1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 185: Nàng khóc nhìn rất xấu

      Châu châu xảy ra chuyện! Nàng ta xảy ra chuyện!

      Những lời này như nổ tung trong đầu Phong Linh, lòng nàng giống như bị ngàn châm đâm vào, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu. “! thể! Nàng ta thể chết được!”.

      Phong Linh đứng dậy muốn về. “Ta thể để cho nàng ta chết được!”.

      Bỗng nhiên, chân của nàng bị người nắm lấy, nàng cúi đầu thấy Thần Hoàng nắm chặt lấy chân nàng. “Nàng đừng !”.

      ! Ta phải cứu nàng ta, nàng ta thể chết được!”.

      lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười yếu ớt. “ cần”.

      Trong lòng nàng sốt ruột, ngay cả nàng cũng nhận ra giọng của nàng run rẩy như thế nào. “Có ý gì? Cái gì gọi là ‘ cần’?”.

      Thần Hoàng khẽ cắn răng, điểm mấy huyệt vị chủ yếu người, sau đó chậm rãi thở ra hơi, mồ hôi chảy dài, ngước mắt, kéo nàng ngồi xuống. “ cần chính là cần, nàng ngồi với ta lúc”.

      Phong Linh khẩn trương kéo . “Mau cho ta biết bây giờ ngươi như thế nào rồi? Đau chỗ nào? Khó chịu chỗ nào?”.

      Thần Hoàng nhướn mày đùa. “Nàng ta rồi hả?”.

      “Đáng chết! Ta hỏi ngươi, ngươi phải trả lời ta!”.

      “Ha ha”, Thần Hoàng lau vét máu tươi khóe miệng, lắc lắc ngòn tay dính máu . “Chỉ cần dùng chút máu có thể thử lòng nàng, là đáng giá!”.

      Phong Linh sửng sốt. “Ngươi…. Ngươi cái gì? Ngươi thử lòng ta?”.

      Xung quanh bắt đầu nổi lên những trận gió lớn, càng thổi càng mạnh, còn có thêm cả mấy tiếng sấm rền.

      Thần Hoàng tỏ vẻ xấu xa, lại gần nàng. “Nếu như ta làm như vậy làm sao có thể biết lòng nàng được, Phong Tam Nương, nàng hãy đối mặt với thực tế , nàng quan tâm ta, nàng thích ta rồi!”.

      Vai Phong Linh run lên, nàng cắn chặt môi, cắn đến nỗi sắp ra máu, bỗng nhiê nàng giơ tay lê. “Bốp”.

      Thần Hoàng nghiêng đầu cười tiếng, sờ sờ má trái. “Càng tức giận càngchứng minh nàng quan tâm ta.” ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú đến nỗi người thần đều phẫn nộ nở nụ cười lưu manh “Đến đây , nàng đánh thêm mấy cái nữa, cần phải nương tay với ta.”

      “Ngươi trêu ta như vậy là có ý gì? Ngươi nhìn dáng vẻ ta nhếch nhác, ngươi thấy thích thú sao?” Phong Linh đứng thẳng lên nắm quả đấm. “Dạ Tàn Nguyệt, trước khi muốn người khác thích ngươi trước hết ngươi hãy học cách tôn trọng .” Nàng gào lên, sau đó xoay người bỏ chạy.

      Nhìn bóng dáng nàng chạy càng lúc càng xa, nụ cười mặt Thần Hoàng dần dần thu lại. “Phụt”. lại phun ra ngụm máu, cả người nằm mặt đất, nỗi đau ngực làm thể chống đỡ tiếp được.

      “Ầm.”

      tiếng sấm lớn vang lên phá vỡ yên tĩnh của bầu trời, cuốn bay tất cả, thối bay cát đá đất. Cành cây đung đưa trái phải, giống như lúc nào cũng có thể bị gió bẻ gãy.

      “Rào rào.” Mưa to, mưa tầm tã, giọt mưa đập thẳng xuống đất tạo thành những bóng nước to.

      “Đáng chết.” Thần Hoàng muốn chống người đứng lên, trừ việc có thể dùng hai cánh tay chống mình có có hơi sức.

      Càng lúc mưa càng to, cũng bỏ qua, cố gắng kháng cự nữa, cứ như vậy ngồi dựa vào thân cây, mặc cho những giọt mưa tẩy những ký ức về nàng. muốn mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến nàng xuống địa ngục, thể đến nhìn nàng nữa, nghe được tiếng nàng nữa, chỉ có thể dựa vào trí nhớ để sống qua ngày, việc này so với chết còn khổ hơn gấp ngàn lần.

      Cho nên, cứ để quên nàng thôi.

      Bị mưa rơi ướt hàng lông mi run lên, chậm rãi mở mắt, chợt nhìn thấy người đứng trước mặt, sững sờ.

      “Nàng…”

      Chớp mắt cái bị người ôm chặt lấy.

      “Khốn kiếp! Người này khốn kiếp vạn lần! Ngươi là tên lừa gạt! Ta hận ngươi.”

      “Tam nương…” Thần Hoàng chau mày, lao lực buông nàng ra, muốn nhìn chút, muốn chắc rằng đây phải là ảo giác của .

      Phong Linh tức giận đánh . “Tên lừa gạt! Tên lừa gạt! Tên lừa gạt! Từ lúc bắt đàu ngươi gạt ta, đến bây giờ ngươi vẫn còn gạt ta.”

      Thần Hoàng cầm quả đấm của nàng, ngay cả mắt cũng dám nháy: “Tại sao nàng lại quay trở lại?”

      Phong Linh hất tay ra, gần như là dùng hết sức rống: “Đúng, vì sao ta lại phải trở về? Tại sao ta phải nhìn thấy ngươi chết?” Nàng chùi chùi chút nước mặt, biết đó là nước mưa hay nước mắt. Nàng luống cuống đứng trong mưa cúi đầu “ ràng quyết định rời , tại sao ta lại yên lòng mà quay lại?”

      Thần Hoàng nhìn nàng, từ từ nhắm hai mắt lại. “Tam nương, nàng rời khỏi đây ngay bây giờ.”

      Phong Linh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắn răng, nhìn chằm chằm. Nàng hai lời, cúi người xuống đỡ lên. Thần Hoàng nheo mắt, nhìn chằm chằm nàng cố hết sức muốn đỡ dậy, nở nụ cười, phối hợp dùng hết sức để đứng lên, sức nặng cả người cũng giao cho Phong Linh.

      Phong Linh bị ép, lảo đảo bước chân nhưng vẫn gắng gượng đứng, đỡ về. “ có chuyện gì, ngươi có chuyện gì đâu.” Nàng ngừng lặp lại những lời này, giống như an ủi , càng giống như an ủi mình.

      Đôi mắt Thần Hoàng rũ xuống, cười tiếng. “Yên tâm, ta chết được.”

      “Ừm.” Phong Linh gật đầu.

      Đột nhiên chân bị trượt, hai người cùng ngã xuống, lăn vài vòng.

      Phong Linh ôm chặt lấy , chịu buông tay, vất vả mới dừng lại người của cả hai đầy thương tích.

      “Dạ Tàn Nguyệt.” Phong Linh nhịn đau ngồi dậy, lắc lắc người trong ngực: “Ngươi tỉnh táo chút! Dạ Tàn Nguyệt.”

      Thần Hoàng nằm trong ngực nàng nhúc nhích, gò má dính bùn trắng bệch như tờ giấy.

      “Tỉnh chút…Ngươi đừng chết…” Bờ môi Phong Linh run rẩy, tay run run, đưa đến phía dưới mũi .

      Đột nhiên tay của nàng bị người nào đó nắm lấy. Khi mở cặp mắt ra Phong Linh sững sờ giây sau, trong mắt càng tụ nhiều nước.

      “Ta rồi, ta chết, bây giờ ngươi khóc sớm quá đấy.” Thần Hoàng cố gắng ngồi dậy, giọng yếu đến cực điểm.

      Phong Linh chợt ôm lấy , chôn mặt trong ngực . “Dạ Tàn Nguyệt, trả độc lại cho ta! Đáng ra ngươi phải chết! Trả lại cho ta aaa…”

      “Nàng đúng là nữ nhân biết điều, ta giúp nàng ân tình lớn như vậy mà nàng còn lĩnh tình?” Thần Hoàng đau lòng vuốt mái tóc dài của nàng. “Đừng khóc, ta chịu được nhất là nhìn thấy nàng khóc.”

      Phong Linh hít sâu hơi, lau khô nước mắt: “Bây giờ ta tìm người đến cứu ngươi.” Nàng nhìn , khóc : “Van ngươi, ngươi đừng chết được ?”

      Ánh mắt Thần Hoàng bắt đầu mơ hồ, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẫm lệ của nàng, muốn đưa tay lau cho nàng…

      Phong Linh ngồi đó, nhìn thấy cái tay giờ lên đưa về phía bên phải, quơ quơ trong trung. Nàng cắn môi, dám khóc lên, nàng dịch người về phía bên phải. Thần Hoàng xoa mặt nàng, cười cười: “Bộ dạng nàng lúc khóc xấu lắm, nàng đồng ý với ta, sau này nên cười nhiều hơn.”
      Last edited by a moderator: 13/10/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 186: Phong Tam Nương, nàng càng ngày càng kém

      Tay của từ từ tuột xuống.

      “Đừng! Ngươi thể chết! ——”.

      Thời khắc đó, lòng nàng như bị ai dùng dao cắt mạnh, bị chia làm hai, ngay cả thở dốc nàng cũng thể thở được.

      “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi thể ngủ, mau dậy !”. Phong Linh muốn kéo nâng , trượt chân rồi nàng lại bò đến bên cạnh , cố gắng đỡ dậy.

      lần lại lần, nàng cần biết mình ngã xuống bao nhiêu lần, cho đến khi nàng tốn hết sức lực nằm bên cạnh , miệng thở hổn hển. Từ trời, vô số những hạt mưa rơi xuống, rơi mạnh lên người nàng đến nỗi da nàng cũng cảm thấy đau.

      “Cứu mạng….. Cứu mạng! Ai tới cứu ?!”.

      Tiếng la của nàng tê tâm liệt phế lộ ra vẻ tuyệt vọng vang lên trong màn mưa to.

      *………………*

      “Cứu mạng……… Cứu, cứu ……. Cứu ……….. thể chết được, thể chết được!”.

      Phong Linh bật dậy. “Mau cứu !”.

      “Tam Nương!”, Vấn Xuân và Sơ Hạ vội chạy đến bên giường. “Tốt quá, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi”.

      Lúc này Phong Linh mới phát ra nàng ở trong khách sạn. Nàng nhớ đến Thần Hoàng, kịp hỏi tại sao mình trở về, vội vàng hỏi. “Dạ Tàn Nguyệt đâu? ở đâu? sao rồi?”.

      “Thái tử điện hạ, ngài ấy……..”.

      đợi Vấn Xuân và Sơ Hạ đáp lại, người đẩy cửa vào.

      “Tham kiến Vương gia”. Hai người ăn ý lui ra ngoài.

      mặt Dạ Vô Hàm có vẻ tiều tụy nhưn vẫn nở nụ cười ôn hòa ưu nhã. “Nàng ngủ khoảng hai
      ngày, cuối cùng tỉnh.”

      Ngay cả giày Phong Linh cũng kịp vào, nàng bắt tay lại. “Vô Hàm, mau cho ta biết Dạ Tàn Nguyệt ở đâu? Tên kia như thế nào rồi? Ngươi biết , hút độc của ta sang người , sau đó Châu Châu nàng…”

      Dạ Vô Hàm đành lòng nhìn nàng vội vã như vậy, đè lên môi nàng. “Ta biết, ta biết hết. Nàng yên tâm, sao.”

      có việc gì?” Phong Linh thể tin được, trợn to mắt. “Chẳng lẽ Châu Châu chết?”

      Dạ Vô Hàm lắc đầu cái. “Theo tin tức truyền ra từ trong cung nàng ta chết rồi.”

      “Nàng chết rồi…Chết rồi…” Phong Linh nhắc lại. “Nàng ta chết rồi làm sao Dạ Tàn Nguyệt lại có chuyện gì…”

      “Việc này tất nhiên tỷ phải cảm tạ muội rồi.” Hồng Ngọc nhíu mày cười tiếng vào.

      “Hồng Ngọc?” Phong Linh mơ hồ. “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, các ngươi cho ta biết nhanh lên.”

      Dạ Vô Hàm nhìn thoáng qua Hồng Ngọc. “Muội chăm sóc nàng, ta có việc.”

      thành vấn đề, Vương gia cứ .”

      Ánh mắt phức tạp liếc nhìn qua Phong Linh, Dạ Vô Hàm rời khỏi phòng.

      Hồng Ngọc tới, ngồi xuống mép giường, kéo nàng ngồi xuống “ hiểu tỷ vừa mới bệnh dậy làm sao mà sung sức thế?”

      “Ai nha, Hồng Ngọc, muội đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau cho ta biết rốt cuộc thế nào rồi? Muội cứu bằng cách nào?”

      Hồng Ngọc trầm mặc lúc, lúc sau nàng lôi khối ngọc bài đó ra. “Phải dựa vào nó.”

      Phong Linh nhận lấy, nhìn chữ ‘Tiếu’ ở mặt trước. “Tiếu? Chữ này có ý gì?”

      “Tiếu Chí Tu là phu quân hưu muội. Cũng là đại sư huynh của độc môn.”

      Cặp mắt Phong Linh sáng lên. “Muội tìm lấy thuốc giải?”

      Hồng Ngọc tức giận : “Đúng rồi, vì tỷ mà muội phải tìm tên nam nhân năm đó nhục mạ muội.”

      “Ôi…” Phong Linh ôm Hồng Ngọc. “Tiểu Ngọc Ngọc, muội tốt quá, quá tốt, ta muội chết mất.”

      Hồng Ngọc chán ghét đẩy nàng ra. “Đừng có buồn nôn như vậy, muội phải là thái tử điện hạ của tỷ.”

      Phong Linh ngẩn ra, nheo mắt. “Có ý gì? Ta chỉ vì cứu ta, ta vô cùng…”

      “Áy náy?” Hồng Ngọc chau mày, tiếp: “Bởi vì tỷ áy náy nên mới lo lắng cho ?” Sau đó Hồng Ngọc nhìn thẳng vào Phong Linh. “Tỷ nhanh , người trong lòng tỷ phải là Hàm Vương mà là thái tử đúng ?”

      “Này, muội linh tinh cái gì đấy?” Phong Linh vội vàng cắt đứt, chân mày nhíu lại, “Hồng Ngọc, muội đùa cái này hề buồn cười.”

      “Thôi , muội hiểu tỷ kiên trì cái gì? Thừa nhận mình thích người khác khó khăn thế sao?” Giống muội, cho dù mang tiếng xấu là hồng hạnh xuất tường vẫn thản nhiên đứng trước mặt Tiếu Chí Tu.”

      Phong Linh lắc đầu “ hề giống nhau.”

      giống nhau ở đâu? Những gánh nặng đó đều do tỷ tự đặt lên mình, là tự tỷ thể vượt qua được.”

      Phong Linh nghiêm túc, kiên định : “Từ ta thề cả đời này ta chỉ người! Hơn nữa phải là biển cạnh đá mòn, bao giờ là người thay lòng đổi dạ…”

      “Kết quả?” Hồng Ngọc ý vị sâu xa đợi đến lúc biển cạn đá mòn tỷ phát mình thay lòng?”

      “Này, đó phải thay lòng.” Phong Linh tức giận đứng dậy. “ nữa, ta xem , đừng chết trong khách sạn, xúi quẩy.”

      Hồng Ngọc lắc đầu bật cười: “Tỷ cứ mạnh miệng , muội xem tỷ có thể kiên trì đến khi nào?”

      Phong Linh đẩy cửa ra, người bên trong cực kỳ suy yếu, nằm giường, hơi thở thoi thóp, nhìn thế nào cung giống như người sắp chết. Phong Linh rón rén vào, ngó ngó , giọng : “Dạ Tàn Nguyệt, Dạ Tàn Nguyệt.”

      Thấy người giường có phản ứng, nàng nhíu mày từ từ ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của , môi mấp máy. “Kẻ ngốc, ai bảo ngươi cứu? Nếu ngươi cứ thế mà chết cả đời ta cũng tha thứ cho ngươi.”

      “Haiz, ta biết ngay mà, đừng bao giờ hi vọng nghe được lời cảm kích từ nàng.” Thần Hoàng đột nhiên mở mắt, ánh mắt bất đắc dĩ, khuôn mặt tái nhợt làm người ta vừa thấy thương.

      Phong Linh sợ hết hồn, nhìn đột nhiên cảm thấy biết phải làm sao, biết nên thế nào.

      Thần Hoàng ngồi dậy, vui vẻ nhìn nàng, bộ dạng chờ đợi.

      “Cái đó…Cảm ơn.” Phong Linh .

      “Ha ha, lời cảm ơn của nàng rất có giá trị đấy, trị giá cái mạng của ta.”

      Phong Linh nâng mắt lên. “Là do ngươi tự mình cứu, ta đâu có xin ngươi.”

      “Uh…” Thần Hoàng nhướn mày, che ngực, lộ vẻ khổ sở.

      “Ngươi làm sao vậy?” Phong Linh hề nghĩ ngợi qua, đưa tay vuốt vuốt ngực . “Có phải độc còn chưa được lọc hết ? cho ta biết rốt cuộc ngươi đau ở đâu?”

      Thần Hoàng nheo mắt, nở nụ cười, bỗng nhiên cầm tay nàng, khoảng cách hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. “Những gì nàng che giấu xuất sơ hở, làm cho người khác phát được chút bí mật nho khả ái của nàng.”
      Last edited by a moderator: 13/10/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 187: Rắn ra khỏi động

      Phong Linh cực kỳ khó chịu xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu lên thấy Dạ Lạc Dao chậm rãi tới.

      “Ta đến tìm Nguyệt”. Nàng ta cười khẽ.

      Mặt Phong Linh thay đổi, chỉ về phía sau lưng. “ nằm trong phòng hảo hạng. A, đúng rồi, ngươi trả tiền phong mấy ngày nay cho , cảm ơn”.

      thành vấn đề”.

      Dạ Lạc Dao phóng lên lầu, Phong Linh trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, miệng cong lên. “Ban ngày mà còn đóng cửa chặt như vậy, tuổi trẻ bây giờ là…… Thói đời bạc bẽo”.

      “Tam Nương”. Ở dưới lầu, Dạ Vô Hàm từ trong phòng bếp ra, trong tay bưng bát canh, ngoắc tay với nàng. “Mau xuống đây uống chút cháo gà”.

      “Ồ!”. Phong Linh vội vàng chạy xuống, ngửi thấy hương vị ngào ngạt khen. “Thơm quá, ai làm vậy?”.

      Vấn Xuân đứng sau lưng cười . “Đương nhiên là Vương gia làm rồi. Tam Nương, ngài biết, nô tỳ ở trong Vương phủ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Vương gia xuống bếp đó”.

      sao?”. Phong Linh cảm động nhận lấy, hai mắt tỏa sáng. “Vô Hàm, cảm ơn ngươi”.

      Dạ Vô Hàm cưng chiều cười. “Nàng muốn cảm ơn ta phải uống sạch chỗ này”.

      “Điều này còn cần phải sao?”. Phong Linh ngồi xuống, húp ngụm lớn.

      Lúc này, Thần Hoàng và Dạ Lạc Dao từ trong phòng ra. Ánh mắt Thần Hoàng đảo qua, thấy tình cảnh bên này, vẻ mặt có chút căng thẳng. Hai mắt Dạ Lạc Dao đỏ lên giống như là vừa khóc, yên lặng sau lưng .

      sao?”. Dạ Vô Hàm hỏi.

      “Ừ”. Thần Hoàng đứng bên cạnh ngừng lại . “Rắn muốn rời khỏi động rồi”.

      xong nhìn Phong Linh cái, thẳng ra ngoài. Dạ Lạc Dao bước nhanh đuổi theo, trượt chân, ngã từ cầu thang xuống, cả người nhếch nhác, kêu đau tiếng. “Ai….”.

      Mấy người run lên, Thần Hoàng chau mày, xoay người tới, đỡ nàng ta dậy. “Ngã có đau ?”.

      “Ừ…”. Dạ Lạc Dao uất ức cúi đầu. “Chân muội
      bị trật khớp rồi”.

      Thần Hoàng lên tiếng, trực tiếp ôm lấy nàng, làm gì còn bộ dạng yếu ớt nằm giường như lúc nãy! Dạ Lạc Dao thuận thế nằm trong ngực , hai mắt cụp xuống nhưng vẫn che giấu được ánh mắt kích động.

      “Ực”. Phong Linh uống ngụm canh, phát ra tiếng vang lớn, đầu ngẩng, mắt trợn cho đến tận lúc hai người rời , nàng uống xong chén canh. Nàng chép miệng. “Uống ngon”.

      Dạ Vô Hàm cúi mặt, nhìn nàng, . “Nàng thích là tốt rồi”.

      “Xin hỏi. Mộc Hồng Ngọc có ở đây ?”. Trước cửa đột nhiên vang lên giọng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      Đứng trước cửa là nam nhân cao gầy tuấn tú, tuổi cũng chưa đến ba mươi, khí chất cao nhã, đôi mắt trong veo lộ ra cỗ ngạo khí.

      Phong Linh đứng dậy, nhìn từ xuống dưới rồi hỏi. “Ngươi là……….”.

      Người đến rất lễ phép, ôm quyền . “Tại hạ là Tiếu Chí Tu”.

      “A!”, Phong Linh bừng tỉnh hiểu ra. “Biết, cái đó, Hồng Ngọc lầu. Vấn Xuân, ngươi đưa Tiếu công tử lên ”.

      “Vâng”.

      Dạ Vô Hàm mắt lạnh quan sát , gì.

      Tiếu Chí Tu ôm quyền, “Đa tạ”. Sau đó theo Vấn Xuân lên lầu.

      “Tam Nương, là ai?” Sơ Hạ tò mò hỏi.

      chính là phu quân trước của Hồng Ngọc, vừa thành thân bị hưu”.

      “Là sao?”. Sơ Hạ bĩu môi, tuy chuyện này là do Tuyên Vương điện hạ, nhưng mà tên đó tuyệt tình như vậy, nàng vẫn bất bình thay cho Hồng Ngọc.

      “Ơ, sao mọi người đều ở đây hết vậy?”. Dạ Dập Tuyên đưa Quan Dư Tinh theo bước vào khách điếm, vừa nhìn thấy Phong Linh cười . “Tam Nương, ngươi đúng là cầm tinh con mèo, có chín cái mạng, giày vò thế nào cũng có việc gì”. nhìn xung quanh rồi nghi ngờ hỏi. “Đúng rồi, Mộc Hồng Ngọc đâu?”

      Hôm nay cố ý đưa Dư Tinh đến đây, chuẩn bị diễn tình cảm trước mặt nàng, muốn cố ý trêu tức nàng, có thể làm nàng cưới nữa là tốt nhất.

      Phong Linh chỉ lên lầu, Dạ Dập Tuyên định lên lại bị Phong Linh ngăn cản lại.

      “Người làm gì vậy?”.

      Ánh mắt Phong Linh nhìn thoáng qua Quan Dư Tinh, nàng nhìn là hiểu định làm gì. “Ta lại muốn hỏi xem ngươi đến đây làm gì?”.

      “Đến thăm Vương phi chưa qua cửa của ta, việc này quá đáng chứ?” Phong Linh nhìn Dạ Dập Tuyên năng khí thế, nàng lắc đầu. “Tốt nhất là ngươi đừng lên, bây giờ Hồng Ngọc tiện gặp ngươi”.

      “Tại sao?”.

      “Phu quân trước của muội ấy ở đây”.

      “Ai?”. Dạ Dập Tuyên sửng sốt mấy giây. “Phu quân?”.

      Phong Linh lườm . “Quên chuyện tốt mà ngươi làm rồi sao?”.

      Dạ Dập Tuyên đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác. “À”.

      Quan Dư Tinh chịu đơn, lại gần . “Dập Tuyên, chàng đừng tự trách, tình huống lúc đó đâu còn lựa chọn người khác”.

      Dạ Dập Tuyên cười gượng. “Ai phải”.

      Phong Linh cũng thèm nhảm với Quan Dư Tinh, nàng xoay người rời . Nhưng đúng lúc này cửa phòng Hồng Ngọc mở ra, Tiếu Chi Tu bị Hồng Ngọc đẩy ra. “Ta nợ ngươi, tự ta trả! Chuyện lúc trước ta muốn nhắc lại, , tiễn!”.

      Nàng muốn đóng cửa lại, Tiếu Chi Tu lại đưa tay ra ngăn lại, đôi mắt tỏ vẻ tức giận. “Ta đích thân tới nàng còn muốn thế nào? Chuyện năm đó ta cũng muốn so đo, nàng còn cảm động sao?”.

      “Ta cảm động cái rắm!”. Hồng Ngọc gầm lên. “Lúc cha mẹ ngươi mắng ta dâm phụ trước mặt nhiều người như vậy sao ngươi chỉ đứng yên bên, câu nào! Lúc bọn họ đuổi ta ra khỏi cửa ngươi làm những gì? Bây giờ muốn cùng ta hòa hảo, sao, sợ cha mẹ ngươi à?”.

      “Hồng Ngọc! Nàng nên thông cảm cho ta, thân phận và địa vị của ta thể bị người khác chế giễu được. phải lúc đó ta với nàng, chờ thêm thời gian nữa sóng yên biển lặng, nàng đổi danh tính ta lại cưới nàng. Ta ngại nàng bất trinh (bị mất thứ quý giá nhất), vậy mà nàng còn oán giận ta? Đúng là chuyện cười?”.

      Dạ Dập Tuyên đứng xem chuyện vui nhưng khi nghe thấy thế vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Chi Tu.

      Đôi mắt Hồng Ngọc đỏ lên nhưng nàng vẫn kiên cường . “Được rồi, thân phận ngươi cao quý, ta xứng với ngươi! Như vậy! Tiếu công tử mời ngài về cho. Chuyện thuốc giải ta nợ ngươi, sau nhất có cơ hội nhất định trả cho ngươi”.

      Tiếu Chi Tu sắp mất kiên nhẫn nhưng vẫn khuyên nhủ. “ phải là nàng trách ta tìm nàng chứ? Nàng xem, mỗi ngày ta đều bận chuyện trong môn muốn sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian lung tung bên ngoài tìm nàng? Ngược lại nàng nên chăm sóc ta, tha thứ cho ta, nên để ta phân tâm!”.

      Hồng Ngọc hít sâu hơi, chỉ ra ngoài cửa lớn. “Ngươi ”.

      “Hồng Ngọc, đừng làm rộn. Với tình cảnh bây giờ của nàng, chỉ có ta so đo thôi. Nếu là người khác làm gì có ai chịu cưới nữ nhân còn hoàn bích ( sạch ) chứ?”.

      Hồng Ngọc giận dữ toàn thân phát run, nàng định nổi đóa vai lại có nhiều hơn cánh tay.

      Dạ Dập Tuyên kéo nàng sững sờ vào trong ngực, nụ cười sáng ngời mặt. “Ta”.
      Last edited by a moderator: 12/12/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 188: Tuyên vương và Tuyên vương phi


      Mọi người đều giật mình.

      Hồng Ngọc chớp mắt cái, sợ rằng mình nhìn lầm, người trước mắt đúng là Dạ Dập Tuyên sao? Hay là, nhân cơ hội chen vào, bày sẵn mưu chờ nàng?

      Dưới lầu, Phong Linh cười híp cả mắt, hai nha đầu Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng kiềm được mà vỗ tay cho Dạ Dập Tuyên, chỉ câu, “Tuyên vương thiệt quá bảnh!”

      Dạ Vô Hàm lắc đầu bật cười, xoay người ra khỏi quán trọ.

      Mắt lành lạnh, nếu rắn ra khỏi hang, vậy tới thời điểm đánh rắn rồi!

      “Dập Tuyên, ngươi nhăng cuội gì đó?” Quan Dư Tình dậm chân cái, muốn lên, nhưng bị Phong Linh nắm lại, “Quan tiểu thư, chúng ta qua bên kia chuyện chút !” Phong Linh vừa vừa nháy mắt với Vấn Xuân và Sơ Hạ, hai người hiểu ý, ôm lấy tay Quan Dư Tình, “Quan tiểu thư, chúng ta đến sân sau chuyện !”

      “Các ngươi muốn gì? Ta có gì để với các ngươi hết! Dập Tuyên, Dập Tuyên........”

      lầu, Tiếu Chí Tu quan sát Dạ Dập Tuyên từ xuống dưới, Dạ Dập Tuyên tuy nhìn lớn tuổi lắm, thậm chí có vẻ còn hơn mình 2, 3 tuổi, nhưng người có khí chất tôn quý tự nhiên.

      Tiếu Chí Tu hất cằm, kiêu ngạo hỏi, “Ngươi là ai?”

      “Ta?” Dạ Dập Tuyên khẽ cười, chỉ chỉ vào Hồng Ngọc, “Là người sắp thành phu quân của nữ nhân dã man này!”

      Tiếu Chí Tu tin, cười nhạo , “Chẳng lẽ, ngươi biết 6 năm trước nàng gặp phải chuyện gì sao? Ta dám cam đoan, sau khi ngươi biết, nhất định còn thản nhiên muốn cười nàng ta nữa đâu!”

      Hồng Ngọc quả thể tin vào tai mình, kẻ chút bận tâm rêu rao chuyện xấu của nàng khắp nơi này chính là người luôn nàng đây sao?

      Phong Linh ở dưới lầu nghe vậy lắc đầu liên tục, nhổ ngụm nước bọt, “Đáng chết, đồ bỏ thấy nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ tệ hại đến mức này!”

      Dạ Dập Tuyên cố giả bộ tò mò hỏi, “Vậy à? Chuyện gì?”

      “Ha ha,” Tiếu Chí Tu cười cười, liếc Hồng Ngọc cái tiếp, “Sáu năm trước.......” chưa hết, Dạ Dập Tuyên vỗ trán, “A, sáu năm trước, ta nhớ ra rồi!”

      “Ngươi biết?”

      Dạ Dập Tuyên nhìn chằm chằm , “Sáu năm trước, nam nhân vừa mới thành thân, chưa kịp động phòng, bị cho cắm sừng, ra chính là các hạ à?”

      Nghe xong, mặt Tiếu Chí Tu lúc tím lúc xanh hồi. Phong Linh cười đến mức muốn gãy lưng, ngay cả Hồng Ngọc cũng thấy buồn cười.

      “Hầy.... đáng thương quá!” Dạ Dập Tuyên vừa vừa ôm Hồng Ngọc. Hồng Ngọc bị ôm đỏ bừng cả mặt, biết Dạ Dập Tuyên muốn giúp mình mới làm vậy, nhưng vẫn cảm thấykhông được tự nhiên.

      Tiếu Chí Tu thẹn quá thành giận, trút giận lên Hồng Ngọc, “Là ngươi cho biết phải ? Mộc Hồng Ngọc, ngươi còn biết xấu hổ hay ? Chuyện như vậy mà có thể dễ dàng rêu rao ra ngoài được! Ngươi cần thể diện nhưng ta vẫn cần!”

      Vẻ mặt Dạ Dập Tuyên đột nhiên lạnh lẽo, uy hiếp nhìn Tiếu Chí Tu, “ may, nam nhân hại ngươi bị cắm sừng, chính là ta!”

      “Cái gì? Là, là ngươi?” Tiếu Chí Tu kinh hãi, “Hồng Ngọc, ngươi.......”

      Dạ Dập Tuyên nhún nhún vai, cười , “Bổn vương rất ghét kẻ khác chỉ chỉ chõ chõ vương phi của bổn vương, thậm chí là gọi thẳng tên của nàng!”

      Bổn vương?

      Tiếu Chí Tu nghi ngờ nhìn chằm chằm Dạ Dập Tuyên, “Rốt cuộc ngươi là ai?”

      “Ha ha, hả?” Phong Linh ngồi bắt chéo bàn, từ tốn, “ là Tuyên vương điện hạ, còn nữ nhân mất trinh trong miệng ngươi đó chính là Tuyên vương phi tương lai! Ai da, kẻ bất kính với Tuyên vương phi, biết có bị tội chết hay đây?!”

      “Tuyên vương? Tuyên vương phi?” kiêu ngạo lúc trước của Tiếu Chí Tu giờ còn sót lại chút gì, nằm mơ cũng ngờ rằng, nam nhân ngày đó lại là vương gia!

      Dạ Dập Tuyên nghiêng đầu, với Hồng Ngọc, “Nàng xuống trước , ta có việc muốn với .”

      Hồng Ngọc cảnh giác nhìn chằm chằm, “ việc gì?”

      “Ha ha, yên tâm, bổn vương phải loại nam nhân biết khoan dung, nể tình nàng từng thích , bổn vương vì ghen mà tịch thu tài sản cả nhà .” xong còn vỗ cái lên mông Hồng Ngọc, “Ngoan, mau xuống dưới !”

      Hồng Ngọc kiềm chế xúc động muốn chém đứt tay , nàng cứng ngắc xuống lầu. Phong Linh ngồi bàn cười ngả nghiêng. Hồng Ngọc bèn , “Phong Tam Nương, tỉ cười đủ chưa?!”

      “Ha ha, tiểu Tuyên Tuyên thiệt bảnh!”

      “Ngừng!” Hồng Ngọc bĩu môi, nhưng vẫn kiềm được nhìn lên lầu.

      Dạ Dập Tuyên tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Tiếu Chí Tu gằn từng chữ, “Hồng Ngọc là nữ nhân của bổn vương, bổn vương cưng chiều nàng còn kịp, ngươi lại dám làm tổn thương nàng?! Từ nay về sau, bổn vương muốn nghe bất kỳ lời nào có liên quan đến việc của nàng từ miệng ngươi, cho dù là chữ! Ngay cả người bên cạnh ngươi cũng được, nếu có, bổn vương tính cả lên đầu ngươi!”

      Sắc mặt Tiếu Chí Tu càng ngày càng khó coi. Cuối cùng, Dạ Dập Tuyên vỗ vỗ vai , cười , “Được rồi, ngươi có thể !”

      Tiếu Chí Tu bắt chước kiêu ngạo của người giang hộ, thẳng xuống lầu, lúc ngang qua Hồng Ngọc, biết là vì hận hay ghen tỵ mà liếc nàng rồi vội vã .

      “Này, ngươi gì với vậy?” Phong Linh tò mò hỏi.

      “Yên tâm, ta giết người tình cũ của ai kia.” Dạ Dập Tuyên xuống lầu, ngồi bên cạnh Phong Linh, giật lấy đồ ăn vặt trong tay nàng, ăn ngấu nghiến bất kể hình tượng.

      Hồng Ngọc cảnh giác nhìn , “Sao lại giúp ta?”

      gì nàng cũng sắp thành vương phi của bổn vương, nàng bị người ta cười nhạo như vậy, mặt mũi của ta của bị ảnh hưởng.” Dạ Dập Tuyên nêu ra lý do rất chính đáng, chê vào đâu được.

      Chân mày Hồng Ngọc nhíu rồi lại dãn, liếc cái, cuối cùng miễn cưỡng “Cám ơn.” xong, nàng lập tức chạy lên phòng, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, thở hổn hển.

      Lúc nãy, nàng nghe rất những lời .

      Rất kỳ quái! biết tại sao khi nghe , nhìn vẻ mặt lúc đó, tim nàng lại đập rộn lên.......

      Dưới lầu, Dạ Dập Tuyên chọt chọt cùi chỏ vào người Phong Linh, “Nếu như..... Nam nhân đêm đó là ta....... Mà Bảo Bảo cũng là con của ta, ngươi làm sao?”

      Phong Linh nhíu chặt mày, xoay người lại sờ trán Dạ Dập Tuyên, “Ngươi bị sốt hả? Ấm đầu à, ban ngày mà mê sảng gì đó?!”

      Dạ Dập Tuyên đẩy tay Phong Linh ra, nghiêm túc , “Cứ trả lời !”

      có nếu như! Đêm đó, nữ nhân đáng thương bị hại là Hồng Ngọc, ngươi chỉ cần nhớ điều này là được rồi. Còn ta, có hay đều được, phải là phải làm gì mà là có thể làm gì? Ta và Bảo Bảo rất sung sướng tự tại, nam nhân mà tìm chết, hiểu ?”

      Dạ Dập Tuyên nhìn Phong Linh rất nghiêm túc, đến mức khiến nàng sợ hãi. Hồi lâu, đột nhiên cười, “Ừ, ta hiểu rồi.”

      đến lúc nên buông tha cho tất cả những ảo tưởng nên có rồi!
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 189: Thế giới quá yên tĩnh

      “Bẩm thái tử, công chúa, ngài ấy………”.

      Ngoài cửa phòng, ngự y giọng , Dạ Lạc Dao nằm ở giường chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt tràn theo khóe mi.

      lúc sau, Thần Hoàng bước vào, sắc mặt hơi tối, nhìn nàng, ngồi bên giường. “Lạc Dao, ta sai người thu dọn đồ đạc rồi, buổi chiều đưa muội đến chỗ thần y”.

      Dạ Lạc Dao mở mắt, nàng nhìn sau đó nước mắt kìm được rơi xuống. “Nguyệt, huynh có thể theo muội ? Muội muốn….. mình…… Mặc dù bệnh của muội tốt…. Lúc đó, muội cũng hy vọng huynh làm bạn với muội, giống như chúng ta với mẫu hậu, đừng để mình muội , được ?”.

      Thần Hoàng cau mày, cầm tay của nàng ta, mím môi, gật đầu. “Ừ”.

      “Cảm ơn, cảm ơn………..”. Dạ Lạc Dao nén lệ mỉm cười .

      Bên ngoài, Lãnh Tàng Tâm và A Tinh đứng trong sân.

      Lãnh Tàng Tâm đối mặt ngạo nghễ nhìn gương mặt nam nhân lên đầy vẻ áy náy, cười tiếng. “A Tinh, Dạ Lạc Dao phải là nữ nhân mà ngươi có thể , ngươi hiểu ?”.

      Chân mày A Tinh khẽ run, quay mặt . “Ta ……….”.

      Lãnh Tàng Tâm khoát tay. “Ngươi đừng có phủ nhận trước mặt ta, ta ở trong kỹ viện nhiều năm như vậy, nam nhân có tâm tư gì ta liếc mắt là thấy”. Nàng cũng xoay người nhìn . “A Tinh, mặc kệ bây giờ lòng chủ nhân người ai…. Nhưng nàng dù sao cũng được. Ngươi có hiểu ?”.

      A tinh nhíu mày. “Ta biết rất , ta luôn biết . Cho nên, ta chưa từng làm gì quá phận cả”.

      “Nhưng mà ngươi phạm vào sai lầm trí mạng”. Lãnh Tàng Tâm trúng tim đen. “Suýt chút nữa ngươi hại chết chủ nhân”.

      A Tinh ảo não đấm quyền vào thân cây. “Là ta đáng chết!”.

      “Haiz”. Lãnh Tàng Tâm tiến lại

      lên vỗ vai . “ thầm mến gọi là thanh xuân, thất tình lớn lên. Về sau ngươi đừng làm những chuyện hồ đồ nữa”.

      Lúc hai người chuyện, Thần Hoàng ra.

      A Tinh xoay người, quỳ gối trước mặt . “Chủ nhân, là do thuộc hạ thất trách, xin chủ nhân trách phạt!”.

      Thần Hoàng liếc mắt nhìn . “Tự đến chỗ Phượng Nhi nhận 100 châm”.

      “Vâng!”.

      A Tinh đứng dậy, dứt khoát , giống như là chuẩn bị ra pháp trường.

      Lãnh Tàng Tâm đồng tình lắc đầu. 100 châm đấy! Ai mà chẳng biết nữ nhân Phượng Nhi ra tay hề lưu tình, sau 100 châm, A Tinh còn thành tổ ong vò vẽ à? Trong lòng nàng rất ràng, nếu phải là chuyện liên quan đến Phong Tam Nương chủ nhân tuyệt đối dụng hình với thuộc hạ của mình.

      “Tàng Tâm”.

      “Vâng, có thuộc hạ”.

      “Thời gian này, ngươi hãy ở khách sạn bảo vệ tốt cho nàng”.

      Lãnh Tàng Tâm sửng sốt chút. “Chủ nhân, ngài sao?”. Chuyện này chủ nhân luôn tự thân tự lực, cần người khác, bây giờ sao?

      “Ta muốn trở về Tây Vực”. Ánh mắt Thần Hoàng nhìn xa xa, khóe môi mân lên. “Hoàng cung ta giao cho A Tinh rồi, cho tiểu tử đó, nếu như còn làm ra chuyện gì chỉ có 100 châm đâu!”.

      “………. Vâng”.

      *………….*

      Ba ngày liên tiếp sóng yên biển lặng.

      Phong Tam Nương cầm hạt đậu phộng cho vào miệng, vô thức nhai trong miệng.

      Vấn Xuân và Sơ Hạ vì bân chuyện chuẩn bị, thỉnh thoảng thấy Huyền Phong qua giúp đỡ. Bảo Bảo biết lại trốn đâu làm chuyện của võ lâm, tất nhiên Hinh Nhi vây quanh người nó, hai đứa cả ngày đều thấy người. Ngay cả Chu lão bản cũng vì “Có gan ngươi hãy đến” bận rộn, sớm về trễ.

      Dạ Vô Hàm cũng rất bận rộn, thỉnh thoảng cũng dành thời gian đến gặp nàng chút, gương mặt tiều tụy, làm Phong Linh muốn hỏi chút xem làm cái gì nhưng rồi nàng lại .

      Còn có….. còn có tên côn đồ đó cũng thấy xuất nữa.

      Dường như, thế giới quá yên tĩnh rồi.

      Hồng Ngọc ngồi đối diện với nàng cũng ngẩn người. Trong đầu nàng đều là bộ dạng Dạ Dập Tuyên ngày hôm đó, thỉnh thoảng nằm mơ nàng cũng thức tỉnh dậy. Điều này là quỷ dị!

      Hồng Ngọc rùng mình cái, bưng ly trà lên uống, ánh mắt nàng nhìn qua Phong Linh, đột nhiên nàng nghi ngờ nhìn ngó dưới Phong Linh. “Này, Tam Nương, hình như gần đây tỷ mập ra nhiều đấy”.

      Phong Linh ngẩn ra, sờ sờ mặt mình. “Nào có”.

      “Còn ”. Phong Ngọc với tay véo hông nàng. “Nơi này giống như là thùng nước ấy”.

      sao?”. Phong Linh đứng lên, vội vàng nhìn nhìn mình. Bộ quần áo khá rộng vậy mà bây giờ lại hơi chật. Nếu như Hồng Ngọc nàng cũng phát ra đấy.

      “A, có thể là do gần đây ta ăn quá nhiều rồi”. Phong Linh nhún nhún vai, tỏ vẻ nàng thèm để ý, nàng ngồi xuống tiếp tục ngẩn người với Hồng Ngọc.

      “Tam Nương!”.

      Lãnh Tàng Tâm vào, theo sau là Địch Cuồng.

      Thấy Phong Linh, Địch Cuồng cười “ha ha” gọi. “Lão đại”.

      Kể từ sau khi Phong Linh xin Dạ Vô Hàm tha cho , Địch Cuồng là người luôn tuân theo định luật người thắng là kẻ mạnh, chút do dự gọi Phong Linh là lão đại.

      “Hai người các ngươi đến chơi, đến đây ngồi ”. Phong Linh gọi nhiệt tình.

      Lãnh Tàng Tâm nhìn xung quanh người nàng, chớp mắt . “Tam Nương, tại sao mới mấy ngày gặp mà ngươi mập ra thế?”.

      “Lòng thoải mái thân thể béo ra”. Phong Linh thèm để ý, tùy tiện chuyện mấy câu, sau đó nàng khụ tiếng, ra vẻ hỏi. “Đúng rồi, gần đây tên kia bận cái gì à?”.

      Lãnh Tàng Tâm biết nàng hỏi chủ nhân nhưng cố ý hỏi. “Ngươi hỏi ai vậy?”.

      Hồng Ngọc cũng nhịn cười. “Đúng thế, tỷ họ tên ai biết tỷ người nào”.

      Phong Linh quét mắt nhìn hai người. “Hai người cố ý à?”.

      Lãnh Tàng Tâm nhíu mày cười tiếng. “Ha ha, Tam Nương, nếu như ngươi muốn biết tình hình của chủ nhân ngươi cứ thoải mái hỏi, nếu ta biết ta ”.

      “Thôi , dù sao cũng cứu ta mạng, ta chỉ muốn biết phục hồi như thế nào rồi”.

      “Chủ nhân Tây Vực mấy ngày nay rồi”.

      “Tây Vực?”. Phong Linh ngẩn ra. “Tại sao đột nhiên lại qua đó?”.

      Lãnh Tàng Tâm trả lời. “Bệnh cũ của Lạc Dao công chúa tái phát nên chủ nhân đưa nàng tìm Cố thần y”.

      “À”. Phong Linh nhàn nhạt đáp tiếng, mặt lạnh nhạt, có biểu tình gì.

      Hồng Ngọc vui vẻ nghiêng đầu, cố ý hỏi, “Hình như thái tử đối xử rất tốt với công chúa này”.

      Phong Linh tiếp tục ăn đậu phộng, lông mày rũ xuống, ngoài miệng lời nào nhưng lẩm bẩm trong lòng. Người như tiên nữ như vậy, đừng là nam nhân, ngay cả nàng nhìn thấy cũng động lòng, Dạ Tàn Nguyệt làm sao có thể thích cho được?

      Dường như Địch Cuồng muốn chứng minh suy nghĩ của nàng, sờ cằm . “Dạ Lạc Dao đẹp , nếu như ngày ngày ta ở chung với nữ nhân đẹp như vậy, ta sớm ra tay rồi!”.

      “Bốp”. Lãnh Tàng Tâm đánh cái. “Muốn chết sớm cứ ta câu, ta ngại tiễn chàng lên đường đâu”.
      Last edited by a moderator: 15/10/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :