1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 248: có lựa chọn khác.

      Gần canh ba, Dạ Mặc Cảnh đứng ở cửa biệt uyển, cúi đầu, giống như chờ đợi cái gì. Trước cửa là kiệu quan đợi vào triều.

      Đột nhiên bên cạnh xuất bóng đen: “Vương gia, thành công rồi”.

      “Thái tử và Hàm Vương đâu?”.

      có động tĩnh gì, Thái tử còn ở bên trong đại trạch. Hàm Vương uống rượu với Tuyên vương cả đêm, bây giờ còn ngủ”.

      “Vậy hai người phiền toái này giao cho người của thánh giáo Hắc Ám”.

      “Vâng”.

      “Haiz, nên vào triều rồi”. Khóe miệng của hơi cong lên, ngồi vào trong kiệu, buông mành xuống.

      “Khởi kiệu”.

      Cỗ kiệu chậm rãi về phía hoàng cung. Mà người áo đen chậm rãi lấy khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú, người đó phải ai khác mà chính là Pháp Hạ.

      Giờ mão, cửa chính cung, tổng quản thái giám ra phía ngoài nhìn xung quanh, lẩm bẩm trong miệng, “Kỳ quái, tại sao lại có ai thượng triều?”. Thấy cỗ kiệu của Dạ Mặc Cảnh, ông tiến lên phía trước hỏi thăm, vừa muốn Dạ Mặc Cảnh tiến vào.

      đại điện trang nghiêm Dạ Hoằng Thiên đảo mắt qua chỗ đứng của các đại thần ai. Các quan viên ngoài Tứ phẩm ai xuất , thậm chí cả xin nghỉ cũng có, nếu như trùng hợp vậy quá khéo rồi.

      Lúc này, tiểu thái giám giọng , “Hoàng thượng, Cảnh Vương đến đây”.

      Bước chân Dạ Mặc Cảnh trầm ổn, nhanh đến trước điện, hành lễ, “Tham kiến hoàng thượng”.

      “Mặc Cảnh, trẫm nghĩ đệ ở trong phủ dưỡng bệnh, tại sao lại thượng triều vậy?”. Trong giọng Dạ Hoằng Thiên có vài phần cảnh giác.

      “Ha ha, nếu như vi thần đến có ai vào triều, hoàng thượng đáng thương”.

      Trong lòng Dạ Hoằng Thiên kêu lên, dường như phát giác gì đó, ông meo mắt nhìn chằm chằm vào , “Các đại thần thế nào?”.

      Dạ Mặc Cảnh tiến lên vài bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ông, “ đến lúc Minh Tịch nên đổi chủ. Những người sợ chết như vậy giữ cũng vô dụng”.

      Dạ Hoằng Thiên cả kinh đứng lên, “Ngươi làm gì bọn ?”.

      ta mỉm cười, “Ta giết bọn họ”.

      “Cái gì?”. Dạ Hoằng Thiên chấn kinh, “Ngươi….. Mặc Cảnh, ngươi có biết bản thân làm cái gì ? Ngươi làm như vậy
      hủy triều đình, hủy Minh Tịch Triều!”


      “Hoàng huynh, ngài già, nên đến lúc dưỡng già. Vị trí này vôn phải dành cho ngài ngồi, biết bản thân yếu đuối, còn muốn chiếm lấy ngôi vị hoàng đế, người chịu khổ chỉ là các đại thần muốn theo ngài.”


      Lúc này, Dạ Mặc Cảnh hề có chút nào thể người bệnh, giọng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Dạ Hoằng Thiên, ràng từng câu từng chữ. “Từ giờ trở , ngài nên thoái vị nhường người có tài rồi!” vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng binh khí đánh nhau, mà bên trong đại diện đột nhiên xuất mấy chục hắc y nhân, người nào cũng che kín mặt, nhìn ra bộ dạng. Nhìn những binh khí mà bọn chúng cầm trong tay, có lẽ đó là người trong giang hồ. người tiến lên với . “Vương gia, trong ngoài hoàng cung bị thánh giáo chúng ta khống chế.”


      Dạ Mặc Cảnh gật đầu lại nhìn người ngồi . “Hoàng huynh, ta cũng muốn cốt nhục tương tàn, nhưng ta có lựa chọn nào khác. Bây giờ ngài hạ chiếu truyền ngôi cho ta , miễn làm thương tổn đến nhiều tính mạng.”


      Nhưng mà ngoài ý muốn, Dạ Hoằng Thiên tỉnh táo ngồi xuống long ỷ, nhìn vào mắt ông. hề có oán hận mà chỉ có thất vọng: “Mặc Cảnh, ngươi là đệ đệ duy nhất của trẫm. Ngươi lại cùng tuổi với Vô Hàm, trẫm và ngươi là huynh đệ nhưng trẫm luôn coi ngươi như con trai. Con trai phạm sai lầm, làm phụ thân luôn cho cơ hôi sửa chữa. Nhưng ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi.”


      Dạ Mặc Cảnh bất động thanh sắc, lạnh lùng nhìn ông. “Hoàng huynh, đắc tội rồi.”


      Dứt lời, gật đầu với người đứng bên, có vài tên áo đen phi thân lên, tiểu thái giám sợ tới mức thét chói tai “Hộ giá, hộ giá”. Dạ Hoằng Thiên vẫn ngồi đó, suy chuyển. “Mặc Cảnh, thu tay lại , trẫm muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của người. Bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp.”


      Dạ Mặc Cảnh cười nhạt tiếng. “ muộn rồi! Ta tỉ mỉ bố trí lâu như vậy, chính là chờ đợi thời khắc ngày hôm nay!”


      Ngay tại lúc hắc y nhân muốn đưa kiếm về phía Dạ Hoằng Thiên, từ cột của đại diện hai người phi xuống, đồng thời đánh bay những người kia, trái phải đứng bên cạnh Dạ Hoằng Thiên. “Cảnh Vương thúc, ngài cũng để chúng ta đợi lâu quá.”


      Khi nhìn thấy hai người này, Dạ Mặc Cảnh sợ hãi. “Các ngươi…..”


      Thần Hoàng chớp chớp mắt với . “Cảnh Vương thúc, lúc ta thả người ra khỏi thiên lao, ngươi nên nghĩ có ngày hôm nay. nắm giữ chứng cứ mưu phản của ngươi, giết ngươi rồi làm sao có thể phục tùng? Còn có nhóm tiểu quỷ của người cũng phải nhổ cỏ tận gốc.”


      Dạ Mặc Cảnh hiểu ra toàn bộ!


      Dạ Vô Hàm bình tĩnh hô: “Phi Ưng, đóng cửa cung, thanh lý môn hộ!”


      “Vâng!”


      “Cảnh Vương, đừng nhiều lời với bọn họ! Trước hết giết bọn họ rồi !”


      Dạ Mặc Cảnh rũ mắt, trầm : “Giết!” Việc đến nước này, cũng có lựa chọn nào khác, cố chút còn có đường sống.


      Những người áo đen cùng nhau xông lên, Dạ Vô Hàm nhíu mày. “Giao cho ta, ngươi bảo hộ phụ hoàng!” dứt lời tiến lên nghênh đón, Thần Hoàng mừng rỡ, nhàn nhã : “Ngươi trước , được ta tiến lên!”


      Dạ Hoằng Thiên đứng sau, bất mãn : “Các con an bài xong mọi chuyện, tại sao ngay cả trẫm cũng giấu hả?”


      Thần Hoàng ngoái đầu, cười nghiệt: “Độ tin cậy của phụ hoàng cao, nhỡ đâu có Trương Ngọc hay Liễu Ngọc gì đó, cho dù chúng con tính toán lợi hại đến mấy cũng vô dụng!”


      Mặt Dạ Hoằng Thiên đỏ lên, xấu hổ ho vài tiếng, nhiều nữa.


      Trong điện, mười mấy người đều vậy quanh Dạ Vô Hàm, Thần Hoàng nhìn chằm chằm Dạ Mặc Cảnh, chỉ cần ta dám đụng chút, cam đoan cho ta thấy máu.


      Trong điện náo nhiệt, ngoài điện cũng hòa mình vào trận chiến.


      Lấy Dạ Dập Tuyên cầm đầu, đám người A Tinh và Lãnh Tàng Tâm, Huyền Phong và Phi Ưng đều dẫn thủ hạ mình đến, nhìn thấy đám người áo đen nổi giận. “Thời gian trước bị bọn qua mặt, bây giờ vất vả mới bắt đám người này lại, có cừu báo cừu, có oán báo oán!”


      A Tĩnh lạnh lùng : “Đúng vậy, ta phải báo thù cho huynh đệ ở Niêm!”


      Kế hoạch của thánh giáo Hắc Ám và Dạ Mặc Cảnh lâu, hôm nay bọn dốc toàn bộ lực lượng. Vì sao cấm vệ quân có thể khống chế dễ dàng như vậy, đợi bọn họ rat ay ngoan ngoãn chịu trói! Hóa ra là muốn bắt ba ba trong rọ, vậy bọn trong hoàng cung, sau đó bắt hết lưới.


      Trong hoàng cung, lửa chiến hừng hực, cấm vệ quân nhân cơ hội này vậy quanh bốn phía, cung tiễn chuẩn bị sẵn.


      Cho dù thánh giáo Hắc ám lọi hại cũng thể địch lại, dần dần bọn họ bại trận, chỉ còn sót lại vài người quay thành vòng dựa lưng vào nhau, nắm chặt kiếm trong tay. Mặc dù chật vật nhưng vẫn cảnh giác nhìn chăm chú bọn họ.


      Thần Hoàng vui nhíu mày. “Các ngươi là quấy rối người của ta ở Tây Vực?”


      sai.” Dạ Vô Hàm thu kiếm, nghĩa là muốn giao phần còn lại cho .
      Last edited by a moderator: 13/12/14
      Hằng Lêwindlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 249: Khởi đầu mới.

      Thần Hoàng cười lạnh tiếng, cả người nhoáng cái xuất trước mặt bọn họ….

      Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đều quỳ rạp mặt đất nhúc nhích. Thần Hoàng khinh thường nhếch môi, ngước mắt nhìn về phía Dạ Mặc Cảnh, “Cảnh Vương thúc, bây giờ đến lượt ngươi”.

      đại điện, tiếng cười liều lĩnh, “Ha ha…….”.

      Thần Hoàng chau mày nhìn Dạ Mặc Cảnh.

      ngừng cười nhìn hai người, “Việc đến nước này, ta còn gì để ”.

      Kế hoạch nhiều năm của chê vào đâu được, nhưng ngờ hai người nên đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì ngôi vị lại liên thủ! Từ khi đó, tất cả mọi chuyện còn nằm trong khống chế của , tên lên dây, bắn được. phản, cho dù bọn họ buông tha cho quỷ diện tăng cũng tha cho .

      còn lựa chọn khác rồi.

      “Mực Cảnh, buông tha ”. Dạ Hoằng Thiên nhìn , ánh mắt thương xót.

      Dạ Mặc Cảnh ngẩng đầu nhìn ông, cười, “Hoàng huynh, ta rồi, huynh rất yếu đuối. Nhân từ với kẻ địch là cho thêm cơ hội để giết ngươi”.

      Dạ Hoằng Thiên xuống long ỷ, trong đôi mắt của ông có chút nước, “Đệ phải kẻ địch, đệ luôn luôn là huynh đệ của trẫm”.

      Dạ Mặc Cảnh chấn động toàn thân, kinh ngạc nhìn Dạ Hoằng Thiên lúc, lắc đầu bật cười, “Kết cục của ta chỉ có
      hai cái.” Vừa dứt lời trong tay xuất thanh chủy thủ. Khi có người kêu to “Bảo hộ hoàng thượng!”. chủy thủ đâm vào ngực .


      Thần Hoàng và Dạ Vô Hàm đều biết ý đồ của nhưng tiến lên ngăn cản, bởi vì với , đây chính là cái chết tôn nghiêm.


      “Mặc Cảnh!” Dạ Hoằng Thiên đau lòng nhắm mắt lại, xoay người, nước mắt rơi gò má. “Trẫm chưa bao giờ muốn giết đệ…. cho dù đệ có phạm vào nhiều sai lầm thể tha thứ…..”


      Hoàng cung trải qua phen kịch chiến lại khôi phục yên tĩnh.


      Trong ngự hoa viên, Dạ Hoằng Thiên ngồi cùng các con trai, vẻ mặt có chút đơn.


      “An táng Cảnh Vương thúc của các con cho tốt.”


      Ba người gật đầu, chuyện cũ qua. Dù sao cũng là người thân, mọi chuyện khi còn sống thôi, chết rồi bọn họ muốn cho được thanh tĩnh.


      Dạ Hoằng Thiên tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó hồi cung nghỉ ngơi. Nhìn bóng lưng của ông, Dạ Dập Tuyên thở dài: “Phụ hoàng là người khó có thể vượt qua được nhất.”


      Dạ Vô Hàm đột nhiên mở miệng: “Có tìm được bản tăng phổ ?”


      Thần Hoàng ảo não lắc đầu: “Nơi cần tìm đều tìm rồi, vẫn thấy.”


      “Ừ, ra có tìm được hay cũng được. Quỷ diện tăng núp trong phủ các đại thần và hoàng cung đều bị chúng ta diệt trừ, chỉ còn chưa lại vài nghiệt dư, có thuốc giải của Cảnh Vương thúc, khẳng định là sống được lâu.”


      đến đây, Thần Hoàng chợt nhớ tới Pháp Hạ, đứng lên. “ được, ta nhất định phải tìm được! Có lẽ đó có ghi lại thuốc giải.” đứng dậy xoay người rời . Dạ Vô Hàm sửng sốt. “Ngươi đâu?”


      thăm dò thi thể của Cảnh Vương thúc!”


      Nhìn bóng lưng của , Dạ Dập Tuyên thào : “Đệ nghi ngờ, đời này có bản tăng phổ ?”


      Dạ Vô Hàm suy nghĩ, cười cười: ‘Bây giờ còn trọng yếu rồi.”


      lúc sau, Thần Hoàng vội vàng trở lại, sắc mặt khẽ biến. “Thi thể Cảnh Vương thúc thấy nữa.”


      “………”


      Trong xe ngựa, sắc mặt Dạ Mặc Cảnh trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, ngực đươc xứ lý qua loa.


      Trương Tam chậm rãi xuống xe ngựa, nhìn trời sau đó vén rèm vào, nhìn . lúc sau Dạ Mặc Cảnh ho tiếng, ngực bắt đầu phập phồng.


      “Vương gia.” Trương Tam hô tiếng. Dạ Mặc Cảnh chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy , kinh ngạc, sau đó trấn tĩnh lại. “Là người cứu ta sao?”


      Trương Tam thở dài nhõm, mang túi nước tới cho Dạ Mặc Cảnh uống vài ngụm nước, thấy có tinh thần hơn mới : “Thuộc hạ lẫn trong cấm vệ quân, chờ cơ hội, bởi theo hiểu biết của thuộc hạ, vương gia thất bại…..cho nên khi thuộc phụ trách khiên Vương gia cho vương gia ăn bảo mệnh đan.”


      Dạ Mặc Cảnh ngồi dậy, nở nụ cười: “Trương Tam cảm ơn người, khi bổn vương thảm bại, chúng bạn xa lánh, chỉ có ngươi ở bên cạnh bổn vương.”


      Trương Tam lắc đầu. “Là do thuộc hạ có lỗi với Vương gia, phụ Vương gia.”


      Dạ Mặc Cảnh suy yếu ngồi dựa vào thành xe, ánh mắt xa xa. “Cả đời người, ai có thể tự hào mà mình chưa từng phụ bất cứ ai?”


      bầu trời ra hình bóng xinh đẹp của Diêu Ngọc.


      Trương Tam thêm gì nữa đứng dậy. “Vương gia, ngài nghỉ ngơi trước, chúng ta phải .”


      đâu?”


      “Nơi thuộc hạ sinh ra, ở gần phiên bang, cho dù nhưng rất thoái mái. Ngài ở đó bị tìm thấy, chỉ sợ là ủy khuất Vương gia.”


      “Ha ha, là nơi người sinh ra sao? Cũng tốt, chúng ta tới đó.” Dạ Mặc Cảnh hít sâu hơi, vết thương ở ngực vẫn còn đau, nhưng dường như được thở với khí khác.


      “Vâng.” Trương Tam trèo lên xe ngựa.


      Dạ Mặc Cảnh chậm rãi gục đầu xuống, tay tiến vào ngực, lột mảnh da trước ngực, bị máu che mất chữ viết đó, mỉm cười ném ra ngoài xe ngựa.


      Có đôi khi thường xuyên nghĩ tới vấn đề, nếu khởi điểm nhân sinh của phải là hoàng cung, thân phận của phải là đệ đệ của hoàng đế. Nếu và Diêu Ngọc chỉ là công tử tiểu thư của gia đình bình thường, như vậy cuộc đời của như thế nào?


      Bây giờ nghĩ lại, có lẽ quá xấu.


      Xe ngựa, càng chạy càng xa.


      “…………….”


      Khi trời sáng hẳn, Thần Hoàng trở lại đại trạch, sau lưng còn theo đống đuôi.


      “Tối qua là sảng khoái, hôm nay say về.” Dạ Dập Tuyên cao hứng , sau đó tiến lên vỗ bả vai Thần Hoàng. “Ca, phải là ca đãi chứ?”


      Thần Hoàng nhìn . “Sáng sớm đòi uống rượu?”


      “Ai da, chả mấy khi cao hứng, đúng rồi. Gọi mấy người Tam Nương .”


      Dạ Vô Hàm cười nhìn Dạ Dập Tuyên. “Đệ muốn gặp Hồng Ngọc mà còn kéo cả ta.”


      Dạ Dập Tuyên giật áo . “Vương huynh, huynh lớn tiếng như vậy làm gì? Nếu nàng nghe thấy đệ rất mất mặt.” Đột nhiên mặt biến sắc, kịp cẩn thận, và Thần Hoàng lẻn ra xa. Dạ Vô Hàm quay dầu lại theo bản năng, còn chưa chuyện gì xảy ra, bị chậu nước dội thẳng vào người.”


      “A, xin lỗi, xin lỗi.” Nhiếp Tố Tố vội vàng chạy tới. “Ta nhìn thấy các người, xin lỗi! Ta cố ý!”
      Last edited by a moderator: 14/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 250: Ý tưởng điên cuồng

      Phản ứng đầu tiên của Dạ Vô Hàm là quay đầu trừng mắt nhìn hai người Thần Hoàng và Dạ Dập Tuyên, hai người quay đầu giả vờ như thấy, vào trong.

      quay đầu lại thấy Nhiếp Tố Tố luống cuống tay chân, nàng cầm khăn giúp lau nước. Nhiếp Tố Tố giống như đứa bé phạm lỗi, ngừng xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi!”.

      Vấn Xuân và Sơ Hạ nghe thấy tiếng chạy tới, vừa nhìn thấy vội , “Vương gia, mời ngài đổi quần áo với nô tỳ”.

      Dạ Vô Hàm qua, khí tràng quá lớn làm Nhiếp Tố Tố mãi dám ngẩng đầu lên, cho đến khi rời , nàng mới thở ra hơi. “ đại nam nhân sao lại keo kiệt vậy? phải chỉ hắt chậu nước vào người ngươi thôi sao?”.

      biết Thần Hoàng đứng bên cạnh nàng lúc nào, khi nàng quay người, giật mình nhìn , “Công tử, người mà còn dọa người hơn cả quỷ!”.

      Thần Hoàng xoa cằm, nhếch môi, “A Nam, có phải ngươi nên lập gia đình rồi ?”.

      Nhiếp Tố Tố cảnh giác nhìn , “Sao vậy? Chê ta vướng bận hả?”.

      “Là nữ nhân rốt cuộc cũng phải cưới gả, ngươi là ta nhặt về, đương nhiên ta phải phụ trách rồi”.

      Nhìn gương mặt hại nước hại dân của , ràng lộ vẻ giả dối, toàn thân Nhiếp Tố Tố nổi da gà, “Miễn , Tam Nương , nữ nhân nhất định phải lập gia đình sinh con, nữ nhân nhất thiết phải dựa vào nam nhân, vẫn có thể sống tiêu sái. Cho nên ta quyết định mọi việc đều phải dựa vào chính mình! Ta muốn chu du khắp thiên hạ, ăn nhiều mỹ thực, làm nữ hành giả!”.

      Thần Hoàng run rẩy cả người, ngoài cười nhưng trong cười, “Có phải Tam Nương cũng cùng người ?”.

      Nhiếp Tố Tố suy nghĩ, gật đầu, “Đúng vậy, muội ấy

      xong hoạt động lần này muội ấy theo ta.”


      Thần Hoàng méo mặt, biết ngay là nữ nhân này nhất định chịu ngồi yên mà! Nhiếp Tố Tố thấy nhìn chằm chằm vào mình, bộ mặt tính kế nàng rùng mình. “Công tử, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”


      Đột nhiên Thần Hoàng nở nụ cười nghiệt, thân thiết khoác tay lên vai nàng. “A Nam, nữ nhân gả người ta làm cái gì? Ngươi yên tâm, chung thân đại của ngươi có công tử lo.”


      Nhiếp Tố Tố nhàng bỏ tay ra, phủi phủ quần áo giống như sợ bị lây bệnh hủi. “Công tử, ngươi đừng giỡn, ta còn chưa vội mà.” Nàng quay đầu lại, vào trong cách xa.


      Thần Hoàng bĩu môi, ngẩng đầu thấy Phong Linh ở lầu hai, nàng chống cằm suy nghĩ. Thần Hoàng chợt nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, có phải nàng nhìn thấy và nữ nhân khác đứng cùng nhau nên ghen tỵ ? Ý nghĩ này làm cảm thấy rất phấn chấn.


      Chờ cho Phong Linh từ lầu xuống, quyến rũ đá lông nheo với nàng. “Tam nương……”


      “Chàng xem, nếu ta khiến Tố Tố và Vô Hàm tham gia buổi xem mắt ngày mai, có phải bọn họ phát hỏa ?”


      Ngay vừa rồi đột nhiên suy nghĩ kỳ quái nảy mầm trong đầu nàng.


      Khi Phong Linh nhìn thấy Dạ Vô Hàm và Nhiếp Tố Tố đứng chung chỗ, dường như thấy được bản thân khác. Đó là thân thể của nàng, tướng mạo của nàng, giọng của nàng, ánh mắt của nàng….. Cái cảm giác đó rất kỳ lạ, dường như có thể dùng cách này để báo đáp lại tình cảm nàng nợ , thể tốt hơn!


      Được rồi, nàng thừa nhận bản thân mình rất ích kỷ!


      Đầu tiên là Thần Hoàng sợ run, ánh mắt sắc bén như chim ưng, chỉ cần nhìn là đoán được tâm tư của nàng. Cũng có thể cảm nhận được tâm tình nàng muốn giúp Nhiếp Tố Tố và Dạ Vô Hàm ở cùng nhau.


      rũ mắt, bình tĩnh : “Tam nương, lòng người giống với việc buôn bán chỉ cần ý tưởng và hành động. Lòng người là thứ mà nàng thể nắm trong tay. Nếu như thất bại có khả năng nàng mất cả bạn bè.”


      Nàng biết có lý nhưng ý niệm này như bám rễ trong đầu nàng. Nàng nhéo vạt áo Thần Hoàng, trừng mắt : “Chàng giúp ta đúng ?”


      Thần Hoàng bất đắc dĩ cầm lấy tay nàng nắm trong tay, từ sau khi nàng gấy xuống, hai bàn tay nàng mới nằm gọn trong bàn tay .


      “Đừng tính cả ta, khi tên kia trở mặt ta cũng gặp họa.”


      Phong Linh nhíu mày, gật đầu. “Được, thành vấn đề, cần chàng giúp, tự ta làm.” Nàng xoay người, búng tay. “Buổi tối nay chàng ngủ phòng khách.”


      Thần Hoàng hít sâu hơi. “Phong Tam Nương, ta cảnh cáo nàng, đừng ý vào sủng ái của ta với nàng mà nàng biết sợ!”


      thương lượng, phòng khách!”


      “…….Nàng quay lại việc kia lần nữa !”


      Phong Linh vừa nghe vui vẻ chạy về. “Nghe này, ta có kế hoạch……..”


      Sau khi ăn cơm xong, Thần Hoàng đưa 2 người đến thư phòng, đóng cửa lại, : “Phụ hoàng chúng ta nên truy cứu việc thi thể của Cảnh Vương thúc bị mất.”


      Dạ Vô Hàm tỏ vẻ sớm biết: “Phụ hoàng vẫn tha cho .”


      Dạ Dập Tuyên lại đưa ra nghi vấn. “Nhưng mà, các huynh xem, Cảnh Vương thúc chết sao?”


      Hai người nhìn nhau, Thần Hoàng nhướn mày. “Nếu chết, muốn đông sơn tái khởi ít nhất cũng phải 20 năm sau! Việc của 20 năm sau, ai có thể đoán được? Đến khi đó là chuyện mà đương kim thánh thượng cần quan tâm.”


      Dạ Vô Hàm hỏi: “Chuyện của thánh giáo Hắc Ám tính sao?”


      “Bảo bảo phát lệnh truy nã trong võ lâm, chuyện còn lại giao cho nó là được.”


      “Vậy là tốt rồi.” Dạ Vô Hàm thả lỏng người ngồi xuống, cười khẽ. “cuối cùng mọi việc cũng chấm dứt.”


      Thần Hoàng chuyển mắt, cười mỉm. “Nhưng mà có chuyện, muốn nhờ ngươi giúp lát.”


      Dạ Vô Hàm cảnh giác, nhìn chằm chằm vào . “Chuyện gì?”


      “Tam Nương tổ chức đại hội xem mắt, muốn tìm nhân vật có uy danh để giữ thể diện. Trong Minh Tịch, chỉ có ngươi là nhân khí cao ngất, chọn ngươi biết chọn ai.”


      đến đây Dạ Dập Tuyên cảm thấy phục. “Tại sao lại tìm đệ? ràng đệ trẻ hơn Vương huynh, suất hơn Vương huynh mà!”


      Dạ Vô Hàm chỉa chỉa . “Có người hưởng ứng kìa.”


      “Người lớn chuyện, trẻ con đừng quấy rối.” Thần Hoàng lại cố gắng . “Việc này nhất định ngươi phải giúp.”


      Dạ Vô Hàm trắng mắt. “Nếu thái tử điện hạ tham gia, phải hiệu quả tốt hơn sao?”


      Thần Hoàng bất đắc dĩ thở dài tiếng. “Ta cũng muốn, nhưng Tam Nương cho, nàng sợ ta được hoan nghênh, bị những nữ nhân khác đoạt .”


      Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, Thần Hoàng nổi lên tính khí đùa giỡn, ôm lấy cánh tay Dạ Vô Hàm, lắc lắc. “Ta mặc kệ, ngươi phải đáp ứng ta, đáp ứng cũng phải đáp ứng!”


      “Buông tay!”


      “Người ta buông tay, trừ phi ngươi đáp ứng!”


      Dạ Vô Hàm chán ghét muốn rút người ra nhưng Thần Hoàng ôm rất chặt. Dạ Dập Tuyên rùng mình cái. “Hai người tiếp tục, ta ra ngoài hít thở khí.”
      Last edited by a moderator: 15/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 251: Đường nhân duyên quanh co


      Khác với khi thuyết phục Dạ Vô Hàm, Phong Linh chỉ với Nhiếp Tố Tố câu, Nhiếp Tố Tố rất nghĩa khí đồng ý ngay.

      Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, trăm đôi nam nữ qua tuyển chọn kỹ lưỡng tụ tập đông đủ ở nơi tổ chức. Để gia tăng cảm giác thần bí, Phong Linh cho nam tử phải đeo bịt mắt còn nữ tử bịt kín khăn che mặt.

      Phong Linh ngừng tự với mình, bày chuyện là do người, nhưng có thành hay còn nhờ trời. Hai đầu tơ hồng nàng ném ra, còn có thể thắt lại với nhau được hay , vậy phải xem bọn họ có duyên hay nữa.

      Trong sân, Hàm quản gia của phủ Hàm Vương vẫn như cũ làm người điều khiển chương trình, còn các nam nữ đều có chỗ ngồi riêng. Hàm quản gia vô cùng kích động , “ tại có vị khách quý địa vị rất cao, tướng mạo tuấn, tuyệt đối là ưu tú đến mức các vị thể tưởng tượng nổi, cơ hội có hai lần, mất rồi trở lại, xin các vị tiểu thư hãy cố gắng biểu !”

      Dạ Vô Hàm nghe vậy, khóe miệng co quắp, cần hỏi cũng biết câu này là từ người nào mà ra.

      Mọi người hết sức hưng phấn, cố gắng hết sức để thể bản thân. Sau nhiều lần chọn tới chọn lui, chỉ còn lại đúng mười sáu người.

      Vì Dạ Vô Hàm và Nhiếp Tố Tố đều nghĩ tham gia giúp Phong Linh tay cho nên hai người đều vui vẻ chọn đứng ở cuối cùng.

      Hàm quản gia lại lên đài, “Tiếp theo chính là điểm đặc sắc của đêm nay. Ở đây có đống dây tơ hồng, mỗi người lên chọn đầu, dĩ nhiên ai cũng biết đầu còn lại của tơ hồng trong tay ai. Hai người có tình có thể chọn trúng cùng dây hay , vậy phải xem an bài của Nguyệt Lão!”

      Dưới đài, Phong Linh khẩn trương nhìn chằm chằm bọn họ, trong lòng ngừng cầu nguyện, nếu như ông trời cũng tán thành cách làm của nàng, vậy hãy khiến bọn họ chọn trúng dây tơ hồng ! Thần Hoàng thấy dáng vẻ hồi hộp của nàng, buồn cười , “Nếu hai người họ chọn trúng, nàng bất an trong lòng sao?”

      , nhất định hai người họ có thể!” Phong Linh ngừng thở nhìn Dạ Vô Hàm và Nhiếp Tố Tố tới, hai người chọn lựa cẩn thẩn như những người khác mà chỉ tiện tay cầm lấy đầu.

      Rốt cuộc, thời khắc quyết định tới.

      Hàm quản gia mời những người này bắt đầu thu ngắn dây tơ hồng lại, dần dần

      khoảng cách giữa hai người nắm cùng dây càng ngày càng gần.

      Dạ Vô Hàm kiên nhẫn kéo mạnh phát, đột nhiên kéo được nữa, ngẩng đầu nhìn lên, đầu khác của sợi tơ nằm trong tay nữ tử mặc áo lam.

      có chút ấn tượng với nữ tử này, bởi vì lúc bắt đầu cuộc thi, rất nhiều người đều chen lấn để được vào, có ông lão bán hạt dưa bị xô ngã, các tiểu thư ngang qua khác chỉ lo kiểm tra quần áo của mình có bị nhăn hay , hình tượng có hoàn mỹ hay . Chỉ có nữ nàng là dừng lại, đỡ ông lão lên, thấy hạt dưa của ông lão bị đổ hết, nàng lập tức móc thỏi bạc ra kín đáo đưa cho ông lão, rồi vội vàng bước .

      Khoảnh khắc đó, đột nhiên cảm thấy, dù nàng ăn mặc khá giản dị, cố tình ăn diện trang điểm, nhưng nàng đúng là người đẹp nhất trong số những nữ tử ở đây.

      ngờ, người nắm cùng dây tơ hồng với là nàng.

      Phong Linh kích động đến mức xém chút nữa hét lên, nàng xoay người lại đến gần Thần Hoàng hưng phấn , “Chàng xem! Ngay cả ông trời cũng giúp hai người họ! Đây là nhân duyên trời định đó!”

      Lúc này, Thần Hoàng lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hai người kia.

      đài, chỉ có hai người họ là chọn trúng cùng dây tơ hồng.

      Nhiếp Tố Tố nghiêng đầu nhìn nam tử mặc đồ gấm trước mặt, từ lúc bắt đầu, nàng chú ý tới . Mặc kệ khi nào, đều biểu hết sức thong dong, vả lại khí chất quý tộc của vô tình đè bẹp tất cả những người khác. Nếu nàng đoán sai, người này hẳn là vị khách quý thần bí mà Hàm quản gia lúc nãy.

      ngờ, mình lại chọn trúng dây với .

      Nàng bắt đầu tò mò, rốt cuộc người này là ai?

      Hàm quản gia kích động hô to, “ là đường nhân duyên quanh co ngàn dặm! Vị công tử và tiểu thư này, hai người quả là đôi do ông trời tác hợp!”

      Dạ Vô Hàm trừng Hàm quản gia cái, để cho lão có chừng mực. Hàm quản gia xem như thấy, kéo hai người đến giữa sân khấu. Nhất thời, phía dưới vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt.

      Lúc này, Phong Linh gọi Dạ Dập Tuyên đến, ghé vào tai mấy câu. Dạ Dập Tuyên nghi ngờ hỏi, “Chắc chắn chứ? Vương huynh giết ta mất……”

      Phong Linh nhíu mày, “Muốn ta giữ Hồng Ngọc ở lại thêm mấy năm?”

      Sắc mặt Dạ Dập Tuyên lập tức thay đổi, kiên định , “Ta sợ!”

      Thần Hoàng nhìn Phong Linh lắc đầu cái, tại càng ngày càng hối hận nhặt A Nam về.

      Dạ Dập Tuyên bước lên đài, vỗ vỗ vai Hàm quản gia, “Để ta.”

      “Ồ, là Tuyên Vương!”

      “Tuyên Vương cũng tới!”

      đáng tiếc, sao Tuyên Vương lại tham gia chứ? Nếu Tuyên Vương tham gia, chắc chắn ta đăng ký!”

      Dạ Vô Hàm thấy Dạ Dập Tuyên bước lên, trực giác đoán hẳn có chuyện tốt gì, bèn cảnh cáo, “Cái gì nên , cái gì nên , hẳn cần ta dặn dò chứ!”

      “Vương huynh yên tâm !”

      Đầu tiên Dạ Dập Tuyên nở nụ cười tươi rói, sau đó , “Được mời đến đây, bổn vương cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Đặc biệt khi thấy cặp đôi đẹp đôi này, càng thêm khó nén tâm tình kích động!”

      Nhiếp Tố Tố tò mò nhìn , cảm giác có gì đó là lạ, hình như chuyện hề đơn giản như Tam Nương .

      Rốt cuộc, sau phen ca tụng, Dạ Dập Tuyên bắt đầu vào chuyện chính, “Nếu được trời cao tác hợp thế này, bằng, ngay tối nay trước đông đảo mọi người làm chứng, hai vị hãy định hôn ước luôn !”

      Dạ Vô Hàm lập tức nhìn qua Dạ Dập Tuyên, bắn về phía ánh mắt giết người.

      Nhiếp Tố Tố cũng rất giật mình.

      Ngay lập tức, ở dưới vang lên tiếng hưởng ứng.

      Dạ Dập Tuyên mỉm cười, hạ thấp giọng , “Tối nay có thành công hay phải nhờ hai người rồi. phải sợ, ai biết mặt của hai người cả, chỉ cần gật đầu cái là xong thôi. Như vậy chúng ta cũng dễ chuyện với Tam Nương!”

      Nhiếp Tố Tố vừa nghe việc có liên quan đến chuyện làm ăn của Tam Nương, lập tức gật đầu. Dù sao, nàng tới đây chính là để góp vui, cũng chẳng ai biết nàng là ai.

      Dạ Vô Hàm mặc dù biết mục đích tới đây là để giúp Tam Nương giữ thể diện, nhưng mơ hồ cảm thấy có gì đó ổn, dù vậy vẫn ổn ở chỗ nào. Thấy đối phương thản nhiên gật đầu, phía dưới lại có nhiều người nhìn như vậy, nếu từ chối, thứ nhất ảnh hưởng tới Tam Nương, thứ hai ảnh hưởng tới nương này.

      trừng Dạ Dập Tuyên cái, “Trở về tính sổ với ngươi sau!”

      Dạ Dập Tuyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, tỏ vẻ cũng bị ép mà thôi.

      Rốt cuộc Dạ Vô Hàm gật đầu.

      Thoáng chốc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

      Tiếp theo, Dạ Dập Tuyên hắng giọng , “Mọi người muốn thấy mặt của hai người này ?”

      Phía dưới đồng thanh , “Muốn!”

      Dạ Vô Hàm tức khắc quay đầu lại, hung hăng trừng Dạ Dập Tuyên. Dạ Dập Tuyên sợ sệt né , “Đừng trách đệ, đây là ý của Tam Nương.”
      Last edited by a moderator: 16/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 252: Ta là muội khác.

      Nhiếp Tố Tố cũng muốn nhiều, nàng rất sảng khoái lấy khăn che mặt xuống, theo ý của nàng đây cũng chỉ là đùa giỡn.

      Dạ Vô Hàm nhìn thấy gương mặt đó giật mình! Là nàng!

      Bởi vì hôm nay nàng mặc bộ xanh dương, che những lọn tóc màu xanh dương nên cũng nhận ra!

      Rốt cuộc Dạ Vô Hàm cũng phản ứng lại, từ lúc bắt đầu trúng kế của Tam Nương. Mục đích cần cũng biết.

      “Gỡ! Gỡ! Gỡ!”.

      thanh ồn ào vang lên, đợt sau còn to lơn đợt trước. Dạ Vô Hàm bây giờ là cỡi hổ khó xuống, vốn có thể tức giận rời khỏi đây nhưng làm như thế phá hủy tâm huyết của Phong Linh, dù sao cũng hi vọng nàng bị tổn thương. Nhưng nếu như lấy xuống.

      Nhiếp Tố Tố quay đầu lại ngó , tốt bụng giọng nhắc nhở, “ có việc gì, ngươi cứ lấy xuống , sau đó hai ta cũng đâu biết ai với ai. À đúng rồi, ta cảnh cáo ngươi, ta giúp Tam Nương nên mới đến, ngươi đừng để bị ta mê hoặc, lát nữa lại theo đuổi ta đấy!!”.

      Dạ Vô Hàm nhíu mày, những lời này phải là mới đúng, ngờ lại để cho nữ nhân này trước! cũng muốn xem chút, nhìn thấy mặt nàng còn có thể gì! cũng do dự nữa, lấy khăn bịt mắt xuống, lộ ra bộ mặt , phía dưới sau khi nhìn thấy thét chói tai, “A! Là Hàm Vương! Đó là Hàm Vương”.

      “Trời ạ, là Hàm Vương! Đáng chết, nếu sớm biết đó là ngài ấy sống chết ta cũng buông tay!”.

      “Aaa, ai tới cho ta biết đây phải là ? Tại sao nữ nhân kia lại may mắn chọn trúng Hàm Vương vậy? Đây nhất định là mộng, ta chưa tỉnh ngủ!!!!”.

      Nhiếp Tố Tố sợ ngây người, nàng ngờ nam nhân đó lại là Dạ Vô Hàm!

      Dạ Vô Hàm học cách nàng , giễu cợt trả lại, “Ngươi đừng để bị bổn vương mê hoặc sau đó theo đuổi bổn vương!”.

      “Ực”. Nhiếp Tố Tố suýt chút nữa bị sặc nước bọt, mặt mũi của nàng đều bị ném rồi.

      Đến lúc này, Phong Linh mới lên, vỗ tay , “Nếu đồng ý

      thành lập hôn ước trước mặt mọi người, ta tin tưởng Hàm Vương điện hạ chắc chắn nhất ngôn cửu đỉnh, phụ vị nương này!”

      “Tam Nương!” Nhiếp Tố Tố nóng nảy, Dạ Vô Hàm cũng tức giận nhìn nàng.

      Phong Linh tự động bỏ qua ánh mắt của , với Nhiếp Tố Tố. “ nương, ngươi cứ yên tâm, nếu Hàm Vương phụ ngươi, ta báo cáo ngự trạng với ngươi…”

      Dạ Vô Hàm nhịn được nữa, kéo hai người xuống đài, quản gia vội vàng lên . “Tiễn đôi giai ngẫu, chúng ta hãy xem những nỗ lực của các vị công tử và tiểu thư…”

      Dưới sân, Dạ Vô Hàm đè nén lửa giận, gằn từng chữ . “ cho ta biết nguyên nhân mà nàng làm như vậy. Là do đồng tình hay thương hại ta? Nàng cảm thấy nàng thiếu ta cái gì mà phải dùng phương thức này để trả lại? Nếu quả là như vậy ta khuyên nàng cần phải làm thế, ta còn chưa rơi vào hoàn cảnh cần người khác quan tâm tới.”

      Phong Linh biết tức giận, nàng giải thích. “Ta có ý đó, ta chỉ muốn…”

      “Nàng chỉ muốn dùng cái này đền bù cho áy náy của nàng sao. Phong Tam Nương, theo ý của nàng, ta là bọc quần áo hay là phiền toái, mà cần nàng phải tùy tiện nhét vào tay nữ nhân lai lịch?”

      “Ta…” Phong Linh nhất thời cứng họng, nàng biết chuyện mình làm phải nhưng xuất phát ý của nàng phải như vậy. Nàng lại thể cho biết, Nhiếp Tố Tố chính là thân thể của nàng. phải nàng tùy tiện ném cho nữ nhân xa lạ!

      Đôi mắt Phong Linh đỏ lên, nàng cúi đầu: “Xin lỗi.”

      vai đột nhiên có cánh tay, ôm lấy an ủi.

      “Hàm vương, mặc dù Tam Nương làm thế là thiếu suy xét nhưng cho dù ngươi tức ta cũng tức giận”. Nhiếp Tố Tố ngẩng đầu lên, khuôn mặt cá tính, có chân thành hồn nhiên, khiến người khác thể bỏ qua.

      “Ngươi sai. Chuyện của ngươi cần người khác quan tâm. Nhưng ngươi biết ? Nàng tình nguyện bị oán giận, nàng vẫn làm như vậy, đó là vì cái gì? Muốn đền bù sao? , phải. Nàng muốn những người nàng quý mến, người nàng để ý đều có được hạnh phúc.”

      Phong Linh cầm tay nàng, nước mắt ngừng rơi xuống. ra nàng ấy hiểu hết, cái gì cũng hiểu.

      Dạ Vô Hàm thấy nước mắt của nàng cũng hối hận, dù sao suy nghĩ của nàng cũng phải là xấu, vừa rồi đúng là quá nghiêm khắc.

      Nhiếp Tố Tố nhìn , ánh mắt ôn hòa, cả người toát ra cơ trí khiến nàng có mị lực khác. Nàng kiêu căng, cũng nhàng , “Nếu như Hàm Vương cảm thấy đối phương là ta, nữ nhân lai lịch, nên mới nổi giận như vậy, ta thay Tam Nương nhận lỗi với ngài.” xong, còn cúi người với . “Rất xin lỗi, để ngươi phải chịu đựng ta lâu như vậy.”

      Dạ Vô Hàm cứng họng. Lần đầu tiên, lần đầu tiên bị nữ nhân cướp lời, chỉ vài ba câu thành người nhân tình.

      Loại cảm giác này, rất tệ.

      nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, “Thôi, ta cũng phải cố tình muốn chỉ trích cái gì.” xong ra ngoài theo cửa sau.

      Nhiếp Tố Tố thở phào, nhõm. “Haizz, bộ dạng nghiêm túc của đúng là rất dọa người.” Làm nàng phải tự thôi miên mình lâu mới dám ra mặt thay Phong Linh.

      Phong Linh giật tay nàng, áy náy . “Tố Tố, muội làm như vậy…”

      “Ta biết”, Nhiếp Tố Tố cười với nàng, cầm ngược tay của nàng lại, . “Nếu đổi lại là ta ta cũng làm như muội, dù sao , ta cũng là người khác của muội.”

      Phong Linh đột nhiên cười, “Đột nhiên muội cảm thấy nếu thưởng thức con người của tỷ đúng là tổn thất lớn, tổn thất rất lớn.”

      Nhiếp Tố Tố trừng mắt nhìn nàng, giả bộ tức giận. “Muội xem, trước kia muội ăn mặc thế nào? Tóc tai màu sắc quỷ dị, lỗ mũi cũng có đồ, dọa người ta sợ chạy mới lạ!”

      Phong Linh cười hì hì ôm nàng. “Bởi vì nó đặc biệt nên muội mới làm chứ sao.”

      “Haizz, xem ra ta đắc tội với Hàm Vương rồi, ngộ nhỡ sau này trả thù ta … muội và công tử thể làm ngơ đâu nhé.”

      “Yên tâm . Dạ Vô Hàm phải là người mọn như vậy.” Phong Linh bảo đảm , “Cùng lắm đóng cửa bế quan nửa tháng, tháng là sao.”

      “Hy vọng thế.”

      Đêm đó, sau khi xem mắt thành công. Thần Hoàng ra tối hậu thư cho Phong Linh, phép làm bất cứ hành động cổ quái nào nữa! Phong Linh đáp lời ngoài miệng, nhưng trong lòng vẫn tính toán biết lần sau nên tổ chức cái gì.

      Dạ Vô Hàm trở về vương phủ, Phi Ưng tiến lên bẩm báo, “Vương gia, có người muốn cầu kiến ngài.”

      vừa thay quần áo vừa hỏi. “Ai?”

      “A, người đó là cha của Triệu phu nhân.”

      Dạ Vô Hàm sững sờ xoay người lại. “Tìm được người của Triệu phủ rồi?”

      Phi Ưng lắc đầu, “Cái này sợ rằng ngài phải tự hỏi ông ấy.”

      lời nào, vào phòng khách. Triệu lão gia thấy vội đứng dậy, quỳ xuống, “Lão hủ tham kiến Vương gia.”
      Last edited by a moderator: 16/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :