1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Bảng phong thần] Xuyên qua thành tỳ bà tinh _ Hồi Nguyệt (Chương 50)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 26: Trà trộn vào quân doanh của thái sư
      Editor: Tiffany's sister - Heo​

      Ánh mắt lãnh của Xích Miểu giật giật, trầm mặt trong giây lát, : "Ồ? Chẳng lẽ... Ngươi còn có kế hoạch hay hơn nữa sao?"


      Bạch Ngọc Khuyết cố gắng làm nụ cười " hiểm", kết hợp với vẻ mặt ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm của nàng thực hợp tí nào, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy nàng như tên giết người biến thái trong mấy bộ phim kinh dị, mười mấy tên đàn em sói của Xích Miểu sợ hãi rùng mình mấy cái!


      Bạch Ngọc Khuyết lại hiểu lầm rằng bọn chúng run sợ vì IQ trời cho của chính mình, nàng cực kỳ thoả mãn tặng cho Xích Miểu nụ cười mỉm tràn đầy tính sát thương, rồi nhìn xung quanh, chậm rãi : "Chuyện này..."


      Xích Miểu hiểu ý, hướng về phía đàn em phất phất tay, những tên sói kia cấp tốc chuồn lẹ như được thoát tội, vậy còn quên xách bốn người của Bạch gia, ban đầu Bạch Tiểu Giác muốn rời Bạch Ngọc Khuyết, nhưng Bạch Ngọc Khuyết vuốt đầu của , cúi người xuống, ghé vào tai của lặng lẽ : "Tiểu Giác ngoan, đệ theo cha mẹ ra ngoài trước , tỷ tỷ cứu cả nhà chúng ta nhanh thôi."


      Tuy rằng tình nguyện, Bạch Tiểu Giác vẫn ngoan ngoãn theo cha mẹ ra ngoài. Bên trong cái lều to lớn, lúc này, chỉ còn lại Bạch Ngọc Khuyết và Xích Miểu, Xích Miểu kiên nhẫn : "Bây giờ ngươi có thể rồi!"


      Bạch Ngọc Khuyết cười: " cần nóng vội, ta đoán ngươi muốn lấy đan của Nhị muội, rồi cho nàng trộm Kim Long tiên, nhất định là do chủ nhân của cái roi kia phải người bình thường, có thể nhận ra khí, phải ?"


      Xích Miểu lãnh nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Khuyết : " sai! Người này đúng phải người phàm, hơn nữa, còn có vô số thủ hạ binh sĩ, bởi vậy, công khai mạnh mẽ cướp đoạt cũng phải là chuyện dễ."


      Trong nháy mắt, đầu của Bạch Ngọc Khuyết chợt lóe lên cái: phải phàm nhân? Còn mang theo nhiều binh sĩ? Trời, Sao miêu tả của Xích Miểu lại quen quen như vậy chứ... ? thể nào, lúc này người kia chắc là mang theo quân đội Ân Thương, giải quyết quân Nam Cương, xâm lấn bờ cõi Ân Thương triều nha... blab la bla! ……………… Khoan !!!! Dị tộc? Xích Miểu nay mang theo toàn bộ quái của Hiên Viên Mộ, lại còn hội hợp với đám quân đội dị tộc cấu kết với nhau, quyết tâm dốc toàn lực làm chuyện xấu!


      Ban đầu Bạch Ngọc Khuyết lờ mờ đoán ra được, bây giờ, càng nghĩ càng thấy, mình suy đoán vô cùng hợp lý, nhưng đương nhiên nàng biểu ra ở trước mặt của Xích Miểu, chỉ làm bộ tự tin ra kế hoạch của mình với Xích Miểu.

      Xích Miểu nghe xong, lúc lâu, cuối cùng, ngẩng đầu lên, hai mắt lên hung quang, lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Khuyết : "Được! Ta tin ngươi lần! Nên nhớ rằng, người nhà của ngươi đều ở trong tay của ta, nếu cướp được Kim Long tiên về, ta làm cho thân nhân của ngươi, từng đứa chết có chỗ chôn!"


      Ở trước mặt cái tên bạo ngược thành tính, coi mạng người dường như cỏ rác như tên Lang Vương Xích Miểu này, Bạch Ngọc Khuyết dám làm càn, nàng ngoan ngoãn gật đầu : "Lang Vương yên tâm, *bảo gia vệ quốc, thất phu hữu trách, ta tận lực!"

      ** bảo gia vệ quốc, thất phu hữu trách: bảo vệ gia đình tổ quốc là trách nhiệm của nam nhân => ý chị là bảo vệ gia đình tổ quốc là việc người nên làm

      Lời này có chút ra ngô ra khoai, nhưng Xích Miểu vẫn đại khái hiểu ý của nàng, lòng khinh bỉ : Cái con nha đầu ngốc này của Bạch gia, ra ngoài gần năm, biết học hành được gì, sao mình lại thấy nó càng trở nên ngu hơn vậy trời? Còn dám thay thế Bạch Tiểu Hoàn tiếp cận tên nam nhân đáng sợ kia? Chắc là đêm, bị vấp hột mít, té hố ở đâu nên quẩn trí rồi?


      lại biết, bởi vì trong lòng Bạch Ngọc Khuyết đoán được, mục tiêu tiếp cận của nhiệm vụ này là người quen cũ, lúc này, mới dám gan to bằng trời nghĩ ra đối sách. Thế nhưng, Xích Miểu cần biết là ai trong Bạch gia tỷ muội làm gián điệp, chỉ quan tâm điều, đến cùng, ai có thể cướp được Kim Long Tiên về.


      Cho đến nay, còn cho tộc nhân, Kim Long tiên rốt cuộc ở trong tay ai, sợ rằng, khi ra tên của người nọ, bọn quái của Hiên Viên Mộ, e rằng thà tự sát, cũng chịu mạo hiểm theo . Bởi vậy, vẫn lừa dối đám đàn em quái của mình, chỉ Kim Long tiên nằm ở trong tay chủ soái của quân địch.


      Sau khi thỏa thuận xong, Xích Miểu mang theo Bạch Ngọc Khuyết bố trí lại kế hoạch, bất giác cũng qua hai tiếng sắc trời tờ mờ sáng.

      Cách chỗ cắm trại của tộc khoảng mười km, cái sườn núi cao chừng trăm mét, Xích Miểu đưa tay lên hướng về đám đàn em lang ở phía đằng sau thủ thế, ra hiệu bọn họ im lặng, lại quay đầu, nhìn Bạch Ngọc Khuyết với thái độ mười phần uy hiếp : "Tỳ bà tinh, nếu như nhiệm vụ này thất bại, ta lập tức làm cho Bạch gia các ngươi biến mất khỏi Hiên Viên Mộ, hiểu ?"


      Bạch Ngọc Khuyết thầm lườm cái: Đe dọa cái gì chứ! Muốn đụng tới cái “Người kia”? lúc này ngươi nên chân thành lo lắng cho cái mạng của mình , cái tên sói con láo toét, ham hố cho cố có ngày bị lố nha cưng!


      Bên con đường lớn nằm bên dưới ngọn núi, có khoảng trăm binh lính chậm rãi tới, đều mặc quân phục của Ân Thương vương triều, những người này tựa hồ tuần, có thể ràng thấy được, kỷ luật của bọn họ vô cùng cao, bước chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm túc, vừa , vừa cảnh giác quan sát bốn phía.

      Đột nhiên, vị tiểu đội trưởng đầu lĩnh đột nhiên liên tiếp làm vài cái thủ thế, trăm người kia lập tức nghiêm chỉnh phân tán đến phía sau đám cây cối, gò đất, và nham thạch xung quanh. Trong khoảnh khắc, bọn nghe được thanh từ xa vang tới.


      Phía trước truyền đến lúc lúc thanh vui cười, hai ba mươi binh sĩ dị tộc, xô đẩy trẻ mặc áo trắng, chậm rãi hướng về bên này tới. Cái bạch Y nữ tử kia giọng the thé : "Thả ra ta! Ô ô... Các ngươi là đám sắc lang, người ta là con nhà lành nha... Cho dù bộ dáng của người ta quốc sắc Thiên Hương chim sa cá lặn, các ngươi cũng nên bắt người ta nha! Mau thả ta! Ta thích quân xấu xí “đầu heo mặt lợn” như các ngươi!"


      Vị binh sĩ dị tộc đứng gần này nhất, mạnh mẽ run lẩy bẩy, nếu thủ lĩnh dặn dò, bắt bọn họ phối hợp với kế hoạch của Lang Vương, sớm quăng cái nữ nhân bệnh hoạn này ra khỏi địa cầu rồi, là ô nhiễm bầu khí quá!


      Lúc này Bạch Ngọc Khuyết diễn cực kỳ hăng say, chảy lệ dưới hấp nước mũi : "Ô ô... Các ngươi là cái quân bại hoại, bắt nạt nhu nhược yếu đuối như ta! Các ngươi hãy đợi đấy! sớm muộn, các ngươi bị quân đội của đại vương đánh cho tè ra quần!"


      Tuy rằng diễn kịch, nhưng câu này của nàng chọc giận những binh sĩ dị tộc đứng ở bên cạnh, người trong đó đẩy mạnh nàng cái, Bạch Ngọc Khuyết lập tức ngã xuống con đường đá, mắt cá chân đều bị trầy, đáy lòng của nàng oán hận mắng: Pà nó! Diễn thực quá vậy mấy bác!


      Vào lúc này, Ân Thương binh sĩ đột nhiên xuất , vị tiểu đội trưởng kia cao giọng quát lên: "Cái đám man di kia! Mau buông này ra!"


      Vừa vừa mang theo thủ hạ chạy đến. Thấy quân số của quân Ân Thương nhiều hơn mình gấp bội, những binh sĩ dị tộc kia nhất thời bị dọa, dồn dập kêu la bỏ chạy, Ân Thương binh sĩ truy đuổi bọn chúng đoạn, lại sợ có mai phục, liền cấp tốc rút về.


      Bạch Ngọc Khuyết uể oải ngồi dưới đất, thê thê thảm thảm ngửa đầu nhìn vị tiểu đội trưởng trẻ tuổi : "Đa tạ các vị cứu ta. Ô ô, nếu như bị đám Man Di này bắt được, ta nhất định sống nổi."


      Vị tiểu đội trưởng kia thấy nàng là yếu đuối, khỏi có chút đồng tình, : " nương, nhà của ngươi ở đâu? Mau trở về .”


      Bạch Ngọc Khuyết che lại mặt : "Ô ô ô... cả nhà của ta đều bị quân Man di giết rồi, bây giờ, ta có chỗ nào để ... Ô ô..."


      Vị tiểu đội trưởng cùng đám thủ hạ nhìn nhau chút, đều tỏ vẻ đành lòng, Bạch Ngọc Khuyết thấy bọn họ như vậy, quyết định “tăng liều cho thuốc”, trưng ra bộ mặt tội nghiệp thống khổ :


      "Ô ô ô... Ta biết các vị ân nhân đều là người tốt, tiểu nữ nguyện ý theo các vị, vì các vị giặt đồ, làm cơm, nấu nước, quét rác, nuôi ngựa, bổ củi, chỉ cầu các vị ân nhân thu nhận tiểu nữ. Tiểu nữ tại chỗ để , nếu các vị ân nhân đồng ý, bằng ta chết ngay tại đây luôn cho rồi, Hu Hu hu..."


      vị binh sĩ trẻ tuổi, dáng dấp gầy yếu, lau nước mũi, nhẫn nhịn tiếng khóc với vị tiểu đội trưởng kia: "Đội trưởng Trọng, này đáng thương, nếu được chúng ta mang nàng về ..."


      Đội trưởng Trọng nhìn vị binh sĩ trẻ tuổi này bất đắc dĩ : "Tiểu Cát, lần này chúng ta đến Nam Cương đánh trận, sao có thể mang theo đây, nếu đem nàng về, ngươi sợ chủ soái..."


      chưa hết, đám binh lính còn lại hiểu ý của , lập tức đều lên tiếng. Vị binh sĩ Tiểu Cát cũng run cầm cập, nhưng thấy đôi mắt tràn ngập hi vọng của trẻ nhìn mình, lồng ngực của nhất thời dâng lên luồng hào khí, đánh liều :


      "Đội trưởng Trọng, nếu như chúng ta vứt này mình ở đây, nàng lại rơi vào tay của đám Man Di kia, chỉ còn con đường chết, bằng mang nàng về, nếu cấp đồng ý, chúng ta liền phái người đem nàng đưa đến những chỗ an toàn khác là được rồi."


      Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết khóc càng thêm thê lương như đứt từng khúc ruột, nửa là do diễn trò, nửa là do bị đám binh sĩ dị tộc xô ngã, mắt cá chân bị trầy, đôi giày chân phải của nàng bị máu tươi thẩm thấu, đau dữ dội, nàng xoa xoa cái chân phải chảy máu, mới có mấy ngày thôi, mà thương tích đầy người. Tại sao mình lại xui xẻo như vậy chứ! Chẳng lẽ bát tự của nàng tương khắc với thế giới này? Càng nghĩ Bạch Ngọc khuyết càng tủi thân, khóc lớn.


      Bị tiếng khóc của trẻ vô cùng mỹ lệ này làm cho chua xót, những binh lính khác cũng dồn dập vì nàng khẩn cầu: "Đội trưởng Trọng, Tiểu Cát đúng, sao chúng ta có thể trơ mắt nhìn yếu đuối như vậy bị giết dưới tay của đám di tộc chứ!"


      "Đúng đúng đúng! Trước tiên chúng ta đem nàng về quân doanh , nếu như chủ soái đồng ý, lúc đó lại nghĩ biện pháp khác, thể bỏ nàng mình ở nơi hoang dã này !"


      Mọi người ngươi lời ta lời, vị đội trưởng Trọng vốn phải là người nhẫn tâm, thấy cấp dưới trăm miệng lời muốn cứu này, cũng đồng ý, Bạch Ngọc Khuyết làm ra bộ cảm động đến rơi nước mắt liên tục cám ơn, tâng bốc đám binh sĩ trẻ lên mây, bọn họ hùng dũng như hùng cái thế, thế thiên thần hạ, làm cho bọn họ về tới trại vẫn còn lâng lâng.


      Tiểu Cát đỡ Bạch Ngọc Khuyết, khập khễnh theo tiểu đội trăm người tiến về quân trại. tới nửa tiếng, bọn họ tới mảnh bình nguyên, phảng phất giống như chỗ của tộc vậy, lều dựng lít nha lít nhít, khắp núi đồi đầy tràn lều vải. Ở trong ánh bình minh mờ mờ, Bạch Ngọc Khuyết nhìn thấy binh lính vũ trang đầy đủ, nghiêm ngặt canh giác tuần tra xung quanh.

      Lúc này, người đàn ông trung niên thân mang chiến giáp nhìn thấy bọn họ, liền bước nhanh tới, với đội Trưởng trọng: "Trọng, phải ta dặn các ngươi hướng tây thăm dò sao, sao giờ lại trở về ?"


      Đội trưởng Trọng nhanh chóng tới gần, đối với vị tướng quân kia giải thích chuyện xảy ra.


      Đoàn người tách ra, chậm rãi ra hai hàng trái phải quân lính, đứng cuối cùng là Bạch Ngọc Khuyết, mặt nàng nước mắt tàn tạ, bên chân phải còn rỉ máu tươi ra khỏi giày, cực kỳ chật vật.


      Vị tướng quân kia đánh giá Bạch Ngọc Khuyết từ xuống dưới mấy lần, đôi mắt sắc bén như chim ưng của tia nghi ngờ, nhìn chút, lớn tiếng quát: "Trọng, bọn ngươi to gan, quân doanh trọng địa, dám tự chủ trương mang cái nữ tử lai lịch về, các ngươi chán sống rồi phải ! Đều an phận đứng ở dây cho ta! Ta vào bẩm báo ngay, mỗi đứa đứng đàng hoàng cho ta!"


      Nam tử kia xong, vội vội vàng vàng vào bên trong quân trướng, đường bước nhanh tới, chẳng bao lâu đứng trước cái lều vài có diện tích hơi lớn chút, cúi người cung kính : "Khởi bẩm thái sư, thuộc hạ Lý Thượng có việc gấp cầu kiến."


      Bên trong lều cỏ truyền tới trầm thấp lạnh lẽo thanh của nam tử: " vào!"


      Lý Thượng cung cung kính kính vén rèm lên vào. Chỉ thấy ở chính giữa lều vải, là người thanh niên trẻ vùi đầu xem công văn ở bàn, người thanh niên đó thân mang khôi giáp, tướng mạo lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, phải Văn Trọng còn ai vào đây nữa!


      Lý Thượng cung kính : "Thái sư, lúc nãy, bọn tiểu Trọng phía tây dò xét, từ trong tay của quân đội dị tộc cứu ra người nữ tử trẻ, cha mẹ của này đều bị di tộc giết, nhà để về, bọn tiểu Trọng liền lớn mật đem nàng mang về, thái sư, ngài xem... ?"


      Văn Trọng "Đùng" tiếng, thả xuống công văn, mặt cảm xúc nhìn Lý Thượng, lập lại: "Mang về ?"

      trán Lý Thượng lúc này chảy mồ hôi lạnh, càng cúi người thấp xuống : "Dạ đúng, thái sư, ngài muốn xử lý này như thế nào?"
      Huyềnpluss, Hale205, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    2. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 27: Chó cùng rứt giậu liền quyết định biểu lộ

      Editor: Tiffany Trương
      ---------​

      Văn Trọng gì, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo như có như nhìn chằm chằm phía trước, chợt nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt băng lãnh trước giờ chợt nỗi lên vẻ nhu hòa khó phát .

      Lý Thượng lặng lẽ dụi dụi con mắt, trong lòng thầm : *Quái, ta mới bốn mươi mốt tuổi nha, sao mắt lại mờ đây chứ, có thể thấy vẻ mặt như thế mặt thái sư, aiz, sau khi đánh giặc xong, biết có thể dựa vào quân công, thỉnh cầu đại vương, mời ngự y trong cung tới nhìn mắt cho mình hay ...

      *Quái: Kì lạ


      mải mê suy nghĩ, chợt nghe Văn Trọng nhàn nhạt : ", đem kia tới."


      Lý Thượng phút chốc hoàn hồn, dấu vẻ kinh ngạc dưới mắt, dám hỏi nhiều, khom người cấp tốc lui ra.


      Bên trong lều lớn, Văn Trọng ngồi đó, ngón tay thon dài chậm rãi co thành nắm đấm dưới mặt bàn, gương mặt tuấn tú hề biểu lộ cảm xúc, chỉ là ánh mắt sâu thẳm nhanh chóng xẹt qua đạo ánh sáng lạnh lẽo: Gần đây tộc ăn gan hùm mật gấu sao, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Dám chán sống liên tiếp phái quái tới gần mình, đây thực là chuyện lạ mà mấy trăm năm qua chưa từng nghe thấy... Mà này, lúc được cứu có chút trùng hợp...


      Trong thời gian ngắn, bên ngoài lều lớn, truyền đến thanh Lý Thượng cung kính : "Khởi bẩm thái sư đại nhân, người mang tới." Văn Trọng thu hồi tâm tư, lạnh giọng : "Mang vào."


      Rất nhanh, liều trướng hất lên, Lý Thượng bước vào trước, sau lưng , còn có hai người, người dáng dấp rất gầy yếu là binh lính trẻ cẩn thận từng li từng tí đỡ cái mặc áo trắng.


      Văn Trọng còn chưa thấy mặt kia, bị màu sắc quen thuộc hoảng đến con mắt, lập tức chấn động, đột nhiên nhanh chóng ngồi thẳng lên, giương mắt nhìn chằm chằm kia!


      Đập vào mắt chính là đôi mắt quen thuộc, sáng sủa có thần, nhưng hơi lộ ra mấy phần vô tội! Gân xanh trán Văn Trọng giật kịch liệt, con ngươi lạnh lùng từ trước đến giờ ra tia kinh ngạc.


      Bất quá, Văn Trọng là người nào! ngay lập tức phục hồi tinh thần lại, bất động thanh sắc đánh giá tiểu quái giờ khắc này nhìn qua thảm hề hề kia, khuôn mặt nhắn phủ đầy nước mắt, áo trắng xốc xếch, ở chân phải mắt cá chân còn có vũng máu tươi, lúc này, tiểu quái mềm nhũn dựa vào người của binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh, tư thế này, giống như là được ôm rồi!


      Lông mày tuấn của Văn Trọng vô thức cau lên, vòng qua bàn, từng bước tới, hình như có trận hơi lạnh mạnh mẽ kéo tới, Bạch Ngọc Khuyết nhịn được lùi về sau nửa bước. Văn Trọng nén lửa giận xuống, lạnh lùng : "Ngươi tới làm cái gì?"


      Lời vừa ra, Lý Thượng cùng Tiểu Cát đều khiếp sợ trợn to mắt: Trời ạ! ra... này và thái sư biết nhau nha!


      Bạch Ngọc Khuyết tuy rằng trong lòng sớm có suy đoán, nhưng lúc này nhìn thấy nam tử xa cách gần tháng, nàng đáy lòng vẫn có tia nhảy nhót, bất quá... kịch bản này, có vẻ nên sửa lại. Aiz, nhân sinh sàn diễn, thay đổi trong nháy mắt a...


      Bạch Ngọc Khuyết dấu vết hướng về Văn Trọng chớp chớp mắt, thê thảm : "Ô ô ô... Thái sư, sau khi lão nhân gia ngươi rời Triều Ca, Hoa Bà Bà lo người ở trong quân người chăm sóc, liền để cha mẹ ta và ta tới đây, đáng thương ta yếu đuối, ngàn dặm xa xôi núi sông hiểm trở, bị di tộc bắt , cha mẹ còn bị bọn họ... Bị bọn họ... Ô ô ô, thái sư, lão nhân gia ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a..."


      Tiểu Cát chợt bừng tỉnh hiểu ra: Nha —— ra, Bạch nương này là nha hoàn trong phủ thái sư đại nhân nha... Bạch nương đúng là đối với thái sư đại nhân rất trung thành, lòng chăm sóc chủ nhân, ngay cả quân doanh trọng địa cũng sợ... Dọc theo con đường này, chắc nàng cũng chịu ít khổ ... Cha mẹ chết thảm, mình lại rơi vào trong tay bính lính dị tộc, thực là trải qua nhiều đau khổ a, Tiểu Cát giật giật mũi, con mắt từ từ ướt át ...


      Lý Thượng đơn thuần như Tiểu Cát, lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Văn Trọng và Bạch Ngọc Khuyết, trong lòng chợt xẹt qua ý nghĩ dám tin: Thái sư đại nhân đối với này, rất bình thường, mình theo vị đại nhân này hai mươi mấy năm rồi, luôn luôn hỉ nộ ái ố , lúc nào cũng trưng ra vẻ băng lãnh, cho tới bây giờ chưa từng thấy lão nhân gia người vì tình gì... Thay đổi sắc mặt... Vẻ mặt này a, biết lúc này... Thái sư đại nhân có thể lưu lại thân phận tầm thường của nương này a...


      Lần đầu tiên được tiểu quái luôn coi trời bằng vun gọi là "Thái sư đại nhân", còn kèm thêm "Lão nhân gia ngươi", Văn Trọng hầu như hoài nghi lỗ tai của chính mình có vấn đề, trong lòng dâng lên luồng cảm giác quái dị, lại chen lẫn vài phần tức giận:


      Thực năng lung tung bậy bạ! Này đúng là tiểu quái chuyên gây chuyện thị phi, trước khi ràng mình cảnh cáo nàng nên ngoan ngoãn ở trong cung, sao lại dám tự tiện chạy đến Nam Cương! Bất quá... Văn Trọng nghĩ nghĩ lại, tiểu quái này nếu như lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngược lại phải nàng, trong lòng Văn Trọng trầm thấp thở dài.


      tiện ở trước mặt thuộc hạ hỏi, Văn Trọng hướng về Lý Thượng : "Các ngươi ra ngoài trước luyện binh, ta có việc muốn hỏi riêng nàng." Lý Thượng khom người tuân lệnh, Tiểu Cát lau mắt, lo lắng nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, theo lưng Lý Thượng ra ngoài.


      Lều lớn bên trong chỉ còn dư lại hai người, Bạch Ngọc Khuyết nhịn thêm nữa, hai ba bước chạy vội tới chiếc giường sau bàn, xiêu vẹo ngồi xuống, cố nén đau cởi giầy chân phải, đem cái chân trắng nõn nà lên giường nhỏ, cúi đầu cẩn thận kiểm tra vuốt .


      Văn Trọng thấy người khác vừa , tiểu này lập tức khôi phục dáng vẻ coi trời bằng vun, còn dám tới, cười toe toét ngồi giường của mình! Híp híp mắt, lạnh lùng : "Đứng lên."


      Bạch Ngọc Khuyết thấy mắt cá chân nơi đó bị thương đến máu thịt nát bấy, càng thấy đau, lúc này nghe thấy Văn Trọng như vậy, ngẩng đầu lên ngậm lấy hai dòng *nhiệt lệ lên án: "Này, Văn Trọng, ngươi vô tâm! Ta đều bị thương thành như vậy rồi, ngồi giường ngươi chút có làm sao chứ! Ngươi người này, đường đường là thái sư của quốc gia, sao lại hẹp hòi như vậy! sợ dân chúng cả nước cười ngươi!"

      * nhiệt lệ: nước mắt còn nóng hôi hổi


      Bị gán danh "Quỷ hẹp hòi" Văn Trọng khóe miệng giật giật, cảm giác vô lực quen thuộc trong nháy mắt dâng lên, tầm mắt của lướt qua bàn chân trắng mịn chân kia, bên còn dính mảnh vết máu...


      Ánh mắt giật giật, duỗi ra bàn tay lớn thon dài, vừa định triển khai phép thuật, đột nhiên nghĩ đến tiểu này tự ý rời khỏi hoàng cung chạy tới nơi này, coi chính mình là quái, nên cái gì cũng sợ rồi! Gan to bằng trời như vậy, nếm chút khổ sở, sao có thể nhớ kỹ giáo huấn! Sau đó, tay phải chậm rãi buông xuống, lại lẳng lặng thu vào trong tay áo.


      Văn Trọng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Khuyết có hình tượng chút nào than thở chính mình giường nhỏ, chậm rãi : "Ngọc tỳ bà, ngươi đến Nam Cương, muốn làm gì?"


      Đến rồi đến rồi! Bạch Ngọc Khuyết trong lòng nhất thời trận kinh hoàng, rơi vào kịch liệt giao chiến ở trong: Có nên đem tình cảnh của mình cho Văn Trọng nghe ? Hay là bàn giao ra tất cả, để Văn Trọng cứu ra cha mẹ...? Bạch Ngọc Khuyết lặng lẽ nhìn Văn Trọng chút, khuôn mặt lạnh lùng kia vẫn đẹp trai sắc sảo như cũ, chỉ là, người này, Bạch Ngọc Khuyết rất , từ trước đến giờ đối với tộc có hảo cảm, thậm chí có thể là —— căm ghét quái.


      Nghe Tô Đát Kỷ , chính mình chỉ sợ là quái duy nhất sống sót từ trong lòng bàn tay của Văn Trọng mấy trăm năm qua, có lẽ nhìn ra mình chưa từng thương tổn tính mạng người phàm. Nhưng mà... Cầu cứu cha mẹ mình? Ngẫm lại liền biết thể, Văn Trọng phải là hạng người lương thiện dễ chuyện...


      Đáy lòng nhanh chóng lướt qua rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng, Bạch Ngọc Khuyết vẫn dám tùy tiện dùng nhà bốn mạng mạo hiểm, Lang Vương phải là hạng tốt lành gì, sơ sẩy cái, sợ tàn nhẫn xé nát bốn tánh mạng kia, đặc biệt là nghĩ đến Bạch Tiểu Giác đáng iu thuần lương kia, Bạch Ngọc Khuyết trong nháy mắt quyết tâm giấu diếm chân tướng.


      Nàng ngẩng đầu lên, vô tội nháy mắt cái, nhìn Văn Trọng : "Ách, ngươi nên nghiêm túc như vậy được chứ, ta ngoan ngoãn ở trong cung, ngờ tên Dương Tiễn bại hoại kia đến kiếm chuyện, ta lại đánh lại , thể làm gì khác hơn là chạy ra ngoài."


      Văn Trọng trực tiếp vạch trần lỗ hỏng của Bạch Ngọc Khuyết hỏi: "Ngươi cũng cần phải đến Nam Cương."


      Bạch Ngọc Khuyết lập tức nghẹn, đáy lòng lệ rơi đầy mặt: lớn lên đẹp trai thế mà có thể chuyện nể mặt mũi vey... nể mặt người khác như thế, Văn Trọng, sao ngươi hề có chút phong độ nào vey a... Ta ta ta, nên diễn tiếp như thế nào đây...


      Thấy Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu lời nào, Văn Trọng lạnh giọng : "Sao ngươi lại trà trộn vào trong quân đội di tộc?"


      Nghe kĩ chút! Là "Trà trộn” a, mà phải "bị bắt", cũng phải "gặp" a... ràng là người này căn bản tin mình, chuyện này, thực là càng ngày càng khó làm...


      Bạch Ngọc Khuyết cắn răng, liều chết nhận: "Ta ta... Ta vì tới đây, liền đuổi theo gần tháng trời, pháp lực đều dùng hết, bọn họ người lại nhiều, cho nên mới bị tóm ..."


      Nhớ tới pháp của tiểu này khi linh khi mất linh, còn cả tu vi pháp thuật thấp bé đến tệ hại, Văn Trọng yên lặng nửa ngày, : "Tại sao tới nơi này?"


      "Bàng" tiếng, Bạch Ngọc Khuyết trong đầu vô hình bình bình lon lon vỡ tung chỗ... lại quay lại đề, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, bị bức ép đến tuyệt cảnh rồi! Ta ta ta... lý do gì mới có vẻ có thể tin đây...


      Văn Trọng thấy nàng nửa ngày lời nào, hé mắt, lạnh lùng : "." Chỉ chữ, lại tựa hồ như chứa vô hạn sức mạnh tiềm , Bạch Ngọc Khuyết bị dọa đến thần kinh nhảy dựng lên.


      lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên — -- -- linh quang chợt lóe lên "Xoạt" tiếng, Bạch Ngọc Khuyết chưa kịp hậu quả, thấy hai mắt Văn Trọng sâu thẳm đen như mực, đột nhiên cả người bình tĩnh lại.


      Nàng giả vờ "E thẹn" cúi thấp nửa mặt, hai tay lặng lẽ nắm lại, sử dụng dũng khí từ khi bú sữa mẹ, khuôn mặt nhắn dần dần ra mảng đỏ ửng, nàng buông mí mắt xuống, trầm thấp : "Ta... Ta nhớ ngươi." Đây chính là giải thích, chính là bởi vì nhớ Văn Trọng, mới ngại xa ngàn dặm tới Nam Cương tìm .


      lời vừa ra, Văn Trọng nhất thời đứng hình tại chỗ! Bạch Ngọc Khuyết lặng lẽ nâng mắt, nam tử lạnh lùng trước mặt đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo ra vẻ khiếp sợ khó tin hiếm có, như có gì đó phức tạp.


      Còn cần thêm chút sức mạnh nữa nào... Bạch Ngọc Khuyết hoặc là làm hoặc là làm đến cùng, "Si mê" nhìn Văn Trọng, đánh bạo tiến thêm vài bước, móng vuốt trắng mịn run rẩy từ từ mò vào tay áo tay phải của Văn Trọng...


      Văn Trọng còn bị năm đạo sấm chớp đánh xuống, ngờ lại có bàn tay mềm mại run rẩy nắm lấy tay phải của mình, cả người phút chốc dừng chút.


      Còn đánh bậy đánh bạ, Bạch Ngọc Khuyết ngay lập tức nhận ra được Văn Trọng động tác này, nàng cả người đều doạ đến cơ hồ muốn nhảy lên, nhưng việc đến nước này, cái nào cho phép mình lùi bước, nếu như bị Văn Trọng biết mình ở lừa đảo, biết phải đối mặt với hậu quả gì đây.

      sorry các nàng, ko ngờ lại nhanh đến thế - 8 lượt like luôn~
      Alice Huynh, Huyềnpluss, taybeo10 others thích bài này.

    3. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 28: Đáng thương tỳ bà tinh bị mù chữ

      Editor: Tiffany’s sister - Heo​


      Gian nan làm tốt tính toán ở trong lòng, tâm can của Bạch Ngọc Khuyết nơm nớp lo sợ, nhảy “bạch bach,” nàng vừa vuốt cái bàn tay thon dài to lớn kia, vừa đè xuống sợ hãi trong lòng. Nỗ lực nặn ra nụ cười cổ quái, nàng lắp bắp :


      "Ngài... Văn Trọng... người ta... người ta ngưỡng... Ách, là .....Ngưỡng..."


      Đồng chí mù chữ -----Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên bị bí, cau mày cắn môi bắt đầu trầm tư suy nghĩ: Nha nha nha, cái từ kia phải làm sao cho đúng vần đúng điệu đêy?


      Đột nhiên, hai mắt Bạch Ngọc Khuyết sáng lên, nàng nhanh chóng tiếp: "Đúng đúng đúng! Người ta “chiêm ngưỡng” ngài... Cực kỳ thành kính chiêm ngưỡng ngài! Khà khà..."


      Văn Trọng khựng lại chút, chậm rãi buông mắt, nhàn nhạt nhìn cặp móng vuốt nhắn của Bạch Ngọc Khuyết run rẩy cầm chặt tay .


      Tuy rằng chỉ có hai, ba giây, Bạch Ngọc Khuyết hồi hộp cảm thấy tựa như ngàn năm. Hiển nhiên, Văn Trọng mặt mặt đổi sắc rút tay của bản thân ra. Đôi mắt sâu thẳm như mực, tĩnh như ban đêm ra sóng ngầm mãnh liệt, bề mặt có gì, nhưng bên dưới lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi vì nó chứa đựng sức mạnh khổng lồ tiềm ở bên trong.


      nhìn Bạch Ngọc Khuyết chút, gì, xoay người ra ngoài. Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn: Cái tên này —— đây là sao! Hành động này có nghĩa là tin tưởng, hay là muốn nổi giận?


      Nàng thấp thỏm bất an nhìn cái bóng lưng thon dài kiên cường kia, vội la lên: "Ai... Ngài..." Rốt cuộc là có ý gì nha!!!...”


      Văn Trọng quay đầu lại, chỉ chậm rãi về phía cửa lều, hơi nghiêng mặt, lạnh lùng : "Ngọc tỳ bà, rảnh rỗi nên đọc thêm nhiều sách chút, dù cho ngươi là quái, cũng thể vô học như vậy."


      "Ầm" tiếng sét ngang tai, đầu của Bạch Ngọc Khuyết muốn nở hoa hết rồi! Nàng nghi hoặc nhìn thân ảnh củaVăn Trọng biến mất ở cửa lều, lòng kinh ngạc : ... vậy là ý gì? Chê người ta có văn hóa? Nhưng người ta lúc nãy đâu có sai cái gì nha?


      Đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết trì độn đem lời lúc nãy của mình “tua” lại lần, cũng phát sai lầm gì, trái lại, cảm thấy lúc nãy mình dùng từ cực kỳ tinh diệu —— chiêm ngưỡng, ôi chao, sao mình lại có thể hàm dưỡng như vậy đây? Sao đời này lại có quái thông minh cơ trí như mình chứ hả? Bạch Ngọc Khuyết típ tục YY, cảm thấy thông cảm sâu sắc cho tiền bối Độc Cầu Bại…. aiz, thông minh quá nên có đối thủ, …..


      Ngẫm lại, tên Văn Trọng này, chỉ biết mang binh đánh giặc thảo nào bị mù chữ, mình dùng từ ngữ thâm thúy như vậy, có thể hiểu được sao ~~ ai, làm vị quái có tố chất, văn hóa và tu dưỡng, nên tác phẩm nghệ thuật của nàng càng xuất sắc, chỗ cao thắng mà...

      Trong đầu của nàng chợt vang lên nhạc nền của bộ phim Độc Cầu Bại “ La la la….Ai có thể hiểu được ta, mọi người đều say, mình ta tỉnh, độc thống khổ? Là lá la…..

      Nhạc nền được “tua” xong, Bạch Ngọc Khuyết quay về với tại, nàng quạnh phiền muộn vạn đoan thở dài, rồi ra khỏi lều vải.


      Vừa ra khỏi lều vải, lập tức, Bạch Ngọc Khuyết cảm nhận được cái gì gọi là vạn nhân chú mục! Bất kể là lính gác tuần tra chung quanh, hay là tướng sĩ thao luyện ở phía xa, đều hẹn mà cùng xoay đầu lại, dùng ánh mắt hiếu kỳ, kinh ngạc, thậm chí... Sùng bái nhìn nàng!


      Này này này,là sao đây?! Chuyện gì xảy ra? Tại sao mỗi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn người ta? Ách, lẽ nào...Mình mới bị mộng du... biến thành super hero, Cứu vớt Địa Cầu, còn tiện thể ngăn cản người ngoài hành tinh xâm lấn?


      Bạch Ngọc Khuyết cũng biết, sau khi Lý Thượng ra soái trướng của Văn Trọng, càng nghĩ càng thấy thân phận của Bạch nương bình thường, cho nên, lập tức lặng lẽ truyền lệnh xuống, dặn dò những binh sĩ kia, vị Bạch nương này lặn lội xa xôi ngàn dặm từ Triều Ca đến đây để chăm sóc thái sư đại nhân, mọi tướng sĩ khi thấy nàng phải lấy lễ để tiếp đón, nếu dám mạo phạm Bạch nương, nhất định trừng phạt gấp bội!


      Sinh hoạt trong quân doanh vốn khô khan, đột nhiên lại xuất nương xinh đẹp lung linh như vậy, làm cho mắt của những binh sĩ này đều sáng lên, đặc biệt, sau khi khi nghe xong tiểu Cát nước mắt nước mũi tèm lem, nghẹn ngào kể về tích cảm động của nương này đối với thái sư đại nhân mảnh trung tâm, mọi người lại càng sùng bái này Bạch nương nha! Dĩ nhiên có can đảm tiếp cận vị thái sư minh thần võ, thần tượng vĩ đại của bọn họ! Phần dũng khí này, lập tức làm cho những nam tử như bọn họ đành phải ngả mũ chịu thua!


      Bạch Ngọc Khuyết mê mang quay đầu quan sát chung quanh, ồ? Sao vừa mới thấy đây mà thấy bóng Văn Trọng rồi? còn chưa là đồng ý hay cho mình ở lại chỗ này đây...


      Bạch Ngọc Khuyết biết đạo lý rèn sắt khi còn nóng, liền, nghĩ nhiều nữa, đưa tay ngăn cản tiểu đội tuần tra binh lính ngang qua, lễ phép cười chào hỏi: "Ha ha... Mọi người khỏe !"


      Những binh sĩ kia vô cùng lễ phép ngừng lại, cũng trả lời, từng người từng người dùng con mắt toả sáng nhìn Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết bị nhìn có chút tự nhiên, gãi gãi đầu : "Khà khà, xin hỏi, mọi người có nhìn thấy thái sư ?"


      Vị đầu lĩnh đội trưởng mang theo chút căng thẳng nhìn Bạch Ngọc Khuyết, lắp bắp : "Thái sư đại nhân ở... Ở —— "


      Vừa định giơ tay chỉ hướng, đột nhiên, cách đó xa, thanh vui mừng của người trẻ tuổi : "Tiểu Ngọc nương! Là sao!"


      Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc quay đầu lại, thấy cách đó xa đứng hai thanh niên, mặt hơi hơi có chút quen, ngay lập tức nàng nhận ra được, lúc trước, nàng gặp hai người này ở phủ thái sư, tuy nhiên lại nhớ được tên.


      Thấy ánh mắt của nàng có chút mê man, trong hai người nhiệt tình nhắc nhở: "Tiểu Ngọc nương, ta A Vũ nha, lần đầu tiên vào phủ thái sư, chúng ta còn chuyện quá trời nha, nhớ ta sao?"


      Mắt của Bạch Ngọc Khuyết sáng lên, ngay lập tức nghĩ ra được, cất giọng : "Tại sao nhớ ? Ngươi là A Vũ, ngươi là A Thành phải ?!"


      Người binh sĩ còn lại cao hứng : "Khà khà, Tiểu Ngọc nương, ngờ còn nhớ chúng ta! Ha ha..."


      Địa vị của hai người thanh niên này ở trong quân đội tựa hồ thấp, bọn họ dễ dàng phái đội binh sĩ khác tiếp tục tuần tra.

      A Vũ cười hì hì : "Tiểu Ngọc nương, lúc nãy ta và Thành luyện binh, nghe nương họ Bạch tìm đến thái sư, lập tức liền nghĩ đến , khà khà, nghĩ tới, quả nhiên là nha!"


      A Thành cũng vui mừng : "Lần này tốt quá, có Tiểu Ngọc nương ở đây, khi thái sư của chúng ta đánh trận, sinh hoạt khổ cực như xưa nữa."


      Bạch Ngọc Khuyết bị tính sang sảng của hai thanh niên này cảm hoá, lương tâm bé của nàng hiếm khi phát thiện lần, thầm: Éc, thực càng thêm khổ cực có, người ta, người ta biết cách chăm sóc người khác a...


      Ba người giỡn trận, A Vũ đột nhiên nghĩ tới điều gì, khuôn mặt có thêm tia trầm trọng, nhìn Bạch Ngọc Khuyết : "Tiểu Ngọc nương, lần này chúng ta đến Nam Cương, đối mặt với cực kì nguy hiểm, tuy rằng có thái sư ở đây, đánh thắng trận này là chuyện sớm muộn, nhưng , đối mặt nhiều nguy hiểm hơn, nhất định phải cẩn thận, được tùy tiện ra khỏi quân doanh, yên tâm, ta cùng Thành tận lực bảo vệ ."


      Trong lòng của Bạch Ngọc Khuyết cảm động, gật đầu cái : "Ta biết rồi, hai người cứ yên tâm."


      A Thành còn muốn thêm gì đó, ánh mắt thoáng nhìn lên, nhìn thấy Lý Thượng bước nhanh tới, phút chốc ngậm miệng, còn dùng ngón tay lặng lẽ đâm eo A Vũ, Nhưng a Vũ là tên thần kinh thô, nên có chú ý tới A Thành, còn lải nhải :


      "Khà khà, Tiểu Ngọc nương biết là tốt rồi. Tiểu Ngọc nương, biết , những đám Nam Man Di đáng ghét kia, quá giảo hoạt, chúng nhất định biết thái sư xuất quân đến, liền sợ như rùa rụt cổ, biết bọn chúng rủ nhau trốn ở cái xó xỉnh nào, hại chúng ta đến đây mấy ngày rồi, mà thấy được bóng ..."


      Chưa kịp xong, thanh nghiêm nghị của Lý Thượng đột nhiên vang lên ở sau lưng: "A Vũ! A Thành ! Các ngươi ngứa da rồi phải ! Ta bảo các ngươi mang theo tiểu đội của mình thao luyện, ai bảo hai ngươi lười biếng! Nếu để thái sư nhìn thấy, các ngươi muốn nếm thử mùi vị của quân pháp sao!"


      A Vũ sợ hết hồn, lập tức thông minh xoay người, cười hì hì : "Ai nha, em chào Lý phó tướng, bọn em chỉ nghe là có người quen đến, nên chạy tới chào hỏi chút, khà khà, lão nhân gia ngài làm ơn tuyệt đối đừng cho thái sư đại nhân nha, bọn em ngay, liền ngay lập tức!" xong, hai người hướng về Bạch Ngọc Khuyết nháy mắt vài cái, rồi chạy bắn khói vì sợ thủ trưởng đại nhân đổi ý.


      Khuôn mặt hung thần sát ác của Lý Thượng lập tức đổi thành bộ hòa ái dễ gần quay đầu nhìn Bạch Ngọc Khuyết, cười : "Bạch nương, thái sư đại nhân vào lúc này mang theo đại quân tập luyện trận pháp, thái sư nhờ ta truyền lời, để nghỉ ngơi ở bên trong soái trướng, thái sư hết bận quân vụ trở lại."


      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời vui vẻ: Thái độ này của Văn Trọng có nghĩa là đáp ứng cho mình ở lại đây sao? Ha ha, xem ra Văn Trọng này trong số thời khắc quyết định, vẫn rất hiểu ý mình mà ~~ lấy được kết quả mong muốn, Bạch Ngọc Khuyết vui vẻ cáo biệt Lý Thượng, trở về trong lều lớn của Văn Trọng ngủ bù.


      tháng này, hầu như mỗi ngày nàng đều bôn ba, từ lâu sức cùng lực kiệt, nay vất vả mới tạm thời yên ổn, dường như nàng vừa dính vào gối liền ngủ thiếp .


      Cách đó hơn mười km, tại quân trại bên trong chỗ trũng của sơn cốc, Xích Miểu tỏ vẻ ngạo mạn ngồi ở thượng vị, bên cạnh ngồi thiếu nữ mang trang sức di tộc, khuôn mặt xinh đẹp mà lại lộ ra cỗ vương khí.


      Nàng nhìn Xích Miểu chút, hơi nhíu mày : "Lang Vương, lần này sao ngươi lỗ mãng như vậy, lại phái cái quái qua, thương lượng cùng ta tiếng, tiểu kia nàng có bản lĩnh giấu khí, ai biết có đáng tin hay ? Vạn nhất xảy ra cố gì, sao chúng ta cùng đại nhân bàn giao được!"


      Xích Miểu nhịn được : " Tiểu được phái lần này, ta ràng nội tình của nàng hơn ngươi, nếu nàng có biện pháp làm cho đối phương phát thân phận quái của mình, chắc chắn là đúng, bằng , nàng phải chết thể nghi ngờ, thêm vào đó, người nhà của nàng đều ở trong tay ta! Nàng ta có gan bằng trời cũng khôngdám phản bội chúng ta!"


      kia lại đồng ý : "Lang Vương, dù là như vậy, ngươi cũng nên bất cẩn như vậy, tên tiểu này sớm trở lại muộn trở lại, mực lại vào lúc này trở về, khó trách mưu gì! Lại , ta nghe lần này Ân triều phái thái sư Văn Trọng đến, tuy rằng ta chưa từng thấy người này, nhưng uy danh của từ lâu truyền khắp toàn bộ Nam Cương, vạn nhất tên tiểu kia bị Văn Trọng bắt được, lấy thực lực của Văn Trọng, muốn biết ý đồ của nó, cũng khó khăn, vạn nhất có phòng bị, nếu chúng ta còn muốn trộm lấy Kim Long tiên dễ chút nào."


      Xích Miểu vô cùng thích khi bị này chỉ trích, lạnh lùng : " Khôi! người phàm tục như ngươi, cũng dám ở trước mặt ta chảnh chọe! Nhiệm vụ lần này, mấy vạn quân đội của di tộc các ngươi chỉ là quân cản tử thôi, tộc của chúng ta mới là quân chủ lực mà Đại Nhân kỳ vọng. Ngươi nên quản chặt đội ngũ của các ngươi, suy nghĩ kỹ cách nào để hiệp trợ ta trộm ra Kim Long tiên mới là chính đạo!" câu , vạch trần thân phận thực sự của Khôi, nàng chính là thủ lĩnh tối cao của Nam Cương di tộc lần này.


      Nghe xong cảnh cáo chút khách khí của Xích Miểu, đáy mắt Khôi nhanh chóng lóe qua tia hàn quang, nàng hừ tiếng, : "Lang Vương, nếu có di tộc chúng ta làm tiên phong, tộc các ngươi sớm bị Văn Trọng phát , thậm chí bị tiêu diệt, sao còn đến phiên ngươi ở đây diễu võ dương oai! Ngươi có tư cách gì mà lên mặt ở đây, ta hi vọng, ngươi có thể ghi nhớ lệnh của đại nhân, tất cả quyết định đều phải thương nghị thỏa đáng với ta mới làm ra quyết định. cần quên, nếu như nhiệm vụ lần này thất bại, hai chúng ta ai đều có kết cục tốt!"


      Dứt lời, Khôi lạnh lùng tiếng "Cáo từ", liền mang theo tâm phúc thủ hạ ra ngoài.


      Bên trong lều lớn, Lang Vương hung tàn trừng mắt nhìn về bóng lưng xa dần của Khôi, sát khí của tản ra, thấp giọng : "Tiện nhân! Chờ nhiệm vụ hoàn thành, ta là kẻ đầu tiên giết chết ngươi! Xem ngươi còn có thể hung hăng bao lâu!" Mấy cái tâm phúc sói đứng bên cạnh cũng dồn dập phụ họa.
      Huyềnpluss, Phong Vũ Yên, Hale2055 others thích bài này.

    4. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438

      Chương 29: Kẻ tham ăn tỳ bà tinh liều mạng cướp đồ ăn

      Editor : Tiffany’s sister - Heo​


      Bạch Ngọc Khuyết vô tư đánh giấc đời, khi nàng tỉnh lại, là buổi tối. khí ẩm ướt của Nam Cương, theo gió đêm lặng lẽ len lõi vào bên trong soái trướng, Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngẩn lúc lâu, mới dần tỉnh táo nhận biết bản thân của mình ở chỗ nào. Nàng chớp chớp mắt chút, rồi từ giường ngồi dậy.


      Trong đại trướng bóng người, Bạch Ngọc Khuyết buồn bực thôi, Tại sao trời tối như vậy rồi, mà Văn Trọng vẫn chưa trở lại? Nhưng trước mắt, bụng đói đến lưng dán vào ngực mất rồi, nàng cũng chẳng thèm quan tâm nhiều như vậy, nàng lảo đảo tiến ra cửa lều, để tìm thức ăn trước.


      Ngờ đâu, ngay khi Bạch Ngọc Khuyết định xốc màn lên ra ngoài, cái màn dày kia lại bị bàn tay thon dài to lớn xốc lên trước, Bạch Ngọc Khuyết kinh hãi, thu thế kịp, đổ nhào về phía nam tử trước mắt. Bạch Ngọc Khuyết tức giận ngẩng đầu lên muốn chửi, đụng phải đôi mắt sâu thăm thẳm với con ngươi đầy hàn quang, nàng sợ đến run lên cái, toàn bộ vốn liếng mắng chửi chuẩn bị phát huy đột nhiên bị nuốt lại trong bụng!!!!!


      Văn Trọng thèm để ý tới Bạch Ngọc Khuyết, trực tiếp vòng qua nàng, về phía giường. cởi ra chiến bào, lộ ra bên trong là thường phục màu đen tuyền của mình, rồi ngồi ở trước bàn, ủ rũ xoa xoa thái dương.


      Con ngươi của Bạch Ngọc Khuyết chuyển động mấy vòng, nghĩ đến mục đích lần này của bản thân, nàng nhanh chóng chân chó vọt tới phía trước bàn của Văn Trọng, cười hì hì : "Ha ha, Văn Trọng, ngài là vì sao sáng chói của vũ trụ này, là minh chủ mà ta tìm kiếm bấy lâu nay! Ngài cứ yên tâm, sau này, bất cứ việc vặt vãnh nào đều có Ngọc Tỳ Bà ta thầu hết, cho nên, ta quyết để cho ngài phải thất vọng!"


      Nghe thấy cái tên tiểu tỳ bà, mà từ trước đến giờ làm việc tay chân vụng về, gặp rắc rối vô số, mà còn dám “quăng lựu đạn tùm lum” biết ngượng miệng, trong lòng Văn Trọng “xì” cười tiếng, chút mệt mỏi từ ngày luyện binh phút chốc biến mất. ngẩn lên gương mặt tuấn mĩ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Ngọc Khuyết.


      Bạch Ngọc Khuyết nhất thời bị mỹ nam nhìn hoàn toàn bị mê mẩn quên lối về, còn hưng chí “chém gió” thêm: "Khà khà, làm ngài cao hứng như vậy là phải! Từ khi xuất đạo tới nay, Ngọc Tỳ Bà ta, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe bể bánh, có thể mời đến quái ưu tú như ta làm trợ lý sinh hoạt cho ngài, ngài mừng trộm cũng có gì sai, ka ka ka."


      Bạch Ngọc Khuyết quyết tâm quyết sức đánh trống lảng, mục đích là để Văn Trọng lưu lại mình, nhưng ngờ, bị Văn Trọng nhanh chậm trả lời lại mà bị cả kinh: sững sờ: "Ngọc Tỳ Bà, kể từ hôm nay, nhiệm vụ của ngươi là giúp ta chăm sóc Hắc Kỳ Lân."


      Cái...cái gì? Hắc... Hắc Kỳ Lân? ! Mình, mình, mình nghe lầm chứ? ! trong nháy mắt đầu óc của Bạch Ngọc Khuyết quánh lại như hồ dán ... Hắc Kỳ Lân, cái đại Danh Đỉnh đỉnh này, nàng tuyệt đối nghe Tô Đát Kỷ qua, có người , trong khắp thiên hạ, Hắc Kỳ Lân nay còn có con, là từ thượng cổ tồn tại đến nay vì số lượng có hạn, thế còn là thần thú, nó từng là vật cưỡi của Hồng Quân lão tổ, sau khi Hồng Quân lão tổ vũ hóa, ông ta đem Bảo Khí của mình phân cho mấy đại đệ tử dưới trướng, mà Hắc Kỳ Lân, lại chuyển giao cho đồ đệ nhất của mình, Thông Thiên giáo chủ, sau này, Thông Thiên giáo chủ vì khen ngợi Văn Trọng lòng mang thiên hạ, quyết tâm xuống núi vì chúng sinh làm nên đại nghiệp, nên đem Hắc Kỳ Lân đưa cho Văn Trọng làm vật cưỡi.


      Chuyện này, ngoại trừ nhân giới, Tu Chân Giới cùng giới đều biết điều này, mà uy danh hiển hách của Hắc Kỳ Lân, ngoại trừ Văn Trọng___vị chủ nhân có tu vi mạnh mẽ của nó, chính là sở thích biến thái khiến cho “thần tránh chê” của nó—— thích nhất là ăn thịt quái mà sống!


      Bạch Ngọc Khuyết còn nhớ , đoạn văn mà Tô Đát Kỷ từng dặn qua mình: "Tiểu Ngọc, muội tuyệt đối nên trêu chọc Văn Trọng! Ở Hiên Viên Mộ, Văn Trọng và con Hắc Kỳ Lân của , chính là cơn ác mộng khủng khiếp của tộc chúng ta, mấy trăm năm qua, quái bị chết ở dưới trảo của Hắc Kỳ Lân là vô số kể ..."


      Từ trong hồi ức gian nan rút ra, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên rùng mình lên cái, tên Văn Trọng này có ý gì? ... Muốn cho mình chịu chết hay sao? Nhiệm vụ này chẳng khác nào đem con thỏ trắng nhắn đưa đến miệng của sói xám …éc éc!!


      Lúc này Bạch Ngọc Khuyết sớm quên hẳn cơn đói, nàng nhanh chóng “vồ” tới, đem nửa người toàn bộ nằm bàn của Văn Trọng, vô cùng đáng thương cầu khẩn : "Văn Trọng, người ta muốn ... bị Hắc Kỳ Lân ăn mất.. Ô ô, ngoại trừ việc này, ngài muốn ta làm cái gì đều được, ta ta ta... Ta có thể nấu cơm cho ngài, giặt quần áo cho ngài, cho ngài... Cho ngài..."


      Dưới tình thế cấp bách Bạch Ngọc Khuyết bị “bí từ,” thể nghĩ thêm được gì nữa, nàng trợn mắt, xoay vòng lớn, bận bịu tiếp: "Ta còn có thể làm quân sư cho ngài! Dạy ngài đánh thắng trận!"


      "... ! !" mấy sợi gân xanh thái dương củaVăn Trọng giựt kịch liệt. Lặng lẽ nửa ngày, nhàn nhạt : "Ngươi cần sợ, mấy ngày nay Hắc Kỳ Lân có chứng u buồn, đụng tới ngươi."


      Cái gì? Chứng u buồn? nhất thời, Bạch Ngọc Khuyết nghĩ đến cái đám quái đáng thương, trước đó bị Xích Miểu phái tới để trộm cắp Kim Long tiên, bọn chúng đều hoàn toàn bặt vô tín, sống thấy “” chết thấy xác, nàng chợt rùng mình cái!


      Đúng vào lúc này, ngoài trướng truyền đến thanh của A Vũ: "Thái sư, bữa tối đến rồi ." Văn Trọng nhàn nhạt "Ừ" tiếng, mành liền bị xốc lên từ bên ngoài, hai binh lính trẻ mỗi người bưng cái khay vào, chính A vũ và A Thành.


      Đem cơm nước nhàng bày ra ở bàn, Thành cung kính nhìn Văn Trọng : "Thái sư, ngài còn có dặn dò gì ?"


      Văn Trọng liếc nhìn bên cạnh Bạch Ngọc Khuyết, lúc này nàng vừa nhìn chằm chặp cơm nước, vừa chảy nước dãi ướt át như thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, : "Các ngươi chuẩn bị cho nàng cái lều vải ."


      A Vũ cùng A Thành liếc nhau cái, khổ sở : "Thái sư... Việc này, lần này chúng ta đến Nam Cương, vì đường xá xa xôi, phải giảm bớt phụ trọng, nên số lượng lều vải... Thực có hạn, trước mắt, sợ là... tìm được lều dư."


      Văn Trọng nhíu mày, còn muốn gì đó, đột nhiên bị tiếng nhai “rộp rộp” bên cạnh làm giật mình: nghiền ngẫm tỉnh táo lại thần kinh, quay đầu nhìn lại, nhất thời thất thần:


      Cái tên tiểu tỳ bà này phảng phất hoàn toàn quên gian nhà này còn có những người khác, Khôngchút nào bận tâm hình tượng, đem hai cái tay áo xắn cao lên, hai mắt của nàng bày phát ra ánh sáng xanh quỷ dị, nhiệt liệt cực kỳ nhìn chòng chọc mấy bàn món ăn bàn! Tay trái chăm chú cầm lấy cái đuôi cá chiên vàng, đuôi cá sớm bị cắn bi thảm mất hơn phân nửa. Tay phải cầm đũa như bay, cực kỳ hung hãn nhanh chóng mang theo cơm nước quét vào mồm! cái khí thế dũng mãnh hồn nhiên này, chỉ sợ mười đời quỷ đói cũng phải quỳ lạy hô “ nãi nãi”!


      A vũ cùng A Thành sớm kinh ngạc đến ngây người , từng người từng người đăm đăm nhìn tướng ăn “khí thôn sơn hà vô địch thủ” của Bạch Ngọc Khuyết, ba đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn kỹ xuống dưới, đầy mấy phút,... toàn bộ cơm nước trà bánh tráng miệng, sạch sành sanh, giọt dư rồi!


      "Ợ…. ——" Bạch Ngọc Khuyết ợ tiếng no nê, bỏ xuống đôi đũa, sờ sờ khóe miệng dính đầy dầu, cả người thỏa mãn thư thái, cuối cùng từ trong cuộc chiến tàn khốc của " Thư Sinh tử cướp thực" phục hồi tinh thần lại. Cả người Nàng khoan khoái ngẩng đầu lên, nhất thời sợ hết hồn, nhanh chóng che lại vạt áo trước của mình, lắp bắp : "Ngươi... Các ngươi sao lại kỳ... Kỳ quái nhìn người ta như vậy... ?"


      A vũ giật giật khóe miệng, lặng lẽ nửa ngày, hướng về Văn Trọng khom người : "Thái sư... thuộc hạ lại cho ngài đưa thêm phần nữa?" Văn Trọng có chút vô lực phất phất tay: " cần, hôm nay ta đói bụng, các ngươi về nghỉ ngơi ."


      Thành còn do dự, thăm dò giọng : "Thái sư, việc này... chúng ta nên sắp xếp Tiểu Ngọc nương như thế nào?" Bạch Ngọc Khuyết lúc này rốt cục nghe vào, tình liên quan đến vấn đề chỗ ở của mình trong khoảng thời gian này, nàng bận bịu tha thiết mong chờ gương mắt nhìn Văn Trọng.


      Văn Trọng mặt biến sắc : "Ta tự an bài." A vũ cùng A Thành dám gì nữa, bận bịu thu thập cái mâm bị Bạch Ngọc Khuyết ăn sạch sành sanh, cung kính xin cáo lui .


      Trong đại trướng chỉ còn dư lại hai người, Văn Trọng để ý tới Bạch Ngọc Khuyết, từ bàn bên cạnh giật quyển binh pháp ra xem. Lương tâm bé của Bạch Ngọc Khuyết vào lúc này rốt cục trổi dậy, nàng hổ thẹn nháy mắt : "Cái kia... Văn Trọng,ừ... Xin lỗi ừ, ta cẩn thận, đem phần cơm của ngài … ách.. ăn mất…vậy... Ngài... Bất quá ngài đừng tức giận! Sau này ta cố gắng chăm sóc cái bụng của mình, lãng phí quân lương của các ngài... ! Ta... Ta có thể xin thề!"


      Văn Trọng hững hờ "Ừ" tiếng, tiếp tục cúi đầu xem binh thư. Bạch Ngọc Khuyết sững sờ ở đó, lấy hết dũng khí, nàng giọng tiến lên: "Cái kia... buổi tối Ta nghỉ ngơi ở đâu nha?"


      Văn Trọng mí mắt nhấc, phất tay cái, bên chân Bạch Ngọc Khuyết lập tức có thêm cái túi màu xám, nàng nghi ngờ ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra, ra là cái"Túi ngủ" hình dáng như cái tằm kén! Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc đến ngây người! Văn Trọng, ngươi đây muốn nghịch thiên sao… là túi ngủ đại đó!


      Thấy người kia chăm chú đọc sách dưới ánh nến, trương mặt lạnh lùng dưới ánh nến chiếu rọi, ra mấy phần nhu hòa khó mà tin nổi, Bạch Ngọc Khuyết nghĩ linh tinh: "Nếu có bản lĩnh như thế, sao lại biến ra cái lều vải, thực hẹp hòi..."


      Bạch Ngọc Khuyết ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ chậm rãi tới, tiếp tục để ý đến Văn Trọng chong đèn đọc sách, thèm quan tâm cái gì nam quả nữ chung lều, liền mơ mơ màng màng ôm túi ngủ tới trướng giác chui vào.


      Ánh mắt của Văn Trọng từ binh thư nhìn lên, nhìn cách đó xa núp ở góc tường, cả người tỳ bà tiểu đều tiến vào bên trong túi ngủ, dừng chút, chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiếp tục chăm chú xem sách trong tay.


      Vào lúc Nửa đêm, Bạch Ngọc Khuyết từ trong giấc mộng chậm rãi tỉnh lại, nàng giẫy giụa từ bên trong túi ngủ thò đầu ra, trong lều mảnh lặng lẽ, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua khe hở của lều vải chiếu vào, đem trong lều vật lúc lúc phác hoạ mơ hồ ra. Cả này nay, nàng ngủ rất nhiều, vào lúc này rốt cục triệt để ngủ no, nàng rón rén chui ra túi ngủ, nhìn chăm chú hướng về giường nhỏ nhìn lại, nơi đó nhưng hề có thứ gì!


      Bạch Ngọc Khuyết triệt để tỉnh rồi, Văn Trọng hơn nửa đêm ngủ, lại chạy chạy đâu? Nàng do dự, triển khai thuật thân, lặng lẽ ra lều vải, ánh trăng rằm vô cùng tốt, như thủy ngân trải đầy khắp núi đồi, mấy đội binh lính tuần tra ban đêm leng keng qua lại từ bên người Bạch Ngọc Khuyết, lại vòng tới nơi khác. Bạch Ngọc Khuyết ngược lại ngủ yên, dùng thuật thân che lấp, lung tung có mục đích bắt đầu dạo.


      rồi hồi, thấy cách đó xa ở phía trước, có cái hồ nước diện tích , dưới phản ứng của ánh trăng, sóng nước lấp loáng, Bạch Ngọc Khuyết nhất thời tẻ nhạt, nhớ tới tư vị tuyệt diệu của món cá chiên giòn trong bữa cơm tối, nhất thời ham ăn, nhấc chân đến hồ nước, muốn thử vận may chút, chừng có thể bắt được mấy con cá , làm bữa sáng cho ngày mai.


      Ngờ đâu, nàng vừa vừa cất bước, sau lưng có luồng khí mạnh mẽ cực kỳ như trời đất rung chuyển đánh về phía nàng, Bạch Ngọc Khuyết kinh hãi, đột nhiên quay đầu, con mắt phút chốc trợn to! Đáy lòng nhanh chóng lóe qua ý nghĩ: Đệt! Hắc… Hắc... Hắc Kỳ Lân... ! Lúc này mình chết chắc rồi... !

      P/S: Tập sau, nhân vật phụ được thích nhất lên sàn… tung bông thoy… ke ke ke
      Huyềnpluss, Phong Vũ Yên, Bé Bi4 others thích bài này.

    5. TiffanyT

      TiffanyT Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      438
      Chương 30: Ngươi vô sỉ như thế, chủ nhân của ngươi có biết ?

      Editor: Tiffany’s sister - Heo
      -----------------​


      Bạch Ngọc Khuyết vững tin rằng, mình tuyệt đối nhận nhầm. Cái con thú to lớn đứng trước mặt mình có tướng mạo kỳ quái, cao như con tuấn mã, toàn thân lông đen tuyền, thân hình lại giống như sư tử, lông ngăn ngắn, tứ chi nhìn có vẻ cực kỳ mạnh mẽ.


      Bất quá, điều kỳ quái là, đầu của nó có bờm đen rậm mượt như sư tử, nhưng khuôn mặt lại như rồng ở trong phim thần thoại, đôi mắt đen tròn vo hơi lồi chút ra phía ngoài. Đôi mắt này lại hung hăng trừng Bạch Ngọc Khuyết như cảnh sát vừa bắt được tội phạm truy nã, cái miệng lớn như cái bồn máu của nó há ra hết cỡ, lộ ra đầu lưỡi đỏ thắm bên trong!


      Này này chuyện này... Ngoại trừ Hắc Kỳ Lân, thế giới còn có loại nào động vật nào, có bản lĩnh, lớn lên... Khó coi như vậy sao? Lòng của Bạch Ngọc Khuyết cực kỳ nhanh chóng nham hiểm thầm oán.


      Người ta thường “chó cùng rứt giậu,” lời này quả nhiên sai, mắt thấy cái con Hắc Kỳ Lân hung ác kia tới gần mình trong gang tấc, ngay trong thời khắc sinh tử, đột nhiên Bạch Ngọc Khuyết lập tức bạo phát ra cường đại trí tuệ!


      Nàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình từ lúc sinh ra tới nay, "Xoạt," nàng lập tức “vọt” đến phía sau lưng của Hắc Kỳ Lân, vừa triển khai thuấn di thuật, nhanh chóng hướng về phía quân trướng chạy, tiện thể giải trừ thuật thân, rồi dùng hết khí lực, vô liêm sỉ la to : "Cứu mạng a! Mọi người mau ra đây xem... vật cưỡi của Thái sư muốn ăn thịt người kìa! Bà kon mau đến xem a! Hắc Kỳ Lân muốn ăn hiếp yếu đuối kìa... ... ! !"


      Trong đêm yên tĩnh, tiếng la cao vút sắc bén của Bạch Ngọc Khuyết phảng phất như cái lợi kiếm, đột nhiên đánh gãy giấc mơ của mấy vạn tướng sĩ nặng nề ngủ mê, nhất thời, bọn họ hết buồn ngủ, sau khi cẩn thận phân nội dung truyền đến từ phía thanh này, cả đám đều kinh hãi: Cái gì! cái con vật cưỡi có tướng mạo kỳ quái của Thái sư muốn ăn thịt người! Trời ạ... Sao lại xảy ra chuyện như thế! mấy đội binh sĩ tuần tra vừa nghe đến tiếng hô của Bạch Ngọc Khuyết, nhanh chóng giơ cây đuốc, hướng về phía Bạch Ngọc Khuyết dồn dập chạy tới.


      Bạch Ngọc Khuyết mạo hiểm đánh cuộc lần này, là Hắc Kỳ Lân tuyệt đối dám lỗ mãng ở trước mặt của phàm nhân binh sĩ, trong khoảnh khắc, càng ngày càng nhiều binh lính hướng về tiếng la của Bạch Ngọc Khuyết tới, bên trong tiếng bước chân hỗn độn, thậm chí còn có thể nghe thấy thanh lo lắng của Tiểu Cát: "Bạch nương, Bạch nương, có chuyện gì vậy ?"


      Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết mới bình tâm lại nhận ra được, áp lực ở phía sau của mình, biết lúc nào, từ lâu cánh mà bay, nàng nghi hoặc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhất thời ngây ngốc ngay tại chỗ:


      Cách đó xa ở phía sau, cái con thú thân như sư tử mà giống sư tử, đầu giống như rồng mà phải rồng--- Hắc Kỳ Lân, vào lúc này, nó sớm còn dáng vẻ giương nanh múa vuốt hung ác ương ngạnh như hồi nãy nữa; mà ngoan ngoãn khép nép đứng ở phía sau của Bạch Ngọc Khuyết, thân thể cường tráng của nó run run như mới bị ai bắt nạt, đôi mắt to tròn tròn vô tội, mà lại mang theo mấy phần oan ức nhìn Bạch Ngọc Khuyết.:th_9:


      Trời…. ơi…. Nhìn thấy cảnh này, Bạch Ngọc Khuyết trợn mắt há mồm mất hết tất cả niềm tin, lòng của nàng liên tục vang lên câu: Em sai rồi… sai lắm rồi... ra, kẻ xấu xí làm đều xấu xa, cái con Hắc Kỳ Lân“xấu có địch thủ” này, còn càng xấu xa hơn nữa! Biểu như vậy của nó, chẳng khác nào tố cáo mình là kẻ ác sao...????


      Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, sau khi tiểu Cát, đội trưởng Trọng, A Vũ, A Thành chạy tới. Bọn họ thấy Bạch Ngọc Khuyết bị chút tổn thương nào, lại nhìn qua Hắc Kỳ Lân đứng phía sau nàng, ngoan ngoãn đáng thương co rúc người lại, đôi mắt to của nó lại lập loè "Oan ức lệ quang", tất cả đều miệng khuyên can Bạch Ngọc Khuyết.


      "Bạch nương, chuyện gì xảy ra vậy? Có phải nhầm lẫm rồi ? Hắc Kỳ Lân ăn thịt người..." Đây là bộ mặt trung hậu của đội trưởng Trọng.


      "Bạch nương, cần sợ hãi nha, Hắc Kỳ Lân của thái sư đại nhân là hiền lành nhất, nó tuyệt đối thương tổn đến ." Đây bộ mặt đơn thuần của Tiểu Cát.


      "Tiểu Ngọc nương tại sao lại ở chỗ này? Thái sư đại nhân đâu?" Đây là bộ mật hiếu kỳ ngớt của A Vũ.


      "Tiểu Ngọc nương, nhất định có hiểu lầm gì đó, xưa nay Hắc Kỳ Lân chưa hề bắt nạt người khác." Đây mặt chắc chắn của A Thành ... Trong khoảnh khắc...


      Bạch Ngọc Khuyết tuyệt vọng, có ai biết nàng so với Đậu Nga còn oan khuất bi phẫn hơn nữa a... Nàng chậm rãi quay đầu lại, nhìn chòng chằm vào cái con quái thú sống qua vạn năm, từ lâu thành tinh Hắc Kỳ Lân kia. Cái vật thể xấu vô địch thủ--Kỳ Lân kia đáng thương co rúm lại, mắt to ướt át sợ hãi nhìn, hàm răng run run đập “cành cạch” nhìn Bạch Ngọc Khuyết.


      Với bộ dạng yếu thế như vậy, lập tức giúp nó nhận thêm càng nhiều đồng tình, trong đám người có binh sĩ lớn tiếng : "Bạch nương, Kỳ Lân này thường ngày rất ngoan ngoãn, nếu nó cẩn thận chọc tới , hãy đại nhân đại lượng tha cho nó ..."


      "Đúng đó đúng đó, Bạch nương, coi con Kỳ Lân này đáng thương biết bao, đừng trách cứ nó nữa ..."


      Nương theo thanh cầu xin của các binh sĩ, con mắt tròn vo của Hắc Kỳ Lân càng thêm ướt át, nhìn kỹ, thậm chí có thể nhìn thấy từ hai hàng lông mi của nó mơ hồ có đọng nước mắt!


      Ngươi ngươi ngươi... Xem như ngươi lợi hại! ra... ra... Chân chính ảnh đế giải Oscar ở đây... đầu óc của Bạch Ngọc Khuyết choáng váng nghĩ, trưng ra nụ cười vặn vẹo cứng ngắc, nàng quay sang với những binh lính vây xem: "A, lúc nãy, ta nhất thời ngủ được, ra ngoài dạo chút, gặp phải Hắc Kỳ Lân, bất thình lình bị sợ hết hồn, liền la lên. Aiz, quấy rối các vị đại ca nghỉ ngơi, Tiểu Ngọc ta xin thỉnh tội với mọi người ."


      Các vị binh sĩ thấy tình giải quyết trong hòa bình, liên tiếp an ủi bị hù mà chấn kinh Bạch Ngọc Khuyết, sau đó từng người trở lại ngủ bù.


      Bạch Ngọc Khuyết hung tợn quay đầu đối mặt với Hắc Kỳ Lân, cái con Phúc Hắc nham hiểm xấu xí Kỳ Lân kia, thấy phàm nhân binh sĩ đều hết, lại lộ ra dáng vẻ dương dương tự đắc, cái mặt bị lông phủ gần hết, vốn xem ra bất kỳ vẻ mặt mặt gì kia, lúc này, biết có phải ảo giác hay , Bạch Ngọc Khuyết lại ràng từ cái kia mặt, nhìn thấy chữ "Ngươi làn gì được ta", làm nàng tức muốn bể phổi!


      Bạch Ngọc Khuyết cắn răng, từng chữ từng chữ : "Hắc, kỳ, lân! Ngươi, là, đồ, mắc, dịch *! Chủ, nhân, của, ngươi, biết, ngươi, nham, hiểm, vậy, sao??????!!!!!!


      Hắc Kỳ Lân "hự" cái, cho ra hắt xì mạnh, trong khoảnh khắc luồng mùi tanh xông vào mũi, trực tiếp “hun” Bạch Ngọc Khuyết đến tóc tai dựng đứng, cả người đứng thẳng được, chờ đến khi nàng mở mắt ra ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn thấy cái đầu to của Hắc Kỳ Lân tiến đến trước mặt mình rồi!


      luồng cảm giác sợ hãi giác đột nhiên xuất trong đầu của Bạch Ngọc Khuyết, nàng lắp bắp : "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"


      Con ngươi tròn vo của Hắc Kỳ Lân mang theo tia ác ý, gắt gao trừng Bạch Ngọc Khuyết, đột nhiên, nó chậm rãi há lớn miệng ra, Bạch Ngọc Khuyết ngây ngốc, gắt gao trừng mắt nhìn cái mồm bự kia, bên trong là hai hàng răng sắc nhọn, cùng với đầu lưỡi đỏ tươi mọc đầy xước mang rô, trong đầu nàng trống rỗng!


      Đúng vào lúc này, thanh tự nhiên quen thuộc như vị cứu tinh nhanh chậm vang lên: "Hắc Kỳ Lân, ngươi làm gì?"


      Chưa đầy tích tắc, Hắc Kỳ Lân nhanh chóng khép lại cái miệng rộng của mình, thu về bộ lông, dựng thẳng cái cổ, yên tĩnh ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, trưng ra dáng vẻ vô tội "Em biết điều, em có làm chuyện xấu gì hết ".


      Bạch Ngọc Khuyết oán hận muốn chết cái con giảo hoạt Phúc Hắc Hắc Kỳ Lân này, xoay người chạy về hướng Vị cứu tinh, cái nước mũi cái nước mắt, bi thống tố cáo: "Ô ô, Văn Trọng, cái Kỳ Lân con xấu xí bại hoại này, nó nó nó bắt nạt ta! Ta muốn chăm sóc nó đâu! Ô ô, ngài tha cho ta , ta muốn ở chung với tên xấu xa địch thủ này! Ô ô..."


      Văn Trọng nhàn nhạt liếc nhìn vật cưỡi ngoan ngoãn yên tĩnh đứng tại chỗ kia của mình, lại liếc nhìn bi thống tố cáo Bạch Ngọc Khuyết, nửa ngày gì, tim của Bạch Ngọc Khuyết nhất thời nguội nửa đoạn, nhớ tới thái độ của những binh sĩ kia đối với Hắc Kỳ Lân, nàng lại ôm bất kỳ hi vọng nào, yếu đuối giải thích:


      "Ô ô, đây đều là nha! Văn Trọng, ngài đừng bị bộ dáng này của nó lừa dối, cái con Kỳ Lân Xấu Xí này diễn kịch rất giỏi, vừa nãy, nó muốn ăn thịt ta, ô ô... Ngài... Ngài phải tin tưởng người ta nha!"


      Ở trước mặt con thượng cổ Phúc Hắc thần thú này, Bạch Ngọc Khuyết nhất thời giác đến thông minh của mình dùng được, lăn qua lộn lại cũng thể tìm được lời nào giải thích thêm, nhưng nàng hoàn toàn nghĩ tới, Văn Trọng lại hướng về Hắc Kỳ Lân lạnh lùng : "Hắc Kỳ Lân, ta nhớ rằng cho ngươi biết, nữ này thể động vào, vì sao còn muốn trêu đùa nàng như vậy?"


      câu này vừa xong, Hắc Kỳ Lân rốt cục thu lại bộ dáng diễn trò, ngoan ngoãn cúi thấp đầu. Mà Bạch Ngọc Khuyết, từ lâu bị cảm động mất rồi, nàng ngờ rằng: Văn Trọng lại nhìn thấu kĩ xảo hắc ám của con Hắc Kỳ Lân này, lấy lại công bằng cho mình!


      Văn Trọng tiếp tục nhìn Hắc Kỳ Lân lạnh lùng : "Mau xin lỗi nàng ." Hắc Kỳ Lân phục ngẩng đầu lên, mắt đen tròn vo mang theo kháng nghị nhìn Văn Trọng, Văn Trọng bất động thanh sắc, nhàn nhạt : "Xin lỗi, hoặc là, ngày mai ta tống ngươi về Bồng Lai đảo. Tự chọn."


      Hắc Kỳ Lân miễn cưỡng rùng mình lạnh lẽo, Bồng Lai đảo? ... được! Lại trở về cái nơi chim thèm ị, gà đẻ trứng kia, có gì chơi, chán đến mấy vạn năm làm cho lão nhân gia nó sắp điên rồi! Thế giới bên ngoài đảo đặc sắc kích thích như vậy, nó tuyệt đối muốn bị trả về!


      Trước trợn mắt há mồm soi mói của Bạch Ngọc Khuyết, cái tên hung thần ác sát Hắc Kỳ Lân kia, lúc này phiền phiền nhiễu nhiễu tới trước mặt nàng, giãy dụa nửa ngày, cực kỳ chầm chậm hạ thấp đầu lâu kiêu ngạo của mình.


      Sau khi khiếp sợ qua , Bạch Ngọc Khuyết nhớ lại chuyện cũ, đầu tiên, Kỳ Lân Xấu Xí bắt nạt mình, sau lại diễn trò trước mặt mọi người, ký ức như cuộn phim càng làm bùng lên bức xúc của nàng; tóm chặt lấy cơ hội ngàn năm thuở này, nàng chảnh chọe xoa xoa cái đầu cúi của Hắc Kỳ Lân, khuôn mặt hòa ái dễ gần : "Ngoan, biết sai tốt rồi, tỷ tỷ trách ngươi a."


      Lén lút, nàng dấu tích cầm chặt sợi lông mềm ở dưới cằm của Hắc Kỳ Lân, liều mạng mạnh mẽ giựt hai lần, mới hài lòng buông tay. Nhưng ai biết, tay vừa buông ra, cái con Hắc Kỳ Lân kia đột nhiên hét thảm lên "Gào" tiếng, thanh kia thảm thiết nha... Nghe qua làm cho vua quan chua xót, dân tình rơi lệ nha, ai biết, còn tưởng rằng nó bị người cưỡng X rồi!


      Mắt lạnh của Văn Trọng nhất thời quét về phía cái tay vừa mới tác quái của Bạch Ngọc Khuyết. Bạch Ngọc Khuyết mạnh mẽ giật giật khóe miệng: Kon pà nó, Hắc Kỳ Lân này là vô sỉ đê tiện ai bằng! điểm khí lực này này của mình, đối với cái loại vạn năm lão quái vật như nó, e rằng cũng là trình độ đủ để gãi ngứa, thế mà nó còn dám la ó cực kỳ bi thảm như vậy! Thực cực kỳ, cực kỳ vô sỉ rồi!


      Mắt lạnh của Văn Trọng lóe lên tia bất đắc dĩ, xoay người về hướng về lều vải, thanh của lạnh nhạt xa xa truyền đến, ngữ khí mạnh mẽ cho phép bất tuân: " được phép dằn vặt, đâm chọt nhau nữa, bây giờ các ngươi ai nấy về nghỉ ngơi cho ta."


      Bạch Ngọc Khuyết ngượng ngùng thu lại tay của mình, hung hăng trừng cái con Hắc Kỳ Lân vô liêm sỉ kia chút, rồi hùng hục chạy theo sau Văn Trọng.

      Mà Hắc Kỳ Lân, con ngươi tròn vo xoay chuyển vài vòng, cũng xoay người ngông nghênh về chỗ ở của mình.

      Thân gửi nàng Hoàng My: Ta rất lười onl fb, hum bữa trả lời chung chung quá nên ta sợ nàng ko . Ta mới bị giũa xong ah.

      Thông báo: Vâng, hết mùa câu like! Có chương nào đăng chương đó~
      Last edited: 22/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :