1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 128: Thái tử điên rồi

      Phong Linh nhìn về phía gương mặt hoàn mỹ, nàng chần chờ, rốt cuộc là người này bị bệnh tâm thần hay là bị bệnh thần kinh vậy?

      Bỗng nhiên nến trong phòng vụt tắt, cả căn phòng trở nên tối đen như mực.

      Phong Linh ngẩn người, vậy làm sao quản lý quân ?

      “Ngủ !”. Dạ Tàn Nguyệt giường như thành thói quen, nghiêng người sang ôm nàng vào lòng, coi nàng như cái gối ôm. lúc sau, tiếng ngáy vang lên.

      Phong Linh dở khóc dở cười, cái chuyện gì thế này? thử ngọ nguậy nhưng lại ôm chặt lấy nàng, sau đó càng quá đáng hơn, còn gác chân lên người nàng.

      “Nếu như ngươi phải là thái tử, ngươi có tin là ta bóp mũi của ngươi ?”. Phong Linh lầm bầm câu, bất tri bất giác cũng buông lỏng tinh thần. Nàng trợn tròn mắt, suy nghĩ của nàng bay về Hàm Vương phủ.

      Nhất định là Dạ Vô Hàm rất lo lắng, còn Bảo Bảo.... đúng, tiểu tử kia nhất định gấp gáp, chắc chắn nó còn lo chuyện Minh chủ võ lâm. Đây chính là ước mơ từ của nó, biết làm sao mà nó có thể làm được Minh chủ võ lâm.

      Nhớ đến Dạ Vô Hàm, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, đừng thấy tên đó hung hăng nhưng thực chất ra chỉ là con cọp giấy..........

      Nghĩ nghĩ lại, nàng lại cười ra tiếng.

      Dạ Tàn Nguyệt đột nhiên lật người, áp đầu nàng vào trong ngực làm Phong Linh hít thở được, nàng giãy giụa, “Ngươi muốn ta ngạt chết à..... Buông ta ra...............”.

      ngủ như chết, hề động đậy gì cả. Dần dần, Phong Linh cũng nhỉ giọng lại, chống cự được cơn buồn ngủ, nàng nhắm mắt lại ngủ thiếp .

      Bóng đêm đúng là màu sắc tự vệ tự nhiên. Tất cả ngụy trang, tất cả tội ác trồi lên mặt nước vào đêm khuya.

      Cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra, đám khói được thổi vào. lúc sau, bóng đen thầm vào, từng bước từng bước đến bên giường. ta ngẩng đầu lên, trong mắt ta lóe lên tia sáng, ánh trăng chiếu vào gương mặt tỏ lãnh khuôn mặt, hóa ra người đó lại là ........ Tiểu Quý Tử.

      Ngay khi đao của ta sắp rơi xuống người của Phong Linh sau lưng người nhanh chóng xuất ——

      đêm này, dài đằng đẵng.

      Phong Linh chép chép miệng, dụi dụi mắt. Sau đó gương mặt tuấn tú lọt vào tầm mắt nàng, nàng sợ hãi bò dậy, chỉ vào thét lên tiếng. “Tại sao ngươi lại ở giường của ta?”.

      Dạ Tàn Nguyệt nhướn lông mày. “Cái giường này hình như là cái giường của ta đấy”.

      “Cái gì?”. Phong Linh vò vò mái tóc, vỗ cái trán cái. Trời ạ, nàng bị tức đến chập mạch rồi, làm sao ngủ giường của cơ chứ?

      Nàng vội vàng nhảy xuống giường, tìm giày. “Giày của ta đâu rồi?”.

      “A, nàng muốn đến đôi giày cũ kỹ bẩn thỉu đó à? Ta cho người ném rồi”.

      Phong Linh trợn to hai mắt chỉ vào , “Tại sao ngươi lại ném giầy của ta?”.

      Dạ Tàn Nguyệt gì xách đôi giầy thêu màu hồng, “Nàng kêu cái gì, cái này vào”. Sau đó ta cười tiếng. “Ta thích màu hồng”.

      “...............”. Phong Linh tức giận nhạn lấy vào chân. “Ta cảnh cáo ngươi đó, chuyện ngày hôm qua ta ngủ ở đây, được ra ngoài! Nếu ngươi nhất định phải chết!”.

      chép miệng, “Thôi , nàng lại uy hiếp người nhà ~”. Nhưng mà sau đó lại tươi cười. “Nàng yên tâm , ta cho người khác biết”.

      “Ừ”. Cuối cùng Phong Linh cũng đỡ tức. “Vậy mới được chứ”.

      “Bởi vì người trong cung của ta biết hết rồi”.

      Suýt chút nữa Phong Linh phun ra ngụm máu, nàng đứng tại chỗ, mắt nháy điên cuồng. “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi cái gì?”.

      Dạ Tàn Nguyệt gì, chỉ mỉm cười nhún vai, khóe môi nâng lên.

      Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.

      Dạ Tàn Nguyệt lười biếng, . “Vào ”.

      Cửa được đẩy ra, hàng cung nữ bưng khăn lông, y phục, chậu nước. Mỗi thứ đều có hai cung nữ bưng hai bên, hành lễ, những lời cát tường.

      “Chúc thái tử, thái tử phi trăm năm hòa hợp”.

      “Chúc thái tử, thái tử phi uyên ương bích hợp, đầu bạc răng long”.

      “Chúc thái tử, thái tử phi như cổ cầm sắt, vĩnh kết đồng tâm”.

      Nhìn tình cảnh này, Phong Linh nghĩ dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng xong, trong sạch của nàng, nửa đời minh của nàng.........

      Đúng lúc này có mấy tên thái giám tiến vào. “Bẩm thái tử điện hạ, hoàng thượng có thưởng”. Sau đó ta xoay người, bưng cái khay thứ nhất vào. “Đặc biệt khen thưởng cho Phong Tam Nương: hai gấm dệt Kim, đôi ngọc Như Ý, hai vòng ngọc san hô.......”.

      Phong Linh muốn đánh mạnh vào mồm mình, bây giờ kinh động đến cả lão Hoàng đế rồi, đúng là lỡ bước chân, thiên cổ hận! Bây giờ nàng phải giải thích thế nào? Ai tin nàng?

      Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Người này sợ chết cười với nàng. “Thái tử phi, nhất định đêm qua nàng mệt chết rồi, hôm nay nàng cần phải làm gì cả, nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt”.

      Cung nữ thía giám trong phòng đều nín cười, sau khi để đồ xuống đều tự động lui ra ngoài.

      Phong Linh nhịn nữa, nhảy lên giường, giẫm lên lồng ngực của , tay níu lấy vạt áo của , như hung thần, . “Dạ Tàn Nguyệt, mặc kệ ngươi khờ hay là ngươi giả ngu, ta có thời gian chơi với ngươi đâu! Bây giờ, ngay lập tức, ngươi hãy với Hoàng thượng rằng ngươi muốn kết hôn với ta! Nếu ta đạp vỡ xương của ngươi! Ngươi có nghe ?”.

      “Ta làm! Ta làm! Ta muốn lấy nàng làm vợ! Nàng là thái tử phi của ta! Ai cũng được giành nàng !”. Phong Linh nhìn như đứa trẻ chơi xỏ lá. “Ta cần cưới người ngốc! Ta thích ngươi.... ngươi có nghe ? Người ta thích là Dạ Vô Hàm! Dạ Vô Hàm!!!”.

      khí bốn phía trở nên khủng bố. hơi thở lạnh lùng chạy dọc toàn thân Phong Linh, nàng sợ run người. Sau khi ý thức được mình vừa cái gì, nàng vội vàng buông tay ra. “Ta ........ ta.........”.

      Đôi mắt Dạ Tàn Nguyệt trở nên vô cùng kinh khủng, khát máu, cả người tỏa ra lệ khí ngoan tuyệt. Vào giờ khắc này, , Thái tử ngốc hóa thân thành ác ma địa ngục, muốn cắn nuốt tất cả sinh mạng.

      Phong Linh hít sâu hơi, kinh ngạc nhìn , nàng sợ hãi đến nỗi tay chân đều lạnh lẽo, rúc người vào góc giường. “Cái đó..... ta cố ý ngươi là người ngu, xin lỗi, ngươi đừng tức giận, ta.......”.

      Phong Linh thấy đột nhiên đứng dậy sợ hãi lấy tay che hai mặt. “A, đừng đánh ta...... ta sai rồi, ta sai rồi, ta biết lỗi của ta người thần đều cảm thấy căm phẫn, tội của ta thể tha thứ............”.

      Quả đấm mà nàng sợ hãi hề rơi xuống, khí quanh người dường như khôi phục lại bình thường.

      Nàng lặng lẽ tach năm ngón tay, nhìn vòng quanh phòng, thấy bóng dáng Dạ Tàn Nguyệt đâu, nàng vỗ ngực cái. “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!”. Nàng vả mạnh vào miệng mình, “ nãi nãi, sớm muộn gì ta cũng bị ngươi hại chết!”. ( [​IMG] tự vả, tự rủa mình).

      “A! Cứu mạng..... thái tử điên rồi, ngài ấy muốn giết người ——”. Bên ngoài có tiếng thét chói tai, Phong Linh giật mình bật dậy, hai mắt trợn to, chuyện gì xảy ra vậy?

      “A! Thái tử........ đừng....... .......”.

      Tiếng kêu hoảng sợ vang lên, Phong Linh cũng ngồi yên nữa. Nàng lấy hết dũng khí nhảy xuống giường chạy ra ngoài. Nếu như là Dạ Tàn Nguyệt nổi điên nàng là nghi phạm đầu tiên bị nghi ngờ!

      Nàng đúng là đen đủi........

      Chương 129: Dạ Vô Hàm, ngươi ở đâu?

      Phong Linh chạy ra nhìn thấy Dạ Tàn Nguyệt níu lấy tiểu thái giám, tay đặt cổ của . Nàng nhìn kỹ lại tên tiểu thái giám đó chính là Tiểu Quý Tử.

      Cậu ta sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. “Thái, thái tử.......”.

      Ánh mắt Dạ Tàn Nguyệt run lên, khoảnh khắc đó như ác ma. Phong Linh thấy tay phải của sắp đập xuống kịp nghĩ ngợi gì vội vàng chạy tới nắm chặt tay của . “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi tỉnh táo lại chút !”.

      Ánh mắt từ từ rời , rơi người nàng, lạnh lùng như vậy, tàn nhẫn như vậy nhưng trong ánh mắt đó mơ hồ chứa nỗi đau. nỗi đau mà thể , nỗi đau mà nàng lý giải được.

      “Thái tử phi, ngài cứu nô tài với......”. Ánh mắt Tiểu Quý Tử tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Linh.

      Dạ Tàn Nguyệt lại nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn ta làm người ta thể phát trong đôi mắt thần bí lên tia sát ý. Thị vệ, thái giám, cung nữ đứng bốn phía xung quanh nhưng ai dám tiến lên. Trước kia thái tử ngu nhưng bây giờ thái tử điên rồi, ai dám tiến lên?

      Phong Linh cắn răng, nhìn cách chân thành. “Xin lỗi, ta nên như vậy, ta biết đó là kinh nhờn tôn nghiêm của ngươi, ta nhận lỗi với ngươi. Nếu như ngươi vẫn còn giận trút lên người ta đây này, ta đảm bảo oán hận nửa câu......... Dạ Tàn Nguyệt, ngươi thả ra có được ?”.

      Có lẽ lời của nàng đả động đến hoặc là khôi phục lại được chút lý trí. Dạ Tàn Nguyệt thu lại lệ khí, nhìn nàng chớp mắt.

      Phong Linh dám thả lỏng người, cố gắng tỏ vẻ hữu nghị với , nở nụ cười thân thiết, giọng dịu dàng. “Bây giờ ngươi từ từ, từ từ buông ra.......”.

      Dạ Tàn Nguyệt nhìn nàng, nở nụ cười.

      Đó là nụ cười hút hồn câu phách, cực kì nghiệt.

      Phong Linh cảm thấy sát ý của , lặng lẽ thở phào nhõm.

      Những chuyện xảy ra tiếp theo làm mọi người kinh hãi.

      Đột nhiên Dạ Tàn Nguyệt dùng sức, Tiểu Quý Tử tin được trợn to cặp mắt, từ từ, đầu vô lực, nghỉu xuống......

      “A!!!!”. tiếng thét chói tai nổi lên khắp bốn phía, ai dám ở lại đây, tất cả đều chạy trối chết.

      Phong Linh quên phản ứng, quên thét chói tai, càng quên chạy trốn, nàng cứ đứng ngơ ngác ở đó.

      Nàng đứng rất gần với , thậm chí nàng còn nghe được tiếng “răng rắc” khi cổ Tiểu Quý Tử bị vặn gãy......

      Dạ Tàn Nguyệt buông tay ra mặc kệ cho Tiểu Quý Tử ngã đất. Từ đầu đến cuối mắt ta đều mở to giống như tin được trước mắt.

      Trong ống tay áo của Dạ Tàn Nguyệt có châm nhọn như như ........

      Sau khi thần kinh nàng hết kinh ngạc, Phong Linh đột nhiên xoay người bỏ chạy.

      ta là kẻ điên! ta là kẻ hơn kém kẻ điên!

      Nhưng nàng chưa chạy được mấy bước Dạ Tàn Nguyệt kêu lên tiếng. “Tam Nương........”. Giọng đó mềm yếu, vô lực.

      biết nàng bị quỷ thần xui khiến thế nào, nàng dừng lại, quay đầu.......

      Dạ Tàn Nguyệt khổ sở ngồi mặt đất, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng, nhìn nàng, đưa tay ra. “Nàng đừng ....... Nàng đừng bỏ ta lại............”.

      *^^^^^Tiểu Ngũ phân cách tuyến^^^^^*

      Phong Linh nhìn người nằm giường hai mắt nhắm chặt, tự với mình là nàng bị điên rồi. Khi nàng nhìn thấy như vậy nàng cũng bỏ về mà còn dìu về phòng, gọi ngự y đến!

      Nàng gõ vào đầu của mình, ngờ bệnh ngu cũng có thể lây được. Mới ở với ngày mà nàng bị lây bệnh rồi!

      Sau khi ngự y chuẩn đoán bệnh xong đến trước mặt nàng. “Bẩm thái tử phi, thái tử điện hạ bị trúng độc!”.

      “Trúng độc?”. Phong Linh cũng rảnh mà so đo câu “thái tử phi kia” mà nàng bị hai chữ “trúng độc” hấp dẫn toàn bộ chú ý.

      “Đúng vậy, theo như thần chuẩn đoán, độc tính ở trong cơ thể cũng khoảng ba bốn canh giờ”.

      “Cái này...... Vậy là khoảng nửa đêm qua sao?”. Phong Linh vội vàng hỏi lại. “Vậy độc của có thể giải ? có gặp nguy hiểm ?”.

      “Xin thái tử phi yên tâm, độc mà thái tử điện hạ trúng phải phải là độc dược trí mạng, vi thần cho ngài ấy uống thuốc, chỉ cần ngài ấy nghỉ ngơi vài ngày là khỏi hẳn”.

      “A”, Phong Linh gật đầu, “Cảm ơn ngươi, ngự y đại nhân”.

      Sau khi ngự y rời khỏi, mình Phong Linh ngồi trong phòng suy nghĩ, chân mày nhíu chặt lại. Tại sao Dạ Tàn Nguyệt lại có thể trúng độc được? Là do ngoài ý muốn? Hay là có người làm hại ? Nửa đêm hôm qua nàng vẫn luôn ở cùng với , nếu như có người làm gì tại sao nàng lại bị làm sao?

      Chẳng lẽ vừa rồi nổi điên giết người có liên quan đến độc dược này?

      “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”.

      Nghe thấy tiếng này, Phong Linh muốn chửi đổng, nàng ta đúng là giỏi đánh hơi, sớm đến muộn đến mà lựa đúng lúc xảy ra chuyện!

      Diêu Ngọc cười lạnh tới!

      Phong Linh cũng lười phải ứng phó với nàng ta, hỏi thẳng vào vấn đề. “Hoàng hậu, nếu như ngài có việc tìm ta rất xin lỗi, ngài cũng thấy rồi, thái tử bị như thế này, ta thể bồi ngài được”.

      Đôi mắt đẹp của Diêu Ngọc thoáng nhìn, cười khẽ. “Từ xưa đến nay, Thanh Nhạc cung luôn yên tĩnh, chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ngươi mới chỉ đến đây có ngày thôi mà xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi!”.

      Phong Linh nhướn mày, trong lòng nàng có dự cảm xấu. “Hoàng hậu nương nương, ngài có ý gì?”.

      “Hừ”, Diêu Ngọc hừ lạnh tiếng, liếc qua người nằm bất tỉnh giường rồi . “Ngự y , thời gian mà thái tử trúng độc là đêm hôm qua. Ta nghe các nô tài đêm qua thái tử và ngươi ở cùng nhau”.

      Phong Linh nghe được lời của nàng ta toàn thân lạnh lẽo. Nàng biết nếu như nàng là Diêu Ngọc chắc chắn cũng bỏ qua cơ hội đưa nàng vào chết!

      Phong Linh cố gắng duy trì bình tĩnh, “Hoàng hậu nương nương, thế nào cần phải chờ thái tử tỉnh lại mới có thể biết được!”.

      Diêu Ngọc đột nhiên cười ha ha, “Phong Tam Nương, đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn muốn ngụy biện à?”. Ánh mắt nàng ta bỗng nhiên lạnh lẽo như đao, hét to, “Người đâu, bắt hung thủ hạ độc thái tử lại”.

      Tiếng vừa ngưng, cấm quân lập tức vào ấn Phong Linh xuống. Phong Linh thấy vậy biết Diêu Ngọc chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện. Phong Linh nổi giận. “Hoàng hậu cho dù ngươi muốn hãm hại ta cũng phải đưa ra bằng chứng!”.

      “Chứng cớ à?”. Diêu Ngọc cười gằn, giọng . “Bổn cung muốn hãm hại ngươi, sao nào? Phong Tam Nương, phải là ngươi có Đế hậu chi tướng sao? Hừ hừ, bổn cung cho ngươi tiến điện Diêm Vương làm Hậu”.

      Lòng Phong Linh nguội lạnh, nàng giãy dụa nữa mà cả người an tĩnh lại.

      Nàng nhìn chằm chằm vào Diêu Ngọc, cười quỷ dị tiếng. “Nếu như ta có Đế hậu chi tướng ta tin rằng ngươi hại chết được!”.

      Diêu Ngọc chấn động, lời của nàng ta chạm đến chuyện cấm kị của nàng.

      “Mau dẫn xuống! Mau đưa nàng ta ! Bổn cung muốn đích thân thẩm vấn nàng ta! Phong Tam Nương! Ngươi chạy thoát được khỏi bàn tay của bổn cung đâu!”.

      Phong Linh khinh miệt nhìn nàng ta, thẳng lưng mà .

      Vừa ra khỏi vừa vai nàng rụt xuống.

      Xong đời rồi, lần này nàng chắc chắn xong đời rồi! Nhất định lần này nữ nhân này muốn đẩy nàng vào chỗ chết, làm sao bây giờ? Ai đến cứu nàng?

      Dạ Vô Hàm, ngươi ở đâu?
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 130: Tuyệt đối lưu lại hậu hoạn.

      Thái tử nổi điên giết người, Thái tử phi hạ độc thái tử nên bị hoàng hậu nương nương bắt . Hai chuyện này gây nên sóng to gió lớn trong hoàng cung.

      Diêu Ngọc vừa mới nhốt Phong Linh vào Thiên lao ngay sau đó Dạ Mặc Cảnh bí mật xuất trong tẩm cung của nàng ta.

      “Ngọc Nhi, chuyện này có phải do nàng làm ?”. ta hỏi thẳng.

      Diêu Ngọc cởi phượng bào (áo dành riêng cho Hoàng hậu), xoay người lại nhìn , ánh mắt u oán. “Chàng mấy ngày vào cung thăm ta vậy mà hôm nay chàng lại vội vội vàng vàng đến đây chỉ vì nàng ta!”.

      “Hoàng thượng sắc phong cho Phong Tam Nương làm thái tử phi, gả nàng cho kẻ ngu, nàng biết là ông ta tính gì sao?”. Dạ Mặc Cảnh ngồi ghế chuyện như còn hơi sức, sắc mặt cũng rất yếu ớt.

      “Ta chỉ vừa mới được gặp chàng vậy mà chàng giúp cho nữ nhân kia rồi!”. Đột nhiên Diêu Ngọc gầm thét xông tới, hai tay nắm chặt thành quyền, quơ quơ trong trung. “Từ khi bắt đầu chàng động tâm với nữ nhân kia đúng ? Chàng tin tưởng lời của con lừa già đó, tin tưởng rằng nàng có Đế Hậu chi tướng cho nên chàng trăm phương ngàn kế muốn lấy nàng ta! Nhưng chàng lại gạt ta rằng muốn giết nàng ta! Dạ Mặc Cảnh, chàng nghĩ ta là đứa ngốc à?”.

      mở mắt ra, nhìn gò má như ngọc trước mặt như có tầng sáng bệnh hoạn. “Ngọc Nhi, nàng thay đổi rồi. Nàng còn là Ngọc Nhi dịu dàng động lòng người của ngày trước nữa rồi”.

      Diêu Ngọc cười tự giễu. “Đúng vậy! Ta thay đổi rồi! Từ ngày chàng muốn làm hoàng đế mà tiếc để cho ta quyến rũ lão Hoàng đế ta thay đổi rồi! Sao vậy, bây giờ chàng mới phát ra à?”.

      Dạ Mặc Cảnh rũ mắt xuống. “Ta biết nàng vì ta mà hy sinh rất nhiều. Nàng yên tâm sau này chắc chắn ta phụ nàng!”.

      “Ha ha! phụ ta, như thế nào mới là chàng phụ ta? Sau khi chàng lên làm Hoàng đế chàng có thể lấy ta được sao? Lấy nữ nhân của hoàng huynh chàng?”.

      cau mày. “Ngọc Nhi, nàng đừng nháo nữa”.

      “Được, là do ta cố tình gây !”. Diêu Ngọc cười lạnh. “ phải là chàng muốn bảo vệ Phong Tam Nương à? Ha ha, bổn cung để cho chàng như ý”.

      “Vậy nàng muốn thế nào?”. Sắc mặt của Dạ Mặc Cảnh cũng lạnh dần. “Hoàng thượng đột nhiên gả nàng ta cho thái tử ngu chắc chắn để đánh lạc hướng chúng ta”. tạm ngừng rồi . “ ngờ đến bây giờ ông ta vẫn chưa bị tu đạo thành tiên làm cho choáng váng đầu óc, chỉ lợi dụng Phong Tam Nương nho thôi lại có thể động đến nhiều thế lực mà cũng có ý làm chúng ta lộ mình. Đúng là làm cho quốc sư tốn phen công phu rồi. Nhưng mà đối với chúng ta mà đây cũng là cơ hội, nếu để cho Dạ Vô Hàm đối phó với tên ngốc kia có gì tốt? Nếu như nàng còn thiếu kiên nhẫn như vậy ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của chúng ta”.

      Diêu Ngọc khinh thường hừ lạnh. “Chúng ta có ‘quỷ mặt tăng” ở đây, chàng sợ cái gì? Nếu như lão già kia còn nhiều chuyện ta giết !”.

      “Nếu như chúng ta giết ông ta chắc chắn chọc giận Dạ Vô Hàm! Bây giờ còn bận tâm đến tồn tại của ‘quỷ mặt tăng’, nếu như cha cũng bị nàng giết nàng xem, ta còn bận tâm đến những đại thần kia sao? Nàng muốn lưới rách cá chết với ?”.

      Lời của ta làm Diêu Ngọc cứng họng.

      Dạ Mặc Cảnh tiếp. “Nàng chỉ đơn giản muốn đối phó với Phong Tam Nương, nhưng chẳng lẽ chỉ vì nàng ta mà nàng muốn phá hủy tâm huyết mấy năm nay của chúng ta sao?”.

      “Đúng vậy, ta đúng là muốn đối phó với nàng ta!”. Đôi mắt Diêu Ngọc hơi đỏ lên, nàng nhìn chằm chằm vào , nghẹn ngào . “Ta căn bản muốn làm hoàng hậu gì cả, ta chỉ muốn làm vương phi của chàng. Chỉ vì Dạ Hồng Thiên để ý đến ta mà chàng dâng ta lên cho …. Bây giờ, chàng lại còn thay lòng, thích nữ nhân khác………..”.

      Dạ Mặc Cảnh thở dài tiếng, đứng dậy tới nhàng kéo nàng vào trong ngực. “Ngọc Nhi, ta thay lòng khi nào, trong lòng ta chỉ có nàng, ta muốn nàng động vào Phong Tam Nương cũng chỉ vì đại cục. Nàng cũng biết nàng chỉ cần động vào nàng ta dẫn Dạ Vô Hàm nhằm vào thái tử mà nhằm vào chúng ta, như vậy có đáng giá ?”.

      “Ta……”. Diêu Ngọc bị dụ dỗ, sau khi tỉnh táo suy nghĩ lại cũng biết là nàng quá xúc động. Nàng nhịn nhiều năm như vậy, cần gì phải vì lúc nóng lòng nhất thời!

      “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”.

      “Tiểu Quý Tử chết rồi, nàng bảo những người khác cẩn thận chút, có tình huống gì tùy thời đều phải báo lại. Còn nữa, tốt nhất là nàng nên thả Phong Tam Nương ra. Nếu như bị Dạ Vô Hàm uy hiếp thả người chúng ta lại thành thế bị động rồi!”.

      hợp tình hợp lý, Diêu Ngọc cắn cắn môi, cam lòng . “Ta nghe chàng giống như chàng cầu canh cho nàng ta vậy”.

      bất đắc dĩ lắc đầu, hôn cái lên môi nàng. “Ngốc ạ, ta sợ nàng gặp nguy hiểm thôi, Dạ Vô Hàm điên lên giống như thái tử ngu điên lên đâu”.

      Diêu Ngọc cười, ôm eo , tiến sát vào ngực . “Mặc Cảnh, chỉ cần chàng tốt với ta, phản bội ta, cả đời chàng chỉ thích mình ta, ta cam tâm tình nguyện vì chàng mà làm bất cứ chuyện gì”.

      rũ mắt che giấu tất cả tâm tình. “Ta đều biết . Đúng rồi, ngày mai là sinh thần của nàng, biết hoàng hậu nương nương muốn quà tặng gì đây?”.

      “Ghét, chàng còn gọi ta là hoàng hậu nương nương”. Đôi mắt Diêu Ngọc khẽ chuyển, giọng như . “Chàng lâu tới, cũng để ý đến người ta…… Người ta rất tịch mịch…..”. Ngón tay của nàng trêu đùa khẽ vòng vòng lồng ngực của . “Ta cần quà tặng gì cả, ta chỉ muốn chàng ở lại bên ta………”.

      cười tiếng, bỗng nhiên dùng sức lôi nàng về phía mình, khẽ bên tai nàng. “Vì giả trang thành Vương gia bệnh tật, ta cũng nín lâu quá……”.

      Mặt Diêu Ngọc đỏ lên, nàng kiều . “Ghét, vậy chàng còn đứng chỗ này làm gì? Ghét!”.

      hài hước nháy nháy con mắt, sau đó ôm nàng về phía giường phượng, bước tráng kiện có lực lại trầm ổn.

      …………

      Phi Ưng báo lại. “Vương gia! Trong cung truyền đến tin tức, Tam Nương bị Hoàng hậu bắt lại!”.

      Dạ Vô Hàm vừa nghe vậy cả người giống như bị cuồng phòng quấn xung quanh. “Chuẩn bị kiệu, Bổn vương muốn vào cung!”.

      “Cháu cũng muốn !”. biết Bảo Bảo ở đâu ra, sau lưng nó là cái đuôi Hinh Nhi. “Cháu cũng muốn vào cung xem nương cháu!”. Ánh mắt nó kiên định giống như cho phép Dạ Vô Hàm !.

      Dạ Vô Hàm cau mày đưa mắt nhìn nó sau đó gật đầu.

      ………..

      Sau khi tiễn Dạ Mặc Cảnh, cả người Diêu Ngọc tâm tình rất tốt, nàng ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương, cười xinh đẹp. “Thay quần áo cho Bổn cung, bổn cung muốn đến Thiên lao thăm thái tử phi!”.

      Cho dù Dạ Mặc Cảnh có đúng nữa nhưng nàng cũng ngu mà làm theo! Chỉ cần có nữ nhân xuất trong mắt , mặc kệ là ai nàng đều muốn diệt trừ để lại hậu họa.

      Từ trước đến nay thiên lao là nơi nốt trọng phạm của triều đình. Phong Linh ngồi khoanh chân giường gỗ đau đầu. ràng nàng chẳng làm chuyện gì cả những tội lại còn lớn hơn tội, từ tội mưu sát tiểu thiếp của Vương gia rồi cao cấp hơn là hạ độc thái tử, từ phòng giam Vương phủ đến đại lao của hoàng cung, Thiên lao. Người nào có thù oán với nàng ghê gớm vậy!

      Lúc này, thái giám ngoài cửa quát to. “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”.

      Phong Linh chấn động, cả người giống như con nhím xù lông, lúc nào cũng có thể chuẩn bị tấn công.
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 131: Cái răng cửa của nàng.

      “Phong Tam Nương, ngươi ở đây quen chưa?”. Diêu Ngọc nở nụ cười tươixuất trước mặt nàng.

      Phong Linh bĩu môi cái, lười phải năngdài dòng với nàng ta. “Hoàng hậu tỉnh lại ,ngươi cũng cần lãng phí nhiều nước bọt như thế làm gì. Bây giờ ngươi muốn thế nào tùy ngươi”.

      Dù sao nàng cũng bị nhốt ở đây rồi cho dù có làm loạn lên thế nào thế giớinày cũng có người chết oan rồi. Haiz, nàng mà biết trước có ngày như thế này nàng chọn cái chết hoa lệ hơn có thể oanh động được giới xuyên !

      “Ha ha, nếu như ngươi phải là Niếp Tố Tố mà chỉ là Phong Tam Nương tính cách của ngươi rất hợp với khẩu vị của bổn cung đấy!”.

      Phong Linh lười biếng . “Đáng tiếc, hoànghậu nương nương lại phải khẩu vị mà ta thích”. Dù sao Diêu Ngọc cũng thảnàng ra, sớm hay muộn nàng vẫn phải gặp lão Diêm Vương, Phong Linh cũng để cho nàng ta coi nàng là khỉ mà đùa giỡn.

      Đôi mắt sắc của Diêu Ngọc run lên, ánh mắt lạnh lùng ngoan tuyệt, “Phong Tam Nương,ngươi chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng vớibổn cung? Được rồi, vậy trước hết bổn cung sẽđập vỡ cái miệng đầy răng của ngươi xem ngươicòn thế nào?”. Nàng ta xoay người lại, giọng lạnh lùng. “Người đâu, đến giáo huấn nàng ta chút!”.

      Cửa nhà giam mở ra, hai tên thị vệ mặt đen tới. Trong khoảnh khắc đó trong lòng Phong Linh hề cảm thấy sợ hãi và cũng hề sợ hãi. Nháy mắt trong đầu nàng thoảng qua hình ảnh của vô số hùng, Đậu Nga, Dươngtam tỷ……….

      “Bốp bốp”.

      người ấn nàng xuống, người khác thìhất tay đánh nàng. Bởi vì phòng giam rất rộngmà hiệu quả hồi cũng rất tốt nên trong lúc thanh bạt tai vang lên dứt.

      Cung nữ mang đến cho Diệu Ngọc cái ghế, nàng ta ưu nhã ngồi xuống, nhận lấy chén tràvừa uống vừa thưởng thức màn bạt tai.

      Hai bên mặt của Phong Linh bị đánh đến nỗimất cảm giác, lỗ tai cũng cảm thấy “ong ong”vang dội nhưng miệng Phong Linh hềnhàn rỗi, nàng cắn răng vẫn lần lượt mắt bát đại tổ tông nhà nàng ta. Phong Linh mắng từ cụ củacụ của cụ của cụ của cụ của cụ nhà nàng ta chođến cả chó mèo nhà nàng ta. Nàng nghĩ đến bất cứ cái gì nhà nàng ta nàng đều chửi.

      “Ta khinh bỉ ngươi cả đời, cho dù Minh Tịchtiều có bị khủng hoàng kinh tế ngươi cũng bao giờ được như ý! Người ta làm hoànghậu mẫu nghi thiên hạ còn ngươi làm hoànghậu phá hoại thiên hạ! Tại sao Khương Tử Nha thu ngươi vào chứ? Có gan ngươi cứ đánh chết nãi nãi, nếu nãi nãi vẫn có Đế Hậu chi tướng còn chỗ ngồi kia củaHoàng hậu ngươi chắc cũng còn vữngnữa đâu!”. (Ốc: Chém cả đoạn)

      “Bốp!”. Diêu Ngọc kiềm chế được ném mạnh chén trà xuống đất, giận dữ hét lớn.“Đánh! Đánh mạnh cho Bổn cung, đánh cho đến khi nữ nhân này được nữa thìthôi”.

      Thị vệ đánh đến nỗi đau cả tay, người lạiđổi người. Phong Linh vẫn ngừng chửi rủa trong miệng. “Trời sinh ngươi dâmtiện vô địch, hạ tiện vô sỉ........”.

      “Chết tiệt! Đánh mạnh vào cho bổn cung”. Diêu Ngọc điên lên rồi, còn chưa có người nào dám mắng nàng như vậy cả, còn chọn những từ ngữ hạ tiện nhất độc nhất để mắng.

      Hàm răng giãn ra, trong miệng cũng có máu. Thị vệ đấm quyền vào mặt nàng, Phong Linh“phụt” ngụm máu, khạc ra hai cái răng cửa.

      Nàng đau đến nỗi được chữ nào,trong đầu nhão như bột.

      “Ha ha......... ha ha...... Nữ nhân điên, tiện nhân, ngươi mắng , mắng xem nào, ha ha........”.Diêu Ngọc cười to điên cuồng, vỗ tay kêu lên. “Đúng như vậy, các ngươi cứ làm như vậy cho ta! Đánh cho nàng ta rụng thêm mấy cái răngcửa nữa, nhanh lên! Ha ha, đáng đánh, đánhmạnh vào rồi bổn cung có thưởng!”.

      “Vâng!”. Hai tên thị vệ nghe vậy sáng mắt, ngừng đánh đấm đá vào người PhongLinh. Phong Linh giống như bao cát bị hai người hành hạ.

      Đúng lúc này ngoài cửa thiên lao ồn ào, đợi Diêu Ngọc phân phó người xem cửasắt của Thiên Lao bị đụng vỡ.

      Tất cả mọi người đều giật mình khi thấy người đứng ngoài cửa.

      Rốt cuộc người còn bị đánh, mặtPhong Linh sưng to nhìn như đầu heo, khóe mắt khóe miệng đều có máu chảy, lỗ mũi cũng bị cọ rách, người đầy những vết thương, nàng chỉđộng chút cũng đau đến nỗi nhe răngnhếch miệng. Nàng từ từ mở mắt ra nhìn về phía cửa, sau đó nàng cũng ngây người.

      Diêu Ngọc ổn định tinh thần, cao ngạo .“Thái tử, trong người còn có độc sao khôngnghỉ ngơi ở Thanh Nhạc cung cho tốt còn chạyđến đây làm cái gì?”.

      Dạ Tàn Nguyệt đứng ở cửa chỉ mặc bộ trung y (quần áo trong), hai chân trần, mái tóc xõa dài, sắc mặt tái nhợt, đúng là bộ dạng suy yếu mệt mỏi của người bênh vừa bò giườngdậy. Nhưng trong tròng mắt xinh đẹp lại có mộttầng sát ý căm tức nhìn tất cả những người đứng trong phòng giam. Khi nhìn thấy mặtcủa Phong Linh, chính xác hơi là nơi miễn cưỡng có thể gọi là mặt toàn thân chấnđộng, con ngươi co rút nhanh.

      “Ngươi nghe thấy bổn cung gì à?”.Diêu Ngọc thèm nhiều với kẻ ngu, kiên nhẫn phân phó cung nữ bêncạnh. “Các ngươi còn đứng lỳ ở đó làm gì, cònkhông mau đưa thái tử điện hạ hồi cung”.

      Ánh mắt Dạ Tàn Nguyệt rơi người DiêuNgọc. Đó là cái nhìn chăm chú còn đáng sợ hơncả tử vong làm Diêu Ngọc tự nhiên nhíuchặt lông mày. “Các ngươi nhanh lên xem nào,đứng đó làm cái gì?”.

      “Vâng thưa hoàng hậu nương nương”. Cung nữtiến lên. “Thái tử, mời ngài hồi cung với nô tỳ”.

      Đột nhiên, Dạ Tàn Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp mê hoặc lòng người.

      Tay của ở sau lưng từ từ đưa ra............

      Diêu Ngọc nhìn thấy đao trong tay hét lên tiếng. “Thái tử, ngươi điên rồi sao? Các ngươi mau đến ngăn lại đưng để lại đây, mau lên!”.

      “Đúng vậy, bản thái tử điên rồi”. Giọng của trầm thấp, khàn khàn, dị. nắm chặt đao trong tay, dựa người vào cửa phòng giam, nắmchặt đao rồi vung tay lên.

      “Bảo vệ hoàng hậu nương nương, mau bảo vệhoàng hậu nương nương.......”.

      “A! A! Ai đó mau ngăn ta lại! Mau ngănhắn ta lại”. Diêu Ngọc bị dọa sợ, gần như là tông cửa chạy ra ngoài. Cung nữ và thái giám chạy theo sau lưng, ngay cả thị vệ cũng chạy sát theo đằng sau. Nhưng hai thị vệ đánh PhongLinh bị Dạ Tàn Nguyệt chặn ở cửa, nắmđao trong tay giống như diêm la địa ngục. Haingười đó dám động, cả người run rẩy.

      “Thái, thái tử..........”.

      Ý thức Phong Linh lúc có lúc , ánh mắtmông lung nhìn về phía Dạ Tàn Nguyệt, ánh mắt kinh khủng như muốn chém bọn họthành mấy mảnh.

      vứt đao xuống, khi hai người vừa thở phào nhõm hai bàn tay của lại như hai gọng kìm, nhấc hai người lên, sức của mạnh đến nỗi làm người ta khiếp sợ.

      Hai thị vệ mặt đều đỏ rồi tím, hai chân đạp loạn xạ, cố gắng muốn đẩy tay của ra. Con ngươi Dạ Tàn Nguyệt nheo lại, chỉ nghe “răngrắc” hai tiếng, hai người kia bị bóp gãy cổ mà chết. Dạ Tàn Nguyệt vứt hai thi thểxuống sau đó ngồi xổm xuống, bồng Phong Linh bị đánh. nhìn thấy máu tươi đầy ở miệng nàng bão tố mặt càng lớn, chỉ hận thể giết sạch mọi người. hai lời, ôm lấy nàng ra ngoài.

      Lúc ra khỏi cửa thiên lao gặp đám người Dạ Vô Hàm chạy vội vã đến đây.

      Spoil:
      Chương 132:Cởi quần áo ra làm gì!
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 132: Cởi quần áo làm gì?


      Đây là lần đầu tiên Dạ Vô Hàm và Dạ Tàn Nguyệt chạm mặt sau mấy năm qua.

      Từ lúc mẫu hậu Dạ Tàn Nguyệt qua đời, vẫn tự giam mình trong Thanh Nhạc Cung. Mấy năm trước, bởi vì có bệnh, nên lên núi tĩnh dưỡng. Dạ Dập Tuyên và Dạ Vô Hàm khá thân, nhưng vẫn luôn cực kỳ xa cách với vị thái tử này.

      Dạ Tàn Nguyệt dừng lại, ngước con mắt dị và bí hiểm lên, nhìn chăm chú vào Dạ Vô Hàm. Dạ Vô Hàm cau chặt mày, mắt nhìn nguời trong ngực , hai mắt đột nhiên trợn to, “Tam Nương!”

      “Nương!” bóng người bé nhanh hơn bước, vọt tới, “Nương! Nương!”

      Mặt Phong Linh toàn máu, lâm vào hôn mê. Dạ Vô Hàm vứt gậy chống , lảo đảo bước nhanh qua, “Tam Nương!”

      Dạ Tàn Nguyệt híp mắt, ôm chặt người trong lòng, có ý buông tay.

      Dạ Vô Hàm sợ làm đau nàng, dám giành lấy, mà gằn từng tiếng , “Ta muốn mang nàng về phủ!”

      “Nàng là thái tử phi.” Dạ Tàn Nguyệt chỉ câu này, xong thèm quay đầu lại, bước nhanh về Thanh Nhạc Cung, “Mau gọi ngự y!” ra lệnh ngắn gọn.

      Dạ Vô Hàm giận dữ muốn đuổi theo, nhưng Phi Ưng và Huyền Phong lại giữ chặt , “Vương gia, nơi đây là hoàng cung! Ngàn vạn thể mất bình tĩnh! Xem ra thái tử điện hạ cố cứu Phong Tam Nương, tạm thời nàng có nguy hiểm, xin vương gia ráng nhịn ngày!”

      Dạ Vô Hàm cắn chặt răng, tay nắm thành quả đấm, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn Dạ Tàn Nguyệt ôm Phong Linh ......

      Bảo bảo nhìn , hừ lạnh tiếng, “Ngài dám đuổi theo, ta dám!” xong tức tốc chạy đuổi theo, “Nương!”

      “Bảo Bảo!” Dạ Vô Hàm cả kinh, vội sai Phi Ưng, “Mau dẫn nó về!” Tình hình tại, tuyệt thể để Bảo Bảo có chuyện may.

      “Vâng!” Phi Ưng dám dùng khinh công trong hoàng cung, chỉ đành chạy nhanh theo.

      “Đứa trẻ này ở đâu ra?!” thấy thị vệ xông tới cản, Dạ Tàn Nguyệt quát tiếng, “Dẫn nó theo!”

      “Ách, vâng, thái tử điện hạ.”

      Dạ Tàn Nguyệt xoay người nhìn Dạ Vô Hàm, khẽ mấp mấy môi, sau khi thấy , đôi mắt Dạ Vô Hàm đột nhiên biến đổi, đáy mắt như có ngàn tầng sóng lớn.

      Dạ Tàn Nguyệt , “Họ nhất định đều là của ta.”

      Dạ Tàn Nguyệt xoay người, tiếp tục bước nhanh. Bảo Bảo chẳng thèm để ý rốt cuộc là ai, lòng theo mẹ, sát phía sau, “Nương ta rốt cuộc thế nào? Là ai đánh?”

      nữ nhân sống được bao lâu.”

      Phi Ưng ảo não trở lại, “Vương gia, thuộc hạ........”

      Dạ Vô Hàm giơ tay lên, ý bảo Phi Ưng cần giải thích, đều thấy hết.

      Thái tử ngốc, ngốc sao?

      Ánh mắt kia, phải là ánh mắt kẻ ngốc có thể có.

      Lạnh lùng, khí phách, tràn đầy dã tính kiềm chế được......

      Người có thể có loại ánh mắt này, chỉ biết có .

      Dạ Vô Hàm kiềm chế xúc động muốn giành lại hai mẹ con Phong Linh, hít sâu hơi, xoay người, vài bước, lại dừng lại, “Thần Hoàng biến mất bao lâu?”

      Phi Ưng ngẩn ra, vội bẩm, “Từ trước khi vương gia Tây Vực thấy bóng dáng, lâu nay cũng thấy tiếp xúc với Cảnh Vương.”

      “.............. Tàng Tâm Lâu.”

      “Vâng”

      ............

      Thanh Nhạc Cung.

      Ngự y tay run chân run khám cho Phong Linh, xong run rẩy , “Bẩm......... Bẩm thái tử, thái tử phi trừ mất hai chiếc răng cửa, còn lại chỉ là thương ngoài da, đáng ngại.”

      Bảo Bảo canh giữ ở bên giường rốt cuộc thở phào nhõm, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trán, “Tốt quá, tốt quá.”

      Dạ Tàn Nguyệt khoát tay, ngự y như được tha mạng, vội vàng lui ra ngoài dường như chỉ sợ thái tử nổi điên lên chém đầu lão.

      Dạ Tàn Nguyệt tới, đưa tay định cởi quần áo của nàng ra. Bảo Bảo nổi giận, giơ cánh tay bé ngăn lại, “Ngài định làm gì? được chạm vào nương ta!”

      Dạ Tàn Nguyệt liếc nó cái, “Tiểu tử thúi, uổng công ta cho ngươi làm Võ Lâm Minh Chủ!”

      Bảo Bảo kinh hãi, cái miệng há hốc thành hình chữ O, chỉ tay về phía Dạ Tàn Nguyệt, “Ngài ngài ngài......... Ngài là Thần Hoàng thúc thúc, Nguyệt Nguyệt a di?”

      Dạ Tàn Nguyệt gõ đầu nó cái, “Việc ngươi ăn cây táo rào cây sung tính sổ sau.”

      Bảo Bảo xoa xoa trán, chốc lát liền tiếp nhận kinh người này. Nhưng nó lại khỏi hoài nghi hỏi, “Ngài là thái tử? phải đóng giả?”

      Dạ Tàn Nguyệt liếc nó, “Nếu đóng giả, thái tử ngốc đúng là vai giả lớn nhất.”

      “Vậy rốt cuộc cháu phải gọi ngài Thần Hoàng thúc thúc, Nguyệt Nguyệt a di, hay là thái tử điện hạ?” lúc này Bảo Bảo hồ đồ rồi.

      “Ta vẫn quen mình là Thần Hoàng hơn.” Dạ Tàn Nguyệt lại định kéo quần áo Phong Linh ra. Bảo Bảo nóng nảy, nhảy lên giường bảo vệ mẹ nó, “Ngài thể làm chuyện cầm thú, muốn ức hiếp nương ta, ngài liền.........” Bảo Bảo nhắm mắt khoanh tay, “Ngài liền bước qua xác của ta .”

      “Ức hiếp nương ngươi?” Dạ Tàn Nguyệt hay chính là Thần Hoàng, co quắp mặt mấy cái, đưa tay nắm cổ áo Bảo Bảo, nhấc nó lên, “Ngươi nhìn bộ dáng nương ngươi bây giờ thử xem, ai muốn ức hiếp?”

      Bảo Bảo sửng sờ, nghe lời quay đầu nhìn thử mẹ nó, mặt khác gì đầu heo, vì bị bẻ hai chiếc răng cửa mà môi sưng lên như lạp xưởng. Đừng thái tử quen được mỹ nhân hầu hạ, ngay cả con trai nó đây cũng .........

      Được rồi, có gì phải lo.

      “Vậy ngài cởi quần áo nương ta làm gì?”

      “Giúp nàng vận công chữa thương, trừ máu bầm trong cơ thể.” Thần Hoàng xong, cũng cởi quần áo của mình ra, thấy vẻ mặt Bảo Bảo giống như nuốt phải trứng đà điểu, , “ giữ cửa, thể để cho bất cứ kẻ nào đến gần đây.”

      Bảo Bảo nuốt ngụm nước bọt, “Dạ” tiếng, nhảy xuống giường, yên tâm ngoái đầu nhìn cái, chậm rì rì ra, nhấc cái ghế ngồi ngoài đó làm thần giữ cửa.

      Thần Hoàng đỡ Phong Linh dậy, tay giữ vững thân thể nàng, tay kia dán lên lưng nàng, nhắm hai mắt lại. lâu sau, luồng khói xanh bốc lên từ chỗ tay đặt lưng nàng.

      Nửa canh giờ sau.

      Thần Hoàng mặc quần áo tử tế lại, đỡ Phong Linh nằm xuống, kéo chăn lên, xoay người đến bên cửa, thấy Bảo Bảo chống tay khung cửa đỡ đầu ngủ gà ngủ gật, cười tiếng, vỗ vỗ đầu nó, “Xong rồi.”

      “Dạ? Xong rồi? Nương cháu sao chứ?” Bảo Bảo nhảy dựng lên, chạy tới giường nhìn, “Oa! Oa oa oa! Thần Hoàng thúc thúc, ngài lợi hại! Mặt nương hết sưng rồi! Máu ứ đọng người cũng mất hết!”

      “Nếu lợi hại, làm sao làm cha ngươi?” Dạ Tàn Nguyệt cười cười.

      Bảo Bảo ngẩn ra, nghi ngờ quay đầu lại, “Cha?”

      Thần Hoàng lười biếng ngồi tựa vào đầu giường, , “Ta muốn cuới nàng, dĩ nhiên thành cha ngươi rồi.”

      Bảo Bảo nhíu đôi mày , , ai là cha nó cũng chẳng sao, nó chỉ cần mẹ là đủ rồi. Nhưng tại Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng tranh nhau làm cha nó, mà còn đều là những người dễ chọc, phiền phức lớn rồi!

      Bảo Bảo đồng tình nhìn Phong Tam Nương, lắc đầu cái, lòng thầm nghĩ, ‘Nương, ngài tự cầu nhiều phúc !’
      mylien1961 thích bài này.

    5. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      =D thiệt tình , đọc từ đầu tới giờ, càng đọc DVH càng mất điểm, sau khi đọc tới chương này cái ấn tượng về DVH đó là ko đáng làm nam 9, cút xuống làm nền !!!

      Ngay từ lúc đầu, lúc tả cái mắt của THoàng trong nhà DVCảnh mình nghĩ này là nam 9, nhưng mà rốt cuộc ko biết dc, tới giờ tác giả lại còn kéo cả cung đấu vô đây nữa :confused:

      Bảo Bảo a, mình còn theo bộ này là do Bảo Bảo đó a!! Trong dàn nhân vật thích mỗi em Bảo Bảo với bạn cún A Hoàng :))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :