1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bản hợp đồng tà ác : tổng tài xin buông tha cho tôi - Tiểu Ưu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 48​
      Hai ôm nhau với vẻ mặt thất vọng ê chề.

      - Băng! Chẳng lẽ chúng ta kém vậy sao?- Diêu Khả Khả hỏi bằng giọng chán nản

      - Chị phải tin vào bản thân chứ!

      - Tự tin có ích gì? Trong hoàn cảnh này ...chấp nhận thôi.

      - Cũng đúng! quá phũ phàng mà.

      Phòng bếp ngập tràn tiếng khóc thê thảm của hai .

      thể chịu đựng được người con mình rơi lệ, Cung Hải Đường ôm Diêu Khả Khả vào lòng an ủi

      - Bà xã, ngoan khóc nữa. Em mà khóc nữa là xảy ra lũ lụt mất

      - Cung Hải Đường! khốn kiếp! Em cứ khóc đấy. Em khóc cho biết thự Lâm Uyển này thành bình địa luôn.- Khả Khả kêu lên, tiến tay đánh lên ngực Cung Hải Đường mấy cái cho đỡ tức.

      Bắt lấy bàn tay nghe lời của , Cung Hải Đường giọng lấy lòng

      - sai rồi! Bà xã, em khóc vẫn xinh đẹp động lòng .

      - Thế còn được.

      Nhìn biểu cảm sến súa của hai người kia, sao Như Băng lại cảm thấy ngưỡng mộ như vậy? Giá có người , đối xử với tốt như vậy tốt.

      Bất giác đưa mắt về phía ai đó. Thú , từng rất ghét, thậm chí là hận người này. Nhưng bây giờ . từ ghê tởm đụng chạm của thành mê luyến nó. Chỉ cần ân cần chút thôi sa vào đấy mà quên tàn nhẫn của . cười khổ. Xem ra có xu hướng cuồng ngược nha.

      Thích sao? Nó là thứ tình cảm bị nguyền rủa. chẳng . Bởi chỉ bản thân mình. Mà dù có người ấy phải . Lựa chọn tốt nhất là phải chôn vùi thứ tình cảm này thôi. Nó chẳng có kết quả gì cả. ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 49
      Rời khỏi Lâm Uyển biệt thự, Như Băng mang trong mình nỗi buồn, đúng hơn là đơn. Tình có lẽ với xa vời. Từ khi có ý thức, nghe người khác mẹ chồng mà có thai, là tiểu tam bị vứt bỏ,... chẳng bao giờ tin vì mẹ bảo ba rất thương hai người, ông nhanh tới đón bọn . Nhưng kết quả sai? Bà mang theo nuối tiếc ra . Có đôi lần nghĩ: nếu mẹ tốt hơn. là hi vọng mà người kia cho bà. Rất có thể là khắc tinh của đời bà. phải, bà rất thương !

      Rất có thể giống bà, có người đàn ông của mình.

      Nhìn người đàn ông bên cạnh, quá hoàn mĩ, quá lạnh lùng. chẳng bao giờ với tới. Đúng là nực cười mà!

      Buông tài liệu tay xuống, Lôi Kình nhìn người con mang tới cho cảm xúc kì lạ này. rất đẹp, là người đẹp nhất mà từng gặp. Có lẽ vì thế mà mớu thấy đặc biệt.

      Hôm nay lạ! thấy được lém lỉnh có chút tinh quái của . vươn tay, ôm vào lòng. Đây là thói quen gần đây của .

      - Tại sao vui?- như vô tình hỏi .

      Giật mình, có chút chột dạ.

      - có gì!- dối

      có chút buồn cười. thể dối được. Tất cả mọi thứ đều lên mặt . ngốc!!!

      - Vậy sao?- nheo mắt nhìn

      - À ừm! Chị Khả Khả hạnh phúc!- cảm thán.

      gật đầu

      - Đúng! Nhưng nếu em biết họ phải trải qua những gì em thấy được hạnh phúc giờ trân quý biết bao.

      - Họ chắc phải có truyện tình ly kì đúng ? kể tôi nghe !

      - Yên tâm, em nhanh biết. Nhưng bây giờ được. Vì em, hôm nay tôi phải trốn việc đấy. Bây giờ ngoan để tôi làm việc. - mỉm cười

      thoáng ngây người. cười? Đây là lần đầu tiên cảm thấy gần gũi, khiến cảm giác mình chạm được vào . ra còn có mặt này. Lòng có chút ấm áp.

      Xe chạy vào nội thành, mặt trời dần lặn xuống. Có thứ gì đó lặng lẽ nảy nở giữa hai con người ở hai thế giới khác nhau

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 50
      Vừa bước vào cửa, khí quỷ dị bao quanh hai người. sô pha, người đàn ông khoảng hơn năm mươi cau mày ngồi ở đó.

      Thấy ông ta, Lôi Kình rời cánh tay ôm ra, tươi cười tới gần .

      - Chú Trần, người tới thăm con?

      - Điện hạ, hôm nay ngài trốn việc mang này ra ngoài?- xúc tích, ngắn gọn, vòng vo.

      - Con tới chỗ Đường.

      - Điện hạ, tuy bây giờ nghiệp và mối thù được trả nhưng mà ngài được phép chủ quan. Ngài gọi ta tiếng chú Trần nên ta khuyên ngài câu. Đừng bao giờ trầm mê nữ sắc, phụ nữ có thể chơi đùa chứ đừng để họ ảnh hưởng tới ngài.- vừa vừa nhìn về phía

      Rùng mình! Ông chú này có cần coi như hồng nhan hoạ thủy hủy hoại chứ. có chút bực bội rồi đấy.

      - Con hiểu, chú yên tâm.- bình thản trả lời.

      - Vậy tốt. Phụ nữ càng đẹp lại càng độc.- lại nhìn .

      bốc hoả rồi nha. Kiềm chế....

      - Vâng!

      - kia ta cảng cáo lên biết thân phận mình. Đừng có trèo cao.- với

      Oành. chịu hết nổi rồi. bóng gió thôi còn sỉ vả tận mặt nữa. Đừng nghĩ lớn tuổi mà thích nha.

      - Tiên sinh, tôi biết sao ngài có ác cảm với phụ nữ. Chúng tôi phải ai cũng là kẻ hám tiền. Đúng! Tôi ở cạnh Lôi Kình là có mục đích nhưng đây là giao dịch thuận mua vừa bán. Tuy tôi lấy thân thể ra làm điều kiện nhưng mong ngài tôn trọng tôi. Tôi cũng có tôn nghiêm của mình.- nghiêm túc

      - ...

      - Tôi làm phiền hai người nữa. Tôi xin phép.- xoay bước lên lâu.

      - Đứng lại.- Trần lão quát lớn

      - Ngài có gì chỉ bảo?

      - tên gì?

      - Hạ Như Băng.- lạnh lùng.

      Tình nhân cũng có đạo đức và nhân cách chứ?! Trần lão gì mà chuyển hướng xem bộ mặt coi kịch hay của Lôi Kình.

      - .

      - Xin phép.

      về phòng mà tim còn đập nhanh. Ông chú này quá cường hãn . Sợ quá!

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 51
      Đêm qua, có trở về phòng. Kể từ khi cùng ngủ tới sáng nhận chỉ thị chuyển toàn bộ đồ đạc sang phòng . Chắc đêm qua cùng lão nhân gia hàn huyên cả đêm nha. Trả sao hết! Đêm qua ngủ vô cùng ngo luôn. Mặc mình chiếc váy màu tím nhạt, tiến vào phòng ăn.

      Giật mình! phải chứ? Mới sáng sớm bị hành hạ rồi.

      - Chào...chào Trần tiên sinh!

      - Ừm! Tuổi trẻ nên dậy sớm mới tốt cho sức khoẻ.- Trần lão giảng đạo

      - Vâng!- ngoan ngoãn trả lời nhưng trong lòng điên cuồng gào thét. 7h sáng xuống phòng ăn mà bị gọi là muộn? Đại thúc, ngài muốn chỉnh ta luôn . Ta chỉ nên chính kiến của mình thôi mà. phải là tôn trọng nhân quyền sao???

      đau khổ ngồi vào bàn ăn. mình Lôi Kình đủ chết rồi lại thêm chú của nữa. Xem ra chẳng có mấy ngày tốt đẹp ở đây đâu.

      - Mấy khóm hoa cúc ta trồng trong vườn là cho người đánh để trồng hoa hồng sao?- Trần lão đột nhiên lên tiếng

      Phụt! Sữa vừa uống phun ra bằng sạch.

      - Khụ ...khụ... Trần tiên sinh, đúng vậy- trả lời

      Lôi Kình cho phép rồi nha!

      - Hôm qua phải rất can đảm, thẳng thắn, dám đối chấp với lão già này sao?- trần lão nhã nhặn bưng trà kên nhấp ngụm

      ( bác à bác còn trẻ lắm mới hơn 50, gần 60 thui!!!)

      Đổ mồ hôi, biết ngay mà. Muốn chỉnh a. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!

      - Tiên sinh, tôi chỉ là tuổi trẻ bồng bột, thiếu suy nghĩ nên mong ngài tha lỗi cho tôi.- với giọng trân thành, mắt long lanh

      Như nghe thấy lời , trần lão đứng dậy ra vườn

      - Trần tiên sinh.....

      Ông quay mặt lại nhìn

      - Tha thứ....

      gật đầu

      - Thử xem !!!

      Bụp...rơi tọp cái xuống đất. Vị này quá ác

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 52
      Trong vườn hoa.

      Từng cơn gió đầu thu thổi qua mái tóc đẹp như tơ của . Mới đầu mùa nhưng trong vườn xuất những chiếc lá vàng vô cùng xinh đẹp. Hít hơi sâu, ở đây hơn 3 tháng rồi. Thời gian trôi qua cũng chậm nha. Bỏ qua mọi thứ, thả hồn vào những động tác vũ đạo điêu luyện. lâu rồi múa. Càng gần càng còn là chính mình.

      Thiếu nữ kiều, duyên dáng nhảy múa. Làn váy tung bay theo từng động tác của , toát lên sức sống, rực rỡ của tuổi 18. Tất cả hình ảnh xinh đẹp này đều rơi vào đôi mắt sắc bén. Trần lão thở dài nhắm mắt lại. Trong tâm trí ông là hình ảnh người con tươi cười nhảy múa, chút lo âu.

      Tiểu thư của tôi! Con trai em trưởng thành rồi.!

      Trần lão xoay người trở vào. Gương mặt ông có chút phức tạp.

      Nhảy múa thoả thích, mồ hôi chảy ướt hết quần áo. Lâu rồi múa nên có chút mệt. quyết định tắm cho thoải mái.

      Bước vào trong nhà, bị gọi lại.

      - biết múa?

      - Vâng!

      - Ừm, rất đẹp!

      Choáng! Vị này sao trở mặt như lật sách vậy trời? Mới hồi sáng còn chỉnh mà giờ lại khen khiến thụ sủng nhược kinh nha?

      Thấy bản mặt nghi ngờ của , Trần lão có chút buồn cười. Ông đáng sợ vậy sao???

      - Đừng nhìn ta như vậy! Ta có ác ý đâu. Hayyyy, ánh mắt của điện hạ có tiến bộ a!- Trần lão cảm thán

      giờ phút này như muốn ngất . đâu biết rằng chỉ vì chút ngẫu hứng nhớ nghề mà có được chấp nhận bất ngờ. Đây cũng là bi kịch đồng thời là may mắn con đường tìm hạnh phúc của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :