1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tiểu Viên Viên

      tiểu Viên Viên Well-Known Member

      Bài viết:
      139
      Được thích:
      3,298
      Chờ mặt trời mọc hướng tây, băng vạn năm tan chảy ^^
      TiffanyT thích bài này.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      sao thấy nghi nghi bà hoàng hậu quá ak
      TiffanyT thích bài này.

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 11: Tiểu lâu la nhậm chức
      --------Quà tết đợt 1-------


      Bạch Ngọc Khuyết ngượng ngùng cười hì hì, bà lão tiếp tục cười híp mắt hỏi: "Tiểu Ngọc nương, nương là người nơi nào?"


      "Ách... Bà bà, lúc trước cháu ở phía nam Triều Ca, bây giờ chuyển đến Triều Ca." Bạch Ngọc Khuyết trả lời qua loa đại khái, Hiên Viên cũng coi như ở phía nam , mình cũng dối hoàn toàn nha ~


      "Ồ ha ha, phía nam, được, phía nam tốt lắm, nhìn nương lớn lên mặt mày thanh tú, quả nhiên là từ phía nam đến. Ha ha ha, Tiểu Ngọc nương, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"


      "Bà bà, cháu năm nay 19." Tiểu nào đó che mặt rụt rè đáp, trong lòng nỗ lực trấn an chính mình, nếu như lỡ miệng ra số tuổi , dọa sợ lão nhân gia sao bây giờ, mình chỉ kính già trẻ thôi... Aiz... Ta thực là tinh thiện lương biết săn sóc mà, Bạch Ngọc Khuyết tự cảm động mình, lòng cảm khái, haiz, nàng cảm thấy mình thế nhưng tràn đầy khí thế dũng nhưng ai biết đến.:040:


      "Ồ ha ha ha... 19 tốt lắm... Tiểu Ngọc nương, trong nhà còn có ai khác nữa ? Trong nhà có người lớn ?"


      "Trong nhà còn có tỷ tỷ." Tiểu nào đó dừng chút, cúi đầu e thẹn: "Người ta còn chưa kết hôn…”


      Bà bà lấy được câu trả lời mình cần, hài lòng, khuôn mặt già nua xán lạn ngời ngời, "Ha ha ha" cười đến ngậm miệng lại được.


      Bạch Ngọc Khuyết thực đành lòng đả kích lão bà nhiệt tình ngớt này, nhưng sợ bị hiểu lầm, chỉ lắp bắp : "À ừm... Bà bà, kỳ thực, cháu... cháu chỉ đến đây tìm thái sư làm nô tỳ quét sân thôi..."


      Bà bà lộ ra vẻ mặt “ta biết” cười : "Ồ ha ha, Tiểu Ngọc nương, trắng trắng mềm mềm như thế này, làm sao có thể làm mấy loại việc nặng này chứ, chỉ cần thường xuyên tới đây chơi là tốt rồi ~ cái sân này á, cần để ý tới, giao cho đám tiểu tử kia , tuyệt đối đừng khách khí, đừng thấy thái sư thường ngày luôn làm mặt lạnh, kỳ thực đối xử với hạ nhân chúng ta rất tốt, theo ta."


      Lão bà bà kia làm như bị đơn nhiều năm, khó khăn lắm mới có Bạch Ngọc Khuyết để trò chuyện, liên tục như máy phát thanh làm sao cũng ngừng được, nàng vừa nhiệt tình lôi kéo Bạch Ngọc Khuyết dạo Văn phủ vòng, vừa giản giải giới thiệu, mấy binh lính gác thân mặc áo giáp đều hiếu kỳ nhìn Bạch Ngọc Khuyết.


      Bạch Ngọc Khuyết lúc này mới phát , trong Văn phủ hề có , nàng hỏi Hoa bà bà mới biết, toàn bộ phủ này, ngoại trừ bà bà và chủ quản làm cơm là nữ, còn lại tất cả đều là nam, họ thường là những tướng sĩ tâm phúc mà Văn Trọng mang từ chiến trường về, thường ngày giúp trông coi Văn phủ, khi biên giới có biến, cùng Văn Trọng ra chiến trường, mỗi người đều có kinh nghiệm lâu năm nơi sa trường.


      Những người kia thấy Bạch Ngọc Khuyết, ai cũng kinh ngạc nhìn nàng, có binh sĩ trẻ to gan bạo dạn cười hỏi: "Hoa bà bà, nương này là ai vậy?"


      Hoa bà bà miệng cuời còn chưa khép lại được: "Ồ, ha ha, A Vũ, đây là Tiểu Ngọc nương, nàng được thái sư chúng ta đích thân mời vào, ừm, các ngươi cũng nên bắt nạt nàng, bằng lão bà ta tha cho các ngươi."


      Binh lính tên A Vũ kia giật nảy mình, đánh giá Bạch Ngọc Khuyết từ đầu đến chân, sau đó quay sang binh lính bên cạnh : "Thành, ngươi mau nhéo ta cái , ta phải nằm mơ chứ? Thái sư... đem vào phủ!"


      Bạn học Thành kia cũng trưng ra bộ thể tin, lẩm bẩm : " phải chứ, hôm qua hai ta cũng lén uống rượu... Sao ta lại thấy choáng váng vầy nè..."


      Bạch Ngọc Khuyết ngượng ngùng cười với hai cái binh lính trẻ tuổi, : "Hai vị đại ca, ta tên Tiểu Ngọc, sau này đến Văn phủ quét sân, còn nhờ các vị chăm sóc nhiều hơn." Hai tên lính được Bạch Ngọc Khuyết cười loáng cái, nhất thời đỏ mặt, thưa dạ gật đầu.


      Sau khi dạo xong, Hoa bà bà dẫn Bạch Ngọc Khuyết tới gian phòng sáng sủa sạch , cười : "Tiểu Ngọc, phủ chúng ta toàn là đám nam nhân, vì thế, gian phòng này có chút đơn sơ, cháu thông cảm nhé, sau này, cháu ở đây, có được ?"


      Bạch Ngọc Khuyết vội hỏi: "Bà bà, cháu chỉ tới đây quét tước vào ban ngày thôi, quét xong liền trở về, ở lại qua đêm, cần phiền toái như vậy."


      “Tiểu Ngọc, coi như cháu buổi tối còn phải về nhà, lỡ như ban ngày cháu mệt mỏi, cũng cần nơi nghỉ ngơi , ha ha, cháu liền muốn từ chối nữa rồi."


      Bạch Ngọc Khuyết bất đắc dĩ, chỉ gật đầu đáp lại. Biết nàng vẫn chưa ăn trưa, bà bà nhiệt tình đầy mặt lập tức nấu cho nàng. Bạch Ngọc Khuyết nhàn đến phát chán, đơn giản tìm cái chổi, bắt đầu chính thức nhậm chức.


      Trong thư phòng, hai đại mỹ nam thảo luận cũng xong, Văn Trọng cầm kế hoạch trong tay, nhàn nhạt : "Kế hoạch này tệ, nhưng có điểm vẫn cần chú ý, xây kênh đào có thễ gây chậm trể thời vụ, đến lúc đó ta an bài binh sĩ bổ sung vào, còn tất cả chi phí, ta lấy từ quốc khố."


      Bá Ấp Khảo : "Được như vậy, ta thay mặt bách tính Tây Kỳ tạ ơn thái sư."


      "Bách tính Tây kỳ cũng là bách tính Ân Thương ta." Văn Trọng nhàn nhạt .


      Bá Ấp Khảo nhất thời sáng tỏ, thêm nữa, khom người cáo từ, Văn Trọng cũng giữ lại, đứng dậy tiễn .


      Mới vừa bước ra, hai người đều ngẩn ra, chỉ thấy hoa viên phía trước, bạch y nữ tử cầm cái chổi, đầu đầy mồ hôi, vô số phiến lá bị cơn gió mạnh cuốn lấy, xoay tròn bay lượn đầy trời.

      Nàng khua chổi vài cái, lén lút liếc nhìn xung quanh, thấy ai, liền cười hì hì, thi triển phép thuật, những chiếc lá kia trong nháy mắt hóa thành gió thu biến mất ở trung, mặt đường sạch , kia ngắm nhìn bốn phía mặt đường sạch , cười đắc ý lầm bầm: "Khà khà... Văn Trọng ơi Văn Trọng, ngươi nghĩ cái này có thể làm khó ta sao? Coi thường người khác như vậy, liền mở con mắt chó của ngươi ra mà học hỏi Ngọc tỳ bà ta lợi hại như thế nào!"


      Văn Trọng và Bá Ấp Khảo đều đạt tới cảnh giới cao, đối với mấy loại phép thuật mèo cào này tất nhiên để vào mắt, cho nên những lời Bạch Ngọc Khuyết vừa , tuy giọng lầm bầm, nhưng hai người đều nghe được ràng.


      Bá Ấp Khảo đáy mắt lóe qua nụ cười: Tỳ bà tinh này lá gan cũng , dám so sánh thái sư với "chó". quay đầu nhìn Văn Trọng, thấy khuôn mặt Văn thái sư từ trước đến giờ luôn luôn bất động bây giờ tối sầm lại, nhanh chân từ hành lang uốn khúc ra.


      Bạch Ngọc Khuyết vẫn chưa phát , lười biếng gánh chổi, chuẩn bị về ăn cơm, vừa quay đầu, thấy hai mỹ nam trước sau tới trước mặt, người trước thân áo đen, gương mặt tuấn tú đen thui như muốn đóng băng ba thước, lúc tay áo tầng tầng lớp lớp phất lên phất xuống, trong lúc hoảng hốt khí bốn phía đều bị ngừng lại.


      Ách, có vẻ như tâm tình mỹ nam được tốt lắm phải? Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng tiến lên hai bước chào đón, nịnh nọt : "Thái sư đại nhân, khà khà, ta quét xong hoa viên và nhà sau rồi, ngươi mau nhìn xem, sạch ?"


      Văn Trọng nhìn chung quanh, mắt giật giật, chậm rãi : "Chưa sạch, tiếp tục." "A? thể nào!" Bạch Ngọc Khuyết kêu thảm tiếng, phát biết từ lúc nào xung quanh tiếng động có thêm rất nhiều đống lá hỗn độn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tên nào giở trò quỷ, Bạch Ngọc Khuyết phờ phạc cúi đầu, rầu rĩ đáp: "Ta biết rồi."


      Nhìn nàng ảo não cuối đầu, Văn Trọng cảm thấy trong lòng khoan khoái chút, sai binh sĩ dẫn Bá Ấp Khảo rời , nhìn bộ dáng tiểu uất ức giận mà dám gì, ngoắc ngoắc khóe môi, tự mình trở về phòng.


      Chờ thấy xung quanh có ai, Bạch Ngọc Khuyết lại muốn giở lại trò cũ, ngờ nàng niệm nửa ngày, cái mớ hỗn độn kia lại cứ nằm yên đất, nhúc nhích, chỉ khi nàng dùng chổi quét nó mới có phản ứng, đây ràng là chỉnh nàng! Bạch Ngọc Khuyết giận, ném chổi sang bên, giận hờn ngồi kế bồn hoa nghỉ ngơi.


      lúc sau, Hoa bà bà đến, thấy Bạch Ngọc Khuyết đen mặt ngồi, chổi nằm la liệt dưới đất, cười lắc đầu : "Tiểu Ngọc nha, ta rồi, loại việc nặng này, cháu làm cũng được, nhanh ăn cơm trước ."


      Bạch Ngọc Khuyết vừa nghe có ăn, lập tức như cải tử hồi sinh, vui vẻ theo Hoa bà bà. Phía sau, những phiến lá kia chậm rãi biến mất còn tăm tích...


      Ăn cơm xong, Bạch Ngọc Khuyết mỹ mãn đánh giấc ngủ trưa, cầm bánh quế mà Hoa bà bà làm cho nàng, vui vẻ hồi cung. Hôm nay, tâm tình nàng tệ, cũng thèm dùng Thuấn Di quyết nữa, mà trực tiếp đến chỗ Tô Đát Kỷ.


      Dọc theo hành lang, phía trước đột nhiên có đoàn người đến, đầu là nữ tử tướng mạo mỹ lệ, đoan trang bên trong toát ra cỗ khí thế mạnh mẽ, đó là Khương hậu.


      Bạch Ngọc Khuyết tăng nhanh cước bộ, về phía trước, làm bộ thấy, nữ nhân này với tỷ tỷ thân lắm, đương nhiên thích mình, hà tất lại tới gần nàng làm gì, ai biết trời theo ý người, tiếng gọi mang theo ý cười sau lưng làm cho Bạch Ngọc Khuyết thể dừng lại: "Ngọc nương!"


      Bạch Ngọc Khuyết dừng bước, xoay người, mỉm cười: "Khương hậu nương nương."


      Khương hậu thân thiết cười tới trước mặt Bạch Ngọc Khuyết, thân thiết : "Bổn cung rất nhiều ngày thấy Ngọc nương, là nhớ, hai tỷ muội chúng ta qua bên kia tâm được ?"


      Bạch Ngọc Khuyết thể từ chối, chỉ thuận theo Khương hậu tới đình nghỉ mát ngồi xuống. Phía sau Khương hậu đương nhiên có nha hoàn mang hoa quả tới.


      Khương hậu cười : "Ngọc nương, lúc ngươi mới vào cung Bổn cung vừa thấy liền thích, ngày thường tỷ muội chúng ta cũng có thể trò chuyện, bổn cung lớn hơn ngươi mấy tuổi, sau này ngươi cứ gọi Bổn cung là Khương tỷ, Bổn cung gọi ngươi Ngọc muội muội được ?"


      Bạch Ngọc Khuyết miễn cưỡng rùng mình cái, nàng vuốt da gà lít nha lít nhít nổi tay, lễ phép cười : "À, ừm, làm sao mà được, ngài là hoàng hậu, ta bất quá chỉ là dân thường, như vậy hợp lễ nghi."


      Khương hậu thân thiết cầm tay Bạch Ngọc Khuyết đặt bàn: "Ngọc muội muội, ngươi cần khách khí như vậy, aiz, trong cung có mấy người nhiều chuyện, chúng ta cũng nên bị những thứ đó kia làm cho xa lánh."


      Bạch Ngọc Khuyết mãnh liệt oán thầm: Cho xin , muốn người khác làm tỷ muội với ngươi, nhưng ngươi lúc nào cũng xưng “Bổn cung”, sợ người khác biết ngươi là Hoàng hậu nương nương chắc? giả dối đến đòi mạng...

      ------------------​

      ***pi ét***

      1. Thật ra mền ko nghỉ tết!:th_78:
      2. Dạo này có vài chuyện :039:làm chậm trễ tiến độ, nhưng pà kOn yên tâm, chậm có chậm nhưng quà tết vẫn có đủ :dai ca:

      3. Năm mới vui vẻ nhe pà kOn :cute:
      Last edited: 6/2/16
      Alice Huynh, Huyềnpluss, emilia8 others thích bài này.

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 12: Khương biểu thúc tiến cung rồi
      ***Quà tết đợt 2***


      Da đầu Bạch Ngọc Khuyết run lên, nhanh chóng dấu vết rút bàn tay mọc đầy da gà ra, ra hồi trước xem phim, nàng rất đồng cảm với Khương hậu có vận mệnh bi kịch thê thảm này.


      Nhưng sau khi xuyên vào “bản mới”, nàng sao cũng thể đồng tình được, nữ nhân bày ra bộ dáng đoan trang tao nhã, cũng biết làm sao, mỗi lần nàng nhìn Bạch Ngọc Khuyết cười, Bạch Ngọc Khuyết lại dựng tóc gáy, chẳng lẽ bởi vì mình xuyên qua mà nhân vật chuyển đổi, xuyên qua thành đối thủ mất còn của Khương hậu sao?


      Khương hậu cứ mực đòi muốn kết thân với Bạch Ngọc Khuyết, cái gì cũng hỏi, bộ dáng hai ta đúng là bạn thân, Bạch Ngọc Khuyết cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đột nhiên đứng lên : "Ôi... Đau bụng quá! Nhất định là dì cả lão nhân gia đến rồi ~ tiện nha, Hoàng hậu nương nương, ta phải nhanh chiêu đãi nàng..."


      Khương hậu nghe xong hiểu, mê mang : "—— dì cả?" Bạch Ngọc Khuyết liền ôm bụng điên cuồng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy! Chỉ có thể là nàng mà thôi!"


      Khóe mắt Khương hậu điên cuồng co giật, nàng rất có phong độ vạch trần Bạch Ngọc Khuyết: Ngươi mình đau bụng, lại phải đau ngực, ngươi ban ngày ban mặt ôm bộ ngực làm gì chứ! Thực là...


      Bạch Ngọc Khuyết dường như chú ý, vừa nãy hai tay nàng lơ đãng trượt nên ôm sai vị trí, thấy mặt Khương hậu cứng ngắc, tưởng rằng phong cách thần bí của mình hù dọa nàng, liền càng thêm dùng sức nâng ngực kêu to"Ôi ôi" :


      "Ôi, đau bụng chết mất!! Xin lỗi Khương hậu nhé, ta trước bước đây..." xong, chờ Khương hậu trả lời, liền xoay người nhanh chóng rời , chỉ để lại cho Khương hậu bóng trắng chạy như bay...


      Tỳ nữ tức giận bất bình : "Hoàng hậu nương nương, Ngọc tiểu thư này thực thô tục biết điều mà, chẳng qua nàng ỷ dựa vào hồ ly tinh kia thôi, liền ở trong cung nghênh ngang mà ! Bây giờ lại để ngài vào trong mắt, thực là chọc tức chúng ta mà!"


      Khương hậu khẽ mỉm cười, ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt tao nhã: "Chỉ là con bé quê mùa ngu ngốc mà thôi, hôm nay chuyện phen, biết nàng cân lượng. Mấy ngày trước, trong cung còn đồn đại rằng nó muốn câu dẫn đại vương, bây giờ nhìn lại, đại vương làm sao có khả năng coi trọng loại người như nó chứ? Ha ha, loại ngu xuẩn này, còn đáng để bổn cung đặt trong lòng."


      Tỳ nữ lập tức thầm bội phục, lúc đầu còn thắc mắc tại sao người có địa vị cao như Khương hậu lại muốn ngang hàng với người có địa vị thấp, nhiệt tình chào hỏi đứa như thế, nhưng ra là bất động thanh sắc thăm dò cân lượng đối phương đây, thực là... quá cao minh!


      "Ngu ngốc" Bạch Ngọc Khuyết chạy bắn khói, mãi đến khi cách đoàn người Khương hậu xa, mới bưng ngực , thầm : "Kẹo bạch nha cuối cùng có thể hết dính lên rồi, ngay cả cái cớ hủy hình tượng như vậy mà ta cũng tìm ra ... Aiz —— "


      Còn chưa thở dài tiếng xong, liền nghe thanh trêu tức : "Tiểu Ngọc, đứng ngốc chỗ này làm gì vậy?" Bạch Ngọc Khuyết quay đầu lại, đập vào mắt chính là Trụ vương thân ảnh khôi ngô, ăn mặc thân triều phục đứng cạnh bồn hoa xa, cười nhìn mình, Bạch Ngọc Khuyết lập tức choáng váng.


      Trụ vương bâng quơ : "Tiểu Ngọc, mấy ngày trước là sinh nhật của trẫm, nghe tỷ tỷ của muội muội khỏe, nên thể tham gia được, giờ có khỏe hơn chút nào ?"


      Bạch Ngọc Khuyết vội vàng gật đầu: "Khỏe rồi khỏe hơn rồi... Đa tạ đại vương quan tâm!" Nhưng trong lòng ai oán ngớt, sao hôm nay mình ra ngoài lại xem hoàng lịch chứ, gặp hai vợ chồng dễ chọc này, thực là... xui xẻo mà...


      Đại vương tiến thêm vài bước, nhàn nhàn cười : "Há, như vậy cũng tốt, à ừm ——lễ vật của trẫm đâu?"


      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời dở khóc dở cười, cho em xin, đại ca à, sao ngươi còn nhớ kỹ chuyện này chớ, ta sớm quên rồi... Bạch Ngọc Khuyết gấp đến độ vò đầu bứt tai, ú a ú ớ : "À ờm... Lễ vật ha... Ta chuẩn bị kỹ càng, nhưng mà ta lại đễ nó trong phòng ta... Ha ha, nếu , ngày khác ta lại đưa tới cho ngài?"


      Tựa hồ nhìn thấu lời dối của nàng, Trụ vương mím môi nín cười, mắt hơi nheo lại, chậm rãi : "Ồ? chuẩn bị kỹ càng? Tốt lắm, hôm nay trẫm dù sao cũng rảnh, hay là trẫm cùng lấy với ngươi.”


      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời mồ hôi tuôn như mưa, hai mắt ngừng xoay chuyển! Trong lòng nàng nhịn được thầm, bạo quân dã man này phải bị tỷ tỷ thu phục sao, làm sao vẫn thả loạn hoa đào như thế! Xem ra tỷ tỷ bên kia còn cần cố gắng thêm nha...


      Lúc nàng còn vò đầu bứt tai, Trụ vương đột nhiên nghĩ tới điều gì, vỗ lên đầu : "Á, suýt chút nữa quên, hình như hôm nay, trẫm còn có chút quốc chưa xử lý."


      Bạch ngọc như nghe được đại xá, kinh hỉ ngẩng đầu, liền thấy Trụ vương tựa như cười mà phải cười nhìn nàng cái, xoay người rời . Bạch Ngọc Khuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra mình bị người ta đùa giỡn rồi! Nhất thời tức giận nghiến răng nghiến lợi. Đá cước vào bóng lưng cao to mạnh mẽ kia.


      Đến kia vào chỗ Tô Đát Kỷ , Tô Đát Kỷ ăn tối, Bạch Ngọc Khuyết rầu rĩ vui ngồi xuống, cầm cái bánh bao hung hăng cắn xé, Tô Đát Kỷ khẽ liếc chút, thấy mặt Bạch Ngọc Khuyết viết "Ta thoải mái", hàm cười hỏi: "Sao thế này? Ai dám bắt nạt Tiểu Ngọc nhà chúng ta thế?"


      Bạch Ngọc Khuyết rầu rĩ : "Có tỷ tỷ che chở, ai dám bắt nạt muội chứ! Chỉ là vừa gặp Khương hậu đáng ghét kia, bị buồn nôn."


      xong rồi mới đem chuyện mới vừa rồi kể lại, sau cùng nghiêm mặt dặn dò Tô Đát Kỷ: "Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải cẩn thận Khương hậu kia, muội luôn cảm thấy nữ nhân này tâm cơ đơn giản!"


      Tô Đát Kỷ khinh thường cười, vốn vẻ đẹp quyến rũ, liền ngay cả thần sắc xem thường kia cũng giảm bớt nửa phần sắc đẹp của nàng, thanh kiều mị lẫn lộn mấy phần miệt thị, Tô Đát Kỷ vuốt đôi lông mi dài, : "Chẳng qua chỉ là người phàm chút phép thuật thôi, có gì phải lo lắng! Nếu phải tỷ tại ở Triều Ca đặt chân chưa ổn, sớm tìm cơ hội xử lí nàng, làm sao còn cho phép nàng ở đây kiêu ngạo!"


      Bạch Ngọc Khuyết thấy Tô Đát Kỷ như thế, chỉ đành đè xuống bất an tên trong lòng.


      Đột nhiên nghĩ đến hôm nay nhìn thấy tuyệt thế mỹ nam Bá Ấp Khảo kia, Bạch Ngọc Khuyết nhất thời mặt mày hớn hở, hưng phấn bát quái : "Tỷ tỷ, hôm nay muội thấy Bá Ấp Khảo rồi, ai nha! quả nhiên hổ là Ân Thương đệ nhất mỹ nam, thực đẹp đến kinh thiên động địa quỷ thần khóc than nha!"


      Nghe được cái tên "Bá Ấp Khảo" này, Tô Đát Kỷ nhịn được nhớ đến tiệc mừng thọ đêm đó, nam tử áo xanh mờ ảo, phong hoa tuyệt thế, mắt nàng lóe lóe, thở dài : "Tỷ tu hành cũng vạn năm rồi, để nam nhân thiên hạ vào trong mắt, lại ngờ, đời này lại có dạng nam tử như vậy, thực là..."


      Nàng thêm gì nữa, Bạch Ngọc Khuyết cũng ý của nàng, nhớ tới mình xem nhiều phiên bản từ điện ảnh tới truyền hình, đời mỹ nam Bá Ấp Khảo cuối cùng lại có kết cục bi thảm, nàng kìm lòng được rùng mình lạnh lẽo, lúc này tận mắt thấy tính tình Tô Đát Kỷ cùng lúc trước mình xem chênh lệch rất lớn, nhưng vì để phòng hờ chắc ăn, trong nháy mắt nàng nảy ra cách: Ngàn vạn lần cũng thể để Tô Đát Kỷ nảy sinh hứng thú với Bá Ấp Khảo!


      Bạch Ngọc Khuyết căng thẳng nín thở, dò hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ... Đừng là tỷ thích nha?"


      Tô Đát Kỷ im lặng chút, rất nhanh lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh: "Tiểu Ngọc, muội gì đó! Bá Ấp Khảo kia, coi như có phong hoa tuyệt đại chăng nữa, tỷ cũng quên nhiệm vụ hạ phàm lần này của chúng ta, tình nam nữ, đối với tỷ mà chỉ là hy vọng xa vời."


      Bạch Ngọc Khuyết thầm kêu hỏng bét, Tô Đát Kỷ luôn luôn coi nam tử thiên hạ như cặn bã, bây giờ đối với Bá Ấp Khảo như vậy, ngay cả từ “phong hoa tuyệt đại” cũng dùng rồi, sao dám mình có động tâm với chứ!


      Trong lòng quýnh lên, nàng cũng kịp nghĩ, hàng loạt: "Tỷ tỷ, tỷ biết đâu! Tên Bá Ấp Khảo kia tính tình vô cùng đáng ghét, hoàn toàn giống với mặt ngoài chói lọi của , tỷ đừng bị vẻ bề ngoài của lừa! Nghe nha hoàn thiếp thân , người này thường lén móc mũi gãi chân! vệ sinh ! Hơn nữa còn bắt nạt người già trẻ em! Đùa giỡn con nhà lành! chuyện ác nào làm! Tán tận lương tâm! tóm lại... Người này trong ngoài đồng nhất, là tên đạo đức giả!"


      Tô Đát Kỷ dở khóc dở cười: "Tiểu Ngọc, muội nha đầu này, lại phát điên gì đấy! Mấy lời đồn đại đường phố có cái nào đáng tin đâu chứ, vô duyên vô cớ bại hoại thanh danh của người ta, cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi bây giờ!"


      Thấy Tô Đát Kỷ căn bản tin lời gièm pha của mình, Bạch Ngọc Khuyết dương miệng bất mãn, bắt đầu tìm cách khác để loại bỏ ý niệm trong đầu tỷ tỷ.


      Nửa tháng rất nhanh trôi qua, bốn vị chư hầu ở Triều Ca ở lại ngây người hơn mười ngày, báo cáo tình hình đất phong của mình cho Trụ Vương, rồi bàn bạc về chính sách phát triển cho năm, rồi lần lược trở về đất phong, thành Triêu Ca vô cùng náo nhiệt dần dần khôi phục yên tĩnh của ngày xưa.


      Bạch Ngọc Khuyết cũng dần dần yên lòng, cứ như vậy, nàng cuối cùng cũng cần cả ngày lo lắng đề phòng Tô Đát Kỷ gặp phải Bá Ấp Khảo.


      Ngày hôm đó, trong Văn thái sư phủ, Bạch Ngọc Khuyết nhân lúc người chú ý, lén lút dùng pháp thuật quét xong sân, rồi bắt đầu lau chùi bàn trong thư phòng Văn Trọng.


      Đây là nhiệm vụ mới mà mấy ngày gần đây nàng nhận được, lúc đó nàng ngàn vạn lần tình nguyện, nhưng chịu nổi ánh mắt áp bức và uy hiếp của Văn Trọng, đành phải tủi thân oan ức chấp nhận, hại nàng bị Hoa bà bà cười ám muội thành đóa hoa cúc.


      Lúc nàng vào , Văn Trọng ngồi ngay ngắn trước bàn, đôi mày tuấn tú chau lại, vẻ mặt băng sương nhìn quyển sổ.


      Trải qua thời gian lâu ở chung như vậy, Bạch Ngọc Khuyết dần dần e ngại người luôn bị Tô Đát Kỷ xưng là tên sát tinh, thấy bày ra vẻ mặt nghiêm túc, làm như có chuyện gì trọng đại lắm, Bạch Ngọc Khuyết khỏi hiếu kỳ hỏi: "Có chuyện gì xảy ra hả?"


      Văn Trọng thả cuốn sổ kia xuống, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, thanh trầm thấp ngắn gọn vắn tắc đáp: "Di tộc xâm lấn, biên cảnh phía nam phát sinh biến cố."


      Bạch Ngọc Khuyết sững sờ, trong nháy mắt lại nhớ tới toàn bộ quá trình lịch sử Trung Quốc cổ đại toàn là đấu tranh chống lại xâm lược, có bao nhiêu nam nhi nhiệt huyết phơi thây nơi sa trường, cũng thể trở về quê hương mà họ luôn tâm tâm niệm niệm thủ hộ! Còn có bao nhiêu gia đình vốn hạnh phúc lại sau đó mẹ quá con côi, vĩnh viễn mất nụ cười sức sống!


      Bạch Ngọc Khuyết nhíu mày, nhịn được vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng mắng: "Dựa vào gì chứ! Họ vẫn chưa hoàn toàn tiến hóa hết hay sao! Ở nhà cố gắng phát triển nông nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn no rồi xâm lược người khác! lẽ đồ cướp về mới tốt à! Thực là đám nhà quê bệnh !"


      Yên lặng nhặt lại vài tờ giấy bị chưởng lực của Bạch Ngọc Khuyết đánh bay, thấy tiểu này dường như còn phẫn nộ hơn so với mình, Văn Trọng khỏi dở khóc dở cười, may mà mình biết nàng là quái hàng giá , nếu như người biết thấy tình cảnh vừa rồi, chừng còn tưởng rằng đây là tướng sĩ cực kỳ nước đây!


      Nghe nàng xong, tâm tình Văn Trọng hiểu sao chuyển biến tốt chút, nhìn Bạch Ngọc Khuyết : "Lần này Di tộc xâm lấn với quy mô lớn, Nam Cương tử thương vô số, sợ là chống đỡ được bao lâu, việc này nên chậm trễ, giờ ta lập tức tiến cung gặp đại vương thảo luận việc này, hôm nay ngươi cũng về sớm chút ." Mới vừa dặn dò xong, bóng người trước mắt cũng biến mất còn tăm hơi, Bạch Ngọc Khuyết ghen tị bĩu môi, cũng rời thái sư phủ.


      Bạch Ngọc Khuyết vừa mới vào cung, liền phát bầu khí trong cung hôm nay vô cùng náo nhiệt, rất nhiều cung nữ qua lại, ai cũng bưng mâm điểm tâm hoa quả tinh xảo hiếm thấy, rất nhàng mà vội vã, Bạch Ngọc Khuyết mờ mịt, chẳng lẽ hôm nay là ngày trọng đại gì sao?


      Nàng tiện tay kéo tỳ nữ, hiếu kỳ : "Wây wây, có chuyện gì vậy?"


      Tỳ nữ thấy là Bạch Ngọc Khuyết – người luôn vô tư dễ tính, cũng cười hồi đáp: "Khởi bẩm Ngọc tiểu thư, là biểu thúc của Hoàng hậu nương nương tiến cung đến thăm nàng, nô tỳ nghe nha, vị này là người tu hành, đến từ núi Côn Luân, rất có bản lĩnh, ngay cả đại vương cũng rất tán thưởng , gọi là lão thần tiên, còn hạ lệnh cho bọn nô tỳ tận lực chiêu đãi , nô tỳ đoán, đại vương muốn giữ vị thần tiên đại nhân này lại."


      Bạch Ngọc Khuyết tò mò thôi, là dạng nhân vật gì nha, lại phong cách như thế! Nhưng nói nói lại, ngờ Khương hậu còn có nguời thân lợi hại như vậy? Thực là thâm tàng bất lộ a! được! Mình phải qua xem chút mới được, lỡ như nguời này giúp đỡ Khương hậu đối phó mình và tỷ tỷ, vậy coi như nguy.


      Nghĩ là làm liền, Bạch Ngọc Khuyết lập tức theo đuôi nhóm thị nữ, lặng lẽ theo.


      Mãi cho đến Vạn phúc điện, nhóm tỳ nữ nối đuôi nhau mà vào, Bạch Ngọc Khuyết ở phía xa thò đầu ra nhìn nửa ngày, sợ nếu trong điện có "Lão thần tiên", mà thân phận tinh của mình khi bị vạch trần, nhiệm vụ hạ phàm của mình và tỷ tỷ chỉ sợ cũng làm xong, cho nên, nàng cũng chỉ dám đứng xa xa ngoài cửa lớn thăm dò.


      Thế nhưng Vạn phúc điện rất lớn, hơn nữa cửa có lính canh, nàng dám tới gần quá, bởi vậy chỉ có thể thấp thoáng nhìn xa xa, chỉ thấy trong điện ngồi rất nhiều người, khách và chủ thoạt nhìn rất vui vẻ, còn tình hình cụ thể ra sao, nàng cách nào biết được.


      Bạch Ngọc Khuyết do dự nửa ngày, cuối cùng quyết tâm! Vì an nguy tỷ muội hai người, nàng liền đánh cược lần , nàng tin mình lại đen đủi đến mức gặp phải người có đạo hạnh cao hơn mình!


      muốn tìm nơi yên lặng triển khai thuật thân xông vào Vạn phúc điện, nghĩ tới thân hình vừa mới động, cái tay từ đâu bỗng giữ cánh tay nàng lại, Bạch Ngọc Khuyết nhất thời giật nảy cả mình!


      Nàng nhanh chóng quay lưng, liền thấy Tô Đát Kỷ sắc mặt trắng bệch đứng ở sau lưng nàng, thấy Bạch Ngọc Khuyết muốn hỏi, Tô Đát Kỷ vội vàng giơ tay che lại miệng của nàng lại, giọng : " theo tỷ!"
      Last edited: 7/2/16
      Alice Huynh, Huyềnpluss, emilia7 others thích bài này.

    5. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      ..... Kể từ ngày đọc đam mẽo, hễ đọc ai được miêu tả có khuôn mặt hoa cúc là ta lại suy ngĩ k thể trong sáng đc
      TiffanyT thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :