1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      với nhan sắc như thế lày..có lẽ tác giả ko dám đả thương mỹ nam đâu :059::013:

    2. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 7: Tỳ Bà Tinh quả nhiên lại phạm sai lầm
      -------------------------

      Đêm nay mười lăm, trăng vừa to vừa tròn, ánh trăng dường như ngừng chiếu thế gian vạn vật.

      Trích Tinh đài, Bạch Ngọc Khuyết thân bạch y, bóng lưng phảng phất như tiên tử lạc vào nhân gian, có điều, vị tiên tử này rất có hình tượng ngồi xếp bằng dưới đất, đặt chiếc vòng ngọc bích trước mặt, làm phép để nó hấp thụ “nguyệt quang linh khí,” chiếc vòng kia lập tức xuất dòng ánh sáng lưu chuyển lúc lúc .

      Bạch Ngọc Khuyết mở to mắt, nhìn chằm chằm vào vòng Bích Linh trước mặt, cứ cách lúc, chờ ánh sáng vòng yếu , nàng liền làm động tác quái dị. Trong phút chốc, “nguyệt quang linh khí” từ từ ngưng tụ lại xung quanh vòng tay rồicứ như làn khói từng chút từng chút rót vào vòng Bích Linh.

      Bạch Ngọc Khuyết đắc ý tự nhủ: "Nhiệm vụ đơn giản thế này, nàng ta còn lo lắng mình làm được, quá khinh người mà." Vừa xong, nàng vươn tay sang cái túi bên cạnh lấy ra miếng bánh hoa quế thơm ngon, cắn miếng, "Aw~" cái, rồi tiếp tụcvừa ăn vừa hưởng thụ.

      Lúc này trong vạn phúc điện, phi tiên vũ của Tô Đát Kỷ trong giai đoạn cao trào, nàng tựa như tiên tử, thân thể giữa trung mị như rắn, kinh tâm động phách xoay tròn, uốn mình, ngửa ra sau, đá trước...

      Mái tóc đen dài chập chờn phiêu chuyển theo kỹ thuật nhảy uyển chuyển trong sương trắng, lụa mỏng trắngnhư vật sống duỗi dài ra trung, tựa hồ tràn ngập đại điện, tạo nên thân huyễn ảnh, những dải lụa trắng kia lưu lạc khắp nơi, chúng đại thần đều kìm lòng được muốn đưa tay chạm đến, Tô Đát Kỷ đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp, dải lụa chợt biến thành ngàn vạn cánh hoa từ trời rơi xuống, trong lúc nhất thời,hương thơm phân tán khắp điện.

      Thấy mọi người đều say mê điệumúa của mình, ánh mắt Tô Đát Kỷ vừa chuyển, nhân lúc mở rộng hai tay, bí mật vận động linh khí trong cơ thể, hương thơm kỳ dị chậm rãi từ trong cơ thể nàng lan ra, mùi hương này lúc đầu chỉ nhàn nhạt hòa vào những cánh hoa tung bay bầu trời, làm người chú ý, rồi lạităng lên chút, càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng mê say.

      Trong Vạn phúc điện, quần thần bị kỳ hương này vô thanh vô thức thấm vào, ánh mắt từ từ trở nên mê ly, càng ngày càng chăm chú nhìn chằm chằm vào tuyệt đại cơ giữa điện, liền ngay cả người nổi tiếng luôn luôn lấy chính trực làm trọng như thừa tướng Tỷ Can, cũng chìm đắm trong đó, khắp nơi kinh diễm nhìn nữ tử giữa trung.

      Toàn bộ đại điện, chỉ có hai người vẫn giữ ánh mắt tỉnh táo, thần trí bình tĩnh, đó chính là Văn Trọng và Bá Ấp Khảo. Bá Ấp Khảo chống tay ngồi xếp bằng, gợn sóng lẳng lặng nhìn Tô Đát Kỷ múa.

      Nửa ngày sau, bất động thanh sắc nhéo Cơ Xương cái, ánh mắt Cơ Xương nhất thời thanh tỉnhlại, mê man ngắm nhìn bốn phía, kinh ngạc nhìn toàn bộ quần thần trong đại điện đều trong trạng thái mê muội, quay đầu nghi ngờ nhìn trưởng tử kinh tài tuyệt diễm của mình, dùng ánh mắt hỏi dò, Bá Ấp Khảo nhìn chậm rãi lắc đầu, Cơ Xương chỉ đành đè xuống sợ hãi và bất an trong lòng, tiếp nữa.

      vị trí cao nhất kia, Văn Trọng đoan chính ngồi vững vàng như đá, lạnh lùng nhìn nữ tử múa giữa trung, đáy mắt đen lộ ra vòng xoáy , lúc lâu sau, nhìn theo hướng khác của điện, khóe miệng khẽ nhếc, thân ảnh đột nhiên biến mất ở đài cao.

      Mọi người vẫn như mê như say như cũ ngắm "Phi tiên vũ" diễm cực kỳ nhưng giấu huyền cơ, ngoại trừ Bá Ấp Khảo, toàn bộ người trong vạn phúc điện ai phát raVăn thái sư ngồi ngay ngắn đài cao còn đó.

      Lúc Văn Trọng vô thanh vô tức tới Trích Tinh đài, liền nhìn thấy cảnh tượng như vầy: bạch Y nữ tử, ngồi xếp bằng dưới đất, tay phải dùng tư thế kỳ quái, thỉnh thoảng xoay qua điểm vào vòng ngọc bích trước mặt cái, sau đó nhiều vầng sáng màu vàng xoay tròn bay lượn ngưng tụ vào chiếc vòng tay kia.

      Nữ tử tay trái cầm cái đùi gà, bị gặm vài miếng, hình dạng vô cùng thê thảm, nàng gian nan nuốt miếng thịt gà trong miệng, ngâm nga đứt quãng bài hát kỳ quái mà Văn Trọng cho rằng “rất sâu sắc ấn tượng”: "Em là người dân... Nha hắc... Hôm nay thiệt là vui... Ka ka ka ... Hôm nay thiệt là vui..."

      Trong nháy mắt, Văn Trọng hoài nghi, ngọc tỳ bà quái sao? Sao tính cảnh giác lại thấp như thế, mình cũng cách nàng gần như thế rồi nàng còn hề có cảm giác, quái như thế này, sao nàng có thế sống sót tới bây giờ?

      Văn Trọng vốn là đến giáo huấn tiểu vẽ đường cho hươu chạy này, nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, biết làm sao, lửa giận kia trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, nỗ lực thu lại ý cười mặt, chậm rãi tới.

      Bạch Ngọc Khuyết hai ba ngụm gặm xong cái đùi gà kia, rất tự nhiên ném xuống, niệm thanh khiết thuật cái, vấy mỡ tay trong phút chốc thấy tăm hơi, bàn tay bé lại sạch trắng mịn, Bạch Ngọc Khuyết giơ tay lật qua lật lại tỉ mỉ xem xét nửa ngày, run vai cười lớn: Ha ha ha! Phép thuật đúng là tuyệt vời! Xuyên qua cũng tuyệt vời! ! Nhân sinh thiệt là tuyệt vời! ! ! ...

      Nhất thời nhịn được, lại lên tiếng toạc ra tiếng lòng của mình: " cao hứng hắc hắc... Hôm nay đại gia ta cao hứng... hắc hắc... AAAAA! ! !"

      tiếng thét kinh hãi vang lên, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục cũng phát Văn Trọng phía trước, Văn Trọng hôm nay vẫn cứ thân áo đen, thân ảnh cao lớn lạnh lùng đứng ở nơi đó, tựa hồ ánh trăng đều bị dọa đến nhượng bộ lui binh, sau đó, Bạch Ngọc Khuyết bỗng nhiên phát , phải tựa hồ, mà là chính xác trăm phần trăm, “Nguyệt Quang Linh Khí” cũng thấy luôn!! Nàng chưa từ bỏ ý định lại điểm cái, vẫn tí “Nguyệt Quang Linh Khí”tụ đến.

      ràng cao nhân ở đây, chuyện hôm nay sợ là thành, Bạch Ngọc Khuyết thở dài, đứng dậy, cười chào hỏi: "Này, Văn đại soái ca, lâu gặp, ngươi cũng tới ngắm sao sao?"

      Văn Trọng trả lời, duỗi bàn tay thon dài ra, vòng ngọc đất kia liền vèo tiếng bay vào lòng bàn tay , đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo kia nhìn vòng tay nửa ngày, thấy được biểu tình.

      Bạch Ngọc Khuyết chỉ sợ làm rớt chiếc vòng Bích Linh mà Tô Đát Kỷ vạn phần quý trọng, chỉ lo cướp lại, tiến lên hai bước : "Aiz nha nha...Trả lại cho ta, sao ngươi lại tùy tiện động vào đồ của người khác như vậy á!"

      Văn Trọng ánh mắt lóe lóe, lạnh lùng : "Ngọc tỳ bà, ngươi vẽ đường cho hươu chạy, thể tha!"

      Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, vội vàng hai tay chắp lại, ngoan ngoãn tiến lên: "Soái ca à, tha mạng a! Ta... Ta thực ra là người có tâm địa thiện lương người gặp người thích nha, tin... tin ngươi hỏi tỷ tỷ ta !"

      Khóe miệng Văn Trọng kịch liệt giật giật, từ khi cha sanh mẹ tới giờ đây là lần thứ nhất, luồng cảm giác vô lực, thấy tiểu kia biết trời cao đất rộng dùng tư thế kỳ quái, ánh mắt nóng bỏng nhìn , như tù nhân bị hàm oan lòng tràn đầy tuyệt vọng khẩn cầu nhìn chằm chằm thanh thiên đại lão gia, hi vọng có thể chứng minh chính mình thuần khiết.

      Văn Trọng cảm giác tiếng của mình tựa như vô lực: "Ngươi sao lại giúp Tô Đát Kỷ hại người?" Bạch Ngọc Khuyết lập tức bất mãn, hùng hồn : "Cái gì mà hại người? Sao ngươi khó nghe như vậy, phải tỷ tỷ ta chỉ muốn dành lại sủng ái của đại vương thôi sao, có câu , nữ nhân muốn làm sủng phi phải là phi tử, tỷ tỷ làm như thế, hoàn toàn là chuyện đương nhiên, có cái gì đúng chớ?"

      Văn Trọng lạnh lùng : "Cãi chày cãi cối! Hoàn toàn là bậy! Dùng tà môn ma đạo để mê hoặc, làm trái thiên lý! Nếu phải ta thấy nàng vẫn an phận thủ thường, ta giết nàng rồi."

      Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên nhảy cái, cau mày : "Tỷ tỷ bất quá là vì muốn dành sủng ái của đại vương mà thôi, phương pháp này tuy rằng hơi lố, nhưng cho cùng, cũng phạm sai lầm lớn, chí ít cũng tổn thương người khác. Ngươi lúc nào cũng dùng lý do này để , mệt sao?"

      Gân xanh trán Văn Trọng nhảy nhảy, có cảm giác vô lựa của nước đổ đầu vịt, mặc dù này thường vài từ chưa từng nghe qua, nhưng mình biểu cảm sống động mặt nàng: cũng có thể hiểu được hơn phân nữa.

      định đáp trả, trước mắt dường như nghĩ tới điều gì, vội la lên: "Ta với ngươi nữa, chung, chúng ta tuy là , nhưng tùy ý hại người, hi vọng ngươi cũng tùy tiện diệt ." xong, đọc Thuấn Di quyết rồi vội vội vàng vàng bỏ chạy, nhìn theo phương hướng nàng rời , chính là vạn phúc điện, hẳn là tìm con hồ Li Tinh kia.

      Văn Trọng hồi tưởng lại câu khí phách kia, cùng với ánh mắt vô tội mà lẫm liệt của tiểu kia trước khi , biết làm sao, trong lòng liền nảy ra ý nghĩ kỳ quái: ra đời này còn có quái cực phẩm đến như vậy...

      Lúc Bạch Ngọc Khuyết chạy tới vạn phúc điện, Tô Đát Kỷ múa giữa trung, đột nhiên cảm thấy người vô lực, vô ý rơi xuống, toàn bộ vạn phúc điện thoáng chốc loạn tung lên, quần thần đều cực kỳ hoảng loạn thương tiếc nhìn mỹ nhân rơi xuống giữa điện.

      Trụ Vương từ chỗ ngồi chạy xuống, rất nhanh tới đỡ Tô Đát Kỷ, ôm lấy nàng, hoảng loạn hỏi: "Ðát Kỷ, nàng sao chứ? Có bị thương ?"

      Trong lòng Tô Đát Kỷ oán hận mắng Bạch Ngọc Khuyết: "Ngươi, cái nha đầu ngu ngốc này, chuyện như thế cũng làm được, ta quả nhiên sai..."

      mặt nàng yếu đuối trắng xám cộng thêm bộ thống khổ, cúi thấp xuống lông mi yếu ớt : "Đều tại nô tì tốt, làm đại vương mất hứng."

      Mỹ nhân bị thương, nhưng lòng vì chính mình suy nghĩ, đại vương càng thương tiếc, ôn nhu : " sao, Ðát Kỷ, nàngcó bị thương nơi nào ?"

      Tô Đát Kỷ vùi đầu vào ngực đại vương, dùnglúm đồng tiền vẻ đắc ý: "Đa tạ đại vương quan tâm, nô tì sao, chỉ là vừa bỗng nhiên rơi xuống, ngực có chút đau, nô tì muốn về nghỉ."

      Đại vương cũng nhớ tiệc mừng thọ chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn còn các phi tần khác chưa triển khai tài nghệ, vội vã vung tay áo, cao giọng với quần thần: "Trẫm trước, chư vị ái khanh cứ tiếp tục thưởng thức ca vũ."

      xong, ôm Tô Đát Kỷ nhanh chân rời . Trong điện quần thần hai mặt nhìn nhau, nhau trao đổi ánh mắt thấp thỏm: Đại vương rồi, chúng ta lại ở đây thưởng thức kỳ nghệ của các vị nương nương, việc này hình như thích hợp nha...

      Bạch Ngọc Khuyết vừa thấy Tô Đát Kỷ rơi xuống, bản thân muốn lập tức vào đỡ, nhưng thấy đại vương lập tức có động tác, nàng liền dừng cước bộ, lúc này thấy đại vương ôm Tô Đát Kỷ rời , nàng lại niệm Thuấn Di quyết, rầu rĩ về phòng mình . Nằm giường lăn qua lộn lại, Bạch Ngọc Khuyết hổ thẹn nghĩ, chờ tới ngày mai nàng nhất định phải tới chỗ Tô Đát Kỷ thỉnh tội...
      Last edited: 30/1/16

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 8: Tỳ bà tinh có cốt khí
      ----------------



      Trong Vạn phúc điện, nữ tử có khuôn mặt mỹ lệ, khí chất đoan trang xuyên thấu qua khe hở của tấm màn, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trụ vương rời , móng tay sắc bén bấm mạnh vào lòng bàn tay, nàng lại tựa hồ như có cảm giác.


      tỳ nữ phía sau tiến lên, cẩn thận : "Hoàng hậu nương nương, chúng ta vẫn chuẩn bị lên sân khấu sao?" Khương hậu quay đầu, đột nhiên tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng chậm rãi câu lên nụ cười, làm cho khuôn mặt đoan trang xinh đẹp kia ra ba phần quỷ dị.


      Trong điện, tỳ nữ lặng lẽ tới chỗ thừa tướng Tỷ Can, cúi người hai ba câu rồi xoay người rời , Tỷ Can vuốt râu gật đầu, đứng lên nhìn bốn phía, chậm rãi : "Hoàng hậu nương nương thân thể khỏe, về hậu cung nghỉ ngơi, các vị thỉnh an tọa, tiếp tục thưởng thức những tiết mục khác thôi."


      Sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Bạch Ngọc Khuyết luôn cảm thấy hình như nàng quên cái gì đó, nàng vò đầu bức tóc, ngơ ngác ngồi giường suy nghĩ, nửa ngày sau, nàng đột nhiên thốt lên tiếng, từ giường nhảy xuống,chân trần qua lại quanh phòng lẩm bẩm:


      "Ui trời ơi... vòng Bích Linh của tỷ tỷ... Thôi xong rồi xong rồi, cái tên tham tài Văn Trọng, cho dù có thiếu tiền chăng nữa cũng nên tùy tiện cướp đồ của người khác chứ! Aiz —— tỷ tỷ nhất định mắng ta chết!"


      Hại Tô Đát Kỷ ngã, sai lầm rồi, bây giờ lại làm mất pháp bảo-vòng Bích Linh của nàng, Tô Đát Kỷ chắc chắn bị mình chọc tức biết biến thành hình dáng gì đây...


      Bạch Ngọc Khuyết mặt mày ủ rũ nghĩ, nếu , trước tiên cứ tìm Văn Trọng lấy lại vòng tay kia là được. Nhưng mà... Văn Trọng ở nơi đâu nhỉ? Mình biết ai để hỏi, coi như biết rồi, đánh lại , cũng tay trở về...


      Bạch Ngọc Khuyết gấp gáp tới lui, cuối cùng, nàng cắn răng quyết định tới chỗ Tô Đát Kỷ, hết cách rồi, thẳng thắn khoan hồng, tới sớm chút, nhiều lắm bị mắng trận, dù sao do mình làm hỏng việc, bị mắng cũng đúng. Hơn nữa, Tô Đát Kỷ thông minh như vậy, chừng có thể nghĩ biện pháp lấy lại vòng tay.


      Lúc Bạch Ngọc Khuyết chạy tới chỗ Tô Đát Kỷ, Tô Đát Kỷ kiều mị nằm giường, cầm cuốn sách, nhàn nhàn lật xem.


      Bạch Ngọc Khuyết ở cửa rụt rè do dự nửa ngày, cảm thấy còn mặt mũi vào. Tô Đát Kỷ sớm biết Bạch Ngọc Khuyết đến rồi, nhưng thấy phản ứng của nàng, ai biết tên nha đầu ngu ngốc này chơi trò thụt ra thụt vào mất nửa ngày, Tô Đát Kỷ mất kiên nhẫn , "Bùm" tiếng thả sách xuống ngồi dậy, nhìn về phía cái bóng trắng ngay cửa cao giọng : "Muội rốt cuộc muốn vào hay ?"


      Bạch Ngọc Khuyết giật mình, vui vẻ vào, từng bước từng bước đến trước giường Tô Đát Kỷ, cúi đầu : "Tỷ tỷ, muội... Muội đến thăm tỷ, Tỷ tối qua té có đau ? Đỡ hơn chút nào chưa?"


      Tô Đát Kỷ lành lạnh : "Cũng còn chưa bị ngươi hại chết." xong ngẩng đầu, thấy Bạch Ngọc Khuyết nhìn mình, bộ dáng đáng thương hối hận biết sai, Tô Đát Kỷ có chút mềm lòng, thở dài, : " , muội tối hôm qua lại làm chuyện ngu xuẩn gì, vòng Bích Linh đâu?"


      Bạch Ngọc Khuyết đầu đầy mồ hôi lạnh, ú a ú ớ đem tình tối hôm qua ở Trích Tinh cho Tô Đát Kỷ. xong thấy Tô Đát Kỷ cúi đầu trầm tư, lúc lâu gì, nhanh chóng nhận sai:


      "Tỷ tỷ, xin lỗi, muội chỉ hại tỷ bị thương, còn làm mất vòng tay của tỷ. Bất quá tỷ yên tâm, thế nào chăng nữa, chiếc vòng là do muội làm mất, cho dù muội có liều mạng, cũng nhất định phải đem nó từ tay Văn Trọng đoạt lại."


      Tô Đát Kỷ cho nàng cái lườm xem thường: "Tiểu Ngọc, muội cũng đánh giá quá cao thực lực của mình đó ~ tiểu như muội, coi như có liều mười cái mạng, cũng đánh lại ngón tay của Văn Trọng, hiểu ?"


      Bạch Ngọc Khuyết nước mắt lưng tròng nhìn Tô Đát Kỷ: "Tỷ tỷ, vậy tỷ muội phải làm sao bây giờ đây?"


      Tô Đát Kỷ gõ cằm biết suy nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Tiểu Ngọc, muội tối hôm qua, Văn Trọng chỉ lấy chiếc vòng kia, nhưng có ý muốn hại muội, đúng ?"


      Bạch Ngọc Khuyết suy nghĩ chút, xác định gật đầu : "Đại khái... là vậy ? —— tỷ tỷ, muội cảm thấy tên Văn Trọng này cũng đáng sợ như tỷ nha, biết phân biệt thị phi mà."


      Tô Đát Kỷ lắc đầu: "Muội biết rồi, tên sát tinh này đối với quái chúng ta thường có địch ý, qua nhiều năm như vậy, tinh chết tay , có một ngàn, cũng có tám trăm. Phàm là người trong tộc, hễ nhắc tới tên Văn Trọng, đến nay vẫn còn bị dọa đến run lẩy bẩy, cho nên, ta luôn cảm thấy thái độ lần này của là lạ..."


      Bạch Ngọc Khuyết : "Tỷ tỷ, có cái gì kỳ quái đâu chứ, có thể hiểu phải tất cả tinh đều xấu, cho nên mới cải tà quy chính chăng."


      Tô Đát Kỷ thấy nàng theo lẽ đương nhiên như vậy, xì tiếng, lại tiếp. Bạch Ngọc Khuyết tò mò hỏi: "Tỷ tỷ, tên Văn Trọng kia tại sao lại ghét quái đến như vậy? Có phải có tên quái nào đó đắc tội với chăng?"


      Tô Đát Kỷ nhíu hàng lông mày tinh xảo, chậm rãi : "Thâm cừu đại hận tỷ lắm, nhưng Văn Trọng là người Tiệt giáo, là đệ tử của Kim Linh Thánh Mẫu, cũng là đồ tôn của Thông Thiên giáo chủ- giáo chủ Tiệt giáo tính tình hào hiệp, như Xiển giáo - cái tên Nguyên Thủy Thiên Tôn cổ hủ, người từ trước đến giờ luôn tôn trọng chúng sinh bình đẳng, còn thu nhận vài môn hạ từ tộc chúng ta, có điều —— "


      Tô Đát Kỷ dừng chút, nghi hoặc : "Tỷ nghe , mấy chục năm trước lúc Văn Trọng xuống núi, Thông Thiên giáo chủ vì bói quẻ, nhắc nhở rằng, chưa tới giáp (60 năm), thiên hạ này chắc chắn đại loạn, mà kẻ cầm đầu chính là tộc chúng ta. Văn Trọng lòng giữ gìn Ân Thương số mệnh, sau khi xuống núi, liền đương nhiên đề phòng tộc chúng ta."


      Bạch Ngọc Khuyết gật đầu, thầm than:“Thông Thiên giáo chủ này quả nhiên thần thông quảng đại, thiên hạ này phải thua ở"diệt thế Tam "sao? Nhưng mà, từ khi mình xuyên qua tới bây giờ, tình có vẻ hơi lệch khỏi nguyên bản quỹ đạo phải...


      Bạch Ngọc Khuyết nghĩ tới xuất thần, vừa ngẩng đầu lên thấy Tô Đát Kỷ đánh giá nàng từ xuống dưới, ánh mắt rất kỳ lạ, Bạch Ngọc Khuyết cũng lập tức cúi đầu kiểm tra chính mình, quần áo chỉnh tề, dây lưng cũng buộc chặt , ồ? Hình như thắt lưng hơi lệch, nàng liền lập tức sửa lại.


      Tô Đát Kỷ hờn dỗi trừng nàng cái, bất đắc dĩ : "Tiểu Ngọc, đều kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, quả nhiên sai, muội có thể hết lần này tới lần khác từ trong tay Văn Trọng thoát ra, nếu như những quái kia biết, nhất định đem muội thờ phụng, ngày đêm tế bái~~ "


      Bạch Ngọc Khuyết sờ sờ đầu, khà khà nở nụ cười, thấy Tô Đát Kỷ có tâm tình đùa giỡn, liền nhân cơ hội : "Tỷ tỷ, cái vòng Bích Linh kia làm sao bây giờ?"


      Tô Đát Kỷ thở dài, : "Còn có thể làm sao nữa, chiếc vòng Bích Linh kia tuy quý giá, nhưng cũng bằng cái mạng của muội, muội cũng đừng tính tới việc tìm Văn Trọng, tuy muội may mắn, nhưng lỡ như chọc giận , bị giết, vậy lỗ chết, thôi để tỷ tìm biện pháp sau vậy."


      Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết chấn động,... Bị cảm động thủy triều bao phủ, từ khi nàng tới nơi này, vẫn luôn cùng Tô Đát Kỷ gắn bó làm bạn, tuy rằng nàng ngoài mặt đối với Tô Đát Kỷ cười vui vẻ gì nghe nấy, nhưng trong lòng, nàng luôn nhắc nhở chính mình, hồ ly này tâm cơ thâm trầm, chính mình ngàn vạn thể triệt để tin cậy nàng. Thế nhưng, nhiều ngày ở chung như vậy, nàng từ từ cảm giác được, Tô Đát Kỷ đối với mình, càng ngày càng tốt.


      Nàng nhớ lúc trước bị Khương Tử Nha đánh về nguyên hình, là Tô Đát Kỷ đưa nàng đến Trích Tinh đài, mới có thể hấp thu linh khí khôi phục hình người.


      Lúc mình quên sử dụng pháp thuật, Tô Đát Kỷ dạy nàng pháp quyết, nàng cuối cùng cũng còn là người tay trói gà chặt.


      Đêm đó ở núi Bắc Mang là thứ nhất nàng đụng phải Văn Trọng, Tô Đát Kỷ đúng lúc chạy tới, biết đánh lại , còn nỗ lực tìm cách cứu nàng.


      tại, mình làm mất pháp khí - vòng Bích Linh vừa nhìn biết quý giá kia, nàng lại để nàng tính.


      ra, Tô Đát Kỷ vẫn luôn dùng cách đối xử của tỷ tỷ, vô hình trấn an mình, bao dung mình, giúp mình chậm rãi thích ứng với cái thế giới lạ lùng kỳ quái này, nhưng nàng, bởi vì bị những bộ phim truyền hình, tiểu thuyết kia ảnh hưởng, vẫn luôn đề phòng nàng, chưa hề mở lòng. Từ giờ khắc này, Bạch Ngọc Khuyết mới chính thức tiếp nhận Tô Đát Kỷ.


      Tô Đát Kỷ thấy Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu nửa ngày lời nào, cho rằng nàng còn suy nghĩ về cái vòng kia, nhàng chỉ vào nàng trán:


      "Tiểu Ngọc, tỷ rồi, cho phép muội trêu chọc tên sát tinh Văn Trọng đó, muội nghe thấy ! Mỗi khi quái chúng ta thấy , trốn còn kịp nữa là, muội cũng nên tái phạm nữa. Hiểu ?"


      Bạch Ngọc Khuyết chớp chớp mắt mơ hồ, gật gật đầu: " Muội biết rồi, tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm ."


      Từ khi từ nơi Tô Đát Kỷ trở về, Bạch Ngọc Khuyết lẳng lặng ngồi giường suy nghĩ, tuy rằng vừa rồi Tô Đát Kỷ muốn nàng quản chuyện này, nhưng Bạch Ngọc Khuyết biết, Tô Đát Kỷ từ bỏ cái vòng Bích Linh kia, chỉ tự mình nghĩ biện pháp lấy lại pháp bảo của nàng thôi.


      Lấy Tô Đát Kỷ thực lực, nếu giao đấu với Văn Trọng, nếu thắng chỉ có con đường chết. So với việcđể nàng mạo hiểm vì sai lầm của chính mình, còn bằng tự mình nghĩ biện pháp lấy về.


      Mặt khác, Bạch Ngọc Khuyết mơ hồ cảm thấy, Văn Trọng đối với mình, tựa hồ cũng ác ý, đây cũng là lý do nàng quyết tâm can đảm như vậy.


      Chỉ chốc lát sau, Bạch Ngọc Khuyết ra ở núi Bắc Mang, nơi này bây giờ đối với nàng, rất quen thuộc, bởi vậy, nhìn những nấm mồ lít nha lít nhít kia, nàng cũng giống như lúc đầu kinh sợ e ngại.


      Khắp nơi bóng người, phong thu vắng vẻ, Bạch Ngọc Khuyết vẫn chưa từ bỏ ý định, tới đằng sau gốc cây đại thụ mà Văn Trọng hay đứng, cũng bóng người. Nhìn xuống Triều Ca thành dưới chân, Bạch Ngọc Khuyết bừng tỉnh vỗ đầu cười, Văn Trọng cũng rảnh mà đứng đây mỗi ngày, là thái sư của quốc gia, khẳng định ngày kiếm hàng tỷ bạc, chắc lúc này, chừng ở nhà vật lộn với đống sổ sách đến choáng váng mặt mày đây.


      Bạch Ngọc Khuyết đoán sai, lúc này Văn Trọng, xác thực bề bộn. Trong ngự thư phòng, bốn vị chư hầu đứng khom người, từng người bẩm báo cho Trụ vương tình hình đất phong nhà mình, Trụ vương ngồi dựa vào sau ghế, tay chống đầu, chăm chú nghe Tây bá hầu- Cơ Xương chuyện, kế bên là Văn Trọng, ngồi nghiêm chỉnh, nhàn nhạt lắng nghe.


      Cơ Xương về đất phong của năm qua thi hành các chính sách dạng mục biện pháp gì và hiệu quả ra sao xong, Trụ vương cười gật đầu : "Tốt lắm, Tây bá hầu, phụ vương lúc trước đem tây kỳ giao cho ngươi, thực ra là ký thác, tại xem ra, bách tính tây kỳ An Khang, ngươi quả nhiên làm phụ hoàng ta thất vọng."


      Nhắc đến tiên đế có ơn đối với mình, mắt Cơ Xương nhất thời nóng lên, khom người : "Tạ ơn đại vương, những chuyện này đều là việc thần phải làm. Tiên đế và đại vương tín nhiệm thần như thế, thần có gì báo đáp, chỉ có tận tâm, cai quảnt ây kỳ tốt, để phụ tin cậy của tiên đế và đại vương."


      Trụ vương gật đầu, : "Tây bá hầu, ngươi luôn luôn trung thành,trẫm đương nhiên tin tưởng ngươi. Nhưng mà như ngươi mới , tây kỳ mấy năm gần đây lượng mưa ít ỏi, gây trở ngại tới thu hoạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, bách tính chịu tội. Trẫm hi vọng ngươi sớm ngày nghĩ ra cách giải quyết, tạo phúc cho bách tính tây kỳ."


      Cơ Xương chắp tay hành lễ: "Đại vương, về vần đề thiếu nước ở tây kỳ,nhi tử của thần- Ấp Khảo có biện pháp, đại Vương minh, kính xin ngài nghe thử."


      Đại vương đứng lên, hứng thú nhìn người thanh niên trẻ sau lưng Cơ Xương, cười : "Hửm? Được! Như vậy, Bá Ấp Khảo, thử chút xem."
      Last edited: 30/1/16

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 9: cẩn thận nợ ân cứu mạng rồi
      -------------


      Bá Ấp Khảo từ phía sau Cơ Xương bước ra, hành lễ cái, nhàn nhạt :


      "Khởi bẩm đại vương, hạn hán đối với tây kỳ mà rất là nguy hại, bách tính có đủ nước canh tác. Theo thần biết, phía bắc Tây kỳ, có con sông lớn ngừng lưu chảy, lượng nước sông dồi dào, nhưng có nhiều nước bùn và hơi đục, mà hàng năm hai mùa xuân hạ, nước sông vô hạn lan tràn, nhấn chìm vô số ruộng tốt và những thôn xóm ven bờ, tại, nó hại nhiều hơn được.


      Thần nghĩ, nếu triệu tập bách tính tây kỳ, và —— binh lính đóng tại vùng biên giới phía tây, từ sông lớn đào mở kênh , dẫn nước từ sông lớn chảy khắp tây kỳ. Như vậy, chỉ có thể giải cứu mấy trăm ngàn bách tính tây kỳ, mà còn có lợi đối với những người sống ven bờ sông lớn đó."


      Bá Ấp Khảo xong, ngự thư phòng liền yên tĩnh, ba vị chư hầu kia đều giật mình mở to mắt nhìn sang, tất cả đều lấy làm kinh ngạc, ý tưởng kia đúng là hết sức hoang đường:


      "Này nhóc con miệng còn hôi sữa ngươi điên rồi sao! Khẩu khí cũng quá lớn rồi đó, binh lính vùng biên giới phía tây xưa nay vì phòng bị Tây Nhung xâm lấn mà tụ tập, tuy Tây Nhung bị Văn thái sư đánh cho tổn thương nguyên khí, nhưng khó bảo đảm ngày chúng nghỉ ngơi lấy sức xong ngóc đầu trở lại, nếu như các tướng sĩ đều đào kênh, ai thủ vệ biên cương? ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, thực biết trời cao đất rộng mà!"


      Bá Ấp Khảo để ý, vẫn cụp mắt xuống nhàn nhạt đứng đó, giống như mọi vật xung quanh có quan hệ gì với chính mình vậy, Trụ vương suy nghĩ chút, cau mày, hơi mất hứng nhưng ngoài mặt vẫn thảnh nhiên bình tỉnh, chậm rãi :


      "Phương pháp này có vẻ tệ, nhưng khó tránh khỏi có chút kỳ lạ, chưa đến khi thi hành phương pháp này, vừa hao tiền tốn của, vừa triều cương bất ổn. Còn nữa, nếu như phải dẫn nước từ con sông, khác nào muốn chống đối với tạo hóa, dễ làm."


      Ba vị chư hầu kia liên tiếp phụ họa: "Đại vương minh, biện pháp này quá mức hoang đường."


      "Đại vương, binh sĩ biên quan vạn vạn thể dễ dàng điều động, vạn nhất Tây Nhung sinh biến, Ân Thương chúng ta kịp ứng phó đâu!"


      "Tây bá hầu, ngươi đề ra kế hoạch nguy hại quốc gia như thế này, ngươi đây là có ý gì?"


      mặt Cơ Xương lộ ra tia sốt ruột, tìm cách giải thích, đột nhiên, thanh lạnh lùng vang lên: "Câm miệng!"


      Mọi người cả kinh, nhất thời dừng cãi vã, lén lút nhìn Văn Trọng, đại vương lập tức kính cẩn : "Thái sư, ngài có ý kiến gì ?"


      Trước đây lúc mọi người nghị , Văn Trọng phần lớn thời gian thường chỉ lẳng lặng ngồi nghe, rất ít khi mở miệng, hét tiếng như thế này rất hiếm, trong lòng mọi người đều run lên, trong khoảnh khắc đó chư hầu đều cung cung kính kính nhìn nam tử như thần này.


      Văn Trọng để ý tới mọi người, chỉ nhìn chằm chằm Bá Ấp Khảo, chậm rãi : "Việc này ngươi chắc mấy phần?" Bá Ấp Khảo nhàn nhạt nhìn sang, đáp: "Mười phần."


      Tất cả mọi người thở ngụm khí lạnh, tên tiểu tử ngông cuồng! Văn Trọng hơi câu khóe miệng, lại hỏi: "Mất bao lâu?" Bá Ấp Khảo suy tư chốc lát: "Nếu như nhân lực và vật lực đầy đủ, tệ lắm là ba năm."


      Văn Trọng hỏi thêm nữa, quay đầu với Trụ vương: "Đại vương, phương pháp này tuy tiêu tốn rất nhiều, nhưng khi xây xong kênh đào,có thể tạo phúc vạn thế, công đức vô lượng, có thể thử lần."


      Văn thái sư vậy, Trụ vương tuy rằng vẫn do dự, nhưng lại ý kiến, ba vị chư hầu kia tự nhiên càng là dám gì nữa.


      Trụ vương do dự nửa ngày, rốt cục cũng nhịn được : "Thái sư, nếu theo ý ngài, phái binh sĩ biên quan xây kênh đào, lỡ như..."


      Văn Trọng vẫn dùng khuôn mặt biểu cảm, nhưng phảng phất có luồng giận mà uy, nhàn nhạt : "Đại vương, biên quan cứ giao cho thần, thần nhất định để cho Tây Nhung bước vào Ân Thương ta nửa bước." Ngữ khí tuy nhạt, nhưng tuyệt đối có người hoài nghi lời này.


      Trụ vương nghe vậy lập tức vui mừng: "Được! Có câu này của thái sư ngài, trẫm liền yên tâm."


      Lại quay đầu nhìn Cơ Xương và Bá Ấp Khảo cười : "Tây bá hầu, ngươi có nhi tử thông tuệ như vậy, có phúc khí, ha ha ha ~ được rồi, việc này có thái sư lo liệu, trẫm đồng ý phương pháp của ngươi, sau này, ngươi cứ nghe theo thái sư chỉ dẫn, đừng làm trẫm thất vọng.”


      Thấy Trụ vương đồng ý, Cơ Xương mững rỡ, lúc trước nghe Bá Ấp Khảo đề nghị chuyện này cũng đồng ý, quan trọng nhất là đến là có thể thành công xây kênh hay , nhưng chỉ cần điều động bính lính biên quan, chỉ sợ bị người hữu tâm hoài nghi tây kỳ bụng dạ khó lường.


      Nhưng Bá Ấp Khảo lúc đó chỉ bình tĩnh : "Phụ thân, người cần lo lắng, chỉ cần Văn thái sư ở đó, đồng ý phương pháp này." Trưởng tử làm việc, xưa nay ổn thỏa, Cơ Xương luôn luôn tín phục , thấy chắc chắc như vậy, Cơ Xương cũng đè xuống nghi ngờ trong lòng.


      Lần này đến Triều Ca, mục đích là để trưởng tử có thể được đại vương tán thành, sang năm thuận lợi kế thừa hầu vị, cũng đánh cược lần, nghĩ tới trưởng tử đoán trúng, Cơ Xương mừng rỡ, vội vàng cúi người : "Đa tạ đại vương ân chuẩn, thần dốc toàn lực, phụ tín nhiệm của đại vương."


      núi Bắc Mang có gì để làm, Bạch Ngọc Khuyết buồn chán ngồi dựa vào cây, lẳng lặng nhìn thành Triều Ca dưới chân, ngừng nhớ lại nội dung của Bảng Phong Thần.


      Nàng chỉ đại khái nhớ là Nữ Oa nương nương phái Tam hạ phàm mê hoặc Trụ vương, Khương Tử Nha hiệp trợ Võ vương, cuối cùng, Võ vương phạt trụ, Ân Thương bị diệt, Tam chết. Những chi tiết khác, Bạch Ngọc Khuyết hoàn toàn nhớ .


      Cho nên nàng nghi hoặc chuyện Trĩ kê tinh - Hỉ Mị lẽ ra phải chết ở phút chót, nhưng bây giờ lại chết sớm rồi, lịch sử tựa hồ rẽ ra hướng khác, nếu vậy, mình và Tô Đát Kỷ, vì chuyện này mà có thể quay ngược vận mệnh sao?


      Đối với Bạch Ngọc Khuyết lịch sử là môn tra tấn hại người, nặng trình trịch thấp thỏm ép tới thở nổi, nàng tốn công nghĩ những chuyện này nữa, niệm di vật thuật lấy bông hoa dại xa, cầm lên chơi.


      Bạch Ngọc Khuyết tối qua bởi vì làm sai chuyện, trong lòng thấp thỏm hổ thẹn, đêm ngủ, lúc này trời trong nắng ấm gió hiu hiu, bầu khí thích hợp để thăm chu công, nàng cũng quên nằm xa mấy nấm mồ kia, trong lúc vô tình, càng dựa vào đại thụ ngủ.


      Trong lúc mơ mơ màng màng, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên cảm giác mình bị đôi mắt tà ác nhìn chòng chọc vào, toàn thân đều bị bao phủ bởi tầng sát khí mãnh liệt, nàng lập tức mở mắt, liền thấy trước mặt nàng, con quái đầu người mình thú, trừng đôi mắt màu đỏ tươi, con mắt đó tham lam nhìn nàng, dung mạo xấu xí dữ tợn.


      Bạch Ngọc Khuyết sợ đến hét lên tiếng nhảy lên, trong lúc đó, luồng gió thu phả vào mặt, phải, đó là của con quái kia đánh tới, Bạch Ngọc Khuyết lúc này như quên hết phép thuật, trong đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt dữ tợn xấu xí kia tiến đến càng ngày càng gần...


      Đột nhiên, quái kia chợt biểu vẻ mặt thống khổ vặn vẹo, Bạch Ngọc Khuyết còn chưa kịp nhìn kỹ, "Ầm" tiếng, quái kia ngã rầm mặt đất, bụng bị thủng lỗ to, á toàn là máu, nó giãy dụa mấy lần, cuối cùng từ từ chậm rãi hóa thành luồng khói đen, hoàn toàn biến mất ...


      Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác nhìn nửa ngày, lại ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy cách đó xa, nam tử cao lớn khoác áo bào đen, tóc dài đầu tùy ý bay lượn.


      Bạch Ngọc Khuyết trở về từ cõi chết: sững sờ nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, kéo hai chân bị dọa đến mềm nhũn từng bước từng bước tới trước mặt Văn Trọng, ngẩng đầu lên chân thành : "Phù phù... Văn Trọng,... Cảm ơn cứu mạng."


      bao lâu rồi, Văn Trọng còn nhớ có nguời gọi thẳng tên ngay trước mặt , tiểu ngu ngốc này cũng biết trời cao đất rộng là gì, nhưng mà, cảm giác này …cũng tệ.


      Văn Trọng mặt lạnh nhìn tiểu chút, nhàn nhạt : "Pháp lực thấp kém, lại còn dám tùy ý loạn, ngươi gan to bằng trời."


      Nếu như trước đây bị như vậy, Bạch Ngọc Khuyết sớm đáp trả lại, nhưng người ta mới vừa cứu mình, cái gọi là nợ người miệng ngắn, Bạch Ngọc Khuyết dám chống đối, chỉ phải "nhẫn nhịn" chịu đựng.


      Nàng quay đầu nhìn về hướng quái kia biến mất, hỏi: "Vừa rồi quái kia tại sao muốn tấn công ta? Ta hình như biết nha..."


      Văn Trọng bình tĩnh : "Đương nhiên là muốn cướp lấy nội đan ngàn năm tu vi của ngươi, ngay cả phương pháp sơ cấp nhất của tộc mà cũng biết. Xem ra, tộc những năm gần đây càng ngày càng vô dụng."


      Lại bị khinh bỉ rồi! Còn liên lụy đến tộc nhân vô tội nữa chứ! Bạch Ngọc Khuyết nỗ lực kiềm chế đè nén lửa giận, cắn răng nặn ra khuôn mặt tươi cười, giả vờ vui vẻ : "Văn Trọng, ngươi phải hiểu điều, ừm, những phương pháp tu luyện sơ cấp đó, tinh chuyên nghiệp như ta, đương nhiên khinh thường biết, ngươi hiểu ?"


      Gân xanh trán Văn Trọng nhảy vài cái, mặt hề cảm xúc, giễu cợt : "Hừm, xem ra lúc nãy ta nên ra tay, để xem xem tinh chuyên nghiệp ở trước mặt sư tử tinh run cầm cập như thế nào."


      Có thể nhẫn thể nhục! Bạch Ngọc Khuyết cũng nhịn nữa, lập tức tiến đến trước mặt Văn Trọng, cả giận :


      "Đủ rồi đó! Cứu mạng của người khác là có thể tùy ý cười nhạo sỉ nhục người khác sao? Coi chính mình lớn lên đẹp trai liền rất oách sao? cho ngươi biết, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, tuy lực ta thấp kém, nhưng đây đều là ta nhọc nhằn khổ sở tu luyện thành, hức ~ ngươi muốn so sánh tu vi cao thấp với ta, có cửa đâu!" Văn Trọng khóe miệng kịch liệt giật giật.


      "Hơn nữa ——" Bạch Ngọc Khuyết ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, tiếp tục vô sỉ lừa mình dối người : "Ngươi có chút nào đẹp cả! Quả thực xấu đòi mạng! Hừ hừ ~" Văn Trọng vẫn dùng khuôn mặt biểu cảm...


      Bạch Ngọc Khuyết xong cực kỳ sảng khoái, thở phào hơi. Thấy Văn Trọng nửa ngày lời nào, khỏi đắc ý, ta đánh lại ngươi, nhưng ta tìm cách khác, cũng có thể đánh bại ngươi, ha ha ha...


      Văn Trọng nhìn tiểu này dùng mặt "So độ vô sỉ, ngươi hơn được ta sao!" Dáng vẻ đắc ý, che lại ý cười trong mắt, chậm rãi :


      "Ta chưa từng cảm thấy mình đẹp, cũng chê cười ngươi, ta chỉ ăn ngay , nhưng mà, ngươi đúng, pháp lực thấp kém như thế, xác thực xứng đấu với ta." xong mặt hề cảm xúc xoay người, che nụ cười như có như .


      Bạch Ngọc Khuyết nghe như bị sét đánh ngang tai, lẩm bẩm: "Quá độc! Quá tàn nhẫn! Kẻ tám lạng người nửa cân, Văn Trọng, coi như ngươi lợi hại..."


      Bạch Ngọc Khuyết mắt thấy phải , trong giây lát nhớ tới chuyện vòng tay, nhanh chóng chạy tới kéo lấy ống tay áo của , vội : "Văn Trọng, vòng tay của ta đâu? Hu hu hu trả lại cho ta ~ "


      Văn Trọng quay đầu, cau mày : "Pháp khí tà ma ngoại đạo như thế, lấy lại làm gì!"

      Bạch Ngọc Khuyết khẩn cầu: " đúng, pháp khí làm sao có thể phân thiện ác! Người tốt dùng chính là thiện khí, tỷ tỷ và ta lại có làm gì thương thiên hại lý, nó làm sao liền thành pháp khí tà ma ngoại đạo đây, ngươi mau trả lại cho ta, cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi hết!"
      Last edited: 31/1/16
      Huyềnpluss, emilia, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    5. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 10: Bán mình thành nô tỳ quét sân
      --------

      Vừa dứt lời, mắt Văn Trọng giật giật, làm bộ suy tư, nhàn nhạt : "Ừm ——quý phủ còn thiếu người quét sân." Bạch Ngọc Khuyết là người nào, sao lại hiểu Văn Trọng ý tứ chứ, đây thực lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà, đường đường quốc gia thái sư, người đứng đầu Ân Thương vương triều, trong nhà thiếu tên quét rác sao?


      Nhưng mà —— đứng dưới mái hiên, thể cúi đầu. Bạch Ngọc Khuyết thành khẩn : "Ta quét cho ngươi —— ta ! Ta —— "


      Hai câu"Ta " cuối, nàng cố ý kéo điệu dài ra, Văn Trọng tự nhiên nghe ra hàm nghĩa trong đó, Bạch Ngọc Khuyết thầm đắc ý, khà khà, ta X... Đây chính là trí tuệ của người đại đó...


      Văn Trọng gật gật đầu: "Ngày mai bắt đầu." xong, từ trong tay loé lên vật, Bạch Ngọc Khuyết vươn tay đoạt lấy, cầm trong tay cẩn thận kiểm tra, đúng là vòng Bích Linh rồi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng coi như rơi xuống.


      Ống tay áo được thả ra, Văn Trọng quay đầu, vô thanh vô tức biến mất, Bạch Ngọc Khuyết vui sướng cầm vòng tay hôn nửa ngày, cũng thể đợi được nữa triển khai Thuấn Di quyết trở lại.


      Khắp nơi vắng vẻ, lúc lâu, xa xa dưới cây đại thụ, thân ảnh vô thanh vô tức ra, phong nghi tuyệt mỹ, có điều vẻ mặt hờ hững gợn sóng, chính là Bá Ấp Khảo, lẳng lặng chăm chú nhìn phương hướng hai người rời , trong mắt lộ ra tia kinh ngạc.


      Bạch Ngọc Khuyết trực tiếp dùng thuấn di thuật tiến vào tẩm cung Tô Đát Kỷ, trong phòng trống , vồn dĩ nàng muốn ở lại chỗ này chờ Tô Đát Kỷ trở về, lại nghĩ, ai nhìn thấy mình vào, nếu như bị nha hoàn quét tước thấy mình, chắc chắn sinh hoài nghi, liền nhanh chóng, lại triển khai phép thuật trở lại phòng mình.


      Sau buổi cơm tối, Bạch Ngọc Khuyết trong phòng chán muốn chết, Tô Đát Kỷ đến, tâm tình tệ, cười đối với Bạch Ngọc Khuyết : "Tiểu Ngọc, tỷ cho muội tin tốt." Bạch Ngọc Khuyết thắc mắc : "Tỷ tỷ, có chuyện tốt gì sao?"


      Tô Đát Kỷ tới cái ghế tựa ngồi xuống, : "Hôm nay đại vương sau khi hạ triều, liền tới chỗ tỷ, ngay cả tấu chương cũng mang hết đến tẩm cung tỷ để xem, tên Văn Trọng sát tinh đó cuối cùng cũng nhịn được, phái người tới giục đại vương đến ngự thư phòng nghị , thường ngày đại vương vừa nghe Văn Trọng giục, đều lập tức tới, hôm nay ta giả bộ bướng bỉnh với , thế mà chờ ta ăn xong cơm tối mới ngự thư phòng gặp Văn Trọng ~ "


      Bạch Ngọc Khuyết nhịn được cao hứng lên: Khà khà, Văn Trọng, ngươi luôn trưng bộ dáng người khác đều thiếu nợ ngươi, bị tỷ tỷ ta chỉnh đó? Ngươi cứ tự mình sinh hờn dỗi ... Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Khuyết nhịn được : "Tỷ tỷ, trụ vương đối với tỷ càng ngày càng tốt, mục đích của tỷ cũng coi như tạm thời đạt đến, tiếp đó, tỷ muốn làm gì?"


      Tô Đát Kỷ nhàn nhạt : "Tiếp đó, đương nhiên là từng bước hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta."


      Bạch Ngọc Khuyết miễn cưỡng rùng mình cái, : "Tỷ tỷ, chúng ta... Chúng ta có thể làm chuyện này được ? Nếu như nhiệm vụ thất bại, chúng ta toàn mạng, coi như nhiệm vụ may mắn thành công, tay chúng ta nhiễm nhiều máu tươi như vậy, có thể được phong thần sao?"


      Tô Đát Kỷ đột nhiên lạnh mặt: "Tiểu Ngọc! Chúng ta sớm còn đường lui, muội chẳng lẽ quên, từ lúc ba người chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ, bắt đầu từ giờ khắc đó, tính mạng tộc nhân liền bị Nữ Oa nương nương tay nắm giữ, nếu chúng ta dám cả gan sinh ra ý nghĩ chống đối nào, nhiều tính mạng như thế liền hoàn toàn còn nữa, chuyện đến nước này, chúng ta thể dừng được."


      xong, tâm trạng Tô Đát Kỷ xuống thấp, Bạch Ngọc Khuyết cũng lặng lẽ lên tiếng, trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.


      Nửa ngày sau, Bạch Ngọc Khuyết trầm giọng : "Tỷ tỷ, muội hiểu." Tô Đát Kỷ sờ khuôn mặt của nàng, hòa nhã : "Tiểu Ngọc, muội cần phải sợ, sau khi chuyện này thành công, tỷ tỷ coi như có liều mạng tính mạng, cũng bảo đảm muội chu toàn."


      Bạch Ngọc Khuyết trong lòng vừa mê man vừa cảm động, nàng tùy ý chùi nước mắt, đột nhiên nghĩ đến vòng tay, nhanh chóng lấy ra đưa cho Tô Đát Kỷ như hiến vật quý, cố gắng cười : " Tỷ tỷ, người xem, muội lấy vòng Bích Linh về rồi!"


      Tô Đát Kỷ đầu tiên vui mừng, tiếp theo giận dữ, nhéo tai Bạch Ngọc Khuyết : "Tiểu Ngọc! Cái nha đầu ngốc này! Ai bảo muội chạy tìm Văn Trọng! Lời tỷ với muội, muội quên hết rồi à!"


      Bạch Ngọc Khuyết "oái oái" kêu to nửa ngày, Tô Đát Kỷ nhìn nàng gọi thê thảm, rốt cục thả nàng, Bạch Ngọc Khuyết vuốt lỗ tai, nước mắt lưng tròng : "Tỷ tỷ, muội phải có chuyện gì sao?"


      Tô Đát Kỷ nhìn nha đầu trước mặt, hết cách hỏi: "Tiểu Ngọc, muội làm sao lấy về được?"


      Bạch Ngọc Khuyết : "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm , muội cũng có mạo hiểm, chỉ đáp ứng Văn Trọng, bắt đầu từ ngày mai trở tới nhà quét sân thôi."


      Tô Đát Kỷ cực kỳ giật mình, tinh tế hỏi nửa ngày, mới rốt cục tin tưởng Bạch Ngọc Khuyết bị ấm đầu lung tung, nàng trừng đôi mắt quyến rũ, đánh giá Bạch Ngọc Khuyết từ xuống dưới lúc, mới hoảng hoảng hốt hốt rằng:


      "Tiểu Ngọc, nếu phải muội lúc nào cũng trưng ra bộ dáng hồ đồ vụng về, tướng mạo cũng có gì đặc sắc, cũng có… kinh diễm, tỷ tỷ nghĩ... nghĩ rằng... Văn Trọng thích muội ..."


      Bạch Ngọc Khuyết trong lòng hơi động, ồ, lẽ tên Văn Trọng kia, thích mình? Nhưng mà, nhớ lại cái khuôn mặt băng sơn tuấn tú đó, nàng rất nhanh liền phủ định. Lắc đầu, : "Tỷ tỷ, tỷ nghĩ hơi xa rồi đó, căn bản là băng sơn vạn năm, sao có thể để ý người khác, chắc chỉ muốn chỉnh muội thôi."


      Tô Đát Kỷ gật đầu: "Cũng đúng. Nhưng mà ——" nàng quay đầu lầm bầm lầu bầu: "Tên Văn Trọng sát tinh này, nếu như có ngày thích người nào đó, e rằng mặt trời mọc từ phía tây." Bạch Ngọc Khuyết trang trọng gật đầu, biểu thị tán đồng.


      Ngày hôm sau, Bạch Ngọc Khuyết vừa ngủ dậy, là buổi trưa, nàng nhớ lời hứa hôm qua với Văn Trọng, nhanh chóng thu dọn chút rồi ra ngoài.


      Ngoài cung, đường cái, Bạch Ngọc Khuyết dạo nửa ngày, vẫn tìm được nhà nào có tấm biển "Văn phủ", nàng choáng váng hoa mắt, đột nhiên thấy nam tử áo xanh ngang qua bên người, Bạch Ngọc Khuyết cũng kịp nghĩ ngợi, vội vàng tiến lên kéo tay áo người kia lại, : "À Ờ.. Công tử, xin dừng bước, ta muốn hỏi chút."


      Người kia xoay người lại, nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc. Bạch Ngọc Khuyết lập tức bị người thanh niên trước mắt hấp dẫn lấy, người này tuy chỉ mặc bộ màu xanh đơn giản, nhưng thân mình cao lớn như tiên nhân giống như xung quanh phản phất vệt khói , mờ ảo mà mông lung.


      khuôn mặt nhu hòa, nhưng bởi vì cặp mắt đen tĩnh lặng kia, ra thần thái thanh cao nhiễm phàm trần, Bạch Ngọc Khuyết hoảng hốt như nhìn thấy thần tiên trời vậy, làm cho nàng kích động muốn cúng bái.


      Nam tử này chính là Bá Ấp Khảo, chuyện, chỉ nhàn nhạt nhìn Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục phục hồi tinh thần, nhanh chóng thu hồi cái tay mới cầm ống tay áo tiên tử, bối rối, cười ngượng : "Ách, công tử, ha ha... Ta chỉ muốn hỏi thăm chút, ngươi biết phủ của Văn thái sư ở đâu ?"


      Bá Ấp Khảo nhàn nhạt : "Ta cũng muốn tới chỗ Văn thái sư, nương nếu chê, có thể cùng ta."


      Bạch Ngọc Khuyết mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Được, vậy chúng ta cùng , cảm ơn ngươi!" Bá Ấp Khảo gật đầu: " nương cần khách khí."


      về phía trước đoạn ngắn, Bạch Ngọc Khuyết lại hiếu kỳ, lén lút đánh giá mỹ nam bên cạnh, trong lòng than thở, trời ạ, còn tưởng rằng Tô Đát Kỷ đẹp cực kỳ hiếm rồi, hôm nay mới biết, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, lời ấy quả nhiên danh bất hư truyền.


      Tuy rằng trai khác nhau, nhưng nếu so sách thiệt hơn, nam tử này có vẻ đẹp thoát tục nhiễm khói bụi nhân gian, nhưng rất khó để so sánh với Tô Đát Kỷ. Chao ôi, phong thủy Ân Thương có gì mà sao toàn nhân tài mỹ nam mỹ nữ vậy nè!


      Nam tử kia làm như phát Bạch Ngọc Khuyết liên tục liếc trộm mình, hơi nghiêng đầu : " nhanh tới thôi."


      Bạch Ngọc Khuyết "À ờ " hai tiếng, nhịn được bắt chuyện hỏi: "Công tử, ừm —— ta cảm thấy dung mạo ngươi rất giống người quen của ta, biết ngươi tên gì? Khà khà, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau?"


      Thanh nam tử nhàn nhạt : "Tại hạ Bá Ấp Khảo, đây là lần đầu tiên tới Triều Ca, chắc nương nhận lầm người rồi." Bạch Ngọc Khuyết gật đầu: "Tên rất hay tên rất hay!"


      Đột nhiên, nàng như bị sét đánh, hét to như heo bị cắt tiết: "Cái...cái gì! Bá Ấp Khảo! !" đường người đường đều kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt Bá Ấp Khảo bình tĩnh, gật đầu: "Đúng vậy."


      Bạch Ngọc Khuyết dùng sức khép lại cái cằm rơi ra của mình. Thẫn thờ nghĩ: Chẳng trách tướng mạo kinh người như vậy, chỉ có thể là Bá Ấp Khảo mà thôi, nhưng mà, nhân vật như vậy, rơi vào kết cục tàn nhẫn sao? Đều trời ghét người tài, xem ra, quả nhiên sai...


      chú ý đến ánh mắt thương hại của nữ tử bên cạnh, Bá Ấp Khảo dừng lại trước cửa tòa nhà lớn, : "Đây chính là phủ Văn thái sư."


      Bạch Ngọc Khuyết ngẩng đầu, quả nhiên thấy cửa cao cao mang treo tấm biển, dùng chữ triện viết "Thái sư phủ" đường nét mạnh mẽ.


      Bá Ấp Khảo tiến lên, với hai vị mang áo giáp ngay cửa: "Tại hạ Bá Ấp Khảo, đến đây bái kiến Văn thái sư, làm phiền thông báo." Bạch Ngọc Khuyết ngoan ngoãn núp sau lưng Bá Ấp Khảo lên tiếng.


      Hai binh sĩ được qua huấn luyện dáng vẻ cực kỳ nghiêm chỉnh, rất quy củ cung kính, để người ở lại thủ vệ, người khác vào thông báo, trong chốc lát, cửa lớn từ từ mở ra, Văn Trọng thân áo đen, ra phía cửa lớn, phía sau là người binh lính lúc nãy mới vào thông báo kia.


      Bá Ấp Khảo chào cái, Văn Trọng : " cần đa lễ, vào thôi." Chợt thấy Bạch Ngọc Khuyết sau lưng Bá Ấp Khảo, mắt Văn Trọng giật giật.


      Bạch Ngọc Khuyết sợ bị trách cứ đến muộn, nhanh chóng mặt dày mặt dạng : "Khà khà... Thái sư đại nhân, ta đến báo danh."


      Văn Trọng dẫn hai người vào cửa, đem Bạch Ngọc Khuyết giao cho lão bà hiền lành ngoài sáu mươi tuổi, rồi mang Bá Ấp Khảo thư phòng .


      Lão bà kia thấy Bạch Ngọc Khuyết, vui đến nỗi mấy nếp nhăn mặt xếp thành đóa hoa cúc, nàng thân thiết cầm tay Bạch Ngọc Khuyết : "Tiểu Ngọc nương nha, lão thân hầu hạ thái sư hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên ngài ấy dẫn nương về nhà đấy, nha ha ha ha..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :