1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bản hợp đồng tà ác : tổng tài xin buông tha cho tôi - Tiểu Ưu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 10​
      1. Lôi Kình ( nam chính):
      - tuổi: 28, cao: 1 m88
      - tình trạng hôn nhân: đọc thân, tình nhân vô số
      - sở thích: chiếm đoạt, bắn súng, vũ khí, thỉng thoảng nổi hứng giết chóc. ( vô cùng biến thái)
      - tính cách: lãnh khốc, độc đoán, vô tình
      - công việc: là tổng giám đốc tập đoàn " Kình Thiên"- tập đoàn đa phươna,nắm giữ 45% kinh tế toàn cầu. Đồng thời là thủ lĩnh tổ chức " Xuyên Ảnh" và được gọi với danh "điện hạ"
      2. Hạ Như Băng ( nữ chính)
      - tuổi: 18,
      - tình trạng hôn nhân: độc thân
      - sở thích: vũ đạo, ca hát
      - tính cách: ngây thơ, tốt bụng, nhưng rất kiên cường
      - công việc: thất nghiệp(^_^)
      3. Diệp Vi
      - tuổi: 25
      Là bạn cuả Lôi Kình, tốt nghiệp tiến sĩ kinh tế Mĩ
      4. Quân Hạo ( họ nữ chính)
      - tuổi: 26
      - nghề nghiệp: đọc rồi biết
      5. Bạn thân Lôi Kình
      - Lăng Thiếu Phong ( 28 tuổi): tổng giám đốc tập đoàn " Phong Vân"
      - Cung Hải Đường (28 tuổi): tổng giám đốc tập đoàn " Đường Nam"
      6. Nhân vật
      - ngũ đại trợ thủ: Kim Ảnh,Mộc Ảnh,Thủy Ảnh,Hoả Ảnh,Thổ Ảnh
      - Hà Liên( Hà tỷ): quản gia
      - Phúc Bá: tài xế
      - Diêu Khả Khả, Tô Dai: bật mí sau
      Với hỗ trợ của số diễn viên khác!!!
      Mong mọi người ủng hộ, cảm ơn nhiều! * cúi đầu*

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 11​
      Theo sau Hà tỷ, Như băng bước vào căn phòng lớn. Lôi Kình nhà nhã uống cà phê.
      Hà tỷ cung kính bước tới bên
      - Ông chủ, Hạ tiểu thư xuống rồi ạ.
      Lôi Kình quay mặt về phía Như Băng, lông mày hắ thoáng nhăn lại
      - Qua đây!- ra lệnh
      Mặc dù ngàn vạn lần muốn nhưng vẫn bước tới. biểt người đàn ông này vô cùng đáng sợ.
      - sao lại mang tôi tới đây?
      - Em muốn ăn gì?- phớt lờ câu hỏi của .
      vô cùng bực mình. Sao lại có loại đàn ông đáng ghét thế biết?
      - Cho tôi ly sữa tươi.
      - Vâng! - hầu lễ phép
      Thấy ta mang ly sữa ra, Như Bănf cầm lên uống ngụm lớn
      - Giờ có thể trả lời tôi chưa?
      - Từ bây giờ em ở đây.- nhàn nhạt mở miệng.
      - Hả...???- miệng mở to hết cỡ.
      - ......lấy quyền gì mà bắt tôi ở đây?- bất mãn
      - Tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Đủ chưa?
      Gương mặt ửng đỏ
      - Đó là cưỡng bức tôi.
      - Em cũng rất thỏa mãn phải sao?- châm chọc
      - vô sỉ, cầm thú!!!- thẹn qúa hóa giận
      - Tôi mà là cầm thú em ngồi đây mà giường rồi!- khóe miệng nhếch lên đầy ý.
      - .......
      - Điện hạ, thứ ngài cần có.- giọng người đàn ông lạ mặt chen ngang câu của
      - Ừm, để đó.
      Kim Ảnh như cái máy, đặt tập hồ sơ trước mặt . Tò mò liền mở ra xem. Mắt trợn tròn.
      - HỢP ĐỒNG TÌNH NHÂN? điên rồi? Sao lại đưa cho tôi?
      - Kí , em có tất cả.
      - , tòi kí.- lúi ra xa hơn
      Biết được ý tứ của vươn tay kéo vào lòng.
      - Á...buông ra. Thả tôi ra.
      - Ngoan, kí vào đây. Nếu gia đình mẹ nuôi em ...
      - uy hiếp tôi? Tại sao lại là tôi cơ chứ? Hu...hu...- sụt sùi khóc
      - Tôi muốn mắc nợ a
      - Tôi cần trả ơn kiểu này.- cả giận
      - Đấy là cách duy nhất rồi.
      - Tôi muốn mà.- giọng
      - Hợp đồng kéo dài năm. Sau đó em tự do. Em đáp ứng đừng trách tôi...
      - Tôi kí. Xin đừng đụng đến mẹ Phan và gia đình bà mà.
      đặt bút kí vào hợp đồng bất bình đẳng này. biết sau đêm qua mình còn là Hạ Như Băng đơn thuần nữa và kể từ giây phút kí vào tờ giấy kia mất tự do. Cứ coi đó là báo đáp ơn dưỡng dục của mẹ Phan .

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 12+13 +14​
      Trong phòng rơi vào yên tĩnh
      - Em trở thành người hạnh phúc nhất.- sủng nịnh
      - Bất hạnh nhất có.- giọng ỉu xìu
      - Đừng nghi ngờ khả năng của tôi. Nó đáng sợ hơn em tưởng đấy! Giờ ăn .
      - Biết rồi!- nhai thức ăn trong miệng như nhai cỏ vậy
      Thử hỏi trong ngày bạn bị người ta biến thành vật cưng có nuốt nổi . Thế mà còn bắt người ta ăn. Loại vô lương tâm!!!
      Sau cuộc vật lộn với đám đồ ăn đĩa cũng ăn chút
      - Tôi lo rồi.- đẩy ghế đứng dậy
      - Ngồi xuống!- ra lệnh
      - Chuyện gì nữa?
      - Ăn tiếp . Em qúa gầy, ôm thoải mái.
      trợn mặt lườm
      - bị bệnh hả? Tôi cao1m65, nặng 48 cân mà còn gầy nữa hả? Dáng chuẩn đấy.
      - Ồ, vậy sao? Tôi kiểm tra lại - là làm, ôm lên đùi
      - làm gì vậy?
      - Em, xấu xa này! Muốn quyến rũ tôi sao?
      - Đâu có!
      - có? Thế sao ăn mặc như vậy?
      - Đồ tôi bị ai đó phá hỏng phải?- móc
      - Trong tủ có đồ.
      - Có ai đâu mà biết. Để tôi thay- giãy khỏi vòng tay
      Vô vọng. ôm chặt hơn
      - Ngoan há miệng ra.- đưa miếng bánh tới sát miệng
      - ăn.- mím môi chặt thà chết
      Đại chiến bàn ăn bùng nổ. Ngươi đánh ta né. Hehe ai sợ ai!
      - Em ngồi yên cho tôi!- quát lớn.
      ngu ngốc! Cứ nhích tới nhích lui người . Muốn tra tấn hay sao?
      - Tôi cứ động đấy, làm gì tôi.- muốn tôi ăn để thành heo à nằm mơ
      ( chị ngây thơ đến vô số tội)
      đen mặt, túm chặt lấy vai
      - Em muốn tôi muốn em ngay tại đây cứ việc. Tôi ngại đâu!- ghé sát tai
      Người cứng đờ. Nhìn lại ngồi dạng hai chân người Lôi Kình, quần áo xộc xếch. Cảnh này muốn mờ ám có mờ ám, muốn đen tối có đen tối. Gương mặt ửng đỏ.
      Thấy vẻ mặt này của Lôi Kình thấy buồn cười. Nếu phải hôm nay có cuộc họp quan trọng nhất định ở nhà" chăm sóc " tận tình ( phúc hắc quá)
      khí vô cùng gượng gạo, đỏ mặt muốn thoát ra, người đàn ông phúc hắc giữ chặt buông. Mấy người làm trơn mắt há mồm, ông chủ của họ vô sỉ như vậy từ khi nào??????
      Từ ngoài, Kim Ảnh vào, mặt trắng bệch trước cảnh tượng bỏng mắt này. Như Băng áo quần nhăn nhúm, bị kéo cao lộ ra cặp đùi trắng nõn.
      Nhận thấy khác lạ của Kim, Lôi Kình rời mắt theo tầm nhì của cậu ta. Sắc mặt trầm xuống. Mọi thứ người chỉ mới được nhìn kẻ khác...cứ nằm mà mơ !!!
      đẩy ngồi sang vị trí khuất tầm nhìn của Kim
      - Ừ hừm, có việc gì? - có chút tức giận
      Kim Ảnh cả người lạnh toát, run lên cầm cập, có mồ hôi trán. ( lạ nhỉ? Lạnh mà có mồ hôi)
      - Điện hạ, bắt được người!- giọng đầy căng thẳng
      - Chuẩn bị xe. - lạnh mặt khôi phục vẻ lãnh khốc mọi khi
      - Vâng!- nhanh chân chạy ra ngoài
      Thấy Kim Ảnh Lôi Kình quay sang trừng Như Băng
      - thay đồ ngay!!!
      vô cùng bất mãn. ăn người ta rồi còn lớn tiếng. Đúng tên dở hơi nắng mưa thất thường.
      - Qủy hẹp hòi- giọng
      - Em gì?- nhăn mày hỏi
      - Đâu có, tôi lên phòng thay đồ đây!- chột dạ, chân chạy nhanh lên lầu
      Sao tai thính thế biết? mà. chạy nhanh chằc bị nhìn đến nội thương qúa. ( chị tượng ác thiệt!!!)
      lúc sau Kim Ảnh vào. Mặc dù rất sợ nhưng cái tật hóng chuyện lại đàn áp hết cả.
      * chia sẻ của Ưu: Kim là người mạnh nhất trong năm người nhưng cũng là kẻ lắm chuyện nhất. Vì vậy mà thông tin của ảnh cũng rất nhanh. Nhiều lúc làm cho Kình cùng bốn người kia vô cùng bực mình.*
      - Điện hạ, kia là người ngài mang trong bữa tiệc tối qua sao?- tò mò
      - Sao? Có ý kiến?- Lôi Kình lãnh đạm hỏi
      - , điện hạ! Vị tiểu thư này rất đẹp nhưng hình như giống khẩu vị ngài cho lắm. Ngài thích....
      Nhận thấy cái nhìn thiếu thiện cảm của ai đó, Kim Ảnh im bặt
      - Có tin báo ở Sa-ha-ra hoang mạc phát dầu mỏ. Hay là ta tiến cử cậu sang đó ha? Trông cậu rảnh thế cơ mà.
      Kim Ảnh cả kinh
      - Điện hạ, ta cần đâu. Ngài cứ tìm người khác .- giọng vô cùng khép nép
      Lôi Kình " hừ" tiếng cảnh cáo bước vào xe. Lúc này Kim Ảnh mới thở ra. Nếu bắt Sahara thà sang châu Phi chơi với sư tử còn hơn.
      Ônh trời ơi! Sao lại có ông chủ phúc hắc thích đe dọa người khác vậy kìa!!!
      (Ưu: em thông cảm với , cố lên!, Kim* cảm động* : cũng có người hiểu ta)
      Căn phòng ẩm ướt, mùi hôi mốc bốc nên ghê người.
      người đàn ông nằm vục giữa căn phòng.
      " cạch"... Cánh cửa sắt mở ra.
      " Grừ"..."gràoooooooo"...tiếng gầm rú vang vọng cả căn phòng.
      Người đàn ông choáng váng lui về phía góc căn phòng. cố gắng cách xa con hổ đói khát.
      Tất cả màn này rơi vào mắt của ba người đàn ông thông qua màn hình tivi.
      - Hai người nghĩ ai thắng?-người ai khác chính là Lôi Kình
      - Thuộc hạ cho là con hổ kia. Nó bị bỏ đói rất lâu rồi.- Kim Ảnh lên tiếng
      - hoà.- người đàn ông mang mặt nạ bạc lên tiếng
      Lôi Kình cười nhạt
      - Ta nhĩ vậy. Trác Khiêm thắng. Khả năng của hơn các ngươi tưởng nhiều.
      Hai người kia cả kinh. Điện hạ của họ bao giờ tuỳ tiện đề cao kẻ khác nếu có thực lực.
      Ba người lại tiếp tục quan sát cuộc chiến nhân-thú
      Hai đối thủ vòng quanh nhau, quan sát phán đoán thực lực đối phương. Như thể đợi được nữa con hổ bổ nhào về phía Trác Khiêm. Phản xạ lại, né người nhanh như cắt leo lên người con hổ. đánh liên tiếp vào đầu, cổ, ngực nó. Bị đau, nó gầm rú lên như phát điên. Nó hất văng kẻ lưng xuống, xoay người cắn mạnh vào đùi .
      khí ngập tràn hương vị máu tanh. Trác Khiêm lấy từ trong ngực ra thanh trủy thủ đâm trực tiếp vào trái tim con vật. Nó gào nên như cam lòng. Trước lúc nã xuống nó vung móng vuốt nên tát thẳng vào mặt Trác Khiêm.
      Mặt Lôi Kim hơi biến sắc.
      - Điện hạ, ngài thắng
      - , Hắc Ninh thắng. Con hổ chết, Trác Khiêm chỉ còn nửa cái mạng. Kết qủa hoà. Ta qúa coi trọng mà.-Lôi Kình bằng giọng thất vọng.
      * Trác Khiêm(47 tuổi): từng là thuộc hạ cũ của ông ngoại Lôi Kình, nay là tay trùm mafia khét tiếng do phản bội ông ngoại Lôi Kình. từng rật mẹ Lôi Kình- Lâm Tú Như*

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      chương 15+16+17​
      Sau cuộc chiến tàn khốc, Trác Khiêm nằm bất tỉnh sàn.
      Ào...cả xô nước lạnh rội thẳng vào người .
      Mơ màng tỉnh lại, cảm nhận toàn thân đau đớn.
      - các người là ai? - suy yếu hỏi
      - ông đúng là người hay quên mà. nhớ tôi sao, chú Trác- Lôi Kình ngồi xuống trước mặt Trác Khiêm.
      thất kinh
      - Ngươi...là.....
      - Đúng! Ta là nó- đứa trẻ mà ông hành hạ tới chết sống lại. ngờ ta còn sống sao?- bằng giọng chào phúng.
      - Sao ngươi lại ở đây?- Trác Khiêm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
      "Ha...ha..." cười cách đáng sợ.
      - câu hỏi ngớ ngẩn! Trước lúc muốn giết ai đó ông nên tìm hiểu kĩ là ai chứ.
      - Chẳng...lẽ...ngươi...- hoảng loạn lên lời
      " roẹt"...lớp dịch dung mặt bị lột ra
      - Phải! Lôi Kình là ta và ta là Lôi Kình. nhờ phải ? Ông trốn kĩ qúa đấy,nếu nhờ vụ ám sảt kia ta rất vất vả lắm đấy!
      - rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết tùy.- Trác Khiêm lãnh đạm .
      - Chậc ...ông dũng cảm lắm! Nhưng rất tiếc làm ông thất vọng. Ta trả lại ông những gì mà ông làm với ta và họ ( mẹ và ông ngoại Kình)- tàn ác
      Ha ha... Trác Khiêm cười lớn
      - ta sai. Mẹ ngươi là ả tiện nhân, dâm phụ. hứa gả cho ta mà còn chạy theo kẻ lạ mặt để rồi có ngươi,nghiệt chủng! Còn lão già kia chết rất đáng. Lão là kẻ hồ đồ rung túng làm loạn....
      Bịch... Kim Ảnh đạp mạnh vào ngực kẻ dám bất kính với điện hạ
      Khóe miệng Lôi Kình nhếch lên châm biếm
      - Ông hình như có con học bên Mĩ phải.
      Sắc mắt Trác Khiêm chuyển từ trắng sang xanh.
      - Ngươi muốn gì?
      - Nếu con cưng của ông mà nằm dưới thân của hàng tá thằng đàn ông mà điên cuồng rên rỉ sao nhỉ.- tỏ vẻ hứng thú.
      - ngươi thể làm thế. Nó vô tội.
      - Hắc Ninh, bẫt tivi lên- ra lệnh
      Tuân mệnh chủ nhân, Hắc Ninh mở tivi lên
      màn hình là cảnh người con mảnh vải che thân kiều, thoả mãn mây mưa với bốn năm gã dàn ông bẩn thỉu.
      Phụt... Trác Khiêm phun ra ngụm máu tươi
      - sao? Khó chịu, đau lòng ư? Ông có biết ta làm gì nếu ta mang thai ? ta trở thành món hàng trong chợ đen ở Lasvergats. Thế nào? Tuyệt vời đúng ?
      - Ngươi...ngươi giống như cha ngươi vậy. Các ngươi phải người. Ngươi là ác ma.
      - đúng ta là ma qủy phải người nên trở về đòi nợ ngươi đây.
      điên cuồng, độc ác, khát máu chỉ vì phải người. chờ đợi suốt 20 năm rồi.
      Bỏ lại Trác Khiêm với thống khổ ở trong, Lôi Kình mang theo thống khoái bước .
      - Mang tới chỗ Cung Hải Đường, bảo người ở đó được để chết mà phải để sống bằng chết.- Lôi Kình phân phó
      - Vâng.- Hắc Ninh nhận mệnh
      Ngồi vào trong xe Lôi Kình nhắm mắt dưỡng thần.
      CHA! rốt cuộc ông là ai????????- đây là câu hỏi đè nặng lòng bấy lâu nay
      ------------------------------------------------------------------------------​
      Trở về phòng, Như Băng thay bộ đồ thoải mái. Nhìn lại tủ quần áo, khỏi than thở: nhà giàu đúng là hoang phí !
      thực biết rằng tiền của Lôi Kình nhiều đến mức nào. Nếu mà biết chắc chắn bất ngờ như thế này đâu.
      Suốt cả buổi sáng, bị Hà tỷ kéo tham quan "Bảo Đế Thành" .
      - Hạ tiểu thư, nơi này 5 khu: trung tâm, khu đông, khu tây, khu nam và khu bắc. và ông chủ ở khu trung tâm nên bất cứ lúc nào muốn có thể gọi chúng tôi.
      -À, nơi này rộng nha.*và nó cũng quá sa sỉ *- nghĩ thêm
      - Đúng,thưa tiểu thư
      thoáng nhăn mày
      - Hà tỷ, bà đừng gọi tôi là tiểu thư này tiểu thư nọ được ? Cứ gọi tôi là Như Băng cho tiện.
      - Nhưng mà...- bà ta do dự
      - nhưng nhị gì hết.- cho phép từ chối.
      Cuối cùng trước kiên quyết của , Hà tỷ đành chịu thua.
      Hai người chuyện vui vẻ Phúc bá chạy đến
      - Hạ, đây là đồ ông chủ đưa cho .- vừa vừa đưa ra trước mặt
      - Đây là gì
      - Thẻ ngân hàng
      - Sao đưa cho tôi?
      - Mỗi tình nhân của ông chủ đều có
      - ta có rất nhiều phụ nữ?
      Ông ta ra vẻ đắc ý
      - Tất nhiên! Ông chủ hoàn mĩ....
      Bộp... đập bàn
      - thể chấp nhận được
      - Như Băng đừng giận. Ông chủ...
      - giận sao được? tuy giàu nhưng sao lại tiêu tiền phúng phí thế chứ? Đúng là bại hoại mà!- tỏ vẻ bất mãn
      Hai người kia đứng hình. này cũng qúa kì quặc . Ông chủ lần này rất thú vị đây.
      --------------------------------------------------------------------
      Cánh cửa phòng mở ra, vật thể bay xác định ném thẳng vào người Lôi Kình. Lông mày nhíu lại tỏ vẻ hài lòng
      - Em như thế này là thế nào?- giọng lạnh nhất.
      tỏ bất mãn
      - đúng là kẻ lăng nhăng mà. thế còn coi tiền như rác chứ. nuôi nhiều phụ nữ thế làm gì hả? có biết mấy người đó là cái thùng đáy sao. có thừa tiền cũng đừng ném như thế chứ.- tỏ lòng tốt nhắc nhở.
      lười biếng ngồi xuống ghế.
      - Tiền của tôi, tôi muốn làm gì đó là quyền của tôi.
      tức chết bởi tên này mất thôi
      - có biết tiền đó có thể giúp rất nhiều trẻ mồ côi , người già,...rất nhiếu người ?
      - Rất tiếc tôi thánh thiện như em. Mặt khác, tôi là nhà kinh doanh nên chỉ làm những việc có ích cho mình thôi. Nuôi những người phụ nữ kia tôi tìm được khoái lạc người họ còn từ thiện...tôi hứng thú.- nhàn nhạt mở miệng
      Cái tên này đúng là hết thuốc chữa mà. quá ngang ngược, lãnh cảm, chút lòng cảm thông thông gì cả. Đồ bò sát máu lạnh- gào thét trong lòng
      - ......đúng là kẻ ích kỉ mà. ..............Áaaaaaaaaa
      Cằm bị cỗ lực đạo nắm chặt
      - Làm đàn bà củ tôi nên an phận chút.- cảnh cáo
      - , buông tôi ra! làm tôi đau- kiến nghị
      - Đau? Đây chỉ là chút dạy dỗ cho em. Ngoan ngoãn làm đàn bà của tôi .
      Cằm được buông ra, ra sức xoa bóp
      - là tên bại hoại, tàn bạo vô nhân đạo, ngưa đực, tinh trùng phụt lên não,....bala...bala...- ra sức mắng chửi cho tới mệt mới thôi
      Thấy ngừng mới lên tiếng
      - đủ chưa?
      - Chưa! - can đả trả lời
      Như thế này còn quá cho kẻ đồi bại như
      Á... giật ngược tóc về phía sau
      - Tôi thế nào đến phiên em nhận xét. Em nghĩ mình khác những người kia sao?- bằng giọng trầm khàn như sứ giả điạ ngục
      - có ý gì? Là ép tôi mà!- khó hiểu
      cười lớn
      - Sai, là tôi MUA em mới đúng!- đính chính
      - Là...sao?- bất an. Câu của có ý gì? "mua" là sao?
      - Em nghĩ vì sao tôi có thể mang em bị ngăn cản? Đương nhiên là mẹ nuôi của em ngầm cho phép. Em là món qùa mà bà ta tặng tôi. Em đáng giá chức ủy viên hội đồng thành phố đấy!- chậm để nghe từng câu từng chữ
      - .... thể như vậy. dối- gào nên. tin, dối! Mẹ nuôi thương như vậy thể nào đối sử vối như thế.
      Nhìn sắc mặt trắng bệch của , rất hài lòng. Vốn muốn cho biết nhưng lại an phận nên đừng trách . Đây là bài học cho .
      Mặc phản kháng vẫn điên cuồng chiếm lấy thân thể . là đàn bà của nên phải phục tùng . ghét kiên cường của
      đau khổ tột cùng. làm gì sai sao lại tàn ác với như vậy. đáng. Nước mắt chảy ra càng nhiều..... là ma qủy và là đồ chơi của ma qủy.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 18+19+20+21+22​
      Mở mắt, thất vọng ê chề
      Mẹ! Sao bỏ mẹ lại con mình. Mẹ mẹ Phan là chị em tốt của mẹ nhưng nên giao con cho bà ta nhưng bà ấy lại nhẫn tâm với con như vậy?
      Nước mắt chảy ra. đúng là con ngốc mà! Tự nhiên lại hi sinh tự do, hạnh phúc bản thân mình cho họ.
      Gạt những giọt mắt nhu nhược, cho mình được khóc nữa. phải chỉ năm thôi sao? coi như trả lại 10 năm nuôi dưỡng cho bà ta. chịu đựng được thôi. là ai? là tiểu cướng đánh mãi chết, là loài cỏ dại mà người ta dẫm đạp thế nào cũng vẫn vươn lên để sinh tồn.
      Lật chăn, bước xuống giường và.... RẦM ... nằm bẹp đất
      - Lôi Kình, là tên khốn kiếp!!!- hét lên
      Huhu... ta sao mà thừa tinh lực thế biết. Ban ngày làm việc, buổi tối hành hạ tới mức chết sống lại...Áaaaaaaaaaaaaaaa
      thể dịu dàng với chút sao. còn ngây ngô mà
      Lê tấm thân mệt mỏi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước nóng.

      Hôm nay quyết định ra ngoài
      - Phúc bá, con muốn ra ngoài và đưa cho con cái thẻ kia-
      Hà tỷ, Phúc bá cùng mấy người khác đều giật mình. Chẳng phải hôm qua hai người còn tranh luận về vấn đề này dẫn đến ông chủ tức giận sao? Cứ nghĩ khác thế mà.....
      - Này, sao mọi người nhìn cháu như quái vật thế?- khó hiểu
      - muốn cửa hàng quần áo hay nữ trang,...để tôi đưa - Phúc bá nhàn nhạt
      Nghe thế cười gian tà
      - ta nghĩ dùng tiền mà đánh bại được cháu sao? Cháu làm ta tức tới mức sặc nước. Phúc bá, chúng ta thẳng tiến khu thương mại " Hoa Đại". Hôm nay cháu dùng tiền của ta cho mấy em nhi viện. ta bảo hứng thú cháu dùng danh nghĩa ta để quyên tặng...ha...ha...- đầy hứng thú
      Mọi người lại bất ngờ thêm lần nữa. cũng qúa đặc biệt . Có lẽ mùa xuân tới " Bảo Đế thành" rồi.
      biết ý nghĩ của mọi người, lại vui thích với ý tưởng ngây ngô của mình.
      Mà ở đâu đó có người lại bị sặc tới đỏ cả mặt...................
      -----------------------------------------------
      Trong quán bar " Mị Hoặc"
      Ba người đàn ông có sức ảnh hưởng lớn nhất thành phố F lười biếng thưởng thức rượu.
      - Đường, cậu đúng là tên ngốc mà. Sao có thể vì bông hoa Diêu Khả Khả mà buông tha vả rừng cây cơ chứ?- Lăng Thiếu Phong vì bạn mà tiếc nuối
      Cung Hải Đường cười nhạt
      - Có ngày cậu giống như tôi gặp phải khắc tinh của cuộc đời mình thôi. Đến lúc đó xem cậu còn cười được .
      - , . Tôi còn đời lắm! Tôi chưa muốn nằm xuống nấm mồ hôn nhân đâu ha.- Thiếu Phong bằng giọng cợt nhả
      - Ồ, .....- cứ đợi đấy
      Mặc hai người đấu khẩu, Lôi Kình vẫn im lặng thưởng thức rượu Domaine.
      - Kình, vừa về nước tôi nghe tin cậu trong bữa tiệc sinh nhật Phan An bắt mang hả?- Cung Hải Đường tò mò
      gì chỉ lắc lắc ly rượu trong tay
      - ấy rất trẻ nha mới có 18 tuổi thôi.- Lăng Thiế Phong phụ hoạ
      - Ồ, ra là tiểu thố nhi (thỏ con). Cậu từ khi nào biến thành trâu già thích gặm cỏ non vậy? Khẩu vị đổi nhanh đấy.- Cung Hải Đường tỏ ra kinh ngạc
      Lôi Kình đưa mắt nhìn hai người bạn
      - Hai người nhàn hạ qúa đấy! Có cần tôi giúp cho cuộc sống "thú vị" hơnbkhông?- rất điềm nhiên như
      - cần!
      - muốn!
      Hai người cùng kháng nghị. Họ muốn khốn khổ nhờ tùy hứng của người này đâu nha!
      Họ là thế! Thích gây nhau, thích đe doạ thích trêu chọc lẫn nhau,...nhưng tình cảm của họ còn thân thiết hơn cả em ruột.
      - Cậu độ này có lòng thương người à?- Cung Hải Đường hỏi
      - Là sao?- khó hiểu
      - Hôm nay, rất nhiều trung tâm từ thiện nhận được rất nhiều quà tặng và khoản tiền lớn mà quan trọng hơn là tất cả đều được quyên dưới tên Lôi Kình.
      Mắt trầm. Là . Chắc chắn là cứng đầu ngang bướng kia. Xem ra vẫn chưa rút ra bài học gì. quá tay rồi. chọc giận . Thỏ con ngoan ngoãn đợi trừng phạt . Khoé miệng cong lên đầy tàn ác khiến hai người kia im bặt. Hình như sắp có bão. Cầu nguyện cho em- thỏ con.
      ....hắt xì- ai nhắc vậy trời?
      ( Lão thiên* lắc đầu*: ngươi sắp tiêu rồi)
      ( Ưu: chúc chị may mắn, amen)
      --------------------------------------------------------------------------
      "Bảo Đế thành"
      Chiếc Maybach dừng lại trước cửa, Hà tỷ nhanh chóng ra đón.
      - ông chủ, ngài về!- bà ta với giọng cung kính
      Gương mặt lạnh lùng thờ ơ
      - ấy ngủ rồi?- hỏi
      - Dạ, tiểu thư ấy xem phim trong phòng khách.
      Miệng bà ta vừa nở nụ cười tiêu chuẩn vừa nhưng trong lòng lại run lên. Phen này Như Băng chắc tiêu rồi.
      Nghe bà ta vậy, gương mặt lạnh . Muộn thế này rồi mà còn chưa ngủ. cũng quá tùy hừng .
      Vừa bước vào cửa liền nghe thấy tiếng cười vô cùng vui vẻ. Trong phòng khách, người con mặc chiếc váy ngủ màu hồng phấn ngồi xem phim hoạt hình hết sức cao hứng. Tư thế ngồi này chẳng thục nữ tẹo nào, nhìn như tùy tiện nhưng lại toát lên vẻ quyến rũ mê người.
      - Xem ra hôm nay em có chuyện rất vui?- đột nhiên lên tiếng
      Giật mình, sao giống ma thế biết vào mà có chút tiếng động. Muốn hù chết sao? Loại tâm địa độc ác.
      Tuy rất bực mình nhưng vẫn cố vẽ ra nụ cười, chạy ra đón .
      - về rồi sao?- ôm lấy cánh tay ngọt ngào
      muốn giở trò gì đây.
      - Ừm!- trả lời hết sức lạnh nhạt
      cười tươi hơn
      - sao vậy? Hôm nay có việc gì sao?- thăm dò
      gì mà trực tiếp ôm vào lòng, vùi đầu vào cổ
      - Hôm nay có người lấy danh nghĩa của tôi làm số việc mà ngàn lần nên làm.- ngữ điệu của nhàng nhưng khiến người ta lạnh sống lưng.
      - Vậy sao? chuyện lớn nha!- tỏ ra ngạc nhiên nhưng trong lòng cười ầm lên vui sướng. Chắc lúc ấy tức lắm nha. Đáng đời, thích tôi làm cho xem...hehe...
      Nhìn thấy đắc ỳ trong mắt , cười lạnh. muốn chơi, chơi với .
      - Tuy vậy nhưng việc kẻ đó làm lại rất có lợi cho công ty. Hình tượng của công ty được đánh bóng lên rất nhiều, giá cổ phiếu cũng tăng.
      Á!!!! Tự nhiên làm việc tốt giùm . Hạ Như Băng ngươi là tên ngốc mà.
      điên cuồng kêu gào trong lòng
      Kế hoạch làm tức điên lên của sao lại thành ra như vầy???
      Nhìn biểu tỉnh quẫn bách của vô cùng vui thích. Xem ra đôi khi thỏ con cắn người làm loạn cũng có cái hay. Cuộc sống của sau này rất thú vị nha.( phúc hắc quá đấy!!!(>-<)
      Hiệp 1: Lôi Kình thắng!!!!!!!!!!!
      ---------------------------------------------------------------------
      - Tôi muốn tắm!- đột nhiên lên tiếng
      Nghe vậy, Hà tỷ cung kíng
      - Để tôi chuẩn bị nước tắm cho ngài
      - cần, để ấy làm!- chỉ đích danh
      Mọi người đều giật nảy mình. Còn cái ngưới kia trong lòng vô cùng buồn bực nên mặt méo lệch sang bên
      - Muốn tắm, tự mà làm.- bực bội
      - Băng nhi, sao em lại đổi giọng nhanh vậy?
      " hừ" tiếng, liếc xéo .
      - Tôi thích thế đây!
      - Xem ra em vẫn chưa biết thân phận của mình phải? Là đàn bà của tôi phải ngoan ngoãn, nghe lời, hầu hạ tôi.- nghiêm túc nhắc nhở
      hiểu suy nghĩ ra hay là thế nào nhưng thay đổi nhanh như vầy hơi qúa nha.
      - Đúng vậy a, đó là việc tôi phải làm nha. Nào lên tôi hầu hạ tốt!
      nở nụ cười bán nước hại dân
      Mày nhíu lại. Con thỏ này muốn làm gì đây? Thích chơi? chơi với .
      - Được, tôi xem em phục vụ tôi thế nào.- bỏ lại câu bước lên lầu.
      Mà ở phía sau, ai đó cười gian chá (có mùi mưu). Muốn tắm, tôi tắm cho . He he, tôi cho khóc ra nước mắt.
      Bước vào phòng, thấy đạ cởi gần hết đồ, đỏ mặt. Mặc dù cùng phát sinh quan hệ nhưng vẫn trong sáng lắm nha.
      - vào phòng tắm trước tôi vào sau.
      - Ừm.
      Sau 15 phút, bước vào. giật mình, có cần khoa trương thế . Tự nhiên lại thay nguyên bộ đồ quá mức chọc người mà.
      - Ông chủ, để em tắm cho ngài.- vô cùng ngọt ngào
      "Tạch"... Ào....nước xả như mưa vào người . Buổi tối, nước rất lạnh.
      ra tay cũng quá độc nha nhưng hậu quả chịu đước đâu. Thảo nào lại mặc áo mưa.
      Thấy lạnh tới tím mặt vô cùng vui vẻ. Tôi cho tắm tới điên luôn. Ha ha......
      Hiệp 2: Như Băng thắng!
      * đặt cược , hiệp cuối ai thắng nào.
      * ngươi cũng biết làm ăn qúa ha?
      Lạnh sống lưng, ta chạy. Nhớ đặt cược nha. chị này còn gây sốc nhiều lắm.
      ---------------------------------------------------
      Mắt phủ tầng sương mỏng, tức giận. Thình lình xoay người ấn chắt vào người.
      - Tiểu Thố Nhi, em ngoan!- giọng lãnh
      - Này, gọi kiểu gì đấy? Ghê quá!- ra gà nổi lên
      cười nhạt
      - Nghe nhiều quen thôi. Thỏ mà cắn người là tốt. Ta nên làm gì với em đây?- ghé sát mặt gần , hơi thở của đáng sợ
      nghiêng mặt, cố kéo xa khoảng cách với . Có cần khoa trương như vậy , chỉ dính tí nước lạnh thôi mà.
      ( chị hay qúa, tí của chị đủ giết người đấy!!!!!>_<)
      - muốn làm gì?- luống cuống
      - Muốn gì em biết ngay.- tỏ ra thần bí
      Ấm....có thứ gì đó chảy ra giữa hai chân .
      Óoooo....yeah...dì cả của tời. Chưa bao giờ cảm thấy nấy ngày trong tháng lại đáng đến thế. Dì cả, ta ngươi!!!!
      ( Ưu: ngươi biến thái quá!!!, Băng: đừng ta, đây mới là bản chất của ngươi., Ưu: ta chết đây, huhu..., Băng: viết xong hãy chết.,Ưu: nhân vật thuần khiết của tôi.....)
      Chưa đắc ý được bao lâu ....
      - Áaaaaaa...đau quá! Bụng tôi đau quá! Huhu...- ôm bụng đau quằn quại.
      Con xin rút lại những lời vừa . Con ghét mấy cái ngày này quá! Hu...hu...đau quá.
      - Xem ra ta cần phải làm gì a?- giễu cợt
      - đây còn hơn cả cực hình.
      mặc đau đớn nằm nền đất lạnh mà tiêu sái bước vào phòng tắm.
      Sao lần này lại đau đớn như vậy chứ? Cả người đau đến mức còn khí lực. nằm đó, ý thực mơ hồ.
      nhẽ ra nên chọc . căn bản biểt thương người. hạnh phúc đau khổ người khác. Trận này thua mà còn thua thảm hại nữa.
      Sao phụ nữ lại khổ thế này.
      ( chương này ghét Kình quá, đồ vô lương tâm. Em chọi (đá) chết .)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :