1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 195: Làm hại nhân gian


      Phong Linh dốc hết sức, rốt cuộc mới lên tới đỉnh núi, tới nơi nàng liền nằm lăn ra đất chịu dậy!

      Dạ Lạc Dao khinh bỉ liếc nàng cái, tiến lên khoác tay Thần Hoàng, “Nguyệt, chúng ta vào thôi!”

      Thần Hoàng rũ mắt xuống, ánh mắt tà ác làm người ta vừa nhìn thấy yên lòng, ngồi xổm xuống, mỉm cười, “Nằm hồi rồi tới phòng ta, ta có rất nhiều việc cho ngươi làm.” xong thong thả vào với Dạ Lạc Dao.

      Phong Linh nhìn trời xanh đầu, nghĩ, ngờ ở Tây Vực lại có nơi xinh đẹp thế này. Ngay sau đó, nàng cười khinh thường, hai người kia biết chọn nơi!

      Đột nhiên có bóng người đỉnh đầu, nàng vội vàng đứng dậy, trước mặt là thiếu niên bốc thuốc mặc áo màu trắng, chỉ khoảng 17 18, khuôn mặt thanh tú, nhìn như tiểu nương, “Là Thủy nương phải ? Xin mời theo ta, ta dẫn nương tới phòng!” Thiếu niên rất lễ độ, vì vẻ ngoài của nàng mà lộ ra bất kỳ khinh miệt nào.

      “Vâng! Cám ơn!” Phong Linh rất có thiện cảm với thiếu niên, lập tức nở nụ cười.

      Phòng của nàng ở gần vách núi phía sau, tầm nhìn rộng rãi, nàng vừa thấy thích.

      Thiếu niên bưng nước trà cho nàng, , “Thủy nương, ta kêu Pháp Hạ, có chuyện gì có thể tới tìm ta.”

      “Pháp Hạ?! Tên nghe lạ quá!”

      “Đây là tên loại thuốc, sư phụ đặt cho ta.”

      “Ồ ra vậy! Cảm ơn Pháp Hạ!”

      “Đừng khách sáo, Thủy nương nghỉ ngơi lúc !”

      Pháp Hạ vừa ra khỏi phòng, Phong Linh liền lập tức phóng lên giường trúc, làm giường trúc kêu ‘kẽo cà kẽo kẹt’.

      Mặc dù gặp phải người mình muốn gặp nhất, nhưng may mắn là nhận ra mình, còn tìm được chỗ thư thái như vậy. Chỉ cần mình cẩn thận chút, có vấn đề gì.

      Nàng thoải mái nằm tréo chân, ngâm nga khúc hát, “Còn nhớ lúc bắt đầu em thể thích ứng với hoàn cảnh rối ren và ồn ào đó, từ trấn lên thành thị, khi em đơn nhất ở bên cạnh làm bạn, an ủi và khích lệ em.........”

      “Thủy, Băng, Nguyệt!”

      Phong Linh nghe thấy tiếng kêu, nàng ngẩn ra, ngó ngó, ra Thần Hoàng tựa bên giường trúc, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Phong Linh bò dậy, “Thiếu gia, ngài có gì sai bảo?”

      theo ta!”

      “Vâng!” Phong Linh xuống giường, nhìn bóng lưng của , hung hăng giơ nắm đấm lên.

      Chế độ nô lệ độc ác!

      Tới phòng mình, Thần Hoàng lôi ra đống quần áo từ trong tủ, ném tất cả cho nàng, “Tắm.”

      Phong Linh chật vật ôm, “Nhiều như vậy?”

      ngoái đầu lại, nhíu mày, “Ta thích canh giờ đổi bộ! Sao, có ý kiến?”

      ạ!” nàng đáp tiếng, rồi ôm đồ ra cửa.

      Nàng tìm Pháp Hạ hỏi chỗ con suối xong, trực tiếp xách bồn ra bờ sông.

      “Đánh chết ngươi, đồ hồ ly! canh giờ thay bộ?! Muốn tắm cho tróc da luôn hả?” Phong Linh xem quần áo là , cầm gậy ra sức đánh vào cho hả giận.

      Nàng vất vả tắm rửa thay đồ xong, vừa về tới nhà trúc định nghỉ ngơi lại bị Pháp Hạ gọi tới phòng Thần Hoàng. Thần Hoàng nằm sấp giường, chỉ chỉ vào vai , “Bóp vai.”

      Nàng hối hận! hối hận! Biết thế này nàng tình nguyện bị vô tù, cũng theo ! Người này tuyệt đối có bản lĩnh hành hạ làm người ta phát điên!

      Phong Linh miễn cưỡng bước tới giường, đặt bàn tay mập mạp lên lưng , đột nhiên nàng ngẩn ra, da rất mịn cứ như da con nít. Phong Linh nở nụ cười gian, nàng cố tình tăng thêm lực, khiến vai nhanh chóng đỏ rực lên.

      Thần Hoàng khẽ nhíu mày, liếc nàng, sau đó chỉ chỉ lưng, “Đấm lưng.”

      Phong Linh đảo mắt, cười , “Thiếu gia, đấm lưng lực rất , bằng để ta đạp lưng cho ngài, bảo đảm sau khi đạp xong, ngài cảm thấy thoải mái toàn thân, hì hì, ngài có muốn thử ạ?”

      Thần Hoàng cười khẽ, “Được.”

      Phong Linh nở nụ cười hiểm, cởi giày ra, chầm chậm bò lên giường, oán thầm trong bụng, đây là tự ngươi muốn, bị gãy xương cũng đừng có mà đổ thừa ta!

      Khi nàng đạp lên, mày bỗng nhíu lại, chân nàng tựa như giẫm đá tảng, cứng đến mức phát đau.

      Thần Hoàng còn phối hợp rên tiếng, “Ừ, quả rất thoải mái!”

      “.......Hay là đấm !”

      Nàng ngồi xuống người , vung bàn tay mập mạp lên, cái có cái đập xuống.

      “Thiếu gia...”

      “Hả?”

      “Số tiền ta thiếu ngài, làm công ba ngày là đủ trả đúng !”

      “Ai ?”

      Phong Linh nóng nảy , “Vậy phải bao lâu?”

      Thần Hoàng nghiêng người, tay chống đầu, thản nhiên thả ra hai chữ, “ Ba năm.”

      “Mẹ kiếp, ràng ta thiếu ngươi chỉ 1 lượng 7 tiền, để ngươi nô dịch ba ngày còn chưa đủ?! Muốn lừa người à? Lão nương làm!” Phong Linh tức giận nhảy xuống giường muốn , nhưng còn chưa tới cửa, thấy bóng người thoáng qua mặt.

      Thần Hoàng quyến rũ đứng tựa vào cửa, “Ngươi nghĩ chỗ này là chỗ nào? Muốn tới tới, muốn ? cũng được, nhưng phải để lại ít thứ!”

      “Thứ gì?” Phong Linh lùi về sau bước nhìn cảnh giác.

      cười khẽ, “ phần thân thể của ngươi!”

      Phong Linh nháy nháy mắt, “ phần thân thể ta?! Ví dụ như?”

      “Ha ha, như cánh tay, chân. lỗ mũi, hay mắt gì đó cũng được.”

      càng , sắc mặt Phong Linh càng trắng, “Cho ngươi móng tay của ta được ?”

      Thần Hoàng cười gằn, tới gần nàng, khiến Phong Linh sợ tới mức lùi dần về sau, “Vậy cả ngón tay cũng phải để lại!”

      Nàng rất muốn mắng to, Dạ Tàn Nguyệt, ngươi được lắm, rất giỏi bắt nạt nữ nhân phải ? Nhưng mà, dù tức, nàng cũng có dũng khí cho .

      Nàng nhụt chí, cùi gằm đầu, “ chơi hù người! Nha hoàn nha hoàn.........” nàng vừa vừa nghĩ thầm, cứ chịu đựng trước mấy ngày, sau đó kiếm cơ hội bỏ .

      Thần Hoàng hài lòng cười, véo gò má nàng, “Ngoan! Giờ đấm chân cho ta. Ta cảnh cáo ngươi, đừng có thừa dịp mà sàm sỡ ta!”

      Phong Linh ngẩn đầu nhìn trời.

      Ông trời thấy , nghiệt này làm hại nhân gian đó, sao ngài còn mau tới bắt ?!
      windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 196: Chảy máu mũi

      bàn cơm tối chỉ có bốn người. Cố thần y trong truyền thuyết vẫn thấy lộ mặt.

      Dạ Lạc Dao nhìn chằm chằm bàn thức ăn đầy ụ, tò mò hỏi. “Pháp Hạ, hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Tại sao lại nấu nhiều món ăn vậy?”.

      Pháp Hạ chỉ cười , ánh mắt liếc qua về phía Thần Hoàng. Phong Linh hít sâu hơi. “Oa, thơm quá, Pháp Hạ, ngươi lợi hại quá, ta thể tin được những thứ này là do ngươi làm đó! tốt quá, nếu có vị nương nào gả cho ngươi nhất định có phúc! Đúng rồi, trong lòng ngươi có người nào , ta có thể giới thiệu người cho ngươi”.

      Nghe nàng ba câu vẫn vòng về nghề mối, Thần Hoàng rũ mắt xuống.

      Ánh mắt Pháp Hạ lảng tránh. “Ta chỉ muốn tu hành cùng sư phụ”.

      “Được được, chuyện này vội, ngươi cứ từ từ mà tu, nếu lúc nào muốn bước vào hồng trần lại đến tìm ta”. Phong Linh vội vàng nắm chiếc đũa, ăn từng miếng từng miếng. ngày này nàng đói bụng sắp chết.

      Dạ Lạc Dao chán ghét dùng khăn che mặt, với giọng oán giận. “Nguyệt, nếu nàng ta là nha hoàn của huynh làm sao có thể ngồi ngang hàng với huynh được? Nàng ta nên ngồi ăn ở phòng bếp mới đúng”.

      Phong Linh vừa nhai vừa mặc kệ, để ý quá nhiều đến nàng ta. “Oa, Pháp Hạ, đùi gà này ngươi làm quá ngon rồi”.

      sao?”. Pháp Hạ vui vẻ cười. “Vậy Thủy nương ăn nhiều chút”. Pháp Hạ cũng được coi là nữa người nghiên cứu thức ăn, bởi vì lúc tu hành rất nhàm chán nên thích nghiên cứu sách dạy nấu ăn. Thấy Phong Linh hề giả bộ, dáng vẻ lòng thích những món ăn nấu người vẫn luôn xa cách lễ độ với mọi người như cảm thấy thân cận với nàng hơn chút.

      Thần Hoàng ăn cái gì cũng rất tao nhã, xuất thân là người hoàng tộc nên những điều này đều là lễ nghi căn bản phải làm. Phong Linh mặc kệ những thứ kia, chiếc
      Đũa ngừng đưa vào miệng hơn nữa đũa và mắt rất nhất trí trong việc phối hợp hành động. Ánh mắt thấy chiếc đũa của Dạ Lạc Dao đến nơi nào nàng cũng đặt đũa ở đó. Đến nối Dạ Lạc Dao tức giận, quăng chiếc đũa xuống, quay người rời .

      Phong Linh bĩu môi cái: “Đúng là phí của trời.”

      Thần Hoàng thấy nàng ăn nhanh nhíu mày. “Ngươi là dân tỵ nạn à? Hay là bị người ngược đãi mấy ngày rồi được ăn cơm ? »

      « Ta đói, đói mà còn cho người ta ăn. » Phong Linh , Pháp Hạ vội đẩy vài món ăn tới. « Thủy nương, nương thử chút món ăn này, đây là món ăn mới ta dốc lòng nghiên cứu, cho chút thược dược vào món ăn, vị hồi hương cho ngon miệng, nấu với thịt thỏ. »

      (1) cây hồi hương : http://vi.wikipedia.org/wiki1%C490%E1%BA%A1i_H%E1%BB%93i

      « Ồ, ta thử chút. » Phong Linh ăn miếng, nhai nhai, Pháp Hạ nhìn chằm chằm vào nàng. « Sao rồi ? »

      « Ừ, thịt mỏng ngon, ăn rất ngon. Nhưng mà… »

      Pháp Hạ vội hỏi. « Làm sao ? »

      « Vị hồi hương quá nặng, ảnh hưởng đến vị tươi của thịt thỏ, có chút như là khách đoạt chủ (nghĩa là vị hồi hương lấn mất vị thịt thỏ) »

      Pháp Hạ « À » tiếng, bừng tỉnh. « Lúc làm ta vẫn cảm thấy có gì đó đúng nhưng đúng chỗ nào, ha ha, Thủy nương thế là ta hiểu ngay ! Đến đây, thử món này…. »

      Thần Hoàng ngồi đối diện dở khóc dở cười. biết Pháp Hạ lâu như vậy, ta vẫn luôn nhàn nhạt chưa bao giờ thấy ta hưng phấn như hôm nay. Qủa nhiên nàng tầm thường, cho dù nàng biến thành hình dáng gì nàng vẫn có bản lĩnh dẫn toàn bộ ánh mắt người khác lên người mình.

      Bữa ăn này, bàn ăn dư lại cái gì. Pháp Hạ vui mừng, xung phong nhận công việc rửa bát, còn ngày mai làm thêm vài thứ cho Phong Linh ăn.

      Phong Linh trở về phòng, hài lòng nằm giường, nàng còn chưa kịp ngủ cửa bị đẩy ra. Thấy người đứng ở cửa, Phong Linh lập tức hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà .

      « Thủy Băng Nguyệt, tới đây tắm rửa cho ta. »

      Thần Hoàng bỏ lại những lời này sau đó lại biến mất như trận gió.

      Phong Linh kéo thân thể béo phì đẩy cửa phòng hán ra, nàng vừa ngáp vừa . « là, tắm mà còn cần người phục vụ ! có tay hay là có chân thế ? »

      Bỗng nhiên, nàng trợn to hai mắt, đứng cứng người nhúc nhích !

      Lõa, lõa, lõa, lõa nam ?!

      Thần Hoàng vừa cởi y phục xuống, còn treo bên cạnh thùng gỗ khác với Phong Linh khiếp sợ bình tĩnh thong dong hơn nhiều. ngoái đầu nhìn lại, nhíu mày. « Thủy Băng Nguyệt nương, làm phiên ngươi lau máu mũi , bẩn quá ! »

      Phong Linh theo bản năng chùi mũi, con người suýt nữa lòi ra ngoài, TMD, nàng chảy máu mũi !

      Bà ngoại ơi, mất hết mặt mũi rồi !

      Nàng ảo não vẫy vẫy đầu, di chuyển đôi chân mập. Nhìn như có việc gì ngồi trong thùng, hai cánh tay còn khoác lên thành, gương mặt cười như cười, muốn cười mà cười, làm nàng muốn bốc hỏa (tức giận).

      dám lộ, tại sao nàng lại dám nhìn ?

      Nàng ngẩng cao đầu, tới phía sau , nắm khăn lên lau lung tung thân thể . Nàng vẫn biết da của sờ vào rất tốt nhưng ngờ lại tốt đến vậy, nàng chỉ hơi dùng lực chút mà nổi lên vết đỏ rồi làm nàng đau lòng dám mạnh tay.

      Thần Hoàng thoải mái dựa đầu, khẽ mở mắt ra, nhìn thấy mặt mũi rối rắm của nàng. cười hỏi. « Sao ngươi lại mập thành như vậy rồi ? »

      thuận miệng hỏi như vậy làm Phong Linh cảnh giác. « Ta mập ra sao hình như hề liên quan đến ngươi, thiếu gia. »

      « Ha ha, cũng đúng, trong mắt ta, có phải mập hay cũng khác biệt »

      « Thôi , sao dễ nghe vậy, phải nam nhân đều thích dùng mắt cưỡng gian nữ nhân sao ? »

      « Sai rồi, có lẽ nam nhân khác như thế nhưng ta thích. » Đột nhiên cười vô lại. « Cưỡng gian, ta thích làm hơn. »

      « … » Phong Linh cúi đầu yên lặng, nhưng mà nàng dùng khăn lau lồng ngực , Thần Hoàng cúi đầu nhìn, nơi đó bị lau rát rồi, bất đắc dĩ chỉ lưng. « Chà lưng thôi. »

      « Ừ. »

      Cuối cùng cần nhìn khuôn mặt họa quốc kia nữa, Phong Linh thở phào nhõm lau mồ hôi trán sau đó tiếp tục chà lưng.

      Thần Hoàng đảo mắt, chợt nghiêng người, Phong Linh chụp hụt, cả người lộn vào thùng nước. Bởi vì cơ thể nàng lớn nên nước trong thùng tràn ra hơn nửa. Mặc dù thùng khá lớn nhưng sau khi nàng ngã vào trở nên hẹp, hai người áp sát vào nhau, động chút cũng khó khăn.

      Cả người Phong Linh ướt nhẹp, nàng thở phì phò . « Ngươi cố ý à ? »

      Thần Hoàng cười cười. « Vậy sao ? » Ánh mắt dừng mặt nàng, đường xuống dừng bộ ngực đầy đặn. Y phục dán chặt lên người nàng càng làm nổi bật hình dáng đầy đặn, trong đôi mắt nổi lên ngọn lửa.


      Phong Linh theo ánh mắt của , nàng đột nhiên giật mình, hai tay vội vàng vòng trước ngực. « Sắc lang, ngươi nhìn chỗ nào đấy ? »

      « Sắc lang ? » Thần Hoàng cười gằn hai tiếng, thân thể nghiêng về phía trước chút, ép nàng động đậy được. « Nàng còn chưa biết sắc lang chân chính là như thế nào đâu. »
      Last edited by a moderator: 23/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. windlove_9693

      windlove_9693 Active Member

      Bài viết:
      292
      Được thích:
      181
      chậc chậc, sở thích của lạ lùng, ốm k ăn, mập mới chịu ăn

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 197: Nàng buồn nôn


      “Wey wey wey, thiếu gia!”. Phong Linh hai tay bắt được thành thùng, định nhảy ra ngoài.


      Tất nhiên, nếu như nàng nhảy được ra ngoài.


      Nàng cố gắng trấn tĩnh lại, giữ vững thanh ổn định. “Thiếu gia, trò đùa này buồn cười chút nào. Xin ngài làm ơn trở về là con người bình thường , cảm ơn”.


      Thần Hoàng ép nàng, nở nụ cười nghiệt làm cho tim Phong Linh đập “thịch thịch”, nhưng đối với Phong Linh bây giờ mà điều này rất tổn hại đến thân thể.


      Thần Hoàng dựa vào thân thể của nàng hình như cảm thấy rất thoải mái, bàn tay Thần Hoàng bắt đầu di chuyển người nàng. Lúc tay tới eo nàng còn cố ý nhéo vài cái, cười tà ác . “Cảm xúc tệ!”.


      Phong Linh đúng là muốn điên rồi!


      Nếu như người đùa giỡn nữ nhân sai, có thể đó là hormone của giống đực gây họa. Nhưng đùa giỡn nữ nhân mập trong lòng rất tự ti tội này thể tha thứ.


      Phong Linh bắt lất tay , hai con mắt meo lại. “Thiếu gia, con mắt của ngài có tật xấu à? Sao tìm Lạc Dao nương như hoa như ngọc mà lại trêu chọc ta làm gì?”.


      “Ha ha”. dễ dàng rút tay ra, vỗ vỗ mặt nàng. “Bản thiếu gia khẩu vị nặng”.


      “………..”. Nàng muốn phun ngụm máu dìm chết !


      Đột nhiên hai cánh tay của vòng chắc hông của nàng. Phong Linh tức giận kêu lên. “Đáng chết, ngươi mau buông ta ra, ta mặc kệ ngươi mắc phải chướng ngại tâm lý hay là chướng ngại sinh lý, mau buông ta ra, cẩn thận ta kêu lên bây giờ! Đến lúc đó, tiểu mỹ nhân thấy được ta xem ngươi ăn làm sao”.


      Thần Hoàng “ừ” tiếng, buông tay, xoay người, đứng lên ra khỏi thùng nước. “Nước cũng bị ngươi làm bẩn rồi, còn mau xách mấy thùng nước sạch lại đây?”.


      Phong Linh trợn to hai mắt, ngồi trong thùng nhúc nhích. Ánh mắt theo hai chân thon dài, dần dần rời lên , tiếp theo là cái mông tròn, tấm lưng rộng rãi, da thịt tinh tế……….


      Nàng biết, mỹ nữ tắm có thể nghiêng thành nhưng cho tới bây giờ nàng mới biết được, mỹ nam tắm cũng có lực sát thương mạnh như vậy!


      Thần Hoàng khoác áo lên, quay đầu nhìn nàng ngơ ngác, nở nụ cười quyến rũ, động tác giống như chậm lại, hơi quay người…

      “ Ực ực ~ “ Phong Linh nuốt ngụm nước bọt, vô cùng bình tĩnh đứng dậy, bước từng bước đến cạnh cửa, kéo cửa ra, sao đó nàng ra ngoài, đóng cửa.

      Lúc này đóng cửa, trong mũi có cỗ ấm áp, quệt cái, mẹ nó, nàng lại TM chảy máu mũi!

      Sáng sớm, trời còn chưa sáng Phong Linh bị người kéo lên.

      “ Nấu cơm, ta đói bụng!”

      “A” muốn điên rồi, bụng của ngươi là gì, đói đói?” Phong Linh giật tóc. “Tỷ Tỷ mập thành như thế này, còn đói bụng như ngươi”

      Cuối cùng cũng hết bận, Phong Linh kéo thân thể mệt mỏi về phòng. Nàng vừa từ phòng bếp trở lại, chỉ muốn tiếp tục giấc ngủ, nàng lại phát giường có vài bộ quần áo chỉnh tề. Nàng tò mò cầm lên, từ yếm đến quần sam, đầy đủ mọi thứ, hơn nữa, tất cả đều theo cỡ của nàng.


      Nàng đột nhiên nghĩ tới, ngày hôm qua, cái tên kia…

      Vuốt những bộ quần áo mềm mại, trái tim nàng thấy cảm động, ra đều để ý đến những chi tiết đó…

      Nhưng đúng, tại sao lại tốt với nha hoàn như vậy? Chẳng lẽ…

      Phong Linh chợt che miệng, hít sâu hơi.

      Trời ạ, có khẩu vị nặng đến như vậy chứ? thích Dạ Lạc Dao cực phẩm mà lại nội thú tính với nữ nhân mập như nàng?

      Suy nghĩ nay như sét đánh trúng nàng.

      Ngoài cửa, thanh dịu dàng của Pháp Hạ vang lên.

      “ Thủy nương, nương đến dung bữa sáng”.

      “A, được, ta ra”

      bàn ăn, vẫn như cũ, bốn cái bát, bốn đôi đũa.

      Đám người Thần Hoàng sớm ngồi đó, Dạ Lạc Dao bất mãn chu miệng, “ Nàng ta, chỉ ăn bữa cơm thôi mà bắt chúng ta đợi, nàng ta nghĩ mình là ai? Nguyệt, có phải huynh quá dung túng với nàng ta hay ? Nàng ta chỉ là nha hoàn, cần gì phải như vậy…”

      Lời của nàng dần biến mất khi nhìn thấy người về phía cửa.

      Thần Hoàng nhíu mày nhìn, sau đó cũng sửng sờ, Pháp Hạ càng giật mình đứng đó, miệng há hốc.

      Ở cửa, người tới, bộ dạng tròn vo, thể phân biệt ràng được là tới hay là lăn tới. Từ đầu đến chân nàng được bọc chặt, chỉ chừa lại đôi mắt nhìn đường.

      Sau khi ngồi vào chỗ trống duy nhất bàn, nàng cười cười.” Xin lỗi để mọi người đợi lâu”

      Thần Hoàng tò mò: “ Ngươi sợ kín như vậy bị rôm sao?”

      Phong Linh cười giải thích: “ Da của ta có vấn đề, sợ lây cho mọi người nên mới vậy, ha ha, đừng để ý, đến đây, chúng ta ăn cơm

      “Bệnh ngoải da?” Pháp Hạ tỏ thái độ chuyên nghiệp.” Thủy nương là bệnh ngoài da như thế nào, để ta xem cho ngươi!”

      có việc gì, có việc gì. cần nhìn, chỉ giống như bị ghẻ thôi, dù sao cũng rất đáng sợ, mấy ngày nữa là hết thôi!”

      Dạ Lạc Da cả kinh, vội vàng đứng lên. Nàng ta nhịn được nữa . “ Nguyệt, nàng ta rất kinh tởm, muội muốn huynh lập tức đuổi nàng ta! Muội còn lâu mới ngồi ăn chung bàn với người ác như vậy!”

      Khuôn mặt hoàn mỹ của Thần Hoàng vẫn nở nụ cười tà làm người ta đoán ra được suy nghĩ, ánh mắt lợi hại liếc về phía xác ướp Phong Linh sau đó nhìn về phía Dạ Lạc Dao. “Ngồi xuống!”

      “Muội muốn! Nguyệt, huynh đuổi nàng ta được ?”

      Đôi mắt thu lại, giọng chút để ý làm người khác rét mà run. “Nàng ấy rời

      “Nguyệt…” Dạ Lạc Dao nghi ngời mình nghe lầm, trước đó là Phong tam nương bây giờ lại đến Thủy Băng Nguyệt, từng người đều khiêu chiến địa vị của nàng trong lòng Nguyệt, nàng chịu đựng quá lâu, nàng thể giả vờ biết gì được nữa rồi.

      “ Nguyệt! Tại sao huynh lại muốn che chở cho mụ béo này! Huynh thích nàng sao? Thích khuôn mặt xấu xí của nàng hay là thân thể làm người ta muốn nôn càu nàng?”.

      Tay cầm đũa của Phong Linh cứng đờ, khuôn mặt cuối xuống nhìn tâm trạng nàng, ngay cả những gì trong mắt cũng được giấu .

      Hai tay Thần Hoàng đặt lên bàn từ từ đứng lên, ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt tàn ác lóe lên tia tàn nhẫn” Muội vừa cái gì?”

      Nguyệt, Phong tam nương vẫn chưa đủ sao? Rốt cuộc huynh còn làm tổn thương muột đến khi nào? Huynh tình nguyện nhìn mụ béo này mấy lần, cũng chịu nhìn muội?

      Muội là muội muội từ đến lớn huynh đều thương muội? Huynh có hiểu ?!!”

      Dạ Lạc Dao giống như nổi điên tới trước mặt Phong Linh, níu lấy y phục người nàng xé ra, “ Huynh nhìn nàng ta xem, nàng ta vừa mập vừa xấu! Là nữ nhân mà ngươi còn mặt mũi sống đời này sao? Ngu7oi tự ti à, cảm thấy mất mặt à? Người như ngươi có tư cách gì xuất ở đây, xuất bên cạnh Nguyệt? Tại sao ngươi chết ?”

      “Bốp!”

      cái tát, vang lên thanh thúy.

      Phong Linh chẫm rãi ngẩn đầu nhìn nam nhân Satan đỉnh đầu.

      Dạ Lạc Dao bụm mặt, nước mắt lớn như hạt đậu tiếng động rơi xuống: “ Huynh đáng muội… Vì nàng mà huynh đáng muội…Dạ Tàn Nguyệt” Muội hận huynh!”. Nàng ta gào tiếng rồi xoay người bỏ chạy ra ngoài
      Last edited by a moderator: 11/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 198: Đừng nghĩ là ta đánh.

      “Lạc Dao nương!”. Pháp Hạ gật đầu cái với Thần Hoàng. “Ta xem chút”. xoay người đuổi theo.

      Phong Linh hít sâu hơi, nàng giống như người để ý, nàng chỉ gắp đồ ăn, đưa vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống. Những động tác máy móc như vậy cứ lặp lại, nàng ngừng ăn, nàng bỏ đồ vào trong miệng, nhai rồi nuốt, nuốt trôi, nhưng nàng vẫn dừng việc nhét thức ăn vào miệng.

      Tay bỗng nhiên bị người khác nắm lấy.

      “Đủ rồi”.

      Sau đó, cái khăn được đưa tới. “Mau phun ra ”.

      Phong Linh cúi đầu thấp, lắc đầu.

      Thần Hoàng nhíu mày, gì nắm lấy mặt nàng, lấy khăn che miệng nàng, bắt nàng khạc hết đồ ăn ra.

      Phong Linh quay mặt , nàng vẫn với lấy chiếc đũa, nhưng người lại bị quay qua. Nàng nhìn vào ánh mắt Thần Hoàng, quay mặt . “Đừng động tới ta… ta đói bụng, ta muốn ăn……..”.

      Thần Hoàng nhìn chằm chằm nàng, từng chữ. “Ta , đủ rồi”.

      Phong Linh chợt đẩy , đứng lên. “Bụng của ta đói, tại sao cho ta ăn? Bởi vì ta mập à, bởi vì ta nên sống sao?”.

      Ánh mắt mơ hồ, nàng lau mắt. “Các ngươi nghĩ rằng ta thích à? hiểu tại sao lại biến thành dạng này, mở mắt nhắm mắt chính là phải ăn, trừ ăn ra vẫn là ăn, ăn có cảm giác như muốn chết, các ngươi hiểu đó là như thế nào sao?”.

      Thần Hoàng nhíu mày, tới bắt lấy cánh tay nàng vẫn ngừng lau mắt. Phong Linh dùng sức giật ra. “Vì muốn người bên cạnh ta nhìn thấy ta như thế này nên ta mới trốn , tránh bọn họ, tìm địa phương ai biết ta, ai muốn cười cứ cười , nhưng……..”. Nàng vỗ vỗ lồng ngực của mình. “Nơi này rất đau”.

      Bỗng nhiên, Thần Hoàng
      kéo nàng vào ngực. “Ngu ngốc, nàng là ngốc đến nỗi thuốc nào chữa được!”.

      Phong Linh muốn đẩy ra nhưng lại bị ôm chặt, giọng đè nén cảnh cáo. “Nàng thử đẩy ta ra xem! Có tin ta đánh nàng hay ?”.

      Phong Linh sợ hãi nhưng nước mắt càng chảy nhiều hơn. “ là khôi hài, ta làm gì các ngươi? Làm sao mọi người lại cứ nhằm vào ta, giống như ta bới mộ phần nhà ai vậy…”.

      Thần Hoàng ép chặt cánh tay, khí phách ai bì nổi “Nghe đây, ta cho nàng ngược đãi chính mình! Muốn ăn ta cho nàng ăn no! Ta cũng muốn nghe nàng mình mập nữa! Tên khốn kiếp nào dám cười nàng ta giết cả nhà ! Nghe chưa!”.

      Phong Linh bị , ngẩn người chút, đôi mắt còn mù sương ngẩn ngơ nhìn .

      Nam nhân đứng đối diện khí lạnh bức người, ánh mắt u tàn bạo. “Ta hỏi, nàng nghe chưa?”. tỏ nếu như nàng vâng lời, ngại tiễn nàng đoạn đường.

      Nàng gật đầu theo bản năng. “Nghe , nghe ”.

      cười, kéo tay nàng ngồi xuống. “Bây giờ, ăn sáng ”. tự mình múc chén cháo cho nàng, đưa tới trước mặt nàng, đôi mắt câu hồn nhìn chằm chằm nàng, giọng bá đạo cho phép cự tuyệt. “Ăn”.

      “Ồ”. Phong Linh bưng chén cháo lên ăn, lơ đãng nhìn cái nhìn vào đôi mắt chăm chú của , tim đột nhiên nhảy “thình thịch”, đầu nàng lại cúi thấp hơn.

      *………..*

      Chả mấy khi Thần Hoàng thả cho nàng nghỉ ngày, Phong Linh chân trần quanh quẩn trong phòng, gương mặt vẫn còn nong nóng.

      Từ nãy đến giờ, trong đầu nàng vẫn luôn là ánh mắt nhìn nàng, có bất đắc dĩ, có cưng chiều, có dở khóc dở cười, còn có thâm tình….

      “A, điên rồi, điên rồi!”. Phong Linh giật mái tóc, đặt mông ngồi đất. Tại sao lại như vậy, ….. phát ra cái gì sao?

      Khả năng này, nàng dám nghĩ thêm. Bây giờ, Phong Tam Nương, tình nguyện lừa mình dối người.

      “Cốc cốc cốc”. Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng . “Thủy nương”.

      Phong Linh sững sờ, ngờ nàng ta đến.

      Dạ Lạc Dao cười. “Chuyện buổi sáng ta xin nhận lỗi với nương. Ta nên chuyện như vậy, hi vọng ngươi cần để ý” .

      Phong Linh rũ mắt xuống, khoát tay áo. “Thôi, ngươi cũng sai, ta có cái gì tốt đâu”.

      Dạ Lạc Dao tới ngồi xuống bên cạnh nàng, . “Ta quá quan tâm đến Nguyệt, thể ghen tị với những nữ nhân bên cạnh . Cho dù là ai chăng nữa, chỉ cần người đó đoạt chú ý của ta đều tiếc giá nào diệt trừ nàng ta”.

      Phong Linh liếc nhìn nàng. “Ngươi cảnh cáo ta sao?”.

      Dạ Lạc Dao cười lắc đầu tiếp. “Trước đây ta từng tự tay giết chết nữ nhân, mặc dù ta biết Nguyệt thương nàng ta, nhưng ta vẫn giết nàng”.

      Giọng nhàng như “Thời tiết hôm nay tệ” vậy. Dạ Lạc Dao như vậy làm người ta thấy sợ hãi.

      Trong lòng Phong Linh rơi xuống, nàng biết nàng ta đến Châu Châu.

      “Ngươi biết tại sao Nguyệt trừng phạt ta ?” Nàng ta đột nhiên hỏi.

      Phong Linh cắn môi . “Có lẽ do thiếu gia thích ngươi”. Đáp án này có sẵn trong lòng, chính miệng nàng ra lại cảm thấy có chút khó khăn. Nàng ta giễu cười, ha ha, Phong Tam Nương, ngươi còn nghĩ gì nữa à?

      “Bởi vì ta sống được lâu nữa”.

      Câu này làm cho Phong Linh cả kinh, nàng ngẩng đầu lên. “Ngươi….”.

      Lúc này, nàng ta vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng lại yếu ớt như con nít, chỉ cần tùy tiện đụng cũng có thể bị thương.

      “Cho nên có thể cưng chiều ta, tùy ta, mặc ta làm cái gì, đều trách ta. Nhưng chỉ có tim , bao giờ giao cho ta”. Nàng ta cười khổ, ngẩng đầu lên, ánh mắt quỷ dị nhìn Phong Linh. “ biết vì sao từ lần đầu gặp ngươi, ta thấy ngươi rất đáng ghét!”.

      Phong Linh dần khép miệng lại, gật đầu. “Ta cũng vậy”.

      “Ngươi rất giống người”. Nàng ta .

      Phong Linh ngẩn ra. “….. Ai?”.

      nữ nhân còn đáng ghét hơn so với ngươi”. Dạ Lạc Dao bỗng nhiên ghé sát vào nàng, nắm cằm nàng suy nghĩ. “Nếu như gương mặt này vài vòng càng giống”.

      Phong Linh đẩy cánh tay nàng ta ra. “Ta hiểu ngươi gì, nếu như ngươi tới đây chỉ để cảnh cáo tốt, ta nhận được, ngươi có thể an tâm ra cửa rẽ phải”.

      Dạ Lạc Dao chậm rãi lắc đầu, gương mặt kiều diễm như hoa. “Ta để Phong Tam Nương khác cướp , ….”.

      Phong Linh cảm nhận được khác thường của nàng ta, trong lòng nàng sinh ra cảnh giác, từ từ lùi về sau, “Ngươi muốn làm gì?”.

      “Haizz”. Nàng ta thở dài tiếng. “ ra ta cũng muốn như vậy, muốn…. đây đều do các ngươi ép ta”. Vừa chuyện nàng ta vừa rút con dao giấu trong ống tay áo ra, do dự đâm thẳng về phía Phong Linh.

      “A!” Phong Linh quát to tiếng, lật người chạy, nhưng mà vì quá béo nên hành động bất tiện, đợi nàng bò dậy, Dạ Lạc Dao đâm vào cái, Phong Linh nghẹn ngào gào lên, “A, nữ nhân điên! Cứu mạng -- cứu mạng --!”
      Last edited by a moderator: 12/12/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :