1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bảo vô lương: Bà mẹ mập là của ta - Ngũ Ngũ (Full 254 chương Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 149: Nốt ruồi hoa đào

      nốt ruồi hoa đào bắt mắt, chói mắt.

      Phong Linh chợt ngẩng đầu, thể tin được trợn to mắt, bỗng chốc nàng thể suy nghĩ được gì, chẳng lẽ chính là nam nhân trong kỹ viện?

      “Sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy?”. Dạ Vô Hàm nhíu mày cười tiếng. “Ánh mắt nàng như vậy rất dễ làm ta hiểu lầm đấy”.

      Phong Linh chưa thể suy nghĩ được gì, nàng cúi đầu, cười . “ có gì, ta…. Ta cảm thấy hơi mệt mỏi”.

      “Ừ”. Dạ Vô Hàm thay đổi sang bộ y phục sạch , ngồi xuống cạnh nàng. “Nàng ngủ lát , lát nữa ta gọi nàng dậy ăn gì đó”.

      “Ừ…….”. Nàng nằm băng ghế dài, Dạ Vô Hàm đắp thảm mỏng lên người nàng, đôi mắt mỉm cười, nhìn nàng chớp mắt. Phong Linh vội vàng lật người lại, mặt hướng vào trong nhắm mắt lại, trong lòng loạn lên.

      sao? Là sao?

      Lúc nàng hôn mê ở kỹ viện đêm đó, nàng có cảm giác có người ôm lấy nàng, nàng chỉ nhớ rằng ngực người đó có nốt ruồi hoa đào! Nhưng tại sao, khi nàng tỉnh táo lại người bồng nàng lại là Dạ Dập Tuyên? Mà Dạ Vô Hàm lại xuất ở cửa lớn!

      Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?

      Vừa rồi nàng mới biết được từ lâu Dạ Tàn Nguyệt phái người bảo vệ mẹ con nàng. Mà bây giờ sao, người đàn ông mà nàng thích lại có thể từng là người đàn ông từng cường bạo nàng!

      Bỗng nhiên trong ngày, thế giới bình yên của nàng như bị phá vỡ, tất cả đều thể hiểu được, thể biết được cái gì là , cái gì là giả.

      Đột nhiên, trán của nàng có nụ hôn nhàng.

      “Tam Nương, ta để nàng lại rời khỏi ta”. nhàng .

      Phong Linh cắn chặt răng, thủy chung nhắm chặt mắt lại.

      Nàng chỉ là thích , cái gì cũng hỏi. Nhưng mà nàng hiểu sao?

      “Vương huynh!”.

      Bên ngoài, Dạ Dập Tuyên thấp giọng gọi tiếng, có thể nghe được, bên ngoài dường như xảy ra chuyện. Ngay cả tốc độ xe ngựa cũng được chậm lại, Phong Linh ngẩn ra, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      “Hư ~”.

      Dạ Vô Hàm vén rèm ý bảo người bên ngoài giọng.

      “Chuyện gì thế?”.

      “Chúng ta bị người theo dõi”. Dạ Dập Tuyên giọng . “Có vẻ như bốn phía đều là người của họ”.(Ốc@DĐLQĐ)

      Dạ Vô Hàm nhíu chặt lông mày, đôi mắt ôn hòa trở nên sắc bén như chim ưng, liếc vòng. “Đừng dừng xe, tăng tốc độ…..Sau đó đệ lái xe ngựa, bảo vệ nàng rời trước. Ở đây giao cho ta!”.

      Lông mày Dạ Dập Tuyên nhướn lên. “ được, Vương huynh, người huynh còn có thương tích, huynh đưa Tam Nương trước, đệ ở lại!”.

      nhiều”. Dạ Vô Hàm buông rèm. “Tăng tốc độ ”.

      “……… Vâng”.

      Phu xe lập tức vung roi, quất vào ngựa. Xe ngựa lập tức chạy như điên, thị vệ hai bên cũng nâng tinh thần cảnh giác.

      Phong Linh nghe được hết, trong lòng bàn tay tiết đầy mồ hôi nhưng nàng muốn đối mặt với . Việc kia mang đến tổn thương cho nàng, vài ba câu thể . Nhưng mà Phong Tam Nương cũng có cách của Phong Tam Nương, nàng khóc, nàng , có nghĩa là nàng bị tổn thương.

      Đột nhiên, bên ngoài vang lên thanh vó ngựa rối loạn, sau đó xe ngựa dừng lại khẩn cấp. Suýt nữa nàng té từ ghế xuống, may mà Dạ Vô Hàm che chở nàng. Phong Linh giả bộ ngủ nữa, mở mắt ra hỏi. “Sao thế? xảy ra chuyện gì?”.

      có việc gì”. Đôi mắt Dạ Vô Hàm đỏ lên, khuôn mặt lạnh lùng . “Tam Nương, nàng theo Dập Tuyên! Chúng ta gặp lại ở trấn trước mặt!”.

      Phong Linh vội vàng . “Tách ra làm cái gì? cho ra biết, có việc gì thế?”.

      Lúc này bên ngoài vang lên tiếng binh khí đập vào nhau chói tai.

      Dạ Vô Hàm giải thích nhiều, nắm lấy hai vai nàng, . “Nàng hãy nghe ta , ta có việc gì, chúng ta vừa mới đoàn tụ, ta dễ dàng buông tay như thế đâu! Tin tưởng ta!”.

      xong, lao ra khỏi xe ngựa, quát lên. “Dập Tuyên! Đưa nàng !”.

      “Vương huynh ——”.

      mau”.

      Dạ Dập Tuyên cắn răng, phi thân nhảy lên xe ngựa, nắm lấy dây cương. “Giá! Giá!”.

      Phong Linh ở trong xe ngựa ngã trái ngã phải, nàng cố gắng ổn định thân, sau đó vội vàng vèn rèm lên. Phía sau xe ngựa, biết là bao nhiêu người áo xám vây quanh đám người Dạ Vô Hàm. chân Dạ Vô Hàm có thương tích nhưng công lực của giảm, mỗi lần ra chiêu đều chí mạng nên nhất thời đối phương dám đến quá gần .

      gặp nguy hiểm! Làm thế nào đây?”. Phong Linh gấp đến độ xoay vòng vòng nhưng trong lòng nàng biết, nàng ở lại chỗ này cũng chỉ là gánh nặng, khiến Dạ Vô Hàm phân tâm.

      “Ngươi đừng lo lắng! Giao Long phải là giấy đâu”. Dạ Dập Tuyên đầy tự tin, nhưng ai cũng có thể biết được là chỉ an ủi nàng cũng là tự an ủi mình. Những người áo xám đó có bao nhiêu lợi hại, bọn họ từng được thỉnh giáo sáu năm trước.

      “Có người đuổi tới”. Phong Linh thét tiếng kinh hãi, Dạ Dập Tuyên quay đầu nhìn lại, ít nhất cũng phải hai mấy người áo xám đuổi theo bọn họ.

      “Đáng chết!”. Nguyền rủa tiếng, lại tăng tốc độ, nhưng đường núi trước mặt càng lúc càng hẹp, bên cạnh lại là vách đá mấy trăm trượng, nếu như cẩn thận cả người và xe bị lật xuống. Dưới tính thế cấp bách, ghìm chặt dây cương, rút kiếm, xoay người dặn dò Phong Linh. “Ngươi ở yên trong xe ngựa!”.

      Phong Linh nào dám ra ngoài, ở trong xe ngựa gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Đột nhiên tiếng hét to, tựa như dã thú trong rừng. tiếng rống rung động núi rừng, Phong Linh kinh ngạc đến bên cửa sổ, vén rèm lên.

      bàn tay vươn ra níu lấy nàng lôi thẳng ra ngoài.

      “A ——”.

      Phong Linh sợ hãi kêu to, vừa nhấc mắt nhìn thấy thân hình cao lớn, ngang ngược càn rỡ, khuôn mặt lãnh khốc tàn nhẫn lòng lạnh muốn chết.

      Nhất định vào lúc này phải đổ thêm dầu vào lửa à?

      Tại sao nhất định vào lúc này lại gặp cái tên nam nhân chết tiệt này?

      Địch Cuồng cười lớn. “Phong Tam Nương, lão tử rồi, nữ nhân mà lão tử muốn chắc chắn có được! Ha ha……”.

      “Buông nàng ra!”. Dạ Dập Tuyên nóng nảy muốn xông lại cứu Phong Linh nhưng những người áo xám kia đứng , lại đấu với hơn mười trợ thủ của Xích Diễm bang. Ba bên hỗn chiến với nhau, phân biệt được ai với ai.

      Địch Cuồng dùng tay xách Phong Linh lên, cười nhạt vài tiếng, đề khí, thi triển khinh công mang nàng rời .

      “Tam Nương!”. Dạ Dập Tuyên liều mạng quơ kiếm trong tay nhưng bị nhiều người vây quanh như vậy, có thể thoát thân vấn đề lớn.

      Phong Linh che mắt, sợ gần chết. “A, đừng! Ta sợ độ cao!”.

      Địch Cuồng còn lâu mới biết thương hương tiếc ngọc, khóe miệng vẫn luôn cười hả hê. “Phong Tam Nương, ngươi thích động phòng ở đâu?”.

      Động phòng?

      Phong Linh kinh hãi, người này, đến bây giờ vẫn nhớ chuyện này sao?

      Mọi người comment vào ĐÂY nhé. Đây là link thảo luận truyện.
      pepong13, mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 150: Địch Cuồng lần đầu biết .

      Địch Cuồng chạy mạch, vì nàng mà dừng lại. Phía sau đột nhiên xuất người áo xám tro đuổi theo ngừng, làm sao có thể dừng lại được? Vất vả lắm mới có cơ hội bắt được Phong Tam Nương, nếu như làm thịt nàng ta đúng là uổng công đời Địch Cuồng !

      “Buông ta ra! Nếu ta nôn hết vào người ngươi đấy!”. Phong Linh đập vào người , há mồm muốn nôn.

      “Này! Nếu ngươi dám nôn vào người ta ta lột y phục của ngươi ngay bây giờ!”.

      “Nếu ngươi dám lột y phục của ta ta cắn lưỡi tự sát ngay!”. Phong Linh bất chấp tất cả. ngày nay nàng chịu rất nhiều kích thích, ai mà chịu được. Từ Thần Hoàng đến Dạ Vô Hàm rồi lại cả Địch Cuồng, đây là cái gì chứ, ngày cả ba người cùng tụ lại? Người nào cũng sâu lộ, người nào cũng giấu biết bao nhiêu là bí mật. Nhưng mà bọn họ cùng đùa nhưng nàng muốn đùa, được ?

      “Ngươi ——”. Địch Cuồng khẽ trừng mắt, tốc độ lại nhanh hơn, thấy người áo xám tro sắp đuổi kịp tức giận điểm huyệt Phong Tam Nương, sau đó xoay người tiếp chiêu người áo xám tro.

      Tuy người Phong Linh cử động được nhưng miệng nàng hề nhàn rỗi, rồi lại , đến nỗi trán Địch Cuồng nổi lên đầy gân xanh. Chưa có người nào dám mắng như thế. hét lớn tiếng, tức giận trút hết vào chưởng đánh người áo xám tro, vậy mà đánh cho tên đó tan tác. Xoay người lại, ta lại điểm huyệt câm của nàng, chạy thẳng đường.

      Dần dần, chạy khỏi núi lên trấn.

      Dù cái trấn này lớn nhưng cũng rất náo nhiệt.

      Địch Cuồng khiêng nàng vào trong khách điếm. “Cho ta gian phòng! Giường phải rộng, làm việc thoải mái! Sau đó chuẩn bị thức ăn ngon nhất của quán bưng lên cho lão tử!"

      cầu trực tiếp như thế làm lão bản đổ mồ hôi nhưng thấy người toàn sát khí dễ chọc cúi đầu khom lưng, lệnh cho tiểu nhị đưa lên tầng ba.

      ném Phong Tam Nương lên giường, duỗi thắt lưng cái, cười to. "Ha ha, Phong Tam Nương, ngươi hãy nhận mệnh , ngoan ngoãn làm vợ chín của ta!"

      Phong Linh trừng , trừng .

      lúc sau, tiểu nhị đưa mấy món ăn và vò rượu. ngồi vào bàn ăn lấy ăn để. Phong Linh cả ngày chưa có gì vào bụng, nhìn thấy thức ăn ngon bụng biểu tình ngừng.

      Địch Cuồng quay sang nhìn nàng. "Ngươi đói bụng sao?"

      Phong Linh quay đầu , cổ nhân có , ăn của bố thí.

      ta nheo mắt, khuôn mặt nam nhân nở nụ cười quỷ dị. "Chỉ cần ngươi cam đoan mở miệng mắng chửi người ta giải huyệt cho ngươi. Sao?"

      Sau khi suy nghĩ, Phong Linh cứng ngắc gật đầu.

      SSịch Cuồng cầm viên lạc ném về phía Phong Linh, thoáng chốc Phong Linh nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh. "Ngươi, đồ hỗn đản, ngươi --".

      Địch Cuồng ném viên lạc lên, há miệng đón sau đó nhai.

      Nửa câu sau Phong Linh cố nuốt vào trong bụng.

      "Ngươi có đói bụng qua ăn chút, lão tử chưa bao giờ ngược đãi nữ nhân."

      Phong Linh sờ sờ bụng, nghĩ nghĩ, nếu ăn no làm sao có sức để chạy trốn? Nàng ngẩng đầu lên, đặt mông ngồi xuống, cầm chân gà lên cắn.

      Địch Cuồng vừa lòng gật đầu. "Cái này cũng đúng thôi, đỡ cho tí nữa lên giường có khí lực."

      "Khụ khụ..." Phong Linh nghẹn, uống ngụm nước, trừng mắt nhìn . "Trong đầu ngươi chỉ có nghĩ thế thôi sao? Ngoại trừ việc lên giường với nữ nhân, ngươi có việc gì khác để làm à?"

      "Có chứ." Địch Cuồng uống ngụm rượu, lau miệng. "Giết người."

      Phong Linh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cúi đầu chăm chú ăn.

      Sau khi Địch Cuồng cơm no rượu say rồi, ngồi bên nhìn bộ dạng kỳ kèo của Phong Linh, mày rậm nhíu lại. Cuối cùng xách nàng lên, vứt giường.

      "Chết tiệt! Cứu--"

      Địch Cuồng lười biếng, điểm huyệt nàng. Sau đó thoát quần áo của nàng, Phong Lonh cắn chặt môi, kêu cũng kêu được, động cũng động được, nước mắt đảo quanh.

      Đột nhiên, Địch Cuồng dừng lại, đặt tay eo nàng, chuẩn bị đặt tay xuống quần bàn tay cứng lại.

      Phong Linh mở mắt ra nhìn , Địch Cuồng nhíu mày biết nghĩ cái gì. Cuối cùng, trở mình ngồi sang bên. Phong Linh chợt ngẩn ra, khí như thế này có chút quỷ dị nhưng lại có điều kỳ lạ.

      Đột nhiên mở miệng làm nàng giật mình. "Lão tử muốn nữ nhân chưa lần nào thất bại cả."

      Phong Linh trừng , trong lòng oán giận mắng, lợn giống!

      " ràng là người cướp đến tay, nhưng mà..." ảo não cào tóc. "Trong đầu lại cứ có bóng dáng lúc lúc , làm lòng lão tử phiền loạn, có chút hưng phấn nào."

      Phong Linh sửng sốt, đây là tình hướng gì? Nam nhân này... có người trong lòng?

      Địch Cuồng xuống giường, cầm lấy vò rượu rót vào miệng, nhìn Phong Linh.

      bỏ cái bình xuống, qua lại trong phòng. "Nàng ta chỉ là **, nhớ đến nàng ta làm gì? Nhất định là do đàn bà thối đó đa dạng tư thế lúc lên giường với lão tử rồi! sai! Mẹ nó, chờ lão tử trở về thu thập nàng ta!"

      Cuối cùng Phong Linh cũng hiểu, hóa ra mối tình đầu của nam nhân này có thể là người trong kỹ viện.

      Dường như muốn có người chuyện cùng, Địch Cuồng giải huyệt đạo cho Phong Linh, ngồi giường, trừng mắt nhìn nàng, chất vấn hỏi, "Ngươi xem, đây là có chuyênj gì?"

      Phong Linh cầm quần áo lên mặc, liếc nhìn rống lên câu. "Ta biết."

      " biết? Được, vậy chúng ta đến."

      Nhìn có vẻ muốn ra tay , Phong Linh vội vàng xua tay. "Còn hỏi sao, ngươi thích người ta rồi."

      Địch Cuồng giật mình. "Thích?"

      Nàng bữu môi khinh thường. "Chỉ số tình cảm của ngươi thấp như vậy, đáng thương."

      "Này, ngươi ràng ra cho lão tử." Địch Cuồng nhéo nhéo cổ áo nàng, bởi vì hơi dùng sức nên suyt nữa áo bị xé rách.

      Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, Phong Linh còn chưa kịp nhìn người nhảy đến, đánh quyền vào Địch Cuồng. "Ngươi đứng bên ngoài cho ai vào."

      , ngoài cửa phòng lập tức có người đóng cửa lại, canh giữ ở đó.

      Địch CUồng rùng mình, phi thân xuống giường, giao đấu với người vừa đến trong phòng.

      "Dạ Vô Hàm!" Phong Linh thấy người kia cao hứng nhảy dựng lên. Dạ Vô Hàm đánh nhau, quay đầu nhìn lướt qua, mắt "sắc bén", xuống tay càng mạnh thêm.

      Đột nhiên có cái trường bào đuọc ném qua. "Mặc vào!"

      Phong Linh nhận lấy, cúi đầu nhìn quần áo của mình, lè lưỡi chạy nhanh thay.

      Chỉ qua mấy chiêu, kiếm của Dạ Vô Hàm đặt yết hầu của Địch Cuồng, ánh mắt khát máu giống như muốn đem đối phương xé thành nhiều mảnh .

      Địch Cuồng hừ lạnh tiếng. "Muốn giết cứ giết!"

      Bờ môi Dạ Vô Hàm nhếch lên cười, kiếm giơ lên, định hạ xuống Phong Linh lại hô lên. "Chờ !"

      câu này làm hai người kinh ngạc.
      Last edited by a moderator: 7/9/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 151: Khốn kiếp và ngu ngốc

      Editor: Ốc@

      Dạ Vô Hàm nghi ngờ nhìn nàng: “Nàng muốn cứu ?”.

      Ngay cả Địch Cuồng cũng giật mình hiểu, phải nàng là người muốn chết nhất sao?

      Phong Linh tới, cẩn thận cầm kiếm của , từ từ để xuống. “Ta hiểu nổi, chẳng lẽ cứ giết người mới giải quyết được vấn đề sao? Ngươi giết tên khốn kiếp tính, giết tên ngu ngốc như này đáng giá!”.

      “Ngu ngốc?”. Địch Cuồng tức giận. “Ngươi dám mắng lão tử?”.

      vừa định tiến lên lại dừng lại, cúi đầu xuống nhìn, kiếm của Dạ Vô Hàm đặt tại nơi đó của . (-_- cái nơi ở bên dưới)

      “Người của ta muốn mắng ngươi thế nào ngươi đều phải nhận lấy!”.

      Dạ Vô Hàm ngước mắt lên nhìn ánh mắt của Phong Linh, hơi hiểu, còn hơi lạnh nhạt, rồi hơi ghen tức.

      “Ai da, ta có người trong lòng rồi”. Phong Linh tới giữa hai người, nhìn chằm chằm Địch Cuồng. “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi thường xuyên nhớ đến nàng ấy ?”.

      Địch Cuồng cau mày, miễn cưỡng gật đầu.

      “Khi ngươi ở bên cạnh nữ nhân khác cảm thấy đau lòng, cảm thấy có lỗi với nàng?”.

      liếc nàng cái, gắt lên. “ có, lão tử đau lòng ai cả!”.

      Phong Linh bất đắc dĩ thở dài tiếng. “Ta cứu ngươi, ngươi phải trả lời thành đấy”.

      Địch Cuồng cúi đầu nhìn thanh kiếm kia, cắn răng cái rồi gật đầu nhưng vẫn sợ mất mặt nên thanh minh: “Nhất định là nữ nhân kia dùng tà thuật với lão tử!”.

      Phong Linh cười tiếng hài lòng, nhún vai với Dạ Vô Hàm: “Ngươi thấy đấy, ngay cả người mình thích cũng biết, người ngu ngốc như vậy, ngươi giết làm gì”.

      Tất nhiên Địch Cuồng rất đáng ghét nhưng vào thời điểm mấu chốt nhất dừng lại, còn có thể nhớ đến người mình thích, chỉ điều này thôi có thể chứng minh phải là người vô tình.

      Làm sao mà Dạ Vô Hàm hiểu tâm tư của nàng, cam lòng nhìn nàng. “Ý của nàng là, muốn ta tha cho nam nhân muốn nhúng chàm nàng?”.

      Phong Linh suy nghĩ chút, gật đầu cái. “Về căn bản là như vậy”.(Ốc.LQĐ)

      Địch Cuồng kinh ngạc. “Ngươi…. Ngươi cứu ta? phải là ngươi muốn ta chết sao?”.

      nhảm, nếu như cứu ngươi người tiếc chữ như vàng như ta nhiều thế làm gì? Ngươi phải biết là bà mối chúng ta chuyện rất ít, mỗi câu đều phải hiệu quả”.

      Tiếc…. chữ như vàng?

      Cả Địch Cuồng và Dạ Vô Hàm đều trầm mặc.

      Phong Linh tới, vỗ vai . “Này, ta muốn ngươi chết, chỉ vì muốn đời này có thêm nữ nhân phải đau lòng mà thôi!”.

      Mặc dù hiểu nàng gì về tình nhưng Địch Cuồng biết nàng là người lấy đức báo oán, mặc kệ những hiềm khích lúc trước vẫn cứu !

      Dạ Vô Hàm thu kiếm, liếc nhìn cái. “Ngươi ”.

      Phong Linh mỉm cười, khoát tay với . “ tìm nàng , nhất định phải có được mới tốt, người nào vẫn luôn ở bên cạnh ngươi, đó mới là người ngươi nên quý trọng nhất”.

      Địch Cuồng nhìn nàng lâu, xoay người ra ngoài, nhưng khi đến cửa dừng lại.

      phải là ngươi vẫn muốn biết vị trí của người Triệu gia sao?”.

      Dạ Vô Hàm biến sắc. “Ngươi biết ở đâu?”.

      “Dưới mật thất hoàng cung”. xong, đẩy cửa ra.

      Đôi mắt Dạ Vô Hàm trở nên sắc lạnh, vậy mà biết ở nơi nào! Hoàng cung….. hừ hừ, bọn họ đúng là biết tìm nơi giấu! trách được làm sao người như biến mất, làm cho thể tìm được đầu mối.

      “Có phải tìm được người Triệu gia giải được oan khuất của ta ?”. Phong Linh lạnh nhạt hỏi câu.

      sai, nàng vẫn để ý! Nàng để ý vì tin tưởng nàng, để ý việc từng oan uổng nàng!

      Dạ Vô Hàm tới cầm tay nàng, nhìn chung quanh chút. “Vừa rồi …….”. Lời muốn lại nuốt xuống, chân mày nhăn nhăn. “Nàng bị thương ở đâu chứ?”.

      Phong Linh liếc cái. “Ta rất tốt!”.

      vuốt mi tâm, ngồi xuống, chân trái còn chưa khỏi , bây giờ đau dữ dội, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán.

      “Đau lắm à?”.

      ngước mắt, khuôn mặt tuấn nhăn nhó, gật đầu cái.

      Phong Linh ngồi xổm xuống, kéo ống quần . “Ai bảo ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chạy đến làm gì? đau mới lạ ấy!”.

      “Nàng có lương tâm chút được ? Còn phải vì ta cứu nàng sao?”.

      dễ nghe thế, người nào làm ta lạc”.

      , bao giờ nữa”. Dạ Vô Hàm lắc đầu bật cười, kéo nàng vào lòng, . “Chuyện ngày đó, ta nhận lỗi với nàng, ta chưa bao giờ mất lý trí như vậy. Xin lỗi vì làm thế”. dừng lại chút. “Muốn tìm được người Triệu phủ hẳn vì việc đó”.

      Phong Linh lo lắng hỏi. “Thế vì cái gì?”.

      “Cảnh Vương thúc hao tâm tổn sức như vậy, nhất định là ta mưu gì đó, mà người của Triệu gia chính là mồi nhử”.

      Phong Linh nháy nháy mắt, bày tỏ hiểu.

      Dạ Vô Hàm vuốt chóp mũi của nàng. “Nàng cần hiểu hết, chỉ cần nàng an tâm ở bên cạnh ta là tốt rồi. Lúc trở về ta cũng đón Bảo Bảo về”.

      Nghĩ đến cái gì đó, Phong Linh bỗng đẩy ra, đứng đối diện với , ánh mắt hơi xa lạ, “Dạ Vô Hàm, ta hỏi ngươi chuyện, ngươi phải thành trả lời ta!”.

      “Cái gì?”. Bộ dạng của nàng làm cười, vừa lòng dựa vào thành ghế, nhíu mày. “ cho bổn vương nghe chút”.

      Phong Linh hơi mím môi, nhìn , bỏ qua bất cứ biểu tình nào mặt . “Ngươi có nhớ lần trước ở kỹ viện bị cháy ?”.

      Khuôn mặt Dạ Vô Hàm hơi run lên nhưng ngay sau đó che , gật đầu . “Sao thế? Sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện này?”.

      “Ngày ấy, làm sao ngươi biết ta ở đâu?”.

      nghĩ nghĩ chút, . “Chuyện cho đến giờ, ta cũng gạt nàng”.

      Phong Linh vội vàng nhìn , chậm rãi . “Ở kỹ viện đó ta có tai mắt”.

      “Tai mắt? Kỹ nữ?”.

      Dạ Vô Hàm kéo nàng ngồi xuống, cẩn thận chuyện về mặt quỷ tăng cho nàng nghe, trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, tiếp. “ ra , chỉ có hoàng hậu có quỷ mặt tăng, chúng ta đều thầm giấu ám vệ vào, Tàng Tâm chính là trong số đó”. Nhưng mà lại ngờ ta (Dạ Tàn Nguyệt) lại có thể biết được ám vệ của .

      coi thường ta.

      Phong Linh nghe thấy nghẹn họng, ngờ thế giới hoàng cung lại phức tạp như vậy! có chút tài năng ở đó chờ bị làm thịt sao?

      “Tàng Tâm đơn giản là kỹ nữ, thuật dịch dung của nàng ta cực kỳ cao siêu!”.

      Phong Linh vỗ tay “đét” cái, hai mắt sáng lên. “Có phải là nữ nhân giống ta như đúc trong hoàng cung ?”.

      “Ừ”, gật đầu tiếp, “Ngày đó ta kỹ viện chính là tìm nàng ấy”.

      sao?”, Phong Linh meo mắt, nhìn chăm chú vào . “Làm sao ngươi phát được ta?”.

      nhíu mày, đập vào đầu nàng. “Nàng là, đương nhiên là lúc Dập Tuyên ôm nàng ra”.

      Lòng Phong Linh trầm xuống, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định. “Ngươi chắc chứ?”.

      “Ha ha, dĩ nhiên”.

      Nàng hít sâu hơi, chậm rãi xoay người. “Ừ, ta hiểu rồi”.
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 152: có quan hệ huyết thống

      Hàm Vương phủ.

      Dưới gợi ý của Dạ Vô Hàm, Phong Linh lại lần nữa trở về Vương phủ, lấy thân phận là Niếp Tố Tố, vương phi trước đây trở về. cũng hạ lệnh từ nay về sau được kẻ nào nhắc đến Phong Tam Nương. Dù sao nàng là thái tử phi được Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong, nên kiêng dè vẫn phải kiêng dè.

      Sau khi đưa Phong Linh trở lại Phỉ Ý hiên Dạ Vô Hàm lôi đám người Dạ Dập Tuyên vào trong thư phòng. Bây giờ có chút vấn đề khó giải quyết, cần phải mau chóng giải quyết mới được.

      “Tam Nương! Rốt cuộc ngài cũng trở lại, bọn nô tỳ nhớ ngài muốn chết!”. Vấn Xuân và Sơ Hạ vây quanh líu ríu ngừng.

      có các ngươi bên cạnh, lỗ tai của ta cũng buồn muốn chết”. Phong Linh cười , sau khi tắm rửa xong nằm giường, mắt mở to.

      Lúc này, cửa mở.

      Nhìn bóng dáng nho đứng ngoài cửa, nàng nở nụ cười, vẫy tay với bé. “Vào ”.

      Hinh Nhi do dự nhưng rồi bé ẫn vào, dám tiến lên chỉ đứng trong phòng cúi đầu, dám nhìn Phong Linh.

      “Làm sao thế, sợ ta ăn thịt cháu à?”. Phong Linh xuống giường, đến trước mặt bé. “Cháu đến tìm Bảo Bảo à?”.

      Hinh Nhi nhàng gật đầu.

      “Tiểu tử đó còn chưa trở lại đâu, nó còn ở trong hoàng cung”. Nàng kéo Hinh Nhi ngồi vào giường, thauanj tay lấy ít đồ ăn vặt cho bé, nhìn khuôn mặt bé đỏ rực của bé, nàng nhịn được véo má Hinh Nhi, đau đến nỗi làm Hinh Nhi nhíu mày, đôi mắt mở to nhìn nàng.

      Nàng nhìn rồi thở dài cái. “Đứa bé xinh đẹp như vậy, được đáng tiếc”.

      Hinh Nhi nhếch cái miệng nhắn, nhàng há mồm. “Cháu……”. Giọng của bé dù , nếu như cẩn thận nghe nghe thấy, nàng cả kinh ngồi thẳng người. “Này, cháu vừa sao? Cháu có thể chuyện à?”.

      Hinh Nhi suy nghĩ Rồi gật đầu. “Có thể. . . .”.

      “Oh, có thể chuyện rồi!”. Phong Linh hưng phấn ôm lấy nàng hôn “chụt chụt chụt” vài cái. “Mau cho ta biết ai chữa cho cháu?”

      “Là Bảo ca ca mời thần y”. Lúc lời này, khuôn mặt nhắn của Hinh Nhi lộ vẻ “sùng bái”. “Bảo ca ca rất lợi hại, là Võ Lâm Minh chủ đó.”

      Phong Linh hiểu ra, mấy ngày nàng và Dạ Vô Hàm Tây Vực, Vương phủ thành nơi tiếp đãi võ lâm đại hội, sau đó nó tìm được thần y.

      “Cha cháu mà biết nhất định rất vui! , chúng ta cho biết!”

      . . .” Hinh Nhi kéo tay nàng, lắc đầu, giọng . “Nương mất hứng.”

      Phong Linh ngẩn người, nàn siết chặt mày, “Hinh Nhi, vì sao nương cháu cho cháu chuyện?”

      . . . . . .

      Bên ngoài, Vấn Xuân và Sơ Hạ chỉ huy hạ nhân quét dọn sân chuyển này nọ, Dạ Vô Hàm mệnh lệnh cho quản gia tân trang lại Phỉ Ý hiên, là vương phi hổi phủ nên phải tân trang lại. Đúng luc vội vàng Châu Châu và Tiểu Đào đến. “Vấn Xuân tỷ tỷ, Hinh Nhi có ở đây ? Phu nhân chúng ta muốn đến gặp quận chúa”.

      Mấy ngày nay , Tiểu Đào thu liễm rất nhiều, vừa thấy Vấn Xuân và Sơ Hạ tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn, cái gì gọi là đánh khuôn mặt tươi cười, hai ngày nay cũng lười so đo với nàng ta. Lúc này mọi người bận tối mặt tối mũi, chỉ vào trong viện: “Vừa rồi còn thấy tiểu Quận chúa chơi ở kia.”

      “A, vậy chúng ta vào trước, hai vị tỷ tỷ cứ làm việc.”

      Chủ tớ hai người vào trong viện, vú nuôi tiến lên hành lễ, hai người mới biết được Hinh Nhi tronng phòng Phong Tam Nương.

      “ha ha, tiểu Đào, ngươi chờ ở đây, ta nhìn cái, lâu gặp, thuận tiện chuyện với Phong Tam nương”

      “Vâng, phu nhân”

      đến cửa phòng, vừa muốn gõ cửa truyền đến giọng trẻ con. Châu châu cả kinh che miệng, trời ạ, đó là giọng của Hinh Nhi, bé con có thể rồi! có thể rồi!

      Nhưng hưng phấn của nàng chỉ vài giây, sau đó nàng ta bị đoạn đối thoại kế tiếp đánh vào địa ngục.

      Nàng ta lảo đảo ra, tiểu Đào tới đón “Phu nhân, ngài làm sao thế, sắc mặt rất kém, tiểu Quận chúa đâu rồi?”

      có già, ta hơi mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi”.

      Sau khi nàng trở lại Lục Ý hiên, nàng ta đóng của ở trong phòng run rẩy rót chén trà, sau đó vội vàng uống. chuyện ngày hôm đó phát sinh, Hinh Nhi hết cho Phong Tam Nương rồi, như vậy rất nhanh Dạ Vo Hàm biết, sau đó tất cả mọi người biết!

      Nàng thống khổ gục xuống bàn, nước mắt bất lực. Nhất đinh là ông trời trừng phạt nàng.

      Làm sao bây giờ, nàng nên làm sao bây giờ?

      Đột nhiên nàng ta đứng lên, hít sâu hơi, lấy trong ngăn tủ ra cái kéo, hai tay run run cầm lấy, nhằm vào ngực mình. . . .

      Nếu như bị chán ghét, oán hận nàng tình nguyện chết .

      Nén những giọt lệ, nàng châm rãi nhăm mắt, cắn răng cái, đâm mạnh xuống…

      Đột nhiên tay nàng bị người ta bắt được. Châu Châu khiếp sợ mở mắt ra, trước mặt là nam nhân cao lớn.

      “Ngươi. . . .” Nàng định hét chói tai, người đàn ông kia bịt kín miệng nàng lại, mặt biểu cảm : “Triệu phu nhân, có người sai ta mang phong thư này cho ngươi, sau khi xem qua hay quyết định chết hay chết”

      lấy phong thư từ trong lồng ngực ra, để bàn, sau đó mới nới tay.

      Châu Châu quay đầu lại phía sau còn bóng người.

      Mãi sau khi nàng ta vẫn lấy lại được tinh thần, cầm lá thư này lên. . .

      . . . . .

      Thanh Nhạc cung.

      Trong viện, người mặc áo xám tro cung kính đứng.

      “Vương phi trước, Niếp Tố Tố. . .”

      Thần Hoàng lạnh lùng cười, khuôn mặt đẹp gì có thể tả trần đầy sát khí, rũ mắt. “Trong vòng ba ngày ta muốn nghe thấy chuyện của Xích Diễm bang”

      “Thuộc hạ hiểu”

      Người mặc áo xám lui ra.

      Cách đó ta, Tàng Tâm và Bảo Bảo đứng núp sau bụi hoa, nghe thấy mệnh lệnh đó, Tang Tâm nhíu mày. Nàng biết ngày là dã nam nhân kia lại có ý niệm động vào Phong Tam Nương mà, nên chủ nhân mới hạ sát lệnh! Đáng chết, cái tên ngu xuẩn đó!

      Lúc này có bạch y nữ tử đến “Nguyệt, huynh ở đây làm gì?”

      Thần Hoàng thấy nàng thu hồi lệ khí, mỉm cười “Phơi nắng”.

      Dạ Lạc Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen bao trùm, sắp đổ mưa, ánh mặt trời đâu ra mà phơi?

      “Nguyệt, Huynh lại đùa rồi”.

      Bảo Bảo nhìn chằm chằm nàng ra, giọng hỏi “Tàng Tâm a di, cái người này là ai?”

      “Nàng là muội muội của chủ nhân”

      “Muội muội? vậy là công chúa rồi?

      “Đúng vậy, nàng là Lạc Dao công chúa, là dưỡng nữ (=con gai nuôi) mà mẫu phi chủ nhân thu nhận”

      “A? cách khác nàng có cùng huyết thống với Thần Hoàng thúc thúc?”

      “Đúng vậy” Tàng Tâm cúi đầu nhìn , nheo mắt. “Cháu hỏi cái này làm gì?”

      “Ha ha, có việc gì?”. Bảo Bảo nhìn chằm chằm Dạ Lạc Dao, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Sau đó lại nhìn thái độ của Thần Hoàng với nàng ta, khuôn mặt của nó dần dần trầm xuống.
      Last edited: 8/9/14
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 153: Ngay từ ban đầu nàng là người của ta


      Phong Linh đứng ngồi yên, mặc dù nàng sớm biết hung thủ hại chết Tiêm Toàn là Châu Châu. Nhưng thông qua những lời Hinh Nhi , nàng rốt cuộc hiểu tại sao nữ nhân nhìn rất nhu nhược như Châu Châu lại muốn giết chết chị mình.

      Đó là vì, Hinh Nhi phải là con của Dạ Vô Hàm.

      Phong Linh liếc nhìn Hinh Nhi, khuôn mặt nhắn hề phòng bị, lộ ra tin tưởng vô hạn.

      đứa bé từng bị mẹ nó tổn thương, còn có thể lựa chọn tin tưởng người khác, nàng phải làm sao đây? Chẳng lẽ tố giác Châu Châu? Sau đó, vạch trần thân thế của Hinh Nhi?

      “Ai nha, phiền chết mà!”

      Phong Linh vỗ đầu cái, vừa muốn Châu Châu bị trừng phạt, lại muốn tổn thương đến Hinh Nhi, biết phải làm sao mới tốt đây. Nếu có Bảo Bảo ở đây, nhất định nó nghĩ ra cách!

      Con à, mẹ nhớ con rùi ~

      Đột nhiên ngoài cửa có bóng đen xẹt qua, nhanh đến mức Phong Linh cho là mình bị hoa mắt.

      Nàng cả kinh, vội chạy đến cạnh cửa, định kéo cửa ra xem thử.

      Tay nàng vừa mới đụng vào cửa, thân mình bị người ôm lấy, đôi tay rắn chắn như sắt giam nàng vào ngực , thể động đậy.

      “Ai.........”

      Phong Linh còn chưa kịp xong, bên tai truyền đến tiếng thầm đầy tức giận, “Phong Tam Nương! Vì sao phải bỏ trốn?”

      Dạ Tàn Nguyệt!

      Phong Linh kinh hãi.

      “Sao........sao ngươi ở đây?”

      “Ha ha,” cười tà, làm người ta rợn cả tóc gáy, bức nàng đến gần cửa, mắt đẹp phiếm màu máu, nhìn chằm chằm nàng, “Ta thể tới đây sao?”

      , phải, chẳng qua là ta sợ ngươi bị người phát thôi.” Phong Linh chống cánh cửa, cười gượng .

      “Nàng sợ bọn họ phát ta, hay là sợ phát chúng ta ở chung chỗ?!”

      Phong Linh tức giận, trừng mắt, “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi đừng dây dưa ta nữa có được ? Ta cho ngươi biết, ta thích ngươi.........ngươi còn...........”

      “Câm miệng!” gầm tiếng, khiến màng nhĩ Phong Linh phát đau, nàng vội vàng nhìn về phía Hinh Nhi, cũng may nó ngủ rất say.

      thêm câu nữa, ta liền giết chết nàng!” đặt tay lên cổ nàng, hai mắt đỏ bừng.

      Phong Linh giùng giằng, “Đừng....... Buông ra.......” Sắc mặt nàng trong nháy mắt trướng hồng, dần dần biến thành màu tím.

      Thần Hoàng nheo mắt, bỗng chốc hôn lên môi nàng cách thô bạo.

      Hai tay Phong Linh bị bắt được, nàng liều mạng tránh né nụ hôn của , “Ngươi thể..........”

      Dần dần, trong miệng nàng bỗng có vị mằn mặn.

      Nàng sợ run, mở mắt, nhìn thấy nước mắt mặt ........

      khắc kia, Phong Linh sững sờ.

      rời môi của nàng, nhắm mắt lại, che giấu phức tạp trong mắt.

      để cho ta nàng, muốn ta hận nàng, rốt cuộc nàng muốn ta như thế nào?”

      Phong Linh ngơ ngác đứng im, quên mất phản ứng.

      “Ta muốn giết hết tất cả những nam nhân đến gần nàng, bao gồm , vương huynh thân ái của ta!” tàn khốc cười, thể tinh tế vẻ đẹp lãnh khốc của vua địa ngục.

      Hằn kề sát đầu vào cổ nàng, “Nàng là của ta, nàng có biết hay ........”

      Mi Phong Linh rung rung, mắt dần dần đỏ, “ phải, ta phải......”

      “Phải, nàng phải.”

      phải.......”

      che miệng nàng, ngước mắt, cười quyến rũ, “Còn phải, ta bóp chết nàng!”

      Bên ngoài, truyền đến tiếng bước chân, “Tam Nương, vương gia tới.”

      Phong Linh cả kinh nhìn Thần Hoàng, hất mắt về phía cửa sổ, ý bảo nhanh ra bằng đường đó.

      Thần Hoàng chút để ý , “Ha ha, nàng lo lắng cho ta?”

      Bên ngoài, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phong Linh gấp đến độ toát ra mồ hôi, còn cách nào khác, đành gật đầu.

      Dạ Vô Hàm và Dạ Tàn Nguyệt là em, vì nữ nhân mà em tương tàn, đây đúng là chuyện thiếu não nhất, cũng là kết quả nàng muốn nhìn thấy nhất.

      Thần Hoàng ngắm nhìn nàng say đắm, nheo mắt , “Nhớ kỹ, ngay từ lúc bắt đầu, nàng là nữ nhân của ta!”

      xong, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

      Cơ hồ là cùng lúc, cửa phòng bị đẩy ra.

      Dạ Vô Hàm thấy Phong Linh đứng nơi đó, mắt sắc quét qua, nhìn chung quanh vòng, cuối cùng rơi vào vết đỏ nhàn nhạt cổ nàng. thu hồi ánh mắt, cười khẽ, “ làm gì vậy?”

      “Ách, có gì, vừa dỗ Hinh Nhi ngủ xong.”

      Phong Linh cố gắng hết sức để mình biểu quá kỳ quái, nàng đến bên giường, mượn việc đắp chăn cho Hinh Nhi để ổn định lại tâm thần.

      “Mới vừa rồi, chỉ có mình nàng sao?” Dạ Vô Hàm hỏi.

      “Còn có Hinh Nhi nữa.” Nàng trả lời chuyện đương nhiên.

      Dạ Vô Hàm cau mày, “ sao?”

      Vào giờ phút này, giữa và nàng, chỉ cách nhau mấy bước, nhưng hình như có bức tường mông lung chắn giữa hai người, khiến thể đến gần nàng được.

      ....................

      Dạ Vô Hàm ngồi mình trong đình nghỉ mát uống rượu, ly lại ly.

      Sao sáng đầy trời, nhưng chiếu sáng được tâm hồn của .

      Tại sao, cứ cảm thấy mình vẫn bước được vào trái tim nàng.

      “Vương gia”

      Châu Châu nhàng tới. Tiểu Đào bưng lên mấy bình rượu, sau đó thức thời lui ra.

      “Vương gia, sau khi ngài về phủ, Châu Châu thể thỉnh an ngài, xin ở đây bồi tội.” xong, tự mình rót ly, uống cạn.

      Dạ Vô Hàm thèm ngó nàng ta, cũng lên tiếng, cầm ly lên, uống cạn.

      “Ha ha,” đột nhiên nàng ta cười, “Vương gia, ngài thích ta, đúng ? Ngài cưới ta, là vì Hinh Nhi phải ?”

      Dạ Vô Hàm tự rót tự uống, mặt thấy đỏ, nhưng đáy mắt sớm hỗn loạn.

      Châu Châu hình như hy vọng xa vời nhận được câu trả lời từ , thê lương rũ mắt xuống, cầm bình rượu lên uống vài ngụm, bị sặc rượu, ho khan mấy tiếng.

      Dạ Vô Hàm tạm ngừng, ngước mắt, đoạt lại bình rượu, “Rượu, phải uống như vậy.”

      “Vương gia, tối nay, cầu ngài để ta tùy ý, có được ?” Châu Châu lại nâng bình lên uống vài ngụm.

      Dạ Vô Hàm cau mày nhìn nàng ta, sau đó xoay đầu, tiếp tục uống rượu.

      Hai người, ai gì nữa, cứ như vậy, ngươi bình, ta bình uống.

      Châu Châu bắt đầu lảo đảo, tầm mắt càng trở nên mông lung, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn của Dạ Vô Hàm, cười hồn nhiên, si ngốc , “Ngài biết ? Kể từ đêm kia, mỗi ngày ta đều nhớ ngài, nghĩ biết ngài tới tìm ta hay , có thể xuất lần nữa trước mặt ta hay ...... Ha ha, tốt quá, rốt cuộc có thể gặp lại ngài rồi......”

      Dạ Vô Hàm uống hết bình rượu trong tay, tiện tay cầm lấy bình rượu trong số bình Tiểu Đào đem tới, bỏ nắp ra, trực tiếp uống.

      Châu Châu lắc lắc đầu, “, ngài ta, ngài ta, ngài Phong Tam Nương, là Phong Tam Nương........”

      Dạ Vô Hàm nghe thấy tên Phong Tam Nương, hơi nhíu mày, từ từ nở nụ cười, “Tam Nương......”

      Nụ cười kia, chói mắt.

      Châu Châu bỗng nhào vào trong ngực Dạ Vô Hàm, “Tại sao, tại sao phải là ta, ta chờ ngài 6 năm! Tận 6 năm! Mãi mới chờ đến lúc ngài đến, tại sao ngài ta, phân cho ta chút tình ? Ta tham lam, cần toàn bộ, chỉ cần chút xíu là đủ rồi........”
      mylien1961windlove_9693 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :