1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      gặp sớm rồi ghẹo cũng sớm quá à tỷ
      quỳnhpinkyTiffanyT thích bài này.

    2. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 3: Tỳ bà tinh đen đủi

      Tô Đát Kỷ tiến đến trước mặt hai người, thấy dáng vẻ Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác, hai tay bị Văn Trọng cầm lấy, miệng tựa hồ còn lẩm bẩm gì đó. Nàng cho rằng sau khi tiểu Ngọc bị Khương Tử Nha đánh xong, giờ lại xui xẻo bị Văn Trọng cho mặt mày đánh choáng váng, trong lòng giận dữ, nhưng mặt lại cười, nhìn Văn Trọng châm chọc :


      "Văn Trọng ~~ ngươi đường đường là thái sư của quốc gia, đêm hôm khuya khoắt thế này, lại bắt nạt cái yếu đuối ở nơi hoang dã, biết tin tức này nếu bị bách tính Thương Triều biết rồi, bọn họ nghĩ như thế nào đây... Hả~?"


      Kéo dài cuối lại mang theo trêu tức làm cho Bạch Ngọc Khuyết phục hồi lại tinh thần, thả tay Văn Trọng ra, nhanh như tên lửa núp sau lưng Tô Đát Kỷ, vui mừng : "Tỷ tỷ, muội sao. Tỷ đến rồi, khà khà..."


      Tô Đát Kỷ đánh giá tiểu Ngọc hồi, thấy nàng tuy rằng đần độn như cũ, nhưng tinh thần lại phấn chấn, hai mắt toả sáng, bị thương, lúc này mới yên tâm. Tô Đát Kỷ xoay người lại đề phòng nhìn chằm chằm Văn Trọng.


      Văn Trọng chậm mỉm cười, ung dung thong thả : " yếu đuối? con vạn năm hồ Li Tinh, con ngàn năm tỳ bà tinh, hai con đều gần đất xa trời, còn dám mình là yếu đuối, ừm, là mở mang tầm mắt."


      Bạch Ngọc Khuyết sững người, ách... Trái tim bé của nàng bị tổn thương nha ... Bị mỹ nam chê mình già, thật sự thể nào vui nổi. Tô Đát Kỷ lại dường như để ý chút nào, "hahaha" cười vài tiếng, bách mị thiên kiều nhìn chằm chằm Văn Trọng, ánh mắt sâu xa nhưng che giấu được kinh hoảng và đề phòng, bởi vì nam tử này có thể dễ dàng nhìn ra hai tỷ muội nàng chân thân, uống công nàng còn che che giấu giấu sợ bị phát .


      Bạch Ngọc Khuyết cũng phát lòng Tô Đát Kỷ kịch liệt gợn song. Chỉ là nghe xong tiếng cười của tỷ tỷ mà cả người nhất thời tê rần nửa, suýt chút nữa đứng vững, mỹ nam trước mắt kia nhưng lại thờ ơ chút nào động lòng, giống như đứng trước mặt chỉ là tên mãng phu.


      Ách, mỹ nam chắc là Liễu Hạ Huệ nha! Bội phục! Bội phục! Bạch Ngọc Khuyết đáy lòng mặc niệm, đồng thời cũng trách cứ chính mình chống chịu được sắc dụ ~~ thiệt là hổ thẹn.


      Thấy mỹ nam hề bị sắc đẹp đả động, mà còn lời châm chọc, dung nhan tuyệt sắc Tô Đát Kỷ lộ vẻ tức giận, lại cười : "Văn thái sư, ngươi cũng mấy trăm tuổi rồi, nếu so với người phàm, người cũng chính là lão già mà thôi, hahaha..."


      Nghe được phũ phàngnày, Bạch Ngọc Khuyết như bị sét đánh ngang tai, như còn cảm giác nữa: "Hừm, ra mỹ nam này mấy trăm tuổi rồi, quả nhiên được bảo dưỡng kĩ càng nha, biết tàn sát hết biết bao nhiêu viên trường sinh bất lão rồi..."


      Đối với những lời châm chọc của Tô Đát Kỷ, Văn Trọng hoàn toàn làm ngơ, lạnh lùng : "Tô Đát Kỷ, nể tình ngươi chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý, ngày hôm nay, ta tạm tha cho các ngươi mạng. Nếu ngươi dám to gan có ý nghĩ làm hại Ân Thương Quốc, ta nhất định tha cho ngươi." Vừa xong, liền vô thanh vô tức biến mất.


      Tô Đát Kỷ thở phào nhõm, xoay người thở dài hơi, rồi với Bạch Ngọc Khuyết: "Tiểu Ngọc, may mà chúng ta mạng lớn, cái tên sát tinh Văn Trọng đó luôn luôn giết chớp mắt, hôm nay lại thả chúng ta, thực là kỳ quái, đúng rồi, hơn nửa đêm, muội chạy nơi này làm gì?"


      Bạch Ngọc Khuyết ấp a ấp úng khai báo, Tô Đát Kỷ dở khóc dở cười, duỗi ngón tay ngọc chỉ vào trán Bạch Ngọc Khuyết, oán hận : "Tiểu Ngọc, muội... muội thực là... ngu quá ! Hôm nay suýt nữa bị muội hại chết rồi." Bạch Ngọc Khuyết sờ sờ trán, cười khúc khích hai tiếng, lòng thầm oán: Người ta cẩn thận lắm rồi mà.


      Từ sau lần bị Tô Đát Kỷ xách từ bãi tha ma về, Bạch Ngọc Khuyết nhiều ngày được ra ngoài , phải nàng muốn, mà là Tô Đát Kỷ hạ cái cấm chế ngay cửa, mặc dù tỳ nữ có thể ra ra vào vào, nhưng chỉ cần Bạch Ngọc Khuyết tới cửa, lập tức bị cỗ lực vô hình bức cho bay trở vào.


      Tô Đát Kỷ là: "Tiểu Ngọc à, tỷ tỷ đây là muốn tốt cho muội, ai, muội bây giờ lại lú lẩn, khẩu quyết còn nhớ lung ta lung tung, nếu thả muội ra ngoài, khéo lại bị con quái nào đó ăn, hay là bị cái tên sát tinh Văn Trọng đó giết. Muội ngoan ngoãn ở lại đây học xong khẩu quyết, tỷ tỷ thả muội ra ngoài. Ngoan nha ~" xong vung tay áo, yểu điệu rời khỏi.


      Bạch Ngọc Khuyết ở trong phòng buồn bực ngán ngẩm tới lui, những ngày gần đây, nàng đem tất cả khẩu quyết thuộc làu, để tỏ lòng quyết tâm, nàng đem cuốn khẩu quyết để dưới chăn, vẫn chưa yên tâm, nàng lại chồng thêm mười cái nữa, lần này nàng cuối cùng cũng coi như có thể yên tâm lớn mật kiểm tra "Thành tích" của mình.


      Di vật thuật! Từ đằng xa, trái táo nhanh chóng bay tới, "Xoay!" Trái táo kia liền xoay vòng, nhàng rơi xuống giường.


      “Thuấn Di Thuật!” Nữ tử đứng bên giường trong phút chốc thấy đâu, giây sau lại thấy nàng đắc ý đứng ngay góc phòng, chống hông, ngửa mặt lên trời cười ba tiếng"Ha ha ha", cảm giác hưng phấn thỏa mãn lên lời.


      “Công kích thuật!” làn khói trắng ngay lập tức bắn thẳng về phía cấm chú vô hình ngay cửa, đột nhiên, lửa bắn ra bốn phía, cấm chướng lung lay hai lần, lại khôi phục như cũ, nhưng Bạch Ngọc Khuyết mừng rỡ khua tay múa chân .


      Tất cả các phép thuật đều thử nghiệm hết, toàn bộ ok, khà khà, lần này mình có thể ra ngoài chứ? Bạch Ngọc Khuyết hai tay chống nạnh,:th_72: đột nhiên nghe thấy "Xì xì" tiếng cười khẽ, chính là Tô Đát Kỷ hờn dỗi thanh: "Tiểu Ngọc ~ muội lại phát bệnh nữa rồi ~ "


      Bạch Ngọc Khuyết ngượng ngùng gãi đầu, khà khà cười hai tiếng, ngồi thẳng, nhìn vị mỹ nữ diễm lệ gì tả nổi, giả ngu : "Khà khà... Tỷ tỷ, muội học thuộc hết rồi, có thể ra ngoài chơi được rồi chứ? Muội buồn chết rồi!" Tô Đát Kỷ mỉm cười : "Nhìn muội siêng năng như vậy, lần này tỷ đến phải là muốn thả muội ra ngoài sao ~" Bạch Ngọc Khuyết giơ tay hoan hô tiếng, Tô Đát Kỷ lại : "Nhưng mà, trước tiên muội cần phải giúp tỷ tỷ chuyện." Bạch Ngọc Khuyết hiếu kỳ gật đầu, Tô Đát Kỷ liền nhàng .


      ra, những năm gần đây, Tây Quốc rục rịch, nhiều lần quấy rối Ân triều biên giới, dân chúng khổ thể tả. Vì triệt để dẹp loạn, thái sư Văn Trọng tự tiến cử mình, gần năm qua đều ở biên cương trấn giữ, tháng trước rốt cục đem Tây quốc hoàn toàn đánh bại, bức bọn tàn quân vào sâu trong sa mạc, lúc này mới khải hoàn hồi triều. Vừa về đến nơi, liền gặp Trụ vương, hai người chuyện ngày, ai cũng biết họ gì. Nhưng tới ngày hôm sau, Trụ vương hạ chỉ sắc phong Ân Trí- con trai cả của Khương hậu làm hoàng thái tử, từ đó về sau hàng đêm Khương Hoàng hậu tẩm cung nghỉ ngơi, bị lạnh nhạt hơn năm, trong lúc nhất thời, mẹ con Khương hậu trở thành trung tâm của chú ý của toàn bộ Triều Ca.

      Tô Đát Kỷ mấy lần cầu kiến, đều bị Trụ vương lấy ló do "Quốc bận rộn" mà gặp, ràng kẻ đứng sau chuyện này chính là Văn thái sư, Tô Đát Kỷ hận đến nghiến răng, hận thể cho tên Văn Trọng này lập tức biến mất ở thế gian! Trụ vương coi Văn Trọng như thầy như cha, chưa bao giờ làm trái ý Văn Trọng, thành nghe theo Văn Trọng nhắc nhở, vẫn tránh Tô Đát Kỷ.


      Trước mắt cơ hội, vì ba ngày nữa, chính là sinh nhật Trụ vương, đến lúc đó quần phi hiến nghệ, bách quan ăn mừng, chư hầu đến chầu, Tô Đát Kỷ quyết tâm thể kỹ năng múa của mình, để lần nữa đoạt lại quân vương sủng ái.


      Bạch Ngọc Khuyết buồn bực ngớt, gãi đầu : "Tỷ tỷ, muội hiểu, nhưng mà muội nên giúp tỷ như thế nào?" Tô Đát Kỷ hiếm khi thấy muội muội ngơ ngơ ngác ngác, tâm trạng là an ủi, nghiêm mặt :


      "Tiểu Ngọc, tỷ lần này quyết định dùng “phi tiên vũ”, nhưng vũ đạo này tiêu hao rất nhiều chân khí, tỷ lại phối hợp Hồ tộc độc nhất vô nhị “thiên nhiên mị hương”, bảo đảm có sơ hở nào. Nhưng phương pháp này cực kỳ hao tổn linh lực. Cho nên, tỷ cần muội phối hợp, lúc tỷ biểu diễn, muội hãy đến Trích Tinh đài hấp thu “nguyệt quang linh khí” vào trong vòng Bích Linh, nó cùng ta linh thần liên kết, đến lúc đó, nó đem “nguyệt quang chi linh” truyền tới, có thể giúp tỷ chống đỡ, tỷ có thể thành công hoàn thành “phi tiên vũ” ."


      xong, nàng dùng bàn tay trắng mịn của mình, lấy ra chiếc vòng tay màu ngọc bích, đưa cho Bạch Ngọc Khuyết, lại dạy nàng cách sử dụng.


      Bạch Ngọc Khuyết gật đầu liên tục, chân thành : "Khà khà, tỷ tỷ yên tâm, muội nhớ kỹ , ba ngày sau, tỷ tỷ có thể diễm áp quần phương, làm cho Khương hậu kia tức giận ngã chỏng vó!"


      Tô Đát Kỷ nghe nàng như vậy, cười duyên, : "Muội cái này nha đầu ngốc này, hiếm thấy thông minh lúc, được rồi, thấy muội cũng nhịn gần chết, khẩu quyết cũng thuộc, mấy ngày nay liền thả muội ra ngoài chơi, nhưng mà được quá xa, lỡ như gặp phải Văn Trọng hoặc Khương Tử Nha, muội có mười cái mạng cũng gánh nổi ."


      Đạt được tự do, Bạch Ngọc Khuyết hưng phấn thôi, Tô Đát Kỷ vừa , liền lập tức triển khai Thuấn Di Thuật ra khỏi cung, nhưng khi nhìn đến khung cảnh xung quanh, nàng khỏi méo miệng, nuốt hai dòng nước mắt, ngẩng đầu hỏi trời xanh: "Huhuhu... Trời ơiiiii!!":017:


      Đập vào trước mắt chính là dãy núi quen thuộc, lùm cây quen thuộc, nấm mồ quen thuộc, đặc biệt là, tàng cây ở phía xa, là bóng người “quen thuộc”!


      A a a! ! ! Là Văn Trọng! Đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết rít gào nửa ngày, thấy người kia vẫn cứ thân màu hắc y, tay áo phiêu diêu ở phía xa, giống như nhìn về hướng xa xăm, mái tóc đen tùy ý lay động, giống như thế ngoại cao nhân, Bạch Ngọc Khuyết thầm oán: "Aiz, đẹp trai cho cố vào mà đầu óc lại được bình thường, thích tới nghĩa địa hóng gió, thiệt là —— tội quá, xui quá xui quá..."


      Oán thầm oán thầm, Bạch Ngọc Khuyết cũng dám khinh thường chút nào, rón ra rón rén lùi lại mấy bước, thần biết quỷ hay niệm Thuấn Di thuật trốn! Ai ngờ, nàng niệm ba, bốn lần mà vẫn đứng yên tại chỗ, Bạch Ngọc Khuyết lẩm bẩm: "Lạ nha, lẽ lại nhớ lầm nữa, huhu ~ nhưng mình ràng niệm sai mà..."


      Nàng cúi đầu niệm lại khẩu quyết, cái thanh lạnh như băng quen thuộc vang lên: "Lại là ngươi!" Bạch Ngọc Khuyết hoảng hốt ngẩng đầu, liền thấy Văn Trọng quay người lại, chậm rãi hướng về nàng tới.


      Bạch Ngọc Khuyết sợ đến độ tim phổi quéo lại, nhưng lại nhanh trí giả ngu, : "Khà khà, phải ta phải ta... Ồ? trai này là đẹp nha? :th_6:Lớn lên thiệt là ngọc thụ lâm phong, phong hoa tuyệt đại, nhà ở đâu thế? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có vợ chưa? Tương lai muốn mấy đứa? Đối với việc Tây Quốc xâm phạm bờ cõi Ân Triều ta, có ý kiến gì ?.....blablabla"


      Chưa xong, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên bị cấm khẩu! Thấy Văn Trọng trừng nàng, cách lạnh lẽo mà sắc bén! Cảm giác được luồng sức mạnh lan tỏa xung quanh, làm cho trái tim bé của nàng run rẩy, chết rồi chết rồi! Đột nhiên, khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, gió thổi qua những bụi cỏ “lao xao, lao xao”.
      Last edited: 9/1/16

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 4: Thuấn Di thuật lừa đảo
      -------------------
      Trời xanh mây trắng, lại có thêm đàn quạ đen thui, nhiều chuyện kêu “ quác quác” bay ngang qua đầu, giống như cười nhạo tình trạng quẫn bách của Bạch Ngọc Khuyết lúc này.:031:

      cọng lông xấu xí, đen thui thủi rung rinh rơi xuống đầu của Bạch Ngọc Khuyết.

      Tâm trạng nàng chua xót, hai hàng lệ tuôn rơi như hai cọng mì chảy xuống gò má, hận thể ngửa mặt lên trời thở dài: " có thiên lý a có thiên lý, tại sao nằm vùng cũng trúng đạn là sao!"

      để ý đến Bạch Ngọc Khuyết chìm trong bi quan, Văn Trọng nhàn nhạt nhìn những nấm mồ xung quanh họ, trầm thấp : "Nơi này mai táng đều là thi hài của Ân Thương tướng sĩ."

      wow? Cái tên xấu xa kia chuyện với mình? Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc trợn tròn hai mắt, Văn Trọng có nhìn nàng, chỉ chắp tay đứng, nhìn chăm chú phía trước nấm mồ, tiếp:

      "Những người ở đây, mỗi người quanh năm đóng tại biên cảnh lạnh lẽo, sợ sinh tử, mỗi người đều là hùng chân chính của Ân Thương, sau mỗi trận chiến, ta liệm di hài của bọn họ, mang về mai táng ở đây- núi Bắc Mang, cho bọn họ dù chết rồi nhưng vẫn có thể ngày đêm nhìn thấy Ân Thương phồn hoa thịnh cảnh."

      Bạch Ngọc Khuyết im lặng nửa ngày, thấy nam tử lạnh lùng trước mắt dường như có tâm trạng, nàng quay đầu lại nhìn ngó đầy khắp núi đồi nấm mồ, lòng bất chợt lặng im, lúc lâu, nhìn phía xa mảng nấm mồ mới, trầm thấp rằng: "Mỗi người đều có thứ họ muốn dốc lòng bảo vệ, nếu họ có thể vì nó mà chết, họ cũng thỏa mãn, những người này hoàn toàn cần người khác vì bọn họ mà đau lòng."

      Văn Trọng nghe xong cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt lạnh lẽo mang theo vài phần suy nghĩ sâu sắc yên lặng nhìn Bạch Ngọc Khuyết lúc lâu, Bạch Ngọc Khuyết hiểu sao lại bị mỹ nam nhìn chằm chằm, thẹn quá hóa giận : "Ngươi nhìn cái gì, chưa từng thấy mỹ nữ sao?" khóe miệng Văn Trọng co giật, mang theo nụ cười hiếm thấy, : "Ừ, là chưa từng thấy qua con quái nào mặt dày như vậy."

      Thấy chế nhạo mình, Bạch Ngọc Khuyết nghẹn nửa ngày, cuối cùng phản kích, : "Ta là quái sao? Thế gian còn có người tốt với người xấu, quái đương nhiên cũng có tốt và xấu, Văn công tử, phiền ngươi nghĩ thoáng chút, thể lúc nào thấy quái liền đòi chém đòi giết được !"

      Văn Trọng trầm mặt : "Nếu ta như những gì ngươi , ngươi nghĩ ngươi còn có thể yên lành đứng ở chỗ này nhiều chuyện sao." Bạch Ngọc Khuyết rụt cổ cái, bao nhiêu hung hăng kiêu ngạo nhất thời bay sạch sành sanh.

      Aiz da, Văn đại soái ca là lãnh khốc nha, đắc tội được đại boss nha. Bạch Ngọc Khuyết dùng bộ dáng chân chó, cười nịnh nọt : "Ha ha, ta biết ngài là nam tử phong hoa tuyệt đại trí dũng song toàn, đương nhiên là giống mấy tên phàm phu tục tử biết phân biệt tốt xấu, khà khà..."

      Văn Trọng run rẩy khóe môi nhưng gì, bầu khí nhất thời có chút lúng túng, Bạch Ngọc Khuyết lại tiếp tục : "Ai nha, hôm nay trời đẹp quá,
      bằng ta hát cho ngài nghe nhé?"
      :013::th_70: xong tha thiết nhìn Văn Trọng.
      Bạch Ngọc Khuyết từng được bằng hữu xưng là "Mạch bá", đối với nghiệp ca hát trung trinh nhất quán, từ bất cứ cơ hội nào để mình được thể tài năng sân khấu. Nhưng nàng lại biết “thánh ” của nàng có thể làm cho dân tình hận thể đập đầu mổ bụng.

      Bạch Ngọc Khuyết vốn tưởng rằng, với cá tính Văn Trọng, lên tiếng chính là ngầm thừa nhận , vừa vặn có thể khoe giọng hát, kaka~ dù sao cũng hát miễn phí mà, lý do từ chối nhiệt tình của nàng nha.

      Nhưng, thế nhưng nhưng nhưng, làm cho Bạch Ngọc Khuyết nghẹn họng là, nàng bên này vừa xong, Văn Trọng ngay lập tức dấu vết lui về sau bước, gương mặt băng sơn giống như xuất tia sâu sắc vết rách, trả lời cực nhanh: " cần!"

      Trong nháy mắt, trái tim pha lê của Bạch Ngọc Khuyết vỡ vụn, nhưng mặt đổi sắc : "Ngài làm gì phản ứng ghê gớm vậy? Thú với ngài, giọng hát của ta, là độc nhất vô nhị, nếu ngài nghe, tuyệt đối hối hận cả đời! Đến lúc đó ngài có năn nỉ, cũng có cửa đâu!"

      Văn Trọng giật giật khóe miệng, mặt chút thay đổi : "Giọng hát của ngươi, ta lĩnh giáo qua, xác thực là độc nhất vô nhị. Đúng là hàng hiếm." Dừng chút lại nghiêm túc bổ sung: "Yên tâm, ngày đó xảy ra."

      Bạch Ngọc Khuyết buồn tê tái, nửa ngày mới nhớ tới đến, lần trước chính mình người hơn nửa đêm ở đây hát, phải là cũng bị bắt câm miệng sao. Ách... Người này biết thưởng thức, quên , thèm chấp nhất với lão già mấy trăm tuổi, tuy rằng xuyên qua rồi, thế nhưng truyền thống kính lão đắc thọ mình vẫn phải biết nha.

      Mang theo trái tim bé bị tổn thương, Bạch Ngọc Khuyết phẫn nộ xoay người , đột nhiên nàng thắc mắc tại sao Văn Trọng mỗi lần đều đứng dưới cây đại thụ, nàng liền tới đó, ló đầu nhìn, sau đó liền bị cảnh tượng trước mắt làm sững sốt ——

      Từ góc độ của núi Bắc Mang nhìn xuống, toàn bộ cảnh tượng của thành Triều Ca đều được thu vào mắt, Hoàng thành nguy nga rộng lớn, trong thành hàng ngàn ngôi nhà mọc um tùm, ngoài thành là những ngôi nhà nằm san sát nối tiếp nhau, cách chỉnh tề mà cổ điển, đường phố rộng rãi, từng đoàn người qua lại, phảng phất có thể nhìn thấy nụ cười giản dị mặt họ, cả thành Triều Ca tỏa ra khí yên lành và hài hòa.

      Ngay cả người ngoài như Bạch Ngọc Khuyết, thời khắc này cũng thích mảnh đất hòa bình này, nàng tựa hồ có thể lý giải được vì sao Văn Trọng lại thích đứng đây, sau lưng chính là Ân Thương tướng sĩ vì quốc gia hy sinh, dưới chân là các tướng sĩ trung thành hết lòng bảo vệ quê hương cố thổ.

      thế giới này, có lẽ có chỗ nào có thể so sánh được với nơi này, và có thể tôn vinh ý chí hùng của Ân Thương chiến sĩ.

      Bạch Ngọc Khuyết thở dài hơi, trầm giọng : "Văn Trọng, nơi này đúng là chỗ tốt, ngài cũng biết chọn ghê." Khắp nơi mảnh vắng vẻ, những làn gió nhàng thổi qua bên tai, làm mái tóc dài mềm mại của Bạch Ngọc Khuyết bay lên, lúc lâu sau nghe được tiếng trả lời, Bạch Ngọc Khuyết quay đầu lại, phía sau từ lâu còn bóng người, Văn Trọng biết lúc nào vô thanh vô thức rời .

      Bạch Ngọc Khuyết thở dài hơi, lại quan sát Triêu Ca thành nửa ngày, lúc này mới dùng Thuấn Di quyết rời , trong nháy mắt trở về phòng mình, Bạch Ngọc Khuyết bỗng nhiên tỉnh ngộ, lúc nãy sài Thuấn Di quyết được, nhất định là tại cái tên ác ma xấu xa kia!

      Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật Trụ vương, Bạch Ngọc Khuyết người ngốc ở trong phòng buồn bực ngán ngẩm, ngẫm lại cái sứt sẹo Thuấn Di thuật của mình, trong lòng bất đắc dĩ, liền gọi tỳ nữ đến, để mang nàng đến chỗ Tô Đát Kỷ.

      Xuyên qua những vườn hoa um tùm xen kẽ giữa những gian cung đài lầu các, khoảng gần nửa canh giờ, mới đến cung điện của Tô Đát Kỷ, những tỳ nữ giữ cửa thấy Bạch Ngọc Khuyết, liền ngăn cản, cuối đầu hành lễ rồi để nàng vào, cũng đúng, mình là Ðát Kỷ nương nương nghĩa muội , trong cung này ai biết, khà khà... Bạch Ngọc Khuyết cáo mượn oai hùm nghĩ, trong lòng đắc ý vạn phần.

      Khi nàng tiến vào, Tô Đát Kỷ lười biếng dựa vào cái ghế dựa sơn móng tay, Bạch Ngọc Khuyết tới ngồi vào bên giường, cười hì hì : "Khà khà... Tỷ tỷ...tỷ sơn móng tay hả?"

      Tô Đát Kỷ "Ừ" tiếng, cũng ngẩng đầu, lười biếng tiếp tục nhàng sơn móng tay, Bạch Ngọc Khuyết trong lòng thán phục ngớt: "Cổ nhân là ghê gớm, thời đại này phát minh ra nước sơn móng tay rồi~ "

      Tô Đát Kỷ rốt cục cũng dừng lại, duỗi ra hai bàn tay ngọc phía về mặt trời tỉ mỉ phơi nửa ngày, sau đó, chìa tay đến trước mặt Bạch Ngọc Khuyết, cười : "Tiểu Ngọc, muội nhìn xem móng tay của tỷ đẹp ?"

      Bạch Ngọc Khuyết nghiêm túc đánh giá, mười ngón tay ngọc ngà, đều được chăm sóc cách tỉ mỉ, màu sắc trơn bóng, tinh xảo, quả thực phải vật phàm. Chà chà, Tô Đát Kỷ hổ là hồ Li Tinh vạn năm, đúng là tuyệt mỹ giai nhân với 720 độ góc chết nha.

      Bạch Ngọc Khuyết xem thập phần tập trung, đột nhiên trán tê rần, liền thấy Tô Đát Kỷ mím môi đẹp đến diễm cực kỳ, thiếu kiên nhẫn dùng ngón trỏ đâm đâm trán nàng, giơ ngón tay hỏi: "Tiểu Ngọc, muội nha ~ "

      Bạch Ngọc Khuyết chỉ ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mấy móng tay, khà khà cười nịnh nọt, : "ừm ừm! Móng tay này của tỷ tỷ, dĩ nhiên là đẹp mười phân vẹn mười, nghiêng nước nghiêng thành! Ừm!" xong còn gật đầu lia lịa, để chứng tỏ độ tin cậy trong lời .

      Khóe mắt Tô Đát Kỷ giựt giựt, nửa ngày, bất đắc dĩ : "Tiểu Ngọc, bệnh điên của muội thực là càng ngày càng nặng, lời có chút mê sảng."

      Bạch Ngọc Khuyết để ý lắm, khà khà cười : "Tỷ tỷ, muội cảm thấy kỳ lạ, tại sao mỗi lần muội niệm Thuấn Di quyết đều đến núi Bắc Mang, ách ~ tại sao lại như vậy?"

      Tô Đát Kỷ vuốt trán, vô lực : "Tiểu Ngọc, trước khi niệm Thuấn Di quyết, muội phải nghĩ tới nơi mình muốn đến, cái này mà muội cũng quên luôn hả?" Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác : "Muội có nghĩ tới nha..."

      "... ... Muội đến cùng là nghĩ tới gì?"

      "Huhu, người ta muốn đến phải là núi Bắc Mang . . mà là ra ngoài cung thôi..."

      Tô Đát Kỷ lườm cái: "Vậy là đúng rồi, lần thứ nhất là muội đánh bậy đánh bạ tới núi Bắc Mang, lần thứ hai lại nghĩ tới nơi cụ thể mà muội muốn , phép thuật tự nhiên đưa muội tới đó ."

      Bạch Ngọc Khuyết chớp chớp đôi mắt to của mình, nhìn Tô Đát Kỷ : "Tỷ tỷ, muội biết rồi , tỷ là lợi hại nha ~ khà khà..." Tô Đát Kỷ mặc kệ cái nha đầu ngu ngốc này, tự mình cầm lên hộp son tinh sảo thưởng thức.

      Bạch Ngọc Khuyết cười hắc hắc : "Ai nha, tỷ tỷ, Thuấn Di quyết này thực là hay nha, vậy nếu muội muốn đâu liền có thể tới đó sao... Khà khà"

      Khi Bạch Ngọc Khuyết còn mơ tới những chuyến du lịch miễn phí, chảy nước miếng ròng ròng, bất thình lình Tô Đát Kỷ dội chậu nước lạnh: "Tiểu Ngọc, trước tiên với pháp lực nay của muội, nơi xa nhất muội có thể dùng Thuấn Di thuật chỉ trong phạm vi thành Triều ca này mà thôi, nhưng nếu như ngày nào đó pháp thuật muội tăng tiến, có nhiều nơi muội vẫn thể vào được vì có rất nhiều kết giới cao thâm, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, phấn đấu tu luyện mới là chuyện chính."

      Bạch Ngọc Khuyết hoàn toàn vỡ mộng, rầu rĩ gật gật đầu đáp lại. Trong lòng oán thầm: "Cái Thuấn Di thuật này đúng là lừa đảo mà, tưởng là ngon cơm lắm, té ra lại có nhiều khuyết điểm như vậy! Aiz..."
      Last edited: 30/1/16
      Huyềnpluss, emilia, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chi nu chinh than kinh tot ghe
      TiffanyT thích bài này.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      chị là tỳ bà tinh mà sao giọng hát với cả điệu cười lại "ba chấm" như vầy k dám khen mà
      TiffanyT thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :