1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 180: Phương pháp cứu nàng.

      Cảnh Vương phủ.

      “Ha ha, Vô Hàm, cháu đến rồi, mau ngồi”.

      Dạ Mặc Cảnh vẫn ngồi xe lăn, cười gọi . “Ta tưởng rằng cháu chịu đến cơ đấy”.

      Dạ Vô Hàm cười. “Vương thúc tốn nhiều công sức như vậy, làm ra được nhiều chuyện như thế, ta đến cổ vũ sao được”.

      đùa”. Dạ Mặc Cảnh bất động thanh sắc.

      Nhà hoàn tiến lên rót rượu, Dạ Vô Hàm nhìn cái chén, khóe miệng nhếch lên, bưng cái chén lên uống. “Vương thúc thích hạ chú như vậy, biết là có chú thúc cháu, hay là huynh đệ chú , nếu thế tiết kiệm được rất nhiều!”. xong, cạn sạch.

      “Ha ha”, Dạ Mặc Cảnh lắc đầu cười. “Vô Hàm, cháu cứ yên tâm , hôm nay là tịch yến, có việc gì đâu”.

      “nếu ta yên tâm tới”.

      “Hả? hẳn thế, vì Phong Tam Nương, cho dù biết đó là núi đao biển lửa cháu vẫn phải vào lần”.

      “Vương thúc rất hiểu ta”.

      “Quá khen”.

      Hai người qua lại phen sau đó vào vấn đề chính.

      “Vương thúc, , giờ thúc muốn thế nào?”.

      Sắc mặt Dạ Mặc Cảnh hồng lên, hề có sắc mặt tái nhợt của người bệnh. Có lẽ do tâm tình tốt nên uống hai ly rượu, cũng có tinh thần hơn thường ngày.

      “Ha ha, được, vậy chút chuyện mà cháu quan tâm là được”. nhàn nhạt . “Tình chú là do mấy năm trước ta tình cờ có được, nghe loại độc này có thuốc giải nhưng mà có phương pháp”.

      Mặc dù Dạ Vô Hàm rất nóng lòng muốn có đáp án nhưng mặt hề lộ nửa điểm đầu mối, nhíu mày . “Vương thúc, ta có thể hiểu là thúc cố ý hạ độc sau đó gọi ta đến đây để phương pháp sao?”.

      Dạ Mặc Cảnh gật đầu, mỉm cười. “Ta đúng là có ý như vậy”.

      Dạ Vô Hàm cười nhạo tiếng. “Rốt cuộc là thúc có mục đích gì thúc , đừng quanh co lòng vòng nữa”.

      “Đừng vội, nghe ta . Phương pháp giải độc này chỉ có , chính là tìm người có nội lực và tu vi cực kỳ cao, hút độc sang người mình. Nhưng mà ta phải nhắc nhở cháu, trong người Phong Tam Nương là thư độc, thuần tính cho nên muốn tìm cao thủ cũng phải tìm người luyện võ công thuần . Mà theo ta được biết trong thiên hạ có bản lĩnh này chỉ có người”.

      Vẻ mặt Dạ Vô Hàm lạnh lùng. “Ai?”.

      “Thần Hoàng”.

      Nghe đến cái tên đó, Dạ Vô Hàm hiểu.

      “Thúc sớm biết thái tử là ai?”. phải nghi vấn mà là khẳng định. Là đối thủ của nhau cho nên trước giờ Dạ Vô Hàm hề coi thường Cảnh Vương.

      Dạ Mặc Cảnh chỉ cười .

      “Thúc lợi dụng Châu Châu làm những việc này chỉ để giương đông kích tây, ra là muốn đối phó với Phong Tam Nương, vì thúc biết thái tử có cảm tình với nàng, cho nên dụng ý chính của thúc chính là diệt trừ thái tử?”.

      Nghe xong, Dạ Mặc Cảnh phủ nhận mà thoải mái gật đầu. “ sai, đó chính là . Bây giờ chỉ xem xem là cháu có phối hợp hay thôi. Vô Hàm, bổn vương nhắc nhở ngươi, khi làm Hoàng đế coi ngươi là huynh đệ nhưng khi làm Hoàng đế rồi trong mắt có huynh đệ chỉ có kẻ địch bất cứ lúc nào cũng có thể kéo xuống. Cho dù ngươi vẫn biểu đạt hề hứng thú với ngôi vị hoàng đế ngươi cũng thoát vận rủi, đây là đạo lý muôn đời! Vào lúc này ngươi nhân từ với nhưng ngày mai tàn nhẫn với ngươi! Đây là cơ hội tốt, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng!”.

      “Vậy phụ hoàng sao? Ông ấy làm chuyện gì gây bất lợi cho đệ đệ là thúc sao?”. Dạ Vô Hàm tỏ vẻ hiểu hỏi ngược lại.

      “Nếu như phải bổn vương có dự phòng từ sớm ngươi nghĩ rằng kết quả như vậy xuất sao?”. Dạ Mặc Cảnh nhìn chằm chằm, cuối cùng . “Chỉ cần cháu phương pháp này cho thái tử, nhất định cứu Phong Tam Nương! Đến lúc đó, đại phiền toái là biến mất, giữa cháu và Tam Nương có ai quấy rối, cháu và bổn vương phải là công đôi việc sao?”.

      Dạ Vô Hàm lạnh lùng nhìn , gì, chậm rãi đứng lên, xoay người rời .

      Dạ Vô Hàm nhìn theo bóng lưng , cười . “Trương Tam, ngươi xem, cho thái tử sao?”.

      Vấn đề này lại làm khó Trương Tam, suy nghĩ chút rồi lắc đầu. “Hàm Vương phải loại tiểu nhân đó”.

      Dạ Mặc Cảnh nhíu mày. “Theo ý ngươi bổn vương là tiểu nhân sao?”.

      “Thuộc hạ sai”. Trương Tam thừa nhận sai lầm.

      lắc đầu cái, . “Trương Tam, ngươi là người đàng hoàng, có lúc bổn vương hết cách với ngươi”. tiếp. “quả , Dạ Vô Hàm khinh thường làm những việc như vậy, nhất là dùng loại phương pháp này để đánh bại tình địch, vẫn còn điểm kiêu ngạo này.

      “Vậy tại sao Vương gia còn làm như vậy?”.

      “Rất đơn giản, cho dù cho thái tử nhưng vẫn tìm người có thể cứu Phong Tam Nương, gióng trống khua chiêng như vậy, ngươi xem, thái tử có thể biết sao? thế gian có loại người, ngươi càng uy hiếp , càng vào khuôn phép. Nhưng ngươi đối với càng tốt, càng biết làm sao, đầu óc vào lúc tốt làm ra việc ngốc làm mình hối hận. Thần Hoàng chính là người như vậy. Đợi đến lúc đó, chính là lúc Lạc Dao công chúa xinh đẹp của chúng ta phải ra tay……………”.

      Dạ Mặc Cảnh mỉm cười nâng chén lên, Trương Tam rót rượu cho .

      “Ha ha, ta đợi được xem lũ trẻ này tự giết lẫn nhau”.

      Rượu, hướng lên rót sạch.

      Thanh Nhạc cung.

      “Ta có việc muốn tìm thái tử, các ngươi ở


      chỗ này”.

      “Vâng, công chúa”.

      Dạ Lạc Dao chậm rãi vào, thẳng vào bên trong nơi sâu nhất của Thanh Nhạc cung. Nơi đó có mấy gian phòng khi nhìn bình thường.

      Ngoài cửa có mấy tên thị vệ áo xám tro, thấy người đến là nàng gật đầu. “Công chúa”.

      “Mở cửa ra, ta muốn vào xem nàng”.

      người trong đó tiến lên. “công chúa, chủ nhân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng được đến nơi này. Mời công chúa trở về ”.

      Dạ Lạc Dao chậm rãi ngước mắt. “Bất luận kẻ nào? Bao gồm cả ta sao?”.

      Có lẽ là nghe được động tĩnh ở bên ngoài nên có người ra, với hai bên. “Để công chúa vào”.

      “Nhưng chủ nhân……..”.

      sao, có ta ở đây”.

      Dạ Lạc Dao mỉm cười với . “Cảm ơn ngươi, A Tinh”.

      “Công chúa theo thuộc hạ”.

      A Tinh đẩy cửa vào, Dạ Lạc Dao theo sát phía sau.

      Sau khi tiến vào mới phát trong đây có Càn Khôn, chẳng những bố trí xa hoa, đầy đủ mọi thứ mà ở đó còn có cửa hông, đẩy cửa vào là vườn hoa tuyệt sắc. Thấy những thứ này Dạ Lạc Dao kinh hãi, nàng đối với Thanh Nhạc cung thể quen thuộc hơn vậy mà nàng lại biết trong cung còn có nơi như thế.

      Nàng quay đầu nghi ngờ hỏi. “Nguyệt để nữ nhân đó ở nơi này?”.

      “Vâng”. A Tinh gật đầu. “Công chúa, mời tới bên này”.

      vào trong vườn có cái đình , bốn phía có thị vệ áo xám, trong đình có hai nha hoàn hề chớp mắt nhìn nữ nhân nằm ghế quý phi.

      Châu Châu thoải mái nằm đó, cầm sách trong tay, trước mặt bày đầy thức ăn ngon. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng để ý ngẩng đầu lên. “A, đây phải là công chúa điện hạ sao?”.

      Nàng còn nhớ rất vị công chúa này từng phách lối ném ngọc bài danh dự cho nàng giống như ném rác, để nàng trở thành trò cười.

      Dạ Lạc Dao nhíu mày, thể tưởng tượng được trong Thanh Nhạc cung ngoại trừ hoàng hậu qua đời và nàng lại có nữ nhân khác ở đây hề kiêng kị. Giống như là tòa thành thích bị người khác chiếm cứ, nàng thích, cũng cho phép!

      Nàng bước lên mấy bước, bình tĩnh . “Ngươi đứng lên”.

      Châu Châu để sách xuống, cười khỉnh. “Công chúa, mời ngươi ràng xem ai mời ta tới đây”.

      “Đứng dậy!”.

      “Ha ha, công chúa điện hạ tôn quý, phải là ngài ghen đó chứ?”.

      Đột nhiên tâm tình Châu Châu rất tốt, có thể làm cho nữ nhân mắt cao hơn đầu đó ghen với mình, tâm của nàng cảm thấy thỏa mãn chưa từng.

      Dạ Lạc Dao hít sâu hơi, xoay người, mỉm cười. “A Tinh, đuổi nàng ta ra ngoài”.

      ngờ rằng A Tinh trước nay luôn nghe lời nàng lại cự tuyệt, “Công chúa, ai có thể gây tổn hại cho Châu Châu nương, đây là mệnh lệnh của chủ nhân”.

      Dạ Lạc Dao thể tin vào lỗ tai của mình. “A Tinh, ngươi cái gì? Tại sao Nguyệt lại đối với nàng……….”.

      “Ha ha”. Châu Châu cười giễu cợt. “Công chúa, là ai quy định ngươi gặp được may mắn, hưởng hết tất cả sủng ái của nam nhân? Ngươi biết nguyên nhân ? Được, để ta cho ngươi biết! Thái tử điện hạ muốn bảo vệ nữ nhân phải là ta, dĩ nhiên càng phải là ngươi. Đó là Phong Tam Nương! may, số mạng của ta và Phong Tam Nương lại gắn chặt với nhau, nếu như ta có chuyện nàng ta đừng mong sống được!”.

      Lời của nàng làm Dạ Lạc Dao sợ hãi, nàng nghĩ đến mấy hôm trước người kia . “Rất nhanh, Phong Tam Nương biến mất……….”.

      Châu Châu đứng lên, tới trước mặt nàng, đứng bậc thang, lần đầu tiên đứng cao nhìn xuống người khác, loại cảm giác này tốt.

      Châu Châu nhìn chằm chằm nàng, nở nụ cười khó lường. “Nơi này thoải mái, làm ta muốn rời . Nếu như thể trở về Hàm Vương phủ được ở lại hoàng cung cũng tồi. Dù sao, mặc cho ta cầu gì thái tử cũng đồng ý. bằng ta gả cho cũng được đấy”.

      Châu Chấu muốn chọc tức công chúa cao ngạo này, ngờ Dạ Lạc Dao lại nghĩ là . Nàng nhấc mắt, tát Châu Châu cái. “Ngươi là cái thá gì? nữ nhân vì nam nhân dùng mọi thủ đoạn hạ tiện có tư cách gì ở đây, có tư cách gì mà gả cho Nguyệt?”.

      Châu Châu bị đánh, lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã xuống, nàng ôm mặt, thẹn quá hóa giận, hai mắt đỏ bừng. “Ngươi sao? Ngươi bị vứt bỏ trong hôn lễ, so với ta đây là nữ nhân hạ tiện ngươi chả khá hơn cái giày rách chút nào”.

      “Giày rách? Ngươi dám ta là giày rách?”. Dạ Lạc Dao tức giận run rẩy cả người, sắc mặt tái xanh, nàng chưa bao giờ bị người mắng qua như vậy, nàng xoay người lại. “A Tinh! Nàng ta khi dễ ta, ngươi thay ta dạy dỗ nữ nhân này!”.

      A Tinh khổ sở suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu cái. “Công chúa điện hạ, xin lỗi, thuộc hạ thể”.

      Châu Châu cười to. “Ngươi thấy chưa? Ngươi so với Phong Tam Nương, trong mắt ngươi đáng giá đồng!”.

      Dạ Lạc Dao xoay người lại, “Bốp bốp” hai cái vang dội.

      “Ngươi dám đánh ta?”. Châu Châu tức giận nhào tới, hai người loạn thành đoàn.
      Last edited by a moderator: 5/10/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 181: Đừng trách nhiệm với ta


      “Ngươi dám đánh ta?!” Châu Châu giận dữ nhào tới, hai người loạn thành đống.

      A Tinh và bọn thị vệ áo xám thấy vậy, vội vàng xông lên, muốn tách hai người ra. Nhưng Dạ Lạc Dao tức điên, nào chịu buông ra! Châu Châu cũng vì chuyện phần thưởng lúc trước mà tức sôi ruột.

      Đúng lúc này, hai người đột nhiên bị tách mạnh ra, Dạ Lạc Dao kinh hãi, quay đầu thấy người tới, nước mắt lập tức tràn mi, “Nguyệt.........”

      Mặt Thần Hoàng đầy vẻ lo lắng.

      “Thái tử, ngài phải cho ta câu trả lời thỏa đáng!” Châu Châu kích động chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ mình, “ Đây chính là cái giá của việc ta đến hoàng cung sao? Ta biết, ngài vì Phong Tam Nương nên mới như vậy, nhưng ta tình nguyện chết cũng muốn bị người là nữ nhân thấp hèn cố tình quyến rũ nam nhân, chịu uất ức như vậy, chi bằng ngài ban cho ta cái chết còn hơn!”

      xong, Châu Châu muốn chàng vào cây trụ trước mặt, bị A Tinh ngăn được, lại muốn cắn lưỡi tự sát. Thần Hoàng đứng nhìn cảnh đó, vẻ mặt càng thêm tăm tối.

      “Nguyệt, phải như vậy đâu, huynh hãy nghe muội !” Dạ Lạc Dao kéo tay Thần Hoàng, sốt ruột giải thích, nhưng Thần Hoàng quay đầu lại, dùng ánh mắt gần như lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng ta, “Lạc Dao, được phép bước vào Thanh Nhạc Cung nữa! Càng được phép đụng nàng ta! Có nghe hay ?”

      Dạ Lạc Dao ngây người, thể tin chỉ vào Châu Châu, “Nguyệt, nàng ta chỉ là nữ nhân Dạ Vô Hàm cần, huynh vì nàng ta mà mắng muội?”

      Châu Châu hả hê , “Công chúa, thái tử phải vì ta!” nghe như tốt bụng nhắc nhở, nhưng lại chẳng khác gì xát thêm muối vào vết thương của Dạ Lạc Dao, buộc Dạ Lạc Dao phải thừa nhận, tại người Thần Hoàng thích là Phong Tam Nương, tất cả những gì làm đều là vì Phong Tam Nương!

      Dạ Lạc Dao hoàn toàn sụp đổ, mắt rưng rưng, “Nguyệt, Phong Tam Nương căn bản xứng với huynh! Huynh tỉnh lại , từ đầu đến cuối người luôn bên cạnh huynh là muội! Người xứng với huynh cũng chỉ có muội! Tại sao, tại sao huynh chịu mở mắt nhìn cho ?”

      Thần Hoàng cau mày, “Lạc Dao, lời ta nhắc lại lần thứ hai. tại, trở về cung của mình !”

      “Ta muốn!” Dạ Lạc Dao điên cuồng hô to, “Huynh quên nguyện vọng của mẫu hậu sao? Người huynh phải cưới là ta! thể là kẻ khác! Cũng thể nàng ta! Nguyệt, chúng ta lớn lên bên nhau từ . Vả lại đêm đó, chúng ta.....”

      “Đủ rồi!” Thần Hoàng quát to tiếng, nhìn chằm chằm Dạ Lạc Dao, gằn từng chữ, “Ta nợ ngươi, ta trả! Lạc Dao, đừng ép ta đưa ngươi ! Đừng lấy trách nhiệm và cảm giác tội lỗi gì đó để ép buộc ta, ngươi nên biết, với ta mà , những thứ đó chẳng có chút tác dụng gì!”

      xoay người lại, “Bắt đầu từ bây giờ, kẻ nào còn dám tự tiện hành động, nghe mệnh lệnh của ta, rửa sạch cổ mình đem đến đây !” ánh mắt tàn bạo của quét qua A Tinh, “Đưa công chúa về!”

      “Dạ!” A Tinh tiến lên, nhàng , “Công chúa, mời trở về.”

      Hồi lâu sau, Dạ Lạc Dao mới phục hồi tinh thần, nàng ta nhìn bóng lưng vô tình của Thần Hoàng, lẩm bẩm hỏi, “A Tinh, sao huynh ấy lại thay lòng?”

      A Tinh suy nghĩ lát rồi lẳng lặng , “Có lẽ, cho tới giờ, trong tim chủ nhân vẫn hề có công chúa.”

      Dạ Lạc Dao nghiêng đầu sang chỗ khác, nước mắt ngừng rơi, “Tại sao, ngay cả ngươi cũng phải lời tổn thương ta như vậy? chút hi vọng cuối cùng cũng cho ta sao?”

      A Tinh rủ mắt xuống, thêm gì nữa.

      Dạ Lạc Dao yên lặng lau khô nước mắt, dứt khoát thẳng về trước. Có lẽ, mình nên suy nghĩ kỹ đề nghị của người kia........

      “Chủ nhân,” Lãnh Tàng Tâm vội vàng tới bên cạnh Thần Hoàng báo, “Chủ nhân, ta nghe được tin từ chỗ Địch Cuồng........”

      Thần Hoàng sau khi nghe Lãnh Tàng Tâm báo chuyện Dạ Vô Hàm muốn tìm cao thủ võ công tính , nheo mắt, khẽ mím môi, cười nhạt, “Hình như là nhằm vào ta.”

      Lãnh Tàng Tâm gật đầu cái, “Người muốn tìm, quả rất giống chủ nhân.”

      “Rốt cuộc muốn làm gì đây?”


      Trong quán trọ, tiểu nhị thấy có người tới, bèn tiến lên , “Vị khách này, xin lỗi, tiệm này được người bao hết rồi, xin ngài tới quán khác thử xem!”

      Thần Hoàng thèm để ý, lướt qua thẳng tới góc Phong Linh và Bảo Bảo ngồi.

      “Nương, tại con là Minh Chủ Võ Lâm, chỉ cần ra lệnh tiếng, con tin tìm được thuốc giải loại độc này, cho nên, nương ráng nhịn chút, trước tiên lấy lòng nữ nhân kia, để nàng ta buông lỏng cảnh giác, chờ đến lúc có thuốc giải, chúng ta còn sợ nàng ta sao?”

      Phong Linh cau mày, suy nghĩ cẩn thận xong, gật đầu, “ Được, vậy trước tiên ta chịu nhục, cố gắng tạo lòng tin với nàng ta, cung phụng nàng ta như cung phụng tổ tông!”

      “Dạ!”

      Đột nhiên có người chen vào giữa, đập tay lên bàn, nhíu chặt lông mày, “Con cần xông pha giang hồ, nàng cũng cần lấy lòng nàng ta gì hết, hai người an phận ở yên đây! Có nghe hay ?”

      !”

      Hai người đồng thanh đáp.

      Bảo Bảo tỏ thái độ trước, “Con chờ đợi cơ hội được xông pha giang hồ lâu rồi! Hơn nữa, chuyện liên quan đến nương con, con là nhi tử sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”

      Phong Linh cũng kháng nghị theo, “Châu Châu có thù oán với ta, nếu ta xóa thù hận trong lòng nàng ta, nàng ta nay tự hại, mai tự ngược, ta làm sao chịu nổi?”

      Thần Hoàng xoa xoa trán, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh vòng, “ đâu?”

      Bảo Bảo biết Thần Hoàng hỏi Dạ Vô Hàm, bèn lắc đầu, “Hình như Hàm thúc thúc rất bận, cả ngày nay con hề thấy thúc ấy.”

      bận?”

      Thần Hoàng mân môi, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, bắt chéo chân, “Ta ở đây chờ cũng được.”

      Phong Linh nghi ngờ nhìn , “Ngươi tìm có chuyện gì?”

      “Sao? Sợ ta hại ?” Thần Hoàng cười nhạo tiếng, đáy mắt lại toát ra lửa ghen khủng khiếp.

      “Thái tử điện hạ, ngài muốn nghĩ thế nào nghĩ!” Phong Linh đứng dậy, miệng ngừng lẩm bẩm, “Rốt cuộc nàng ta thích gì đây? Vàng bạc châu báu? Tơ lụa? Thôi, cứ chuẩn bị mấy rương lớn cho chắc ăn......”

      Thần Hoàng khinh bỉ bĩu môi, “Phong Tam Nương, nàng rất sợ chết hả?”

      Phong Linh quay đầu lại, mà trực tiếp giơ lên ngón giữa đáp lại .

      Lúc này, có mấy người bước vào. Dạ Vô Hàm liếc mắt thấy được Thần Hoàng, hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên bước tới, “ ở trong cung làm thái tử, chạy đến đây làm gì?”

      “Gặp nữ nhân của ta.” Thần Hoàng đáp tự nhiên.

      Dạ Vô Hàm chỉ lạnh lùng lướt mắt qua , truy vấn đề tài này nữa, mà ngồi xuống đối diện, “ , rốt cuộc có chuyện gì?”

      Thần Hoàng hỏi, “Ngươi tìm những cao thủ kia để làm gì?”
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 182: ai có thể tính kế .

      “Đó là việc của ta”. Dạ Vô Hàm tỏ vẻ muốn cho biết, Thần Hoàng chợt nhíu mày, cười lạnh. “Được rồi, đừng giả bộ nữa, lúc mà ngươi muốn tìm những người này ta đều có thể biết, hơn nữa nhất định ta biết!”. Sau đó, sắc mặt lạnh lẽo. “Có phải là liên quan đến Tam Nương ?”.

      Ánh mắt Dạ Vô Hàm rũ xuống, nâng quạt, vẻ mặt lo lắng lại có mấy phần phiền não.

      “Thái tử có bản lĩnh như thế, sao tự mình tra việc này”.

      Bỗng nhiên, Thần Hoàng đến gần , hai mắt nhìn thẳng. “Ngươi ép ta dẫn nàng sao? Ngươi hiểu rất rằng nếu như ta muốn ai có thể ngăn được ta, kể cả ngươi”.

      Dạ Vô Hàm tỉnh táo ngước mắt nhìn , phủ nhận điều này. Võ công của Thần Hoàng đúng là xâu lường được, đến tận bây giờ vẫn thể lường được.

      cười nhạt. “Ngươi chuẩn bị tâm lý nghe chưa?”.

      “Đừng nhảm nữa”.

      Dạ Vô Hàm gật đầu, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thần Hoàng, chậm rãi mở miệng. “Ngoại trừ việc tìm độc môn đó chúng ta còn có phương pháp khác. Đó chính là tìm cao thủ có võ công tính, hút thư độc người Tam Nương sang người ”.

      Thần Hoàng rũ mắt, khóe miệng khẽ nâng lên. “Dạ Vô Hàm, nếu như phải ta hiểu ngươi ta nghĩ rằng ngươi đặt bẫy ta”.

      Dạ Vô Hàm nhàng cười tiếng. “Chuyện có liên quan đến Tam Nương, ta rảnh đặt bẫy ngươi. Nếu như phải Cảnh Vương thúc của chúng ta tốt bụng nhắc nhở làm sao ta có thể biết được chuyện này”.

      “Hả? như vậy Cảnh Vương thúc sớm biết thân phận của ta sao? làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì ta à? Ha ha, đúng là chúng ta đánh giá thấp rồi”. Thần Hoàng cười cười, ngón tay dài cuốn lọn tóc bên má. “Vậy là ta nên hút thư độc sang người mình, sau đó giết Châu Châu”. dừng lại, cười lãnh khốc, “Dù sao giết nàng ta cũng dễ hơn là giết ta”.

      Dạ
      Vô Hàm từ chối cho ý kiến. “Cho nên nếu như ngươi khăng khăng muốn chết, ta cũng ngăn. Nhưng mà ta vẫn muốn để ngươi xem , bây giờ chưa phải lúc để chúng ta nông nổi làm việc như vậy, chúng ta còn có thể tìm phương pháp khác. Dĩ nhiên.” mỉm cười. “Nếu như đúng là có phương pháp khác chuyện này vẫn đáng suy nghĩ.”

      Thần Hoàng đứng dậy, duỗi lưng cái. “ lâu rồi ta được giãn gân giãn cốt, đến lúc phải khởi động chút rồi.”

      Dạ Vô Hàm phe phẩy quạt, hề cản cho đến khi ra khỏi khách điếm, động tác tay mới dừng lại, vẻ mặt cũng biến đổi. biết Thần Hoàng lựa chọn làm như thế nào, nếu là cũng làm tương tự mà do dự. Nhưng mà trước mắt có vẻ như Cảnh Vương thúc gặp tai ương rồi. quên mất chuyện, ai có thể tính kế Thần Hoàng.

      Trong hoàng cung, tẩm cung của Diêu Hoàng hậu qua đời.

      Thần Hoàng tới trước cửa cung, theo sau là mấy người thị vệ áo xám tro, dẫn đầu là A Tinh.

      A Tinh tiến lên. “Chủ nhân, chuẩn bị xong.”

      “Ừ.” miễn cưỡng vung tay xuống. “Đốt .”

      “Vâng!”

      Mấy chục người mang những thùng rượu mạnh chuẩn bị từ trước, đổ bốn phía xung quanh cung, sau đó nhóm lửa ném vào.

      Phừng. Ngọn lửa cháy lên, cháy cao.

      Mấy chục người dội ướt người, dùng khăn ướt che kín mặt, rút đao kiếm ra bảo vệ lối ra duy nhất.

      Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Thần Hoàng, tà khí bức người. Gương mặt lạnh lẽo. “ bỏ qua cho bất cứ kẻ nào.”

      “Vâng!”

      Đúng lúc này, vang lên tiếng chiêng trống. “Cháy rồi, cháy rồi, mau đến dập lửa.”

      Cung nữ, thái giám, thị vệ giơ bồn nước, thùng nước chạy vào.

      Thần Hoàng chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo. “ ai được phép dập lửa! Diêu Hoàng hậu báo mộng cho bản thái tử quen ở trong tẩm cung này, đó được thoải mái. Cho nên bản thái tử tuân theo ý của nàng, đốt cung điện này cho nàng. Toàn bộ lui ra!”

      Mọi người kinh ngạc, bưng nước đứng đó, lửa càng lúc càng lớn nhưng ai dám động.

      “Hoàng thượng giá lâm!”. tiếng báo vang lên, tất cả mọi người vội né qua bên, nhường ra con đường, tất cả chờ đợi hoàng thượng định đoạt.

      Dạ Hoằng Thiên sải bước tới, nhìn tình hình như thế biến sắc. “Có chuyện gì xảy ra? Mau dập lửa , các người còn đứng đây làm gì?”

      “Phụ hoàng, nơi này quá nguy hiểm, ngài mau hồi cung thôi.”

      “Tàn Nguyệt! Con…” Dạ Hoằng Thiên nhìn những người thị vệ áo xám tro đứng trước mặt hiểu được vấn đề. “Lửa này có phải……”

      Thần Hoàng biến sắc : “Phụ hoàng, có vài thứ giữ lại mặc dù để tưởng niệm nhìn vật nhớ người nhưng mà chỉ có ngài như vậy!”

      Dạ Hoằng Thiên sửng sốt chút, mặt thoảng qua tia giãy giụa. Ông muốn cái gì, há miệng nhưng lại thể ra.

      Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào ánh lửa vây quanh cung điện. “Các người mau đưa hoàng thượng hồi cung.”

      lãnh khốc , thái giám đáp tiếng: “Dạ, vâng!”

      Dạ Hoằng Thiên nhìn cái, rồi lại nhìn nơi nàng từng ở qua, bây giờ là tẩm cung chìm trong biển lửa, chậm rãi nhắm mắt lại. “Cũng được.”

      “Hoàng thượng khởi giá hồi cung!”

      Bây giờ đến cả hoàng thượng cũng rồi, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cũng tản .

      lúc sau có hai người từ đằng xa chạy tới.

      “Dập lửa, mau dập lửa!” thanh dồn dập, lộ ra quyến luyến và cả tức giận.

      Dạ Mặc Cảnh bỏ quên dáng vẻ ngồi xe lăn bệnh tật hàng ngày, bước như bay lại gần, sau lưng là Trương Tam.

      Thần Hoàng cười, xoay người lại ngăn . “Cảnh Vương thúc hô to gọi ở đây như vậy là ra thể thống gì rồi. Đây là hoàng cung! Nếu như phụ hoàng quản vẫn có thái tử ta đây, ngài muốn xưng vương về Cảnh Vương phủ của mình !”

      Dạ Mặc Cảnh đột nhiên níu lấy vạt áo , hai mắt đỏ ngầu. “Tại sao lại muốn thiêu hủy nơi này?”

      Thần Hoàng cười lạnh, gẩy từng ngón tay của Dạ Mặc Cảnh ra. “Chỉ là nữ nhân bị ngươi lợi dụng thôi, để ý như vậy làm gì?”

      “Đáng chết, nàng là hoàng hậu!”

      Thần Hoàng giơ ngón trỏ lên, lắc lắc. “Từ lúc vừa mới bắt đầu nàng chỉ là con cờ của ngươi.”

      Lửa bùng cháy.

      Khuôn mặt Dạ Mặc Cảnh tái nhợt, lúc này bị chiếu đỏ bừng. chậm rãi buông ra, nắm chặt quả đấm, lãnh . “Thần Hoàng, ngươi nghĩ rằng như vậy là có thể tấn công vào dưới mật đạo sao? Ngươi quá ngây thơ rồi.”

      “Ha ha, ta là ta muốn tấn công vào đó sao?”

      Dạ Mặc Cảnh run sợ lên.

      Thần Hoàng thoải mái nhàn nhã xoay người, nhìn thẳng vào ngọn lửa cháy rừng rực, nở nụ cười yếu ớt mê người. “Thay vì trăm phương ngàn kế muốn vào, bằng phong kín nó! Làm cho nó hoàn toàn chôn dưới mặt đất!” ngoái đầu nhìn lại, nhìn Dạ Mặc Cảnh. “Vương thúc, nhất định khi chứng kiến là rất thú vị.”

      Dạ Mặc Cảnh cắn răng đứng đó, ngực phập phồng. đột nhiên xoay người, rời hề do dự. Sau lưng là tiếng cười cuồng phong của Thần Hoàng.
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 183: Phải làm như thế nào nàng mới có thể ta.

      Nửa đêm, vạn vật an tĩnh.

      Phong Linh ngủ mơ mơ màng màng, nàng mơ nàng hung ác ngược đãi Châu Châu cảm thấy đỉnh đầu có ánh mắt nóng rực nhìn nàng chăm chú làm cả người nàng đều cảm thấy khó chịu. Nàng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy Thần Hoàng. “Làm sao ngươi lại ở chỗ này?”.

      Nàng đề phòng như đề phòng cướp, bò dậy, co vào góc giường, chăn giữ chặt trong tay, mở to mắt nhìn chằm chằm . “Hơn nửa đêm ngươi xông vào phòng ta, rốt cuộc muốn làm cái gì?”.

      Thần Hoàng nghênh ngang ngồi ở mép giường, nghiêng đầu, đôi mắt câu hồn nhìn thẳng vào nàng. “Này, Phong Tam Nương, nếu như ta chết nàng có đau lòng ?”.

      “Ngươi có tật xấu à? Muộn như thế này ngủ còn chạy đến đây hỏi ta cái này”. Phong Linh bới bới mái tóc như tổ chim, nàng cảm thấy muốn điên. “Ngươi lợi hại như vậy, muốn chết cũng khó lắm! Làm ơn, bây giờ ngươi trở về, uống chén sữa nóng, sau đó nằm giường ngủ giấc, sáng sớm ngày mai mặt trời lên, hoa tỉnh giấc, chim chào buổi sáng. Thế giới thay đổi, ngươi cũng chết, vẫn là thái tử điện hạ dưới người vạn người!”.

      Đột nhiên Thần Hoàng cảm thấy uất ức vuốt mi tâm, chân mày nhíu lại. “Nhưng mà, nhỡ mà ta chết ? Nàng thế nào?”.

      Phong Linh chịu được hô to lên. “Vậy ta đến mộ phần ngươi khóc! Từ mùng 1 đến 15!

      Thần Hoàng nhắm mắt gắng gượng cười. “Chỉ vậy thôi sao? Nếu như vậy ta rất thiệt thòi rồi”. Cuối cùng, dường như thỏa hiệp khoát tay. “Được rồi, tính vậy ”. ngước mắt lên, nhìn nàng chằm chằm. “Nếu như nàng dámrời khỏi ngày bị quỷ quấn thân đấy!”

      “Thôi , ngươi cứ như vậy.” Phong Linh dùng chân đá đá . “Thái tử điện hạ, cửa ở bên kia, tiễn.”

      “Ai là ta muốn ?” Thần Hoàng vô lại bò lên giường, vén chăn lên, chui vào. “Tối nay ta ngủ ở đây.”

      “Đùa gì thế?” Giọng Phong Linh cũng thay đổi. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi náo đủ chưa hả ? Bây giờ là nửa đêm rồi ! Ta muốn ngủ ! OK ? Làm phiền ngươi ra ngoài đóng cửa giúp ta, cảm ơn !”.

      Thần Hoàng nhìn chằm chằm cái miệng nhắn của nàng, kiên nhẫn nhét khăn vào, sau đó duỗi tay xách nàng như xách mèo, từ cửa sổ bay ra ngoài.

      Từ trong bóng tối có người ra.

      “Vương gia”, sau lưng vang lên giọng nghi ngờ cam lòng. “Tại sao ngài để thuộc hạ cản ?”

      Gương mặt ưu nhã nhìn ra hỉ nộ, trong mắt dâng tầng sương mù.

      “Cản lại ? Chúng ta lấy tư cách gì để cản ? Ngươi có thể cứu nàng hay là bổn vương có thể ?”

      Sau câu đó Phi Ưng dám gì.

      Dạ Vô Hàm rũ hai mắt xuống, lẳng lặng : “Có thể đánh cuộc cái mạng của mình, xứng đáng để chúng ta nhìn với ánh mắt của người quân tử.”

      Trong bầu trời đêm, truyền đến tiếng của nữ nhân kêu như heo bị chọc tiết. “Này, chết tiệt !!! Ta rồi, ta sợ độ cao !”

      Nam nhân vui vẻ. “Cái này gọi là lấy độc trị độc !”

      “Còn lấy độc trị độc ? cần đến Châu Châu tự sát, ta chết trước ! Dạ Tàn Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, mau buông xuống, nếu … nếu …”

      “Sao ?”

      “Ngươi đừng buộc ta !”

      “Ha ha, buộc nàng có thể làm gì ?”

      “Được !”

      “?”

      “Tàn Nguyệt đại soái ca, Tần Nguyệt đại mỹ nhân, cầu xin ngươi xuống , ta sắp nôn…”

      “Ha ha……”

      Hai người nhảy vào nhánh cây. Phong Linh ôm chặt lấy , nằm xuống nôn thốc nôn tháo hồi, sau lưng. Thần Hoàng vỗ vỗ lưng nàng : “Nếu như nhiều thêm vài lần nữa, ta đảm bảo nàng sợ độ cao nữa !”

      Phong Linh xoay người. “Nếu như ngươi muốn mưu sát ta ngươi cứ thẳng !” Nàng kích động nhất thời quên mất cây nên thân thể lắc lư, suýt chút nữa té xuống. Thần Hoàng nhếch môi cười tà, tay quàng qua hông nàng, kéo nàng lại sát gần mình. “Cẩn thận đấy, đây là nơi mưu sát rất tốt, nàng đừng chọc giận ta đấy”

      Phong Linh vẫn còn hơi sợ hãi, vỗ ngực cái, ngước mắt nhìn chằm chằm vào . Lúc này nàng mới phát giác khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy, nàng vội đẩy ra nhưng lại sợ té xuống nên đành phải từ từ nằm xuống, hai tay ôm chặt lấy nhánh cây. Sau đó mới dám mở miệng : “Này, ngươi phát bệnh thần kinh gì thế ? Ngươi dẫn ta đến đây để trêu chọc ta sao ? Được rồi, thế ta chúc mừng ngươi… nguyện vọng của ngươi đạt được rồi, bây giờ ta cảm thấy cực kỳ khó chịu !”

      Thần Hoàng vừa lòng ngồi xuống nhánh cây, tựa đầu vào cây, lắc lắc hai chân, lắc đến nỗi nhánh cây cũng rung lên làm Phong Linh dám động đậy. “Dạ Tàn Nguyệt… à , thái tử, chúng ta trở về , nơi này lạnh quá.”

      Nghe nàng lạnh, Thần Hoàng chút do dự cởi trường sam ném qua. Sau đó nhấc nàng lên để nàng ngồi cạnh mình, nhìn chằm chằm ánh trăng bầu trời, bất đắc dĩ : “Phong Tam Nương, ta phải làm sao nàng mới ta ?”

      Phong Linh sửng sốt chút, tự nhiên quay mặt . “Này, lúc nào chúng ta trở về, nếu như mấy người Vấn Xuân tìm thấy ta chắc chắn rất sốt ruột.”

      Thần Hoàng khép hờ hai mắt, nhìn qua nàng. “Nàng, cái nữ nhân này, đúng là có bản lĩnh trêu đùa người.”

      Nghe xong, Phong Linh vui . “Chuyện tối hôm nay hình như người tốt là ta mà.”

      Thần Hoàng cười to, tiến tới trước mặt nàng. Đột nhiên gương mặt như tinh linh buổi đêm kề sát mặt mình làm Phong Linh kìm được mà lui về phía sau.

      Khổng Tử , nên gần nghiệt mới tốt.

      “Phong Tam Nương, nàng hãy nhớ, bắt đầu từ bây giờ, mạng của nàng cũng là của ta.”

      “Cái gì?” Phong Linh nghi ngờ nhìn . “Có ý gì?”

      “Ha ha.” đáp, trong con ngươi lại lộ vẻ quỷ dị. Phong Linh càng cảm thấy lạ chỗ nào, vừa định đặt câu hỏi cần cổ tê tê, sau đó toàn thân nàng nhúc nhích được.

      “Đáng chết. Ngươi lại điểm huyệt đạo của ta?” Phong Linh nổi giận, nàng hận điểm huyệt, hận chết rồi!

      Thần Hoàng đến gần, kề tai nàng giọng . “Nhắm mắt lại.”

      “Ta ! Tại sao ta lại phải nghe lời ngươi? Ta ……”

      nhắm lại ta hôn nàng.”

      Phong Linh hai lời, đóng chặt mắt lại, ngay cả khe hở cũng có. “Ta cho ngươi biết, phải là ta sợ ngươi đâu.”

      cười khẽ sau đó chậm rãi vận nội lực toàn thân, sau đó nhàng đặt lên ngực nàng. Bỗng nhiên dòng nhiệt lưu mạnh mẽ đánh úp về phía Phong Linh, dường như nó muốn hút gì đó, hút khô máu nàng, hút cả linh hồn của nàng vậy.

      “Cái này…… Ngươi làm cái gì vậy?” Phong Linh mở mắt ra, trừng lớn.

      Sắc mặt Thần Hoàng dần trở nên đỏ thắm, đôi môi càng đỏ hồng diễm lệ. “Nàng đừng lộn xộn.”
      Last edited by a moderator: 10/10/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 184: Thừa nhận , nàng động lòng với ta rồi

      “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi cho ta biết, ngươi muốn gì?”.

      Thần Hoàng vận nội lực càng lúc càng nhanh, đôi tay tỏa ra nhiệt lượng như muốnlàm phỏng da nàng, vẻ hấp dẫn cũng làm người ta chắt lưỡi hít hà.

      “Nàng đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, ta nghĩ rằng nàng ta”. Giọng của vó vẻ mệt mỏi.

      Sắc mặt Thần Hoàng đỏ hồng sau đó trắng dần, sức cũng bắt đầu yếu dần, mặt lại nhiễm tầng màu xanh, thoáng qua rồi biến mất.

      “Đừng lựa gạt ta, đừng nghĩ rằng ta là kẻ ngốc, ngươi mau cho ta biết ngươi làm gì?”. Giọng Phong Linh lộ vẻ nóng nảy.

      ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt như quan tâm . “Ta hút thư độc người nàng”.

      Phong Linh sợ ngây người, lúng túng mở miệng. “ như vậy ngươi… ngươi thay ta……..”.

      “Đừng ta vĩ đại như vậy, thay vì thay thế ta làm như vậy để nàng áy náy cả đời quên được ta”. Đôi tay Thần Hoàng từ từ rơi xuống, cả người vô lực tựa vào thân cây, trán cũng toát ra mồ hôi.

      Phong Linh thấy Thần Hoàng như thế kêu lên. “Đáng chết, ngươi mau giải huyệt cho ta”.

      Thần Hoàng bất mãn hếch mày lên. “Đây là thái độ nàng đối xử với ân nhân cứu mạng sao?”. tớ lui nhưng vẫn giơ tay giải huyệt cho nàng.

      Sau khi cả người có thể hoạt động được, phản ứng đầu tiên của Phong Linh chính là níu vạt áo của , hét lên. “Ngươi điên rồi sao? Ngươi hút thư độc thay cho ta, ngươi có thể thay ta đó!”.

      Thần Hoàng cười tiếng. “Sao nàng khẩn trương thế, sao vậy, phát ta rất tốt à? Nhưng mà đáng tiếc, như lời nàng , ta có thể chết cho nên nàng đừng ta, ta Bỏ nàng thủ tiết được đâu.”

      “Đến lúc này mà ngươi còn đùa?” Phong Linh tức giận, cực kỳ tức giận, “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi rất ngốc ngươi có biết ? Tại sao ngươi lại vì nữ nhân ngươi mà hy sinh cả mạng sống của mình? Ngươi ngốc đến mức thuốc nào chữa được rồi! Ai muốn ngươi hút thư độc? Ai muốn ngươi chết thay ta? Ngươi coi ta là ai vậy? Đừng tự mình đa tình, ta cần! Ta cũng nhận phần tình cảm này của ngươi!”. Nàng tức giận kéo . “Trả độc trở về cho ta, trả cho ta!”

      Thần Hoàng nhìn nàng tức giận đỏ bừng mặt, trong đôi mắt còn mơ hồ có giọt nước, đột nhiên đưa tay vuốt gương mặt nàng. “Phong Tam Nương, nàng thừa nhận , có phải nàng cũng có cảm giác với ta. Từ lúc bắt đầu, nàng động lòng với ta rồi đúng ?”

      đúng, đúng, phải! Ta thích ngươi! Cho nên cho dù ngươi chết cũng có tí giá trị nào cả! Dạ Tàn Nguyệt, mau đưa độc về lại người ta!” Phong Linh cầm áo lắc lắc . “Trả về! Trả về! Ta muốn ngươi làm nhiều việc như vậy, cần…”

      Thần Hoàng kinh ngạc nhìn nàng mất khống chế, nhìn lệ mặt nàng cười, hai lời ôm chặt lấy nàng. “Tam Nương, nàng rất thích ta đúng ? Có đúng hay ?”

      ! Ta thích! Buông ra!” Phong Linh đẩy ra, lại bị ôm chặt. “Ta thả! Chết cũng thả! ràng nàng có cảm giác với ta, tại sao nàng lại thừa nhận!”

      có, có, có!”

      “Có! Có! Có!”

      có!”

      “Có!”

      có…Hu… có…” Phong Linh vừa khóc vừa đánh . “Kẻ điên, ngươi là kẻ điên!”

      sai. Tà là kẻ điên, vì nàng mà nổi điên!”

      *……*

      Thanh Nhạc Cung.

      “Lạc Dao công chúa, ngài thể làm khó thuộc hạ!” thị vệ áo xám tro bảo vệ phòng kho nhìn như rất bình thường, đối diện là Dạ Lạc Dao diện bộ màu hồng. Vẻ mặt nàng ta thay đổi, điềm tĩnh giống như mỹ nữ trong tranh vẽ.

      “Tránh ra!” Nàng .

      “Lạc Dao công chúa, mời công chúa về.” A Tinh từ từ ra. “Mệnh lệnh của chủ nhân chính tai ngài cũng nghe được.”

      “Tránh ra!” Nàng .

      “Chúng ta thể…” A Tinh còn chưa hết câu Dạ Nhạc Dao rút chủy thủ trong tay áo ra, nhắm ngay vào cổ. “Nếu như các ngươi vẫn cố chấp ta chết ngay trước mặt các ngươi.”

      “Lạc Dao công chúa.” A Tinh vội la lên. “Ngài mau bỏ dao xuống! Ngài làm chính mình bị thương đấy!”

      “Tránh ra!” Nàng lẳng lặng nhìn họ. Thấy mấy người vẫn hai mặt nhìn nhau, nàng ta do dự nhấn mạnh chủy thủ, mũi dao vào da, dòng máu tươi chảy xuống…

      “Được! Chúng ta tránh ra, tránh ra, ngài mau để dao xuống!”

      Rốt cuộc A Tinh cũng thỏa hiệp vì so với Châu Châu ở bên trong địa vị của Lạc Dao công chúa trong lòng chủ nhân ràng là nặng hơn.

      Mấy người ăn ý tản ra, chủy thủ trong tay Dạ Lạc Dao cất mà nàng ta cảnh giác từng bước về phía trước. Cho đến khi nàng ta vào trong, đẩy cửa hông ra, đột nhiên nàng ta đóng cửa lại, chạy vào trong.

      “Lạc Dao công chúa! Mở cửa!” A Tinh đập cửa, lại hề nghe thấy tiếng gì, trong lòng cảm thấy tốt, kịp nghĩ nhiều, lập tức dùng khinh công nhảy lên mái hiên.

      Dạ Lạc Dao chạy như điên, thấy nha hoàn bước ra từ gian phòng, nàng ta nheo mắt, nhặt tảng đá mặt đất, dùng sức ném qua bên, hô to tiếng. “Có người!” Bỗng chốc hai người áo xám từ trong nhà phi ra, nàng nhân cơ hội chạy tới, đẩy nha hoàn đó ra xông vào.

      “Ai vậy?” Trong phòng, Châu Châu vừa tắm rửa xong, mặc quần áo, xoay người lại thấy Dạ Lạc Dao ngẩn ra, sau đó lại cười lạnh . “Công chúa điện hạ đến trễ thế này có chuyện gì sao? phải là đến đây để tìm thái tử điện hạ chứ? Ha ha, vậy ngươi tìm nhầm địa phương rồi, ngươi nên đến xem chỗ của Phong Tam Nương.”

      Vẻ mặt Dạ Lạc Dao lạnh lẽo, chủy thủ trong tay vung lên, hề nghĩ ngợi đâm thẳng vào Châu Châu…

      *……*

      Thần Hoàng ôm chặt lấy Phong Linh, đột nhiên ngực cảm thấy đau xót, cảm giác vừa đau vừa mãnh liệt, chân mày nhíu lại, toàn thân như có sức lực, run rẩy ngừng. dự cảm rất xấu. Loại cảm giác này nhắc nhở thực đáng sợ.

      Phong Linh vẫn giãy dụa đẩy ra. “Ngươi đừng như vậy nữa- -.”

      Sau khi nàng nhìn thấy bộ dạng của ngẩn người. “Ngươi bị làm sao vậy?”

      “Phụt!” Thần Hoàng chợt khạc ra búng máu, tay níu chặt ngực, thân thể lắc lắc, bỗng chốc ngã từ cây xuống, ngã mạnh xuống đất.

      “Dạ Tàn Nguyệt!” Phong Linh khẽ cắn răng, nhắm mắt nhảy từ cây xuống, hai tay và đầu gối của nàng cũng bị trợt ra mảng nhưng nàng để ý mà vội vàng nhào đến trước mặt Thần Hoàng đỡ dậy. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi sao rồi, đừng dọa ta, ngươi vài lời !”

      Thần Hoàng dùng hết hơi sức toàn thân ngồi dậy, lau khóe miệng máu chảy xuống, đôi mắt tàn bạo kinh người. “Châu Châu xảy ra chuyện rồi!”
      Last edited by a moderator: 13/10/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :