1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bản hợp đồng tà ác : tổng tài xin buông tha cho tôi - Tiểu Ưu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 23+24+25+26​
      Vừa bước ra , đập vào mắt là thân ảnh người con nằm bất động. Gương mặt tựa thiên sứ giờ trắng bệch chút huyết sằc. vội bế ra ngoài.

      Đêm nay, "Bảo Đế Thành" có đêm ngủ.

      Trong thư phòng, chuyên tâm xem tài liệu như chưa có gì xảy ra.

      "Cạch"- cửa phòng mở ra. người đàn ông bước vào

      - ấy sao rồi?- hỏi mà buồn ngẩng đầu nên.

      - Cậu cũng quá cầm thú nha! Làm con người ta thành cái dạng gì rồi?- người đàn ông lớn tiếng chỉ chích

      - Độ này gan cậu cũng to ra ít nhỉ?

      - Với cương vị là bác sĩ, tôi khó mà muốn mắng cho cậu trận.

      - ầy bị làm sao?- buông bút xuống, lưới biếng dựa lưng vào ghế

      Người đàn ông hừ rồi hắng giọng

      - Tất cả có gì đáng ngại cả. Đây là do chu kì sinh lý thôi. Nhưng mà thế này quá lắm. Tôi nghĩ là gần đây ấy bị căng thẳng hay gặp phải vấn đề gì đó nên mới ngất tới như vậy. thế, cậu còn để ấy nằm nền đất lạnh.- càng ta càng gắt nên.

      - Tôi đối xử như vậy là quá mức nhân nhượng rồi. Dám rội nước lạnh vào tôi mà muốn thoải mái có cửa đâu.

      - Ồ, thưa ngài, ngài cũng quá dã man nha. Thế ngài muốn hành hạ tiểu thiên sứ kia tới mức nào ạ.- ta bỡn cợt

      Khi nghe người kia "tiểu thiên sứ" có chút bực bội. Chỉ mới được gọi ngư vậy.

      - Âu Dương Khắc, cậu thẩy cuộc sống yên tĩnh quá phải ? Có cần tôi......

      - Stop! Tôi về trước đây. Cậu cố gắng kiềm chế thú tính của mình . Tôi thấy ấy có dấu hiệu giống bị cường bạo đấy. Tôi nghiệp da dẻ trắng nõn nà thế mà đầy vết xanh tím...

      - Âu, Dương,Khắc- gầm lên

      Như biết trước, Âu Dương Khắc sớm mất tăm

      Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.

      ngốc! Sao em mãi hiểu hoàn cảnh của mình vậy? Sao em luôn động tới quyền uy của tôi? Em có biết làm thế người chịu thiệt là em.

      Nghĩ tới đây lại tự cười mình. Nếu nghe lời còn gì thú vị nữa. vui vẻ khi thuần phục ngưới khác và hưng phấn khi bẻ gãy được cánh của . là quái vật. Cuộc đời là địa ngục khi cứu tha cho lần rồi.( là lần ảnh bỏ câu đó. Nếu chị chết để bịt miệng rồi. Đường đường là thủ lĩnh của " Xuyên Ảnh mà để cứu mất mặt quá nha)

      * Âu Dương Khắc ( 28 tuổi) : bạn thân khác của ba người kia. bác sĩ vô cùng nổi tiếng. Tính tình có chút cổ quái, thích nghiên cứu những thứ thuốc cổ quái (giống Đường quá)
      ------------------------------------------------------------
      chiếc giường trắng tinh khôi, người con nằm mê man giường, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi. sốt.

      Lôi Kình ngồi xuống cạnh mép giường, vươn cánh tay to lờn ra vuốt ve gương mặt tái nhợt của . rất , mặt chỉ lớn hơn bàn tay chút, cái mũi , cái miệng . nhìn có chút ôn nhu mà ngay cả cũng nhận ra.

      Nếu như ngoan chút có lẽ rất nhanh chán và buông tha nhưng bây giờ .

      cúi đầu hôn lên đôi môi khô nẻ của .

      - Nhiếp...Nhiếp Thanh...!- trong cơn mê gọi tên người

      đè thấp giọn dụ hoặc

      - Nhiếp Thanh là ai?

      - Nhiếp Thanh, đừng !- giọng nỉ non

      Gương mặt tối sầm lại. dám ở giường nhắc tới tên đàn ông khác. Đây là lý do mà chịu chấp nhận sao?

      Cứ nghĩ tới trong lòng là hình bóng người khác là thấy có gì đó khó chịu. chỉ là công cụ ấm giường thôi mà sao thấy khó chịu? Thứ cần cơ thể mê người của .

      Nhưng giờ là đàn bà của nên trong chỉ được phép có mình . Tính chiếm hữu của cho phép nghĩ về người khác. giải thích cho cảm giác kì lạ trong lòng.

      Trước đây dù biết những người phụ nữ kia có lẳng lơ chăng nữa, có nhiều đàn ông chăn nữa cũng như vậy. cho phép trong tồn tại cái cảm giác này.

      - Nước...- khát

      Bỏ mặc , bước khỏi phòng. Cho bài học .

      ( trẻ con quá)

      Về tới phòng ngủ, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó

      - Điều tra tất cả thông tin về Hạ Như Băng cho tôi, đặc biệt về kẻ tên Nhiếp Thanh cho tôi.

      Chưa đợi bên kia hồi đáp cúp máy.

      muốn xem người trong lòng là cái dạng gì.

      ( đoạn này tội nghiệp chị Băng quá! Đạo diễn tôi muốn sửa kịch bản!!!(>~<))
      --------------------------------------------------------------
      Sáng sớm, những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng.

      thức dậy, vươn vai và rời giường. hơn tháng rồi, kể từ lúc bị bệnh tới giờ cái tên vô lương tâm kia chạy ra nướn ngoài công tác. Khoảng thời gian này quả là tươi đẹp a. Ước gì mọi thứ luôn như vậy.

      Nhưng phũ phàng hơn tưởng. Hôm nay tên xấu xa ấy về. Hu...hu ...tự do của tôi!!!

      vào phòng ăn, chán nản ăn từng thía cháo. Sao đồ ăn hôm nay dở hết chỗ .

      - Như Băng, tối nay con dự tiệc với ông chủ!- Hà tỷ tươi cười

      - Sao ta ở Nhật luôn về làm gì?- ảo não

      - Bữa tiệc tối nay rất đặc biệt nha!

      - Nơi nào có ta đều là mất hứng.- quả quyết.

      Hà tỷ gì thêm mà chỉ lắc đầu. Thành kiến của Như Băng với ông chủ rất lớn, khó mà thay đổi a.

      ---khách sạn quốc tế " King"----



      mang bộ mặt như đưa đám bước xuống xe. Có cần phải nghiêm trọng như thế ? Từ lúc 4h chiều bị lôi thử đồ làm tóc mệt gần chết.

      - Lâu gặp, thấy tôi em vui?- thanh quen thuộc vọng ra sau lưng . cỗ hơi thở nóng rực phả vào gáy

      Rùng mình! Sao ta giống ma thế.

      cố gắng vẽ nụ cười ngọt ngào

      - Đâu có! Người ta nhớ quá mất!- thấy buồn nôn quá

      - Vậy sao?- nghi hoặc

      - hơn cả vàng ấy!-" cái đầu "- bổ sung

      nở nụ cười quyến rũ. Lát nữa xem em còn cười được nữa

      Hai người ôm nhau vào khách sạn

      Bên trong, khách khứa vô cùng sang trọng.

      - Này, cá Kình, lâu ngày gặp! bé đáng này là ai vậy?- vô cùng xinh đẹp vỗ vai .

      hiểu sao khi nhìn thấy này rất có thiện cảm. chờ lên tiếng tự giới thiệu

      - Chào chị! Tên em là Hạ Như Băng.- cười tươi

      - Chào em! Chị là Diêu Khả Khả.- ta cũng nở nụ cười. bé đáng quá!

      - Chị xinh quá!

      - Ôi, sao có bé dễ thương như em chứ? Nào chị đưa em gặp mấy người bạn. cho tôi mượn chút nha?- tuy miệng hỏ nhưng tay lôi kéo Như Băng

      - Cứ tự nhiên.- nhàn nhạt trả lời

      Khi hai xa, Lăng Thiếu Phong cùng Cung Hải Đường tiến lại

      - Mọi chuyện sao rồi?- hỏi

      - Ổn, nhưng cậu nhất thiết phải làm vậy sao?- Hải Đường lên tiếng

      - này cần có bài học để bao giờ thách thức quyền uy của tôi.

      Hai người kia gì thêm. Họ hiểu Lôi Kình. Cậu ta động tâm với này mà nhận ra. Vì người phụ nữ kia có đáng ? ta xứng với mà. ta làm đau khổ quá nhiều rồi. Mong rằng này giúp quên tất cả và có được hạnh phúc....

      ( chương sau Kình đáng ghét lắm luôn. * chuẩn bị nhiều gạch, đá*)
      ---------------------------------------------------------------
      Ba ngưới đàn ông hoàn mĩ là tâm điểm bữa tiệc hờ hững trước mọi ánh nhìn. Đối với họ đây dường như là chuyện quá quen thuộc rồi.

      - Lăng tổng lâu gặp!- phụ nữ trung niên thân hình béo mập tươi cười chào hỏi

      - Phu nhân Tư Mãn, bà càng ngày càng đẹp ra nha! Nghe bà mới kết hôn?- Thiếu Phong niềm nở

      Nghe vậy bà ta cười tới khép miệng được

      - Đúng vậy! Chúng tôi gặp nhau ở Rome hồi tháng trước. Chính ấy cầu hôn tôi.- bà ta cố tình khoe mình còn rất hấp dẫn.

      - Chúng tôi có thể gặp chú rể được ?- Cung Hải Đường

      - Tất nhiên,... Tiểu Thanh, lại đây ra mắt mấy vị tổng tài .- bà ta ngọt ngào gọi

      -Bảo bối, em gọi ?- người thanh niên tuấn tú, tuổi ngoài 20 dịu dàng ôm lấy bà ta

      - Thanh, đây là Lôi tổng, Lăng tổng và Cung tổng

      - Xin chào, tôi là Nhiếp Thanh!

      Mấy người bắt tay nhau làm quen

      - Ông xã,...- giọng ngọt ngào phát ra phía sau họ

      Nghe thế, Cung Hải Đường nở nụ cười sủng nịnh

      - Em , em đâu nãy giờ để tìm mãi?

      - Em cùng tiểu Băng, bọn em hợp nhau kinh khủng.- vừa uống vừa

      Thấy hai người này thân thiết như vậy khiến mấy người kia hơi nổi da gà

      - Phu nhân Tư Mãn, đây là vợ tôi, Diêu Khả Khả.- Hải Đường giới thiệu

      - Xin chào, Cung phu nhân. Còn vị này là....- bà ta chuyển hướng sang Như Băng

      đợi người khác lên tiếng, Lôi Kình liền ôm lấy Như Băng vào lòng

      - ấy là" bạn tốt" của tôi, tên Hạ Như Băng.

      Từ đầu tới giờ luôn nhìn chăm chú người. Mãi sau mới lên tiếng

      - Học...học trưởng?- lắp

      - biết chồng tôi?- bà ta nghi hoặc

      Oành... tiếng nổ lớn vang trong đầu . Học trưởng kết hôn mà còn lấy

      - ấy là học muội của Nhiếp tiên sinh đây!-

      quay sang nhìn . cho người điều tra , cố ý.

      Cánh tay ôm càng xiết chặt.

      Kịch hay còn ở phía sau.

      ( Kình có cách làm việc vô cùng bá đạo và độc đoán chứ phải ta nên đừng ghét ta nha)

      * chương sau chị Băng có nguy cơ tăng xông. Mong mọi người chuẩn bị đt gọi cấp cứu dùm nha. Cảm ơn trước* cúi đầu*

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 27+28+29+30​
      nhìn Nhiếp Thanh với ánh mắt ngờ vực. phải bỏ cùng với Lâm Lệ Na sao? Thế nhưng bên cạnh giờ là...

      Như hiểu được ý của , ta luôn chốn tránh cái nhìn ấy. Đồng thời, trong lại có dấu hỏi lớn " và Lôi Kình có quan hệ gì?".

      bé non nớt, ngờ nghệch của mấy năm trước giờ trổ mã thành đoá hoa kiều nhường nào. có chút tiếc nuối! (Thằng khốn nạn!!!)

      Mấy người họ với nhau toàn những lời xã giao giả tạo khiến ngưới ta nổi da gà. Diêu Khả Khả cũng chẳng khá hơn. ta nháy mắt với , ý bảo cá chuồn ra chỗ khác. Như được cứu vớt vội vàng đồng ý. Còn ở đây nữa chắc bị tẩu hoả nhập ma mất.

      Nhưng khi chuẩn bị từ trong đám đông giọng quen thuộc phát ra

      - Nhiếp Thanh!!!- người phụ nữ có vẻ tiều tuỵ, mặc bộ đồ tạp vụ.

      Nhìn kĩ, giật mình. ta là Lâm Lệ Na phong tình vạn chủng lúc trước ư? thể nào! ta sao lại thảm hại đến vậy? Mấy năm nay xảy ra chuyện gì?

      Nhìn sang Nhiếp Thanh, gương mặt tuấn của ta hết xanh lại trắng. Dường như ta lo sợ cái gì đó.

      Lâm Lệ Na lao về phía Nhiếp Thanh, ta túm lấy cổ áo

      - Mày là thằng khốn, mày hại đời tao.- ta gào lên

      - Này, là ai? Sao lại tấn công chồng tôi?- đứng bên, Tư Mãn khó hiểu lên tiếng. Bà ta muốn bị mất mặt.

      - Chồng? ha...bà là chồng bà? ! là kẻ đào mỏ, tên sở khanh, thằng khốn nạn.- ta thương cảm cho người phụ nữ đáng thương này.

      tàn nhẫn đẩy ta ra, vội vàng quay sang giải thích với Tư Mãn.

      - Em , ta là người điên. biết ta. Người là em.- dối mà ngượng miệng ( thằng đốn mạt!!!)

      Lâm Lệ Na ngồi dưới đất bật cười lớn

      - Tôi là con ngốc mới bỏ chồng, bỏ con để theo . phải là người.

      Ba...Nhiếp Thanh đánh mạnh vào mặt Lâm Lệ Na

      - Câm miệng, là con đàn bà điên.- tà ác sỉ nhục ta

      ( thằng súc sinh!!!)

      Ba...ba...hai cái tát liên tiếp đánh vào mặt Nhiếp Thanh. Tất nhiên chủ của chúng là nữ hiệp Hạ Như Băng của chúng ta

      - ....

      - Nhiếp Thanh, có thể rũ bỏ mọi thứ dễ dàng. Người phụ nữ này hi sinh cho nhiều thế nào? quên rồi sao?- vừa vừa chỉ vào Lệ Na

      - Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?- Tư Mãn hoang mang lên tiếng

      - Xin cho bà là bà bị lừa! Cái người này là kẻ lừa đảo, hám lợi, tệ hại, cặn bã xã hội,...- tiếc lời mắng chửi

      phải là học trưởng chính trực dám làm dám nhận của nữa. hoàn toàn thất vọng về . Mối tình đầu của quá nực cười. phải là đứa nhóc ngu ngốc thần tượng học trưởng Nhiếp nữa. , hiểu tất cả rồi. kiên cường, dù đau nhưng nhận ra bộ mặt sớm như vậy mới tốt. mệt quá. Xin cho mềm yếu chút thôi!

      - Tôi muốn về .- với Lôi Kình

      mà ôm . Nhìn đau lòng có chút đành nhưng nhanh chóng biến mất. Hôm nay hiểu rằng mình còn ngây thơ lắm. thoát khỏi đâu. Hãy chết tâm .

      ( em, ném chết tên khốn Nhiếp Thanh )
      -----------------------------------------------------------
      Ngồi trong xe, lời, ánh mắt luôn hướng ra ngoài. Nhìn có vẻ rất mệt mỏi.

      hôn vào mái tóc , bàn tay thành mà chu du từng đường cong của .

      - Đừng chạm vào tôi! Tôi rất mệt.- khó chịu gạt tay ra

      Mày kiếm của nhíu lại. nắm lấy cái cằm của .

      - Sao? Đau lòng à? Vừa rồi phải rất mạnh sao?- mỉa mai

      nhìn nghi hoặc

      - Là do sắp đặt?

      - Ừm, rất thông minh nhưng hơi muộn.- vào tai

      - Sao phải làm thế? Nó có lợi gì cho ?

      nhìn với ánh mắt sâu thăm thẳm

      - Tôi thích đàn bà nằm giường mình mà còn có hình bóng thằng khác.

      nở nụ cười nhạt

      - từng chỉ có hứng thú với cơ thể tôi sao?

      Nhìn biểu tình của khỏi lắc đầu

      - ngốc! Em biết rằng đàn ông là sinh vật rất tham lam sao? Có muốn có hai có ba, có được thân xác còn muốn cả tâm nữa.

      lộ ra vẻ mặt kiên cường

      - có thể có được thân xác tôi nhưng còn tâm... Xin lỗi làm thất vọng. Tôi tên ảc quỷ như .

      ( làm được hãng nha!!!)

      Nghe lòng có cái gì nhói lên. ? dám phản kháng ? Hình như hơn tháng nay sống quá thoải mái phải?

      Bề ngoài có vẻ như thấy gì nhưng sâu trong con ngươi màu lam kia là cỗ lửa giận hừng hực cháy.

      Lực đạo ở cánh tay nắm cằm tăng lên làm đau.

      - Buông, làm tôi đau.- khiếu nại

      - Đau? Lát nữa tôi làm em đau hơn... Phúc bá chạy nhanh nhất có thể về "Bảo Đế thành"- ra lệnh

      cảm giác được nguy hiểm đến gần

      - ... muốn làm gì?

      - Bảo bối, em ngoan nên phải bị phạt.- lạnh lùng

      - Rốt cuộc muốn làm gì tôi?- trước khi chết cũng phải biết mình chết kiểu gì chứ

      cười nham hiểm

      - Theo em đàn ông muốn dạy bảo đàn bà dùng cách gì?- vừa vừa cúi cắn mạnh vào bên vai .

      Cả người cứng ngắc. Đau đớn làm tỉnh ngộ. lại chọc giận ác ma. Mãi tới khi cảm nhận được vị máu tanh mới nhả ra. Đêm cò dài mà.

      ( Ưu: biến thái quá!, Kình*lườm*: muốn chết?, Ưu*đổ mồ hôi*: hình như có người gọi ta.- chạy chối chết, Lão Thiên *lắc đầu*: bọn trẻ thời nay chỉ được cái to mồm!!!)
      -------------------------------------------------------
      Kéttttttt...chiếc BMW (Bảo Mã Vương) dừng lại trước "Bảo Đế thành". đợi Phúc bá mở cửa xe, kéo xuống, lôi vào trong.

      Mặc phản kháng, la hét vẫn mạnh mẽ cưỡng ép .

      Từ trong, Hà tỷ chạy ra

      - Ông chủ, Tiểu Băng! Hai người ...

      Lời của bà bị đánh gãy

      - Tất cả trở về phòng, có việc cứ làm cho dù nghe thấy gì cũng đước lên tầng ba.- ra lệnh

      Mọi người cả kinh "tầng ba?". Chẳng nhẽ ông chủ lại phát bệnh? lâu lắm rồi nó xảy ra. Nhưng sao ông chủ lại mang Tiểu Băng lên đó. Đây là câu hỏi lớn trong lòng mọi người. Tới khi họ lấy lại ý thức còn thấy bóng dáng hai người họ.

      - Mau...mau...gọi bác sĩ Âu Dương.- Hà tỷ lo lắng. Mong có chuyện gì xảy ra.

      ---TẦNG BA---

      Nơi đây là cấm kị của "Bảo Đế thành". ở đây hơn tháng rồi mà vẫn thấy sợ nha.Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì? muốn trừng phạt sao mang tới đây?

      Khi chìm đắm trong mớ suy nghĩ của mình dừng lại trước cánh cửa màu trắng. Đến giờ mới nhận ra nó là cánh cửa duy nhất ở đây. Linh cảm cho biết phía sau cánh cửa kia là điều vô cùng đáng sợ. Quay người, co chân chạy. Vô ích, tay bị nắm chặt. nhìn bằng ánh mắt giận dữ như nhìn kẻ thù. Da gà nổi lên " tôi có làm gì đâu"

      Khóe miệng nhếch lên đường cong tà ác

      - Muốn chạy? có cửa đâu.

      rồi đầy cửa nén vào trong. màn tiếp đất vô cùng thảm hại và đau đớn.

      Đứng dậy, lao vế phía cánh cửa. Chết tiệt! Khóa sử dụng mật mã. Sau nhiều lần cố gắng trong vô vọng, bỏ cuộc. tròn mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này cũng quá kì dị ! Mọi thứ đều trắng toát rất đáng sợ,ở giữa là chiếc giường màu đen cỡ lớn ngoài ra chẳng có thứ gì khác. Nhìn chung nó khiến người ta dựng tóc gáy. Thế này phô trương quá! nuốt nước miếng cái "ực"

      ( Còn tiếp.)

      Đoạn sau cấm người có tiền sử bệnh tim, thích sủng, phụ nữ có thai, trẻ em dưới 18 tuổi. Ta muốn hại m.n mất máu quá nhiều và cấp cứu đâu.
      ------------------------------------------------------------
      cưới hiểm như thưởng thức con mồi sắp bị làm thịt.

      biết từ lúc nào, áo của cởi ra để lộ nửa thân rắn chắc màu đồng hoàn mĩ. lắc cái ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ như máu.

      - sao lại mang tôi vào đây?- lo lắng

      bước tới gần cách ưu nhã rồi ngồi xuống nâng cằm lên. Chất lỏng trong ly từ từ chảy vào miệng . Cái vị cay nồng, nóng rực khiến cổ họng khô rát, khó chịu. Tự nhiên cho uống rượu mà còn là rượu mạnh nữa.

      trận ho khan bắt đầu.

      - ...khụ...khụ... sao lại bắt tôi uống...uống rượu?- bất mãn lên tiếng.

      Nhìn chật vật chẳng buồn quan tâm mà vứt cho câu

      - Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

      Choáng nha, rốt cuộc muốn thế nào đây. Hôm nay khác quá.

      ( cần vội, chút nữa biết...he...he...)

      Boong...boang...đồng hồ điểm 12h

      Choang...chiếc ly bị Lôi Kình ném vỡ tan tành. hung hăng lao về phía . túm lấy người vứt lên giường. Khi ỳ thức còn chư thanh tỉnh tay và chân bị buộc chặt. Vào giường thể nhúc nhích.

      - , cái tên xấu xa này! Sao lại chói tôi?- gào nên

      - Bé ngoan, làm vậy lát nữa đẹp.- đầy vẻ thần bí. Nhưng cảm nhận có cái gì đó đúng. dường như biến thành kẻ khác vậy.

      cúi xuống moi từ gầm giường ra cái hộp sắt.

      mở hộp, bắt đầu lắp rắp. Chưa đầy 5 phút hoàn thành cái máy vừa giống súng vừa phải súng.

      - Nó là cái gì?

      - Bảo bối em tôi chỉ có được cơ thể em mà vĩnh viễn có được tim em?

      - Vậy...vậy sao?

      - Em là của tôi. Tôi muốn đóng dấu nên món đồ của mình.

      Vừa nó hết câu lật người úp sấp xuống. Tức khắc những mũi kim lạnh lẽo liên tục đâm vào da thịt trắng như tuyết. cảm thấy mình giống như sắp chết nhưng tài nào mà ngất được. Có lẽ là vì thứ rượu đó. biết làm gì ngoài cam chịu. ghét . Ghét kẻ bá đạo luôn cho mình cái quyền tổn thương người khác.

      Khoảng hơn tiếng sau, cuối cùng cực hình cũng kết thúc. Cả người vô lực nằm ở đó nhúc nhích dù tay chân tự do. Phía vai trái đau nhức vô cùng.

      cao thoả mãn ngắm nhìn tác phẩm của mình. in lại con huyết long vai . Cả đời này là đàn bà củ . nghiêng người hô nên tấm lưng trần của . mơn man quanh vùng da sưng tấy, đỏ ửng của đầy mê luyến. Bàn tay lần xuống phía dưới chỗ cặp mông căng tròn kia. Như ý thức được điều muốn làm cả người cứng ngắc. Thu lại chút sức tàn đẩy mạnh ra. Cả người lăn ra khỏi giường.

      Áaaaaa...cảm giác đau đớn từ lưng truyền đến. nằm lê đám thủy tinh vỡ. Bị đẩy ra, hoàn toàn mất lý trí. Mặc chảy máu hung hăng xâm nhập vào giữa hai chân . Mỗi cái va chạm làm mảnh thủy tinh càng đâm sâu vào lưng . mệt mỏi quá! Mẹ, thấy mẹ gọi . Trước mắt mảng tối đen. Tôi nguyền rủa phải xuống địa ngục.....

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 31+32+33+34+35​
      Sáng sớm, những tia nắng chiếu vào phòng làm ngưới con nhăn nhăn mi tình giấc.

      Toàn thân đau nhức, vừa muốn lật người cảm giác nhói buốt đến tận tim khiến giám động. Những hình ảnh kinh hoàng kia như thước phim quay chậm diễn ra trong đầu . rùng mình sợ hãi. đáng sợ hơn nghĩ. còn kinh khủng hơn cả ma quỷ. Thứ ngự trị trong chỉ sợ hãi và sợ hãi.

      sai khi chọc giận . Thần thời gian xin người hãy cho thời gian trôi nhanh . mệt lắm rồi!

      Cạch. ..cửa phòng mở ra.

      Như phản xạ thu mình lại run rẩy. Nhìn cảnh này Hà tỷ cảm thấy chua sót. tốt sao số lại khổ thế này.

      - Tiểu Băng đừng sợ! Ta là Hà tỷ- bà đau lòng

      Nghe thấy thanh quen thuộc thò cái đầu ra. Nước mắt kìm nén lâu giờ tuôn ra như mưa.

      Thấy khóc Hà tỷ vội tiến tới ôm vào lòng. Sợ đụng vào vết thương khiến nó đau thêm nên bà rất ô nhu nhàng vô về , an ủi .

      - Đứa trẻ tội nghiệp, đừng khóc.- tuy vậy nhưng nước mắt bà vẫn chảy ra.

      gì mà chỉ nức nở trong lòng bà. người bà có mùi hương của mẹ. Nó khiến an tâm, thả lỏng.

      Mãi lúc sau nhịp thở của trầm ổn, Hà tỷ mới buông ra. Bà thở dài. Hai người này đúng là oan gia mà. Ông chủ, ngài để ỳ người ta rồi. Nhưng biết ngài có thể sớm nhận ra . Đừng để bản thân hối hận.

      --------- phân cách tuyến --------

      Tầng cao nhất của toà cao ốc Vạn Niên

      Rầm...tiếng đập bàn giận dữ

      - Lôi Kình, tôi cậu bao nhiêu lần rồi là tới chỗ tôi kiểm tra rồi mà cậu nghe.- Âu Dương Khắc hét lên

      Buông tập tài liệu ra, ngẩng đầu lên

      - 3 năm kể từ lúc tìm thấy Diệp Vi, nó tái phát nữa.

      Âu Dương Khắc lắc đầu

      - Cái bệnh cuồng kiểm xoát của cậu càng ngày càng nặng rồi. Cứ việc gì đúng như kế hoạch của cậu là tự nhiên cậu lại nổi điên lên như biến thành kẻ khác vậy. Nhưng sao tự dưng lại tái phát chứ? Mà kẻ chịu trận lại là bé đáng kia?- tò mò

      Âu Dương Khắc khỏi thở dài. Sao số này lại khổ thế? Lần nào gặp là lúc ấy bị cái tên biến thái này làm cho thừa sống thiếu chết.

      Nghe câu hỏ của Âu Dương Khắc, Lôi Kình lại nhớ về tiểu bướng bỉnh này. Nếu ngoan chút nổi điên mà đối với như vậy. Chờ công tác về mong thấy được thay đổi của .

      ( đúng là tên cuồng ngược mà! Làm chị Băng thành con nhím thế mà thấy tội lỗi. Ta chọc chết ngươi *làm hình nộm rơm đâm cho đỡ tức nhổ nước miếng cho chết đuối*)
      -------------------------------------------------------
      Thế là tuần nữa lại trôi qua. Tính ra ở đây cũng gần hai tháng rồi mà sao thấy giống 2 năm quá. biết còn sống mà ra khỏi đây nữa. Theo , cứ tình hình này chắc chết quá! ( suy nghĩ quá bi quan a!!!!)

      Những ngày này gặp ác ma thấy vô cùng tốt nha. Nhưng cứ nghĩ tới việc có thể xuất bất cứ lúc nào là lại run lên. muốn bị mang tới cái nơi giống nhà lạnh ấy chút nào cả....rùng mình...

      nhàng sờ vào hình săm ở vai khỏi chua sót. Ôi da thịt quý của ! Đúng là bi ai mà! Cũng may là thuốc của bác sĩ rất tốt nên mấy vết thương kia để lại sẹo nếu...... muốn biến thành cá sấu đâu. Rất đáng sợ! Hu...hu......

      Trời đúng là thương mà. Vết thương cũ chưa lành mà tên ma quỷ kia lại trở về. biết lần này mình bị biến thàng dạng gì nữa.

      ( em bi ai cho chị. Hình như chị có xu hướng thích ngược hay sao vậy?)

      Cạch ...cửa phòng mở ra. vào. Mấy ngày gặp nhìn có vẻ khác khác. Hình như đẹp trai ra...nghĩ như thế lắc đầu tự khinh bỉ bản thân" Hạ Như Băng ngươi từ khi nào thành kẻ mê trai rồi? được nh! Phải tỉnh táo, là ác ma. Ác ma nha!"

      (Ưu* lắc đầu*: đúng là có tiền đồ mà)

      Như phản xạ có điều kiện, càng tiến gần càng lùi lại ra xa.

      Nhìn hành động trốn tránh của khỏi nhíu mày. sợ ?

      ( Vâng! Làm con cái người ta như thế thử hỏi ai mà sợ hả ?)

      Nghĩ vậy vô cùng vui. muốn nghe lời chứ muốn sợ , tránh như tránh tà thế này. Hiệu quả hình như hơi quá phải. Vì muốn bài xích mình mà càng muốn ôm vào lòng.( Nhờ vậy mà chúng ta mới được xem cảnh ngươi tới ta lùi vô cùng hấp dẫn.)

      Cứ như vậy bị dồn vào đường cùng. Trước là ác ma, sau là cái ba công vừa rộng vừa cao như muốn hù chết vậy. Má ơi con sợ độ cao!!!

      Thấy điểm khác lạ của , khoé miệng nhếch lên giảo hoạt. ra mèo con sợ độ cao.( ủa chị Băng là người mà sao hết gọi thỏ sang gọi mèo vậy???????)

      Trong khi do dự biết có nên lùi nữa cả người dã bị rơi vào vòng tay rắn chắc. ôm ra ngoài ban công. Buổi tối hình như gió thổi nhiều hơn phải. Tim đập nhanh hơn, đầu có vẻ choáng váng. Mẹ ơi cứu con. Con chưa muốn chết.hu...hu...

      Đến thành ban công giống y như con gấu túi ôm chặt . Hai tay ôm cổ, hai chân quặp chặt lầy ngang hông . Tưởng như là chỉ cần lỏng tay chút là rơi. Rơi chết. Dù chết cũng gãy tay hay què giò. Như thế thể nhảy múa. . muốn.( chị suy diễn ác mà!)

      Biểu này của làm rất hài lòng. Hiếm khi giống con bạch tuộc quấn lấy như vậy ha. Kiểu này chắc phải thường xuyên mang ra đây quá. ( đê tiện!)

      - Gió mát, thoải mái- cảm khái

      khóc ra nước mắt. Làm ơn vào . Đây toàn gió độc tôi. vúi đầu vào ngực ấm ức.
      -----------------------------------------------------------------------
      Ngơ ngác! Mơ màng! thể tin...khụ...khụ...

      Hôm qua, ...èhèm, có chút thể tin nha! À tự nhiên ác ma hình như ăn chay nên có làm gì . Nhưng mà theo như hiểu biết của khi ở bên thường có nguy cơ bị chảy máu.

      ( ai đọc mấy chương trước tự hiểu nha! )

      giờ trong tư thế khá là quỷ dị. Đơn giản là ai đó coi thành gối ôm, ai đó nhân lúc ngủ mà lột trần , ai đó vô duyên kề miệng vào sát " đào " của , ai đó...tự nhiên ngủ cạnh cả đêm. phải là thích ngủ cùng người khác sao? Chẳng lẽ...

      - Tỉnh?- đột nhiên mở mắt

      Giật mình. Làm ơn , đừng có hù doạ tráu tim yếu ớt của được ?

      mà chỉ gật đầu. cựa quậy mong thoát khỏi cái tình cảnh này. Mọi lần khi tỉnh lại đều hoặc có ở đây. Nên ngại cũng là bình thường thôi.

      - Ngủ thêm !- ra lệnh, sao chỉ biết ra lệnh thôi thế?

      lại ôm .

      Nhịn.

      - cần làm à?-cút hộ cái

      nhìn thâm trầm

      - Tôi vừa từ Nhật về. Hôm nay là thứ bảy.- đột nhiên nhiên lên tiếng

      - Ủa, hình như công ty làm việc cả thứ 7 mà?

      lại nhìn

      - Tôi vừa từ Nhật về.

      gật đầu tỏ ra hiểu mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ. Đừng tưởng có tiền mà muốn làm gì làm, cái loại nham hiểm ác độc, bóc lột sức lao động của nhân viên còn mình ở nhà hành hạ yếu đuối sớm muộn gì cũng phá sản. Hư!

      Nếu mà Lôi Kình biết được cái suy nghĩ ngây thơ của chắc cười tới nổ phổi mất.

      ( Ưu* nhìn khinh bỉ*: ngu ngốc, Băng* bóp tay*: muốn chết?, Ưu* ôm đầu, nước mắt ràn ruạ*: hình tượng nữ chính ngây thơ đáng của tôi!huhu!!!!)

      Phân cách tuyến đau khổ

      Trong vườn

      Như Băng ngồi ngẩn ra nhìn mấy khóm hoa cúc vàng choé vô cùng phù hợp với khung cảnh kia. vòng tay ấm áp ôm lấy

      - Sao lại mất hồn thế?- vào tai

      Rùng mình cái, đâu cần thân mật vậy chứ?

      - có cảm thấy mọi thứ có gì đó phù hợp ? Đây là ám chỉ nha. Hà tỷ từng với là mấy khóm hoa ấy là do Trầnlão trồng nên Lôi Kình rất quý trọng chúng. Rút kinh nhiệm từ mấy bài học xương máu nên dám đụng chạm gì tới quyền uy của .

      - thích chúng?- chỉ khóm hoa

      Run... dám mà chỉ hơi cúi đầu. Đừng có dùng cái giọng này được ? như vậy làm tôi sợ đấy!

      trầm ngâm lúc

      - thích em cho người đánh chúng . Muốn trồng gì tuỳ em

      Sốc! phải chứ? cũng đừng dã man như vậy được ? Đập tôi gậy rồi cho tôi quả táo. ác nó vừa thôi. Hu...hu... Chẳng lẽ là bình yên trước bão táp sao? Mấy ngày nay tôi ngoan mà.

      Có lẽ do thay đổi quá mức lạ củ Lôi Kình mà bị hoảng loạn nên nhận ra bất thường tích cực này.

      ( khỏi phải biện minh . thẳng ra chị có xu hướng bị ngược thành quen có. Trong ta hoàn toàn thất vọng....)
      -----------------------------------------------------------------
      Mấy ngày này quả là bình yên tới đáng sợ. như lột xác biến thành kẻ khác vậy. Bất an! Vô cùng bất an! ( sắp có bão)

      Quá bí bách, quyết định ra ngoài. Nếu cứ đắm chìm trong dịu dàng quỷ dị này chắc chết mất.

      ----công biên thành phố----

      Tự do, thoải mái. Đây là điều thích. So với cái lồng vàng kia chỗ này tồt hơn nhiều. Ngồi yên tĩnh bên dưới gốc cây, mơ mộng về khoảng thời gian lúc mẹ còn sống. Khi đấy hạnh phúc. biết từ đâu bé vô cùng đáng chạy đến.

      - Chị, chị giúp mẹ em với!- bé lo sợ, cặp mắt đỏ hoe

      suy nghĩ gì nhiều bèn theo bé. Xa xa Phúc bá bận kiểm tra hệ thống phanh xe. Nó có vấn đề khá lớn nên chú ý tới .

      bé dẫn vào con hẻm ít người qua lại mà còn hơi tối nữa. Mải quan sát đường nên biết chạy từ lúc nào.

      - bé, em đâu rồi?- lo lắng, thấy bất an. Hình như có cái gì đó đúng.

      suy nhĩ mùi nồng đậm có chút hăng xộc thẳng vào mũi . dãy dụa, mệt, vô lực. Dần dần trước mắt tối sầm lại.
      ---------phân cách tuyến--------

      Trong căn nhà kho, bị chói chắt ghế. Mí mất giật giật, mắt mở ra. Nơi này rất tối, mùi ẩm mốc bốc lên làm thấy buồn nôn. Quá kinh khủng!

      - Tỉnh?- giọng vô cùng quen thuộc vang lên

      - là ai? Sao bắt tôi?- nghi hoặc

      Ha... cười lạnh

      - Mới mấy ngày gặp mà quên sao, học muội thân ái?

      giật mình

      - Học...học trưởng Nhiếp?

      - Phải! Tiểu Băng, em hại thảm quá! Nêu hôm đó em hành động ngu ngốc bị mụ già kia đuổi .- bằng giọng căm phẫn.

      cả kinh. Học trưởng của sao thay đổi tới mức này.

      - Người phải là chị Lệ Na sao?

      - , ta. ta chỉ là công cụ giúp thăng tiến thôi. Người đàn bà ngu ngốc.- thẳng thắn

      - Vô sỉ! Sao lúc trước tôi lại thích cơ chứ.

      - Câm mồm. có tư cách mắng tôi. cũng chỉ là con điếm được Lôi Kình bao nuôi thôi.- gào lên

      cười giễu cợt

      - Tôi lừa gại tình cảm của người khác như . là kẻ đê tiện, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng biết.

      Ba... hung hăng tát vào mặt .

      - Nêu mày có giá trị lợi dụng tao cho mày đẹp mặt rồi.

      - muốn gì?

      - Tao muốn gì từ từ mày biết. Giờ ngoan ngoãn ở đây cho tao. - rồi xoay người bỏ .

      Khi bóng khuất nước mắt mới chảy ra. Khốn nạn! lại trao tình cảm cho thằng đốn mạt như vậy.

      (Thông báo: Đoạn sau mong mọi người cất tất cả các vất dụng có tính sát thương cao giùm nha. Nếu phải bỏ thêm tiền mua tivi khác khổ. Đạo diễn keo kiệt bồi thường đâu nha. Hết! Xin cảm ơn!)
      --------------------------------------------------------------------------
      Ngồi chiếc ghế da cao cấp, đầy uy quyền, nhìn chăm chú vào chiếc hộp màu nâu bàn

      - Điện hạ, vừa rồi Phúc bá báo Hạ tiểu thư mất tícj mà ở đây chúng ta lại nhận được chiếc hộp kì lạ này. Liệu có phải là quá mức trùng hợp ?- Mộc Ảnh phân tích

      - Mở ra!- Lôi Kình ra lệnh

      Tuy muốn mở vì sợ trong đó có gì ảnh hưởng tới điện hạ nhưng Mộc Ảnh vẫn phải làm. ai được phép trái lời điện hạ.

      Ngoài dự liệu của Mộc Ảnh, bên trong chỉ có chiếc điện thoại phát sáng. hàng số dài màn hình

      -Alô!- bình thản trả lời

      Đầu dây bên kia là giọng nam ma mị( vâng, chính là Nhiếp Thanh)

      -" Lôi tổng, vui vì bắt máy"- ta như cùng quen biết

      - Vào thẳng vấn đề .- Lôi Kình nhàn nhạt mở miệng

      - " Được! Bây giờ Hạ Như Băng ở chỗ tôi. Nếu muốn nhìn thấy ta chuẩn bị cho tôi triệu đô. Bằng ta có xảy ra chuyện gì đừng trách tôi."- Nhiếp Thanh vô cùng tự tin. Trước đó ta điều tra và biết được Như Băng rất đặc biệt với Lôi Kình. Bởi là phụ nữ đầu tiên được mang về "Bảo Đế thành".

      Ha...như nghe được chuyện cười cười thành tiếng

      - Nhiếp Thanh cậu cho rằng Lôi Kình tôi vì bộ quần áo mà để bị uy hiếp sao? Xin lỗi vì làm cậu thất vọng. Cảnh báo trước là mạng của cậu biết còn kéo dài tới bao lâu.

      cho Nhiếp Thanh thời gian phản ứng Lôi Kình cúp máy. Muốn uy hiếp ? Đừng hòng! là ma vương của ma vương nên chỉ có ra lệnh chứ kẻ nào được phép uy hiếp, ra lệnh cho . Với , vật còn hứng thú mà thôi. Đây mới chính là , độc ác, tàn nhẫn, máu lạnh vô tình,...

      - Điện hạ, tra được tung tích của bọn chúng.

      Tiếp tục xem tài liệu buồn ngẩng đầu

      - Bảo Hoả cho người tới xử chúng. Phải mang người về đây an toàn.- ra lệnh

      Nghe phân phó, Mộc Ảnh nhanh chóng ly khai. Căn phòng chỉ còn mình . Buông tài liệu ra lười biếng dựa vào ghế. để ai nắm được điểm yếu của mình. Muốn làm tử huyệt của ? xứng!

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 36
      Ba...gương mặt xinh xắn của lại bị hung hăng đánh cái đau.

      - Mẹ kiếp! Cứ nghĩ được quan tâm nhưng ai ngờ cũng chỉ là con điếm hơn kém.- Nhiếp Thanh tức giận sỉ nhục

      - Vậy sao còn bắt tôi?- nở nụ cười khinh bỉ

      Gương mặt đen như đít nồi của Nhiếp Thanh giờ càng đen hơn. túm lấy mái tóc giờ rối tung lên

      - Mày biết vừa rồi Lôi Kình, nòi gì ? mày chỉ là vật làm ấm giường cho . chẳng quan tâm gì đến sống chết của mày cả.- từng câu từng chữ như muốn đau khổ

      Dù biết nên quá hi vọng gì vào người đàn ông này nhưng sao thấy tim mình lạnh quá. Chắc có lẽ ta mấy ngày nay đối xử tốt với chút nên mới thấy hụt hẫng thế này. ngốc mà! Người ta cười với cho là họ thích mình. Cũng tốt, bây giờ biết cũng muộn. Thà thất vọng còn hơn tuyệt vọng.

      Trước hết là phải thoát khỏi tên khốn này . cố gắng cong khoé miệng lên trào phúng

      - biết vậy sao còn bắt tôi?

      nhìn cười còn khó nhìn hơn khóc. Chết đến nơi còn to mồm

      - xem mày ra gì tao cũng cần khách khí. Nhìn mày mê người như thế bán cũng rất được dù còn là xử nữ. Nhưng trước tiên tao phải nếm thử hương vị của mày .

      Xoẹt...chiếc áo sơmi của bị xé rách. Cảnh xuân vô hạn ra trước mặt Nhiếp Thanh.

      ( thằng cầm thú!!!)

      Đôi mắt ta chứa thứ ánh sáng khiến người ta rùng mình. sợ hãi cùng lo lắng. Chưa kịp la lên bị đẩy ngã nền đất lạnh. biết muốn làm gì.

      - Chậc! là đáng ! ngờ con nhóc ngày đó bám theo ta giờ trổ mã thành đại mĩ nhân rồi ha.- bằng cái giọng cợt nhả

      Tức giận, nhục nhã, uất ức...

      - Khốn kiếp! là tên khốn nạn, thả tôi ra.- gào nên trong vô vọng. muốn bị tên khốn này làm nhục

      Giãy giụa, phản kháng trong vô vọng, cả người bị giữ chặt.

      - Ngoan, nghe lời nếu rất đau đấy!- ta giọng dụ dỗ

      - Tôi hận !- nước mắt chảy ra.

      Ông trời, chẳng lẽ người đối với con tàn nhẫn vậy sao?- than thầm.

      Khi chuẩn bị tiến vào cơ thể ... Rầm...cửa nhà kho bị đạp tung. Hơn chục người tiến vào

      - Bọn mày là ai?- Nhiếp Thanh chột dạ

      Nhưng chưa kịp phản ứng bị túm lại.

      Người đàn ông bước tới gần , lấy áo khoác lên người . Cũng may người vẫn còn chút quần áo nên quá chật vật
      - Hạ tiểu thư, chúng tôi tới cứu . Điện hạ chờ ở "Bảo Đế thành"

      trả lời, đứng dậy, bước như cái xác. ai biết nghĩ gì cả. thay đổi dần hình thành.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      chương 37​
      " Bảo Đế thành"

      Như Băng đứng trước cửa của toà lâu đài tráng lệ với vẻ mặt phức tạp. Hít hơi sâu, bước vào trong.

      Trong nhà, Hà tỷ lo lắng lại lại. Vừa thấy , bà vui mừng thể tả mà chạy tới ôm chặt .

      - Như Băng, con làm ta lo quá! Bọn chúng có làm gì con ?- bà cuống quýt hỏi .

      nở nụ cười trấn an

      - Con sao. Con ổn!

      - Vậy tốt rồi!

      Nụ cười mặt tắt ngủm khi thấy bóng hình quen thuộc từ cầu thang xuống. Từ cao nhìn xuống, quá cao quý. giống vương giả cao cao tại thượng mà bao giờ chạm tới được.

      Thấy biểu của , Hà tỷ xoay người lại. Bà cười cách hạnh phúc

      - Ông chủ, Như Băng về rồi!

      Nhìn dáng vẻ thảm hại của , khỏi cau mày.

      - Bà làm việc của mình .- ra lệnh

      Tuy rằng muốn nhưng bà vẫn phải . Trước đó, bà còn vỗ mhẹ bàn tay để trấn an.

      Đợi khi Hà Tỷ rời mới tiến tới nâng cằm lên.

      - ta có làm gì em?

      nhìn thẳng đôi mắt màu xám khói xinh đẹp kia hề trốn tránh

      - muốn biết ta đối sử tệ với tôi hay là ngủ với tôi?- mỉa mai

      Lực đạo của tăng lên khiến cằm đau như muốn vỡ ra nhưng nơi khác của còn đau hơn. quá tàn nhẫn!

      im lặng mà chỉ quan sát tất cả biểu tỉnh mặt . Thấy vậy cũng cho là lạ

      - yên tâm, tôi biết thân phận của mình mà. Từ giờ tới lúc hết hợp đồng tôi có quan hệ với bất cứ ai khác. Tôi rất có đạo đức của tình nhân nha!- giễu cợt

      Đối với là gì. hiểu!!!!

      Gạt tay ra, lướt qua lên lầu.

      Cánh tay rơi vào khoảng . Nơi nào đó ở nực có chút nhói. Nghe vậy sao thấy lạ? vốn là như vậy mà. Hiểu nhưng trong lòng lại xuất câu hỏi" rốt cuộc đối với là như thế nào?". Nghĩ đến đây mặt lạnh . chẳng là gì cả. đối với chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Rất nhanh chán. Đúng là như vậy.

      ----phân cách tuyến----

      Phòng nghiên cứu tập đoàn " Đường Nam"

      - Lôi tổng người đàn ông ngài manh tới rất khoẻ mạnh. Cậu ta dược nhân tốt.- người đàn ông trung niên tỏ hưng phấn.

      quan tâm người kia, Lôi Kình quay sang Kim Ảnh bên cạnh

      - phế ?

      - Rồi thưa ngài.

      gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi bước

      Kim Ảnh trong lòng thở ra. Điện hạ nổi giận rất đáng sợ. Ngài náo loạn đập phá mà cứ ngấm ngầm khó lường. Ngài càng bình tĩnh kết quả kẻ đó lại càng thảm nga. Giống như tên họ Nhiếp này những bị phế cái *** đó mà còn bị biến thành dược nhân phải chịu vô vàn đau đớn, khổ ải. Càng nghĩ càng rùng mình lợi hại. Thủ đoạn điện hạ quá ác . trừng phạt cho chết mà phải sống bằng chết. Ác...quá ác nhưng mà rất hả hê.



      * phỏng vấn: kí giả Tiểu Ưu, đối tượng Nhiếp Thanh

      -Ưu: sau khi hoàn thành vai diễn có cảm nhận gì?

      - Thanh: vai của tôi hơi ít. người tài năng như tôi cần có nhiều đất diễn hơn. Tác giả đúng là có mắt nhìn.

      - Ưu* đen mặt*: Ý là tác giả bất công?

      - Thanh: Ừm, rất đúng!

      - Ưu* cười gian*: như muốn!

      - Thanh????

      Ta cho ngươi thoải mái mà muốn vậy đừng trách ta. Ta cho mi biết tay. Hành chết ngươi. Cho ngươi biết tay.

      M.n xin ủng hộ. Ta hề ác nha. Chỉ thoả mãn ai kia thôi. Hehe...(^_^)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :