười cũng chói mắt hơn. Dạ Mặc Cảnh thấy nụ cười của Diêu Ngọc, quá hiểu Diêu Ngọc nên biết ngay nụ cười ấy có ý nghĩa gì. Diêu Ngọc vui sướng đá lông nheo với Dạ Mặc Cảnh, chẳng mấy chốc, chướng ngại giữa bọn họ lại mất bớt cái.

      Phong Linh nghe hiểu ý của , chuẩn bị thực tiết mục chuyện đêm khuya với .

      “Vương huynh, mời huynh !”

      Đối diện, Dạ Dập Tuyên mượn cơ hội kính rượu Dạ Vô Hàm, , “Tiệc gần kết thúc rồi, đến lúc thả Tàng Tâm từ trong pho tượng ra, để nàng ta cải trang thành Tam Nương. Chốc lát, chỉ cần dẫn Tam Nương ra, sau đó giấu Tam Nương vào trong pho tượng kia, để Tàng Tâm vào vậy là xong!”

      Dạ Vô Hàm uống ngụm rượu, khẽ gật đầu, người sau hiểu ý, lặng lẽ rời .

      Phong Linh khô cả họng, cầm bình rượu lên định rót cho mình ly, ai ngờ, còn chưa bưng lên, bị Thần Hoàng đoạt mất, cầm lên uống sạch.

      “Này ! Ly này là của ta ! Ngươi khôngbiết tự rót à?!”

      Thần Hoàng híp mắt, khóe miệng cong cong, sinh ra loại mê hoặc mà nếu trúng chiêu tuyệt đối là vết thương trí mạng.

      “Rượu trong hoàng cung, phải ai cũng uống được.”

      Phong Linh nổi giận, “Thái tử giỏi lắm sao, ngươi đừng có mà xem thường người quá đáng, uống uống ! Ai thèm !”

      Thần Hoàng cười cười, quay đầu, nhìn về phía Dạ Hồng Thiên, đứng lên, quy củ , “Phụ hoàng, ngài hạ chỉ ban hôn cho nhi thần, lúc nào nhi thần thành hôn mới có thể thành hôn ạ, cái đó........ Nhi thần và thái tử phi viên phòng, chừng trong bụng nàng có tiểu hoàng tôn của ngài rồi đó!”

      Quần thần cố nén cười, thái tử tuấn mỹ nhìn chẳng khác gì người bình thường, ngờ lại là kẻ ngốc ! Loại chuyện riêng tư thế này cũng biết kiêng dè.

      Phong Linh kêu lên, “Ngài bậy gì đó!”

      Thần Hoàng cúi đầu, cười “Thái tử phi, nàng chớ xấu hổ, trong hoàng cung ai mà biết đêm đó chúng ta động phòng chứ!”
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Đầu ơi đầu, ta muốn ngươi rời khỏi ta.

      “Ta mới có!”.

      Phong Linh chỉ hận thể đứng lên tố cáo tất cả những tội ác của , rằng chỉ giả ngu mà thôi thực tế là thủ lĩnh hắc đạo nổi danh giang hồ.

      Thần Hoàng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, vào tai nàng, “Nàng muốn ta tức sùi bọt mép vì hồng nhan à? Vậy cứ ngồi than oan uổng mấy giờ nữa ”.

      “Ngươi ――”. Phong Linh giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng vội vàng nhìn về phía Dạ Vô Hàm, người đó lại phản ứng nhiều nhưng gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kết thành băng, nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng.

      “Khụ..........”. Dạ Hồng Thiên ho mấy cái như cảnh cáo, . “Ngày 12 tháng này là ngày tốt, làm vào ngày đó ”.

      “Ha ha, cảm ơn phụ hoàng”. Thần Hoàng cười tủm tỉm kéo Phong Linh ngồi xuống.

      “Chúc mừng thái tử, chúc mừng thái tử”. Ở dưới vang lên tiếng chúc mừng.

      “Phụ hoàng”. Đột nhiên Dạ Vô Hàm đứng lên, Phong Linh cảm thấy căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm vào .

      “Chân của nhi thần vẫn bị thương hoạt động linh hoạt được, nhi thần muốn nghỉ ngơi trong khoảng thời gian cho nên chiến loạn ở Tây Vực nhi thần thể quản được. Về chuyện tu bổ kênh mương và đê điều phụ hoàng cũng giao cho người khác . Nhi thần chỉ muốn câu, quốc khố đủ, nếu như làm chậm vụ xuân chiến bên kia chúng ta cũng bị chặn lại. Vẫn mong phụ hoàng tìm lương thần đốc thúc chuyện này”.

      Nhất thời đại điện yên tĩnh, trước mặt mọi người mà Hàm Vương rũ bỏ trách nhiệm, ràng là tạo vấn đề khó khăn cho Hoàng đế, cả ngày lẫn đêm ông ấy đều nghe giảng đạo, bao lâu rồi ông ấy để ý đến vấn đề triều chính? Đâu biết được ở đâu đào kênh, đê ở đâu phải tu bổ?

      Phong Linh khẩn trương nhìn , nàng biết người này cực kỳ tức giận, vứt hết trọng trách của mình . Thần Hoàng khẽ khép mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười, nhìn rất quỷ quyệt nhưng lại rất mê người. nhàng nhướn mày, ngước mắt lên và vẫy vẫy tay với Bảo Bảo. Bảo Bảo ngồi bên cạnh Dạ Hồng Thiên chịu được, vội vàng thừa dịp mọi người đều nhìn Dạ Vô Hàm lặng lẽ xuống ngồi bên cạnh Thần Hoàng.

      “Tiểu tử, nếu như làm minh chủ võ lâm mà biết võ công có ai phục cháu đâu”.

      Đây chính là điều mà Bảo Bảo lo lắng nhất, nó nhíu mày, cái miệng nhắn chu lên, “Vậy cháu phải làm gì bây giờ? Bây giờ cháu bận rộn như vậy làm sao có thời gian để bế quan tu luyện chứ?”.

      gõ đầu thằng bé cái. “Cháu là đứa trẻ thành tình à? Còn bế quan tu luyện nữa”. xong, móc người ống trúc , ném cho Bảo Bảo. “Đây là tuyệt học cả đời mà sư phụ ta để lại, cái này cho cháu”.

      ? là thúc cho cháu? Có ?”. Bảo Bảo hưng phấn, nếu phải bây giờ phải lúc nhảy dựng lên hét to rồi. Nhưng mà nó tỉnh táo lại, nghi ngờ nhìn Thần Hoàng. “Thúc có điều kiện, phải ?”.

      Thần Hoàng tán thưởng vỗ vỗ nó. “Có việc mà ta muốn cháu làm”.

      Hai người thầm to hồi, sắc mặt Bảo Bảo biến hóa rất nhiều, cuối cùng nó nhìn đồ trong tay nó, cắn răng cái, gật đầu. “Đồng ý!”.

      Phong Linh ngồi bên cạnh, căng tai lên nghe nhưng vẫn nghe được gì. “Hai người gì thế? Bảo Bảo?”.

      “Nương, việc của nam nhân, nữ nhân được vào”.

      “Tiểu tử thối!”.

      Dạ Hoằng Thiên ngồi đó gì, ông nheo mắt nhìn Dạ Vô Hàm. Dạ Vô Hàm vẫn quyết tâm, chắp tay. “Mong rằng phụ hoàng thành toàn”. Thấy phụ hoàng vẫn nhìn chằm chằm mình mỉm cười. “Nếu phụ hoàng có thể giao những việc này cho Cảnh Vương thúc. Ngài ấy phụ tá triều chính nhiều năm, nhi thần tin tưởng rằng Vương thúc xử lý mọi việc thỏa đáng”.

      Mọi người giật mình, ai chẳng biết Cảnh Vương và Hàm Vương là hai người đối đầu, bây giờ Hàm Vương muốn quản chuyện gì nữa mà còn tiến cử đối thủ tiếp quản? Chẳng lẽ hiểu quền lực của Cảnh Vương càng lớn càng dễ..........

      Bằng lương tâm bọn họ là người gió chiều nào theo chiều đó nhưng mà trong đáy lòng bọn họ vẫn hi vọng người thắng cuối cùng là Hàm Vương.

      Sắc mặt Dạ Hoằng Thiên dần trở nên khó coi, Diêu Ngọc bên cạnh lại hồi hộp. “Hoàng thượng, thực là vết thương của Hàm Vương hề đâu, để cho nghỉ ngơi vài ngày, những việc ở bên cương Tây Vực hay đê điều cứ giao cho Cảnh Vương là được rồi”.

      Dạ Mặc Cảnh lại hề vui mừng như vậy, trừng mắt nhìn Diêu Ngọc ý bảo nàng cần giúp . ngu đến mức tin tưởng Dạ Vô Hàm muốn lui về nghỉ ngơi, biết tên này mưu gì! nghĩ là ta lợi dụng để chờ thời cơ hành động! Hơn nữa chuyện đánh giặc phải là thế mạnh của , còn việc tu bổ đê điều, ta chưa từng tiếp nhận qua mà ném toàn bộ cho , nếu như xử lý cẩn thận biến khéo thành vụng, là người bị chỉ trích.

      Chiêu này của Dạ Vô Hàm ngoan độc! Lại có thể tay đập nồi tay dìm thuyền làm cho trở tay kịp!

      cũng ngồi yên nữa mà đứng dậy, “Hoàng thượng, thương thế của Hàm Vương như vậy tất nhiên là cần thời gian tĩnh dưỡng nhưng triều đình chúng ta thể thiếu hụt nhân tài như vậy cho nên thần đệ đề nghị Vương huynh chuẩn cho Hàm Vương được nghỉ ngơi tại phủ và nghị cũng ở phủ, cần thiết phải vào triều như vậy ảnh hưởng đến Hàm Vương dưỡng thương, cũng trở ngại công việc triều chính. Ý hoàng thượng thế nào?”.

      nghĩ trong lòng, chờ đến khi Dạ Vô Hàm giải quyết xong những vấn đề khó nhảy vào cũng muộn.

      Dạ Hoằng Thiên gật đầu, vừa định Dạ Vô Hàm lại đứng lên. “Đa tạ ý tốt của Cảnh Vương thúc, nhưng mà cháu thích công và tư lẫn lộn”. ngẩng đầu, nở nụ cười. “Phụ hoàng, ngài thế nào?”. ràng là tạo áp lực cho Dạ Hoằng Thiên, vẻ mặt ông rất căng thẳng. Đúng lúc này giọng non nớt vang lên. “Hoàng gia gia, phải là mang binh đánh giặc thôi sao, con cũng làm được”.

      câu kích thích tất cả mọi người.

      “Bảo Bảo!!”. Phong Linh vội nhào tới che miệng của con, với mọi người xung quanh kinh ngạc và khiếp sợ. “Chỉ là lời lung tung của đứa bé, xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục ”.

      Dạ Vô Hàm nhíu mày, ánh mắt nhìn vào Thần Hoàng, Thần Hoàng nở nụ cười khát máu, bộ dạng như bày mưu tính kế, khiến Dạ Vô Hàm có thể khẳng định được suy nghĩ của mình.

      Diêu Ngọc quát lên trước tiên. “Phong Tam Nương, ngươi quản giáo con trai ngươi kiểu gì thế hả? Lời biết trời cao đất dày này cũng dám ? Là do thường ngày ngươi làm mẹ cũng quá cuồng vọng tự đại phải ? là thượng bất chính hạ tất loạn (= mà bậy bạ dưới loạn)!”.

      Dạ Hoằng Thiên xoay người nhìn Bảo Bảo, ánh mắt lại di chuyển nhìn Thần Hoàng, sau đó ông lại hỏi. “Thần nhi, con còn như vậy có chắc chắn ?”.

      Bảo Bảo ngăn bàn tay của nương nó. “Tất nhiên!”.

      Phong Linh cũng có ý nghĩ muốn chết rồi, nàng xấu số mà, tiểu tử này sinh ra là để làm nàng tức chết.

      ngờ Dạ Hoằng Thiên gật đầu cái, “Được rồi, trẫm chính thức phong con là Hoàng trưởng tôn, từ bây giờ con tiếp nhận công vụ của Hàm Vương thúc thúc”.

      Từ đầu đến cuối ánh mắt Dạ Vô Hàm đều dừng người Thần Hoàng, mặc kệ Hoàng thượng ra quyết định thế nào hình như đều ngoài ý nghĩ của .

      “Cái gì?”. Mọi người cả kinh, vội vàng quỳ xuống . “Hoàng thượng, quốc chẳng lẽ là trò đùa sao, chuyện này vạn lần thể, mong rằng hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra!”.

      Diêu Ngọc cũng gấp gáp. “Hoàng thượng, nó chỉ là đứa bé, nó biết cái gì mà có thể xử lý những việc quốc gia đại quan trọng như vậy?”.

      Phong Linh thà sờ sờ cổ, đầu ơi đầu, lâu nữa chúng ta phải tách ra rồi, ta nỡ rời xa ngươi………..
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: Cơ hội duy nhất.

      “Hoàng gia gia, ngài cứ yên tâm !”.

      Bảo Bảo vỗ ngực đảm bảo.

      Thần Hoàng nhếch môi lên nhưng trong lồng ngực ngừng trào lên cảm giác ngai ngái cũng nhắc nhở , nhất định phải nắm chặt thời gian của mình.

      thầm vận công, cố đè xuống chất độc kêu gào trong cơ thể, đứng dậy, bưng bầu rượu bàn tời trước. “Nhi thần nhờ phụ hoàng và hoàng hậu nương nương chăm sóc lâu như vậy, nhi thần luôn luôn cảm kích trong tâm, hôm nay là sinh nhật của hoàng hậu, nhi thần kính hoàng hậu nương nương ly!”.

      xong, sai người lấy cái ly tới, rót rượu vào rồi lên phía trước, đưa cho hoàng hậu, cười tiếng. “Hoàng hậu, xin mời”.

      Diêu Ngọc thấy mời rượu bàn của mặt trắng bệch, môi cũng run rẩy. “Bổn cung, bổn cung ngà ngà say, thể uống rượu được nữa rồi, ý của thái tử bổn cung xin nhận”.

      “Hoàng hậu xem thường ta sao? Chẳng lẽ ngài cũng như người khác, cho rằng ta là kẻ ngu?”. Thần Hoàng đứng trước mặt nàng ta, ánh mắt lạnh như đao, mỗi chữ ra Diêu Ngọc đều cảm thấy nồng nặc sát khí.

      “Thái tử điện hạ hiểu lầm rồi, bổn cung có ý này, chỉ là.......”. Nàng ta quýnh lên, vội vàng nghiêng đầu làm nũng với Dạ Hoằng Thiên. “Hoàng thượng, thần thiếp thể uống thêm”.

      Ai ngời Dạ Hoằng Thiên từ trước đến nay luôn sủng ái nàng, mọi việc đều tùy nàng ta lại mở miệng giọng . “Ở trước mặt bách quan, con trai mời rượu, sao nàng lại có thể uống?”.

      “Hoàng thượng!”. Diêu Ngọc luống cuống, nhìn ly rượu kia, ánh mắt nàng lại tìm Dạ Mặc Cảnh nhưng mà hề nhìn về phía này, giống như rất mệt, tay dựa đầu, hai mắt nhắm lại.

      Diêu Ngọc vừa hận lại vừa thất vọng, lúc này nàng ta mới hiểu được, cái gì mà tình chứ, nàng ta chỉ là công cụ của Dạ Mặc Cảnh mà thôi!

      “Hoàng hậu, xin mời”.

      Ly rượu lại được đẩy ra trước mặt nàng ta, các đại thần đều tò mò nhìn chằm chằm về phía này. Khó hiểu, chỉ ly rượu thôi mà, uống là xong, tại sao hoàng hậu nương nương lại như nương lần đầu lên kiệu hoa vậy, ngượng ngùng chịu uống… làm kiêu quá.

      Phong Linh cũng nhìn chằm chằm vào đó, nàng cảm giác đơn giản như vậy, mỗi chuyện mà Thần Hoàng làm đều có mục đích!

      Dạ Vô Hàm thờ ơ lạnh nhạt, sớm đoán được dụng ý của ta. Nhưng mà bây giờ những thứ này đều phải trọng điểm của , chờ thời cơ.

      Diêu Ngọc biết mình tránh được, ngước mắt lên nhìn Thần Hoàng, giọng hỏi. “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào, ?”.

      Thần Hoàng kéo môi, nụ cười lãnh mị, “Ta muốn bản ‘tăng phổ’ kia”.

      Diêu Ngọc trợn to hai mắt, thể tin được nhìn chằm chằm. “Ngươi….. ngươi……….”.

      sai! Ngươi đoán đều đúng cả! Ta biết hết!”. Con mắt lạnh lẽo, gương mặt giống như Satan khát máu. “Hoàng hậu nương nương, ngươi lòng vì nam nhân quan tâm đến sống chết của ngươi!”.

      Lời của đụng vào chỗ yếu của Diêu Ngọc.

      “A, có chuyện gì xảy ra thế?”.

      Phía dưới dần dần nổi lên những tiếng nghị luận nhưng Dạ Hoằng Thiên vẫn bình tĩnh tự nhiên ngồi ở đó, căn bản hề có ý nhúng tay vào.

      khắc kia, Diêu Ngọc hiểu được toàn bộ.

      Nàng tự giễu cười tiếng, lắc đầu cái, lúc sau, nàng hít sâu hơi, bưng ly rượu kia lên, uống cạn sạch.

      Dạ Hoằng Thiên nhăn mày lại, rũ mắt xuống lên tiếng.

      Thần Hoàng sợ run lên, ngờ nữ nhân này lại lựa chọn………

      Diêu Ngọc đặt ly xuống bàn, đứng dậy. “Bổn cung cảm thấy khỏe, nghỉ trước, chư vị tiếp tục”. Xoay người xuống bậc thang. Lúc ngang qua Dạ Mặc Cảnh nàng ta chậm lại, cúi đầu. “Cho dù ngươi đối với ta như thế nào ta đều bán đứng ngươi. Bởi vì, cõi đời này, có nữ nhân nào ngươi hơn ta……….”.

      Bóng dáng của nàng biến mất trong lối

      Dạ Mặc Cảnh nhắm chặt mắt lại, khóe mắt rơi xuống giọt lệ.

      lúc sau, mở mắt ra, nơi đó lại khôi phục như trước.

      biết, nàng làm vậy.

      Thần Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu. “Nữ nhân a……….”.

      Khi xoay người lại, đột nhiên cả người lảo đảo, thân thể ngã xuống.

      “Thái tử!”. Mọi người kêu lên, thái giám vội vàng tiến lên đỡ dậy, dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng Thần Hoàng ……….

      Phong Linh cùng Bảo Bảo đứng lên, ngờ được nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt. Dạ Hoằng Thiên bận rộn sai khiến. “Ngự y! Ngự y!”.

      Ngự Y vội vàng tới bắt mạch cho Thần Hoàng. Chỉ thấy sắc mặt nặng nề, cả kinh . “thái tử trúng độc!”.

      “Cái gì? Trúng độc?”. Các đại thần cũng vây quanh thành vòng tròng, đại điện loạn cả lên.

      Đúng lúc này tay Phong Linh đột nhiên bị người nắm lấy, quay đầu lại. “Dạ Vô Hàm?”.

      Dạ Vô Hàm khép chặt chân mày, hạ thấp giọng. “ theo ta! Ta sắp xếp xong xuôi tất cả rồi!”.

      “Nhưng thái tử, ……….”. Phong Linh nguyện ý cùng nhưng mà cái này phải làm sau, Thần Hoàng biết vì sao lại trúng độc, nàng vào lúc này có phải là rất trượng nghĩa ? thế nào người ta cũng từng đến thiên lao cứu nàng.

      Dạ Vô Hàm nắm chặt tay thêm, gần sát với nàng . “Bây giờ mà nàng có cơ hội xuất cung rồi!”.

      Bốn phía càng ngày càng loạn, cấm quân cũng xông vào trong điện, có người lo lắng mình trúng độc, có đại thần đứng đó niệm “A di đà phật”, còn có người cứ ầm ĩ hết lên, sợ rằng có người biết mình vô tội.

      Xuyên qua khe hở, Phong Linh thấy mặt Thần Hoàng tái nhợt nhưng ánh mắt của lại tràn đầy tình cảm. rất ràng nhưng việc bên này, sớm biết Dạ Vô Hàm vẫn ngây ngô đến giờ chính vì muốn mang nàng .

      “Tam Nương!”. Dạ Vô Hàm kéo nàng, la lên. “Đây là cơ hội duy nhất!”.

      Phong Linh thu hồi ánh mắt, gật đầu. “Được rồi, ta với ngươi! Bảo Bảo đâu?”.

      Dạ Dập Tuyên sớm thừa dịp loạn lạc dắt Bảo Bảo đến. “Vương huynh, bên ngoài chuẩn bị xong rồi, chúng ta thôi!”.

      “Ừm!”.

      Đột nhiên Bảo Bảo giật tay của . “Cháu muốn !”.

      “Bảo Bảo”. Phong Linh kéo nó qua. “Con muốn với nương sao?”.

      Bảo Bảo nhướn mày lên, từng câu từng chữ. “Nương, làm người thể giữ lời hứa, con phản bội thúc ấy lần, tuyệt đối có lần thứ hai!”. xong nó đẩy Phong Linh ra. “Nương, nương nhanh !”.

      được, nương thể để con mình ở đây!”. Phong Linh lôi Bảo Bảo. “Nương và con cùng , ra sao chúng ta cũng ở cùng nhau!”.

      Chân mày Dạ Vô Hàm nhíu lại, Dạ Dập Tuyên vội la lên, “ thể mè nheo nữa, ở lại chúng ta ai ra được đâu!”. trực tiếp kéo Phong Linh giao cho Dạ Vô Hàm. “Hai người trước! Yên tâm, đệ đưa Bảo Bảo ra ngoài!”.

      Dạ Vô Hàm gật đầu. “Dập Tuyên, giao cho đệ!”.

      nhanh thôi!”.

      Phong Linh bị kéo . “Bảo Bảo”.

      Ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn vào ánh mắt của nam nhân nằm đó, nhìn nàng, tròng mắt vô lực khép nửa, đưa tay về phía nàng, đôi môi khẽ mấp máy.

      Đừng …….

      Trái tim Phong Linh như bị cái gì đâm phải, biết là đau hay ngứa. Nàng cắn răng cái, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn nữa, tăng nhanh bước chân theo Dạ Vô Hàm chạy ra khỏi điện.

      Tay Thần Hoàng rũ xuống, cặp mắt từ từ đóng lại.

      Lúc này có bàn tay cầm tay . Mắt mở ra nhưng mà nắm ngược lại đôi bàn tay đó……….

      Lời editor: Mọi người thắc mắc hoài tại sao PL lại chưa thích TH, theo mình thấy đấy là tự nhiên thôi, chị chưa tiếp xúc nhiều với trong thân phận là nam, chị sao có thể thích ngay lập tức được. phải trước đó chị cũng đâu có thích DVH ngay lập tức đâu. Cái gì cũng cần có thời gian mà. Với lại mọi người thấy, có thời gian theo đuổi chị, đuổi bóng dáng DVH ra khỏi PL là thành tựu lớn à? Qua thời gian mới chứng minh được xứng đáng làm nam 9, là người mà chị có thể và dựa vào chứ =.=
      mylien1961, lam lanwindlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 141: Gọi cha nghe chút

      ra khỏi đại điện, Dạ Vô Hàm trực tiếp đưa nàng vào gian phòng tối, Huyền Phong và Phi Ưng chuẩn bị tốt rồi, bọn họ mở bức tượng kia ra, bên trong bức tượng có người phụ nữ giống hệt Phong Linh.

      Nhìn thấy Phong Linh, nàng ta cười tiếng. “Phong nương, nương hãy thay quần áo với ta”.

      Phong Linh ngó ngó nàng ấy, có người giống bản thân như đúc vậy sao? Sau đó nàng vỗ cái trán, thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đây chắc là thuật dịch dung của cổ đại rồi!

      “Chúng ta đợi ở bên ngoài”. Dạ Vô Hàm dẫn người lui ra ngoài. Phong Linh hai lời, vội vàng đổi y phục với Tàng Tâm sau đó chui vào trong pho tượng rỗng trong. Sau khi Tàng Tâm ra, Huyền Phong và Phi Ưng chậm trễ mà đẩy pho tượng ra ngoài điện.

      Dạ Vô Hàm dặn dò Tàng Tâm. “Ngươi cứ ở đây hết tối nay, sáng mai ta phái người đón ngươi !”.

      “Hàm Vương, ngài làm sao cũng được!”.

      “Ừ”. gật đầu, sau đó bước theo sau hai người kia.

      Lãnh Tàng Tâm chạy về trong điện, lúc này, ngự y sai người nâng Thần Hoàng lên đưa về Thanh Nhạc cung. có ai để ý đên tất cả mọi việc xảy ra bên này, ngay cả Dạ Hoằng Thiên cũng yên lòng mà cung.

      Lúc này, Lãnh Tàng Tâm đến gần Thần Hoàng, giọng . “Chủ nhân, tất cả mọi việc chuẩn bị thỏa đáng”.

      Sắc mặt Thần Hoàng xanh mét, mắt khẽ mở cái khe , sau khi thấy nàng lại nhắm mắt lại.

      Bảo Bảo vừa nhìn thấy nàng giật mình . “Nương! Người ――”.

      Lãnh Tàng Tâm vội vàng nở nụ cười dịu dàng với Bảo Bảo. Bảo Bảo thấy nương nở nụ cười này kinh sợ. Dần dần khuôn mặt nhắn cũng bình tĩnh lại, chớp mắt cái, nó lập tức hiểu được đây là thế thân mà Dạ Vô Hàm tìm được. Nếu thái tử phi mất tích trong hoàng cung, đây là chuyện đại thế nào!

      Đoàn người đến Thanh Nhạc cung, ngự y cẩn thận bắt mạch nhưng mà thái tử đáng trúng độc rất nặng, ông nắm chắc được cứu sống được thái tử. Nhưng quái lạ, đoạn đường về Thanh Nhạc cung, độc người thái tử còn.....

      Tất nhiên Ngự y ngu đến nỗi mà ra, ông làm bộ làm tịch lúc rồi . “Hoàng thượng, vi thần rốt cuộc phụ công, cứu thái tử được rồi”.

      tốt quá”, Dạ Hoằng Thiên rốt cuộc cũng thả lỏng, vui mừng . “Ái khanh y thuật cao siêu, ban thưởng 100 lượng vàng”.

      “Tạ hoàng thương ban thưởng”.

      Rốt cuộc người cũng giải tán ra khỏi Thanh Nhạc cung.

      Người nằm giường đột nhiên mở mắt ra, bên cạnh giường vẫn là Lãnh Tàng Tâm.

      “Chủ nhân”.

      Thần Hoàng ngồi dậy, vuốt chân mày, gương mặt hoàn mỹ vô khuyết tràn ngập sắc bén của dã thú, lãnh khốc. “Bên kia sắp xếp xong xuôi chưa?”.

      “Vâng, xin chủ nhân yên tâm”.

      từ từ đứng dậy, xuống giường, “Nếu Dạ Vô Hàm đưa ngươi vào cung chúng ta cũng chấp nhận tính toán thôi”.

      “Thuộc hạ hiểu”.

      Thần Hoàng ngước mắt nhìn nàng. “Ngoại trừ ta, Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên, ai nhận ra ngươi là giả. Ta muốn ngươi tiếp cận Dạ Mặc Cảnh! Làm sao cho cưới ngươi! Sau đó ngươi tìm bản ‘tăng phổ’”!.

      “Lấy thuộc hạ?”. Trong nháy mắt đó trong đầu Lãnh Tàng Tâm đột nhiên thoáng qua gương mặt dã tính của Địch Cuồng.

      ta vẫn luôn muốn lấy Nhiếp Tố Tố, vậy ta tác thành cho ta”. cười lạnh tiếng. “Mất con cờ có lợi là Diêu Hoàng hậu, kế hoạch của ta tạm thời rối loạn, ta muốn vào lúc này buộc ta phải nguyên hình!”.

      “Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!”.

      lên tiếng, vung tay xuống. Lãnh Tàng Tâm yên lặng lui ra ngoài. Đôi mắt sáng đẹp, từ từ rũ xuống.

      Nàng ấy cứ như vậy là quyết tâm heo Dạ Vô Hàm...

      Ở cửa Thanh Nhạc cung, Dạ Dập Tuyên kéo Bảo Bảo. “Bảo Bảo, đừng nháo nữa, mau cùng ta!”.

      “Tuyên thúc thúc, cháu rất nhiều lần rồi, cháu muốn ! Thúc cũng nghe rồi, cháu đảm bảo với Hoàng gia gia trước mặt bao nhiêu người, làm sao cháu có thể làm người giữ chữ tín được?”.

      Dạ Dập Tuyên bất đắc dĩ ngồi xổm xuống. “Bé con, Hoàng gia gia chọc cháu thôi, làm sao ông ấy có thể giao quốc gia đại cho đứa bé như cháu làm được?”.

      “Hoàng gia gia là hoàng đế, ông ấy mở lời, quân vô hí ngôn”. Bảo Bảo lí lẽ hùng hồn , sau đó như người lớn vỗ vai . “Tuyên thúc thúc, thúc yên tâm, mình cháu có thể ở đây chơi đùa được, thành vấn đề! Nhưng mà hai người phải chăm sóc tốt cho nương cháu! Đến lúc cháu nhất thống giang hồ, cháu đón nương cháu!”.

      Nghe “lời điên cuồng” của đứa bé này, Dạ Dập Tuyên biết nên gì.

      “Ai ở bên đó?”. Thị vệ hét to tiếng, sau đó nhìn thấy Dạ Dập Tuyên vội vàng thi lễ. “ ra là Tuyên Vương điện hạ, tại sao ngài lại ở Thanh Nhạc cung vậy?”.

      Dạ Dập Tuyên vặn mi, vui . “Bổn vương muốn tán gẫu với cháu trai, chẳng lẽ còn phải bẩm báo với các ngươi sao?”.

      “Thuộc hạ dám! Thuộc hạ hỏi thăm theo lệ, bởi vì hoàng thượng có lệnh, cho bất kỳ ai đến gần Thanh Nhạc cung này! Vậy, thuộc hạ cáo lui!”.

      Dạ Dập Tuyên cúi đầu, nhíu mày, lần này tốt rồi, những thị vệ này bắt gặp ở cùng chỗ với Bảo Bảo. Nếu bây giờ thấy bảo bảo là người đầu tiên bị hiềm nghi, sau đó là Vương huynh, tiếp theo thể nào cũng tra ra chuyện Phong Tam Nương!

      Bảo Bảo kéo ống tay áo của . “Tuyên thúc thúc, cháu có việc gì, Hoàng gia gia cũng thích cháu, thúc hãy cho nương cháu biết, đừng lo lắng cho cháu”.

      Dạ Dập Tuyên khẽ cắn răng đứng lên, nhìn nó cái, vỗ vỗ đầu. “Tiểu tử, vậy cháu phải ngoan ngoãn ở trong cung, đừng có đánh cái trận chiến gì đó nghe , đó phải là chuyện mà đứa bé nên làm, nghe ?”.

      “Được rồi, thúc mau , nếu thúc còn ở lại tất cả mọi người gặp phiền toái đó”.

      “Được rồi, ta thường vào cung xem cháu”.

      “Vâng, vâng, Tuyên thúc thúc, hẹn gặp lại”.

      Bảo Bảo vẫy bàn tay bé với bóng lưng của , vừa xoay người lại hết hồn. Đứng đằng sau lưng nó là nam nhân tựa như tinh, nó oán trách. “Thần Hoàng thúc thúc, lúc nãy miệng thúc còn phun máu tươi được người ta khênh , bây giờ người sao cả đứng ở đây, rất giống xác chết vùng dậy!”

      Thần Hoàng nhìn bóng người phía trước xa, cúi đầu nhìn Bảo Bảo. “Tại sao cháu theo bọn họ?”.

      Bảo Bảo vỗ ngực. “Cháu đồng ý giúp thúc việc này cháu đâu cả”.

      Nhìn nó, Thần Hoàng nâng khóe miệng nở nụ cười tà ác, . “ mình cháu ở đây, sợ ta sao?”.

      Bảo Bảo lắc đầu thở dài tiếng, chỉ vào đầu mình . “ ra thúc chỉ có chút vấn đề ở chỗ này thôi, còn thúc phải là người xấu”.

      Đưa mắt nhìn thân hình bé đó, Thần Hoàng cười tiếng quyến rũ, dắt tay của Bảo Bảo về. “Cháu muốn học võ công phải ?”.

      “Muốn!”. Bảo Bảo chút do dự trả lời, sau đó ngẩng khuôn mặt nhắn, kinh ngạc hỏi. “Thúc dạy cháu sao?”.

      “Ta dạy cháu cũng được thôi, nhưng mà........”.

      “Haiz, cháu biết ngay mà, lại có điều kiện. Thúc , điều kiện lần này là gì?”.

      “Gọi ta tiếng cha nghe chút”.

      “............”.

      gọi sao? Được rồi, vậy cháu cứ ôm bí tịch mà tìm hiểu , chẳng qua ta nhắc cháu câu, sư phụ của sư phụ ta mất 50 năm, còn sư phụ ta ngộ tính cao, mất 30 năm”.

      “Thế còn thúc sao? Thúc mất bao lâu?”.

      “Ta sao? Ngộ tính của ta còn cao hơn, chỉ cần 10 năm”.

      “À? Vậy coi như cháu cũng lợi hại như thúc, cũng chỉ 10 năm thôi”.

      khéo còn mất 20 năm. Nhưng mà nếu như có ta chỉ cho khác, có lẽ chỉ cần 3, 4 năm”.

      “...............”.

      “Có muốn gọi ?”.

      “............%%$@”.

      quá, ta nghe được”.

      “%%$.............”.

      “Vẫn nghe thấy!”.

      “Được rồi, CHA! Lần này thúc nghe thấy rồi chứ?”.

      “Ha ha ――”.

      Nghe đêm hôm đó, trong Thanh Nhạc cung đột nhiên truyền ra tiếng cười điên cuồng của thái tử. Mọi người truyền tai trong cung, thái tử trúng độc, tinh thần cũng hỏng mất.............

      ................

      Bên ngoài cung, Phi Ưng và Huyền Phong đẩy pho tượng phỉ thúy, thoải mái xuất cung.

      Dạ Vô Hàm lên xe ngựa. “Phi Ưng, chú ý bốn phía”.

      “Vâng, Vương gia”.

      Huyền Phong buông rèm, đánh xe ở phía trước, Phi Ưng mang theo pho tượng phía sau, trước sau, tốc độ cũng nhanh, có vài tên thị vệ ở hai bên. Cho đến khi ra khỏi cửa cung, qua khúc cua tất cả mọi người mới thở phào hơi.

      Dạ Vô Hàm đẩy rèm ra, mắt nhìn chung quanh, rất yên tĩnh, yên tĩnh khác thường.

      “Vương gia, ngài nên để cho Tam Nương ra ngoài”. Huyền Phong lo lắng . “Bên trong rất buồn bực.

      “Ừ”.

      Xe ngựa dừng lại, Dạ Vô Hàm lập tức xuống, lúc mọi người mở pho tượng ra tất cả đều ngây người. Người bên trong phải là Phong Tam Nương mà là cung nữ hôn mê!

      “Tại sao có thể như vậy?”. Dạ Vô Hàm tin được xông tới. “Tam Nương đâu rồi”.

      “Chuyện này..........”. Huyền Phong và Phi Ưng kinh ngạc nhìn nhau. “Từ lúc Tam Nương xuất , chúng nô tài vẫn canh giữ ở đó, làm sao có thể bị đánh tráo được?”.

      Dạ Vô Hàm giận dữ đánh chưởng vào pho tượng, pho tưởng bể thành năm, bảy phần.

      “Vương gia”.

      Hai mắt lộ vẻ khát máu, ngực phập phồng. “Là Tàng Tâm!”.

      Hai người ngẩn ra sau đó phản ứng kịp. sai, lúc đó nàng ta ở trong phòng thay quần áo với Phong Tam Nương, sau đó bọn họ cứ nghĩ là Phong Tam Nương ở pho tượng rồi, vì thời gian cấp bách nên ai kiểm tra cả! Quan trọng nhất là bọn họ nghi ngờ Tàng Tâm giấu người!

      Dạ Vô Hàm nắm chặt tay, các khớp xương kêu “răng rắc”, mặt bão tố nổi lên mà Phi Ưng chưa bao giờ thấy vẻ mặt đó. Cho dù sa trường Vương Gia vẫn luôn là tướng quân có phong độ.

      Huyền Phong vội la lên, “Nhất định là nàng còn ở trong hoàng cung! Vương gia, chúng ta vào cứu Tam Nương ”.

      !”. Dạ Vô Hàm lắc đầu, ánh mắt cuồng rực. “Nếu như ta là nhất định trong thời gian này đưa nàng nơi khác, để Tàng Tâm tiếp tục làm Phong Tam Nương!”.

      Rất dễ nhận thấy, lần này ta thắng trận đẹp còn thua hoàn toàn.

      Dạ Vô Hàm tỉnh táo lại, cố gắng kích động nhiễu loạn suy nghĩ của . Vị thái tử điện hạ này bộc lộ mình.

      hít sâu hơi, rồi . “Tìm tung tích của nàng! Dù cho giấu nàng đến chân trời góc biển, ta cũng phải tìm được nàng!”.

      “Vâng!”.
      mylien1961, lam lanwindlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 142: Phong Tam Nương, nàng có sợ quỷ ?

      Hôm sau, trong hoàng cung truyền ra tin dữ, Diêu hoàng hậu hoăng thệ (1).

      (1) Hoăng thệ: chết

      Chết ngay sau ngày sinh nhật, đây quả thực là nỗi khiếp sợ của cả vua và dân. Hoàng cung tuyên bố với người dân, quốc sư vừa mới xem quẻ, Diêu Hoàng hậu là Cửu thiên huyền nữ hạ phàm, ngày sinh nhật là ngày thọ của nàng và nàng phải trở về thiên đình phục mệnh.

      Nếu quốc sư cũng như vậy hoàng thượng cũng truy xét nguyên nhân cái chết. Mọi người cũng tạm thời tin tưởng, lại dám nghị luận về vấn đề này. Sau đó mọi người tổ chức tang lễ và chôn cất tiêu chuẩn cao cấp nhất cho Diêu Ngọc.

      Trong sân Thanh Nhạc cung, Bảo Bảo ngồi chồm hỗm luyện công, rất có khuôn cách. Lãnh Tàng Tâm ra khỏi phòng, cười với nó tiếng. “Hi, con trai”.

      Bảo Bảo suýt chút nữa ngã ra đất, nét mặt như vậy kết hợp với gương mặt của nương nó làm người khác giật mình!

      “Làm ơn , Phong Tam Nương chào hỏi như vậy, a di làm thế mọi người rất dễ nhận ra”.

      “Vậy phải làm thế nào?”. Lãnh Tàng Tâm ngồi vào bên cạnh nó, véo khuôn mặt nhắn của nó. “Bảo Bảo, dáng dấp rất tuấn tú, sau này lớn lên giống với chủ nhân của ta đấy”.

      Bảo Bảo đẩy tay của nàng ta ra, nó ghét nhất những a di có việc gì chỉ thích đùa nó. “Nương cháu chuyện khách khí như vậy, tất nhiên là trừ lúc có người đưa bạc cho nương. Còn nữa, miệng của nương rất lợi hại, nương giáo huấn người thương tiếc. Quan trọng nhất là, nương cháu thông minh như vậy”.

      “Ha ha”. Lãnh Tàng Tâm cười ngả nghiêng. “Vậy làm sao nương cháu có thể sinh đứa con trai thông minh như vậy, đúng là dễ dàng gì cả”.

      Thần Hoàng đến trước mặt, Lãnh Tàng Tâm lập tức đứng lên, cung kính . “Chủ nhân”.

      “Ngươi ở lại hoàng cung chăm sóc Bảo Bảo, ta muốn xuất cung chuyến”.

      “Thúc đâu vậy?”. Bảo Bảo vội vàng chạy tới. “Thúc thể được, ngộ nhỡ Hoàng gia gia đưa cháu đánh giặc sao? Đến ngựa cháu cũng chưa biết cưỡi, võ công cũng chưa học giỏi, cháu muốn niên tảo thệ (2)”.

      (2) niên tảo thệ: còn trẻ mà chết sớm.

      Thần Hoàng lười biếng cười tiếng, đưa tay vỗ đỉnh đầu nó: “Hoàng gia gia của cháu còn chưa già mà hồ đồ đâu”.

      “Vậy thúc đâu thế? Cháu muốn cùng thúc, ở hoàng cung dễ chơi”.

      Thần Hoàng đột nhiên cười tà ác. “Ta tìm nữ nhân, cháu ?”.

      Bảo Bảo sững sờ, sau đó khinh bỉ nhìn . “ phải thúc phải nương cháu lấy sao?”.

      “Đúng thế, nhưng nàng muốn gả cho ta, còn theo nam nhân khác, cháu ta phải làm thế nào đây?”.

      Bảo Bảo mất hứng, khoanh tay trước ngực. “Nương đúng mà, quạ trong thiên hạ đều đen(3)!”.

      (3) quạ trong thiên hạ đều đen: ám chỉ đàn ông nào cũng như nhau.

      Lãnh Tàng Tâm nín cười . “Tiểu tử, chủ nhân chỉ trêu cháu thôi”.

      Thần Hoàng vỗ vai Bảo Bảo. “Cháu cứ ở yên đây, đừng chạy lung tung, ta làm xong việc rồi về”.

      Bảo Bảo nhướn mày, mất hứng . “Vậy thúc phải về sớm chút đấy”.

      Thần Hoàng ngẩn ra, cảm thấy cảm giác được người lệ thuộc vào, rất tốt. cười tiếng, bóp khuôn mặt nhắn của Bảo Bảo. “Tiểu tử, tiếng cha kia cháu gọi đâu, ta bỏ cháu lại”.

      ....................

      Phong Linh chép chép miệng, nằm ngang giường, mắt nhắm chặt, khóe miệng từ từ mở. “Hamburger......... Đến ăn nào, Coca...... Đừng thêm đá......... Ha ha..... khoai tây chiên ngon quá”.

      Nghiêng người, nàng ngã xuống đất.

      “Ô, đau quá”. Phong Linh xoa xoa cái mông, lồm cồm bò dậy, vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng tất cả đều rất xa lạ. Nàng đứng lên mờ mịt nhìn xung quanh, quay vòng, gian phòng rất rộng, bố trí khá xa hoa. Căn bản hơi giống căn phòng của nàng trong hoàng cung

      “Đây là đâu?”.

      Hôm qua Dạ Vô Hàm dùng kế để đưa nàng ra ngoài cung, nàng chỉ nhớ bọn họ ra ngoài như thế nào, sau đó có nữ nhân dịch dung thành nàng, sau đó chuyện từ lúc vào trong pho tượng nàng thể nào nhớ nổi. Hình như nàng ngủ rất lâu rồi.

      Vậy là bây giờ nàng an toàn rồi sao? Nhưng Dạ Vô Hàm đâu rồi? ở đâu?

      Nàng đến cửa, kéo cửa ra, nhìn bên ngoài chút.

      Nhìn thấy cảnh bên ngoài nàng trợn mắt.

      Đây là tòa núi hoang, bốn phía đều hoang vu, xám xịt, đừng là người, ngay cả con chim cũng thấy! Nàng trợn to hai mắt ra rồi lại vào nhìn căn phòng nhìn rất xinh đẹp, tinh xảo, ấm áp! Còn lấy bối cảnh là núi hoang, nhìn thế nào cũng giống nhà mà trong Liêu Trai.

      Nàng bóp trán. “Trời ạ, phải là ta nằm mơ chứ?”.

      Nàng véo mạnh mình cái, đau ――

      Vậy đây phải là mộng?

      Nàng vội vàng hô to. “Dạ Vô Hàm! Dạ Vô Hàm! Ngươi ở đâu? Mau ra đây!”.

      Bốn phía chỉ có thanh giọng lại của nàng.

      Lần này Phong Linh sợ hãi dám kêu nữa, nàng cũng muốn gọi thú dữ đến.

      Đúng lúc này đột nhiên nàng cảm thấy gáy lành lạnh, u. Hình như…. là hơi thở của dã thú. , giống dã thú, đây phải là khí nóng! Với lại, thể nàng nghe thấy tiếng bước chân của dã thú được.

      Vậy đó là cái gì?

      phải là……. ma chứ!

      khí dường như giảm xuống mấy độ, gió thổi qua làm Phong Linh dựng tóc gáy. Mặt nàng trắng bệch như xác ướp, hoảng sợ trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, dám cử động. Trời ạ, sao nàng lại xui xẻo như thế?

      “Ô ~~~”.

      Hình như nó há mồm, tỏa ra hơi thở đáng sợ.

      Cả người Phong Linh run rẩy dữ dội, cũng chịu nổi. Nàng sợ hãi ôm đầu ngồi xổm xuống đất kêu to. “A ―― quỷ đại ca, van cầu ngươi đừng ăn ta, đừng hút máu của ta, đừng trụng đầu ta vào vạc dầu, cũng đừng lột da ta……… Ta đảm bảo đốt rất nhiều bạc để ngươi ở dưới đó ăn uống nhậu nhẹt, cưới bao nhiêu tiểu thiếp quỷ cũng được! Cầu xin ngươi đừng quấn lấy ta………..”.

      làm việc trái với lương tâm, sợ quỷ. Ha ha, nàng sợ hãi như vậy, chẳng lẽ nàng làm việc gì đó trái với lương tâm?”.

      Nghe thấy giọng du côn đáng đánh đòn đó, Phong Linh ngẩn ngơ, từ từ buông tay ra, lộ ra cái đầu.

      Khoác người bộ quần áo gấm hoa lệ, tư thế đứng hoàn mỹ vô khuyết, đứng giữa rừng núi hoang sơn, giống như con hồ ly tinh.

      “Dạ Tàn Nguyệt?!”.

      Nàng kinh hãi kêu lên.

      ra là ngươi?!”. Sau khi kinh sợ, Phong Linh nổi giận. “Là do ngươi dở trò quỷ à?”. Nàng còn biết tại sao vừa mở mắt ở cái nơi ngay cả cứt chim cũng có rồi, nếu như là có Dạ Vô Hàm ở đây nhất định coi chừng nàng! ra là do người này dở trò quỷ!

      Thần Hoàng để ý đến tức giận của nàng mà nhàng, sâu kín, hỏi. “Phong Tam Nương, nàng sợ quỷ sao?”.

      “Ta sợ cái bà nội ngươi!”. Phong Linh giận dữ, mỗi lần gặp người này đều làm nàng tức cành hông.

      ……. sợ sao?”.

      Chỉ nháy mắt người đó biến mất, Phong Linh giật mình, đột nhiên vai nàng có đôi tay đặt lên, nàng xoay người lại, nhìn vào đôi mắt ai oán của . “Tại sao lúc người khác nguy nan nàng lại bỏ mặc hả…. Nàng, sợ quỷ sao?”.

      Ánh mắt kia, giọng kia, còn có bàn tay lạnh lẽo……

      Cả người Phong Linh phát run, nàng quên được, lúc nàng rời , trúng kịch độc……….

      như vậy…….

      Người này phải là………

      “A ―― quỷ ――”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :