1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyTruong

      TiffanyTruong New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Năm 2019 rồi, cám ơn mọi người ủng hộ, cám ơn cungquanhhang giữ lại bộ này :yoyo63:

      Chương 51: Cứu tinh Ân Thương trở về

      Editor: Tiffany Truong

      Vừa mới tiến vào thành Triều Ca, Bạch Ngọc Khuyết cưỡi ngựa bên cạnh Văn Trọng cũng cảm nhận được bách tính Triều Ca đối với Văn Trọng sùng bái kính nể.


      Chỉ thấy hai bên đường phố, chen chúc hàng ngàn, hàng vạn bách tính Triều Ca, đều nghe tin mà tới đón tiếp đại quân thắng lợi trở về.


      Cảm nhận được ánh mắt kính nể từ bốn phương tám hướng, Bạch Ngọc Khuyết yên lặng ghìm ngựa lùi về sau mấy thước*, chỉ sợ nếu như cản trở bị những ánh mắt của dân chúng bắn thủng mình.

      * 1 thước = 1m

      đường phố rộng lớn, hơn hàng vạn bách tính đều yên lặng đứng, phát sinh thanh huyên náo nào, bọn họ chỉ dùng ánh mắt sùng bái nóng bỏng dõi theo phía người dẫn đầu đại quân, nam tử lạnh lùng cưỡi con vật to lớn kỳ quái—— là thần thủ hộ của toàn bộ Ân Thương bọn họ!


      Con đường rộng lớn như vậy, lại chỉ nghe thấy mấy chục ngàn đại quân đạp tiếng vó ngựa lẹt xẹt, cùng với những tiếng bước chân chỉnh tề, đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng cảm thấy kỳ dị trang nghiêm...


      Nàng quay đầu yên lặng nhìn về phía Văn Trọng, hôm nay Văn Trọng, vẫn là người mang khôi giáp bạc kia ở chiến trường, làm che hết thân hình cao gầy, toàn thân từ xuống dưới chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn mà lãnh khốc.


      cưỡi lưng Hắc Kỳ Lân, mắt nhìn thẳng mang theo đại quân về phía trước. Thỉnh thoảng cũng nhìn dân chúng chung quanh chút, sau đó, nhàn nhạt gật đầu.


      Mỗi khi tới lúc này, Bạch Ngọc Khuyết ràng cảm nhận được, trong mắt của mấy ngàn bách tính, đột nhiên tăng vọt tâm tình kích động vui sướng —— chỉ vì, trong lòng bọn họ cao cao tại thượng thái sư đại nhân như tiên nhân vậy, ánh mắt vừa nhìn qua như chỉ cách chỗ mình chỉ có mười mấy thước a~!


      Bạch Ngọc Khuyết dần dần cảm thấy tràn đầy tự hào, nàng chăm chú nhìn Văn Trọng ở phía trước, hận thể mở miệng hét lớn tiếng, hướng về mấy vạn bách tính thành Triều Ca tuyên bố —— nam nhân như thần mà các ngươi sùng bái, là người của ta! Ha ha ha!


      Cùng lúc đó, quan sát người dân, chứng kiến cảnh tráng lệ như chư hầu dâng cống phẩm, Bạch Tiểu Hoàn và Khôi cũng đều đem ánh mắt si mê chăm chú dõi theo bóng lưng cao gầy đằng trước.


      Đại quân vừa tiến gần trước cửa cung, bởi vì có thị vệ ngăn cản, các vị bách tính thể theo vào, Bạch Ngọc Khuyết trong lúc vô tình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa, biết từ lúc nào, mấy vạn bách tính quỳ lạy đất hướng về Văn Trọng, ánh mắt nóng bỏng nhìn theo bóng dáng đại quân dần xa...


      Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết nặng trĩu, yên lặng xoay đầu lại. Đúng vào lúc này, chợt thấy ông lão mặc quan phục khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, vẻ mặt phấn khởi lảo đảo chạy ra từ trong hoàng cung, tóc bạc rối tung, khuôn mặt tiều tụy, cổ còn quấn vòng vải trắng, mặt còn mơ hồ lộ ra vài vết máu.


      Bạch Ngọc Khuyết híp mắt quan sát nửa ngày, mới chợt nhận ra, cái lão đầu cả người chật vật vô cùng này, phải là thừa tướng Tỷ Can sao!


      Văn Trọng bỗng dưng hé mắt, chậm rãi giơ tay phải lên, mấy vạn quân đội phía sau đều dừng bước.


      Văn Trọng để ý tới dáng vẻ kích động sắp sửa ngất của Tỷ Can lúc này, quay đầu về phó tướng Lý Thượng cúi đầu bàn giao vài câu. Lý Thượng hiểu ý, xoay người hạ lệnh, nhanh chóng mang theo đại quân phía sau dựng trại xung quanh hoàng cung.


      Trước cửa cung, lúc này ngoại trừ A Vũ, A Thành và mấy chục vị tướng sĩ tâm phúc của Văn Trọng, chỉ còn dư lại tỷ đệ ba người Bạch Ngọc Khuyết cùng với Khôi và thủ hạ của nàng.


      Mắt thấy mọi người đều rời khỏi, Tỷ Can kiềm chế kích động nữa, lảo đảo nhào tới, hai tay ôm chặt lấy đầu Hắc Kỳ Lân, ngước nhìn Văn Trọng, mặt đầy nước mắt nghẹn ngào :


      "Thái sư đại nhân... Ngài... Ngài cuối cùng cũng trở về, đại vương gần nhất thực quá ra gì ... Lão thần dập đầu muốn nứt ra, nhưng đại vương chỉ có nghe, còn muốn đuổi lão thần nữa! Ô ô ô... Thái sư đại nhân, lão thần mỗi ngày đều ngóng trông ngài trở về! Ông trời có mắt, ngài rốt cục trở về rồi! Đại vương rất nghe lời ngài, ngài nhanh khuyên nhủ đại vương ! !"


      Tỷ Can kích động , miệng đầy nước bọt bay tán loạn lên trán Hắc Kỳ Lân, nó kiên nhẫn quơ quơ đầu, hận thể cước đá bay xú lão đầu* to gan dám đem nước mắt nước mũi nước bọt bắn lên cái trán "Xinh đẹp" của nó!

      *Xú lão đầu: lão già chết tiệt, lão già xấu xí

      Nhưng chủ nhân lệnh, mình được ở trước mặt phàm nhân làm càn, bằng phạt diện bích hối lỗi nửa tháng, Hắc Kỳ Lân chỉ có thể giật giật khóe miệng, liên tục tránh trái tránh phải, nỗ lực tránh thoát xú lão đầu liên tục khóc sướt mướt này.


      Nhận ra được cử động của Hắc Kỳ Lân, lại thấy Tỷ Can còn khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, Văn Trọng chợt hiểu, giật giật khóe miệng, vươn mình nhảy xuống lưng Hắc Kỳ Lân, thân thể như ngọc đứng ở nơi đó, nhìn Tỷ Can nhàn nhạt phân phó:


      "Thừa tướng, những hành động gần đây của đại vương, ta biết, việc này ta tự có chủ trương. Bây giờ ngươi nên thu thập bộ dạng của mình, mau chóng sắp xếp di tộc Khôi nương đến sứ quán nghỉ ngơi."


      Tỷ Can nghẹn ngào lau mắt, cuối cùng cũng thả đầu Hắc Kỳ Lân ra, Hắc Kỳ Lân nhất thời như được đại xá, nhanh chóng dời qua phía bên cạnh, cách Tỷ Can rất xa.


      Tỷ Can nhìn Văn Trọng bình tĩnh như thế, chợt như tìm được tâm phúc, kích động râu cũng vểnh lên, dùng tay áo lau nước mắt nước mũi, liên tục : "Được được được! Có thái sư đại nhân ngài ở đây, đại vương có thể nhất định có thể thay đổi. Lão thần bây giờ liền sắp xếp khách quý nghỉ ngơi."


      Thấy Tỷ Can nhanh chóng sửa sang quan phục, lúc nãy còn nước mắt đầy mặt, trong nháy mắt khôi phục khí thế uy nghiêm và bình tĩnh, đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết thầm khen: Quả nhiên hổ là thừa tướng của quốc gia, nhìn công phu trở mặt này, quả thực còn đặc sắc hơn so với 72 dạng biến hóa của Dương Tiễn! Ha ha!


      Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng nhảy dựng, gương mặt tuấn đột nhiên lên ở trong đầu của nàng! Đáng chết! Dương Tiễn! Tại sao lại quên cái tai hoạ này rồi! Lúc trước khi mình rời Triều Ca, Tô Đát Kỷ liền tha thiết căn dặn mình nên tùy tiện trở về, để tránh làm cho Khương Tử Nha cùng Dương Tiễn hoài nghi, dẫn đến nhiệm vụ thất bại...


      Bạch Ngọc Khuyết liên tục vỗ đầu của chính mình, vô lực dựa bả vai của Bạch Tiểu Giác, liên tục thở dài, Bạch Tiểu Giác hiếu kỳ : "Tỷ tỷ, ngươi lại có chuyện gì?"


      Cái gì?"Lại"? ! Bạch Ngọc Khuyết chỉ thầm than lúc, ngờ lại nghe chữ "Lại" của Bạch Tiểu Giác, tâm can thương tổn chợt run rẩy, cái gì gọi là lại có chuyện gì! Lẽ nào ngay cả trong lòng Bạch Tiểu Giác ngoan ngoãn này, mình cũng chỉ là phường rảnh rỗi, chuyên sinh chuyện sao!


      Bạch Ngọc Khuyết gõ đầu Bạch Tiểu Giác cái, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Giác nước mắt lưng tròng, hiểu nhìn mình, cắn răng mỉm cười chậm rãi gằn từng chữ: "Tiểu Giác, đệ hãy thành , đệ cảm thấy tỷ tỷ thông minh ?"


      Thân thể Bạch Tiểu Giác bé trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, đôi mắt to tròn, đen nhánh trong suốt lấp loé yên, nếu quan sát kỹ vẻ mặt đó, tựa hồ có do dự, có khó khăn, còn có lo lắng...


      Bỗng dưng tâm Bạch Ngọc Khuyết chìm xuống, nàng vô lực khoát tay áo cái: "Được rồi Tiểu Giác, đệ cần trả lời, tỷ biết rồi." xong nhảy xuống ngựa.


      Phía sau truyền đến thanh do dự dường như đành lòng của Bạch Tiểu Giác, giọng an ủi: "Tỷ tỷ... Ân, thực ra... Tiểu Giác cảm thấy... Ân, người thông minh hơn so với tiểu Ngư tỷ tỷ..."


      Bạch Ngọc Khuyết vô lực nhắm mắt lại, ràng cảm nhận được thương tổn của cái gì gọi là "Đồng Ngôn Vô Kị". Nhưng trong nháy mắt, lơ đãng thấy ánh mắt khinh thường chưa kịp thu lại của Bạch Tiểu Hoàn, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, đáy lòng khỏi thầm lăn qua lộn lại đánh Bạch Tiểu Hoàn vô số lần.


      Bên này, Văn Trọng tới trước mặt Khôi, : " nương, hôm nay sắc trời tối, ngươi trước theo thừa tướng đến sứ quán nghỉ ngơi đêm, ngày mai đại vương triệu kiến các ngươi."


      Khôi cẩn thận thu lại ánh mắt lưu luyến rời, cùng Văn Trọng cáo biệt xong, vô tình hay cố ý liếc nhìn Bạch Tiểu Hoàn, rồi dẫn thủ hạ theo Tỷ Can rời .


      Bạch Ngọc Khuyết rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Văn Trọng, cẩn thận liếc nhìn bốn phía, chỉ sợ cái tên khó chơi Dương Tiễn biết từ nơi nào đột nhiên xuất .


      Nàng giọng : "Văn Trọng, có chuyện cần chàng hỗ trợ chút a, là thế này... Dương Tiễn còn chưa rời khỏi Triều Ca, thiếp muốn liên lụy tỷ tỷ, muốn hồi cung, tạm thời thiếp mang theo hai người bọn họ thái sư phủ của chàng ở thời gian, được ?"


      Văn Trọng gật đầu đáp lại: "Cũng được, vậy nàng hãy cẩn thận."


      Bạch Ngọc Khuyết khoát tay: "Chàng yên tâm , thiếp thông minh như vậy, đương nhiên bảo vệ tốt chính mình!"


      Đáy mắt Văn Trọng lóe qua tia buồn cười, nhìn Bạch Tiểu Hoàn phương hướng, ánh mắt lóe lóe, làm như muốn gì đó với Bạch Ngọc Khuyết, nhưng thoáng dừng chút, cuối cùng vẫn mở miệng.


      Bạch Ngọc Khuyết cũng chú ý tới vẻ mặt do dự hiếm thấy của Văn Trọng, chỉ là thầm suy tư, mình đem Bạch Tiểu Hoàn lúc nào cũng mơ ước Văn Trọng vào trong thái sư phủ, có tính là dẫn sói vào nhà ...?


      Nhưng mà... cần sợ, binh tới tướng chặn, Triều Ca này có thể coi là địa bàn của mình, ha ha, nơi này mình có người giúp, cho dù Bạch Tiểu Hoàn có gây ra cái gì nữa, cũng sợ thu thập được nàng...
      levuongthuyt thích bài này.

    2. TiffanyTruong

      TiffanyTruong New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Chương 52: Kỳ Lân đáng thương bước lên con đường lối về
      Editor: Tiffany Truong
      Văn Trọng xoay người về phía Hắc Kỳ Lân vẫy tay, Hắc Kỳ Lân nhận được lệnh triệu hồi, vui vẻ tới.


      Văn Trọng vuốt tóc Bạch Ngọc Khuyết, nhu hòa : "Tiểu quái, bây giờ ta phải tiến cung, nàng cứ mang theo Hắc Kỳ Lân hồi phủ trước."


      Bạch Ngọc Khuyết nhìn Văn Trọng cam lòng gật đầu, Hắc Kỳ Lân cam lòng lườm Bạch Ngọc Khuyết cái.


      Bởi vì khoảng cách khá xa, mọi người cũng có nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhưng mà nhìn vẻ mặt nhu hòa ngàn năm khó gặp của thái sư đại nhân, trong lòng đám người A Vũ đều nở nụ cười, tuy rằng bọn họ thể giải thích được nguyên nhân là gì, nhưng họ đều cảm thấy, thái sư đại nhân như vậy, tốt!


      Chỉ có Bạch Tiểu Hoàn gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài của Văn Trọng đặt ở đầu đại tỷ, đáy mắt tràn đầy phẫn hận.


      hồi sau, Văn Trọng mới bắt đầu bàn giao với đám người A Vũ vài câu, rồi xoay người tiến vào hoàng cung.


      Bên này, Bạch Ngọc Khuyết tay dắt Bạch Tiểu Giác, tay kéo Hắc Kỳ Lân trừng mắt mình, theo đám người A Vũ trở về thái sư phủ.


      Hoa bà bà sớm biết hôm nay đại quân trở về, sớm đứng trước cửa ngóng trông từ lâu, vừa thấy đám người Bạch Ngọc Khuyết, khuôn mặt già nua liền cười đến nở hoa, nhanh chóng chạy ra đón, cao hứng :


      "Tiểu Ngọc nương, các ngươi trở về rồi! Mấy tháng này, tất cả mọi người trong phủ đều , chỉ còn mình lão bà ta đây đơn chết được."


      Bạch Ngọc Khuyết thấy lão bà bà hiền hậu này, cũng hết sức vui vẻ, nàng cười : "Bà bà, người yên tâm, lúc này a, con sợ là chúng con còn phải ở lại thời gian, nhất định bồi cùng người."


      Hoa bà bà thân mật nắm tay Bạch Ngọc Khuyết, cười đến khép miệng được. Trong lúc lơ đãng, nàng nhìn thấy Bạch Tiểu Giác sợ hãi trốn sau lưng Bạch Ngọc Khuyết, liền thả tay Bạch Ngọc Khuyết ra, kích động nhào tới, cả kinh kêu lên:


      "Nga! Tiểu Ngọc nương, này... Đứa này là ai, là đáng !"


      Vừa , vừa thích thú kéo cánh tay của Bạch Tiểu Giác, cười đến thấy răng thấy mắt. Bạch Tiểu Giác thoáng thẹn thùng tránh thoát, luống cuống nhìn Bạch Ngọc Khuyết.


      Bạch Ngọc Khuyết nhớ tới rất lâu trước đó, lúc mình mới tới thái sư phủ, với Hoa bà bà là trong nhà mình chỉ có hai tỷ muội thôi, tình huống tại này, ngược lại tốt để giới thiệu.


      Nhưng mà ai bảo da mặt nàng dày, vì thế, Bạch Ngọc Khuyết trấn định dối: "Ai nha, Hoa bà bà, đứa bé này a, là đệ đệ con. Tiểu giác, mau gọi bà bà."


      Cục cưng Tiểu giác giọng kêu tiếng bà bà, lập tức liền làm cho Hoa bà bà cao hứng biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ luôn nắm chặt tay Bạch Tiểu Giác, hận thể đem cả người nâng niu trong lòng bàn tay.


      Bạch Ngọc Khuyết tiếp tục trấn định chỉ vào Bạch Tiểu Hoàn : "Khụ khụ, cái kia, bà bà a, này là muội muội con Tiểu Hoàn." Bạch Tiểu Hoàn cũng hành lễ qua loa cái.


      Hoa bà bà nhìn bộ dáng Bạch Tiểu Hoàn giống Bạch Ngọc Khuyết tới năm phần, lại hơi liếc nhìn Bạch Tiểu Giác , rốt cục phục hồi tinh thần lại, mặt mê mang : "Ai, Tiểu Ngọc nương, ta nhớ là con là trong nhà chỉ có hai người, con và tỷ tỷ thôi mà, sao lại... ?"


      Bạch Tiểu Hoàn hơi cong môi, bày ra vẻ mặt xem kịch vui nhìn Bạch Ngọc Khuyết, để xem nàng làm sao giải quyết cục diện này.


      Bạch Ngọc Khuyết trấn định nắm tay Hoa bà bà, tỏ vẻ lo lắng :


      "Bà bà, lão nhân gia ngươi đây làm sao vậy? Tại sao mà trí nhớ càng ngày càng kém? Lúc đầu con ràng, ngoại trừ con và tỷ tỷ, trong nhà còn có đệ đệ và muội muội, người nhớ sao? Bà bà, Tiểu Ngọc lo lắng cho ngươi a. Hu Hu hu... . . ."


      Hoa bà bà nhìn vẻ mặt chân thành lo lắng của Bạch Ngọc Khuyết nghi hoặc sờ đầu, rốt cục vỗ tay cái: "Ai nha, nếu Tiểu Ngọc nương như vậy, chắc là lão bà tử ta nhớ lầm, ha ha..." Bạch Ngọc Khuyết thầm thở phào nhõm hơi.


      A Vũ nhân cơ hội quyệt miệng, bất mãn trêu ghẹo : "Hoa bà bà, lúc trước khi Tiểu Ngọc nương còn chưa tới phủ của chúng ta, người ràng , con với A Thành mới là người mà người thương lo lắng nhất, sao mà bây giờ thấy tiểu giác, người liền quan tâm tới tụi con rồi?"


      Hoa bà bà cười vỗ vai A Vũ, sủng nịch : "Ha ha, A Vũ a, cái tên tiểu hầu tử* tinh quái nhà ngươi, bà bà lúc nào mà quan tâm con rồi! Con yên tâm , bà bà ta đều nhớ mấy con, sớm chuẩn bị sẵn mấy món mà mấy con thích ăn nhất, mọi người mau vào thôi." đám người liền cao hứng vào.

      *tiểu hầu tử: con khỉ con


      Vốn dĩ Bạch Ngọc Khuyết cũng muốn ăn cùng mọi người, nhưng phải an bài xong Hắc Kỳ Lân, nàng đem Bạch Tiểu Hoàn và Bạch Tiểu Giác giao cho Hoa bà bà chăm sóc, rồi hỏi đám người A Thành chỗ ở của Hắc Kỳ Lân, rồi dẫn Hắc Kỳ Lân .


      Xuyên qua hành lang hẹp vòng qua biết bao căn phòng, Bạch Ngọc Khuyết cuối cùng cũng đứng trước cái sân kỳ lạ, nàng ló đầu nhìn vô trong, chỉ thấy ở trong sân, ngay cả gian phòng cũng có, chỉ toàn cây xanh mọc rậm rạp từ bốn phía, bao quanh khối đá to nằm ở chính giữa.


      Bạch Ngọc Khuyết thầm tặc lưỡi, người xây dựng nơi này, thẩm mỹ quan cũng là vượt qua cực hạn của nhân loại, nơi như thế này, cũng có thể ở? Nàng quay đầu hỏi Hắc Kỳ Lân: "Này, Hắc Kỳ Lân, tảng đá kia chính là giường của ngươi sao, này, ngươi cũng là đặc biệt."


      Hắc Kỳ Lân trừng mắt xem thường Bạch Ngọc Khuyết, quay đầu ngạo kiều*, nghênh ngang vào, chỉ chừa cho Bạch Ngọc Khuyết cặp mông to lớn...

      *Ngạo kiều: chảnh, kiêu ngạo

      Bạch Ngọc Khuyết giật giật khóe miệng, bỗng nhiên nghĩ ra ý, ngông nghênh : "Này! Hắc Kỳ Lân, vẻ mặt đó của ngươi là có ý gì, ngươi hẳn phải biết, bây giờ bổn nương ta, khà khà, là bạn * của chủ nhân ngươi ~ nếu như ngươi lại dám bắt nạt ta, coi chừng ta thổi gió bên gối chủ nhân ngươi, đuổi ngươi về Bồng Lai đảo luôn!"

      *Bạn : định dịch là “bạn lữ” nhưng mà bạn lữ là bạn tu hành dùng cho người với người nên dám dùng, mà mình cảm thấy dùng từ “nữ nhân” đúng lắm, bạn nào có từ hán việt nào cho từ “bạn mình cảm ơn ^^


      Lỗ tai Hắc Kỳ Lân giật giật, bình tĩnh nhảy lên tảng đá, mặt sảng khoái nằm xuống.


      Bạch Ngọc Khuyết cũng tức giận mà tiếp tục đe dọa: "Ai nha, ta quên cho ngươi, thổi gió bên gối này a, là thứ lợi hại nhất thiên hạ, chỉ cần nhàng thổi lúc, bảo đảm hữu dụng hơn bất cứ thứ gì, như thế nào, hiểu chưa?"


      Hắc Kỳ Lân dại ra nhìn Bạch Ngọc Khuyết ngừng lải nhải tỏ vẻ đắc ý, rơi vào trầm tư, Bạch Ngọc Khuyết thấy chuyện mình vô vị, hậm hực xoay người rời .


      Ở sau lưng nàng, Hắc Kỳ Lân mở to mắt chớp lại chớp, từ từ cũng trưng ra vẻ mặt hiểu , nó đột nhiên nghĩ: "Hừm, nhìn cái dáng vẻ đắc ý của tiểu này, ra làm bạn của người khác là lại có lời như vậy, được, vậy ta cũng phải làm bạn , ta cũng phải thổi gió bên gối..."


      Bạch Ngọc Khuyết cũng biết, câu vô tâm của mình, lại gieo trong lòng Hắc Kỳ Lân "Thuần khiết" mầm mống "Tam quan* vặn vẹo", từ đó về sau, đồng chí Hắc Kỳ Lân vĩ đại, liền bước lên con đường tình kinh thế hãi tục kỳ dị, cũng bởi vậy mà thay đổi toàn bộ "Thú sinh" của nó...

      *Tam quan: suy nghĩ và nhận thức của mỗi người về cuộc sống, thế giới, giá trị. (三观: 人生观,世界观,价值观)

      *Thú sinh: theo truyện là cuộc đời quái của Hắc Kỳ Lân


      nơi khác, trong hoàng cung, Văn Trọng thân áo giáp bạc, người vẫn còn mang theo hơi lạnh chưa hoàn toàn tiêu tán từ chiến trường, bước nhanh vào, tất cả lính gác trông thấy, tất cả đều kinh hỉ trợn to hai mắt: Thái sư đại nhân rốt cục trở về ... Đại vương được cứu... Ân Thương được cứu rồi...


      Sau khi phất tay với thị vệ quỳ hành lễ, Văn Trọng trực tiếp về phía sau hoàng cung, đến tòa nhà vừa nhìn là biết là mới xây.


      còn chưa đến gần, liền nghe từ bên trong lâm viên* truyền ra từng trận cười huyên náo, nam có nữ có, tựa hồ còn đan xen men say với những tiếng dâm đãng cười khẽ.

      *lâm viên (园林): vườn cây

      Văn Trọng hơi dừng chân, hơi nhíu lông mày tuấn mỹ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng lâm viên được cây cối che phủ dày đặt, lúc lâu sau, mới cất bước, chút do dự tiến vào.


      Xuyên qua cửa, rồi đến mười mấy cây đại thụ, tầm mắt chợt thoáng hơn, sau đó, cả người Văn Trọng liền đứng ở nơi đó, phảng phất như vị tiên nhân lạc vào trần thế dơ bẩn, bình tĩnh nhìn kỹ từng cảnh tượng hoang đường trước mắt làm cả người đều tức giận dâng trào:


      Nhìn bên trong tòa lâm viên này, bốn phía đều bị những cây đại thụ che lấp chặt chẽ, mà trong vườn, lại sắp xếp chằng chịt hơn nghìn cây, cao khoảng ba bốn thước, mỗi cây đều lan tỏa mùi thơm của đủ loại thịt.


      Dưới cây đại thụ, chung quanh rải rác hai loại người: Đám người ăn mặc quan phục xiêu xiêu vẹo vẹo, bọn họ say khướt qua lại dưới tàng cây, chảy nước miếng bẻ cây thịt …


      Những người này đều chăm chú nhìn loại người thứ hai chớp mắt ——hơn trăm ngàn cung nữ lại khắp nơi, chỉ quấn lớp lụa mỏng, thể che lấp những nơi nảy nở của người trẻ tuổi.


      Những quan viên kia nỗ lực trợn to hai mắt vẩn đục, "Khà khà" cười rồi lại tập tễnh vồ tới, tiện tay bắt lấy nữ tử gần nhất, rồi như cầm thú làm lên việc phu thê kia trước mặt mọi người...


      Những quan chức xung quanh còn lại, hoặc là nhìn quen tiếp tục nhậu nhẹt, hoặc là bị trước mắt tình hình kích thích, rồi cũng bắt trước làm theo. Trong rừng chợt vang lên từng trận dâm tà...


      Mà cách đó xa, có cái ao mười mấy thước vuông, ánh tà dương* phản chiếu từng sóng nước trong vắt, nhưng mà, nếu nhìn kỹ , lại phát , bên trong cái ao kia làm gì chứa nước, ràng là cái ao rượu lớn!

      * Thước vuông (米见方): 1 mét = 1 thước, 1 thước vuông = 1 mét vuông

      *Tà dương: ánh chiều tà

      Mùi rượu nồng nặc theo gió từ xa nhè truyền tới, Văn Trọng hít hơi sâu, bình tĩnh nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt, con ngươi đen kịt càng ngày càng sâu...


      P/s: tới đoạn “Nhục Lâm – Tửu Trì” trong truyền thuyết rồi nhé mọi người. Edit thôi mà cũng thấy ngại.:04(1)::025:
      Last edited: 23/8/19
      thuyt thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :