1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Ta ngi ngờ kb sau này em của tỳ bà có tranh giành văn trọng vs nàng ý k
      TiffanyT thích bài này.

    2. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      @Abby: đúng ak~ chúc mừng bạn đoán dc 1 ý "" của tác giả! thiệt tác giả tửng lắm, râu nọ cắm cằm kia rất nhìu...bởi vey dù là mọt ngôn tình cũng đỡ nổi~
      Last edited: 18/7/16
      Abby thích bài này.

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 37: Tại sao lại thêm con con mắt
      Editor: Tiffany's sister - Heo​


      Thaí độ bây giờ của Xích Miểu với Văn Trọng, phải là hận nghiến răng nghiến lợi, hận thể moi tim xẻ thịt! đánh lại người ta, còn bị mất thêm cánh tay, giờ đành trút giận lên Bạch gia, ai bảo con của bọn họ dám lừa gạt mình, thề thốt bảo đảm ta có thể cướp được Kim Long tiên về!


      Thấy sắc trời sáng, tia sáng mặt trời đầu tiên từ từ chiếu tới. Xích Miểu lệ liếc nhìn về phía chân trời sáng rực kia, chậm rãi thị huyết nhìn về phía bốn người của Bạch gia căng thẳng tột độ ở trước mặt .

      Trong ánh mắt nồng nặc sát ý kia, như thể là con ác lang đói bụng nhiều ngày, đột nhiên ngửi được mùi máu tươi, đôi mắt xanh thăm thẳm lập loè hưng phấn!


      Bị những đôi mắt đầy sát ý kia doạ, thân thể nho của Bạch Tiểu Giác nhịn được từ từ rụt lại, tựa sát người của Bạch mẫu.


      Xích Miểu thoáng nhìn dáng vẻ sợ sệt của Bạch Tiểu Giác, lạnh lùng nhếch môi, bệ vệ ngồi ở tại chỗ, duỗi ra cánh tay trái may mắn còn sót lại của mình, năm ngón tay nắm vào khoảng , tức , Bạch Tiểu Giác liền kinh hô tiếng, "Xèo" bị kéo về phía của Xích Miểu.


      Trái tim của Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên thót lên cái! Ngay lúc đó, bạch phụ Bạch mẫu giẫy giụa nghẹn ngào gào lên lên: " được!" "Tiểu giác!" Bạch Tiểu Hoàn kinh hoảng nhìn thấy cảnh này, sớm sợ đến nên lời.


      Khóe miệng Xích Miểu nhếch lên nụ cười gằn tàn khốc, nhàn nhã đứng tại chỗ, chờ "Con mồi" Bạch Tiểu Giác bị pháp thuật của mình kéo tới! Mấy ngàn tinh vây xem xung quanh, có tiếc hận, có kinh hãi, có đành lòng, căng thẳng nhìn về bóng người đáng thương bé của Bạch Tiểu Giác.


      Trong nháy mắt, biến cố đột ngột phát sinh! Thân hình bị lực kéo ở trung của Bạch Tiểu Giác bỗng nhiên dừng lại, lúc này, thân hình nhắn của nhóc lại đột nhiên xoay lại, lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy gấp mười lần, hướng về phương khác bay .


      quái hoàn toàn thất kinh, Xích Miểu càng thể tin,trợn to hai mắt. Cả bọn đều nhìn về hướng bay của Bạch Tiểu Giác, chỉ thấy bạch quang lóe lên, tại cái cây cách đó xa, phút chốc ra hai bóng người nam nữ hai, trong tay nữ nhân kia, còn ôm đứa bé, phải Bạch Tiểu Giác còn ai nữa!


      Xích Miểu định thần nhìn kĩ, nhất thời, trong lòng lộp bộp, nhịn được thất thanh : "Văn Trọng!"


      còn tưởng rằng, dù Văn Trọng biết nơi đóng quân của tộc, nhưng trước đó, bị Phạm Thiên làm trọng thương, trong trận đánh hôm qua, lại tiêu hao nhiều pháp lực như vậy, trong vòng mấy ngày, còn phải lo vội vàng chữa trị vết thương, dù như thế nào, tới đây nhanh như vậy. ngờ, lại đến ! Thực kỳ lạ...


      Trong lòng Xích Miểu tràn ngập nghi hoặc, ánh mắt chuyển qua, đột nhiên thấy Bạch gia Tiểu Ngọc đứng bên cạnh Văn Trọng, vẻ mặt còn đầy cảm kích nhìn Văn Trọng, như lời cám ơn gì đó. Cũng trong nháy mắt, Xích Miểu hiểu ra, nhất định con tỳ bà tiểu này nhờ vả Văn Trọng, tên phản bội đáng chết! Ánh mắt tối tăm đây sát ý của Xích Miểu đột nhiên tăng lên dữ dội!


      Ngoại trừ tâm phúc sói của Xích Miểu, các quái còn lại có rất ít từng gặp Văn Trọng, lúc này, nghe được tên của Văn Trọng, trong khoảnh khắc, cả đám quái như bị sét đánh, sợ hãi nhìn huyền y nam tử ở cách đó xa kia:

      Cái… cái gì... Đây chính là Văn Trọng? phải mình nghe lầm chứ! phải giang hồ đồn rằng, bộ dáng Văn Trọng là mặt xanh râu vàng, ba đầu sáu tay sao? phải mặt dữ tợn, thể tráng như hùng sao? Tại sao... Tại sao lại lớn lên….. đến... Đẹp trai… như vậy cơ chứ? Mà ít nữ trẻ tuổi, càng say đắm nhìn Văn Trọng, xuân tâm nảy mầm mọc lút nhút, còn hơn cả nấm mọc sau mưa…… bởi vì các nàng chưa từng thấy nam tử nào tuấn mĩ tài hoa, pháp lực vô biên như vậy!


      Mà Bạch Tiểu Giác, vì quá mức căng thẳng, biết rằng, mình sớm được cứu, cánh tay múp míp của nắm chặt tạo thành quả đấm , do dự nửa ngày, rốt cục chậm rãi mở mắt ra, ai biết, liền nhìn thấy vị tỷ tỷ mà mình tâm tâm niệm niệm ngóng trông bấy lâu này nhất thời "Oa" tiếng, ôm eo Bạch Ngọc Khuyết khóc rống lên.


      Bạch Ngọc Khuyết thấy Bạch Tiểu Giác khóc oan ức, nhanh chóng vuốt cái đầu củ tỏi của dỗ dành: "Tiểu giác ngoan, đừng khóc nữa, phải tỷ tỷ tới rồi sao?" Bạch Tiểu Giác lời nào, chỉ dựa ở trong ngực Bạch Ngọc Khuyết khóc hăng say.

      Thấy Bạch Tiểu Giác chuyên tâm gào khóc, thèm để ý tới lời khuyên bảo, làm cho Bạch Ngọc Khuyết nhức đầu thôi. Sau khi dùng hết mọi cách để cho hết khóc nhưng hữu hiệu, nàng bắt lấy tay áo của Văn Trọng, lấy lòng hướng về Bạch Tiểu Giác : "Tiểu giác, mau nhìn nha, tỷ tỷ mời tới vị rất lợi hại giúp đỡ chúng ta rồi, sau này, đệ cũng cần sợ gì hết, có ở đây, Xích Miểu dám làm khó dễ đệ nữa, khà khà khà, phải ?"


      xong, nàng ngẩng đầu, quay về phía Văn Trọng liếc mắt ra hiệu, ý là, nhờ giúp an ủi cái, ngờ đâu Văn Trọng mặt đổi sắc liếc nhìn Bạch Tiểu Giác, rồi yên lặng quay đầu . Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết khỏi mắng Văn Trọng biết "Kính già trẻ"!


      Đúng vào lúc này, khi Xích Miểu nhận ra Văn Trọng mà kêu tên của , ngay lập tức, Bạch Tiểu Giác liền hiểu, nam tử đứng chung chỗ với tỷ tỷ là ai, nhất thời kinh hãi, trợn tròn đôi mắt đen tròn vo của mình mà cảnh giác trừng Văn Trọng, thân thể nho co rúm lại, liều mạng hướng vào ngực Bạch Ngọc Khuyết mà trốn.


      Hay quá hóa dở, Bạch Ngọc Khuyết thầm mắng Xích Miểu, đường đường là đại nam nhân, la lối om xòm như mấy bà bán cá vậy, bộ sợ, dọa hư Tiểu Giác đáng của người ta sao! Nhưng nào biết, thực ra, Bạch Tiểu Giác của nàng là sợ Văn Trọng.


      Xích Miểu nỗ lực che giấu sợ hãi, ngoài mạnh trong yếu, hướng về Văn Trọng quát: "Văn Trọng, ngươi... Ngươi còn dám tới đây? Ngươi muốn gì!"


      Văn Trọng bình tĩnh kéo lại tay áo của mình từ tay Bạch Ngọc Khuyết, từng bước từng bước về hướng của Xích Miểu, thân huyền bào giữa buổi sáng của trời thu phất trong gió, tỏa ra mấy phần bễ nghễ thiên hạ!


      Bị khí thế mạnh mẽ người đối thủ làm kinh sợ, Xích Miểu nhịn được, lùi về sau nửa bước, lập tức ý thức được, mình ở trước mặt bọn tinh của Hiên Viên Mộ… thể tỏ ra sợ hãi, nếu , bộ mặt già này của hoàn toàn mất sạch.

      Lập tức, ngừng lại, hướng về bọn quái xung quanh lớn tiếng : "Các ngươi còn chờ gì nữa! Cái tên này, chỉ trộm Kim Long tiên của tộc, còn cướp Phạm Thiên, làm chúng ta thể trở về Hiên Viên Mộ, các ngươi còn mau giết , đoạt lại bảo vật!"


      lời ra, chỉ có vẻn vẹn vài con sói , do dự nhích nhích chân về phía trước vài bước, đám quái còn lại, hai mắt nhìn nhau, khiếp sợ nhìn Xích Miểu: Lang Vương nha, bị hư não rồi sao? Muốn bọn mình giết “ tộc khắc tinh”--- Văn Trọng? ! Chuyện này, chẳng khác nào như trứng chọi đá… bị tan xác nha!


      Nhất thời, lũ yên lặng mà đứng tại chỗ, ai tiến lên nửa bước. Xích Miểu hung tàn nhìn đám tinh rụt rè lui về phía sau, bỗng chuyển động con ngươi, phút chốc hét dài lên một tiếng, quay về mấy trăm con sói bên cạnh quát to: "Tạo tuyệt sát trận!"


      Trong khoảnh khắc, thân hình của mấy trăm con sói bỗng biến hóa xen kẽ, như tấm lưới lớn bao quanh Văn Trọng, rồi hướng về phiá mà tấn công tới! Nghĩ tới vết thương đáng sợ ở ngực Văn Trọng còn cách nào khép lại được, Bạch Ngọc Khuyết căng thẳng, tiến lên bước, lo lắng nhìn chằm chằm vào Văn Trọng bị mấy trăm con sói bao vây.


      Văn Trọng bình tĩnh đứng yên, nhàn nhạt nhìn đám sói bủa vây xung quanh mình, lúc này, bọn chúng chuyển động bằng những bước kỳ lạ, giống như nhảy múa, mỗi vài bước chân, chúng dùng hai tay chỉ thiên, dùng cái kỳ dị tín hiệu, làm cho Văn Trọng cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh đều trở nên u tối.

      Mà trong bóng tối lu mờ, lại xuất vô số sát khí bay xung quanh, kết thành nhiều thanh kiếm phủ kín bầu trời, sau đó toàn bộ kiếm chỉ thẳng về hướng của Văn Trọng, bỏ sót góc độ nào hết, trận thế như vậy, cực kỳ ác liệt, hổ là "Tuyệt sát" !


      Đứng giữa bóng tối đen kịt của tuyệt sát trận, Văn Trọng ngưng thần nửa ngày, bỗng dưng chậm rãi nhếch môi, đưa tay ra, lấy ra Kim Ngân Long tiên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bỗng dưng trầm lại, hai tay nắm tiên, nhanh như chớp vung lên, tuyệt sát trận bỗng chốc bị phá tan, chỉ còn lại lũ vây quanh .


      Lúc này uy lực của tuyệt sát trận bị yếu , xa xa lại truyền đến tiếng kêu kinh hãi thảm thiết của đám sói . Ở ngoài trận, Bạch Ngọc Khuyết thấy vậy, thầm nhủ, bằng thực lực của Văn Trọng, phá trận pháp này hẳn có vấn đề gì, liền yên tâm kéo tay của Bạch Tiểu Giác về phía Bạch gia phụ mẫu, rồi cởi trói cho bọn họ.

      Vừa được tự do, Bạch mẫu liền kéo tay Bạch Ngọc Khuyết lại, dưới kiểm tra phen, rồi luôn miệng nói: "Tiểu Ngọc, mấy ngày nay, ở đại doanh của Ân Thương, con có bị thương ? Tại sao con lại cùng Sát tinh Văn Trọng này tới đây? làm con bị thương?"


      Bạch Ngọc Khuyết khó khăn rút tay về, nhìn Bạch gia bốn người nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng chờ giải đáp, khụ hai tiếng, nàng trấn định : "... Mẹ à... ngài cứ yên tâm, khặc khặc, chuyện này... Mọi người hiểu lầm Văn Trọng rồi, ... Ngạch, kỳ thực là *Đại thiện nhân, lấy giúp người làm tôn chỉ, khà khà ~ lần này, nghe Xích Miểu muốn vô duyên vô cớ làm khó dễ cả nhà chúng ta, liền lập tức tới cứu chúng ta nè."

      *Đại thiện nhân: người rất tốt

      Bạch phụ quay đầu liếc nhìn nam tử áo đen đứng giữa tuyệt sát trận kia, lúc này, khuôn mặt đẹp trai của đổi sắc, hai tay nắm tiên, chút lưu tình quất xuống, mỗi roi quất ra, có mấy con sói kêu thảm thiết rồi chết ngay tại chỗ! Mà khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lùng của lại nhàn nhạt, như chết dưới tiên của phải mạng người, mà chỉ là đám rơm rạ!


      Người như vậy? Mà có thể gọi là "Đại thiện nhân" ? ! Bạch phụ giật mình trừng Bạch Ngọc Khuyết, nửa ngày, run rẩy sờ sờ gáy của nàng, trao đổi với Bạch mẫu bằng ánh mắt kinh sợ: Mẹ đứa à, Tiểu Ngọc nhà chúng ta hẳn bị Văn Trọng dùng pháp thuật gì đó, sao lại sảng thế này chứ hả.. ? Bạch mẫu kinh hãi liếc nhìn Văn Trọng giết như rơm rác ở trong trận kia, thể tin được nhìn lại bạch phụ: Chắc vậy rồi...


      Bạch Tiểu Hoàn phức tạp nhìn Bạch Ngọc Khuyết, do dự nửa ngày, : "Tỷ tỷ, chẳng lẽ... tỷ thích Văn Trọng hả?"


      Lời vừa ra, bạch phụ Bạch mẫu khiếp sợ nhìn Bạch Tiểu Hoàn, thực thể tin được nàng dám hỏi cái vấn đề thể tưởng tượng nổi này. Bạch Ngọc Khuyết giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Văn Trọng mạnh mẽ chiến đấu trong trận kia.

      Nửa ngày, nàng xoay đầu lại, đáp lại mắt kinh sợ như thấy quỷ của Bạch phụ Bạch mẫu, ánh mắt nghi ngờ thôi của Bạch Tiểu Hoàn, cùng với ánh mắt hồ đồ thuần khiết của Bạch Tiểu Giác, khẽ mỉm cười, trấn định hồi đáp: "Muội muội thông minh."


      Lời này vừa ra, bốn người của Bạch gia dại ra như rơi vào vực thẳm! Bạch phụ Bạch mẫu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Khuyết như đứa điên, ánh mắt Bạch Tiểu Hoàn phức tạp, vừa kinh ngạc vừa mơ hồ lẫn lộn mấy phần ước ao, Bạch Tiểu Giác hiểu chuyện của người lớn, chỉ chớp đôi mắt to đen nhánh, tha thiết mong chờ nhìn vẻ mặt quỷ dị của cha mẹ cùng tỷ tỷ của mình .


      Mà thân ở trong tuyệt sát trận, ban đầu Văn Trọng còn thành thạo điêu luyện đối phó chu vi dần dần thiếu hạ xuống sói , vừa phân tâm lo cho an nguy của Bạch Ngọc Khuyết, ngờ đâu trong lúc vô tình, nghe được câu này, tâm thần hơi động, bỗng dưng chân khựng lại nửa nhịp!


      Đúng vào lúc này, luồng lực sắc bén mạnh mẽ mang theo u sát khí, vô thanh vô tức nhắm thẳng vào sau lưng của , đối với năng lực trời cho gì sánh kịp với khí ,Văn Trọng nhất thời nhận ra được , nếu như bị thuật khí cổ quái này đánh vào người, làm vết thương ngực của càng nghiêm trọng hơn, hậu quả khôn lường!


      Văn Trọng hơi nghiêng đầu, thấy Xích Miểu đứng ở ngoài trận, đắc ý nhìn mình chằm chằm, tay trái còn sót lại của dùng hết toàn lực đánh ra chiêu kia, vẫn còn chưa kịp thu lại. Sát ý cùng căm hận hầu như muốn tràn ra ngoài đôi mắt của . Mà lúc này, Văn Trọng còn phân thân đối phó với thuật khí bốn phương tám hướng tấn công về phía mình! Dù biết mình bị đánh lén, nhưng có cách nào tránh được kịp lúc, chiêu này của Xích Miểu, thực là hiểm độc!!


      Bạch Ngọc Khuyết vẫn luôn chú ý tới tình cảnh lúc này của Văn Trọng, lúc này, nàng nhất thời kinh hãi la lên: "Văn Trọng, cẩn thận!"


      Ngay trong giây phút sinh tử, chuyện lạ lùng xuất khiến mọi người kinh dị! Đó là ánh bạch quang nhàn nhạt lóe qua, vầng trán của Văn Trọng đẹp trai, đột nhiên chậm rãi ra con mắt màu hổ phách sâu thăm thẳm, con mắt kia nhàn nhạt lẳng lặng mở to, xung quanh nó là nhiều cái hoa văn tinh tế phức tạp cổ điển, làm cho khuôn mặt lạnh lùng kia lại tăng thêm mấy phần thánh khiết!


      Bỗng dưng! Con mắt kia bỗng phát ra ánh sáng màu hổ phách, tia sáng kia dường như có ý thức, nhanh chóng vô cùng vòng qua thân thể thon dài của Văn Trọng, khí thế tĩnh lặng đỡ lấy đòn đánh lén của Xích Miểu, sau đó vô thanh vô tức nuốt chửng luôn luồng khí nguy hiểm kia, còn làm những thuật khí còn lại co rúm trốn tránh nó.

      Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc đến ngây người, nửa ngày thất thanh lẩm bẩm : "Bà nó! Có lộn vậy? Sao Văn Trọng cũng có ba con mắt, phải cái job này là của Dương Tiễn sao!! Éc éc!"

      Pi ét: nghe đồn dạo nì có vụ biển đông, haiz nhờ nhóm Cung mình mới biết tin nì (sr mình rất ít đọc báo:00:), theo mình biết hình như Hồi Nguyệt chỉ có 1 bộ thôi, mà bộ nì chỉ về cổ đại ko liên quan tới nước gì, nên mình vẫn tiếp bộ này đến khi Cung dừng~:ngu nuong:
      Last edited: 18/7/16
      Phong Vũ Yên, quỳnhpinky, emilia6 others thích bài này.

    4. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Noi chung giờ tâm tình thực phức tạp. Vừa muốn đọc truyện vừa k muốn.
      Mà ghét ghê, con bạc tiểu hoàn, chị em vs nhau mà còn ráng nhảy vô
      TiffanyT thích bài này.

    5. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 38: Sầu Phong tiên tử hiền chút nào nha

      Editor: Tiffany Trương’s sister​

      Tuyệt sát trận của tộc vô cùng bá đạo, nó lấy hết tu vi của những người bố trận ngưng tụ thành thể, tạo thành luồng kiếm khí mang đầy sát khí, nó lại có thêm Chướng Nhãn cao minh, làm cho khi đứng trong trận, đất trời trở nên tối tăm.


      Mà cái cỗ kiếm khí mạnh mẽ kia biến hóa hư ảo che ngợp bầu trời, từ bốn phương tám hướng, vô thanh vô thức công kích, làm cho mỗi góc độ của bất cứ ai bị nhốt trong đó, đều bị phơi bày trước sức tàn phá của dòng kiếm khí này, Tuyệt sát trận là vũ khí trí mạng của đám sói ở Hiên Viên Mộ, khi trận bày ra, tuyệt đối làm cho nạn nhân chết kịp ngáp.


      Vậy mà hôm nay... con mắt đỏ tươi của Xích Miểu thể tin nổi, gắt gao, nhìn chằm chằm vào vị huyền sam nam tử đứng trong trận kia: Dù Văn Trọng bốn phía thụ địch, mà còn có thể đột nhiên mọc ra con mắt cực kỳ lợi hại như vậy, giúp thoát khỏi kiếm khí mà Xích Miểu vừa dùng hết toàn lực để đánh lén nữa! Cái tên Văn Trọng này, cho cùng, mi có phải là người hay đêy….!


      Xem ra, tuyệt sát trận thất bại, aiz, đành phải tha trận thôi! Xích Miểu tâm cam lòng nguyện cắn răng, rốt cục quyết định, nhanh chóng xoay người, thừa dịp Văn Trọng còn rảnh phân thân, nhanh chóng trốn tìm chủ nhân của mình, trước mắt, tựa hồ cũng chỉ có chủ nhân mới có thể cứu mình.


      Lúc này, Văn Trọng còn ở trong tuyệt sát trận, con mắt đột nhiên xuất ở giữa trán của dường như đoán được chủ nhân của nó còn bị nguy hiểm đến tính mạng, dần dần biến mất, trong khoảnh khắc, cái trán của lại khôi phục vẻ trơn bóng như lúc ban đầu.


      Lúc này, đột nhiên nhận ra được Xích Miểu muốn bỏ chạy, trong phút chốc, ánh mắt Văn Trọng lạnh lẽo: tên Ác lang hiểm độc như vậy, hôm nay nếu như mình tha cho nó, hậu hoạn khôn lường!


      Văn Trọng liền đánh ra roi, đẩy lùi thuật khí ở quanh thân mình, rồi nắm lấy thời cơ, ngón tay thon dài của nhàng vung lên, tia sáng màu bạc vô cùng ác liệt nhanh chóng đánh về hướng của Xích Miểu muốn bỏ chạy kia!


      Bạch Ngọc Khuyết ngưng thần nhìn tới, ánh bạc kia chính là cây Ngân Long Tiên trong tay của Văn Trọng. Trong tích tắc, roi bạc kia "Đùng" tiếng, đập vào lưng của Xích, làm cho Xích Miểu văng xa hơn ba trượng!


      đám khói đen dày đặc phun lên rồi tản ra, ra con sói lớn, miệng phun đầy máu tươi, nằm ngã xuống đất thoi thóp, nhìn thân hình của kia, cao tới ba mét, thảo nào thành tinh là phải.


      Sau khi đánh trúng Xích Miểu, Ngân Long Tiên lại tự động xoay tròn, bay trở về trong tay Văn Trọng. Từ lúc Văn Trọng ném Ngân Long tiên, đến khi roi tự động bay trở về, trước sau đầy mấy giây, mà hoành hành ở Hiên Viên Mộ nhiều năm, hung hăng càn quấy, tự cho mình là vô địch----- Lang Vương Xích Miểu, bị roi của Văn Trọng đánh cho trọng thương trở về nguyên hình!


      Lúc này, sói trong Tuyệt Sát Trận, vốn chết gần bảy tám phần, còn lại đám sói khiếp ý bộc phát. Giờ thấy thảm trạng của Lang Vương, lập tức mất niềm tin, trong khoảnh khắc, trận pháp liền đại loạn, bị Văn Trọng dùng roi quất thêm hai ba lần đánh tan.


      Từng người từng người xiêu xiêu vẹo vẹo ngã mặt đất, kinh sợ nhìn Văn Trọng đứng ở giữa kia, giết mấy trăm sói , thân mặc sam lại hỗn độn chút nào, phảng phất như sát thần, đoạt mạng người đơn giản như dễ như trở bàn tay!


      Những quái khác của Hiên Viên Mộ thấy cảnh này kính nể thấp thỏm, nhìn vị nam tử huyền sam phất phới trong gió kia. Từ khi Lang Vương soán quyền, lang tộc độc đại, Lang Vương coi những quái của chủng tộc khác như nô lệ thấp hèn, tùy ý dằn vặt đùa bỡn, bọn họ luôn bị lang tộc làm nhục, có thể , mỗi ngày như sống trong nước sôi lửa bỏng.


      Bây giờ, cái tên ác ma ép ở lòng của bọn mấy tháng nay, rốt cục bị Văn Trọng đánh về nguyên hình, lòng bọn họ thể vui sướng , nhưng lập tức, cũng vì vận mệnh của chính mình mà lo lắng, Sau khi Văn Trọng thu thập xong đám sói này, xử trí chúng ta như thế nào đây?


      Bạch Ngọc Khuyết còn vì Văn Trọng đột nhiên xuất con mắt thứ ba mà chấn động, đột nhiên, liền thấy Tuyệt Sat trận bị phá, mấy trăm con tinh sói bị diệt sót mống, mà người khởi xướng-- Văn Trọng, lại ung dung thu hồi song tiên, chỉnh lại tay áo chút ngổn ngang của mình, từng bước từng bước nhanh chậm bước về phía Xích Miểu – bị đánh về nguyên hình, miệng phun máu tươi, vẫn còn kéo dài hơi tàn.


      Lúc này Xích Miểu, còn hung hăng thường ngày, chỉ nằm đất, sợ hãi nhìn vị kia từng bước tới gần, bóng người kiên cường, trong đôi mắt vẩn đục, tràn đầy khẩn cầu tha thiết. Văn Trọng cúi đầu nhàn nhạt nhìn kỹ thân chật vật Xích Miểu, ánh mắt lạnh như băng bên trong tia cảm tình:


      nguyên bản phải là người dạ, mà tên Lang Vương này, chỉ trăm phương ngàn kế trộm lấy Kim Long song tiên, mà còn cấu kết di tộc, tàn sát mấy ngàn bách tính tay tấc sắt ở biên cảnh Ân Thương, còn giết nhiều trung dũng tướng sĩ của mình. Trong trận đánh hôm qua, bãi tha ma hoang vu của Bắc Mang sơn, biết lại có thêm bao thi hài của bọn trẻ vô tội!


      tên ác như vậy, chết bao nhiêu cũng đủ! Văn Trọng lạnh lùng nhìn kỹ vị ngừng run rẩy Lang Vương, nửa ngày, chậm rãi giơ lên thon dài tay phải ——


      sợ hãi trong mắt Xích Miểu lập tức bạo lên tới đỉnh điểm! Thân thể cao lớn của tầng tầng rụt lại, tiếng rên rỉ suy yếu, nhịn được trầm thấp phát ra!


      quaí đều sợ hãi căng thẳng nhìn chòng chọc tình cảnh trước mắt: Hiên Viên Mộ hung hăng độc ác nhất --Lang Vương, lần này... Tựa hồ có vẻ như khó còn khả năng sống sót ...


      Nhìn Xích Miểu, kẻ từng ngông cuồng tự đại, nhưng giờ dáng dấp đáng thương, lòng của Bạch Ngọc Khuyết thoáng nổi lên tia đành lòng, tuy nhiên, nàng lập tức tỉnh táo lại , tên có dã tâm lại ác độc như , nếu trừ diệt, nguy hại càng nhiều sinh linh, thực là chết hết tội.


      Thấy Văn Trọng tay nhấc lên, lòng bàn tay xuất đoàn minh lệ bạch quang chậm rãi chuyển động, lúc mọi người cho rằng tình còn có thể cứu vãn được nữa, * đóa tường vân nhìn như chầm chậm, thực tế tốc độ cực nhanh từ chân trời đàng xa nhàng bay tới, kèm theo giọng nữ trong trẻo kiêu căng cực kỳ: "Đạo hữu, Thủ hạ lưu tình!"

      * đóa tường vân: đám mây

      Tất cả mọi người trong cốc đều kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy đám mây ngũ sắc, mà đứng ở , là nữ tiên, mang thân áo rườm rà lòe loẹt, tướng mạo diễm lệ đến cực điểm, biểu vênh váo tự đắc.

      của Hiên Viên Mộ vừa nhìn thấy tướng mạo này, nhanh chóng dồn dập cung cung kính kính quỳ gối. Chỉ thoáng, xung quanh chỉ còn dư lại Bạch Ngọc Khuyết cùng Văn Trọng hai người còn đứng.


      Thấy ngay cả Bạch Tiểu Giác cũng bị Bạch mẫu lôi kéo quỳ xuống, Bạch Ngọc Khuyết đau lòng, ai nha, đất này đầy hòn đá , đầu gối mềm của Bạch Tiểu Giác làm sao có thể chịu được! Chuyện này, quả tàn phá thiếu niên nhi đồng! Làm bậy quá ...


      Nàng bất mãn ngửa đầu quan sát vị nữ tử đứng giữa trung nửa ngày, thầm thầm: Chảnh cái gì chọe, còn xinh đẹp bằng tỷ tỷ Tô Đát Kỷ của ta!


      Văn Trọng có chút rung động nào, nhìn tiên tử, lạnh nhạt gật gật đầu: "Sầu Phong tiên tử."


      Cái...cái gì? Sầu... Sầu... Sầu Phong tiên tử... ? ! (nghe như là chém gió tiên tử) thế giới này, còn tồn tại vị thích tự ngược tiên tử, mới có bản lĩnh đặt cho mình lên “trâu” như thế-- “chém gió” tiên tử? ! Bạch Ngọc Khuyết trợn mắt há mồm nửa ngày, nhất thời nhịn được, "Xì xì" bật cười tiếng.


      thanh của nàng nguyên bản cũng lớn, nhưng vào thời khắc yên lặng như tờ, bên trong thung lũng này, lại hết sức ràng.


      Ánh mắt của Phong tiên tử phút chốc lóe lên, lạnh lẽo quay đầu nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, Bạch Ngọc Khuyết biết mình gây họa, tiện gãi gãi đầu, cười mỉa nhìn về phía đối phương cười :


      "A, là ngại quá, ngại quá... Khà khà, vừa nãy vừa gãi ngứa, nhất thời cẩn thận, gãi trúng huyệt cười, ha ha, kính xin Sầu Phong tiên tử đại nhân đại lượng, tha thứ ta một đời phóng đãng, lại mắc bệnh dzô dziên, đừng chấp nhặt ta là được, ha ha... Ha ha..."


      Bạch Ngọc Khuyết lời vừa ra, có mấy cái tiểu nín cười nhất thời trầm thấp bật cười, ngay cả sát khí đầy người Văn Trọng, cũng nhịn được mạnh mẽ giật giật khóe miệng, đáy mắt lạnh lẽo cấp tốc lướt qua nụ cười.


      Sầu Phong tiên tử thấy thế, tức giận trong ánh mắt nhất thời càng thêm nồng nặc.


      Ô ô ô, ánh mắt nữ nhân này sắc bén nha... Bạch Ngọc Khuyết bị doạ đến tâm can run rẩy, nàng đón lấy ánh mắt như đao cắt của sầu Phong tiên tử, vừa nịnh nọt cười, vừa dấu vết nhích về hướng của Văn Trọng. Ô ô, vào giờ phút này, ở bên người của Văn đại soái ca có vẻ an toàn hơn...


      Sầu Phong tiên tử lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, để ý tới Hiên Viên Mộ lũ còn cung kính quỳ phía dưới, chỉ ở cao nhìn xuống Văn Trọng, :


      "Văn đạo hữu, mọi tội ác của con Lang Vương này, nương nương đều biết hết, tuy nhiên, đây là tình nội bộ của tộc, Lang Vương lần này phạm vào sai lầm lớn, Nữ Oa nương nương cố ý sai ta hạ phàm, bắt về đại hoang sơn chịu phạt, mong rằng Văn đạo hữu nên nhúng tay."


      Văn Trọng đón gió mà đứng, huyền bào bay phần phật, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo chậm rãi nheo lại, lạnh lùng : " lời nầy của Sầu Phong tiên tử, Trọng thấy thích hợp, tuy Lang Vương là người trong tộc, nhưng lần này, cấu kết Nam Di, xâm phạm Ân Thương quốc cảnh, tàn sát mấy ngàn Ân Thương quân dân của ta, tội như vậy, Trọng chắc chắn dung túng."


      Sầu Phong tiên tử vừa nghe lời này, khuôn mặt tươi cười liền đổi sắc, nàng lớn tiếng quát: "Văn Trọng, ngươi to gan! ngay cả sư tổ Thông Thiên giáo chủ của ngươi, khi thấy nương nương của chúng ta, cũng dám làm càn, còn ngươi chỉ là cái Tiểu Tiểu đệ tử đời thứ ba củaTiệt giáo, mà dám to gan chống lại ý chỉ của Nữ Oa nương nương!"


      Bạch Ngọc Khuyết thấy Sầu Phong tiên tử ương ngạnh, nhịn được thầm : "Sau khi bàn giao lại cái tên Lang Vương này, ai biết được các ngươi có xử trí hay ..."


      Sầu Phong tiên tử nhĩ lực vô cùng tốt, khi nghe lời nầy, thù mới hận cũ đồng thời dâng lên, nhất thời lông mày dựng thẳng, lạnh lẽo nhìn chằm chằm cái con tỳ bà tiểu toàn thân áo trắng kia, lớn tiếng quát: "Tỳ bà to gan! Dám nghi ngờ người của nương nương, ta thay nương nương giáo huấn chút tên biết trời cao đất rộng như ngươi!"


      xong, tay áo "Xoạt" vung lên, ngay lập tức, Bạch Ngọc Khuyết cảm thấy được luồng thuật khí, nặng nề cấp tốc hướng về mình mà đánh tới, lòng nàng thầm kêu khổ, nghĩ tới Sầu Phong tiên tử quả nhiên động kinh, hẹp hòi như vậy, động thủ liền động thủ, làm gì phù hợp với hình tượng tiên tử trong lòng của nàng--- dính khói lửa nhân gian ….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :