1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 213: Viết thư ước hẹn

      Hàm Vương phủ có vẻ an tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm người ta cảm thấy bị đè nén. Kể từ khi mẹ con Phong Linh rời khỏi phủ bây giờ càng bộc phát ràng. Dạ Vô Hàm tới thư phòng, vừa định đẩy cửa ra tay cứng lại. Sau lưng, Phi Ưng và Huyền Phong cũng đánh hơi được việc tầm thường, lặng lẽ rút kiếm ra.

      Dạ Vô Hàm vung tay. “Các ngươi ra ngoài kia canh phòng”.

      Sau đó do dự đẩy cửa bước vào.

      Trong phòng, Thần Hoàng đứng bên tường, ngẩng đầu thưởng thức bức họa bên tường.

      “Vẽ sai, ngay cả thần vận độc nhất vô nhị chỉ có người nàng cũng vẽ ra được, đơn giản”.

      Dạ Vô Hàm nhảm với , trực tiếp hỏi. “Ngươi đến nơi này của ta rốt cuộc là có chuyện gì?”.

      Thần Hoàng xoay người, tà mâu khẽ nhếch. “Vương huynh thân ái chỉ lớn hơn ta ba ngày, hoàng đệ tới cửa bái phỏng có gì đúng sao?”.

      Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, che giấu đôi mắt bị sương bao phủ. “Giữa ngươi và ta đừng có dối trá khách sáo như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?”.

      “Ha ha”. Thần Hoàng cũng tức, ngồi xuống đối diện hỏi. “Đến đây là ngay cả ly trà cũng cho, ngươi keo quá rồi!”.

      cửa cho, leo cửa sổ vào có đâu”.

      “Xì ~”. Thần Hoàng hừ lạnh tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía bức tranh. “Nếu là ta vẽ cũng vẽ được đẹp như ngươi”.

      Dạ Vô Hàm nhấp môi dưới. “Đưa đề tài kéo lên người nàng, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”.

      Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, tỉnh táo cương quyết và cuồng vọng. “Nữ nhân kia rất nhát gan, kiên cường, sợ gánh trách nhiệm, mặc kệ là nàng thiếu khoản nợ gì, tình cũng được, đều có ta thay nàng trả!”.

      Sương mù trong mắt dần dần tan, mặc cho người phí sức cũng nhìn được trong đó có gì. Có lẽ là vết thương đầm máu hoặc có lẽ là hoảng loạn sau cảnh thái bình giả tạo.

      “Đừng có
      “Đừng có nàng thành vật sở hữu của ngươi, là tình hay là khoản nợ đều là việc của ta với nàng.”

      Thần Hoàng cười tiếng, tiến tới nháy mắt câu hồn, hấp dẫn khiêu cầm .”Haha, rất xin lỗi, bắt đầu từ bây giờ, đây chính là việc của ta và ngươi rồi.”

      Dạ Vô Hàm chán ghét đẩy tay ra, dùng sức lau cằm.”Sao thế? Ngươi muốn ăn thịt thường à?”

      Thần Hoàng cố làm ra vẻ trầm ngâm, sau đó xấu hổ nhìn , cắn cắn môi.”Nếu như miễn cưỡng tới ta cũng có biện pháp.”

      Dạ Vô Hàm hít sâu hơi, đôi tay nắm chặt thành quyền, mơ hồ run rẩy.”Ngươi đừng ép ta ra tay!”

      Thần Hoàng lắc đầu, hờn dỗi tiếng.”chả vui gì cả.”

      Vốn là đoạn hội thoại lúng túng, thậm chí có thể còn vương cung bạt kiếm, vậy mà lại thành hồi nháo kịch. Để cho xác minh tâm ý của mình, Thần Hoàng đùa nữa, lười biếng .”Nghi Nhân tới ngươi biết chưa?”.

      Dạ Vô Hàm liếc mắt qua nhìn , nhàn nhạt .”Ta sớm sai người theo dõi.”

      “Cảnh Vương thúc làm như vậy, đúng là có ý được ăn cả ngã về . Lần này mời thần dễ nhưng tiễn thần khó đấy.” Thần Hoàng lại hỏi.”Mật đạo ở hoàng cung ngươi tra được cứ điểm của mặt quỷ tăng chưa?”

      Dạ Vô Hàm lắc đầu.”Nếu như ta là Cảnh Vương thúc ta tuyệt đối tái sử dụng căn cứ đó nữa.”

      Thần Hoàng bày tỏ tán thanh, lại hỏi.”Việc đó tiến hành đến đâu rồi?”

      “Cần có thời gian.” Dạ Vô Hàm bốn chữ ngắn gọn, Thần Hoàng cũng hiểu được.” như vậy, trước khi kế hoạch kia thành công phiền toái lớn nhất của chúng ta phải là Cảnh Vương thúc mà là Nghi Nhân.”

      “Đây chính là dụng ý của Cảnh Vương thúc, dùng Nghi Nhân đánh lạc hướng chú ý của chúng ta! Mượn binh lực của , thắng được giang sơn tốt, ngộ nhỡ thua đại phiền toái này cũng để lại cho chúng ta dọn dẹp!”

      “Chậc chậc chậc, đúng là lão hồ ly!”. Đôi mắt Thần Hoàng khẽ biến, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn.”Nghi Nhân chỉ đem mười người mà cũng dám bước vào kinh thành, căn bản là hề sợ hãi. Đại quân của đợi ngoài Minh Tịch, nếu chúng ta đụng đến , đại quân lập tức tiến gần. Ngoại phiên đều là người sợ chết, giữ Nghi Nhân làm con tin cũng vô dụng cho dù là giết rồi người ta vẫn quyết tiến đánh.”

      Dạ Vô Hàm tiếp lời:”Vậy nên chúng ta chỉ có thể thầm tiến hành, trước tiên giải quyết Cảnh Vương thúc, người tạo ra cái phiền toái này.”

      Đột nhiên Thần Hoàng :”Ta nghe , Nghi Nhân gần nữ sắc, hai mươi mà ngay cả phi tử cũng có. Rất có thể ưa thích nam sắc!”

      Chân mày Dạ Vô Hàm run rẩy vài cái, nghiên răng nghiến lợi :” Cho nên?”

      “Hahaha, Hàm Vương điện hạ là mỹ vương gia nổi danh ở Minh Tịch chúng ta, vì an nguy của Minh Tịch, Hàm Vương hy sinh chút cũng quá đáng đâu nhỉ?”

      Dạ Vô Hàm cười lạnh:”Hình như thái tử sai rồi, bàn về sắc đẹp người nào chả biết thái tử có vẻ đẹp như mỹ nhân, chuyện đó ai thích hợp hơn thái tử rồi.”

      “Hàm Vương đừng khiêm nhường quá! Nhất định thích Hàm Vương hùng!”

      “Chưa chắc, biết đâu lại thích thái tử ẻo lả.”

      Đừng bên ngoài, Huyền Phong và Phi Ưng nghe cũng cảm thấy ngu người, thái tử luôn như thế, lời có chút điên khùng nhưng Hàm Vương điện hạ sao? Người ưu nhã mê người, tác phong nhanh nhẹn, tại sao hôm nay cũng như thế?

      Đúng lúc này quảng gia tới, nhìn hai người, nghi ngờ hỏi:”Tại sao sắc mặt của hai người lại khó nhìn vậy?”

      Huyền Phong :”Á, có việc gì có việc gì, quản gia, ông có việc gì ?”

      Quản gia lập tức vui mừng :”Tam Nương sai Vấn Xuân đưa phong thư tới, nhìn như có vẻ là hẹn với Vương gia nhà chúng ta.”

      “Tin?”. Phi Ưng vội lấy, hai mắt Huyền Phong lại sáng lên:”Vấn Xuân tới sao?”

      “Ừ, vẫn còn chờ bên ngoài đấy.”

      “A, ta !”. Chớp mắt thấy thân ảnh Huyền Phong đâu. Phi Ưng đến trước cửa cung kính :”Vương gia, Tam Nương phái người đưa thư tới đây.”

      câu , trong phòng nhất thời an tĩnh.

      Mặt Thần Hoàng cứng lại sau đó vặn vẹo. Nàng ấy lại dám dấu viết thư nữa”

      Ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa, cao giọng :”Mang vào đây.”

      “Vâng”

      Sau khi đưa thư xong, Phi Ưng lui ra ngoài.

      Thần Hoàng nhìn nhận thư, mở thư, mắt cứ ngó nghiêng qua bên đó.

      Dạ Vô Hàm liếc qua , mỉm cười, quơ quơ bức thư trong tay:”Muốn xem chút ?”

      Thần Hoàng cười nhạo tiếng:”Ta đâu có hiếm lạ, nếu ta muốn ta bảo nàng viết cho ta là được.”

      Dạ Vô Hàm lên tiếng, cố ý phất thư ra, giơ lên nhìn. Thần Hoàng cúi mắt, ảo não đứng dậy:”Ngươi cứ ở đây xem , ta về nhìn người .”

      xong sập cửa ra ngoài. Quản gia đứng ngoài giựt mình, thái tử đến đây lúc nào?

      Nụ cười Dạ Vô Hàm thu lại, để bức thư xuống........
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 214: Đừng khóc nữa

      Minh Thiên hồ là trong những cảnh đẹp nhất của kinh thành. Bốn phía xanh um tươi tốt, mặt hồ mù sương, người chèo thuyền du ngoạn ít, các công tủ tình chàng ý thiếp cũng đến đây.

      Phong Linh bọc mình chặt, timg cái cây thô to có thể đỡ được nàng, ngồi dưới tàng cây. cây là đốm lửa đỏ chói mắt.

      “Này, tới”. Hồng Ngọc ngồi cao nhìn được xa, thấy bóng dáng Dạ Vô Hàm tới.

      Phong Linh đứng lên xoay người, khi nàng nhìn thấy Dạ Vô Hàm nỗi đau trong đáy lòng lại trở nên bén nhọn.

      “Các ngươi ở đây chuyện, ta dạo”. Hồng Ngọc rất thức thời nhảy xuống cây, lo lắng mà dạo nơi khác.

      Dạ Vô Hàm nhìn tinh thần có vẻ sảng khoái, dáng vẻ phong nhã, trong tay phe phấ quạt, đến đâu hấp dẫn ánh mắt các tiểu thư đến đó, làm người ta muốn hỏi thăm đây là công tử nhà nào.

      tới trước mặt Phong Linh, nhìn nàng từ xuống dưới lần, cười . “Lần này du ngoạn khẳng định tâm tình của nàng tệ”.

      Phong Linh áy náy cúi đầu. “Ngươi mắng ta? tức giận ta?”.

      “Ha ha”, cười khẽ, dùng cây quạt gõ vào đầu nàng, “Mặc kệ nàng làm cái gì ta đều tức giận”.

      Phong Linh quả là gấp đến nỗi ngóc đầu lên được, càng nhàng bao dung nàng để nàng bị áp lực nàng càng cảm thấy mình quá đáng!

      Cách đó xa, chiếc thuyền , ngồi trong mui thuyền có lớn .

      Thần Hoàng giơ “thiên lý nhãn” nhìn chòng chọc hai người bên kia bờ, thấy động tác thân mật của Dạ Vô Hàm gương mặt tuần tú vặn vẹo. Bảo Bảo ngồi bên cạnh ăn quả nho, bắt chéo chân, chân lắc lắc nhắc nhở . “Nhất định thể để cho bọn họ phát ra chúng ta, nếu con làm sao còn mặt mũi!”.

      Thần Hoàng trừng mắt nhìn . “Tiểu tử, con rốt cuộc là người của nước nào?”.

      “Ha ha, con chỉ đứng bên phía nương con mà thôi”.

      Thần Hoàng để ý tới , lại tiếp tục nhìn chằm chằm.

      Bên bờ, Phong Linh cúi thấp
      đầu, giọng . “Đột nhiên ta lại mập, ta rất sợ, cũng biết phải đối mặt làm sao với các ngươi, càng muốn người bên cạnh vì ta mà vất vả. Cho nên, ta chỉ có thể vô dụng lựa chọn cách trốn tránh…”

      “Ta đều biết”. Dạ Vô Hàm cầm tay nàng, mỉm cười . “Bây giờ nàng trở lại, chứng tỏ nàng nghĩ thông suốt, cái này quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

      Phong Linh cắn môi, hạ quyết tâm . “Vô Hàm, ta…”

      “Suỵt…” Dạ Vô Hàm đột nhiên đè môi nàng lại. “Cái gì cũng cần , Tam Nương. Ta hiểu nàng còn hơn hiểu mình, trong lòng nàng nghĩ gì ta đều ràng.” rũ mắt xuống, ánh mắt ảm đạm nhưng vẫn mỉm cười . “Nàng có nhớ ta từng , ta phải là cha nàng, ta yếu ớt như ông ấy. Cho nên, đừng dùng vẻ mặt giống như tội nhân, nó thích hợp với nàng, càng ô nhục ta, nàng hiểu ?”

      Phong Linh nhìn , đôi mắt đỏ lên. “Ngươi trách ta sao? cho cùng, ta là nữ nhân xấu đùa bỡn tình cảm của ngươi, ngay cả tư cách để ngươi tha thứ cũng có.”

      Dạ Vô Hàm nghiêm mặt. “Ta cho phép nàng mình như vậy, nàng hề đùa bỡn tình cảm của bất cứ người nào, là ta, do ta tổn thương đến nàng, quý trọng nàng.”

      phải.” Phong Linh lắc đầu, nước mắt rơi càng nhiều. “Ngươi rất tốt, tốt đến nỗi có thời điểm ta tự ti mặc cảm. Mặc dù ta biết tình cảm của ta đối với ngươi là mê luyến nhiều hơn hay nhiều hơn, nhưng ta từng bỏ tình cảm ra là . Có lẽ ta lời này có vẻ như ta kiểu cách, chẳng qua ta vẫn muốn cho ngươi biết, được ta mà , ngươi từng là người quan trọng như vậy trong lòng ta.”

      từng…

      Từ đó xa xỉ cỡ nào lại thể thêm được gì.

      Dạ Vô Hàm nhàng ôm nàng vào ngực, mỉm cười. “Ta rất hối hận từng để nàng rơi nước mắt. Mặc dù có cơ hội ở bên cạnh nàng nhưng mà nàng hãy đồng ý với ta, đừng làm mình bị thương, đừng khóc nữa, được ?”

      Phong Linh cắn chặt môi, gật đầu.

      thuyền, sắc mặt Thần Hoàng khó coi tới cực điểm. quăng “thiên lý nhãn” , định dùng khinh công qua đó, sau đó ngẩn ra, cúi đầu, vạt áo của bị Bảo Bảo kéo.

      “Nương từng , xúc động là ma quỷ.”

      Thần Hoàng nhìn chằm chằm nó hồi lâu, từ từ thu lại tức giận, ngồi xuống, lại nhìn về phía bờ.

      Dạ Vô Hàm buông nàng ra, ánh mắt nhìn như nhìn quét qua chiếc thuyền bất động mặt hồ, khóe miệng khẽ giương lên. “Tam Nương, cửa chính của Hàm Vương phủ vĩnh viễn rộng mở vì nàng.” xong, quay người , vẫn là phong độ phi phàm, hề thua kém.

      Phong Linh rất ghét bản thân mình, tổn thương, kết quả còn làm người ta bị tổn thương rất sâu.

      Sau lưng đột nhiên có vòng tay ấm áp. “Này, ta có thể dễ dàng tha thứ cho nàng lần này. Lần sau cho phép gặp mình.”

      Giọng Thần Hoàng bá đạo, tràn đầy ghen tức.

      Phong Linh cảm thấy ngoài ý muốn khi theo tới, nàng đẩy tay ra, nghiêng đầu trừng mắt nhìn . Đột nhiên nàng chú ý đến chiếc thuyền đằng sau. “Bảo Bảo?”

      Thần Hoàng ngẩn ra, đánh đầu cái. “Đáng chết, để quên tiểu tử kia ở thuyền rồi.”

      xoay người lại, vội thi triển khinh công, đưa Bảo Bảo về bờ. Bảo Bảo hết sức bình tĩnh lườm hai người cái. “Hai người cứ quan tâm đến con .”

      Thần Hoàng buồn cười ôm nó vào trong ngực. “Có muốn học mấy chiêu thức mới , coi như là đền bù tổn thất.”

      sao?” Cặp mắt Bảo Bảo sáng lên, vội vàng gật đầu. “Con muốn”.

      Phong Linh sau, kháng nghị đáp. “ được, Bảo Bảo còn như vậy, xương cốt trổ mã, thích hợp võ công.”

      Hai người cùng quay đầu lại, trăm miệng lời . “Chuyện của nam nhân, nữ nhân cần chen miệng!”

      Phong Linh tức giận. “Các ngươi cần quan tâm đến ta !”

      “…”

      Trong khách sạn, Nghi Nhân và hai tùy tùng an tĩnh ăn cơm trưa. Đột nhiên có vài người vào. đầu là nam tử mặc áo gấm tuấn mỹnhư vẽ, ánh mắt sắc bén nhìn qua, nhìn thẳng vào Nghi Nhân, khẽ cười tới.

      Đức Tử và Ngân Mã thấy thế, vẻ mặt khẽ biến, định đứng dậy lại bị ánh mắt của Nghi Nhân ngăn lại.

      “Thế tử từ xa tới tại sao lại lên tiếng chào hỏi vậy?”

      Giọng quen thuộc khiến Nghi Nhân ngẩng đầu lên. “Hàm Vương, ta với ngài rất quen thuộc sao?”

      Ánh mắt Dạ Vô Hàm mỉm cười, trời sinh tuấn dật nên nhìn rất thân thiện. “Uy danh của thế chủ, bổn vương sớm nghe như sấm giật bên tai, hẳn là tri kỷ lâu.”

      “Hả?” Nghi Nhân bỏ đũa xuống, ánh mắt trong suốt. “Vương gia của Minh Tịch hoàng triều cũng thích nịnh hót sao?”

      Phi Ưng và Huyền Phong tối sầm mặt, giận đến nỗi muốn tiến lên, Dạ Vô Hàm khoát tay chặn lại. “Chờ ở bên ngoài.”

      “Vương gia…”

      “Lui ra.”

      “… Vâng.”

      Hai người miễn cưỡng lui ra ngoài.

      Nghi Nhân quét mắt vòng nhìn Đức Tử và Mãn Ngân cười trộm. “Lui ra.”

      “A, tuân lệnh.”

      Phòng khách to như vậy chỉ còn lại Dạ Vô Hàm và Nghi Nhân.
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 215: Ghét nhau

      “Tìm ta có chuyện gì?”. Nghi Nhân mở miệng trước.

      Dạ Vô Hàm ngồi vào đối diện , vừa lòng phe phẩy quạt. “Thế chủ ở phiên bang, lại chạy đến Minh Tịch triều chúng ta làm gì?”.

      “Sao thế, cửa chính Minh Tịch có viết chữ “Người lạ chớ đến gần” sao?”.

      “Người lạ cũng phải phân thành nhiều loại, như Thế chủ là loại tôn quý, chúng ta nên khua chiêng gõ trống nghênh đón. Mà nên giống như bây giờ, ở trong khách điếm, ngồi ăn cùng bàn với tùy tùng. Thế chủ chịu nhẫn như thế là vì cái gì?”.

      “Minh Tịch các ngài thích phân chia giai cấp, chế độ đế vương, chúng ta phải. Xin Hàm Vương nên dùng ánh mắt quái dị của các ngài nhìn hành động bình thường của chúng ta”.

      “Hả? Thế chủ sáng suốt, bổn vương bội phục. Nhưng mà hình như thế chủ tính toán đem truyền thống này phát triển ở Minh Tịch hoàng triều phải? Ha ha, vậy được ổn thỏa rồi. Mặc dù bổn vương rất thưởng thức đối với quy tắc của quý quốc nhưng quốc có quốc pháp, nghiêm minh của Minh Tịch phải là người ngoài có thể can thiệp. Nhất là những người có rắp tâm, bổn vương tuyệt đối bỏ qua cho”.

      “Ha ha”. Nghi Nhân cười khẽ, gương mặt tuấn mỹ, đẹp trai, thần bí mà dung tục.

      “Hàm Vương cho là ta muốn làm gì?”. Nghi Nhân thông minh nắm trong tay quyền chủ động, trả lời mà hỏi lại.

      Dạ Vô Hàm cũng sợ, bờ môi cong lên nụ cười nguy hiểm. “Thế chủ nên trả lời trước, bổn vương cũng muốn biết, thế chủ mang theo chút binh mã đến là muốn gì? Đừng với bổn vương là chỗ đó dùng để săn thú”.

      Nghi Nhân nháy nháy mắt gật đầu. “Hàm Vương đoán sai, chính là để săn thú”.

      Dạ Vô Hàm cười, đáy mắt xẹt qua tia kinh người. “Là con mồi như

      Thế nào, để Thế chủ xuất thiên quân vạn mã.”
      con mãnh thú rất lớn.”
      “Vậy nhất định nó rất hung hãn. Thế chủ cẩn thận đừng để nó căn là được rồi.”
      “Hàm Vương phóng tấm, mạng của nó nằm trong tay ta rồi.”
      Vẻ mặt Dạ Vô Hàm lạnh vài phần, đứng dậy. “Thế chủ, tối kỵ của người thợ săn là chủ quan, ngàn vạn lần đừng bỏ qua mình chỉ có mấy phần thực lực.” Rồi cười tiếng, “Bổn vương còn đến thăm thế chủ.”
      Cho đến khi rời khỏi khách sạn Đức Tử và Mã Ngân mới trở lại bàn, kỳ quái : “Thế chủ đến đây chỉ để vài lời kỳ sao?”
      Nghi Nhân nhúi mày. “Thấy người khác ăn cơm mà vẫn ngồi đây nhiều như vậy, chút lễ phép cũng có, đúng là người thể làm cho người khác thích.”
      Thấy Thế chủ mất hứng, hai người ai lên tiếng, phải biết rằng, thế chủ rất ít khi thể tâm tình mặt, có thể nhúi mày có thể thấy Hàm Vương kia là người đáng ghét thế nào.
      Dạ Vô Hàm ra cửa, vẻ mặt nghiêm túc thêm vài phần, Huyền Phong tiến lên. “Vương gia, dứt khoát tìm vài người giết thôi.”
      Dạ Vô Hàm khách khí gõ vào đầu . “Ngươi cho rằng đây là nội chiến cường đạo à? Chỉ giết Nghi Nhân, thủ hạ của liều mạng tới báo thù cho đấy?”
      “Vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Cũng thể để Nghi Nhân phách lối nữa? nhìn nhàng như vậy, giông như tất cả nằm trong long bàn tay của làm người ta khó chịu.”
      Lần này Dạ Vô Hàm bác bỏ mà ngược lại, còn tán thành: “Nghi Châu đúng là làm người ta cảm thấy thích!” trầm ngâm trong chốc lát rồi . “Trở về thu thập cho bổn vương, bổn vương muốn đến khách sạn ở trọ.”
      “Hả?” Huyền Long kinh ngạc : “Vương gia, người này tâm cơ rất nặng, ngộ nhỡ làm điều bất lợi cho vương gia thế nào?”
      Dạ Vô Hàm nhếch miệng cười. “Nếu đúng như là nhân vật lợi hại, bổn vương càng muốn gặp . Yên tâm dám làm gì bổn vương đất Minh Tịch, huống chi, cũng có bản lãnh đó.”
      Biết vương gia quyết, hai người cũng khuyên nữa, đành ngoan ngoãn trở về vương phủ thu dọn đồ đặc.
      Trong đại trạch trình diễn tiết mục cách mạng giảm cân nghiêm khắc nhất trong lịch sử.
      “Bộp bộp bộp”, thanh vang lên như có chiếc xe đất.
      Trong sân, Phong Linh liều cái mạng già mà nhảy dây, Hồng Ngọc ở đối diện đếm từng cái 46, 47, 48, 49 … được, được dừng, còn thiếu 150 cái nữa.”
      Phong Linh lè lưỡi, nhảy đến nỗi sắp hộc máu, cuối cung cũng nhảy xong 200 cái, trực tiếp nằm đơ mặt đất. Luc này, vấn Xuân tới, “Tam nương, ăn điểm tâm thôi.”
      Vừa nghe được ăn cơm, hai mắt Phong Linh sang lên , giống như sói sắp bị bỏ đói 3 ngày. Nhưng khi nhìn thấy nữa bát cháo , tay vấn Xuân, nàng tủi ngui : “Các ngươi … ngược ta…”
      Sơ Hạ cười hì hì tới : “Tam nương, đây chính là kế hoạch giảm cân mà ngài định ra mà, chúng ta chỉ nghiêm khắc thi hành thôi.”
      “Vậy thig ngiêm khắc quá rồi?” Phong Linh tức giận nhận chén cháo hớp uống vào dạ dày nhưng mà đúng là trôi tuột xuống.
      Hồng Ngọc ra dáng giáo sư nghiêm khắc. “Được rồi, ngỉ ngơi khắc (= 15 phút), sau đó tiếp tục tập yoga.”
      Cả ngày giày vò Phong Linh giống như qua địa phủ, người chỉ còn dư lại nửa cái amngj, nằm bất tỉnh giường vì đói! Bảo Bảo đẩy cửa vào, “Nương, Thần Hoàng thúc thúc đâu?”
      Phong Linh vô lực ngẩng đầu lên, thâm tình kêu tiếng. “Con trai.”
      Bảo Bảo run run người, khoát tay. “ bàn nữa! trong lúc giảm cân cự tuyệt mọi loại hối lộ! đó là nương .”
      Nhớ đến những lời chính nghĩa của mình, Phong Linh hận thể tự vả mình, làm sao mà có thể giông như vậy? Giảm cân là công việc chậm mà tinh tế, làn này tốt rồi, tất cả mọi người cùng hành động, nhưng nàng là người khổ nhất.
      Nàng tức giận nghiêng cái đầu nhìn sang chỗ khác. “Ta biết ở đâu.”
      Bảo Bảo lắc đầu, nương nó có thể ngây thơ hơn ?
      Nó nhún vai. “Được rồi, con hỏi Hồng Ngọc a di.”
      Thấy con trai xa, Phong Linh che bụng đói, hai mắt nhìn trời, thanh “ọc ọc” vang lên tai, nhưng mà, so với mấy ngày đầu tiến bộ ít rồi, trước kia ăn bữa té xủi, vậy cũng như an ủi nàng.
      Nghĩ đến côn đồ, kể từ ngày trở về hoàng cung, vẫn chưa thấy xuất qua. Phong Linh nhúi mày, lất người, đá ra khỏi óc. Nếu để cho nữ nhân lo lắng cho phải Dạ Tàn Nguyệt rồi, bây giờ có gì quan trọng bằng giảm cân.
      Bất chi bất giác nàng ngủ thiếp .
      Nửa đêm dường như trời lạng hơn, cánh tay quấn lên hông nàng, nàng mơ lầm bầm câu, nhích lại gần nơi ấm áp.
      “Tam nương xảy ra chút chuyện, ta thể rời khỏi đây thời gian.”
      “……..”
      “Nàng phải tự chăm sóc tốt cho mình và con.”
      “………”
      “Ha ha, còn nữa, cân giảm cân nữa, bộ dáng này rất đẹp rồi.”
      __________________________________________________________________
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 216: Nghi Nhân bị vô lễ


      Sáng sớm, Nghi Nhân vừa đẩy cửa ra, thấy Đức Tử và Mãn Ngân đứng trước cửa tức giận nhìn trừng trừng về phía đối diện.

      “Sao vậy?” hỏi.

      Hai người chỉ về phía đối diện phòng khách. Bên đó, Huyền Phong và Phi Ưng khuân đồ vào trong. Nghi Nhân nhíu mày, “Dạ Vô Hàm dọn tới?”

      Đức Tử nhanh mồm nhanh miệng, “Thế chủ, ràng là tới theo dõi chúng ta! Ngài có muốn......”

      Nghi Nhân nhìn , “Trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải động não! Chúng ta ở Minh Tịch, muốn bị họa mất mạng an phận chút!”

      “Tuân lệnh!”

      Chờ dọn xong xuôi, Dạ Vô Hàm mới lên lầu, nhìn Nghi Nhân cười tiếng, “Thế chủ, từ nay chúng ta là hàng xóm rồi.”

      Nghi Nhân cười nhạt, thản nhiên , “Hàm Vương cứ đùa, đất này đều thuộc Dạ gia, tới đâu, Hàm Vương cũng là chủ!”

      “Ha ha, cũng phải, phân chủ khách là điều quan trọng nhất!” xong Dạ Vô Hàm thản nhiên xuống lầu, tiểu nhị lập tức mang bữa sáng lên.

      “Thế chủ, cứ theo chúng ta như vậy, chúng ta phải làm sao đây?”

      muốn theo, cứ để cho theo!” Nghi Nhân ăn vài miếng rồi đứng dậy ra ngoài, nhưng vừa đến cửa, thấy Dạ Vô Hàm đứng sẵn ở đó, cười ,

      “Thế chủ muốn ra ngoài? Ha ha, vậy đến lúc bổn vương thể bổn phận người chủ rồi!”
      Huyền Phong nhanh chóng đánh xe ngựa tới. “Mời thế chủ lên xe.”
      Mãn Ngân và Đức Tử vô cùng tức giận, nhưng Nghi Ngân chỉ hơi gật đầu. “Vậy làm phiền Hàm Vương!”
      xe, Dạ Vô Hàm và Nghi Ngân ngồi đối mặt nhau. Xe ngựa rất chậm, đến nỗi khiến người ta buồn ngủ.
      Dạ Vô Hàm nhìn ra ngoài đường phố. “Từ năm mười ba tuổi, bổn vương bắt đầu mang binh đánh giặc.”
      Nghi Nhân ngoái đầu nhing . “Ta từng nghe , Hàm Vương của Minh Tịch được ca tụng là “Giao Long”, vị vương gia đánh đâu thắng đó.”
      “Nhưng điều bổn vương ghét nhất cũng là đánh giặc”. Dạ Vô Hàm quay đầu nhìn Nghi Nhân. “Chiến tranh vĩnh viễn đều kết thúc, kẻ thua, nghĩ hết cách để báo thù. Người thắng, lo lắng kẻ thù ngóc đầu trở lại, luôn phải đề phong. Cứ quẩn quẩn lại, có ai là người chiến thắng cả.”
      Nghi Nhân hơi ngập ngừng, rồi . “Nhưng con người lại cứ làm biết mệt.”
      Dạ Vô Hàm cười khẽ, “ sai, đây chính là tất xấu thích tranh đấu của con người, phải hai người có thể thay đổi được, cho nên, chiến tranh mãi thể ngừng lại được.”
      “Hàm Vương cảm thấy, cứ sống trong hòa bình, lý tưởng của con người trở lên trì trệ, cuộc sống an nhàn trở thành nguyên nhân của tội phạm sao? Đến lúc đó, ngay cả ý nghĩa của chiến tranh cũng thay đổi, có thù nhà nợ nước, chiến tranh chỉ là vì chiến tranh mà chiến đấu.”
      như vậy, kẻ phát động chiến tranh là có ý tốt sao?”
      “Ha ha, có. Bất kỳ kẻ nào cũng có quyền phát động chiến tranh, đó là chuyện rất hao tổn mạng người và tiền.”
      Dạ Vô Hàm lạnh mặt, “Nếu biết lợi hại của nó, vậy bổn vương rất tò mò, thế chủ cứ nhất định muốn phát động chiến tranh, vì cái gì thể đánh đây?”
      Nghi Nhân rũ mắt xuống, Dạ Vô Hàm cứ cho là trả lời, đột nhiên trả lời: “Vì trả thù người.”
      Dạ Vô Hàm ngờ lý do là như vậy. thà tin tưởng lý do mở rộng lãnh thổ, còn hơn tin lý do này.
      “Vậy, người đó là ai?” Dạ Vô Hàm nhìn chăm chú. “Nếu bổn vương thay thế chủ tìm được người đó, có phải thế chủ phát động chiến tranh nữa?”
      Nghi Nhân lắc đầu, cười. “Từ trước tới giờ, chuyện của ta kgoonf muốn làm phiền người khác, nhưng, vẫn xin cám ơn ý tốt của Hàm Vương.” xong nghiêng đầu , rang muốn nous về chuyện này nữa.
      Dạ Vô Hàm cũng hỏi tiếp, nhưng trong lòng luôn có môt suy nghĩ kỳ lạ, có lẽ chỉ cần tìm được người đó, tránh được chiến tranh. Bởi vì, cảm thấy ý muốn chiến tranh mãnh liệt từ Nghi Nhân.
      Xe ngựa dừng lại, xung quanh là phố phường náo nhiệt. Đường phố rực rỡ muôn màu, mùi thơm của các món ăn vặt vô cùng hấp dẫn.
      Dạ Vô Hàm đứng bên cạnh Nghi Nhân, phẩy quạt xếp. “Đây là nơi phồn hoa nhất Dậu Đô, hoàng thượng tế trời tế đất hay đám cưới của hoàng tộc đều phai qua con đường này.”
      “Nghe có vẻ tệ. Nghi Nhân thản nhiên , thong thả dạo đường, thỉnh thoảng nhìn xem các đồ vật mới lạ. Dạ Vô Hàm theo sát phía sau, thỉnh thoảng hướng dẫn này nọ. Huyền Phong, Phi Ưng, Đức Tử và Mãn Ngân cũng rất ăn ý cách xa hai người xa, chỉ cần có chuyện lập tức ra tay.”
      Nghi Nhân và Dạ Vô Hàm đều có bề ngoài xuất sắc, nên haaos dẫn ánh mắt kgoong ít người. Nhất là Nghi Nhân, môi hông, rang trắng, vẻ đẹp trung tính.
      Hình như Nghi Nhân thấy chuyện gì đó thú vị, nên chen vào đám người. Dạ Vô Hàm vội vàng theo sau. Hóa ra biểu diễn xiếc và ảo thuật đặc sắc. Nghi Nhân mở to mắt, nhìn chăm chú. Dạ Vô Hàm cảnh giác nhìn xung quanh vòng, theo thói quen, xác nhận có nguy hiểm mới xem biểu diễn.
      Vào lúc này, nam nhân trung niên cố gắng chen vào bên này, vốn chật chội, vừa vào lập tức khiến mọi người bất mãn, nhưng vẫn liều mạng đẩy đẩy người bên cạnh, đến khi chừa ra chỗ cho mình mới chịu.
      Dạ Vô Hàm thoáng nhìn theo trực giác nhận định tên này là ăn trộm, nhưng khi thấy tên này dần dần đưa tay về mông của Nghi Nhân, liền nhúi chặt mày. Nghi Nhân xem biểu diễn rất chăm chú nên phát .
      Nụ cười xấu xa xuất mặt Dạ Vô Hàm, hay cho thé tử thanh cao, tự cho mình là siêu phàm. Dạ Vô Hàm tiếp tục quay đầu xem xiếc, làm như thấy, còn vỗ tay khen hay.
      Tên nam nhân trung niên kia thấy ai để ý, lớn gan hơn, bàn tay từ từ đè vào …..
      Nghi Nhân bỗng chốc nhúi mày, từ từ quay đầu, tên kia tuyệt sợ, hung hang trừng mắt, giọng cảnh cáo. “ đượcphéo kêu! Nếu lão tử rạch nát gương mặt xinh đẹp của ngươi.” xong, kề con dao vào hông Nghi Nhân.
      Dạ Vô Hàm nghe vậy, chỉ nở nụ cười, bên xem kịch vui.
      Last edited by a moderator: 11/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 217: Người kia là ai vậy

      Nghi Nhân từ từ xoay người, ngước mắt nhìn tráng hán cao hơn mình cả cái đầu, mặt tỏ vẻ gì, vung tay lên, “bốp” tiếng, đánh mạnh vào mặt người kia.

      “A! Ngươi ——”. ngờ sợ cả dao găm, tráng hán bụm mặt kinh hãi. Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung về bên này, mọi người thỉnh thoảng chỉ chỉ chỏ chỏ.

      “Ngươi dám đánh lão tử, ngươi……….”. Lời của còn chưa hết, lại nghe “bốp” tiếng, lại thêm cái tát. Từ đầu đến cuối, gương mặt Nghi Nhân đều rất bình thản. Đầu tiên Dạ Vô Hàm ngẩn người ra, sau đó nhìn thấy tráng hán thẹn quá thành giận, định nâng đao chém về phía Nghi Nhân nghĩ ngợi đá cước làm rơi đao trong tay tráng hán. Lúc này đám người Huyền Phong mới chen vào, Mãn Ngân thấy rành rành tức giận níu lấy tráng hán, lôi ra khỏi đám người, sau đó vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.

      Dạ Vô Hàm ngó ngó Nghi Nhân, cười cười, “ xin lỗi, ngờ lại xảy ra chuyện này, làm cho Thế chủ bị sợ hãi rồi”.

      Đoạn nhạc đệm nho vui này cũng làm ảnh hưởng quá đến hăng hái của mấy người. Gần tới buổi trưa, mấy người vào trong quán rượu. Dạ Vô Hàm và Nghi Nhân lên nhã gian ở lầu hai còn bốn người Phi Ưng ngồi tại lầu .

      Sau khi ngồi xuống gọi mấy món ăn đặc sắc, Nghi Nhân cởi áo ngoài ra, sau đó vứt qua bên, chỉ mặc quần áo mỏng ngồi đó. Dạ Vô Hàm nhíu mày nghi ngờ hỏi, “Rất nóng sao?”.

      “Bẩn”.

      lập tức hiểu ý, khóe miệng nâng lên. Xem ra ta phải là sao cả như biểu bên ngoài. Cuối thu, gió lạnh thổi vào, hai người lại ngồi đúng cửa sổ. Nghi Nhân nhịn được mà rùng mình, thân thể nhìn lại có vẻ mỏng manh yếu đuối, Dạ Vô Hàm cúi đầu, sau đó cởi áo khoác mình ra, đưa tới. “Khoác tạm chút ”.

      Nghi Nhân sửng sốt chút, nhìn y phục rồi lại nhìn ,
      sau đó lắc đầu quả quyết cự tuyệt: " cần."

      "Ở đây ngươi là khách, chiêu đãi chu toàn là trách nhiệm của chủ nhân. Đừng miễn cưỡng với ta, mau mặc vào ." Bất tri bất giác, thái độ chuyện của cũng còn cứng rắn khách sáo nữa rồi.

      Thấy kiên trì, Nghi Nhân suy nghĩ chút rồi nhận lấy, "Cảm ơn".

      Sau khi món ăn được đưa lên đầy đủ, hai người yên lặng ăn. lúc sau, Dạ Vô Hàm , "Thế chủ..."

      "Gọi ta Nghi Nhân là được rồi." Nghi Nhân lẳng lặng .

      Dạ Vô Hàm gật đầu cái, "Được, Nghi Nhân, hình như ngươi biết võ công?"

      "Cái này có gì kỳ quái sao?"

      "Ngươi ở phiên bang, lại là Thế chủ, chẳng lẽ kỳ quái sao?"

      Nghi Nhân tránh nặng tìm , "Ta ốm yếu từ , thích hợp tập võ."

      "A~" Dạ Vô Hàm mấp máy môi, bưng bình rượu lên định rót rượu cho , Nghi Nhân lại đưa tay che cái ly, "Ta biết uống rượu."

      " đùa chứ? đại nam nhân, tập võ cũng thôi , làm sao có thể biết uống rượu đây?"

      "Rượu là độc dược, dễ dàng làm người ta mê hoặc, có gì tốt, ngược lại uống những thứ đó tốt đấy."

      "Ha ha, dường như mặc kệ là chuyện gì, ngươi đều có những lý do làm người ta thể phản bác lại được."

      "Đó là bởi vì ta lý do mà đó là ."

      Dạ Vô Hàm cũng miễn cưỡng , mình tự rót rồi uống, nhìn gương mặt tuấn mỹ khác thường của , đột nhiên ngạc nhiên hỏi: "Nghi Nhân, ngươi là Thế chủ của phiên bang, đối với con cháu truyền ngôi rất quan trọng , tại sao đến bây giờ ngươi vân chưa nạp phi?"

      Nghi Nhân nâng mắt nhìn , "Nghe Hàm Vương nạp phi sau đó lại bỏ. Nếu như sớm biết có kết quả này, lúc đầy nạp là tốt rồi."

      Dạ Vô Hàm ngẩn ra, sắc mặt có chút vui, nhưng vẫn lễ phép : "Tin tức của ngươi rất linh thông."

      "Cũng thế cả."

      Nghi Nhân ăn cơm ít, ăn chút buông đũa, an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai mắt trong suốt nhìn ra xa, giống như cất giấu bí mật gì thể cho người ngoài biết. Dạ Vô Hàm giương mắt lên, mắt dò xét nhìn .

      "Người kia là ai vậy?"

      Nghi Nhân thu hồi tầm mắt, cười khẽ, "Hàm Vương, quan trọng nữa rồi, kết quả mới là quan trọng nhất."

      Dạ Vô Hàm dựa lưng, tỉnh táo nhìn , " như vậy ngươi muốn liên thủ với Cảnh Vương thúc sao?"

      Nghi Nhân nhíu mày, "Nếu như cái gì ngươi cũng biết cần gì phải hỏi nữa. Ta ở trước mặt ngươi, muốn giết bây giờ có cơ hội. giết đừng nhảm nhiều như vậy!"

      Kỳ quái là Dạ Vô Hàm hề nổi giận mà ngược lại còn cười, cái miệng lợi hại đó làm nhớ đến người. Nhưng mà hiển nhiên Nghi Nhân mạnh về khí thế hơn nhiều lắm, đây là khí phách của người làm chủ nước nên có.

      "Ha ha", bưng chén lên, giống như đùa giỡn nhấp miệng cái, "Xem ra ngươi vẫn chưa biết về Cảnh Vương thúc rồi."

      "Ngươi có ý gì?"

      "Ha ha, có gì, qua vài hôm nữa ngươi hiểu. Dĩ nhiên là ta vẫn có ý tốt nhắc nhở ngươi câu, nên đánh giá thấp đối thủ, nhất là đối thủ có nhiều địch mà vẫn còn sống đến giờ."

      Dạ Vô Hàm đứng dậy, "Được rồi, ta dẫn ngươi dạo chỗ khác, thôi."

      Nghi Nhân nhíu nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì...

      *.......*

      Phong Linh cật lực ngồi lên xuống, trong đầu hỗn độn mảnh. Rốt cuộc cái tên kia đâu, giống như biến mất vậy, bao nhiêu ngày rồi mà thấy bóng người.

      Vấn Xuân tới, "Tam Nương, Chu lão bản tới."

      "A." Phong Linh đứng lên, lau mồ hôi tới nhà trước.

      Chu lão bản vừa thấy nàng cười , "Phong nương, dạo này gầy nhiều đấy!"

      Phong Linh khoát tay, "Được rồi, mỗi lần ông đến đây đều những lời này, đổi câu khác cho mới được ? Hôm nay ông tới có chuyện gì?"

      "À, là như thế này. Vị công tử ở trong khách sạn của ta..."

      Cặp mắt Vấn Xuân và Sơ Hạ cùng sáng lên, hô, "Nghi Nhân công tử!"

      "Ha ha, đúng, chính là !" Chu lão bản , " nghe chúng ta muốn làm đại hội xem mắt, cảm thấy rất hứng thú, muốn góp chút bạc để hợp tác với chúng ta. Ta là chuyện này thể mình ta tính được, cho nên ta tới đây hỏi ý kiên của Phong nương!

      "Hợp tác?" Phong Linh ngồi ghế, ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Bây giờ đúng là chúng ta thiếu bạc, nhưng biết là người này..."

      "Tam Nương, Nghi Nhân công tử tuyệt đối tin được!" Hai nha đầu cam đoan, "Ngài biết, Nghi Nhân công tử hề giống những thương nhân kia, có chút tiền liền vênh mặt lên trời, đối với ai cũng lễ phép, vừa nhìn thấy là quân tử."

      Lúc này Hồng Ngọc cũng tới, nghe mọi người chuyện cũng cười , "Nghi Nhân công tử đó cũng là người làm người khác ưa thích."

      Vân Xuân và Sơ Hạ gật đầu, " sai".

      Hai người họ lộ vẻ háo sắc tính, đến cả Hồng Ngọc cũng vậy người đó cũng là người có thể hợp tác.

      Phong Linh vỗ tay, "Chu lão bản, ông hẹn người này thay tôi."

      "Được."
      Last edited: 12/11/14
      Vyvyanwindlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :