1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      ***Năm Mới Mở Hàng Chương Mới deyyyyyyyy***
      =====================================================
      Chương1: Xuyên thành người hầu tuyệt sắc


      Lúc Bạch Ngọc Khuyết khôi phục ý thức, cũng là lúc nàng kinh hoàng phát , toàn thân nàng thể cử động được. Vì thế nàng kinh hoảng hét lớn lên tiếng, thế nhưng chút thanh đều phát ra được.


      Thử thử lại vô số lần, nàng mới dần dần phát , ngũ quan của nàng đều bị phong bế chặt kín. Cuối cùng, nàng đành phải bất đắc dĩ ngồi yên, bình tĩnh suy nghĩ về chuyện gì xảy ra, sau đó, nàng rốt cục cũng bình tĩnh nữa bởi vì nàng nhớ tới đến chuyện vô cùng quan trọng, đó chính là, nàng, Bạch Ngọc Khuyết, nhân viên công chức nhàn rỗi—— đời nhà ma.


      tình bắt đầu từ tối hôm qua, cũng giống như những bữa tối khác, Bạch Ngọc Khuyết lại xui xẻo bị tăng ca, lúc này là mười giờ, sau khi nàng cùng những đồng nghiệp khác chia tay, liền mình lái chiếc xe gắn máy cổ lỗ xỉ trở về nhà trọ.


      Đường xá vắng vẻ, đèn đường lúc sáng lúc tối, thoạt nhìn u ám thê thảm vô cùng, Bạch Ngọc Khuyết luôn sợ tối, đối mặt tình cảnh này, nàng vội vàng tăng ga, đột nhiên, nàng mơ hồ nhìn thấy phía trước mặt đường có vật tròn tròn màu đen, ngừng chớp chớp lên những bóng cây ven đường.


      Bởi vì tăng ca mà đầu Bạch Ngọc Khuyết càng thêm cháng váng, mắt nhắm mắt mở, tưởng rằng đó chỉ là mấy miếng dán quảng cáo ven đường, vì thế thèm để ý mà lái xe băng qua luôn, sau đó là tiếng thét chói tai "A ——" vang lên, sau đó là thân ảnh bay lên , lại "Rầm" tiếng rơi xuống mặt đường xi măng, làm cho bụi bay mịt mù, đám côn trùng xung quanh sợ hãi liên tiếp kêu "Chít chít chít——".


      Trước khi mất ý thức, Bạch Ngọc Khuyết oán hận mắng: "Mẹ nó! Ai lại có đạo đức như vậy, che lại cái hố, lỡ may tổn hại đến những mầm non tổ quốc sao . . . . ."


      Kết thúc đoạn hồi tưởng, Bạch Ngọc Khuyết thở dài phiền muộn, khó trách mình lại cử động được, người chết cử động được cũng có gì kì quái. cảm thán tại sao mình lại đoản mệnh như thế, đột nhiên thanh kiều mị ở gần đó truyền đến: "Ai. . . . . . Đáng thương cho tiểu Ngọc của tỷ, bị tên ác tặc Khương Tử Nha kia đánh trở về nguyên hình , muội yên tâm, thù của muội và Hỉ Mị, tỷ tỷ nhất định thay các ngươi báo!"


      Đây là thanh của nữ nhân trẻ tuổi, giọng kiều mị mang theo tia mê hoặc phong tình, ngay cả nữ tử như Bạch Ngọc Khuyết nghe xong trong nháy mắt xương cốt đều mềm ra, nàng mê mang suy nghĩ, chỉ bằng giọng kinh tâm động phách như thế, tướng mạo của nàng, lại khuynh quốc khuynh thành như thế nào chứ. . . . . .


      Sau đó, Bạch Ngọc Khuyết tựa hồ cảm giác như bị ôm lấy, lâu sau lại đến nơi khác, thanh của nữ tử kia lại vang lên: "Trích Tinh Đài này là nơi có linh khí nhiều nhất trong cung, muội cứ ở trong này hai ngày trước, chừng vài ngày nữa là khôi phục lại nguyên hình." Bạch Ngọc Khuyết càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, đây là có chuyện gì nha, như thế nào mà những lời của vị mỹ nữ này, câu nàng nghe đều hiểu?


      Vị mỹ nữ kia lại tiếp: "Tiểu ngọc, muội cứ ở đây trước, tỷ phải xử lý thi thể của Hỉ Mị cái , nghe là tên sát tinh Văn Trọng kia mấy ngày nữa trở về, nếu bị phát giác ra linh thể bị tiêu tán của Hỉ Nhi, chừng . . . . . ."


      Mới vừa được nửa, đột nhiên, loáng thoáng nghe được thanh ồn ào rối rít từ đằng xa : " Nhanh lên! Nhanh lên! Nếu tìm được nương nương, các ngươi hôm nay cũng đừng mong sống!" "Đại vương nhất định nổi giận. . . . . ." " tại trong cung chỉ còn lại Trích Tinh Đài là còn chưa tìm thôi. . . . . ."


      Thanh kiều mị bên cạnh dừng lại chút, rồi đột nhiên giả bộ phát ra tiếng kêu đau "Ôi. . . . . ."


      Cách đó xa liền truyền đến thanh vừa mừng vừa sợ của nữ tử, cung kính : "Ðát Kỉ nương nương!" Nàng kia chạy đến gần, ân cần : "Ðát Kỉ nương nương, ta đỡ ngài đứng lên. . . . . . Hóa ra ngài ở trong này, Đại vương vừa mới triệu kiến ngài."


      Thanh kiều mị lại đáp: "Ừm, ta biết rồi, đêm nay ta tới nơi này ngắm trăng, ai ngờ trặc chân, may là ngươi đến, ta Đại vương ban thưởng cho ngươi." Tỳ nữ kia thụ sủng nhược kinh : "Đây đều là bổn phận nô tỳ nên làm, tạ ơn Ðát kỉ nương nương, tạ ơn Ðát kỉ nương nương."


      Sau đó tiếng quần áo ma xát dần dần xa, lưu lại mình Bạch Ngọc Khuyết Trợn mắt há hốc mồm “Khương Tử Nha! Văn Trọng! Ðát Kỉ! Đại vương! Trời ơi! Đất ơi! Trời xui đất khiến làm sao mà nàng có thể xuyên vào trong thế giới Phong Thần thế này? Người vừa nãy hẳn là Tô Đát Kỷ , nàng lại gọi mình là tiểu Ngọc, mình xuyên qua thành tinh ác độc - vật hy sinh Tỳ bà tinh chứ!”


      Vậy. . . . . . trong đầu Bạch Ngọc Khuyết có vô số ý niệm xẹt qua xẹt lại so với vận tốc ánh sáng còn nhanh hơn, đan xen thành nùi. lúc lâu sau, đầu nàng bỗng đau đến thét chói tai: "A ————" Bạch Ngọc Khuyết liền hoàn toàn mất ý thức.


      biết qua bao lâu, Bạch Ngọc Khuyết dần dần tỉnh lại, nàng mở to mắt, phát mình nằm trong tòa nhà rộng lớn, dưới thân là những tấm ván gỗ, đỉnh đầu lại là ánh trăng sáng chiếu bầu trời đêm.



      Nàng chậm rãi nhớ lại những gì xảy ra lại thêm lần, rồi bất đắc dĩ thở dài tiếng, chậm rãi ngồi dậy, bình tĩnh xem xét đánh giá toàn thân mình, phát người nàng khoác rất nhiều lớp lụa trắng, kiểu dáng rất rườm rà phiền phức, dưới chân là đôi giày thêu được đính vào hơn mười viên trân châu trắng mượt mà trong sáng, vừa nhìn là biết phải vật phàm.


      Hai mắt Bạch ngọc khuyết bỗng dưng sáng ngời, bản tính hám tiền trỗi dậy, lập tức ngồi chồm hổm xuống, sờ soạn ngắm nghía mấy viên trân châu này hết nửa ngày, tìm cách để lấy nó ra nhưng làm cách nào cũng được, ngược lại còn làm cho bản thân mệt bở hơi tai, nàng thở hổn hển oán hận mắng: "Cái đồ phá của, phương châm sống là tiền được để lộ ra ngoài, phù phù. . . . . . Mẹ ngươi chưa dạy ngươi sao? Khỏe của kiểu này, chết sớm là phải . . . . . . phù phù. . . . . ."


      Có bảo vật nhưng lại lấy được, lòng Bạch Ngọc Khuyết tràn đầy buồn bực, đột nhiên trước mắt có ánh sáng chợt lóe, bóng người vô thanh vô tức ra trước mặt nàng.


      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời bị dọa sợ, ngã chổng mông xuống đất, nàng chợt nhìn lại, người đứng trước mặt chính là tuyệt sắc giai nhân, mỹ nữ này mặc thân lụa mỏng màu vàng óng ánh, dáng người xinh đẹp uyển chuyển nửa kín nửa hở càng thêm rung động lòng người, phía sau là mái tóc đen mềm mại chảy dài như thác nước, kiểu tóc này cũng phức tạp, chỉ đơn giản dùng nhánh cây màu lam để cố định lại, còn có, giữa hai hàng lông mày là nốt chu sa đỏ như ngọc.


      gương mắt trái xoan từ từ hé lộ chỉ cỡ bằng bàn tay, cặp lông mày được tỉ mỉ chăm sóc lại mang theo tia bấn loạn, đôi mắt to ngập nước, lại như là bị kinh hách náu dưới hàng lông mi, như như , nàng chỉ cần lơ đãng liếc mắt cái, tựa hồ vô số tường thành phải sụp đổ, đây phải là người. . . . . . Đây phải là người . . . . . . Đây phải là người a! Bạch Ngọc Khuyết bị kinh diễm, vẻ mặt cứ như là bị sét đánh trúng vậy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nử tử kinh thế hãi tục trước mắt.


      Thấy nàng bày ra thần sắc ngờ nghệch, nữ tử trước mắt cũng nổi nóng, cười khẽ : "Tiểu Ngọc, ngươi cái nha đầu này, sao lại giả vờ ngớ ngẩn như vậy chứ, tỷ đoán trước là đêm nay muội tỉnh, cho nên tranh thủ đến đây, muội quả nhiên tỉnh!" Mỹ nữ cười, chỉ thoáng thôi, cảnh xuân liền tươi đẹp, những côn trùng xung quanh nín thở im lặng, trăng có sáng cỡ nào cũng đều bị sắc đẹp của nàng làm lu mờ, đúng là hoa thường nguyệt thẹn mà.


      Hồi tưởng lại những tình tiết trong phim << Bảng Phong Thần>>, Bạch Ngọc Khuyết đấu tranh tư tưởng nửa ngày, liền hạ quyết tâm, cười hắc hắc, đứng lên, tích cực nịnh hót vị mỹ nữ kia: "Ai nha, tỷ tỷ, người xinh đẹp như vậy, mỗi lần gặp tỷ, người ta luôn bị kinh diễm đó, hắc hắc, tỷ đừng trách muội, tỷ rất là đẹp a, tỷ như ánh mắt của tỷ, còn sáng hơn sao trới, tỷ như của đôi môi của tỷ, còn đẹp hơn hoa, tỷ như. . . . . . blablablabla. . . . . ."


      Nguyên nhân Bạch Ngọc Khuyết liên tục mạch nịnh hót, thứ nhất là Tô Ðát Kỉ này quả thực sở hữu dung mạo phi phàm, thứ hai, ai lại đánh khuôn mặt tươi cười với mình bao giờ, nếu lỡ như nàng ta phát ra mình là giả mạo, chừng vị mỹ nữ này có thể hạ thủ lưu tình chút. Bạch Ngọc Khuyết bất an lo sợ nghĩ.


      Tô Ðát Kỉ đáp lại nàng cái liếc mắt xem thường: "Thôi , thôi ! Chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ, muội ngốc như vậy, cũng biết vì sao Nữ Oa nương nương lại chọn muội tới giúp ta nữa." Tuy giọng có chút oán trách, nhưng tựa hồ đối với những lời khen của Bạch Ngọc Khuyết cũng cực kỳ hưởng thụ.


      Ai nha nha. . . . . . Đúng là mỹ nhân, ngay cả cái liếc xem thường cũng đẹp đến thế! Bạch Ngọc Khuyết lau nước miếng, cười hắc hắc, chút sơ hở mà quay về chủ đề chính: "Đúng vậy, tỷ tỷ rất đúng, đặc biệt là lần này sau khi bị tên Khương Tử Nha kia tập kích, trí nhớ của muội vẫn luôn mơ hồ, chỉ biết người là tỷ tỷ của muội, muội phải nghe lời tỷ, những chuyện khác lại nhớ , làm sao bây giờ đây tỷ tỷ, người ghét bỏ muội chứ. . . . . . blablabla. . . . . ."


      Tô Ðát Kỉ giật mình, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhất thời biến sắc! Bạch Ngọc Khuyết giật thót tim: làm sao bây giờ làm sao bây giờ. . . . . . Có khi nào mà lời xạo của mình bị phát ta? Mình bị giết sao. . . . . ? Trong lúc Bạch Ngọc Khuyết còn hoang mang lo sợ, Tô Ðát Kỉ lại tựa hồ có chủ ý, nhìn nàng nghiêm mặt :


      "Tiểu Ngọc, ta vốn muốn hỏi các ngươi gặp tên Khương Tử Nha như thế nào, ngày đó sau khi các muội trở về lâu, Hỉ Mị chết , muội cũng bị đánh trọng thương biến trở về nguyên hình, nếu giờ muội nhớ , ta tìm biện pháp khác để điều tra việc này. Bất quá. . . . . . nghĩ tới, tu vi của tên Khương Tử Nha này lại đạt tới cảnh giới cao như vậy."


      Nguy nguy hiểm hiểm tránh thoát kiếp, Bạch Ngọc Khuyết nhàng thở ra, giả vờ ngây ngô nhìn Tô Ðát Kỉ: "Tỷ tỷ, muội cũng nhớ là sử dụng pháp thuật như thế nào, làm sao bây giờ?"


      Tô Ðát Kỉ liền nghẹn họng, dùng ánh mắt quyến rũ hung tợn trừng Bạch Ngọc Khuyết, phỏng chừng nếu phải vì nàng ta muốn bảo trì hình tượng mỹ nữ, nàng ta sớm hướng về phía Bạch Ngọc Khuyết mà hung hăng rít gào "Cái tên nha đầu này, ngươi có thể ngu ngốc hơn nữa ! !" Bạch Ngọc Khuyết tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nhìn Tô Ðát Kỉ, ánh mắt liền lộ ra vẻ "Tự trách".


      Thấy nàng như vậy, Tô Ðát Kỉ thoáng tiêu tan lửa giận, hơn nữa, Hỉ Mị rồi, giờ chỉ còn lại mình nàng và vị tỷ muội này ở trong cung thôi, dù sao nàng cũng thể muội ấy cứ tự sinh tự diệt được, vì thế nàng bất đắc dĩ đích thở dài, bàn tay ngọc liền làm phép cái, quyển sách liền xuất trong tay, giao cho Bạch Ngọc Khuyết- người nãy giờ vẫn lộ ra hai mắt sùng bái, : "Quên cứ quên , dù gì muội vẫn còn ngàn năm tu vi, cứ đọc xong nó, rồi nhớ kỹ những câu khẩu quyết này, muội biết dùng pháp lực như thế nào."


      Bạch Ngọc Khuyết kinh hỉ mà gật đầu liên tục, ở trong thế giới phong thần này, kẻ nào có pháp thuật, rất dễ bị làm vật hi sinh, nhất là nhân vật tép riu như nàng. Vì thế nàng vội cảm kích Tô Ðát Kỉ, : "Cám ơn tỷ tỷ, muội nhất định chăm chỉ tập luyện, tranh thủ hồi phục, để nhanh chóng giúp tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ mà Nữ Oa nương nương giao phó."


      Tô Ðát Kỉ gật đầu, cười : "Được, đến lúc đó hai người tỷ muội chúng ta cùng lập công, cùng được phong thần, sánh nganh cùng thiên địa. Tiểu Ngọc có thích ?" Bạch Ngọc Khuyết gật đầu như gà mổ thóc: "Thích, thích lắm, hắc hắc. . . . . . Có thể theo tỷ tỷ, muội đương nhiên là cao hứng, hắc hắc hắc." Nhưng trong lòng nàng lại oán thầm: dã tâm lớn để làm gì, sống lâu quá để làm gì chứ. . . . . .


      Thấy đêm khuya , Tô Ðát Kỉ liền tóm lấy Bạch Ngọc Khuyết, bàn tay mềm vung lên, bạch quang ra, hai người liền đứng trong căn phòng tráng lệ, Tô Ðát Kỉ : "Tiểu Ngọc, đây là phòng của muội, muội cứ nghỉ ngơi trước, mấy ngày nay, ngươi đừng nên ra ngoài, ngoan ngoãn mà luyện bí tịch mà tỷ đưa, giờ khí người muội được ổn định, nếu lỡ như ra ngoài mà bị tên Văn Trọng kia phát giác, tỷ thể cứu muội được.” Bạch Ngọc Khuyết liên tục gật đầu, lần nữa cam đoan mình tuyệt đối ra ngoài, lúc này Tô Ðát Kỉ mới thi truyển pháp thuật rời khỏi.
      Last edited: 7/1/16
      Alice Huynh, SiAm, fujjko13 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chúc bạn năm mới vui vẻ
      AbbyTiffanyT thích bài này.

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Thuyt: năm mới vui vẻ bạn nhé :yoyo19::yoyo14:
      quỳnhpinkythuyt thích bài này.

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      ——Chương 2: Đây chính là Văn thái sư?


      Tô Đát Kỷ vừa rời khỏi, Bạch Ngọc Khuyết có việc gì làm, mình buồn chán ở trong phòng tới lui, làm quen với địa bàn mới của mình. Đột nhiên, nàng phát gần chiếc giường có bàn trang điểm lớn, nàng bỗng khựng lại, đấu tranh nội tâm hết nửa ngày, Bạch Ngọc Khuyết rốt cục cũng quyết định chậm rãi tới, trong gương đồng loáng thoáng ra khuôn mặt tròn trịa thanh tú, so với diện mạo của nàng lúc trước có tám phần giống nhau, chỉ là làn da có vẻ trắng hơn chút.


      Bạch Ngọc Khuyết nhàng thở phào cái, kìm lòng được bật cười. Tốt quá! Nàng thực dám tưởng tượng, nếu như cho nàng mỗi ngày thấy gương mặt xa lạ, cho dù nó có nghiêng nước nghiêng thành cách mấy, e rằng nàng cũng vô phúc tiêu thụ nổi.


      Bạch Ngọc Khuyết yên lòng, thở phào nhõm, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nhưng bởi vì mấy ngày qua biến thành nguyên hình tỳ bà tinh, phần lớn thời gian đều là mê man ngủ, thêm vào đó, tại trong đầu nàng lại rối thành đoàn, vào lúc này Bạch Ngọc Khuyết nàng sao còn có thể buồn ngủ chứ ?


      Nàng mở cuốn bí tịch kia ra xem, thấy trong đó toàn là lời ít mà ý nhiều, nhất là ghi chép rất cụ thể về việc vận dụng pháp thuật , liền ngồi lên giường, dựa theo ánh nến mà đọc.


      Trí nhớ của Bạch Ngọc Khuyết quả nhiên tồi, chỉ mất có ba ngày, nàng liền đại khái có thể nhớ hết những pháp thuật cùng khẩu quyết, tối đến, sau khi dùng xong những món ăn tinh mỹ mà nha hoàn đưa tới, Bạch Ngọc Khuyết liền thỏa mãn nằm giường, vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình.


      tại, trùng sinh làm con sâu gạo quả thực tồi, danh nghĩa nàng chính là nghĩa muội của sủng phi-Đát Kỷ nương nương, mà sủng ái của đại vương đối với Tô Đát Kỷ, dưới Triều Ca, từ ông lão tám mươi, hay là đến đứa nhóc tám tuổi ở Tây Kỳ, ai ai cũng biết. Có thể là ngậm trong miệng sợ tan, ôm trong lòng sợ vỡ, làm tan nát biết bao trái tim thiếu nữ, cùng những thành phần cá biệt cắn răng oán hận tại sao mình lại sinh làm nam nhân.


      Bởi vậy, ỷ vào quyền thế của Tô Đát Kỷ, trong cung này người nào thấy nàng đều phải cung kính gọi tiếng "Ngọc tiểu thư" mỗi ngày cơm đến há mồm áo đến đưa tay, nhàn chán tu luyện chút pháp thuật, những ngày tháng này, là mỹ mãn nha...


      Bạch Ngọc Khuyết nghĩ đến mà khà khà bật cười, tròng mắt hơi chuyển động, khẽ đọc câu khẩu quyết, chùm nho đen từ đằng xa liền "vèo" tiếng bay đến trong tay nàng, nàng thỏa mãn thu hồi pháp thuật bắt đầu ăn say sưa ngon lành.


      Đột nhiên, ánh mắt Bạch Ngọc Khuyết sáng lên, nhớ đến hôm nay vừa học được thuật Thuấn Di, bây giờ lại là buổi tối, khà khà, những nhân vật nguy hiểm kia, thí dụ như Trụ vương, Văn Trọng, có lẽ sớm ngủ, sao mình lại ra ngoài dạo chứ, dù sao mình cũng có thể lập tức thuấn di trở về, sợ có nguy hiểm gì.



      Chủ ý quyết, Bạch Ngọc Khuyết lấy ra cuốn sách kia ra xác nhận khẩu quyết lần nữa, sợ đọc nhầm, hết cách thôi, ai bảo nàng vẫn còn là tay mơ, sau khi đọc xong, trong lòng liền tập trung nghĩ về phương hướng, bạch quang lóe lên, trong phòng bóng người.


      Ớ ớ ớ? Đây là đâu? Trán Bạch Ngọc Khuyết chảy đầy mồ hôi lạnh, bây giờ nàng đứng đỉnh núi cao, bốn phía mọc đầy những bụi cây, những cây đại thụ lại bị bóng đêm tạo nên những hình thù quái dị.


      Cách đó xa có rất nhiều mỏm đất , xen kẽ theo hàng lối, biết là gì. bầu trời đêm ánh trăng mông lung, cơn gió bay thoáng qua, cây cối khẽ lay động, thanh cỏ dại khẽ đung đưa, côn trùng lên tiếng kêu to, liên tiếp như vậy, làm cho mảnh núi hoang vu càng tăng thêm mấy phần u quỷ dị.


      Bạch Ngọc Khuyết có chút sợ hãi, mắt hơi chuyển động, thấy phía trước có gò đất và vật tựa hồ như tấm ván gỗ, lòng hiếu kỳ lại nổi lên, bản tính nhiều chuyện của Bạch Ngọc Khuyết lại phát tác, nàng liền bước nhanh tới, nương theo ánh trăng, Bạch Ngọc Khuyết cẩn thận xem xét chữ tấm ván gỗ, chữ này rất phức tạp khó phân biệt, có lẽ là chữ Triện , vất vả nửa ngày nàng mới có thể miễn cưỡng đọc ra: "Tiền —phong — doanh — Lý — A — Trung — chi — mộ." Khó khăn lắm mới đọc xong mấy chữ này, Bạch Ngọc Khuyết liền hét lên "A ——" tiếng, trong nháy mắt nàng liền phóng ra xa ba trượng.


      Chuyện gì thế này... Đây chính là nghĩa địa! ! Trời ơi! Doạ chết tui rồi, doạ chết tui rồi! Bạch Ngọc Khuyết lẩm bẩm, cả người rét run, nàng cấp tốc sử dụng Thuấn Di thuật để mau mau hồi cung, nhưng mà, biết tại sao, sau khi nàng đọc xong, lại phát chính mình vẫn ngốc tại chỗ này, lại niệm, phản ứng, ta niệm niệm niệm niệm... ! Vẫn như cũ phản ứng! !


      Chẳng lẽ mình lại đọc nhầm khẩu quyết rồi?? Cõi lòng tràn đầy tuyệt vọng Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng lại có ý tưởng khác, thế là nàng hí ha hí hửng mà lấy ra cuốn bí tịch, ai dè, người tính bằng trời tính, ánh trăng mờ mịt, chữ nàng cũng nhìn ra, làm sao bây giờ a? Hu hu, Ðát Kỷ tỷ tỷ, ngươi ở đâu a? Tiểu Ngọc sợ a, Tiểu Ngọc biết sai rồi, nên nghe theo lời tỷ liền chạy ra ngoài, hu hu , hôm nay mình thế nào cũng bị quỷ làm thịt...


      Bạch Ngọc Khuyết hoảng sợ cùng tuyệt vọng, đứng trước nấm mồ, đột nhiên nhớ đến vị chuyên gia nào đó , trong lúc sợ hãi, hát lớn rất là hữu hiệu cho việc giảm bớt sợ hãi cùng căng thẳng. Vì thế, Bạch Ngọc Khuyết khụ khụ hai tiếng cho thông họng, hai mắt rưng rưng, lấy hết dũng khí, dùng giọng ca quỷ khóc sói rên của mình mà hát: "Em là người dân... Nha hắc... Hôm nay thiệt là vui... Ka ka ka ... Hôm nay thiệt là vui..."


      Wow, là ảo giác sao? Như thế nào mà toàn bộ núi đều yên tĩnh lại rồi? Sâu còn kêu nữa? Gió còn thổi nữa ? Liền ngay cả ánh trăng cũng sáng hơn chút ít? Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết đắc ý, khà khà, mấy tên gia hỏa này có lẽ đều bị giọng ca tuyệt vời của mình trấn áp ? Ha ha, vậy mình liền hát tiếp, hát đến khi hừng đông, cho đến khi có thể nhìn rõ khẩu quyết liền có thể hồi cung rồi ~ ha ha...


      Vì thế, Bạch Ngọc Khuyết lại thanh thanh cổ họng kế tục nghiệp ca hát: "Nhà em là nơi—— đất vàng dốc cao —— phía có em... A... ! ! !" Còn chưa hát xong, đột nhiên nghe thấy thanh cách đó xa tựa hồ là cực lực nhẫn nại có lẽ là do thể nhịn được nữa quát: "Câm miệng!"


      Bạch Ngọc Khuyết bị kinh sợ, nhất thời ngậm miệng, trơ mặt, ngây ngốc nhìn vào nơi vừa phát ra thanh. Phía sau cây đại thụ trước mặt, bóng người cao to chậm rãi ra, thấy dung mạo lắm, chỉ mơ hồ thấy người kia tựa hồ mang bộ trường bào rộng thẫm màu, nhàng lay động theo gió đêm, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.


      Bạch Ngọc Khuyết lấy làm kinh hãi, hoảng sợ lui về sau vài bước, lập tức ý thức được phía sau chính là những nấm mồ, liền vội vàng dừng lại, vào lúc tiến thối lưỡng nan, biết là lấy dũng khí từ đâu ra, nàng đánh bạo hướng phía bóng người kia lớn tiếng quát: "Ngươi là ai? Là người hay là quỷ? Hơn nửa đêm rồi ở nhà ngủ , chạy đến bãi tha ma này làm gì, đầu óc ngươi có vấn đề gì chứ?" Lời lẽ đúng tình hợp lý, xong nàng lại quên mất rằng nếu dựa theo Logic của mình, chính nàng cũng là người có bệnh trong đầu.


      Trong chớp mắt, bóng đen trước mắt lóe lên, bóng người kia Thuấn Di đến trước mặt Bạch Ngọc Khuyết, ách, kĩ thuật Thuấn Di của người này tệ, có nên hỏi thăm chút về khẩu quyết đây, ngạch, Bạch Ngọc Khuyết ngây thơ chớp chớp mắt nhìn chăm chú vào người trước mắt, cân nhắc xem độ khả thi này là bao nhiêu. lúc lâu sau, nàng từ bỏ, đơn giản là vì, người trước mắt này... Hẳn là thanh niên , thực quá ~ quá giống hạng người lương thiện.


      Nam tử này thoạt nhìn khoảng chừng hai mươi, toàn thân vận bộ trường bào rộng, dùng ngọc quan búi nửa phần tóc , phần còn lại tung bay trong gió đêm, khuôn mặt cùng bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ, sống mũi cao, đôi môi mỏng, bất luận là chỗ nào, đều hoàn mỹ thể lên lời. Tiếc là đôi mắt cứ như là hàn băng ngàn năm thay đổi vậy, khi bị nó nhìn đến tựa như có thể bị đông lại, khí thế mạnh mẽ làm cho cả người như bị cỗ cường lực từ ngàn dặm hướng tới.


      Bạch Ngọc Khuyết nuốt ngụm nước bọt, mỹ nam này vừa nhìn là biết dễ chọc, nàng vội vàng pha trò cười ha hả giảm bớt khí bị đông cứng: "Ha ha, cái kia... a soái ca, ngươi biết đây là nơi nào ? Ta... Ta cẩn thận lạc đường , ec , ha ha..."


      "Là ngươi." Nam tử kia đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, thanh lạnh lẽo giống như ngọc nha? Là người quen? Vận khí tệ! Bạch Ngọc Khuyết mừng tít mắt, ngốc hề hề : "Ha ha... Nguyên lai ngươi biết ta a, quá tốt rồi quá tốt rồi, vậy ngươi giúp ta trở về ?"


      Sóai ca kia nhìn nàng nửa ngày, lạnh lùng : "Ngươi tới nơi này làm gì?" Bạch Ngọc Khuyết thấy nam tử này chỉ có nhận biết mình, hơn nữa pháp thuật cao cường, khí thế mạnh mẽ, có cảm giác nếu mình dối, có khả năng bị nhìn thấu, dứt khoát liền đánh cược lần, khai báo nội tình: "Ta... Ta hôm nay luyện thuật Thuấn Di , biết sao lại đến đây, muốn trở về nhưng lại quên khẩu quyết... Ngạch..."


      Cẩn thận từng li từng tí nhìn thanh niên nửa ngày, Bạch Ngọc Khuyết cắn ngón tay giả nai: "Ha ha, cái kia, ta thấy ngươi Thuấn Di rất giỏi ha... Cái kia... Nếu ngươi có thời gian, hay là... Ngươi dạy ta khẩu quyết, tự ta trở về là được, được ?"


      Nam tử kia hé răng, vào lúc Bạch Ngọc Khuyết thấp thỏm bất an, nam tử kia đột nhiên lạnh lùng : "Ngọc tỳ bà, ngươi lại chơi trò gì?" Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, nam tử này dĩ nhiên biết chân thân của mình! Nguy rồi! Ngoài mặt Bạch Ngọc Khuyết làm như có gì xảy ra cười ha hả, nhưng trong lòng lại nhẫm thân khẩu quyết mới học hôm qua, nàng nghĩ so với tên tiểu tử cường đại kia mà , thân có vẻ hữu dụng.


      luồng sáng lóe lên, Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu nhìn, suýt chút nữa tức điên , nàng nàng nàng, vừa mới niệm thanh khiết thuật sao? Vào lúc này toàn thân nàng là bộ sa y trắng sạch sành sanh, sớm còn dáng vẻ nhết nhát như lúc nãy nữa, nhưng mà, vào lúc này, clean toàn thân hữu dụng sao? hu hu hu...


      Thanh niên đứng nơi đó vẫn cứ sừng sững như ngọc, lạnh lùng nhìn những biến hóa khác nhau mặt Bạch Ngọc Khuyết từ mặt mày ảo não, sợ hãi, đến dở khóc dở cười. Trong đôi mắt lạnh lẽo nổi lên tia nghi hoặc, tiếp đó lại biến mất thấy bóng dáng.


      Khẩu quyết này liên quan, thể bỏ cuộc được, ngươi phải hành động! Suy nghĩ thêm! Bạch Ngọc Khuyết ở đáy lòng cho mình tiếp sức, đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, khà khà, đúng rồi, chắc là cái này , cảm giác quen thuộc như vậy ni ~


      Bạch Ngọc Khuyết thầm tán thưởng chính mình, nhanh chóng nhớ lại khẩu quyết mà đọc, "Ào ào ào hô ——" nha? Thanh gì vậy? Bạch Ngọc Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời choáng váng, bất quá chỉ trong chốc lát, từ đằng xa mấy chục bụi cây xé gió mà lao về phía nàng! Nàng né kịp, cả người đều bị chôn!


      " Khụ Khụ Khụ..." lớn, nữ tử mặt mày xám xịt chật vật đầy người, gian nan đẩy những gò đất do bụi cây xếp thành ra, mặt mày đưa đám bò ra.


      Chẳng trách cảm thấy khẩu quyết này quen thuộc đến thế, nàng còn tưởng niệm Thuấn Di lại là cái kia, tại mới nhớ tới, đây phải là "di vật khẩu quyết" mà nàng niệm để ăn nho mấy canh giờ trước sao! A ~ trời muốn diệt ta a... Kẻ tham ăn quả nhiên gặp báo ứng...


      Chàng thanh niên kia nhìn trò hay hồi lâu, khóe miệng vô thức co giật cái, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên, chậm rãi về phía Bạch Ngọc Khuyết, tóc dài bay lượn, tay áo phiêu phiêu.


      Chờ Bạch Ngọc Khuyết nuốt xong ngụm nước miếng ý thức được nguy cơ , nam tử kia tới trước mặt nàng, chậm rãi giơ lên bàn tay thon dài, da đầu Bạch Ngọc Khuyết tê rần, này này đây là muốn giết ta sao?


      Lại cũng kịp nhớ cái gì, nàng liều mạng vọt lên nắm chắc bàn tay trắng noãn thon dài kia, làm bộ điềm đạm đáng : "Hu hu, sóai ca à, ta đáng thương nha, trước đây lâu bị tên họ Khương đánh cho cái gì đều nhớ , tại ta lại là yếu đuối đơn lưu lạc tới bãi tha ma này, hu hu, mạng của ta là khổ nha, sóai ca à, ngươi đây là muốn an ủi ta sao? Ngươi thực là tốt bụng nha..."


      Vừa , vừa tự cho là dấu vết sờ sờ tay của , ây da~, da dẻ tốt! woa? Ngón tay làm sao dài như vậy, úi chà, vân tay là phức tạp nha ~ ừm, người này tương lai tiền đồ vô lượng ...


      "Buông ra!" Bất thình lình, thanh lạnh băng mang theo ba phần tức giận vang bên tai, Bạch Ngọc Khuyết gian nan từ trạng thái "mê choai", thoát ra, liền thấy gương mặt của thanh niên trước mắt hoàn mỹ tuấn tú tựa như băng sơn điêu khắc, ra vài vết sẹo vô hình, aiz, đúng là mỹ nam, mặt tối sầm lại cũng đẹp mắt như vậy nha, Bạch Ngọc Khuyết xuýt xoa cảm thán , đột nhiên thanh kiều mị quen thuộc quát lên: "Văn Trọng, thả Tiểu Ngọc!"


      Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết vui vẻ, Tô Đát Kỷ đến rồi, được cứu rồi... vui mừng quay đầu lại, mới vừa mừng đến nửa đột nhiên nhớ tới những gì Tô Đát Kỷ vừa mới , lập tức như bị sét đánh ngang tai, chậm rãi cứng ngắc xoay đầu nhìn người trước mắt - đẹp tựa như thần Apollo, này này chuyện này... Là Văn Trọng —— Văn thái sư? A a a... Văn thái sư phải là lão già sao? Thế giới này loạn rồi sao , có ai cho ta với... Trong đầu Bạch Ngọc Khuyết có bầy quạ đen ngừng "Quác quác" bay qua.
      Last edited: 7/1/16
      SiAm, Huyềnpluss, emilia13 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      em po tay chi luon.chi do hoi wa di chi nu chinh oi
      TiffanyT thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :