1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 208: Ngay cạnh phòng nàng

      Ra khỏi Cảnh Vương phủ, hai người tùy tùng lập tức tiến lên, “Thế chủ, lão hồ ly kia thế nào?”.

      Nghi Nhân quay đầu lại, quét qua vòng ở cửa chính Cảnh Vương phủ, khóe môi nở nụ cười như cười. “ ta có lựa chọn nào khác”.

      “Tốt quá”. Mất người phấn chấn, chỉ cần Dạ Mặc Cảnh gật đầu việc này cách kế hoạch bọn họ càng gần.

      Nghi Nhân ngồi vào trong xe ngựa, phân phó . “Đức Tử, thăm dò nữ nhân tên là Dạ Lạc Dao”.

      “Tuân lệnh!”.

      “Mãn Ngân, trở về khách sạn!”.

      Thả rèm xuống, Nghi Nhân nhắm mắt lại. Vừa rồi những lời của Trương Tam nghe sót chữ. ta , Dạ Lạc Dao vừa từ Tây Vực trở lại kinh thành, còn mang về tin tức quan trọng……..

      Đến tột cùng là tin tức gì?

      Xe ngựa thẳng về khách sạn, tiểu nhị tiến lên. “Khách quan, ngài trở lại”.

      “Ừ”, Nghi Nhân vào, Mãn Ngân gọi tiểu nhị tới. “Dắt ngựa tới chuồng ngựa, lần ăn cho 1 thạch hạt kê”. xong móc nén bạc ném cho . Cặp mắt tiểu nhị sáng lên, vội vàng cảm tạ . “Cảm ơn khách quan!”. quên vài lời nịnh hót. “Ngựa này của ngài đúng là ngựa tốt, ăn thạch hạt kê chắc phải là thiên lý mã!”.

      Mãn Ngân hả hê ngẩng đầu. “Đương nhiên rồi, đây chính là ngựa chúng ta……..”.

      Trước mặt, Nghi Nhân dừng lại, xoay người chỉ ngoắc ngoắc ngón tay. Mãn Ngân tự biết mình lỡ miệng, vội đuổi tiểu nhị , còn mình theo sau Nghi Nhân.

      “Nghi Nhân công tử, công tử trở lại”. Trong khách điếm, Vấn Xuân và Sơ Hạ chào hỏi với bọn họ.

      Nghi Nhân tới ngồi xuống. “Nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của các ngươi, có phải là vẫn chưa tìm được tiểu thư nhà các ngươi ?”.

      “Haiz”. Vấn Xuân thở dài tiếng. “Tìm khắp cả kinh thành và các vùng lân cận vẫn thấy”.

      Sơ Hạ . “Tính khí Tam Nương quật cường như vậy, nàng muốn làm sao chúng ta có thể tìm thấy được? khéo nàng sớm ra khỏi kinh thành cũng nên”.

      “Ừ, Vương gia phái người tìm ở bên ngoài, hy vọng có thể nhanh tìm được người”.

      Nghi Nhân lẳng lặng nghe, . “Thiên hạ lớn như vậy, muốn tìm được người rất khó nếu để cho nàng tự xuất ! Bình thường vị nương này để ý nhất là cái gì? Hoặc là , ai hoặc cái gì làm nàng yên tâm nhất?”.

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng lời . “Bảo
      thiếu gia!”

      “Ha ha”. Nghi Nhân chỉ cười , họ cũng hiểu.

      “Đúng rồi! Chúng ta Bảo Bảo bệnh nặng, đòi mẹ! tin Tam Nương xuất !”. Vấn Xuân kích động đứng dậy, cảm ơn với Nghi Nhân. “Nghi Nhân công tử, ngài câu làm thức tỉnh người trong mộng! Cảm ơn ngài rất nhiều.”

      Nghi Nhân khoát tay cười . “Ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng, nếu phải các ngươi tốt bụng cho chúng ta vào ở ta và tùy tùng chỉ có thể ngủ ngoài đường.”

      “Haiz, Nghi Nhân công tử, ngài đừng trách móc dân chúng ở đây, mặc dù bọn họ bài xích người ngoại phiên nhưng hề ác ý. Chỉ là bởi vì…”

      “Bởi vì chúng ta háo chiến?” Nghi Nhân cười khẽ, cũng tức giận. “Nếu như đây là thiên tính của chúng ta ta cũng hy vọng xóa bỏ được thành kiến đó. Giống như các ngươi thích yên ổn chúng ta cũng có tín ngưỡng của chúng ta, nhưng mà chúng ta tổn thương người vô tội, đây là nguyên tắc của chúng ta.”

      Lúc này, Hồng Ngọc mệt mỏi vào, nằm bẹp dí bàn. “Mệt chết được, rốt cuộc nữ nhân ngu ngốc kia chạy đâu rồi? Tỷ ấy mà về nữa chắc Dạ Vô Hàm lật cả Minh Tịch lên quá.”

      Nghi Nhân rũ mắt xuống, ngờ nữ nhân này lại quan trọng với Hàm Vương như vậy.

      “Mộc Hồng Ngọc!” Dạ Dập Tuyên mệt mỏi lè lưỡi, thở hổn hển chạy vào. “Ngươi… Ngươi thể chậm chút hay sao?”

      Hồng Ngọc lườm cái. “Khinh công của ngươi tốt đừng ở chỗ này hô to gọi !” Nàng ngồi dậy, duỗi tay ra. “Đưa đây”.

      Dạ Dập Tuyên khẽ cắn răng, miễn cưỡng móc ngân phiếu đưa cho nàng. “Nhìn kỹ, đây là năm trăm lượng!”.

      Hồng Ngọc hài lòng gật đầu, nhét ngân phiếu vào trong ngực. “Về sau muốn thử cứ , ta nhất định theo đến cùng!”.

      “Hừ, gia có bạc nhiều tiêu hết nên mới tìm ngươi phân phát”.

      “Nếu như vậy mà trong lòng ngươi cảm thấy dễ chịu hơn cứ , ta sao”. Hồng Ngọc lười biếng bước lên lầu. “Mệt quá, ta muốn tắm nước nóng”.

      Dạ Dập Tuyên “chậc chậc “ lắc đầu. “Tắm mà còn to như vậy, ngươi sợ người khác biết à? Là nương mà chả dè dặt gì cả, ta hoài nghi biết ngươi có phải là nam nhân xâm nhập vào trong nữ nhân ?”

      Hồng Ngọc quay đầu lại, cười thản nhiên. “Nếu như ngươi hoài nghi vào nghiệm chứng là được. Nhưng mà ta cũng quên mất, ta là nam nhân hay nữ nhân ngươi phải là người nhất chứ”. Nàng lời cuối, cắn răng nghiến lợi mà .

      Dạ Dập Tuyên lúng túng quay mặt . “Ta tùy tiện giỡi chút, ngươi lại nghĩ là ”.

      “Rầm!” Hồng Ngọc đóng mạnh cửa vào, sờ sờ mũi, nghiêng đầu chuyện với Vấn Xuân và Sơ Hạ, hai người thuật lại phương pháp vừa rồi lần. Lúc này Dạ Dập Tuyên mới chú ý đến Nghi Nhân, kể từ sau khi vào đây ở, đây mới là lần đầu tiên nhìn thẳng vào .

      “Nghe , ngươi là ngươi ngoại phiên?”

      Nghi Nhân để ý, gật đầu.

      “Ta có thể hỏi ngươi đến kinh thành làm gì sao?”.

      “Làm ăn”.

      “Buôn bán cái gì?”.

      “Da thú”.

      “Tại sao lại thấy hàng của ngươi?”

      bán cho người mua rồi.”

      “Khi nào ?”

      “Chưa biết”.

      Dạ Dập Tuyên hỏi nhiều nữa, cảm nhận được gì người đối phương. Người này giống với thương nhân bình thường, kín kẽ, cơ trí, tài năng hiển lộ. Thân đất khách quê người, dường như ta khinh thường che giấu cường thế của bản thân, có thể làm được như vậy ngoại trừ ngu ngốc chính là người mạnh chân chính. tình nguyện tin tưởng ta là dạng người thứ hai.

      Gần đây lo chuyện của Tam Nương nên sơ sót với người này, có lẽ đến lúc thăm dò rồi.

      Vấn Xuân và Sơ Hạ ở bên cạnh, hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hai người nam nhân đụng vào chỗ như tóe ra tia lửa. Loại cảm giác đó như là, là người có bộ dạng xinh xắn có biện pháp bỏ qua cho tồn tại của đối phương.

      Nghi Nhân cười nhạt, đứng dậy. “Chư vị, xin lỗi tiếp được. Ta muốn lên lầu nghỉ ngơi.”

      Ánh mắt Dạ Dập Tuyên cảnh giác nhìn chằm chằm vào . Nghi Nhân lên lầu đột nhiên dừng lại. “Tiểu nhị, làm phiền ngươi mang nước lên cho ta, ta cũng muốn tắm rửa. A đúng rồi, phòng ta ngay cạnh phòng của Mộc nương, đừng để sai phòng nhé”.

      xong quay người lên lầu.

      Dạ Dập Tuyên trợn mắt, ngay cạnh phòng? Tại sao biết?

      “Haizz, biết”. Tiểu nhị nghi ngờ đáp tiếng, trong lòng làu bàu, khách điếm này chỉ có mấy người ở, ai ở gian phòng nào làm sao mà nhớ được? Nhất thiết phải nhắc lại sao?

      Hai mắt Dạ Dập Tuyên bốc hỏa. “Người này rất cổ quái! Mấy nữ nhân các ngươi sao lại yên tâm cho ta vào đây? Ngộ nhỡ ta là sắc lang hoặc biến thái sao?”

      Vấn Xuân: “Sắc lang?”

      Sơ Hạ: “Biến thái?”

      Hai người vội vàng khoát tay, tranh nhau giúp Nghi Nhân. “Làm sao có thể. Nghi Nhân công tử rất quân tử, ngay cả nha hoàn chúng ta cũng rất thân thiết, lễ độ…”

      Đáy mắt Dạ Dập Tuyên xẹt qua tia sáng, hai người thông minh im lặng.
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 209: Ngủ chung giường


      “Bảo Bảo bị bệnh?” Phong Linh đứng bật dậy. Pháp Hạ vội , “Còn mấy châm nữa là xong, xin nương đợi thêm lát!”

      được, ta muốn về Dậu Đô! Ngay lập tức!”

      Thần Hoàng kéo nàng, lần lượt nhổ hết kim châm mặt nàng ra, “ chuẩn bị xe ngựa rồi, chúng ta suốt đêm về.”

      ?” Phong Linh níu chặt vạt áo , “Ngươi giúp ta tìm hiểu tình hình của Bảo Bảo có được hay ? Bảo Bảo bệnh có nặng , có ai bên cạnh chăm sóc nó ?” xong, mắt nàng đỏ lên, “Từ đến lớn, Bảo Bảo chưa bao giờ rời xa ta, đều tại ta tốt, bỏ nhi tử lại chơi mình. Thiệt là, mập mập thôi, có gì phải để ý dữ vậy? Ngu hết biết, ngu hết biết! Nếu Bảo Bảo mà có chuyện gì, ta đập đầu vào đậu hủ chết cho rồi!”

      Thần Hoàng lắc đầu bật cười, siết chặt tay nàng, “Yên tâm! Bảo Bảo sao đâu! Ta sớm phái người trông coi nó rồi. Ngay cả chuyện nó ăn cơm hay chưa ta cũng biết!” Thần Hoàng nở nụ cười sâu xa, “Nhưng lần này, bệnh của Bảo Bảo đúng là có hơi nặng.”

      Trước khi , Thần Hoàng hỏi Cố thần y, muốn dẫn Pháp Hạ theo, lý do là vết thương chưa lành, đường cần người chăm sóc, vì vậy ba người rời khỏi núi Yên Hà.

      Đến sáng hôm sau, chỉ mới được phần ba đoạn đường. Khi ngang qua trấn , ba người vào tiệm cơm, gọi vài món ăn sáng.

      Phong Linh tất nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, huống chi bên
      cạnh còn có Thần Hoàng và Pháp Hạ đẹp trai ngời ngời để so sánh.

      “Này, ngươi mau nhìn kìa, nữ nhân kia sao lại mập dữ vậy?”

      “Ha ha, thấy nàng kia, ta đột nhiên cảm thấy mình đúng là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!”

      Phong Linh nghe nhiều những lời cười nhạo như vậy, riết thành quen, hơn nữa từ sau Trung thu khả năng chịu đựng của nàng tăng lên rất rất nhiều. tại, tâm tư của nàng đặt ở chỗ Bảo Bảo, nào có rảnh rỗi mà quan tâm người ta gì.

      “Rầm!” tiếng vỗ bàn vang dội, làm mọi người giật mình.

      Thần Hoàng từ từ đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương. “ muốn giữ lưỡi trong miệng phải ? Ai còn dám nàng câu nào nữa, ta cho kẻ đó cả đời thể chuyện lần thứ hai!”.

      Bốn phía yên lặng như tờ, mọi người vừa nhìn biết nam nhân này phải hạng dễ chọc, vội vàng cúi đầu ăn cơm, dám nhìn qua nữa.

      Phong Linh giật ống tay áo Thần Hoàng, ý bảo ngồi xuống. “Người ta kệ người ta, ngươi quan tâm làm gì cho mệt!”

      Thần Hoàng bực mình cầm đũa lên, “Ta thích bọn họ nàng như vậy!”

      “Ha ha.” Đột nhiên Phong Linh cười lớn, thúc cùi chỏ vào hông . “Này, là ai cho ta biết, phải học cách chấp nhận bản thân, cần quan tâm đến ánh mắt của kẻ khác?”

      Thần Hoàng nghiêng đầu nhìn nàng. “Tình huống đặc biệt, phải có xử lý đặc biệt!”

      Đối diện, Pháp Hạ lắc đầu đồng ý. “Công tử, người đời nhiều ngu muội, ta và công tử cũng vậy, cần gì chấp nhặt bọn họ!”

      Phong Linh gật đầu. “Ừ, Pháp Hạ đúng!”

      Vốn yên lặng, bỗng nhiên có tiếng la chói tai vang lên.

      “Trời! Các huynh đệ mau nhìn này, có việc lạ!” nam nhân bề ngoài lưu manh ngồi cách bọn Thần Hoàng xa, chỉ vào Phong Linh cười to. “A Hoa nhà ta cũng mập bằng nàng ta nữa!”

      “A Hoa? Ngươi lại nạp thiếp rồi hả?”

      “Cái gì mà nạp thiếp. A Hoa là con heo mẹ nhà ta!”

      “Ha ha…”

      Mắt Thần Hoàng lóe lên sát ý. Đúng lúc này, Pháp Hạ yên lặng đứng lên, tới chỗ bọn lưu manh, vung tay lên, ai thấy là thứ gì, chỉ biết, mấy tên kia sau khi dính phải thứ bột đó toàn thân ngứa ngáy vô cùng. Mấy tên đó cố sức gãi, đến mức ra cả máu, chỉ vào Pháp Hạ kêu to. “Ngươi…”

      Vẻ mặt Pháp Hạ vẫn ôn hòa như cũ, cười cười . “Cút!” vừa làm bộ giơ tay lên, mấy kẻ kia sợ tới mức ôm đầu chạy tán loạn.

      Pháp Hạ xoay người lại, ngồi xuống.

      Thần Hoàng nhếch mày, học giọng điệu của Pháp Hạ. “Người đời nhiều ngu muội, cần gì chấp nhặt với bọn họ?”

      Pháp Hạ mỉm cười. “Tình huống đặc biệt, phải có xử lý đặc biệt!”

      Phong Linh còn lời nào để , trực tiếp giơ ngón cái lên với hai người.

      Ăn cơm xong, Phong Linh đòi ăn trái cây. Thần Hoàng lập tức mua ngay. Nàng nghiêm túc với Pháp Hạ. “Ngươi giúp ta gầy được ?” Ngoài miệng càng quan tâm, chính là biểu khác của tự ti, nàng cách nào để ý bề ngoài của mình, dù là chút cơ hội, nàng cũng phải cố gắng thử.

      Pháp Hạ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó gật đầu. “Ta giúp nương, nương chỉ cần tin tưởng ta là được!”

      “Ừ!”

      Dần dần, ba người đến ngoài Dậu Đô, thấy trời quá tối, bèn tìm nhà trọ ở tạm qua đêm.

      “Ôi, xin lỗi ba vị, chỉ còn hai phòng trống thôi. Hay là hai vị công tử này phòng, vị… nương này phòng được ?” Ông chủ nhà trọ .

      Đột nhiên Pháp Hạ lên tiếng. “Ta muốn ngủ mình!” Sau đó, bước thẳng theo tiểu nhị lên phòng.

      Phong Linh giật mình đứng yên tại chỗ, “Pháp Hạ…”, ngay sau đó, nàng lắc đầu, “Đứa này! Mắc bệnh thiếu gia nặng quá!”, ra ngoài, có phòng là tốt rồi, còn đòi phải ngủ riêng.

      Phong Linh bận lầm bầm, nên thấy nét mặt tươi cười hài lòng của Thần Hoàng. gật đầu cái, tệ! Trẻ dễ dạy!

      Vào phòng, Phong Linh mới ý thức được nghiêm trọng của vấn đề.

      “Này, ta ngủ giường, ngươi ngủ dưới đất !”

      Thần Hoàng khó tin nhìn chằm chằm nàng. “Nàng bảo Thái tử phải ngủ dưới đất?”

      “Sợ chật? Vậy ngủ hành lang, chỗ đó rộng rãi!”

      “Nàng là người máu lạnh! Biết ta bị thương, còn bắt ta ngủ chỗ cứng như vậy!”

      “… Được rồi, được rồi, giường cho ngươi nằm!”

      Phong Linh trải chăn ra đất, sau đó thả gối đầu, nằm thẳng cẳng xuống, thoải mái than tiếng. “Chuyện tuyệt vời nhất trong cuộc sống là được ngủ!”

      “Chuyện xui xẻo nhất trong cuộc sống là ngủ rồi dậy nữa!”

      Phong Linh lườm cái, thấy khó khăn cởi quần áo, vết thương lưng còn chưa lành, quần áo chạm vào đau, nàng đành bò dậy, “Để ta!”

      Phong Linh đứng sau lưng , nhàng giúp cởi áo khoác, rồi đến quần áo trong. Khi tay nàng động vào làn da nóng bỏng của , mặt nàng đỏ hồng lên.

      “Khụ khụ… ngươi đừng đoán mò, ta tội nghiệp ngươi là người tàn tật mới giúp ngươi thôi!”

      Thần Hoàng xoay người, nhướng mày. “Nàng thử xem, ta đoán mò cái gì?”

      Phong Linh trừng , bối rối dời mắt . “Ta buồn ngủ rồi!”

      Thần Hoàng vòng tay ôm nàng lại, “Tối này, ngủ chung giường với ta!”
      Last edited by a moderator: 3/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 210: Đêm nay hãy để nàng rơi xuống

      Phong Linh đẩy ra. “Ai muốn ngủ với ngươi?”.

      Thần Hoàng xách cổ áo nàng, kéo nàng tới giường, sau đó cứng rắn đè nàng xuống, ôm hông nàng, nằm xuống bên ngoài, nhắm mắt lại. “Cảnh cáo nàng được lộn xộn. Bây giờ, ngủ ”.

      “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi là sói à?”.

      “Ha ha, nếu như nàng là dê”.

      “Ngươi…….”.

      Vốn là chiếc giường đủ cho hai người ngủ bây giờ lại rất chật, Phong Linh chỉ cần động cái là dính sát vào người , nàng lại liều mạng muốn ngồi dậy, cọ rồi lại cọ, bỗng nhiên nàng cứng đờ người, hai mắt trợn lớn.

      “Dạ Tàn Nguyệt………….”.

      “Hả?”.

      “Cái gì chống vào người ta?”.

      “Ha ha”. cười. “Nàng đoán thử xem?”.

      Phong Linh nổi giận. “Bây giờ lập tức cách xa ta 3cm! Nếu ta cắt nó!”.

      Thần Hoàng cưng chiều nhéo thịt ở eo nàng, càng vòng chặt cánh tay ôm nàng, mập mờ thổi khí vào tai nàng. “Ta cảnh cáo nàng, đừng có lộn xộn! Hậu quả của việc đó ta phụ trách ~”.

      “Ngươi….. là đồng tình với ta sao?”.

      buồn cười xoay người nàng, ánh mắt liếc về phía bụng dưới của mình. “Có số việc chỉ đồng tình làm được”. Ngay sau đó lại kề sát mấy phần, đôi môi đỏ mọng cách mặt nàng chỉ vài cen ti mét. “Nhất định nàng biết, cho dù nàng biến thành dạng gì nàng đều có bản lĩnh làm ta nổi điên. Chỉ cần động vào nàng cái gì tự chủ đều biến mất, ngay cả tại………..”.

      “Ực”. Phong Linh nuốt ngụm nước bọt, nhịp tim bỗng tăng lên. Lời nóng bỏng như vậy, được ra từ trong miệng , nàng lại hề cảm thấy ghê tởm mà ngược lại làm thấy….. hài hòa?

      Quả nhiên, phải ai cũng có tư cách tà ác.

      nàng nâng cằm nàng lên, nhìn chằm chằm vào nàng, khẽ nhếch môi nở nụ cười câu hồn, “Ta cũng rất tò mò biết tại sao khẩu vị của ta lại nặng như vậy, thể làm gì khác hơn là ăn nàng ngụm……….”.

      Môi của di chuyển xuống, cuối cùng hôn lên môi nàng.

      Đầu Phong Linh trống rỗng,

      năng lực suy nghĩ về số O, nàng chỉ có thể trợn to mắt nhìn ngũ quan hoàn mỹ như được điêu khắc của hăn, từng sợi lông mi mảnh, nàng nhìn kỹ chợt giật nảy mình, càng nhìn càng đẹp chết người.
      Nụ hôn của càng lúc càng sâu hơn, nàng cảm nhận được nhiệt tình của và cả cánh môi ngừng cọ sát, nàng lè lưỡi nhàng liếm cái. Thoáng chốc, cái gì lý trí, cái gì tự chế của đều cam bái hạ phong, trước mặt nàng. Thần Hoàng lật người, tay giữ ót nàng, tay đưa lên bộ ngực của nàng, bàn tay do dự cầm vào nơi mềm mại. Môi lưỡi càng trêu đùa nàng.
      Phong Linh thể thừa nhận kỹ thuật hôn của rất cao. cảm giác trống trước nay chưa có đánh úp về phía nàng, nàng muốn vứt bỏ mọi tạp niệm, muốn quên mình là ai, quên là ai, chỉ đơn thuần cảm nhận nguyên thủy giữa nam và nữ.
      Cái ý niệm này rất đáng sợ, khi tạo thành giống như lũ lụt thú dữ, cách nào kiềm chế được.
      Cho đến giờ phút này nàng mới giật mình nhận ra nàng khát vọng và mê luyến người đan ông này sâu đến cỡ nào. Tình cảm đè nen thể thông qua loại phương thức này để thổ lộ. Lòng của nàng có thể lừa mình dối người nhưng thân thể nàng hiểu được và cho nàng biết, nàng muốn người đàn ông này! Có ước muốn mãnh liệt như vào lúc này.
      Nếu như đây là sa đọa như vậy, cả đêm ở đây, nàng tình nguyện bị che mờ cặp mắt.....
      Thần Hoàng chỉ cần hai, ba động tác có thể bỏ y phục của hai người, đè lên cơ thể mềm nhũn của nàng, gì. Nụ hôn của nóng bỏng, triền miên. Hai tay càng chuyển động nhanh người nàng, tìm kiếm chỗ mẫn cảm của nàng. Mặc dù chỗ đó bốc hỏa nhưng cũng vội vàng công thanh đoạt đất mà kiên nhẫn hướng dẫn nàng.
      "Đợi chút..." Phong Linh mở cặp mắt mờ sương, lo lắng . "Thương thế của chàng..."
      "Lúc này ai còn quan tâm vết thương ấy." Thần Hoàng đẩy hai chân nàng ra, cả người đè lên, lửa nóng chống đỡ nơi mềm mại. Phong Linh đỏ mặt đến nỗi có thể rỉ ra máu, cắn môi, "Chàng...."
      "Suỵt..." Thần Hoàng cúi người, hôn lên nụ hồng đỏ tươi ngực nàng. "Lúc này, tốt nhất nên gì."
      "Ưm..." Phong Linh ngâm lên tiếng, hài lòng cười. "Ta rất thích nghe thanh này của nàng."
      Phong Linh hận thể tìm cái động để chui vào, trừng mắt nhìn . "Sắc lang!"
      Thân Hoàng nhướng mày, "Được, gia sắc cho nàng xem."
      Tay của từ từ trượt xuống, tới địa phương mắc cỡ nhất của nàng, nhàng trêu chọc mấy cái, Phong Linh lập tức sợ hãi muốn đẩy ra. "Chàng chàng chàng chàng...."
      Thần Hoàng cho nàng cơ hội lui bước, bỗng chốc hôn lên nàng, nuốt hết những lời kháng nghị của nàng. Động tác tay dừng lại từng chút từng chút dịu dàng mà vẫn cường hãn.
      Trong cơ thể bỗng dâng lên cỗ khác lạ càng ngày càng mãnh liệt, giống như cần có cái gì đó bổ khuyết trống rỗng của nàng. lúc muốn có được nhiều hơn lại tà ác dừng động tác lại, đôi mắt vui vẻ nhìn vẻ mặt hiểu của nàng, xấu xa cười tiếng, cúi xuống câu gì đó bên tai nàng. Mặt Phong Linh đỏ lên. "Chàng.... biến thái!"
      Thần Hoàng lơ đễnh, chống người lên, khuôn mặt dễ nhìn, nhìn thẳng vào nàng. "Đối với nữ nhân mình thích, như vậy gọi là biến thái." xong, chần chờ nghiêng thân mình, lại hôn lên môi nàng lúc nàng hét chói tai.
      Có lẽ đè nén quá lâu nên khi tiến vào trong nàng, khống chế mình. cường hãn đụng chạm nàng, tiết tấu hề thả chậm, Phong Linh cắn chặt môi, mới đầu nàng thích ứng được, sau đó dần dần theo tiết tấu của .
      "A... Ưm..."
      thanh của nàng giống như chất xúc tác khiến Thần Hoàng giữ được. "Đáng chết!" đột nhiên tăng nhanh tiết tấu, để ý vết thương lưng bị hở, đưa Phong Linh lên mây...
      Những tiếng ồn ào thế giới giống như ngừng lại tại giờ phút này.
      Nhìn lưng rỉ cả máu ra băng gạc, Phong Linh lúng túng ngồi dậy. "Ta... ta thay thuốc cho chàng."
      Thần Hoàng lười biếng nằm giường, người chỉ có cái chăn che mông chút, tư thế rất chọc người, hình ảnh đó đánh thẳng vào mắt nàng, Phong Linh dám nhìn , sau khi lấy thuốc, đỏ mặt xử lý vết thương cho .
      "Tam Nương." Đột nhiên mở miệng.
      Động tác của Phong Linh hơi chậm lại, vì che giấu hốt hoảng của mình, nàng vội vàng cúi đầu ".... Hả?"
      đưa tay ra nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt tròn phúng phính của nàng, cười tiếng. "Ta kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ nàng nhìn trái tim mình."
      Phong Linh xúc động nhìn , trái tim lặng lẽ nảy sinh chút cảm động còn chưa kịp tiêu hóa bị câu sau của dập tắt.
      "Ngay lúc này, cho phép nàng rời khỏi tầm mắt của ta nửa bước!" cười tiếng, đẹp đến nỗi người ta hoa mắt, hai mắt đột nhiên sáng lên, vui vẻ : "Chúng ta ngủ thôi!"
      Last edited by a moderator: 6/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 211: Nụ cười mặt con trai

      Phong Linh nhìn chăm chú dung nhan lúc ngủ của , ngón tay miêu tả khuôn mặt trong trung.

      Phong Tam Nương, thừa nhận , ngươi nam nhân này rồi.

      Giống như mẹ ngươi, chối bỏ tình đầu.

      Tay nàng bỗng nhiên cứng đờ, dần dần rũ xuống.

      Nàng đứng dậy, vụng về lặng lẽ bò xuống giường, sau đó đẩy cửa ra.

      Trời tờ mờ sáng, dưới lầu có người ngồi ăn điểm tâm. Nàng hít sâu hơi chuẩn bị xuống lầu, đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.

      “Ai đó”. Tiểu nhị qua mở cửa, thấy người đứng bên ngoài sửng sốt chút. “Khách quan muốn ở trọ sao?”.

      “Tìm người!”. giọng thanh thúy có vẻ nóng nảy, sau đó toàn thân đỏ như lửa vào.

      Hồng Ngọc?

      Phong Linh cứng người đứng đó quên phản ứng, vô ý thức lùi lại bước nhưng lại đúng vào bức tường thịt đằng sau.

      Thần Hoàng ngăn nàng lại, lên tiếng mà trực tiếp nắm vai nàng.

      phải sợ, cho dù gặp phải khó khăn gì ta với nàng cùng nhau đối mặt”.

      Trong nháy mắt, lo lắng dưới đáy lòng dần biến mất, nàng nhàng gật đầu giọng . “Cảm ơn”. Nàng lấy hết dũng khí xuống lầu. “Hồng Ngọc”.

      Hồng Ngọc thấy nàng kinh ngạc lúc sau đó ánh mắt đỏ lên, xông tới ôm nàng. “Cái đồ ngốc này, tỷ muốn chúng ta lo lắng đến khi nào hả?”.

      xin lỗi!”.

      “Nương!”.

      Phong Linh ngẩn ra, vội nhìn về phía cửa. “Con trai!”.

      Bảo Bảo chạy mấy bước, chống nạnh nghiêm túc . “Phong Tam Nương, mẹ là khỏe nhỉ! Nương lại có thể bỏ con trai mình du sơn
      ngoạn thủy! Nếu phải con giả bộ bệnh có phải nương vẫn muốn bỏ nhà hả?”

      Phong Linh tự biết mình đuối lý, cũng dám lớn, qua nắm lấy khuôn mặt bé của con trai. “Ai nha, con lừa nương, nương lừa lại chứ sao, coi như huề nhau.”

      Thần Hoàng tới, ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu . “Tiểu tử, con làm Minh chủ võ lâm khá lắm, làm mất mặt ta.”

      Bảo Bảo ngẩn ra, ngoài ý muốn hỏi. “Thúc đều nghe ?”

      “Ừ.” Thần Hoàng gật đầu.

      Lần này Phong Linh nghe hiểu gì, hai người này có gì đó gạt nàng, cảm giác bị người khác gạt khỏi vấn đề gì đó rất khó chịu.

      “Này, các ngươi gì đấy?”

      Bảo Bảo ra vẻ người lớn . “Chuyện của nam nhân, nữ nhân cần biết.”

      Phong Linh nhíu mày lại, cốc cái đau vào đầu nó.

      “Nương! Nương lại nữa!”

      Thần Hoàng vội xoa xoa cho nó, ngoái đầu nhìn lại, cảnh cáo nhìn Phong Linh. “ cho đánh con ta nữa.”

      câu “con ta” làm Bảo Bảo ngẩng đầu lên nhìn , Phong Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó quay mặt lại thầm câu. “Ai là con trai ngươi? Nó là con trai ta có được ?” Ngoài miệng mặc dù bất mãn nhưng khóe miệng lại nở nụ cười .

      Hồng Ngọc nhìn rành rành, mắt xoay tròn, sau đó cười tiếng.

      “Được rồi, được rồi, mau trở về thôi.”

      Lúc gọi Pháp Hạ để rời khỏi đây, Hồng Ngọc kéo Phong Linh đến, giọng . “Tin tức tỷ ở đây là Hàm Vương cho muội biết!”

      …” Phong Linh nhíu mày, nhấp môi dưới .

      Hồng Ngọc than tiếng : “Aiz. Hàm Vương là dụng tâm lương khổ với tỷ, nhất định là biết chuyện tỷ và Thái tử, sợ tỷ lúng túng nên tự mình tới đây. Thậm chí cả thuộc hạ cũng ra mặt.” Ngay sau đó ý vị sâu xa nhìn Phong Linh. “Tam Nương, bây giờ là lúc tỷ nên lựa chọn đối mặt lòng. Nếu tỷ lựa chọn chỉ có người khổ sở, nếu cả ba người đều khổ sở. Tỷ hiểu ?”

      Phong Linh lên tiếng, ánh mắt nhìn về xa xa phía trước. Ở cách đó xa, Thần Hoàng ôm Bảo Bảo ngồi ngựa, biết hai người cái gì, chỉ thấy Bảo Bảo gật đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu hỏi, sau đó Thần Hoàng nhàng gõ trán nó, Bảo Bảo cũng cười. Thái độ lệ thuộc sâu.

      Ngay thời khắc đó nàng hiểu.

      Nàng và mẹ nàng hề giống nhau! Bởi vì nàng hề để cho nụ cười mặt con trai biến mất.

      “Nương! Nhanh lên chút!” Bảo Bảo ngoắc ngoắc tay với nàng, nàng cười đáp lại tiếng. “Biết rồi.”

      Hồng Ngọc chợt nhíu mày, “Dường như là cần muội khuyên nữa.”

      Phong Linh ngoái đầu lại, nụ cười xinh đẹp động lòng người.

      Đại trạch.

      Hai nha đầu sớm đứng ở cửa chờ, vừa thấy xe ngựa vội vàng tiến lên đón. “Tam Nương! Là ngài sao?”

      Mặc dù Phong Linh còn mập hơn so với lúc , nhưng từ sáu năm trước các nàng biết nàng. Tất cả đều qua kéo tay. “Tam Nương, ngài làm cho bọn ta gấp chết được.”

      Phong Linh cười hai tiếng. “Được rồi, được rồi, ta biết sai lầm rồi, lần sau ta vậy nữa.”

      Hồng Ngọc cười . “Được rồi, niệm tình lần đầu tỷ ấy vi phạm, tạm tha cho tỷ ấy . Cuối cùng chúng ta có thể từ khách sạn chuyển về đây.”

      Phong Linh tò mò hỏi. “A, tại sao lại ở khách sạn?”

      “Còn phải là vì tỷ.” Hồng Ngọc tức giận . “Bên khách sạn có nhiều tin tức, chúng ta chỉ sợ để sót cho nên cả đám kéo nhau qua đó.”

      Lúc này Thần Hoàng cũng xuống ngựa, quét mắt nhìn quanh tòa nhà lớn, lắc đầu bật cười. “Cái cửa này cũng có cái gì đó kỳ quái?”

      Phong Linh chỉ tay vào hai pho tượng, kiêu ngạo . “Ngươi hiểu đúng rồi, đây là thần giữ nhà.”

      Thần Hoàng gật đầu cái. “ giống phong cách của nàng.” xong nghênh ngang vào.

      Phong Linh sững sờ, đuổi theo, hung ác hỏi. “Này, ta có mời chàng vào sao?”

      Thần Hoàng cười tà, véo gương mặt nàng. “Ta vào nhà của mình, cần nàng mời sao?”

      “Làm sao lại thành nhà của ngươi?”

      Sau lưng, Bảo Bảo lắc đầu cái. “Nương vẫn khá hơn.”

      Hồng Ngọc che miệng cười tiếng. “Ai , tỷ ấy biến đổi rất nhiều đấy.”

      Vấn Xuân và Sơ Hạ nhìn cũng hiểu ra, cảm thán. “Haiz, Vương gia phải làm sao đây?”

      Hàm Vương phủ.

      Bóng đêm mông lung, trăng nhô lên cao, Dạ Vô Hàm đứng trước cửa sổ, đáy mắt gợn sóng. Gương mặt tuấn dật có vài phần mệt mỏi, hai bên gò má cũng lõm xuống, khó để nhận ra rất cực khổ trong thời gian này.

      Sau lưng là Phi Ưng và Huyền Phong, hai người ai lên tiếng.

      Lát sau mới hỏi. “Nàng về rồi sao?”

      “Vâng.”

      “Nàng sao rồi? Có bị thương ?”

      Huyền Phong . “ có, chỉ là lại mập thêm chút.”

      “Ha ha” cười khẽ. “Dáng vẻ nàng mập lên có vẻ rất thú vị.”

      Phi Ưng nhịn được . “Thái tử điện hạ về cùng Phong nương.”

      Huyền Phong vội vàng giật tay áo , ý bảo nên nhiều lời.

      Nụ cười môi Dạ Vô Hàm cứng lại, ánh mắt rũ xuống, thanh nhàng đến nỗi thể hơn được nữa. “À.”

      “Vương gia, nếu có việc gì, thuộc hạ lui xuống trước.” Huyền Phong kéo Phi Ưng rời .

      Trong phòng yên tĩnh đáng sợ.
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 212: Chỉ số thông minh của Thần Hoàng bị giảm

      “Lạc Dao, thân thể có khá hơn chút nào ?”. Dạ Mặc Cảnh mỉm cười ngồi bên giường, nhìn nữ nhân tuyệt mỹ mang sắc mặt tái nhợt nằm ở đó, ân cần hỏi.

      Dạ Lạc Dao đứng dậy, chỉ nhàng . “Đa tạ Vương thúc nhớ đến, lâu rồi còn gì đáng ngại”.

      “Ừ, có việc gì là tốt”. Dạ Mặc Cảnh tĩnh lặng hồi lâu, . “Ngươi có , về chuyện của thái tử………”.

      “Cảnh vương thúc yên tâm, chuyện mà ta đồng ý với thúc ta tuyệt đối đổi ý. Chỉ cần thúc diệt trừ Phong Tam Nương giúp ta, ta lập tức nhược điểm của thái tử cho thúc biết! Đến lúc đó thúc muốn đánh bại là chuyện dễ dàng rồi. Nhưng mà đừng quên thúc cam kết, tuyệt đối giết !”.

      Dạ Mặc Cảnh đưa mắt nhìn nàng ta. “Ngươi có thể nhẫn tâm làm như thế?”. Tình cảm của nàng với Dạ Tàn Nguyệt, biết , thể ngoại trừ trường hợp đây là cái bẫy. Nhưng mà nhớ tới bộ dạng lúc nàng ta xuất trước mặt , cái ánh mắt tuyệt vọng đó phải là giả vờ.

      Dạ Lạc Dao chuyển tầm mắt, biết suy nghĩ bay về nơi nào, ánh mắt mê võng, làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng. “Nguyệt…. phạm vào sai lầm nho , nhất thời nhìn tình cảm của mình, ta chỉ cải chính lại cho biết, giúp làm quyết định chính xác mà thôi. Cho dù chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ cần vẫn còn là Nguyệt ta vẫn !”.

      tia kinh ngạc lóe lên, Dạ Mặc Cảnh mỉm cười gật đầu. “Được, Lạc Dao, ngươi cứ nghỉ ngơi trước , rồi ta sai người đưa ngươi hồi cung”.

      Ánh mắt Dạ Lạc Dao vẫn mơ hồ có phản ứng.

      Dạ Mặc Cảnh đứng dậy ra ngoài, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười. Quả nhiên thể đắc tội với nữ nhân, khi họ hung ác nhẫn tâm hề thua nam nhân. Nhất là Dạ Tàn Nguyệt là người si tình, chỉ cần có Phong Tam Nương ở đây
      vẫn nằm trong tay nữ nhân.

      Trời còn chưa sáng, Pháp Hạ gõ cửa phòng Phong Linh.

      Bảo Bảo nằm bên cạnh nương, đầu chui vào trong chăn, Phong Linh muốn học nó nhưng nàng lại quá béo nên thể trốn, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn theo Pháp Hạ ra ngoài.

      “Tam Nương, ta nghiên cứu ra phương pháp mới, thử chút xem nó có thể giúp ngươi gầy nhanh chóng hay !”

      “Dù sao chúng ta cũng ở đây, mặc kệ ngươi giày vò kiểu gì, để lại mạng cho ta là được rồi!”. Phong Linh hất đầu, nhắm mắt. “Đến đây !”.

      Đúng lúc này giọng vui chen vào. “Nàng được giảm nữa!”.

      Thần Hoàng xuất , khuôn mặt khí vẻ bá đạo. tới, hai tay vỗ vỗ gò má Phong Linh, sau đó ốp mặt nàng, nhìn chằm chằm cái miệng của nàng, đau lòng . “Về sau cho phép nàng ăn cơm, mới dừng lại ăn vài bữa, nhìn xem nàng gầy thành cái dạng gì rồi?”.

      Phong Linh hoàn toàn bị mỡ làm hỗn loạn rồi.

      Bình thuốc Pháp Hạ cầm trong tay rơi xuống đất, rút xa nhanh như chớp. cố trấn định, ôn hòa hỏi. “Công tử, gần đây mắt có cảm thấy khó chịu hay ? Ví dụ như nhìn hoặc nhìn các vật đều biến dạng?”.

      Thần Hoàng lườm cái. “Chuyện ta giao phó cho ngươi, ngươi làm xong chưa?”

      Pháp Hạ bất mãn bẹt bẹt miệng. “Cảnh Vương thông minh thế nào, muốn lừa gạt đâu có dễ dàng”.

      Thần Hoàng cười gằn tiếng, buông Phong Linh ra, tới đánh chưởng vào ngực Pháp Hạ, Pháp Hạ nôn ngụm máu tươi, té xuống đất.

      Phong Linh giật mình đẩy Thần Hoàng ra, chạy nhanh qua đỡ Pháp Hạ. “Pháp Hạ, ngươi làm sao vậy?”. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thần Hoàng. “Chàng điên rồi? Tại sao đột nhiên lại ra tay với Pháp Hạ?”.

      Thần Hoàng nhún vai. “ dùng khổ nhục kế lão hồ ly kia tin”.

      Pháp Hạ lau vệt máu bên mép, bất đắc dĩ nhìn , đúng là muốn dùng khổ nhục kế sao, còn phải là do ở bên cạnh Tam Nương nên mới bị vậy? Sức ghen của người đàn ông này quá lớn rồi.

      Bởi vì Pháp Hạ bị thương, Phong Linh tức giận trở về phòng, quyết định chuyện với côn đồ nữa. Nhưng Thần Hoàng lại nhìn thấy, trực tiếp theo nàng, giống như keo dán, dán lên người nàng. “Tam Nương, hôm qua được ngủ chung với nàng nên ta bị mất ngủ”.

      Phong Linh liếc cái, nghiêng đầu qua bên.

      Thần Hoàng ôm nàng cố định trước ngực, bàn tay bắt đầu làm loạn người nàng, Phong Linh nhịn được nữa, tức giận hỏi. “Này, yên lành sao tự nhiên chàng lại đánh Pháp Hạ?”.

      Nhìn nàng, Thần Hoàng biết nếu giải thích ảnh hướng đến “tính phúc” tối nay.

      nghiêm chỉnh mở miệng giải thích. “ mặt quỷ tăng có thể trong thân phận núp vài năm, nếu như ra ánh sáng, hoặc bị giết hoặc tự sát. Pháp Hạ lựa chọn đứng bên chúng ta sớm muộn cũng bị rước họa sát thân bởi vì căn bản chúng ta biết ai là mặt quỷ tăng bên cạnh chúng ta? Nếu như vậy bằng để tiếp tục làm quỷ mặt tăng, nhưng mà phải là người của Cảnh Vương thúc mà là của chúng ta!”.

      thể nào!”, Phong Linh vội vàng phủ nhận. “Người bên cạnh ta tuyệt đối có mặt quỷ tăng!”.

      “Pháp Hạ sao? Bắt đầu nàng có thể nghĩ là sao?”.

      Phong Linh im lặng.

      “Nữ nhân, nhớ lấy, càng người thể càng có thể là mặt quỷ tăng!”.

      Đột nhiên Phong Linh nhìn , ánh mắt quỷ dị làm người ta cả người sợ hãi. Thần Hoàng nhìn là biết nàng nghĩ gì, cốc cái lên đầu nàng. “Nàng nghĩ gì thế! Nếu ta là mặt quỷ tăng thiên hạ này sớm vào túi của Cảnh Vương thúc rồi!”.

      Phong Linh lại. “ phải là chàng , càng người thể là càng có thể sao?”.

      Thần Hoàng thấy vậy nháy mắt. “ vậy trong lòng nàng ta là người có khả năng tổn thương đến nàng nhất đúng ?”.

      Nàng trợn mắt, nhìn . “Thái tử điện hạ, người đúng là có thể dát vàng lên mặt mình nữa, ta như thế lúc nào hả? Có liên tưởng là tốt nhưng quá phong phú nên”.

      Đột nhiên nhéo mặt nàng, kéo kéo. “Nàng cứ ăn ở hai lòng nữa , ta càng nàng hơn nha.”

      “Buông tay, đau quá!”.

      thả, trừ phi nàng gọi tiếng tướng công ta nghe”.

      gọi!”.

      “Gọi , nàng gọi tiếng tướng công, ta mua cho nàng con vịt quay”.

      “……….”.

      Hai người giằng co, đứa giường rất bình tĩnh. “Người ta còn ngủ! Con nhờ hai người ra chỗ khác liếc mắt đưa tình được ?”. Bảo Bảo lộ ra cái đầu khỏi chăn, khinh bỉ nhìn hai người. “Cả hai người cộng lại cũng 50 tuổi rồi mà còn giống đứa tranh nhau thế!”.

      Phong Linh như bị trứng gà nhét vào miệng, bị con trai được câu nào. Thần Hoàng nhíu mày, vuốt cái cằm, nắm chặt tay nàng . “Nàng đúng, sau này tuyệt đối cho tiểu tử này lấy vợ!”.

      Bảo Bảo liếc mắt, coi như nó nhận ra, chỉ cần là người đến gần nương nó trí thông minh đều có khuynh hướng giảm xuống.
      Last edited by a moderator: 8/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :