1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 190: tàn nhẫn chân chính

      Bảy ngày liên tiếp sóng yên biển lặng.

      Phong Linh đứng trước căn nhà lớn, hài lòng gật đầu.

      Trước cửa là hai pho tượng biết là hình thù gì đứng ở hai bên, ở chính giữa là cửa chính khí khái hùng vĩ, phía treo tấm biển có hai chữ “Đại trạch”, bút pháp cứng cáp có lực, hai chữ đơn giản nhưng lại được viết rồng bay phượng múa, khí thế bất phàm. Nhìn kỹ trong góc còn có con dấu của Dạ Vô Hàm.

      “Tam Nương, hai người này để làm gì?”. Hồng Ngọc chỉ hai pho tượng hai bên.

      “À, bên trái là Kiếm Long, bên phải là Phách Vương Long. Có bọn họ giữ nhà còn có tác dụng hơn kỳ lân và sư tử nhiều”.

      Phong Linh vung tay lên. “, vào nhìn chút”.

      Mọi người vào trong nhà, nhìn thấy bố cục trong nhà mà kinh sợ, có núi giả cũng có vườn, bốn phương chỉ có đất trống.

      Phong Linh từ từ giới thiệu với mọi người.

      “Nơi các ngươi thấy là bãi cỏ xanh mượt, đó là quảng trường, là sân tennis. Bên này là phòng tập gym, kia là phòng bài bạc, còn có………..”.

      Mọi người nghe Phong Linh giới thiệu, vừa nghe vừa tò mò sờ đông sờ tây. Đây đều là những thứ lần đầu họ nghe được, những điều lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Dạ Vô Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, hiểu trong đầu nàng chứa những vật kỳ quái gì nữa.

      Phong Linh mời mọi người đến tiền thính, sau đó sai Vấn Xuân và Sơ Hạ mang trà bánh lên, sau đó nàng . “Về sau đây là nhà của chúng ta, hoan nghênh mọi người đến chơi”.

      Dạ Vô Hàm cười . “Được rồi, ta vẫn biết nàng lợi hại, bây giờ còn tự ra mua căn nhà. Ở Minh Tịch triều nàng cũng là kỳ nữ (nữ
      tử kỳ tài) rồi.”

      “Đa tạ.” Phong Linh chắp tay cái, tâm tình của nàng có vẻ rất tốt.

      Đột nhiên Bảo Bảo bộ vòng quay lại, phía sau là cái đuôi Hinh Nhi, “Nương, phòng của con tốt.”

      tốt chỗ nào.”

      “Tốt xấu gì bây giờ con cũng là Minh chủ võ lâm, nếu bằng hữu giang hồ biết con ngủ trong căn phòng đáng như vậy cười con!”

      “Ý kiến bị bác bỏ.” Phong Linh nhìn nó.

      Bảo Bảo bĩu môi nhảy lên ghế, xong thấy Hinh Nhi leo lên được nó lại nhảy xuống ôm bé lên ghế dựa, dặn dò giống như người lớn, “Muội phải ăn nhiều vào mới cao lên được. A đúng rồi, cần ăn nhiều giống nương ta.”

      Hinh Nhi đỏ mặt gật đầu : “Muội biết rồi.”

      Phong Linh vui hỏi: “Tiểu tử thối, ta ăn nhiều lúc nào?”

      Bảo Bảo ngoái đầu nhìn lại, nhíu mày : “Nương, phải là con nương nhưng mà nương có nên tiết chế lại ? Gần đây nương mập lên rất nhiều đấy?”

      “Có sao?” Phong Linh sờ sờ gương mặt tròn trịa của mình. “Tại sao ta lại cảm thấy?” Nàng vội vàng hỏi Dạ Vô Hàm đứng bên cạnh. “Vô Hàm, ngươi xem, ta có mập ?”

      Dạ Vô Hàm nhìn cười lắc đầu. “Ngươi nhìn xem, ngươi gầy thế nào kìa? hề mập.”

      Sau lưng Phi Ưng và Huyền Phong liếc mắt nhìn nhau: Vương gia có mở to hai mắt nhìn vậy?

      Bảo Bảo lắc đầu, nếu như người lớn ngây thơ như vậy đúng là thể làm gì được họ.

      Phong Linh cười hài lòng, “Buổi trưa đừng , ở lại đây ăn cơm .”

      “Được.”

      “Vương gia.” Phi Ưng tiến lên, giọng . “Chúng ta phải .”

      Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, khoát tay, Phi Ưng lui về phía sau. Huyền Phong chau mày, “Thấy , chỉ cần đến chỗ của Tam Nương Vương gia còn là Vương gia nữa rồi.”

      Dạ Vô Hàm nghiêng đầu nhìn, lập tức đứng nghiêm gì.

      Buổi trưa là tiệc rượu thịt dê nhúng vô cùng náo nhiệt, mọi người ngồi vây quanh chỗ, hề phân biệt chủ tớ, vui vẻ ăn và chuyện. biết làm sao, lại nhắc đến Dạ Vô Hàm và Phong Linh.

      Vấn Xuân : “Vương gia, ngài cũng nên có hành động chứ.”

      Sơ Hạ cũng , “Đúng vậy, lúc nào ngài tới đây cầu hôn?”

      Phong Linh đỏ mặt, vớt lên hai miếng thịt, nhét cho mỗi người miếng. “Ăn !”

      Huyền Phong cười . “Bây giờ Hàm Vương phủ dương thịnh suy, nha hoàn xinh đẹp cũng bị Tam Nương mang rồi, làm chúng ta về phủ cũng thấy vui vẻ, đúng Phi Ưng?”

      Phi Ưng liếc mắt nhìn . “Đó là ngươi, phải ta.”

      Huyền Phong ngẩn ra, sau đó tò mò lại gần hỏi, “Phi Ưng, , ta rất nghi ngờ, làm sao ngươi lại thích nữ nhân nào vậy?”

      “Ha ha.” Sơ Hạ cười . “Phi Ưng đại ca là nam nhân trung hậu, đâu có giống ngươi.”

      “Ta làm sao?”, Huyền Phong khí khái : “Nam nhân thích nữ nhân là thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên).”

      Ánh mắt liếc về phía Vấn Xuân, cười, “Đúng , Vấn Xuân?”

      Vấn Xuân cúi thấp đầu, dám nhìn , chỉ đáp lại tiếng: “Ừ…”

      Ánh mắt Sơ Hạ chuyển qua chuyển lại giữa hai người vài lần, cười mập mờ, “Này, vấn đề của hai người tạm hoãn , bây giờ chúng ta Tam Nương và Vương gia.”

      Vấn Xuân , “Đúng, Vương gia, ngài nên chủ động đừng làm chúng nô tỳ sốt ruột thay.”

      Dạ Vô Hàm nghiêng đầu cười, đôi mắt cưng chiều nhìn Phong Linh. “Kiệu hoa bổn vương chuẩn bị tốt, chỉ chờ người nào đó gật đầu.”

      “Oa…” Mọi người nghe xong như muốn nổ tung.

      Phong Linh nhét thức ăn vào miệng, phùng má nhai nhai, gì.

      “Nương, nương ăn ít thôi.” Bảo Bảo đồng ý , “Vất vả lắm nương mới gầy xuống, nương lại muốn mập trở lại sao?”

      Phong Linh vừa muốn mở miệng, đột nhiên nàng bị nghẹn, mặt đỏ bừng, nàng vội vàng bỏ đũa xuống chạy ra ngoài.

      “Tam Nương?” Dạ Vô Hàm lo lắng muốn chạy qua, Hồng Ngọc vội . “Để ta cho.”

      Hồng Ngọc chạy theo Phong Linh ra bên ngoài, nhìn Phong Linh nôn ọe vài cái, nàng đưa cho Phong Linh chén nước. “Nếu như tỷ còn tiếp tục giả bộ hồ đồ, dám đối mặt với tình cảm của mình đến lúc đó cả ba người đều khổ sở.”

      Phong Linh nhận chén nước, uống hớp, rũ mắt. “Ta thích Dạ Vô Hàm, đến bây giờ vẫn đổi.”

      Nàng để chén xuống, xoay người vào bên trong.

      Hồng Ngọc bắt đắc dĩ lắc đầu, “Tam Nương, tỷ tàn nhẫn. chỉ tàn nhẫn với bọn họ mà là tàn nhẫn với chính mình.

      Phong Linh nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh ba nàng uống say biết gì, còn dáng vẻ mẹ nằm khóc thầm mỗi tối. Nàng chút do dự vào trong. “Tàn nhẫn chân chính là kiên trì đến cùng.”

      Hồng Ngọc thở dài tiếng, nữ nhân ngốc này chân chính lần thức nhất chắc đối mặt với thực tế.

      Phong Linh trở về phòng ăn, thấy thức ăn trong nồi sắp bị ăn sạch, quýnh lên, vội, “Này, các ngươi chừa cho ta chút!”

      “Xoạt.” Tiếng vải bị rách ra rất ràng.

      Tất cả mọi người quay đầu lại, động tác trong tay cũng ngưng.

      Tâm nàng trầm xuống, nàng, dường như mập trở lại.
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 191: Sống như vậy còn ý nghĩa gì nữa.

      Liên tiếp như vậy trong nửa tháng, cuối cùng mọi người cũng bình tĩnh được nữa.

      “Tam Nương, mở cửa ra !”. Vấn Xuân và Sơ Hạ ở bên ngoài đập cửa. Phong Linh ở trong phòng, vùi mình giường, bên cạnh là tấm gương đồng. Nhìn vào gương đồng có thể thấy gương mặt tròn trịa của nàng.

      “Ta sao cả, để cho ta yên lặng chút!”. Phong Linh bịt lỗ tai lại, chui vào trong chăn, bọc kín mình đến nỗi gió cũng lùa vào được. Nàng cầm trong tay miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa ảo não nghĩ. Nàng khống biết rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu, thân thể nàng giống như quả bóng bị thổi phồng lên vậy, sức ăn của nàng lớn đến kinh người, từ ngày ba bữa ăn lên ngày năm bữa, sau đó là ngày bảy bữa. Cuối cùng nếu nàng có đồ ăn hoảng hốt.

      Chỉ hơn mười ngày mà nàng mập lên khoảng 30 cân (30 cân = 15kg)!

      30 cân! Đó là con số kinh khủng như thế nào! Hơn nữa nếu như còn tiếp tục ăn như thế nàng có khuynh hướng mập hơn nữa!

      “Đáng chết!”. Phong Linh nhét toàn bộ miếng bánh ngọt vào miệng, nhai giống như trút giận.

      Tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, cửa bị mở ra.

      Dạ Vô Hàm nhìn người giường co người lại thành khối nhăn mày, sải bước qua, vén chăn lên. Phong Linh nhìn thấy cả kinh, nàng hoảng hốt kêu. “Ai cho ngươi vào đây? ra ngoài! ra ngoài!”.

      Vẻ mặt Dạ Vô Hàm căng thẳng, nắm lấy vai nàng. “Việc mà nàng có thể làm được chính là núp trong phòng gặp bất cứ ai sao?”.

      Phong Linh quay mặt , trong miệng vẫn còn nhai bánh, hàm hồ . “Bộ dạng này của ta có thể gặp ai được chứ?”.

      “Chỉ bởi vì nàng mập?”. Dạ Vô Hàm có vẻ tức giận, giọng cũng cứng rắn hơn. “Vậy Nhiếp Tố Tố trước đây sao? Nàng ấy làm sao có thể sinh hoạt bình thường, tự do tự tại được?”.

      “Ta cũng biết! Ta làm sao có thể biết được trước kia nàng ấy sống thế nào?”. Phong Linh đẩy ra, quay lưng lại, mặt hướng vào trong. “Ngươi vĩnh viễn thể hiểu được, mập như thế này bị người ra cười nhạo và khinh thường như thế nào. Nếu phải vì Bảo Bảo chắc ta thể nào tiếp tục được. Ta vất vả lắm mới có thể gầy xuống, rốt cuộc

      bỗng dưng lại thành quái vật bị người khác nhìn. Nhưng… con mẹ nó, tại sao ta lại mập lên? A… ta điên mất!”

      Phong Linh dứt tóc, nàng sắp chịu được nữa rồi, nhưng mà nàng càng tức, càng sợ, nàng vội vàng chụp miếng bánh cho vào miệng nhai. Sau khi nàng ăn vài miếng mới bình tĩnh lại được.

      Dạ Vô Hàm lẳng lặng nghe, hít sâu hơi, đưa hai tay ra, ôm nàng vào trong ngực, Phong Linh cứng người, rũ mắt xuống.

      “Nàng nghe này, trước kia nàng phải chịu uất ức, là vì người tên là Dạ Vô Hàm biết quý trọng nàng nên mới tạo thành việc như vậy. Bây giờ như thế nữa, ai dám cười nhạo nàng câu ta giết bọn họ! Mặc kệ nàng mập thành thế nào, cho dù gấp mấy lần nàng đều là Phong Tam Nương của ta!”

      Nước mắt rơi xuống, dần dần thành thút thít, sau đó Phong Lan xoay người vùi vào ngực , khóc lớn, “Ta bị sao rồi? Ta muốn mập, muốn… Nhưng mà ta lại dừng được…”

      Dạ Vô Hàm ôm chặt nàng, an ủi vuốt lưng nàng. “Đừng sợ, có ta ở đây, nàng phải sợ.”

      Phong Linh bất lực gật đầu cái, bên khóc lóc thảm thương, bên vẫn tiếp tục ăn bánh.

      “….”

      “Ngươi có tra ra cái gì ?” Dạ Vô Hàm nhắm mắt lại, hỏi.

      Ngự y nghi ngờ . “Hạ quan kiểm tra toàn bộ, hề phát ra cái gì ổn. Ngược lại vị nương này hoàn toàn khỏe mạnh, chút bệnh cũng có. Còn về phần tại sao vị nương này lại đột nhiên ăn nhiều như vậy, hạ quan tìm ra nguyên nhân. Nhưng mà… thứ cho hạ quan thẳng, chỉ cần khỏe mạnh, còn ăn nhiều hay ít đều có vấn đề.”

      Dạ Vô Hàm nhíu mày, vung tay lên. “ xuống .”

      “Hạ quan cáo lui.”

      Phong Linh đứng ngoài cửa nghe lén hai người chuyện, nàng tuyệt vọng cúi đầu, bước từng bước trở về. Mặc dù nàng hiểu rốt cuộc là mình bị sao nhưng nàng có thể khẳng định là nàng có vấn đề ở đâu đó, chắc chắn thể đơn giản như ngự y . Làm gì có người nào tự dưng mập rồi gầy, rồi bỗng dưng gầy lại mập được?

      Dạ Vô Hàm đẩy cửa vào, tay bưng cái khay, khay là ít đồ ăn vặt. “Tam Nương, nàng đói bụng chưa?”

      Vẻ mặt Phong Linh đau khổ. “Vô Hàm, có phải là ta cứu được ?”

      Dạ Vô Hàm đặt khay thức ăn lên giường. “Ai vậy, nàng có chuyện gì cả.”

      Nàng chỉ vào cơ thể tròn vo của mình, nàng tự giễu cười tiếng. “Cái này mà gọi là có việc gì? Ta sắp qua được cái cửa nữa rồi.”

      “Tam Nương.” Dạ Vô Hàm kéo nàng ngồi xuống. “Ta nghe Vấn Xuân ngày hôm qua nàng ép mình được ăn nên té xỉu, có chuyện này ?”

      Phong Linh gật đầu. “Ta muốn nhịn ăn, rồi ta như trước kia, ta muốn như thế này.”

      Dạ Vô Hàm ôm gương mặt mập mạp của nàng, đôi mắt biết cười làm người ta cảm thấy như gió xuân. “So với những cái đó nàng khỏe mạnh vẫn quan trọng hơn! Bắt đầu từ bây giờ ta cho phép nàng làm như vậy nữa, ta phân phó hai nha đầu kia nhìn nàng, nếu đói phải ăn!”

      Phong Linh nặng nề thở dài tiếng. “Biết rồi, ta đánh cược cái mạng của mình nữa.”

      Dạ Vô Hàm cười. “Như vậy mới đúng.”

      Phong Linh lên tiếng, nàng yên lặng ăn những đồ ăn mang vào.

      Ban đêm.

      Phong Linh nằm ở giường lăn qua lộn lại thế nào cũng ngủ được, bụng nàng réo ngừng, đói bụng đến nỗi nàng cũng hoảng hốt. nhịn được, Phong Linh bò dậy định xuống bếp tìm cái gì ăn.

      Nàng về phía phòng bếp thấy đèn sáng, Vấn Xuân và Sơ Hạ hai nha hoàn vội vàng trong bếp.

      “Tam Nương thích ăn cá, chúng ta làm cá .” Vấn Xuân .

      “Ừ, thêm chút thức ăn, gần đây Tam Nương ăn nhiều hơn, chúng ta nên làm nhiều chút.” Sơ Hạ vừa nhặt rau vừa . “Vấn Xuân, ngươi về ngủ chút , chỗ này để ta.”

      “Được, lát sau ta nấu cơm cho Tam Nương, đổi lại cho ngươi ngủ.”

      “Ừ.”

      Phong Linh đứng ở bên ngoài cắn môi, nước mắt đảo quanh. Lúc này, bóng dáng nho cũng vào phòng bếp.

      “Bảo Bảo, sao đệ dậy sớm vậy?”

      “A, đệ muốn xem có gì ăn , đệ sợ sau khi nương dậy tìm được cái ăn.”

      “Ha ha.” Vấn Xuân cười . “Yên tâm, làm sao chúng ta có thể để Tam Nương đói bụng được.”

      Sơ Hạ phất tay với Bảo Bảo. “Có chúng ta ở lại là tốt rồi, đệ mau ngoan ngoãn ngủ .”

      Phong Linh che miệng, cho mình khóc thành tiếng. Nàng ngồi trong góc, vùi mặt trong lòng bàn tay.

      Bây giờ cuộc đời của nàng bị thay đổi hoàn toàn. Nàng quan tâm gì khác, cơ thể ngày càng béo lên hấp dẫn toàn bộ chú ý của nàng. Mở mắt ra là nàng tìm ăn, trừ ăn ra vẫn là ăn. Ngay cả những người bên cạnh đều bị nàng làm cho được tốt.

      Nếu như Phong Tam Nương nhất định phải biến thành mụ béo đến nỗi của cũng qua được, nàng tiếp tục sống như vậy còn có ý nghĩa gì?
      Last edited: 19/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 192: Đói bụng sao?

      thấy Tam Nương? Cái gì gọi là thấy Tam Nương?”.

      Trời còn chưa sáng, Dạ Vô Hàm vọt vào Đại trạch, vừa vào cửa kêu hai nha đầu lại hỏi.

      Vấn Xuân vội . “Lúc chúng nô tỳ làm xong đồ cho Tam Nương phát nàng có trong . phòng. Sau đó chúng nô tỳ tìm khắp nhà cũng tìm thấy”.

      “Tam Nương rồi”.

      Bảo Bảo và Hồng Ngọc tới, trong tay cầm phong thư, mắt Bảo Bảo hồng hồng.

      Dạ Vô Hàm qua, cầm lấy lá thư, xem xong tức giận vo thành cục. “Nữ nhân ngốc này!”. nghiêng đầu, phân phó. “Phi Ưng, Huyền Phong, các ngươi lập tức điều động người, lục soát kỹ khắp thành cho ta! Bây giờ nàng xa được, nhất định vẫn còn ở trong thành, . được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào! Có nghe ?”.

      “Vâng!”.

      Hai người vội vàng rời .

      Dạ Vô Hàm nhìn Bảo Bảo nén khóc, xoa đầu kiên định . “Đừng lo lắng, ta tìm được nàng”.

      Tàng Tâm lâu.

      Lãnh Tàng Tâm vào trong khuê phòng, mở ám các bên trong ra, nhìn nữ nhân to béo ở trong. “Bọn họ rồi, ngươi cũng ra ”.

      “A”. Phong Linh di chuyển cơ thể mập mạp, nghiêng người ra, nàng vẫn quên oán câu. “Nơi này chật quá, ngươi thể gọn gàng rộng rãi chút sao?”.

      Lãnh Tàng Tâm cười. “Ngươi nhìn xem, đây chỉ là ám các, phải là phòng ngủ, cần gì phải lớn”.

      Phong Linh ngồi xuống cúi đầu, yên lặng đưa đồ ăn vào trong miệng. Lúc nãy nàng để bụng rỗng quá lâu, đến Tàng Tâm lâu nàng té xỉu. Cũng may có Lãnh Tàng Tâm ở đây nhận ra nàng. Bằng nàng bị ném nơi nào rồi

      “Bây giờ ngươi định làm thế nào?”. Lãnh Tàng Tâm nghiêm túc hỏi.

      Phong Linh lắc đầu cái, nàng biết, nếu nàng biết nàng cũng chạy mất như vậy.

      “Haizz”. Tàng Tâm thở dài tiếng. “Trước tiên ngươi cứ ở chỗ này của ta, nếu như ngươi muốn chắc họ cũng tìm được ngươi đâu”.

      “Ừ, cảm ơn”.

      Lãnh Tàng Tâm nghĩ nghĩ rồi hỏi. “Có nên cho chủ nhân biết , có lẽ……….”.

      “Đừng!”. Phong Linh cự tuyệt theo bản năng,
      nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, nàng muốn phân tích nguyên nhân vì sao nàng lại muốn nhưng dù sao nàng muốn!

      nên cho biết…”

      Lãnh Tàng Tâm nhìn nàng, cười cười. “Ta biết rồi. Ngươi cứ yên tâm ở lại chỗ này, muốn ăn gì cứ cho ta biết.”

      “Cảm ơn…”

      Lãnh Tàng Tâm tặng căn phòng đó cho nàng ở, nàng ấy cũng phân phó nha hoàn thân cận lúc nào cũng chuẩn bị đồ ăn cho nàng.

      Hai ngày qua, Phong Linh sống trong nhà của Lãnh Tàng Tâm, thỉnh thoảng nghe những tin tức nàng ấy mang về. Nàng ấy , Dạ Vô Hàm vì tìm nàng phong tỏa kinh thành hai ngày làm cho các đại thần và dân chúng oán thán nhưng vẫn cố chấp. Hàm Vương nổi giận Cảnh Vương cũng phải kiêng kỵ ba phần gì đến những người khác.

      Nàng ấy , Bảo Bảo cũng phát động giang hồ lệnh, hiệu lệnh cho người trong giang hồ tìm nương nó. Bây giờ các môn phái cũng bỏ chuyện trong tay xuống để giúp Tiểu Minh chủ tìm mẫu thân.

      Nước mắt lẫn vào trong thức ăn đưa vào trong miệng, nàng cảm thấy khổ sở.

      Phong Linh đứng trước cửa sổ, vô hồn nhìn ra bên ngoài.

      “Ục ục…” Bụng nàng lại sôi lên, nàng bất đắc dĩ xoay người, muốn tìm tiểu nha hoàn để lấy chút đồ ăn nhưng tìm thấy người đâu cả.

      Nàng suy nghĩ chút rồi đẩy cửa ra, ra bên ngoài…

      “Oa, nữ nhân mập này là ai?”

      “Đúng vậy, tại sao ta chưa hề thấy qua vậy, ở chỗ chúng ta từ khi nào lại có nương mập như vậy?”

      nương? Ta nhìn giống lắm, nếu nàng là nương ai dám gọi nàng ta hả?”

      “Này, nếu như bị nàng đè ở dưới thân, có khi nào vật kia gãy luôn ?”

      “Ha ha…”

      Tiếng cười nhạo nổi lên khắp phía làm cho Phong Linh chạy trối chết. Nàng chạy về phòng, sập cửa lại. Hai tay che lỗ tai, nước mắt tiến động rơi xuống.

      Những người chỉ biết huyên thuyên kia biết gì, bọn họ nghĩ rằng nàng muốn mập sao? Nàng biết làm sao tự nhiên lại mập lên, biết là bị trúng tà hay bị bệnh gì, hay là bị biến dị gene. Cảm giác này tệ hết chỗ nhưng những người ghê tởm kia còn bỏ đá xuống giếng! Nàng nguyền rủa họ, sớm muộn gì họ cũng mập hơn nàng…

      Nàng nhìn lại mình, sau đó cười tự giễu. Nếu như muốn mập hơn nàng cũng dễ dàng.

      “Mấy người làm gì ở đây?” Bên ngoài, Lãnh Tàng Tâm quát to tiếng, các nương tản .

      Nàng gõ gõ cửa. “Tam Nương, là ta đây.”

      Phong Linh kéo cửa ra, đôi mắt hồng hồng. “Xin lỗi, ta gây thêm phiền toái cho ngươi rồi.”

      “Phiền toái gì? Chỉ có vài nương hiểu chuyện, lung tung, ngươi đừng để bụng.” Lãnh Tàng Tâm cầm vịt quay đưa cho Phong Linh, cười . “Ngươi đói bụng , tới đây ăn chút.”

      Phong Linh hận thể đập đầu chết. Người ta chào hỏi, nhiều nhất là “Ăn chưa?” Mà chào hỏi nàng trực tiếp là hỏi “Đói bụng ?”

      “Tam Nương, vừa rồi những nương kia gặp được ngươi, sợ rằng đảm bảo được chuyện này lan ra ngoài.”

      Phong Linh ngẩn ra. “Ta hiểu rồi, ta bây giờ.” Nàng đứng lên muốn , Lãnh Tàng Tâm vội vàng kéo nàng. “Này, ban ngày thế này ngươi định đâu? Cửa thành bị phong tỏa, có người cầm bức họa của ngươi so với từng người đấy. Haizz, Tam Nương, nếu ngươi trở về , ngươi nhẫn tâm để bọn họ khổ cực vậy sao?”

      Phong Linh cắn cắn môi ngồi xuống. “Đến bản thân ra còn chấp nhận nổi bộ dạng bây giờ của mình, ta làm sao có dũng khí gặp người khác? Để cho ta chút thời gian, chờ đến lúc ta thích ứng mới có thể thản nhiên đứng trước mặt bọn .

      “Ta hiểu”. Lãnh Tàng Tâm nghĩ rồi . “Nếu như vậy , ta Địch Cuồng đưa ngươi ra khỏi thành.”

      sao?” Cặp mắt Phong Linh sáng lên. “Có thể đưa ta ra ngoài sao?”

      “Chút chuyện này là gì với Xích Diễm bang cả. Mấy ngày coi như giải sầu thôi. Lúc nào ngươi muốn trở lại với Địch Cuồng tiếng là được.”

      tốt quá, cảm ơn ngươi, Tàng Tâm.”

      gì mà cảm ơn, đây là việc ta phải làm.”

      Phong Linh vui mừng quá nên nghe thâm ý trong lời của Lãnh Tàng Tâm. Nàng chỉ suy nghĩ làm sao có thể mau rời khỏi đây để ai biết chỗ của nàng. Nàng lại phải dùng thân phận mụ béo gặp mọi người. Như vậy, nàng nên thực tế hơn chút thôi.

      Tây Vực, bão cát bay đầy trời.

      Ở đây chỉ có duy nhất dãy núi Yên Hà là bốn mùa đổi, khí ẩm. Có người , nơi này là chỗ ở của thần tiên, cho nên đây mới là đóa hoa tuyệt đẹp của Tây Vực.

      đỉnh núi Yên Hà, có tòa trúc các, đỉnh các khói lượn mù mờ, bốn phía chim hót hoa thơm, nơi đây là tiên cảnh nhân gian hề quá chút nào.

      Đằng sau trúc các là biển hoa là nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, tóc dài tản ra, tay áo bồng bềnh, bộ dạng xinh đẹp, có thể là xinh đẹp hơn hoa.

      Xa xa, có nương tới, nàng ta khẽ cười. “Nguyệt, huynh ở đây làm gì vậy?”
      Last edited: 19/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 193: Nàng mập là chuyện của nàng.

      “Sao muội lại ra đây làm gì?”. Thần Hoàng xoay người, ràng là nhìn nàng nhưng ánh mắt tĩnh mình biết phiêu đến nơi nào.

      Dạ Lạc Dao cười duyên, kéo tay làm nũng. “Nguyệt, huynh đưa muội dạo được ? Mấy ngày nay chỉ ở đây muội buồn lắm rồi”.

      “Cố thần y cho muội ra ngoài sao?”.

      Dạ Lạc Dao nháy nháy mắt.d. “Chỉ lần này thôi, có được ? Muội rất muốn ra ngoài………”.

      Thần Hoàng rũ mi, nhắm mắt . “Được rồi”.

      “Ha ha, muội biết là huynh đối với muội tốt nhất mà”.

      Gần tháng ở núi Yên Hà, nụ cười mặt nàng càng ngày càng nhiều, giống như bọn họ trở lại vài năm về trước, chỉ có hai người làm bạn với nhau, ngoài nhau ra có ai cả. Nếu như thời gian có thể dừng lại cho dù nàng chết lập tức cũng đáng giá.

      *…………*

      Phong Linh ngẩng đầu nhìn xung quanh chút, nàng cố gắng để mình mất khống chế.

      “Đây là đâu?”.

      Địch Cuồng rất đàng hoàng . “Tây Vực”.

      Phong Linh gật đầu. “Ta biết ”. Gương mặt béo tròn lại nhìn về phía , gương mặt lên lo lắng, nàng chỉ ngủ nhiều chút thôi, tại sao lúc tỉnh dậy ở Tây Vực rồi?”.

      “Ngươi có thể tại sao ta chỉ muốn nghỉ để giải tỏa tâm trạng lại chạy đến nơi xa xôi như thế này ?”.

      Địch Cuồng vuốt vuốt mái tóc, khuôn mặt nam tính sức quyến rũ nở nụ cười. “Nơi này có gì tốt? Phong cảnh tốt, khí hậu tốt, người cũng tốt, mấy ngày nữa là trung thu rồi, ở đây rất náo nhiệt đấy!”.

      “Phong, cảnh, tốt! Khí, hậu, tốt!”. Phong Linh nặn từng chữ từ kẽ răng, nhìn xung quanh vòng, gió cuốn mù mịt, trời đất tối tăm, người đường bọc kín mình như cái xác ướp, có người bị gió thổi lảo đảo như sắp ngã.

      Tuy đây là lần thứ hai nàng đến nơi này nhưng nàng vẫn thể nào thích ứng được với loại thời tiết ác nghiệt này. Nhưng dù sao người cũng đến đây rồi, có nhiều nữa cũng vô dụng. Nàng dừng lại suy nghĩ chút, ở đây xa như vậy nàng cũng lo lắng bọn Vô Hàm tìm tới.

      Nàng ngước mắt, khó chịu . “Được rồi, ngươi đưa ta đến đây là được, ngươi về ”.

      “Như vậy sao được?”. Địch Cuồng vội vàng lắc đầu. “Nữ nhân nhà ta rồi, nhất định ta phải bảo vệ lão đại an toàn. Ta !”.

      “An toàn?”. Phong Linh nhìn mình từ t
      rên xuống dưới. “Ngươi nghĩ rằng bây giờ ta gặp phải chuyện nguy hiểm gì sao?”
      Địch Cuồng vẫn lắc đầu. “ được, được. Ta tuyệt đối thể để lão đại ở đây mộ mình được.”

      “Lời của ta dùng được phải ? Được rồi, về sau ngươi đừng gọi ta là lão đại nữa, ta có bản lĩnh đó, có khả năng mang được tiểu đệ như ngươi.”

      Địch Cuồng thấy Phong Linh giận khổ sở . “Nhưng mình lão đại…”

      Phong Linh tới, vổ vỗ bờ vai . “Yên tâm , ta tự chăm sóc mình tốt! Ta mập thành như thế này còn tìm cái chết chứng tỏ ta còn rất cái mạng của mình!”

      Địch Cuồng vẫn đứng tại chỗ, .

      “Như vậy , bảy ngày sau ngươi tới đón ta.” Phong Linh tiến tới bên cạnh , giọng , “Lúc ta ở Tàng Tâm lâu thấy ít người nhớ thương Tàng Tâm đâu, ngươi trở về, cẩn thận…”

      “Cái gì?” Địch Cuồng tức giận sùi bọt mép. “Hóa ra là như vậy! trách được nàng ấy đuổi ta đến nơi xa như vậy, nhìn xem ta trở về có giáo huấn nàng ?”

      “Đúng, đúng, đúng. Ngươi nhanh trở về chút, dạy dỗ chút có thể, nhưng đừng để đổ máu đấy!”

      Địch Cuồng vẫn chưa yên lòng. “Lão đại, nếu ta để lại hai người cho ngươi…”

      “Ôi dào, đừng lôi thôi rầy rà, nhanh lên! nhanh lên, Tàng Tâm có thể bị người khác đoạt đấy!”

      “Ừm, lão đại, người phải bảo trọng, bảy ngày sau ta tới đón ngươi!” Địch Cuồng quay người lên ngựa, hét lớn tiếng, quay về đường cũ chạy như điên làm cho đất cát bay mù mịt, Phong Linh bị sặc ho khụ khụ.

      Nàng xoay người lại, bốn phía đều là cảnh vật xa lạ. Nàng di chuyển cơ thể mập mạp, tới cửa hàng quần áo. “Lão bản, có thể cho ta cái áo khoác chắn gió được ?”

      Lão bản ngó ngó rồi lắc đầu cái. “Xin lỗi, ở chỗ chúng ta có cỡ lớn như vậy.”

      Phong Linh ảo não ra, nàng phải đến ba nhà mới có thể tìm được, vừa hay lão bản của cửa hàng đó cũng là người mập mạp, cố ý làm vài bộ để dùng nên nàng mới mua được. Phong Linh thầm thề, sau này nhất định phải mở cửa hàng độc quyền dành cho người mập.

      Mặc vào chiếc áo khoác, nàng nhìn xa xôi sau đó mới nhìn lại xung quanh. Cũng may do ở đây thời tiết kém nên mọi người ra đường đều bận rộn chuyện của mình, ai rảnh rỗi nhìn Phong Linh cho nên nàng bộ đường cũng thoải mái, tự do tự tại.

      “Cho ba suất sủi cảo hấp, hai chén mì thịt bò, năm quả trứng luộc và ấm trà.”

      Phong Linh vào quán rượu , khí khái gọi bàn lớn thức ăn. Đây cũng phải là kinh thành, việc gì nàng phải để ý đến ánh mắt của người khác.

      Tiểu nhị đưa đồ tới, lắc đầu. “Chưa bao giờ gặp được nữ nhân nào ăn nhiều như vậy.”

      Khách khứa ở bốn phía đều nhìn về bên này, thấy Phong Linh mở miệng cắn miếng bánh bao hấp mà tất cả đều trợn to hai mắt, chiếc đũa cứng ngắc trong tay.

      “Trời… trời ơi, ngươi nhìn nữ nhân bên kia xem.”

      “Ăn nhiều như vậy còn ai dám cưới?”

      “Chậc chậc chậc, nuôi nàng bằng nuôi heo còn hơn, giết heo còn có thể đổi tiền.”

      Những tiếng nghị luận khách khí vang lên truyền vào trong tai Phong Linh, nàng im lặng, tức giận ăn hai miếng bánh bao. Nàng mập là chuyện của nàng, liên quan gì đến bọn họ? Từng người há mồm to như vậy, sợ cát bay vào miệng à.

      Đúng lúc này, bên ngoài có chiếc xe ngựa dừng lại. Từ xe nam tử tuyệt đẹp xuống, chỉ nhìn cũng đủ mê hoặc. vươn tay, thận trọng đỡ nữ tử. Đứng bên trong bão cát, có chút lóa mắt, mặc dù nàng ấy chỉ che nửa mặt nhưng lại rất xinh đẹp, giống như tuấn nam mỹ nữ trong tranh bước ra.

      “Khách quan mời vào trong!” Tiểu nhị vừa nhìn biết ngay đây là người có tiền nên nhiệt tình chào hỏi.

      Phong Linh ngẩng đầu, vùi mặt vào ăn. Vừa rồi nàng nhịn đói quá lâu nên tim đập nhanh, dạ dày cũng quặn đau, bệnh gì cũng đến, gì gì, phải ăn no mới có thể tiếp được.

      Khi hai người vào, trong nháy mắt, chân của nam tử hơi chậm lại, con ngươi trong mắt phóng đại nhìn vào nữ tử béo, đem nó cuốn vào trong con ngươi.

      ngừng mà vẫn thẳng đến bên trong ngồi xuống cùng nữ tử.

      Phong Linh ăn với tốc độ gió cuốn, ăn hết đồ ăn bàn, dư lại chút nào, lúc này nàng mới thoải mái hơn. Ngoắc tay gọi “Tiểu nhị, tính tiền.”

      Tiểu nhị lập tức chạy tới. “ lượng bảy.”

      “Ừ.” Phong Linh đưa tay sờ túi tiền, mặt tối sầm, trong lòng thầm kêu tiếng, tốt! Lúc nàng đổi quần áo, để quên túi tiền ở cửa hàng.

      Mẹ nó, nàng đúng là đầu heo!

      Nàng vội đứng dậy, “Tiểu nhị ca, túi tiền của ta rơi ở nhà khác rồi, bây giờ ta đến lấy, sau đó ta trở về trả cho ngươi!”

      Mặt tiểu nhị biến sắc, vòng tay trước ngực. “Rơi ở nhà khác rồi? Hừ hừ, làm sao ngươi là ngươi để quên ở nhà mang ra ngoài? Khách quan, chúng ta thấy nhiều người như ngươi rồi.”
      Last edited: 19/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 194: Thủy Băng Nguyệt.

      Lần này Phong Linh lại hề tức giận. Đổi lại là nàng, lấy cái cớ như vậy nàng cũng tin. Hơn nữa, cho dù có đến cửa hàng quần áo nhưng lão bản có thể phủ nhận.

      Nàng ngồi xuống, nhún vai. “Ngươi tin ta ta cũng hết cách rồi, dù sao bây giờ ta cũng có tiền”.

      “Ai da”. Tiểu nhị xắn tay áo. “Lão tử còn chưa gặp được người nào ăn quịt mà còn năng hùng hồn như vậy! trả tiền đúng ? Vậy đừng trách lão tử khách khí”.

      “Ngươi muốn làm gì?”.

      “Làm gì? Ngươi nghĩ lão tử muốn làm gì?”. Tiểu nhị khinh miệt cười lạnh. “Vừa mập lại vừa ngu, có cho lão tử cũng cần! Người như ngươi có bán cho kỹ viện người ta cũng đập chiêu bài (thẻ gọi tên)!”.

      “Ha ha…….”. Mọi người cười ầm lên.

      Phong Linh nắm chặt quả đấm, giận đến nỗi toàn thân phát run. “Bốp”. Nàng đập vào bàn, đứng lên, mắt lạnh liếc vòng. “Mập làm sao? Ngươi mập nên chết dưới mười tám tầng địa ngục sao? Ai mà có cuộc sống cha mẹ nuôi, ta còn chưa chê các ngươi gầy, các ngươi dám cười ta mập?”. Miệng lưỡi Phong Linh xưa giờ hề bỏ qua cho bất cứ ai, nàng xong, xung quanh á khẩu, ai trả lời được.

      Nam tử nhìn Phong Linh chớp mắt, kéo ống tay áo nam tử. “Nguyệt, chỗ này ồn ào quá, chúng ta nơi khác thôi”.

      Nam tử như nghe thấy gì, vẫn ngồi đó nhìn chòng chọc vào Phong Linh.

      “Ra ngoài khỏi có những lúc khó xử, chăm sóc lẫn nhau thôi, còn bỏ đá xuống giếng? Ta ăn mang bạc, mượn chư vị ở đây hay là ăn trộm của các ngươi rồi? Đáng để các ngươi giễu cợt như vậy à?”.

      Lúc trước có mấy người cười lớn tiếng nhất cũng cúi đầu im lặng ăn của mình, ai cũng dám nhìn sang. d Ngươi ta hợp tình hợp lý như vậy, hơn nữa cho dù mập nhưng cũng là nương, là bọn cười nhạo người ta, ra đúng là chẳng vẻ vang gì.

      “Còn ngươi nữa!”. Phong Linh chỉ thẳng vào tiểu nhị. “Ta có tiền, ngươi báo quan cũng được, bắt ta làm việc bồi cũng được, tùy ngươi là được rồi. đại nam nhân vũ nhục nữ nhân trước mặt mọi người có bản lĩnh lắm à?”.

      Tiểu nhị ngẩn ram
      mặt trắng đỏ luânphiên, cuối cùng thở phì phò nòi. “Được! Đây chính là ngươi ! Ngươi ở lại đây làm việc ăn sụp quán chúng ta à? Vậy đưa lên quan là tốt nhất!”

      Phong Linh sao cả, nhún vai. “Được thôi, có cơm tù ăn miễn phí cũng tồi.”

      Đúng lúc này thỏi bạc xuất trước mặt tiểu nhị. chớp chớp mắt cái, quay đầu nhìn lại, về phía công tử lúc nãy.

      “Đây là…”

      Phong Linh cũng tò mò nhìn , càng nhìn nàng càng nhíu mày, bóng người này rất quen thuộc…

      Nam tử chậm rãi làm rơi khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ tử, đôi môi khẽ nhếch, hấp dẫn mười phần. chỉ vào Phong Linh. “Tiền nàng nợ, tính vào cho ta.”

      Tiểu nhị mừng rỡ, vội vàng thu bạc. “Được, được, vị công tử này đúng là người lương thiện!”

      Phong Linh hít sâu, thiếu chút nữa chạy mất!

      Đáng chết! Thiên hạ rộng lớn như vậy, Tây Vực cũng to lớn như thế, tại sao vừa mới đến đây nàng gặp được rồi?

      Ghê tởm hơn chính là nàng còn để cho nhìn thấy bộ dạng này của mình? Mập đến mức này, ăn trả tiền, lớn tiếng dạy dỗ người khác…

      Trời ạ, ông trời đến thu nàng vào !

      Bỗng chốc, trong đầu lóe qua tia suy nghĩ, cũng gọi tên nàng có phải là nhận ra nàng ? Suy nghĩ chút, ai mà tin được người bình thường chỉ trong vòng tháng mập 200 cân (100kg)! Cái ý nghĩ này làm nàng thở phào cái, lại bỏ qua mất mát trong lòng.

      Phong Linh hắng giọng . “Đa tạ vị công tử này, xin công tử lưu lại địa chỉ phủ, nhất định ta đến trả nợ cho công tử.”

      Công tử?

      Thần Hoàng nghiệt cười cười. “Nếu như ngươi đưa qua mà chạy mất phải làm sao?”

      Phong Linh chợt nhíu mày, làm chuyện tốt, còn phải trả đũa? Nàng nén giận, bên ngoài cười nhưng trong cười. “Vậy công tử ta nên làm cái gì? Nhưng mà ta phải nhắc công tử câu, tiền này phải là ta xin ngươi trả cho ta.”

      “Hả? Qua sông rút cầu à?” Thần Hoàng câu, lập tức bốn phía lại nổi lên tiếng .

      “Nữ nhân này đúng là biết phân biệt tốt xấu!”

      “Đúng vậy! Người ta giúp nàng, nàng còn lĩnh tình!”

      Phong Linh nhịn cơn tức, nhìn chằm chằm Thần Hoàng. “Ngươi , ngươi muốn thế nào?”

      “Ha ha, ta thiếu nha hoàn…”

      “Nha hoàn?!” Phong Linh hận thể xông lên lấy thịt đè người. Côn đồ đúng là côn đồ, vĩnh viễn thể trở thành quân tử được, nàng mập như vậy mà vẫn còn thừa dịp cháy nhà hôi của!

      Đúng lúc này Dạ Lạc Dao tới, bộ dạng mảnh mai làm người ta muốn nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Phong Linh nhìn thấy nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua, cái gì mà chữa bệnh chứ, nhìn nàng ta tốt mà, vẫn có thể có thể nhảy! Thôi , hai người này đúng là tìm đến Tây Vực để chuyện đương rồi.

      Dạ Lạc Dao nghi ngờ nhìn Phong Linh. “Nguyệt, đột nhiên sao lại muốn có nha hoàn thế?”

      có gì, trong nhà quá nhiều lương thực, sợ chúng mốc meo.”

      Suýt nữa Phong Linh mướn phun trào, hư quá, là người xấu!

      Thần Hoàng nhìn đôi mắt phun lửa của nàng, cười tiếng. “ có tiền trả ngoan ngoãn về làm nha hoàn của ta !”

      “Ngươi…”

      “Ta cái gì mà ta? Ra khỏi chỗ này ngươi có tiền ở trọ hay có tiền ăn cơm ?”

      Thần Hoàng vừa hỏi, Phong Linh nhất thời im lặng.

      lười biếng nhướn mày, bỗng nhiên tiến sát làm nàng giật mình. “Hình như ngươi rất sợ ta? Là sợ ta ăn ngươi, hay là sợ… ngươi mến ta?”

      Đồ hồ ly đội lốt người!

      Phong Linh trợn mắt, cái tính của người này, chắc cả đời này cũng chữa được. Nàng xoay người ra cửa chính của quán rượu, nghiêng đầu thoáng nhìn. “ thôi, ngươi chỉ đường làm sao ta biết được động hồ ly ở đâu?”

      Thần Hoàng mím môi cười tiếng, đáy mắt sáng lên khác thường làm tim Dạ Lạc Dao lạc mất nhịp. Nàng quen với ánh mắt này của , điều này có nghĩa nữ nhân này hấp dẫn chú ý của !

      nữ nhân béo rốt cuộc có mị lực gì?

      Lúc trở về núi Yên Hà, tốc độ của xe ngựa chậm lại gấp đôi.

      Phong Linh ngồi xe ngựa, mình chiếm băng ghế. Đối diện nàng là khuôn mặt nghi ngờ của Dạ Lạc Dao, nàng ta nhìn chằm chằm nàng giống như là đề phòng trộm cướp. Mà Thần Hoàng miễn cưỡng tựa vào thành xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Dạ Lạc Dao nhịn được mở miệng hỏi. “Ngươi tên là gì?”

      Phong Linh nghĩ ngợi bật thốt lên. “Thủy Băng Nguyệt.”

      Đôi mắt nhắm chặt của Thần Hoàng từ từ mở ra khe , khóe miệng nâng lên.

      Thủy Băng Nguyệt… đây là cái tên gì chứ? Vậy mà nàng cũng ra được.

      “Thủy Băng Nguyệt?” Dạ Lạc Dao lặp lại lần, ngó ngó dưới nàng. “Thủy nương, ngươi là người nơi nào? Tại sao lại mình xuất ở đây? Ngươi biết ở Tây Vực có rất nhiều thổ phỉ sao?”

      Nàng ta hỏi liên tiếp mấy vấn đề làm Phong Linh phiền não dứt, nàng quay đầu lại . “Trước kia biết”, ánh mắt liếc về phía Thần Hoàng. “Bây giờ biết.”
      Last edited by a moderator: 19/10/14
      windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :