1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 204: Pháp Hạ

      Xe ngựa vẫn chạy ngừng, Phong Linh ngủ gà ngủ gật.

      Đột nhiên xe ngựa dừng lại. Phong Linh suýt nữa lăn ra ngoài.

      “Sao thế?”. Nàng vừa vén rèm lên thanh đao sáng loáng đặt trước mặt.

      “Pháp Hạ!”. Nàng thể tin được nhìn chằm chằm vào . “Ngươi làm gì thế?”.

      Sắc mặt Pháp Hạ thay đổi, gác đao lên cổ nàng. “Xuống”.

      Nàng mơ hồ, kịch bản bị đổi à?

      Nàng xuống xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén, nàng ép mình phải tỉnh táo. “Pháp Hạ, ngươi làm sao vậy?”.

      Pháp Hạ trả lời mà ngước mặt lên nhìn người khác. “ ngờ lại bị ngươi phát ”.

      Nghe ra là còn người, Phong Linh vội vàng nghiêng đầu, khi nàng nhìn thấy kích động rơi nước mắt. “Dạ Tàn Nguyệt……….”.

      Thần Hoàng đứng trước xe ngựa, mặc dù gương mặt sát khí nhưng vẫn hề hao tổn đến vẻ đẹp của . Ánh mắt lạnh lùng tàn độc đe dọa nhìn Pháp Hạ. “Ngươi cũng là mặt quỷ tăng?”.

      Pháp Hạ cúi đầu. “Xin lỗi, ta là thân bất do kỷ. Ta nhất đinh phải mang Phong Tam Nương ”.

      Thần Hoàng cười nhạo tiếng. “Ngươi có bản lĩnh đó sao?”.

      Pháp Hạ đưa đao lại gần vài phân, Thần Hoàng nhíu mày cái, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng. “Ngươi dám lưu lại người nàng vết thương xem!”.

      Ánh mắt Pháp Hạ vẫn rất bình tĩnh, hề sợ hãi. “Ta biết lợi hại của ngươi, dù sao cũng chết, ra lựa chọn nào khác. Nhưng mà chuyện ta làm hề liên quan đến sư phụ ta, ông ấy biết gì cả!”.

      Phong Linh giãy giãy cái cổ cứng ngắc, cố gắng nặn ra nụ cười yếu ớt mà con tin nên có. “Pháp Hạ, nếu như có việc gì khó hãy ra xem

      mọi người có thể giải quyết giúp ngươi ? Làm người xấu vừa nguy hiểm lại được chết tử tế, làm sao cứ phải để bản thân thấy áy náy?"
      Pháp Hạ lắc đầu, "Tam Nương, xin lỗi, đây cũng phải là ý của ta?"
      Phong Linh hiểu: "Vậy tại sao?"
      Thần Hoàng cười lạnh, "Cảnh vương thúc từ nhiều năm trước bồi dưỡng mặt quỷ tăng, mỗi mặt quỷ tăng bị cho ăn loại độc dược, định kỳ, Cảnh Vương thúc cho họ thuốc giải. Đây mới chính là nguyên nhân mà các mặt quỷ tăng trung thành."
      Phong Linh nhìn Pháp Hạ, thể tưởng tượng được người trẻ tuổi như vậy giãy giụa mình muốn sống như thế nào. Mặt quỷ tăng đúng là tổ chức gián điệp và ám sát, rốt cuộc bọn họ còn ở bên cạnh bao nhiêu người nữa đây?
      Con mắt Thần Hoàng run lên, "Pháp Hạ, ngươi tu hành bên cạnh Cố thần ý chính là tìm cơ hội để chế biến ra thuốc giải sao?"
      Pháp Hạ phủ nhận, "Đáng tiếc, trước khi tìm được thuốc giải ta nhất định phải nghe theo lệnh của Cảnh Vương. Bao gồm cả việc mang Phong Tam Nương ."
      Thần Hoàng nghiến răng, tiến tới gần mấy bước, "Được, nếu bây giờ ngươi muốn chết ta thành toàn cho ngươi!"
      Sắc mặt Pháp Hạ đổi.
      "Đợi nào!" Phong Linh nóng nảy, mạc kệ đao vẫn gác cổ, nghiêng đầu sang ánh mắt phức tạp nhìn Pháp Hạ. "Pháp Hạ, người sống ở đời này, mỗi sinh mệnh đều rất đáng quý, tại sao ngươi tự cho mình cơ hội?"
      Pháp Hạ quay mặt , cả người khẽ run.
      Thần Hoàng chau mày, trong lòng biết nàng có bản lĩnh gì nhưng bản tính kích động người khác rất giỏi. rũ con mắt lệ khí dần thu lại, để ý : "Theo tính khí của Cố thần y nếu như biết nhất định đuổi ngươi ra khỏi cửa. Hơn nữa hình như ngươi tìm lộn người rồi. " Rồi chỉ vào nàng.
      Pháp Hạ sững sờ, "Có ý gì?"
      "Cố lão là thần y nhưng nếu bàn về việc giải độc ai theo kịp độc môn!"
      Phong Linh búng tay cái, "Đúng vậy! Cái đêm ta bị trúng độc của Dạ Mặc Cảnh, cái tình chú gì của độc môn đó! Cuối cùng Hồng Ngọc vẫn lấy được thuốc giải! Nếu như bây giờ chúng ta để Hồng Ngọc nghĩ biện pháp, nhất định là muội ấy có thể làm được!" Nàng vui mừng cầm tay Pháp Hạ, "Pháp Hạ, ngươi hãy tin tưởng ta! Để ta giúp ngươi, được ?"
      "Ngươi..." Pháp Hạ nhìn nàng, đao trong tay rơi xuống đất.
      Chưa từng có ai với giúp sống tiếp....
      "A, tuyệt vời!" Phong Linh mừng rỡ nắm lấy tay Thần Hòng. "Dạ Tàn Nguyệt, ngươi cũng giúp đung ?"
      Nhìn dáng vẻ vui mừng của nàng, Thần Hoàng tức giận hừ tiếng quay người bước .
      Phong Linh đuổi theo, "Này! Là bằng hữu, ngươi thể có nghĩa khí như vậy!"
      "Nàng nghe qua cường phỉ biết nghĩa khí à?"
      "Ha ha, người khác ta biết như Thần Hoàng có đó!"
      Thần Hoàng chậm lại, ngoái đầu nhìn nàng nhíu mày, " sao? Ở trong lòng nàng ta là người chính nghĩa như vậy?"
      Thấy mềm lòng, Phong Linh cố gắng , "Đâu chỉ chính nghĩa thôi, ở trong lòng ta ngươi có vị trí đâu!"
      biết là nàng cố ý vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái. nở nụ cười, xoa cằm : " sao?"
      "Ta thề!" Phong Linh giơ tay phải lên, vẻ mặt thành khẩn, rất chân chó nịnh bợ , " , ngươi là thái tử, ta làm sao dám lừa gạt ngươi!"
      Tính trẻ con của Thần Hoàng được thỏa mãn, : "Được rồi, gọi tiểu tử kia đến đây!"
      Phong Linh vội vàng kéo Pháp Hạ, Thần Hoàng quay đầu lại. "Vốn là chắc chắn ngươi bị gãy tay gãy chân nhưng mà nể mặt nữ nhân của ta nên chuyện này coi như xong."
      Nữ nhân nhà ta....
      Phong Linh run rẩy chân mày, có thể ác hơn nữa ?
      Vì Pháp Hạ, nàng nhịn!
      Pháp Hạ vẫn như cũ, kiêu ngạo tự ti, vì mình phản bội mà xấu hổ. biết hai người cái gì, giọng đè nén cực thấp. Phong Linh tiến tới, "Này, các ngươi cái gì thế?"
      Thần Hoàng dùng ngón tay ủn đầu nàng ra, vỗ vai Pháp Hạ, "Sau này nhờ ngươi."
      "Ừ." Pháp Hạ gật đầu.
      "Thôi , thôi, ta cũng muốn nghe!" Phong Linh ngồi vào trong xe ngựa. "Ta đói bụng rồi muốn ăn cơm."
      Khi ba người trở về núi Yên Hà cũng là buổi trưa.
      Vừa nhìn thấy Thần Hoàng, Dạ Lạc Dao vội vàng tiến lên đón, ôm chặt lấy , "Nguyệt, huynh đâu vậy? Muội đợi huynh cả đêm...."
      Thần Hoàng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Phong Linh. Nàng trợn mắt, tiếng nào, vào đóng cửa "rầm" tiếng.
      cười, có lẽ nàng thông suốt rồi.
      Dạ Lạc Dao ngẩng đầu lên, "Thương thế của huynh sao rồi? Còn đau ? xin lỗi, xin lỗi, là do muội tốt, cầu xinh huynh, đừng giận muội nữa được ?"
      Thần Hoàng thu hồi tầm mắt, ánh mắt lành lạnh, "Ngày mai ta trở về kinh thành."
      "Ừ, muội chuẩn bị đồ rồi cùng trở về với huynh!"
      ", ngươi ở lại đây, thân thể của ngươi còn chưa chữa khỏi, thể xuống núi."
      Dạ Lạc Dao ngẩn người, "Huynh,.... chẳng lẽ huynh đưa nàng ta , để mình ta ở đây?"
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 205: Ta muốn chết

      “Nguyệt! Huynh thể đối xử với muội như vậy!”. Nàng ta hét lên tiếng, chợt ôm lấy . “Nguyệt, muội thể có huynh, cầu xin huynh, đừng bỏ muội lại!”.

      Thần Hoàng đầy nàng ta ra, lời lẽ tuyệt tình. “Lạc Dao, ngươi chỉ là muội muội của ta, kỳ , có gì thay đổi cả”.

      “Muội nghe………..”. Dạ Lạc Dao kêu khóc, quay ngược lại hai bước, che tai lại. “Muội muốn là muội muội của huynh!”.

      Thần Hoàng nhăn mày, tới, lấy tay nàng ta ra. “Lạc Dao, nếu như ngươi phải là muội muội của ta ta dễ dàng tha thứ cho ngươi như vậy sau khi ngươi làm nhiều chuyện tổn thương đến nàng như vậy! Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi là muội muội của ta!”.

      “Nguyệt, huynh quên rồi sao? Trước kia chúng ta rất vui vẻ, nương tựa lẫn nhau, chỉ có hai chúng ta. Những điều này huynh đều nhớ sao?”.

      “Muội muội! Muội muội! Muội muội! Ta muốn làm huynh muội!”. Dạ Lạc Dao mất khốc chế dựt dựt mái tóc. “Ta dành tất cả cho huynh mà huynh chỉ coi ta như muội muội! Ha ha ha!”.

      Thần Hoàng meo mắt, nắm chặt lấy cổ tay nàng ta. “Đủ rồi”.

      “Chưa đủ. Ta phải ”. Dạ Lạc Dao tránh ra khỏi tay , thất thanh khóc rống. “Sau khi mẫu hậu qua đời, là ai ngày đêm ở bên cạnh huynh? Đối với ta mà huynh là người mà cả đời ta nhận… Vậy mà huynh chỉ coi ta như muội muội…. Ha ha, chỉ vì nữ nhân mang theo đứa con hoang, ngay cả nguyện vọng của mẫu hậu huynh cũng để ý………”.

      Hai chữ “con hoang” làm Thần Hoàng tức giận đỏ cả mắt. Nhưng đúng vào lúc này, cánh cửa khép chặt bỗng nhiên mở ra. Bóng dáng mập mạp của Phong Linh lao ra, nhìn chằm chằm Dạ Lạc Dao, giơ tay lên tát nàng ta cái.

      “Ta mặc kệ các ngươi xảy ra chuyện gì nhưng ngươi thử mắng con trai ta câu nữa xem!”.

      Dạ Lạc Dao ôm mặt, nhào qua, giọng tràn đầy hận ý. “Tiện nữ nhân, đều là do ngươi! Ngươi đoạt Nguyệt , ta muốn giết ngươi! Tại sao ngươi chết !”.

      Thần Hoàng nắm
      lấy tay nàng ta, tức giận bộc phát, "Ngươi hận đúng ? Được!". xong rút bảo kiếm từ bên hông ném cho nàng ta. "Tình cảm ngươi dành cho ta, ta thiếu ngươi, ta trả cho ngươi! Ta cho ngươi đâm kiếm, sau kiếm này, hai chúng ta ai thiếu nợ ai, ngươi còn dám động đến nàng ta bỏ qua cho ngươi!"
      Phong Linh ngẩn ra "Dạ Tàn Nguyệt, ngươi điên rồi."
      Dạ Lạc Dao cầm kiếm, tuyệt vọng nhìn , "Huynh tình nguyện để ta đâm kiếm nhưng vẫn muốn che chở nàng ta, nàng ta?"
      "Đến đây!" Thần Hoàng cởi áo ra, lộ ra lồng ngực, đôi mắt đỏ lên diêm dúa.
      "Đừng!" Phong Linh nghĩ ngợi ngăn lại, "Ngươi nghĩ rằng nàng ta làm sao? Đừng tự nghĩ mình giỏi, nữ nhân độc ác có gì là dám làm!"
      Dạ Lạc Dao nâng kiếm lên, run rẩy, nước mắt lăn xuống: "Nguyệt, đừng ép ta... Đừng ép ta..."
      Thần Hoàng đẩy Phong Linh ra, nhìn thẳng vào nàng ta "Nhớ, ta chỉ cho ngươi cơ hội này thôi."
      " được, ta cho!" Phong Linh tiến lên kéo tay . "Đáng chết! Ngươi căn bản hề hiểu nữ nhân! Cho dù ngươi muốn chết nhưng ta cho phép ngươi chết!"
      Thần Hoàng nhìn nàng đột nhiên cười khẽ, môi mỏng khẽ nâng lên, "Nàng còn thừa nhận là nàng quan tâm ta?"
      Dạ Lạc Dao nhìn hai người trình diễn màn ân ái ngay trước mặt lý trí nàng ta hoàn toàn sụp đổ, gương mặt thanh nhã cười gằn, kiếm trong tay nâng lên. "Được, tất cả nên chấm dứt--"
      Ánh mắt oán độc lóe lên, kiếm mạnh mẽ chém xuống.
      "!" Phong Linh xoay người ôm lấy Thần Hoàng, dùng thân mình che cho .
      Thần Hoàng khẽ cười, thuận thế ôm nàng xoay người lại......
      "Xoẹt!"
      Tiếng kiếm đâm vào xương thịt lại ràng như thế.
      Phong Linh trợn to hai mắt, trong đầu trống rỗng.
      Dạ Lạc Dao đột nhiên tỉnh táo lại, ném kiếm trong tay , luống cuống , "Nguyệt! , , ta nghĩ.... Cứu mạng! Thần y! Pháp Hạ! Mau tới cứu người, mau đến đây--"
      Tiếng kêu sợ hãi của nàng ta làm Phong Linh hồi phục ý thức, nhìn Thần Hoàng. vẫn cười, cắn răng, rút kiếm lưng, máu bắn ra.
      "Ngu ngốc!" Phong Linh tức giận gầm lên tiếng, sau đó vội vàng vịn cơ thể của , Thần Hoàng nghiêng người sang, nhìn qua Dạ Lạc Dao. "Bắt đầu từ bây giờ ngươi muốn gì đều liên quan đến ta! Đừng dùng bất cứ chuyện gì để lấy cớ nữa! Chỉ cần ngươi động đến nàng ta giết ngươi!"
      xong, khạc búng máu, té vào người Phong Linh. "Ai da, được rồi, đau quá...."
      Phong Linh tức giận đến nỗi hai mắt đều đỏ lên. "Đáng đời! Ai bảo ngươi phô trương!" Tức tức nhưng trong lòng nàng cũng như bị đâm kiếm, đau dữ dội.
      Nghe thấy tiếng kêu từ bên này, Pháp Hạ vội vàng chạy tới. Vừa nhìn thấy tình huống, cũng hỏi nhiều mà vội vàng cùng Phong Linh đỡ vào phòng.
      Hai chân Dạ Lạc Dao mềm nhũn ngã xuống đất, đôi mắt trợn to, mặc cho nước mắt tràn mi....
      có, hết rồi, Nguyệt cần nàng nữa rồi...
      Phong Linh đứng bên ngoài lo lắng lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Pháp Hạ vào trong đó canh giờ rồi, biết bên trong thế nào. Bực mình hơn chính là chê nàng vướng tay vướng chân nên nhốt nàng ở bên ngoài!
      Trái tim nàng như bị mèo cào, Phong Linh nhịn được nữa, đưa tay định đẩy cửa vào. Đúng lúc này, Pháp Hạ mở cửa nặng nề.
      "Sao rồi?" Phong Linh vội hỏi.
      ngẩng đầu lên, nhìn nàng, ánh mắt dần rũ xuống, sau đó lắc đầu cái, "Thương tổn đúng chỗ yếu.... có cách nào."
      Phong Linh chỉ cảm thấy đầu nàng nổ "Bùm" tiếng, cả người khẽ lay động. Pháp Hạ vội vàng đỡ nàng, "Tam Nương, ngươi sao vậy?"
      Phong Linh khoát khoát tay, sắc mặt tái nhợt. Nàng cố gắng mỉm cười, "Pháp Hạ ngươi lừa ta đúng , làm sao ngươi lại có biện pháp được? Đúng rồi, tìm sư phụ ngươi! Nhất định Cố thần y có biện pháp!" xong, nàng định tìm ông ấy, nhưng Pháp Hạ kéo nàng lại, áy náy : "Tam Nương, vô dụng thôi, cho dù tìm ông ấy đến ông ấy cũng thể làm gì. Ông ấy là thần y chứ phải là thần tiên."
      "Ta tin!" Phong Linh máy móc lắc đầu. "Chỉ kiếm thôi, làm sao có thể có chuyện gì được! phải là người bình thường, là Thần Hoàng! có việc gì, nhất định như thế!"
      "Aiz, nhưng mà kiếm may đâm vào tim, làm suy giảm tâm mạch, tóm lại, bây giờ ngươi hãy nhân lúc còn tỉnh táo, mau vào nhìn chút. Có lời gì muốn , chậm chút sợ rằng hối tiếc kịp."
      Phong Linh ngây người, quên cả việc lau nước mắt.
      Từ từ đẩy cửa phòng ra, trong phòng nhàn nhạt mùi máu tươi.
      Nàng tới bên giường, nhìn gương mặt tái nhợt màu của Thần Hoàng, nhưng vẫn động lòng người như vậy.
      Dường như cảm nhận được nàng dang nhìn , mở mắt ra cười với nàng, đưa tay kéo nàng ngồi xuống cạnh mình. "Vừa rồi ta hù chết nàng rồi."
      Phong Linh lắc đầu, cố gắng để mình khóc lên.
      Nhìn thấy nàng liều mạng cắn môi, vô lực, rũ mắt xuống. "Ta sắp chết đúng ?"
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      lừa chị, để chị lòng kìa

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 206: Hồi quang phản chiếu (*)

      (*) Hồi quang phản chiếu: số người bệnh trạng thái nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể tự nhiên khỏe mạnh, hoặc cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má đỏ là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”. Cũng như ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng, tượng người bệnh tự nhiên đột tỉnh cũng như thế. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này khoảng hai tiếng đồng hồ sau chết.

      “Ai bảo thế?”. Phong Linh hít hít lỗ mũi. “Ngươi còn khỏe rất lâu”.

      “Ha ha”. cười khẽ. “Đừng dối ta, tình trạng của ta như thế nào, ta là người hiểu nhất”.

      “Đều phải!”. Phong Linh bị chọc giận, nàng trừng mắt nhìn , đôi mắt càng ngày càng hồng, sau đó nước mắt rơi xuống, nàng nghèn nghẹt . “Dạ Lạc Dao có quan trọng đối với ngươi như vậy ? Làm sao mà ngươi lại để cho nàng ta đâm kiếm? Ta thấy ngươi chán sống lắm rồi”.

      Thần Hoàng cầm tay của nàng. “Người bị thương là ta, sao nàng lại khóc?”.

      “Ta tức giận được sao?”. Nàng tức giận rống tiếng.

      “Haizz, nàng đó, lúc ta có bên cạnh nàng phải tự chăm sóc đến bản thân nhiều hơn chút. Nàng rất ngốc nhưng lại có con trai rất thông minh, nghe lời nó tốt hơn”.

      Nghe lời giống như di ngôn, Phong Linh đè hai vai lại, nhìn , nước mắt rơi xuống. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi nhất định chết, đúng ?”.

      cười khổ. “Nàng nghĩ gì thế, ta còn chưa cưới được nàng, còn chưa nghe nàng gọi tiếng tướng công, ta đâu thể bỏ được”.

      Nàng bật thốt lên. “Vậy ngươi phải sống lâu hơn nữa”.

      Thần Hoàng yên lặng nhìn nàng, đôi mắt mù sương, khóe miệng nở nụ cười nhàng lại câu hồn.

      “Ta cố gắng”.

      “Đáng chết, phải là cố gắng mà là nhất định!”. Nàng nắm chặt quả đấm, nước mắt rơi xuống dừng mặt . “Đừng để đến lúc ta quyết định thử đối mặt với mình lại phải buông tay………”.

      Ánh mắt đột nhiên sáng lên, sau đó lại ảm đạm, giọng có vẻ đuối hơn. “Cảm ơn nàng an ủi ta như vậy trước khi ta chết, ha ha, Tam Nương, nàng ra rất hiền lành!”.

      “Con mẹ nó, phải là ta an ủi! Ta………”. Đôi môi nàng run rẩy, câu kế tiếp bị chặn ngang ở
      Cổ họng. Thần Hoàng nhìn nàng chớp mắt. “Nàng, như thế nào?”

      “Ta… ta thể để cho ngươi chết…” Nàng cúi đầu, hai vai run lên. “Bởi vì, ta…”

      Hai mắt Thần Hoàng trợn to, nhìn chằm chằm môi nàng, hận thể biết thuật đọc tâm, thay nàng từng câu từng chữ mà nàng muốn ra!

      “Ta…”

      Đúng lúc này, cửa bị người đẩy ra. “Tiểu tử, thuốc bị thương do kiếm đây.”

      Cố thần y tức giận tới. “Các ngươi coi chỗ này của ta là chỗ nào, có việc gì cứ thích múa đao múa kiếm, còn bắt ta khắc phục hậu quả cho các ngươi nữa? Sauk hi chữa lành vết thương trở về hoàng cung của ngươi !”

      Phong Linh ngây ngẩn cả người, vôi vàng đứng dậy. “Cố lão, sao?”

      Thần Hoàng thầm rên tiếng.

      Lúc này đột nhiên Pháp Hạ tới, kéo Cố thần y.“Sư phụ, người mau xem chút thuốc của thầy, hình như xảy ra cố gì.”

      “Hả?” Cố thần y vừa nghe thấy thuốc của ông có vấ đề vội vàng ra ngoài, đợi đến lúc Pháp Hạ lau mồ hôi trán ông lại quay lại, đứng ở cửa . “Tiểu tử, thuốc đó rất tôt, đảm bảo ba ngày là có thể xuống giường!”

      Pháp Hạ vuốt mi tâm, quay đầu thoáng qua Thần Hoàng giống như muốn ói. “Ta rất cố gắng.”

      Sauk hi hai người biến mất. Phong Linh đứng ở đó nhúc nhích.

      Thần Hoàng giống như chịu đau đớn, hoạt động hai cánh tay, nghi ngờ lẩm bẩm. “Ơ, hình như thấy đau, chẳng lẽ ta hồi quang phản chiếu?”

      Phong Linh từ từ quay đầu. “Dạ, Tàn, Nguyệt!”

      Sau đó nàng nhào lên người , hai tay nắm chặt cổ . “ đau đúng ? Hồi quang phản chiếu đúng ? Ta cho ngươi giả bộ nè, cho ngươi gạt ta nè! Bại hoại! Bại hoại!”

      Thần Hoàng khó thở, gương mặt tuấn lãng đỏ bừng lên. “Này, Tam Nương! Buông tay!”

      Phong Linh tức giận buông tay, nếu phải vì bị thương nàng nhất định bóp chết !

      “Mưu sát chồng cũng cần làm như thế đâu!” Thần Hoàng còn hơi sức, cứ nằm lỳ giường, chỉ chỉ vết thương sau lưng. “Chỗ này của ta vẫn còn rất đau!”

      “Ngươi gạt ta cảm thấy rất vui sao?” Phong Linh uất ức nhìn chằm chằm vào , nước mắt lại tràn mi. Đáng chết, dạo này thời gian nàng chảy nước mắt tăng lên so với trước rất nhiều, tất cả đều do cái tên côn đồ này!

      Thần Hoàng đưa tay lên gạt lệ mặt nàng. “Này, nếu như ta chết nàng đau lòng sao?”

      ! Ta vui mừng còn kịp!”

      “Ha ha ha… ta lại thích tính cách trong ngoài đống nhất này của nàng!” Thần Hoàng nhéo nhéo gương mặt của nàng, sau đó lên tinh thần . “Đừng lo lắng, ta chết, làm sao ta có thể để nàng thủ tiết được!”

      Phong Linh đẩy ra, đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn vết thương lưng rỉ máu, nàng vội la lên. “Vết thương của ngươi lại chảy máu, để ta tìm Pháp Hạ!”

      Phong LInh vừa muốn Thần Hoàng lại cường thế kéo nàng. “Nàng tìm cũng vô dụng, chỉ cần nàng yên lặng ở bên cạnh ta cái gì ta cũng cảm thấy đau.”

      “Nhưng…”

      nhưng nhị gì cả, chỉ có dứt khoát!” Thần Hoàng nằm lỳ giường, tránh miệng vết thương, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. “Nàng nằm xuống đây.”

      .”

      Thần Hoàng gật đầu cái, làm bộ muốn ngồi dậy, đột nhiên mi nhíu đường. “Aizz… Đau quá, vết thương hình như lại vỡ…”

      Phong Linh cắn môi, nhìn chằm chằm vào gì, sau đó nàng nằm xuống, mặt hai ngườ hướng vào nhau, cảm thụ cả hô hấp và nhịp tim của nhau.

      Thần Hoàng hình như rất mệt, khép nửa mắt. “Hình như vừa rồi nàng định gì đó.”

      Phong Linh ngẩn ra, vội vàng . “ có.”

      “Hả? dỗi là thói quen tốt.” Giọng của càng lúc càng , khóe miệng nở nụ cười, nhưng thu lại. Nụ cười nó cứ vây bên bờ môi, nhìn ký thấy đẹp hoàn mỹ.

      “Ta đâucó dối.” Phong Linh giọng kháng nghị, thấy nhắm hai mắt lại ánh mắt bị hấp dẫn.

      lúc lâu sau, bên tai vang lên tiếng thở đều, lúc này nàng mới an tâm thở phào nhõm.

      Cũng may có việc gì.

      Thần Hoàng ngủ giấc say, mãi cho đến nửa đêm mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra nhìn thấy nữ nhân nằm ở mép giường, cái miệng nhắn hơi mở, gương mặt mềm mại lúc ngủ hồng hồng. cười khẽ, định đứng dậy.

      Phong Linh ngủ sâu, thấy vừa động tỉnh lại. “A, ngươi tỉnh rồi?”

      “Ừ, nàng vẫn luôn ở đây sao?”

      Phong Linh dịu mắt gật đầu cái. “Ngươi có đoi sbungj ? Có muốn ăn chút đồ gì ? Ta có nấu cháo, giữ ấm ở phòng bếp.”

      “Pháp Hạ đâu?” Giọng Thần Hoàng có chút căng thẳng.

      “À, mệt nhiều nên ta bảo ngủ rồi, có chuyện gì với ta.”

      “…… Nàng gọi đến đây .”

      “Ai, sao ngươi lại vậy? Ta làm được à?”

      Thần Hoàng nhíu mày. “Nàng chắc chứ?”

      “Đừng dài dòng, mau.”

      “Ha ha…” cười, rất nhàng vén chăn, chỉ chỉ vào bộ vị trọng yếu ở dưới, nơi đó chống lên cái lều . “Vấn đề ở chỗ này nàng có thể giải quyết cho ta sao?”
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 207: Nghỉ

      Con ngươi Phong Linh suýt chút nữa bắn ra ngoài, nàng vội vàng xoay người. “Ngươi —— lưu manh!”.

      Thần Hoàng bất đắc dĩ nhún vai, lại đắp chăn vào. “ biết Cố lão đưa thuốc gì cho ta, sau khi uống vào có phản ứng này, ta có cách nào khác đâu?”.

      “Ta…..ta tìm Pháp Hạ!”. Phong Linh mau giống như chạy trốn, sau lưng vang lên tiếng cười của Thần Hoàng.

      Pháp Hạ còn buồn ngủ bị Phong Linh kéo vào, Phong Linh rất thức thời đứng ở bên ngoài. Pháp Hạ vừa nhìn thấy tình hình này nhìn cười. “Công tử, ngài nên sớm biết hậu quả khi đắc tội với sư phụ. Chuyện lần trước ngài làm ông ấy vẫn canh cánh trong lòng đấy”.

      Chân mày Thần Hoàng co quắp. “Ông ta làm cái gì?”.

      “Ha ha, cũng có gì, chỉ là cho thêm chút “thúc tình đan” vào trong thuốc…..”. Pháp Hạ ho mấy tiếng, liếc nhìn Thần Hoàng muốn phun lửa, . “Nội lực của ngài đủ mạnh để áp chế nhưng bây giờ ngài bị thương, thích hợp vận công, cho nên………”. cũng tiếp, mà giả vờ nhìn ra bên ngoài. “Tam Nương vẫn ở bên ngoài đấy”.

      Thần Hoàng nhắm mắt lại. “Được rồi, ngươi có thể ”.

      “Ha ha, vậy ta quấy rầy”. Nét mặt Pháp Hạ giống như xem kịch vui, làm cho người ta thể hoài nghi ra biết từ sớm.

      Phong Linh thấy Pháp Hạ ra ngoài nghiêm chỉnh hỏi. “ sao chứ?”.

      Pháp Hạ cười, gật đầu cái.

      Nàng vào phòng, thấy Thần Hoàng ngồi ở đó, vuốt vuốt mi tâm, gương mặt có vài phần rối rắm, thỉnh thoảng lại có vẻ vui.

      “Ngươi làm sao vậy? Vi khuẩn ăn não rồi à?”.

      “Tam Nương…….”. Thần Hoàng đột nhiên làm bộ đáng thương kêu tiếng, hai con mắt như mắt nai con làm Phong Linh rùng mình. “Cái gì?”.

      “Có chuyện ta muốn nhờ nàng giúp tay………”.

      Ban đêm hết sức yên tĩnh.

      chết !”.

      Trong gian phòng trúc nào đó, có tiếng rống của
      Có tiếng rống của Sư tử cái.

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Phong Linh đẩy cửa vào bếp, tự tay làm bữa ăn cho người bệnh, sau đó mang đến phòng của Thần Hoàng. Nàng vào thấy nằm giường, sắc mặt ửng hồng khác thường, lều vẫn sừng sững bất khuất.

      Nàng kinh ngạc, vội vàng để đồ xuống, lay . “Dạ Tàn Nguyêt? Dạ Tàn Nguyệt?”

      Thần Hoàng mở mắt, cười tiếng yếu ớt. “Trời sáng rồi…”

      Phong Linh đỏ mặt. “Cái đó của ngươi… đứng nghiêm cả đêm sao? Nó có nghỉ ?”

      “Haizz, ta kiên trì chút là được rồi, lát nữa dược hiệu qua thôi.”

      Phong Linh cắn răng, ngồi thẳng lên. “Ngươi chờ ta lúc.”

      Thần Hoàng cho rằng nàng nghĩ thông suốt rồi, hai mắt lóe sáng, liên tục gật đầu ngừng. “Được, được, được, ta chờ nàng!”

      Nàng vào trong sân, múc thùng nước giếng lạnh, mang vào trong nhà, để xuống. Sau khi thấm ướt khăn lông, nàng đưa tới cho . “Kêu gì, cho ngươi… Ấn nó vào.”

      xong, mặt của nàng càng đỏ hơn.

      Thần Hoàng ngó ngó khăn lông, sau đó nhìn nàng, khóe miệng co giật.

      gì, nhận lấy.

      đường đường là thái tử, bá chủ Tây Vực. Vậy mà lại dùng cái khăn lông để dập lửa?!

      Đến lúc trời sáng , Pháp Hạ tới mang theo mootjtin tức. “ thấy Lạc Dao nương đâu cả.”

      Phong Linh lo lắng vội vã hỏi. “Nàng từ lúc nào? Biết nàng đâu ?”

      “Nhìn có vẻ như từ sáng sớm.”

      Phong Linh nghiêng đầu nhìn Thần Hoàng . “Này, ngươi phái người tìm à? Mặc dù nha đầu kia làm người ta ưa thích nhưng nếu cứ để nàng ta như vậy, sợ là có thể gặp nguy hiểm.”

      Thần Hoàng thèm nhấc mắt giọng điệu lạnh nhạt. “Lời ta ra thay đổi, sau nhát kiếm đó, ta và Lạc Dao ‘còn’ bất kỳ quan hệ gì nữa.”

      “Nhưng mà ngươi có thể trơ mắt mặc kệ nàng ta sao?”

      Thần Hoàng lười biếng nhìn nàng. “Nếu như ta quan tâm lần đầu, có lần thứ hai thứ ba, cứ như vậy nghỉ. Cái nàng ta cần phải là người thân. Nếu ta làm như vậy làm cho nàng ta có thêm hy vọng. Trong nhát kiếm đó ta bắt nàng ta phải quyết định rời khỏi.”

      Phong Linh bười cười, đạo lý này nàng hiểu . Dạ Lạc Dao giống như đứa bé tùy hứng, nàng ta dùng mọi thủ đoạn cực đoan để hấp dẫn chú ý của người lớn. Sauk hi có hiệu quả lần thứ nhất nàng ta càng làm tệ hại hơn, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là nàng ta.

      Pháp Hạ tiếp. “Bên kinh thành cũng truyền tới tin tức.”

      Thần Hoàng nhíu mày. “Tin tức của mặt quỷ tăng các ngươi luôn chuẩn, lần này có chuyện gì mới vậy?”

      “Nghe , Thế chủ của ngoại phiên (*) đáp ứng Cảnh Vương, bí mật đến kinh thành.”

      (*) ngoại phiên: Nước khác.

      Thần Hoàng nheo mắt. “?”

      Phong Linh tò mò lại gần hỏi. “Ta nghe , ngoại phên phải ở rất xa sao? Dạ Lạc Cảnh mời tới đây làm gì?”

      “Đó cũng là quốc gia rất xa, mặc dù đó là mảnh đất cằn cỗi nhưng cũng là quốc gia thiện chiến dũng mãnh. ngờ Cảnh Vương thúc quí lại có suy nghĩ động đến bên đó?” Thần Hoàng lại hỏi. “Biết ta dẫn theo bao nhiêu binh mã ?”

      “Mười tên tùy tùng.”

      Thần Hoàng gật đầu cái, con mắt tootis lại, tâm tình của .

      “………”

      Cảnh Vương phủ.

      Dạ mặc Cảnh ngồi xe lăn, uống ngụm trà, nhàn nhạt . “Thế chủ muốn có Tây Vực?”

      Ngồi đối diện là nam tử có vẻ gầy yếu cực kỳ xinh đẹp, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, kém mấy phần so với Thần Hoàng. cười tiếng, giọng thanh thúy. “Tây Vực so với Minh Tịch hoàng triều chỉ là phần rất , phải là ngài bỏ được chứ?”

      Dạ Mặc Cảnh để ly xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vào . “Nhỡ đâu sau khi Thế chủ định cư tại Tây Vực rồi lại muốn đoạn lấy cả Minh Tịch. Vậy phải bôn vương dẫn sói vào nhà sao?”

      “Có muốn hợp tác hay đó là chuyện của ngài. Nhưng mà theo ta được biết hình như Thái tử và Hàm Vương liên thủ rồi. Dưới tình huống này, đừng là Minh Tịch mà sợ rằng ngay cả an nguy của bản thân cũng là vấn đề. Cảnh Vương, ngài có lựa chọn khác.”

      Lời của trúng tim đen.

      Nếu phải dựa vào mặt quỷ tăng và vài lão thần tử ủng hộ tuyệt đối sống được đến bây giờ. Nếu như nghĩ biện pháp, đợi đến khi Thái tử từ Tây Vực trở về khó làm!

      Tây Vực…..

      Đúng là nơi nhiều chuyện.

      Dạ Mặc Cảnh suy nghĩ chút, nếu đưa Tây Vực cho Nghi Nhân cũng là cách. Đó là ổ của Thần Hoàng, nếu như thua về đó nghỉ ngơi lấy lại sức. khi Nghi Nhân đặt chân vào mảnh đất đó hai hổ đánh nhau! Mặc kệ ai thắng, ai bại vẫn là ngư ông đắc lợi!

      Nghĩ như vậy, lập tức . “Được, nếu như ta lấy được Minh Tịch Tây Vực là của Nghi Nhân ngươi!”

      Nghi Nhân nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt sáng ngợi lộ vài phần cơ trí. “ lời định.”

      Lúc này, Trương Tam vào vài câu với Dạ Mặc Cảnh, nhíu mày. “Cái gì?”
      Last edited by a moderator: 5/11/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :