1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 227: Đổi cho huynh của ngươi.

      “Thế chủ”.

      Đức Tử và Mãn Ngân tới, hai người cầm thức ăn đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc : “Bên ngoài chỗ nào cũng có bức họa của Thế chủ, chỉ là dân chúng mà ngay cả các đại môn phái giang hồ, cả hắc đạo và bạch đạo cũng xuống mệnh lệnh phải tìm bằng được thế chủ. Bây giờ tình cảnh của chúng ta có chút nguy hiểm, thế chủ nên lộ diện”.

      Nghi Nhân lẳng lặng ăn, gương mặt lộ vẻ gì.

      Đức Tử do dự chút, thận trọng , “Thế chủ, nếu Lão thế chủ biết chúng ta ở đây làm chuyện này có thể ngài ấy rất giận dữ. Hơn nữa nghe bên phía Đại công tử cũng có hành động”.

      Mãn Ngân cũng , “Thế chủ…. Chúng ta ở ngoài quá lâu, có phải là nên…………”.

      “Bộp”.

      Nghi Nhân ném đũa xuống, làm hai người giật mình. Họ biết thế chủ ghét nhất là lúc ăn cơm bị người khác làm phiền, hai người ai dám gì nữa.

      Nghi Nhân ưu nhã lau miệng, đứng lên xoay người hai cái, “Việc bây giờ ta làm chẳng qua chỉ là việc nên làm từ mấy năm trước. đến nước này rồi có lý nào lại phải bỏ dở giữa chừng!”.

      “Nhưng là”. Đức Tử lo lắng , “Mọi người đều tìm thế chủ, thế chủ lại muốn cải trang, chuyện này……….”.

      Nghi Nhân cười nhạt tiếng, “Trở về là chính mình đâu gọi là cải trang”.

      Hai người bừng tỉnh hiểu ra.

      đường cái, tất cả dân chúng đều đến chuyện của Nghi Nhân, đường cũng dán đầy chân dung của . Xa xa, nương xinh đẹp tới, mặc dù nàng cười nhưng bộ dáng thanh tân đạm nhã nhìn rất đẹp mắt. Nàng tới đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.

      Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn tấm biến “Khách sạn bậc nhất kinh thành”, rũ mắt xuống, vào.

      nương, ngươi muốn ở trọ sao?”.

      Nàng

      gật đầu, “Ta muốn gian phòng hảo hạng.”

      “Được.”

      Đêm đến, đèn dưới lầu bị tắt, khách sạn vốn nhiều người, giờ này tất cả đều ngủ. Đúng lúc này ở lầu hai có căn phòng mở ra, nữ tử ra.Nàng ta ra khỏi phòng, rón rén xuống lầu.Nơi đó có nam tử áo trắng ngồi.

      Nàng nhìn cũng kỳ quái mà ngồi xuống nơi khác bàn, rót ly trà.

      Thần Hoàng nghiêng mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào nàng ta. Khi nhìn nàng ta run lên, lát sau thu hồi ánh mắt, gì.

      Nàng ta đặt chén trà xuống, lên tiếng, “Công tử, trễ như thế này ngủ được là chờ ai sao?”

      Thần Hoàng nhếch môi, “Đúng vậy, ta đợi người lúc nào cũng có thể chết tay ta.”

      “Hả?” nương đó cười, “Vậy nhất định công tử rất lợi hại?”

      Thần Hoàng lắc đầu, “ phải ta lợi hại mà là quá yếu.”

      “Vậy người kia là ai thế?”

      Chỉ trong cái chớp mắt, người mặc áo trắng ngồi xuống đối diện nàng.Đôi mắt tràn đầy hàn khí, nhìn chằm chằm vào nàng ta.“Ngươi và Nghi Nhân có quan hệ thế nào?”

      nương đó cười duyên tiếng, đôi mắt trong suốt nháy mắt với , “Dáng dấp chúng ta giống nhau như vậy, ngài còn nhận ra sao?”

      “Ngươi chính là muội muội của ?”

      “Ha ha.” nương đó vừa cười, vừa gật đầu cái.

      Thần Hoàng mị mắt lại gần nàng ta, “Ngươi có lá gan rất lớn đó nha, lại dám xuất trước mặt ta?”

      “Ta phải sợ cái gì?” Nàng ta giống như ngây thơ , “Huynh của ta , ta tới đây là có thể thấy được phu quân tương lai, ta chỉ muốn tới đây xem chút phu quân tương lai của ta là cái dạng gì, chẳng lẽ ngươi ăn ta?”

      Thần Hoàng cười, con mắt lạnh thêm vài phần, “Vậy nhất định là huynh của ngươi còn chưa cho ngươi biết, nếu ta nóng giận lên ăn thịt người?”

      “Ha ha” nàng ta phát ra tiếng cười như chuông bạc, trong đêm tối như tiếng chim oanh ca lên, vô cùng dễ nghe.Sau khi cười đủ rồi, nàng ta lắc đầu cái, “ .”

      “Hả?”Thần Hoàng nhướn mày, “Tại sao ngươi lại khẳng định như vậy?”

      Nàng ta lẳng lặng lấy bao giấy, khẽ đẩy qua.

      Thần Hoàng linh cảm thấy việc xấu, nhìn chằm chằm bao giấy đó, hoàn toàn có dũng khí mở nó ra.

      Nàng ta cười yếu ớt, “Tại sao mở ra xem?Ngài sợ sao?”

      Thần Hoàng nhìn nàng chằm chằm, hai lời, mở ra, đến lớp cuối cùng, hơi ngừng lại. Cuối cùng, nhăn mày, mở ra…

      chiếc vòng tay kim quang lấp lánh.

      Đây là vòng tay mà đưa cho nàng, biết nàng thích tiền, thích hơn nữa là tiền vàng. đây là đồ có chút tỳ vết nào, ra đây là cố ý làm cho nàng… Từ ngày đó trở , nàng vẫn mang bên người, chưa bao giờ rời khỏi người.

      “Huynh của ta nếu ngài thấy được thứ này đổi ý. Những thứ trước kia coi là , nhưng lần này chơi nữa.” khéo léo thuật lại lời, sau đó cười với , “Ta biết bây giờ tất cả mọi người đều tìm huynh của ta, nhưng mà tìm được cần có thời gian.Mà chuyện nàng bị giết chỉ trong chớp mắt.”

      Thần Hoàng vuốt vòng tay, ánh mắt thoáng qua vẻ dịu dàng, trong chớp mắt quyến rũ mê người. Nghe thấy lời nàng, ngước lên nhìn nàng ta, trong nháy mắt, ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng, cùng với người vừa rồi, đúng như hai người.

      “Thả nàng.”

      Nàng ta cười tiếng, “Huynh của ta sai, nhất định ngươi thỏa hiệp.”

      Thần Hoàng lơ đễnh bĩu môi.“ ra ngoài tìm kỹ nữ còn tốn bạc, có nữ nhân đưa tới cửa, tại sao lại cầm.”

      Nụ cười của nàng ta cứng lại, nhưng sau đó lại càng ngọt ngào.“Muốn thế nào tùy ngài, xuất giá tòng phu, đạo lý này ta vẫn hiểu. Nhưng mà…” Nàng ta tạm ngừng, tiếp, “Cho đến khi ta ngồi lên được ngai hoàng hậu, nếu huynh của ta thả nàng ấy.”

      Đôi mắt Thần Hoàng thấy huyết sắc, trong bóng tối tản ra hàn khí bức người, quỷ dị, “Ha ha, ngươi có biết hậu quả bức ta ?”

      biết.”Nàng ta lắc đầu, cười, “Ta chỉ biết ngài có thể tìm được nàng ấy.”

      “Vậy nếu ta bắt ngươi để trao đổi.”Thần Hoàng cợt nhả nâng cầm của nàng ta, nhìn xung quanh chút, “Dáng dấp cũng khá, ngờ huynh của ngươi là người làm người khác ưa được lại có muội muội xinh đẹp như vậy.Giết đáng tiếc.”

      Nàng ta tránh mà thẳng thắn nhìn vào , “Vô dụng thôi, người Phiên chúng ta để sống chết trong mắt, đừng ngài bắt ta, cho dù huynh của ta đến uy hiếp ta cũng vô dụng!”

      Thần Hoàng chớp mắt, buông tay ra. Mặc dù mặt có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt là tức giận.Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, cười tà tiếng.“Làm sao bây giờ, ta thay đổi chủ ý.”

      Nàng ta sững sờ, “Ngươi muốn cứu Phong Tam Nương nữa hả?”

      Thần Hoàng lắc đầu cái, nở nụ cười khó hiểu, “Nếu đổi lại là huynh của ngươi ta đồng ý!”

      Nàng ta cười, “Được, lời định.”
      Last edited by a moderator: 26/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 228: cần đời thế, chỉ cần giờ phút này.

      Phong Linh đói bụng đến nỗi có sức bò dậy, nàng thậm chí còn nghe được thanh đẹp đẽ của thiên đường. Nàng sắp chết phải ? Hơn nữa còn là chết đói?

      Nàng nhớ mình ở chỗ này mấy ngày, lại nhớ ràng nàng uống mấy chén cháo.

      Cửa lại mở ra, Nghi Nhân lại vào, nàng ta nhìn người nằm mặt đấy, ngồi xuống đối diện, “ đồng ý lấy ta rồi, ha ha, chỉ là, ngươi xem có buồn cười ? , muốn kết hôn với Nghi Nhân nam, chứ muốn kết hôn với Nghi Nhân thân là nữ”.

      Phong Linh nghe xong, tức muốn hộc máu. Nàng rất muốn xem thường nàng ta nhưng mí mắt thể mở lên, chỉ có thể mở khe rất , ngya cả hơi sức mắng người cũng có.

      “Thần Hoàng là người vô cùng kiêu ngạo tự phụ, cho dù muốn thầm cứu ngươi, cũng ngoan ngoãn vào khuôn khổ. Chỉ tiếc là biết Nghi Nhân và muội muội là cùng người. Là người đáng ra từ mấy năm trước nên thở thành thái tử phi”. Giọng Nghi Nhân hề hưng phấn, ngược lại vô cùng bình thường, có lẽ lúc này nàng ta cần đối thủ mà cần người lắng nghe.

      Ý thức Phong Linh có chút mơ hồ, nghe nàng ta gì, nàng còn cảm thấy đói bụng, thân thể cũng càng ngày càng , giống như bay giữa trung, trôi dạt từ từ, chỉ cần trận gió là nàng có thể bị thôi bất cứ lúc nào………

      Thần Hoàng ở trong Thanh Nhạc cung, nhận được tin của Nghi Nhân, vừa lấy ra nhìn gương mặt tuấn tú vặn vẹo mấy phần, nắm nát thư tín.

      Dạ Vô Hàm từ bên ngoài vào, thấy tình hình này nhíu mày, đến gần, “ phải là ngươi giỡn chứ?”.

      Thần Hoàng nhìn cái, “Tin tức truyền nhanh, sợ rằng bao lâu nữa trở thành chuyện lạ đó đây mất”.

      “Ngươi cũng biết điều đó à?”. Dạ Vô Hàm cười nhạo tiếng, đứng bên cạnh , “Ngươi cưới Thế chủ của Phiên bang, oanh động thiên hạ mới lạ đấy!”.

      “Nếu sao, chả lẽ lại cưới muội muội của ?”. Thần Hoàng hừ lạnh, ánh mắt biết nhìn xa xắm ra nơi nào, “Trừ nàng ra ta cưới nữ nhân nào khác, đây là điều mà ta đồng ý với Bảo Bảo”.

      Dạ Vô Hàm nhắm hai mắt, mặc dù đổi lại là , cũng cam kết như thế nhưng bây giờ tình thế khác, Minh Tịch tuyệt đối thể trở thành trò cười của thiên hạ được.
      Vẻ mặt căng thẳng, ở trước mặt Thần Hoàng, chả mấy khi lại lộ ra tia gấp gáp, “ chỉ mang theo hai tùy tùng, còn tất cả đều ở phiên bang. Tất cả dân chúng trong thành, khách sạn, ngôi miếu đổ nát, tất cả đều tìm, nhưng vẫn tìm được người. Ta bắt đầu hoài nghi, bọn họ giấu người ở dưới đất.”
      Dưới đất…
      Thần Hoàng đột nhiên chấn động, “Tại sao ta lại nghĩ đến, đáng chết!”
      Xoay người phóng ra ngoài cửa, Dạ Vô Hàm nghi ngờ theo, “Ngươi muốn làm gì thế?”
      “Mật đạo bên trong tẩm cung hoàng hậu.”
      Dạ Vô Hàm sững sờ, vỗ trán, “Đúng vậy! Chúng ta làm sao cũng nghĩ tìm ở nơi đó.”
      Hai người lãng phí thời gian nữa, phi về phía tẩm cung của Diêu hoàng hậu, A Tinh và Phi Ưng theo sát phía sau. Từ lần trước Thần Hoàng ném cây đuốc vào đó nơi đó trở thành đống phế tích, lối vào cũng bị phong kín. Hai người đứng đó, cẩn thận kiểm tra bốn phía, phát hòn đá phong bế có dấu hiệu bị di chuyển.
      Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng liếc nhìn nhau, sau đó hợp lực chuyển hòn đá. Phía dưới mảnh tối om, trận gió có chút mùi hôi đập vào mặt.
      Thần Hoàng hai lời, trực tiếp nhảy xuống.
      “Phi Ưng! Các ngươi ở lại đây! Bảo vệ cửa!”
      “Vâng!”
      Sau khi Dạ Vô Hàm phân phó xong cũng nhảy xuống theo.
      vào bên trong là khoảng gian đen kịt, cũng may hai người đều là người luyện võ nên thị lực cũng kém. Trừ chút gian phòng ngoài bị phá hủy rất nghiêm trọng vẫn còn vài chỗ. Đừng là có bóng người, ngay cả con gián, con chuột cũng thấy.
      “Ngươi nhìn xem!” Đột nhiên Dạ Vô Hàm hô lên. Thần Hoàng vội vàng tới, nhìn cái chén cầm tay, “Cái chén này ràng vừa có người dùng qua.”
      Hô hấp Thần Hoàng cũng ngừng lại, kiềm chế giọng run rẩy, “Điều này đại biểu cho điều gì?”
      Dạ Vô Hàm định thần, mặc dù chậm nhưng khẳng định. “Có người từng ở đây.”
      Thần Hoàng nhíu mày, đứng trong phòng, nhìn xung quanh vòng, sau đó trong góc lục lọi gì đó….
      Bỗng nhiên toàn thân cứng lại. đất có dòng chữ, có vẻ là dùng đá khắc lên.
      Tay run rẩy, xét mặt đất nhận diện từng chữ
      “Ta tên côn đồ đó! cần đời thế, chỉ cần giờ phút này.”
      Đôi mắt khát máu nhíu lại thành đường, bắp thịt toàn thân căng cứng.
      “Xoạt”.
      giọt nước mắt rơi xuống, chạm vào dòng chữ đá.
      Bỗng nhiên Thần Hoàng thét ra tiếng như tiếng gào của dã thú, ngay say đó đánh mạnh vào đất.
      ra là nàng ở gần như vậy! Gần đến nỗi chỉ cần vài đường là tới nhưng mà lại ngu đến mức phát ra! Trong căn phòng này, gió thổi lọt, đen như mực, lá gan của nàng lại như vậy, người bị giam ở chỗ này chắc chắn sợ, khóc, chờ tới cứu nàng….
      Đáng chết! giận thể giết chết chính mình!
      đánh quyền lại quyền, định nâng lên bị Dạ Vô Hàm kéo lại, “Ngươi định phế cái tay này à!”
      Thần Hoàng ngồi chồm hỗm mặt đất, vùi đầu, hai vai khẽ động.
      lúc sau đứng lên, trong đôi mắt là tàn nhẫn đủ để hủy diệt thiên địa, có thể so với ma quỷ.
      “Ta muốn xuất binh đánh Phiên bang.”
      Dạ Vô Hàm lạnh giọng , “Ngươi ta cũng tính toán như thế.”
      Bên trong ngự thư phòng, khí cực kỳ ngột ngạt.
      Dạ Hoằng Thiên nhíu mày, trừng mắt nhìn hai đứa con trai.
      gì? Muốn xuất binh?”
      sai.” Thần Hoàng tựa người vào tường, ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn ông, kiên định : “Nhi thần thể để người khác dắt mũi được! Nhi thần muốn Phiên bang vĩnh viễn biến mất!”
      “Hồ đồ!” Dạ Hoằng Thiên khiển trách, sau đó qua lại, ông : “Binh lực của triều đình nửa nằm trong tay Cảnh Vương, mà các ngươi lại giam giữ Cảnh Vương, các đại thần ai cũng lo lắng, triều đình thành trống rỗng, lúc này có người xuất binh tới đánh chúng ta, chúng ta nên cảm tạ Phật Tổ phù hộ, vậy mà bây giờ chúng ta còn chủ động xuất bình.”
      Dạ Vô Hàm giọng , “Phụ hoàng, Phiên bang xuất động binh mã, tuy chỉ là dò xét, chỉ khi nào xác minh được tình hình của chúng ta dù sao trận này sớm hay muộn vẫn phải đánh.”
      “Trẫm cho phép cơ nghiệp mấy trăm năm cứ như vậy mà bị mất!” Dạ Hoằng Thiên vung tay quả quyết. “Muốn đánh tự mà đánh, trẫm phái người nào.”
      “Được!” Thần Hoàng chậm rãi tới, đuôi lông mày tạo thành đường cương quyết. “ lời định.”
      “Ngươi…..”, Dạ Hoằng Thiên chỉ vào , : “Đừng quên ngươi là thái tử, tương lai là người thừa kế ngôi vị!”
      nhếch môi cười: “Cho nên vị trí thái tử này nhi thần nhường lại cho người khác tốt hơn! Như vậy, mặc kệ nhi thần ở ngoài giết người hay phóng hỏa cũng làm Minh Tịch và phụ hoàng hổ thẹn!”
      Last edited by a moderator: 23/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 229: chúng ta nên đổi khách thành chủ

      “Tàn Nguyệt!”.

      Dạ Hoằng Thiên giận dữ: “Ngươi có biết mình ?”.

      “Nhi thần cáo lui”. Thần Hoàng thêm lời nào, xoay người rời .

      “Ngươi……. Trở lại! Ngươi trở lại cho trẫm!”. Dạ Hoằng Thiên chỉ vào , với Dạ Vô Hàm, “Được, làm thái tử trẫm liền phế ! Vô Hàm, trẫm phong ngươi làm thái tử!”.

      Dạ Vô Hàm nhíu mày, khóe miệng khẽ kéo thành nụ cười, “Phụ hoàng, củ khoai lang phỏng tay này nhi thần cũng muốn nhận!”.

      “Ngươi!”. Dạ Hoằng Thiên trợn to hai mắt, tin được nhìn . “Sao, cái ngôi vị hoàng đế của trẫm cũng thành gánh nặng rồi hả?”.

      “Nó có phải là gánh nặng hay trong lòng phụ hoàng cũng biết. Bằng phụ hoàng cũng dùng người để trốn tránh trách nhiệm của mình”. Lời của Dạ Vô Hàm trúng tim đen, sắc mặt Dạ Hoằng Thiên rất khó coi, hít sâu hơi, gật đầu, cắn răng , “Các ngươi cũng trưởng thành, đúng là trẫm thể xem thường các ngươi rồi, muốn thế nào tùy các ngươi!”. Ông xong, phất tay áo cái, xoay người sang chỗ khác.

      Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, “Nhi thần cáo lui”.

      Thần Hoàng rời khỏi Ngự thư phòng sau đó đứng ở bên ngoài. quay đầu lại nhìn Dạ Vô Hàm , “Tình hình phiên bang thế nào rồi?”.

      biết”.

      Thần Hoàng mấp máy môi, “Đừng có làm rộn, đem những gì ngươi biết cho ta biết”.

      Dạ Vô Hàm liếc cái, “Muốn cứu Tam Nương dùng bản lĩnh của mình , tại sao lại muốn ta những gì ta biết cho ngươi biết? Ngươi có bản lĩnh tự mình tra

      !”.

      Thần Hoàng meo mắt tới, đột nhiên ôm lấy cổ , ôm chặt. nhìn sắc mặt của Dạ Vô Hàm, cười quyến rũ mị hoặc, “ ˜”.

      Dạ Vô Hàm thấy thị vệ bên cạnh mắt đều trợn to, mồm há hốc cứng ngắc đẩy ra, “Cách xa ta ra chút!”.

      !” Thần Hoàng lại tiến sát tới, “Ngươi phải cho ta ˜”.

      “Bốp”, Thái giám ngang qua đụng trúng cây cột.

      Dạ Vô Hàm nhíu mày nguy hiểm, “Buông tay ra!”.

      “Ngươi ta buông!”.

      Dạ Vô Hàm hít sâu hơi, “Ta để Dập Tuyên tới bên đó, buổi sáng vừa nhận được bồ câu đưa tin của . Phiên bang trong thời kỳ nội loạn, lão thế chủ bệnh nặng, Mộc Thác là con lớn nhất của liên lạc với thuộc hạ cũ, có vẻ như nhân lúc Nghi Nhân có ở đó mà soán vị”. xong trừng mắt, “Ta gặp ngươi chính là để cái việc này!”.

      “Con lớn nhất, con trai ……”. Thần Hoàng buông tay ra nhướn mày, “Có nghe Nghi Nhân có muội muội ?”.

      Dạ Vô Hàm ngẩn ra, lắc đầu, “ có”. Nhưng mà lại nhướn mày, , “Nhưng mà Dập Tuyên lại nghe được chuyện khá thú vị”.

      “Chuyện gì?”.

      Nghi Nhân trước giờ gần nữ sắc, đây phải là bí mật gì của phiên bang. Nhưng mà bảy năm trước lại thích nha hoàn mập mạp, đâu cũng đưa nàng ta theo. Tên của nàng ta là…… Tố Tố”.

      Thần Hoàng sững sờ, Tố Tố? Nha hoàn béo?

      Làm gì có chuyện trùng hợp thế? Chẳng lẽ nàng là người của Nghi Nhân?

      “Sáu năm trước, phụ hoàng phát Tam Nương ở Luật Pháp tự, sau đó bởi vì Tuệ Thiền đại sư nàng có đế hậu chi tướng mới đưa về hoàng cung…… Bây giờ, Nghi Nhân lại mực muốn muội muội làm hoàng hậu…..” Thần Hoàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Dạ Vô Hàm, “Ngươi thấy sao?”.

      Dạ Vô Hàm nho nhã cười tiếng, “Nghĩ giống ngươi”.

      Thần Hoàng meo mắt, ánh mắt lạnh lẽo tựa như đao, sắc bén, lạnh lùng. “Xem ra vị thế chủ này đúng là đáng giá để chúng ta hao phí chút tâm tư”.

      Dạ Vô Hàm tiện tay hái đóa hoa, đưa đến bên mũi hít hà, để ý , “Mấy ngày nay chúng ta chịu nhiều uất khí rồi. Ở đâu cũng bị người quản chế, hơn nữa lại còn là tên bất nam bất nữ”.

      Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, cười tà tiếng, giống như thợ săn phát con mồi, hưng phấn, tràn ngập mùi máu tanh, “Là thời điểm phản kích rồi”.

      Dạ Vô Hàm nhún vai, “Sợ rằng có người phải hi sinh nhan sắc rồi”.

      “……..”.

      Khách sạn vẫn hết sức vắng lạnh. Chu lão bản là tài vân gì đó đều bị Phong Tam Nương mang , từ sau khi nàng rời khỏi buôn bán cũng rớt xuống ngàn trượng, tất cả công việc của “Có gan ngươi tới tham gia” cũng dừng lại, ông có việc gì cũng kêu Vấn Xuân và Sơ Hạ đến hỏi thăm về nàng, hai người đều nàng xa nha chưa trở lại.

      Tiểu nhị vừa kéo cửa thấy có người bên ngoài.

      Thần Hoàng thoải mái tới, ném cho Chu lão bản hai đĩnh vàng, “Chu lão bản, hai người nghỉ trước, hôm nay ta bao quán”.

      Chu lão bản cười , “Thần Hoàng công tử, ngài là bằng hữu của Tam Nương và Hàm Vương điện hạ, tất nhiên cũng là bằng hữu của Chu mỗ, khách sạn ở đây ngài cứ việc dùng. Đừng phá hủy là được”.

      “Cảm ơn”.

      Nửa đêm, Thần Hoàng ngồi chỗ đó, mình uống rượu, bàn bày sẵn bốn năm cái bình rỗng. Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh người.

      Nàng ta mặc bộ quần áo, dáng vẻ gầy yếu, dung mạo thanh tú tuấn dật, nhìn khá đẹp mắt. Thần Hoàng lướt mắt nhìn , lời nào kéo tay nàng ta ngồi xuống, “Uống với ta vài chén”.

      tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt bình thản, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, “Nghe muội muội ta , người mà ngươi muốn cưới là ta?”

      Thần Hoàng cười tà mấy tiếng, vươn người qua bàn, đưa tay nâng chiếc cằm của nàng ta, “Sao thế? Ngươi muốn à?”.

      Nghi Nhân nghiêng đầu, đôi mày thanh tú nhăn lại.

      “Ha ha”. Thần Hoàng đùa giỡn, rót cho nàng ta ly rượu, đưa tới, “Bồi gia uống rượu”.

      Nghi Nhân nhìn , nhận lấy cạn sạch.

      Thần Hoàng bắt lấy cổ tay nàng ta, sức lực cường hãn kéo nàng ta ngồi lên đùi, cười tiếng, “ ai dạy ngươi, bồi nam nhân uống rượu phải như thế sao?”.

      Nghi Nhân cắn chặt răng, nắm chặt hai nấm đấm, ngồi người , động đậy.

      Thần Hoàng nắm lấy gương mặt của nàng ta, ép nàng ta nhìn thẳng vào . “ phải vì con dân phiên bang bất cứ chuyện gì ngươi cũng có thể làm được sao? Vì có thể làm hoàng hậu của Minh Tịch, ngay cả việc gả cho ta ngươi cũng làm sao? Thế nào, chỉ chút uất ức này cũng chịu nổi?”.

      Quả đấm dần dần mở ra, Nghi Nhân rũ mắt, đưa tay, rót ly rượu đưa tới bên mồm , “Uống rượu”.

      ”, Thần Hoàng lắc đầu, con mắt sắc lạnh dần, “Gia muốn xem nữ nhân làm nũng”.

      Tay Nghi Nhân run lên, kiềm chế tức giận, nàng ta mỉm cười, ánh mắt nhìn hơi nhu hòa, “Thái tử, Nghi Nhân kính ngài ly”.

      Thần Hoàng nhướn mày, biến sắc nhận lấy, cầm trong tay quơ quơ, , “Gia thích nữ nhân dùng miệng mớm ˜”
      Last edited by a moderator: 24/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 230: Trở thành đối thủ


      Nghi Nhân nghiến chặt răng, đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Thần Hoàng, “Thái tử đừng quá đáng! Ta phải kỹ nữ!”

      Thần Hoàng chống tay, nhìn Nghi Nhân xuống dưới, khóe miệng khẽ nhếch, “Kỹ nữ bày ra vẻ mặt bị người ta thiếu tiền thế này.” giọng rất , nhưng tràn đầy khinh thường, cảm giác như Nghi Nhân bằng cả kỹ nữ.

      Nghi Nhân lạnh lùng nhìn , “Đây là cách duy nhất ngươi có thể nghĩ ra để làm nhục ta sao?”

      “Làm nhục?” Thần Hoàng đứng dậy, kéo Nghi Nhân về phía mình, “Đây là cuộc sống ngày sau mà ngươi phải tập thích ứng, muốn tôn nghiêm, vậy cầm vũ khí lên mà đánh trận đường đường chính chính! Dĩ nhiên, trong lúc đó, rất có thể đại ca của ngươi đâm lén ngươi đao. Cho nên, dù là ở chỗ này chịu nhục, hay là để cho thủ hạ của ngươi táng mạng trong chiến tranh, ngươi cũng có quyền chọn nữa rồi. Nên có là bị nhục nữa, ngươi cũng chỉ có thể chịu!”

      “Ngươi......” Nghi Nhân nhướng mắt , “Ngươi hiểu tình hình tại chứ?”

      “Ha ha, tất nhiên!” Thần Hoàng buông tay ra, nụ cười sâu hơn, ngón tay tới lui mặt Nghi Nhân, “Tối nay, tiếp gia ngủ!”

      Nghi Nhân đẩy tay ra, kiêu ngạo của bản thân cho phép nàng ta tiếp tục lấy lòng Thần Hoàng. Nghi Nhân gì, xoay người bước . Thần Hoàng cản, chỉ với bóng lưng của nàng ta,

      “Xấu hổ gì chứ! Nếu muốn gả cho ta, tiếp ta ngủ là chuyện sớm hay muộn thôi!”

      “Rầm” đáp lại , là tiếng sập cửa.

      Thần Hoàng ngừng cười, đôi mắt trở lên tàn nhẫn thô bạo như loài sói.

      “Chủ nhân”, sau lưng Thần Hoàng là tiểu nương xinh xắn, tuổi khoảng mười bốn mười lăm, tóc chảu hai sừng nhìn rất đáng , gương mặt ngây thơ. vai tiểu nương có con bướm màu nâu đỏ, thỉnh thoảng đập cánh vài cái.

      Thần Hoàng quay đầu lại, vẻ mặt trầm, “Giao cho ngươi.”

      “Vâng!” Phượng Nhi cười tiếng, nhìn con bướm vai , “Vương Điệp, tiếp theo nhờ người đó!” Phượng Nhi nhàng gỡ con bướm kia ra, ném nó lên . Con bướm giang cánh, bay quanh Thần Hoàng vòng, sau đó bay thẳng ra cửa.

      “Hi hi, chủ nhân, hãy chờ tin tốt của Phượng Nhi!”, chỉ trong chớp mắt, Phượng Nhi lướt ra cửa, đuổi theo con bướm kia.

      Thần Hoàng ra ngoài. Bên ngoài đoàn người chờ từ lâu, đầu là Lãnh Tàng Tâm.

      “Hãy phát tín hiệu thông báo tên kia.”

      “Vâng”. Lãnh Tàng Tâm lập tức lấy ra cấy pháo hoa, ném lên trời. Trong đêm tối pháo hoa lung linh rất bắt mắt.

      Ngay sau đó, cách xa, cũng xuất luồng pháo hoa như tiếp lời.

      Tiếp tục, luồng thứ ba, thứ tư……pháo hoa từ nhiều hướng tỏa sáng hơn phân nửa bầu trời đêm.

      “Vương gia, là tín hiệu của thái tử.”

      Ngoài thành, Phi Ưng thấy pháo hoa đột nhiên xuất trời, vội vàng bẩm báo.

      Dạ Vô Hàm mặc áo giáp ngồi con ngựa to, phía sau là ba vạn tướng sĩ, và rất nhiều người mặc áo xám.

      A Tinh tiến lên, “Hàm Vương, xin cho chúng ta làm quân tiên phong!”

      Dạ Vô Hàm nhìn lướt qua , gật đầu, “Được, bổn vương lệnh cho ngươi làm tiên phong, dẫn theo ngàn quân!”

      “Vâng!”

      A Tinh lập tức dẫn ngàn quân chạy . Sau đó, Dạ Vô Hàm ra lệnh cho đại quân theo sau.

      Nghi Nhân dùng khinh công, lượn quanh thành hơn nửa vòng, cuối cùng mới dừng lại phủ Cảnh Vương. cửa, giấy niêm phong bay phất phơ, mấy thủ vệ do Dạ Vô Hàm phái tới ngáp lien tục. Nghi Nhân thừa lúc mấy thủ vệ để ý, nhún người nhanh chóng nhảy vào.

      Bên trong, Trương Tam, Đức Tử và Mãn Ngân chờ từ sớm, thấy Nghi Nhân vội cung kính cúi đầu, giọng , “Thế chủ.”

      “Ừ.” Nghi Nhân ngừng bước, tiếp tục vào trong, “Sau lưng ta có cái đuôi đáng ghét, xử lý sạch !”

      “Tuân lệnh.” Đức Tử và Mãn Ngân nhảy ra ngoài. Trương Tam tiến lên, áy náy , “Thế chủ, vẫn chưa tìm được quyển tăng phổ kia.”

      Nghi Nhân hơi ngừng lại, “ nhiều năm như vậy, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ngươi sao?”

      Trương Tam đáp: “Cảnh vương tin tưởng bất kỳ ai, kể cả Diêu Ngọc.”

      “Chúng ta vất vả lắm mới khiến cho Dạ Vô Hàm bắt , nếu vẫn tìm ra, QUỷ Diện Tăng có được thuốc giải, bọn chúng tìm cách cứu Dạ Mặc Cảnh! Đến lúc đó xem như chúng ta phí công vô ích!”

      “Thuộc hạ hiểu!”

      Bởi vì Cảnh vương bị nhốt vào thiên lao, bọn người làm bị mang thẩm vấn, bây giờ Cảnh vương phủ trở thành tòa nhà trống. Ai cũng ngờ, Nghi Nhân và thuộc hạ của nàng ta ở đây.

      Nghi Nhân xuyên qua phòng khách, thẳng đến phòng ngủ của Dạ Mặc Cảnh, sau đó đẩy mảnh đá mặt đất ra, nhận lấy cây đuốc do Trương Tam đưa, xuống.

      Đó là căn phòng bằng đá, bên trong khá thoải mái. Dạ Mặc Cảnh là kẻ hết sức cẩn thận, lúc nào cũng để lại con đường lui cho mình, căn phòng này chính là để dành lúc nguy hiểm dùng. Nếu nhờ Trương Tam theo rất lâu, cũng thể biết được nơi này.

      Nghi Nhân cắm cấy đuốc lên tường, căn phòng lập tức sáng lên. Trong góc phòng, có người bị xích.

      Nghi Nhân nhìn qua chén cơm còn nguyên đất, lắc đầu , “Sao ăn cơm? Muốn tuyệt thực hả?”

      “Hừ….hừ hừ.” Người kia hơi ngẩng đầu, khuôn mặt vốn mập mạp, gầy mất vòng lớn, tại dường như có thể thấy cả xương.

      “Ngươi cần gì phải hành hạ ta như vậy?”, giọng Phong Linh khàn khàn, cổ nàng có sợi dây xích, da xung quanh sợi xích bị mài ra máu, nàng chỉ động tí, cũng khiến vết máu thêm.

      “Xin lỗi, nếu do ngươi muốn chạy trốn, ta cũng dùng xích xích ngươi như thế này.” Nghi Nhân ngồi đối diện Phong Linh, rồi bỗng nhiên điểm huyệt nàng, kẹp chặt miệng nàng ép nàng mở miệng, lấy chén cơm bị thiu lên, trực tiếp đổ và miệng nàng. Phong Linh bị sặc, muốn ho lại được, nén đến mức mặt đỏ bừng.

      “Tự sát là biểu vô dụng nhất.” Nghi Nhân thản nhiên , xong buông chén xuống, giải huyệt cho Phong Linh, sau đó móc khăn tay ra lau tay, rồi ném bỏ.

      “Khụ…..” Phong Linh ho khan, thứ cơm thiu đó khiến nàng muốn nôn, rồi lại nôn được, khó chịu muốn chết.

      Nghi Nhân nhìn nàng, đột nhiên , “Người nam nhân kia, rất đặc biệt!”

      Biết Nghi Nhân Thần Hoàng, Phong Linh vội ngẩng đầu lên.

      Nghi Nhân khẽ mỉm cười, thản nhiên , “Ta bắt đầu thưởng thức rồi đó. Trước giờ nam nhân nào có thể trở thành đối thủ của ta, là người đầu tiên!”.
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 231: Ta ở đây

      Bên ngoài Cảnh Vương phủ, Phượng Nhi nhàng gọi con bướm trở về, nhìn chằm chằm bên kia, cười hả hê. Lúc nàng xoay người rời , tới chỗ người, định phát tín hiệu cho chủ nhân bỗng nhiên trước mặt nàng xuất hai người.

      Đức Tử và Mãn Ngân nhìn chằm chằm, Phượng Nhi cảnh giác lui về phía sau bước. Đôi mắt nàng đảo vòng, nở nụ cười thản nhiên, ra vẻ tò mò hỏi, “Hai vị thúc thúc, các ngươi có chuyện gì sao?”.

      Đức Tử nhìn chằm chằm vào tay phải khẽ rũ xuống của nàng, lên tiếng cảnh cáo, “Cẩn thận, nàng ta là cao thủ ám khí!”.

      “Ừ!”. Mãn Ngân đưa tay về phía hông, cười lạnh , “Tiểu nương, chưa ai cho ngươi biết rằng, nhìn cái nên nhìn phải trả giá lớn à?”. Dứt lời, vung kiếm lên, loạt những chiếc châm bạc bay về phía hai người.

      “Cẩn thận!”.

      Hai người cuống quít tránh ra, sau đó lại nâng kiếm xông lên.

      “Ghét quá, hai đánh , thúc thúc khi dễ người ta!”. Phượng Nhi bất mãn chu cái miệng nhắn, nhưng ám khí tay vẫn ngừng tung ra. Đừng thấy vật này mà coi thường, chỉ cần xẹt qua thôi cũng đủ chết người. May mà công phu của Đức Tử và Mãn Ngân phải thường, nếu bọn nằm quay đơ mặt đất từ sớm rồi.

      “Chết tiệt!”. Hai người chật vật nhếch nhác, bây giờ cũng bắt đầu ra tay ác hơn, cùng nhau xông lên áp sát.

      “Má ơi”, Phượng Nhi kêu tiếng, vội vàng chạy , nàng chỉ am hiểu khinh công và ám khí còn đánh nhau tay chân thua xa. Nàng đành phải vừa phóng ám khí vừa chạy, “Hai người lớn như vậy rồi mà còn khi dễ tiểu nương là ta, cảm thấy ngượng à?”.

      “Đuổi theo nàng ta, đừng để nàng ta chạy!”.

      Đúng lúc này, bóng dáng cao lớn xuất , ngăn trước người nàng, dùng nội lực đánh văng hai người kia ra.

      Phương Nhi nhìn người tới, vui vẻ nhào qua, “Sư huynh!”.

      Tả Thanh Hàn cúi đầu nhìn nữ nhân dính lên người mình, dùng tay nhấc cổ áo nàng giống như xách chú mèo con, đặt nàng qua bên, để nàng đứng ngay ngắn. Sau đó rút kiếm ra, nhìn chằm chằm hai người đối diện.

      “Cùng đánh!”.

      Mãn Ngân và Đức Tứ đè lại cánh tay phải vẫn còn tê rần, đau nhói nhắc nhở họ rằng võ công của người này tuyệt đối cao hơn bọn họ. Hơn nữa bên cạnh còn có tiểu nương có thể phát ra ám khí. Nếu bọn họ cùng tiến lên bọn họ cùng chịu chết.


      Hai người liếc nhìn nhau cái, thông minh xoay người .


      Bây giờ quan trọng hơn là phải thông báo với thế chủ, bọn họ phải lập tức rời khỏi nơi này.


      Phượng Nhi thấy bọn họ chạy trốn nóng nảy , "Ai da, làm sao có thể để cho bọn họ thế?"


      Tả Thanh Hàn thu kiếm lại, đứng bên cạnh nàng, "Chủ nhân đến."


      " sao?" Phượng Nhi vừa cười vừa khoác cánh tay Tả Thanh Hàn, "Sư huynh, nhất định là ngươi sợ ta bị nguy hiểm nên tới cứu ta có phải hay ? Ta biết ngay, ngươi đối với ta tốt nhất!"


      Tả Thanh Hàn hít sâu hơi, "Sư tỷ, tỷ đừng kêu ta là sư huynh nữa, ta nhận được."


      ", sư tỷ, sư tỷ, ngươi gọi như vậy ta rất già, người ta vẫn còn rất trẻ."


      liếc nhìn nàng cái, Tả Thanh Hàn nhàn nhạt , "Sư tỷ, 24 tuổi vẫn chưa tính là già, chỉ là lớn hơn ta có 2 tuổi mà thôi."


      "A!! Ai cho đệ ra tuổi của ta rồi hả?" Phượng Nhi cực kỳ tức giận.


      Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng vó ngựa.


      Tả Thanh Hàn nghiêng người sang, "Chủ nhân tới."


      Nghi Nhân vẫn còn trong mật thất, phía truyền tới giọng của Trương Tam, "Thế chủ! Bọn họ tới! Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!"


      Nghi Nhân lại hề hốt hoảng, nàng ta nhíu mày, "Cứ để cho lần, người nào cũng hay!"


      Nàng ta cầm cây đuốc đứng lên, liếc mắt nhìn Phong Linh, nhàn nhạt , "Tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện cần làm loạn nếu phải trả giá rất cao!"


      Phong Linh nhắm mắt lại muốn tiếp tục nghe nàng ta nhảm. Bây giờ nàng mới phát , ngoài miệng Nghi Nhân ngược đãi nàng, và nàng ta cũng có động thủ đánh nàng. Nhưng nàng ta lại lựa chọn phương thức khác. Nàng ta giam nàng trong mắt tối tăm nhiều ngày, dùng bóng tối và yên tĩnh hành hạ nàng, có gì đáng sợ hơn độc và tuyệt vọng.


      Nghi Nhân ra ngoài mật thất, Mãn Ngân và Đức Tử lo lắng đứng chờ, "Thế chủ! Người của thái tử ở bên ngoài!"


      "Các ngươi vội cái gì?" Nghi Nhân ung dung phân phó, "Lệnh cho mọi người chuẩn bị mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chờ bọn tiến vào, làm theo kế hoạch nổ tung Vương phủ."


      "Vâng!"


      Thủ vệ bên ngoài Cảnh Vương phủ nhìn thấy thái tử đại giá, tất cả đều trợn mắt há mồm. "Thái tử, trễ thế này, ngài..."


      Thần Hoàng cho bọn họ cơ hội nhảm, phi thân qua bức tường cao, Lãnh Tàng Tâm và khoảng mười người áo xám tro cũng thi triển khinh công vào.


      Đứng ở trong sân trống trải, bốn phía gian đen kịt, yên tĩnh đến đáng sợ.


      Thần Hoàng meo mắt, liếc nhìn vòng, Lãnh Tàng Tâm vung tay lên, những người ở phía sau cũng rất ăn ý tản ra.


      Đúng lúc này trong đại sảnh đột nhiên sáng lên.


      Con ngươi chợt co rút nhanh, cất bước chạy về phía đó, Lãnh Tàng Tâm nhíu mày, theo, "Chủ nhân, người phải cẩn thận."


      Trong đại sảnh bóng người chỉ thấy chiếc đèn đung đưa theo gió, bóng dáng vặn vẹo có vài phần quỷ dị.


      Đột nhiên, phía tây bắc của Vương phủ vang lên tiếng nổ mạnh, những phòng ốc chắc chắn đều rung lên. Còn đợi mấy người phi thân qua cả phía nam và phía đông đều nổ. Dường như giống như được mở khóa, cả Vương phủ đều chôn thuốc nổ, trong nháy mắt tất cả đều nổ tung. và mảnh vụn bay khắp nơi, tất cả đều rơi xuống sau đó là những tảng đá và các bức hoành.


      "Nghi Nhân đáng chết!" Lãnh Tàng Tâm mắng to câu, Thần Hoàng hề nghĩ ngợi, nhíu mày xông vào bên trong.


      "Bảo vệ chủ nhân!" Lãnh Tàng Tâm muốn đuổi theo nhưng ngói rơi xuống chặn con đường của nàng. Trong hỗn loạn thấy bóng dáng Thần Hoàng đâu.


      đỉnh đầu, tiếng ầm ầm vang lên dứt, khe hở, bụi bặm rơi xuống, sau đó cả mật thất đều rung lên. Phong Linh bò dậy, ngẩng đầu lên nhìn.


      Nhất định là Dạ Tàn Nguyệt đến cứu nàng! tới cứu nàng! Nhưng mà bà điên kia lại muốn phá hủy nơi này.


      "Tam Nương! Tam Nương!"


      Phong Linh hé miệng, dùng sức hô. "Ta ở đây! Ta ở đây!"


      thanh ra khỏi họng nghe càng có vẻ tuyệt vọng. Nàng ở dưới đất với giọng yếu ớt, căn bản thể át được tiếng nổ mạnh phía .


      "Tam Nương..." Giọng của Thần Hoàng vang càng lúc càng xa.


      "Ta ở đây... Ta ở chỗ này..." Phong Linh nóng nảy, khóc bò lên phía trước, cổ bị xích sắt làm đau nhưng nàng vẫn dùng sức bò về phía trước, mười ngón tay bị xước hết những móng tay, nỗ lực cào cào mặt đất hi vọng leo lên.


      "Ta ở chỗ này..." Nàng khóc đến nỗi khàn khàn giọng, liều mạng muốn gọi .


      Cổ bị xích cọ ra máu, nàng còn chút hơi sức, cả người vô lực nằm mặt đất, nghe thanh phía càng lúc càng xa, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, "Dạ Tàn Nguyệt... ta ở đây... ở chỗ này..."
      Last edited: 11/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :