1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bản tình ca buồn - Tạ Trang Trang (22c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 21: Nỗi đau

      Ra .

      đến lúc tôi phải ra rồi!

      Tất cả những đau thương mà nơi này gây ra cho tôi, cả đời này thể nào trị lành. Tôi và Hạ Thất Lăng xét cho cùng vẫn là người của hai thế giới, duyên tận, ắt phải tan rã. Cái giấc mộng tàn của mùa hạ này, cứ để nó tự mình tan vỡ !

      Những ngày có Bối Nhi, cuộc sống chẳng khác gì đống bùn nhão, ngày càng trở nên đặc quánh, ngày càng trở nên lụi bại. Tôi nhất định phải tìm lại Bối Nhi, nhất định! Nó vẫn còn như vậy, có ai chăm sóc, liệu có bị đói ? Có bị ai bắt nạt ? Tôi càng nghĩ càng hoang mang.

      "Yên tâm , Bối Nhi nhất định trở lại!", Y Tùng Lạc ngồi đối diện đặt tay lên vai tôi, rồi nắm chặt lấy bàn tay tôi như để truyền cho tôi niềm tin mãnh liệt của và cố giữ lấy những giọt nước mắt đau thương của tôi.

      Cố giữ lại cuộc đời nổi trôi của tôi.

      Mọi vật trước mắt tôi như mờ , nhưng tôi vẫn nhoẻn miệng cười với .

      "Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này, đến Pháp được em? Ở đây có quá nhiều hồi ức đau thương, cứ ở lại e em …", càng giọng của càng . Mặc dù cúi đầu nhìn tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những ánh hào quang chân thành tỏa ra trong đôi mắt màu hổ phách của .

      "Vâng, ngày mai em ra với !", tôi đưa tay ra, nắm chặt lấy tay , rồi lại mỉm cười. Bởi vì, ngoài việc nở nụ cười, tôi biết có thể dùng cách gì khác để biểu thị cảm động từ tận đáy lòng đối với .

      Những gì mà Lạc Lạc làm giúp tôi quả quá nhiều! giúp tôi làm visa, lại dựa vào thế lực của gia tộc mình để giúp tôi tìm kiếm Bối Nhi ở khắp nơi. Nếu như có kiếp sau, tôi nhất định dùng cả kiếp sau, cả kiếp sau sau nữa của mình… để báo đáp .

      Còn Bối Nhi của tôi, chắc chắn thể quay về được nữa.

      Trừ phi tôi ra , ra mãi mãi… chỉ có như vậy, con bé mới có thể xuất thế giới này lần nữa.

      Bên ngoài cửa sổ, mưa phùn bay lất phất, cả thế giới như chìm trong ẩm ướt, giống như miếng mút hút đầy nước, ở đâu cũng có thể vắt ra nước được. Tôi và Y Tùng Lạc ngồi trong quán cà phê, thưởng thức những ngụm cà phê cuối cùng của thành phố ẩm ướt này…

      Sau đó, tôi phải lời từ biệt với cái thành phố, nơi có xuất của Hạ Thất Lăng này.

      Bên ngoài, chiếc xe đột nhiên dừng lại, cánh tay ngoáy cà phê của tôi như cứng đờ lại. Bởi vì lúc ấy, Hạ Thất Lăng đứng ở bên đường đối diện! ấy mặc chiếc áo gió màu đen, mặc dù có mũ đội đầu nhưng mưa vẫn ngừng giọt những lọn tóc màu bạc của . Mưa ngừng rơi, cúi đầu, lặng lẽ đứng bên cạnh cột đèn đỏ.

      Khuôn mặt trắng xanh như tàu lá, lạnh lùng chút biểu cảm. ấy trông như sứ giả đen tối đến từ địa ngục. Những chiếc xe lao vun vút đường dường như hề thu hút được chú ý của . Ngay cả đôi lông mày cũng hề động đậy.

      Mưa như thế này, rốt cuộc ta đứng ở đó làm gì? Chẳng lẽ là diễn trò để quyến rũ con ? Chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, tí nữa thế nào cũng bị ướt hết cho xem! Tôi chuẩn bị ra rồi, sao còn lo lắng đến chuyện của ta làm gì? Mình quan tâm đến sống chết của ta làm gì cho mệt chứ?

      "Em nhìn gì vậy?", Y Tùng Lạc nhìn tôi hồi lâu, đưa mắt nhìn theo ánh mắt của tôi.

      "Đâu, đâu có. Em chỉ hơi bần thần chút thôi!", tôi cúi đầu, ấp úng .

      Y Tùng Lạc nhìn ra bên ngoài cửa kính, mọi thứ như lòng bàn tay. cần nhiều, đứng dậy kéo tay tôi, ra lệnh: " thôi!"

      "Lạc Lạc…", tôi lảo đảo đứng dậy. suýt nữa ngã.

      " muốn ngồi bên cạnh mà em ngẩn người ra nhìn người con trai khác…", mặc dù rất , như tự nhủ với chính mình nhưng tôi vẫn nghe được.

      Lại lần nữa, tôi vô tình làm tổn thương, An Thanh Đằng, mày nên làm vậy! Dù sao đường cũng chọn rồi, hãy cứ cắn răng mà , bất chấp mọi tiếng ồn xung quanh, bất chấp độc của mùa hè.

      Ra khỏi quán cà phê, chúng tôi bật ô về phía ngược lại với chỗ mà Hạ Thất Lăng đứng.

      Tôi hề quay đầu, để mặc cho cánh tay của Lạc Lạc đặt vai tôi rồi kéo tôi !

      "An Thanh Đằng!", đột nhiên sau lưng tôi vang lên giọng của Hạ Thất Lăng. Khuôn mặt tôi tĩnh lặng, chút biểu cảm nhưng bước chân dừng lại.

      "An Thanh Đằng…" nhìn thấy tôi đứng nguyên tại chỗ, ngây người phản ứng gì, lại lần nữa gọi tên tôi.

      Tôi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười xấu xa quen thuộc.

      " có nơi có chốn rồi, nên lúc nào cũng chạy tìm đứa con hoang kia, có biết ?", nước mưa như những viên ngọc trắng tinh, liên tục xuống những lọn tóc bạc kia. Hai con ngươi màu đen chìm sâu trong bóng đêm càng khiến cho khuôn mặt trở nên ma quỷ!

      Sắc mặt của Y Tùng Lạc bỗng chốc sa sầm xuống, toát ra những tia sáng như muốn giết người đến nơi. Thế nhưng tôi nắm chặt lấy tay , muốn dùng hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến trái tim , thầm với rằng: Em muốn có bất kì tranh cãi gì với người đứng trước mặt kia!

      Dần dần, hình như nhận được tín hiệu từ tâm hồn tôi truyền đến, thế nên lấy lại bình tĩnh.

      Nhìn chăm chăm vào người con trai đứng trước mặt hồi lâu, tôi liền quay người, nắm tay Y Tùng Lạc bỏ .

      "An Thanh Đằng…", lẽ nào ta phải chịu đả kích quá lớn nên coi việc gọi tên tôi như trò giải trí? Mỗi lần tôi chuẩn bị bỏ ta lại cất tiếng gọi tôi.

      "Có chuyện gì , qua hôm nay… có muốn cũng còn cơ hội đâu", tôi ngoảnh đầu lại, thản nhiên .

      "Hãy ở lại!", nhìn chăm chú vào tôi, " sợ tối, sợ đơn… Hãy ở lại ngoan ngoãn chơi với lòng dạ chơi với !"

      " tưởng là ai? Cứ mở miệng ra là bảo người ta phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ? Đúng là quá tự cao tự đại mà!", Y Tùng Lạc giận dữ mắng Hạ Thất Lăng rồi lập tức kéo tay tôi rời .

      "An Thanh Đằng!", ta vẫn gọi tên tôi như vậy, nhưng tôi muốn để ý đến ta nữa. Chúng ta cứ như thế này , lặng lẽ sống trong thế giới của riêng mình, kể từ nay ai có cuộc sống của người nấy, còn có bất kì quan hệ gì.

      "An Thanh Đằng… em nghe đây, khiến cho em phải hối hận cả đời!", đột nhiên, trái tim như nguội lạnh bỗng nhiên lại co thắt dữ dội, dường như nó co giật, đau lắm, rất đau… đau đến mức thể quay đầu lại, "Em nghe chưa… cả đời này!"

      Nụ cười dưới chiếc mũ màu đen như bóng đêm u tịch. Thế nhưng, khi trong đầu tôi còn chưa hết nghi hoặc khuôn mặt trắng nõn của thoáng lên vẻ bi thương chưa từng thấy xưa nay, mang theo cả chút tuyệt vọng. Những giọt nước mắt tuôn rơi, che phủ nụ cười khuôn mặt.

      ta làm gì vậy nhỉ? Tại sao lại lùi lại phía sau với ánh mắt tuyệt vọng như thế? Phía sau là đường cái mà…

      "!", trong cơn mưa lất phất, tiếng kêu xé toạc bầu trời của thiếu nữ, xuyên thủng màng nhĩ của con người. Khi sứ giả đen tối cất cánh bay lên từ địa ngục, vùng ra khỏi vòng tay của chàng trai và chạy về phía đường cái, hoàn toàn để ý đến chàng trai nọ ngã nhoài ra đất, máu tươi từ cánh tay bắt đầu tuôn ra… chiếc ô trong tay lăn hai vòng mặt đất để cuối cùng nằm yên bên cạnh thùng rác thải. Hình hoa văn thêu chiếc ô dính toàn bùn đất…

      Thất Thất của tôi, ấy bay lên rồi! ấy bay lên trước mặt tôi… sao mà đỏ thế? Sao màu sặc sỡ thế? Chẳng khác gì chú bướm sặc sỡ, đẹp đến mê hồn. Trong đêm mưa như thế này, ấy mỉm cười trong tuyệt vọng.

      "Thất Thất! Sao lại thế này? Sao lại có thể làm như vậy?", tôi lôi người vừa bị ô tô đâm bay ra xa kia ra khỏi vũng máu, đau đớn thét gào.

      "Khụ… khụ…", máu vẫn ngừng tuôn ra từ miệng , thế nhưng vẫn mỉm cười nhìn tôi, nụ cười xanh xao, "có phải … chỉ khi chết , em mới chịu dang tay ra ôm lấy ?"

      "Đừng… nữa, xin đừng nữa…", tôi vừa khóc vừa lấy ra chiếc khăn tay lau máu mặt , thế nhưng máu vẫn ồ ạt tuôn ra, tôi càng lau máu ra càng nhiều…

      "Đằng Nhi, đừng , hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh , lòng dạ chơi với … rồi chúng ta… cùng tìm Bối Nhi!", từ từ tóm chặt lấy cổ áo của tôi, như cầu xin, như van nài. Trong đôi mắt kiêu ngạo kia, giờ chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn, yếu ớt…

      " đừng nữa! Chúng ta là người của hai thế giới khác nhau, đứng ở cao, em quỳ gối dưới thấp… từ đến lớn, đều có hào quang bao quanh. Cái cần là những đóa hoa tươi, còn em, chỉ là cây dây leo thể ra hoa! Chỉ mọc toàn lá xanh! Rất nhiều lần em muốn tặng cho cái chồi non vừa mới cắt lúc ban mai còn đọng lại sương mù cây lá, nhưng cái mà cần là những bông hoa tươi… nhìn thấy chúng, mỉm cười, đôi mắt cong lên như hình trăng khuyết, trông rất đẹp, còn đẹp hơn cả hoa nữa... còn em, cái mà em có chỉ là những chiếc lá xanh bình thường, thể mang đến cho thế giới của rực rỡ, và hương thơm phảng phất. Vì vậy em luôn đứng phía sau , thầm tự nhắc nhở mình: An Thanh Đằng, hãy cất những chiếc lá khô trong tay mày ! Mày được tùy tiện…"

      "Đằng Nhi…", đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi, sau đó, gắng gượng nở nụ cười với tôi: " em… vẫn luôn em. Chỉ có điều em biết mà thôi…"

      ", dối! là đồ xấu xa, đến lúc này mà còn dối em!", tôi khóc thành tiếng, ra sức lắc đầu phủ nhận. Sớm , sao lại đúng lúc này! Cái tên chết tiệt này, chẳng qua là muốn làm cho mình phải ân hận cả đời đây mà!

      " em… thề có Chúa!"

      "Hơ!", đôi mắt tôi mở to như muốn hiểu những điều . Nhưng cái mà tôi nhìn thấy chỉ là nụ cười ngày càng xanh xao của và đôi hàng mi từ từ cụp xuống.

      "Nhưng mà, người em thích là Y Tùng Lạc… Mười năm gặp, cuối cùng em vẫn lại lạc trong nụ cười chói lóa của cậu ta… cho dù có cố gắng thế nào, cũng thể chạm vào cái bóng của em…", những ngón tay thon dài của chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm vào mặt tôi, nhưng cuối cùng vẫn đủ sức với tới…

      "Thất Thất! đừng chết! thể chết…", tôi vừa gào khóc, van xin mọi người hãy gọi xe cấp cứu, vừa lo lắng ôm chặt lấy , tôi sợ rằng nếu thả lỏng tay ra, cơ thể tan biến ngay lập tức trong vòng tay tôi.

      "Thất Thất, có biết ? Bao nhiêu năm như vậy, nếu như em làm tín đồ của Lạc Lạc, em lạc mất phương hướng trong những câu chuyện cổ tích do viết ra… em cho rằng bản thân em … Mà tất cả những điều đó, rất đáng sợ!"

      Trong nghĩa trang của nhà họ Hạ, bầu khí bi thương và trang nghiêm bao phủ.

      Lễ mai táng được tiến hành chậm rãi trong đau thương của mọi người. Hơn trăm vòng hoa được đặt ở hai bên bia mộ. Hoa hồng trắng, hoa lan, bách hợp… ra càng thê lương trong dòng người đen kịt.

      Mẹ của Hạ Thất Lăng đứng đầu tiên trong dòng người mặc đồ đen, vẫn rất đoan trang và cao quý, nhưng bóng dáng của bà gầy hơn trước rất nhiều. Trong thời gian tang lễ diễn ra, nhiều lần bà suýt ngất xỉu vì quá đau lòng.

      Tôi đeo kính đen, mặc bộ quần áo đen, lặng lẽ đứng dưới gốc cây cổ thụ cách đó xa, thầm quan sát mọi thứ trước mắt, hề cất tiếng, cũng hề rơi nước mắt.

      Cho đến khi đám đông ra về hết, tôi mới cầm bó hoa cúc trắng từ từ cúi xuống trước nấm mộ, cắm chúng lên đó.

      Hãy đặt chân lên con đường dẫn tới thiên đường, đừng nhớ nhung đến chúng tôi nữa!

      Tất cả ân oán, tất cả bất hạnh, đều chấm dứt với nhắm mắt xuôi tay của bà. Lịch sử chứa đầy máu và nước mắt của nhà họ An chúng tôi, cũng chấm dứt tại đây.

      Xin hãy yên nghỉ thanh thản…

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 22: Hồi kết

      Mùa hạ, tại bệnh viện.

      Giờ đây mẹ của Hạ Thất Lăng chẳng còn tâm trí nào mà lo cho việc kinh doanh của gia tộc nữa. Ngày nào bà cũng ở trong bệnh viện, bởi vì, cậu con trai bảo bối vừa được cấp cứu hơn ngày đêm, khó khăn lắm mới tỉnh lại được. Mạng sống của cậu con trai suýt nữa mất nhưng may thay giữ lại được, đương nhiên bà ấy càng phải dốc sức thương ấy hơn.

      Vài ngày trước, ra của lão phu nhân khiến cho bà đau đớn khôn xiết, nay lại phải chăm sóc, lo lắng cho cậu con trai vừa mới từ quỷ môn quan trở về khiến cho bà già nhiều tuổi, mái tóc đầu xuất những sợi bạc.

      Lão phu nhân mặc bộ quần áo màu trắng, nằm trong biển hoa tử la lan và thanh thản ra . Bởi vì cụ ông từng , như vậy Diệc Hân giống như nàng tiên giữa những khóm hoa, trong trắng tì vết, nhiễm bụi trần, là vẻ đẹp vĩnh hằng trong lòng cụ.

      Còn chú Minh, đến bên nghĩa trang làm người trông coi nghĩa trang. Ông ấy là đứa trẻ đơn do lão phu nhân nhận về nuôi, kể từ khi bước chân vào nhà họ Hạ, ông ấy luôn bảo vệ lão phu nhân. Vì vậy khi lão phu nhân chết , ông ở bên cạnh, làm bạn với linh hồn của người khuất, hề có ý định bỏ .

      Tôi nghĩ, lão phu nhân chính là tín ngưỡng cả đời của ông, tín ngưỡng cao quý và vĩ đại.

      Bên ngoài cửa kính, tôi thầm quan sát Hạ Thất Lăng nằm trong phòng cách li. Nhìn thấy lồng ngực phập phồng đều đặn, tôi yên tâm hơn… hai hàng nước mắt lăn má. Tôi hà hơi lên cửa kính, rồi lấy tay ra viết nỗi vương vấn cuối cùng của tôi với :

      Xin nhất định phải tin tưởng.

      Rằng thiên sứ từng đến đây.

      ấy dùng nước mắt tưới đẫm hạnh phúc cuối cùng của mình…

      Tôi lại mỉm cười lần nữa với người nằm im lìm giường bệnh… sau đó lặng lẽ ra .

      Tạm biệt nhé, Thất Thất thân của em. Nếu như tỉnh lại, đột nhiên phát ra em mất rồi xin đừng nhớ đến em… Hãy tìm người nào đó để thương, ấy tiếp tục thực sứ mệnh mà thượng đế giao phó cho em, chăm sóc cả cuộc đời này…

      Gió thổi qua mái tóc tôi, ánh mặt trời nhảy nhót hành lang yên tĩnh. Con đường dưới chân tôi, tĩnh lặng và dài lê thê…

      Thất Thất, khi trở thành ông lão tóc bạc phơ, liệu có nhớ đến mùi hương của cơn gió lướt qua thiếu nữ hành lang năm đó? Ai dà…

      Còn em, nhớ nhung… trở thành căn bệnh, đeo bám em cho đến cuối đời, mãi mãi bao giờ trị khỏi.

      "An Thanh Đằng!", khi nước mắt làm mờ mọi thứ xung quanh, sau lưng tôi bỗng nhiên có giọng vang lên.

      Ngoảnh đầu lại, người mà tôi nhìn thấy lại chính là Hạ Thất Lăng! đeo khẩu trang, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, lặng lẽ ngồi xe lăn, khuôn mặt trắng bệch nhưng đôi mắt vẫn đẹp hút hồn.

      " nên ở trong phòng bệnh, bên ngoài gió to lắm!", tôi cúi đầu, nhàng .

      lên tiếng phản bác, cũng thể thái độ vui, mà chỉ đưa tay đẩy chiếc xe lăn đến bên cạnh tôi, rồi… léo lấy tay tôi.

      Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh nhưng cương quyết của .

      "Em… em phải , hãy bỏ tay ra…", tôi cố gắng gỡ tay ra, nhưng lại càng nắm chặt hơn, đôi mắt nhìn chăm chăm vào tôi, cứ như thể cho dù có cố gắng hơn cũng thể thay đổi được ý chí của .

      "Bỏ tay ra! Cái mà cần nhất bây giờ là quay về tĩnh dưỡng! Đừng có tùy tiện như vậy nữa có được ? còn là trẻ con nữa…", cố gắng thế nào cũng bỏ được tay ra, tôi thực bực tức, liền gào lên.

      Khuôn mặt bị khẩu trang che quá nửa, thế nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt dần đỏ hoe.

      An Thanh Đằng, từ bao giờ mày trở nên nhẫn tâm như vậy? ấy giờ chỉ là người bệnh, bệnh nhân thoi thóp thở, bệnh nhân thể biểu đạt tình cảm của mình! Nhưng, tôi nhất định phải làm như vậy, nhất định! Xin lỗi , Thất Thất thân !

      "Hãy thả tay ra mà!"

      "An Thanh Đằng, được ! được !", giọng yếu ớt phát ra từ trong khẩu trang, giống như tiếng lá cây khô quét ngang mặt đất, yếu ớt nhưng kiên định.

      Tôi ngoảnh mặt , nhắm chặt hai mắt rồi gạt mạnh tay ra, chút do dự.

      ngờ tôi gạt tay quá mạnh khiến cho bị ngã lăn ra đất, chiếc khẩu trang cũng tuột ra.

      Lúc ấy, tôi rất muốn quỳ xuống đỡ dậy, rất muốn! Nhưng cuối cùng tôi vẫn lạnh nhạt quan sát tất cả mọi thứ, và rồi quay người bỏ .

      "An Thanh Đằng, nếu như em rồi… đừng bao giờ quay trở lại!", tay chống xuống đất, tay ôm lấy ngực, hơi thở gấp gáp, giọng cương quyết.

      "Yên tâm, nơi nào có hơi thở của Hạ Thất Lăng, giây tôi cũng ở! Vì vậy, sau này chúng ta có cơ hội gặp lại đâu…", tôi cố nén những giọt nước mắt, cho chúng trào ra rồi sải bước và biến mất ở cuối hành lang.

      Khi ấy độc nhất, tôi quyết tâm ra .

      Ở bên cạnh làm bạn với chỉ có những chiếc khẩu trang dính bẩn, chiếc xe lăn đổ mặt đất… còn cả những giọt nước mắt đau thương…

      Xin lỗi , Thất Thất thân của em…

      Em từng , ngày em ra , ngày… em đến nơi mà bao giờ tìm thấy.

      làm em tổn thương quá sâu sắc, đợi đến khi tỉnh ngộ, bắt đầu hối hận… chúng ta còn có thể quay lại quá khứ được nữa. Những vết thương như dao đâm trong lòng em, trở thành vật chắn ngang giữa hai thế giới của chúng ta, trở thành hố sâu ngăn cách mà ai có thể nhảy qua được…

      Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi nhìn thấy chiếc xe của Y Tùng Lạc đỗ ở bên đường đợi tôi.

      Tôi mỉm cười với và người quản gia của gia đình rồi lên xe, thêm lời suốt quãng đường.

      Chúng tôi đến sân bay. Những cảnh vật ngoài cửa kính nhanh chóng lùi lại phía sau. Tôi biết, tất cả những kí ức về thành phố này, bắt đầu cách tôi ngày càng xa.

      "Mọi thứ ở đây, đều trở thành quá khứ!", Y Tùng Lạc nắm chặt lấy tay tôi, chậm rãi , "Đến Pháp rồi, cho em cuộc sống mới…!"

      Tôi nhìn vào khuôn mặt khôi ngô của , trái tim như đau nhói. Ánh hào quang phát ra người ấm áp đến vậy… nhưng tôi sợ rằng mình thể nắm bắt nó được…

      Thời gian gần kề, chúng tôi nhanh chóng vào sân bay. Chúng tôi vừa lấy được thủ tục lên máy bay xong bàn đăng kí ấy cũng dừng làm thủ tục. Nếu đến muộn thêm chút nữa là kịp mất rồi.

      "Lạc Lạc, cuốn album ảnh của Bối Nhi rơi xe rồi!", đến cửa lên máy bay, tôi đột nhiên kêu lên, "Làm thế nào bây giờ, đó là món đồ duy nhất… mà Bối Nhi để lại cho em, vậy mà em lại làm rơi nó…", vừa nước mắt tôi vừa tuôn rơi…

      "Em tìm kĩ chưa?", Y Tùng Lạc tóm chặt lấy cánh tay tôi, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, "Thế bây giờ lên máy bay trước, em tìm !"

      "Vâng!", tôi khóc nức nở gật đầu:

      "Em mau quay lại, mười lăm phút nữa là máy bay cất cánh rồi! Nếu như tìm thấy thôi, nhưng em nhất định phải quay lại!"

      "Được!"

      "Nhớ kĩ là em nhất định phải quay lại đấy! sợ đơn!"

      "Ừ, nhất định!", Y Tùng Lạc nhìn thấy tôi kiên quyết gật đầu liền yên tâm chạy vào trong.

      Xin lỗi Lạc Lạc, đến giây phút cuối cùng em vẫn ngừng làm phiền . Nếu như có kiếp sau, em nhất định dùng kiếp sau, kiếp sau sau nữa… để báo đáp !

      Mười lăm phút sau, chiếc máy bay Pháp cất cánh. Tiếng máy bay ù ù bao trùm cả thế giới của tôi.

      Tôi vẫn cứ tưởng rằng mình Lạc Lạc, cho đến khi Thất Thất bị xe đụng phải tôi mới hiểu ra rằng, bấy lâu nay, người mà tôi khắc ghi trong trái tim lại chính là người vừa hành hạ tôi, vừa cố sức bảo vệ tôi, vừa tàn nhẫn với tôi nhưng lại cực kì dịu dàng với tôi. quá sâu sắc nên tổn thương mới quá nghiêm trọng, chỉ có điều, xưa nay tôi đều dám thừa nhận điều này. Còn đối với Lạc Lạc, đó là cảm động, xót thương, cứu vãn lại những hồi ức khủng khiếp xưa cũ của mình. Nhìn thấy ánh hào quang trong đôi mắt màu hổ phách của Lạc Lạc, tôi đau lòng đến mức chỉ mong móc cả trái tim cho ấy, thế nhưng tôi làm được, bởi vì nó bị những móng vuốt của Hạ Thất Lăng làm cho tan nát…

      Gió thổi làm bay mái tóc tôi. Đứng ở lan can sắt bên ngoài sân bay, tôi lặng lẽ nhìn theo chuyến bay đưa Y Tùng Lạc đến nơi xa xôi biến mất dần vào bầu trời xanh thẳm. Tất cả những gì muốn với bây giờ, chỉ có duy nhất lời chúc phúc mà thôi.

      Lạc Lạc, chúc đến Pháp bình yên và tìm được cuộc sống mới hạnh phúc…

      Em nợ quá nhiều, có ai đáng phải gánh vác gánh nặng của người khác cả cuộc đời. Vì vậy em chọn cách lặng lẽ ra .

      Sau này, hoa của em, hãy để mình em mang người, vận mệnh của em, cứ để mình em gánh vác!

      Bắt đầu từ ngày hôm nay, trách nhiệm của tôi còn là thầm theo sau, làm bạn cùng với trưởng thành của Hạ Thất Lăng nữa. Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của thiên thần hộ mệnh, bảo vệ thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của mình.

      Cả đời kiên cường vì bé.

      "Chị Đằng!", cái bóng bé xuất trước mặt tôi.

      Tôi quỳ xuống bên cạnh bé, dang rộng vòng tay đón lấy bé vào lòng. Ngoài những cái ôm hôn, những giọt nước mắt, tôi biết phải dùng hành động gì để thể nhớ nhung sâu sắc của tôi đến bé.

      Kể từ nay, bé chỉ thuộc về mình tôi, chỉ của riêng tôi mà thôi!

      Lão phu nhân từng , tôi thông minh hơn mẹ tôi, cũng chịu an phận như mẹ tôi. Vì vậy, khi thím Lan nhắc nhở tôi nhất định phải tận lực bảo vệ thứ quý giá nhất của mình, khi đôi mắt tà ác kia lại xuất sau lưng tôi, tôi thầm sắp đặt tất cả.

      Nguyên nhân kế hoạch báo thù của lão phu nhân bất thành là do bà ấy quên rằng, tôi phải là kẻ chỉ biết ngồi chờ chết!

      "Bối Nhi… sau này chúng ta phải ở nơi diện của Lăng, em có sợ ?", tôi xoa xoa mái tóc vàng hoe của Bối Nhi, dịu dàng hỏi.

      bé đưa bàn tay mũm mĩm ra, lau nước mắt cho tôi rồi mỉm cười đáp: " sợ, Lăng mãi mãi ở bên em, bởi vì…", vừa Bối Nhi vừa kéo tay tôi đặt lên ngực mình, " Lăng mãi mãi ở trong tim em. Bây giờ Lăng cần ngủ ngoan, em ngoan ngoãn chơi mình, nhõng nhẽo trước mặt ấy nữa…"

      Nước mắt tôi thi nhau tuôn rơi. Bối Nhi của tôi vẫn còn như vậy mà hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người khác phải xót xa!

      Bối Nhi, chị Đằng nhất định chăm sóc em… suốt cuộc đời!

      Dưới ánh chiều tà.

      thiếu nữ dắt theo bé, càng ngày càng xa và cuối cùng mất hút trong bóng chiều hoàng hôn lặng lẽ…

      Vĩnh biệt, Lạc Lạc thương nhất của em…

      Vĩnh biệt Thất Thất, người luôn làm trái tim em đau đớn…

      Em dẫn Bối Nhi đến nơi có ai quen biết, tự do nhảy múa trong vũ điệu Tango, rồi sau đó, mỉm cười theo gió bay

      - HẾT -
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :