1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 239: Lựa chọn của

      “Ha ha”. Hồng Ngọc cười lạnh lùng, “Đừng là ta biết, cho dù ta biết ta cũng cho ngươi biết.

      “Mộc Hồng Ngọc, ngươi đừng có mà kiêu ngạo quá, cho dù ngươi gả vào Tuyên Vương phủ làm Vương phi ngươi cũng bị ta đốn ngã ngay mà thôi”.

      Hồng Ngọc kiên nhẫn đáp, “Quan Dư Tình, ngươi muốn cãi nhau, muốn mắng hay là muốn đánh? Đừng đứng đây lãng phí thời gian nữa, thoải mái ”.

      “Hừ, ta tranh chấp với nữ nhân dã man có kiến thức! Ta chỉ muốn biết Dập Tuyên ở đâu! Nếu như có chút sơ xuất nào ta đến chỗ hoàng thượng tố cáo ngươi, cho ngươi đến từ đâu trở về đó! Ngươi chỉ bị Dập Tuyên ngủ lần mà mặt dày mày dạn bám lấy , loại nữ nhân giống như ngươi, xứng đáng làm Tuyên Vương phi!”.

      Vấn Xuân và Sơ Hạ đứng bên cạnh, lắc đầu, đồng tình nhìn Quan Dư Tình, nàng ta thảm rồi ~

      Nàng ta còn chưa kịp mở miệng ra mắng Hồng Ngọc xuất roi, hề lưu tình quật lên người nàng ta, nàng ta bị đau chỉ vào Hồng Ngọc kêu to. “Mộc Hồng Ngọc, ngươi dám đánh ta? Ta muốn cho Dập Tuyên! Ta muốn cáo trạng với hoàng thượng! Ta muốn………”.

      Hồng Ngọc nhảy xuống trước mặt nàng ta, bảo tiêu bên cạnh Quan Dư Tình tiến lên bị nàng dùng cước đạp ngã. Nàng xách vạt áo của nàng ta lên, cười dữ tợn, “Quan đại tiểu thư, ta nhẫn ngươi lâu lắm rồi! Ngươi muốn mắng phải , được, chúng ta tìm nơi an tĩnh, ta cho ngươi mắng đủ thôi!”.

      Hồng Ngọc xách cổ áo nàng ta, kéo vào con phố . Lúc này chỉ nghe được tiếng thét chói tai và tiếng roi chan chát.

      , đừng đánh………”.

      “Ta là người dã man, ngươi biết sao?”.

      “A, cứu mạng…….. Dập Tuyên, cứu ta…….”.

      được kêu tên !”.

      “A…….”.

      “Nghe đây, nếu như ngươi gả cho , ta thấy lần đánh lần! Nếu như ngươi có gan cứ tìm người giết ta, giết được ngươi cứ mua quan tài cho mình !”.

      Dần dần thanh càng lúc càng , Hồng Ngọc thu roi, vỗ vỗ tay ra, vài tên bảo tiêu chạy vào.

      Hồng Ngọc đứng ở cửa cười cười, “Phiền toái được giải quyết rồi”.

      Hai người đồng thời gật đầu, “Những nữ nhân bên cạnh Phong Tam Nương đúng là có ai phân phải trái”.

      Hồng Ngọc đến chỗ Lãnh Tàng Tâm, nàng có chút tự nhiên, hỏi: “Tàng Tâm, bên Phiên bang có tin tức ?”.

      “À, binh mã của Hàm Vương qua, Nghi Nhân
      có ở đó, còn Mộc Thác chỉ là kẻ vô dụng, cho bao nhiêu binh mã cũng biết dùng. Ta thấy có lẽ bao lâu Hàm Vương khải hoàn trở về."

      "Ai da, ta hỏi cái này." Bộ dạng Hồng Ngọc khó xử làm Lãnh Tàng Tâm buồn cười. "Có phải ngươi muốn hỏi Tuyên Vương ?"

      Mặt Hồng Ngọc đỏ lên, "! Ta hỏi đến ."

      Lãnh Tàng Tâm cười, cũng làm nàng, "Tuyên Vương cũng tập hợp với Hàm Vương, sau khi đánh thắng trận này trở về với Hàm Vương, ngươi cần lo lắng."

      "Ta lo lắng cho làm gì?" Hồng Ngọc mạnh miệng, khi nghe thấy có việc gì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Nàng còn nhớ tình cảnh trước khi đến tìm nàng. , chờ sau khi về cưới nàng.... liên quan gì đến trách nhiệm. Nàng hoài nghi là do mình nghe nhầm, đợi đến khi nàng hỏi rồi. Sau khi , nàng vẫn nhớ mãi quên, bây giờ nhớ lại, khóe miệng khẽ nâng lên.

      Chờ đến khi trở lại, nàng nhất định phải hỏi xem có ý tứ gì!

      Trong địa lao, khí ẩm ướt, trầm. Bốn phía tối đen như mực, ngay cả ánh nến cũng có.

      Nghi Nhân ngồi trong góc, người còn khoác áo đơn của Vũ Tường, "Ngươi có thể đào tẩu, hoặc đưa Phong Tam Nương về phiên bang, với tình cảm của Dạ Vô Hàm với nàng ta chắc chắn lui binh. Nhiều cách để lựa chọn như vậy, ngươi lại chọn cách vô dụng nhất."

      Trong bóng tối, Vũ Tường bất đắc dĩ cười cười, mặt nạ bạc thỉnh thoảng ánh ra tia sáng, "Ta biết ở trong mắt nàng ta là nam nhân vô dụng. Có thân võ công nhưng lại giúp gì được cho nàng. Nhưng với ta, mạng của nàng, trinh tiết của nàng còn quan trọng hơn rất nhiều so với tự do của Phiên bang! Nàng vẫn luôn ràng vì sao ta luôn cảm thấy tình nguyện ở lại Phiên bang mà ở lại những mười năm!"

      "Haiz", Nghi Nhân thở dài tiếng, "Ngươi rất ngốc."

      'Ha ha, ta chỉ ngốc vì mình nàng."

      Lúc này, cửa lao bị đẩy ra, bóng dáng nho vào, "Chính là ngươi, người bắt nương ta ăn ngày chén cháo sao?"

      Nghi Nhân ngẩng đầu lên, đột nhiên có ánh sáng làm nàng thấy chói mắt, nhìn vé trai trước mặt, "Sao, đến báo thù cho nương ngươi à? Được, cho dù là nửa chén cháo cũng cho cũng tùy ngươi, ta ý kiến."

      Bảo Bảo đứng ở xa, lắc đầu, "Ta biết các ngươi là người luyện võ, đói tắm mười ngày cũng sao."

      Biết đứa này thông minh thành tinh, Vũ Tường lập tức , "Những việc có liên quan đến nương ngươi đều do ta bảo nàng làm, muốn báo thù cũng được, muốn phát bực cũng được, tất cả cứ nhắm vào ta."

      Bảo Bảo đột nhiên cười, "Ta vào trong gian phòng của ngươi, tìm được chút dược thảo. Tuy rằng biết để làm gì, nhưng mà vật hợp nhãn với Vũ đại hiệp mà giang hồ vẫn xưng 'Vũ Tam Tuyệt' chắc chắn phải là vật bình thường gì rồi.

      Nghe thấy Bảo Bảo , sắc mặt Vũ Tường khẽ biến, nhìn lại thằng bé. Tuổi lớn nhưng lại rất phúc hắc, rất giống người đó.

      Bảo Bảo vỗ tay, phía sau người mặc áo xám tro lên, chính là người cởi quần lót trước mặt mọi người trong khách sạn.

      bưng bát đựng thứ gì đó còn sôi bục bục, Bảo Bảo chỉ vào Nghi Nhân , "Đút cho nữ nhân này uống."

      "". Vũ Tường nóng nảy , muốn đứng lên mà toàn thân chút khí lực nào, "Dạ Tàn Nguyệt đáng chết, lại dùng Nhuyễn cân tán."

      Vũ Tường thấy người nọ lại gần Nghi Nhân, mà Nghi Nhân cũng động đậy được, chỉ có thể cảnh giác trừng mắt nhìn . Vũ Tường căm tức nhìn Bảo Bảo: "Thứ đó thể tùy tiện uống loạn được, uống vào chết người đấy."

      Bảo Bảo nhếch môi cười, vỗ tay cái, người áo xám tro dừng lại.

      "Vậy ngươi xem, cái đó rốt cuộc là cái gì?"

      Vũ Tường trừng mắt nhìn Bảo Bảo, " biết ngươi là con trai của ai, tuổi còn chịu học cho giỏi!"

      Bảo Bảo kiên nhẫn khoát tay, "Ta là con trai của nương ta, được rồi, vấn đề này liên quan! Bây giờ ngươi cho ta biết thảo dược này là cái gì? Dùng để làm gì là được rồi!"

      Vũ Tường cắn răng , "Đây là độc bích thảo, chỉ sinh trưởng những vách núi đen, rất khó tìm, là loại cỏ chí độc." Còn về phần độc bích thảo dùng làm gì, .

      "Độc bích thảo..." Bảo Bảo gật đầu, "Được rồi, ta tìm người chứng thực vấn đề này, nếu nhưu ngươi thấy ta mà lừa gạt, ta đem thứ này cho nàng ta uống." xong, Bảo Bảo xoay người ra khỏi nhà tù.

      Cửa đóng lại, cả địa lao lại chìm trong bóng tối.

      Nghi Nhân mở miệng, "Độc bách thảo, có phải là cái đó..."

      "Ừ."

      "A." Nàng nhàng , " ngờ ngươi lại tìm được."

      " câu vô tâm của nàng, nhưng với ta là sứ mạng mà ta muốn giúp nàng hoàn thành, tiếc bất cứ gì."

      Nghi Nhân dựa đầu vào tường, "Nếu như ta phải thế chủ, chắc sinh hoạt của chúng ta rất đơn giản..."
      Last edited: 3/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 240: Chỉ cần có tiền, ta ngươi cả đời.

      Ba ngày liên tiếp, Phong Linh ăn ba bát cháo bột ngô, lấy được mấy vạn lượng ngân phiếu, Mọi người , cái này còn kiếm được nhiều hơn là ra ngoài cướp bóc.

      Phong Linh nằm giường vài ngày, mặc dù ăn nhiều nhưng nàng lại có sức sống như trước. Chẳng những nàng tìm đến Chu lão bản, lại bắt đầu chương trình hoạt động mai mối lớn nhất “Có gan ngươi hãy đến”, còn làm vài hoạt động từ thiện có ích cho dân chúng. Ví dụ như nhi viện, viện dưỡng lão, viện phúc lợi, mỗi nơi nàng đều tự thân tự lực làm, làm đến khi hoàn thành. Chẳng mấy chốc, tên của Phong Tam Nương, vang khắp kinh thành.

      Buổi sáng, Phong Linh có thói quen ăn chút cháo bột ngô sau đó ra ngoài. Thần Hoàng đưa ra viên dạ minh châu cỡ quả trứng gà, sáng bóng, còn tỏa ra chút khí lạnh, ngay cả Phong Linh phải là người chuyên môn cũng biết đây khẳng định là đồ tốt.

      Nàng trừng mắt, cầm trong lòng bàn tay, thích rời, vừa sờ sờ lại đưa cọ cọ vào gò má, “Chậc chậc chậc, chàng kiếm đâu ra thế?”.

      Thần Hoàng nghiệt đá lông nheo với nàng, “Chúng ta làm giao dịch, ta mua trọn ngày của nàng, được ?”.

      Từ sau khi nàng có thể xuống giường, dường như ăn phải quả nhân sâm, tinh lực luôn dư thừa, hề rảnh rỗi, làm hại muốn thân mật với nàng cũng được, có cách nào, đành phải ra đòn sát thủ với nàng.

      “Ực”, Phong Linh nuốt ngụm nước bọt, “Hôm nay ta còn phải với Chu lão bản, xem công trình của viện phúc lợi….. Buổi chiều còn phải ăn cơm với vài ông chủ của ngân hàng tư nhân…. Sau đó……”.

      Thần Hoàng hai lời, lấy viên dạ

      minh châu trong tay nàng, đưa vào trong ngực. Phong Linh nóng nảy. “Đừng lấy, thời gian đều có thể sắp xếp, ta đẩy những việc kia làm sau.”

      Thần Hoàng cười vì đạt được mục đích. “Được, vậy hôm nay nàng là của mình ta rồi.”

      Phong Linh chạy nhanh, thu dạ minh châu lại, sau đó ngồi đối diện với . “Được rồi, làm ăn quan trong nhất là chữ tín, chàng , muốn làm gì? Ta ở cùng chàng ngày!”

      Thần Hoàng nghiêng đầu, chỉ ra bên ngoài cười cười. “Bây giờ còn sớm, mặt trời còn chưa ra, chúng ta lên giường ngủ tiếp .” nhiều, trực tiếp kéo nàng lên giường, sau đó lột hết quần áo nàng ra, buông mành che xuống, cười gian hai tiếng. “Nương tử, nghe , vận động buổi sáng là dễ thụ thai đó!”

      Khuôn mặt Phong Linh đỏ lên, đẩy ra, cả người chui vào trong chăn. “Sắc lang, ngoại trừ việc này, trong đầu chàng nghĩ vấn đề khác à? Ví dụ như tạo ra tương lai tươi sáng, làm những việc có ích cho xã hội, có lợi cho dân chúng.”

      “Tương lai của ta là nàng! Ta nguy hại đến xã hội là tốt lắm rồi, những việc khác đừng cầu nhiều ở ta, người đứng đầu cường đạo.” Thần Hoàng cởi quần áo bản thân ra, tà ác cười. “Nàng chuyện càng đáng .”

      Sáng sớm, trong phòng khí ái muội, kiều diễm làm người ta mơ màng. Sau đó, hai người mồ hôi đầm đìa, Thần Hoàng mới buông tha nàng, sau đó ôm chặt lấy nàng . “Tam nương, ngày mai ta phải về Tây Vực rồi.”

      Phong Linh ngẩn ra, khuôn mặt trái táo ngẩn đầu lên. “Là do có người gây phiền toái sao?”

      “Ừ.”

      “A, tra được nội gián là ai chưa?”

      Trong đôi mắt Thần Hoàng khẽ thoáng qua tia lệ, nhưng cười khẽ lắc đầu. Phong Linh thất vọng . “Hình như những người đó rất lợi hại, chàng có nắm chắc ? Có muốn chờ Vô Hàm về rồi hãy quyết định ?”

      Thần Hoàng đen mặt khi nghe nàng gọi tên Dạ Vô Hàm rất thân thiết, cau mày nghiêm túc . “Tam Nương, có phải nàng nên đổi tên lại gọi là Vương huynh ?”

      “Ta mới đổi đâu.” Phong Linh từ chối. “Gọi là Vương huynh rất kỳ quái! Hơn nữa bây giờ chúng ta là bằng hữu, gọi thẳng tên có gì đúng hả?”

      “Nàng! Nàng nghe lời ta? Hay là trong lòng nàng vẫn có vị trí?”

      “Này, Dạ Tàn Nguyệt, chàng ghen sao?”

      “Ghen? Buồn cười! Làm sao ta phải ăn dấm chua của ?”

      “Vậy chàng để ý làm gì?”

      “Ta có là ta để ý sao?”

      “À, nếu chàng thèm để ý, ta còn kêu tên nhiều.”

      “Phong Tam Nương!”

      “Kêu lớn tiếng vậy làm gì, lỗ tai ta điếc!”

      Thần Hoàng tức giận xoay người sang chỗ khác, dùng chăn che người, Phong Linh che miệng cười trộm. Nàng tưởng tượng được nam nhân này cũng có lúc tính khí trẻ con. Nàng dùng ngón tay chọt chọt . “Này, chàng định nháo cả ngày như vậy à? Dù sao ta sao cũng được.”

      Thần Hoàng trừng mắt nhìn nàng. “Ta cho nàng biết, sau này cách xa chút! Nàng là người của ta!”

      “Ai là người của chàng? Ta bán cho chàng hay là cho chàng thuê, mới có ít mà muốn mua ta cả đời, ta quá thiệt!”

      “Được, vậy nàng xem.”

      Mắt Phong Linh xoay tròn. “Thời gian của ta rất quý giá, chỉ tính sơ, ngày trăm lượng, tháng ba ngàn lượng, năm là ba vạn sáu ngàn lượng, mười năm chính là…..” Thần Hoàng nhìn bộ dáng tính toán chi li của nàng, lắc đầu. “Nàng tham tiền như vậy, trong thiên hạ người có thể cưới nàng chắc cũng chỉ có ta, người xứng đáng cưới nàng cũng chỉ có ta!” vươn tay ra, ôm nàng vào lòng. “Thành giao!”

      Phong Linh ở trong lòng xấu hổ, chọc . “Đây là giá niêm yết của ta, vậy còn của con trai ta đâu. Bởi vì nó còn trong thời kỳ lớn lên nên giá của nó nhiều hơn của ta, cho nên bảng giá của nó cao hơn chút….”

      Thần Hoàng giật giật lông mày. “Này, Phong Tam Nương, nàng đừng quá phận nhé. Ta nuôi nàng cả đời nghĩa là nuôi cả gia đình nàng tặng Bảo Bảo cho ta được à?”

      được, ta ngậm đắng nuốt cay nuôi nó khôn lớn, làm sao có thể tặng cho chàng được.”

      Thần Hoàng meo mắt nhìn nàng. “Nó đáng giá bao nhiêu tiền?”

      Phong Linh tỉnh táo ngồi dậy. “A, để ta tính cho chàng, năm nay nó sáu tuổi, tính chàng ngày 100 là được rồi, mỗi năm tuổi đến mười hai….”

      Thần Hoàng nhìn nàng nước miếng tung bay, chưa thấy ai bán con trai mà còn vui vẻ như vậy. lắc đầu bật cười, ôm nàng. “Ở trong lòng ta, nàng và Bảo Bảo đều vô giá. Đừng là bạc cho dù muốn mạng của ta, ta cũng cam lòng.”

      Cái ôm của có thể làm nàng cảm nhận được tâm ý của . Phong Linh nở nụ cười, ôm . “Mẫu tử chúng ta tham lam, chỉ cần bạc là đủ rồi, mạng của chàng còn cần giữ lại để kiếm bạc.”

      Khóe miệng Thần Hoàng run rẩy, trừng mắt với nàng. “Nàng nhất định phải ở lúc lãng mạn hắt chậu nước lạnh à?”

      Phong Linh chu miệng. “Đó là thôi.” Nàng thấy chuyện, hờn dỗi, dè dặn vươn tay ra. “Thắt gọn cái mành này lên thôi.”
      Last edited by a moderator: 4/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 241: Tên của ta là Nhiếp Tố Tố

      Thần Hoàng và Phong Linh ở trong đại trạch cả ngày, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Thần Hoàng phải trở về Tây Vực. Phong Linh kéo Bảo Bảo còn chưa tỉnh ngủ tới cửa,“Này, khi nào chàng trở lại?”.

      Thần Hoàng lười biếng dựa vào người nàng, tay đặt lên vai nàng, “ bỏ được tướng công của nàng đúng ?”.

      Bảo Bảo rùng mình cái, “Sáng sớm gọi con dậy chỉ để xem hai người đứng đây làm chuyện buồn nôn à?”.

      Thần Hoàng vỗ vỗ đầu nó, “Tiểu tử, ta có ở đây con phải bảo vệ nương con cho tốt, đây là trách nhiệm của nam nhân, con hiểu ?”.

      Bảo Bảo lườm cái, “Đó là nương của con, đâu cần thúc phải nhắc!”.

      tay Thần Hoàng ôm Phong Linh, tay nắm tay Bảo Bảo, “Lúc ta có mặt ở đây, hai người được phép gây chuyện!”.

      Hai mẹ con trăm miệng lời, “Đâu có đâu!”.

      Thần Hoàng quay đầu lại nhìn Phong Linh , “Nàng muốn làm ăn ta phản đối nhưng mà phải nhìn người , bị lừa bạc là chuyện , chỉ sợ có người có dụng tâm xấu, đánh chủ ý xấu lên người nàng. Có chuyện gì nàng phải hỏi Tàng Tâm, biết ?”.

      “Thôi , ai dám gạt ta chứ!”.

      Thần Hoàng lại cúi đầu nhìn Bảo Bảo, “Gần đầy trong võ lầm có chút rung chuyển, Thánh giáo Hắc Ám mới quật khởi thời gian trước cũng dễ động vào, có chuyện gì con hãy hỏi Từ Vân phương trượng, ta chuyện với ông ấy, ông ấy giúp đỡ con. Còn nếu trị được con chờ ta về, ta tự mình diệt họ”.

      Bảo Bảo khoát tay, “ cần, con có thể đối phó!”.

      Thần Hoàng nhướn mày, “Nương của con câu rất đúng, có thể đánh đánh, đánh lại phải chạy!”.

      Những người áo xám tro cười trộm, mặt Phong Linh đỏ lên, trợn mắt nhìn .

      “Chủ nhân, nên rồi”. Lãnh Tàng Tâm
      nhắc nhở.

      "Ừ." Thần Hoàng đến trước ngựa, xoay người lên ngựa, ngồi lưng ngựa, quay đầu nhìn hai người, "Chờ ta trở lại, ta cưới nàng!" xong, thúc vào bụng ngựa mất.

      Hồng Ngọc ngẩn ra, sau đó lắc đầu bật cười, nam nhân Dạ gia sao lại giống nhau.

      Tim của Phong Linh vẫn còn đập thình thịch, khóe miệng ngọt ngào nhếch lên. Bảo Bảo dội chậu nước lạnh, "Nương, nên hồi hồn ."

      "Bốp". Phong Linh đánh vào đầu nó. "Con học tốt văn sử địa, chính trị chưa?"

      "Nương dạy con những cái đó lúc nào?"

      "Bây giờ, ngay lập tức!" Phong Linh xách nó về, Bảo Bảo kháng nghị, "Hôm nay con còn có việc phải làm, Lý Thọ thúc thúc đến đây đón con! Ai da, nương, con sai rồi."

      Mấy người Hồng Ngọc cười mập mờ, Tam Nương xấu hổ.

      Cảnh Vương phủ, sau khi được xây dựng lại.

      Bên ngoài cửa Vương phủ, Cảnh Vương vẫn ngồi xe lăn, sắc mặt tái nhợt, giống như trải qua hồi bệnh nặng. Bên cạnh, Trương Tam vẫn chờ đợi, nhiều.

      "Trương Tam."

      "Có thuộc hạ."

      "Ngươi xem, Vương phủ được xây dựng lại, có giống như trước ?"

      "... thể."

      "Ha ha." Dạ Mặc Cảnh quay đầu lại nhìn , "Có lỗ hổng, cho dù tu bổ nhiều lần cũng thể làm gì."

      Sắc mặt Trương Tam vẫn đổi, lẳng lặng đứng bên.

      "Qủy diện tăng là do tay bổn vương lập ra." Dạ Mặc Cảnh nhìn về phía xa, sâu kín , "Bổn Vương tốn vài năm để an bài chúng ở bên cạnh hoàng thượng và các đại thần. Bổn vương biết, lòng người là thứ khó có thể nắm trong tay cho nên bổn vương dùng độc khống chế bọn họ. Đến khi cần bọn họ là những sát thủ."

      Trương Tam yên lặng nghe , "Chuyện mà bổn vương làm có thể rơi đầu bất cứ lúc nào cho nên bổn vương có bằng hữu, có nữ nhân, lại càng thể coi bọn chúng như người thân!" quay đầu lại, ánh mắt tỉnh táo nhìn thẳng vào Trương Tam, "Nhưng mà trong những người làm cho bổn vương chỉ có ngươi là bổn vương hề dùng độc, cũng chỉ có ngươi là người biết chỗ của mật thất."

      Trương Tam quỳ chân xuống, "Thân là con dân của phiên bang, thuộc hạ thể lựa chọn giữa tín ngưỡng và trung thành. Cảnh Vương, là thuộc hạ nợ ngài." xong, rút dao ra, giơ lên.

      Dạ Mặc Cảnh thu hồi tầm mắt, , "Ngươi ."

      Trương Tam sững sờ, ngước mắt kinh ngạc.

      "Có lẽ bổn vương cần người như vậy, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, chứng kiến thành công của bổn vương!"

      Trương Tam cúi đầu, trong mắt thoáng giãy dụa, nhưng sau đó đứng lên, quay đầu bước .

      Cảnh Vương phủ lớn như vậy, mình Dạ Mặc Cảnh ngồi xe lăn, thân thể bị ánh chiều tà kéo dài dài...

      Tây Vực, bão cát mãnh liệt, tối tăm trời đất.

      Mỗi năm ở đây đều có hai tháng bão cát, gió thổi bay tất cả. Trong thời gian này, bách tính nghỉ ngơi, đóng cửa, bước chân ra khỏi nhà.

      Xe ngựa ở trong núi hoang có chút khó khăn, mười người tùy tùng mặc áo choàng, ngồi ngựa, bị gió lớn thổi ngã trái ngã phải.

      "Chủ nhân, tìm địa phương tránh bão, bão cát lớn quá!"

      Thần Hoàng ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên nhìn chút, " thẳng về phía trước."

      Nơi đó có tòa nhà bỏ hoang, nóc phòng sụp hơn nửa, ngay cả cửa chính cũng có. Mọi người vội vàng chạy vào đó, mặc dù phòng ốc rách nát nhưng lại chặn được bão cát. vào trong đại sảnh, chỗ đó vẫn còn dùng được, còn có cả vài cái ghế dựa. tên tùy tùng lau ghế sạch , mời Thần Hoàng ngồi, "Chủ nhân, chúng ta ở đây nghỉ chút!"

      Tùy tùng cũng mở bịch nước: "Chủ nhân, xin uống nước."

      "Ừ." nhận lấy, quét mắt nhìn thủ hạ nhếch nhác, "Các ngươi đừng cố, tìm nơi nghỉ ngơi cho tốt."

      Đúng lúc này, ánh mắt bắn về phía ngoài phòng, ngay khi những người kia chưa kịp phản ứng gì bay ra ngoài, lôi được người từ trong đống ngói vụn.

      Trong phòng khách, ánh mắt Thần Hoàng sắc bén như dao nhìn chằm chằm người ngồi dưới đất. Nàng ta mặc bộ quần áo nam cũ rách, đầu tóc rối bù, đầu cúi thấp, nhìn từ thân hình có thể nhận ra đây là nữ nhân.

      lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

      Nàng lắc đầu, dám lời nào, hoặc là muốn chuyện.

      Thần Hoàng nhíu mày, rút kiếm ra, "Ta có tính nhẫn nại, ngươi là ai, tại sao ở chỗ này?"

      Nàng nhịn được , "Tên ta là Nhiếp Tố Tố."

      Nàng còn chưa xong, sắc mặt Thần Hoàng hơi cứng lại, "Ngươi gì?"

      ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt đó trái tim run lên nguyên do. Nàng tính là xinh đẹp, nhưng ngũ quan ràng, mũi còn đính khỏa kim cương, nhìn kỹ nó giống như là chiếc khuyên tai. Tóc dài ngắn đều, còn có lọn tóc màu xanh quỷ dị.

      Thần Hoàng trừng mắt, níu áo nàng, khuôn mặt xinh đẹp như bị ác ma nhập vào, tàn nhẫn, tà ác: "Ngươi lại lần nữa, ngươi là ai?"

      nương đó bị đau, kêu lên tiếng, "Ngươi có biết lý lẽ ? Ta với ngươi rồi, ta là Nhiếp Tố Tố, ngươi còn muốn sao nữa??"
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 242: giấc ngủ sáu năm

      Là người trùng tên trùng họ sao? Đây là trùng hợp thôi sao?

      Thần Hoàng nhìn chằm chằm nàng ta, chậm rãi buông tay ra, “Tất cả lui ra ”.

      “Vâng!”. Thủ hạ bên cạnh đều lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn và nữ nhân tên Nhiếp Tố Tố.

      Thần Hoàng nhìn nàng chăm chú khiến nàng sợ hãi, Nhiếp Tố Tố tránh xa Thần Hoàng giống như tránh ôn thần, “Vị công tử này, chúng ta nên học chút về thứ tự trước và sau , sao nữa ta cũng đến đây trước!”.

      “Nơi này bão quét hơn nửa tháng, mình ngươi là nữ nhân làm sao lại có thể xuất ở đây được?”.

      Nhiếp Tố Tố ảo não bóp đầu, “Làm sao mà ta biết được? Tỉnh dậy ta thấy mình ở Tây Vực rồi!” xong nàng còn lẩm bẩm câu, “Lại còn biến thành cái dạng này nữa, , ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai, ta cũng muốn biết tại sao?”.

      Thần Hoàng hề bỏ qua bất kỳ biến hóa nào mặt nàng, “Ngươi , ngươi tên là Nhiếp Tố Tố, nếu vậy ngươi đến từ đâu?”.

      “Từ sông”.

      Thần Hoàng nhướn mày, “Ngươi đùa ta à?”.

      Nhiếp Tố Tố mếu máo, trừng , “Ngươi đúng là làm người khác thích ngươi được, ràng chỉ là người lạ mà còn hạch hỏi người ta. Ta ngươi lại tin! Vậy ngươi hỏi ta làm gì? Cứ tưởng tượng ra đáp án là được rồi, dù sao, chỉ cần ngươi vừa lòng là được rồi!”.

      “Phập”. Thần Hoàng nhiều, cắm thanh kiếm lên trường, thân kiếm còn rung rung phát ra tiếng.

      Nhiếp Tố Tố tức giận ngồi xuống, “Được rồi, được rồi, ngươi cảm thấy hứng thú với chuyện người khác như vậy, muốn biết gì ngươi cứ hỏi ! Nhưng mà, ta trước, ta ngươi tin hay là chuyện của ngươi, ta xen vào, đừng nghĩ ta trả lời lần thứ hai!”

      “Rốt cuộc ngươi tới từ đâu?”.

      Nhiếp Tố Tố ngồi lên cái đôn, ngồi đối diện với , “Cái này phải lâu về trước………”.

      Thần Hoàng lạnh mặt , “ tóm tắt”.

      “Hừ”. Nhiếp Tố Tố trừng mắt nhìn , “Ngươi tuyệt đối

      đáng ”.

      Hình như chịu đủ việc nàng kéo đông kéo tây, Thần Hoàng nhíu mày, trong mắt là hung ác, Nhiếp Tố Tố vội khoát tay, “Được được, ta ta , ngươi đừng vội!”. Nàng thanh thanh cổ họng, “Khụ khụ…. Này, ngươi có nước ?”.

      Thần Hoàng ném cho nàng túi nước, sau khi nàng uống đủ lau miệng, “Này, có gì để ăn ? hai ngày nay ta chưa ăn gì?”.

      Thần Hoàng hít sâu hơi, “Mang chút thức ăn vào”.

      “Vâng”. Có người đưa lương khô và bò khô vào. Nhiếp Tố Tố trợn to mắt, chảy nước miếng, “Cảm ơn, cảm ơn, ta khách khí đâu”. Nàng cầm lên ăn giống như người ăn xin.

      Sau khi ăn no uống đủ, nàng mới vỗ bụng, hài lòng . “Xem ra ngươi cũng giống người xấu”.

      bữa cơm mà thu mua được ngươi rồi hả”. Thần Hoàng khinh bỉ nhìn nàng.

      “Dĩ nhiên phải”. Nhiếp Tố Tố cười . “Phải nhìn xem cơm này đưa vào lúc nào, tại nó giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Được rồi, vì ngươi phải là người xấu nên ta cho ngươi biết”.

      Nàng suy nghĩ chút rồi . “Ta ta tới từ sông cũng phải dối. Khi đó ta được người ta cứu từ sông lên, ta nhớ chút nào về kí ức trước đó, ta chỉ nhớ ta tên là Nhiếp Tố Tố. Sau đó ta theo ân nhân cứu mạng của ta, trở lại nhà của , ở đó, làm nha hoàn cho .

      Thần Hoàng lẳng lặng lắng nghe, nàng lại tiếp. “Bởi vì gia tộc của là gia tộc lớn nên có tranh đoạt quyền thế, ta trở thành vật hy sinh, bị người ta đuổi , cho nên vẫn lưu lạc đến bây giờ”.

      Nàng phần trước, Thần Hoàng có thể tin đó là . Nhưng nửa phần sau, ánh mắt của nàng ràng có lóe lên, chỉ có vài ba lời xong, sợ là việc chỉ như thế. Nhưng mà nhớ rất ràng, Tam Nương cũng từng mất hết trí nhớ, chỉ nhớ những chuyện từ sau khi trở về từ Luật Pháp tự.

      Đây cũng là trùng hợp sao?

      Ánh mắt của thâm thúy, hỏi, “Ngươi ở bên ngoài bao lâu rồi?”.

      Nhiếp Tố Tố sửng sốt chút, chớp mắt cái, nàng biết phải trả lời thế nào, ràng từ lúc hôn mê đến lúc tỉnh lại chỉ khoảng 2,3 ngày. Nhưng thực tế bây giờ là sáu năm sau! Ai mà tin được nàng ngủ giấc những sáu năm mà còn chưa thành thây khô. Sau khi tỉnh lại, ngay cả thân thể cũng đổi, ra người ta nghĩ rằng nàng là xác chết vùng dậy mới lạ!

      “Ba ngày!”.

      Thần Hoàng mím môi, nhìn từ xuống dưới, “Ngươi là người ở đâu?”.

      “Ta đâu có nhớ chuyện lúc trước, làm sao có thể biết được ta là người ở đâu?”. Nhiếp Tố Tố nhìn giống như nhìn kẻ ngốc, nàng người đàn ông nhìn xinh đẹp nhưng lại gà mẹ, hứng thú nhiều với chuyện người khác như vậy!

      Thần Hoàng thu hồi tầm mắt lại, cũng hiểu được đại khái. Nàng ta cố giấu diếm điều gì đó, thể nghi ngờ, nhưng với người xa lạ ai ra lai lịch của mình. Nhưng mà trực giác của từ trước đến giờ vẫn rất đúng, nữ nhân tên là Nhiếp Tố Tố này hề đơn giản! Thay vì giữ nàng cho kẻ địch phát , muốn giết nàng chấm dứt hậu quả, muốn dẫn nàng , nắm nàng trong tay là được!

      nhíu mày, hời hợt : “Hình như gió ngừng, chúng ta phải , nơi này giữ lại cho ngươi”. đứng dậy, định ra ngoài, Nhiếp Tố Tố vội vàng gọi lại, “Công tử!”.

      Thần Hoàng đứng lại, nhíu mày nhìn nàng, “Có chuyện gì sao?”.

      “Cái đó…..”. Nàng lúng túng tránh tầm mắt của , “Ngài có thể… có thể… Có thể dẫn ta theo cùng được ?”.

      Thần Hoàng nhếch môi, lộ ra vẻ như ý, ngoài miệng lại cố ý , “Tại sao ta phải mang ngươi theo?”.

      Nàng cúi đầu, đáng thương : “Ta rất xa lạ với nơi này, biết chút gì, chưa quen với cuộc sống ở đây, người lại có tiền, muốn ra ngoài cũng khó. Ta biết công tử phải người xấu, cho nên mới nhờ ngài giúp ta, chỉ là ngài yên tâm, ta mang lại phiền toái cho công tử, để ta làm nha hoàn cũng được”.

      “Ta cần nha hoàn”.

      Nhiếp Tố Tố thất vọng cúi đầu, kiêu ngạo làm nàng chỉ có thể đến đó, “Vậy thôi , chúc ngươi đường bình an, đừng bị gió thổi bay”.

      Thần Hoàng đẩy cửa ra bên ngoài, vừa vừa , “Nếu như là gã sai vặt có thể suy tính lại”.

      Cặp mắt Nhiếp Tố Tố sáng lên, theo sát , “Gã sai vặt gã sai vặt!”. Chỉ cần có thể rời khỏi đây, nàng tìm biện pháp tìm lại mình!

      “Muốn cùng ta tất cả đều phải nghe ta!”.

      “Được được, công tử chính là cái đó!”.

      Thần Hoàng dừng lại, “Bắt đầu từ bây giờ ngươi thể dùng tên của nữ nhân được, phải đổi tên!”.

      Nhiếp Tố Tố suy nghĩ chút, đúng vậy, thể gọi gã sai vặt là Nhiếp Tố Tố được, đúng là rất kỳ quái, “Công tử đổi tên cho ta là được rồi!”.

      “A Nam”.

      Nhiếp Tố Tố run rẩy, “Công tử, ngài sợ người khác biết ta là nam sao?”.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      Bối Nhiwindlove_9693 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 243: Nhiếp Tố Tố thích ứng trong mọi hoàn cảnh

      Sau khi bão cát qua , rốt cuộc mọi người cũng đến được “Niêm”, tổng đàn ở Tây Vực của Thần Hoàng.

      Trước tiên Thần Hoàng sai người đưa Nhiếp Tố Tố , cho nàng tắm rửa và đổi bộ quần áo. Sau đó gặp vài vị đàn chủ của các phân đàn, đột nhiên có người tiến vào bẩm báo, “Chủ nhân, có người xưng là thị vệ bên người của Hàm Vương muốn được gặp ngài”.

      “Thị vệ của Dạ Vô Hàm? Dẫn vào”.

      “Vâng”.

      lúc sau, Huyền Phong vào, thi lễ, “Tham kiến thái tử”.

      Thần Hoàng nhận ra , tò mò hỏi, “Ngươi ở bên cạnh Hàm Vương, đến chỗ này làm gì?”.

      Huyền Phong trả lời, “Hàm Vương luôn chú ý đến, nghe Niêm gặp chút phiền toái. Khoảng thời gian trước, Hàm Vương phái thuộc hạ về Tây Vực, nghe ngóng chuyện ám sát của Niêm!”.

      Thần Hoàng nghe đến đó, lông mi khẽ run, “Cái tên đó thỉnh thoảng cũng làm người thích”.

      “Thái tử, trước đó thuộc hạ là cường đạo”. Huyền Phong hề xấu hổ mà rất tự hào, “Tin tức của cường đạo thường là nhanh nhất và chuẩn nhất, thuộc hạ tra được những người đột nhiên xuất ở Tây Vực, đối địch với Niêm là người của thánh giáo Hắc Ám mới quật khởi võ lâm! Còn về việc tại sao lại muốn tìm Niêm gây phiền phức chưa thể biết được”.

      Thần Hoàng cũng ngoài ý muốn, gật đầu. “Theo tin tức của chúng ta, cũng đúng là do những người đó”. xoay người, hai tay chắp sau lưng, “Trước đó vì chuyện của Tam Nương nên ta có tâm tư đối phó với bọn họ, bây giờ thù mới hận cũ nên tính lượt rồi”.

      Huyền Phong còn ,
      “Ngày hôm qua, các huynh đệ có cướp của đội thương nhân, vô tình nghe được trong miệng bọn tin tức, rốt cuộc cùng biết nơi thân của những kẻ đó.”

      Vẻ mặt Thần Hoàng sắc lạnh,“Ở đâu?”

      “..............”

      Nhiếp Tố Tố tắm rửa sạch , mặc bộ quần áo gã sai vặt, nàng dường như lại thấyánh mặt trời. Chỉ là...

      Nhìn trong gươug đồng khuôn mặt thuộc về mình, nàng tại nhéo mạnh bản thân. Đến lúc nước mắt rơi xuống, nàng mới tin tưởng đây là .

      Mặc nó biến thành cái người nào, có cơ thể 200 cân nàng nên cười trộm, cũng biết vì sao nàng vui nổi, vẫn có phần tưởng niệm cơ thể mập mạp kia.

      Nàng đẩy cửa ra ngoài, chỉnh chỉnh mũ đầu, Nhiếp Tố Tố luyện cuống họng,“A aaaaaa…. iiiiiiiii, aaaaaaaa....”

      Hai người mặc áo xám tro qua nhìn nàng, “Đây là ai vậy?”

      “Nghe kẻ điên mà chủ nhân nhặt về.”

      Nhiếp Tố Tố há miệng thở dốc, mãi được gì. Nàng ngậm miệng lại, trừng mắt nhìn hai người kia, “Các ngươi mới là kẻ điên!”

      Nàng về nhà trước thấy Thần Hoàng chuyện với Huyền Phong ưỡn ngực, hóp bụng, nghênh ngang qua,“Công tử.”

      Thần Hoàng thêm gì, Huyền Phong gật gật đầu.

      “Được rồi, ngươi .”

      “Thái tử, thuộc hạ cáo lui.”

      Dù sao Thần Hoàng vẫn còn chút phòng bị với nàng, quay đầu liếc nàng cái, ,“Hai ngàytới ngươi cứ ở đây, cần đâu cả,ta còn có chút việc bận,ngươi cần theo ta.”

      “Vâng!”Nhiếp Tố Tố tinh thần phấn khởi. Từ trước đến nay nàng đều nhanh thích ứng với mọi hoàn cảnh, dường như có người từng với nàng, tham lam quá có được hạnh phúc. So với quẫn cảnh hai ngày trước bây giờ nàng có ăn có ngủ, còn được tắm như vậy là tốt rồi!

      Hai ngày sau đó Thần Hoàng thấy đâu. Nhiếp Tố Tố làmột người tính tình sáng sủa hoạt bát, câu nệ tiểu tiết, rất nhanh hòa nhập được với những người ở đây.Hai ngày sau, Thần Hoàng xuất , còn giải mấyngười mặc áođen về, nhìn có vẻ như đánhthắng trận.

      Nhiếp Tố Tố làm tốt vai trò gã sai vặt, đưa khăn lông, đưa nước trà. Thần Hoàng liếc nàng cái, “Hai ngày nữa, ta trở về kinh thành.”

      Nhiếp Tố Tố lo lắng, , “A, vậy ta cùng công tử.””

      “Ngươi muốn tìm lại ân nhân cứu mạng?”

      đến đây,nàng đột nhiên nhớ tới gì, dè dặt hỏi, “Công tử, ta hỏi ngày việc.”

      “Cái gì?”.

      “Ta nghe mọi người Hàm Vương điện hạ xuất binh đánh phiên bang là sao?”

      Thần Hoàng nghiêng đầu hỏi, “Hỏi cái này làm gì? Ngươi có người thân bên đó sao?”

      “Bằng hữu có tính ?”

      Thần Hoàng nhíu mày, “Nếu cógìthìba ngày nữa, Dạ Vô Hàm khải hoàn hồi triều.”

      “A.” Nhiếp Tố Tố ủ rũ ngồi xuống, “Tạisao vừa ngủ dậy thế giới liền thay đổi.” ràng nàng vừa mới rời khỏi Thế chủ mà phiên bang bị giết. Dù sao đó cũng là nơi nàngtừng sống qua cũng có chút thương tâm.

      Thần Hoàng nhìn hết vẻ mặt đơn của nàng, hỏi,“Ân nhân cứu mạng của ngươi ở đó sao?”

      “Vâng.”

      Thần Hoàn liếc mắt nhìn nàng, nóigì.

      Niệm có vấn đề, tất nhiên là do nội gian, mọi người đều biết làai. Nhưng Thần Hoàng lại có ý muốn lôi nội gian ra. Hiển nhiên biết đó là người nào.

      Bởi vì có tín tức của Huyền Phong cho nên bắt gọn mộtmẻ thánh giáo Hắc Ám. lần nữa an bài đủ, Thần Hoàng quyết định trở về kinh thành, muộn khắc nào. hận thể có đôi cánh bay trở về bên ngườimẹ con Phong Linh. Đương nhiên, NhiếpTố Tố cũng trở về với thân phận gã sai vặt.

      Kinh đô vẫn phồn hoa như trước, Khủng long hai bên đại trạch vẫn uy phong lẫm lẫm.

      Vấn Xuân vội vàng trở vè, lau mồ hôi trán, , “Tam Nương, bên phía nhi viện có phiền toái, quan phủ chúng ta phe duyệt của triều đình, được mở nhi viện ở nơi phố xá sầm uất.”

      Phong Linh vỗ đầu. “A, sao ta lại quênchuyện này! Đúng là, trước khi Dạ Tàn Nguyệt , ta phải bảo phê cho ta chứ!” Nàng vòng vòng trong phòng,“Tìm ai tốtnhỉ? Dạ Tàn Nguyệt Tây Vực, Dạ Vô Hàm và Dạ Dập Tuyên cũng phiên bang...Haiz, thôi tìm Hoàng thượng!”

      Vấn Xuân nuốt ngụm nước bọt.

      Vừa từ hoàng cung trở về, cầm phê duyệt của Dạ Hoằng Thiên, Sơ Hạ lại có vấn đề,“Tam Nương bên phía viện dưỡng lão có người tới gây chuyện!”.

      Hồng Ngọc lười biếng đứng dậy, “Chuyện này giao cho ta làđược, tỷ còn bận việccủa tỷ. lâu được hoạt động gầncốt, võ công đều hoang phế cả rồi.” Haitay bóp mạnh, cầm roi về phía viện dưỡng lão.

      Lúc này, Chu lão bản lại tới, “Tam Nương, người phát ngôn đâu? Bây giờ chúng ta đãcó hơn ngàn ngươi ghi danh, ngày mai bắt đầu rồi, ta sắp xếp nơi chốn đầy đủ,vé vào cửa cũng bán hết sạch, nếu tìm người phát ngôn kịp nữa.”

      “Ừ. chuyện này ta quên mất.” Phong Linh nhíu mày, “Vừa là người có sức ảnh hưởng, vừa vui tai vui mắt, còn chưa thành thân, tìm ở đâu...” Đột nhiên, nàng nhớ ra, vỗ tay,“Có rồi!”
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :