1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 133: Ta là nam nhân của nàng.

      Tàng Tâm lâu.

      Phi Ưng và Huyền Phong canh giữ bên ngoài cửa phòng tầng hai. Huyền Phong hiểu, hỏi. “Phi Ưng đại ca, tại sao bây giờ Vương gia còn có tâm tư dạo kỹ viện?”.

      “Đừng có lung tung, bà chủ của nơi này là tai mắt của Vương Gia”.

      “A~”. Huyền Phong bừng tỉnh, hiểu ra. “Hóa ra là như vậy”.

      Trong gian phòng, Tàng Tâm rót trà cho Dạ Vô Hàm, con mắt hơi nheo. “Hàm Vương, từ sau khi tòa kỹ viện kia bị cháy, lâu lắm rồi ngài chưa đến thăm ta nha”.

      Vẻ mặt Dạ Vô Hàm lạnh lùng. “Ngươi thu hồi lại những câu khách sáo mà ngươi hay dùng với khách ”.

      “Ngài đúng là vô tình”. Tàng Tâm nhún vai cái, ngồi đối diện với . “Hôm nay Hàm Vương đến tìm ta có việc gì?”.

      “Bên Địch Cuồng có tin tức gì ?”.

      Tàng Tâm đơn giản. “ việc của Triệu phủ là do ‘mặt quỷ tăng’ giá họa cho bang của Địch Cuồng. Chắc hẳn là người ra lệnh cho bọn họ chính là Hoàng hậu và Dạ Mặc Cảnh”.

      “Mặt quỷ tăng?”. Dạ Vô Hàm nhíu mày, nếu như đúng là bọn vậy có thể là do Cảnh Vương thúc sai sử. nhớ là ngày Bảo Bảo lật lại bản án cho nương nó, Dạ Mặc Cảnh cũng xuất .......

      ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén, làm cho Tàng Tâm cũng phải nhíu mày.

      “Chuyện của Nguyệt Nguyệt là như thế nào?”.

      Da đầu Tàng Tâm run lên nhưng mặt nàng ta lại tỏ vẻ gì mà cười cười. “A, đó là nương chưa treo biển hành nghề ở kỹ viện của ta. Ta thấy nàng ta có vẻ thùy mị nên để cho nàng ở đây ra giá cao cho mình. A đúng rồi, ngày hôm đó, Tuyên Vương cũng đến đây còn dẫn theo vị công tử rất tuấn tú”.

      Dạ Vô Hàm nheo mắt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia làm cho người khác phải nổi da gà. Tàng Tâm lừa biếng nhắm mắt, cả người lộ ra cỗ mê người tự nhiên. Nhưng tỏng đáy lòng nàng ta cảm thấy rất khẩn trương, nàng ta hiểu Dạ Vô Hàm, nếu như hỏi việc gì đó có nghĩa là bắt đầu nghi ngờ nàng.

      Dạ Vô Hàm thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt. “Ngày mai là sinh nhật của Diêu Hoàng Hậu, chắc chắn Hoàng cung tổ chức tiệc. Bổn Vương muốn ngươi theo bổn vương vào cung”.

      “Ta?”. Tàng Tâm hiểu hỏi. “Ta làm cái gì?”.

      “Ngươi am hiểu thuật dịch dung, đến lúc đó bổn vương cần ngươi cải trang thành người”.

      “Đó là ai?”.

      ................

      “Dạ Tàn Nguyệt đáng chết! Tức chết bổn cung rồi!”. Diêu hoàng hậu ngồi ghế, hai chân ngâm trong nước lạnh, bởi vì lúc nãy chạy nhanh cẩn thận bị trặc chân, bây giờ rất đau.

      Nàng càng nghĩ càng giận, càng tức lại càng cảm thấy kì quái. phải Dạ Tàn Nguyệt bao giờ chịu ra khỏi Thanh Nhạc cung sao? Tại sao đột nhiến ta lại đến Thiên lao? Hơn nữa, ràng đến để cứu Phong Tam Nương. Chẳng lẽ ta bắt đầu hiểu được tình nam nữ, ta thích Phong Tam Nương?

      Nàng trầm ngâm trong chốc lát, gọi tiểu thái giám đến bên cạnh. “Ngươi sang bên hoàng thượng chuyến, là thái tử phát điên giết người, xin hoàng thượng định đoạt”.

      “Vâng thưa hoàng hậu nương nương”. lúc sau tiểu thái giám trở lại. “Bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng chút chuyện này ngài muốn quan tâm, xin hoàng hậu nương nương... đừng.... đừng quấy rầy ngài nghe quốc sư giảng kinh”.

      Diêu Ngọc tức giận đá đổ chậu nước. “Cái gì gọi là chuyện ? Tên điên đó giết người, bây giờ còn muốn giết cả bổn cung mà gọi là chuyện ?”.

      “Hoàng hậu nương nương bớt giận, hoàng hậu nương nương bớt giận”. Cung nữ, thái giám trong phòng quỳ xuống.

      Sau khi Diêu Ngọc phát tiết xong, nàng ta từ từ tỉnh táo lại.

      Từ sau khi Phong Tam Nương xuất , tên thái tử ngốc này bắt đầu hành động khác thường. Cái gọi là khác thường có nghĩa là ta giống như người bình thường. Kết hợp với những chuyện trước kia đến khi hoàng thượng đột nhiên đưa ra thánh chỉ gả Phong Tam Nương cho thái tử, đột nhiên nàng nghĩ đến kết quả đáng sợ..........

      ta giả điên.

      Suy nghĩ này làm cho nàng rùng mình. Nếu như nghĩ như vậy mọi việc đều trở nên hợp lý. ta ở trong Thanh Nhạc cung bước chân đâu cho nên có ai để ý đến ta, lại càng có ai biết ta làm những việc gì. Kể cả việc ở trong núi chữa bệnh vài năm cũng vậy, tất cả mọi người đều quan tâm đến ta. Đây phải là cung cấp cho cơ hội rất tốt để dấu thực lực của mình sao?

      Uổng công bọn họ khóa mục tiêu người hai huynh đệ Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên, ra ta mới là kẻ địch sau màn! Nàng phải cảm tạ Phong Tam Nương, nếu phải nhờ nàng ta nàng vẫn thể phát được bí mật này!

      Dần dần, Diêu Ngọc lại nở nụ cười hung ác, điều này nhắc nhở nàng, quan tâm đến phải là sai mà nàng phải tranh thủ thời gian khi còn chưa đề phòng nàng! Nàng phải diệt trừ chướng ngại lớn nhất này!

      Diêu Ngọc quyết định lợi dụng ngày sinh nhật của mình, khi đó văn võ bá quan vào cung, nàng tiêu diệt !

      Nhất định có người nghĩ rằng chủ mưu của việc thái tử trúng độc bỏ mình là hoàng hậu nương nương. Mà Phong Tam Nương chính là người bị nghi ngờ đầu tiên.

      Nghĩ đến đó, nàng ta ngửa đầu cười to, “Ha ha.........”.

      *^^^^^ tiểu Ngũ phân cách tuyến ^^^^^*

      “Tại sao nương cháu còn chưa tỉnh?”.

      “Đừng lo lắng, nàng có việc gì, chỉ ngủ lát tỉnh thôi”.

      “Nhưng mà nương ngủ ngày rồi”.

      Bên tai ồn ào làm Phong Linh cựa mình, kéo chăn qua đầu.

      “A, nương tỉnh rồi!”. Bảo Bảo thấy nàng động đậy hưng phấn tới, dùng sức lay người nàng. “Nương, nương, nương mai tỉnh lại !”.

      “Trời còn chưa sáng đâu, ầm ĩ cái gì, để cho ta ngủ thêm lát!”. Phong Linh phất tay cái, ngờ nàng lại mò đến khuôn mặt nhắn nộn nộn toàn thịt, bóp cái, cảm giác giống như mặt của tiểu tử thối nhà nàng?

      Đột nhiên nàng vén chăn lên. “Bảo Bảo?”.

      “Nương!”.

      Bảo Bảo vui mừng nhào vào trong ngực nàng. “Nương, cuối cùng nương cũng tỉnh, con rất lo lắng khi nương ngủ giấc dài như vậy!”.

      “Làm sao con lại ở chỗ này?”. Phong Linh xách nó từ trong ngực ra, vừa ngẩng đầu lên gặp phải ánh mắt của Dạ Tàn Nguyệt. Hình ảnh lúc trước như tua lại trong đầu nàng.

      Nàng vỗ đầu cái, nhớ lại tất cả. Hình như vì nàng ...... bẻ cổ hai người kia “rắc” cái!

      Trời ạ, lại giết người, điên rồi sao?

      Thần Hoàng bình tĩnh ôm cánh tay dựa vào giường, nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa liên tục của nàng, sớm đoán được nàng nghĩ gì, bỗng nhiên mở lời. “Phong Tam Nương, tốt nhất là nàng nên cẩn thận chút, nếu như nàng làm cho bản thái tử nổi điên chừng bản thái tử lập tức đưa nàng vào động phòng đấy!”.

      Phong Linh mở to mắt, nháy nháy vài cái. Cách chuyện này, thái độ phách lối này, sức lực ai bì nổi này, sao lại giống như.............

      Nhìn bộ dạng ngu si của Phong Linh, Bảo Bảo lo lắng giật ống tay áo của Thần Hoàng. “Thần Hoàng thúc thúc, phải là nương của cháu bị đánh hỏng đầu rồi chứ?”.

      “Thần, Thần Hoàng?”. Phong Linh bị hai chữ này đánh chết cháy.

      gương mặt tuyệt mỹ của Thần Hoàng nổi lên tia thú vị. “Nàng cũng có thể gọi ta là Tiểu Nguyệt Nguyệt giống như trước đây!”.

      “Cái gì? Tiểu Nguyệt Nguyệt?”. Suýt chút nữa Phong Linh phun ra ngụm máu, nàng há to mồm, hàm mất hai cái răng cửa, nhìn thế nào cũng rất buồn cười.

      “Ngươi là Tiểu Nguyệt Nguyệt? Ngươi là Thần Hoàng? Ngươi chính là thái tử?”.

      Ai đến cho nàng biết chuyện gì xảy ra ? Thế giới này đảo điên hết rồi!

      Thần Hoàng tốt bụng giúp nàng khép miệng lại, đá lông nheo với nàng. “Ta chỉ là nam nhân của nàng!”.

    2. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      =D thích cái câu cuối chương này, mình là mình hy vọng bạn Thần Hoàng là nam 9, là cha của Bảo Bảo, cơ mà ko phải Bảo Bảo ko giống mẹ, nếu vậy đương nhiên giống cha, tại sao tả Bảo Bảo tuấn tú nhưng mờ chả ăn nhằm gì với diện mạo của bất cứ bạn nam nào là sao ta?o_O
      mylien1961 thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 134: Thân phận của nàng là thái tử phi

      “A ―― a ―― đau chết ta rồi ――”.

      Trong phòng, ngự y chỉnh lại hai cái răng cửa cho Phong Linh, đau đến nỗi nàng kêu ra những tiếng như heo bị chọc tiết. Bên ngoài, Thần Hoàng vẫn luôn đứng canh giữ bên cửa, mỗi lần nghe thấy tiếng kêu của nàng chân mày lại nhíu chặt thêm.

      Bảo Bảo ngồi lan can, đôi chân vung vẩy, “Thần Hoàng thúc thúc, cháu hiểu, ràng thúc chính là thái tử, là Hoàng đế tương lai, tại sao thúc còn muốn ngụy trang thành người khác?”.

      Ánh trời chiều trải dài sau lưng Thần Hoàng, quay đầu lại, bóng dáng của dường như được bọc lớp viền vàng. liếc mắt nhìn tiểu tử cái, để ý . “Cháu có nhớ ta gì với cháu ? Cái gọi là cường đại phải tự tích lũy bằng thực lực của mình, phải do người khác đưa tới. Cho dù ta thuận nước đẩy thuyền (= thuận lợi) lên làm hoàng đế cũng chỉ là tượng gỗ mà thôi

      Bảo Bảo cái hiểu cái , cũng cảm thấy hứng thú. Chính trị là thế giới của người lớn, nó cần quan tâm.

      Lúc này, cửa phòng mở ra, ngự y vừa lau mồ hôi vừa . “Răng của thái tử phi chỉnh tốt rồi, tạm thời thái tử phi thể ăn nhiều, càng thể ăn hoa quả và các thức ăn phải nhai”.

      “Được rồi, ngươi lui ra ”.

      “Vâng”.

      Hai người vào trong thư phòng, Phong Linh còn cầm gương nhe răng toét miệng ra nhìn trái rồi lại nhìn phải. Mặc dù gương mặt vẫn còn hơi sưng nhưng máu ứ đọng biến mất hết rồi. “ ngờ ở cổ đại lại có kỹ thuật trồng răng tiên tiến đến vậy? biết răng này làm bằng chất liệu gì mà nhìn cũng rất đẹp”.

      “Nếu như nàng thích ta thay hết cho nàng”.

      Nàng để gương xuống cau mày nhìn chằm chằm người ngồi đối diện. Nàng chỉ nghĩ đến cái người này ở bên cạnh mình mà còn dùng đến 3 thân phận, coi nàng như người ngu mà xoay quanh nàng lại cảm thấy rất tức giận.

      Thần Hoàng có thể nhìn được là nàng vẫn còn tức giận, rất đáng đánh đòn, dùng gương mặt tuấn tú, tay chống cằm, ánh mắt câu hồn nhìn thẳng vào mắt nàng. “Phong Tam Nương, nàng xem xét chuyện cũng đừng nhìn bề ngoài, nàng phải nhìn thấy dụng tâm của ta chứ, phải là vì ta muốn ở cùng nàng lâu ngày sinh tình sao, sau đó ta với nàng việc gì cũng tốt đẹp”.

      Phong Linh ngoài cười nhưng trong cười. “Cách làm của thái tử điện hạ là đặc biệt, ta thể biết được đâu mới là ngươi, hay là..........”. Nàng nheo mắt, đột nhiên đưa tay véo véo mặt . “Đây cũng là mặt nạ da người”.

      “A, cái nữ nhân này! Đau, đau quá..........”. Thần Hoàng vội vàng cứu gương mặt tuấn tú của khỏi ma trảo của nàng.

      “Đây là da à?”.

      nhảm vậy, nàng có thấy mặt nạ da người nào đẹp như thế này chưa?”.Trong ánh mắt lộ chút buồn bã, hai bên gương mặt hơi hồng hồng, xem ra bị Phong Linh véo rất đau. “Ta hiểu, tại sao nàng lại mạnh tay thế chứ”.

      Bàn tay bé của Bảo Bảo khoác lên vai Thần Hoàng, đồng tình . “Cháu lớn lên trong hoàn cảnh đầy bạo lực đó!”.

      Thần Hoàng vỗ vỗ bàn tay bé của nó, bày tỏ thông cảm.

      Nhìn hai người đáp hát, Phong Linh giống như mẹ ghẻ, lườm bọn họ trắng mắt. Sau đó lại lấy gương soi hai bên. “Này, nhìn như vậy có nhận ra là răng giả ?”.

      Thần Hoàng buồn cười, rút cái gương trong tay nàng. “Nàng nhìn đẹp lắm rồi, cần phải soi gương nữa”.

      Phong Linh nheo mắt, tức giận to. “Hừ, hoàng hậu, cái lão bà đó, dám cho người đánh rụng răng cửa của ta, ta nhất định bỏ qua cho nàng ta! Ta nhất định phải làm cho răng trong miệng nàng ta rụng hết!”.

      “Nương! cần người ra tay!”. Bảo Bảo vỗ ngực . “Thù oán của nương, con báo thay người! Dù gì bây giờ con cũng là minh chủ võ lâm!”.

      “Được!”. Phong Linh gật đầu, cũng quên dặn dò. “Con trai, đừng điều quá nhiều người, khoàng 180 người tiến vào hoàng cung là được!”.

      Hai mẹ con chìm đắm trong vui sướng của mưu báo thù, cười mờ ám ngừng. Thần Hoàng nhếch mày, đứng lên ra ngoài, ra đến cửa câu. “Thù của nàng và con trai, tất nhiên là để ta báo rồi”.

      Hai người sửng sốt chút. Bảo Bảo đẩy nàng . “Nương, lần này chơi lớn rồi, Vương gia, thái tử, còn cả hoàng hậu. Nương theo được ?”.

      Phong Linh gật đầu thành trả lời. “ giải quyết được”. Nhưng sau đó nàng cười lớn. “Nhưng mà nương có con mà, nhất định con giải quyết cho nương, đúng ?”.

      “......................”.

      Thần Hoàng đứng trong sân, cầm lấy vật ở chân chim bồ câu sau đó thả con chim bồ câu ra, nhìn vào tờ giấy trong ống trúc, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      “Muốn mang nàng ? Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó ?”. Vừa dứt lời, tờ giấy trong tay bốc cháy, cháy sạch còn mẩu.

      ...

      Từ trong miệng Bảo Bảo, Phong Linh biết được hình như Dạ Vô Hàm chuẩn bị cái gì đó toát mồ hôi thay . Thần Hoàng thân là thái tử mà có thể núp ở bên ngoài lâu như vậy chứng tỏ phải là người dễ chọc.

      Mà đêm đó, Thần Hoàng cũng hề xuất .

      Sáng sớm hôm sau cung nữ lục tục vào gian phòng, “Thái tử phi, xin ngài dậy tắm rửa thay quần áo”.

      Phong Linh mơ mơ màng màng, nàng đá đá chân con trai. “Này, gọi con đấy”.

      Bảo Bảo lật người, lẩm bẩm câu. “Ai là thái tử phi người đó dậy ”.

      Các cung nữ thấy nước trong thùng sắp lạnh nhưng họ kêu bao nhiêu lần hai mẹ con vẫn ngủ giường, sống chết chịu đứng lên, họ lại dám gọi lớn tiếng.

      Đúng lúc này có người vào, các cung nữ hành lễ. “Thái tử điện hạ, thái tử phi..........”.

      Thần Hoàng cẩm y ngọc đái, tuấn mỹ đến nỗi làm người ta hoa mắt, quét mắt nhìn lớn nằm giường, hai lời, hai tay xách hai người ném vào trong thùng gỗ to. Các cung nữ trợn mắt há mồm.

      “Mẹ ơi ――”. Hai người hét to. “Cứu mạng! Cứu mạng! Ta biết bơi”

      Thần Hoàng lại mò hai người lên, nhìn gương mặt trắng bệch do bị dọa của họ, cười tiếng. “Tỉnh chưa? Được rồi, ta cho hai người nửa canh giờ, ăn mặc chỉnh tề vào”. nhàng bỏ tay ra.

      Bảo Bảo cố gắng bò dậy, nhổ nước trong miệng ra, nằm bên thùng lè lưỡi như chú cún bị rơi xuống nước. Phong Linh giận dữ, chỉ vào bóng lưng của kêu to. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi đừng có kiêu ngạo, đừng tưởng rằng ngươi là thái tử ta sợ ngươi!”.

      Cung nữ cũng dám chậm trễ, ba chân bốn cẳng thay quần áo cho hai người.

      Sau nửa canh giờ, Thần Hoàng rất đúng giờ lại ra. Thấy hai người ăn mặc chỉnh tề, nở nụ cười, đến kéo tay của hai người. “ thôi, trò vui sắp bắt đầu rồi”.

      Phong Linh làm mặt thối. “Này, phải là ngươi muốn chúng ta đến chúc thọ cái bà hoàng hậu đó chứ?”.

      Bảo Bảo thuận tiện câu. “Là minh thọ chúng ta nên ”. (Minh thọ: bữa tiệc mừng thọ tối tăm, có nhiều trò xấu)

      Phong Linh nở nụ cười, giơ ngón tay cái với con trai.

      Thần Hoàng nghiêng đầu, liếc nhìn Phong Linh, nở nụ cười mê người. “Hôm nay Dạ Vô Hàm cũng tới, nàng xác định là nàng muốn ?”.

      Nhớ đến cơ hội mà Bảo Bảo với nàng tối qua, Phong Linh cứng người, nàng khẩn trương, mồ hôi toát ra.

      Thu hết vẻ mặt của nàng vào đáy mắt, Thần Hoàng nở nụ cười lãnh khốc, tay nắm chặt lấy tay nàng. “Đừng quên, bây giờ thân phận của nàng là thái tử phi”.
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 135: Thái tử phi và Hoàng trưởng tôn

      (Hoàng trưởng tôn: Con trưởng của thái tử, cháu nội đầu của Hoàng thượng)

      Thọ yến (= yến tiệc mừng thọ) được cử hành ở tẩm cung của Diêu Ngọc, nàng ta khoác lên người bộ trang phục lộng lẫy, khoan thai quý phái mà mất vẻ dịu dàng, ngồi ngay ngắn ghế chủ tọa, nhìn qua nàng ta rất xinh đẹp. Bên cạnh nàng ta là Hoàng đế Dạ Hồng Thiên ít khi xuất .

      Hai bên bày những cái bàn vuông, phía dưới đặt những tấm nệm, các đại thần đứng trong điện, đầu tiên là chúc thọ Diêu Ngọc, sau đó ngồi xuống. . Sau đó các đại thần bắt đầu dâng quà tặng. Nhìn vào đống quà tặng có thể nhìn thấy được bọn họ đều có ý định khi lựa chọn những món quà tặng này.

      Lúc này, bên ngoài thái giám hô to. “Hàm Vương điện hạ, Tuyên Vương điện hạ đến!”.

      Chúng thần tử thầm trong lòng, hai vị Vương gia đến muộn như vậy ràng là để Hoàng hậu vào mắt. Diêu Ngọc mím chặt môi, nàng liếc mắt nhìn Dạ Mặc Cảnh ở bên phải, người đó lắc đầu với nàng ý bảo nàng phải nhẫn nhịn.

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, hoàng hậu nương nương”. Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên cùng tiến lên, chắp tay hành lễ.

      Lúc này Dạ Hoằng Thiên mới , “Vô Hàm, Dập Tuyên, sao các con đến muộn thế?”.

      “Nhi thần muốn chuẩn bị quà tặng cho hoàng hậu nương nương nên mới đến muộn, mong phụ hoàng, hoàng hậu nương nương thứ tội”.

      Diêu Ngọc nhíu mày, “Hả? Là quà tặng như thế nào mà khiến Hàm Vương điện hạ phải phí tâm như vậy? Bổn cung muốn rửa mắt chờ mong rồi”.

      Dạ Vô Hàm cười tiếng, xoay người phân phó. “Đẩy cái đó vào ”.

      Mọi người đều tò mò nhìn ra ngoài phía cửa. Tất cả nhìn thấy Phi Ưng và Huyền Phong cùng nhau đẩy bức tượng phỉ thúy cao khoảng người tới. Lúc mọi người nhìn thấy hít sâu hơi.

      Người sáng suốt nhìn cái là biết pho tượng kia là Diêu Hoàng hậu, khác với hoàng hậu ngồi kia pho tượng này là nữ nhân phong tình vạn chủng, quần áo của nàng ta đều lỏng lẻo, lộ bên vai, tay còn mập mờ đặt trước ngực mình. Bức tượng chạm trổ rất tinh xảo, nhân vật sống động, đúng là làm cho người ta phải suy nghĩ.

      Diêu Ngọc tức giận đến nỗi toàn thân phát run, tuy đó chỉ là pho tượng nhưng nàng ta cảm giác như nàng ta có mảnh vải đứng đó cho mọi người YY (ý dâm). Nàng ta chưa bao giờ phải chịu loại sỉ nhục này!

      Trọng điện yên tĩnh lạ thường.

      Dạ Vô Hàm cười . “Vì phải tìm khối phỉ thúy lớn như vậy, nhi thần tốn rất nhiều công sức, hi vọng hoàng hậu nương nương thích nó”.

      Dạ Hoằng Thiên rũ mắt, vẻ mặt tỏ vẻ gì nhưng có thể thấy ràng là ông vui. Diêu Ngọc khỏi phải , nàng ta tức giận đến nỗi môi cũng run lên, lúc này nổi giận nàng ta đánh mất khí chất Hoàng hậu, nàng ta cắn chặt răng, nụ cười cứng ngắc. “Hàm Vương có lòng nhưng mà bức tượng đó điêu khắc sao lại giống bổn cung?”.

      Các đại thần vội vàng lấy lại mặt mũi cho hoàng hậu. “Đúng vậy, nhìn thế nào cũng giống với hoàng hậu nương nương”.

      “A, vậy sao?”. Dạ Vô Hàm quay người lại, làm bộ nhìn xem, nhìn lên nhìn xuống người Diêu Ngọc, nghi ngờ nhăn mày, “Nhìn gần đúng là có vẻ khác”. Ngay sau đó xin lỗi. “Là lỗi do nhi thần, mong phụ hoàng và hoàng hậu nương nương thứ lỗi”.

      Dạ Hoằng Thiên vung tay. “Đẩy bức tượng đó ra ngoài , hoàng hậu biết con có tâm là được rồi”.

      “Tuân chỉ”. Phi Ưng và Huyền Phong lại tốn sức đẩy bức tượng ra ngoài điện.

      Hai người ngồi xuống bên cạnh Dạ Mặc Cảnh, Dạ Dập Tuyên nhìn sắc mặt xanh mét của Diêu Ngọc suýt nữa nhịn được cười. Vương huynh vẫn còn nhân từ lắm, nếu như là làm cho bức tượng kia lõa thể. Dạ Vô Hàm ngồi xuống nhưng mắt nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Phong Linh, ngờ Dạ Tàn Nguyệt lại chưa đến. nhíu mày lại, xảy ra chuyện gì sao?

      Bị bức tượng kia làm cho mất hứng, sắc mặt Diêu Ngọc cũng trầm, lúc xem ca múa cũng nở nụ cười. khí trong điện lúc đó cũng rất khẩn trương.

      “Thái tử, thái tử phi, hoàng trưởng tôn đến!”.

      Tiếng thái giám vang lên, tất cả mọi người đều kinh hãi!

      Ngoài cửa điện, Thần Hoàng cười tiếng, thưởng cho tên thái giám thỏi vàng. “ rất tốt!”.

      Thái giám vui mừng nhận lấy. “Tạ ơn thái tử điện hạ ban thưởng, tạ thái tử điện hạ ban thưởng”.

      Phong Linh liếc mắt, lôi kéo Bảo Bảo theo .

      vào trong đại điện,tất cả ánh mắt đều tập trung người bọn họ. Từ nam đến nữ đều tự ti mặc cảm vì Thần Hoàng, ánh mắt sắc bén, khóe miệng khẽ mím, nâng lên đường con bí . (Ốc: chém câu sau :))).

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, hoàng hậu nương nương”. hành lễ rất quy củ, nhìn thế nào cũng giống kẻ ngu, lại càng giống với thái tử điên khùng giết người trong lời kể.

      Đến lúc này Phong Linh mới cảm thấy khẩn trương, trời ơi, đây chính là đại điện hoàng cung! Bảo Bảo có vẻ nhàng hơn, giống như từ là minh tinh bước thảm đỏ vậy.

      Đột nhiên, Phong Linh thấy Dạ Vô Hàm, nàng vui mừng định mở miệng gọi nhưng Bảo Bảo kịp thời ngăn lại, giọng . “Nương, có rất nhiều người nhìn chúng ta”.

      Dạ Vô Hàm cố ý bỏ qua hai từ “thái tử phi” và “hoàng trưởng tôn”, cũng nhìn cảnh bọn họ cùng nhau bước vào. chỉ ôn hòa nhìn Phong Linh, cười an ủi nàng. Nhìn bộ dang chắc chắn của , Phong Linh như được uống viên thuốc an thần, nàng biết nhất định sắp xếp xong xuôi tất cả rồi.

      Thần Hoàng nghiêng đầu, dung nhan hoàn mỹ nhíu chặt.

      Phong Linh và Bảo Bảo vội vàng học theo. “Tham kiến hoàng thượng, #%@;!”.

      Bốn chữ “Hoàng hậu nương nương” bị hai mẹ con ém trong cổ họng, đánh chết cũng .

      Muốn quỳ trước nàng ta?!

      Hừ, nàng ta có nhận nổi đại lễ ?

      Diêu Ngọc thấy Phong Linh bình thường trở lại hận nghiến răng ken két. Trong mắt lóe lên ác độc, cứ chờ xem, rồi bọn thể cười được!

      Đột nhiên Dạ Hoằng Thiên hỏi. “Tàn Nguyệt, bệnh của con khá hơn chưa?”.

      “Con tốt hơn nhiều rồi, tạ ơn phụ hoàng quan tâm”. trả lời quy củ.

      “Ừ”, ánh mắt Dạ Hoằng Thiên nhìn về phía mẹ con Phong Linh, đây là lần thứ hai ông thấy nàng ấy. Lần đầu tiên là vào sáu năm trước, ông cứu nàng. ngờ khi nàng ấy gầy xuống cũng là giai nhân thanh tú. Mà Bảo Bảo ở bên cạnh nhìn cũng rất thông minh lanh lợi, vừa xinh đẹp lại đáng , nhìn giống hệt con trai ông lúc còn . Bất tri bất giác ông có mấy phần hảo cảm với hai mẹ con. Dạ Hoằng Thiên ngoắc tay với Bảo Bảo. “Lại đây”.

      Bảo Bảo nghe lời đến, giọng dù non nớt nhưng vẫn rất quy củ hỏi. “Hoàng thượng có gì phân phó?”.

      Phong Linh run lên, chỉ sợ Bảo Bảo may đắc tội với hoàng thượng.

      Dạ Hoằng Thiên hiền lành cười tiếng, để cho nó ngồi cạnh ông. “Con tên là gì?”.

      “Con tên là Bảo bảo!”

      “Họ của con là gì?”.

      “Con theo họ mẹ, họ Phong!”.

      “À”. Dạ Hoằng Thiên gật đầu cái, suy nghĩ chút rồi . “Bắt đầu từ hôm nay, trẫm thưởng cho con họ Dạ, tên chữ, Thần”.

      Diêu Ngọc cứng ngắc ngồi bên cạnh, móng tay nàng đâm sâu vào trong lòng bàn tay, đáng chết, Dạ Hồng Thiên làm như vậy thể nghi ngờ là đồng ý thân phận hoàng trưởng tôn của đứa con hoang đó! Nàng nhìn về phía Dạ Mặc Cảnh, sắc mặt của cũng rất khó coi.

      Dạ Vô Hàm nhíu mày lại, Phụ hoàng chỉ đơn giản là thích Bảo Bảo nên thế sao?
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137: Ngươi có bản lĩnh tự đến mà cầm

      (Đáng nhẽ phải là chương 136 nhưng tác giả đánh là 137 nên mình vẫn để là 137, có lẽ là do tác giả đánh nhầm. Tuy nhiên nội dung hề bị ngắt đoạn nhé =D)

      “Dạ Thần?”. Bảo Bảo đọc lại lần nữa, sau đó ngẩng đầu . “Tên này quá bình thường rồi”.

      Tiếng hít khí liên tiếp vang lên ở dưới, con riêng mà thái tử phi mang đến đúng là biết trời cao đất dày!

      Trong lòng Phong Linh thấy bất mãn, lầm bầm câu. “Bảo Bảo dễ nghe à? Hoàng đế lão đầu kỳ quái, làm gì mà tùy tiện đổi tên cho người khác chứ?”.

      Ai ngờ, khuôn mặt Diêu Ngọc lạnh lẽo, quát lên. “Lớn mật, ngươi dám hoàng thượng ban cho cái tên bình thường? Đúng là đứa bé có lễ phép, ngươi học qua lễ sổ à? Cũng biết là nương ngươi dạy ngươi như thế nào?”.

      Trong thoáng chốc, vô số ánh mắt phẫn nộ bắn về phía nàng ta. Đầu tiên là Bảo Bảo, sau đó là Thần Hoàng và Dạ Vô Hàm, tiếp đó lại đến Dạ Dập Tuyên, ngay cả Dạ Mặc Cảnh cũng nghiêng mắt nhìn nàng tán thành.

      xin lỗi quấy rầy”. Phong Linh vô tội giơ tay lên, nháy mắt . “Nương nó cũng đứng đây này”.

      Dạ Hồng Thiên quay đầu, ánh mắt nhìn Phong Linh làm cho người ta đoán được tâm tình của ông.

      Diêu Ngọc cười lạnh. “Phong Tam Nương, ngươi nhờ vào hoàng ân mới được ban cho vị trí thái tử phi, nhưng mà tại sao ngươi lại biết điều vậy? Ngay cả đứa bé mà ngươi cũng biết dạy dỗ, vậy mà còn để bên người thái tử?”.

      Phong Linh khoa trương kêu “A” tiếng, sau đó cười . “ biết hoàng hậu nghe qua câu ‘đồng ngôn vô kị’ chưa, nhưng nếu như cả đứa bé năm tuổi cũng phải ra vẻ già dặn như người lớn, những lời nịnh hót, hoàng hậu nương nương có cảm thấy như vậy rất đáng sợ ? Tam Nương có bản lĩnh, thể dạy ra đứa bé như vậy được”.

      “Dù là đứa bé cũng phải biết quy củ, đây là hoàng cung phải là vương phủ nào đó mà ngươi có thể tùy tiện được”.

      Dạ Vô Hàm nghiêng mắt nhìn cái, trong mắt là tức giận.

      “Vậy ý của hoàng hậu là muốn con trai thần thiếp phải ăn ở hai lòng sao? Xin lỗi, con thần thiếp học được điều đó, nếu như hoàng hậu vì vậy mà giáng tội thần thiếp làm nương chỉ có thể thay chịu tội thôi”.

      “Hừ, Phong Tam Nương, ngươi cho rằng bổn cung giáng tội sao?”.

      “Thần thiếp đương nhiên biết là ngài có thể rồi, ngài là hoàng hậu, dưới người vạn vạn người, có chuyện gì mà ngài làm được đây?”.

      “Càn rỡ!”.

      “Ôi chao, là oan uổng quá, trước mặt vương công đại thần thế này, Tam Nương làm sao dám càn rỡ được”.

      Các đại thần đều sợ ngây người, ngay cả mấy vị Vương gia cũng chưa dám chống đối hoàng hậu trước mặt mọi người như vậy, vậy mà người này lại dám làm!

      thể phủ nhận là xem cái này còn đặc sắc hơn ca múa nhiều lắm.

      Thần Hoàng đứng bên cạnh, có ý định muốn giúp nàng. Ánh mắt nhìn Phong Linh lại tỏ rất , nữ nhân này là người bảo vệ, là người mà muốn cưng chiều. Đừng là khiêu chiến với Hoàng hậu, cho dù đắc tội với nàng ta cũng bảo vệ nàng.

      Dạ Dập Tuyên cố nén cười, giơ ngón tay cái với Phong Linh. Phong Tam Nương đúng là Phong Tam Nương, công phu miệng lưỡi thua kém người nào.

      Dạ Vô Hàm bất đắc dĩ mỉm cười, nàng cho sảng khoái xong.

      Diêu Ngọc bị Phong Linh , nhất thời á khẩu gì được, sai là tại nàng nên bám vào lỗi của đứa bé.

      “Ngươi ――”

      Bảo Bảo vui mừng cười tiếng, nương nó luôn nhanh mồm nhanh miệng, có thể phát huy từ Ngư Dương thành vào trong Hoàng cung, điều này chứng tỏ thực lực của nương nó.

      Dạ Hoằng Thiên liếc mắt nhìn hai người, để ý . “Được rồi, hôm nay là sinh nhật hoàng hậu, trẫm muốn trách phạt bất cứ ai cả”.

      Nhận được lời cảnh cáo của , Diêu Ngọc miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng càng hận mẹ con nhà Phong Tam Nương. Hai mẹ con nhà này sinh ra chính là để đối đầu với nàng!

      Phong Linh vui mừng, trận PK đầu tiên, 1:0.

      Thần Hoàng dắt tay của nàng ngồi vào vị trí đầu tiên ở bên phải, đối diện là bàn của Dạ Mặc Cảnh, chéo chút là Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên.

      Vì muốn hòa hoãn khí căng thẳng, Dạ Mặc Cảnh vẫy tay bảo nhạc vang lên, mấy vũ cơ như thần tiên, dáng vẻ thướt tha mềm mại nhảy trong điện.

      Dạ Hoằng Thiên rất thích Bảo Bảo, thỉnh thoảng lại còn hỏi xem nó muốn ăn cái gì. Diêu Ngọc ngồi cạnh, vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Linh, nàng biết, bao lâu nữa nàng được nhìn nàng ta khóc!

      Thần Hoàng ngồi mà giống như người xương, dán vào người Phong Linh, “Này, ta muốn ăn nho”.

      Phong Linh thấy sắc mặt Dạ Vô Hàm khó coi đẩy . “Ngươi có tay à?”.

      “Nhưng mà ta muốn nàng đút cho ta ăn”.

      “Ngươi có ăn vỏ nho ?”.

      “Ha ha, nàng bóc cho ta sao?”.

      “............”.

      Phong Linh thua , nàng nhìn thấy sắc mặt Dạ Vô Hàm càng ngày càng đen, giống như lúc nào cũng có thể bộc phát được, nàng gấp gáp, nhìn nam nhân lười biếng tựa vai nàng. “Ngươi đủ chưa, ta đến cùng ngươi là cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi còn như vậy ta rời đó!”.

      hề động đậy, nhưng mà khóe môi giương lên, ai nhìn vẻ mặt của . “Nàng đến đây vì theo ta hay là đến để gặp Dạ Vô Hàm?”.

      Phong Linh nhíu mi. “Đây là chuyện của ta, ta nhất thiết phải cho ngươi”.

      “Ha ha”. Đột nhiên cười, nụ cười mê mị lãnh khốc. “ ngồi đối diện nhìn chúng ta, nàng đoán xem nếu như lúc này ta hôn nàng làm gì?”.

      “Ngươi.........”. Phong Linh trợn to hai mắt, thể tin được mở miệng. “Ngươi điên rồi à?”.

      sai, ta điên rồi! Bởi vì nàng mà ta nổi điên!”. chợt ngẩng đầu, nắm lấy cằm nàng, hôn lên.

      Dạ Vô Hàm ở đối diện đột nhiên đứng lên, nháy mắt có tức giận bạo phát, xông qua vũ cơ, trực tiếp chạy đến trước mặt Dạ Vô Hàm tung quyền lên mặt Thần Hoàng.

      Thần Hoàng tránh, cũng muốn tránh, cứ vậy mà bị đánh.

      “A!!!!”. Vũ Cơ thét lên, chạy toán loạn.

      Thần Hoàng nghiêng đầu, dùng ngón tay lau vệt máu ở khóe miệng, ngẩng đầu lên, trong con mắt lóe lên loại dục vọng tàn bạo của dã thú. Gương mặt hoàn mỹ nở nụ cười lười biếng nhưng cũng rất nguy hiểm. đứng lên nhìn thẳng vào Dạ Vô Hàm. địch ý nổi lên giữa hai người.

      Gương mặt ưu nhã như ngọc của Dạ Vô Hàm cũng mất bình tĩnh thường ngày. khát máu, điên cuồng, vô tình.

      Phong Linh bị dọa sợ hãi, nàng vội vàng ngăn ở giữa hai người. “Ai cũng được động thủ”.

      Dạ Dập Tuyên xông lại, kéo Dạ Vô Hàm. “Vương huynh, huynh bình tĩnh chút”.

      Dạ Mặc Cảnh mắt lạnh nhìn ba huynh đệ, khóe miệng kéo lên vì hưng phấn nhìn kịch hay trước mặt. Nhưng mà, nhìn Dạ Tàn Nguyệt thế nào cũng giống kẻ ngu, ánh mắt kia quá mức tỉnh táo, quá mức tàn nhẫn....... Hình như, nhìn thấy ở đâu rồi.

      Diêu Ngọc ngồi đó cũng cười, vậy mới đúng chứ, đây mới là điều mà nàng muốn nhìn thấy nhất.

      Dạ Hoằng Thiên giận tái mặt, quát lên. “Các con có còn đặt trẫm trong mắt ?”.

      Dạ Vô Hàm nổi giận, nghe thấy phụ hoàng khiển trách mà tay nắm lấy áo Thần Hoàng, hạ thấp giọng, gằn từng chữ đầy sát ý. “Ta mặc kệ ngươi có mưu đồ bí mật gì, cũng quan tâm xem ngươi có phải giả ngu giả dại . Nhưng đừng có đem mưu kế của ngươi đặt người ta, cũng cho ngươi động vào Phong Tam Nương, nếu ta khiến ngươi mất tất cả! Bao gồm......”. lại kề mặt sát hơn, gằn từng chữ. “Ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về ngươi!”.

      Thần Hoàng cười, cười đẹp hơn. “Ngươi có bản lĩnh tự đến mà cầm!”
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :