1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      @emilia: chúc mừng nàng lọt vào hố sâu thăm thẳm:013:

      @Abby: ra ta trước ròi ak, truyện có nhìu tình tiết bất ngờ, nu9 động kinh khó đỡ, đặc biệt là nàng í rất chi là nhác gan~:059:
      Abby thích bài này.

    2. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 32: Sát Thần Văn Trọng bị thương
      Editor: Tiffany’s sister - Heo​


      Văn Trọng bỗng dưng nghiêng đầu lại, nhìn thẳng về phía Xích Miểu đắc ý cởi bỏ thuật thân của mình.

      Mà đoạt được Kim Long tiên của Văn Trọng, Xích Miểu như ăn được viên thuốc an thần, cũng sợ ánh mắt sát khí sắc bén kia của Văn Trọng.


      Dưới cái nhìn của , có Kim Long tiên, lại bị Phạm Thiên làm cho trọng thương, mà còn chưa thể dùng pháp thuật chữa trị cho bản thân mình như Văn Trọng, chẳng khác nào con cọp bị nhổ răng và móng vuốt, dù muốn hung hăng, cũng làm gì được ai.


      Tim Bạch Ngọc Khuyết lại lần nữa thóp lại, từ khi bị Xích Miểu bức bách đến trộm Kim Long tiên, nàng vẫn ôm thái độ câu giờ, nàng biết rằng, chỉ cần mình còn tác dụng, Xích Miểu chắc chắn giết cả nhà của nàng, thêm vào đó, nàng mơ hồ cảm thấy, lần này tộc điều động toàn lực, bề ngoài là muốn đoạt lại bảo vật của mình, thực tế hành vi như làm giặc cướp.


      Nàng luôn cảm thấy, Xích Miểu là tên xấu xa. Loại ý nghĩ này đại khái cùng ngoại hình lãnh tàn nhẫn của Xích Miểu có liên quan, chuyện này, dù thế nào nàng đều cảm thấy tuấn Văn Trọng mới là bên chính nghĩa.


      Bạch Ngọc Khuyết vô số lần thầm phỉ nhổ Logic sắc nữ của mình, sau đó ở đáy lòng của nàng đương nhiên vì Văn Trọng phất cờ hò reo giống như fan cuồng. Nhưng tại, nàng vạn vạn nghĩ tới, Kim Long tiên bị Xích Miểu dùng mưu quỷ kế cướp rồi!


      Xích Miểu tay phải nắm Kim Long tiên, đắc ý cao giọng quát lên: "Văn Trọng, ngươi phải là chiến trường Sát Thần sao! Ngươi phải là tinh thiên tài của Tiệt giáo sao? Ha ha ha, trong mắt ta, ngươi cũng chỉ có thế thôi! Khà khà! có Kim Long tiên, hôm nay, chính là ngày chết của ngươi! Từ nay về sau, đại danh của tộc Lang Vương Xích Miểu ta đây, thay thế ngươi, trở thành truyền kỳ mới của hai giới tiên !"


      Nghe thấy Xích Miểu phen tự kỷ, Hắc Kỳ Lân giận dữ vươn lên móng trước, lỗ mũi "Hồng hộc" thở hổn hển vì tức, từ trước đến giờ giảo hoạt Phúc Hắc, chưa từng bại trận lần nào như nó, tại lại bị vướng bận bởi mệnh lệnh chủ nhân, thể nhẫn nại cái tên sói tự kỷ cuồng yếu đuối này, Hắc Kỳ Lân thực muốn nổi điên rồi!


      Văn Trọng sờ đầu Hắc Kỳ Lân an ủi, lạnh lùng nhìn Xích Miểu, chậm rãi trầm giọng : "Đây chính là mục đích chuyến này của các ngươi?"


      Xích Miểu cười to: "Ha ha ha, Văn Trọng, chuyện đến nước này, ta cũng thèm giấu ngươi, đại chiến lần này, toàn bộ mục đích của chúng ta chính là Kim Long tiên này thôi! Ha ha, ngươi có nằm mơ cũng ngờ chứ gì?"


      Văn Trọng chậm rãi nhếch khóe môi, thanh bình tĩnh mang theo tia tức giận nào: "Ồ? Đều động tới mấy trăm ngàn di tộc Nam Cương xâm lấn, lại đưa thêm toàn bộ tộc của Hiên Viên Mộ ra, ra chỉ vì thích cái cây roi nho này a, chơi mạnh tay !"


      Xích Miểu lớn tiếng trách cứ: "Văn Trọng, ngươi chớ có bậy! Kim Long tiên này, ràng bảo vật của tộc chúng ta, bọn ta chẳng qua chỉ cầm lại đồ của mình thôi!"


      Văn Trọng nhìn Xích Miểu bằng cặp mắt kỳ dị, xoa hàng lông mày, từng chữ từng chữ chậm rãi : " Kim Long tiên của các ngươi?"


      Xích Miểu mắt chớp, tim đập, mười phần khẳng định: "Kim Long tiên, chắc ~~~ Chắn là bảo vật của tộc chúng ta!"


      Văn Trọng nữa, nhanh chậm duỗi ra thon dài tay phải tới trước ngực, trong phút chốc! Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người rồi! Cả đám trố mắt ra nhìn tay Văn Trọng, lúc này cầm cây roi cùng Kim Long tiên giống nhau như đúc, tuy nhiên, giống với cây roi màu vàng óng lúc trước, cây roi này lại tỏa ra màu bạc lóa mắt. Lúc này Xích Miểu đột nhiên nhìn thấy trong tay Văn Trọng lại lòi ra thêm cây roi khác có uy lực mạnh mẽ kém, trong nháy mắt dại ra.


      Nhưng vào lúc này, cây roi tay phải Văn Trọng nhàng vung cái, phảng phất nghe được tiếng gọi của người , cây kim tiên trong tay Xích Miểu, phút chốc tự động thoát ly khỏi khống chế của , phát ra thanh hưng phấn "Tê tê", nhanh như chớp bay trở về hướng về ngân tiên!


      Biến cố phát sinh đột ngột, làm Xích Miểu giật nảy mình: Tại sao lại thêm ra cây roi? Chẳng lẽ Kim Long tiên nguyên bản có hai cái? Nhưng thời khắc thành bại này cho phép suy nghĩ nhiều, Xích Miểu nhanh tay lấy ra Phạm Thiên, nhưng khi vừa niệm thần chú được nửa, đột nhiên nhìn thấy cái bóng đen nhanh như tia chớp vọt về phía mình!


      nhanh chóng hướng về bên cạnh tránh né, nguyên tưởng rằng tránh thoát tập kích của cái bóng đen này, nhưng ngờ đâu, phản ứng của nhanh, cái bóng đen kia phản ứng càng nhanh hơn! Chỉ trong chốc lát, cánh tay phải của bỗng đau xót, có chất lỏng nóng nóng chảy liên tục xuống ngừng! Trong khoảnh khắc, cái cánh tay của toàn bộ bị nuốt vào trong miệng của cái bóng đen, mà Phạm Thiên, cũng “bịch bịch” rơi xuống đất!


      Xích Miểu hoảng hốt, kinh hoàng ngẩng đầu, thấy đôi mắt lồi tròn to đối diện mình. "Hắc... Hắc Kỳ Lân!"


      Lúc này, dưới cơn đau nhức, sớm quên mất Phạm Thiên còn rơi mặt đất, chỉ xoay người đào tẩu như bay rồi! con sói nho còn vào được mắt của Hắc Kỳ Lân, nó thèm truy kích, cái đuôi trọc lốc của nó nhanh chóng vung lên cái, bảo vật Phạm Thiên liền bị nó ngậm vào trong miệng.


      Lúc này chiến trường, nguyên bản còn hưng phấn đắc ý di tộc đại quân, nhìn thấy cảnh này liền sợ hãi. Trong lòng của họ, mạnh mẽ dữ dằn như Lang Vương cũng bị Văn Trọng đánh cho tơi bời hoa lá, nơi nào còn dám cậy mạnh nữa, ai nấy cũng còn ý chí chiến đấu, nhanh chóng lui về phía sau.


      Khôi thấy thế, biết kế hoạch hôm nay thất bại, tiên cơ hoàn toàn mất, ta liền hét lớn tiếng "Rút lui!" Liền chạy về phía khác, mang theo tộc nhân nhanh chóng đào tẩu.


      Ân Thương đại quân dồn dập hoan hô, Lý Thượng mắt đầy sát ý còn chưa lui, hướng về Văn Trọng xin chỉ thị: "Thái sư đại nhân, có cần tiếp tục đuổi theo ?"


      Thân hình cao lớn của Văn Trọng nhàng lung lay thoáng, thái dương của ở khi mọi người chú ý chậm rãi chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cố nén đau đớn như muốn nuốt chửng bản thân truyền đến từ trong ngực, hướng về Lý Thượng trầm thấp : " cần, rút quân."


      Lý Thượng tuy rằng cam lòng, nhưng biết thái sư làm vậy, tất có thâm ý, liền chút do dự xoay người, hướng về Ân Thương đại quân hưng phấn ở phia trước : "toàn quân nghe lệnh! Rút!"


      Ân Thương đại quân leng keng leng cheng rút về trong cốc, ở ngoài quân trướng, lúc này có vị bạch y thiếu nữ đứng, có vẻ như cấp thiết nghênh tiếp đại quân trở về, mọi người cùng nàng chào hỏi, sau khi Bạch Ngọc Khuyết đáp lại từng người, phát sắc mặt của Văn Trọng có vẻ đúng, nàng nhanh chóng theo trở về trong soái trướng.


      Hất lên mành, nàng thấy Văn Trọng cởi ra chiến bào người, nhanh chóng mang theo lo lắng tới hỏi: "Văn Trọng, ngài sao chứ?" Văn Trọng quay lưng lại với Bạch Ngọc Khuyết, lạnh nhạt trả lời: " sao!"


      Nhớ tới sắc mặt của Văn Trọng lúc nãy, Bạch Ngọc Khuyết luôn cảm thấy yên lòng, đúng vào lúc này, chợt thấy thân hình tuấn của Văn Trọng đứng thẳng được, kịch liệt lung lay hai cái, Bạch Ngọc Khuyết hết hồn, nhanh chóng vòng tới trước mặt Văn Trọng, nàng khiếp sợ phát , bạch y bên trong áo giáp sớm bị máu tươi thấm đến ướt đẫm rồi!


      Nhớ tới chuyện chiến trường hôm nay, Xích Miểu cùng Khôi đều Văn Trọng bị trọng thương, nàng còn tưởng rằng bọn họ tản lời đồn để dao động quân tâm, lại nghĩ rằng, đều là ! vậy, tối hôm qua Văn Trọng tới quan doanh của tộc mình, còn bị Phạm Thiên gây trọng thương?


      Lòng Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt dâng lên luồng tư vị thể tả, chua xót, còn mang theo mơ hồ sắc bén đau. Nàng gì, nhanh chóng nhàng đỡ Văn Trọng, để nghiêng người dựa vào cái gối dựa giường nhỏ.


      Văn Trọng lúc này, là gương mặt tuấn tú từ lâu trắng bệch đến kinh người, mồ hôi lạnh giọt to giọt chảy ngừng trán của , Bạch Ngọc Khuyết vừa dùng tay áo giúp lau, vừa trách cứ : "Ta biết ngài lều mạng chống đỡ, sợ ảnh hưởng đến sĩ khí, nhưng ngài bị thương nặng như vậy, sao còn muốn cậy mạnh đánh nhau với cái tên Xích Miểu kia, sao lúc đầu ngài để cái con Hắc Kỳ Lân đểu cáng kia lên sàn! Ta thấy nó bạo lực đầy người, đánh lộn mướn uổng phí."


      Văn Trọng nhắm mắt, cường chống lạnh lùng : "Thân là tướng soái, sao có thể lùi bước."


      Bạch Ngọc Khuyết tức giận, nhất thời chuyện, nín nửa ngày, lo lắng : "Thương thế của ngài phải làm sao bây giờ? Ngài thể dùng pháp thuật để trị hết sao?"


      Văn Trọng bình tĩnh : "Nghỉ chút tốt rồi, việc này đừng để người khác biết, ngươi ra ngoài ."


      Bạch Ngọc Khuyết dám ở lại quấy rối Văn Trọng nghỉ ngơi, liền, rón rén lùi ra, tâm tình nàng trầm trọng, bắt đầu dạo có mục đích xung quanh quân doanh.


      Đêm nay đối với Ân Thương đại quân, là buổi tối hưng phấn, dưới dẫn dắt minh thần võ của thái sư đại nhân, đánh bại di tộc đại quân xâm lấn quê hương, bọn chúng nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn tuyệt còn sức chiến đấu .


      Tâm tình Lý Thượng cũng vô cùng sảng khoái, sau khi xin chỉ thị của Văn Trọng, cố ý hạ lệnh, đêm nay tướng sĩ tam quân, ngoại trừ binh lính làm nhiệm vụ, có thể nhậu nhẹt sảng khoái, ngay lập tức, đống lửa trại to lớn được nhóm lên, Ân Thương binh sĩ ngồi xung quanh, hưng phấn cười cười . Bạch Ngọc Khuyết bị niềm vui sướng những binh sĩ này ảnh hưởng, tâm tình thoáng thả lỏng chút.


      Đột nhiên, nàng lúc lúc nghe được trận thanh gào khóc nho từ trong cái trướng bồng nhỏ ở bên cạnh, Bạch Ngọc Khuyết cẩn thận phân biệt chút, phát thanh kia là của Tiểu Cát!


      Nàng có chút giật mình vén rèm vào, chỉ thấy trong lều, có khoảng chừng năm, sáu cái giường, một trong số đó, người thanh niên trẻ nằm đó như rơi vào trạng thái ngủ say, Tiểu Cát quỳ nhoài trước mặt nam tử này, trầm thấp gào khóc.


      Bạch Ngọc Khuyết vào phát , nam tử nằm kia là đội trưởng Trọng! Ở cổ của , có cái dấu răng sâu tới tận xương, cắn đứt hết mạch máu! Bạch Ngọc Khuyết kinh hãi, xem dáng vẻ của A Trọng, ràng chết lâu, vào giờ phút này, Bạch Ngọc Khuyết biết phải an ủi khóc bi thống Tiểu Cát như thế nào, nàng chỉ nhàng ngồi xổm xuống, yên lặng vỗ vỗ lưng tiểu cát.


      Tiểu Cát mở to đôi mắt sớm khóc thành quả đào của mình nhìn lại, thấy Bạch Ngọc Khuyết, nghẹn ngào : "Bạch nương... đội trưởng Trọng... ... bị sói giết! Ô ô ô..."


      Bạch Ngọc Khuyết yên lặng gật đầu, suy nghĩ thoáng, thấp giọng an ủi: "Tiểu cát, huynh đừng đau lòng, đội trưởng Trọng là người tốt, khi người tốt chết, đều có thể bay lên Thiên đường."


      Tiểu cát mở to con mắt sưng đỏ của mình, nghi ngờ hỏi: "Bạch nương, Thiên đường là cái gì?"


      Bạch Ngọc Khuyết : "Thiên đường là nơi phàm nhân gọi là tiên giới, nay đội trưởng Trọng đến đó, càng vui vẻ hơn.”


      Tiểu cát hoài nghi nhìn Bạch Ngọc Khuyết: "... sao?" Bạch Ngọc Khuyết cắn răng cái: "Là ! Thái sư đại nhân của các huynh vậy!"


      Tiểu Cát nghe là do Văn Trọng , hai con mắt khóc sưng đỏ đột nhiên sáng loáng, nén lại bi thương, gật đầu cái : "Thái sư đại nhân chưa bao giờ *vọng ngôn, như vậy A Trọng về Thiên đường. Ha ha, Bạch nương, cảm tạ ngươi, tuy rằng ta nỡ bỏ A Trọng, nhưng ta tự trách và dằn vặt nữa."

      *vọng ngôn: xạo/sai


      Bạch Ngọc Khuyết rốt cục an tâm, đồng thời khỏi kinh ngạc, ra ở trong lòng của những binh sĩ này, địa vị của Văn Trọng lại cao thượng như vậy. Bạch Ngọc Khuyết khỏi bỉ ổi nghĩ, chỉ sợ ngày nào đó chỉ vào Hắc Kỳ Lân, mạnh miệng nó là con chó, những vị binh lính mù quáng sùng bái cũng chút do dự tin tưởng.


      Được an ủi, tiểu cát rốt cục dừng lại nước mắt, Bạch Ngọc Khuyết cười : "Tiểu Cát, chiến hữu của ngươi đều nhậu nhẹt ở bên ngoài đây, chúng ta cũng tham gia chút náo nhiệt ." Tiểu cát lưu luyến rời nhìn A Trọng chút, gật đầu, theo Bạch Ngọc Khuyết ra ngoài.
      Phong Vũ Yên, quỳnhpinky, B.Cat6 others thích bài này.

    3. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      là.... Nhưng ít ra cũng phải buff chút xíu chớ.
      TiffanyT thích bài này.

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      @Abby : buff là trâu hả nàng?:039:

      ra nu9 rất thực tế, mạng sống, và chị ấy vẫn chưa hoàn toàn thik thái sư ak... :061:

    5. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 33: khúc hùng vì ai ca

      Editor: Tiffany’s sister - Heo


      khoảng đất trống bên ngoài quân trướng, quân Ân Thương vô cùng phấn khởi nhậu nhẹt, có người còn hưng phấn vén tay áo lên vây quanh đống lửa ngồi tán dóc.


      Hẳn là nhìn quen sinh ly tử biệt từ lâu, nên dù hôm nay có người bị thương thậm chí chết , bọn họ vẫn cứ nỗ lực vui cười, vì từ trong chiến tranh đen tối tàn khốc mà may mắn sống sót mà hoan hỉ.


      Bạch Ngọc Khuyết bị rộng rãi sảng khoái của bọn họ cảm hoá mà kìm lòng được, lúc này, gen “mạch bá” bị ngột ngạt rất lâu của nàng đột nhiên bộc phát, muốn tiến lên hát bài, đem hết thảy ấm ức hậm hực trong ngực quét sạch sành sanh.


      Cho nên, Bạch Ngọc Khuyết nhất thời nhiệt huyết dâng trào, xoa eo, dùng tư thế ra sàn của Thiên Vương Hồng Kong bước tới rồi hét lớn: "Này... Alo Alo —— Mại dzô, mại dzô, bà con mau nhìn sang bên này a!"


      Khi mọi binh sĩ nghe thấy lời này, đều kinh ngạc dừng lại động tác, từng người từng người mở to hai mắt nhìn lại, giống như hiệu ứng Domino vậy, truyền mười mười truyền trăm, toàn quân cũng dần dần còn thanh. Chỉ thoáng, phảng phất toàn thế giới đều yên tĩnh lại, lúc này, Bạch Ngọc Khuyết trở thành tiêu điểm của toàn bộ thung lũng!


      Mấy vạn con mắt hướng về nàng, có nghi hoặc, có hưng phấn, có hiếu kỳ... tiểu Cát ở phía sau Bạch Ngọc Khuyết thấy vậy liền đỏ cái mặt lên, do dự nửa ngày, nhanh chóng tìm cái đống lửa gần nhất cúi đầu ngồi xuống, ngụy trang thành bộ "Ta cùng với ấy quen," như thể là người qua đường Giáp.


      Bạch Ngọc Khuyết đầu đầy hắc tuyến xoạt xoạt nhìn qua: Pà nó, ta tiểu Cát nha, phải người ta muốn hát bài sao, ngươi có cần chạy nhanh như vậy ???


      vị binh sĩ lớn mật cười trêu ghẹo: "Bạch nương, gọi chúng ta nhìn gì vậy?" Bạch Ngọc Khuyết ho khan cái, dũng cảm ưỡn cái bộ ngực xẹp lép của mình, lớn tiếng : "Khà khà ~ các vị đại ca, hôm nay mọi người thắng trận, làm tiểu nữ ta rất ngưỡng mộ, vì thế —— bây giờ ta muốn hát bài vì mọi người chúc mừng!"


      Vừa nghe Bạch nương muốn hát, hết thảy binh sĩ nhất thời phấn khởi, nhanh chóng vỗ tay như sấm, tiếng ủng hộ thúc giục liên tiếp vang vọng khắp thung lũng.


      Bạch Ngọc Khuyết nhìn quanh, nhất thời hăng hái lên, "Xoạt" thoáng, nhảy lên cái cọc gỗ cao bằng nửa người ở bên cạnh, trước kinh ngạc tới há mồm trợn mắt của binh sĩ, tay nắm lại như cầm micro, tan nát cõi lòng rống:


      "Dân ta ơi, tối nay hạnh phúc ~ Ố ố ồ! Dân ta ơi, tối nay hạnh phúc ~ hắc! Dân ta ơi, tối nay hạnh phúc ~ hô hô hố! Dân ta ơi, tối nay hạnh phúc ~ hắc, hắc, hắc! sao sao a hắc... sao sao a hắc... hạnh phúc, hạnh phúc, tối nay nha, hạnh phúc! Khà khà ha ha! !"


      khúc vừa hoàn tất, bên trong thung lũng to lớn bỗng yên tĩnh, lại có con quạ đen bay qua sân khấu kêu “éc éc”,cảnh tượng quỷ dị, Bạch Ngọc Khuyết cuối cùng phục hồi lại tinh thần từ trong mê say, thấy tất cả mọi người mang bộ dáng xác sơ tiêu điều trong gió, khà khà! Bị chấn động chứ gì?:04(1):


      Bạch Ngọc Khuyết đắc ý tiêu sái hất tóc, cảm xúc mãnh liệt của mạch bá trong nàng bị khúc hát này làm cho bùng lửa lên rồi!:059:

      Nàng định đem khúc hát “uy chấn toàn trường” này lặp lại thêm bảy, tám lần nửa, đột nhiên chợt thấy trong mắt của mọi người vẻ mê man, phút chốc lại mơ mơ màng màng làm nàng nhớ tới chuyện: Đây là ca khúc mình thích nhất, tuy ca từ có chút đơn giản thô bạo, nhưng đối với những cổ nhân này, có phải hay hơi quá mức thâm ảo?


      A... Thảo nào trước đây, mỗi lần mình ngâm nga ca khúc này, Văn Trọng đều trưng ra bộ mặt đại tiện, hóa ra, lấy thông minh của , căn bản nghe hiểu bài hát tuyệt vời đơn giản như con gián của tương lai này.


      Mạch bá đồng chí Bạch Ngọc Khuyết cau mày suy nghĩ hai giây đồng hồ, linh quang chợt lóe lên, dõng dạc : "Được rồi! giờ ta vì mọi người hát bài thiên cổ thần khúc! ~~ "

      Nàng nhanh chóng nghĩ, hát lên Du Dương to : “Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi!!! Éc éc!! Cha thằn lằn buồn hiu gọi chúng đến mới mắng cho!!!! ồ ô ô!!!” Aiz, tiếp theo nên hát bài gì nữa đây, thực là khó xử quá a! con ngươi linh động của Bạch Ngọc Khuyết xoay vòng vòng, hoàn toàn rơi vào chứng bệnh tiến thoái lưỡng nan.


      Đúng vào lúc này, đột nhiên nàng nhìn thấy, cách đó xa, vị binh sĩ bị đứt mất chân, chỗ băng vải bàn chân, còn lúc lúc có vết máu chảy ra.


      Dưới nâng đỡ của các chiến hữu, khập khễnh tới bên đống lửa ngồi xuống, cười to cùng với bạn bè binh sĩ chung quanh cùng uống rượu, tựa như hề mất cái chân, mà những binh sĩ xung quanh , cũng là mặt đổi sắc, bồi rượu, đưa miếng thịt lớn, cũng hề toát ra bất kỳ vẻ mặt thương hại đồng tình nào.


      Cảnh tượng như vậy, biết sao, đột nhiên đánh sâu vào lòng Bạch Ngọc Khuyết, trong nháy mắt, thủ khúc sớm bị nàng vùi vào tro bụi ký ức, trong phút chốc lại thoáng lên ở trong đầu của nàng!


      Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng thu liễm lại, nỗ lực đè nén xuống nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng : "Đêm nay, ta phải đem khúc hùng ca, hiến cho những người ngồi nơi đây, các ngươi hùng!"


      xong, thèm nhìn phản ứng của mọi người, nàng liền cao giọng hát:

      “Nơi phương Bắc khắp nơi khói lửa

      Ngựa hí vang, đao kiếm sáng lòa

      Tấm lòng như Hoàng Hà cuồn cuộn

      Ai cùng ta tung hoành ngang dọc hai mươi năm

      Hận điên cuồng, muốn vung đao giết giặc

      Bao nhiêu huynh đệ vùi thân xứ người

      màng tính mạng để đền nợ nước

      Chẳng than nửa lời, máu đào thay nước mắt

      Giục ngựa về Nam, lòng trông về Bắc

      Nhìn cố hương chỉ thấy bụi mịt mù

      Ta quyết giữ gìn từng tấc đất biên cương

      Để cho chư hầu bốn phương nể sợ…” (lời dịch copy từ bạn “oliver ben” youtube)

      Bạch Ngọc Khuyết hát, biết tại sao, đột nhiên hồi tưởng lại chuyện trước đây: Lúc nàng vừa tới thế giới này, nàng tập Thuấn Di Thuật, nhưng lại nhầm vào Bắc Mang sơn, ở đó, lần đầu tiên nàng thấy Văn Trọng, vị nam tử đứng ở đỉnh cao lạnh lẽo thiên hạ, tóc đen xỏa bay theo gió, thân huyền bào lạnh lùng, cả người đều toả ra nồng nặc u xơ xác, như tảng băng tích tụ vạn năm, mơ hồ, tiếng động hòa vào Bắc Mang sơn hoang vu quạnh.


      Bóng người kiên cường thon dài của , như tòa ngọc sơn sừng sững, thẳng tắp đứng lặng ở đỉnh Bắc Mang nơi ngàn vạn Ân Thương tướng sĩ nặng nề ngủ say, đôi băng mâu xưa nay nhìn ra tâm tình, yên lặng nhìn kỹ Thành Triêu Ca an tường bình tĩnh bên dưới.


      Bạch Ngọc Khuyết hiểu tại sao khi hát, lại đột nhiên nhớ tới cảnh tượng như bức tranh thuỷ mặc này, chỉ là, khi hát lên bài này, dường như trong phút chốc, lòng cũng sáng ra, nàng đột nhiên cảm thấy, dường như, mình có thể hiểu về Văn Trọng thêm chút.

      Hát xong lần này, toàn bộ thung lũng vẫn tiếng chim, yên lặng, tĩnh mịch bình thường, tuy nhiên cùng với yên tĩnh của những bài hát trước khác nhau rất lớn. Bạch Ngọc Khuyết chậm rãi mở mắt ra, thấy rất nhiều binh sĩ đứng lên, khuôn mặt của từng người đều dâng lên vẻ rung động sâu sắc.


      A Vũ kích động vung vẩy nắm đấm, hưng phấn đỏ mặt : "Tiểu Ngọc nương, đây... Đây ca khúc gì? Sao lại dễ nghe như vậy! A Vũ chưa từng được nghe qua ca khúc nào hay như vậy, Tiểu Ngọc nương, mau cho ta biết nó tên là gì vậy?"


      Bạch Ngọc Khuyết thấy mọi người thích, khẽ mỉm cười, : "Bài hát này tên là “Tận trung báo quốc”."


      "Tận trung báo quốc?" vị binh sĩ có thể trạng khôi ngô tướng mạo thô cuồng, ngồi bên cạnh trầm thấp nhắc lại: nghiền nghiền, ngẫm ngẫm mấy chữ này, phút chốc vỗ đùi, sục sôi lớn tiếng : "Hay! Quá hay! Đúng lắm, Tận trung báo quốc! Bạch nương, cám ơn hát hay như vậy! Bọn này đều thích bài này chết rồi! nhanh dạy chúng tôi hát ?"


      Vừa xong, những binh sĩ còn đều lớn tiếng phụ họa lên: "Đúng đúng! Chúng tôi muốn học bài hát “Tận trung báo quốc “này!"


      "Bạch nương! Nhanh chúng tôi này hát !"


      Bạch Ngọc Khuyết gật gật đầu, hề ra vẻ, bắt đầu lòng từng câu từng câu dạy. Xa xa, ở bên trong soái trướng, sau khi vất vả vượt qua trận Liệt Hỏa đốt cháy trong người, Văn Trọng chậm rãi mở ra đôi mắt lạnh lẽo có chút uể oải của mình, đột nhiên nghe thấy tiếng hát truyền đến từ phía bên ngoài trướng, tựa hồ còn chen lẫn thanh trong trẻo của con tiểu quái kia, hát lên: "... Hận điên cuồng, muốn vung đao giết, bao nhiêu huynh đệ vùi thân xứ người, màng tính mạng để đền nợ nước…”

      Lòng bỗng nhiên rung động, bước xuống giường, tùy ý xoa mồ hôi lạnh trán, liền vén rèm lên ra ngoài. Liếc mắt liền thấy thấy bãi đất trống, bên cạnh lửa trại, mấy trăm ngàn binh sĩ như “chúng tinh củng nguyệt” vây quanh vị bạch y thiếu nữ.

      *chúng tinh củng nguyệt*: tinh tú bao quanh mặt trăng

      Tiểu quái lúc này kỳ dị thu lại dáng vẻ bất hảo như thường của mình, từng câu từng câu lòng chỉ mọi người hát, ngay cả vị luôn luôn nghiêm túc uy nghiêm phó tướng Lý Thượng, lúc này cũng kiêng giử lấy hình tượng, xen lẫn, đứng ở hàng đầu trong đám binh sĩ, tiếp thu trách cứ chút khách khí nào của tiểu quái:


      "Ai nha, Lý tướng quân, sai rồi sai rồi! phải hát như vậy, hẳn là phải hát như vầy..."


      "Ai, Lý tướng quân, ngài mang binh đánh giặc cũng tệ, Tại sao khiếu nhạc lại ngố tàu tới như vậy nha!"


      Lý Thượng hề phật lòng chút nào, lòng học. Mà những binh sĩ khác, cũng cảm thấy có gì ổn, lúc này, tất cả bọn họ đều giống như Lý Thượng, trong lòng có tạp niệm, thành từng chữ từng câu học theo tiểu quái.


      biết qua bao lâu, Văn Trọng trong hoảng hốt nhìn thấy tiểu kia vỗ tay cái, lớn tiếng hô: "Được rồi được rồi, mọi người đều học được gần xong rồi, bây giờ, chúng ta cùng hát lần ."


      xong, nàng ngẩn cái đầu lên, nhất thời, toàn bộ sơn cốc, là tiếng ca hùng hồn rung chuyển Thiên Địa thẳng tới chín tầng mây: " Nơi phương Bắc khắp nơi khói lửa, ngựa hí vang, đao kiếm sáng lòa…”

      Thân hình kiên cường như ngọc của Văn Trọng lẳng lặng đứng ở trong bóng tối, bên cạnh lều lớn, gió đêm thổi mạnh làm cho đầu đầy tóc đen buông xỏa, cùng với áo bào của bay phần phật, nhưng phát giác chút nào, chỉ yên lặng nhìn kỹ vị bạch y thiếu nữ đứng hát giữa hàng vạn người xung quanh, thanh hào hùng vang dội, mà nàng lại như tỏa sáng ở bên trong.


      Mãi cho đến khi bài hát hoàn thành, Văn mới phục hồi lại tinh thần theo tiếng hoan hô của các bộ hạ, mà những ca từ theo trong gió thu kèm theo bầu nhiệt huyết của những tướng sĩ, từ lâu vững vàng sâu sắc tiến vào trong đầu của .


      Rốt cục học được bài hát này, thấy sắc trời muộn, Lý Thượng liền ra lệnh cho mọi người tắt lửa trại, từng người về doanh trại nghỉ ngơi, các vị binh sĩ vừa ngân nga ca khúc mới học được, vừa hài lòng về trong doanh trướng.


      Trong phút chốc, xung quanh “nhạc trưởng” Bạch Ngọc Khuyết chỉ còn lại cây khô kèm theo lá vang xơ xác, nàng đứng ngây ra nửa ngày, chợt nhớ đến hôm nay Văn Trọng bị trọng thương, bây giờ cũng biết sao rồi, định quay về xem chút.


      Nhưng nào ngờ, khi nàng mới vừa lướt qua vài cái lều vải, đột nhiên mắt sắc thoáng nhìn, xa xa trong bóng đêm, mơ hồ có bóng đen tung tăng nhảy nhót, xem cái bộ dáng như rồng mà phải rồng, tự sư tử phải sư tử, ngoại trừ cái con Hắc Kỳ Lân gian xảo kia, khắp cả địa cầu này, cũng tìm ra sinh vật thứ hai, có bản lĩnh lớn lên xấu ói như vậy.


      Bạch Ngọc Khuyết biết, có Văn Trọng làm chỗ dựa, giờ Hắc Kỳ Lân dám trêu chọc mình, nàng cũng giống trước đây mà sợ hãi cái con “ tộc khắc tinh” này, suy nghĩ chút, nàng rón ra rón rén tới, muốn lén nhìn cái, cái con Kỳ Lân Xấu Xí giảo hoạt kia lại giở trò quỷ gì.


      Lần trước Bạch Ngọc Khuyết triển khai thuật thân, ở trước mặt con vạn năm thần thú này, dường như chỉ là trò con nít, lần này nàng dám bất cẩn, chỉ núp sau thân cây mập mạp cách đó xa, hơi ló đầu hiếu kỳ nhìn ra, vận dụng toàn bộ thị lực nhìn về Hắc Kỳ Lân:


      Vẫn tại bờ hồ, nơi mà người thú gặp mặt lần trước. Lúc này, Hắc Kỳ Lân dùng tư thế quái dị đứng ở bên hồ, hai chân trước của nó hơi dạng ra hình chữ đại, đầu ngẩn cao, dùng hai chân sau nhón lên khỏi mặt đất như dáng múa Bale, cái đuôi trọc lốc, biết do hưng phấn hay căng thẳng, mà chênh chếch duỗi thẳng ra.


      Toàn bộ tư thế của nó tương tự như "Hằng Nga bôn nguyệt", tuy nhiên, tư thế uyển chuyển phối hợp với thân hình tròn tròn cường tráng của nó hợp chút nào, thế, bên trong cái miệng bự còn ngậm lấy dị vật hình dáng.

      Hằng Nga bôn nguyệt: 嫦娥奔月: đại khái là hằng nga múa dưới trăng, nếu ai ko tưởng tượng ra dc, xin mời xem chú thích phía dưới

      Đột nhiên, Hắc Kỳ Lân uy vũ hùng tráng lắc lắc cái mông cái, làm cái đuôi ở phía sau cũng xoay theo kịch liệt. Bỗng, "Xoạt" tiếng, có thứ gì đen đen từ trong miệng nó nhanh chóng văng ra ngoài, xuyên qua mặt hồ tĩnh lặng tựa như ngôi sao băng xẹt qua, mang theo vệt sáng dài giữa bầu trời đêm.


      Mà ở phía bên này, Hắc Kỳ Lân hưng phấn đứng thẳng người, tung tăng chạy tới nhìn, khi vật kia sắp sửa rơi xuống hồ nước, nó liền phấn khởi, "gào gào” tiếng, rồi hí hửng nhanh chóng phi thân về phía hồ nước, lại "A ô" cái, đem vật kia lần nữa ngậm vào trong miệng.

      --------------------------
      Hằng Nga bôn nguyệt: 嫦娥奔月
      [​IMG]

      và khuôn mặt của bé đẹp lạ như thía này~
      [​IMG]
      Last edited: 29/6/16
      Phong Vũ Yên, emilia, Hoa vô ngữ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :