1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bản hợp đồng tà ác : tổng tài xin buông tha cho tôi - Tiểu Ưu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      CHƯƠNG 5: Con mồi bị nhắm trúng
      Lăng Thiếu Phong ưu nhã nhấp ngụm rượu
      - Cậu để ý kia phải ?
      - Vậy sao?
      - ấy hợp với cậu.
      - Vậy sao? Thứ tôi muốn là bao giờ chạy thoát.
      - tội nghiệp. À mà cái tên Cung Hải Đường kia mấy ngày nay chạy đâu rồi?
      Lôi Kình mặt đổi sắc
      - cùng Diêu Khả Khả Amazon rồi!
      Phụt...rượu vừa vào trong miệng Lăng Thiếu Phong phun ra bằng sạch
      - Đến...đến...đó làm gì?
      - Vun đắp tình cảm.
      - Phốc! Suốt 25 năm qua cậu ta là người hiền lành nhất bọn thế mà lại... Những kẻ nhìn vô hại lại là kẻ tội lỗi đầy mình!
      Trong giới thượng lưu, - Lăng Thiếu Phong, nổi tiếng là công tử đào hoa thế mà cái tên mọt sách kia...lại...hay...à... cần phải tu luyện thôi
      - Phong, tôi có được kia bằng mọi giá.
      - Xem ra trong đầu cậu có dự tính rồi phải?
      Khóe miệng Lôi Kình lên tà ác. là ai nào? là người cao qúy hơn người khá, tàn nhẫn hơn người khác. chảy trong mình dòng máu đặc thù vô cùng hiếm. Tính chiếm hữu của rất cao, thứ muốn chưa bao giờ là có được. Lăng Thiếu Phong đương nhiên là biết, người có thể thoải mái chuyện với Lôi Kình ngoài và Cung Hải Đường ra chẳng còn ai. Cậu ta qúa độc, qúa khốc và qúa tuyệt tình biết tới bao giờ mùa xuân của Lôi Kình mới đến đây?
      Bỏ mặc Lăng Thiếu Phong với những suy nghĩ vẩn vơ, Lôi Kình dỡi theo thân ảnh người con tung tăng vui đùa ở bữa tiệc kia. là thợ săn, là con mồi chờ bị bắt. Dù là thiên thần trong sáng là ác qủy dùng quyền uy của mình để bẻ gãy đôi cánh của .Để ở trong điạ ngục của .
      (Ưu* run run*: đáng sợ,Lôi Kình* khinh bỉ*: bây giờ ngươi mới biếi sao? Ngu ngốc, Ưu* cúi gằm mặt tủi thân*: đừng ném đá ta nha ta vô tội!!!(>_<))
      Hết chương 5
      Mời các bạn đọc tiếp chương sáu vào tuần sau nhé=DO:):);):v3:)3:)! :yoyo56:

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 6
      ( đoạn này là cảnh nam9 và nữ9 gặp nhau lần đầu )

      Như Băng sau tiết học múa trở về căn phòng ấm áp của mình trong tâm trạng vô cùng vui vẻ.

      Á... bị người ta kéo vào góc của con hẻm. Huhu tôi có tiền nha tha tôi mà.

      Ưm...cánh môi phấn hồng của bị người đàn ông chiếm giữ. Nụ hôn đầu của bị mất cách lãng xẹt thế đấy.

      " phịch"..."uỵch"... loạt tiếng bước chân vọng tới.

      - đâu?- tên trong đó lên tiếng

      - thấy, thử tìm lại xem

      Bọn chúng lùng xục khắp nơi. Tim của Như Băng đập loạn nhịp khi bàn tay người nào đó lần vào váy

      " phải chứ? Mười mấy năm giữ gìn của tôi! Lão thiên ông dã man" khóc trong lòng

      ( lão thiên: đừng trách mà hãy trách tác giả ấy, Ưu: coi như đầu tư ha?* chạy tóe khói*)

      Mãi tới khi mấy người lạ mặt kia xa cái người ăn đậu hũ của mới buông lỏng tay ra. dùng hết sức lực mới có thể đẩy ra. Trong đầu tồn tại ý nghĩ duy nhất là CHẠY. Nhưng được mấy bước dừng lại. Trái tim thánh thiện của cho phép thấy chết cứu dù người kia phi lễ với .

      ~•~•~•~ ta là phân cách tuyến lương thiện ~•~•~•~

      Mí mắt Lôi Kình giật giật rồi từ từ mở ra. nằm trong căn phòng toàn màu hồng vô cùng nữ tính.

      Cạch... Cửa phòng mở ra, bước vào

      - tỉnh rồi?- cười thân thiện

      - Ừm ....- đề phòng, thăm dò

      - ở nhà nha. Tôi ra ngoài chút nha

      - muốn hỏi gì sao?

      - , đừng kéo tôi vào ân oán giang hồ tranh giành địa bàn nha. Biết càng ít càng tốt mà.

      - tranh chấp địa bàn?

      - Ừ! phải sao?- tròn mắt hỏi

      - Đúng...đúng...

      - Có thế chứ! Tôi thông minh. Haha

      ( chị này tự kỉ qúa,Băng* lườm*, Ưu*biến mất tăm*)

      vui vẻ ra ngoài. Khi thấy , tiếng cười nhịn từ nãy của Lôi Kình mới bật ra

      rất thú vị. Phụ nữ làm có hứng thú nhiều,may mắn nằm trong số đó. bé đáng , chúng ta còn gặp lại em thoát đâu. rời giường rồi mất.

      ( giống ma wúa)

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 7
      tầng cao nhất khách sạn "Thiên kinh"
      Như Băng bị Lôi kình kéo vào phòng tổng thống
      - kéo tôi tới đây làm gì?- vừa tức vừa sợ
      - Em làm tình nhân của tôi ?!!
      Như Băng tròn mắt kinh ngạc
      - bị bênh à? Tự nhiên đưa ra cầu vô lý như thế?
      Lôi Kình cởi áo khoác âu phục, nới lỏng cà vạt, lười biếng dựa người vào ghế
      - Tôi thích mắc nợ người khác
      -Có rất nhiêu cách báo đáp. có ai lại kì cục như !!!
      Lôi Kình nheo nheo con mắt lại
      - Tôi là người có thù trả nhưng có ơn chưa chắc báo. em là ngoại lệ đấy1
      - là người thế nào mặc xác . Tôi đây, mong gặp lại!- xoay gót bỏ .
      Khi tay vừa chạm tay nắm cửa câu của Lôi Kình làm khựng lại
      -Em mà bước ra khỏi đây nghiệp của cha và nuôi em tôi đảm bảo là ổn định đâu!
      Đúng! uy hiếp mà. thừa biết gia đình mẹ Phan có ơn rất lớn với mà. Khốn kiếp!!!
      bước tới trước mặt
      - rốt cuộc muốn thế nào hả?- trừng mắt với
      Lôi Kình nhích miệng cười tà
      - Muốn điều mà em nghĩ đấy!
      Sao lại có người biết liêm sỉ như chứ?- kêu khóc trong lòng
      -Tôi hối hận vì cứu . Đáng nhẽ... Á...- bị Lôi Kình đẩy ngã lên giường. nhanh chóng đặt dưới thân
      - , cái tên điên này, làm cái trò gì thế hả?
      - Em đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà. Dù muốn hay em vẫn là đàn bà của Lôi Kình tôi.- bá đạo tuyên bố
      "Xoẹt"... chiếc váy xinh đẹp bị lôi Kình xé rách thương tiếc
      - ... dừng tay... a- liều mạng dãy giụa nhưng vô ích sức lực nam nữ khác nhau
      Mặc la hét, khóc lóc cầu xin, cúi xuống chiếm lấy đôi môi xinh đẹp của
      - Mùi vị vẫn ngon miệng như trước. Bảo bối, em có biết khi vừa thấy em tôi muốn đè em dưới thân mà hung hăng trà đạp ? Dù lúc đó tôi bị thương. Em là tiểu tinh mê người.- giọng ngập tràn dục vọng
      - là ác... ma...a.
      mạnh mẽ tiên vào cơ thể . chặt, làm phát điên
      Trong căn phòng, đôi trai triền miên quấn lấy nhau.
      Ngoài trời, mặt trăng ngượng ngùng che mặt, tên này thất là......
      Đêm còn dài nha!!!
      ( Viết cảnh này khó hơn đọc mà. Ta rất cố gắng nha)

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 8
      Bước ra từ phòng tắm, Lôi Kình quấn Chiếc khăn tắm quanh hông. liếc nhìn người bị hành hạ tới ngất giường.
      CHÀO MỪNG ĐẾN ĐỊA NGỤC TRẦM LUÂN CỦA TA
      Vệt đỏ chói mắt ga giường trắng tinh làm vô cùng thoả mãn. hoàn toàn thuộc về . cho thấy cuộc đời này tàn khốc cỡ nào. là thiên sứ trong trắng là ác ma nhuộm đen , bẻ gẵy cánh .
      ( Kình biến thái wúa, Kình: đây cũng chính là mi,Ưu*sụt sùi*: ta là rất lương thiện nha!!!, Kình* nhìn đểu*: sao ta thấy?, Ưu* đáp dép*: chết )
      Ring...ring...điện thoại Lôi Kình đổ chuông
      - Alô!
      -" Kình em rất nhớ " - giọng phụ nữ ngọt nhào vọng ra từ điện thoại
      - cũng nhớ em- thanh của dịu dàng hơn bao giờ hết
      - "Ừm, em làm luận án tốt nghiệp. Chúng ta sắp gặp được nhau rồi- vui mừng "
      - Vi, em đừng trách chú Trần. Chú ấy ép em sang Mĩ là vì muốn tốt cho hai chúng ta thôi.
      - "Em biềt mà em bỏ cuộc dễ dàng đâu."
      - em
      -" Em "
      Tút...tút...tút...cuộc gọi kết thúc
      lại rơi vào trầm mặc. Diệp Vi, người con nhất và cũng là người cảm thấy có lỗi nhất. Mọi người máu lạnh vô tình, có trái tim nhưng lại thương .
      sao lại trở nên như vậy ư? Thử hỏi đứa bé 8 tuổi tận mắt thấy mẹ mình bị nhiều gã đàn ông cưỡng bức tới chết ngay trước mắt thế nài? Suốt những ngày sau đó bị nhốt trong chiếc lồng sắt như con súc vất. Ngày ngày bị lũ chuột bẩn thỉu cắn xé. Tuổi thơ của giống như địa ngục trần gian. Chú Trần là thuộc hạ của ông ngoại cứu thoát . Ông là người tái sinh còn ( Diệp Vi ) là người mang tới ánh sáng cho .
      Chú Trần là người đơn giản nhưng hắ tin. điên cuồng tìm kiếm tung tích của khi biến mất. Mãi cho tới gần đây mới có thông tin về . từ bỏ ước mơ bác sĩ để học kinh doanh vì . thề luôn thương bảo vệ người con này. nợ quá nhiều.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 9
      Sáng sớm hôm sau
      Như Băng từ từ mở mắt ra. Cả người đau nhức ê ẩm. Nước mắt bất giác chảy ra, lần đầu tiên của bị cưỡng đoạt cách thô bạo bởi kẻ gần như xa lạ. hận!
      Khóc suốt buổi mới bình tĩnh lại mà quan sát nơi này. Đây phải là căn phòng tối qua.
      Phịch... thực cú hôn đất vô cùng ngọt ngào. Phía dưới truyền đến cảm giác đau đớn.
      Cái tên xấu xa biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
      Bây giờ phát thêm việc là toàn thân trần như nhộng a. Đảo mắt vòng, vơ lấy cái áo sơ mi bị ai đó vứt ghế.
      Cái áo dài chùm kín mông che được cảnh xuân bên trong nhưng cả người chằng chịt những vết xanh tím. Nhăn mày tận tình hỏi han tổ tông mấy đời thủ phạm ( Kình đấy)
      Bỏ qua khó chịu lê bước ra khỏi phòng. Phải thám hiểm đồn địch cái .
      ( Ưu: kình thành kẻ thù từ bao giờ vậy?, Băng: từ 1s trước. Ngươi theo phe nào?, Ưu* đắn đo*: em ở phe trung lập.,Băng* cốc đầu*: ngươi là quân phản bội.,Ưu* đau khổ*: sao bảo dân chủ mà.huhu)
      Nơi này rộng qúa ha, nhưng sao vắng tanh vắng ngắt thế này . suy nghĩ vẩn vơ ....
      - Tiểu thư dậ rồi?- người phụ nữ xuất sau lưng .
      ( sao giống ma thế?)
      - À...ừm...bà là...???- lúng túng hỏi
      - Tôi là Hà Liên, quản gia ở đây. Mọi người gọi tôi là Hà tỷ.- người phụ nữ từ tốn giải thích
      - Hà tỷ, bà cho tôi biết sao tôi ở đây ?
      - Ông chủ mang về đây và ngài ấy chờ trong phòng ăn
      - Tôi muốn gặp . Cho hỏi đường ra khỏi đây?
      - Xin lỗi, có lệnh của ông chủ thể ra khỏi " Bảo Đế thành" .
      Mặt nhăn lại, vô cùng bực bội
      - Tôi gặp
      Cái tên xấu xa này phá trong sạch của người ta rồi còn định giam giữ trái phép người khác. Ta kiện!!!- thề với lòng mình
      * Cố lên nha chị. Thua cho đẹp chút
      * Đồ miệng quạ, hư!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :