Bản Năng Gốc (Phản Diện) - Richard Osborne [Kinh Dị]

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      15.



      Wagon Wheel là quán rượu chuyên chơi nhạc đồng quê và Viễn Tây, nằm ở góc đường Valencia với đường 14. Bia rẻ, nhạc hay, hai điều đó khiến nó trở thành nơi Gus vẫn thường uống say bí tỉ mỗi khi ông ta nổi máu cao bồi lên.


      Nick Curran tìm thấy ông bạn già ở đó, rũ người vại bia lanh. Giống như nhiều khách khác trong quán, Gus mặc quần jeans xanh, áo cao bồi, mũ stetson. Ông nhìn chòng chọc vào vại bia.


      Nick leo lên ngồi ở ghế bên cạnh, nhấc cái mũ của Gus ra và đội lên đầu mình.


      - Ông đoán trước là tôi đến đây kiếm ông chứ gì? - Nick .


      - Tối nay coi bộ mày sung dữ - Gus quay qua - Mày trốn vô cái lỗ nào vậy? Tao ghé chỗ này, trống trơn - Gus oang oang, quá sức oang oang, giọng lè nhè líu lưỡi. Chắc chỉ cần thêm hoặc hai ly là ông ta đứt bóng.


      - Có gì đâu, ông bạn, tôi vắng, vậy thôi.


      - Tối qua tao ghé kiếm nữa.


      - tối qua tôi cũng ngủ nhà.


      Gus ực hơi bia dài và trợn mắt ngó bạn, làm như ông cố giải câu đố hóc búa nhưng cái đầu đẫm bia chịu làm việc. Sau cùng, ông ta cũng hiểu ra, mặt sầm lại:


      - Mày ... với con đó rồi! Con ngựa đó! Mày có nhà vì mày mắc ủi con đó! Tao hết tin mày nổi! Mày điên rồi sao chớ?


      - Bình tĩnh coi, Gus. Đừng có lung tung lên như thế. Có chuyện gì mà tôi tính được đâu?


      - Con kẹ! Mẹ kiếp, mày là thằng ngu hết chỗ . Bây giờ tao muốn về. Mày tới số chết rồi, mà cái vụ đó hay lây lắm. Tao muốn bị xui lây. Tao lo được gì mày biết mà. Cám ơn mày.


      Ông ta tuột xuống khỏi ghế và lảo đảo ra cửa.


      - Đừng lo - Nick gọi theo - Lần sau tôi xài bao cao su.


      Chẳng ai có thể ngờ được người say có thể nổi nóng lên về chuyện gì. Nên cái vụ bao cao su tự dưng làm Gus cáu sườn và ông ta thèm giấu giếm với Nick, và với cả cái quán luôn:


      - Curran! Ông ta chậm rãi và lớn tiếng - Bao cao su là đách gì với tao hết, nghe chưa?


      - Ê, Gus! - Tay bồi rượu kêu toáng lên và chìa cái hoá đơn tính tiền ra - Ông quên rồi sao? - Thấy Gus về cũng mừng, nhưng muốn bị ông chủ nạo vì cho khách uống thiếu.


      - Bao nhiều? - Nick chặn lại hỏi.


      - 17 - Gã bồi rượu đáp.


      - Ly hay đô?


      - 17 đô.


      Nick thảy đồng 20 đô lên mặt quầy:


      - Khỏi thối.


      bắt kịp Gus Morran ngay lề đường ngoài cửa quán. Ông ta nhìn hai mụ trung niên ăn mặc kiểu Viễn Tây về phía quán. Gus cứ đứng xớ rớ ngay cửa.


      - Bao cao su - Gus .


      - Ông phải lo phòng bệnh rồi - Nick bảo - Phải nghĩ tới cái vụ đó.


      - Để làm chó gì? Mày tưởng tao từng này tuổi mà còn mắc cái vụ đó sao?


      - Khỏi .


      Gus vung tay búa xua về phía hai mụ nọ:


      - Cỡ hai con mụ này ... là khỏe. Nhưng ... Tao khoái. Nick, tao khoái, hiểu chưa?


      - vậy mới có chuyện - Nick ráng đẩy Gus để đừng phiền hai bà nọ. Họ dọc hè phố.


      - Này, tính đưa tao đâu?


      - Kiếm gì cho ông tỉnh lại chút xíu. cốc café, rồi ăn cái gì đó. Chút xíu là khỏe liền.


      - Đúng là tao hơi đói, cái vụ đó - Gus giọng triết lý.


      *


      Mac là quán ăn bán suốt đêm, đồ ăn tươm tất đàng hoàng, đường Maison, gần khu các hí viện nhà hát. Quán này thu hút lũ dân xem hát, cớm, tài xế taxi và du khách. Tối đó người ta ngồi kín các ghế ở quầy. Gus lõ mắt dòm em mập lù ở quầy. Đó là du khách, coi cái kiểu ăn mặc là biết. Coi mặt Gus là biết ông ta định sủa câu thối tha gì với em đó nên Nick lật đật lùa Gus tới cái bàn trống bắt ngồi xuống.


      Đồ ăn ở đây ngon mà café còn ngon hơn. Nick trông chừng để ông bạn già ăn được kha khá. cũng gọi cho mình món trứng, fromage và yoghurt.


      - Ăn - Nick ra lệnh.


      Gus ăn nhồm nhoàm, húp café rột rột. Suốt mấy phút, ngồi ở bàn chỉ nghe tiếng Gus ăn uống.


      - Đỡ ?


      - Ngon lành - Gus trả lời lớn tiếng, nghĩa là ông ta vẫn còn hơi xỉn.


      - Mốc xìì ... ì - Nick phun ra.


      - Xì cái con mẹ gì - Gus cà khịa - Đừng có xì với tao kiểu đó - Ông tọng thêm muỗng thức ăn đầy ứ vô miệng nữa - Với con đó sao?


      Có nhiều người quay lại nhìn ông ta với vẻ bực bội. Gus có vẻ nhận ra, mà có nhận ra, ông ta cũng mặc xác họ.


      - Mày muốn chết hả con? Cái gì đó? Còn tiếc mấy con du khách kia hả? Mày vẫn còn đau vì chuyện hồi xưa. Mày đau vì chuyện đó nên mới tìm đường tới con dao cạy đá. Mày tính như vậy chứ gì?


      - Gus, cái đó ...


      - Có quá trời thứ du khách chó má - Gus cao giọng - Từ đủ thứ xứ sở chó má tới cái chốn này ...


      - Kìa ... Gus!


      - Tao điên với mày luôn, con à. Điên thiệt. Mày biết tại sao ? Để tao cho mày nghe. Bởi vì mày biết ớn con đó. Mày biết ớn nó chút nào hết, phải chưa?


      - - Nick đáp bình thản - Tôi ớn.


      - Tại sao ?


      - biết - Nick lắc đầu - Chỉ biết là ớn sợ gì hết, vậy thôi.


      du khách mập bỏ miếng bánh xuống và liếc nhìn Gus. Ông ta nhăn nhở cười rồi đá lông nheo.


      - Chỉ vì lối chuyện ma quỷ của nó với mày thôi, con ạ. toàn chuyện tầm bậy tầm bạ.


      - , phải - Nick nhấn mạnh.


      - Phải mà! Mày ngồi nghe những chuyện chèm chẹp của nó. Tao biết mày hết nghe cái đầu mày rồi.


      - Tôi biết tôi làm gì mà.


      - Biết cái con khỉ! - Gus nốc ngụm café rồi chụp mũ lên đầu - Nghe nè con. Ban Nhân lục lại toàn bộ hồ sơ về Marty Nilsen. Từ đầu tới cuối, hấp dẫn chưa?


      - Tìm thấy cái gì?


      - Đừng gấp. Ly kỳ lắm. Mà tụi nó giấu như mèo giấu cứt, đâu cho người ngoài Ban biết. Nhưng gặp thằng Gus này, bồ bịch với đủ thứ người nên cũng nghe được nhiều lắm.


      - Nghe được gì?


      - Ban Nhân tìm được hộp ký gởi ở ngân hàng chứa 50,000 đô. Y mướn hộp đó ba tháng trước. Có tới lần, bỏ tiền vô và chưa bao giờ trở lại. Tao có tới chỗ đó mấy bữa trước, rồi thỉnh thoảng lại ghé qua rình. Mày hiểu ý tao chứ?


      Ông ta liếc em du khách mập lúc nãy, coi bộ khoái tợn.


      - Nhưng điều đó chẳng nghĩa lý gì. Ba tháng trước ta đâu có biết tôi.


      - Có thể phải con đó trả tiền cho y. Mày bị Ban Nhân đì, thiếu gì cớ để xem hồ sơ mày. Vả lại, ai hơi đâu lục hồ sơ mày làm chi. Mày bị Ban Nhân để ý, mà mày cũng chẳng thèm lý tới tụi nó mà. Tao đúng chưa?


      - Chính ta chi tiền cho y.


      - Mẹ kiếp - Gus nhún vai - Làm chó gì tao biết được chuyện đó? Tao chỉ là thằng già chỉ lo giữ lấy cái thân.


      - Thôi, mình chuồn .


      - OK.


      - Khi tới bên chiếc Seville tơi tả của Gus, ông ta mò mẫm mở khoá hoài ra, coi bộ ông ta lái xe nổi.


      - Để tôi chở về nghe. Tôi đâu có để ông kiểu ...


      - Tao có xỉn.


      - Biết rồi. Có điều nếu tôi lái cho ông về ông khỏe hơn.


      - Chở tao về bằng cái xe mắc dịch của mày đó hả? Thôi dẹp. Tao muốn về hưu vì tai nạn xe cộ. Tao lãnh lương hưu đầy đủ kèm theo cái đồng hồ Seiko vàng của Sở làm quà lưu niệm.


      Gus cũng phải. Bên trong xe ông ta rộng như cái phòng khách, còn chiếc Mustang dạng xe sport của chật quá.


      - tôi chở ông về bằng xe này.


      - Xe này! - Gus coi bộ cáu - Cái này là của hãng Cadillac nghe con. Mày tưởng tao để mày lái chiếc Cadillac của tao hả? đời nào tao để thằng điên như mày đụng tới cái xe của tao đâu.


      - Gus ...


      - Dẹp. Giải tán - Ông ta chui vào xe và nổ máy, rồ ga mấy nhịp rồi gạt cần số. Cái xe vọt ra khỏi chỗ đậu, tiếng bánh xe lăn re re và để lại làn khói mỏng. Nó chạy đoạn xa mà Nick còn nghe tiếng máy và tiếng thắng xe ken két. lắc đầu, lòng thầm mong cho Gus về tới nhà còn lành lặn.


      chậm rãi về phía chiếc xe của mình, đầu ngẫm nghĩ lại những điều Gus rồi nghĩ về Nilsen và Catherine. Làm sao nàng biết được y có thể móc được hồ sơ của ra? Dĩ nhiên, chẳng có bằng chứng gì về chuyện nàng nhận hồ sơ từ tay Nilsen. chỉ suy ra được điều dễ nhất là động cơ cho việc Nilsen làm: Y bán hồ sơ cho nàng vì y ghét Nick Curran. Còn tiền bạc chẳng là nghĩa lý, lẽ móc hồ sơ ra cho coi chùa.


      Nick mãi mê suy nghĩ nên nhận ra chiếc xe từ từ bò ra và tới sau lưng , thẳng băng đường. nhận ra gì cả cho đến khi máy xe đó gầm lên và phóng tới.


      thanh nào giống được tiếng động cơ của hiệu xe Lotus. Chiếc Lotus đen phóng lối xe chạy chật hẹp như viên đạn đại bác, đâm thẳng vào lưng . chỉ thoáng nhận ra chiếc xe khi nó tông tới và người bung lên, lăn qua nóc xe và rơi ra phía sau. Tài xế xe đó đạp thắng, chiếc Lotus rít bánh dừng lại. Có tiếng cần số de gài lịch kịch và động cơ lại gầm lên, chồm trở lại chỗ Nick nằm.


      nhổm dậy, phóng người ra khỏi lối xe chạy, len lỏi chạy về phía chiếc Mustang. Chiếc Lotus vẫn chập chờn tìm cách đụng lần nữa.


      Người lái xe - Catherine sao? - Rồi cũng nhận ra húc hai cái mà xong việt là quá đủ. Nó trở đầu phóng ra đường, quẹo phải rồi vọt biến.


      Trong tích tắc Nick đề máy chiếc Mustang và phóng theo. Ra tới đường, còn kịp nhìn thấy chiếc xe đen rẽ trái chạy vào đường Valencia.


      Chiếc Lotus chạy về phía bãi North, ngoằn ngoèo qua những con đường nhấp nhô gợn sóng, nó phóng lên những cái dốc như chơi vượt qua những dãy quán rượu có tiếp viên cởi trần và những rạp ciné chuyên chiếu phim con heo ở phố Broadway rồi lại vượt dốc tiến về Vallejo, rồi Kearni, Creen. Nick vẫn bám theo được, cái Mustang đâu phải thứ xoàng.


      Chiếc Lotus giờ lên tới đồi Telegaph, khu cao nhất của nội ô San Francisco. Ngọn đồi này dốc đến độ những con đường ở đây chỉ là đường bậc thang dài dằng dặc. Nick nhấn nút hạ dàng đống chiếc Mustang thấp xuống và đạp ga lút cán. Chiếc xe phóng tưng tưng như điên leo lên những bậc thang. nhắm tới đỉnh đồi, nơi có thể chặn đầu hoặc chặn ngang chiếc Lotus.


      Chiếc Mustang đập rầm rầm những bậc thang, ống xả của nó quẹt rèn rẹt xuống nền bê tông, mọi khớp nối và mối hàn của khung xe rên rỉ, nhưng động cơ vẫn gan lì lôi cái xe lên tới con đường phía . Ở đó, Nick bẻ tay lái đâm về phía đường Kearny.


      Ánh đèn pha của chiếc Lotus bây giờ chiếu trực diện xe của , hai chiếc cùng lao tới như hai con bò rừng. Nick đạp lút ga, đâm thẳng vào đầu chiếc Lotus. Nhưng đến giây phút cuối cùng, người lái chiếc Lotus chịu hết xiết và bẻ tay lái né tránh. Hỡi ơi, con đường quá hẹp, còn chỗ để lách nữa.


      Nó bung qua lề đường, lao cắm đầu xuống khu đào lỗ chỗ những hố cột móng xây dựng. Nó tung lên hai phát rồi rơi xuống lật ngửa bốn bánh lên. Máy xe tắt. Đến lúc Nick mò được xuống tới nơi thấy đó là Roxy, người ngã vật thò ra cửa xe bung ra, cổ bị gãy. Xa xa có tiếng còi hụ của xe cảnh sát.


      Nick Curran đóng vai trò công dân tốt, tận tình cộng tác với cảnh sát, khai báo đủ thứ cho cảnh sát lập biên bản và còn ký vào đó tử tế.


      Nhưng đó chẳng phải là tai nạn bình thường. Bởi vì dễ gì có tai nạn giao thông nào lôi cuốn được chú ý của trinh sát Sullivan và Morgan của Ban Nhân , hoặc trung úy Walker Trưởng Ban Án mạng.


      Walker phe phẩy tờ biên bản lời khai trước mũi Nick:


      - Cái tờ mắc dịch này là lời khai của đó hả? Còn ký vào đó nữa hả?


      - Chứ làm sao? - Nick ngậm điếu thuốc vào mồi lửa, liệng que diêm - Tại sao ký? Đó là tai nạn mà.


      Walker vỗ vỗ lưng bàn tay vào tờ giấy, làm như muốn tát những chữ được viết đó:


      - Nghe nè Nick. lòng vòng ở khu bãi North chẳng có lý do gì cả, rồi chiếc xe này leo lề. Và chiếc xe này bị tai nạn à?


      - Ồ, chief Walker, tôi đâu có nghĩ ta thực tình muốn leo lề đâu.


      - Để tôi làm việc với y - Sullivan .


      Walker phẩy tay như gạt Sullivan ra:


      - Đừng có giỡn mặt tôi - Ông ta - Tôi đâu cần lý do để treo lộn đít lên.


      - Tên của nạn nhân là - Sullivan chen vào - Roxanne Hardy. Địa chỉ gốc ... Đâu đó tại Cloverdale. tiền án tiền . Cái xe đứng tên Catherine Tramell - Gã này đóng sập cuốn sổ lại - Thế giới này hẹp quá ha Nick?


      Walker nhìn Nick như muốn giết ngay tại chỗ:


      - biết ta từ trước phải ?


      - Tôi với Gus có gặp ta ở nhà Tramell. Chúng tôi chỉ làm chuyện là ghi tên ta vô sổ tay thôi.


      Walker làm như sắp nổ tung ra:


      - chỉ ghi tên người ta rồi, trời đất! ta lao xe xuống hố trước mặt rồi chết. kể với tôi như thế hả? tưởng tôi tin sao?


      Nick đạp tắt mẩu thuốc:


      - Tôi chỉ biết vậy thôi.


      - Thế mặc xác , Nick. Người ta nướng sống - Walker dợm bỏ , rồi đứng lại - Nhớ nghe Nick, tự ý làm thế. chỉ có thể tự trách mình thôi.


      - Tôi vẫn nghĩ như thế, trung úy.


      - Tôi được tới gần Tramell. Đó là lệnh.


      - Nhưng ông đâu có lệnh cho tôi tránh xa xe của ta.


      - Cục c - Walker lầm bầm.


      - mất bình tĩnh rồi Curran - Sullivan - Tôi muốn tới văn phòng bác sĩ Garner 9 giờ sáng mai.


      - Vậy sao? Chuyến này mấy ông bán hồ sơ của tôi cho ai đây? Tờ National Enquires chắc.


      Hai nhân viên nhà xác nhấc xác Roxy ra khỏi chiếc xe. Đôi mắt ta mở trừng trừng nhìn thẳng mặt Nick.






      16.



      Nick ngủ sớm, uống rượu, nên trông tươi tỉnh và bình tĩnh khi tới sở cảnh sát sáng hôm sau, Beth chờ ở phòng thẩm vấn, nhưng chờ chung với người khác. Ngồi cạnh ở bàn là hai người đàn ông, người lùn và hói đầu cứ như tay kế toán. Người kia tóc bạch kim và coi láng mướt, có chiếc đồng hồ Rolex cổ tay. Nick chưa bao giờ gặp tay trong ngành điện ảnh, nhưng nghĩ cha nội này y chang mẫu người đó. Nhưng cả hai đều là bác sĩ tâm lý, người ta mời những chuyên gia thứ dữ để điều trị ra trò cho đúng tầm cỡ. Thấy mặt họ là Nick nóng máu và muốn mất bình tĩnh rồi.


      - Đây là bác sĩ Myron, Nick ạ! - Beth chỉ người có tướng kế toán - Và đây là bác sĩ McElwaine.


      - Tên đẹp lắm - Nick chua lè.


      Cả ba bác sĩ cười bối rối.


      - Họ được mời đến để tham khảo ý kiến với tôi.


      - Họ được mời tới ... tức là mời. Tức là bị ai đó vô danh của Sở Cảnh sát San Francisco buộc tới đây làm việc chung với , phải ?


      có ông bác sĩ nào ghi chép gì cả, nhưng coi là biết ngay họ bắt đầu quan sát: những nét sấn sổ, thù hằn, lý , khiêu khích, oán ghét đủ cả.


      - Họ đều là chuyên gia tầm cỡ, Nick. Tôi tin cậy ý kiến và tay nghề của họ. Tôi rất mừng vì có họ cộng tác.


      - Sao ngồi ? - Bác sĩ Myron .


      - Ý kiến hay - Nick giọng xỏ lá - Cám ơn bác sĩ mời ngồi. Tôi chưa bao giờ mời ai ngồi cả.


      Họ lại bật cười gượng gạo. Nick ngồi xuống trong khi cả ba bác sĩ quan sát . quan sát lại. Sau cùng McElwaine lên tiếng, giọng dịu dàng:


      - Nick, tôi nghe bác sĩ Garner hồi gần đây thường mất bình tĩnh, phải ?


      - Chỉ riêng với người - Nick đáp.


      - có nghĩ rằng trung uý Nilsen đáng chết ? - Myron hỏi.


      - Đáng chết à? - Nick nhún vai - Tôi nghĩ đến điều đó bao giờ.


      - Nhưng có thấy áy náy vì cái chết đó ?


      - Áy náy à? Tôi chỉ có thể áy náy nếu tôi có dính dáng gì tới cái chết đó. Mà tôi có dính dáng gì đâu. Còn bác sĩ muốn biết tôi có lấy làm tiếc - Nick lại nhún vai - tôi đâu có thân thiết gì với ông ta. Tóm lại là tôi chẳng cảm thấy tiếc nhớ gì cả.


      - Nhưng có hài lòng khi ông ta chết ? thế có nghe được ?


      - Chẳng nghe được chút nào. ai, người bình thường nào, lại thấy hài lòng trước cái chết. Tôi cũng vậy - Nick khoanh tay như để kết luận.


      McElwaine bối rối nhìn đồng nghiệp rồi quyết định thử cách khác. Giọng ông ta lại ân tình, nụ cười ấm áp làm lộ ra hàm răng trắng.


      - Ông Nick ạ, khi nhớ lại tuổi thơ, có cảm thấy vui sướng ? Hay là kỷ niệm khiến khó chịu?


      Nick nhìn kẻ thẩm vấn hết 30 giây, 30 giây tức giận và tin nổi. cố giữ đừng lộ tức giận trong giọng , nhưng chắc chắn được kín lắm:


      - Được rồi - bình thản, thẳng thắn - Thứ nhất, tôi nhớ tôi thường nổi khùng lên cỡ nào, nhưng nó nhiều lắm.


      Beth Garner nhắm mắt lại và lắc đầu. Nick Curran thèm giữ bình tĩnh nữa. bao giờ giữ mình và tìm cách thắng cuộc chơi này. Giọng Nick nghe cao lên:


      - ... Thứ nhì, tôi dám giỡn mặt ông già tôi, ngay cả khi đủ lớn để hiểu ông già với bà già làm gì trong phòng ngủ.


      - Kìa ... Nick! - Garner thầm.


      - Để tôi hết. Thứ ba, tôi nhìn vào bồn cầu trước khi giật cho nước xả xuống. Thứ tư, tôi có đái dầm, hề đái dầm suốt bao lâu nay.


      - Nick! - Giọng Beth van vỉ.


      - Và thực, các ông về mà ủi vợ vì tôi ở đây nữa - Nick đứng dậy và thẳng ra ngoài.


      Ra tới cửa, con nghe bác sĩ Myron "Tốt".


      Beth phóng ra theo liền, chạy dọc hành lang để bắt kịp . vừa bực vừa giận khi níu tay áo kéo chậm lại.


      - làm sao vậy? - Bản thân Beth cũng sắp mất bình tĩnh nhưng cố nén - Tôi cố giúp mà sao để tôi giúp?


      Nick giật tay áo ra rồi tiếp tục bước:


      - Tôi cần giúp đỡ. Tôi cần giúp đỡ gì cả. Hiểu chưa?


      - Nhưng cần - Beth nhấn mạnh - có vấn đề, có chuyện. ngủ với ấy phải ?


      dừng chân và quay lại nhìn:


      - Sao lại quan tâm tới ta vậy Beth? Ghen hả?


      - Tôi chỉ quan tâm tới , chứ phải ta. ta quyến rũ đủ mọi người rồi khai thác họ. ta làm mọi chuyện.


      - Tôi tưởng biết gì về ta lắm.


      - Tôi biết mẫu người đó. Tôi là dân tâm lý mà, nhớ ? Tôi nghiên cứu những mẫu người như ta, phân tích nhiều người như ta.


      - Ồ, nhà tâm lý! Vậy nghĩa là ũng khai thác mọi người, phải Beth? còn hành nghề tâm lý nữa, tức là khai thác còn giỏi hơn nữa. Thấy chưa?


      quay người tiếp về cuối hành lang, nhưng lần này Beth theo.


      - Rất tiếc cho Nick ạ! - nhún vai và về phía ngược lại. còn làm gì hơn được cho nữa.


      *


      tới căn nhà của Catherine ở Stinson lúc gần giờ trưa. Sương mù dày đặc xa lộ số 1 khiến phải chạy chậm. Khu bờ đá cũng đặc sương mù, phủ kín căn nhà khiến từ đó còn trông thấy biển nữa.


      Ngôi nhà có vẻ người, những chiếc Lotus trắng đậu trước cửa. Mà cho dù thấy chiếc xe, Nick vẫn hiểu là chỉ có thể gặp nàng ở đây thôi. Stinson là nơi náu, là chỗ trú, là công cụ phòng thủ, là tháp ngà của nàng.


      Gõ cửa thấy nàng ra. Ngẫm nghĩ dám chắc, mở cửa: "Catherine!".


      có tiếng trả lời.


      Căn nhà tối mờ mờ, mọi rèm cửa đều kéo kín ngăn sương mù. Căn nhà có vẻ ngập nét ảm đạm và bị im lặng trùm kín đến độ tưởng có thể thò tay sờ được vào cái im lặng đó.


      đứng giữa gian tiền sảnh tối mò và lắng nghe. Đằng sau im lặng đó là thanh mỏng manh, bé, vài giây lại phát lên, đều như tiếng đồng hồ. lần vào trong theo tiếng động, như loài chó đánh hơi, vài bước lại dừng chân lắng nghe.


      Catherine nằm cái ghế lắc lư ở góc phòng khách. Chiếc ghế đong đưa tới lui như con ngựa gỗ của trẻ . Nàng ngước nhìn với đôi mắt mở to, đỏ hoe, tóc nàng rối bù, đôi má hóp lại vì thiếu ngủ. ràng nàng ngủ và gương mặt còn đầy dấu nước mắt.


      Nàng quay nhìn chỗ khác và , ngập ngừng. Nét tự tin, bình tĩnh, tự chế hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi đau khổ và e ngại:


      - Bữa tới đây rồi về, em trở vào nhà. Nó nhìn em lạ lắm rồi bỏ liền - Nàng thọc bàn tay vào mái tóc rồi lắc đầu - Lẽ ra em được để nó ... được để nó nhìn thấy mình làm tình bữa đó. Nhưng nó muốn coi em làm tình. Nó lúc nào cũng muốn nhìn em cả. Lúc nào cũng vậy.


      Nàng quay nhìn , vẫn cái nhìn chăm chú đó, cái nhìn mà biết ngay từ hôm đầu gặp nàng:


      - Nó tính giết , phải Nick?


      trả lời ngay:


      - Em thích ta nhìn em ?


      - Bộ nghĩ em kêu nó giết sao?


      hiểu ra ngay câu trả lời cho câu hỏi đó. lắc đầu:


      - . biết em chẳng dính gì vào vụ này.


      - Người nào ... - Nàng nhìn ra ngoài - Em quan tâm ... cũng đều chết hết.


      quỳ xuống bên cạnh và đặt tay lên vai nàng. Những ngón tay mạnh mẽ xiết lại. Nàng rùng mình. Đôi tay tuột xuống dần lần mở hàng cúc áo, rồi nhàng mơn trớn bộ ngực.


      - chưa chết - .


      Nàng dụi mặt vào cánh tay , như con mèo nũng nịu với chủ:


      - - Nàng - em ... .



      Trong phòng khách chỉ có ánh sáng từ lò sưởi. Cơn mưa lạnh từ Thái Bình Dương thổi vào gõ rền mái nhà và chảy xuống những khung cửa sổ. Họ làm tình sâu lắng, nồng nàn, dữ dội như lần trước, nhưng còn nỗi đau và những trò đùa cợt nữa. Đó là cuộc tình êm đềm, bình yên của đôi tình nhân, chứ phải cuộc tình dục vọng, mê cuồng của hai kẻ khác giới chạy tìm cảm giác nữa.


      Catherine nằm co trong vòng tay , thoả mãn, nhưng cũng cảm được cái đơn điệu xuất sau mỗi cuộc giao hoan, khi người ta khỏi cơn mơ và trở về với đời .


      Nàng im lặng lúc lâu rồi thào:


      - nghĩ gì vậy?


      - nghĩ ... nghĩ rằng lầm.


      - Lầm? Lầm chuyện gì?


      - Về em. Về Roxy.


      - Roxy sao?


      - nghĩ chắc ta giết Boz - hôn trán nàng.


      Catherine hơi giật mình, cứ như vừa lấy kim chích nàng:


      - Giết Johnny à? Tại sao? Để giành lại em à? Nó đâu cần làm chuyện đó. Nó em. Nó hề muốn làm em buồn. Nó đời nào hại em như thế, cái kiểu gài em vào tội ác như vậy.


      - ta ghen với . Có thể ta từng ghen với Johnny.


      - có đâu - Catherine chắc nịch - Nó có kiểu đó đâu. Nó chưa bao giờ ghen. Tức là trước khi có mặt . Nó chỉ thấy hào hứng.


      - tiếc - nhún vai - Là mình kịp hỏi ta về chuyện đó.


      Catherine lăn người, gối đầu lên vai , mái tóc nàng xõa kín khuôn ngực .


      - Em may mắn lắm với các .


      - cũng vậy - mỉm cười, cho đến lúc này.


      Nàng lơ giọng đùa cợt của :


      - Có , hồi em còn học đại học. Em ngủ với ta có lần. Rồi ta tùm lum ... - Catherine đưa tay bịt miệng như chợt thấy mình lỡ lời.


      - Có chuyện gì - Nick hỏi - ta tùm lum là chuyện gì? Có hại gì em ?


      - hại gì - Nàng lắc đầu - Về mặt vật chất. Làm như ta bị em ấn tượng. ta rình khắp nơi chụp hình em, rồi nhuộm tóc. cóp kiểu quần áo của em. Lisa cái gì nè ... Tên a là ... À, Lisa Oberman - Nàng rùng mình khi nhớ lại cái gì đó - Thiệt là ớn.


      Nick lại vuốt tóc nàng, như vỗ về đứa choàng tỉnh giấc vì ác mộng:


      - nghĩ em chưa hề thú thiệt điều gì bao giờ - dịu dàng.


      Nàng ngước lên nhìn :


      - Chưa bao giờ. Cho tới hôm nay.


      *


      Ánh sáng tràn qua các cửa sổ khi Nick thức giấc. Chỉ còn mình giường và cái tên Lisa Oberman kêu vu vu trong đầu, lì lợm như con ruồi sau khung cửa lưới. lăn người qua, hy vọng mặt bàn đêm có mẩu giấy Catherine báo rằng trở vào thành phố. Nhưng có gì cả. nằm yên ở đó và lắng nghe. Trong nhà tiếng động, chỉ nghe tiếng rì rào sóng đánh vào đập chắn ngoài kia.


      Nick ngồi dậy mặc quần áo và tìm nàng. có trong nhà, cũng thấy nàng ngoài hàng hiên ngắm biển như mọi khi. Chiếc Lotus còn đậu đó. Hẳn nàng đâu xa.


      theo lối mòn xuống bãi và thấy nó trống trơn. dòm qua khe cửa vào căn lều dưới bãi, căn lều xíu trống trơn. thấy nhưng tin chắc rồi nàng trở lại. thở dài đứng ngó mông ra biển, về hướng mặt trời. thấy thư thái và hài lòng.


      Rồi có ai đó đụng mạnh vào lưng .


      Nick phản xạ nhanh. túm lấy đối phương, chơi liền đòn vai quật người đó xuống mặt cát. lập tức xông tới đầu gối đè ngay cổ đối phương.


      - Nick! - Catherine la chói lói - Nick! - Nàng nằm cát, vừa cười vừa sợ.


      Nick nặng nề thở ra và biết nàng vừa chơi trò cưỡi ngựa lưng chứ phải tấn công.


      - Trời đất! - Nàng vẫn còn cười - Bộ giật mình hả?


      chẳng muốn công nhận rằng nàng đúng:


      - Tiếp tục bày trò chơi hả?


      - - Nàng lắc đầu - chơi trò nào nữa. Hết rồi. Thôi ra cho em ngồi dậy chứ.


      đứng dậy và kéo nàng lên theo rồi phủi cát chiếc quần jeans của nàng. Catherine lắc tung mái tóc, như con chó lắc người sau khi tắm. Họ trở vào nhà, nhưng nàng dừng lại và ngồi xuống cái ghế mây phía ngoài căn lều.


      - đùa chơi nữa - Nàng - Em hứa đó.


      - Hứa hả? Vậy cho nghe về Nilsen .


      Mắt nàng ánh lên vẻ vui nhộn.


      - được thôi, nhưng em biết tin.


      - Cứ thử coi.


      - Em thấy tên y trong bài báo viết về - Nàng nhún vai - Em tìm cách liên lạc rồi thoả thuận giá cả. 50.000 đô - Tiền mặt, y đòi như thế - Là em được đọc hồ sơ của . Cả hồ sơ lý lịch lẫn hồ sơ điều trị tâm lý, đủ cả.


      - Hồi nào? - Mặt đanh lại.


      - Chừng ba tháng trước khi gặp .


      - Tại sao?


      - Em đọc báo thấy chuyện bắn người ta. Em chợt nảy ra ý tưởng, em quyết định viết cuốn tiểu thuyết về trinh sát. trinh sát rất giống .


      - Phải là y chang mới đúng.


      - Em muốn tim hiểu về nhân vật - Nàng sôi nổi - Thế thôi.


      - Chỉ 50.000 để tìm hiểu nhân vật thôi sao? - Nick hỏi giọng nghi ngờ.


      Nàng tỉnh bơ, còn chút gì vẻ tổn thương như đêm qua nữa, mà thay vào đó là nét tự tin:


      - Em còn dám trả cao hơn. Em muốn biết mọi chi tiết. Rồi xuất sau vụ Johnny chết. Thế là em có dịp tìm hiểu nhân vật kỹ hơn.


      - Còn đêm nọ sao? - Nick hỏi - Rồi đêm qua? Đó cũng là tìm hiểu nhân vật hả? chừng mọi chuyện em làm cũng chỉ để tìm hiểu nhân vật.


      Nàng nhìn lúc lâu rồi quay .


      - Có lẽ em hết hứng với cuốn sách, rồi với cả nhân vật nữa. Có lẽ em biết thích những điều có .


      - ?


      - tin em sao?


      - biết - đáp.


      - Em làm tin.


      Nàng vòng tay ôm lấy và hôn chậm rãi. Nụ hôn nóng dần môi . Nick chợt cảm thấy hứng lên dữ dội, siết lấy nàng và hôn trả lại đắm đuối.


      Catheriene cố gỡ tay ra khi cái điện thoại di động trong căn lều reo lên, nhưng giữ nàng lại:


      - Mặc kệ nó - lầm bầm.


      Nàng vẫn gỡ tay ra và nghe điện, vài giây sau, nàng đưa máy cho .


      - Điện cho .


      - Ai vậy?


      - Gus. Thằng cha chúa ghét em đó mà.


      cầm điện thoại lên trong khi nàng cuốn lấy , hôn hít chỗ này chỗ kia trong khi cố chuyện với ông bạn già.


      - Catherine ông ưa ta, Gus. Tôi tin ông như thế.


      - ta nghĩ đúng đó - Gus trả đũa - Lãnh mũi dao cạy đá nào vào người chưa?


      Nick giả vờ sờ soạng khắp người như kiểm tra: "Chưa thấy!".


      - Ông gì đó? - Catherine hỏi.


      - Ông ta hỏi lãnh mũi dao nào vào người chưa.


      - Vui dữ.


      - ấy nghĩ câu đùa đó vui đâu, Gus.


      - Tao đếch thèm biết con đó nghĩ gì. Mày biết là người ta có thể nhận xét người qua bạn bè người đó mà.


      - Tôi tin - Nick đáp.


      - Sao lại ?


      - Vì ông là bạn tôi mà Gus.


      - Chắc mày nên tin lần lần là vừa. Vì ta chứng tỏ mày ngu tới cỡ nào.


      - Vậy sao? Ông định làm cách nào?


      - Bởi vì mày, thằng điên ạ, tình cơ khui ra vụ án mạng ly kỳ lắm.


      - Trời đất! - Nick tưởng như bị chích điện - Ai vậy Gus?


      - Hoảng rồi sao, con? Bình tĩnh, phải chuyện bây giờ đâu, mà chuyện xưa rồi. Nhưng tao nghĩ có liên quan. Thích , Nick? Có liên quan. Nghe chưa?


      - cái vụ có liên quan đó ở đâu?


      - Coloverdale, con ạ. Bây giờ chui liền vô xe, theo lộ 101 Cloverdal. Tao gặp mày ở chi cảnh sát tại đó trong hai tiếng đồng hồ nữa.


      Gus cười khằng khặc rồi gác máy.






      17.



      Nếu Cloverdale phải là thị trấn yên tĩnh và buồn bã nhất của miền Bắc California nó cũng được xếp vào nhóm 10 thị trấn hàng đầu về mặt này. Nó nằm trong hạt Sonoma và là thị trấn lớn cuối cùng trước khi bạn đến hạt Mendocino và là thị trấn khác trong hạt, Cloverdale chẳng có gì xuất sắc hay tiêu biểu. Hạt Sonoma từng nổi tiếng là vùng trồng nho làm rượu. Nhiều thị trấn và thôn trong hạt còn phảng phất nét châu Âu của những miền quê nấu rượu, những cửa hàng và quán ăn tuyệt vời của chúng. Nhưng ở Cloverldale chẳng trồng nho gì cả. Nghề chính ở đây là sản xuất sản phẩm từ sữa và điểm đặc biệt duy nhất ở đây chỉ là đường xa lộ 101, đường giao thông huyết mạch từ Nam lên Bắc, cũng chính là con lộ chính của thị trấn. Dọc hai bên lộ có những quán ăn tài xế xe tải, mấy motel đìu hiu. Tóm lại, Cloverdale là nơi khó mà xảy ra án mạng, nhất là thứ án mạng mà Gus khám phá ở đây.


      Chạy tới ngoại vi thị trấn Nick chợt nhớ ra gần đây có nghe ai nhắc tới Cloverdale. Đó là đêm đối đầu mạng đổi mạng với Roxy. Mấy thằng trong Ban Nhân xác minh được Roxy chính là Roxanne Hardy. Và Nick nhớ lại giọng của Sullivan "Roxanne Hardy. Địa chỉ gốc ... đâu đó tại Cleverdale. tiền án tiền " Chuyến bất ngờ này lên đây phải có dính dáng gì đó tới ta.


      Nick thấy Gus ở ngay phía ngoài chi cục cảnh sát địa phương. Ông ta đứng tựa đầu cái xe Cadillac cà khổ của mình, ăn thứ bánh quá quỉ gì đó mua dọc phố của cái thị trấn này.


      - Mày tới đây tao cám ơn lắm - Gus Moran vò tờ giấy gói bánh và liệng bừa . Chẳng phải ông ta ủng hộ chủ trương giữ gìn môi trường nước Mỹ, mà vì ông nhận ra làm việc đó ở Cloverdale này là quá trễ.


      - Vụ gì đây, Gus? Tức là có chuyện gì đây ngoài Roxy?


      - Mày thiệt thông minh - Gus thọc ngón tay vào ngực Nick - Đêm nằm mình buồn quá rồi mới đoán ra phải ?


      - Đoán ra mọi thứ ngoại trừ chuyện ông sắp .


      - Đây nè. Chắc đêm qua mày mò mẫm con Catherine đó trong khi tao chui vô sở mò mẫm máy vi tính và moi được cả đống chuyện. Những chuyện này tao định cho mày hay, nhưng mẹ kiếp, thôi tao coi đây như quà chia tay thằng bạn trong nghề .


      - Chia tay? Tôi đâu đây?


      - quyết định rồi, ngay sau khi con đó cho mày mũi dao cạy đá vào họng. Mày về thiên đàng, hay địa ngục, tao đâu biết được, nhưng có thể đoán.


      - Sáng nay ông khoái giỡn quá đó nghen.


      - Phải, đó là điều mấy bà thích ở tao, máu khôi hài - Ông ta lên bậc thềm vào chi cục cảnh sát - Vô Nick, đừng để đồng nghiệp mình chờ.


      Té ra là họ gặp nữ cảnh sát viên đóng lon trung sĩ mang tên Janet Cushman, trưởng ban thiếu nhi phạm pháp gồm hai lính chief, ở cái thị trấn này. Vụ Roxanne Hardy xảy ra trước khi nhậm chức này, nhưng Cushman biết vụ ấy.


      - Vụ thiếu nhi phạm pháp lớn nhất ở đây - ta - Tại thị trấn xíu này, trước đó, trò thiếu nhi phạm pháp chỉ là phá xe hơi, ăn cắp xu lẻ, phá máy bán kẹo hay máy bán nước ngọt, tức là toàn những thứ tội phạm của cỡ thập niên 50 .


      Nick và Gus gật gù như hiểu . Hồi còn họ cũng tham gia vào những trò rắn mắt trẻ con đó.


      - Cũng vì xảy ra vụ này mà tụi tôi mới tách ra ban thiếu nhi phạm pháp. Ngay sau vụ Roxanne Hardy thảm sát mấy đứa em, ở đây ai cũng sợ bùng nổ làn sóng thiếu nhi phạm pháp, nên ban này mới được thành lập. Ở đây chưa hề có án mạng, phần lớn chỉ gặp những vụ xô xát hay quá tay.


      - Tụi tôi coi hồ sơ vụ đó được ? - Nick hỏi.


      Cushman lục sẵn ra từ trước, đẩy nó lên bàn:


      - Cứ coi , nhưng muốn sao chụp phải hỏi ý kiến chief.


      - cần đâu - Nick .


      Món đầu tiên thấy trong tập hồ sơ là bức ảnh trắng đen chụp trường, cảnh hai bé trai nằm vũng đen thui giống như bãi bùn trong khu vườn. Bãi đó là vũng máu của hai đứa bé và tay thợ chụp hình khéo léo chọn góc chụp cho thấy những vết rạch cổ hai bé.


      Nick quen nhìn xác người, trong thực tế cũng như qua các bức ảnh chụp như thế này, nhưng bức ảnh đây có điều gì khiến muốn ói. Đó chính là dã man giữa trẻ con với nhau trong vùng đồng quê. Hai bé nạn nhân mới có 7 và 9 tuổi. Cũng có bức ảnh Roxy, nhưng phải do cảnh sát chụp, có lẽ lấy từ album của gia đình. Đó là tóc thắt bím, mỉm cười và nhìn thẳng vào ống kính.


      - Hồi đó bé mấy tuổi? - hỏi Cushman.


      - 14. Vụ thiếu nhi phạm pháp lớn nhất. bé còn bốn năm nữa mới tới tuổi thành niên.


      - Nhưng - Nick hoang mang - Sullivan ta là tiền án tiền mà.


      - bị bắt, bị xử. Họ chỉ gởi trại đặc biệt chăm sóc trẻ con. Giống như trại Atascadero vậy.


      Trại Atascadero là nơi giam giữ các phạm nhân tâm thần của bang.


      - Tao lục trong hồ sơ lý lịch có chi tiết này - Gus giải thích - Chắc phải giỏi liên tưởng chút tao lục hồ sơ của Sở Y tế và An ninh Xã hội, coi có tên Roxanne Hardy được ghi vào như bệnh nhân tội phạm .


      - Rồi sao ông tìm ra?


      - Làm sao à? Bởi vì con này thuộc loại tâm thần, nên tao mới hiểu ra. Chắc chắn ta bi ghi hồ sơ ở đâu đó về những vụ tâm thần. Vả lại, mẹ kiếp, tối qua tao đâu có chuyện gì làm nên ngồi lục lung tung - Gus nhún vai.


      - Có động cơ gì ? - Nick hỏi và ngay lập tức thấy câu hỏi thiệt ngốc nghếch. Đây là tội ác cỡ người lớn mới phạm, nhưng đứa trẻ làm vụ này, chẳng có vấn đề động cơ.


      - Động cơ à? - Gus cười - Phải, con bé giết để lấy tiền bảo hiểm nhân mạng.


      Janet Cushman thấy trong vụ này đâu có giỡn kiểu đó được, nên nhíu mày với Gus và xen vào:


      - bé khai hiểu mình làm gì. Mới trước đó còn chơi bịt mắt với mấy đứa em, chút xíu sau là lấy được lưỡi dao cạo của ông bố và cắt cổ mấy đứa đó rồi. Làm như có ma quỷ xúi giục - Cushman nhún vai - Rồi con dao tình cờ lại nằm gần đó.


      Nick và Gus nhìn cảnh sát viên. Câu chuyện này y chang câu chuyện họ tìm ra trước đó về bà già Hazel Dobkins, người cũng lại là chỗ bạn bè với Catherine Tramell. Gus lầm bầm gì đó trong họng, đại khái nghe tựa như "Đồ điên mắc dịch".


      - Các cần sao chụp ? Cushman hỏi - Để tôi qua hỏi ý kiến chief trước khi ông ta ăn trưa.


      - Thôi - Nick đáp - Có lẽ cần đâu.


      - Cám ơn trung sĩ giúp đỡ - Gus - Chắc tụi tôi phải lui thôi.


      Họ ra khỏi chi cục cảnh sát và trở ra xe. Nick :


      - Nè, thiệt, tôi hiểu xảy ra cái chuyên quái quỷ gì.


      - Có gì đâu. con miền quê như con Roxanne này, phát ớn mọi chuyện vì thấy ai cũng quan tâm tới hai đứa em của nó, nên nó quyết định trị tụi nó trận, có điều trị quá bạo tay. Giống như Hazel Dobkins trị cả nhà bà ta vậy. Có điều Roxy dùng món quà cưới mà dùng dao cạo của ông già mình.


      - Nhưng tại sao?


      - Cần biết điều đó lắm sao? - Gus tựa đầu vào xe - Hazel, Roxy rồi Tramell - Ông lắc đầu và cười - Đúng là bộ ba ly kỳ. Tưởng tượng coi ba người cắm trại họ với nhau chuyện gì khi ngồi quanh lửa trại nhỉ - Tiếp tục lắc đầu, ông ta chui vào xe - Nè, mày có thấy người bạn nào của con đó chưa từng giết người ? - Ông ta sập cửa lại - Sưu tầm thứ dữ đủ kiểu. Mày cũng phải công nhận, thứ đó hơi xa những chuyện lẩm cẩm đàn bà con - Ông vặn công tắc, máy xe gầm lên - Thôi, hẹn gặp lại, Nick.


      - Tôi còn cho rằng nàng làm điều đó nữa đâu - Nick trong tiếng gầm của máy xe.


      Gus khì tiếng và nhìn thằng bạn cách thương hại:


      - Mày tới vị nào vậy? Tụi mình biết mụ Hazel làm chuyện đó, rồi Roxy cũng làm chuyện đó. Còn con kia, mẹ kiếp, nó có bùa phép làm mày lú lẫn rồi. Thôi, gặp lại sau, con ạ.


      Gus sang số và chiếc xe vọt .


      Nick cũng lên xe chạy theo, xa lộ 101, qua Sonoma tới Marin. Khi hai chiếc tới San Rafael, Gus Moran rẽ vào đường lên cầu Golden Gate để về San Francisco, ông cho xe đậu vào hàng xe nối đuôi chờ qua cầu. nghĩ ngợi gì, Nick cũng cho xe chạy theo chợt thấy tấm bảng xanh ghi: Richmond, Albany, Berkeley: Chạy thẳng.


      Đột nhiên cho xe chui vào tuyến Berkeley, nơi có những phân khoa nổi tiếng nhất của Viện Đại học California, cũng là nơi hồi đó Catherine Tramell theo học. Có thể, chỉ là có thể thôi, moi được cái gì đó về quãng đời đại học của nàng. Rồi biết đâu còn chi tiết gì đó về nhân vật Lisa Oberman, sinh viên làm Catherine hồi đó phải chết khiếp.


      Đường từ San Rafael Berkeley cũng có mấy phong cảnh đẹp, có cầu Richmond - San Rafael bắc qua vịnh San Pablo mà từ đó người ta có thể nhìn bao quát vùng ven biển tuyệt đẹp bên dưới. Từ cầu nhìn trở lại San Rafael, người ta có thể thấy những khu nhà sang trong giá bạc triệu đô và tách hẳn bên là bóng dáng bề thế trông phát ớn của nhà tù San Quentin với con lộ liên bang 580 làm đường biên giới chia cắt. Từ lâu, Nick thôi còn đếm số tội phạm mà tống được vào nhà tù đó, nhưng vẫn nhớ khu trại giam nữ, nơi mà Hazel Dobkins lưu trú nhiều năm.


      Vượt qua khỏi bờ kè Chevron nằm bên phía khu Contra Costa chẳng còn phong cảnh gì đáng kể nữa. phóng xe nhanh qua Richmond và Albany rồi rẽ vào con đường chính dẫn tới khu đại học, đại lộ University.


      Nhiều khu trong thành phố Berkeley làm như hề thay đổi theo thời gian, vẫn còn nguyên dấu ấn của thập niên 60. Vẫn còn những tay hippy lang thang đường phố với quần áo phóng túng, những mảng tường rộng với đủ thứ bích chương khẩu hiệu đòi dịch vụ y tế miễn phí, quyền lợi cho dân vô gia cư, tố khổ chính sách ngoại giao Mỹ ở Trung đông, châu Phi hoặc Trung Mỹ. Berkeley có vẻ để quyết chí trở thành đồn lũy lẻ loi của chủ trương cấp tiến cái đất Mỹ này, mặc dù trong quan điểm chính trị cũng còn nhiều nét cổ lỗ. Hầu hết các tay hippy ở đây có vẻ ngoài 50. Nick thầm nghĩ mấy cha nội này chỉ còn nước tụ họp lại, hút sách vớ vẩn và tưởng nhớ lại thời huy hoàng xa xưa, những cuộc biểu tình, nổi loạn, những đại hội, trào lưu nghệ thuật, các thứ.


      đậu xe ở Bancroft và cuốc bộ vô khuôn viên đại học. Mọi thứ ở đây hơi khác chút. Mặc dù trường Berkeley vẫn còn lớp sinh viên cấp tiến, nhưng phần lớn nay quan tâm tới chuyện học hành hơn. Giành được chỗ trong trường đại học lớn, họ chỉ cắm cúi với bài vở, tìm những điểm số cao để vươn tới những việc làm lương hậu theo ý minh. Kiểu ăn mặc phóng túng ở đây ít thấy hơn, mà chủ yếu là xu hướng ăn mặc tươm tất, sạch .


      Cũng có những nhóm lập dị hay nhuốm vẻ giang hồ ở khu Sproul nhưng bọn đó coi bộ hơi già, khó có thể còn là sinh viên. Những sinh viên thứ thiệt tò mò nhìn những tay râu ria như chúa Jesus hoặc những gã rống họng hát những bài của Frank Sinatra ngày xưa rồi vội vàng đến giảng đường.


      Khu đại học yên tĩnh và dễ chịu, những lối dài tắp phủ đầy bóng cây. Nick thích thú thả bộ và ngắm nghía các em sinh viên. hỏi thăm đường rồi được chỉ dẫn tử tế kèm theo nụ cười miễn phí. Nếu có giờ và ngẫu hứng, chắc mời bé ấy uống nước rồi, nhưng bây giờ kẹt có việc phải làm cho xong.


      Khu giảng đường Dwinelle, như được chỉ dẫn, là khu hành chánh của trường, nơi lưu chứa mọi hồ sơ sổ sách của sinh viên. Ở văn phòng tầng hầm, chìa thẻ cảnh sát ra và bé - Nick độ chừng là sinh viên làm việc cho trường để kiếm tì tiền còm ăn học. - Ngồi ngay xuống giàn vi tính và mở máy.


      - Tôi cần thông tin về cựu sinh viên của trường - Nick giải thích - tên là Lisa Oberman.


      - Biết năm học nào ? Hồ sơ được xếp theo năm.


      - Đâu cỡ năm 82 hay 83 gì đó là tốt nghiệp.


      - Đoán vậy thôi hả? - bé hỏi.


      Nick nhìn thấy cuốn giáo khoa sinh học dày cui mở sẵn cạnh máy. Có thể bực mình thằng cha cớm tới phá ngang giờ ôn bài, nhưng những ngón tay bé cũng múa như chớp bàn phím như thường.


      - Có nhiều Oberman lắm - bé thông báo - Andrea, Andrew ...


      - Mắt dõi theo danh sách màn hình - Donald, Mark ... rất tiếc, có Lisa Oberman. Ông nhớ năm chính xác đó?


      - Catherine Tramell ta tốt nghiệp năm 83, còn Lisa Oberman cũng theo học cùng thời gian đó.


      - Tên kia là gì?


      - Catherine Tramell.


      bé gõ tên Tramell vào máy, rồi lát sau gật gù:


      - Có Tramell đây, nhưng có Lisa Oberman.


      Nick ú ớ. tin chắc Catherine hề láo. Dáng điệu sợ hãi và ớn lạnh của nàng khi nhắc tới Lisa Oberman quá , quá mạnh, thể là đóng kịch được. Mà việc gì nàng phải láo về chuyện này chứ? Với Catherine Tramell, chuyện đó vô lý.


      - Chắc chắn phải có Lisa Oberman - cố gắng thuyết phục bé - Có thể sai lầm ở đâu đó chăng?


      bé thản nhiên nhìn :


      - Nếu có chỉ có sai lầm của ông.


      - Cám ơn - đành - Cám ơn nhiều.


      - có gì - bé đáp và lập tức quay về với cuốn sách giáo khoa.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *


      Nick Curran lái xe thẳng tới nhà của Catherine Tramell ở Divisadero và thấy từ trong ra với Hazel Dobkins. Nick đậu xe lại và ra đứng ở cổng Catherine chẳng có vẻ gì ngạc nhiên:


      - Bà Hazel - Nàng - Đây là Nick, tôi có kể chuyện cho bà nghe đó, nhớ ?


      - À - Hazel mỉm cười xa vắng - Tay bắn bừa, phải ? có khỏe ?


      Nick có cảm tưởng bà này nghĩ rằng với bà có gì đó tương đồng, có mối ràng buộc gì đó, mối dây tương thanh tương khí của những kẻ giết người. nghĩ bà này dám bắt tay mình như người cùng băng đảng với nhau lắm.


      - Tôi khỏe - đáp - Cám ơn bà - quay qua Catherine - chuyện với em chút xíu được ?


      Catherine chỉ Hazel lại chỗ chiếc Lotus đậu ngay trước cửa nhà:


      - Bà Hazel, bà vào xe trước , chút xíu tôi tới liền.


      - Thôi, chào nghe, bắn bừa - Bà vui vẻ.


      Chờ bà ta khỏi tầm nghe, quay qua Catherine lắc đầu:


      - Coi bộ em khoái chơi với dân giết người hay sao đó. Em có biết rằng Roxy từng ...


      - Biết chứ - Nàng cắt ngang.


      - Và em chẳng quan tâm? Hay vì thế mà em thấy ta hấp dẫn hơn, dễ mê hơn?


      - Kìa. Em chuyên viết về những người dị thường mà.


      - Viết là chuyện. Còn rủ người ta lên giường là chuyện khác.


      - Những khi em nghiên cứu nhân vật, đâm ra dính dáng đậm với họ. hiểu mà.


      - Hiểu cái con khỉ.


      - Chuyện đó xảy ra với .


      - Nhưng giống nhau.


      - Giống chứ. cũng mê em. Em mê những tay giết người. Giết người đâu phải như hút thuốc. Thuốc có thể bỏ được.


      - Em vậy nghĩa là gì?


      Nàng chồm tới hôn lên má , nụ hôn ấm nồng, vui vẻ của người vợ khi người chồng làm về.


      - Bây giờ em phải . Em lỡ hứa phải đưa Hazel về nhà đúng 6 giờ. Bà ta muốn bỏ lỡ chương trình hình TV.


      - Bộ muốn thấy lại những bạn tù hồi xưa hả?


      - Bây giờ bàn được - Nàng bỏ về chiếc xe.


      - có Lisa Oberman ở Berkeley hồi em học ở đó - , giọng chọc giận.


      Nàng đứng sựng lại:


      - làm trò gì đó? Xác minh mọi chuyện em à? Để chi vậy?


      - Nghiên cứu.


      Nàng ngồi vào sau tay lái và mở công tắc. Cửa kính xe từ từ hạ xuống.


      - có Oberman hả?


      - .


      - Sao kiếm thử Lisa Hoberman?


      xong nàng gài số và phóng thẳng.


      *


      Khi gọi điện lại phòng hồ sơ của trường Berkeley chính bé lúc nãy trả lời điện thoại. bé nhận ra giọng của ngay, cũng vậy. Nhưng cả hai làm bộ như chưa từng chuyện với nhau bao giờ, mặc dù nghe giọng đắc thắng của bé khi nhận có thể nhớ lộn. Ồ, Oberman với Hoberman dễ lộn lắm, phát gần như mà. Tuy nhiên, vẫn thấy đắc thắng như thường.


      - Phải rồi - Lát sau đáp - Có Lisa Hoberman, từ tháng 9 năm 1979 đến tháng 5 năm 1983.


      - Hay quá - Nick gọi điện từ phòng điện thoại công cộng, nên phải che lỗ tai hướng ra đường lộ lại - Có gì đọc cho nghe .


      - Muốn biết hạng tốt nghiệp hông?


      - Tất cả, ngoại trừ hạng.


      - Cũng nhiều, địa chỉ, điểm số, các tín chỉ đậu ...


      cảm thấy cần biết những chi tiết lẩm cẩm và dễ thay đổi đó. Nhưng có chi tiết rất hữu ích, đó là nhóm 9 con số gắn liền với cuộc đời của mọi công dân thành niên của Hoa Kỳ.


      - có số bảo hiểm xã hội của Lisa Oberman ?


      - Có chứ - ta chậm rãi đọc lại con số đó. Nick ghi lại vào cuốn sổ tay, thứ sổ mà cớm nào cũng nhét ở túi sau đít.


      - Cám ơn - - Cám ơn nhiều lắm.


      Nick gác máy và đứng ở lề đường hồi lâu, ngẫm nghĩ nên làm tiếp việc gì. muốn biết hơn về Lisa Hoberman này và biết chỗ để moi các thông tin ấy. Có điều bây giờ còn được quyền vào phòng máy vi tính của Sở Cảnh sát San Francisco nữa. biết mật mã cho máy của bị hủy, nếu nó chưa hủy cũng thể lục hồ sơ được vì muốn lục phải báo tên họ với máy. Vụ đó được phép nữa. bị lộ thôi. Nên cần đồng lõa, đồng lõa kín miệng.


      Dĩ nhiên là Nick nghĩ tới Gus Moran, nhưng đành đứng và phun ra hết cuốn tự điển chửi thề của mình ra khi nghe chuông điện thoại nhà ông bạn già reo hoài mà ai trả lời. rời phòng điện thoại công cộng, lái xe rảo qua mấy quán rượu quen nhưng thấy Gus đâu.


      Vậy nghĩa là phải nhờ người khá. Andrews giúp lần, có thể ta giúp lần nữa. khoái giải pháp này lắm, nhưng đành phải thử chứ biết sao.


      Andrews ở quán 10 - 4 uống rượu với bạn. Nick nhận ra đó cũng là dân cớm, nhưng biết tên. Họ phải Ban Án mạng, nên cũng đỡ là họ tò mò hỏi Andrews về chuyện Nick tới đây làm gì. Hy vọng là như thế, mặc dù hầu như tay cớm nào cũng biết chuyện của Nick trong Sở.


      dẫn Andrews ra xa xa.


      - Andrews, làm ơn giúp tôi cái này ...


      *


      hề có bóng ma nào trong phòng trực của Ban Án mạng. Như thể là tốt cho cả hai. Andrews mò quanh như thằng ăn trộm, thậm chí dám thở mạnh và chỉ bật ngọn đèn .


      - Tôi chắc điên rồi - lầm bầm - Lạng quạng là bị đá khỏi ngành như chơi. Đừng chuyện vào đây lục hồ sơ cho , bản thân còn bị cấm vào tới trụ sở này nữa kìa. Mẹ kiếp.


      - Tôi quên vụ này đâu Andrews. bao giờ.


      - Vậy cũng làm ơn xin cho tôi chân trong cái trạm rữa xe và làm thuê ở đó nhé. Nếu bị bắt gặp hai đứa mình chỉ có nước làm cu li rửa xe thôi.


      - Ê, đừng chê. Nghề đó cũng có lý lắm à. Làm việc ngoài trời, gặp biết bao dân chịu chơi.


      - Thôi - Andrews năn nỉ - Làm ơn nín giùm - ta ngồi vào máy và bắt đầu gõ.


      - Rồi - Nick dòm màn hình - Dò tàng thư về bằng lái coi có tên Lisa Hoberman ? - đọc lại số bảo hiểm xã hội của ấy.


      Andrews gõ lệnh và máy hoạt động, làm như nó ngẫm nghĩ rồi lên dòng chữ: Đổi tên năm 1987 thành Elizabeth Garner 147 Queenston Drive, Salinas, California.


      Nick suýt kêu lên khi thấy cái tên này. Cố nén kinh hoàng và choáng váng, bảo:


      - Móc bằng lái lên được Andrews?


      Andrews lại gõ phím ra lệnh, màn hình ngay ra bản chụp bằng lái của Lisa Hoberman - Elizabeth Garner đó. Bức ảnh bằng lái chính là bác sĩ tâm lý có liên hệ quá nhiều đến cuộc đời của Nick. Vì Elizabeth Garner vẫn thường được gọi thân mật là Beth Garner.


      - Ê - Andrews cũng kêu lên - Bác sĩ Garner đây mà.


      - Phải. Móc lại ảnh chụp năm 1980 coi.


      Tấm ảnh chụp cả chục năm trước có khác chút đỉnh. Trông Beth trẻ hơn, kém nảy nở hơn, hồi đó mới là sinh viên đại học. Nhưng có chi tiết khác hẳn nay. Beth hôm nay có tóc nâu sẫm, như màu hạt dẻ. Beth sinh viên 10 năm trước tóc vàng hoe. Màu tóc mà Nick thấy ngay, dù bức ảnh màn hình vi tính có hơi nhà, nó đúng y chang màu tóc của Catherine Tramell!






      18.



      Beth Garner có vẻ ngạc nhiên khi tối hôm đó về tới nhà thấy Nick ngồi chờ sẵn trong phòng khách tối đèn của , cứ như ngay khi bước vào mong có mặt. Còn Nick cũng chẳng thèm biện bạch chuyện tự ý vào nhà báo trước.


      - nên để cửa ngỏ như thế. Biết đâu có ai lẻn vào.


      - Tôi hề để cửa ngỏ - đáp lạnh lùng - Tại cái khoá hư - bật đèn lên - cần gì vậy? Tôi mệt lắm.


      - tôi nghe về Catherine .


      nhìn lát rồi nhún vai:


      - ta kể cho nghe rồi phải ? ta kể gì vậy?


      - ta với tôi những gì, Beth? Giả dụ tôi muốn nghe lại, bằng ngôn ngữ của sao?


      - Tôi ngủ với ta lần, hồi còn học - thẳng tuột. Là bác sĩ tâm lý nên chuyện đồng tính luyến ái đối với chẳng có gì là dị thường, chẳng có gì phải xấu hổ. Nhưng vì cũng là người lưỡng tính tình dục nên cảm thấy cần phải giải thích - Hồi đó tôi chỉ là mới lớn. Tôi thử nghiệm. Mà chỉ có lần đó.


      - Chỉ lần à? Ngủ với ta lần và bao giờ gặp lại sao?


      Beht Garner ngần ngừ lát:


      - ... hẳn như thế. Sau đó, ta làm như ... bị ấn tượng. ta bắt chước kiểu tóc của tôi, mặc đúng kiểu áo của tôi. ta theo tôi khắp nơi, quấy rầy, ngăn trở. Nhớ lại ớn thiệt. Hồi đó tôi sợ lắm. Bây giờ cũng còn sợ. ta rất nguy hiểm, Nick à, phải thấy điều đó chứ?


      Nick gật đầu. ngạc nhiên khi nghe hai này kể câu chuyện giống nhau nhưng chủ từ khác nhau, cứ như ảnh và ảnh trong gương vậy. Những lời lẽ của Beth, rồi cảm giác khi nhớ lại quá khứ cũng giống y Catherine. Vấn đề là: thực ai là nạn nhân, ai là kẻ quấy rối.


      - ta có kể với như thế ? - Beth hỏi.


      - - Nick lắc đầu - ta chính mới là kẻ quấy rối.


      - Tôi à!


      - mới là người bắt chước kiểu áo, rồi nhuộm tóc giống ta.


      - Đúng là tôi có nhuộm tóc - Beth phản đối - Nhưng vụ đó đâu có dính gì đến ta. Có thời tôi còn nhuộm tóc đỏ nữa kìa. Tôi rồi. Thời đó tôi thử nghiệm đủ thứ, tuổi trẻ mà.


      - có biết Noah Goldstein ?


      - Tôi có học ông ta hai tín chỉ - Beth đáp.


      Nick tự nhiên nổi nóng lên:


      - được đọc mọi hồ sơ về vụ này. Walker có lệnh là sao mọi hồ sơ điều tra gởi cho . biết đủ thứ về Catherine Tramell mà chẳng hé ra lấy câu. giải thích vụ đó như thế nào?


      - muốn tôi làm sao? - Beth cự lại - muốn tôi gì? Chạy tới văn phòng của các rồi gào lên: Ê, tôi đồng tính luyến ái gì đâu nghe, nhưng có điều từng ngủ với tình nghi hồi 10 năm trước. Vậy đó hả?


      quay chỗ khác, khoanh tay trước ngực như tự ôm lấy mình. Khóe mắt long lanh:


      - nghe quá điên, quá đạo đức giả đối với bác sĩ tâm lý như tôi, nhưng quả tôi bối rối lắm. Đó là lần duy nhất tôi ngủ với đàn bà.


      - tưởng tụi tôi choáng váng sao, Beth? Trời đất, tụi tôi là cớm mà.


      - Phải, đúng, cớm mà. Nhưng kế đó là gì? Cả Sở biết chuyện, những câu đùa cợt, bóng gió xúc xiểm khắp nơi - hít hơi như cố giữ bình tĩnh - Mà thôi, dù sao chuyện đó cũng quan trọng.


      - Thế cái gì quan trọng?


      - Điều quan trọng là, Nick à, phải cẩn thận với ấy. Rất nguy hiểm đấy, thấy ? nhận ra điều gì xảy ra sao? - nhìn chăm chú, cầu mong thông cảm, năn nỉ tin - Tôi hiểu ta có định trả thù gì , nhưng ta dự trù mọi chuyện. ta biết tôi học ở Berkeley, biết tôi có học ông Noah Goldstein. ta bèn bịa ra câu chuyện này về tôi. ta muốn nghĩ rằng tôi là kẻ bị ta ám ảnh. ta muốn hiểu lầm tôi, buộc mối nghi ngờ về tôi và tới kết luận: Chính tay bác sĩ tâm lý này giết Johnny Boz.


      - ta đâu có gán tội cho - Nick bực bội - ta hề biết là ai. ta chỉ về Lisa Hoberman, hề tới Beth Garner.


      - Tôi nghĩ là ngốc tới độ đó - Beth phản kích - ta thừa biết truy ra Lisa Hoberman là ai. là cảnh sát mà. Để tôi thử đoán coi, chắc chắn ta làm như tình cờ đề cập đến tên đó, làm như chẳng có gì liên quan cả, phải ? - Beth cười, nhưng đó là nụ cười méo mó, quái đản - với lúc ở giường phải Nick? Chắc chắn là thế.


      Nick quay chỗ khác và nhớ lại cảnh Catherine rùng mình khi kể lại chuyện giữa mình và Lisa Hoberman.


      - Beth, tại sao lại đổi tên?


      - Tôi lấy chồng. ta cứ gọi tôi là Beth.


      - Lấy chồng à? Tôi đâu ngờ có chồng.


      - Chuyện đó có dính gì tới đâu - trả đũa, rồi nhún vai. nghĩ Nick biết mọi thứ. Vả lại chẳng có gì phải xấu hổ về chuyện có chồng rồi ly dị - Tốt nghiệp trường thuốc là tôi gặp ấy. Tụi tôi cùng nội trú chỗ ở Salinas. Có điều chẳng ở với nhau được lâu.


      - Bao lâu?


      - lâu lắm, Nick, bộ nghĩ ... Tôi từng giết ai đó sao? Tôi chưa từng biết mặt Johnny Boz nữa kìa. Chưa từng nghe tên luôn.


      Đầu óc Nick rối beng, chẳng còn biết tin ai và tin vào cái gì. quay mình bỏ ra cửa.


      - Còn Nilsen? - Beth gọi theo - Tôi có động cơ gì mà giết Nilsen? Đâu thể suy tầm bậy được, nghĩ lại coi, Nick.


      Nick nghĩ tới điều đó, nhưng định những suy nghĩ của mình ra, ít nhất là với Beth. đưa tay cầm chốt cửa:


      - phải sửa cái khoá này . Biết bao chuyện bất trắc có thể xảy ra.


      - Phải - Beth đáp và giơ tay ra, như thể xua điều gì xúi quẩy, xúi quẩy, điều xúi quẩy mà chỉ mới có khả năng tẩy trừ - ta ghê lắm, và rất thông minh. Phải cẩn thận, Nick à!


      Nick gật đầu như tán đồng. Nhưng chưa từng biết cẩn thận về bất cứ gì, lại càng bao giờ cẩn thận về việc đàn bà. Việc gì bây giờ phải tập cẩn thận nhỉ?


      cẩn thận khi bước vào hành lang tối om của toà nhà nơi có căn hộ của , và cũng thèm nghĩ gì khi mệt mỏi leo lên đường cầu thang mờ mờ ánh đèn. Khi mò chìa khoá trong túi, chợt thấy có bàn tay đặt lên vai mình và nhảy nhổm lên như phỏng lửa.


      - Trời đất!


      Catherine từ bóng tối bước ra và nhe rằng cười .


      - Em làm sợ sao? - Nàng hỏi, ánh mắt vui vẻ. Nàng biết thừa là mình làm giật mình, và coi bộ nàng khoái chuyện đó lắm, giống y như lúc nàng rình phóng lên lưng ở bãi biển bữa nọ.


      - Lẽ ra em đừng bao gờ hù cho người có vũ khí giật mình - - tai nạn xảy ra như chơi đó.


      - Nhưng lúc này đâu có vũ khí. Chắc phải giao súng lại ... nghỉ phép chứ.


      Nàng đúng. rờ vào nách trái, nơi mọi khi khẩu P.38 quen thuộc vẫn nằm. Đeo súng hầu như thành nếp với . Bây giờ có súng, tưởng như mình ăn mặc chưa được kín đáo lắm.


      - Mà em chỉ định làm ngạc nhiên thôi - Nàng líu lo nhưng khi nhìn mặt , nàng hiểu rằng ưu tư về cái gì đó chứ hẳn là chuyện nàng bất ngờ tới đây - Có chuyện gì vậy, Nick?


      - tìm ra Lisa Hoberman.


      - Vậy à? ta làm gì?


      - Em cũng tò mò muốn biết bạn học xưa giờ làm gì sao?


      Nàng nhìn lát, như thể tin được:


      - Ý cho em biết ta làm gì phải ? Em nghĩ là tụi mình được đùa cợt với nhau nữa mà.


      Nick mở cửa nhưng vào, đứng ở đó làm như chắn cửa lại:


      - cũng thế. nghĩ các trò giỡn chơi đều chấm dứt.


      - Phải. Nàng tán đồng.


      - Thế tại sao câu chuyện tôi nghe ấy kể lai khác chuyện của em? ta mọi chuyện đều ngược lại, và chính em mới là người ám ấy. ta còn chính em bắt chước kiểu tóc của ta.


      - Và tin a? - Nàng mỉm cười chậm chạp - Em ngạc nhiên là sao lại dễ tin người như thế, Nick. thực em mới chính là nạn nhân. Chính em phải tới cảnh sát khu đại học để khai báo về ta.


      - Vậy sao? - vẫn chưa tin nàng.


      - Phải. Còn , vẫn nghĩ rằng em giết người hả?


      Nick nghĩ nàng giết người. muốn nghĩ rằng nàng có khả năng làm việc đó.


      - - đáp lặng lẽ.


      - dối - Nàng nhổ nước miếng, xoay gót và thẳng về phía cầu thang, với bước dứt khoát, cái lưng thẳng rất tự tin, giống kiểu các người mẫu thời trang.






      19.



      trong những điều tuyệt vời khi được nghỉ phép là khối lượng công việc rất nhiều, Nick thầm nghĩ như thế trong khi đậu xe chờ vượt qua cầu Bay. Bình thường, va Gus phải phụ trách điều tra cùng lúc năm bảy vụ án mạng, và phải cố gắng lắm mới theo kịp những kết quả điều tra của tất cả mọi vụ trong cùng lúc. Nhưng bây giờ, nghỉ phép được tự do để chuyên chú vào vụ duy nhất, vụ thấy hấp dẫn nhất: Khám phá cuộc đời bí của Catherine Tramell. Nó còn là việc điều tra về cái chết của Johnny Boz nữa rồi. Bây giờ Nick chỉ muốn biết về nàng, phân biệt cho ra những điều và những điều giả, những hư cấu tưởng tượng và những kiện.


      Sáng đó, vượt cầu và tới Berkeley, cũng bỏ xe ở Bancroft và bộ vào khuôn viên đại học. Ngay trước toà nhà thư viện của trường, gặp tay cảnh sát trong khu vực này tuần và được biết văn phòng cảnh sát ở đây nằm ở tầng hầm cao ốc Colton.


      Tay cảnh sát ở văn phòng đó vào tuổi trung niên, cựu cảnh sát đường phố thuộc loại có thể bỏ cả buổi sáng để cà kê tào lao với Nick về những ngày oai hùng của ông ta hồi xưa nếu Nick làm ông ta hiểu công tác của rất gấp. với ông ta cứ như còn làm việc chứ phải sắp bị tống cổ.


      - Tôi phải mang hồ sơ trở về San Francisco ngay nếu là chief dũa te tua. Ông biết kiểu của mấy chief mà.


      Ông già cười lục khục:


      - Biết chứ. Hồi đó tôi cũng bị dũa tưng bừng.


      - vậy!


      Ông ta dẫn vào khu chứa hồ sơ lưu. Từ nền cho tới trần là đầy nhóc những tập hồ sơ, mỗi cái là vụ đủ để viết được lịch sử đại của trường đại học Berkeley. Bên cạnh mấy vụ ma túy, đánh lộn đánh lạo cũng có những vụ nghiêm trọng hơn.


      - làm ở ban nào? - Ông cớm già hỏi Nick.


      - Án mạng - Nick đáp.


      - Mấy tay điều tra án mạng tôi gặp lúc nào cũng nóng máu. có như vậy ?


      - .


      - Thế là hay - Ông ta chợt dừng lại ở ngăn kéo và rút ra tập hồ sơ - rồi - Ông ta liếc bìa hồ sơ - Kiểu như vậy đấy.


      - Kiểu như vậy là sao?


      - Có báo cáo về Lisa Hoberman, tháng 1 năm 1980, nhưng hồ sơ rồi.


      - là sao? Bộ đây là cái thư viện, có cho người ta mượn đồ về nhà coi hả?


      Ông ta nhìn Nick phật ý, làm như bắt đầu e rằng Nic cũng như mấy tay cớm điều tra án mạng khác, tay nào cũng nóng máu:


      - Từ từ nào, thưa ngài.


      - Ai mượn vậy?


      - cũng bọn các ông chứ ai. tay tên là Nilsen.


      Nick đón lấy tờ giấy ông ta cầm tay, lấy ra từ trong xấp hồ sơ, và đọc thấy: "Trinh sát M. Nilsen, Ban Nhân , Sở Cảnh sát San Francisco mượn tháng 11, 1990".


      - Biết tay đó ?


      - Biết chứ - Nick đáp chậm rãi.


      - Vậy nhắn ông ta trả gấp dùm. Mượn cả năm rồi chứ ít đâu.


      - Được rồi - Nick - Về tới là tôi nhắc liền.


      *


      Đầu óc quay cuồng và nghĩ chỉ có Gus Moran là may ra giúp được suy luận ra mọi lẽ. ghé phòng điện thoại công cộng gọi cho Gus và hẹn chỗ gặp nhau là kè đá số 7 dọc vịnh San Francisco, nơi đó cảnh đẹp và kín đáo.


      Hai người tà tà dọc kè đá bỏ hoang và suy nghĩ lại về các kiện.


      - Vậy là Nilsen nắm được báo cáo về ta. Vậy là sao? Mình đâu biết trong đó gì - Gus .


      - Catherine có cho tôi biết.


      - Nếu con đó - Gus nhắc chừng.


      - Ông hiểu sao Gus? Nếu Beth giết Johnny Boz để dàn cảnh kết tội Catherine, ta muốn ai biết được về chuyện ta ở Berkeley, mặc dù là chuyện xưa. Nhưng Nilsen tìm ra. Đó là lý do khiến Beth giết Nilsen.


      - Được - Gus phát biểu như nhà tranh luận - Nhưng làm thế quái nào mà Nilsen tìm ra được chuyện này? Nếu suy luân của mày đúng.


      - Y là Ban Nhân mà. Có thể y hỏi ta.


      Gus ngẫm nghĩ lát. Ông ta cảm thấy có điều gì chưa hợp lý.


      - Nhưng như thế ta điên lắm. Mà Beth đâu phải kẻ giao du với dân giết người. Còn con của mày, ngược lại, rất khoái chơi với lũ đó.


      - ấy là nhà văn - Nick bào chữa - Đó là phần việc nghiên cứu của ấy.


      - Có thể tao chấp nhận cái lý luận khập khiễng đó - Gus - Có thể . Tao chưa xác định được. Nếu mình biết được chuyện gì xảy ra ở Berkeley mọi chuyện dễ hơn. Nhất định phải có ai đó biết chuyện này.


      - Tôi biết đó là chuyện gì mà - Nick nhấn mạnh - Catherine kể tôi nghe rồi. Và mọi cái được kiểm chứng.


      - Mày chỉ biết mớ bòng bong thôi chứ có cái gì ràng đâu.


      - Thiệt mà.


      - Bộ mày nghĩ - Gus nhe răng cười - Hoàng tử và công chúa lấy nhau, đẻ như gà và sống hạnh phúc mãi mãi sao? Trời ạ, đừng có với thằng già này như thế.


      Nhưng quả Nick nghĩ về tướng của với Catherine như thế, nhưng có điều dám với Gus , đành :


      - Thiệt tình tôi cũng chẳng biết nghĩ sao nữa.


      - Coi vậy chứ vẫn có hy vọng.


      - Chứ sao - Nick - Phải có cách truy cho ra vụ này chứ. Như ông hồi nãy: Thế nào cũng có người biết.


      - Chắc mình cũng phải làm trò nghiên cứu con bồ của mày. Tao tập trung vào nó, tìm cho ra ai đó biết được chuyện này.


      - Làm cách nào?


      - Tao là thằng cớm già đời mà, thế nào cũng có các, rồi gặp may chút là xong, hiểu ?


      - Vậy ông điều tra ta - Nick mỉm cười - Tôi điều tra Beth.


      - Sai lầm.


      - Có thể, nhưng có số chi tiết cần xác minh.


      - Chắc chắn là tao đúng mày sai - Gus tự tin.


      - Cá với ông tôi cũng dám chơi đó.


      - Được - Gus gật đầu - 24 giờ sau tao gặp lại mày ở đây. Mày thấy thằng già này cũng biết cách moi chuyện lắm.


      *


      Nick leo cầu thang lên căn hộ của mình, lần này cảnh giác xem có ai lẩn trong bóng tối . có ai, nhưng khi lên tới nơi, nghe tiếng nhạc, hình như từ căn hộ của phát ra. dừng bước và lắng nghe. Quả là từ trong đó thiệt. dè dặt ló đầu vào và nhìn.


      Catherine đứng ở cửa sổ, nàng mặt bộ jeans đen, áo khoác đen của dân lái motor, fermeture kéo kín tới tận cổ.


      - Em điên với mất - Nàng - Em nhớ quá.


      - có lâu lắc gì đâu mà nhớ - khô khan.


      - có nhớ em ?


      - .


      Môi nàng chu ra:


      - Tới đây lại chữ đó .


      bước tới sát bên nàng, nhìn sâu vào mắt và :


      - , nhớ em.


      Rất chậm rãi, nàng tuột khoá dây kéo từ cổ xuống. Khi những răng dây kéo mở ra, bên dưới chiếc áo da dày cộm đó, nàng chẳng mặc gì cả.


      - thấy rồi - .


      - Nhưng có thể được thấy nữa. Cuốn sách của em gần xong. Gã trinh sát sắp chết.


      - Vậy sao? có kịp hút điếu thuốc cuối cùng ?


      Nàng kéo sát vào mình:


      - Sau đó được - Giọng nàng khản đặc.


      Họ làm tình mau lẹ và thèm khát ngay nền phòng khách. Thân thể họ toả ra sức hút lẫn nhau, nóng và mạnh, cứ như kim loại tan chảy, và hoà hợp lại.


      Khi tan cuộc, mò túi quần lấy bao thuốc nhàu nát, móc điếu, châm lửa và nuốt ngụm khói đầy rồi đưa qua cho nàng.


      - Sáng mai phải nghiên cứu chút.


      - Em rất rành vụ nghiên cứu. Để em giúp nghe.


      - , cám ơn - lấy lại điếu thuốc.


      - nghiên cứu cái gì?


      - kết thúc mới cho cuốn truyện của em.


      - Thiệt hả? - Nàng mỉm cười - tính cho nó làm sao?


      - Chỗ thay đổi là tay trinh sát chết. Cả lẫn bất hảo đó.


      - Rồi có chuyện gì?


      - kết thúc có hậu.


      - Em ghét kết thúc có hậu lắm.


      - biết, nhưng thử cái này coi.


      Nàng lấy điếu thuốc môi và rít hơi.


      - OK. nghe thử coi.


      - lấy nhau, đẻ như gà và sống hạnh phúc mãi mãi.


      Catherine ngẫm nghĩ lát rồi :


      - Vậy là ăn rồi.


      - Tại sao?


      - Bởi vì ai đó phải chết.


      - Tại sao?


      - Bởi vì thế nào cũng có người chết.






      20.



      Salinas là trung tâm của hạt Monterey, thị trấn chán phèo nằm xa bờ biển Monterey tuyệt vời là mấy, nhưng nó coi bảnh bằng những thị trấn ven biển khác. Nguồn kinh tế chính của Salinas là những ruộng rau quanh thị trấn và những nhà máy chế biến thực phẩm trong khu công nghiệp của thị trấn. Ở góc đường nào cũng có những công nhân nhập cư tìm việc làm, khí đẫm mùi gia vị toả ra từ nhà máy Mac Cormick nằm ở phía đông thị trấn.


      Salinas là nơi duy nhất Nick nghĩ ra để tìm ít nhiều thông tin về Beth Garner. ta lấy chồng ở đó, và ông chồng cũng làm việc tại dưỡng đường Salinas. Có thể ông chồng cũ biết đôi điều về nàng, và Nick quyết chí moi bằng sạch những điều đó.


      Khu nhà thương thí phục vụ cho đám công nhân nhập cư và Nick tìm ra nó ở ven thị trấn, cạnh những mảnh ruộng và đường xe lửa.


      Phòng cấp cứu có khá đông người chờ tới phiên khám bệnh nhưng Nick muốn chờ như thế. thẳng tới phòng y tá trực. Trong đó có hai , đều cỡ ngoài 20, cắm cúi làm việc giấy tờ.


      - Xin chào - lên tiếng với trong hai - Tôi muốn tìm bác sĩ Garner. Làm ơn chỉ dùm là phải tìm ở đâu.


      - có bác sĩ Garner nào trong dưỡng đường này cả, thưa ngài.


      - có à?


      - Nhưng hồi trước có. Lúc đó tôi mới vào đây làm việc. Bác sĩ Joseph Garner.


      - Chắc là ông ấy đó - Nick .


      - Vậy à, nhưng e rằng ông ta còn ở đây nữa.


      - biết ông ta đâu ?


      - hiểu rồi. còn ở đây nghĩa là còn ở cõi đời này nữa. Ông ta chết rồi.


      - Chết à? Làm sao vậy?


      y tá ngập ngừng lát:


      - Bị bắn chết. Tôi chỉ biết có thế.


      Nick tìm được phụ tá cảnh sát trưởng Salinas ở trước bót cảnh sát, chăm chỉ cầm ống xịt nước rửa chiếc Chevrolet. Đó phải là công xa và chàng coi bộ rất dư giờ để rửa xe, khác hẳn với cảnh sát ở các thành phố lớn. ta biết về vụ ám sát bác sĩ Garner.


      xịt đường nước lên mặt kính xe:


      - Vụ Garner tệ thiệt. Thị trấn này vốn yên tĩnh mà, đâu có chuyện gì lớn với cái đám công nhân nhập cư. Tụi nó biết lỡ mà gây lộn xộn là bị trục xuất về nước liền.


      Nước văng tung tóe lên hông xe.


      - Còn Garner sao?


      - Vụ đó kỳ lắm. Ông ta tan sở bộ về nhà. Hai vợ chồng ông ấy có nhà cách bênh viện chỉ mấy ngả tư. Có người chạy xe hơi qua và bắn ông ta chết.


      - Chạy xe qua à? - Nick kêu lên - Đây là xứ nào vậy? Chicago hả?


      - . Thế mới kỳ.


      - Vũ khí gì?


      - 38. tìm ra hung ký.


      ta chĩa vòi nước vào bánh xe, bùn đất văng tùm lum.


      - Có tình nghi nào ?


      - . tình nghi. động cơ. Chịu thua.


      - Bà vợ có bị nghi vấn ?


      Tay cảnh sát nhà quê tắt nước và lõ mắt nhìn Nick:


      - Có tay cớm khác từ sở của bọn cách đây chừng năm có xuống tới đây, cũng hỏi đúng câu này. Có chuyện gì vậy?


      - Thông lệ thôi - Nick đáp, với ngôn ngữ trong nghề câu này có nghĩa là: phải chuyện của .


      - Phải, thằng cha kia cũng là thông lệ thôi. Bây giờ lại thêm nữa.


      - Nhớ tên thằng cha đó ?


      cớm nọ ngẫm nghĩ lát rồi lắc đầu:


      - Chịu thua thôi.


      - Nếu nghe nhắc tên nhận ra ?


      - Có thể - ta lại mở vòi nước, lần này xịt vào bánh sau.


      - Nilsen?


      - Đúng rồi.


      - Còn bà vợ có từng bị tình nghi ?


      - - lắc đầu - Cũng có lời đồn đãi, nhưng cũng chẳng chứng cứ gì.


      - Đồn đãi gì?


      - Có bạn .


      - Ông bác sĩ có bạn ?


      - . Bà vợ kìa. Nhưng chứng minh được gì cả - tắt nước và cuộn dây lại. Chiếc xe sạch boong và rỏ nước.


      - Cám ơn nghe.


      - Rất vui nếu giúp được .


      - giúp tôi nhiều lắm.


      *


      thanh lạ trong căn nhà của Catherine Tramell tại bãi biển Stinson, thanh đều đều nhịp nhàng như tiếng sóng. Đó là tiếng cái máy in laser của nàng chạy, nhả ra hết tờ này tới tờ khác.


      Máy chạy êm tới nỗi vào hẳn trong nhà Nick mới nghe ra. thấy bóng Catherine đâu, nhưng xấp in xong được lấy ra và xếp lại ngay ngắn. cầm tờ cùng lên, đó là trang tựa sách. Nó là: Kẻ Bắn Bừa, tên tác giả Catherine Wood.


      - Thích cái tựa đó ? - Catherine ra ở cửa.


      - Rất ... hấp dẫn - .


      - Xong rồi. Em vừa viết xong.


      lật lật những trang giấy:


      - Kết cục thế nào?


      - em rồi, nàng giết ta - Nàng dụi tắt điếu thuốc - Chia tay thôi, Nick.


      - Chia tay?


      - Em viết xong rồi - Những lời đó làm như chẳng có ép phê gì tới Nick, cứ đứng trơ ra ở đó - nghe em sao?


      Nick vẫn chẳng có vẻ nghe thấy gì cả. trợn mắt nhìn nàng như cố tìm dấu hiệu gì đó, dấu hiệu hoà giải.


      - Nhân vật của chết, Nick. Nghĩa là chia tay thôi - Nàng trở ra ngoài hiên - Thế còn muốn gì, hoa chắc? Em gởi cho bản tặng có chữ ký tác giả, được ?


      - Thế là sao? - Lại giỡn nữa phải ? gần như muốn cười. Tin rằng sau cùng đoán được ý nàng - Mình lại tiếp tục giỡn chơi hả?


      - Các cuộc chơi kết thúc rồi - Nàng chắc nịch - đúng. Đó là cuộc làm tình thế kỷ, bắn bừa ạ!


      - Em cái chuyện khỉ gì vậy?


      - Catherine? Từ trong nhà có ai gọi vọng ra, giọng của bà già.


      - Tôi vào ngay, Hazel - Catherine đáp - Chào , Nick - Nàng lặng lẽ.


      - Nhưng ...


      - Em đó - Trong giọng của nàng có điều gì đó khiến hiểu, lần này, nàng hề giỡn.


      *


      Nick tới kè đá trước Gus, ngồi trong xe, hút thuốc và chờ. Rồi chiếc Cadillac của Gus tới đậu kề bên và nhấn còi. Ông ta mở cửa xe phía ghế cạnh tài xế và la:


      - Qua đây.


      Nick qua, chui vào. Coi mặt là biết Gus tìm ra được gì đó, điều gì rất quan trọng. Gus ít khi hào hứng ra mặt như thế.


      - Tao kiếm được những chuyên khác mày khoái lắm. Tao gọi cho đủ thứ cựu sinh viên từng ở nội trú chung với Tramell. Chỉ cần dựa vào kỷ yếu sinh viên khoá tốt nghiệp năm đó thôi là moi ra đủ thứ. Họ rất sốt sắng. Đám tốt nghiệp Berkeley coi vậy chứ tốt lắm.


      - Hay lắm - Nick đáp chua chát - Thôi lẹ .


      - Đừng gấp, con. Thế là người này đồn người kia. Sáng nay tao nhận được phone của từng ở chung phòng với Tramell hồi năm thứ nhất.


      - ta gọi cho ông à?


      - Phải. Tên là Mary Beth Lambert. Tao coi lại kỷ yếu đó thiệt. ta chuyện Catherine với Lisa Hoberman. ta con bồ mày có tài ám quẻ người khác. Mary Beth Lambert này kể hết phone nghe tiện, nên nhất định gặp mặt tao, dù tao là bất cứ ai. ta ở khu Oakland, ta gặp ta ở văn phòng trong cao ốc Pill Hill. sau giờ làm việc là tiện nhất, sau khi những người cùng sở làm với ta về hết tới thẳng văn phòng của ta - Gus mở máy - Mày Oakland với tao ?


      Nick nhún vai. Nếu Catherine thực tình rút ra khỏi đời , nếu quả thực chỉ là đề tài nghiên cứu của nàng, chẳng còn thiết làm gì cả.


      - Sao coi mày lờ đờ vậy? - Gus - Đừng buồn, nếu tao điều tra hiệu quả hơn mày. Tao phải giở nhiều trò. Mày phải cho thằng già này hướng tới vinh quang chứ. Mày rầu vì chuyện đó sao?


      - Tôi chẳng có vấn đề gì với chuyện đó đâu, Gus - Nick yểu xìu.


      - Được - Gus - Cho xe lăn bánh về phía cầu Bay và vịnh East. Ông ta coi bộ hứng với kết quả điều tra lắm - Chưa hết đâu nghe. Ngoài bạn cùng phòng, tao còn tìm ra chuyện Beth Garner có phòng mạch riêng nữa kìa. phòng mạch ở Van Ness cùng với bác sĩ tâm lý khác. Mà bệnh nhân của tay bác sĩ đó có những ai biết ? - Thằng cha Johnny Boz mắc dịch đó chứ ai? - Gus vỗ vào tay lái - Catherine biết chuyện này nên ta nghĩ rằng có thể gắn con dao cạy đá vào tay Beth nhà mình. Mày thua rồi thấy chưa!


      Ông ta liếc qua Nick, tưởng thấy cau có, rầu rĩ hay văng tục gì đó. Nhưng Nick vẫn ngồi im ra, khuôn mặt như hoá đá.


      - Mày có chuyện quái quỷ gì vậy, Nick? - Ông ta ngạc nhiên vì Nick đâu phải thứ cay cú vì thua cuộc.


      - Thôi Gus.


      - Xin lỗi - Gus nhún vai và họ im lặng cho tới Oakland.


      Pill Hill ở phía bắc Oakland, nơi có rất nhiều cao ốc làm văn phòng và nhà thương. Đó là trung tâm y tế của vùng vịnh East. Gus cho xe dừng trước cao ốc. Họ ra khỏi xe.


      - Mày ra làm gì? - Gus hỏi.


      - Tôi với ông.


      - Hờ ... hờ. Mày nghỉ phép mà. Vụ này lẹ chớp mắt à. Tao lên rồi xuống liền.


      - Thôi được, nhưng ít ra ông cũng cho tôi biết ông tới phòng nào chứ?


      - Phòng 40. Mày cứ ở trong xe chờ. Xong rồi mình uống cái gì đó, tao kể cho nghe.


      Nick ngập ngừng lát.


      - Vụ này là của tao, Nick. Cứ để tao đối phó.


      - Ok - Nick gật đầu rồi chui vào trong xe. Gus cất bước vào toà nhà.


      Toà cao ốc vắng người, nhưng cửa ra vào khoá. Ngay đằng kia ông thấy thang máy còn mở cửa nằm đó. Ông bước vào và nhấn nút cho nó lên tầng 4. Thang máy lên đến tầng ngừng, cửa tự động mở ra.


      Bên ngoài chẳng có ai, Gus lầm bầm chửi thề rồi nhấn nút cho nó chạy tiếp. Thang lại lên và dừng ở tầng 3. Cửa lại mở ra cho thấy hành lang trống trơn.


      - Mẹ kiếp! - Gus chúa ghét những trò kỹ thuật tự động. Cửa đóng lại và thang lại tiếp tục lên.


      Lần này cửa mở ở tầng 4, Gus bước ra hành lang tối mờ. Ông ta nghĩ gặp ai ở đây nên chỉ thoáng thấy mái tóc vàng hoe xõa và bóng con dao cạy đá vung lên.


      Ông chỉ kịp thấy ánh lóe lên của nó trước khi nó thọc thẳng vào cổ họng ông.


      *


      Nick ngồi đống trong xe chờ đợi cho đến khi chợt nhớ lại điều Gus với lúc nãy, điều đó khiến giật nảy người như bị chích điện cao thế. bạn năm thứ nhất của Catherine tự động gọi điện cho Gus. Chuyện này dễ gì xảy ra trong thời buổi bây giờ. Vậy là ai đó gọi Gus và lừa ông ta vào bẫy. Chắc chắn là như thế!


      lao khỏi xe, xông thẳng vào toà nhà. thấy thang máy, phóng lên thang từng ba bậc rồi đạp cửa cầu thang cứu hoả để bước vào hành lang của tầng 4.


      Gus nằm đống ngay cửa thang máy, máu tuôn ra từ cả chục vết đâm ở cổ, mặt, má, hàm. Cánh cửa thang tự động đóng lại, chạm phải xác Gus, nó lại mở ra.


      - Gus! gào lên rồi quỳ xuống bên cạnh người bạn đồng , dùng đôi tay trần cố ngăn dòng máu chảy ra cách vô vọng. Máu trào qua các kẻ ngón tay của như dòng thác nhớt nhợt, nóng hổi.


      Mắt Gus lóe lên, cuộc sống rời khỏi xác ông ta từng chút . Cái chết kêu lục cục trong cổ họng ông.


      - Gus! Gus! Đừng, Gus ơi! - Nick rên rỉ.


      Gus rùng mình rồi mềm nhũn ra. Tay Nick đẫm đầy máu của bạn. giật khẩu súng ra khỏi thắt lưng Gus. Thang máy bị kẹt ở đây và Nick thấy mặt ai đường chạy lên đây. Kẻ giết Gus chắc chắn còn ở tầng này.


      Có tiếng động, Nick xoay người và đối mặt ngay với kẻ mà trông đợi.


      - Đứng yên! - rùn người, hai tay chỉ súng tới trước trong tư thế chiến đấu, đầu ruồi súng nhắm thẳng vào ngực Beth Garner.


      ta tái mặt và sựng lại, hai tay thọc vào túi áo khoác:


      - làm gì ở đây vậy?


      - Giơ tay lên!


      - Gus đâu? Máy nhắn tin kêu tôi tới gặp Nick ở đây. ấy đâu rồi?


      Tay phải ta cầm vật gì đó trong túi áo khoác.


      - Giơ hai tay lên! - Nick gào - Đứng im!


      - Kìa, Nick ... dợm bước tới.


      - Đứng im! Cấm cử động! - lên đạn - Tôi biết hết về chồng rồi.


      Beth càng tái mặt hơn nữa.


      - Chồng tôi à?


      - Tôi biết ưa phụ nữ. vẫn còn thích phụ nữ, phải Beth?


      - Cái gì? - cười cách lạnh lùng, nụ cười am hiểu, kỳ quái và bước thêm bước nữa.


      - Rút tay ra khỏi túi!


      - làm cái trò gì vậy? - ta bước tới, vừa vừa rút tay ra.


      Nick siết cò, tiếng súng nổ ầm vang trong hành lang chật hẹp. Viên đạn đâm thẳng vào ngực , đẩy văng ra xa và té ngửa xuống sàn.


      còn chĩa súng vào lúc nữa. Beth vẫn còn sống nhưng chẳng còn bao lâu. quỳ xuống, kéo tay ra hỏi túi áo. Nắm chặt trong lòng bàn tay là chùm chìa khoá, có súng.


      Beth thào gì đó rất và mong manh đến độ phải kề tay xuống sát môi . thầm những lời cuối cùng:


      - Em .


      *


      - Tại sao lại nghĩ là ta có súng? - Phill Walker đứng trước mặt Nick Curran, bối rối và ưu tư. Gus Moran chết, Beth Garner chết, còn Nick Curran như biến thành xác ướp. Những chuyên viên trường chạy tới chạy lui quanh họ - Bác sĩ pháp y, Ban Nhân , những cảnh sát sắc phục - Nhưng đôi mắt Nick hầu như ghi nhận được gì của khung cảnh sôi nổi ấy.


      - Beth làm cái quái gì ở đây? Còn Gus nữa? - Phill Walker tuyệt vọng tìm kiếm câu trả lời, nhưng chuyện với Nick giống như với tượng gỗ - Còn làm cái giống gì ở đây?


      Sam Andrews khều vào vai Walker:


      - Tìm được mấy thứ, trung úy.


      - Cái gì?


      nhân viên pháp y chìa ra chiếc áo khoác với bàn tay đeo găng tay cẩn thận.


      - Thấy trong gầm cầu thang lên tầng 5. Còn dấu máu còn ướt với mái tóc giả màu vàng, thêm con dao cạy đá trong túi nữa.


      - Dao cạy đá hả?


      Nhân viên nọ rút con dao trong túi áo khoác đó ra.


      - Phải rồi coi nè - ta lật ve áo ra, lớp lót trong của áo khoác là dòng chữ: SCSSF, tức Sở Cảnh sát San Francisco.


      Walker lùa bàn tay lên mái tóc.


      - Chúa ơi!


      *


      Chẳng còn gì nhiều phải tìm trong toà cao ốc đó cả, nên nguyên đám kéo về San Francisco, tới thẳng căn hộ của Beth Garner ở quận Marina. Họ tràn khắp căn hộ, lục tung lên cứ như toán thủy quân lục chiến đổ bộ lên bãi biển. Nick lang thang vào theo, đầu ngẫm nghĩ về điều Gus từng với : Nick có thể nghe giọng ông bạn già như thể Gus còn đứng cạnh: Đừng bao giờ để bị ám sát nghe Nick. Người ta bới tung đời tư mày lên cho coi.


      - Trung úy? Andrews kêu lên - Tìm được khẩu súng P.38. Trong tủ sách, đằng sau mấy cuốn sách.


      - Gởi cho xét nghiệm, coi có phải khẩu bắn Nilsen - Walker ra lệnh liền.


      - Còn nữa.


      - Cái gì?


      - Ảnh chụp, nhiều lắm - ta tiếp - Toàn hình Catherine Tramell.


      Cái đó làm Nick chú ý. theo chân Walker vào phòng ngủ. Mặt bàn trang điểm của Beth Garner trông cứ như bàn thờ Catherine Tramell. Lại còn có những cuốn sách Catherine xuất bản và cả đống hình chụp nàng: Catherine hồi ở đại học, Catherine đánh lộn. Catherine với Johnny Boz, Catherine với Roxy.


      Walker quay sang Nick:


      - Chắc đúng là thế - Ông ta .


      *


      Đêm rất khuya, nhóm của Walker tụ lại trong văn phòng Ban Án mạng, hoạt động vẫn túi bụi như ban ngày. Talcott chỉ thị rằng toàn nội vụ phải được gói kín, tươm tất, hoàn chỉnh trước bình minh. Ông ta dự tính họp báo và để hớ hênh thò bất cứ cái gì bất lợi ra.


      Chiếc áo khoác và mớ tóc giả màu vàng nằm cái bàn:


      - Chính cỡ áo của ấy, còn máu là của Gus - Andrews báo cáo - có phòng 405 trong cao ốc đó - đọc tiếp trong sổ tay - Còn bạn cùng phòng năm thứ nhất của Catherine chết vì bệnh bạch cầu từ hai năm trước đây rồi. Tụi tôi vừa nhận được bản sao giấy khai tử đó đây.


      - Còn gì nữa ?


      - Còn - Andrews - Chuyện này mới ghê. Bên xét nghiệm cho biết khẩu súng trong phòng Beth Garner được dùng để bắn Nilsen. Súng có đăng ký. Họ còn tiếp tục xét nghiệm coi có phải cây súng này bắn chồng ta ở Salinas . Còn dao cạy đá đúng kiểu con dao giết Johnny Boz.


      Nick có vẻ như nghe thấy gì cả. có vẻ trong cơn mê, nhưng sâu trong tâm khảm, nhỏm vì Catherine Tramell hoàn toàn vô tội.


      - Beth có liên hệ gì với Boz ?


      - Có - Andrews gật đầu - Bác sĩ điều trị tâm lý cho Johnny Boz chính ông ta giới thiệu Boz với Beth trong tiệc đặt tại nhà ông ta vào đêm giáng sinh. Ông hai người có vẻ kết nhau lắm.


      Walker vỗ vào vai Nick:


      - Đúng là mình thể nhận xét về ai được, ngay cả những người mình tưởng quá rành từ ruột rành ra.


      Đó chẳng phải là cái vỗ vai duy nhất Nick được nhận. Talcott cũng dẹp tự ái và bắt tay Nick:


      - Xin chúc mừng Curran - Ông ta như rít qua kẻ răng.






      CHƯƠNG KẾT



      Mặc dù Talcott muốn làm cuộc họp báo được sắp xếp chu đáo vào sáng hôm sau, nhưng tin về những cái chết ở Oakland vẫn rò rỉ ra ngoài và nó được loan những kênh truyền hình hoạt động 24 24. Nghe được tin này là những kẻ bị bệnh mất ngủ, đám vạc ăn sương và lũ chuyên săn tin, và cả Catherine Tramell nữa.


      Nàng đợi trước cửa căn hộ từ lâu Nàng son phấn, nên trông trẻ trung, tươi mới, nhưng cũng mong manh và lo âu.


      nhìn nàng chăm chăm, vô hồn.


      - Em muốn em, em cho phép em lo âu về . Em thể cho phép mình lo lắng về . Em thể ...


      Nick bước tới vòng tay ôm lấy nàng, chặt.


      Có ngấn lệ trong đôi mắt nàng.


      - Em muốn thế này. Em muốn. Em mất hết người này tới người khác. Em muốn mất . Em muốn ...


      xiết nàng chặt hơn rồi dìu nàng vào nhà, và vào phòng ngủ. cách dịu dàng, cởi quần áo nàng ra, đặt nàng lên giường cách nâng niu rồi cúi xuống hôn, lên mặt, lên ngực. Đôi tay nàng ôm lấy cổ kéo xuống và nàng ưỡn người lên áp chặt lấy .


      Rồi nằm nàng, dịu dàng, nhàng, rón rén vào sâu trong nàng. chút ánh sáng lọt vào phòng đủ soi những giọt lệ trong mắt nàng khiến chúng lấp lánh lên.


      Họ cùng đạt tới đỉnh, con sóng khoái lạc dịu dàng phủ tràn hai người. Cơn hoan lạc bồng bềnh đưa họ qua những giây phút tĩnh lặng sâu thẳm của đêm đen.


      Sau đó họ nằm im lặng sát vào nhau giường. Nick nhìn chăm chăm trần nhà trong khi khói thuốc từ tay chậm chạp bốc lên.


      Catherine lăn khỏi lòng , nàng giấu mặt :


      - Rồi mình làm gì bây giờ, Nick?


      Im lặng lát, đáp:


      - Mình lấy nhau, đẻ như gà và sống hạnh phúc mãi mãi với nhau.


      - Em ghét gà lắm.


      - Thế mình như điên, dẹp vụ gà và sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.


      Catherine lăn ra xa luôn, tóc nàng xõa xuống cạnh giường, cánh tay buông thõng chạm nền nhà. Khuôn mặt nàng đột nhiên đờ . Nàng quay lại nhìn thẳng vào mắt :


      - Em - Nàng thầm.


      Và nàng hôn say đắm, nôn nóng.


      Nàng đè ngửa ra, ngồi lên người , bộ ngực nàng săn và vươn thẳng. Nàng cúi xuống và hôn , mái tóc của nàng xõa xuống phủ kín khuôn mặt hai người như tấm rèm vàng hoe. Nàng hôn sâu lắng, ấm ướt và nóng bỏng. Nick vật nàng ngửa ra rồi nàng lần nữa, cách dịu dàng và mạnh mẽ.


      Nick chỉ nghĩ tới niềm hoan lạc trong giây phút đó, nhu cầu của thân xác trong giây phút đó. Vô cùng sung sướng, hoàn toàn hề biết tới con dao cạy đá mỏng tang, cán bằng thép, nằm giấu bên dưới gầm giường.



      -- Hết --



      [1] Đại bồi thẩm đoàn (Grand Jury) tập thể công dân của địa phương, từ đây người ta chọn ra 12 người bồi thẩm cho từng vụ án. Tập thể này, đôi khi, được mời họp để phán xét, xem có đủ lý do để truy tố ai đó chưa. Trong khi bồi thẩm đoàn (Jury) phán xét bị cáo nào đó là có tội hoặc vô tội (PVP)

      [2] Luật Miranda: nhắc bị cáo rằng mọi phát biểu có thể được dùng để kết tội họ (PVP)

      [3] Tác giả dùng động từ lie có nghĩa là láo, lại có nghĩa là nằm, ở đây dịch ép là ngáo, cho gần với láo (PVP)

      [4] Coke: tên khác của Coca Cola, nhưng trong tiếng lóng có nghĩa là ma tuý

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :