1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 199: Nàng ta chính là Phong Tam Nương!

      Dạ Lạc Dao đột nhiên dẫm lên ống quần nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, chủy thủ trong tay giơ lên. “Ngươi biến mất !”.

      Ánh mắt xẹt qua, Phong Linh thấy chủy thủ sắp đâm xuống, nàng cắn răng cái, đá cước vào bụng Dạ Lạc Dao. Dạ Lạc Dao bị đau, chủy thủ trong tay rơi xuống, Phong Linh thừa lúc nàng ta khom lưng nhặt chủy thủ lên, xoay người đặt nó lên cổ nàng ta, tròng mắt như muốn phun lửa.

      Dạ Lạc Dao biến sắc, nhìn chằm chằm vào nàng. Cho dù mạng trong tay đối phương, nàng ta cũng nháy mắt.

      “Ngươi điên rồi sao? Vì nam nhân mà giết người ở khắp nơi! Đầu óc ngươi bị hỏng rồi hay là trong lòng ngươi bị thiếu cái gì!”. Phong Linh cũng chịu được nữa, nàng níu áo nâng nàng ta lên. “Dạ Lạc Dao, thế giới này, người đau khổ giãy giụa chỉ có mình ngươi, sắp chết sao? Đó chính là lý do mà ngươi hề kiêng kỵ mà tổn thương người khác sao?”.

      “Ha ha, ta mặc kệ sống chết của người khác, ta chỉ muốn có Nguyệt. Chỉ cần là nữ nhân xuất bên cạnh , ta bỏ qua cho bất kỳ ai!”.

      “Kẻ điên! Đúng là đồ điên!”. Phong Linh meo mắt. “Nữ nhân như ngươi, sống đời còn có ý nghĩa hơn ta!”.

      “Vì Nguyệt, chuyện điên cuồng như thế nào ta cũng làm được”. xong, nàng ta há mồm cắn tay Phong Linh.

      “A ——”. Phong Linh đau, buông tay ra. Nàng dùng sức đẩy nàng ta ra, vừa nhìn mu bàn tay đầm đìa máu tươi. “Đáng chết!”.

      Dạ Lạc Dao đoạt lấy chủy thủy, nhắm vào nàng đâm xuống. “ ai có thể cướp cả!”.

      Chủy thủy lại đâm xuống, Phong Linh tránh kịp, cánh tay xẹt qua vết thương, đau đến nỗi nước mắt nàng cũng rơi xuống. Dạ Lạc Dao giơ tay chém xuống, định đâm xuống lần nữa chủy thủ trong tay bị người đến đá văng ra.

      Thần Hoàng hoàn toàn bị chọc giận, giống như cơn gió, nắm được cổ tay Dạ Lạc Dao, đôi mắt như muốn cắn nuốt nàng ta. “Ta cảnh cáo ngươi, được động đến nàng!”.

      “Muội ! Muội muốn giết mụ béo này, muội muốn giết nàng ta!”. Dạ Lạc Dao giùng giằng gào thét, “Huynh được chú ý đến ngườikhác! Huynh chỉ được nghĩ đến ta!”

      Pháp Hạ cũng vội vàng xông vào, “Tại sao lại trở về thế?”

      Thần Hoàng quăng Dạ Lạc Dao cho . “Coi chừng nàng ta!”.

      “A, được!”. Pháp Hạ nắm chặt Dạ Lạc Dao hung hang. “Lạc Dao nương, ngươi bình tĩnh chút, ngươi được quá kích động!”.

      “Nguyệt! Ngươi thể bỏ ta, Nguyệt!”.

      Thần Hoàng cũng thèm nhìn nàng cái, vội đến chỗ Phong Linh, thấy tay nàng bị thương nhiều, khom lưng ôm lấy nàng. Cho dù là nàng nặng gần 200 cân chân mày cũng hề nhíu lại, bước ra ngoài.

      Dạ Lạc Dao nhìn ôm nữ nhân mập cứ như thế mà lướt qua, nàng ta chấn động ngơ ngác đứng tại chỗ.

      “Lạc Dao nương?”. Pháp Hạ thận trọng gọi nàng.

      Đột nhiên Dạ Lạc Dao mềm nhũn, ngất . Pháp Hạ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ôm lấy nàng. “Lạc Dao nương! Lạc Dao nương!”.

      Phong Linh đau đến nỗi nhe răng nhếch miệng, máu ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ cái áo của Thần Hoàng. Bước chân vẫn dừng lại, thẳng vào nhà trúc sâu nhất, trong sân trống trải chỉ có cái nhà trúc duy nhất. thẳng tới, đá cửa. “Cố lão! Cố lão!”.

      Trong phòng, lão nhân chui đầu vào đống dược thảo ngẩng đầu lên. “Có chuyện gì?”.

      Thần Hoàng vội vàng để Phong Linh xuống. “Nàng bị thương!”.

      Cố thần y bĩu môi cái, miễn cưỡng tới, quét mắt nhìn vết thương của Phong Linh, tức giận kêu lên. “Cái vết thương này mà ngươi cũng đến quấy rầy ta? Tiểu tử ngươi coi thần y ta đây là cái gì? Là đại phu rãnh rỗi lắm à?”. Ông tức giận lấy hai bình thuốc trong tủ ném lại. “Thuốc đây, tự mình xử lý !”. xong ông tức giận ra cửa, bộ dạng như bị vũ nhục.

      Tính khí Cố thần y cực kỳ nổi danh nhưng mà tài chế thuốc của ông cũng nổi danh như tính khí ông vậy. Thần Hoàng lấy được thuốc rồi cũng làm phiền ông nữa, vội vàng ngồi chồm hỗm xuống, kéo ống tay áo Phong Linh.

      “Đau…Đau quá…….”. Phong Linh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, Thần Hoàng nhíu chặt mày, cầm thuốc nhàng bôi lên vết thương, sau đó lấy vải sạch nhàng băng bó cho nàng. Thuốc này cũng tốt, lúc sau Phong Linh cảm thấy đau nữa, cảm giác ở vết thương cũng biến mất, mà nàng cũng cảm thấy sạch mát mẻ.

      Cho đến lúc này, nàng mới nhìn nam nhân tỉ mỉ băng bó cho nàng.

      nhìn rất đẹp mắt, cho dù ở thế kỉ 21 đại minh tinh mọc lên như nấm, Phong Linh cũng chưa gặp qua nam nhân nào đẹp mắt như .

      “Nàng ta rất thích ngươi”.

      Thần Hoàng nâng mắt lên, tà khí trong mắt bị đau lòng bức lui. nhìn nàng, lên tiếng, sau đó lại cúi đầu cầm lấy tay của nàng, thấy vết cắn mu bàn tay be bét máu và thịt. “Đau ?”.

      nhảm!”. Phong Linh uất ức . “Ngươi thử để cho nàng ta cắn xem rồi ngươi biết!”.

      khẽ cắn răng, cầm lấy tay nàng bôi thuốc, băng bó, sau đó đột nhiên đứng lên. “Ngươi ở lại chỗ này! Ta trở lại ngay lập tức!”.

      “Này…….”.

      Thần Hoàng quay đầu lại mà thẳng ra bên ngoài.

      tới phòng của Dạ Lạc Dao, Pháp Hạ tiến đến, giọng . “Vừa rồi Lạc Dao nương té xỉu.” Sau đó thức thời lui ra ngoài.

      Thần Hoàng chậm rãi vào, Dạ Lạc Dao nằm giường, vừa nhìn thấy nở nụ cười tươi như hoa, giống như vừa rồi có gì xảy ra. “Nguyệt, huynh đến rồi”.

      Thần Hoàng lên tiếng, giơ tay lên, trong tay cầm cây chủy thủ…….

      “Nguyệt…..Huynh……..”. Dạ Lạc Dao ngồi dậy, kinh ngạc nhìn , sau đó chỉ trong chớp mắt, nàng nghẹn ngào gào lên, xông tới bưng lấy cánh tay của . “Nguyệt! Huynh làm cái gì vậy?”.

      Thần Hoàng vứt chủy thủ trong tay xuống, nhìn cánh tay chảy máu ròng ròng, đẩy cánh tay nàng ta ra. “Chỉ cần nàng bị thương ta cũng bị như vậy! Dù là nàng chết!”.

      xong quay người rời .

      Dạ Lạc Dao ngồi chồm hỗm đất, nhìn mặt đất đầy máu, thất thanh khóc rống. “ ràng huynh biết là muội thể có huynh, tại sao huynh còn trừng phạt muội như vậy? Tại sao huynh nhận lòng muội? cõi đời này có ai thích huynh như muội! Nguyệt! Đừng tàn nhẫn với muội như vậy”.

      Thủy Băng Nguyệt, nàng ta giống như là Phong Tam Nương béo……

      Đột nhiên, nàng như nghĩ ra cái gì, cả người như bị điện giật, ngồi im dưới đất.

      Nàng ta….. phải là nàng ta giống Phong Tam Nương mà nàng ta chính là Phong Tam Nương! như vậy, tất cả biểu của Nguyệt đều có thể hiểu được, ra sớm biết mọi việc cho nên mới che chở cho nàng ta như vậy!

      Thần Hoàng trở lại nhà lá của Cố thần y Phong Linh ngủ thiếp ghế. Thần Hoàng nhếch môi cười, tới, ngồi chồm hỗm đất, nhìn nàng chớp mắt.

      “Tách…….Tách…….”

      Máu chảy xuống theo đầu ngón tay.

      Cố thần y vừa vào cửa sửng sốt chút. “ núi Yên Hà có cường đạo à? Tại sao ai cũng bị thương vậy?”.

      Thấy Phong Linh nhíu mày, Thần Hoàng vui quay đầu lại, tà mâu đảo qua. “Ông làm ồn nàng rồi!”.
      Last edited: 26/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 200: tùy hứng của ngươi dừng lại ở đây.

      Cố thần y nhìn Phong Linh chút, buồn cười . “Này, nha đầu béo này là ai thế?”. Vừa vừa qua, với lấy cái hòm thuốc, tâm tình vui thích xử lý miệng vết thương của .

      “Nếu như còn gọi nàng là nha đầu béo ta đốt y quán của ông”. Thần Hoàng nhàn nhạt cảnh cáo.

      Cặp mắt Cố thần y sáng lên như vừa phát được vùng đất mới. “Tiểu tử, ta còn chưa thấy ngươi bảo vệ ai như vậy đâu”. Sau đó ông quay đầu lại nhìn Phong Linh ngủ say, vào trọng tâm. “Nha đầu này so với Lạc Dao, đúng là cái trời và dưới đất”.

      Thấy Thần Hoàng trừng mắt, Cố thần y vội vàng trấn an. “Được rồi, được rồi, nàng chính là đóa hoa! Người gặp người thích! Được chưa?”.

      Thần Hoàng thỏa mãn gật đầu. “Ừ, vậy cũng sai biệt lắm”.

      Cố thần y suýt nữa bật cười. “Xem ra sức quyến rũ của nha đầu này đâu, có thể mê hoặc ngươi thành như vậy hề dễ dàng!”.

      Cố thần y xử lý tốt vết thương của Thần Hoàng, quét mắt nhìn Phong Linh vòng, để ý . “Thể chất của nha đầu này có điểm quái dị”.

      Thần Hoàng ngẩn ra, nhíu mày hỏi. “Cái này có liên quan đến việc nàng béo lên mà giải thích được sao?”.

      Cố thần y xoay người, mặt mũi hòa ái dễ gần. “Còn ngươi, biết quy củ của lão đầu ta rồi, nếu như đón nhận thỉnh cầu của ngươi ta xem bệnh cho người thứ hai ở bên cạnh ngươi”. Ông cười xảo trá tiếng. “Ngươi muốn cứu Lạc Dao nha đầu hay là muốn chữa cho nàng chính ngươi chọn”.

      Thần Hoàng nhìn chằm chằm vào ông, hai mắt đỏ lên. “Cố lão, phải là ông còn tức giận chuyện lần trước sao?”.

      Cố thần y vô tội . “Lần trước? Chuyện gì? Ta lớn tuổi rồi, trí nhớ tốt. Ha ha, ngươi yên tâm, nha đầu này bây giờ chỉ có mập thôi, chỉ cần ngươi ghét bỏ nàng chuyện này đâu có sao?”

      Thần Hoàng liếc nhìn bộ dạng cười gian manh của ông, cắn răng gật đầu. “Được.” thêm, ôm Phong Linh .

      Phong Linh mơ mơ màng màng mở mắt, “Sao rồi?”

      có việc gì”, mỉm cười. “Nàng ngủ .”

      “Ừm.”

      biết nàng ngủ bao lâu nhưng Phong Linh cảm thấy hồi phục chút thể lực, nếu phải cánh tay còn quấn băng nàng cũng quên mình mới bị thương. Như vậy có thể thấy được thuốc này phải thần kỳ bình thường.

      “Nàng tỉnh rồi à?” Thần Hoàng bưng khay tới, bỏ bàn. Phong Linh ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức vội vàng xuống giường, ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhưng tay phải lại tiện gắp đồ, tay trái nắm đũa nhưng thể nào gắp được, nàng gấp đến độ toát hết mồ hôi.

      Thần Hoàng mị hoặc cười tiếng, ngồi xuống đối diện, gắp miếng thịt kho đảo qua vòng trước mặt nàng, Phong Linh nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt trợn tròn.

      “Có muốn ta đút cho nàng ăn ?” hỏi.

      Phong Linh vội vàng lắc đầu, “Tự ta có thể làm.” xong nàng lại thử gắp đồ ăn, vất vả nàng mới gắp được miếng thịt, nhưng còn chưa đưa nó vào trong miệng miếng thịt rơi xuống bàn. Nàng ảo não để đũa xuống. “ ăn nữa, ta đói chết là được rồi.”

      Nàng vừa định đứng dậy Thần Hoàng ấn nàng ngồi xuống. “Được rồi, vậy ta chịu thiệt chút, hầu hạ nha hoàn nhà ngươi.”

      “Ngươi…” Mặt Phong Linh tự chủ đỏ lên. “, cần, ngươi cầm giúp ta cái muỗng đến đây là được rồi. Ta có thể… Uhm…” miếng thịt nhét vào trong miệng của nàng, cản trở lời của nàng.

      Thần Hoàng cười hài lòng, nghiêng đầu nhìn bộ dạng phình miệng, Phong Linh bị nhìn đến nỗi hoảng hốt, nàng vội vàng cúi đầu, tùy tiện tìm đề tài chuyện. “Này, Lạc Dao nương… ngươi làm gì nàng rồi?”

      Thần Hoàng rũ mày xuống. “Nàng ta động đến ngươi được nữa.”

      sao?” Phong Linh hoài nghi, sau đó bĩu môi hỏi. “Ngươi trừng phạt nàng ta chưa?”

      Thần Hoàng gật đầu.

      Phong Linh hưng phấn hỏi. “Ngươi đánh nàng ta hả?”

      Thần Hoàng lắc đầu.

      hưng phấn giảm nửa. “Mắng nàng ta rồi hả?”

      vẫn lắc đầu.

      Phong Linh nhìn chằm chằm, hừ lạnh tiếng. “Ta biết ngay mà! Nữ nhân mềm mại như hoa như ngọc như thế, làm sao ngươi có thể bỏ được! Coi như ta xui xẻo, bị chó dại cắn.”

      cười như cười nhìn chằm chằm nàng. “ phải là nàng ghen đó chứ?”

      “Ta? Ghen? Ha ha ha! Chuyện cười.” Giọng Phong Linh lớn hơn rất nhiều. “Ta chỉ là nha hoàn mà cũng có thể ăn dấm sao?”

      “Vậy tốt.” Thần Hoàng đứng đắn gật đầu, vô cùng nghiêm túc cảnh cáo. “Ngươi cũng đừng thích ta, ta có người trong lòng rồi.”

      Phong Linh sững sốt chút, sau đó khinh thường nhìn . “Ngươi có thể tự luyến đến mức độ này đúng là dễ dàng.”

      Nàng yên lặng ăn những đồ gắp đưa đến miệng, câu có người mình thích” như ấn nút lặp lại, ngừng vang lên bên tai nàng.

      Đến lúc chén dĩa bàn thấy đáy Thần Hoàng mới dừng lại, thả đũa xuống. nhìn chằm chằm Phong Linh béo, tay đỡ đầu, ung dung . Nàng rời nhà lâu như vậy, thấy nhớ nhà sao? Có lúc nào muốn trở về ?”

      Phong Linh rũ mắt xuống, biết suy nghĩ cái gì. “Tự ta có tính toán.”

      “Tính toán gì?”

      “Ai da, có tính toán là có ý định rồi.”

      “Nàng sợ cái gì? Sợ bọn họ cười nàng hay sợ bọn họ đồng tình với nàng?” Thần Hoàng lời trúng tim đen, sắc mặt Phong Linh biến đổi, nàng cắn môi. “Đó là chuyện của ta, cần ngươi lo lắng!”

      “Nếu như nàng vẫn còn mập nàng tránh họ cả đời sao?”

      “Đủ rồi.”

      “Ngươi ghét bỏ ngươi nhất, phải người khác mà là chính ngươi!”

      Phong Linh vọt đứng lên, đôi mắt đỏ ngầu. “Ngươi có tư cách gì đánh giá cuộc sống người khác như thế? Đúng, ta tự ti, ta có dũng khí! Ta sợ ánh mắt đồng tình của bọn họ, sợ bọn họ về sau đều cẩn thận chăm sóc ta! Ngươi hài lòng chưa?”

      Gào xong nàng bỏ chạy ra ngoài, chạy đến trong sân, nước mắt rơi đầy mặt. Trong đầu nàng lên những hình ảnh lúc ở kinh thành, tất cả đều là bóng dáng Bảo Bảo, chỉ cần nghĩ đến con là lòng nàng lại đau. nhiều năm qua bọn họ chưa từng tách ra bao giờ. Mấy ngày mà tựa như mấy thế kỷ, nàng nhớ con trai, nàng muốn trở về, nhưng…

      Haizz, nàng đúng là người nhu nhược.

      Ban đêm, núi Yên Hà gió lạnh phơ phất, nàng rùng mình cái.

      hề báo động trước, nàng bị ôm vào lồng ngực ấm áp, cánh tay có lực ôm chặt lấy nàng, kéo nàng chặt về phía .

      Cho dù quay đầu lại nàng cũng biết là ai.

      “Ngươi…”

      cần ghét mình, nàng biết là có rất nhiều người nàng sao?”

      Trái tim Phong Linh run lên, đáy lòng nàng nhàng giãn ra. Nàng cúi đầu. “Ngươi biết ta là ai từ lâu đúng ?”

      “Ha ha, diễn trò như thế về sau cần chơi. Cho dù nàng hóa thành tro, ta cũng nhận ra nàng.” cười khẽ, xoay người nàng lại, nhìn nàng. “Phong Tam Nương, tùy hứng của nàng chấm dứt được rồi.”
      Last edited by a moderator: 28/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 201: Ta muốn thu hồi chủ quyền

      Đối với Phong Linh mà , đêm nay nàng chưa từng chợp mắt.

      Dạ Tàn Nguyệt phải là người hiền lành gì, phải là người bác ái đến nỗi gặp chuyện bất bình đứng ra tương trợ. Từ lúc ra tay cứu nàng, nàng phải biết nhận ra nàng rồi. Nhưng mà, nàng lựa chọn cách trốn tránh.

      Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, Pháp Hạ tới gõ cửa phòng nàng. “Thủy nương”.

      “A, Pháp Hạ, tìm ta có việc gì thế?”. Đôi mắt Phong Linh thâm quầng, nhìn có tinh thần gì.

      Pháp Hạ khẽ đóng cửa, có vẻ thần bí, giống dáng vẻ quang minh lỗi lạc ngày thường của .

      “Ngươi làm gì thế? Ăn trộm à?”.

      Pháp Hạ ngồi xuống, nhìn nàng chăm chú. “Thủy nương, ngươi tin tưởng ta sao?”.

      nghiêm túc như vậy cũng làm cho Phong Linh cảm thấy sững sờ. “ yên lành sao tự dưng lại hỏi cái này? Này, rốt cuộc ngươi có chuyện gì thế?”.

      “Thủy nương, ta từng lặng lẽ kiểm tra cho ngươi”.

      Phong Linh đưa tay ôm ngực theo bản năng, nhìn chằm chằm như phòng sói. “ phải là ngươi có khẩu vị nặng giống tên kia chứ?”.

      Pháp Hạ tiếp. “Ta theo sư phụ hành y đến nay, mặc dù phải chân truyền của ông nhưng cũng được tám chín mươi phần trăm”.

      “Sau đó?”.

      hơi nghi ngờ . “Thể chất của ngươi vô cùng quái dị, đây là lần đầu tiên ta gặp qua”.

      Phong Linh nóng nảy, “Này, ngươi đừng nửa chừng, rốt cuộc là ta xảy ra vấn đề gì? phải là….. ta bị bệnh nan y đó chứ?”.

      Pháp Hạ lắc đầu . “Coi như là ta suy luận , cơ thể ngươi rất bài xích vật gì đó hoặc là cần gấp vật gì đó. Chỉ cần có liên quan đến nó thân thể của ngươi xảy ra biến hóa, giống như bây giờ vậy”.

      Vừa nghe như vậy, Phong Linh chậm rãi gật đầu. “Ta hiểu rồi, ra là dị ứng”.

      “À, cũng có thể hiểu như vậy”.

      Phong Linh bắt lấy tay . “Pháp Hạ, nhất định là ngươi có biện pháp đúng ?”.

      Pháp Hạ hề giấu diếm mà thành . “Ta đến tìm ngươi là để hỏi chút xem ngươi có để ta chữa trị cho ngươi . Mặc dù y thuật của ta được như sư phụ nhưng mà sư phụ đồng ý với Dạ công tử chữa bệnh cho Lạc Dao nương, tuyệt đối xem bệnh cho người thứ hai có liên quan đến , đây là quy củ của sư phụ! Mà ta lại rất muốn thử y thuật của mình, cho nên, ta tới muốn xin ngươi tin tưởng ta, để ta chữa bệnh cho ngươi! Dĩ nhiên, chuyện này cũng tồn tại những nguy hiểm nhất định, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ!”.

      Phong Linh nghe hiểu ra, ra nàng là đối tượng thí nghiệm. Nhưng mà, nàng còn lựa chọn sao? Dù gì Pháp Hạ cũng là đệ tử duy nhất của thần y, ít nhất cũng hơn những tên đại phu treo biển hành nghề ngoài kia chứ?

      Nàng cắn răng cái, vỗ vai . “Được! Ta tin ngươi!”.

      sao?”. Pháp Hạ kích động, gật mạnh đầu. “Thủy nương, ngươi yên tâm, ta nhất định đốc toàn lực để chữa bệnh cho ”.

      “Được rồi, đừng gọi ta Thủy nương nữa, đó là nghệ danh. Gọi ta là Tam Nương được rồi”.

      “A”. Pháp Hạ sửng sốt chút, sau đó cười cười. “Được, Tam Nương”.

      Đúng lúc này, Thần Hoàng tới. hai lời, kéo Phong Linh ra ngoài.

      “Này, ngươi dẫn ta đâu?”.

      ra ngoài dạo!”.

      “Vô duyên vô cớ ra ngoài làm gì? Ta muốn!”. Phong Linh đối với việc ra cửa có chút mâu thuẫn.

      Thần Hoàng quay đầu lại liếc nàng cái. “Nữ nhân ngốc, hôm nay là Trung thu! Chẳng lẽ nàng cứ ở trong phòng gặm bánh sao?”.

      kéo nàng vào trong chiếc xe ngựa đợi ở bên ngoài từ sớm, sau đó quanh co theo con đường xuống núi. Trong xe, Phong Linh có chút xấu hổ nhìn ra phía ngoài giả vở thưởng thức phong cảnh nhưng Thần Hoàng lại kiểu cách như vậy, ôm cánh tay, nhìn chằm chằm nàng. Cuối cùng, Phong Linh sợ hãi, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác. “Ngươi nhìn đủ chưa?”.

      Thần Hoàng nhún nhún vai, nằm nghiêng ghế dài như người xương, ánh mắt khép hờ. “Vết thương của nàng còn đau ?”.

      “Tốt, còn cảm giác đau nữa”.

      “Ừ, vài ngày nữa bôi thêm chút Băng cơ sương, đảm bảo lưu lại sẹo”. Thần Hoàng , nhưng trong tà mâu như tính toán cái gì.

      Dần dần, xe ngựa chạy về phía chợ, đường phố bình thường vẫn tiêu điều, hôm nay lại giăng đèn kết hoa. Dường như ông trời cũng rất ủng hộ, trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm.

      Phong Linh mập, hành động khó khăn, ngay cả xuống xe ngựa cũng rất tốn công.

      “Oa, mau nhìn, mau nhìn nam nhân kia!”.

      “Trời ạ, nam nhân đó là đẹp!”.

      được rồi, ta sắp hôn mê”.

      Thần Hoàng vừa xuất lập tức trở thành tiêu điểm xung quanh, các nương ở Tây Vực, tính tình cũng cởi mở, kệch cỡm, thích chính là thích. Mặc kệ là đại nương hay tiểu tức phụ, thành thân hay thành thân, tất cả đều vây về bên này.

      Gương mặt mị của Thần Hoàng, vẻ mặt của chưa hề thay đổi, ánh mắt chỉ dừng lại người Phong Linh, sau khi nàng xuống, tới, cúi người xuống, phủi đất bụi dính người nàng.

      Động tác thân thiết này làm mọi người ngây dại. Bốn phía mọi người
      Chương 201: bảo bảo vô lương
      hít sâu, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía này.
      "Nữ nhân béo đó là ai?"
      "Đó phải là nương tử của chứ? Chậc chậc chậc, đáng tiếc, nam nhân tuấn tú như vậy làm sao lại coi trọng cái nữ nhân mập đó chứ?"
      Tiếng nghị luận càng lúc càng to hơn. Thần Hoàng và Phong Linh tới đâu, những tiếng nghị luận này theo tới đó.
      Phong Linh khống chế tức giận trong ngực, kiềm chế làm cho mình bộc phát, nàng nén giận, giọng buồn bực: "Dạ Tàn Nguyệt, người cố ý à?" Cố ý mang nàng đến địa phương náo nhiệt, cố ý làm nàng mất thể diện!
      Thần Hoàng thản nhiên , khóe miệng giương , nhanh chậm : "Những thứ này nàng chị nổi? Về sau, nàng cần phải thích ứng nhiều hơn."
      Phong Linh nổi giận, về phía trước, kéo lấy . "Chuyện như vậy, tỷ tỷ thể trải qua, nhớ năm đó ta còn mập kinh khủng hơn bây giờ, làm làm sao có bạc nuôi con trai! Ta biết ngươi ưu tú nhưng mà ngươi cần lấy ta làm nền cho ngươi? Có nhất thiết ta phải giống như con khỉ bị những người này so sánh?"
      Thần Hoàng nhìn chằm chằm dáng vẻ giận dữ của nàng, đột nhiên đưa tay véo má nàng, "Ta rất thích vẻ mặt tức giận của nàng".
      Phong Linh cầm tay . "Ta muốn về."
      đợi nàng xoay người, Thần Hoàng ôm lấy vai nàng. "Ở đây rất nguy hiểm, nàng phải bên cạnh ta."
      "Ta muốn, ta muốn trở về."
      Đột nhiên Thần Hoàng cúi lại gần nàng, khuôn mặt nghiệt hấp dẫn. "Nếu như nàng nghe lời, ta hôn nàng. Nhưng mà.. Nếu như đó là điều nàng muốn đó lại là chuyện khác rồi."
      "Ta muốn cái bà nội ngươi!" Phong Linh tránh ra. "Đại thái tử, ngươi có phải là quá rảnh rỗi rồi hay ? Ngươi mặc kệ hoàng cung chạy đến chỗ này uổng phí thời gian."
      Thần Hoàng nhếch môi cười yếu ớt, lên tiếng mà cầm lấy tay nàng, mang theo nàng chui vào trong đám người. Hình ảnh che chở cho nàng làm mọi người đều kinh hãi.
      "Nàng đói bụng chưa?" Thần Hoàng quay đầu lại hỏi.
      Phong Linh sờ bụng, gật đầu cái. " lâu như vậy đói bụng rồi."
      "Ừ, theo ta". Thần Hoàng đưa nàng đến quán ăn lớn nhất trong chợ. Tiểu nhị ở cửa vừa thấy cung kính cúi đầu, lời nào đưa hai người lên lầu, mở nhã gian, "Công tử mời vào."
      Thần Hoàng bình thản ung dung vào, Phong Linh theo sau, nhìn sao cũng thấy kỳ quái. "Ngươi là khách quen à?"
      cố ra vẻ trầm ngâm, cười tiếng, "coi như vậy ."
      "A~", nàng cũng hỏi nhiều, ngồi vào đối diện , ngó ra ngoài, ngẩn ra, tại sao đột nhiên phía dưới lại đông người như vậy?
      Phía dưới lầu 1 là bốn năm người mặc áo xám tro, Phong Linh biết đó là người của Dạ Tàn Nguyệt, nhưng mà như thế cũng quá là xuất quỷ nhập thần rồi.
      Thần Hoàng quét mắt, lên tiếng.
      Lúc này, chưởng quỹ tới. "Công tử, ngài tới."
      "Chuẩn bị nhiều thức ăn ngon chút." Thần Hoàng nhìn Phong Linh, hài hước nháy mắt, "Nữ nhân của ta có khẩu vị hơi lớn."
      Chưởng quỹ hơi sững sờ, nhìn Phong Linh lâu lúc, đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, sau đó cung kính đáp tiếng, vội vàng xuống chuẩn bị.
      Phong Linh kháng nghị, "Tại sao ta lại là nữ nhân của ngươi?"
      Thần Hoàng để ý cầm tay nàng, làm sao cũng chịu buông ra, đá lông nheo với nàng. "Nàng đừng bướng bỉnh nữa, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
      Phong Linh như bị điện giật, cả người khẽ run rẩy, rút tay về, xoa xoa cánh tay. "Cái gì mà sớm hay muộn, cẩn thận Đường sư phụ tới thu phục ngươi (*)"
      (*) ý câu này, chị nghiệt bị Đường Tăng tới thu phục.
      lười biếng chống cằm. "Nàng biết mà, ta nhìn nàng ở cùng với nam nhân khác nữa, cho nên nàng chết tâm , chấp nhận làm thái tử phi của ta. Nếu thích cứ đến Tây Vực làm cướp đúng , Đoạt mệnh tiểu Phong Tam Nương."

      Giọng cười khẽ, khóe miệng nhếch lên. Mỗi kiện nàng trải qua, đều biết, nhất là những việc mảnh đất Tây Vực này.
      Phong Linh trợn mắt nhìn . "Thôi , về sau ta và con trai, hai người lưu lạc chân trời, gặp bất bình liền rút đao tương trợ, chừng có thể làm kiếm hiệp đấy."
      "Vậy Dạ Vô Hàm sao?" lẳng lặng hỏi nhưng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng, cho phép nàng trốn tránh.
      Lông mày Phong Linh khẽ run lên, sau mấy ngày tách ra nàng còn nghĩ đến tương lại của bọn họ nữa, cũng thèm nghĩ đến từ "tương lai" này, rốt cuộc bởi vì nàng béo nên mềm yếu và tự ti hay là... vì cái khác?
      Cằm nằng bỗng nhiên bị người ta nắm, ánh mắt nàng nhìn vào Thần Hoàng, người này nhìn thẳng vào nàng làm nàng thể che giấu quẫn bách. Nàng muốn hất ra nhưng người này giống như thù hận nắm cằm nàng chặt
      "Phong Tam Nương, ta để cho nàng có thời gian, là do nàng biết nắm giữ! Bây giờ ta muốn thu hồi chủ quyền!"
      "Có ý gì?" Đột nhiên Phong Linh có cảm giác xấu.
      Thần Hoàng chỉ cười , buông tay ra, ánh mắt quỷ bí.
      Last edited by a moderator: 27/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 202: nghiệt, ngươi chạy đâu.

      Ăn xong bữa cơm, Phong Linh cảm thấy rất hạnh phúc.

      Nàng tựa ghế, ợ no nê, cầm cây tăm xỉa răng, mắc liếc xuống dưới, đột nhiên nàng sửng sốt. Mới vừa rồi chỉ có bốn năm mươi người, trong nháy mắt lên bốn năm trăm người! Mặc dù người nhiều nhưng tất cả đều yên lặng chờ đợi ở phía dưới, ngay cả châu đầu ghé tai cũng có.

      Nàng nghi ngờ chỉ chỉ dưới cửa sổ. “Bọn họ tìm ngươi sao?”.

      Thần Hoàng “A” tiếng, uống ngụm trà.

      “Các ngươi tụ hội hắc bang à? Làm gì mà lại lớn như vậy?”.

      thần bí nhếch miệng, ánh mắt nhìn nghiêng xuống bên dưới, bưng ly trà, nhàng đưa đến bên môi.

      lúc sau, người phía dưới càng lúc càng nhiều, đen cả con đường, đến nỗi nước chảy cũng lọt. Phong Linh trợn to hai mắt, nàng chưa bao giờ nghe là hắc đạo cũng làm thêm giờ tối trung thu.

      Đến lúc này, Thần Hoàng mới lười biếng đứng dậy, biết là khởi động cơ quan gì mà mặt tường tách thành hai, ánh mặt trời lập tức chiếu vào. Thần Hoàng rất bình tĩnh đứng ở đó, đôi tay giơ lên, những người áo xám tro thấy thế, tất cả đều quỳ chân đất. Nhìn khung cảnh đó, rất hùng vĩ.

      “Chủ nhân!”.

      Phong Linh nghẹn họng nhìn trân trối, ngó hình ảnh phía dưới rồi lại nhìn sang Thần Hoàng. Nam nhân trước mắt, khí phách lộ ra ngoài, giơ tay nhấc chân đều lộ khí thế Vương giả.

      đứng ở đó, từ cao nhìn xuống. Dạ Tàn Nguyệt như vậy làm nàng cảm thấy có chút xa lạ. Nguyệt Nguyệt trước kia cũng tốt, Thần Hoàng cũng được nhưng đó chỉ là hình ảnh rất của . Dường như, nên là người như thế, kiệt xuất, sáng suốt, bất phàm.

      “Đứng lên ”. Giọng lớn nhưng lại có thể truyễn ràng đến từng người.

      Phong Linh lặng lẽ tới phía sau , giật ống tay áo của . Thần Hoàng quay đầu lại, nàng vội vã hỏi câu. “Ngươi…… Ngươi muốn tạo phản sao?”.

      “Ha ha………”. Thần Hoàng cười dài, trước mặt nhiều người như vậy, hề nể tình mà búng vào trán nàng. “Phong Tam Nương, đần là do di truyền, nàng tiến bộ lên được sao?”.

      Phong Linh xoa xoa cái trán, lầm bầm câu. “Ta có đâu!”. Nàng nhìn xuống phía dưới thấy nhiều đôi mắt như vậy, mặt của nàng đỏ lên
      đời minh của nàng coi như bị hủy tại chỗ này.

      Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tuấn mỹ của , càng nổi bật hoàn mỹ của , đối mặt với những người kia, giọng lớn nhưng lại mất uy nghiêm. “Ngày này mấy năm trước, các ngươi lựa chọn người có danh tiếng gì là thủ lĩnh. Hôm nay, ta có thể lớn tiếng , ta Thần Hoàng phụ mỗi người trong các ngươi!”

      “Tốt!” Bốn phía, tất cả mọi người vung cánh tay hô to.

      Phong Linh xoa xoa lông mày, đây là cái việc gì thế, tập hợp như vậy còn hô tốt? Thần Hoàng đúng là điên rồi, làm Thái tử làm, lại còn học người ta làm xã hội đen đào góc tường nhà mình!

      Sau khi nghe lúc, nàng hiểu được đây là buổi tụ họp mỗi năm lần của người ta. Mỗi đêm trung thu bọn họ đều tề tựu về đây, vừa tổng kết vừa vui vẻ. Ở Tây Vực, dân chúng có khái niệm về quan lại, chỉ biết là ở chỗ này Thần Hoàng là lão đại.

      Thần Hoàng cũng dài dòng, vài câu, sau đó kéo Phong Linh đứng ngáp bên cạnh. “Bắt đầu từ hôm nay, nàng ấy chính là đại tẩu của các ngươi!

      Đầu tiên, bên dưới yên lặng như chết, sau đó cùng nhau hô vang. “Đại tẩu!”

      Phong Linh sợ đến nỗi suýt nữa té xuống dưới, cũng may Thần Hoàng đỡ được nàng. “Đáng chết, Dạ Tàn Nguyệt, ngươi đùa cái gì thế?”

      cười tà ác, tiến tới gần. “Đùa giỡn? Nàng nghĩ rằng ta ăn no có chuyện gì làm nên mới kéo nữ nhân quan hệ tới trước mặt huynh đệ ta giỡn?”

      “Ta…” Phong Linh cứng họng, nàng phình má . “Ta quản xem ngươi cái gì nhưng mà ngươi có nên hỏi qua người trong cuộc là ta ?”

      “Hừ, muộn rồi, ta với nàng là ta thu hồi chủ quyền.” Thần Hoàng để ý , buộc chặt cánh tay ôm lấy vòng eo phì của nàng, với các huynh đệ. “Hôm nay là trung thu, nhậu như thế nào là việc của các ngươi! Nhưng mà…” Ánh mắt đảo qua. “Các ngươi biết quy củ của ta rồi!”

      “Vâng!”

      Thần Hoàng vừa xong, khí phía dưới náo nhiệt hẳn lên. kéo Phong Linh ra khỏi tiệm ăn, thủ hạ cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhìn chằm chằm Phong Linh. Bọn họ nghĩ mãi vẫn hiểu chủ nhân minh thần võ khác thường của bọn họ, tại sao lại coi trọng nàng ta?

      Phong Linh giật cánh tay, tránh xa khỏi . “Bây giờ có thể về chưa?”

      được.” dứt khoát cự tuyệt, thoải mái dắt tay nàng dưới những ánh mắt chăm chú nhìn, thản nhiên dạo phố.

      Nàng nhìn chằm chằm đôi tay dắt nàng, thon thả, trắng nõn, đôi tay rất đẹp, nàng nhìn lại tay mình, mập mạp, nàng nhàng rút tay ra, yên lặng sau .

      Thần Hoàng nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn nàng, bỗng nhiên dừng lại, Phong Linh suýt nữa đụng vào , nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc và chăm chú của .

      “Phong Tam Nương, nàng đừng trốn tránh nữa.” tỉnh táo . “Nàng có nghĩ tới cả đời nàng đều có thể là bộ dạng này?”

      Phong Linh cúi đầu làm thấy nét mặt nàng.

      cho phép nàng mềm yếu, lại càng cho phép nàng trốn tránh tiếp, nở nụ cười quyến rũ. “Nữ nhân mà Thần Hoàng ta coi trọng mềm yếu như vậy, nàng nên nhớ, nàng rất đẹp, nàng đẹp hơn so với bất cứ ai!”

      đến gần, kéo tay nàng, thả vào lồng ngực của mình. “Đối với nàng, nó chưa bao giờ láo.”

      Nàng kinh ngạc nhìn , ánh mắt lại thất thần. Dây cung trong đáy lòng nàng, lần lại lần có thể trêu chọc nó. Cho dù nàng có phòng bị khổ cực như thế nào vẫn có thể dễ dàng phá vỡ nó.

      Bốn phía náo nhiệt khác thường, trong uống rượu, ngoài phố đấu võ, và đàn ca lớn tiếng. Trong bầu khí náo nhiệt này, làm nàng suy nghĩ nhiều. biết hai người bị ai kéo vào quán rượu ngồi, đám thủ hạ phân biệt lớn cụng ly với Thần Hoàng, cười cũng cầm vò rượu lên uống.

      Phong Linh ngồi bên nhìn bọn uống rượu náo nhiệt, trong lòng càng lúc càng trầm. Nàng cầm vò rượu , tự rót tự uống. Thần Hoàng vừa uống vừa liếc về phía nàng, trong mắt lóe qua tia kỳ dị, trong nháy mắt, uống vài hũ rượu trong bụng. Mà Phong Linh cũng uống đến mức tai đỏ ửng, ngồi đó say lảo đảo, biết lầm bầm trong miệng những gì.

      Thần Hoàng để vò rượu xuống, tới đỡ nàng, bất đắc dĩ cười cười.

      Phong Linh hất đầu cái, nhìn người trước mặt có chút vặn vẹo, nàng nỗ lực đưa tay ôm lấy mặt . Nàng chớp mắt cái, hét lên mộng tiếng. “ nghiệt! Chạy đâu!”

      Trong quán rượu, mọi người thấy nàng hô như vậy tất cả đều nhìn sang. Thần Hoàng run rẩy chân mày, vừa muốn chuyện giây sau ngây cả người.

      Nàng bưng lấy mặt , nhìn đôi môi hấp dẫn của . Nàng cười gian tiếng, do dự hôn lên…

      Quán rượu yên tĩnh, cho dù là người rót rượu hay là bưng chén muốn đưa vào miệng, tất cả đều dừng lại.
      Last edited by a moderator: 28/10/14
      trthuywindlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 203: Ta là người của nàng

      Thần Hoàng phản ứng kịp thời, vung tay lên, giống như là ấn nút PLAY, tất cả mọi người lại bình thường trở lại, coi như có hai người này, uống rượu vẫn cứ uống rượu, đấu võ vẫn cứ đấu võ. Trong cả khung cảnh ồn ào náo nhiệt này chỉ góc tĩnh lặng.

      Khóe môi giương lên, nơi nào mặt cũng niềm vui. Phong Linh từ từ rời môi của , chép miệng, giống như là nàng vẫn chưa thỏa mãn, phiền não khẽ nhíu mày. “ nghiệt này cũng khó thu phục!”.

      “Vậy tìm địa phương khác, từ từ thu thập”. mập mờ cười tiếng, đỡ nàng ra khỏi quán rượu.

      “Ào ào”. Tất cả mọi người ăn ý vọt ra cửa nhìn, mọi người há hốc mồm, thể tin vào mắt mình.

      Đây là thực sao? Là sao? Hay là chủ nhân luyện loại võ công ý chí?

      Hình ảnh vừa rồi đập thẳng vào mắt họ, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi chịu đựng bình thường của họ. Chủ nhân hoàn mỹ như thần của bọn họ, cứ như vậy bị đại tẩu béo ăn! Việc này bảo bọn họ làm sao có thể chịu nổi, làm sao có thể chịu nổi!

      Đầu càng lúc càng choáng váng, trời đất quay cuồng. Phong Linh ngồi bên giường, ôm thành giường, nhìn mọi thứ trước mắt đều quay vòng vòng. Đột nhiên trước mặt nàng xuất gương mặt đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở, nụ cười tà ác, lúc nào cũng tỏa ra tín hiệu hấp dẫn người khác.

      Bản năng bảo cho nàng, nam nhân này nên lại gần.

      Phong Linh phiền não muốn đẩy ra, nhưng tay nàng mềm nhũn có hơi sức vươn tay ra. Nàng muốn cố gắng duy trì tỉnh táo, nàng nhìn chằm chằm ánh mắt, rồi lại nhìn hai bên chút, ngón trỏ đâm vào mặt của . “Này, sao dung mạo của ngươi lại giống Dạ Tàn Nguyệt vậy?”.

      Thần Hoàng nhướn mày, lặng lẽ đợi câu sau.

      Gương mặt Phong Linh hồng hồng, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào , đột nhiên cười ha ha. Hai mắt Thần Hoàng tỏa sáng, nghĩ nghĩ, có phải là nàng lại muốn “thu ” (= hôn :))), trong lòng đầy chờ mong, ngờ nàng lại vung tay lên vỗ “bốp” vào gương mặt tuấn tú của .

      Thần Hoàng sửng sốt, sau đó vừa tức vừa bất đắc dĩ, cắn răng trừng nàng. “Phong Tam Nương, ta cảnh cáo nàng, nàng đừng có mượn rượu giả điên!”.

      Phong Linh nhìn , trong đôi mắt dần tích tụ sương mù. “Ai bảo ngươi nhìn giống ! Dạ Tàn Nguyệt, là tên khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!”. Nàng vừa mắng vừa vung quả đấm đánh .

      Thần Hoàng biết tại sao lại bị nàng đánh, vội đè tay nàng lại, nhíu mày. “ khốn kiếp!”.

      “Đúng! Chính là !”. Phong Linh nén lệ, chỉ vào tố cáo. “Người ta sống rất tốt, tới quấy rầy ta làm gì? Khốn kiếp! Côn đồ!”.

      “…………”.

      Nàng cúi đầu, nước mắt rơi xuống. “ ràng ta thề cả đời này chỉ người. Khi lựa chọn chính là đời kiếp, vĩnh viễn giống nữ nhân khác thay lòng….. Nhưng mà, nhưng………..”. Nàng chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm, chỉ hận thể ăn tươi nuốt sống. “Đều là vì , vì mà mỗi ngày ta đều rất vất vả! Ta ngừng tự với mình, người ta là Dạ Vô Hàm, ta thể phụ người ta như vậy……. Nhưng mà ta vẫn tự chủ được mà phản bội…… nhìn thấy muốn kết hôn với nữ nhân khác, nơi này liền vô cùng đau đớn……. Khi ta biết làm tất cả vì ta ta lại cảm động phát khóc………..”.

      đứng đối diện, đôi mắt biến đổi. Mặc dù hiểu tâm tư của nàng nhưng khi được nghe chính nàng ra rung động đó tuyệt đối chưa bao giờ có.

      cầm tay nàng, nhìn chằm chằm vào nàng. “Vậy, ngươi thương , có đúng ?”.

      biết!”. Phong Linh kéo ống tay áo chùi sạch nước mắt vào đó giống như trút giận “Dù sao ta cũng ghét !”. Nàng vỗ vỗ lồng ngực của mình. “ hại làm cho chỗ này của ta luôn giống như bị kim châm, thoải mái, làm sao ta lại người như thế chứ?”.

      Thần Hoàng cười, vòng hai cánh tay ôm chặt lấy nàng. “Được rồi, ta biết, ta đều biết cả”.

      biết lòng của nàng, cho dù chết cũng buông tay nàng ra nữa.

      lúc sau, người trong ngực thanh, cúi xuống, hóa ra nàng ngủ thiếp , khóe miệng của nàng còn có ít nước miếng. Thần Hoàng chán ghét dùng ống tay áo lau lau,ngay sau đó, lắc đầu bật cười, đặt nàng lên giường, cởi giày ra cho nàng, đắp chăn lên người nàng. nhìn nàng an vị giường, nhìn nàng ngủ ngon như vậy, mím môi cười tiếng, thuận thế nằm xuống bên ngoài, nhấc đầu nàng đặt lên cánh tay . nhìn chằm chằm gương mặt béo nộn, càng nhìn càng thích, càng thích càng muốn hôn hôn nàng, sờ sờ nàng, nhiều hơn nữa………

      *…………..*

      “Yazzz………”. Phong Linh thức dậy, vươn vai cái, rất lâu nàng chưa được ngủ thoải mái như vậy. Nàng vừa mở mắt ra, ánh mặt trời rọi vào mặt, hôm nay lại là ngày nắng.

      Nàng lật người, chưa kịp hưởng thụ buổi sáng tuyệt vời, nàng thét lên tiếng.

      “A —— ngươi ngươi ngươi….. sao ngươi lại ngủ giường của ta?”.

      Thần Hoàng nằm bên cạnh, ngoáy lỗ tai, lười biếng chống đầu, vô tội chớp mắt cái. “ phải là nàng quên chuyện ngày hôm qua chứ?”.

      “Ngày hôm qua? Chuyện gì?”. Phong Linh giống như ngửi được mùi quỷ dị.

      Ngày hôm qua, Trung thu, ra cửa, sau đó nàng uống rượu….

      STOP!

      Rượu………

      Hôn……….

      OMG!

      Nàng vỗ vỗ trán,
      muốn đâm đầu vào đậu hũ.

      “Ha ha, nhớ ra rồi sao?”. Thần Hoàng vén chăn lên lộ ra thân thể trần truồng, tiện tay nhặt áo khoác lên người, tùy ý buộc đai lưng, lồng ngực khiêu gợi trắng nõn lộ ra, quyến rũ.

      “Còn nàng, sau khi cường hôn ta trước mặt nhiều người, ép ta tới đây, sau đó….. Aiz, ta rất ngượng khi ra”.

      Sắc mặt Phong Linh trắng bệch. “Sau đó rốt cuộc làm sao, ngươi mau !”.

      Thần Hoàng khổ sở nhìn nàng. “Nàng muốn ta ?”.

      nhảm! Mau ! Nếu ta diệt cả nhà ngươi!”.

      gật đầu, ngồi vào đối diện. “Ngươi vừa vào phòng nắm lấy y phục của ta, cởi hết ra. Sau đó áp lên người ta, muốn làm gì làm….. Tóm lại ngươi phải phụ trách ta!”.

      Phong Linh hóa đá, thà cúi đầu, nhìn lại bản thân.

      cái! Chỉ có cái quần ! Đáng chết!

      A, nàng giật tóc, nàng muốn điên mất, tại sao nàng lại có chút ấn tượng nào chứ? Cho dù nàng còn là xử nữ, cũng sinh con trai nhưng…… Nhưng…. làm loại chuyện đó thể có chút cảm giác gì!

      Nàng cắn răng cái. “ thể nào! Ta tin!”.

      Thần Hoàng mỉm cười, gương mặt chắc chắn, giống như muốn “ta biết ngay là nàng nhận mà”. đứng dậy, tới trước mặt nàng, từ cao nhìn xuống, cời y phục ra. “Những cái này là hôm qua nàng lưu lại”.

      Thấy những vết cào lớn , còn có mấy dấu răng mập mờ, nhắc nàng tình huống kịch chiến ngày hôm qua. Phong Linh muốn chết. “Đừng cản ta, để cho ta chết !”.

      Thần Hoàng ngồi dậy. “ thế nào cũng là ta thua thiệt rất nhiều”. cười tiếng, cường thế kéo nàng qua. “Ta mặc kệ, dù sao bắt đầu từ bây giờ ta là người của nàng rồi, nàng phải phụ trách! Nếu như nàng dám bội tình bạc nghĩa, ta bắt cóc con trai nàng để cả đời nàng đừng hòng gặp được nó!”.

      phải, ngươi nghe ta giải thích!”. Phong Linh hốt hoảng níu lấy vạt áo của . “Đây là hiểu nhầm! Ta uống say tí bỉ, ngay cả chuyện gì xảy ra ta cũng nhớ…. Ngươi…. Ngươi đừng làm …….”.

      Sắc mặt Thần Hoàng lạnh lẽo. “Nàng muốn quịt nợ?”.

      phải….. Ý của ta là………”.

      khoát tay, đứng dậy, kéo nàng ra cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, huýt sáo hơi dài. Đường phố nhìn rất bình thường chỉ trong vòng phút xuất đám người áo xám tro. “Chủ nhân”.

      “Đại tẩu có lời muốn với các ngươi”. Thần Hoàng nghiêng người sang, mắt lạnh liếc Phong Linh. “Có lời gì nàng cứ với bọn họ ”. Rồi cười. “Ta nhắc nhở nàng câu, ta động vào nàng đó là do ta thương nàng. Nhưng bọn họ chưa chắc. Ta có thể so đo với nàng nhưng các huynh đệ của ta sợ là đồng ý”.

      Phong Linh nuốt nước bọt, phất phất tay với mấy người bên dưới. “ có việc gì, có việc gì, các ngươi vội ”.

      Những người phía dưới lập tức tản , lúc thấy ai.

      “Thái tử điện hạ! Thần Hoàng đại nhân! Làm ơn, ngươi đừng đùa giỡn ta được ?”.

      Thần Hoàng cưng chiều xoa mặt nàng. “Được rồi, đùa. Nàng ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta là tốt rồi”.

      “Ta ……..”. Lời cự tuyệt của nàng còn chưa ra khỏi miệng Thần Hoàng hôn lên đôi môi của nàng. “Nàng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần làm theo những gì ta thôi! Mặc kệ cho tương lai xảy ra cái gì, là phiền toái ta cáng đáng, là tiếng xấu ta gánh vác, nàng chỉ cần làm theo những gì nàng thích! Hiểu ?”.

      Phong Linh sững sờ lúc, lời của có ý gì? Tại sao nàng nghe những cái này, thấy đau lòng……….

      Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa. “Công tử, công tử, ngài ở đâu?”.

      “Pháp Hạ?”.

      Thần Hoàng kéo cửa ra, nhìn gương mặt nóng nảy của . “ xảy ra chuyện gì?”.

      “Công tử, mau trở về xem chút, Lạc Dao nương, nàng ấy…….”. tiếp nhưng vẻ mặt nặng nề của đủ để người ta có thể hiểu được.

      Thần Hoàng nhíu mày, với áo khoác, vừa muốn ra ngoài, quay đầu lại liếc nhìn Phong Linh, Pháp Hạ . “Công tử, ngài cưỡi con khoái mã về trước, ta đưa Tam Nương cùng. Nếu ngài chậm sợ là……….”.

      Vẻ mặt Phong Linh lạnh , nàng tỉnh táo . “Đừng lãng phí thời gian nữa Dạ Tàn Nguyệt, ngươi mau về !”.

      “Ừ”. xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng của vì lo lắng cho nữ nhân khác, nàng lại cố ý bỏ qua chua xót trong lòng, với Pháp Hạ. “Ngươi ở bên ngoài chờ ta chút, ta thay quần áo xong ra ngay”.

      “Được”.

      Pháp Hạ đánh xe ngựa ra khỏi khu phố.

      Phong Linh vén rèm lên, nhịn được hỏi. “Pháp Hạ, Dạ Lạc Dao thế nào rồi?”.

      “Ngày hôm qua, đêm Trung thu, Lạc Dao nương ngồi ở cửa, đợi công tử cả đêm, bị lạnh dẫn đến bệnh cũ tái phát”.

      “Haizzz……..”. Phong Linh biết nên tức hay là đồng tình với nàng ta nữa.

      Phong Linh đưa mắt nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi. “Con đường này hình như giống lúc xuống”.

      Pháp Hạ lẳng lặng . “Đây là đường tắt nên nương biết”.

      “À”.

      Phong Linh nghi ngờ gì, ngồi vào trong xe ngựa.

      Xe ngựa, làm tung đất cát, càng lúc càng xa………..
      Last edited: 11/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :