1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 244: Trong ngươi có ta


      Thần Hoàng vội vã chạy từ Tây Vực về Dậu Thành, cơ hồ nghỉ, ngay cả hoàng cung cũng về, mà nhanh chóng chạy tới chỗ Phong Linh.

      “Công tử, đây là đâu vậy?” Xe ngựa dừng lại, Nhiếp Tố Tố tò mò hỏi.

      Thần Hoàng thèm quan tâm Nhiếp Tố Tố, thẳng vào cửa chính.

      “A, thái tử về!” Sơ Hạ thấy , vô cùng vui mừng, vội vàng báo cho Phong Linh.

      Phong Linh lập tức chạy ra, vừa nhìn thấy Thần Hoàng nhào ngay vào lòng , “Dạ Tàn Nguyệt! Chàng về!”

      Thần Hoàng hết sức hài lòng với biểu nhiệt tình của nàng, uổng công bôn ba nhiều ngày qua, cuối cùng nàng nghĩ thông.

      “Nhớ ta ?” trêu ghẹo hỏi.

      Phong Linh ngẩng đầu lên, nhàng đập vào ngực , “Chàng sao?”

      “Ta à ~” Thần Hoàng mờ ám tiến gần tai nàng gì đó, Phong Linh nghe xong mặt bỗng đỏ bừng như trái cà chua chín, làm nũng trừng , “Trong đầu chàng sao nhiều ý nghĩ xấu xa quá vậy?”

      Bọn Vấn Xuân biết hai người xa cách lâu cần gian riêng nên rất biết điều tránh . Lúc này, Nhiếp Tố Tố tới, tò mò hỏi, “Công tử?”

      Phong Linh nghe thấy, nhô đầu ra, vừa thấy Nhiếp Tố Tố nàng liền ngẩn cả người, hoàn toàn hóa đá. Mà Nhiếp Tố Tố ngay khi thấy Phong Linh cũng trợn to hai mắt, quên phản ứng. Thần Hoàng nhìn hai người như hai pho tượng trước mắt, nghi ngờ nhướng mi, “Có điều gì mà ta biết sao?”

      Phong Linh lấy lại tinh thần trước, lập tức xông tới kéo Nhiếp Tố Tố, “ theo ta!” Nhiếp Tố Tố bị động bị kéo , hình như vẫn chưa tỉnh ra. Phong Linh chạy được hai bước quay đầu lại cảnh cáo Thần Hoàng, “ được theo, bằng đừng trách ta trở mặt!”

      Thần Hoàng ngạc nhiên đứng yên, thực tế vẫn rất tò mò về Nhiếp Tố Tố này, mà phản ứng của hai người, lên hẳn có điều bí



      Phong Linh kéo Nhiếp Tố Tố vào thư phòng, cảnh giác quét mắt khắp xung quanh vòng, sau đó đóng sập cửa lại, đối diện với gương mặt cực kì quen thuộc này có thẻ lòng nàng trăm mối ngổn ngang, cố nén kích động, nàng thận trọng hỏi, “Thân thể của người…. phải là ngươi?”

      Nhiếp Tố Tô gật đầu, “Thân thể của ngươi………… phải là ngươi?”

      Hỏi xong, cả hai liền hiểu .

      Phong Linh vỗ đầu, “Trời ơi, chỉ xuyên mà còn cả trao đổi linh hồn nữa sao?!” biết có phải ông trời cố tình ưu ái nàng hay , mà chẳng những để cho nàng sống lại, còn đồng thời cho nàng nhìn thấy cả thân thể cũ của mình.

      NHiếp Tố Tố càng khó tiếp thu hơn Phong Linh, vì dù sao Phong Linh cũng nhìn nhiều tiểu thuyết xuyên còn Nhiếp Tố Tố . Chợt Nhiếp Tố Tố nắm chặt tay nàng, “Người biết chuyện gì xảy ra đúng ? Mau cho ta biết, rốt cuộc là sao? Tại sao chúng ta lại biến thành thế này?”

      Phong Linh vỗ vỗ tay Nhiếp Tố Tố để trấn an, kéo Nhiếp Tố Tố ngồi xuống, “Ngươi yên tâm, ta từ từ cho ngươi.”

      Sau khi ngồi xuống, Phong Linh cố gắng chọn lọc từ để cho Nhiếp Tố Tố. Cuối cùng nàng : “Tóm lại, chính là linh hồn người chiếm thân thể ta, mà linh hồn ta trong thân thể người. cách khác, từ này về sau, chúng ta đều phải cố gắng thích ứng với thân thể mới của mình.”

      Nhiếp Tố Tố lờ mờ gật đầu, “KHó trách, bỗng nhiên ta ngủ giấc đến sáu năm, mà vẫn biến thành thây khô.”

      Phong Linh đột nhiên cười vui, ôm chầm Nhiếp Tố Tố, “Có thể nhìn thấy thân thể của mình tốt! Mắt này, mũi này, miệng này, đều thấm nhuần hơi thở đại! Còn có cái mũi dễ thương này nữa, ta rất nhớ các người.”

      Nhiếp Tố Tố cũng nhìn mình ngẩn người. “ ra khi ‘ta’ gầy , có thể xinh đẹp đến thế này?! Trước kia sao ta biết chứ! Còn bị người ta cười nhạo gần chết, ta muốn cho những kẻ đó nhìn thấy ‘ta’ của tại, để biết Nhiếp Tố Tố cũng rất đẹp!”

      “Ừ.” Phong Linh gật mạnh đầu, “Đúng, đúng.”

      Hai người cứ như vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng thấy đối phương đẹp hơn cả hoa. Sau đó Nhiếp Tố Tố hỏi về những chuyện xảy ra mấy năm qua, sau khi nghe xong thổn thức thôi.”

      “Ầy, biết nên xin lỗi, hay là chúc mừng đây. Nhưng tại ngươi có thể tìm được hạnh phúc của mình mới là điều quan trọng nhất, cần biết quá trình thế nào, cứ xem như đó là rèn luyện của cuộc sống .”

      Phong Linh hỏi thử, “Ngươi chưa từng nghĩ qua, những hạnh phúc này vốn phải là của ngươi, ta chỉ là kẻ giả mạo sao?”

      Nhiếp Tố Tố thản nhiên cười lắc đầu, “Sao có thể chứ, nếu đổi lại là ta, có khả năng cuộc sống khác rồi. Những điều này là do chính ngươi tranh thủ được, dù là thân thể của ta, ngươi cũng có được chúng.” Ngay sau đó, Nhiếp Tố Tố ngượng ngùng , “ cho cùng, sáu năm trước ta mập như vậy, hẳn mang đến rất nhiều phiền toái cho người, ‘ta’ có thể biến thành xinh đẹp như tại, hoàn toàn là nhờ vào cố gắng của ngươi. Ngược lại, ta còn phải cảm tạ ngươi đó chứ!”

      Phong Linh nghe vậy, đột nhiên muốn khóc, dường như, sáu năm qua, chỉ có người trước mặt này mới là người chân chính hiểu được lòng nàng. Phong Linh nhàng ôm lấy Nhiếp Tố Tố, “Tố Tố, đa tạ ngươi.”

      “Hì hì, ta cũng phải cảm ơn ngươi, cho ta có cơ hội sống lại.”

      Hai người ôm chầm, an ủi nhau

      Lúc Thần Hoàng tới, nhìn thấy chính là cảnh này.

      “Phong Tam Nương, nàng dám cùng gã sai vặt…..” chưa hết, Nhiếp Tố Tố nháy mắt với , “Công tử, Tam Nương biết hết rồi.”

      “Đúng!” Phong Linh kéo tay Nhiếp Tố Tố, vui mừng , “Hơn nữa còn là mới gặp mà như quen lâu! Dạ Tàn Nguyệt, chàng làm rất tốt! Ta muốn kết nghĩa kim lan với Tố Tố.”

      Thần Hoàng ngẩn người, “Hai người…….. gạt ta chuyện gì đúng ?”

      Phong Linh lắc đầu, sau đó cười tủm tỉm , “ cần phải tìm hiểu mọi chuyện như vậy, cuộc sống phải có chút bí mới thú vị.”

      Nhiếp Tố Tố tiếp lời, “Chính xác!”

      Hai người nhìn nhau cười.

      Thần Hoàng chết lặng, cảm giác như bị cho ra rìa, cộng với long đong mệt mỏi mấy ngày nay khiến thoải mái lắm.

      Cơm trưa rất náo nhiệt. Phong Linh nhận Nhiếp Tố Tố là tỷ tỷ, gọi A Nam. Đây là ý của Nhiếp Tố Tố, nếu hai người trao đổi linh hồn, vậy cần thiết dùng tên cũ làm gì, để tránh rắc rối cần thiết.

      Mọi người mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng tính tình Nhiếp Tố Tố hiền hòa, lại hài hước, rất được người ưa thích, nàng cũng cần giả làm kẻ sai vặt nữa, chính thức ở lại, trở thành thành viên ở đây. Khi gặp Bảo Bảo, nàng càng thêm thích, hoàn toàn xem Bảo Bảo như nhi tử của mình.

      lúc mọi người vui vẻ ăn uống có người báo, Dạ Vô Hàm chiến thắng trở về, đoàn quân đến ngoại ô, khoảng canh giờ nữa vào thành.
      Last edited by a moderator: 8/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 245: Thu quân hồi triều

      Nghe Dạ Vô Hàm trở về thành ngay, trong đại trạch lại sôi trào.

      Phong Linh lập tức , “Vấn Xuân, đến phủ ngự y tổng quản đón Hinh Nhi về ngay.”

      “Vâng, nô tỳ ngay.” Vấn Xuân đưa cỗ kiệu đến phủ Lâm đại nhân.

      Thần Hoàng để đũa xuống, nhàng lau miệng, ngoắc tay gọi Lãnh Tàng Tâm, “Chuẩn bị nghênh đón ở cửa thành”.

      “Vâng, chủ nhân”. Sau khi Lãnh Tàng Tâm lui ram, Phong Linh đột nhiên , “A, tại sao lần này chàng tích cực thế?”. xong, nàng lại nhíu nhíu mày, “Cái này cũng đúng, cho dù là ở nơi nào tình huynh đệ thể kém được”.

      Thần Hoàng liếc nhìn nàng cái, “Ta thích thiếu nhân tình”. xong lạnh lùng đứng dậy, Phong Linh tỏ vẻ “biết ngay”, sau đó nàng lắc đầu cười. Nhiếp Tố Tố đến gần , “Tam Nương, Hàm Vương là người như thế nào?”.

      “A, hả?”. Phong Linh suy nghĩ chút, khẽ mỉm cười , “Dạ Vô Hàm là bằng hữu đáng giá để ngươi quên mình, cùng là nam nhân đáng giá dùng đời để !”.

      Nhiếp Tố Tố nhìn chằm chằm vào nàng, “Muội đánh giá rất cao nhỉ, vậy muội đối với ….”.

      Phong Linh bĩu môi, “Nhiếp Tố Tố, tỷ có thể đừng học ta bát quái như vậy được ?”.

      Nhiếp Tố Tố lơ đễnh , “Cái này gọi là nhập gia tùy tục. Muội cho ta biết, muội dùng gương mặt ta làm những gì hả, để sau này nếu có người đến tìm thù ta còn biết chứ”.

      Phong Linh suy nghĩ lúc thấy nàng cũng sai, nàng ấy là người trong cuộc, có quyền được biết. Phong Linh mấp máy môi, “Ta từng mê luyến ……….”.

      Nhiếp Tố Tố yên lặng lắng nghe, khi nghe được Dạ Vô Hàm độ lượng buông tay Phong Tam Nương, còn những lời cảm động lòng người lộ vẻ xúc động, cuối cùng, thở dài , “ thể tưởng tượng được, Hàm Vương lại là người chí nghĩa chí tình như vậy”.

      Phong Linh cũng khẽ gật đầu, “ ra , rất nhiều khi, muội luôn yên lặng cầu nguyện gặp được nữ nhân tốt hơn muội gấp ngàn lần, trải qua cuộc sống hạnh phúc, nữ nhân tên Phong Tam Nương ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nữa. Nguyện vọng này rất mãnh liệt, chừng từng mất ”.

      Nhiếp Tố Tố vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, “Nhất định ”.

      Bởi vì Dạ Vô Hàm khải hoàn hồi triều tấu lên triều
      đình, cũng gióng trống khua chiêng, cho nên dân chúng trong thành cũng biết. Khi đội ngũ tới cửa thành, đột nhiên A Tinh bẩm báo, “Hàm vương, Thái tử ở trước, tự mình nghênh đón chúng ta.”

      “Hả?” Dạ Vô Hàm sững sờ, Dạ Tập Tuyên cũng khó tin. “Sao vậy, Thái tử điện hạ đổi tính rồi sao, tự nhiên có tình người như vậy?”

      Dạ Vô Hàm suy nghĩ chút, cũng chỉ cười cười, “Làm phiền Thái tử đại giá, làm sao dám nhận đây.”

      Khi bọn vào trong thành, quả nhiên thấy Thần Hoàng ngồi ngựa, vừa nhìn thấy bọn họ xoay người xuống ngựa, hai huynh đệ Dạ Vô Hàm cũng xuống ngựa, lên trước.

      Nhìn xung quanh đoàn người chỉnh tề xếp thành hàng, Dạ Vô Hàm cười. “Khách khí như vậy, giống với tác phong của ngươi.”

      “Nếu như dễ dàng để cho ngươi đoán được ta còn làm làm cái gì?” Thần Hoàng nhìn , tựa tiếu phi tiếu. “Lần này diệt phiên bang, cũng là tạo thêm uy danh cho ngươi triều đình, chức Thái tử này ta có thể thoải mái bỏ xuống rồi.”

      Dạ Vô Hàm nhíu mày. “Muốn thoát thân sao, dễ vậy đâu.” thêm nữa, lướt qua Thần Hoàng về phía trước.

      “Cha.”

      Vấn Xuân ôm Hinh Nhi lại, nhìn thấy bé mặt Dạ Vô Hàm nở nụ cười từ ái, qua ôm Hinh Nhi, ước lượng. “Hinh Nhi nặng hơn rồi.”

      Hinh Nhi vui vẻ ôm lấy cổ . “Phụ thân trở lại, có phải phụ thân nữa ?”

      “Ừ, lần này cha về ở cùng HinhNhi.”

      tốt quá!”

      Phong Linh đứng sau, cười nhìn , “Vô Hàm, cảm ơn ngươi.” Nàng biết, lần này xuất binh hoàn toàn là vì nàng. Nàng thể biểu đạt hết lòng biết ơn, chỉ có thể dùng ba chữ đó. Mặc dù ít, nhưng lại mang đầy lòng cảm kích của nàng.

      Dạ Vô Hàm nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa nhưng lại khó nén tình cảm. há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ mỉm cười “ cần phải cảm ơn với ta.”

      Nhìn bộ dạng hai người, Thần Hoàng ăn dấm, tới nắm lấy tay Phong Linh, “Này, nợ của nàng, ta thay nàng trả đây.”

      Dạ Vô Hàm nhìn sang , “Lời này của ngươi hai lần rồi.”

      Thần Hoàng hừ lạnh, “Hừ, biết là ngươi như vậy.”

      Bên cạnh luôn có ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Dạ Vô Hàm, vừa rồi khi nhìn về phía Phong Linh, trong đáy mắt có tia đơn, tất cả đều lọt vào trong mắt nàng.

      Dạ Vô Hàm nhận thấy được ánh mắt chăm chú của nàng quay đầu lại nhìn nữ nhân cách đó xa. Mái tóc ngắn dài đều, lọn tóc còn có màu lam, ngũ quan ràng lên chủ nhân là người có cá tính. Khi nhìn vào đôi mắt trắng đen ràng nghiên cứu tìm tòi , nhíu mày.

      Phong Linh nhìn theo ánh mắt của , chạy nhanh tới, giới thiệu: “Đây là tỷ muội kết bái của ta, A Nam.”

      “Tỷ muội kết bái?” Dạ Vô Hàm hồ nghi nhìn Nhiếp Tố Tố, cũng gì.

      Hàm Vương phủ yên tĩnh lâu, bởi vì Hàm Vương khải hoàn hồi triều nên mở bữa tiệc. chỉ có các đại thần đến mừng mà cả Dạ HoằngThiên cũng cải trang xuất cung, đến Hàm Vương phủ.

      Dạ Vô Hàm tư thế oai hùng lại cực kỳ tuấn lãng làm nhóm tiểu thư nhà quan lại người người thất điên bát đảo, thần hồn điên đảo. Đám người Phong Linhvà Hồng Ngọc, Thần Hoàng theo hộ tống cũng xuất . Biết thân phận của nàng có phần xấu hổ nên tổ chức bữa gia yến ở trong. Trước khi khai yến, Dạ HoằngThiên gọi cái con trai vào thư phòng.

      Dạ Hoằng Thiên ngồi xuống, nhìn ba đứa con trai ưu tú, phải là cảm thấy vui. “Cho tới nay, các con đều làm rất tốt. Mỗi việc, các con làm vì triều đình, vì Dạ gia, trẫm đều biết.”

      Thần Hoàng nhếch môi. “Phụ hoàng, ngài muốn luận công ban thưởng sao?”

      Dạ Tập Tuyên nở nụ cười. “Phụ hoàng, vậy cứ cho nhi thần phủ đệ , phải lớn hơn cái bây giờ hai lần, bởi vì sau khi nhi thần thành thân khai chi tán diệp cho Dạ gia, vương phủ bây giờ quá , thể đủ được.”

      đợi Dạ Hoằng Thiên , Dạ Vô Hàm lườm cái, “Hoàng cung rất lớn, đệ có thể đưa chúng vào.”

      “Như vậy làm sao được? Đệ muốn hài tử của đệ lớn lên giống đệ…” Dạ Tập Tuyên giật mình nhớ ra, lại, “Phụ hoàng, nhi thần có ý…”

      Dạ Hoằng Thiên hề tức giận, ngược lại ông còn cười, “Con sai, làm sao trẫm có thể trách con? Chính xác khi con trưởng thành, trẫm làm đúng trách nhiệm của mình, sau khi làm vài việc hồ đồ, trẫm cũng nghĩ cách bù lại mà trẫm còn trốn tránh, đó là sơ sẩy của trẫm.”

      Lần đầu tiên nghe phụ hoàng thản nhiên lại chuyện cũ, cả ba người đều ngẩn ra.

      Dạ Hoằng Thiên than tiếng, sau đó . “Tàn Nguyệt, mẫu hậu con mất sớm, từ khi lập con làm Thái tử tới nay, trẫm chưa hỏi thăm tới con, cũng quan tâm đến con, lại đối với việc con còn phải giãy giụa trong hoàng cung cũng coi như thấy. Đến khi trẫm phát ra con biết cách giả điên để bảo vệ bản thân, ngoại trừ đau lòng, trẫm cũng bất lực.”
      Last edited by a moderator: 10/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 245: Thu quân hồi triều

      Nghe Dạ Vô Hàm trở về thành ngay, trong đại trạch lại sôi trào.

      Phong Linh lập tức , “Vấn Xuân, đến phủ ngự y tổng quản đón Hinh Nhi về ngay.”

      “Vâng, nô tỳ ngay.” Vấn Xuân đưa cỗ kiệu đến phủ Lâm đại nhân.

      Thần Hoàng để đũa xuống, nhàng lau miệng, ngoắc tay gọi Lãnh Tàng Tâm, “Chuẩn bị nghênh đón ở cửa thành”.

      “Vâng, chủ nhân”. Sau khi Lãnh Tàng Tâm lui ram, Phong Linh đột nhiên , “A, tại sao lần này chàng tích cực thế?”. xong, nàng lại nhíu nhíu mày, “Cái này cũng đúng, cho dù là ở nơi nào tình huynh đệ thể kém được”.

      Thần Hoàng liếc nhìn nàng cái, “Ta thích thiếu nhân tình”. xong lạnh lùng đứng dậy, Phong Linh tỏ vẻ “biết ngay”, sau đó nàng lắc đầu cười. Nhiếp Tố Tố đến gần , “Tam Nương, Hàm Vương là người như thế nào?”.

      “A, hả?”. Phong Linh suy nghĩ chút, khẽ mỉm cười , “Dạ Vô Hàm là bằng hữu đáng giá để ngươi quên mình, cùng là nam nhân đáng giá dùng đời để !”.

      Nhiếp Tố Tố nhìn chằm chằm vào nàng, “Muội đánh giá rất cao nhỉ, vậy muội đối với ….”.

      Phong Linh bĩu môi, “Nhiếp Tố Tố, tỷ có thể đừng học ta bát quái như vậy được ?”.

      Nhiếp Tố Tố lơ đễnh , “Cái này gọi là nhập gia tùy tục. Muội cho ta biết, muội dùng gương mặt ta làm những gì hả, để sau này nếu có người đến tìm thù ta còn biết chứ”.

      Phong Linh suy nghĩ lúc thấy nàng cũng sai, nàng ấy là người trong cuộc, có quyền được biết. Phong Linh mấp máy môi, “Ta từng mê luyến ……….”.

      Nhiếp Tố Tố yên lặng lắng nghe, khi nghe được Dạ Vô Hàm độ lượng buông tay Phong Tam Nương, còn những lời cảm động lòng người lộ vẻ xúc động, cuối cùng, thở dài , “ thể tưởng tượng được, Hàm Vương lại là người chí nghĩa chí tình như vậy”.

      Phong Linh cũng khẽ gật đầu, “ ra , rất nhiều khi, muội luôn yên lặng cầu nguyện gặp được nữ nhân tốt hơn muội gấp ngàn lần, trải qua cuộc sống hạnh phúc, nữ nhân tên Phong Tam Nương ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nữa. Nguyện vọng này rất mãnh liệt, chừng từng mất ”.

      Nhiếp Tố Tố vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, “Nhất định ”.

      Bởi vì Dạ Vô Hàm khải hoàn hồi triều tấu lên triều

      đình, cùng gióng chống khua chiêng, cho nên dân chúng trong thành cũng biết. Khi đội ngũ tới cửa thành, đột nhiên A Tinh bẩm báo, “Hàm Vương, thái tử ở trước, tự mình nghênh đón chúng ta.”

      “Hả?”. Dạ Vô Hàmsững sờ, Dạ Dập Tuyên cũng khó tin, ‘Saovậy, thái tử điện hạ đổi tính rồi sao, tự nhiên có tình người vậy?”

      Dạ Vô Hàm suy nghĩ chút, cũng chỉ cười cười, “Làm phiền thái tử đại giá, làm sao dám nhận đây.”

      Khi bọn vào trong thành, quảnhiên thấy Thần Hoàng ngồi ngựa, vừa nhìn thấy bọn họ xoay người xuốngngựa, hai huynh đệ Dạ Vô Hàm cũng xuống ngựa, lên trước.

      Nhìn xung quanh đoàn người chỉnh tề xếp thành hàng, Dạ VôHàm cười: “Khách khí như vậy giống với tác phong củangươi.”

      “Nếu như dễ dàng để cho ngươi đoán được ta còn làm làmcáigì?”. Thần Hoàng nhìn , tựa tiếu phi tiếu, “Lần này diệtphiên bang, cũng là tạo thêm uy danh cho ngươi triều đình, chức thái tử này ta có thể thoải mái bỏ xuống rồi.”

      Dạ Vô Hàm nhíu mày, “Muốn thoát thân sao, dễ vậyđâu”. thêm nữa, lướt qua Thần Hoàng về phía trước.

      “Chã”.

      Vấn Xuân ôm Hinh Nhi lại, nhìn thấy bé mặt Dạ VôHàm nở nụ cười từ ái, qua ôm Hinh Nhi, ước lượng, “Hinh Nhi nặng hơn rồi.”

      Hinh Nhi vui vẻ ôm lấy cổ , “Phụ thân trở lại, có phải phụ thân nữa ?”.

      “Ừ, lần này cha về ở cùng Hinh Nhi.”

      tốt quá!”.

      Phong Linh đứng ở sau, cười nhìn , “Vô Hàm, cảm ơn ngươi”.Nàng biết, lần này xuất binh hoàn toàn là vì nàng. Nàngkhông thể biểu đạt hết lòng biết ơn, chỉ có thể dùng ba chữ đó.Mặc dù ít nhưng lại mang đầy lòng cảm kích của nàng.

      Dạ Vô Hàm nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa nhưng lại khó nén tìnhcảm. há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ mỉm cười. ‘ cầnphải cảm ơn với ta.”

      Nhìn bộ dạng hai người, Thần Hoàng ăn dấm, tới nắm lấy tay Phong Linh, “Này, nợ của nàng, ta thay nàng trả đấy.”

      Dạ Vô Hàmnhìn sang , “Lời này ngươi hai lần rồi.”

      Thần Hoàng hừ lạnh, “Hừ, biết là ngươi như vậy”.

      Bên cạnh luôn có ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Dạ Vô Hàm,vừa rồi khi nhìn về phía Phong Linh, trong đáy mắt cómột tia đơn, tất cả đều lọt vào trong mắt nàng.

      Dạ Vô Hàm nhận thấy được ánh mắt chăm chú của nàng quay đầu lại nhìn nữ nhân cách đó xa. Mái tóc ngắn dài đều, lọn tóc còn có màu lam, ngũ quan ràng lên chủ nhân là người có cá tính, khi nhìn vào đôi mắt trắng đen ràng nghiên cứu tìm tòi , nhíu mày.

      Phong Linh nhìn theo ánh mắt của , chạy nhanh tới, giới thiệu:“Đây là tỷ muội kết bái của ta, A Nam”.

      “Tỷ muội kết bái?”. Dạ Vô Hàm hồ nghi nhìn Nhiếp Tố Tố,cũng gì.

      Hàm Vương phủ yên tĩnh lâu, bởi vì Hàm Vương khải hoàn hồi triều nên mở bữa tiệc. chỉ có các đại thần đến mừng mà cả Dạ Hoằng Thiên cũng cải trang xuất cung, đến Hàm Vương phủ.

      Dạ Vô Hàm tư thế oai hùng lại cực kỳ tuấn lãng làm nhóm tiểu thưnhà quan lại người người thất điên báp đảo, thần hồnđiên đảo. Đám người Phong Linh vàHồng Ngọc, Thần Hoàng theo hộ tống cũng xuất . Biết thân phận của nàng cóphần xấu hổ nên tổ chức bữa gia yến ở trong. Trướckhi khai yến, Dạ Hoằng Thiên gọi các con trai vào thư phòng.

      Dạ Hoằng Thiên ngồi xuống, nhìn ba đứa con ưu tú, phải là cảm thấy vui, “Cho tới nay, các con đều làm rất tốt. Mỗi việc các con làm vì triều đình, vì Dạ gia, trẫm đều biết.”

      Thần Hoàng nhếch môi, “Phụ hoàng, ngài muốn luận côngban thưởng sao?”.

      Dạ Dập Tuyên nở nụ cười, “Phụ hoàng, vậy tứ cho nhi thần phủ đệ , phải lớn hơn cái bây giờ hai lần, bởi vì sau khi nhi thần thành thân khai chi tán diệp cho Dạ gia, vương phủ bây gi quá , thểđủ được”.

      đợi Dạ Hoằng Thiên , Dạ Vô Hàm lườm cái, “Hoàng cung rất lớn, đệcó thể đưa chúng vào đó”.

      “Như vậy làm sao được? Đệ muốn hài tử của đệ lớn lêngiống đệ....” Dạ Dập Tuyên giật mình nhớ ra, lại, “Phụ hoàng,nhi thần có ý…”

      Dạ Hoằng Thiên hề tức giận, ngược lại ông còn cười, “Con sai, làm sao trẫm có thể trách con? Chính xác khicác con trưởng thành, trẫm làm đúng trách nhiệm của mình, sau khi làm vài việc hồ đồ, trẫm cũng nghĩ cáchbù lại mà trẫm còn trốn tránh, đó là sơ sẩy của trẫm”.

      Lần đầu tiên nghe phụ hoàng thản nhiên lại chuyện cũ,cả ba người đều ngẩn ra.

      Dạ Hoằng Thiên than tiếng, sau đó , “Tàn Nguyệt, mẫu hậu con mất sớm, từ khi lập con làm thái tử tới nay, trẫm chưa hỏi thăm tới con, cũng quan tâm đến con, lại đối với việc con còn phải giãy dụa trong hoàng cung cũng coi như thấy. Đến khi trẫm phát ra con biết cách giả điên để bảo vệ bản thân, ngoại trừ đau lòng, trẫm cũng bất lực.”
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 246: cũng là sai sao?

      Thần Hoàng cúi đầu, trong đôi mắt có chút ảm đạm.

      “Còn có Vô Hàm và Dập Tuyên, trẫm cũng phụ mẫu phi các con”.

      Hai người đều chấn động, Dạ Hoằng Thiên tiếp, “Trẫm từng hứa với mẫu phi các con, để các con cuốn vào trong việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, nhưng trẫm lại ích kỷ…. ích kỷ đem tương lai của Vô Hàm làm lá chắn, khiến con lọt vào tầm mắt của Hoàng hậu và Cảnh Vương, kỳ là do phụ hoàng muốn bảo vệ Tàn Nguyệt, để nó bị hãm hại……”. Dứt lời, ông ngẩng đầu lên nhín Dạ Vô Hàm, “Vô Hàm, con trách phụ hoàng chứ?”.

      Trong đôi mắt Dạ Vô Hàm hề có oán giận, mà rất bình tĩnh , “Nhi thần sớm biết, nếu muốn trách hôm nay ngồi chỗ này phải là phụ hoàng rồi”.

      kiêu ngạo, siểm nịnh, Dạ Hoằng Thiên tuyệt đối nghi ngờ tính chân thực trong lời của . Ông vui mừng cười, “Tốt, tốt, các con đều làm trẫm thất vọng, có việc huynh đệ tương tàn, ngược lại còn đồng tâm hiệp lực bảo vệ giang sơn. Lần này diệt phiên bang, uy danh Minh Tịch triều chúng ta vang xa, Vô Hàm có công đầu”.

      Thần Hoàng nhân cơ hội , “Theo ý kiến nhi thần, có thể tuyển chọn lại thái tử, bằng để làm thái tử ”.

      Dạ Vô Hàm vừa nghe xong, mặc kệ , “Từ đầu tới cuối ta đều muốn làm Hoàng đế, nếu ta muốn cần ngươi đưa, bản thân ta tự đoạt lấy là được. Ngươi muốn sao, bản thân tiêu dao vui vẻ, ném cái bao đồ cho ta hả?”.

      “Bao đồ?”. Khóe miệng Dạ Hoằng Thiên run rẩy chút, mấy đứa con trai ông xem ngôi vị Hoàng đế ra gì, có thể tính đây là chuyện may mắn ?

      “Ta xen vào, dù sao bây giờ lớn trong triều đều tin vào Hàm Vương”. Thần Hoàng vô lại . “Bên phía Tây Vực còn rất nhiều chuyện cần ta làm, ta phải về xử lý, rảnh làm thái tử, ngươi phải chấp nhận thôi”.

      “Vậy được, trong Hàm Vương phủ việc cũng chất thành đống lớn, ngươi cột cho ta ta tìm ai tiếp nhận bây giờ”.

      xong, hai người đồng thời nhìn về phía Dạ Dập Tuyên, ngẩn ra, vội vàng xua

      tay, “Đừng nhìn đệ, lúctrước đệ chỉ muốn giành vị trí này cho Vương huynh mà thôi, nếunhư huynh ấy muốn làm Hoàng đế đệ gấp làm gì? Việc này đừng liên lụy đến đệ.”

      Dạ Hoằng Thiên vỗ vỗ ngực, nhịn lại xúc động muốn phun ngụm máu, bây giờ, xem racác contraicủa ông rộng rãi quá cũng là chuyện phiền toái. Cuối cùng, ông vỗ bàn, “Trẫm mặc kệ, chuyện của Mặc Cảnh xử lý xong, trong ba đứa phải lưu lại đứa làm hoàng đế! Được rồi mọi chuyện quyết định như vậy!”. xong, ông rời .

      Thần Hoàng cũng theo phía sau Hoàng thượng, ném lại câu, “Ngọc tỷ ở trong tay ai, người đó chính là chân mệnh thiên tử.”

      Dạ Vô Hàm sửng sốt, sau đó chạy vào tìm kiếm trong ngăn kéo, kéo ra cái bao gì đó, ném cho Dạ Dập Tuyên, “Thưởng cho đệ.” Sau đó nhanh ra ngoài.

      Dạ Dập Tuyên tò mò hỏi, “Cái gì đây?”. mở ra,sau khithấy bên trong là ngọc tỷ, suýt nữa nổi giận, giơ nắmđấm với bóng lưng của hai người: “Các huynh thấy ta nhất bắt nạt đệ, hừ, cứ bắt nạt đệ ”.

      Trong Bác Ýhiên, rượu quá ba tuần, Dạ Hoằng Thiên trở về cung trước, để cho những người trẻ được tự do chơi đùa.

      mình Phong Linh ra cửa, về phía Phỉ Ýhiên, mặt là vẻ ấm áp bình thản. Phía sau có người tới, nàng quay đầucũng biết đó là ai.

      “"Sao, nàng muốnquay lại ?”. Dạ Vô Hàm dựa vào cộtnhà, ánh mắt mê ly nhìn nàng, sau này có thể ít thấynàng xuất trong vương phủ.

      Phong Linh cười , “Ta trở về thăm người bạn cũ, ngươi khônghoan nghênhphải ?”.

      “Ha ha, chỉ cần nàng muốn bất cứ lúc nào cùng có thể.”

      “Cảm ơn.”

      Dần dần hai người lâm vào mảnh trầm mặc. Dạ Vô Hàmcũng muốn nhiều, thầm nghĩ chỉ cần lặng lặngnhìn nàng, dù sao, khuyên bản thân buông tay phải làmột việc dễ dàng. Có đôi khi, mong muốn ý thức của bảnthân cóthể lệch quỹ đạo, như vậy khi quay đầu lại mới có thể an ủi được bản thân.

      Trong phòng, Thần Hoàng nhìn bên đó, gì. khuônmặt như phủ tầng sương mù, muốn biết được suynghĩ chân của , cũng giống như trong đám sươngmù vậy.

      Dạ Dập Tuyên tới đối diện, đưa chén rượu cho , nhìnhai người bên ngoài,cười cười, “Ta nghĩ, nếu người kia phải là ngươi Vương huynh buông tay đâu.”

      Thần Hoàng nhàng cầm chén rượu uống ngụm, “Ta cũngnghĩ như vậy”.

      Dạ Dập Tuyên nở nu cười , “Trước đó, người luôn bảo vệ mẫutử Tam Nương là ngươiphải ?”.

      Thần Hoàng ngoái đầu,nhìn , nhướn mày.

      tiếp tục , “Lúc ở Ngư Dương thành, ta muốn tra chitiết về Tam nương nhưng lại tra được gì cả,ta chỉ biết là có người ở sau lưng giúp nàng, , phải là yên lặng bảo vệ nàng”.Thấy Thần Hoàng phản ứng gì, tiến lên, ánh mát nghiêm túc.

      “Ta chỉ muốn biết, vì sao?”.

      Thần Hoàng tà tứ cười, quay người lại , “Muốn biết thậtsao?”.

      “Đương nhiên.”

      “Ha ha, được,gọi tiếng ‘ca’ ta nghe.”

      Dạ Dập Tuyên sửng sốt, Thần Hoàng bày ra bộ dạng “Ngươikhông gọi ta ”, cắn răng, cho dù Dạ Tàn Nguyệt là ca nhưng từ đến lớn chưa từng chơi cùng, gặp mặtcũng chỉ xưng hô ‘thái tử’. Bây giờ đột nhiên muốn gọi Thần Hoàng là ca đúng là ngượng mồm.

      ngượng ngùng quay đầu , rầu rĩ gọi tiếng, “Ca….”

      “Ngoan”. Thần Hoàng vỗ vỗ đầu , Dạ Dập Tuyên giống như bị điện giật, chạy qua, “Bây giờ nên rồi.”

      Thần Hoàng rũmắt xuống, khóe miệng khẽ cười, “Tính ra, nàng từng là ân nhân cứu mạng của ta”.

      “Tam Nương cứu mạng ngươi? Lúc nào?”.

      Thần Hoàng cười ra ngoài.

      Dạ Dập Tuyên theo sau , thốt lên, “Ca,sao ca lại có thểnhư vậy? nửa đừng , phải là gợi trí tò mò của người ta sao?”

      “Tiểu hài tử hỏi nhiều vậy làm gì?”.

      “Đến điểm mấu chốt lại , đó là đạo đức!”

      “Mệt, nếu muốn nghe sáng mai thỉnh sớm.”

      “............”

      Dạ Vô Hàm và Phong Linh bật cười khi thấy Dạ Dập Tuyên bám theo sau lưng Thần Hoàng.

      thay đổi rất nhiều.” Dạ Vô Hàm , “Nàng chưa gặpqua ngày trước, hoàn toàn ngăn cách mình, chưa bao giờ tiếp xúc với huynh đệ chúng ta”. quay đầu lại nhìn PhongLinh, “Bởi vì nàng mà chúng ta có thêm huynh đệ.”

      Ánh mắt Phong Linh nhìn theo Thần Hoàng ở đằng xa, “Hắncũng có thêm cácngươi”.

      “Tam Nương, lại đây ăn trái cây !”. Nhiếp Tố Tố vẫy tay vớiPhong Linh, trong tay còn nắm quả đào.

      “Được, muội đến đây.”

      Dạ Vô Hàmnhíu mày hỏi, “Nữnhân kỳ quái này nàng làm saolại biết được vậy?”.

      Phong Linh nhìu , “Ngươi cho ta biết, nàng ấy có xinhđẹp ? Đáng ? Ta muốn nghe lời ”.

      Dạ Vô Hàm tinh tế đánh giá lại Nhiếp Tố Tố, , “Sắc đẹpcũng chỉđược”.

      Nụ cười mặt Phong Linh cứng lại, sau đó nàng trọn mắtnhìn , quay người vào phòng.

      Dạ Vô Hàm sữngsờ, biết bản thân đắc tộinàng chỗnào, như lời của nàng cũng là sai sao?
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 247: Cuối cùng cũng tấn công.

      “Vương gia, nước chuẩn bị xong”.

      “Ừ, xuống ”.

      “Vâng”.

      Dạ Mặc Cảnh tạm thời ở trong biệt uyển hoàng gia. Sau khi nha hoàn đưa nước ấm vào đều lui xuống, bọn họ biết Cảnh Vương có tính tình cổ quái, khi tắm ai được phép lại gần.

      Dạ Mặc Cảnh đứng lên, đến cạnh thùng nước, bỏ áo ngoài, lộ ra mảng da thịt kỳ quái màu trắng. chậm rãi kéo mảng da trước ngực xuống! Nhìn kỹ đúng là tấm da người, mặt có chi chít các chữ.

      Lúc tắm rửa xong đẩy cửa ra thẳng đến lương đình trong hoa viên. Sắc trời ngày càng tối, trong biệt uyển cũng có nhiều người, đủ hơi người, bống phía càng yên tĩnh đáng sợ.

      Đột nhiên, cách đó xa xuất vài bóng đen mái nhà, tốc độ rất nhanh, nhảy vài cái tới hoa viên, cung kính cúi người: “Cảnh Vương”.

      Cùng thời gian, từ bốn phía nhiều người áo đen chạy tới. Dần dần bên người Cảnh Vương xuất mười mấy người. Tất cả đều mặc y phục dạ hành, mặt bị tấm lụa đen che kín.

      Trong đó, người mở miệng, “Cảnh Vương, ngài nên đưa giải dược cho chúng ta rồi”.

      Dạ Mặc Cảnh nâng mắt lên, ánh mắt đảo qua bọn họ, sau đó lấy bao từ trong lồng ngực, mở ra, đặt tay hơn mười viên thuốc nho màu đen. Mười mấy người rất ăn ý theo thứ tự lấy thuốc, lấy viên thuốc của bản thân.

      Nhìn bọn họ, ánh mắt Dạ Mặc Cảnh lạnh lẽo, lạnh lùng , “Bây giờ, là lúc nên tấn công rồi”.

      Bầu trời đen như mực, trăng thanh gió mát.

      Trong đại trạch vô cùng náo nhiệt, ném thẻ vào bình rượu, đá bi, còn có nhảy dây. Ở trong này, khi có chủ tử mọi người giống như người nhà, khi rảnh rỗi có việc gì có thể tụ tập nhau cùng chơi đùa. Lúc này bọn họ thấy Phong Linh và Nhiếp Tố Tố, chắc hai người lại về phòng chuyện.

      Thần Hoàng nhìn chằm

      chằm cánh cửa, khuôn mặt trầm, nghe tiếng cườinhư chuông bạc vang lên, càng cảm thấy khó chịu.

      Lúc này, Bảo Bảo tới, nhảy lên lan can, hai chân đung đưa, . “Hình như nương rất thích A Nama di”.

      Thần Hoàng hừ lạnh mộttiếng, “Nàng ta có gì tốt? Chỉ làmột nữ nhân kỳ quái!”.

      Bảo Bảo nghiêng đầu, thực tế , “Nhưng là do Thần Hoàngthúc thúc mang về”.

      Thần Hoàng nhíu mày,căm tức, “Nếu như nàng còn quấn quítlấy Tam Nương, ta sẽsaingười đưa nàng về Tây Vực”.

      Bảo Bảo nhướn mày, nhàng , “ được. Nương mỗi ngày đều quấn lấy nàng, ngay cả thúc đưa nàng về Tây Vực, chắc là nương cũng theo.” gương mặt nhắn xinh đẹp nở nụ cười phúc hắc.

      Thần Hoàng nhìn nó từ xuống dưới,đứa này cười rấtgiống .

      Gian trá.

      “Hay là tìm người gả a di chẳng phải là công đôiviệc sao?”.

      Thần Hoàng nở nụ cười, “Chủ ý này tệ.” nhớ tới điều gì hỏi, “Chuyện của Thánh giáo Hắc Ám, tra đến đâu rồi?”

      Nhắc tới việc này, Bảo Bảo thu lại vẻ mặt đùa giỡn, nghiêmtúc ,“Bên phía Lý Thọ thúc thúc có truyền tin tới, người của thánh giáo Hắc Ám từng có tiếp xúc với Cảnh Vương, xemra, chuẩn bị có mưu gì.”

      “Xem ra Cảnh Vương thúc chịu được tìm bang phái mới.”

      Thần Hoàng qua, ngồi song song lan can, , “Nếu có ngày con thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, con có thích ? Hay là... Ta đổi cách hỏi khác, con muốn làm hoàng đế ?”

      Bảo Bảo nhún vai, ‘Nương từng kể rất nhiều chuyện xưa về Hoàng đế, cuối cùng chả được vài người tốt. Nương , ai muốn làm hoàng đế chắc đầu đều bị lừa đá qua”.

      Thần Hoàng cười ha ha, “ sai, đúng là lời nàng ”.

      Lúc này, A Tinh đến, giọng , “Chủ nhân, Pháp Hạ đến.”

      Thần Hoàng lập tức ra, Pháp Hạ tiến lên, vẻ mặt ngưng trọng , “Công tử, Cảnh Vương muốn xuống tay rồi. Ngay trong đêm nay!”.

      Thần Hoàng nhíu mày, “Nhanh thế sao?”.

      “Vâng, đột nhiên, ngay cả chúng ta cũng trở tay kịp. Bây giờ ta phải trở về ngay lập tức miễn cho nghi ngờ, bởi vì ta là đồ đệ của thần ynên vẫn có vẻ lo lắng!”.

      Pháp Hạ vội vàng rời , khuôn mặt Thần Hoàng nở nụ cười khát máu. “ tốt quá, rốt cuộc cũng chịu nổi rồi!”. chậm trễ, phânphó, “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đến Hàm Vương phủ!”

      “Vâng!”.

      Thần Hoàng đến trước cửa phòng Phong Linh, gõ cửa, hai người trong phòng ra, gương mặt trắng phờ phạc, dọa nhảydựng, “Hai người làm gì vậy?”.

      “Đây là mặt nạ, chàng hiểu được đâu, có chuyện gì?”.

      “Đêm nay ta ra ngoài bận việc, nàng ở đây đừng đâu, biết ?”

      Phong Linh khoát tay , “Hơn nửa đêm ta có thể đâu được?”

      Thần Hoàng dặn dò Bảo Bảo vài câu, sau đó đưa đám người A Tinh đến Hàm Vương phủ.

      Phi Ưng và Huyền Phong thấy thái tử đột nhiên tới, vội chạy vào bẩm báo. Dạ Vô Hàm khoác chiếc áo đơn ra, “Xảyra chuyện gì rồi?”.

      “Cảnh Vương thúc muốn hành động, chính là đêm nay, tin tức tin cậy!”.

      Dạ Vô Hàm nghe xong, nét mặt lộ ra hưng phấn, "Rốt cuộc cũng đến, phiền toái lớn này nên giải quyết rồi!”.

      Thần Hoàng chau mày, “Người bên kia như thế nào rồi? Đều an bài thỏa đáng rồi chứ?”.

      “Chỉ cần chờ mắc câu”.

      “Được!”.

      Hai người nhìn nhau, cười xấu xa.

      Đêm nay nhất định yên tĩnh.

      Chân trời nổi lên cạnh màu xanh, mặt trời dần dần hạ xuống nhưng thể bị bóng đêm che kín. Trong Hàm Vương phủ, đèn đuốc sáng trung, Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng với Dạ Dập Tuyên đến sau, ngồi trong đại sảnh uống nước.

      “Hàm Vương!”. Huyền Phong vào của truyền tin, “Quỷ diện tăng phủ thừa tướng sa lưới, là ái thiếp của !”.

      lúc sau, Phi Ưng lại vào cửa báo lại, “ bắt quỷdiện tăng phủ học sĩ.”

      Liên tiếp có tin báo về quỷdiện tăng bị bắt, mặt mấy người cũng lộ ra nụ cười.

      Dạ Dập Tuyên kinh ngạc , “Làm sao các huynh làm được?”

      Thần Hoàng cười, lười biếng , “ có thể an bài quỷ diện tăng, chẳng lẽ chúng ta thể có phật diện tăng à?”

      câu , Dạ Dập Tuyên bừng hiểu ra, “Các huynh làm khi nào?”

      Dạ Vô Hàm cười, “Phật dặn, thể .”

      Dạ Dập Tuyên khinh thường nhìn hai người, “Xì, thôi đệ mới cần biết!”.

      Qua thời gian chén trà, quỷ diện tăng trong phủ các quan lớn ở kinh thành đều chết hoặc bị bắt lại, kinh động đến bất kỳ ai.

      Cuối cùng, A Tinh tiến vào bẩm báo, “Chủ nhân, theo ýcủa ngài an bài thỏa đáng cả rồi”.

      Rốt cuộc, Thần Hoàng đứng lên, “ đến lúc phật diện tăng chúng ta phản kích rồi!”.

      Tinh thần Dạ Dập Tuyên lại dâng lên, “Nhất định hai người có kế hoạch đúng , mau, làm thế nào? Đệ chờ được nữa rồi!”.

      Dạ Vô Hàm , “Chúng ta cần làm gì, chỉ chờ Cảnh Vương thúc nguyên hình!”.

      Thần Hoàngkhông gì, cười tà tứ.

      “Lại với đệ?”. Dạ Dập Tuyên muốn nổigiận, "Đệ mặc kệ, đệ hồi phủ ngủ! là điên rồi mới ngồi cùng các huynh đến nửa đêm! Cuối cùng gì với ta, hai người cứ coi ta là người ngoài !”
      Last edited by a moderator: 12/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :