1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 236: Nhi tử, con phải báo thù cho nương.

      “Nương ――”.

      tiếng kêu thanh thúy vang lên khiến Phong Linh giật thót mình. Nhưng nàng nằm thế nào cũng bò dậy nổi. Nàng lo lắng kêu lên, “Bảo Bảo, có phải là con ?”.

      Ngoài cửa truyền đến tiếng kiếm chạm vào nhau, sau đó vang lên vài tiếng kêu rên, cánh cửa bị đạp văng ra.

      Thiết Đà Đầu bước vào đầu tiên, vừa nhìn thấy Phong Linh vui vẻ gọi, “Tiểu minh chủ! Mau vào đây!”.

      bóng dáng nho lập tức chạy vào, vừa nhìn hấy Phong Linh nhào tới, “Nương!”.

      Hai tay Phong Linh ôm chặt lấy con trai, khóc lóc phen, nước mắt nước mũi chảy dài, “Tiểu tử thối, rốt cuộc con cũng tới cứu nương……. Nếu như con tới, nương bị những kẻ kia hành hạ đến chết rồi……….. 5555555……….”.

      *55555: tiếng khóc.

      “Nương…………”. Bảo Bảo ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, Phong Linh nghĩ rằng nó điều gì đó cảm động khiến người ta phát khóc, ngờ nó lại che lỗ mũi, “Người của nương là thối!”.

      Phong Linh sửng sốt chút, sau đó ngửi ngửi người mình, đảo mắt xoắn lấy lỗ tai của nó, “Con dám chê nương thối? Tạo phản à?”.

      “Ai da, nương, con mà, bao lâu rồi nương chưa tắm?”.

      “……….”. Mặt Phong Linh tím tím xanh xanh sau đó đỏ lên, nàng quét mắt nhìn các vị chưởng môn cười trộm, trừng mắt liếc nó, “Hôm qua nương vừa mới tắm!”.

      Bảo Bảo nhướn mày, “ sao?”.

      Lúc này, Lý Thọ, chưởng môn phái Thanh Thành vào , “Có nhóm người về phía bên này”.

      Bảo Bảo lạnh lùng , “Có tra được đó là ai ?”.

      “Nhóm người đó mặc áo xám tro. Tổ chức giang hồ mặc áo xám tro chỉ có “T””.

      Phong Linh giật mình, Dạ Tàn Nguyệt đến rồi!

      Niềm vui tới quá nhiều quá nhanh làm nàng

      Khó mà tiếp thu được.

      Vân Từ phương trượng ở sau lưng gật đầu cái, “Xem ra là người của Thần Hoàng tới.” Ông niệm câu “A dì đà phật, tiểu Minh Chủ, chúc mừng con tìm được nương. Đám người lão nạp cũng nên về rồi.”

      Bảo Bảo đứng lên, ôm quyền nóivớimọi người, “Đa tạcác vị thúc thúc bá bá!”.

      Thiết Đà Đầu xoa xoa cái đầu của nó, “Tiểu minh chủ, về sau có chuyện gì con cứ phái người đến phái Động tìm ta.”

      “Vâng, cảm ơn Đà Đầu thúc thúc!”.

      Những người nổi tiếng số 1số 2 trong chốn võ lâm chính phái lục đục rời . Đúng lúc này nhóm người Thần Hoàng cũng chạy tới, tung người xuống ngựa, chạy thẳng tới căn phòng ở giữa, liếc mắt nhìn thấy Phong Linh ngồi đất, nàng gầy vòng, cổ là vết tròn tròn do xích mài, toàn thân bẩn thỉu, tóc cũng rối bời.

      Tim đau như rỉ máu, chạy tớí ôm chầm lấy nàng.

      “Nữ nhân ngốc, nếu nàng còn làm ta lo lắng nữa ta giết chết nàng!”. Giọng của nghẹn ngào, ôm nàng cũng run run, càng lúc càng ôm chặt hơn.

      “Á”. Thần Hoàng buông nàng ra khó hiểu, ‘Nàng…..”

      Phong Linh nhìn . “Là …” Sau đó nàng “Òa” tiếng,nhào vào ngực khóc, “Con mẹ nó, tại sao bây giờ chàng mới đến? Mạng của ta bị giàp vò đến sắp chết!!Ngu ngốc! Ngu ngốc!! Lúc đó ta ở dưới, ta gọi chàng.... Làm sao chàng lại nghe được? Ta nghe thấy chàng đến tìm ta, ta liều mạng gọi, nhưng.... Chàng lại bỏ ......55555555555.......”

      Thần Hoàng ômchặt lấy nàng, gương mặt nghiệt hề thấy tà khí mà tràn đầy áy náy, “ xin lỗi.”

      Phong Linh giống như muốn phát tiết tất cả uất ức, nàng hỉ mũi vào bộ quần áo sạch của . “Nữ nhân kia, mỗi ngày chỉ cho ta chén cháo..... Ta ăn đủ no..... Ngày ngày kêuđói, ai đểý đên ta....sau đó ta ăn, nàng ta lạiđem đồ thiu nhét vào trong miệng ta.....”

      Bên cạnh, hai khuôn mặt lớn đồng thời phẫn nộ. Thần Hoàng quay đầu lại . “Tìm ngay đầu bếp giỏi nhất, nấu108 món ăn!”

      Lãnh Tàng Tầm lau nước mắt, :“Vâng!”.

      Bảo Bảo nắm chặt quảđấm , “Nương, nương đừng khóc, con để nàng ta ngàyngày đều ăn thức ăn thiu!”

      “Ừ”. Phong Linh gập đầu, ‘Con trai, nương biết con báo thù cho nương!”.

      Thần Hoàng khom lưng ôm lấy nàng, “, nữ nhân, chúng ta nênvề nhà thôi.”

      Phong Linhvùi trong ngực , mím môi , “Nếu như chàng còn bỏ rơi ta cả đời ta đểý đến chàng!”

      Thần Hoàng trịnh trọng gật đầu, “Nếu như nàng để ý đến ta ta tìm nơinào đó để vùi mình!”

      Bảo Bảo nhìn xung quanh căn phòng này, xem còn bỏ sót cái gì . Khi nó nhìn thấy chậu cây hình thù kỳ quái, nhíu mày, lời nào ôm .

      Trộm đến nhà, trộm .

      Nó thích những lời này.

      Võ ngựa Thần Hoàng chạy ngừng nghỉ, bằng tốc độ nhanh nhất đưa Phong Linh trở về. Vấn Xuân và Sơ Hạ nhìn thấy Phong Linh như vậy khóc lóc.

      “Nghi Nhân trời đánh, Tam Nương của chúng ta có tội tình gì hả? Nhìn xem, chỉ vài ngày mà gầy thành cái dạng này.”

      Sơ Hạ đau lòng ;“Tam Nương, về sau đừng giảmbéo nữa, đánh chết cũng khônggiảm.”

      Phong Linhmuốn anủi bọn họ nhưng nàng còn chút hơi sức nào để chuyện, vừa rồi nàng còn gào khóc tiêu hao rất nhiều thể lực.

      Hồng Ngọc đỏ mắt, :“Được rồi, về sauchúng ta còn nhiều thời gian chuyện! Các ngươi mau chuẩn bị nước nóng để Tam Nương có thể tắm, mùi ngườitỷ ấy...”

      Hai người dởkhóc dởcười, vội vàng chuẩn bị nước nóng.

      Thần Hoàng ôm Phong Linh vào phòng, sau đó đóng cửa lại,suýt nữa BảoBảo bị động vào cửa. “Này! Làm sao thúclại cho con vào!”

      “Ta phải kiểm tra cho nương con, xem người nàng còn những vết thương khác , con muốn vào sao?”

      “....Con đợi ở bên ngoài là tốtrồi.”

      Phong Linh vừa nằm lên giường chịu nổi, mơ mơ màng màng ngủ. Đừng là muốn làm gì người nàng, cho dù có động đất sóng thần nàng cũng quan tâm.

      lúc sau, hai nha đầu chuẩn bị tốt nước nóng. Thần Hoàng đỡ Phong Linh dậy, nhìn hai người, “Các ngươi lui xuống, ta tắm cho nàng.”

      Vấn Xuân nhìn Phong Linh , “Thái tử, hay là cứ để nô tỳ.

      cần, các ngươi lui ra.”

      Sơ Hạ giật Vân Xuân, “ thôi.”

      Hai người ra khỏi phòng, nháy nháy mắt với đám người Hồng Ngọc, “Thái tử muốn tắm cho Tam nương.”

      Bảo Bảo rùng mình, “Nếu là đệ còn lâu.”

      Hồng Ngọc gõ đầu nó, “Con đúng là có hiếu.”

      “Đó là mà.”

      Lãnh Tàng Tâm ra dấu im lặng, sau đó lặng lẽ tới dưới cửa, dùng kiếm cạy ra khe .

      Hồng Ngọc lắc đầu cái, gương mặt trơ trẽn, bước chân cũng nhanh hơn, dính sát vàọ cửa nhìn vào bên trong.

      Lời editor. Chưong sau, đợi sang chương sau các bạn thấy Thần Hoàng vô sỉ như thế nào -)) thể bồ kết cái ông vô sỉ này
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 237: Nỗi khổ cuả nam nhân


      Thần Hoàng nhàng để đầu nàng cạnh thùng, sau đó cởi áo ngoài ra, vén tay áo lên, đẩy chậu nước tê mộc qua, đặt gần ghế dựa, tỉ mỉ gội đầu cho nàng. Tiếp đó, dùng bổ kết rửa sạch thân thể nàng, cẩn thận tránh vết thương cổ và cổ tay nàng.

      Vô tình tay chạm trúng ngực nàng, động tác ràng hơi chậm lại, ngay sau đó, cúi đầu, nhìn dưới thân, lắc đầu bật cười, “Quả nhiên, ngươi chỉ nhận nàng.”

      Bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động rất , Thần Hoàng chợt nhíu mày, thản nhiên , “Còn nhìn nữa, để lại con ngươi cho ta!”

      “Phanh!” cửa sổ lập tức được đóng.

      Lần tắm này rất lâu, rất cẩn thận, nghiêm túc, cũng rất giày vò. Xong xuôi, Thần Hoàng ôm Phong Linh ra, lau khô người nàng, thay áo trong sạch , bôi thuốc và băng bó lên vết

      thương cho nàng, sau mới ngồi lên giường thở phào nhõm. lớn đến chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên phục vụ người khác.


      Thần Hoàng sai người dọn dẹp phòng sạch xong, tự mình đến phòng bếp, xem thử đầu bếp chuẩn bị gì.


      Chẳng mấy chốc trời tối, Thần Hoàng trở về phòng, thấy Phong Linh còn ngủ giường, cười cười, đánh thức nàng, mà trực tiếp tự mình cởi sạch , nằm xuống bên cạnh nàng, cẩn thận chuyển đầu nàng lên tay . Phong Linh lập tức dán sát vào , vùi đầu ngủ trong vai .


      Thần Hoàng ngửi thấy mùi hương tự nhiên cơ thể nàng, sắp cầm giữ nổi nữa, bèn cắn răng, khẽ đẩy nàng: "Tam Nương, Tam Nương."


      Phong Linh ngủ rất sâu, hề có phản ứng.


      "Ta biết giờ nàng rất yếu, nhưng..." Giọng càng ngày càng khẩn trương, còn có vẻ nghiến răng nghiến lợi, "Ta nhìn rất lâu rồi!"


      Phong Linh vẫn ngủ ngon như cũ, hiểu được chút nào nỗi khổ nam nhân của Thần Hoàng.


      Thần Hoàng nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên , "Nàng trả lời, ta xem như nàng đồng ý!"


      Yên lặng.


      Thần Hoàng cười, "Ta biết mà!"


      lần hai, nhanh chóng lật người lại cẩn thận đè nặng nàng, sau đó vội vàng hôn lên môi nàng, tiếp, tay mò lên ngực nàng, vuốt ve, thỏa mãn , "Cảm giác tốt!"


      Có lẽ nhịn quá lâu rất khổ, chuẩn bị nhiều trực tiếp vọt vào, "Tam Nương, đau lắm đâu ~~" xong, trầm người xuống, lập tức thoải mái kêu tiếng, "Trời ạ."


      Phong Linh bất giác cau mỳ, hình như có chuyện kỳ quái gì xảy ra.


      Thần Hoàng mặc dù rất muốn 'mưa to gió lớn' 'củi khô bốc lửa' nhưng tại Phong Linh yếu, chỉ có thể nén xúc động, cố gắng dịu dàng hết sức.


      "Ưmh..." Phong Linh vô thức rên tiếng, lúc này, Thần Hoàng kiềm nổi nữa, ôm chặt nàng, kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, "Tam Nương, ráng chút nữa ~"


      Tốc độ đột nhiên tăng vọt, rốt cuộc xong....


      "Hô..." thở ra hơi, lật người lại, ôm nàng vào lòng, hôn má nàng cái, "Đúng là nàng rồi!"


      Đúng là nữ nhân khiến điên cuồng, thích thôi, khiến mê muội đến mức thể kiềm chế.


      Thần Hoàng đứng dậy, lấy chiếc khăn lụa sạch tới, lau người cho nàng. Đột nhiên, nghĩ tới cái gì, tà ác cười , "Hình như Bảo Bảo rất đơn, bằng , chúng ta cho nó thêm đệ đệ hoặc muội muội nữa , nàng thấy sao?"


      Phong Linh còn ngủ, hoàn toàn biết có người tự biên tự diễn.


      "Nàng lời nào, ta xem như nàng đồng ý!"


      Lại là hồi yên lặng.


      "Được, vậy ta tới!" Thần Hoàng vui vẻ bò lại lên người nàng, tiếp tục đêm xuân, cảnh xuân vô hạn....


      Trời sáng . Phong Linh ngủ gần ngày đêm, rốt cuộc có sức mở mắt, vừa mở, nàng liền thấy gương mặt tuấn mỹ phóng đại của .


      "Dạ Tàn Nguyệt?"


      "Nương tử, nàng tỉnh rồi!" Thần Hoàng vui vẻ nhìn nàng, mắt sáng rỡ.


      Phong Linh thấy trần trụi, lại nhìn mình, thấy bản thân mảnh vải, bỗng trợn to hai mắt, kéo chăn đắp lên người. "Ngươi làm gì?"


      Thần Hoàng càng nhìn càng , ôm chầm nàng vào lòng, "Ầy, lão phu thế rồi còn ngượng ngùng gì nữa?"


      "Ai là lão phu thế với ngươi?" Phong Linh đẩy ra, khó tin hỏi, " phải là ngươi..."


      Thần Hoàng nhếch môi cười, vỗ vỗ mặt nàng, "Nương tử, nàng phải thông cảm cho tướng công của nàng, ta cấm dục quá lâu, tắm cho nàng xong, bất hạnh thể tránh khỏi cây đao đầu chữ sắc kia."


      "Ngươi tắm cho ta?!" Phong Linh kêu lên, chuyện này quả còn khiến nàng khiếp sợ hơn chuyện kia, phải biết, trong khoảng thời gian bị giam, nàng tắm lần nào cả, ghét bẩn người... cũng biết!


      Trời ạ, nàng hận có miếng đậu hũ ở đây để đập đầu chết cho rồi!


      "Đừng ngại," Thần Hoàng tay chống đầu, tay ôm nàng, "Ta chê nàng bẩn, cũng chê nàng thối." đảo mắt cười tiếng, rất buồn nôn , "Trong lòng ta, nàng là nữ nhân sạch nhất."


      Phong Linh kinh hãi, "Rốt cuộc ngươi là ai? Dạ Tàn Nguyệt đâu? Ngươi làm gì rồi? Mau trả lại đây!"


      Thần Hoàng cốc lên đầu nàng, "Dù sao, nàng chỉ cần biết, mặc kệ nàng biến thành thế nào, ta đều chê nàng là được rồi!"


      Tay vuốt ve lưng trần của nàng, cười , "Nương tử, tối qua..."


      "Dừng!" Phong Linh hung hăng nhìn "Chỉ có kẻ du côn háo sắc như ngươi mới thừa dịp người ta hôn mê làm ra chuyện trời đất khó dung, người thần đều giận như vậy thôi!"


      Thần Hoàng thản nhiên lắc đầu, " phải lần, mà hai lần!"


      Phong Linh ngạc nhiên, "Có ý gì?"


      lưu manh cười , "Làm hai lần."


      "A a a, ta muốn giết ngươi!" Phong Linh nhéo cổ , "Dạ Tàng Nguyệt, ngươi là con heo!"


      Thần Hoàng dễ dàng bắt được tay nàng, "Ngoan, đừng làm rộn, ráng giữ sức để ăn cơm!"


      "! Ta muốn đại diện cho nhân dân tiêu diệt ngươi!"


      Thần Hoàng thấy nàng giận đến vậy, đột nhiên nhướng mày, "Nàng giận thế này, có phỉ là vì hận lúc nàng tỉnh táo ta ..."


      Phong Linh nhìn chằm chằm, bộ "ngươi hết thuốc chữa."


      Thần Hoàng híp mắt, hôn má nàng cái, "Ta rất sẵn lòng lập công chuộc tội!"
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. islandvt

      islandvt New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      1
      Nhầm khúc cuối chương 234 là khúc cuối 235 rùi bạn ơi

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      @islandvt sửa bạn nhé, tại post hay bị lầm pic ấy mà :)

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 238: Bệnh kén ăn

      “Cốc cốc cốc”. Vấn Xuân và Sơ Hạ đứng bên ngoài, nén cười , “Thái tử, Tam Nương, nên ăn sáng thôi”.

      Thần Hoàng chặn Phong Linh lại, thoải mái ôm lấy nàng, mặc quần áo giúp nàng, sau đó bàn tay nghịch loạn đầu nàng, sau đó dùng châm búi lại mái tóc dài. nhìn cái, vừa lòng gật đầu, “Mặc dù xinh đẹp nhưng vẫn có thể miễn cưỡng thông qua”.

      Phong Linh dùng ánh mắt lườm chết , đúng là muốn chết mà, “Từ giờ trở , chàng cách xa ta trượng, cho phép chàng chạm vào người ta, cho phép chàng chuyện với ta, cho phép chàng xuất trong tầm mắt của ta”.

      xong nàng đẩy cửa ra ngoài, Thần Hoàng vừa mặc quần áo vừa buồn cười lắc đầu.

      Phong Linh vừa vào phòng ăn, nhìn mọi thứ trong phòng ngẩn cả người.

      bàn ăn có khoảng hơn 100 món ăn, mặn nhạt, chiên xào nấu nướng, món nào cũng có.

      Thần Hoàng theo phía sau nàng, nhìn bộ dạng của nàng, nhíu mày, tốt bụng giúp nàng khép miệng lại.

      Lúc này Phong Linh mới hoàn hồn, nghi hoặc nhìn, sau đó nàng hỏi, “Nhà chúng ta chuẩn bị có khách à?”.

      Bảo Bảo vào , “Mọi người sợ nương dinh dưỡng đủ, cho nên làm nhiều món ăn lên chút để nương bồi bổ cơ thể”.

      “Nhưng mà chỗ thức ăn này nhiều quá, phải ăn đến vài ngày”.

      Hồng Ngọc cười , “Đây là do Thái tử đặc biệt chuẩn bị cho tỷ đấy, trong phủ chúng ta đủ người, mọi người cùng đều làm, đến hơn nửa đêm mới chuẩn bị đủ hết chỗ này”.

      “Mọi người………..”. Phong Linh cảm động, mắt đỏ hoe, “Các ngươi đáng ghét, mỗi lần đều phải làm ta cảm động, biết người ta thể ngăn được cảm xúc”.

      “Đừng nhảm nữa”. Thần Hoàng kéo nàng ngồi xuống, cầm lấy đũa rồi đưa cho nàng. “Nhiệm vụ của nàng bây giờ là phải ….. ăn”.

      Phong Linh nhận lẫy đũa, gật đầu, cầm đãu gắp miếng thịt nướng. Nhưng khi nàng bỏ miếng thịt vào trong miệng, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, nàng miễn cưỡng nuốt miếng thịt xuống nhưng chỉ vài giây sau nàng buông đũa xuống chạy ra ngoài, nôn như điên.

      “Tam Nương!”. Thần Hoàng lập tức chạy đến bên cạnh nàng, mọi người cũng gấp gáp, “Có chuyện gì thế?”.

      Thần Hoàng vỗ lên lưng của nàng, trong bụng thầm nghĩ, chả lẽ lại có phản ứng nhanh như vậy

      Phong Linh ói lúc mới dừng lại, Thần Hoàng dìu nàng vào trong phòng,


      nàng nhìn bàn món ăn đó, quay mặt , khuôn mặt áy náy, , “Xin lỗi, ta biết các ngươi chuẩn bị những món này lâu, nhưng mà ăn được.”

      ăn được?” Hồng Ngọc kinh ngạc , “Như vậy giống với tác phong của tỷ.”

      “Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng gật đầu, “Đúng vậy, Tam Nương ăn được, đúng là chuyện lạ.”

      “Được, vậy bây giờ ăn, lúc nào đói ăn.” Thần Hoàng nhíu mày, kiêng kị ai mà bồng nàng lên, ra khỏi phòng ăn, đưa nàng về phòng. Sau đó gọi Lãnh Tàng Tâm, hạ giọng , “Ngươi mau tìm Pháp Hạ.”

      “Vâng, chủ nhân.”

      Lúc Pháp Hạ đến là buổi trưa. vừa vào nhà bị Thần Hoàng lườm cái. “Công tử, các ngươi muốn làm gì Cảnh Vương có thể trước với ta tiếng ? Để ta làm nội ứng mà suýt chút nữa bị người của các ngươi bắt được, nếu như ta chết lương tâm của ngài có bất an ?”

      “Được rồi, ta biết là ngươi bị ủy khuất, bỏ qua việc này, đến đây bắt mạch cho Tam Nương xem. Nàng ăn được bất cứ thứ gì cả, ăn vào nôn ra hết.”

      Pháp Hạ tình nguyện ngồi xuống, bắt mạch cho Phong Linh, sau đó lại xem xét chút lưỡi của nàng. nhíu mày, “Ngươi ăn bao lâu rồi?”

      Phong Linh nghĩ nghĩ, sau đó vươn hai bàn tay ra.

      “Mười ngày?” Pháp Hạ cười với nàng. “ có việc gì, ta kê vài thang thuốc là được rồi.”

      kéo Thần Hoàng ra ngoài, , “Ta sợ là Tam Nương bị đói mấy ngày nên sinh bệnh, người của nàng thích ứng với trạng thái đói, bây giờ ăn cơm vào cơ thể tự động bài xích. Đây là chứng bệnh kén ăn, sợ là bệnh này phải điều trị lâu, mỗi ngày đúng giờ phải cho nàng ăn cháo bột ngô, uống thuốc đúng giờ, theo phương thuốc mà ta kê, mang nàng ra ngoài nhiều hơn chút.”

      Thần Hoàng gật đầu, vỗ vai , “Cảm ơn.”

      “Ta thể ở đây lâu.” Pháp Hạ vừa vừa . “Bên kia Cảnh Vương tìm gian tế, ta sợ bị liên lụy.”

      “Ngươi cứ yên tâm, ta bảo vệ ngươi chu đáo.”

      “Theo như ta biết sau việc này, quỷ mặt tăng còn trung thành như trước nữa, bọn họ sợ đột nhiên Cảnh Vương xảy ra việc bọn họ có giải dược, rốt cuộc vẫn là chết.

      Thần Hoàng cúi người xuống, nheo mắt , “Ý của ngươi là bọn bắt đầu chia ra rồi hả?”

      “Đúng là có việc này”, Pháp Hạ còn . “ ra ta nắm được chút về giải dược của độc kia, cũng nghiên cứu để tạo ra giải dược, nhưng mà hình như vẫn còn thiếu chút thuốc dẫn. Cho đến bây giờ ta vẫn chưa tìm ra được. Chỉ cần tìm thấy chúng ta cần nghe theo lệnh của Cảnh Vương nữa.”

      “Ngươi cứ làm , cần gì đến tìm ta.”

      “Được, ta trước.”

      “Ừ.”

      Thần Hoàng đến phòng bếp, sai người nấu bát cháo ngô, sau đó bưng vào phòng. Phong Linh vừa thấy bát cháo quay đầu . “Ta muốn ăn.”

      Thần Hoàng ngồi xuống, cho phép nàng trốn, quay mặt nàng lại, “Chỉ cần nàng ăn vài miếng là được rồi.”

      .”

      Thần Hoàng suy nghĩ chút, sau đó móc từ trong ngực ra xấp ngân phiếu, bỏ lên giường, ánh mắt Phong Linh sáng rực lên.

      “Ăn miếng, đưa tấm ngân phiếu.”

      Mặt Phong Linh hơi giãy dụa, sau đó nàng nhiều, nâng cái bát lên, mặc dù trong bụng nàng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vì ngân phiếu, nàng nhịn! Nàng nhắm mắt uống ngụm, suýt nữa nôn ra! Thần Hoàng dùng mắt cảnh cáo nàng nên nàng lại cố nuốt xuống. Nàng tranh thủ rút tấm ngân phiếu, chỉ sợ đổi ý.

      Sau đó, hai miếng, ba miếng, cho đến khi nàng uống được nửa bát, rốt cuộc nàng cũng thể ăn thêm được nữa.

      Nhìn xấp ngân phiếu trong tay, rốt cuộc Phong Linh cũng hiểu là vì sao mọi người chim chết vì ăn.

      Nhưng mà, cũng đáng giá.

      Hồng Ngọc đứng ngoài, giơ ngón tay cái lên , “Đúng là giỏi, đây gọi là đúng bệnh đúng thuốc.”

      Bảo Bảo lắc đầu, “Nương cũng là, biết cò kè mặc cả gì? Ít nhất cũng phải miếng hai tờ! Như thế này là lỗ rồi!”

      Lãnh Tàng Tâm cười tiếng, “Sợ cái gì, chỉ cần gả cho chủ nhân cam đoan Tam Nương trở thành nữ nhân có rất nhiều tiền trong thiên hạ.”

      Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn.

      “Xảy ra chuyện gì thế?” Hồng Ngọc chạy ra ngoài, sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa nàng sững sốt, “Quan Dư Tình?”

      Quan Dư Tình nhìn thấy Hồng Ngọc tức giận , “Mộc Hồng Ngọc, ngươi giấu Dập Tuyên đâu rồi?”

      Hồng Ngọc chớp mắt, “Ngươi hỏi nhầm người rồi, ta là người to như thế, ta giấu đâu được? Nếu như ngươi hỏi thi thể của may ra ta còn có thể trả lời được.”

      Quan Dư Tình tức giận, “Ngươi đừng có mà giả ngây giả ngô! Dập Tuyên nhiều ngày về phủ, ai biết đâu nhưng gia đinh phủ trước đó tới tìm ngươi! Sau đó chưa hồi phủ! Ta thể tưởng tượng được, ngươi vì muốn có sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, , ngươi giấu ở đâu rồi?”
      Last edited by a moderator: 2/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :