1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 154: Ta muốn xuất phủ!

      Dạ Vô Hàm đẩy nàng ta ra, bước chân yên về phía trước, lúc xuống bậc thang suýt nữa ngã nhào, Châu Châu đuổi theo, đỡ . “Vương gia………”.

      “Tránh ra”. thanh trầm thấp, lộ vẻ kiên nhẫn.

      “Vương gia, cho dù ngài thích thiếp thiếp cùng xin ngài đừng cự tuyệt thiếp”. Châu Châu kéo tay của , đặt lên vai nàng. Nhìn nàng hơi gầy yếu nhưng vẫn cậy mạnh đỡ lấy .

      Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, mượn ánh trăng liếc nhìn bộ dạng quật cường của nàng ta, meo mắt, cũng cự tuyệt nữa. Đầu hơi đau, mặc cho nàng ta đỡ về Bác Ý hiên.

      Sau khi đỡ Dạ Vô Hàm lên giường, Châu Châu hít sâu mấy hơi, sau đó rót ly trà, “Vương gia, ngài uống chút trà giải rượu”.

      Dạ Vô Hàm giơ tay lên, lập tức cái chén trong tay nàng đổ ra.

      “A!”, Tay Châu Châu bị nước trà đổ vào, nóng đỏ chỗ, đau đến nỗi suýt nữa nước mắt rơi.

      Dạ Vô Hàm nhíu mày, kéo tay nàng ta nhìn chút, giọng điệu hòa hoãn mấy phần. “Ngươi ra ngoài bôi thuốc ”.

      Nàng ta lắc đầu, nén lệ, đột nhiên ôm lấy cổ . “Vương gia, ngài đừng đuổi thiếp , thiếp cần danh phận gì cả, cái gì cũng cần, chỉ cầu ngài đừng đuổi thiếp ………”.

      “Ngươi………”.

      Nàng đưa ngón cái ra, đè môi của . “Vương gia, đêm nay có thể như đêm của sáu năm trước được , để cho thiếp nhớ lại đêm đó, được ?”.

      Đôi mắt trong veo dần dần mờ , dần dần lạc phương hướng. thêm gì nữa, chỉ từ từ cúi người, Châu Châu vui mừng, xấu hổ nhắm hai mắt lại……..

      …………….

      Dạ Vô Hàm nhìn người bị đánh xỉu, hai mắt sắc bén, đứng dậy. “Đỡ nàng ta đến

      giường”.

      “Vâng.” Huyền Phong tức giận đặt Châu Châu lên giường, từ lâu có hảo cảm với nàng ta, còn dám dùng thuốc với Vương gia!

      “Tìm được gì rồi?”” Dạ Vô Hàm hỏi.

      Phi Ưng tiến lên, hai chữ: “Long bào.”

      Dạ Vô Hàm cười lạnh.”Đúng là nhọc lòng! Nếu bổn vương ứng chiến phụ tấm lòng của ta rồi!”.

      “Vương gia, bây giờ phải làm sao?”. Huyền Phong nhẫn nại được.

      ngoảnh đầu nhìn lại, đôi lông mày ưu nhã nâng lên, khóe miệng khẽ cong lên, Phi Ưng đưa đồ cho bổn vương như thế nào ngươi trả lại như thế!”.

      ”Thuộc hạ tuân lệnh!”.

      Phi Ưng tuân lệnh lui ra, Huyền Phong . Vương gia, còn ta? Ta làm sao? Có nhiệm vụ chỉ biết cho Phi Ưng làm cái gì cũng cho ta làm…”

      Dạ Vô Hàm quay đầu lại, buồn cười nhìn . “Ngươi có nhiệm vụ quan trọng hơn.”

      Hai mắt Huyền Phong sáng lên, cái gì? Là cái gì?”.

      nấp vào hoàng cung!”.

      “Hả?.”

      Huyền Phong gồng vai. “Có phải là nằm vùng hay ?”. Tế bào cả người đều kêu gào, muốn làm việc lớn! Muốn làm hùng!

      "Đâylà mệnh lệnh!”.

      “Ai, được rồi.” chấp nhận . “vậy ta phải làm gì?”

      Dạ Vô Hàm đưa mắt nhìn về nơi xa, nhàn nhạt . “Người ở trong hoàng cung làm người khác nghi ngờ nhất là thái giám, cho nên ngươi phải cải trang thành tiểu thái giám, tra xem mật thất hoàng cung ở chỗ nào?.”

      Vẻ mặt Huyền Phong đau khổ. “ thể đổi thành người khác được sao? Làm thị vệ chẳng hạn!"

      “Trừ những lúc trực ban ra thị vệ thể loạn!”. cho phép cự tuyệt, “ cần nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy.”

      “……….”

      Huyền Phong miễn cưỡng lui xuống, Dạ Vô Hàm đứng trước cửa sổ, lấy túi gắm Như Ý mà mẫu phi đế lại cho , nắm chặt trong tay, ánh mắt trở nên thâm thúy, sâu thẳm.

      “………”

      Sau khi suy nghĩ đêm, Phong Linh quyết định kểchuyện của Châu Châu cho Dạ Vô Hàm.Dù sao cũng có quyền biết tất cả.

      Buổi sáng tinh mơ, nàng đến Bác Ý hiên, Phi Ưng và Huyền Phong đều ở đây, nàng tự mở cửa ra, vào. “Dạ Vô Hàm, ta có việc tìm ngươi, ta…..”

      Nàng ngây người khi thấy người nằm giường.

      Châu Châu ngủ rất say, khóe miệng mang theo nụ cười, nằm giường Dạ Vô Hàm.

      Phong Linh đứng đó, có phản ứng. Ba giây sau, nàng xoay người ra khỏi phòng,yên lặng trở về Phi Ý hiên. Nàng lấy hộp bảo bối của nàng, sau đó dọn dẹp mấy bộ y phục.

      Vấn Xuân và Sơ Hạ hiểu chuyện gì. "Tam Nương, có chuyện gì vậy?”.

      Nàng ngẩng đầu, mặt lộ vui buồn. “Ta muốn xuất phủ, hai người có muốn cùng ta ?”.

      “Xuất phủ? xảy ra chuyện gì sao?”, Vấn Xuân vội hỏi. “ tốt lành như vậy sao lại muốn ra ngoài?”

      “Đúng vậy,” Sơ Hạ cũng . “ phải là ngàimuốn tìm Vương gia sao, chẳng lẽ ngài cãi nhau vớiVương gia?”.

      Sau khi thu dọn đồ xong, Phong Linh thay bộ y phục nhàng, cột tóc thành đuôi sam, xoay người lại. “Đừng hỏi gì cả, có muốn theo hay ?”.

      Hai người nhìn nhau cái, sau đó cắn răng . “Được! Chúng ta về thu dọn đồ đạc”.

      lúc sau, ba nữ nhân đeo tay nải người, thoải mái ra. đường gặp nha hoàn thân quen, Phong Linh còn chào hỏi.

      “Tam Nương, Vấn Xuân tỷ tỷ, các ngài muốn đâu vậy?”.

      Phong Linh nhún vai: “Rời phủ trốn . Muốn chung ?”.

      “A , nô tỳ còn rất nhiều việc cần làm, lúc nào xong chơi cùng mọi người”.

      “Ừ, vậy chúng ta trước”.

      Cho đến khi các nàng rời khỏi cửa lớn, mọi người vẫn sửng sốt tin rằng họ rời phủ.

      Sau khi ra khỏi Hàm Vương phủ, Phong Linh thẳng đường lớn, nhíu mày, mím môi giống như muốn liều mạng tìm ai đó, thỉnh thoảng trong mồm còn mở miệng mắng mấy câu, biếtlà ai.

      Vấn Xuân chọc chọc Sơ Hạ. “Tam Nương có chuyện gì vậy?”

      Ta đoán, nhất định là cãi nhau với Vương gia!”. Sơ Hạ tỉnh bơ phân tích. “Ngươi xem, mấy lần trước phải cũng như vậy sao?”

      “Ừ, Ta cũng cảm thấy thế.”

      Đột nhiên Phong Linh kêu lên.“Sát thủ tiên sinh! Sát thủ tiên sinh!”.

      Hai người sợ hãi kêu. "Tam Nương, ngài gọi ai thế?”

      Phong Linh mặc kệ, vẫn gọi lên làm người đường nhìn vào.

      Đột nhiên bóng người quỷ dị xuất làm Vấn Xuân và Sơ Hạ giật mìh.

      Tả Thanh Hàn gật đầu. “Ngươi tìm ta?”.

      Phong Linh hai lời, ném tay nãi người cho . “Có chuyện muốn nhờ ngươi giúp tay tìm chỗ ngồi xuống rồi tiếp”.

      Tả Thanh Hàn cũng gì ngoan ngoãn đằng sau nàng.

      Sơ Hạ theo dõi , tò mò hỏi. “Người này là ai thế?”.

      Vấn Xuân lắc đầu. “Có vẻ như Tam Nương quen rất nhiều người kỳ quái”.

      Phong Linh vào khách điếm sang trọng nhất trong thành, Phong Linh móc ngân phiếu trong ngực ra, vỗ vỗ vào quầy. “Ta bao nơi này!”.

      Chưởng quỹ đầu tiên là sững sờ, nhìn con số ngân phiếu, trợn to hai mắt. “chuyện này…. Sợ là…..”.

      còn chưa hết lời, Phong Linh lại “bộp” phát. “Còn được nữa ta đổi sang nơi khác!”.

      Chưởng quỹ cầm hai tờ ngân phiếu lên, mừng rỡ như điên. “Được, được, được, tại sao lại được chứ? nương chờ chút, ta đuổi người!”.
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 155: Tự lập môn hộ

      Trong khách điếm, những người khách khác cầm bạc trả lại của chưởng quỹ, mắng chửi ra ngoài.

      Phong Linh tựa vào cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với chưởng quỹ. “Cầm giấy mực đến đây”.

      “A, được”.

      Chưởng quỹ vội vàng mệnh cho tiểu nhị cầm giấy mực đến, Phong Linh sắn tay áo, cầm bút lông, viết lên vài chữ. Vấn Xuân và Sơ Hạ ngó vào kinh ngạc há hốc mồm. “Tam Nương, việc này.........”.

      “Được rồi, tiểu nhị, làm phiền ngươi dính cái này lên cửa chính”.

      “A, vâng”. Tiểu nhị biết chữ, nhìn cũng hiểu nàng viết cái gì, chỉ biết dán bên ngoài.

      Tờ giấy vừa được dán ra ngoài mọi người bắt đầu vây quanh, thầm. “Họ Dạ, nghe cho đây, bắt đầu từ hôm nay nãi nãi tự lập môn hộ”.

      Ngồi bên trong khách điếm rộng rãi,, Phong Linh cảm thấy rất thoải mái, chưởng quỹ đối với bọn họ cung kính như khách quý. Tiền đúng là món đồ tốt, tiêu nó để cho nàng vui vẻ cũng rất tốt!

      Lúc này, Vấn Xuân nén được tức giận, lo lắng hỏi. “Tam Nương, chúng ta như vậy có được ? Nếu như Vương gia biết, nhất định tức giận”.

      “Ta quản khỉ gió!”. Phong Linh bưng trà lạnh uống hớp. “Về sau đừng nhắc đến người này trước mặt ta”.

      Vấn Xuân lè lưỡi biết là nàng thực quyết tâm rồi.

      Phong Linh nghiêng đầu, với Tả Thanh Hàn. “Sát thủ tiên sinh, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp tay”.

      ”.

      “Võ công của ngươi khá tốt, ta muốn nhờ ngươi vào trong hoàng cung chuyển cho con trai ta lá thư”.

      “Ừ”. đồng ý rất nhanh.

      Phong Linh sống trong khách điếm được ăn uống ngủ nghỉ rất tốt, tóm lại chính là câu, có tiền còn sợ được làm đại gia? Nàng quản làm gì Châu Châu hay Dạ Vô Hàm, tất cả gặp quỷ ! Dạ Vô Hàm muốn
      BẢo bảo vô lương 155

      ...

      làm cha làm sao nàng phải lo cho !

      -- Hàm Vương phu.

      "Ngươi lại lần nữa."

      Quản gia bẩm lại. "Phong Tam Nương mang theo hai nha hoàn... ròi khỏi phủ rồi."

      Dạ Vô Hàm vuốt mi tâm. " bao lâu rôi?"

      " hơn canh giờ rồi."

      "Phi Ưng, lập tức tìm bọn họ."

      "Vâng."

      -- Thanh Nhạc Cung.

      Trong đại viện rộng rãi, Bảo Bảo chăm chú luyện công phu nhâp môn mà Thần Hoàng dạy nó. Đột nhiên có tiểu thái giám bước nhanh tới. "Trưởng tôn điện hạ, đây là tín điện mà hoàng thượng giao cho ngài."

      "A?" Bảo Bảo nhận lấy, mở ra xem chút. "Được rồi, ta biết, ngươi lui ra trước ."

      "Vâng."

      Tiểu thái giám vừa , Bảo Bảo cầm vật kia, chạy thẳng đến thư phòng Thần Hoàng, lại đụng vào người cũng định vào.

      "Ai da." Người Dạ Lạc Dao yên lung lay, may nhờ cung nữ bên cạnh đỡ, khẽ quat tiếng. "Lớn mật, dám mạo phạm Lạc Dao công chúa?"

      "Ta sao." Dạ Lạc Dao ngăn cung nữ lại, đến trước mặt Bảo Bảo, nhìn vào ánh mắt tràn đầy địch ý của nó, dịu dàng cười tiếng. "Cáu tên là Bảo Bảo đúng ?"

      Bảo Bảo nhún vai, gì.

      "Ha ha, cháu có thể gọi ta là Lạc Dao a di."

      Bảo Bảo nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng ta, nó thể thừa nhận, nương nó mà đứng chung với nàng ta chắc chắn thể đấu lại.

      Bảo Bảo nở nụ cười hồn nhiên của đứa trẻ, lắc đầu cái. " đúng, phải gọi là mới đúng!"

      Dạ Lạc Dao ngẩn người, nụ cười cứng lại gương mặt xinh đẹp, nàng ta nheo mắt, lui về sau, sau đó gương mặt thanh tú lạnh lùng, nhàn Bảo Bảo . "Tiểu tử, bởi vì ngươi còn nên mới lung tung, a di trách ngươi, nhưng mà a di muốn nhắc nhở ngươi, đây là hoàng cung, phải là nơi mà đứa trẻ có thân phận như ngươi có thể ngây ngô. Ngươi muốn làm con , càng có khả năng! Tốt nhất là ngươi về hỏi nương ngươi xem cha ngươi là ai, tìm người cha chân chính của ngươi, đừng có để thừa cho Nguyệt!"

      Bảo Bỏa nghễnh đầu, nháy mắt. " , hình như thích cháu."

      "Đúng vậy, ta thích ngươi." Dạ Lạc Dao cười, cả người tản mát cỗ hơi thở thanh nhã bẩm sinh. Bất luận thời điểm nào nàng đều coi trọng xinh đẹp nhất, làm say lòng người.

      "Ta thích ngươi quấn lấy Nguyệt, thích ngươi xuất trong tòa Hoàng cung này, cũng thích ngươi vì ngươi là con trai của Phong Tam Nương!"

      Bảo Bảo "À" tiếng, sau đó vỗ ngực. "Tốt quá, tốt quá!"

      Dạ Lạc Dao run lên. "Tốt quá cái gì?"

      Bảo Bảo cười đáng . "May quá thích ta! Bởi vì ta cũng thích , ta giống có thể tìm ra nhiều lý do như vậy, căn bản là ta có lý do. Vô duyên vô cớ ghét người nên trong lòng ta cũng cảm thấy áy náy, nghe như vậy ta thấy thoải mái rồi."

      Dạ Lạc Dao giật mình đứng đó, thể tin được những lời này do đứa bé !

      " , chán ghét ta tốt lắm, ha ha, vậy ta khách khí với ." Bảo Bảo lướt qua nàng vào thư phòng của Thần Hoàng. Dạ Lạc Dao nhíu chạt mày, cắn môi sau đó cũng vào theo.

      " ra ngoài?"

      Bên trong thư phòng, Thần Hoàng quay người lại với người áo xám tro: "Bây giờ họ ở đâu?"

      "Ở khách điếm... "

      Người áo xám tro vừa khỏi, Bảo Bảo tiến vào đưa thư tín mà hoàng thượng đưa đến. "Cái phiền tpái này, cháu quản được."

      Thần Hoàng quet mắt vòng, lười biếng rút tờ giấy đưa cho nó. "Đưa cái này cho ông ấy, nhớ đóng dấu của cháu lên."

      "Vâng." BẢo Bảo cầm đồ, cũng hỏi gì cả.

      Dạ Lạc Dao nhìn ăn ý của lớn , nắm chặt tay lại, cười vào. "Nguyệt, hai người gì vậy?"

      đợi Thần Hoàng trả lời, Bảo Bảo chắn giữa hai người, mỉm cười với nàng ta, đáng . " , chúng ta chuyện cơ mật đấy. chuyện này thể tùy tiện cho người khác biết được."

      Nàng vòng qua, cười khẽ. "Nguyệt, ta trở thành người kkhác từ khi nào vậy?"

      Thần Hoàng muốn Bảo Bảo lại đoạt trước, lôi kéo hăn . "Thần Hoàng thúc thúc, chiêu cuối cùng là thúc dạy cháu, cháu chưa luyện được, thúc ra ngoài luyện lại cho cháu nhìn."

      Thần Hoàng vỗ vỗ cái đầu của nó. "Có đàu dùng để làm gì hả?" vậy nhưng vẫn đứng lên ra ngoài với Bảo Bảo, ra cửa quay đầu lại với Dao Lạc Dao. "Lạc Dao, muội cứ ngồi đây."

      "Ha ha, được, huynh cứ ." Nụ cười mặt nằng vẫn duy trì đến khi hai người biến mất.

      Đứa bé kia đơn giản.

      Phong Tam Nương làm Nguyệt thay đổi, thêm đứa bé nữa, nàng có phần thắng ?

      ra khỏi phòng nụ cười mặt Bảo Bảo cũng biến mất. Thần Hoàng cúi đầu, cười. "Cháu thích muội ấy hả?"

      Bảo Bảo ngẩng đầu : "Cháu có nương là đủ rồi, cần gì phải thích nữ nhân khác?"

      Nghe được ý tại ngôn ngoại, Thần Hoàng cười to, ngồi xổm xuống, véo khuôn mặt bé của nó. "Có muốn ra cung tìm nương cháu ?"

      Ánh mắt Bảo Bảo sáng lên, gật đầu do dự.

      "Thay quần áo , chúng ta bây giờ."

      "Vâng."
      Last edited by a moderator: 10/9/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 156: Đều là người phóng khoáng lạc quan

      Châu Châu ngồi ngơ ngác trước bàn trang điểm, nàng thể nào nhớ đc những chuyện ngày hôm qua. Nàng chỉ nhớ nàng dìu về phòng, sau đó………..

      Sau đó nàng chẳng nhớ gì cả.

      Đột nhiên, Tiểu Đào hưng phấn chạy vào. “Phu nhân, phu nhân, có tin tức tốt!”.

      Nàng chậm rãi hồi hồn, cảm thấy hào hứng. “Chuyện gì?”. Nàng biết bây giờ chuyện gì lại có thể là “tin tức tốt” với nàng nữa.

      Nàng bị người thần bí lấy những người Triệu gia uy hiếp, tuy ta giải quyết tốt chuyện Phong Tam Nương nhưng còn chuyện của Hinh Nhi sao? Con bé chính là quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể phát nổ làm nàng tan xương nát thịt.

      Tiểu Đào cúi đầu , Châu Châu vừa nghe, kinh ngạc . “ sao? Bọn họ à?”.

      “Tin này rất chính xác, nô tỳ nghe lén được ở chỗ quản gia”.

      Nàng vội hỏi. “Ngươi biết bọn họ đâu ?”.

      ………..

      Trong khách sạn, ba nữ nhân ghép tất cả các bàn lại vào chỗ, Vấn Xuân viết chữ, Sơ Hạ vẽ tranh. Hai người vừa viết vừa hiếu kỳ hỏi, “Tam Nương, người Minh Tịch đều lạc quan phóng khoàng này để làm gì?”.

      Phong Linh vắt óc suy nghĩ lời tuyên truyền, cắn bút . “Đây chính là cuộc tuyển tú toàn dân, ghi danh mất mười đồng, khi tham gia thi có thể ca hát, cũng có thể nhảy múa, chỉ cần ngươi có tài nghệ đều có thể ghi danh tham gia! Đầu tiên chúng ta chọn ra nhiều người, sau đó là mười người mạnh nhất, cuối cùng tiến đến chung kết. Người đứng đầu được ngàn lượng bạc trắng, người đứng thứ hai được năm trăm lương bạc trắng, người đứng thứ ba được hai trăm lượng bạc trắng”.

      Vấn Xuân kinh ngạc , “Oa, vậy lần này mất khoảng 1700 lượng bạc! Vậy chúng ta làm sao có thể có đủ”.

      hẳn”, Phong Linh chắc chắn cười tiếng. “Ta đảm bảo chúng ta tổ chức ghi danh có thể kiếm vượt xa!”.

      sao?”. Hai người nghi ngờ.

      “Yên tâm ! Đến lúc đó chuẩn bị đếm tiền cho ta!”. Phong Linh cười ngông cuồng,

      Lúc này, Chu lão bản đứng bên, đến. “Phong nương, vậy nương muốn làm gì ở chỗ này?”.

      Vừa nhìn Chu lão bản, đôi mắt Phong Linh đảo tròn, đứng dậy . “Chu lão bản, khách điếm của ông có tổng cộng bao nhiêu gian phòng?”.

      “A, có 12 phòng hảo hạng, 24 phòng hạng trung, 36 phòng bình thường, nhiều nhất có thể ở đến 200, 300 người. nương hỏi những cái đó làm gì?”.

      “Vào thời gian buôn bán tốt nhất, số người vào ở trong điếm là bao nhiêu? Mùa ế hàng là bao nhiêu?”.

      Thấy thái độ và câu hỏi của nàng rất chuyên nghiệp, thái độ cẩn thận thành khẩn, Chu lão bản chỉ do dự lát rồi đáp, “Thời điểm buôn bán tốt nhất cũng được 7 phần. Mà bây giờ là mùa buôn bán chán nhất cũng như nương thấy, được 3,4 phần cũng tệ rồi.”

      “Ha ha.” Phong Linh cười. “Chu lão bản, p6ng có tin tôi khiến cho nơi đây ngay cả mùa buôn bán tồi tệ nhất cũng được mười phần vào ở.”

      Chu lão bản ngây người: “Điều này sao có thể chứ?”

      “Muốn có tiền bạc phải dung mánh lới, những người đến tham gia ‘Người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan’ của ta chắc ít, trong đó thể thiếu được người ngoài thành. Ông xem nếu nhiều người đến như vậy cần chỗ ở ? Đến lúc đó chỉ cần ta đây là nơi tổ chức, như vậy còn sợ có người vào ở à? Dĩ nhiên chúng ta cũng cần phải điều chỉnh, Chu lão bản có thề miễn phí tiền ăn uống nhưng tiền ở trọ phải thu. Tính toán ra ông thu được chính là từ chỗ này! Đề nghị này của ta thế nào?”

      Chu lão bản tính toán rất nhanh, sau khi nghe qua lập tức vỗ tay bảo hay. “Phong nương đúng là kì nhân! Chủ ý này rất hay!”

      “Ha ha”, Phong Linh hất tóc, khiêm tốn , “Đâu có đâu có, sau khi cuộc thi này kết thúc, ta còn muốn mở them nhiều hoạt động khác, những điều này đều nằm trong tính toán của ta!”

      “Được! Chỉ cần Phong nương muốn làm, nơi đây đều mở cửa lớn chào đón, đến lúc đó chúng ta chính là đồng bạn hợp tác lâu dài!”

      Phong Linh nghiêm túc , “Chu lão bản, nếu chúng ta đạt được nhận thức chung bây giờ nên đồng tâm hiệp lực chuẩn bị làm công tác tuyên truyền, tôi chỉ thiếu người thôi.”

      Chu lão bản vỗ ngực, “Chuyện tuyên truyền cứ để tôi lo, dù sao ở đây ta cũng là người làm ăn mấy chục năm, ta thương lượng với vài lão bằng hữu!”

      “Ha ha, vậy tốt quá!”

      Sau khi Chu lão bản , tiểu nhị chạy tới, “Phong nương, bên ngoài có người tìm nương.”

      Phong Linh nhíu mày, “Họ gì?”

      “Dạ.”

      Sắc mặt nàng lạnh lẽo, “Đuổi .”

      “Aiz.”

      Vấn Xuân và Sơ Hạ che miệng cười, “Nhất định là Vương gia tìm đến rồi.”

      lúc sau, tiểu nhị lại chay tới, “Phong nương, lại có người tìm nương.”

      “Họ gì?”

      “Dạ.”

      “Đuổi .”

      “Aiz.”

      Vấn Xuân nghi ngờ hỏi, “Vị họ Dạ lần này phải là Tuyên Vương điện hạ chứ?”

      Lại lúc sau, tiểu nhị lại hấp ta hấp tấp chạy vào. “Phong nương, bên ngoài lại cò người tìm,” lần này thông minh hơn, đợi nàng hỏi trả lời, “Vị gia này cũng họ Dạ.”

      “Bốp.” Sơ Hạ vỗ đầu cái, với Vấn Xuân. “Hàm Vương, Tuyên Vương, Thái tử điện hạ! Nhất định là ba người này!”

      Phong Linh nhíu mày, “tiểu nhị, chỉ cần là người họ Dạ, ngươi đều lấy nước rửa chén dội vào bọn họ, cần sợ, xảy ra chuyện gì ta có chịu trách nhiệm.”

      “Ặc , chuyện này….” Mặc dù tiểu nhị biết chữ nhưng rất có mắt nhìn người. Ba người bên ngoài kia, hiên ngang ngọc thụ lâm phong, đâu có thể là công tử nhà người thường được! Tiểu nhị đáp tiếng, sau lại ra ngòi đàm phán.

      Ngoài cửa lớn, ba người đứng trước bố cáo mà Phong Linh tự viết. Các nương qua ba người này đều lén ngắm họ mấy lần, chả mấy khi bọn họ được ngắm nhiều trai đẹp như vậy, còn rất cao lớn. Tất cả bọn họ đều đỏ mặt bàn tán xôn xao.

      Dạ Vô Hàm nhìn chằm chằm chữ “Dạ” bố cáo, chân mày nhíu chặt. biết, nhất định nàng hiểu lầm nên mới tức giận rời phủ. Nhưng mà ngờ, hình như lần này nàng quyết tâm rồi.

      Dạ Thập Tuyên buồn cưới lắc đầu cái, khuôn mặt tuấn tràn đầy tinh thần phấn chấn, đôi mắt sau thâm thúy tĩnh mịch. “Này, ai có thể cho đệ biết có chuyện gì xảy ra được ? Đến tột cùng ai trong hai vị là người đắc tội Phong Tam Nương vậy?”

      Thấn Hoàng tiến lên, nhìn bố cáo rồi lại nhìn Dạ Vô Hàm, tà mâu (đôi mắt tà khí) nhướn lên, giống như Satan lười biếng lại mị hoặc, môi mỏng hé ra hai chữ, “Người khác.”

      Dạ Vô Hàm ngoái đầu nhìn lại, ưu nhã mở quạt, cười tiếng làm bốn phương vang lên tiếng hét chói tai. “Đây là chuyện của ta và Tố Tố, lien uqna tới ngưới khác.”

      “Tố Tố? Ha ha, theo bản thái tử biết, sao nàng lại giống Thái tử phi như đúc vậy, thần kỳ.”

      “Phong Tam Nương là Phong Tam Nương, Niếp Tố Tố là Niếp Tố Tố. thánh chỉ của Phụ hoàng chia ra cho chúng ta. thể tùy tiện nhập làm được.”

      “Khác nhau ở chỗ, Niếp Tố Tố là khí phi (phi tử bị bỏ) của ngươi, liên quan tới thánh chỉ.”

      “Ta quyết định nạp nàng phi vị (làm Vương phi), cho nàng lễ cưới đầy đủ, còn có danh phận.”

      sao? đúng dịp, lễ cưới của bản Thái tử là 12 tháng này, chỉ còn sáu ngày mà thôi, nhưng mà tổ chức trước ngươi.”

      Hai người mỗi người câu. Dạ Dập Tuyên chỉ biết đứng ngoài lắc đầu. Lúc này, tiểu nhị đẩy cửa ra, cười , “Ba vị Dạ công tử, Phong nương có , nếu mấy vị nữa hungg tôi dung nước rửa chén bát để chiêu đãi các vị.”

      “…….”

      “…….”

      “…….”
      Last edited: 11/9/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 157: Lợi dụng đồ bỏ

      “Wey, wey, wey, tiểu nhị, ngươi với nàng, đúng rồi….. Là Tiểu Tuyên Tuyên đến”. Dạ Dập Tuyên ho mấy tiếng, sau đó kín đáo đưa thỏi bạc, “Ngươi với nàng ấy, nhất định nàng ấy biết”. Tiểu nhị áng chừng bạc, sau đó cười .

      “Công tử, ngài chờ chút”. Thần Hoàng vẻ mặt khinh bỉ, “Xem ra ngươi thích cái tên này?”. Dạ Dập Tuyên lơ đễnh . “Rồi thái tử điện hạ cảm thấy hâm mộ cái tên này cho xem”. Quả nhiên, tiểu nhị ra . “Vị tiểu Tuyên Tuyên công tử, Phong nương mời ngài vào”. “Ha ha……..”.

      Dạ Dập Tuyên hài lòng cười, với Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng . “Thấy chưa? Có hâm mộ ? Ha ha……”. Thần Hoàng cười lạnh quay mặt, Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, lên tiếng, nhưng môi mím chặt tiết lộ tâm tình của . Dạ Dập Tuyên thư thả vào, bước rất cuồng vọng. (sĩ với 2 người ở lại) Vì vậy bên ngoài chỉ còn Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng hai người đứng đối mặt nhau. Bởi vì khách sạn trong thành cũng khá nổi danh, trước cửa chính có khoảng đất khá rộng chỉ có hai người đứng, khí thế mười phần! Dạ Vô Hàm phe phẩy quạt, nho nhã tuấn mỹ.

      “Thái tử ở trong cung coi chừng thái tử phi, chạy đến chỗ này sợ người ra vào?”. Thần Hoàng nghiêng đầu nhìn . “Ha ha, truyện này làm phiền ngươi quan tâm, bằng ngươi đem sức lực của mình tập trung người Cảnh Vương thúc , cận thân hậu viện của ngươi.

      Nếu cẩn thận yên đâu”. “ đến Cảnh Vương thúc hình như giao tình giữa thái tử và ngài ấy phải là ít đâu”. Dạ Vô Hàm gấp quạt lại, gõ vào lòng bàn tay cái. “À, đúng rồi, hình như Cảnh Vương thúc còn chưa biết chuyện thái tử rất thích cải trang, thường cải trang thành cùng người, phải thủ lĩnh hắc đạo lại là kỹ nữ….. ha ha, nhất định ông ta cảm thấy rất hứng thú với tin tức này”.

      Thần Hoàng cũng ngạc nhiên khi ta đoán được thân phận của mình, ngược lại còn nhướn mày khiêu khích. “Dạ Vô Hàm, tốt nhất là ngươi cứ hết tất cả cho ta biết , như thế ta đề phòng ta, như vậy ta thua và thế lực của ta
      Bảo Bảo vô lương 157

      Ta lớn hơn bây giờ.”

      Đôi mắt Dạ Vô Hàm lạnh . “Sáu năm trước, ngươi trộm ngọc tỷ , rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi là thái tử rồi, cái ngôi vị hoàng đế sớm muộn cũng là của ngươi, tại sao phải trộm đồ nhà mình?”

      “Hừ, ngôi vị hoàng đế?” Thần Hoàng bĩu môi cái. “Ngươi hiếm sao? Vậy ta để cho ngươi là được rồi.”

      Dạ Vô Hàm nhíu mày, tới bên cạnh , nhìn chằm chằm vào Thần Hoàng, giọng: “Giả điên, cải trang thành người khác, trộm ngọc tỷ, ngươi làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là muốn gì?”

      “Ngươi muốn biết à?” Thần Hoàng đến gần, cười tà mị tiếng, thanh mị hoặc đến tận xương. “Ta cho ngươi biết.”

      Dạ Vô Hàm mở cái quạt ra, hít sau hơi, nhìn Thần Hoàng, “Việc khác ta muốn nhiều nhưng mà liên quan đến nàng, ta quyết để cho ngươi! Có bản lĩnh ngươi tự mình xuất lực.”

      Thần Hoàng như người xương tựa vào người , đá long nheo. “Được, vậy ta theo ngươi!”

      Dạ Vô Hàm chán ghét dùng cây quạt đẩy . “Đừng đụng vào ta!”

      Chung quanh sôi trào!

      BL đó (tình nam x nam)

      Đúng là tiểu thụ cực phẩm! (Thần Hoàng)

      Tay mọi người ở đâu? Có thét chói tai hay ? Có nhiệt huyết ? Có ?

      Trong khách sạn, Phong Linh đứng bàn hô lớn, “Ngươi là gió, ta là cát. Ngươi là người phóng khoáng lác quan, ta là hoa! Ngươi thi phóng khoáng lạc quan, bạc về nhà! Thành này cũng phóng khoáng lạc quan!”

      Dạ Dập Tuyên bị nàng dọa, nghi ngờ tới, quét mắt nhìn những đồ họ viết, lập tức hiểu được, dở khóc dở cười hỏi: “Phong Tam Nương, ngươi lại nghĩ ra cái gì thế?”

      Vấn Xuân đứng bên cười , “Tam Nương muốn tổ chức cuộc thi phóng khoáng lạc quan, chuẩn bị mất ngày nay đấy.”

      Phong Linh ngoắc ngón tay với , cười tiếng, “Tiểu Tuyên Tử, thời cơ để ngươi phát huy mị lực đến.”

      Dạ Dập Tuyên che ngực theo bản năng, “Ngươi định làm gì đấy?”

      Phong Linh nhìn về phía Sơ Hạ, Sơ Hạ mỉm cười đưa tập truyền đơn. “Tuyên Vương điện hạ, đây chính là thành quả mà bọn nô tỳ làm, tay của nô tỳ và Vấn Xuân đều đau chết được, làm phiền ngài ra ngoài phát hộ bọn nô tỳ.”

      “Tại sao lại là ta?” Dạ Dập Tuyên thể tin được nhìn chằm chằm vào ba người.

      “Ngươi có hay ?” Phong Linh chống nạnh, , chúng ta tuyệt giao.”

      cắn môi, ai oán nhìn nàng, ôm đống truyền đơn miễn cưỡng ra ngoài. “Làm sao ngươi bảo hai người ngoài kia làm? Ngươi cứ khi dễ người đàng hoàng , khi dễ ta !”

      Phong Linh ngẩn ra, đúng vậy, nàng nên lợi dụng đồ bỏ chứ!

      “Bốp.” Nàng vỗ tay cái. “Vấn Xuân, mang hoành phi của chúng ta ra, để hai người ngoài kia cầm lên.”

      “A? Tam Nương, ngài định… Muốn cho Vương gia và thái tử cầm hoành phi?”

      “Tại sao lại ?” Phong Linh kêu lên.

      “A, được rồi, nô tỳ thử chút.”

      Vấn Xuân ôm hai cây trúc lớn ra ngoài, vừa mở cửa thấy ba người đứng gì đó.

      Dạ Dập Tuyên quay đầu nhìn, nhíu mày. “ cần đệ thêm, các huynh cứ ở lại biết thôi.” xong lập tức xoay người, nở nụ cười: “Xin chú ý đến cuộc thi phóng khoáng lạc quan, cảm ơn!”

      “Xin chào, hãy đến tham gia cuộc thi phóng khoáng lạc quan.”

      Vấn Xuân đến trước mặt hai người, lặng lẽ nhún người. “Đây là do Tam Nương bảo nô tỳ đưa cho hai vị.”

      Dạ Vô Hàm và Thần Hoàng liếc nhìn nhau cái, sau đó hai người cùng kéo hoành phi ra, nhìn thấy bên viết dòng chữ to: “Tham gia cuộc thi, thắng ngàn lượng bạc trắng.”

      “Oa! Rất tuấn tú!”

      Hai người cầm tấm hoành phi khổng lồ rất dễ thấy, thoáng chốc hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ nhân nhìn hai người bọn họ, ánh mắt toát ra vẻ hoa si.

      Dạ Vô Hàm bao giờ bị nhiều người như vậy đứng xem nên long mày cau lại, vừa muốn ném vật này xuống nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thần Hoàng bên cạnh, thấy nhàn nhã thoải mái, tay cầm cán trúc, tay còn vẫy vẫy các nương.

      có đạo lý gì lại thua ta cả!

      đường phố náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người đều vây quanh xem. Lúc này, đường phố phía đông có cỗ kiệu về phía này, dừng lại trước đám người, mán vèn kiệu lên, đưa cánh tay ngọc ra sau đó nha hoàn bước tới đón người bên trong.

      Dạ Lạc Dao tò mò nhìn bốn phía. “Đây là có chuyện gì xảy ra? Hương Nhi, ngươi có tìm nhầm chỗ ?”

      “Công chúa, đúng là nơi này rồi… A, nô tỳ thấy thái tử điện hạ rồi!”

      “Ở đâu?” Dạ Lạc Dao vội vàng nhìn sang bên đó, vừa nhìn thấy Thần Hoàng cầm hoành phi ngây người. “Hương Nhi, mau đỡ ta qua đó xem chút.”

      “Vâng, công chúa, ngài chậm chút.”

      đường phố phía tay cũng đồng thời có cỗ kiệu.

      Tiểu Đào đỡ Châu Châu ra, “Phu nhân, ngài xem, chính là chỗ này.”

      Châu Châu nhìn xung quanh vòng. “Có chuyện gì đây? Sao lại nhiều người thế này?”

      “A? Phu nhân, người kia, giống như là Vương gia.”

      Châu Châu vừa nhìn sang trợn to hai mắt, người đứng trước cửa khách sạn cầm hoành phi kia phải Dạ Vô Hàm là ai!
      Last edited by a moderator: 13/9/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 158: đền mười

      Dạ Lạc Dao chen vào đám người, đến trước mặt Thần Hoàng nhìn cán trúc trong tay , tin được hỏi. “Nguyệt, huynh đứng ở đây làm cái gì?”.

      Thần Hoàng chợt nhíu mày. “ thấy sao?”.

      Dạ Lạc Dao cắn môi, giọng . “Huynh là thái tử, tại sao có thể làm chuyện này ở ngoài đường? Nếu như chuyện này truyền đến tai của Cảnh Vương thúc nhất định thành nhược điểm”.

      Thần Hoàng để ý lắm cười cười, nhíu mày , “Nếu như Cảnh Vương thúc có đến đây e rằng kết quả cũng khá hơn ta là bao”.

      Dạ Lạc Dao ngẩn ra. “Có ý gì? Cảnh Vương thúc làm sao có thể nghe lời nàng ta được?”.

      Ánh mắt Thần Hoàng nhìn về phía khách điếm, khóe miệng càng kéo rộng. “Nàng chính là có loại ma lực đó”.

      Dạ Lạc Dao chưa từng thấy nụ cười đó mặt Thần Hoàng kể từ khi mẫu hậu qua đời. Cho dù nàng ở ở cùng cả ngày lẫn đêm, chỉ dịu dàng với nàng ở bên ngoài, chưa từng giao tim của cho nàng.

      Tiểu Đào che chở Châu Châu bước lên, cả kinh . “Vương gia?”.

      Dạ Vô Hàm nghiêng đầu, nhìn hai người. “Tại sao các ngươi lại đến đây?”.

      Tiểu Đào cơ trí trả lời. “Nô tỳ bồi phu nhân ra ngoài mua chút son phấn”.

      Châu Châu vội vàng gật đầu, sau đó hỏi Vương gia. “Vương gia, ngài làm cái gì vậy?”. Thấy những chữ tấm hoành phi, nàng nghi hoặc hỏi. “Cuộc thi người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan là cái gì vậy?

      Đúng lúc này, cửa chính mở ra, Phong Linh ra, Vấn Xuân và Sơ Hạ - hai nha hoàn xinh đẹp đứng hai bên, hai người cầm chuông đồng gõ gõ hấp dẫn chú ý của mọi người.

      Phong Linh nhìn hai người kia, đến trong đám đông, lớn tiếng . “Các vị hương thân phụ lão, mọi người có muốn thắng nghìn lượng bạc trắng ? Có muốn nổi tiếng trong Minh Tịch quốc ? Vậy còn chờ gì nữa, mau đến tham gia người Minh Tịch phóng khoáng lạc quan !”.

      Phong Linh uốn ba tấc lưỡi bà mối, đến nỗi làm cho bách tính đều nhiệt huyết sôi trào muốn ghi danh ngay lập tức.

      Dạ Lạc Dao giật mình nhìn chằm chằm vào Phong Linh, nàng ta thể tưởng tượng được khi nữ nhân này kích động lên lại có thể lợi hại như vậy?

      Cách đó xa, có cỗ kiệu đỉnh đen lặng lẽ đứng ở góc phố, bên trong kiệu có lớn .

      “Nương con làm
      gì vậy? Có vẻ như tinh thần rất tốt đấy.”

      “Thảm rồi, nhất định nương con bị cái gì kích thích rồi.”

      “Cái gì? Tại sao con lại vậy?”

      “Hoàng gia gia, ngài hiểu nương con, khi nương con bị cái gì đó kích thích trong đầu luôn nghĩ ra rất nhiều thứ quái, nhất định phải quậy đến người ngã ngựa đổ.”

      “Ha ha… Là vậy à, nương con lợi hại, lại có thể khiến cả ba nhi tử của trẫm đều cam tâm tình nguyện cho nàng sai khiến.”

      “Haizz, hoàng gia gia, con muốn xuống gặp nương con chút, ngài có ?”

      , Trẫm muốn phá hăng hái của bọn họ.”

      “A, Hoàng gia gia, ở đây có nhiều người, ngài sợ bị người phát thân phận sao?”

      tiểu bất điểm (cái chấm , chỉ đứa bé) bước xuống kiệu, về phía nữ nhân văng cả nước miệng trong đám người.

      “Vấn Xuân, thu tiền. Sơ Hạ, ghi danh"

      “Vâng!”

      Phong Linh ngoắc ngoắc với Dạ Dập Tuyên . “Có vẻ như ngươi rất được hoan nghênh đó nha, những nương dưới mười lăm tuổi đều giao cho ngươi.”

      Dạ Dập Tuyên tức giận trừng mắt nhìn nàng. “Làm gì? Bộ mặt ta dùng để gạt người à? Bây giờ bận đến nỗi nước cũng được uống…..”

      Vấn Xuân cười hì hì : “So với hai vị bên kia, Tuyên Vương điện hạ nên cảm thấy đủ.”

      Dạ Dập Tuyên ngẩn ra, cười. “Đúng vậy, đúng vậy.”

      Bên này vừa mới dọn bàn xong bàn xuất nén bạc. Người đứng xếp hàng sau lưng kinh sợ, ai mà nộp số tiền lớn vậy?

      Phong Linh ngẩng đầu lên nhíu mày, là nàng ta!

      Vừa rồi Phong Linh chú ý thấy nữ nhân này vẫn kè kè bên cạnh Thần Hoàng nhìn chằm chằm nàng giống như đềphòng đồ bị nàng cướp . Trong lòngnàng ta nghĩ cái gì tất nhiên Phong Linh hiểu được ràng.

      “Ta đến ghi danh”. Dạ Lạc Dao nở nụ cười, bốn phía toàn sói, trời ạ, nữ thần! Nhất thời trường ghi danh tham gia càng thêm náo nhiệt do có thêm nhiều nam nhân chen vào.

      “A.....” Vấn Xuân ngẩn ra, giọng với Phong Linh. “Tam Nương, chúng ta có tiền trả lại…..”

      Phong Linh cười nhận lấy thỏi bạc, “Thí sinh này cần trả lại”, sau đó nàng cũng quay đầu lại, nhưng ngón tay chỉ về phía, “Người bên kia trả lại thay chúng ta.”

      Vấn Xuân quay đầu lại nhìn, Thần Hoàng tà mị cười khẽ, hô lên. “Đúng vậy.”

      Dạ Lạc Dao siết chặt tay nhưng mặt vẫn mang nụ cười điềm tĩnh, “Tam Nương, thân là ông chủ, nếu như ngươi tham gia có phải hay tốt?.”

      Phong Linh ngẩn ra. “Ta?.”

      Nàng tham gia cái gì? biết hát, biết nhảy, vẽ tranh, làm thơ, biết nhạc cổ, lên làm gì, để mất mặt à?

      đợi cho mấy người hồi hồn, tiểu Đào cũng tới. “Sơ Hạ tỷtỷ, phu nhân nhà ta cũng ghi danh”.

      “A?”, Sơ Hạ kinh sợ. "Triệu phu nhân cũng muốn tham gia?”.

      “Ừ”, Châu Châu tiến lẹn, ánh mắt nhìn vào Phong Linh. “Phong Tam Nương, mặc kệ cho chúng ta có bất hòa như thế nào, ngươi có dám lên thi đấu ? Chúng ta quang minh chính đại đấu.”

      Bên trái là Dạ Lạc Dao giống như tiên nữ, bên phải là Châu Châu như hoa như ngọc, tất cả đều giống như muốn nàng biến mất . Nàng,Phong Tam Nương chả lẽyếu ớt như vậy, chẳng lẽ lại làm mất mặt chị em đến từthế kỷ 21?

      Mẹ nó, sợ ai hả?

      Phong Linh tiện tay lấy từ trong ngực ra tấm ngân phiếu, vỗ lên bàn. “Vấn Xuân, ta ghi danh!'. “

      Ba nữ nhân cùng nhau ganh đua, để ý đến tiểu bất điểm đứng bên cạnh.

      “Đặt , đặt ! Lạc Dao công chúa, mộtđền ba, Triệu phu nhân mộtđền năm,Phong Tam Nương mộtđền mười!”.

      Mọi người đều quay đầu lại thấy Bảo Bảo đứng bàn ra sức hét lớn.Phong Linh nhìn thấy con trai vừa mừng sợ, đến khi nghe thấy nó hô mộtđền mười nàng nổi giận, qua vặn lỗ tai của nó. “Tiểu từ thối, nương của con kém cỏi vậyà?”.

      “Nương nương là người ai có thể địch nổi.” Bảo Bảo vội cười, sau đó giọng . “Nương, chỉ cần nương đột nhiên trổ tài chúng ta kiếm được bội tiền!”.

      Phong Linh suy nghĩ chúp sau đó cười “Ha ha”, véo khuôn mặt bé của Bảo Bảo. “Con trai, con thông minh giống nương vậy!”.

      Hai mẹ con vội bàn việc kiếm tiền đột nhiên tayPhong Linh bị người ta tóm lại, “Ta có lời muốn với nàng”.

      Phong Linh tức giận hấttay “Dạ Vô Hàm, ta với ngươi có gì để cả.”

      “Trước tiên nàng theo ta về phủ .”

      " về!”.

      Dạ Vô Hàm ngó nàng, đột nhiên cười, đóng quạt lại,“Được, vậy ta ở lại đây”.

      Phong Linh cười tiếng, cười còn tươi hơn cả , “ xin lỗi, nơi này được ta bao rồi!”.

      Xoay người lại vào trong khách sạn, “Tiểu nhị, đóng cửa.”

      Dạ Vô Hàm cũng đuổi theo mà lại lộ ra nụ cười chắc chắn, ánh mắt dung túng như đối với đứa trẻ làm càn. Đột nhiên, giọng lười biếng chen vào. “Ngươi có phần thắng đâu.”

      Sau đó, Thần Hoàng thoải mái về phía cửa chính, tiểu nhị vừa muốn cản Thần Hoàng đưa nén vàng. Tiểu nhị lập tức câm miệng, thái độ vô cùng chân thành. “Xin mời ngài!”.
      Last edited by a moderator: 14/9/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :